Tác giả: Hắc Đồng Vương Quyển 1 : Sắt đen Chương 11: Thảm thiết
Dịch : Diệt Ái Vô Tâm Miêu Biên tập : Diệt Ái Vô Tâm Miêu Nguồn : Tàng thư viện
Mã Tử Diệp lúc nãy nhờ vào thân thể nhanh nhẹn của mình tránh được cú đâm chết người của con quái vật, tuy nhiên áo trước ngực cũng bị xé toạc ra, lúc đó chỉ cần chậm vài giây, móng vuốt con quái vật sẽ đâm xuyên bụng nàng, có thể nói đó là một tình huống nguy hiểm đến cực độ.
Dù áo trước ngực bị xé rách, nhưng Mã Tử Diệp cũng không quan tâm đến nó lắm, khuôn mặt nàng trắng bệch, đôi chân không ngừng run rẩy, đây là lần đầu nàng cảm thấy sợ hãi đến như vậy.
Con quái vật ngã ra sau cố gắng đứng dậy, sau một đòn cực mạnh của Tô Vũ, nó đã bị thương, trên khóe miệng rỉ ra dòng máu màu xanh lục.
Trương Trọng Mưu, Tần Gia Quý, Triệu Thế Xương từ 4 phía lao tới con quái vật,
Trương Trọng Mưu học theo Tô Vũ, dùng hết sức bình sinh phi mạnh cây gậy vào con quái vật.
Con quái vật hét lên một tiếng chói tai, tiếng hét của lũ quái vật trước đây đã khiến mọi người rất khó chịu, nhưng tiếng thét của con quái vật này còn hơn thế, nó như là một con dao chọc thẳng vào màng nhĩ mọi người, ai cũng sởn hết cả gai ốc.
Con quái vật thấy cây gậy của Trương Trọng Mưu bay tới liền dùng một tốc độ không tưởng hất văng cây gậy ra, sau đó nó lao về phía trước, tung một đòn vào cơ thể Trương Trọng Mưu, hắn không nhịn được hét lên một tiếng đau đớn rồi ngã về sau.
“Ầm” một tiếng, Tần Gia Quý vung gậy đập thẳng vào người nó, con quái vật kêu lên đau đớn rồi quay người lại, đánh thẳng vào Tần Gia Quý.
Tần Gia Quý không kịp phản ứng gì, hứng trọn một đòn của con quái vật, hắn chỉ cảm thấy cổ họng ngòn ngọt rồi phụt ra một ngụm máu tươi.
Một người khác nhân lúc con quái vật không để ý liền lao tới tấn công, nhưng hắn dễ dàng bị con quái vật tóm gọn rồi bị nó đè xuống đất.
Khóe miệng con quái vật khẽ nhếch lên, trông như là quỷ satan đang cười vậy, móng vuốt nó dễ dàng cắt ngang sọ của người kia, một hỗn hợp não và máu tươi bắn ra tung tóe.
Đột nhiên, lưng nó bị trúng một đòn khá nặng, là Triệu Thế Xương đã ra tay.
Nhưng con quái vật lại không để ý đến hắn, ánh mắt của nó tập trung trên người Tô Vũ, nó đã xác định được mục tiêu của mình rồi, bằng mọi giá nó phải giết chết con người này, vừa nãy bị một gậy của hắn đánh trúng, nó đã bị thương khá nặng, nếu
không giết chết con người này, nó có thể sẽ bị tiêu diệt.
Sức mạnh của con quái vật cực kì đáng sợ, nó tóm lấy một người rồi ném mạnh tới Tô Vũ, Tô Vũ chỉ kịp tránh qua một bên, cơ thể người kia bay qua đầu Tô Vũ đập vào cái cây đằng sau, ngay lập tức bị ép thành thịt vụn, chết rất thê thảm
“Phanh” một tiếng, Tô Vũ nhìn lại thì đã thấy con quái vật ngay trước mặt, cây gậy trong tay Tô Vũ bị con quái vật nắm lấy, nó vừa dùng lực giật mạnh đã cướp được vũ khí của Tô Vũ.
Con quái vật không cho Tô Vũ cơ hội phản kích, liên tục dùng gậy đánh tới, không thể né tránh, Tô Vũ giơ tay trái cứng rắn chặn đòn của con quái vật.
“Rắc” một tiếng giòn vang, nắm tay trái Tô Vũ cơ hồ bị đập gãy, hắn hét lên đau đớn, con quái vật vẫn không ngừng tấn công.
“Tô Vũ, mau chạy” Trương Trọng Mưu đột nhiên xuất hiện sau lưng con quái vật, gắt gao ghì chặt nó.
“Nhanh lên”Trương Trọng Mưu gào lên, con quái vật bị Trương Trọng Mưu ghì lấy nhất thời không thể hoạt động, nó cố gắng xoay người, tấn công Trương Trọng Mưu.
“Trọng Mưu” Tô Vũ hoảng hốt, bất chấp việc tay trái đang bị thương nặng, điên cuồng tấn công con quái vật. Từng quyền tung ra.
“Uỳnh” một tiếng, một cú đấm cực mạnh vào ngực con quái vật, máu tươi màu xanh bắn ra, đồng thời móng vuốt của con quái vật cũng đâm vào khuôn mặt Trương Trọng Mưu.
Tô Vũ lặng người, từ nhỏ hắn và Trương Trọng Mưu đã là bạn bè thân thiết, tình cảm như anh em ruột thịt, Trương Trọng Mưu sao có thể chết ở chỗ này.
“AAA”Hắn rống lên một tiếng, xương bàn tay đã gãy nát nhưng hắn vẫn điên cuồng tấn công con quái vật, con quái vật kêu lên thảm thiết, nó ném cơ thể Trương Trọng
Mưu sang một bên rồi dùng móng vuốt cào vào ngực Tô Vũ.
“Xoạc” một tiếng, cơ thể Tô Vũ bay ngược ra sau, máu tươi trước ngực phụt ra, thế mà trước khi cơ thể bay ra xa hắn vẫn cố xoay người đạp một cước thẳng vào ngực con quái vật.
Mã Tử Diệp nhân cơ hội lao đến, đá một cước cực mạnh vào đầu gối trái con quái vật, một tiếng xương gãy giòn tan vang lên, chân trái con quái vật vẹo sang một bên. Nó lảo đảo rồi ngã về phía trước.
Triệu Thế Xương cũng thừa cơ cầm gậy đánh mạnh vào gáy con quái vật, con quái vật tru lên rồi xoay người, lao tới chỗ Mã Tử Diệp và Triệu Thế Xương.
2 bộ móng chém tới, Triệu Thế Xương và Mã Tử Diệp đồng thời trúng đòn, dù cơ thể của họ sau khi giết những con quái vật nhỏ đã vô cùng cứng rắn nhưng trước đòn này, họ như miếng vải rách vậy, máu chảy đầm đìa, 2 người đã không còn lực chiến đấu.
Con quái vật không ngừng rống lên, nó đi tập tễnh y như lũ thây ma nhưng tốc độ vẫn vô cùng nhanh, một tiếng kêu thảm thiết, một người không chạy kịp bị nó bắt lấy, nó dùng 2 tay cắm xuyên qua bụng người này rồi dùng sức kéo mạnh.
Cơ thể hắn đứt ra làm 2 mảnh, máu tươi, nội tạng không ngừng chảy ra, tất cả sợ hãi thét lên, trước sức mạnh khủng bố của con quái vật, ý chí chiến đấu của họ đã mất sạch.
Về tốc độ, họ làm sao có thể nhanh hơn con quái vật, về sức mạnh, họ lại càng không thể so sánh, trong nháy mắt nó đã hạ gục 4 người, trong đó có Tô Vũ và Mã Tử Diệp là 2 người có sức chiến đấu rất mạnh, con quái vật hướng Ninh Nghiêm đi tới, Ninh Nghiêm chỉ đứng đờ người ra, không biết phản ứng thế nào.
Dù nàng đã giết một con quái vật nhỏ, đã sở hữu sức mạnh đặc biệt nhưng kĩ năng cùng ý chí chiến đấu của nàng vô cùng tồi tệ, hiện giờ Ninh Nghiêm chỉ biết trơ mắt nhìn con quái vật đang tiến tới gần mình.
“Mau tránh ra”. Một tiếng hét vang lên, tiếng hét nghe có vẻ vô lực, tuy nhiên nó đã giúp Ninh Nghiêm tỉnh lại, nàng vội tránh sang một bên rồi bỏ chạy thục mạng.
Mọi người vào đâyđể ủng hộ diễn đàn thời kỳ khó khăn nào
Đã có 2 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của V.E.A.R
Tác giả: Hắc Đồng Vương Quyển 1 : Sắt đen Chương 12: Tiến hóa
Dịch : Diệt Ái Vô Tâm Miêu Biên tập : Diệt Ái Vô Tâm Miêu Nguồn : Tàng thư viện
Người vừa hét lên không ai khác chính là Tô Vũ, trước ngực hắn có 3 vết cào sâu, máu chảy nhuộm đỏ áo, lần này hắn lại dùng toàn lực ném cây gậy trong tay về con quái vật.
Con quái vật đâu dám đỡ một đòn này nữa, chiếc gậy bay xé gió phát ra âm thanh “Rít rít”, con quái vật vội tránh sang một bên.
“AAA”
Ninh Nghiêm hét thảm một tiếng, cây gậy không ngờ không đánh trúng con quái vật mà lại phi thẳng vào vai trái Ninh Nghiêm, nàng không thể chống đỡ lực lượng khổng lồ này, cơ thể bay ra sau.
Tô Vũ cũng chẳng ngờ đòn này lại trúng Ninh Nghiêm, cơ thể hơi chậm lại, con quái vật da xanh thì nhân cơ hội này nhào tới Tô Vũ.
2 cơ thể va chạm vào nhau, Tô Vũ cố xoay cánh tay trái, hi vọng có thể kẹp được cổ nó, con quái vật tưởng chừng có thể cắn tới Tô Vũ thì “rắc” một tiếng, đầu gối con quái vật đã vỡ vụn, vừa rồi nó dùng lực lên chân trái, định vươn tới Tô Vũ, chẳng biết thế nào nó lại quên mất vết thương trên đầu gối của mình.
Con quái vật lảo đảo, cơ hội chỉ có một, Tô Vũ vội vòng ra sau lưng nó, dùng toàn lực kẹp lấy cổ con quái vật.
Nó tru lên, cố vặn vẹo thân thể, muốn kéo Tô Vũ khỏi lưng mình, nhưng Tô Vũ từ sau lưng gắt gao vặn chặt cổ nó, con quái vật làm thế nào cũng không thể kéo Tô Vũ xuống được.
Từng mảnh vảy đen hiện lên trên mu bàn tay đã gãy nát của Tô Vũ, đây là lực lượng có thể đối kháng với 5 con quái vật nhỏ, so với con quái vật to lớn này thì chỉ hơn chứ không kém.
Chỉ qua một, hai giây, xương cổ con quái vật phát ra từng tiếng “tách” “tách” rất nhỏ, nó gào lên thống khổ, từ mắt, mũ, tai không ngừng chảy ra máu màu xanh.
Tô Vũ như điên rồi, chỉ là xương con quái vật quá cứng rắn, Tô Vũ dùng lực thế nào cũng không thể bẻ gãy được, hắn ghì con quái vật xuống đất, chân đạp lên người con quái vật rồi dùng sức giật mạnh.
“Crack” một tiếng, cổ con quái vật đã gãy rời, Tô Vũ ôm đầu của nó ngã bịch xuống đất. Con mắt nó vẫn đang trợn trừng nhìn vào khoảng không, nó không ngờ hôm nay lại bị một đám người tiêu diệt.
Tô Vũ nằm vật xuống đất, ném cái đầu sang một bên, không ngừng thở dốc.
Vừa rồi, như là một cơn ác mộng.
Một luồn ánh sáng đen từ cơ thể con quái vật bay ra, chui vào cơ thể Tô Vũ, luồng ánh sáng này khác hẳn những luồng ánh sáng nhỏ trước đây, nó rất rực rỡ. Tô Vũ đang không ngừng thở dốc chợt cảm thấy như có một dòng nước nóng đang chui vào cơ thể mình vậy, dòng nước nóng này không ngừng bành trướng, chảy qua khắp các mạch máu Tô Vũ rồi tụ lại trên tay phải.
“Ầm” một tiếng, Tô Vũ không nhịn được đập mạnh tay trái vào mặt đất, mặt đất rắn chắc trước kia đối với hắn bây giờ như là bùn nhão vậy. Tô Vũ ngẩn ngơ, cảm giác đau đớn đã biến mất, những vết thương trên cơ thể hắn đang lành lại với tốc độ có thể nhìn thấy bằng mắt thường.
Cơ thể không ngừng biến hóa, đến khi mọi thứ an tĩnh lại thì bàn tay trái của Tô Vũ đã được bao phủ bởi một lớp vảy đen.
Hắn ngây ngốc nhìn bàn tay mình, ý niệm khẽ động, từ 5 ngón tay mọc ra 5 cái móng vuốt dài chừng 3 cm, Tô Vũ có thể nhìn thấy rõ ràng sức mạnh khổng lồ nằm trong những cái móng vuốt này.
“Cái này là …” Tô Vũ vẫn đang quan sát bàn tay của mình thì đột nhiên, lớp vảy không ngừng co giật, từng cái vảy ngưng tụ lại thành một hình tròn trên mu bàn tay Tô Vũ, sau đó hình tròn đang dần tách ra.
Một con mắt ….. là một con mắt có đầy đủ lòng trắng, con ngươi,... con mắt không ngừng chớp, nó đang nhìn chằm chằm vào Tô Vũ, hắn đang rất hoảng sợ.
Đột nhiên, trong đầu hắn xuất hiện một ít tin tức:
“Chiến sĩ hắc thiết cấp một, lĩnh ngộ: mắt cảm thụ, Sức mạnh: móng vuốt cào xé”
Tô Vũ ngây dại, chiến sĩ hắc thiết cấp một, mắt cảm thụ, móng vuốt cào xé, những thứ này… là gì vậy.
Rất nhanh hắn hồi phục tinh thần lại, suy nghĩ cẩn thận, chẳng lẽ con mắt này là “mắt cảm thụ” còn “móng vuốt cào xé” là 5 cái móng vuốt trên tay.
Thử lại một chút, hắn hướng con mắt này vào cái xác không đầu của con quái vật khổng lồ kia, đầu hắn lại xuất hiện một ít tin tức khác.
“Tên: thủ lĩnh lâm bố thú, Thú tộc cấp thấp, thú binh cấp một, sức mạnh: móng vuốt rất mạnh có thể xé rách con mồi.”
“thủ lĩnh lâm bố thú ư, chẳng lẽ con quái vật này tự xưng là Lâm bố thú? Còn cái này chính là “mắt cảm thụ”, nó có thể xem tư liệu của người khác sao”
Hắn vội vàng thử nghiệm trên thứ khác, con mắt trên tay hướng lên xác của một con quái vật da xanh nhỏ, lại một luồn thông tin nảy ra trong đầu hắn:
“Tên: bộ binh lâm bố thú, thú tộc cấp thấp, thú binh cấp không, sức mạnh: dùng gậy gỗ đập đầu đối thủ”
Quả nhiên….
Sau đó Tô Vũ tiếp tục thử nghiệm lên người của Tần Gia Quý, Triệu Thế Xương, Ninh Nghiêm,… thông tin hiện ra đều là “chiến sĩ hắc thiết cấp không, khác:không”
“Mình hiểu rồi” Tô Vũ trầm ngâm nhìn bàn tay của mình, theo ý niệm, toàn bộ vảy đen trên bàn tay đã lặn đi, con mắt quái dị kia cũng biến mất, tất cả khôi phục lại như bình thường.
Tần Gia Quý ho khan mấy tiếng, cố gắng bò lên, một một cơn ho là hắn lại nhổ ra một ngụm máu, trận chiến này hắn bị thương không nhẹ, cũng may là sức mạnh đặc biệt đã phát huy tác dụng, giờ đã có thể miễn cưỡng đứng lên.
Mọi người vào đâyđể ủng hộ diễn đàn thời kỳ khó khăn nào
Đã có 2 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của V.E.A.R
Tác giả: Hắc Đồng Vương Quyển 1 : Sắt đen Chương 13: Sức mạnh của khuôn mặt Trương Trọng Mưu?
Dịch : Diệt Ái Vô Tâm Miêu Biên tập : Diệt Ái Vô Tâm Miêu Nguồn : Tàng thư viện
Trận chiến này, quân ta đã thiệt hại nghiêm trọng, giờ chỉ còn 18 người sống sót, trong đó có vài người không có sức mạnh đặc biệt, bị thương rất nặng giờ vẫn đang nằm dưới đất, chưa đứng lên nổi.
Những người như Tần Gia Quý, Triệu Thế Xương, Trương Trọng Mưu,…. dù cũng bị thương không nhẹ nhưng nhờ vào sức hồi phục cực nhanh, họ nằm nghỉ một lúc giờ đã có thể đi lại bình thường, mà trong đó biểu hiện của Tô Vũ là đáng kinh ngạc nhất, dù lúc chiến đấu xương bàn tay trái đã gãy nát, ngực cũng bị con quái vật khổng lồ tấn công rất nặng nhưng giờ toàn thân hắn đã khôi phục hoàn hảo, không còn chút thương tích nào, nếu Tô Vũ được mặc bộ độ sạch sẽ hơn thì chắc không ai nghĩ hắn vừa trải qua một trận khổ chiến.
Tô Vũ nghỉ vài giây rồi nhanh chóng chạy tới chỗ Trương Trọng Mưu, lúc nãy hắn bị móng vuốt quái vật đâm thẳng vào mặt, có lẽ tình hình của Trương Trọng Mưu đang rất tệ.
Nhưng việc lại không như Tô Vũ nghĩ, Trương Trọng Mưu ngồi bật dậy, tay ra sức xé tung băng vải trên mặt, da mặt hắn vẫn vô cùng hoàn hảo, không xây xát chút nào, chỉ có mái tóc bị xém một tí.
“Ngươi” Tô Vũ ngây dại.
“Ha ha ha” Trương Trọng Mưu cười sảng khoái, nói tiếp:”Ta đã nói rồi, sức mạnh của ta nằm ở trên mặt, giờ đây khuôn mặt ta đã dầy tới mức đao thương bất nhập rồi”Nói tới đây mặt hắn chợt cứng ngắc, xấu hổ nhìn Tô Vũ.
Sức mạnh của người khác nằm chủ yếu trên tay, chân, đùi, đầu gối, những vị trí có thể dễ dàng tấn công, vậy mà, sức mạnh của Trương Trọng Mưu lại chạy lên trên mặt, điều này không khỏi quá hài hước đi.
Những vấn đề là…. Làm thế nào để dùng mặt mà đánh nhau với lũ quái vật.
Dù sao thì, lần này cũng nhờ cái mặt của Trương Trọng Mưu đã cứu hắn một mạng,
Tô Vũ cười cười vỗ vai hắn rồi đứng dậy, đi tới chỗ Ninh Nghiêm.
Ninh Nghiêm thấy Tô Vũ tới, vẫn ôm lấy tay phải mình rồi chậm rãi đứng lên.
Lúc nãy, Tô Vũ phi gậy đã không trúng quái vật thì thôi, đằng này lại trúng vào luôn cả tay phải của Ninh Nghiêm, cũng may mắn là sức mạnh đặc biệt của Ninh Nghiêm vừa vặn nằm trên tay phải, nếu không tay nàng giờ đã là một khối thịt nát rồi.
Tuy vậy, lực lượng của cây gậy kia thật quá mãnh liệt, dù với sức mạnh đặc biệt của Ning Nghiêm cũng không thể đỡ hết được, cảm giác của nàng lúc đó như là xương cánh tay bị gãy ra vậy, cả đời Ninh Nghiêm chưa từng trải qua đau đớn như thế.
“Ta… thực sự xin lỗi, ngươi không sao chứ” Tô Vũ lấy hết dũng khí đi tới, giọng nói có chút lắp bắp, nhưng những gì hắn nói ra đều là quan tâm từ tận đáy lòng.
Cho tới nay, Ninh Nghiêm vẫn là giấc mộng trong lòng hắn, xinh đẹp, giỏi giang, thành thích học tập tuyệt đỉnh, trong trường học, cơ hội Tô Vũ bắt chuyện với nàng không nhiều, mà Tô Vũ cũng chỉ đứng xa nhìn Ninh Nghiêm thầm mến, hắn cũng vô cùng mặc cảm nhưng cũng không có cách nào, dù sao thì 2 người cũng không cùng loại học sinh, một người thì lười biếng, không có gì nổi bật, một người thì là ngôi sao sáng nhất trường, là giấc mơ trong lòng bao nhiêu nam nhân.
Tô Vũ cũng không ngờ nàng sẽ phản ứng như vậy, có chút xấu hổ, cũng may đúng lúc này Tần Gia Quý và Triệu Thế Xương đi tới, 2 người thấp giọng hỏi:”Tay trái ngươi xảy ra chuyện gì vậy.”
Lúc nãy tiêu giệt quái vật khổng lồ, tay trái của Tô Vũ đã được vảy đen trùm lấy trông rất bắt mắt, không ít người nhìn thấy, ai cũng tò mò về nó, con quái vật khổng lồ kia mạnh như vậy, giết chết nó chắc chắn là nhận được sức mạnh không nhỏ rồi.
Tô Vũ cũng không giấu diếm, hắn đưa bàn tay ra, theo ý niệm từng cái vảy nhỏ mọc lên trùm kín cả bàn tay.
Ai cũng hít sâu một hơi, trời ạ, thứ này nhìn thật là quá chất đi.
“Theo ta đoán, tất cả chúng ta khi giết một số lượng quái vật nhất định sẽ có thể tiến hóa đến đẳng cấp mới, dựa vào năng lực đặc biệt của ta, ta có thể thấy đẳng cấp hiện giờ của mình là “Chiến sĩ hắc thiết cấp 1” còn tất cả các ngươi đều là “Chiến sĩ hắc thiết cấp 0”.
Sau đó Tô Vũ nói qua về những gì mình vừa đạt được và vài thứ hắn suy đoán ra.
Tần Gia Quý nắm chặt tay phải, trên mu bàn tay hắn nổi lên từng mẩu kim loại nhỏ đen nhánh, nói:”Ta hiểu rồi, chỉ cần không ngừng giết quái vật, hấp thu sức mạnh thì có thể tiến hóa tới cấp độ mới, chỉ là có vẻ sức mạnh của mỗi người đều khác nhau, của ngươi là vảy đen còn của ta là mấy mẩu kim loại này.”
“Cái này… rất thú vị”. Mã Tử Diệp đang trầm mặc bỗng nhiên nói:”Sức mạnh đặc biệt này… không chỉ đem lại cho chúng ta lực lượng khổng lồ mà con đem đến tốc độ hồi phục cực nhanh, ta dù bị thương khá nặng nhưng đến giờ cũng đã khôi phục hơn nửa, tuy nhiên, mọi người thử hỏi : đây là thế giới gì, liệu chúng ta còn là chính mình trong thế giới trước kia hay không?”
Không ai trả lời, nếu như chỗ này thực sự không còn là thế giới trước kia, vậy cơ hội tìm cứu viện chẳng phải đã hoàn toàn tiêu tan hay sao, mọi người giờ phải làm gì.
Tô Vũ vuốt vuốt tóc, thầm nghĩ, giờ mới qua có nửa ngày, mà đã số người chết đã gần nửa, không kể những người đang trọng thương, lực chiến đấu không còn.
“Trưa rồi” Trương Trọng Mưu liến nhìn cái điện thoại của mình,nói: “Mọi người có lẽ nên dừng lại nghỉ ngơi, ăn cơm thôi”
Tất cả không ai phản đối, chỉ tìm một khu đất sạch sẽ rồi ngồi xuống, Tần Gia Quý nhìn mấy người học sinh khoa sau, thầm nghĩ; “Bọn hắn đã không có sức mạnh đặc biệt, giờ lại bị thương, chẳng biết có đi tiếp được không, nếu đi tiếp, lại gặp một đoàn quái vật, thì bọn hắn….”
Mọi người vào đâyđể ủng hộ diễn đàn thời kỳ khó khăn nào
Đã có 2 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của V.E.A.R
Tác giả: Hắc Đồng Vương Quyển 1 : Sắt đen Chương 14: Nỗi khổ tâm của Tần Gia Quý
Dịch : Diệt Ái Vô Tâm Miêu Biên tập : Diệt Ái Vô Tâm Miêu Nguồn : Tàng thư viện
Mọi người đang trầm mặc, bỗng một người đứng dậy, nói:”Ta muốn đưa những người bị thương trở về trường học.”
Người này là một giáo viên, mới đến trường học được một năm, trong đội ngũ khai phá thực ra học sinh chiếm số đông, những giáo viên trong trường đều đã già yếu, có ít người có khả năng chiến đấu tốt, cho tới bây giờ thì đội ngũ chỉ còn 2 giáo viên, mà người này là một trong hai giáo viên đó.
“Đưa về trường học” Mọi người đều bất ngờ, đồng loạt hỏi.
Vị giáo viên gật đầu, nói:”Đúng vậy, những người bị trọng thương đều đã mất khả năng chiến đấu, họ không thể tiếp tục đi, chỗ này không cách trường học quá xa, nhưng tất cả chúng ta không thể cùng đi về được, vậy ta sẽ tách đội ngũ và đưa họ trở về.”
Mã Tử Diệp bỗng nhiên nói:”Thầy giáo, không phải thầy đang sợ đấy chứ, đưa bọn họ trở về xong, vậy thầy… có tiếp tục quay lại với đội ngũ hay không ?”
Mã Tử Diệp hỏi quá trực tiếp, vị giáo viên mặt khẽ đỏ, lộ ra chút xấu hổ, hiển nhiên là đã bị Mã Tử Diệp nói chúng tâm ý rồi.
Tô Vũ vân vê tóc, gật đầu tỏ vẻ đồng ý.
Mã Tử Diệp hừ lạnh một tiếng, nói tiếp: “Còn người nào muốn trở về thì trở về luôn một thể đi, nếu quả thực là quá sợ hãi, trong đội ngũ sẽ không có tác dụng gì, ngược lại còn có thể gây ảnh hưởng đến bọn ta.”
Mọi người khẽ liến nhìn nhau, cuối cùng, ngoài người giáo viên lúc nãy, còn có 2 người khác đồng thời đứng lên, chỉ là khuôn mặt bọn hắn đỏ bừng, đầu cúi gập xuống đầy xấu hồ.
Người giáo viên cõng một học sinh bị thương nặng, cộng với 2 người khác, tổng cộng có 4 người rời đi, đội ngũ giờ chỉ còn có 14 người.
Trong 14 người có tới 13 học sinh, chỉ có một giáo viên, người này là một giáo viên ngoại ngữ tên là Lâm Thạch, bình thường không thấy nói chuyện nhiều, mắt đeo kiếng cận, thoạt nhìn đầy vẻ nhã nhặn, ấy vậy mà vị giáo viên này đã giết tới 3 con quái vật nhỏ, tuy nhiên bình thường hắn ít giao tiếp với mọi người nên không ai chú ý tới hắn lắm.
14 người, họ đều đã giết chết quái vật da xanh, đã sở hữu sức mạnh đặc biệt, mọi người đều tự chọn một khu đất sạch sẽ, ngồi xuống dùng cơm trưa, cũng tranh thủ nghỉ ngơi trước trận chiến tiếp theo.
Họ không có nhiều thời gian.
14 người, ngoại trừ Tô Vũ, Trương Trọng Mưu, Tần Gia Quý, Triệu Thế Xương, Mã Tử Diệp, Ninh Nghiêm, Lâm Thạch thì những người còn lại lần lượt là Hồ Các, Trương Nhuận Sinh, Ngụy Chương Trà, Trang Hiểu Hoa, Lý Tòa Nhà (tên buồn cười thật, không biết phải lỗi CV ko), Chu Hoa Khang cùng Ôn Duệ.
Tần Gia Quý ăn hết 2 cái bánh mì với mấy hộp sữa ông thọ, uống một hớp nước, nghỉ vài phút rồi đứng lên, bắt đầu vận chuyển mấy thi thể.
Ánh mắt mọi người đều tập trung vào Tần Gia Quý.
Biểu hiện của Tần Gia Quý với mấy thi thể này thật quá là tôn kính, hắn cũng không yêu cầu ai hỗ trợ, chỉ lẳng lặng tự đưa thi thể lên trên cây cao, cố gắng che dấu thi thể đi, tránh bị quái vật phát hiện.
Tô Vũ cũng gặm xong cái bánh mì, vuốt vuốt tóc rồi đi tới hỗ trợ Tần Gia Quý.
Ngay lập tức Trương Trọng Mưu, Triệu Thế Xương, cả Mã Tử Diệp và Lâm thạch cũng tới giúp.
Ánh mắt mọi người thoáng tỏ ra vẻ cổ quái, trong lòng họ cảm thấy Tần Gia Quý chỉ vẽ vời cho thêm chuyện, đoạn đường này nguy hiểm trùng trùng, chẳng biết mình sẽ nằm xuống lúc nào, thời gian khôi phục thể lực thì nên cố gắng tận dụng, đem phí phạm lên những thi thể của mấy người này, thật là không đáng chút nào.
Tần Gia Quý khẽ nâng thi thể người bảo vệ, thấy nắm tay hắn vẫn gắt gao nắm lấy túm cỏ dại, trong lòng chợt nghĩ tới khung cảnh người bảo vệ hi sinh, khẽ nói:”Hắn có một đứa con trai ba tuổi.”
Tô Vũ ở bên cạnh, nghe vậy gật đầu nói:”Đúng vậy, có lẽ tên nó là Hạo Nhi.”
Lúc người bảo vệ này tử nạn, tất cả những lời nói của hắn đều được mọi người nghe rõ mồn một, chỉ là không ai có khả năng tiếp cứu hắn. Tô Vũ nhìn Tần Gia Quý đem thân thể người bảo vệ lên cây, chợt nghĩ tới cảnh 2 người cãi nhau vì việc xử lí thi thể, vậy mà bây giờ Tần Gia Quý lại đem thi thể hắn trân trọng đưa lên cây, trong lòng Tô Vũ cảm thấy có chút kì lạ.
Tần Gia Quý liếc nhìn Tô Vũ, tựa hồ biết được Tô Vũ đang nghĩ gì, khẽ nói:”Tô Vũ, ngươi có nghĩ rằng ta đang quá quan trọng hóa vấn đề không?”
Tô Vũ lắc lắc đầu, nghĩ một lúc rồi nói:”Cách làm của ngươi không sai, chỉ là tình hình hiện giờ khá là…”
“Ta hiểu”Tần Gia Quý thở nhẹ ra một hơi, nói tiếp:”Ngươi biết chứ, cha của ta, đã mất từ khi ta còn nhỏ.”
Tô Vũ khẽ động, rồi ừ một tiếng, việc này hắn cũng có nghe qua, đúng là Tần Gia Quý là trẻ mồ côi cha từ nhỏ.
Tần Gia Quý thần sắc ảm đạm, tiếp tục nói:”Ta lúc còn bé vẫn sống ở nông thôn, cha ta là nông dân, trong nhà rất nghèo nhưng cha ta vẫn đối xử với ta rất tốt, ban ngày đi làm ruộng, ban đem lén vào rừng chặt trộm cây bán lấy chút tiền, tuy trái pháp luật… nhưng trong thôn của ta mọi người vẫn thường làm vậy.”
Tần Gia Quý nói tới đây, khuôn mặt đầy cay đắng cố gắng tạo ra ý cười, nói:”Vậy mà…. Ngày xảy ra chuyện, ta cùng mẹ ta nghe được tin… cha ta bị giết chết.”
Nói tới đây, Tần Gia Quý nắm chặt nắm đấm của mình, từng mẩu kim loại nổi lên.
Tô Vũ giật mình, nói:”Cha của ngươi…”
“Ông đã gặp phải đàn sói…. Ông đã bị sói giết chết, lúc ta nhìn thấy cơ thể ông… trên người không chỗ nào không có vết cắn….Cái cơ thể kia…Như một đống thịt nhão…. Lại là cha của ta… người cha hiền lành của ta.”
Tần Gia Quý cắn chặt răng, khẽ gầm lên nói:”Ngươi hiểu chứ, những thi thể này…. Những thi thể này nếu không được xử lí cẩn thận, có lẽ…. Sẽ bị lũ quái vật kia hủy hoại, ngươi có nghĩ đến người chết trong nội tâm không…. Dù bọn hắn đã chết, nhưng linh hồn bọn chúng vẫn sống mãi, họ sẽ ở trên trời cao…. Theo dõi chúng ta.”
Tô Vũ ngây dại, hắn không ngờ Tần Gia Quý có một quá khứ đau khổ như vậy, vì vậy mà Tần Gia Quý luôn vô cùng tôn trọng những thi thể này, hắn sợ… những thi thể này sẽ giống cha hắn.
“Có lẽ…. Ta cái gì cũng không làm được…. Liền tự chính mình, cũng không biết lúc nào sẽ…” Tần Gia Quý nhìn những thi thể trên cây, trên mặt lộ ra thần sắc đầy buồn bã.
Mọi người vào đâyđể ủng hộ diễn đàn thời kỳ khó khăn nào
Người này đã nói CÁM ƠN đến vài viết vô cùng hữu ích của V.E.A.R
Tác giả: Hắc Đồng Vương Quyển 1 : Sắt đen Chương 15: Sức mạnh của bàn tay đen
Dịch : Diệt Ái Vô Tâm Miêu Biên tập : Diệt Ái Vô Tâm Miêu Nguồn : Tàng thư viện
Tô Vũ không nói gì, vỗ vỗ vai Tần Gia Quý, sau đó nói:” Ta tin trời không tuyệt đường người đâu, chúng ta sẽ không có chuyện gì, mọi người hi sinh không phải là uổng phí, nhất định chúng ta sẽ tìm được đồ ăn, cứu viện, mà ngươi đừng quên ở trường học còn có một cô gái xinh đẹp đang chờ ngươi về đấy.”
Nghe Tô Vũ nói đến “Cô gái xinh đẹp”, khuôn mặt Tần Gia Quý phấn chấn hẳn lên, nói:”Đúng, Nghê Bình vẫn đang đợi ta, ta nhất định sẽ hoàn thành nhiệm vụ và quay trở về.”
Tất cả giật nảy người, vội đứng lên theo dõi nơi phát ra tiếng hét, đó hình như chính là…. Chỗ vị giáo viên mang theo học sinh trở về trường. Không lâu sau tiếng thét yếu dần rồi tắt hẳn
Người sinh viên tên là Hồ Các kêu lên:”Bỏ mẹ rồi, chắc chắn 4 gã nhát chết kia đã bị quái vật tấn công.” Giọng nói của hắn tỏ rõ sự sợ hãi.