Manh Nương Tam Quốc Diễn Nghĩa Tác giả :32++ -----oo0oo-----
Chương 11: "Tất trung" phá "Bôn xạ".
Người dịch: HoangVanPhong
Biên tập: cell
Nguồn: TTV
Tôn Vũ cắn răng, với tay lên trên lưng lấy ra cung săn , lẩm bẩm:“NM01, trông chờ vào ngươi .”
Hai chữ lớn hiện lên trên đầu Tôn Vũ, “Tất trung”.
“Tính toán góc ngắm, tốc độ gió, khoảng cách, tốc độ tên của địch , lực cản không khí, dự tính tốc độ tương đối......”
Tôn Vũ hét lớn một tiếng, tay phải buông lỏng, mũi tên rời dây kéo theo một đoàn hồng quang bay thẳng ra ngoài.
Lúc này Công Tôn Toản chú ý tới tên của Trương Thuần hướng chính mình bay tới. Nhưng thân thủ của nàng cũng không cao siêu, võ tướng kĩ của nàng có thể cường hóa mấy ngàn bạch mã nghĩa quân, nhưng không thể cường hóa chính mình. Nhìn thấy kình tiễn tới quá nhanh, trong khoảnh khắc Công Tôn Toản ngay cả động tác né tránh đều đã quên. Nàng há mồm, ngây ngốc nhìn kình tiễn phát ra hồng quang hướng về ngực mình...
Ngay tại lúc nghìn cân treo sợi tóc, một mũi tên cũng phát hồng quang từ phía sau bay ra , đâm vào kình tiễn của Trương Thuần chuẩn xác vô cùng. Hai mũi tên ở giữa không trung phát ra tiếng chạm nhẹ, sau đó song song rơi xuống đất.
Mũi tên trải qua NM01 dày công tính toán , lại có thể thần kỳ chặn đứng kình tiễn do Trương Thuần bắn ra giữa không trung.
Binh lính song phương đều xem đến ngây người. Dùng tên bắn trúng một người không có gì lạ, nhưng dùng tên bắn rơi… một mũi tên khác, việc này có chút bất bình thường , vướt quá sức tưởng tượng của binh sĩ.
Công Tôn Toản còn chưa hoàn hồn, nhìn theo hướng của mũi tên cứu mình, chỉ thấy Tôn Vũ trên đỉnh đầu có hai chữ “Tất trung”, đánh ngựa hướng về phía nàng. Hả? Lại là người này... Trên đỉnh đầu hắn không phải vừa là “Cự lực” sao? Như thế nào lại biến thành “Tất trung” rồi? Nam nhân này quả nhiên không giống người thường... Hắn đã cứu ta? Hả?
Công Tôn Toản ngẩn người , nàng đột nhiên phát hiện trống ngực mình đập “Thình thịch thình thịch”. Nàng là gia chủ Công Tôn gia, Hà Bắc danh môn. Từ ngày sinh ra đã có thân phận cao quý. Nam nhân trong thiên hạ này, không một ai có thể lọt vào mắt xanh của nàng. Nhưng để gia tộc tiếp tục tồn tại, nàng phải tuyển một người nam nhân ở rể. Công Tôn Toản cao ngạo tuyển tới tuyển lui, từ mười lăm tuổi tuyển đến hai mươi tuổi, vẫn không có một nam nhân nào có thể hợp ý. Hiện tại...nàng rốt cục phát hiện một người nam nhân có được võ tướng kĩ...
“Chủ công cẩn thận.” Điền Dự cùng Nghiêm Cương song song đánh ngựa tới trước người Công Tôn Toản, giơ lên hai thanh trường thương phát ra hồng quang, hộ thủ Công Tôn Toản nghiêm ngặt.
Công Tôn Toản trong lòng vừa tỉnh, đây là ở trên chiến trường, ta mơ màng cái gì. Nàng phất tay, ánh sáng lam sắc chiếu sáng toàn bộ bình nguyên:“Bạch mã nghĩa quân, toàn lực đột kích!”
Đại vương Ô Hoàn Trương Thuần lúc này vai đã vỡ toang, không thể bắn tên được nữa. Nàng thu hồng quang“Bôn xạ”, giục ngựa bỏ chạy, cắn chặt răng, hét lớn:““Không được, không thắng được. Đánh trống thu quân, hướng phía tây bắc. Rút lui !”
Thực ra đại quân Ô Hoàn không cần Trương Thuần ra lệnh, đã bắt đầu tán loạn chạy tứ phía . Nhìn thấy soái kỳ của Trương Thuần thối lui về mặt tây bắc, kỵ binh Ô Hoàn lập tức kêu la oai oái đuổi theo.
Bạch mã nghĩa quân đuổi theo ở phía sau. Từ trên tường thành nhìn xuống, giống như một mảng mây trắng đang đuổi theo một đám mây đen. Không mất bao lâu, bình nguyên khôi phục lại màu xanh biếc ban đầu, chỉ để lại những chấm nhỏ xác người cùng xác ngựa.
Tôn Vũ đánh ngựa đến trước mặt Công Tôn Toản, ngay tại trên lưng ngựa ôm tay nói:“Tạ chủ công cứu giúp.” Kỳ thật trong lòng hắn nghĩ là lập công rồi, chạy lại đây tô thêm mặt mũi, kiếm chút tiền thưởng. Nhiều hơn chút tiền đối với việc chu du thế giới này tìm kiếm sự thật việc xuyên qua càng có lợi.
Công Tôn Toản ngắm nghía mặt hắn, thực anh tuấn, thực trẻ tuổi, nàng không khỏi đỏ mặt. Ôi chao, có rất nhiều lời muốn hỏi hắn đâu rồi. Vì sao ngươi có vài loại võ tướng kĩ? Vì sao ngươi trước kia không nói, hại ta phái ngươi tới làm quan văn? Trác huyện tổn thất như thế nào? Lưu Ngu đâu, như thế nào nàng không ra gặp ta?
Công Tôn Toản có rất nhiều vấn đề muốn hỏi, nhưng nàng phát hiện khuôn mặt nhỏ nhắn càng ngày càng hồng, trong khoảnh khắc cư nhiên nói cái gì cũng không ra, nàng miết miết miệng, thẹn thùng nói với Tôn Vũ:“Ngươi không cần cảm tạ ta cứu giúp, phải là ta cảm tạ ngươi cứu giúp mới đúng.” Áo choàng trắng của nàng ở trong gió bay phất phới, dáng người mạnh mẽ nhìn qua anh khí bức người. Nhưng trên mặt toát ra thần thái tiểu nữ nhi, làm hại mấy ngàn bạch mã nghĩa quân chung quanh thiếu chút nữa té rớt ngựa.
Đại tướng Điền Dự chạy nhanh đến bên cạnh nàng nhắc nhở:“Chủ công, hiện tại chúng ta tiếp tục truy kích Trương Thuần , đem nàng đuổi ra khỏi U châu hay là tiến vào Trác huyện nghỉ ngơi chỉnh đốn một phen?”
Công Tôn Toản luôn luôn anh minh quyết đoán nghe xong những lời này, lại ngây ngốc hỏi về phía Tôn Vũ:“Ngươi cảm thấy thế nào?”
Ặc... Nàng đang làm cái gì? Trong lòng Tôn Vũ mê hoặc. Nhưng rèn sắt khi còn nóng , tranh công phải nhanh tay, nếu hiện tại Công Tôn Toản chạy đi truy kích Trương Thuần , trở về đem công trạng của ta quên đi thì làm sao bây giờ? Đưa nàng tiến vào Trác huyện, nàng sẽ luận công ban thưởng .
Tôn Vũ ôm quyền nói:“Chủ công, thuộc hạ đề nghị người ở Trác huyện nghĩ ngơi hồi phục, phái ra trinh sát đi điều tra tình hình quân địch rõ ràng hãy đi truy kích.”
Công Tôn Toản nghe lời nói của hắn xong, không chút do dự nói với xung quanh: “Tiến Trác huyện!”
Điền Dự:“...”
Nghiêm cương:“...”
Năm ngàn bạch mã nghĩa quân:“...”
Đại quân Công Tôn Toản chậm rãi tiến vào Trác huyện.
Chỉ thấy cửa thành phía bắc đã biến thành một đống vụn gỗ, trên đỉnh tường thành cắm đầy tên. Rất nhiều hương dũng đang chữa cháy. Bởi vì mấy tên kỵ binh Ô Hoàn đáng ghét bắn hỏa tiễn vào thành, cho nên có mấy gian phòng ở cỏ tranh bị thiêu cháy. May mà phòng ốc bị cháy cũng không nhiều, không ảnh hưởng quá lớn.
Từng hàng cáng cứu thương chạy tới chạy lui. Người nằm trên cáng phần lớn là đến từ trận chiến ở cửa thành, tuy cũng có rất nhiều người trúng tên, nhưng bình thường đều không cần phải cáng.
Trác huyện tổn thất cũng không lớn, chỉ là tại lúc cửa thành bị công phá bị tổn hại,có mấy trăm tên hương dũng vì chặn kỵ binh Ô Hoàn đã chết ở cửa thành. Lúc trước bắn đối cung tiễn cơ bản không có tổn thất quá lớn.
Công Tôn Toản đỏ mặt dẫn đầu đội ngũ, ôn nhu nói với Tôn Vũ bên cạnh:“Tầm Chân tiên sinh thật sự là đại tài, tốc kí, cự lực, tất trung... Còn có võ tướng kĩ nào chưa sử dụng ra?”
“Khụ, khụ!” Tôn Vũ có chút không quen Công Tôn Toản đột nhiên từ nữ tướng quân biến thành nhuyễn muội tử. Hắn suy nghĩ một chút, nói bừa:“Mạt tướng cũng không biết. Tại thời điểm mạt tướng nghĩ giết địch hoặc là làm chuyện gì, đột nhiên sẽ phát hiện chính mình nắm giữ một cái võ tướng kĩ mới...”
Công Tôn Toản nghe xong lời này, tuyệt không hoài nghi. Nàng a một tiếng nói:“Nguyên lai là như thế... Vậy... Ngươi nói... Ngươi về sau có thể hay không đột nhiên có thể sử dụng võ tướng kĩ cao cấp màu lam, hoặc là võ tướng kĩ đỉnh cấp màu vàng?”
“Cái này......” Tôn Vũ nhớ tới võ tướng kĩ cao cấp thần kỳ “Bạch mã” của Công Tôn Toản. Loại tuyệt kỹ này có thể cho năm ngàn người trở nên lợi hại, NM01 tuyệt đối không thể làm được. Nếu tất cả võ tướng kĩ cao cấp màu lam đều có uy lực làm càn như “Bạch mã”, căn bản sau này chính mình không có khả năng nắm giữ.
Hắn không muốn đem lời nói chặt đứt đường thăng quan phát tài của mình, vì thế vu vơ nói:“Mạt tướng cũng không biết...”
Công Tôn Toản nghe xong lời này, trong lòng có chút thất vọng. Ở Bắc Bình nàng nghe nói Tôn Vũ có thể dùng võ tướng kĩ màu lục, trong lòng đã bắt đầu suy nghĩ chiêu Tôn Vũ ở rể. Nhìn thấy Tôn Vũ dùng võ tướng kĩ trung cấp màu đỏ, trong lòng nàng mừng rỡ, cho rằng không phải người này thì không còn ai khác , cho nên càng dịu dàng, ôn nhu.
Nhưng con người loài này, được voi đòi tiên, chẳng bao giờ dễ dàng thỏa mãn. Khi nàng tỉnh táo lại, trong lòng lại chờ đợi Tôn Vũ có thể sử dụng võ tướng kĩ màu lam . Nếu là hắn cũng giống chính mình, đều có thể sử dụng võ tướng kĩ cao cấp màu lam thật là tốt biết bao, ta sẽ không phải gả cho nam nhân không có bản lĩnh bằng mình. Ôi!
“Hiện tại liền chiêu hắn ở rể, có hay không sớm một chút ? Có vẻ ta thực không rụt rè, tựa như Công Tôn Toản ta không có người muốn a!” Công Tôn Toản trong lòng miên man suy nghĩ nói:“Ôi chao, ta hai mươi tuổi còn không thành thân, giống như thật sự không có người muốn...”
Tạm thời thăng quan cho hắn, lại quan sát một hồi đi. Công Tôn Toản quyết định chủ ý, trong lòng bình tĩnh lại. Nàng đi vào nha môn Trác huyện, đại mã kim đao hướng vị trí chủ vị ngồi xuốn, anh khí hào hùng, cười to nói:“Truyền lệnh chư quân, hôm nay đại thắng, luận công ban thưởng, cáo thưởng tam quân. Cho mọi người mặc sức chơi bời, sáng sớm ngày mai khởi hành truy kích đại quân Ô Hoàn!”
Đã có 3 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Lôi Đế
Tác giả: 32++
Chương 12: Tôn Vũ thăng quan phát tài
Nhóm dịch: Hồng Mai
Biên dịch: DHN
Nguồn: metruyen.com
- Lưu Ngu.
Công Tôn Toản lớn tiếng nói:
- Ngươi biết cách tổ chức nhân sự, thủ thành vững chắc, hơn nữa lại vì thủ thành mà chịu trọng thương. Bản tướng quân rất xúc động, thưởng ngươi năm cân hoàng kim.-
Lưu Ngu vừa được cáng khiêng lên điện, liền tạ ơn Công Tôn Toản ban cho.
- Điền Dự, Nghiêm Cương, hai người các ngươi trong trận chiến với Ô Hoàn đã xung phong liều chết đi tiên phong, giết được rất nhiều quân địch, thưởng cho các ngươi mười cân hoàng kim.
- Tôn Vũ.
Công Tôn Toản lại nói:
- Ngươi giúp đỡ Lưu Ngu tổ chức đội hình, sau khi Lưu Ngu bị thương lại gánh trách nhiệm thủ thành, bắn bị thương chủ tướng của quân địch, hơn nữa lại dùng tên thần cứu bản tướng một mạng, thưởng người mười lăm cân hoàng kim, thăng chức cho ngươi làm …
Nàng nói liền một mạch, nhưng đến khi muốn thăng chức lại do dự, Tôn Vũ này có mấy loại võ tướng kỹtướng kỹ, có văn có võ, nên sắp xếp cho hắn chức quan nào? Trước mắt, đối với Công Tôn gia ngoài mình ra chỉ có Tôn Vũ là lợi hại nhất.
Công Tôn Toản giữ chức Trung Lang tướng trong triều đình, nếu đã như vậy, phong Tôn Vũ làm đốc quân giáo úy, Công Tôn Toản nghĩ một lúc, ngẩng đầu nói:
- Phong ngươi làm đốc quân giáo úy.
Lời này vừa nói ra khiến mọi người giật mình, chức quan này đối với Công tôn gia chẳng phải dưới một người, trên vạn người hay sao?
Điền Dự và Nghiêm Cương hai đại tướng nhìn nhau một cái, các nàng là hai người đi theo Công Tôn Toản, tất nhiên biết Chúa công mau chóng phải lập gia đình, nếu đã đưa Tôn Vũ tới địa vị cao như vậy, phỏng chừng không lâu sẽ chọn hắn ở rể.
Hai người đều có ý nghĩ như vậy, tuy rằng cảm thấy chức quan mới của Tôn Vũ cao hơn bản thân mình cũng cảm thấy thực khó chịu, nhưng cũng không thể tranh giành với nam nhân của Chúa công , vì thế cùng nhau trầm mặc, giả bộ không hiểu gì.
Không biết ở đâu một tên nam nhân đứng dậy, nam nhân này mặc thiết khải, khoác áo choàng trắng, thoạt nhìn như một bạch mã tướng quân. Nam nhân này lớn tiếng nói:
- Chúa công, làm như vậy chỉ sợ không ổn. Tôn Vũ tuy rằng có võ tướng kỹtướng kỹ, nhưng hắn cũng chỉ có võ tướng kỹ trung cấp màu đỏ, làm sao có thể mạnh hơn hai đại tướng quân Điền Dự và Nghiêm Cương. Huống chi người này mới đến, chúng ta chưa hiểu nhiều về hắn, vạn nhất … thuộc hạ nói là vạn nhất, nếu chẳng may hắn là gian tế thì sao?
Lại còn nói ta là gian tế, con bà nó. Tôn Vũ trong lòng giận dữ, nhưng bên ngoài hắn vẫn bình tĩnh, tuyết đối không để lộ vẻ mặt hỉ nộ ra ngoài. Hắn đứng dậy, chắp tay nói với nam nhân kia:
- Không biết nên xưng hô thế nào với vị huynh đài này?
Nam nhân kia dường như hơi sợ võ tướng kỹ của hắn, lúng túng một chút, nhưng rốt cuộc vẫn cứng rắn nói:
- Ta là Vương Môn, là đội trưởng đội quân Bạch Mã Ngĩa Tòng.
NM01 lập tức nói bên tai Tôn Vũ:
- Vương Môn, tên không rõ, trong Diễn Nghĩa không có nhân vật này, trong lịch sử hắn phản bội Công Tôn Toản đầu hàng Viên Thiệu, mang theo phản quân công kích Công Tôn Toản, bị Điền Dự đánh lui.
Tôn Vũ trong lòng chấn động, xem ra tam quốc võ tướng cũng không phải tất cả đều là nữ nhân, Vương Môn vẫn là nam, dựa theo quy tắc của thế giới này, nam nhân không có võ tướng kỹ, khó trách hắn không thể làm võ tướng, chỉ có thể làm đội trưởng đội bạch mã. Đối phương nếu không có võ tướng kỹ, thực lực nhất định kém hơn mình, vậy không cần sợ.
Tôn Vũ ho nhẹ một tiếng, lạnh lùng thốt lên:
- Vị đội trưởng này, ngươi luôn miệng nói ta là gian tế, có bằng chứng gì không?
Vương Môn bị thái độ lạnh lùng của hắn làm hoảng sợ, sợ hắn dùng võ tướng kỹ đả thương mình, hắn lui ra sau vài bước, lớn tiếng nói:
- Ta vừa rồi nói vạn nhất, không nhất định ngươi chính là gian tế..
Tôn Vũ cười lạnh nói:
- Vậy chính là nói hươu nói vượn? Ngươi cư nhiên dựa vào những lời nói hươu nói vượn để làm hỏng hình tượng của ta trước mặt Chúa công, dường như hơi quá đáng đó.-
Tôn Vũ bởi vì mắc bệnh nan y chỉ có thể sống mười năm, hắn phải tranh thủ kiếm ít tiền để tìm phương pháp quay trở về. Ai ngăn cản con đường thăng quan phát tài của hắn, thì tính mạng người đó phải coi chừng. Sắc mặt hắn đen xám xịt, sát khí lộ ra rõ ràng.
Vương Môn hoảng sợ, lại lui hai bước, cố ý vô tình trốn phía sau Nghiêm Cương, hắn biết “Phá Lỗ” của Điền Dự chỉ khi đối phó với các dân tộc thiểu số mới hữu dụng. Bình thường khi chiến đấu, “Thương Tướng” của Nghiêm Cương có vẻ lợi hại hơn một chút, lúc này hắn trốn phía sau lưng Nghiêm Cương, miệng còn cứng rắn nói:
- Ta cũng chỉ vì muốn chia sẻ nỗi lo với Chúa công, người không hiểu rõ, đợi điều tra rõ ràng rồi trọng dụng, nếu ngươi không phải gian tế, lúc đó tự nhiên sẽ trả lại công bằng cho ngươi.
Nghiêm Cương đứng phía trước làm lá chắn sống nhất thời cảm giác dở khóc dở cười, nàng năm nay đã gần bốn mươi tuổi, nhân tình thế thái đều đã nhìn thấy nhiều, nàng làm sao không biết Vương Môn đang tính toán cái gì. Công Tôn Toản muốn tìm nam nhân để kế thừa Công tôn gia, mọi người ở U Châu đều biết, lại nói tiếp nếu không có Tôn Vũ, vậy thì Vương Môn có cơ hội lớn nhất, hắn là đội trưởng năm ngàn bạch mã, trong số các nam nhân xem như lợi hại nhất.
Nếu Công Tôn Toản chậm trễ không gả được cho ai thì cơ hội lựa chọn Vương Môn là rất lớn. Không nghĩ tới Tôn Vũ xuất hiện, khiến toàn bộ hy vọng của Vương Môn đều thất bại, không riêng gì việc võ tướng kỹ không so được với Tôn Vũ, ngay cả tướng mạo, tuổi tác đều không thể xuất sắc như Tôn Vũ.
Nghiêm Cương cười khổ trong lòng một chút, nam nhân tranh phong lại lấy ta làm lá chắn, thực kỳ cục. Quên đi, làm một trưởng bối, ta nên đứng ra thu xếp tình hình, bằng không để trên đại điện ầm ĩ như vậy, sẽ ảnh hưởng tới thể diện Công Tôn gia. Huống chi việc tranh giành tình nhân này cũng không phải đại sự gì, vì loại việc này mà giết người đổ máu, thực không đáng.
Thân ảnh Nghiêm Cương chợt hiện lên tia sáng màu hồng, khiến cho Vương Môn sợ tới mức phải lui vài bước, hắn thối lui khỏi sau người nàng. Sau đó nàng thu hồi hồng quang, đi tới trước điện, chắp tay nói với Công Tôn Toản:
- Chúa công, theo như miêu tả về gian tế của Vương Môn quả thực không xác đáng. Ta thấy Tôn Vũ vẻ mặt chính khí, nhìn qua không thể là người xấu, hơn nữa hắn thủ thành có công, lại cứu Chúa công một mạng, nếu là gian tế sao có thể ra sức cố gắng như vậy? Thuộc hạ cảm thấy người này có thể trọng dụng.
Nàng thực hiểu tâm tư Công Tôn Toản, vừa mở miệng nói Tôn Vũ vẻ mặt chính khí, thoạt nhìn không phải người xấu, những điều này thực vừa ý Công Tôn Toản, những phân tích phía sau lại toàn hợp ý Công Tôn Toản.
Tuy nhiên nàng vừa nói xong, lại thở dài:
- Tuy nhiên Tôn Vũ tiên sinh mới ra nhập bản quân, quả thật chưa có thanh danh nhiều. Nếu hiện tại phong hắn chức đốc quân giáo úy, sẽ khiến mọi người khó phục. Nếu có người đối với hắn bằng mặt mà không bằng lòng, như vậy sẽ làm hỏng đại sự.
Công Tôn Toản vừa nghe, cũng cảm thấy có lý, mặt nàng đỏ lên, hỏi:
- Vậy theo người Tôn Vũ tiên sinh nên phong chức quan nào?
Nghiêm Cương ho khan một tiếng, dùng ánh mắt ra dấu nhắc nhở Công Tôn Toản nên uy nghiêm một chút, không cần lộ vẻ thẹn thùng như vậy, rồi lớn tiếng nói:
- Ta nghĩ nên phong chức quân nghị giáo úy, tham nghị quân sự, so với đốc quân giáo úy nhỏ hơn một chút, nhưng đều có thể ra sức vì Chúa công.
Tôn Vũ vừa nghe, đổ mồ hôi, giữ chức quan thấp hơn sao, hơi quá đáng, ta không muốn mất tiền đâu. Hắn tiến lên từng bước, tò mò hỏi:
- Xin hỏi … quân nghị giáo úy so với đốc quân giáo úy bổng lộc … kém bao nhiêu?-
Nghiêm Cương bị hắn hỏi liền đổ mồ hôi lạnh, theo bản năng đáp:
- Đốc quân giáo úy là 2000 thạch, quân nghị giáo úy là 500 thạch.
Phi, kém nhiều như vậy? Thực không cho người ta sống. Tôn Vũ trong lòng buồn thảm, hắn chạy nhanh ra trước mặt Công Tôn Toản nói:
- Chúa công, đừng nghe bọn họ, ta hoàn toàn có thể tin cậy, quân nghị giáo úy bổng lộc quả thực rất kém. Nếu không … Chúa công cho ta chức quan quân nghị giáo úy, bổng lộc của đốc quân giáo úy, hắc hắc, được không?-
Tất cả mọi người trong phòng đều cười ngất, Điền Dự và Nghiêm Cương trong lòng đều nén cười, người này làm sao lại tính toán như vậy? Chúa công chiêu người ở rể, sau này tiền của Công Tôn gia chẳng phải của ngươi sao, ngươi còn so sánh 2000 thạch với 500 thạch làm gì, chút tiền đó sau này ngươi cũng không thiếu.
Công Tôn Toản cũng đỏ mặt, nghĩ lại, lần trước Tôn Vũ mở miệng đầu tiên cũng là yêu cầu bổng lộc, ai dà, con người quả thực không sai, chỉ có hơi yêu tiền quá, về sau tiền của ta còn không phải của ngươi sao? Nàng thở dài một hơi, ôn nhu nói:
- Nếu vậy, liền theo lời Tôn Vũ tiên sinh lúc trước, tính từ hôm đó, Tôn Vũ tiên sinh sẽ thăng nhiệm làm quân nghị giáo úy, bổng lộc hàng năm … 2000 thạch.
Tôn Vũ mừng rỡ, bổng lộc một năm tăng từ 100 thạch lên 2000 thạch, quả thực là bay vọt, chỉ cần qua nửa năm, đợi khi vụ thu hoạch phát ra một năm bổng lộc, bản thân sẽ đem bổng lộc chạy trốn, đi khắp thiên hạ du hành tìm phương pháp trở lại thế giới trước kia.
Việc này nếu đã định, các tướng lĩnh không còn việc gì khác, Công Tôn Toản phất phất tay nói:
- Chư tướng quân mau đi nghỉ ngơi, để cho năm ngàn bạch mã ăn uống no đủ, cho ngựa ăn cỏ khô tốt nhất. Giờ Thìn ngày mai ra quân truy kích Ô Hoàn, đánh đuổi hoàn toàn bọn chúng ra khỏi U Châu.
Đã có 4 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của banh_xe
Tác giả: 32++
Chương 13: Nhuyễn muội tử, đừng như vậy
Nhóm dịch: Hồng Mai
Biên dịch: DHN
Nguồn: metruyen.com
Chư tướng nhất loạt đồng ý, xoay người đi ra khỏi đại điện. Đến khi tan buổi “giao ban”, Nghiêm Cương còn vỗ vai Tôn Vũ nói:
- Tiểu tử, chuyện tiền nong không cần quá lo lắng, kẻo khiến cho người khác chê cười.
- Chê cười cái gì?
Tôn Vũ tâm tính như hòa thượng nên không nghĩ ra, trước kia hắn chuyên tâm nghiên cứu khoa học, đối với tâm lý phụ nữ hiểu biết rất ít, căn bản không nhận ra Công Tôn Toản thích hắn, cho nên hoàn toàn không hiểu hiện tại mình đang trong tình huống gì.
Không ai chú ý tới Vương Môn khi đi ra khỏi sảnh, trong ánh mắt hắn tràn đầy sự hằn học tàn nhẫn.
Nhìn thấy tất cả mọi người đều đi nghỉ ngơi, Tôn Vũ cũng chắp tay cáo từ.
Đột nhiên Công Tôn Toản đỏ mặt thẹn thùng nói:
- Tôn Vũ tiên sinh, có thời gian cùng ta đi tản bộ được không ?
Ách, là sao? Tôn Vũ ngạc nhiên, cô nàng tướng quân yêu kiều sao lại tìm ta đi tản bộ? Chẳng lẽ muốn điều tra ta có phải gian tế không sao? Vì tiền đồ của mình, phải cẩn thận ứng phó một chút mới được.
Hắn giả bộ thật cao hứng, cười nói:
- Đương nhiên là có thời gian.
Công Tôn Toản mừng rỡ, thầm nghĩ, ta mời hắn hẹn ước, hắn vui vẻ đáp ứng rồi, xem ra hắn cũng có ý với ta. Nàng đỏ mặt vui vẻ rời khỏi vị trí chủ tọa, cười nói:
- Đi thôi, đi dạo phố. Sau lưng ngươi vẫn có tiểu nha hoàn này theo đuôi sao?
Tôn Vũ vóc người cao lớn, sau lưng hắn Triệu Vân lại có thân hình mảnh khảnh, cho nên vẫn bị hắn che khuất, Công Tôn Toản ngồi trên vị trí chủ tọa, tất nhiên không nhìn thấy, lúc này nhảy khỏi điện mới nhìn thấy Triệu Vân vẫn đứng sau lưng Tôn Vũ, hai tay bé nhỏ trắng trẻo túm lấy quần áo phía sau lưng Tôn Vũ.
Tôn Vũ cười gượng một tiếng nói:
- Không có cách nào khác, nàng sợ ta một đi không trở về, cho nên bất luận là núi đao biển lửa đều đi theo ta, làm thế nào cũng không dứt được.
Công Tôn Toản trong lòng cảnh giác, nhìn thật kỹ Triệu Vân, thấy Triệu Vân sắc mặt tái nhợt, bộ dáng gầy nhỏ đáng thương, giống như một con mèo nhỏ, hai tay nhỏ bé nắm chặt quần áo Tôn Vũ, bởi vì dùng sức quá mạnh, cho nên mu bàn tay trắng bệnh. Nàng mới 12 tuổi, thân thể còn chưa phát dục, không có ngực không có mông, thật sự chỉ là một con nhóc.
Hô, ta còn tưởng là một nữ nhân muốn tranh giành nam nhân với ta, hóa ra là một nhãi con còn chưa lớn. Công Tôn Toản nhẹ nhàng thở ra, nàng kiêu ngạo ưỡn cao bộ ngực sữa của mình, thẳng tấm lưng ong, một tay bám vào tay áo của Tôn Vũ, ôn nhu nói:
- Tôn tiên sinh, chúng ta đi thôi.
Lúc này sắc trời đã tối, người dân trong huyện đều đã ngủ, quân Bạch Mã Nghĩa Tòng cũng bắt đầu nghỉ ngơi lấy sức chuẩn bị ngày mai truy kích. Trong huyện im lặng, chỉ có y quán còn có ánh đèn, ngẫu nhiên truyền tới vài thanh âm rên rỉ.
Tôn Vũ lưng bị Triệu Vân nắm chặt, bên cạnh còn có Công Tôn Toản, ba người chậm rãi bước đi trên phố huyện, trên trời còn có ánh trăng, miễn cưỡng có thể coi như nhìn rõ đường.
Công Tôn Toản khuôn mặt đỏ hồng, đáng tiếc trong bóng tối Tôn Vũ không nhìn rõ lắm, nàng ôn nhu nói nhỏ:
- Tôn tiên sinh là người ở đâu?
Tôn Vũ hơi suy tư, sau đó lập tức đáp:
- Một thôn núi nhỏ tên là Bắc Kinh, trong thôn chỉ có vài hộ dân.
Các thôn núi nhiều vô kể, Công Tôn Toản tuy rằng chưa từng nghe qua thôn nào tên là Bắc Kinh, nhưng cũng không nghi ngờ, chỉ cười nói:
- Thôn này có cái tên thực khí phách, lại lấy tên là kinh. Cũng đúng, tên hay như vậy, mới có thể sinh ra người tài.
Công Tôn Toản lại nói:
- Cha mẹ Tôn tiên sinh chắc đều ở trong phủ.
Nàng hỏi điều này kỳ thực là muốn bàn chuyện hôn nhân với cha mẹ hắn.
Kết quả Tôn Vũ nghĩ nàng muốn điều tra hộ khẩu, nhanh chóng nói:
- Bọn họ đang ở thế giới khác.
Hắn cũng không nói bậy, quả thực cha mẹ hắn đang ở thế giới khác, tuy nhiên Công Tôn Toản lại nghĩ cha mẹ hắn đều đã mất, sợ gợi lên chuyện thương tâm, nên nhanh chóng nói:
- Thực xin lỗi, ta không biết.
Công Tôn Toản lại nói:
- Tôn tiên sinh đã có cưới vợ chưa?
Tôn Vũ nghĩ, nàng đang điều tra hộ khẩu thật cẩn thận.
- Chưa cưới vợ, ta lẻ loi một mình, không vướng bận gì.
Nói tới đây, Triệu Vân đột nhiên kéo góc áo hắn nói:
- Tiên sinh, ngài không lẻ loi một mình, ngươi còn có nha hoàn, đừng quên còn có ta.
- Ách.
Tôn Vũ nói:
- Ta chỉ có hai người độc thân, không vướng bận gì.
- Xì
Công Tôn Toản không nhịn được nở nụ cười, nam nhân này thật thú vị, bộ dáng đẹp trai, tuổi trẻ, lại có võ tướng kỹ, còn có đầu óc hài hước. Trong lòng nàng thật đắc ý, đột nhiên nhớ tới một vấn đề quan trọng, ai nha một tiếng, liền hỏi tiếp:
- Tôn tiên sinh đã có ý trung nhân chưa?
- Ách
Tôn Vũ cẩn thẩn suy nghĩ, cái này dường như không có, bản thân đều dốc tâm huyết cho NM01, làm sao có thời gian thích nữ nhân. Hắn thành thực nói:
- Chưa từng có ý trung nhân?
Công Tôn Toản mừng rỡ, nàng vò nhẹ góc áo, nhẹ giọng hỏi:
- Lần này truy kích Ô Hoàn, Tôn tiên sinh muốn đi không?
Khụ khụ! Ngươi là lão bản phát tiền lương, ngươi kêu ta đi ta có thể không đi sao? Loại việc này còn hỏi ta có muốn đi không? Tôn Vũ toát mồ hôi chỗ đó “đao chém kiếm đâm, cung tiễn như mưa”, ta còn mang theo Triệu Vân, đương nhiên là không nhất thiết sẽ không đi.
Tôn Vũ giả bộ suy nghĩ nói:
- Chúa công, Trác huyện mới trải qua chiến trận, huyện lệnh Lưu Ngu đại nhân lại bị trọng thương. Còn lại một loạt quan viên đều không biết võ tướng kỹ, nếu lúc này ta đi, dân chúng sẽ khó khăn, thuộc hạ tự nguyện ở lại Trác huyện xử lý các hậu quả cuộc chiến vừa rồi.”
Công Tôn Toản nghe xong lời này, có vẻ thất vọng, nàng muốn Tôn Vũ cùng đi làm bạn với nàng cùng đánh Ô Hoàn, tuy nhiên Tôn Vũ nói cũng có lý, cục diện rối rắm của Trác huyện cũng cần có người xử lý, Tôn Vũ vừa có kỹ năng quan văn quan võ, rất thích hợp ở lại xử lý hậu cần.
Nàng lắc nhẹ mái tóc đen, ôn nhu nói với Tôn Vũ:
- Vậy làm phiền Tôn tiên sinh, chờ ta khải hoàn trở về, lúc đó sẽ gặp lại nhau.
Ôi, lời này có ý gì, ta và ngươi quen thân nhau sao? Tôn Vũ trong lòng run lên, còn nói chờ ta khải hoàn trở về, đến lúc đó lại gặp nhau, lời này nghe xong liền cảm thấy run run, hắn cẩn thận nghĩ lại. Trời ạ, đây không phải là lời nam nhân thường nói với nữ nhân ở thế giới kia sao. Không thể tin được, hôm nay lại đổi thành một nữ nhân nói với ta.
Tôn Vũ buồn bực tiếp lời:
- Ta không ở lại nữa, ta cũng đi đánh Ô Hoàn
Bị một nữ nhân nói như vậy, khoa học gia như ta tốt nhất nên ra chiến trường.
- A! Ngươi không phải vừa nói muốn lưu lại Trác huyện?
Công Tôn Toản ngạc nhiên nói.
Tôn Vũ kiên trì giải thích:
- Ta đột nhiên nhớ tới, binh đao không có mắt, nếu chúa công bị thương, chúng ta làm thuộc hạ làm sao có thể yên lòng mà sống, cho nên ta quyết định theo chúa công đi thảo phạt Ô Hoàn, bảo vệ chúa công.”
Công Tôn Toản nào biết hắn đang nói bậy bạ, còn tưởng hắn quan tâm mình, trong lòng thấy ngọt như đường, mặt mày đầy tình ý, nhẹ nhàng nói:
- Vậy … được rồi. Ta về nghỉ trước, ngày mai còn phải xuất phát sớm, ngươi cũng nhanh trở về nghỉ ngơi đi.
Nàng nói xong liền xoay người, trong nháy mắt thân ảnh đã lẫn vào không khí.
Ách, nữ tướng quân này sao lại phóng như “máy bay” vậy? Tôn Vũ buồn bực thầm nghĩ, rõ ràng là một nữ anh hùng, sao càng nhìn càng giống một cô gái bình thường như vậy.
Tôn Vũ mang theo Triệu Vân quay về phòng nhỏ của mình, ngả lưng định ngủ.
Tuy nhiên Triệu Vân lại không ngủ được. Nàng đứng trước cửa phòng Tôn Vũ thốt lên:
- Tiên sinh, ta … sợ. Chúng ta không ra chiến trường được không?
Tôn Vũ xoay người ngồi dậy, nhìn thân hình gầy yếu của Triệu Vân, thở dài:
- Sợ đánh giặc sao?
- Vâng!
Triệu Vân gật mạnh đầu.
Thường Sơn Triệu Tử Long sao lại thế này. Người này và Triệu Tử Long trong thế giới của ta quả thực không giống nhau, Tôn Vũ buồn bực nói:
- Tử Long, nếu ngươi sợ, vậy ở lại đi. Ta sẽ lưu lại lương thực cho ngươi, sẽ không chết đói.
- Không đâu!
Triệu Vân cả kinh kêu lên.
- Ta … cha ta và mẫu thân lúc không cần ta, họ cũng nói như vậy. Ta không muốn ở lại chỗ này, ta muốn đi theo ngươi.
Thực đau đầu! Tôn Vũ tính kiếm đủ tiền để đi khắp thế giới này, rất có thể phải tròe qua nhều ngọn núi đi hết nhiều đường đất, càng có thể cuốn vào nhiều cuộc chiến tranh, Triệu Vân nếu cứ giữ tình trạng này, khẳng định không thể mang nàng theo được.
Đã có 3 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của banh_xe
Tôn Vũ nghĩ nghĩ, hắn lấy một cây mâu trúc từ trong góc phòng đưa cho Triệu Vân nói:
- Cầm lấy đi, từ nay về sau nếu ngươi muốn đi theo ta, có thể gặp phải rất nhiều nguy hiểm, nếu ngươi không thể tự bảo vệ mình, như vậy ta không thể cho ngươi đi theo. Cho nên … ngươi nên chăm chỉ luyện tập đi, không mạnh mẽ lên thì không thể đi theo ta được.
Triệu Vân tiếp nhận trúc mâu, cắn răng nói:
- Chỉ cần trở nên mạnh mẽ là được phải không?
- Ừ, trở nên mạnh mẽ, ta sẽ không bỏ rơi ngươi.
Tôn Vũ thở dài:
- Cho ngươi thời gian ba năm, không được ta sẽ không cần ngươi nữa.
Triệu Vân cắn môi dưới, dường như muốn khóc, nhưng cuối cùng vẫn không khóc, tay nàng nắm chặt trúc mâu nói:
- Vậy ta đi luyện tập, ta sẽ trở nên mạnh mẽ.
Chỉ chốc lát sau, dưới ánh trăng truyền đến âm thanh trúc mâu vung lên, đáng tiếc âm thanh này lại vô cùng nhu nhược, thật không biết Triệu Vân luyện như vậy có ích lợi gì, Tôn Vũ thở dài, cởi áo đi ngủ.
Sáng sớm hôm sau, Tôn Vũ bị tiếng kèn đánh thức. Giờ Thìn đã tới, trên trời vừa ló ra vài tia sáng.
Tôn Vũ ra khỏi phòng, thấy Triệu Vân tay vẫn cầm trúc mâu, vẫn đang liều mạng múa trong sân, thấy Tôn Vũ rời giường, Triệu Vân khẽ khàng nói:
- Tiên sinh, ta không lười biếng, ta luyện cả đêm.
Vừa dứt lời, nàng ngửa mặt lên trời, bàn tay trắng như tuyết thả cán mâu, từ từ khuỵu xuống.
Ai, sao ta lại đi ép tiểu la lỵ này làm gì, thật đáng thương. Tôn Vũ bước nhanh tới đỡ lấy Triệu Vân, chỉ thấy nàng sắc mặt tái nhợt có một vệt đỏ bừng do dùng sức quá độ mà nên.
- Ta sẽ trở nên mạnh mẽ, đừng bỏ rơi ta …
Triệu Vân thấp giọng nói, sau đó chậm rãi nhắm mắt lại ngủ luôn.
Đứng cũng có thể ngủ, ngươi thật tài năng. Tôn Vũ vừa cõng nàng trên lưng, chậm rãi đi về hướng binh doanh vừa nghĩ.
Lúc này người trong doanh trại đã dậy, mấy ngàn quân lính Bạch Mã Nghĩa Tòng đang đứng chờ phân phó, thu dọn doanh trướng, vận chuyện binh khí, phân phối lương thực, binh sĩ đi tới đi lui, cả đại doanh náo nhiệt như chợ bán thức ăn thường ngày.
Đứng ở cửa đại doanh là Vương Môn, đội trưởng đội Bạch Mã Nghĩa Tòng, hắn dùng ánh mắt ghen ghét nhìn lướt qua Tôn Vũ, hừ lạnh nói:
- Thật không biết liêm sỉ, sáng sớm đã cõng nữ nhân đi tới đi lui, ngươi như vậy cũng xứng được sự ưu ái của chúa công sao?
Đồ thần kinh, trên lưng ta đang cõng nha hoàn nên không thèm chấp ngươi? Tôn Vũ không phải người dễ xúc động, hắn chỉ liếc nhìn Vương Môn, coi như tên hề ném lại phía sau.
Sau khoảng nửa canh giờ, năm nghìn quân Bạch Mã Nghĩa Tòng đã làm xong công tác chuẩn bị xuất chinh. Năm nghìn con ngựa trắng, năm nghìn quân binh áo choàng trắng nhìn sáng rõ một vùng. Tôn Vũ cũng cưỡi một con ngựa trắng xen lẫn trong quân Bạch Mã Nghĩa Tòng, ngồi cùng ngựa còn có nha hoàn Triệu Vân.
Công Tôn Toản đứng trước quân, vung tay cầm roi ngựa chỉ về phía bắc, hô lớn:
- Đánh đuổi cường đạo Ô Hoàn ra khỏi U Châu!
Đại quân vừa xuất phát, thám báo đột nhiên hồi báo:
- Chúa công, đêm qua quân Ô Hoàn đóng ở Tây Bắc, sau đó đột nhiên chuyển hướng Đông Bắc, đi về hướng Liêu Tây rồi.
Công Tôn Toản nhíu mày hỏi:
- Quân địch đang làm gì vậy? Từ Tây Bắc chuyển sang Đông Bắc nhất định có nguyên nhân.
Thám báo đưa tin:
- Nghe nói Ô Hoàn còn có một đội quân khác, dưới sự thống lĩnh của đại tướng Khâu Lực Cư làm loạn Liêu Tây, Trương Thuần nhất định sẽ tới đó hợp lực.
- Hừ!
Công Tôn Toản hừ lạnh nói:
- Không cần quan tâm hắn hợp binh với ai, ta thống lĩnh Bạch Mã Nghĩa Tòng, Ô Hoàn nhất định không chịu nổi một kích, chúng ta mau đuổi theo hướng Đông Bắc.
Tiếng vó ngựa ầm ầm vang lên, giống như một đám khói trắng thổi theo hướng Đông Bắc mà đi. Công Tôn Toản thúc ngựa chạy phía trước, nhìn thấy Tôn Vũ theo sát bên cạnh, trong nội tâm vui mừng, ánh mắt trở nên nhu tình ngàn vạn.
Tuy nhiên Tôn Vũ lại đang mải suy nghĩ, đi theo mấy mụ đàn bà đánh trận, ài, thật là buồn bực. Cô nàng này nếu không có võ tướng kỹ “Bạch Mã”, ai thèm để ý đến nàng?
Võ tướng kỹ, chỉ cần ta có thể lĩnh ngộ một chiêu võ tướng kỹ lam sắc cao cấp, cũng không cần phải dựa vào co nàng này để kiếm cơm ăn.
Đại quân đi thẳng về hướng Đông Bắc, không lâu sau liền nhìn thấy nhiều vật bị vứt bỏ trên mặt đất, có roi ngựa đứt, túi nước bị tên bắn thủng, trường mâu bị gãy. Đây rõ ràng là đồ vật đại quân Ô Hoàn lưu lại.
Công Tôn Toản mừng rỡ nói:
- Phương hướng truy đuổi không sai, mọi người cố gắng lên, lúc này cần phải đánh cho đám người Ô Hoàn kia năm năm sau cũng không dám xâm phạm.
Đại tướng Nghiêm Cương thở dài nói:
- Đều do Ô Hoàn làm loạn, khiến quân ta phải đi về phía Bắc, nếu không sớm có thể đi về phía Nam tranh cao thấp với Viên Thiệu.
Điền Dự cười nói:
- Thế này không tốt sao? Một trận chiến đuổi hết quân Ô Hoàn, sau đó chúng ta có thể rút quân xuôi về phía Nam, thoải mái cùng tranh đoạt địa bàn với Viên Thiệu.
Tôn Vũ ở bên cạnh nghe được, trong lòng không khỏi cảm thấy nghi hoặc, trong thế giới kia của mình, Công Tôn Toản bại trong tay Viên Thiệu. Trong thế giới này không thể tưởng được Công Tôn Toản cùng Viên Thiệu cũng là địch nhân, nếu Công Tôn Toản đánh nhau với Viên Thiệu, liệu có chết không? Nếu nàng chết, ai sẽ trả ta tiền lương đây?
Truy kích kéo dài đã ba ngày, gió thổi phảng phất mang theo mùi máu tươi.
Dưới sự truy kích của Bạch Mã Nghĩa Tòng, Trương Thuần mang theo hai vạn đại quân Ô Hoàn không ngừng chạy tán loạn về hướng Đông Bắc, những kỵ binh Ô Hoàn bị tụt lại phía sau đều bị Bạch Mã Nghĩa Tòng giết chết, khoảng cách hai cánh quân ngày càng gần.
Đại quân Ô Hoàn số lượng đông hơn Bạch Mã Nghĩa Tòng, nhưng một là không tinh nhuệ như Bạch Mã Nghĩa Tòng, hai là Bạch Mã Nghĩa Tòng còn có Công Tôn Toản với võ tướng kỹ “Bạch Mã” hỗ trợ, mặt khác lại có Tôn Vũ, Điền Dự, Nghiêm Cương ba viên đại tướng có võ tướng kỹnên Trương Thuần căn bản không dám dừng quân cùng giao chiến với Bạch Mã Nghĩa Tòng.
Hôm nay đã là ngày truy kích thứ tư, kỵ binh Trương Thuần người thì kiệt sức, ngựa thì hết hơi, rốt cuộc chạy hết nổi. Kỵ binh Ô Hoàn giống như đến ngày tận thế, đều ủ rũ cúi đầu, đánh ngựa liều mạng chạy theo hướng Đông Bắc không mục đích.
Tuy vậy thể lực Bạch Mã Nghĩa Tòng cũng tiêu hao rất lớn, không ít binh lính đã xiêu vẹo muốn ngã.
Tôn Vũ nhìn bộ dạng quân Bạch Mã Nghĩa Tòng, trong lòng có chút không đành lòng, nói với Công Tôn Toản:
- Chúa công, hay là chúng ta cho binh lính nghỉ ngơi một chút.
Công Tôn Toản rất biết nghe lời, lập tức quay đầu hô lên:
- Toàn quân nghỉ ngơi một canh giờ, sau đó chúng ta tập trung tinh thần, đuổi theo đại quân Ô Hoàn, triệt để đánh tan bọn chúng.
Bạch Mã Nghĩa Tòng nghe xong đều nhẹ nhàng thở ra, toàn quân đều xoay người xuống ngựa, ngồi nghỉ dưới đất. Một ít binh lính lấy lương khô tùy thân mang theo để bổ sung thể lực của mình.
Tôn Vũ cũng sức cùng lực kiệt, ôm Triệu Vân xuống ngựa, sau đó nằm lên cỏ, tiểu la lỵ đáng thương, bị buộc cùng hắn trên ngựa ba ngày, toàn thân đều đã mệt rã rời, may mắn nàng tuổi còn nhỏ, thân thể mềm dẻo, khôi phục sức khỏe nhanh. Tuy đường đi xóc nảy, nhưng nếu nghỉ ngơi chốc lát, sẽ không có việc gì.
- Tử Long, sợ rồi sao?
Tôn Vũ đe dọa nàng nói:
- Nếu theo ta đi đông đi tây, từ nay về sau có thể thường xuyên mệt mỏi như vậy, ngươi sẽ không chịu nổi.
Triệu Vân nhếch khóe miệng, đáng thương nói:
- Như vậy còn tốt hơn so với việc bị người khác bỏ rơi hoặc là bị chết đói.
Ách … Tiểu nha đầu này thực hết hy vọng. Tôn Vũ thở dài, ngang ngạnh nói:
- Vậy ngươi cần luyện võ nhiều hơn, trở nên mạnh mẽ sẽ không sợ mệt mỏi.
Đúng lúc này, mọi người đột nhiên nghe thấy tiếng vó ngựa ù ù từ phía Đông Bắc truyền đến. Hướng Đông Bắc không phải là quân Trương Thuần bị chúng ta truy đuổi đến tè ra quần sao? Chẳng lẽ nàng không biết sống chết muốn quay lại?
Công Tôn Toản ra lệnh một tiếng, chư quân lại nhảy lên ngựa, từ trên lưng ngựa nhìn về phía Đông Bắc.
Tôn Vũ tranh thủ thời gian lập tức ôm Triệu Vân lại, ra lệnh với NM01:
- Tranh thủ thời gian bay xuống trinh sát.
NM01 rất nhanh hồi báo:
- Phía trước vài dặm có bốn vạn kỵ binh đang chạy về hướng quân ta, trong đó có hai vạn bộ binh của Trương Thuần, hai vạn binh khác không rõ lai lịch, chỉ thấy trên soái kỳ của họ có một chữ “Khâu”.
Đã có 3 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của banh_xe
Tôn Vũ chấn động, bốn vạn? Quân địch tại sao lại tăng lên gấp đôi. Hắn tranh thủ thời gian gọi NM01 làm ra vẻ phóng lục quang, đỉnh đầu xuất hiện hai chữ “Mắt thần” sau đó hét lớn với Công Tôn Toản:
- Chúa công, thuộc hạ dùng võ tướng kỹ “Mắt thần” trinh sát, vài dặm phía trước có thêm hai vạn đại quân đang đánh úp tới, ngoài đại quân của Trương Thuần, hai vạn kỵ binh khác trên cờ có chữ “Khâu”.
Công Tôn Toản nghe xong, khẽ mỉm cười:
- Là Khâu Lực Cư!
NM01 lại nói thêm vào tai Tôn Vũ:
- Khâu Lực Cư, danh tướng Ô Hoàn, sau khi Trương Thuần chết trở thành thủ lĩnh Ô Hoàn, từng đánh bại Công Tôn Toản, bao vây Liêu Tây Quản Tử thành.
Tôn Vũ nghe xong giới thiệu về nhân vật này, trong nội tâm có dự cảm không tốt. Hiện tại đại quân đang đứng ở Liêu Tây, quân địch lại chính là Khâu Lực Cư, chẳng lẽ lịch sử Tam quốc lại diễn ra ở cái thế giới này sao? Nếu thật như vậy, quả thực hơi giật mình.
Hắn nhịn không được nói với Công Tôn Toản:
- Chúa công, gần đây có nơi nào gọi là Quản Tử thành không?
Công Tôn Toản cười nói:
- Hai dặm về phía Nam chính là Quản Tử thành, sao ngươi lại đột nhiên hỏi tới?
Ngất, quả thực có Quản Tử thành. Nội tâm Tôn Vũ có dự cảm ngày càng bất thường. Hắn nhịn không được nói với Công Tôn Toản:
- Chúa công, quân địch thế lớn, e không thể địch lại, hay là chúng ta tạm lánh mũi nhọn của hắn trước?
Công Tôn Toản gần đây đối với Tôn Vũ là nói gì nghe đấy, thấy hắn nói như vậy, Công Tôn Toản ôn nhu cười nói:
- Tốt, chúng ta lui về phía sau tránh trước.
Nàng còn chưa kịp hạ lệnh, đột nhiên bên cạnh lại có người nói:
- Chúa công, không thể.
Tôn Vũ quay đầu nhìn lại, người nói chuyện chính là Vương Môn đội trưởng Bạch Mã Nghĩa Tòng.
Vương Môn cung kính nói với Công Tôn Toản:
- Chúa công, lần này chúng ta tới là vì muốn đuổi Ô Hoàn ra khỏi U Châu, nếu bây giờ lùi bước, kéo dài uy phong của quân Ô Hoàn, sẽ làm giảm tinh thần của quân ta. Lần này chúng ta truy kích chẳng phải sẽ thất bại trong gang tấc sao, đại quân Ô Hoàn sẽ giết người phóng hỏa bốn phía tại U Châu.
Nghiêm Cương đứng bên cạnh nghe xong cũng thấy có lý, nàng nói:
- Vương Môn nói cũng có lý, quân địch tuy nhiều, chỉ như chó dựa hơi chủ nhà, chúa công có “Bạch Mã” trợ uy, năm nghìn Bạch Mã Nghĩa Tòng của chúng ta cũng đủ đánh bại bốn vạn đại quân của chúng, không cần tránh lui.”
Công Tôn Toản nghe xong cũng thấy có lý, nhưng nàng lại không muốn phản đối Tôn Vũ, vì vậy xoay đầu lại nói với ngữ điệu ôn nhú:
- Tầm chân tiên sinh, ngươi cảm thấy lời nói của hai bọn họ có lý không?
Tôn Vũ kỳ thật cũng hiểu được hai người kia nói rất có lý, huống chi hắn không chắc chắn lắm về dự cảm NM01 cung cấp về tam quốc sử, lịch sử tam quốc của bản thân mình trong thời đại kia không chắc sẽ ứng nghiệm trong cái thế giới này. Nếu bởi vì hoài nghi mà bỏ qua cơ hội chiến đấu, khiến dân chúng U Châu bị man tộc quấy nhiễu, chính hắn cũng không thể an tâm.
Hắn thở dài nói:
- Kỳ thật ta cũng hiểu bọn họ nói có lý, chỉ là trong nội tâm ta có cảm giác không ổn, quả thực không nên.
Nếu Tôn Vũ đã nói như vậy, Công Tôn Toản không tiếp tục chần chờ, nàng lớn tiếng nói:
- Truyền lệnh xuống toàn quân, bài bố thế trận ”phong thỉ” (trận hình mũi tên – ai chơi mấy web game về tam quốc hay gặp lắm” nghênh đón địch! Điền Dự tướng quân, ngươi đi bên cánh tả, Nghiêm Cương tướng quân, ngươi đi bên cánh hữu. Tầm chân tiên sinh, ngươi cùng ta suất lĩnh ở giữa.
Bạch Mã Nghĩa Tòng nghe tiếng thét ra lệnh của Công Tôn Toản, toàn bộ xếp thành thế trận mũi tên hình chữ “T”, nếu hiện tại NM01 bay vào giữa không trung quan sát, sẽ phát hiện trận hình của Bạch Mã Nghĩa Tòng rất giống một cái đầu mũi tên.
Tiếng vó ngựa ầm ầm ngày càng gần, không lâu sau, đại quân Ô Hoàn xuất hiện ngay phía trước thảo nguyên. Khi đại quân Ô Hoàn cách phía trước khoảng nửa dặm, có mấy thám báo quân Công Tôn Toản đang cố sức cưỡi ngựa trở về, quân thám báo của Ô Hoàn cũng đang cố gắng đuổi theo phía sau.
Đợi khi hai quân nhìn rõ nhau, quân Ô Hoàn nhất tề lắp bắp kinh hãi, tại sao thám báo quân Công Tôn Toản còn chưa trở về thông báo, Công Tôn Toản đã sớm biết bọn chúng tới mà dàn xong trận?
Một chữ “Khâu” lớn trên cờ từ nửa dặm phía trước đứng lại, một tướng quân trong Ô Hoàn đi ra, cười to nói:
- Ta chính là dũng sĩ Khâu Lực Cư của Ô Hoàn, Công Tôn Toản, ngươi có dám cùng ta đánh một trân?
Tôn Vũ tập trung nhìn, Khâu Lực Cư là một phụ nữ khoảng chừng ba mươi tuổi, trên người khoác áo choàng da sói, trên đầu cắm mấy cây lông vũ. Dung mạo rất xấu, làn da cũng đen sạm. Trên lưng nàng mang một cây cung, trên tay cầm một cây trường thương, đang đứng phía trước cười ha hả.
Thấy nàng kiêu ngạo như thế, một tướng quân trong đội quân Công Tôn Toản bay ra, chính là Điền Dự, Điền Dự mắng to:
- Khâu Lực Cư, ngươi cười cái gì? Đến đây xem “Phá Lỗ” của Điền Dự ta , xem ngươi còn cười được không.
“Phá Lỗ” của Điền Dự chuyên dùng để đối phó với man tộc phương bắc, chính là võ công khắc tinh của Bắc man tộc. Không nghĩ tới Khâu Lực Cư không hề sợ nàng, ngược lại cười nói:
- Ngươi có “Phá lỗ”, ta cũng có “Tập Hán” ai sợ ai?
Hóa ra võ công “Tập Hán” của Khâu Lực Cư là một loại võ công chuyên nhằm vào võ công của Hán tộc, hoàn toàn đối nghịch với “Phá lỗ” của Điền Dự, nhưng uy lực lại tương đương.
Hai ngươi cưỡi ngựa đụng vào nhau, Điền Dự và Khâu Lực Cư trên người đều lấp lánh hồng quang, “Phá Lỗ” và “Tập Hán” hai chữ đỏ cơ hồ chen chúc thành một đôi.
Song thương đều giơ ra, hai đầu thương chạm vào nhau, hỏa tinh bắn ra bốn phía, hai tướng đều giật mình, giao kích một thương này, hai người lực lượng ngang nhau, không ai chiếm được ưu thế.
- Có chút tài năng
Trong lòng hai người đều thầm cả kinh, không dám khinh thường đối phương nữa, cầm thiết thương lăn lộn đấu nhau.
Tôn Vũ trong lòng cảm thấy thú vị, Điền Dự cùng Khâu Lực Cư quả thực là kỳ phùng địch thủ, đều dùng võ tướng kỹ của bản thân, hết lần này tới lần khác hai ngươi giao tranh, trận này không biết đánh tới khi nào.
Trận đánh kéo dài khá lâu không phân thắng bại. Thấy binh sĩ hai quân đều sắp nhịn không được, Nghiêm Cương thúc ngựa múa thương, xông ra trước lớn tiếng nói:
- Điền tướng quân, ta tới trợ giúp.
Trên người nàng lóe lên hồng quang, hai chữ “Thương Tướng” hiện lên trên đỉnh đầu, người ngựa đều hiện lên một đạo hồng quang, nhằm về phía trước đánh tới. Không nghĩ tới trong quân Ô Hoàn cũng có một tướng lao ra, trên tay cầm một cây trường đao, lớn tiếng nói:
- Lấy nhiều đánh ít, không biết xấu hổ sao? Ta Trương Cử tới cùng ngươi?
NM01 kịp thời đưa thông tin:
- Trương Cử, thổ hào quận Ngư Dương, cùng Trương Thuần hợp khởi binh làm loạn, tự xưng là “Thiên tử” có 9000 tư binh, sau khi đại chiến cùng quân Hán, bại trận mà chết.
Cái tên Trương Cử tướng quân này toàn thân cũng phát hồng quang, đỉnh đầu có hai chữ “Kỵ tướng”. Chỉ nhìn danh tự cũng biết, loại võ tướng kỹ này mấu chốt là ở chỗ cưỡi ngựa. Quả nhiên, kỹ thuật cưỡi ngựa của Trương Cử không thể coi thường, nàng thúc ngựa múa đao, từ chỗ góc trận lao tới, chỉ trong nháy mắt đã vọt tới giữa chiến trường vung đao tiếp chiêu với Nghiêm Cương.
Nghiêm Cương sử dụng võ tướng kỹ “Thương Tướng”, một thương vung ra như lê hoa bay múa, thương vung lên thì ba trượng quanh đấy bóng người cũng không còn nhìn rõ nữa. Tuy Trương Cử dùng “Kỵ tướng” cưỡi ngựa khéo léo, ngựa của hắn tiến trước lui sau, bốn vó như bay, Nghiêm Cương đối phó với hắn cũng không chiếm được lợi thế.
Lần này “Thương Tướng” đụng phải “Kỵ tướng”, hai lực lượng ngang nhau, hai tướng đánh nửa ngày, kết quả cũng là bất phân thắng bại.
Đại vương Ô Hoàn Trương Thuần cũng không nhịn được nữa, thương thế ở vai nàng đã tốt, lúc này liền phi ngựa ra, giương cung lắp tên, “Bôn xạ”, một mũi tên vọt tới bay về phía Điền Dự.
Tôn Vũ đã đợi nàng từ lâu, cười ha ha, đỉnh đầu hiện hai chữ “Tất trung”, giương cung lắp tên, một mũi tên liền đánh rơi tên của Trương Thuần.
Trương Thuần giận dữ:
- Lại là ngươi?
Nàng lại giương cung tên, hàng loạt tên bắn ra, tiến thẳng về phía Tôn Vũ.
Tôn Vũ không chút yếu thế, dưới sự trợ giúp của NM01, mỗi một tên của Trương Thuần đều bị chặn lại giữa không trung.
Tam tướng đấu với tam tướng, ba loại võ công chống lại ba loại võ công, quả thực rất náo nhiệt, người này cũng không thể làm gì được người kia.
Đã có 4 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của banh_xe