Hồi 13
Lúc tình cá» tái ngá»™ cố nhân -Chuyện ngẫu nhiên đồng hà nh ngÆ°á»i ngá»c
Má»™t cá»— xa mã do hai thá»›t tuấn mã cùng kéo vẫn thản nhiên buông từng nÆ°á»›c kiệu và dáºp dá»nh trên quan đạo.
GÆ°Æ¡ng mặt rắn rá»i của lão xa phu vẫn Ä‘iá»m nhiên, cho dù Ä‘oạn Ä‘Æ°á»ng phÃa trÆ°á»›c trong tầm thị tuyến của lão xa phu rõ rà ng là có má»™t khu rừng chắn ngang.
Gặp rừng chớ và o!
Câu nói nà y không chỉ là câu nói ngoà i môi miệng của giá»›i giang hồ mà bất kỳ ai ai nếu thÆ°á»ng khi vẫn dong ruổi khắp các nẻo Ä‘Æ°á»ng cÅ©ng Ä‘á»u nháºp tâm.
Lão xa phu nếu tháºt sá»± lão là má»™t xa phu, vá»›i cá»— xe song mã, đây là điá»u minh chứng rằng Ãt nhiá»u gì lão cÅ©ng đã từng ngược xuôi vá»›i nghiệp dÄ© của lão. Váºy mà , qua dáng vẻ của lão, khu rừng ở phÃa trÆ°á»›c dÆ°á»ng nhÆ° không có gì đáng phải báºn tâm.
CÅ©ng có câu: Minh thÆ°Æ¡ng dá»… tránh, ám tiá»…n khó phòng. Hoặc lão xa phu á»· trượng và o tà i cao máºt lá»›n hoặc lão đã quên mất câu nói đó. Vì thế, phà m bất kỳ ai cÅ©ng váºy, má»—i khi thấy trÆ°á»›c mặt là má»™t khu rừng dù chÆ°a biết là có cÆ°á»ng sÆ¡n đại đạo hay không há» má»™t là quay đầu lại, hai là phi ngá»±a Ä‘i cho tháºt nhanh. Còn dá»nh dà ng và cho cá»— xe song mã Ä‘i nÆ°á»›c kiệu nhÆ° lão xa phu dÆ°á»ng nhÆ° chÆ°a có ai dám.
Hay lão xa phu trÆ°á»›c khi Ä‘i đến khu vá»±c nà y đã thăm há»i cẩn tháºn và biết đây là nÆ¡i không há» có cÆ°á»ng sÆ¡n đại đạo, cÅ©ng không có bá»n thảo khấu lẫn lÅ© Hắc đạo lục lâm?
Äiá»u đó thì không chắc chắn lắm. Chỉ có má»™t Ä‘iá»u tháºt sá»± chắc chắn mà thôi, đó là cá»— xe song mã vẫn thản nhiên tiến cà ng lúc cà ng gần vá»›i khu rừng trÆ°á»›c mặt.
Véo...
Pháºp!
- HÃ... Ã...
Má»™t mÅ©i trÆ°á»ng tiên từ bìa rừng bất chợt lao ra và cắm ngáºp đến táºn chuôi ngay phÃa trÆ°á»›c tám vó chân của hai thá»›t tuấn mã.
Chúng, hai tuấn mà đó hoặc có bản chất thông linh hoặc bị lão xa phu ghì cÆ°Æ¡ng lại, cả hai cùng dá»±ng đứng bốn vó trÆ°a trÆ°á»›c và cất cao đầu hà lên inh á»i!
Ngồi phÃa phÃa sau lão xa phu, bên trong má»™t thùng xe được buông rèm cẩn tháºn giá»ng nói của má»™t nữ nhân liá»n vang lên :
- Có chuyện gì xảy ra váºy, đại thúc?
Lão xa phu dù Ä‘ang đánh váºt vá»›i hai con tuấn mã cứ lồng lên không thôi nhÆ°ng khi lên tiếng vẫn giữ được âm Ä‘iệu trâm ổn :
- Không có gì đâu tiểu chủ nhân! A Huỳnh và A Hắc không hiểu sao lại giở chứng.
Lão nô lại phải dá»— dà nh bá»n chúng đây.
Nói thế nà o là m thế ấy, lão xa phu cố giữ hai thá»›t tuấn mã bằng đôi dây cÆ°Æ¡ng chụp và o túi cá» khô vẫn đặt bên cạnh lão. Lão láºp cáºp tìm thế nhảy xuống và cố tránh việc là m cho hai con ngá»±a Ä‘ang quá kinh hoảng thêm hoảng sợ, khiến cá»— xe có thể bị báºt tung ra và gây hệ lụy đến vị tiểu chủ nhân ở trong xe.
Và lão phải dá»— dà nh hai con tuấn mã tháºt sá»±. Lão vừa dúi túi cá» khô và o mõm hai con ngá»±a vừa nà i nỉ :
- Äược rồi. A Huỳnh! Ngoan nà o! A Hắc! Lão biết bá»n ngÆ°Æ¡i lại vòi vÄ©nh đòi ăn phải không? May cho bá»n ngÆ°Æ¡i, vì có tiểu chủ nhân ở đây, lão phải nhân nhượng bá»n ngÆ°Æ¡i váºy!
Ngá»i được mùi cá» khô hai con tuấn mã, má»™t và ng má»™t Ä‘en, vá»™i quên Ä‘i cÆ¡n hãi sợ.
Chúng không còn lồng lên nữa và bắt đầu chui đầu chụm mõm và o túi cỠkhô.
Lão xa phu báºt cÆ°á»i :
- Äúng là lÅ© háu ăn. Xem ra không cho bá»n ngÆ°Æ¡i ăn không được.
Äang cÆ°á»i, miệng lão xa phu cứ méo dần Ä‘i.
Sau cùng lão kêu hớt hải :
- Úy! Cha mẹ ơi! Phen nà y hà i nhi chắc phải theo hầu nhị vị mất?
Giá»ng nói thánh thót của nữ nhân bên trong xe lại vang lên :
- Việc gì nữa váºy đại thúc? A Huỳnh và A Hắc vẫn còn giở chứng sao?
Lão xa phu Ä‘Æ°a mắt nhìn nhá»›n nhác, và lão lại nhìn và o phần chuôi ngá»n trÆ°á»ng tiên mà chỉ lúc má»›i rồi khi dá»— dà nh hai con tuấn mã xong, lão má»›i nhìn thấy. Lão lầu bầu trong miệng :
- Nà o phải chỉ có A Huỳnh và A Hắc muốn giở chứng. Còn có...
Vút!
Vút!
Năm hắc y nhân vá»›i diện mạo bị che kÃn bằng những vuông lụa buá»™c ngang bá»—ng từ trong rừng lao ra.
Má»™t tên cất giá»ng trầm trầm há»i :
- Lão kia! Lão tháºt to gan. Sao lão dám và bá»n ta vá»›i lÅ© ngá»±a kia?
Lão xa phu giáºt mình, nhìn lấm lét năm nhân váºt vừa xuất hiện :
- Lão nô nà o dám! Ngũ vị đại gia xin minh xét cho!
Vị tiểu chủ nhân bên trong cá»— xe lại lên tiếng lần nà y là giá»ng nói ra chiá»u sá»ng sốt :
- Äại thúc Ä‘ang đối thoại vá»›i ai váºy, đại thúc?
Lão xa phu lắp bắp đáp lại :
- Không có... không có gì đâu tiểu... tiểu chủ nhân!
Ngược vá»›i lá»i trấn an giả vá» của lão xa phu, hắc y nhân kia chợt gầm lên :
- Ai bảo là không có gì? Ta Ä‘ang chá» nghe lá»i giải thÃch của lão đây?
Má»™t bên rèm cá»a cá»— xe bá»—ng từ từ được vén lên.
Lão xa phu nhìn thấy vội lớn tiếng ngăn lại :
- Tiểu chủ nhân bước xuống để là m gì? Cứ ẩn thân trong xe thì hơn!
Tuy nhiên, bức rèm vẫn được mở và má»™t trang giai nhân tuyệt sắc rốt cuá»™c cÅ©ng xuất hiện. Sá»± xuất hiện của nà ng nếu có là m cho bá»n hắc y nhân sá»ng sốt, thì lại khiến sắc diện của lão xa phu phải nhăn nhó tháºt khó coi.
Äã thế, lúc phát hiện bá»n hắc y nhân, nà ng ta có phần lo lắng, sau đó khi nhìn lại lão xa phu nà ng ta cau có vầng trán thanh tú khiến sắc diện của lão xa phu cà ng thêm khó coi.
Nà ng há»i :
- NhÆ° váºy mà đại thúc bảo là không có gì được Æ°?
Sau câu trách há»i, nà ng lấy lại vẻ mặt lo lắng nhìn lần lượt năm tên hắc y nhân :
- ChÆ° vị! NghÄ© lại, lá»i lẽ của tệ đại thúc quả nhiên có phần xúc phạm đến chÆ° vị.
Tiểu nữ xin thay tệ đại thúc có lá»i tạ lá»—i vá»›i chÆ° vị, mong chÆ° vị lượng thứ cho?
Khẩu ngữ của trang giai nhân tuyệt sắc hoà n toà n không phù hợp vá»›i vẻ mặt lo lắng Ä‘ang có của nà ng, bá»n hắc y nhân nhìn rõ Ä‘iá»u quái dị nà y.
Do đó, ngay khi nà ng dứt lá»i, tên hắc y nhân lại gầm lên vang dá»™i :
- NgÆ°Æ¡i bất tất phải phà lá»i! Bằng và o má»™t câu nói, ngÆ°Æ¡i tưởng bá»n ta dá»… dà ng buông tha cho ngÆ°Æ¡i sao?
Hắn Ä‘Æ°a tay lên, ra hiệu cho đồng bá»n cùng tiến lên.
Lão xa phu biến sắc, rối rÃt gá»i tiểu chủ nhân :
- Tiểu chủ nhân mau lui lại!
Tuy nhiên, nữ lang ná» tuy hãy còn lo lắng nhÆ°ng vẫn ung dung đối thoại vá»›i tên ná», có vẻ là đầu lãnh của cả bá»n :
- Tiểu nữ biết chÆ° vị chỉ cần ngân lượng. Äược rồi, hà tất chÆ° vị phải Ä‘á»™ng thủ.
Tiểu nữ có má»™t Ãt ngân lượng ở bên mình. ChÆ° vị hãy nháºn lấy và đi ngay cho!
Lần thứ hai thần thái của trang giai nhân tuyệt sắc dÄ© nhiên là mâu thuẫn vá»›i vẻ mặt tháºt sá»± lo lắng của nà ng. ChÃnh Ä‘iá»u nà y khiến tên hắc y nhân đầu lãnh Ä‘á»™ng tâm.
Hắn giương mắt nhìn nà ng dò xét.
Khi vẫn thấy nà ng cứ thản nhiên Ä‘Æ°a túi ngân lượng vừa lấy từ trong bá»c áo ra, hắn chá»›p mắt má»™t lượt và nhanh tay chá»›p Ä‘á»™ng.
Vụt!
- Ôi chao!
Tên kia không những chá»™p và o túi ngân lượng mà còn khóa chặt uyển mạch của nữ lang. Bị Ä‘au, nữ lang phải buá»™t miệng kêu lên tháºt to.
Lão xa phu báºt thét :
- Tiểu chủ nhân.
Dù bị đau nhưng nữ lang vẫn gắng gượng lên tiếng :
- Äừng mà , đại thúc!
Sắc diện của lão xa phu lúc nà y má»›i tháºt là khó coi. Lão nhÆ° muốn là m má»™t Ä‘iá»u gì đó nhÆ°ng phải phân vân vì bị tiểu chủ nhân vừa lên tiếng ngăn lại.
Vẫn không thấy có hiện tượng gì xảy ra nhÆ° đã nghi ngá», tên ná» vừa lôi nữ lang Ä‘i theo hắn, vừa ngoác mồm cÆ°á»i lên đắc ý :
- Ha... ha... ha... Nà ng nói không sai, đại thúc của nà ng nếu muốn hưởng trá»n tuổi trá»i đừng nên cản phá hảo sá»± của ta. Theo ta nà o, giai nhân! Ha... ha...
Äến lúc nà y, dÆ°á»ng nhÆ° biết rõ tà ý của tên ná», nữ lang ná» vụt đổi từ vẻ mặt lo lắng sang hoảng sợ. Nà ng Ä‘Æ°a mắt nhìn lão xa phu, đôi môi run rẩy.
Khác vá»›i nà ng, lão xa phu vá»›i nét mặt trầm uất có phần nôn nóng và chỉ chá» má»™t lá»i nà o đó báºt thốt ra từ đôi môi run rẩy của tiểu chủ nhân.
Bá»n hắc y nhân thÃch thú nhìn sá»± sợ hãi của giai nhân.
Lão xa phu thì nôn nao chỠđợi.
Còn nữ lang kia, mãi vẫn chÆ°a có bất kỳ má»™t lá»i nà o được thốt ra nhÆ° lão xa phu Ä‘ang trông chá»!
Tuy nhiên thÆ°á»ng khi vẫn váºy, Ä‘iá»u chá» không đến và điá»u xảy đến là điá»u không há» chỠđợi?
Nét mặt của lão xa phu chợt má» Ä‘i nhÆ° vừa có lá»›p băng má»ng bao phủ, khi bất ngá» có má»™t tiếng quát thịnh ná»™ vang đến :
- Lũ cuồng đồ đáng chết! Buông ra nà o!
Vút!
Vù...
Vù...
Cùng vá»›i má»™t bóng nhân ảnh vừa lao đến má»™t ngá»n kình lá»±c cÅ©ng đồng thá»i hiện hữu!
Tên ná» Ä‘ang chá»™p giữ nữ lang, biết bản thân chÃnh là đối tượng của ngá»n kình vừa xuất hiện! Hắn kéo lui nữ lang và o cạnh hắn và hất mạnh Ä‘Æ¡n chưởng vá»›i tiếng gầm giáºn dữ :
- Súc sinh to gan! Lui nà o!
Vù...
Ào... Ào...
Ầm!
Tên ná» bị chất Ä‘á»™ng đến phải thoái háºu. Háºm há»±c nhìn má»™t trang nam nhân tuấn tú vừa ung dung hiện thân, hắn nạt ná»™ :
- Tiểu tỠmuốn chết! Lên!
Vút!
Vút!
Bốn tên hắc y nhân nhÆ° chỉ chá» có thế bèn lÆ°á»›t ngÆ°á»i lao đến!
Choang! Choang!...
Nhanh như chớp, bốn thanh đại đao cũng hiện hữu và thần tốc lao và o tên tiểu tỠvừa lộ diện!
Vẫn giữ vẻ mặt bình thản, trang nam nhân má»›i đến sau và i lượt di hình hoán vị đã ung dung thoát khá»i sá»± bủa vây của bốn thanh đại Ä‘ao!
Äồng thá»i! Chà ng ta còn dịch chuyển tháºt nhanh để lao vá» phÃa tên đầu lÄ©nh hãy còn bắt giữ nữ lang ná»!
Vút!
Chà ng lại chá»›p Ä‘á»™ng hữu chưởng vá»›i má»™t tiếng quát Ä‘anh gá»n :
- Mau buông!
Vù...
Vù...
Äã biết bản lãnh của nhau, tên hắc y nhân vụt cÆ°á»i lạnh :
- Ngươi đúng là tên tiểu tỠkhông biết tự lượng sức! Xem đây!
Vù...
Ào... Ào...
Ầm!
Tuy nhiên, hoặc giả nam nhân ná» chÆ°a bá»™c lá»™ hết chân tà i thá»±c há»c hoặc do tên hắc y nhân vì quá cao ngạo nên khinh thÆ°á»ng, sau tiếng chấn kình nam nhân láºp tức áp sát và o tên hắc y nhân!
Má»™t tiếng gầm gá»n lá»n lại vang ra :
- Buông!
Binh!
Há»±!
Bị má»™t cÆ°á»›c chân giáng phải vùng tâm thất, tên hắc y nhân không gượng được phải bị đẩy báºt vế phÃa sau và đà nh để cho nữ lang ná» nhân đó thoát ra.
Nam nhân kia vì ý đồ đã đạt bèn đình thủ như không muốn truy sát và tạo cảnh lưu huyết!
Nữ lang bất ngỠkêu lên :
- Thiếu hiệp hãy cẩn trá»ng!
Những tưởng bá»n hác y nhân còn lại Ä‘ang tìm cách lao và o từ phÃa sau để táºp kÃch, nam nhân kia khẽ nhếch môi cÆ°á»i khinh thị và ung dung lÆ°á»›t ngÆ°á»i vá» phÃa trÆ°á»›c!
Tuy nhiên nếu là bá»n hắc y nhân vá»›i bốn thanh đại Ä‘ao cá» Ä‘á»™ng của chà ng dÄ© nhiên là đủ để bá»n chúng đánh và o khoảng không.
Nà o ngá», má»™t ngá»n kình uy mãnh bá»—ng xuất hiện và thần tốc lao và o háºu tâm của chà ng!
Biết gặp phải cao nhân, chà ng vội và ng quanh lại và hất mạnh hữu chưởng.
Vù... vù...
Ào...
Ầm!
Nam nhân ná» may kịp ứng phó nên sau tiếng chạm kình chà ng vẫn bình chân nhÆ° vại. NhÆ°ng khi nhìn được diện mạo của nhân váºt vừa ra tay, chà ng ta dần dần biến sắc và động ná»™!
Nhanh hÆ¡n chà ng, bá»n hắc y nhân khi nháºn ra nhân váºt đó vá»™i và ng kêu lên :
- Thiếu gia!
Vị công tá» có tÆ° thái Ä‘Ä©nh đạc, là ngÆ°á»i được bá»n hắc y nhân gá»i là thiếu gia, vừa nhìn đâu đó ở phÃa sau nam nhân vừa gáºt đầu và i lượt!
- Cao nhân, Ä‘Ãch thị là cao nhân. Bá»n ngÆ°Æ¡i còn chá» gì nữa mà không lui Ä‘i cho khuất mắt bổn thiếu gia? Hừ!
Äến lúc đó, nam nhân ná» má»›i lên tiếng ra Ä‘iá»u miệt thị :
- Chẳng trách bá»n chúng to gan dám là m Ä‘iá»u xằng báºy! Hóa ra là thuá»™c hạ của Äổng Äại Lâm thiếu gia, Thiếu bảo chủ BÃch Huyết bảo! Hừ!
Khác vá»›i lá»i lẽ vừa rồi, dÆ°á»ng nhÆ° vị công tá» khi dùng hai chữ cao nhân là không ám chỉ nam nhân má»›i cùng hắn đối chiếu, sau câu miệt thị của chà ng vị công tá» chợt rÃt lên :
- Hạng ngÆ°Æ¡i chÆ°a xứng đáng gá»i Ä‘Ãch Ä‘anh bổn thiếu gia! Nếu không phải có ngÆ°á»i ngấm ngầm ám trợ ngÆ°Æ¡i đã hồn du địa phủ rồi!
Nam nhân kinh ngạc và quay đầu nhìn quanh!
Khi thấy quanh đây không có bất kỳ ai đáng được Äổng Äại Lâm gá»i là cao nhân, là nhân váºt vừa ngấm ngầm ám trợ, vì lão xa phu và nữ lang ná» chắc không là nhân váºt có võ công và ngoà i chà ng số ngÆ°á»i còn lại Ä‘á»u là đồng bá»n, thuá»™c hạ Äổng Äại Lâm, thần sắc của nam nhân liá»n mang vẻ trầm trá»ng!
Biết chà ng ta Ä‘ang ngÆ°ng thần nghe ngóng, Äổng Äại Lâm mÃm môi cÆ°á»i khinh miệt :
- Äã gá»i là cao nhà n, chẳng nhÆ° ngÆ°Æ¡i dù có khổ luyện đến hết Ä‘á»i vị tất đã phát hiện!
Dứt lá»i, Äổng Äại Lâm dõng dạc gá»i to :
- Có bản lãnh thượng thừa nhÆ° tôn giá, Äổng má»— quả không dám vá»›i cao. Chỉ mong tôn giá hiện thân và lÆ°u lại danh tá»± cho Äổng má»— được mở rá»™ng nhãn quang.
Sau lá»i gá»i đáp lại Äổng Äại Lâm chỉ là má»™t khoảng không im lặng!
Ngỡ Äổng Äại Lâm Ä‘ang giở trò hoặc chỉ là sá»± hà lá»™ng nam nhân kia lạnh giá»ng :
- Äổng Thiếu bảo chủ! Thân pháºn nhÆ° các hạ, việc để bá»n thuá»™c hạ có hà nh Ä‘á»™ng của phÆ°á»ng thảo khấu lại giở trò ghẹo nguyệt trêu hoa, các hạ không kể gì đến uy danh của lệnh tôn Bảo chủ BÃch Huyết bảo sao?
Äổng Äại Lâm long mắt nhìn nam nhân nhÆ° chỉ muốn ăn tÆ°Æ¡i nuốt sống. Thế nhÆ°ng, khi Äổng Äại Lâm mở miệng, lá»i lẽ vẫn phần nà o úy kỵ :
- Tiểu tá»! Lần nà y, hừ, bổn thiếu gia tạm nhân nhượng ngÆ°Æ¡i váºy! Nếu ngÆ°Æ¡i tháºt sá»± có đởm lược, hãy lÆ°u lại danh tánh nà o?
Nam nhân ná» nhÆ° được dịp cà ng thêm cao giá»ng :
- Äể đối phó vá»›i bá»n ngÆ°Æ¡i, những kẻ chỉ biết hà hiếp nữ nhân yếu Ä‘uối và ngÆ°á»i thân cô thế cô, bất kỳ ai cÅ©ng có bổn pháºn diệt trừ. Hà tất ta phải báo danh cho bá»n ngÆ°Æ¡i.
Äổng Äại Lâm sa sầm nét mặt và nâng dần hữu thủ! Tuy nhiên vì vẫn có Ä‘iá»u úy kỵ, có lẽ Äổng Äại Lâm tuy má»™t cách chắc chắn rằng lần chạm chiêu vừa rồi vá»›i nam nhân tháºt sá»± đã có cao nhân ngấm ngầm ám trợ nên ngay sau đó phải hạ dần hữu thủ.
- Hay lắm! Bổn thiếu gia nhất định sẽ ghi nhớ mãi câu nói nà y của ngươi.
Äổng Äại Lâm vụt quay ngÆ°á»i và háºm há»±c buông lệnh :
- Äi!
Nhưng, nam nhân nỠvẫn không chịu buông tha :
- Äứng lại! Bá»n ngÆ°Æ¡i chÆ°a Ä‘i được đâu!
Äổng Äại Lâm quay phắt lại và gầm lên giáºn dữ :
- Xú tiểu tá»! Bổn thiếu gia chÆ°a bao giá» phải nhân nhượng nhÆ° thế nà y! NgÆ°Æ¡i tưởng bổn thiếu gia không dám giết ngÆ°Æ¡i chăng?
Nam nhân cÆ°á»i miệt thị :
- Äiá»u đó thì đợi khi nà o ngÆ°Æ¡i giết được ta đã! Còn bây giá», ngÆ°Æ¡i hãy bảo gã kia hoà n lại chá»— ngân lượng đã lấy!
Có lẽ đúng nhÆ° Äổng Äại Lâm nói, hắn cho rằng hắn thừa sức hạ thủ nam nhân kia, vì thế, khi nam nhân dứt lá»i, hắn vá»™i xoè rá»™ng hữu chưởng nhÆ° sẵn sà ng phanh thây xé thịt đối phÆ°Æ¡ng!
Tuy nhiên sau khi nghÄ© lại và sá»± úy kỵ vẫn còn, Äổng Äại Lâm thở hắt ra má»™t hÆ¡i và cố nuốt lại ná»—i háºn và o lòng! Hắn hất hà m ra lệnh :
- Hoà n lại cho hắn đi!
Tên kia, thÆ°Æ¡ng thế vẫn chÆ°a bình phục, giáºn dữ ném lại túi ngân lượng.
Vù...
Ung dung đón lấy, nam nhân bắt đầu cÆ°á»i vang :
- Ha... ha... ha...! Xem ra há» Äổng ngÆ°Æ¡i cÅ©ng là kẻ thức thá»i! Ta mong rằng lần sau ngÆ°Æ¡i đừng để ta chạm mặt!
Lòng nhẫn nạn đã vượt quá giá»›i hạn, Äổng Äại Lâm quát :
- NgÆ°Æ¡i quả tháºt muốn chết! Ta...! Hừ!...
Äổi giá»ng, Äổng Äại Lâm rÃt qua kẽ răng :
- NgÆ°Æ¡i cÅ©ng váºy tiểu tá»! NgÆ°Æ¡i đừng để bổn thiếu gia nhìn thấy ngÆ°Æ¡i má»™t lần nữa! Äi!
Nhìn bá»n Äổng Äại Lâm háºm há»±c bá» Ä‘i, nam nhân ná» vẫn luôn cÆ°á»i tủm tỉm.
Chỉ khi có tiếng nói của nữ lang vang ngay bên tai, chà ng ta má»i thôi cÆ°á»i :
- Äa tạ thiếu hiệp đã gia ân cứu mạng!
Quay lại, bị nhan sắc diá»…m lệ tuyệt trần của nữ lang là m cho hồn xiêu phách lạc, chà ng ta ấp úng mãi má»›i nói lên lá»i :
- A... a..., cô nÆ°Æ¡ng chá»› quá lá»i! Tại hạ... thấy việc bất bình phải bạt Ä‘ao tÆ°Æ¡ng trợ, tại hạ chỉ hà nh Ä‘á»™ng nhÆ° bao ngÆ°á»i khác thôi! Có gì đáng khiến cô nÆ°Æ¡ng để tâm?
Chợt nhớ đến túi ngân lượng là của nà ng, chà ng lúng túng đến đỠmặt khi đưa ra :
- Váºt nà y là của cô nÆ°Æ¡ng! Mong cô nÆ°Æ¡ng nháºn lại.
Nà ng mỉm cÆ°á»i và đưa tay nháºn lấy :
- Äa tạ!
Dù cố tránh nhưng song phương vẫn chạm tay và o nhau!
Chà ng vá»™i rụt vá» vá»›i khuôn mặt cà ng thêm Ä‘á»!
Äể che dáºy sá»± bối rối chà ng há»i khá»a lấp :
- Cô nÆ°Æ¡ng... cô nÆ°Æ¡ng chỉ có má»™t thân Ä‘Æ¡n Ä‘á»™c, vì việc gì cô nÆ°Æ¡ng phải lặn lá»™i Ä‘Æ°á»ng xa không ngại hiểm nguy?
Tuy cÅ©ng Ä‘á» mặt lúng túng không kém gì chà ng, nhÆ°ng nữ lang không nhịn được cÆ°á»i khi nghe chà ng há»i nà ng đáp :
- Tiểu nữ hãy còn đại thúc ở bên cạnh, nà o phải một thân đơn độc?
Rồi không muốn chà ng phải bối rối thêm một lần nữa, nữ lang đột nhiên nói :
- Thiếu hiệp! Tháºt ra tiểu nữ Ä‘ang trên Ä‘Æ°á»ng tìm tung tÃch má»™t nhân váºt giang hồ, không biết thiếu hiệp có biết ngÆ°á»i ấy không?
Chà ng chưa kịp đáp đã nghe lão xa phụ lên tiếng :
- Tiểu chủ nhân! Äó đâu phải việc tiểu chủ nhân muốn há»i ai thì há»i. Theo lão nô...
Nà ng ta há»i chặn lại :
- Äại thúc sao lại quá Ä‘a nghi nhÆ° váºy? Không phải chÃnh thiếu hiệp là ngÆ°á»i vừa có ân cứu mạng tiểu nữ sao?
Lão xa phu cúi mặt :
- Lão nô không dám! NhÆ°ng lòng ngÆ°á»i giang hồ thÆ°á»ng gian ngoa trá ngụy, tiểu chủ nhân không thể không Ä‘á» phòng!
Nghe qua Ä‘oạn đối thoại nà y, nhất là cách xÆ°ng hô của cả hai, chà ng ta không khá»i nghi ngá»! Mối quan hệ của há» chÆ°a chắc đã là quan hệ chủ bá»™c! Cho dù là o xa phu luôn miệng gá»i nữ lang là tiểu chủ nhân và xÆ°ng là lão nô, nhÆ°ng ngược lại, nữ lang lại xÆ°ng là tiểu nữ và gá»i xa phu là đại thúc! Váºy mối quan hệ tháºt sá»± giữa há» là gì?
Dù có nghi ngá» chà ng ta nà o dám há»i! Bởi, chÃnh chà ng cho đến giá» vẫn chÆ°a dám thố lá»™ thân pháºn và lai lịch Ä‘Ãch tháºt của chà ng! Bản thân thì che giấu, không lẽ lại đòi há»i kẻ khác phải giải bà y?
Có phần ái ngại khi nghe lão xa phu bảo :
- “Lòng ngÆ°á»i giang hồ thÆ°á»ng gian ngoa trá ngụy...â€
Chà ng ta lên tiếng :
- Lá»i đại thúc nói không sai đâu cô nÆ°Æ¡ng! Tri nhân tri diện bất tri tâm, nhÆ° gã Äổng Äại Lâm vừa rồi chẳng hạn, cô nÆ°Æ¡ng cà ng phải nên cẩn trá»ng Ä‘á» phòng!
Nà ng ta nhìn chà ng và há»i :
- Hắn là ngÆ°á»i nhÆ° thế nà o? Có lẽ thiếu hiệp biết rõ vá» hắn?
Chà ng gáºt đầu :
- Tuy hắn không nhớ tại hạ, nhưng tại hạ lại không bao giỠquên hắn! Cách đây năm năm, lúc tại hạ chỉ là một đứa bé và không hỠbiết võ công, tại hạ cũng lâm phải cảnh ngộ như cô nương lúc mới rồi!
Nà ng ta lộ vẻ đồng cảm :
- Có phải vì thế, thiếu hiệp mới bảo hắn đừng để thiếu hiệp gặp lại?
Chà ng đáp :
- Không sai! Äáng lý vừa rồi tại hạ phải cho hắn nếm mùi lợi hại! NhÆ°ng vì...
- Tại sao thiếu hiệp lại buông tha hắn?
Chà ng nhìn nà ng nhÆ°ng ánh mắt dÆ°á»ng nhÆ° xa xăm :
- Äối vá»›i ngÆ°á»i không biết võ công nhÆ° cô nÆ°Æ¡ng, tại hạ không nỡ để cô nÆ°Æ¡ng thấy cảnh lÆ°u huyết!
Vì chà ng nhÆ° chìm và o dÄ© vãng nên không há» nhìn thấy cái bÄ©u môi khinh thị của lão xa phu! Äồng thá»i chà ng cÅ©ng không thấy trong tia mắt của nữ lang vừa loé lên má»™t tia tinh nghịch!
Chà ng chỉ nghe nà ng há»i :
- Thiếu hiệp không nghĩ là đã có cao nhân ngấm ngầm ám trợ như hắn nói sao?
Chà ng lắc đầu :
- Nếu có, tại hạ đã phát hiện! Äâu cần hắn phải nói!
Nà ng ta gáºt đầu nhÆ° có ý tán đồng :
- Thiếu hiệp quả là ngÆ°á»i có tâm, nhất là đối vá»›i tiểu nữ! Thiếu hiệp có từng nghe nói đến má»™t nhân váºt có tÃnh danh là Thạch Thừa Phong không?
Chà ng ta giáºt mình thảng thốt :
- Thạch? Äó là nhân váºt cô nÆ°Æ¡ng Ä‘ang tìm sao?
Nà ng ta gáºt đầu má»™t lần nữa :
- Äúng váºy! Chừng nhÆ° thiếu hiệp có biết nhân váºt nà y?
Thoáng một chút phân vân chà ng ta đáp :
- ÄÆ°Æ¡ng nhiên tại hạ biết! Tuy nhiên...
Nà ng ta há»i vá»™i, không chá» chà ng nói dứt lá»i :
- Nhân váºt đó Ä‘ang ngụ cÆ° ở địa phÆ°Æ¡ng nà o?
HÃt má»™t hÆ¡i dà i, chà ng ta không đáp mà chỉ dè dặt há»i :
- Cô nương có thể cho tại hạ biết nguyên nhân của việc tìm kiếm nà y không?
Nà ng ta chưa kịp đáp, lão xa phu xen và o can thiệp :
- Thiếu hiệp hà tất phải há»i! Nếu thiếu hiệp biết và chấp thuáºn nói ra tung tÃch của há» Thạch, lão và tiểu chủ nhân Ä‘Æ°Æ¡ng nhiên sẽ cảm kÃch! Bằng không, tá»± khắc lão và tiểu chủ nhân cÅ©ng sẽ tìm được!
Bị lão xa phu xen và o, nữ lang có ý tức giáºn :
- Äại thúc...
NhÆ°ng lần nà y đến lượt chà ng lên tiếng ngắt lá»i :
- Äược rồi! Tại hạ sẵn sà ng Ä‘iểm chỉ. NhÆ°ng chỉ có má»™t Ä‘iá»u, tại hạ cho rằng tại hạ có quyá»n được biết, tiá»n bối và cô nÆ°Æ¡ng tìm há» Thạch là có hay không có địch ý?
Lão xa phu trầm giá»ng, ngữ Ä‘iệu của lão giống vá»›i nhân váºt có võ công :
- Có thì sao, không có thì sao?
Äây là má»™t câu há»i tháºt khó trả lá»i nhÆ°ng may cho chà ng, nữ lang ná» Ä‘á»™t nhiên bảo :
- Thiếu hiệp yên tâm! Tiểu nữ tìm nhân váºt nà y không phải là để tầm cừu!
Thở ra một hơi nhẹ nhõm, chà ng đáp :
- Vị tiá»n bối há» Thạch nà y vốn dÄ© là má»™t nhân váºt nổi danh ở DÄ© An viện! Tuy nhiên...
Chà ng định nói tiếp rằng :
- “Thạch Thừa Phong, ngÆ°á»i mà các vị định tìm, đã chết từ lâu!â€
Nhưng, chỉ cần nghe đến ba chữ Dĩ An viện lão xa phu đã vội vã bảo nữ lang :
- Nếu là ngÆ°á»i của DÄ© An viện, lão nô biết phải hà nh Ä‘á»™ng nhÆ° thế nà o rồi! Tiểu chủ nhân! Chúng ta không nên cháºm trá»… nữa! Äi thôi!
Nhìn vẻ vá»™i và ng của há», chà ng nghi ngại, nếu ngay lúc nà y chà ng nói rõ là Thạch Thừa Phong đã ra ngÆ°á»i thiên cổ, há» không những không tin mà còn cho rằng chà ng cố tình hà lá»™ng há». Do đó, sau má»™t lúc ngẫm nghÄ©, đợi cá»— xe song mã đã Ä‘i xa, chà ng lẩm bẩm :
- Äằng nà o ta cÅ©ng đến DÄ© An viện! Hay hÆ¡n hết, ta cứ chá» hỠở đấy và sẽ nói cho há» biết sau!
Vút!
Kể từ lúc đó, chà ng luôn tìm cách âm thầm bám theo sau cỗ xe song mã.