Thiếu Niên Dược Vương
Tác giả: Phi Võ Kích Ngang Chương 11: Mệnh bất cai tuyệt
Nguồn: Sưu tầm
“Ảnh nhi, ngươi đã về rồi, làm cho ta và ba ba ngươi thật lo lắng”. Tiết Ảnh cùng Cổ Tiểu Vân vừa tới trước cửa thì thấy một nam nhân tuổi tầm năm mươi, thân hình cao lớn, cùng Ngưu Phi có vài phần giống nhau đang hấp tấp từ trong nhà đi ra.
Tiết Ảnh gật đầu, nói với Cổ Tiểu Vân “Tiểu Vân, vị này chính là cha của Ngưu Phi, Ngưu thúc!”
Ngưu Sơn Bằng lúc này mới chú ý tới Cổ Tiểu Vân, khẽ đảo mắt nhìn qua thì nhất thời ngây người, trong lòng không khỏi tán thưởng sự anh tuấn của Cổ Tiểu Vân. Đồng thời không tự chủ được nghĩ tới Ngưu Phi, lại nhìn thấy bộ dạng hết sức quan tâm của Tiết Ảnh đối với Cổ Tiểu Vân thì trên mặt nhất thời hiện đầy vẻ lo lắng. Truyện "Thiếu Niên Dược Vương " được copy từ diễn đàn Lương Sơn Bạc (LuongSonBac.com)
“Ngưu thúc.”. Cổ Tiểu Vân cung kính gọi một tiếng.
Ngưu Sơn Bằng lạnh nhạt ừ một tiếng, cũng không để ý tới hắn nữa, quay sang Tiết Ảnh nói “Ảnh nhi, Tiểu Hoa đến giờ vẫn không tỉnh lại, ba ba ngươi nói Tiểu Hoa có lẽ không xong rồi, ngươi mau vào xem một chút đi.”
Tiết Ảnh vừa nghe thì nhất thời nóng nảy, kéo theo Cổ Tiểu Vân nhanh như chớp xông thẳng vào phòng.
Trong phòng, cha mẹ Tiểu Hoa đang ngồi ở trước giường bệnh khóc sướt mướt. Tiết Nhất Đức đứng ở một bên nhìn đứa bé gần sáu tuổi Tiểu Hoa đang nằm trên giường mà than thở, vẻ mặt ưu thương.
“Cha, Tiểu Hoa nó…” Tiết Ảnh đôi môi run run, trong đôi mắt lúc này đã tràn đầy nước mắt.
Tiết Nhất Đức oán hận đấm mạnh vào tường, không nén được sự tức giận trong lòng, thanh âm như sấm quát lên “Bọn gian thương bán thuốc giả này thật là một bọn bại hoại không có đạo đức. Hài tử ngoan như thế mà lại… Thật sự là đáng tiếc!”
“Cha, người y thuật cao siêu nổi tiếng gần xa, nhất định là cha sẽ có biện pháp cứu Tiểu Hoa mà, có đúng vậy không?” Tiết Ảnh vừa nghe cha nói vậy, nhất thời muốn ngã quỵ, nắm lấy cánh tay Tiết Nhất Đức mà nước mắt tuôn rơi.
Tiết Nhất Đức lắc đầu nói “Tiểu Hoa bị rắn độc cắn vốn là không có gì đáng lo ngại, chỉ cần dùng Ô bối kim cùng với một ít giải dược là có thể giải độc rồi. Thế nhưng ai lại có thể nghĩ tới Ô bối kim mà chúng ta mua về lại là thuốc giả, chẳng những không loại trừ độc tính trong cơ thể nó, ngược lại độc càng thêm độc. Hiện tại dù cho thần tiên có hạ phàm chăng nữa cũng sợ là vô phương cứu chữa. Việc này đều là do ta, cả đời nghiên cứu thảo dược thế nhưng ngay cả thuốc thật thuốc giả cũng không phân biệt nổi, ta… Ta, con mẹ nó còn gọi là Y sinh cái chó má gì nữa?”
Thấy vẻ mặt hối hận cùng thống khổ của Tiết Nhất Đức, Tiết Ảnh bật khóc nói “Cha, cái này không thể trách cha, đáng trách phải là con. Thuốc giả là do chính con mua về, là do con đã hại Tiểu Hoa!”
“Ta mặc kệ! Nếu như Tiểu Hoa của ta gặp chuyện gì không hay, ta tuyệt đối sẽ không bỏ qua cho cha con các ngươi!” Cha của Tiểu Hoa đột nhiên nhảy lên, giận dữ chỉ tay vào Tiết Nhất Đức, điên cuồng hét lớn.
Đối với lời chỉ trích của cha Tiểu Hoa, cha con Tiết Nhất Đức không dám nói lời nào, chỉ sợ là việc này sẽ khiến cho bọn họ cảm thấy tự trách cả đời.
“Ta nói cha Tiểu Hoa nhà ngươi, tâm tình của ngươi mọi người chúng ta có thể hiểu được, nhưng mà ngươi cũng không thể đổ lỗi cho người khác như thế! Thủ phạm gây ra hết thảy những việc này chính là bọn bán thuốc giả kia, còn thôn trưởng và con gái của hắn lại có quan hệ gì chứ?” Ngưu Sơn Bằng nói.
Mẹ Tiểu Hoa vốn đã rất thương tâm, vừa nghe hắn nói như thế lại càng cảm thấy đau lòng, nhất thời khóc rống lên, không lâu sau đã ngất đi. Truyện "Thiếu Niên Dược Vương " được copy từ diễn đàn Lương Sơn Bạc (LuongSonBac.com)
“Mẹ Tiểu Hoa! Mẹ Tiểu Hoa!” Cha của Tiểu Hoa kinh hãi, vội vàng ôm lấy thê tử.
“Cha Tiểu Hoa, nàng ta là do bi thương quá độ mà ngất đi, ngươi hãy để cho ta bắt mạch xem.” Tiết Nhất Đức vội vàng lại gần nói.
Cha Tiểu Hoa thấy Tiết Nhất Đức bước tới thì hung hăng đẩy hắn ngã ra trên đất, tức giận quát lên “Ta không cần ngươi khám, ngươi là hung thủ giết người! Ngươi hại con ta chưa đủ giờ còn muốn hại cả thê tử của ta sao? Cút! Cút!”
Tiết Nhất Đức trên mặt lộ ra nét áy náy cùng bi thương nồng đậm. Danh tiếng cả đời của hắn đã bị hủy chỉ trong một ngày! Từ giờ hắn sẽ phải gánh lấy ác danh sát nhân, bị mọi người khinh bỉ, đồng thời còn phải chịu sự dày vò cắn rứt lương tâm. Việc này đối với một người bình thường tuyệt không có khả năng thừa nhận.
Cắn chặt răng, Tiết Nhất Đức hít một hơi dài, nói “Cha Tiểu Hoa, Tiểu Hoa đã như vậy, không lẽ ngươi cũng hi vọng ngay cả mẹ Tiểu Hoa cũng thế sao? Tình huống nàng ta hiện giờ rất nguy hiểm, nếu như cứu trị chậm trễ sẽ khó bảo toàn được tính mạng. Ngươi hãy tỉnh táo lại, ta Tiết Nhất Đức nhất định sẽ gánh chịu trách nhiệm, tuyệt không trốn tránh!”
Thấy cha Tiểu Hoa không buông tay mà vẫn nhất mực ôm lấy nương tử thống khổ không dứt, Ngưu Sơn Bằng liền bước nhanh lại, kéo cha Tiểu Hoa ra để cho Tiết Nhất Đức cứu chữa cho mẹ Tiểu Hoa.
Trong lúc bọn họ còn đang cãi nhau nháo nhào, Cổ Tiểu Vân lúc này đã đi đến bên giường của Tiểu Hoa, cẩn thận quan sát đứa bé. Tiểu Hoa thật sự là một tiểu nam hài đẹp đẽ, mặc dù đang trong tình trạng nguy hiểm nhưng khuôn mặt vẫn rất đáng yêu, giống như là một tài đồng tử được vẽ trên bức tranh treo trên tường vậy, làm cho người ta có cảm giác yêu mến từ trong nội tâm. Khó trách cha mẹ hắn lại cảm thấy bi thương, đau lòng đến mức không muốn sống như thế. Truyện "Thiếu Niên Dược Vương " được copy từ diễn đàn Lương Sơn Bạc (LuongSonBac.com)
“Hắn vẫn có thể cứu được!” Thanh âm Cổ Tiểu Vân mặc dù rất nhẹ nhàng, nhưng lập tức đã làm cho mọi người cảm thấy trong long dậy sóng.
Cha Tiểu Hoa lại càng kích động nhìn Cổ Tiểu Vân, đôi môi run run tựa hồ là muốn nói điều gì nhưng lại không thốt nên lời. Bỗng nhiên "huỵch" một tiếng hắn đã quỳ xuống trước mặt Cổ Tiểu Vân, dập đầu đông đông đông đông liên tục.
Cổ Tiểu Vân nói với Tiết Ảnh “Ngươi có còn nhớ được khi còn ở thành phố Nam Thịnh ta có nói qua hai loại đồ nào có thể kích thích độc tính của Ô Thanh Tử không?”
“Nhớ được nhớ được, ngươi nói một loại là bùn đất, một loại khác là… rắn độc…!? Mắt Tiết Ảnh sáng lên.
Cổ Tiểu Vân nặng nề gật đầu, nói “Không sai! Tiểu Hoa phục dụng nhầm Ô Thanh Tử, khiến cho độc tính của Ô Thanh Tử cùng độc tính của rắn trong cơ thể hắn xung đột lẫn nhau vì thế mà bộc phát.”
“Đúng vậy, cha ta cũng có nói qua trong cơ thể Tiểu Hoa đã sản sinh ra độc tính, nhưng điều đó thì làm sao?” Tiết Ảnh khó hiểu hỏi.
“Ha hả…Điều đó nói rõ mạng sống của Tiểu Hoa không có rơi vào tuyệt lộ. Độc tính của Ô Thanh Tử sau khi bị kích thích bộc phát ra, cùng với độc rắn xung đột lẫn nhau, vì thế vô tình đã lấy độc trị độc, hiện giờ độc rắn trong người hắn có thể nói là đã bị khu trừ sạch sẽ rồi.”
“Nhưng là… nhưng là độc của Ô Thanh Tử không phải là còn đáng sợ hơn so với độc rắn sao? Cho dù độc rắn đã bị khu trừ hết nhưng còn độc của Ô Thanh Tử thì sao, chẳng lẽ nó không gây nguy hiểm đến tính mạng à?” Tiết Ảnh có điểm mờ mịt.
“Có một điều lúc trước ta chưa nói cho ngươi rõ, độc rắn mặc dù có thể kích thích độc tính Ô Thanh Tử nhưng là có thể kích thích được bao nhiu phần còn tùy thuộc vào độ mạnh yếu của nó. Hai loại độc này trực tiếp quan hệ tỉ lệ thuận với nhau, độc rắn càng độc thì kích thích độc tính Ô Thanh Tử càng mạnh và ngược lại cũng thế. Mối quan hệ của bọn chúng cân bằng nhau, do đó có thể xem Ô Thanh Tử như là một loại thuốc giải độc rắn cực tốt. Có lẽ ngươi không biết rằng: có một số loài động vật hoang dã trong rừng rậm sau khi bị rắn độc cắn sẽ lập tức tìm kiếm Ô Thanh Tử để mà giải độc. Cho nên may mắn làm sao chó ngáp phải ruồi, Tiểu Hoa thật sự là số mạng còn chưa có tận!”
“Nhưng ta không rõ, nếu như độc trong cơ thể Tiểu Hoa đã được giải rồi vậy thì tại sao đến giờ hắn vẫn chưa có dấu hiệu tỉnh lại, hơn nữa ta bắt mạch cho hắn lại phát hiện mạch tượng hắn vô cùng yếu, tùy thời đều có thể nguy hiểm đến tính mạng, rõ ràng là đang trong tình trạng nguy kịch a!” Tiết Nhất Đức không nhịn được mở miệng nói.
Đã có 10 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Thinhbobo
Thiếu Niên Dược Vương
Tác giả: Phi Võ Kích Ngang Chương 12: Linh chi vạn năm
Nguồn: Sưu tầm
Cổ Tiểu Vân gật đầu nói “Điều này cũng không có gì là khó hiểu. Vô luận là độc rắn hay là độc Ô Thanh Tử, nếu ở trong cơ thể của một đứa bé không có sức chống cự như thế mà xung đột lẫn nhau tất sẽ gây ra tổn hại vô cùng. Đó là còn chưa nói tới hai loại kịch độc này coi thân thể Tiểu Hoa như là chiến trường, tiêu trừ lẫn nhau. Đừng nói Tiểu Hoa chỉ là một đứa nhỏ, chỉ sợ cho dù là người lớn cũng sẽ bị độc hành hạ đến chết. Bởi vậy Tiểu Hoa lúc này nguyên khí bị tổn thương nặng nề, tình trạng đích thực cực kỳ nguy hiểm.”
“Ngươi… Vậy sao ngươi lại nói Tiểu Hoa có thể cứu chữa được?” Ngưu Sơn Bằng thấy Cổ Tiểu Vân cứ nói chuyện chậm chạp thì trong lòng rất là khó chịu, không nhịn được lớn tiếng quát lên.
Cổ Tiểu Vân cười khẽ một tiếng, nói “Nếu có thể cho Tiểu Hoa ăn thánh dược có tác dụng bồi bổ nguyên khí thì Tiểu Hoa sẽ không còn lo lắng đến tính mạng nữa. Cho nên ta mới nói hắn vẫn còn có cách cứu chữa.”
“Thánh dược bồi bổ nguyên khí? Ở chỗ ta có nhân sâm, còn có linh chi thảo dược, Thiên Sơn tuyết liên… cũng là thảo dược bồi bổ nguyên khí. Ta sẽ đi chuẩn bị ngay.” Tiết Nhất Đức vội vàng nói.
Thế nhưng Cổ Tiểu Vân lại lắc đầu nói “Ngươi nghe không hiểu ý của ta, ta nói thánh dược bổ nguyên khí đây không phải là loại dược liệu bình thường, mà là cái loại thiên tài địa bảo hàng ngày hấp thu linh khí. Cỏ linh chi vạn năm là một ví dụ…”
“Cái gì? Vạn… vạn năm linh chi thảo? Tiểu tử ngươi đang nói đùa với ta à? Hiện tại cho dù là cỏ linh chi trăm năm mà nói đã là cực kì hiếm thấy rồi, ngươi nói ta đến nơi nào tìm cho ngươi cỏ linh chi vạn năm bây giờ?” Ngưu Sơn Bằng trợn lớn mắt nhìn Cổ Tiểu Vân, dường như hận không thể cắn chết hắn.
Tiết Nhất Đức trên mặt cũng có nét buồn khổ, nói “Đúng vậy đó tiểu huynh đệ à, cỏ linh chi vạn năm thật sự chỉ có thể ngộ chứ không có thể cầu. Cho dù có thì nhất định cũng là vật có giá trị liên thành, tuyệt đối không phải là vật mà chúng ta có khả năng mua được.”
Cổ Tiểu Vân cười cười nói “Không sao, ngươi không có nhưng ta có.”
“Ngươi… ngươi nói ngươi có?” Tiết Nhất Đức cùng Ngưu Sơn Bằng kinh hãi, cằm thiếu điều rớt xuống đất. Truyện "Thiếu Niên Dược Vương " được copy từ diễn đàn Lương Sơn Bạc (LuongSonBac.com)
Tiết Ảnh vẻ mặt cũng kinh ngạc, lẩm bẩm hỏi “Tiểu Vân, ngươi thật sự là không nói đùa đó chứ?”. Khi ở thành phố Nam Thịnh, Cổ Tiểu Vân chỉ là một tên tiểu khiếu hóa tử rách rưới, cho nên đánh chết Tiết Ảnh cũng không tin nổi hắn như thế lại có thể có được cỏ linh chi vạn năm.
Cổ Tiểu Vân lắc lắc đầu “Các ngươi chờ ta, ta đi lấy!”. Nói xong liền chạy ra khỏi phòng.
Khi rời khỏi Thần Nông bí cảnh, hắn đã sớm thu nạp nhiều loại bảo vật vào trong Thần Nông giới chỉ, trong đó cũng có cỏ linh chi vạn năm. Nếu như trước mặt Tiết Ảnh bọn họ mà lấy đồ vật từ trong trữ vật giới chỉ ra sợ rằng gây cho bọn họ cảm giác thiên kinh địa hãi, mà Cổ Tiểu Vân cũng không hi vọng bọn họ xem mình như là quái vật.
Cho nên ngay khi ra khỏi phòng, hắn đã tìm lấy một góc khuất, môi mấp máy niệm một vài câu chú ngữ khó hiểu. Tức thời từ trong giới chỉ bắn ra một đạo dị quang, sau đó đã thấy trong tay Cổ Tiểu Vân xuất hiện một cây nấm lớn cỡ một cái mâm nhỏ, toàn thân màu đen lốm đốm điểm vàng. Đích thực là cỏ linh chi. Truyện "Thiếu Niên Dược Vương " được copy từ diễn đàn Lương Sơn Bạc (LuongSonBac.com)
Mặc dù tiên thảo trong Thần Nông bí cảnh có không ít nhưng thảo dược vạn năm thì chỉ có thể đếm được trên đầu ngón tay. Cổ Tiểu Vân muốn tìm thấy khỏa linh chi vạn năm như thế này thì cũng không phải dễ.
Khi thấy Cổ Tiểu Vân đem khỏa linh chi vạn năm đặt trước mặt, Tiết Nhất Đức nhất thời không dám tin vào mắt mình, cầm linh chi trong tay nâng niu cẩn thận như nhặt được chí bảo, thật lâu vẫn không chịu để xuống.
Ngưu Sơn Bằng thật sự kinh ngạc, không nghĩ tới Cổ Tiểu Vân có thể lấy ra linh chi vạn năm, trong lòng không khỏi hoài nghi, bĩu môi nói “Lão Tiết a, ngươi nên xem cho rõ ràng, nói không chừng lại là thuốc giả đó.”
“Không! Đây tuyệt đối không phải là giả!” Tiết Nhất Đức hai tay run rẩy, hết sức kích động nói “Ta ở trên một cuốn sách đã từng đọc qua đặc điểm của cỏ linh chi vạn năm, cùng với cái cây này giống nhau như đúc. Các ngươi nhìn xem, cỏ linh chi này mơ hồ tỏa ra một loại bạch sắc quang mang, đây chính là một dấu hiệu rõ ràng nhất. Lại nhìn tiếp những đốm vàng nằm rải rác trên thân cây xem, có vẻ rất là lộn xộn, nhưng thật ra chính là không hợp mà lại tự hợp, không phải là loại thảo dược bình thường có thể có được. Còn một điểm nữa, các ngươi có ngửi thấy không, cây linh chi này vẫn không ngừng tỏa ra một mùi hương tươi mát tự nhiên, chỉ cần ngửi qua sẽ làm cho tinh thần con người cảm thấy sảng khoái. Ta đời này có thể nhìn thấy được cỏ linh chi vạn năm trong truyền thuyết vậy có chết cũng nhắm mắt! Ha ha ha…” Trên tay cầm cỏ linh chi vạn năm, Tiết Nhất Đức cực kì hưng phấn.
“Vậy… vậy có cây linh chi này là có thể cứu sống mạng Tiểu Hoa nhà ta đúng không?” Cha Tiểu Hoa tràn đầy kích động nhìn Cổ Tiểu Vân, ấp úng hỏi.
Tiết Nhất Đức cười nói “Cha Tiểu Hoa! Theo như truyền thuyết thì cây linh chi vạn năm này có khả năng cải tử hồi sinh, muốn cứu sống Tiểu Hoa chỉ là việc dễ như trở bàn tay. Bất quá…” Nói tới đây thì chân mày Tiết Nhất Đức cau lại, thì thào nói “Bất quá linh chi vạn năm này quý báu đến cực điểm, không phải người bình thường có khả năng ăn được.”
“Không sao…Không sao, ta dù có táng gia bại sản cũng phải đem Tiểu Hoa nhà ta cứu sống! Tiểu huynh đệ, ngươi hãy cho ta biết giá đi, ta…Ta tuyệt sẽ không trả giá!” Cha Tiểu Hoa vì cứu con mà sốt ruột, cái gì cũng chẳng quan tâm.
Tiết Nhất Đức gật đầu, quay đầu nhìn Cổ Tiểu Vân “Tiểu huynh đệ, ta biết là cây linh chi vạn năm này rất trân quý, dù cho ta có đem cả tiệm thuốc ra bán chỉ sợ rằng đến một gram cũng không mua nổi. Tuy nhiên, người ta hay nói cứu một mạng người còn hơn xây bảy tháp chùa, ta hi vọng ngươi nghĩ đến đứa nhỏ, không nên đưa ra giá tiền quá cao…”
Tiết Nhất Đức còn chưa nói xong, Cổ Tiểu Vân đã ngắt lời hắn, cười nói “Linh chi vạn năm sở dĩ trân quý là vì nó có thể cải tử hoàn sinh cho người bệnh. Nếu như không dùng để cứu người vậy nó cùng với các loại cây cỏ khác thì có gì khác biệt? Giống nhau đều là không đáng một đồng! Bá phụ cũng đừng nhắc tới tiền bạc nữa, thay vào đó hãy tranh thủ thời gian đem thuốc chữa bệnh cho Tiểu Hoa đi.”
Nghe Cổ Tiểu Vân nói vậy, Tiết Nhất Đức rất cảm động, gật đầu lia lịa tán thán nói “Thật là không nghĩ tới ngươi tuy còn nhỏ tuổi nhưng đã có những suy nghĩ đáng quý như thế!” Truyện "Thiếu Niên Dược Vương " được copy từ diễn đàn Lương Sơn Bạc (LuongSonBac.com)
Cha Tiểu Hoa lại càng cảm động rơi nước mắt, chỉ hận không thể hướng về Cổ Tiểu Vân dập đầu mấy cái.
Cổ Tiểu Vân nói “Bá phụ, linh chi vạn năm dược hiệu hết sức mạnh mẽ, nếu như dùng nhiều ngược lại sẽ không tốt, thân thể Tiểu Hoa có khi sẽ không chịu nổi, vì vậy ngàn vạn lần chỉ nên dùng số lượng vừa phải a!”
Tiết Nhất Đức gật đầu nói “Cái này ta minh bạch, ngươi yên tâm!” Nói xong từ trong hộp công cụ hắn mang tới lấy ra một thanh cưa tinh xảo bằng bạc, cẩn thật đặt vào gốc rễ của linh chi, rồi nhẹ nhàng cưa lấy một mảnh nhỏ, mỏng bằng móng tay. Cầm lấy quơ quơ trước mặt Ngưu Sơn Bằng, cười nói “Lão Ngưu, ngươi nhìn này, mặc dù chỉ là một mảnh nho nhỏ cũng có giá trị vạn lượng hoàng kim a!”
Ngưu Sơn Bằng vẻ mặt có chút mất tự nhiên gật đầu.
Tiết Nhất Đức đem một mảnh linh chi này tỉ mỉ nghiền nát thành phấn, hòa vào trong nước ấm đưa cho Tiểu Hoa uống.
Linh chi vạn năm thật không hổ danh là thánh dược, chỉ sau một phút đồng hồ ngắn ngủi đã có phản ứng. Gương mặt đang tái nhợt xanh xao của Tiểu Hoa đã dần dần khôi phục lại nét hồng nhuận, hô hấp cũng trở nên nặng nề có lực. Tiết Nhất Đức sau khi bắt mạch cho hắn lại càng cười vui vẻ, mạch đập của Tiểu Hoa hắn nhảy lên so với lúc trước tựa hồ còn có lực hơn.
Cảm nhận được rõ ràng sinh mệnh lực yếu ớt của Tiểu Hoa đã một lần nữa quay trở lại, cha của Tiểu Hoa kích động nghẹn ngào run run.
Đã có 10 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Thinhbobo
Thiếu Niên Dược Vương
Tác giả: Phi Võ Kích Ngang Chương 13: Cái gì gọi là hào phóng!
Nguồn: Sưu tầm
Rốt cục dưới những ánh mắt chăm chú của mọi người, Tiểu Hoa chậm rãi mở mắt ra. Con ngươi đen nhánh khẽ đảo mấy vòng, bỗng nhiên yếu ớt nói “Cha, con thấy đói…” Truyện "Thiếu Niên Dược Vương " được copy từ diễn đàn Lương Sơn Bạc (LuongSonBac.com)
“Đói? Tốt! Tốt! Ba ba bây giờ đi mua đùi gà cho con, mua tôm hùm cho con, mua hết tất cả những món mà con thích! Tiểu Hoa, con chờ ba, chờ ba a!” Cha Tiểu Hoa kích động không biết phải làm gì cho phải. Một hán tử cao bảy thước lại cứ thế mà đứng khóc ròng, nước mắt chảy ào ạt như nước sông vỡ đê.
Tiết Nhất Đức nghe hắn nói vội vàng đuổi theo kéo hắn lại nói “Này cha Tiểu Hoa, Tiểu Hoa nó mới vừa khôi phục thôi, không thể ăn mấy loại thức ăn dầu mỡ khó tiêu như vậy đâu. Ảnh nhi, con hãy đi nấu một nồi cháo kê rồi bưng qua đây.”
Tiết Ảnh hưng phấn nhéo hai má Tiểu Hoa một cái rồi mới xoay người đi vào nhà bếp.
Thấy Tiểu Hoa cùng với cha hắn phụ tử hai người ôm chặt lấy nhau, Tiết Nhất Đức trong lòng dâng lên một nỗi cảm kích vô bờ đối với Cổ Tiểu Vân. Quay đầu nhìn về phía hắn, ngưng trọng nói “Tiểu huynh đệ, may mà nhờ có ngươi, nếu không cả đời ta chắc sẽ sống trong đau khổ, chịu sự dày vò của lương tâm. Nhưng điều này chỉ là thứ yếu, một điều quan trọng hơn cả đó chính là một đứa bé ngoan như Tiểu Hoa xém chút nữa đã rời bỏ chúng ta mà đi.”
Cổ Tiểu Vân khẽ mỉm cười, nói “Bá phụ, không phải người đã nói cứu một mạng người còn hơn xây bảy tháp chùa sao? Ha hả…”
Thấy Cổ Tiểu Vân làm ra nhiều kỳ tích như thế, Tiết Nhất Đức trong lòng đã tràn đầy sự cảm kích đối với hắn. Còn Ngưu Sơn Bằng trong lòng lại có tư vị xấu hổ, nhíu chặt hai hàng chân mày.
“Tiểu Hoa! Tiểu Hoa!” Mẹ Tiểu Hoa lúc này bỗng nhiên tỉnh dậy, điên cuồng gọi tên con.
Tiết Nhất Đức quay đầu nhìn nàng ta, cười hỏi “Ngươi đã tỉnh rồi?”
“Tiểu Hoa, Tiểu Hoa đâu?” Mẹ Tiểu Hoa nắm lấy cánh tay của Tiết Nhất Đức, thanh âm run rẩy hỏi.
“Kia, người nhìn xem!” Tiết Nhất Đức chỉ một ngón tay, đem ánh mắt của nàng hướng về phía Tiểu Hoa đang làm nũng trong lòng phụ thân.
“Tiểu Hoa!” Tiểu Hoa mụ mụ không biết lấy khí lực từ đâu, hô to một tiếng đã một bước đi tới trước mặt Tiểu Hoa, kéo một cái đem hắn vào lòng ôm thật chặc, giống như là tìm lại được bảo bối đã mất, không bao giờ buông ra nữa.
“Không sao rồi, đã không sao rồi…” Cha Tiểu Hoa ở một bên thì thầm liên tục, bất chấp nước mắt sung sướng đang không ngừng chảy ra trên gương mặt to lớn của hắn.
Tiết Nhất Đức nhìn về phía Ngưu Sơn Bằng cùng Cổ Tiểu Vân, nhẹ nhàng khoát tay áo, ý bảo hai người cùng mình đi ra ngoài, nhường lại nơi này cho một nhà ba người bọn họ nghỉ ngơi tịnh dưỡng.
Ở trong phòng khách ba người ngồi xuống. Mới vừa rồi không có tâm tình quan tâm đến người khác, hiện tại Tiết Nhất Đức mới có cơ hội quan sát rõ Cổ Tiểu Vân. Thấy hắn nhân phẩm xuất chúng, cử chỉ không tầm thường, ngoài ra nói năng lại càng không phải những thiếu niên bình thường khác có thể sánh được thì không khỏi gật đầu lia lịa.
Ngưu Sơn Bằng ngồi ở một bên thấy thế, chân mày lại càng cau chặt, hừ một tiếng, đứng lên nói “Lão Tiết, nhà ta còn có việc, ta đi về trước.” Nói xong cũng không để ý Tiết Nhất Đức có giữ lại hay không, trực tiếp rời khỏi Tiết gia.
Cổ Tiểu Vân thấy thế không khỏi cười khổ một tiếng, nói “Bá phụ, ta hình như đã đắc tội với Ngưu thúc rồi.”
Tiết Nhất Đức vội vàng cười bảo “Không có, làm sao mà có chứ? Tính tình của hắn vốn là như vậy, ngươi chớ nên để bụng. Mới vừa rồi ta đã quên hỏi, tên của ngươi là gì?
“A, bá phụ, ta tên là Cổ Tiểu Vân.” Truyện "Thiếu Niên Dược Vương " được copy từ diễn đàn Lương Sơn Bạc (LuongSonBac.com)
“Cổ Tiểu Vân? Ta sao lại có cảm giác cái tên này có chút quen tai, tựa hồ như đã nghe được ở nơi nào rồi...” Tiết Nhất Đức trên mặt toát ra một tia hoài nghi.
Cổ Tiểu Vân vừa nghe thế nhất thời cảm thấy khẩn trương, trái tim cứ nhảy liên hồi. May là Tiết Nhất Đức cũng không có tiếp tục nghĩ tiếp, khoát tay áo nói “Ngươi còn trẻ như vậy, hơn nữa đây lại là lần đầu tiên ngươi tới Tam Hà thôn chúng ta, ta hẳn là chưa từng gặp qua ngươi.”
Hai người vừa nói xong thì thấy Tiết Ảnh cười khanh khách đi tới. Tiết Nhất Đức ngẩng đầu lên hỏi “Đã cho Tiểu Hoa ăn cháo chưa?”
“Đã cho rồi, Tiểu Hoa đã ăn hết hai bát cháo lớn đấy! Nhìn cái bộ dạng ăn uống của hắn thật là đáng yêu. Khanh khách…”
“Aizzz! Đứa nhỏ này cứ gặp nạn liên tục, thật là tội nghiệp mà. Cũng may cuối cùng trời quang mây tạnh, sau cơn mưa trời lại sáng.” Dễ thấy được Tiết Nhất Đức đối với Tiểu Hoa rất là yêu mến, trên mặt hắn lúc này hiện đầy vẻ thương yêu.
“Đây còn không phải là nhờ công lao của Tiểu Vân sao? Tiểu Vân, ngươi thật là giỏi!” Tiết Ảnh hướng về phía Cổ Tiểu Vân giơ ngón tay cái lên.
Tiết Nhất Đức gật đầu, nhìn Cổ Tiểu Vân nói “Tiểu Vân, ngươi thật đúng là rất giỏi, tuổi còn trẻ mà y thuật đã cao như vậy, thật sự là không đơn giản a!”
Cổ Tiểu Vân còn chưa kịp mở miệng, Tiết Ảnh đã cướp lấy lời hắn “Đâu chỉ thế! Ba ba người biết không, lần này ở thành phố Nam Thịnh cũng nhờ có hắn tụi con mới có thể vạch trần chuyện Hoàng Quyền bán thuốc giả đó! Ở hiệu thuốc lúc đó có nhiều chuyên gia như vậy nhưng lại không ai có thể phân biệt được Ô Bối Kim và Ô Thanh Tử , suýt chút nữa đã để cho Hoàng Quyền lừa dối trót lọt, may là có Tiểu Vân ra mặt mới làm cho Hoàng Quyền gặp phải báo ứng!”
“Là thật sao?” Tiết Nhất Đức nhìn về phía Cổ Tiểu Vân ánh mắt lại càng tràn đầy tán thưởng.
Cổ Tiểu Vân vội vàng nói “Các ngươi ngàn vạn lần đừng nên hiểu lầm, ta đối với y thuật căn bản là một chữ cũng không thông.”
“Cái gì? Không thể nào? Mới vừa rồi ngươi đã nói lên được tình hình bệnh lý của Tiểu Hoa một cách rõ ràng, làm sao có thể nói đối với y thuật một chữ cũng không biết?” Tiết Nhất Đức kinh dị nhìn Cổ Tiểu Vân hỏi.
Cổ Tiểu Vân lắc đầu nói “Bá phụ, ngài hiểu lầm rồi, y thuật là y thuật, dược lý là dược lý! Ta hiểu là hiểu dược lý, chứ không phải là hiểu y thuật. Ta biết Ô Thanh Tử có thể giải độc rắn, cũng biết cỏ linh chi dược tính hòa hợp, có tác dụng bồi nguyên bổ khí nhưng nếu ngươi bảo ta bắt mạch chuẩn bệnh, kê đơn dùng thuốc thì ta đây làm không được.”
Tiết Nhất Đức gật đầu “Thì ra là thế.”
Cổ Tiểu Vân cười cười, hai tay đem linh chi vạn năm mà khi nãy Tiết Nhất Đức đã trả lại cho hắn đưa đến trước mặt Tiết Nhất Đức nói “Cho nên, linh chi vạn năm này ở trong tay ta thật sự là lãng phí, không bằng ta chuyển giao lại cho bá phụ, hi vọng nó trong tay bá phụ phát huy được tối đa tác dụng, giúp bá phụ cứu về thật nhiều tính mạng, xây càng nhiều tầng tháp chùa.”
“Cái gì?” Tiết Nhất Đức kinh hãi từ trên ghế nhảy dựng lên, tràn đầy kinh ngạc nhìn Cổ Tiểu Vân, ngơ ngác hỏi “Ngươi… ngươi lại muốn đem cả linh chi vạn năm này tặng cho ta?”
Tiết Nhất Đức quả thực không thể tin được, trên đời lại có kẻ ngu ngốc đến độ tùy tiện đem cái loại thiên tài địa bảo linh chi vạn năm giá trị liên thành này tặng cho người khác. Hắn biết rõ nếu như hắn đem cái cây này đi bán đấu giá, chỉ sợ là tất cả những đại phú hào trên thế giới đều sẽ điên cuồng vì nó mà đưa ra một cái giá trên trời mất. Một khoản tài phú lớn như thế nếu bảo hắn tiện tay tặng cho người khác, hắn trăm triệu lần vẫn là không có nghĩ đến.
“Tiểu Vân à, linh chi vạn năm này cực kỳ trân quý, nhân gian hiếm thấy! Ngươi nếu đem bán đi thì dù là muốn mua mười tám cái thôn Tam Hà cũng dư sức!” Tiết Ảnh đồng thời cũng giật mình, trong lòng không nhịn được cảm khái, quả nhiên là xuất thân từ thế gia đại tộc cùng thường nhân là bất đồng, một lần ra tay thật là hào phóng.
“Bá phụ, ta lúc trước có nói qua, giá trị của linh chi vạn năm là ở chỗ nó có thể trị bệnh cứu người, cho nên chỉ khi ở trong tay một Y sinh như người mới có thể phát huy giá trị thực dụng của nó, mới có thể biểu hiện sự trân quý của nó.” Cổ Tiểu Vân hắng giọng nói.
“Nhưng nói sao đi nữa thì linh chi vạn năm cũng quá trân quý, ta làm sao có thể tùy tiện nhận lấy được chứ?” Tiết Nhất Đức một mặt cảm động lời nói của Cổ Tiểu Vân, mặt khác là bởi vì sự trân quý của nó mà không dám nhận lấy.
Cổ Tiểu Vân khẽ nhíu mày nói “Nếu như bá phụ cảm thấy không xứng đáng để nhận lấy nó, vậy thì xin ngài đáp ứng ta một thỉnh cầu, sau đó thì chúng ta không ai nợ ai.”
Đã có 10 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Thinhbobo
Thỉnh cầu gì ngươi cứ nói, chỉ cần Tiết Nhất Đức ta có thể làm được ta sẽ không từ chối!” Tiết Nhất Đức nghe Cổ Tiểu Vân nói thế thì tinh thần không khỏi rung động, gấp giọng hỏi. Truyện "Thiếu Niên Dược Vương " được copy từ diễn đàn Lương Sơn Bạc (LuongSonBac.com)
Cổ Tiểu Vân cũng không khách khí mà nói “Bá phụ, ta cảm thấy thôn Tam Hà nơi này linh khí sung túc, đẹp không tả xiết, có lẽ ta nên ở lại nơi này một đoạn thời gian, không biết là bá phụ ngài có hay không có thể an bài cho ta một chỗ ở.”
“Ngươi muốn ở lại thôn Tam Hà chúng ta sao? Ha ha ha… Vậy thì thật sự là quá tốt rồi, ta cầu còn không được ấy chứ! Phòng ốc ở nhà ta có không ít, ngươi cứ việc tùy tiện chọn lấy một căn, muốn ở tới khi nào cũng không thành vấn đề!” Tiết Nhất Đức không chút do dự, hết sức hào sảng nói. Truyện "Thiếu Niên Dược Vương " được copy từ diễn đàn Lương Sơn Bạc (LuongSonBac.com)
“Vậy thì được rồi! Linh chi vạn năm này hãy cứ xem như là tiền thuê phòng ta trả trước cho ngài đi!” Cổ Tiểu Vân cười nói.
“Như vậy sao được? Toàn bộ nhà ta đây dù có đưa hết cho ngươi cũng không sánh bằng một phần giá trị của cây linh chi này, nếu ngươi nói thế không phải là ta đã chiếm tiện nghi của ngươi rồi sao?
Cổ Tiểu Vân cau mày lại. Hắn nói “Bá phụ, nếu như ngài cứ nhất quyết không chịu nhận lấy như vậy thì ta đây hiện tại chỉ còn cách cáo từ thôi.”
Nhìn thấy bộ dạng Cổ Tiểu Vân như thật sự muốn đi, Tiết Ảnh khẩn trương, đôi mắt to kiều mỵ nhìn chằm chằm vào hắn, nói với Tiết Nhất Đức “Cha, từ lúc nào mà cha lại lằng nhằng như vậy? Tiểu Vân nói là đưa linh chi này để cha dùng nó cứu người, cũng không có nói là tặng cho cha mà. Chỉ cần cha sử dụng nó để cứu sống người khác thì có gì là không thể nhận lấy?”
Một câu thức tỉnh người trong mộng! Tiết Nhất Đức tâm thần không khỏi run lên, bất chợt hổ thẹn. Hắn vẫn tự nhắc nhở lấy mình, làm một Y sinh, vĩnh viễn không được dùng tiền tài so sánh với tánh mạng của con người. Hôm nay, sau khi nhìn thấy cỏ linh chi vạn năm cực kỳ trân quý hắn sao lại quên bẵng mất điều đó. Nặng nề gật đầu, Tiết Nhất Đức cẩn thận tỉ mỉ cầm về cỏ linh chi vạn năm, vẻ mặt trịnh trọng nhìn Cổ Tiểu Vân nói “Tiểu Vân, ngươi yên tâm, ta nhất định sẽ không để cho cây cỏ vạn năm này uổng phí khi đã xuất hiện trên thế giới này, cũng tuyệt sẽ không để cho tâm tư của ngươi bị hao phí!”
Cổ Tiểu Vân cười cười “Tất nhiên là phải vậy! Nếu như ta mà không tin lời của ngài thì ta đã không đem cỏ linh chi vạn năm giao cho ngài rồi.”
“Tiểu Hoa! Con hãy mau mau lại đây quỳ lạy Tiết gia gia đi!” Tiểu Hoa một nhà ba người vừa từ trong phòng đi ra, cha Tiểu Hoa đã kéo tay Tiểu Hoa đến nói.
Tiểu Hoa vô cùng ngoan ngoãn nghe lời, vội vàng quỳ xuống, nghiêm trang hướng về phía Tiết Nhất Đức dập đầu. Tiết Nhất Đức một tay bế hắn lên, hôn mạnh vài cái lên gương mặt hồng hào của nó, nói “Cha Tiểu Hoa ngươi làm cái gì vậy? Ta cứu Tiểu Hoa đó là bổn phận mà một Y sinh phải làm mà thôi, vả lại ngươi cũng đừng quên Tiểu Hoa không chỉ là nhi tử của ngươi, mà nó cũng chính là tiểu bảo bối của toàn bộ thôn Tam Hà chúng ta đó! Có đúng là như vậy không hả Tiểu Hoa? Ha hả…”
Tiểu Hoa có thể tìm được đường sống từ trong chỗ chết, không riêng gì Tiết Nhất Đức mà bất luận là người nào cũng đều thấy hưng phấn, đem Tiểu Hoa trêu chọc không ngừng.
“Nhưng… Nhưng nếu như không nhờ có ngài, có lẽ chúng ta thật sự đã mất đi …” Mẹ Tiểu Hoa nghẹn ngào, trong ánh mặt ngập tràn sự biết ơn sâu sắc.
Tiết Nhất Đức nói “Nếu như các ngươi thật muốn nói lời cảm ơn thì cũng không nên cám ơn ta, mà hãy cám ơn Tiểu Vân mới đúng! Nếu như không có cỏ linh chi vạn năm của hắn thì chỉ sợ ta cũng đành hữu tâm vô lực mà thôi.”
“Đúng đúng đúng! Vị tiểu huynh đệ, đại ân đại đức này cả nhà chúng ta sẽ không bao giờ quên!” Cha Tiểu Hoa vội vàng quay đầu về phía Cổ Tiểu Vân nói.
Cổ Tiểu Vân khoát khoát tay áo, cười nói “Này thật ra là do Tiểu Hoa phước lớn mạng lớn thôi.”
Vô luận là cha mẹ Tiểu Hoa hay là Tiết Nhất Đức, nghe Cổ Tiểu Vân nói như vậy cũng chỉ cho là hắn thuận miệng nói khiêm tốn mấy câu chứ không biết rằng Cổ Tiểu Vân khi ở Thần Nông bí cảnh đã học được một kỹ thuật xem tướng vô cùng tuyệt luân, ngoại trừ mình ra, thì mọi người từ cát hung họa phúc, mệnh cách tiền đồ chỉ cần hắn muốn xem, thì không gì có thể giấu hắn, hơn nữa đã nhìn là tất đúng. Khi lần đầu nhìn thấy Tiểu Hoa, hắn đã cảm thấy đứa nhỏ này Ấn Đường đầy đặn, ngũ quan toàn hảo, tướng mạo đại phú đại quý hiếm thấy, tương lai tiền đồ nhất định bất khả hạn lượng.
Thấy mọi người cũng không có ai đem lời của mình để ở trong lòng, Cổ Tiểu Vân cũng không có nói tiếp. Cái này vốn là Thiên Cơ, cho nên tiết lộ càng ít càng tốt.
Cha mẹ Tiểu Hoa lúc đầu vì để bày tỏ một chút ý cảm kích mà một mực lôi kéo Cổ Tiểu Vân cùng Tiết Nhất Đức đi tới nhà bọn họ uống một chén, nhưng sau lại nghe Cổ Tiểu Vân nói sẽ ở lại nhà của thôn trưởng một thời gian nên cũng không sợ là sau này không có cơ hội, vì vậy cũng không có miễn cưỡng hắn mà cao hứng dẫn Tiểu Hoa đi về nhà.
Tiết Nhất Đức hôm nay thập phần cao hứng, quyết định tự mình xuống bếp, vì Cổ Tiểu Vân mà chuẩn bị một bàn thức ăn ngon. Tiết Ảnh thì bắt tay vào giúp Cổ Tiểu Vân thu xếp lại gian phòng.
Tiết gia chẳng những rất lớn, hơn nữa bố trí cũng rất trang nhã, khắp nơi đều tỏa ra một khí tức cổ đại nồng đậm, điều này làm cho Cổ Tiểu Vân cảm thấy vô cùng thoải mái. Tiết Nhất Đức cùng với Tiết Ảnh không ai chịu để cho hắn hỗ trợ. Vì vậy trong lúc nhàn rỗi, Cổ Tiểu Vân quyết định đi dạo xung quanh nhà.
Phòng khách, phòng ngủ, phòng trà rồi sau đó bất tri bất giác Cổ Tiểu Vân đã đi tới thư phòng của Tiết Nhất Đức. Ở bên tường có xếp ba cái tủ sách lớn bằng gỗ lim, trong đó bày chi chít sách bao gồm đủ loại. Có loại sách hiện đại sử dụng kỹ thuật in ấn, lại cũng có bản y án chép tay, trong đó thậm chí còn có cả sách đóng buộc chỉ, vốn là một y điển cổ xưa. Khó trách y thuật của Tiết Nhất Đức lại cao siêu như thế, ngày thường nhất định hắn nghiên cứu cũng không ít.
Tuy nhiên những thứ này cũng không có khiến cho Cổ Tiểu Vân chú ý, mà hấp dẫn ánh mắt của hắn chính là một bức thư pháp viết bằng mực tàu đặt ở trên bàn gỗ hồng mộc.
Nhìn qua bút tích hẳn là thủ bút của Tiết Nhất Đức, bởi vì nét mực mới vừa khô ráo, thoạt nhìn có vẻ như vừa được hoàn thành.
Thư pháp của Tiết Nhất Đức cố nhiên có thể nói là nhất lưu, nhưng cũng không phải là yếu tố hấp dẫn được ánh mắt Cổ Tiểu Vân, mà chân chính để cho hắn để ý tới chính là kiểu văn tự của nó.
Những chữ này chữ nào cũng vô cùng kỳ quái, không phải Triện cũng không phải là Tống, không phải Khải cũng không phải là Lệ. Hình dáng kỳ lạ của nó thoạt nhìn có vài phần không giống là chữ nhưng lại có vài phần như là những nét chữ nguệch ngoạc. Cổ Tiểu Vân tin tưởng rằng trên thế giới này số người không thể nhận ra kiểu chữ này sẽ chiếm hết 99.9%. Truyện "Thiếu Niên Dược Vương " được copy từ diễn đàn Lương Sơn Bạc (LuongSonBac.com)
Còn về Cổ Tiểu Vân thì hắn đương nhiên nhận ra, chẳng qua là hắn cảm thấy rất kỳ quái, loại kiểu chữ này đã thất truyền từ mấy ngàn năm trước, làm sao lại xuất hiện trên bàn của một trung y hiện đại?
“Tiểu Vân, ngươi biết mấy chữ này sao?” Không biết từ lúc nào Tiết Nhất Đức đã đứng ở phía sau Cổ Tiểu Vân. Phát hiện hắn đang nhìn bức thư pháp đến xuất thần, trong lòng bỗng nhiên vừa động, mang theo vài phần kích động cùng khao khát hỏi. Cổ Tiểu Vân không trả lời câu hỏi của Tiết Nhất Đức mà hỏi ngược lại “Bá phụ, mấy chữ này là do ngài viết đó sao?”
Tiết Nhất Đức gật đầu. Cổ Tiểu Vân thấy vậy thì trong lòng dâng lên một sự tôn kính, tán thán nói “Thật là không nghĩ tới, bá phụ ngài không những có một thân y thuật kinh người, mà học vấn cũng uyên bác không kém. Tin tưởng rằng khắp thiên hạ người có thể nhận ra mấy chữ này sẽ không quá mười người.”
“Tiểu Vân, nói như vậy, ngươi… Ngươi thật sự nhận ra được thiên thư sao?” Nghe thấy lời của Cổ Tiểu Vân, Tiết Nhất Đức hơi kích động nhảy lên, thanh âm run rẩy lẩm bẩm hỏi.
“Thiên thư? Bá phụ, đây không phải là thiên thư, đây là Cửu Lê văn tự thất truyền từ mấy ngàn năm trước mới đúng.” Cổ Tiểu Vân khẳng định nói.
Đã có 8 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Thinhbobo
Thiếu Niên Dược Vương
Tác giả: Phi Võ Kích Ngang Chương 15: Cửu Lê Nội Kinh!
Nguồn: Sưu tầm
Cửu Lê văn tự?” Tiết Nhất Đức giật mình, hai mắt mở to, ấp úng nói “Cửu Lê tộc bản thân ta thì đã từng nghe nói qua, thế nhưng quốc gia chúng ta có một loại văn tự cổ đại như vậy thì ta lại chưa từng được biết đến. Tiểu Vân, ngươi hãy nói rõ một chút về loại văn tự này cho ta biết đi.” Truyện "Thiếu Niên Dược Vương " được copy từ diễn đàn Lương Sơn Bạc (LuongSonBac.com)
Cổ Tiểu Vân tràn đầy kỳ quái hỏi “Bá phụ, nếu ngài đã có thể viết ra Cửu Lê văn tự, làm sao lại không biết đến Cửu Lê văn tự chứ?”
Tiết Nhất Đức có chút lúng túng, cười khổ một tiếng nói “Tiểu Vân, thật không dám giấu diếm ngươi, ta căn bản không biết cái gì là Cửu Lê văn tự. Mấy chữ này là do ta dựa vào một bản cổ tịch mà sao chép lại. Ta ban đầu thậm chí đã từng hoài nghi cái này vốn không phải là chữ, mà chỉ là một trò đùa dai của một người nào đó. Nhưng trong quá trình sao chép, ta lại phát hiện nó có cùng một đặc tính với loại văn tự mà hiện tại chúng ta đang sử dụng, bút pháp giống nhau, kết cấu cũng tương thông, lúc này ta mới bỏ đi hoài nghi trong lòng. Hơn nữa càng viết ta lại càng cảm thấy loại văn tự này như toát ra một loại khí thế trước nay chưa từng có, trong đó lại mang theo kiến thức làm cho lòng người kinh hãi. Ta cũng đã từng hỏi qua không ít những chuyên gia về văn tự cổ đại, nhưng lại không có một ai có thể khẳng định được loại chữ xuất hiện từ nền văn minh cổ xưa này là loại chữ gì. Việc này cũng vì thế mà đã trở thành nỗi băn khoăn lớn nhất trong lòng ta.”
Cổ Tiểu Vân chợt hiểu ra, gật gật đầu “Cũng khó trách. Cửu Lê văn tự này chính là do Thần Nông, Hoàng Đế (1) cùng với Cửu Lê tộc tộc trưởng Xi Vưu phát minh ra. Theo như truyền thuyết Trung Hoa, Xi Vưu một lần bị yêu ma hóa đã làm cho mọi người căm hận. Thực tế thì không phải như vậy. Thật ra thì Xi Vưu chân chính là một vị đại anh hùng, sự tích cùng với trí tuệ của hắn không hề thua kém một chút nào so với Thần Nông cùng Hoàng Đế. Thời điểm mà Thương Hiệt(2) người Hoa Hạ chúng ta còn chưa có sáng tạo ra chữ viết thì Xi Vưu đã phát minh ra Cửu Lê văn tự này, hơn nữa còn đem những ký hiệu này ghi lại và truyền bá vào trong Cửu Lê tộc. Chỉ là do sau này bởi vì Xi Vưu thống lĩnh Củu Lê tộc bị Hoàng Đế, tổ tiên Hoa Hạ chúng ta đánh bại, Cửu Lê tộc cũng từ từ dung hợp vào trong dân tộc Hoa Hạ chúng ta, tiếp nhận nền văn hóa và văn tự Hoa Hạ, cho nên cũng từ đó mà Cửu Lê văn tự bị phai nhạt dần dần theo vòng quay lịch sử, sau này không còn có ai nhắc tới nữa.”
Tiết Nhất Đức nghe xong thì gật đầu lia lịa “Nguyên lai là như vậy, khó trách bây giờ ngay cả những chuyên gia văn tự cổ đại cũng không thể nhận biết. Tiểu Vân, ngươi có biết ý nghĩa của những văn tự này không?”
Đối với Tiết Nhất Đức thì ý nghĩa của những Cửu Lê văn tự này làm hắn càng hiếu kỳ muốn biết hơn là so với lịch sử của Cửu Lê văn tự. Từ sâu trong tâm trí hắn sớm đã cảm nhận được ý nghĩa của những Cửu Lê văn tự này cùng hắn nhất định có một mối quan hệ chặt chẽ, nếu không hắn cũng không rãnh mà ngồi viết đi viết lại những chữ này chỉ để hiểu được ý tứ của nó.
Cổ Tiểu Vân cười cười nói “Đây là tiêu đề của một quyển sách y học.” Sau đó chỉ vào mấy Cửu Lê văn tự, nhấn mạnh từng chữ “Cửu ~ Lê ~ Nội ~ Kinh!” Truyện "Thiếu Niên Dược Vương " được copy từ diễn đàn Lương Sơn Bạc (LuongSonBac.com)
“Cửu Lê Nội Kinh? Ta chỉ nghe nói có Hoàng Đế Nội Kinh, còn Cửu Lê Nội Kinh này thì có ý nghĩa gì?” Nghe được Cổ Tiểu Vân nói là tên của một quyển sách y, Tiết Nhất Đức đầu tiên là vui mừng, sau đó lại có chút mơ mơ hồ hồ hỏi.
Cổ Tiểu Vân nói “Chuyện này cũng không có kỳ quái, năm đó Xi Vưu cùng Hoàng Đế đang ở trong hoàn cảnh đối kháng toàn diện, vô luận như thế nào, Xi Vưu cũng không thể để cho Hoàng Đế chiếm được ưu thế hơn trong chuyên môn của hắn. Hơn nữa, Xi Vưu một thân y thuật xuất chúng so với Hoàng Đế không kém chút nào, ta thấy rằng về phương diện y học thì thành tựu của cuốn “Cửu Lê Nội Kinh” này tuyệt đối sẽ không thấp hơn “Hoàng Đế Nội Kinh” đâu!”
“Xi Vưu cũng biết y thuật?” Trong ấn tượng của Tiết Nhất Đức, Xi Vưu chính là một người chỉ sợ thiên hạ không loạn, một đại ma đầu chém giết thành tính, nhìn kiểu nào cũng không thấy hắn giống như một vị Y sinh nhân từ cả.
Cổ Tiểu Vân chỉ cười cười, cũng không có tiếp lời hắn. Nếu như lúc trước hắn chưa từng bước vào Thần Nông bí cảnh, hẳn là bây giờ hắn cũng có cùng nghi vấn như Tiết Nhất Đức.
Khi còn ở trong Thần Nông bí cảnh, chính là nhờ vào thành tựu về y thuật của Xi Vưu, cùng với sự hiểu biết của hắn về thiên hạ bách thảo, hắn mới có thể đối với Cửu Lê văn tự nghiên cứu một cách kỹ lưỡng. Ở trong Thần Nông bí cảnh có chứa rất nhiều những văn bản viết về dược tính cùng dược lý của các loại thảo dược, đó chính là do Xi Vưu đã sử dụng Cửu Lê văn tự mà ghi chép ra, mỗi lần hắn đọc lại những văn bản đó đều thu được những lợi ích không nhỏ. Đây cũng là lý do tại sao Cổ Tiểu Vân lại ca ngợi Xi Vưu quả thật là một người trí tuệ uyên bác.
Cổ Tiểu Vân hỏi “Bá phụ, ngài lúc nãy có nói những Cửu Lê văn tự này là ngài sao chép lại từ một bản cổ tịch đúng không, nếu quả thật là vậy thì bản cổ tịch kia rất có khả năng chính là Cửu Lê Nội Kinh. Y thuật của Xi Vưu chỉ có thể dùng từ “siêu phàm nhập thánh” để mà hình dung. Cửu Lê Nội Kinh đối với ngài nhất định có tác dụng không nhỏ.
“Đúng đúng đúng! Trời à, một quyển sách mà không hề thua kém hơn quyển sách y học cổ đại nổi tiếng “Hoàng Đế Nội Kinh” thì trong đó nhất định có chứa rất nhiều trí thức cổ nhân. Tiểu Vân, ta… Ta có một thỉnh cầu, hi vọng ngươi có thể đáp ứng ta!” Tiết Nhất Đức vẻ mặt cầu khẩn nói.
“Bá phụ, người khách khí rồi, có chuyện gì ngài cứ việc phân phó.”
“Ngươi đã có thể thông hiểu được Cửu Lê văn tự, ta đang nghĩ liệu có thể nhờ ngươi phiên dịch lại bản “Cửu Lê Nội Kinh” này không, như thế đối với bách tính lê dân mà nói quả là một ân đức vô cùng to lớn!” Truyện "Thiếu Niên Dược Vương " được copy từ diễn đàn Lương Sơn Bạc (LuongSonBac.com)
Cổ Tiểu Vân không chút nghĩ ngợi liền đáp ứng “Bá phụ yên tâm, Tiểu Vân nhất định tận sức!”
“Thật tốt quá! Như vậy thật sự là quá tốt rồi!” Tiết Nhất Đức nghe được nhất thời mừng rỡ, kích động không ngừng đi qua đi lại, trong khoảnh khắc không biết làm gì cho đúng.
“Tiểu Vân, ta thật là không nghĩ tới! Ngươi… Ngươi quả thực chính là lễ vật mà trời cao ban thưởng cho ta! Ha ha ha…” Tiết Nhất Đức xoa xoa tay, lớn tiếng cười nói.
Cổ Tiểu Vân cũng cười khẽ mấy tiếng, nói “Bá phụ, bản cổ tịch kia hiện đang ở chỗ nào?”
Tiết Nhất Đức dừng bước lại, vỗ mạnh vào gáy một cái, luôn miệng nói “Ngươi hãy nhìn ta xem, ta thật là vui quá hóa hồ đồ luôn rồi. Bản cổ tịch kia bây giờ không có ở đây mà đang ở trong tay sư phụ của ta.”
“Sư phụ của ngài?” Cổ Tiểu Vân sửng sốt một chút, ấp úng hỏi.
“Tiểu Vân, vị sư phụ đó của ta cũng không phải là người bình thường đâu! Đó chính là một đại nhân vật đại danh đỉnh đỉnh trong cả giới y học của Hoa Hạ chúng ta, toàn bộ một thân y thuật của ta chính là từ người đó mà học được.” Ngay khi nhắc tới vị sư phụ của mình, trên mặt Tiết Nhất Đức đã tràn đầy sự tự hào cùng tôn kính.
Bất quá người mà có thể dạy ra một đệ tử y thuật cao siêu, nhân phẩm lại càng thượng thừa như Tiết Nhất Đức hắn thì nhất định không phải là người bình thường rồi.
Cổ Tiểu Vân cũng không có suy nghĩ nhiều, nói “Hiện giờ ngài cũng không có bận việc gì, không bằng hãy mau chóng đi lấy bản cổ tịch cầm về đây đi. Không có sách cổ thì ta làm sao phiên dịch được.”
Tiết Nhất Đức gật đầu lia lịa nói “Ngươi nói rất đúng, nói rất đúng! Ngày mai ta sẽ lập tức lên đường đi tìm sư phụ, đem bản thảo “Cửu Lê Nội Kinh” kia mang về cho ngươi.”
“Cha, cha đang làm gì đó? Mấy món ăn cha nấu đã muốn cháy khét hết rồi kìa!” Trong lúc Tiết Nhất Đức còn đang cao hứng, Tiết Ảnh đã vội vã từ bên ngoài lao vào.
“Thức ăn?” Tiết Nhất Đức đầu tiên là ngẩn ra, sau đó khịt khịt mũi, quả nhiên là trong không khí bây giờ tràn ngập mùi cháy khét, hô to một tiếng “Món ăn của ta aaaaa!” Sau đó liền xoay người một cái chạy thật nhanh ra ngoài.
Tiết Ảnh không khỏi lắc đầu, hỏi Cổ Tiểu Vân “Tiểu Vân, ngươi và cha ta hàn huyên về chuyện gì mà lại có thể làm cho người cao hứng như vậy, đến ngay cả những món ăn còn đang nấu cũng quên đi mất”.
Chú thích:
(1): Hoàng Đế, còn gọi là Hiên Viên Hoàng Đế, là một vị vua huyền thoại và anh hùng văn hóa Trung Quốc, được coi là thuỷ tổ của mọi người Hán. Chữ hoàng 黃 ở đây hàm nghĩa sắc vàng, là màu biểu trưng cho hành thổ. Hiểu nôm na “Hoàng Đế” là “Vua Vàng”, khác với hoàng 皇 trong hoàng đế 皇帝 là danh xưng của các vua Trung Quốc kể từ thời nhà Tần.)
(2): Theo sách Hoài Nam Tử, vua Hoàng Đế còn có một sử quan tên là Thương Hiệt, đã sáng tạo ra chữ viết cổ. Tuy nhiên, người ta chưa được thấy chữ viết thời đó nên không có cách gì chứng minh cho việc này.
Đã có 8 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Thinhbobo