Nếu muốn trong một đêm cải tạo Hoa Phỉ Nhi thành thục nữ, hiển nhiên là không thể. Khi Tiêu Tân cùng Hoa Phỉ Nhi cùng lên xe thể thao, càng thêm rõ ràng đạo lý này. Tính phản nghịch che giấu trong người tiểu ma nữ đã là thâm căn cố đế, nếu muốn hoàn toàn trừ tận gốc, phải làm chuẩn bị thật lâu dài. Thân là gia sư, phải học được tư tưởng vũ khí duy vật biện chứng, xuyên thấu qua hiện tượng xem bản chất, không ngừng tìm tòi trong thực tiễn, mới tìm được chỗ mấu chốt.
Khi hai người đến nơi liền gặp được mấy tiểu nữ sinh, cách ăn mặc hình thù kỳ quái, có đủ loại đặc điểm. Hoa Phỉ Nhi hiển nhiên là người cầm đầu trong đám nữ sinh này, khí độ rõ ràng khác hẳn, cùng bộ dáng nhu thuận khi ở trong nhà là hoàn toàn khác biệt. Chỉ có thời điểm Tiêu Tân đưa ánh mắt phóng tới, thì cử chỉ khôn ngoan trên mặt mới thu liễm một chút. Dù sao màn giáo huấn tối hôm qua quá mức khắc sâu, người quái dị khi nổi cơn giận cũng không dễ chọc đến.
“ Đại tỷ, sao ngươi lại dẫn tên như vậy đến đây?” Một nàng tên là Tiểu Lệ kỳ quái hỏi. Nàng chỉ chừng mười lăm, mười sáu tuổi, sát lông mày dán bảy điểm sáng, toàn thân đeo đầy trang sức, quần bò một dài một ngắn, nơi đầu gối còn rách rưới mấy lỗ, không biết trong lòng cha mẹ nàng khi nhìn thấy sẽ có cảm tưởng gì. Trên thực tế, mấy tiểu nữ sinh này cũng có tình hình cơ bản giống Hoa Phỉ Nhi, trong nhà không phải có tiền thì là có thế, đáng tiếc lại thiếu thốn sự quản giáo, nên ở bên ngoài mới vô pháp vô thiên.
“ Vô nghĩa nhiều như vậy!” Hoa Phỉ Nhi vỗ lên đầu Tiểu Lệ một cái tát, mệnh lệnh: “ Gọi Tiêu ca!”
“ Tiêu ca!” Tiểu Lệ ngoan ngoãn nghe lời, trong lòng thật là ủy khuất. Người quái dị này hiển nhiên có địa vị không thấp trong cảm nhận của đại tỷ, không biết là thần thánh phương nào? Mấy cô gái còn lại nhìn thấy tình thế không ổn, tự nhiên không dám hỏi nhiều, cùng kêu lên “ Tiêu ca”, liền tránh một bên nhỏ giọng nói thầm.
“ Phỉ nhi! Ngươi dẫn ta đến nơi đây làm gì?” Tiêu Tân không chút phản ứng hỏi. Cho dù đối phương bày trí cạm bẫy, hắn cũng không sợ hãi. Nếu muốn trở thành gia sư của tiểu ma nữ, phải có được bổn sự hàng long phục hổ, không biết hôm nay lại trình diễn cái gì?
Vừa dứt lời, đối diện đã đi tới một đám tiểu tử choai choai, phần lớn chỉ có mười sáu mười bảy tuổi, một đám ăn mặc giống cổ hoặc tử( ý nói lưu manh, xã hội đen thiếu niên), cùng Hoa Phỉ Nhi các nàng tương tự như nhau.
“ Hoa Phỉ Nhi, các ngươi còn dám tới? Chẳng lẽ lần trước thua còn chưa đủ?” Một nam sinh tóc vàng ở trước mặt thái độ kiêu ngạo, bộ dáng nghênh ngang. Nói xong, hắn cùng đồng bạn sau lưng cười như điên.
“ Cười cái gì cười, cẩn thận cười chết. Ta nói Thôi Thiểu, có phải là không dám so đấu hay không?” Hoa Phỉ Nhi không chút nào yếu thế, hai mắt trợn to nhìn tới. Phía sau vài tiểu muội đồng thời tiến lên, một bộ tư thế giương cung bạt kiếm, đáng tiếc ngoại trừ bộ ngực cao chiếm ưu thế, những bộ vị khác rõ ràng không đủ.
Tiểu tử tóc vàng tên là Thôi Thiểu tự nhiên không thèm để ý chút nào, cây súng mô phỏng ak 47 trong tay múa may hai cái, ánh mắt rơi xuống trên người Tiêu Tân, lập tức nở nụ cười: “ Yêu a, đây là mời người ngoài đến giúp a, bộ dạng đủ đặc điểm.”
Hoa Phỉ Nhi quắc mắt nhìn trừng trừng: “ Quan ngươi đánh rắm, đến tột cùng ngươi đấu hay không đấu?”
“ Đấu, như thế nào lại không đấu?” Tóc vàng lên tiếng, cao thấp đánh giá Tiêu Tân, hiển nhiên không đem hắn để vào mắt, lười biếng nói: “ Vẫn quy củ trước, thắng thua mười vạn.”
Hoa Phỉ Nhi đang muốn đáp ứng, lại bị Tiêu Tân giơ tay, trầm giọng hỏi: “ Phỉ nhi, ngươi so cái gì với bọn họ?”
“ Cs nha, tên quái dị!” Một đầu bờm ngựa phía sau tóc vàng xen mồm nói.
“ Thì ra là thế!” Tiêu Tân chứng kiến trong tay đối phương mỗi người cầm một cây súng hơi, giật mình hiểu được trò chơi hôm nay, chính là đối chiến cs, chính là trò chơi thực chiến lưu hành nhất của thanh thiếu niên. Súng hơi có lực sát thương không lớn như đạn thật, nhưng nếu trúng mục tiêu, vẫn có thể bị thương. Đoạn thời gian trước trên báo chí từng có nêu tin, một thiếu niên tuổi còn trẻ trong cuộc đối chiến bị đối phương bắn mù mắt, từ đó về sau cả đời tàn tật.
“ Vị huynh đệ xấu xí này, vậy ngươi so đấu hay không đây?” Tóc vàng thật ra tầm mắt không kém, nhìn ra Tiêu Tân không phải người thường, ở một bên thúc giục.
Tiêu Tân trầm ngâm một chút, cúi người thấp giọng nói với Hoa Phỉ Nhi vài câu. Hoa Phỉ Nhi nhất thời mở to hai mắt, khó thể tin hỏi: “ Ngươi xác định là một người?”
“ Đúng vậy!” Tiêu Tân trầm giọng nói: “ Nếu ta thắng trận đấu này, về sau ngươi phải nghe ta hết thảy.” Trước kia, Tiêu Tân không có chơi đùa cùng loại trò chơi, nhưng lấy thân thủ của hắn, vẫn có được tự tin tuyệt đối, vừa lúc thừa dịp cơ hội này đưa ra yêu cầu với Hoa Phỉ Nhi.
“ Được rồi!” Hoa Phỉ Nhi chỉ đành đồng ý. Nàng cùng Thôi Thiểu bọn họ chiến đội giao thủ mấy lần, mỗi lần đều thảm bại mà chấm dứt. Hôm nay vốn tính toán làm cho Tiêu Tân gia nhập, hy vọng có cơ hội san đều tỷ số. Không nghĩ tới Tiêu Tân lại đề nghị dự thi một mình, lấy một địch mười, chẳng phải là tự tìm đường chết. Bỏ đi, khiến cho người này chịu chút giáo huấn, ai kêu hắn tối hôm qua đem bổn cô nương chỉnh thảm như vậy. Về phần mười vạn tiền đặt cược, còn không đặt trong mắt của nàng. Đương nhiên, nàng là hy vọng Tiêu Tân có thể sáng tạo kỳ tích, nếu lại thua trận, về sau cũng không cần đến đây.
Tóc vàng bọn họ nghe xong đề nghị của Tiêu Tân, cho rằng người quái dị này nhất định là điên rồi. “ Long chi quân đoàn” là cs chiến đội số một số hai của bản địa. Nếu muốn lấy một địch mười thắng bọn họ, còn tưởng mình là Đệ Nhất Tích Huyết Lý “ Lam Ba” sao!
Đối mặt đề nghị chắc thắng mà không bồi, không đáp ứng chính là ngu ngốc. Tóc vàng bọn họ trong lòng mừng thầm, ra vẻ hào phóng cho Tiêu Tân chọn lựa sân đấu.
Tiêu Tân rất nhanh lựa chọn một sân, để Hoa Phỉ Nhi ở bên ngoài nhìn xem, sau đó thay đổi một thân quần áo cải trang, thân ảnh quỷ mị nhanh chóng biến mất ở lối vào.
Không đến mười lăm phút, chiến đấu toàn bộ chấm dứt. Long chi chiến đội, toàn quân bị diệt, một đám ủ rũ đi ra.
Kết quả này hoàn toàn ra ngoài dự kiến của mọi người. Làm cho tóc vàng bọn họ cảm thấy buồn bực cực độ chính là, Tiêu Tân cũng không có sử dụng súng hơi, mà là áp dụng phương thức cận chiến, một chiêu chế địch, đưa bọn họ từng người tiêu diệt. Ở lúc ban đầu có mấy người “ bỏ mình”, bọn họ phát giác tình huống không ổn, lập tức thay đổi chiến thuật, hơn nữa bố trí mai phục, nhưng vẫn không thay đổi được vận mệnh thảm bại. Trong đó có hai người bị dây mây treo lên không trung, một người rơi vào cạm bẫy, còn lại bảy người gặp phải đánh lén, căn bản không có cơ hội xuất thủ.
“ Lão huynh, ngươi không phải từng đi qua bộ đội đặc chủng?” Tóc vàng sắc mặt u ám đưa qua mười xấp tiền mặt, mắt phải biến thành mắt gấu mèo, hiển nhiên là kiệt tác của Tiêu Tân. Đánh cuộc chịu thua là nguyên tắc làm người của bọn họ, lại là thua cho rõ ràng, bằng không còn không cam lòng.
Tiêu Tân còn mặc quần áo cải trang, trên mặt không nhìn ra biểu tình gì, lạnh nhạt nói: “ Ta học qua vài năm võ thuật.”
“ Khó trách!” Tóc vàng bừng tỉnh hiểu ra, cảm thấy được chính mình thua không oan, hôm nay gặp được cao thủ, thật sự là nhìn người không thể xem tướng mạo.
Nguyên nhân thắng lợi đích thực của Tiêu Tân chính là có được kỹ thuật leo trèo và võ thuật nền tảng mà người thường khó được. Động tác của hắn giống như con khỉ nhẹ nhàng, có thể tùy ý trèo tường lên cây, nhanh chóng xê dịch. Lấy tốc độ cùng với lực công kích của hắn, tóc vàng bọn họ hoàn toàn không theo kịp tiết tấu, cũng giống như người lớn đánh nhau với con nít, căn bản không cùng một cấp bậc.
“ Thôi Thiểu, ngươi đi thong thả nha!” Hoa Phỉ Nhi cao hứng vui vẻ, hướng tóc vàng bọn họ quơ bàn tay nhỏ bé. Hôm nay rốt cuộc ra ngụm ác khí, cuối cùng hòa nhau một lần.
“ Ngươi chờ, lần tới ta cũng thỉnh người ngoài!” Thanh âm tóc vàng xa xa truyền đến, hiển nhiên vẫn không cam lòng.
“ Lần tới ngươi cũng thua!” Hoa Phỉ Nhi lập tức đáp lễ, vui vẻ cười tít mắt.
“ Tiêu ca, ngươi giỏi quá!”
“ Tiêu ca, trước kia ngươi làm gì vậy?”
“ Tiêu ca, ngươi là võ lâm cao thủ sao? Có thể dạy chúng ta không?”
“ Tiêu ca, ngươi có bạn gái không?”
….
Hoa Phỉ Nhi cùng vài cô gái vây Tiêu Tân vào giữa, líu ríu tranh cãi ầm ĩ không ngừng. Vừa rồi, các nàng nhìn trong kính viễn vọng thấy được thân thủ của Tiêu Tân, quả thực là mở rộng tầm mắt, vô cùng hưng phấn. Động tác kia, chiêu thức đó, liền giống như cao thủ võ lâm trong điện ảnh, quả thực so với Lam Ba còn hơn, thật sự là suất đến ngây người.
Tiêu Tân mồ hôi trên trán chảy ròng, không phải vì vừa rồi đối chiến vận động quá lớn, mà là đối mặt cô gái thanh xuân xinh đẹp lửa nóng truy đuổi cùng với ma sát thân thể, áp lực thật sự quá lớn. Hắn thề về sau sẽ không làm náo động, một lần còn được, vài lần, thật sự nhịn không được mà phạm sai lầm. Ta tuy rằng xấu xí, nhưng ta còn là một nam nhân!
“ Phỉ nhi, chúng ta trở về!”
Tiêu Tân lôi kéo bàn tay nhỏ bé của Hoa Phỉ Nhi nhảy lên xe thể thao, bằng tốc độ nhanh nhất bỏ chạy trối chết.
Đã có 3 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của soiden1010
“ Tiêu ca, vừa rồi vì sao lại chạy nhanh như vậy?” Hoa Phỉ Nhi nghiêng đầu qua hỏi Tiêu Tân.
Tiêu Tân không có chú ý tới xưng hô của Hoa Phỉ Nhi đối với mình đã thay đổi, nhíu mày nói: “ Phỉ nhi, người trẻ tuổi tìm kiếm kích thích tuy rằng bình thường, nhưng xin ngươi về sau nên chú ý an toàn, học cách bận tâm sự cảm thụ của người nhà và bằng hữu.”
“ Nga, ta biết rồi!” Hoa Phỉ Nhi thành thật gật đầu. Biểu hiện nổi trội xuất sắc của Tiêu Tân, ở trong lòng của nàng nhanh chóng bay lên độ cao như thần tượng. Cho dù hắn có xấu xí, nhưng bổn sự lại phi thường lớn, tuy rằng hắn không ôn nhu, nhưng hết thảy đều là vì tốt cho nàng.
Qua một hồi lâu, Tiêu Tân đột nhiên đem xe ngừng lại, nhìn Hoa Phỉ Nhi nói: “ Ta mang ngươi đi một địa phương ngươi chưa bao giờ đi qua.”
“ Ta nghe lời ngươi!” Hoa Phỉ Nhi đáp theo bản năng.
Vừa rồi, nàng luôn luôn ở một bên cẩn thận quan sát, ở sâu trong nội tâm thấy người gia sư vốn tuổi lớn không hơn mình bao nhiêu, lại dị thường thần bí, làm cho nàng sinh ra lòng hiếu kỳ mãnh liệt. Ở trong ấn tượng của nàng, phàm là một người khuôn mặt xấu xí, đều có tính cách thật tự ti hoặc là nội tâm, nhưng trên người Tiêu Văn Bỉnh một chút cũng không nhìn ra được. Hắn lái xe có thể làm cho người ta sợ đến chết khiếp, nhưng lại không hề sợ nguy hiểm, đều nằm trong khống chế, thân thủ của hắn hơn xa người thường, làm cho người ta có một loại cảm giác an toàn mãnh liệt, hắn nói năng không giống người thường, tri thức dị thường uyên bác. Hoa Phỉ Nhi có thể khẳng định, Tiêu Tân tuyệt đối không phải người bình thường.
Ở trên người hắn rốt cuộc đã phát sinh ra chuyện gì?
Mặt của hắn vì sao lại biến thành như vậy?
Trong ánh mắt của hắn vì sao lại luôn tràn ngập u buồn?
Trong lòng Hoa Phỉ Nhi loáng thoáng cảm giác, một ngày bí mật được cởi bỏ, đối với nàng không biết là tốt hay xấu. Nàng bỗng nhiên cảm thấy được, chính mình tựa hồ trong một ngày lại trưởng thành hơn rất nhiều.
Một giờ sau, xe thể thao dừng lại cửa lớn của Xã Hội Phúc Lợi Viện, sau chỗ ngồi chứa đầy các món đồ chơi cùng với nhu yếu phẩm của cuộc sống.
“ Tiêu ca, đây là địa phương ngươi dẫn ta tới?” Hoa Phỉ Nhi rất khó hiểu.
Vừa rồi, Tiêu Tân cùng nàng ăn cơm trưa dọc đường, sau đó mang nàng đi siêu thị điên cuồng mua thức ăn, dùng tiền thắng cược mua một đống lớn những thứ nhìn như là vô dụng. Lúc này, Hoa Phỉ Nhi rốt cuộc hiểu được Tiêu Tân vì sao lại mua đồ chơi, tã lót, quần áo, sữa bột linh tinh, nguyên lai là tới nơi này làm từ thiện, thăm hỏi những đứa nhỏ bị xã hội cùng người nhà vứt bỏ.
“ Mau tới hỗ trợ!” Tiêu Tân nhấc lên hai cái túi lớn, ý bảo Hoa Phỉ Nhi lấy những thứ còn lại. Vừa rồi bọn họ mua đồ thật không ít, nếu không phải có xe vận chuyển, quả thật là không có cách nào.
Liên tiếp dọn vào ba lượt, đồ vật mới dọn sạch hết, không đợi hai người đem đồ vật chuyển giao nhân viên hội phúc lợi, một đám trẻ con ngây thơ hoạt bát đã chạy tới.
“ Oa, mọi người mau tới, có thứ tốt đây!” Bọn nhỏ cao hứng quát to, đem hai người Tiêu Tân vây quanh.
“ Tiểu muội muội thật đáng yêu!” Hoa Phỉ Nhi ôm lấy một đứa bé gái mặc váy ngắn màu phấn hồng, hôn lên gò má hồng hồng của nó một cái. Đứa bé gái cũng không nói chuyện, chỉ giãy dụa, chạy tới tranh đoạt món đồ chơi trong tay Tiêu Tân.
“ Vì sao vậy?” Hoa Phỉ Nhi rất là buồn bực, phía sau có một lão sư mở miệng giải thích: “ Tiểu Yến năm nay bốn tuổi, là một đứa nhỏ bị câm điếc, hai tuổi bị cha mẹ vứt bỏ, sau đó đưa tới nơi này.”
“ Vậy sao?” Trong lòng Hoa Phỉ Nhi rung động. Thật sự là không thể tưởng tượng, những đứa trẻ nhìn như khỏe mạnh vậy mà lại quá đáng thương. Cùng so sánh với bọn trẻ, chính mình quả thực là sinh hoạt tại thiên đường, căn bản không thể hội được cảm thụ của bọn trẻ.
“ Các bạn nhỏ, xin không cần cướp đoạt, dựa theo trình tự đội ngũ, từng người từng người qua.” Thanh âm Tiêu Tân truyền vào trong tai, thế nhưng vô cùng thân thiết. Hoa Phỉ Nhi nhìn bóng lưng của hắn, rốt cuộc có chút hiểu được, người kia vì sao muốn dẫn mình đến nơi này.
“ Đại ca ca, tiểu Yến còn chưa có đồ chơi, anh có thể cho nó một con búp bê không?” Một đứa bé trai ở phía sau nhóm trẻ nhón mũi chân, lớn tiếng kêu lên.
“ Nga!” Tiêu Tân xoay người, từ trong túi nhựa tìm được một búp bê đáng yêu bằng chỉ thêu, đi đến trước mặt đứa bé trai đưa cho nó.
“ Cảm ơn đại ca ca!” Đứa bé trai hướng Tiêu Tân cúi mình vái chào, nhanh tay nhét con búp bê vào trong tay đứa bé gái còn nhỏ hơn mình cả cái đầu, lớn tiếng nói: “ Tiểu Yến, cho em.”
Tiểu Yến tiếp nhận con búp bê bằng chỉ thêu, gắt gao ôm vào trong ngực, trên mặt lộ ra vẻ tươi cười ngọt ngào.
“ Tiêu ca, trước kia anh đã tới nơi này?” Hoa Phỉ Nhi hỏi.
Tiêu Tân lắc đầu, nhẹ giọng thở dài: “ Ta cũng là lần đầu tiên tới. Cô nhi là những đứa bé đơn thuần và cần được quan tâm nhất trên thế giới này, cũng rất ít có người chú ý.”
Theo sau, Tiêu Tân cùng bọn trẻ chơi đùa trò chơi thú vị quen thuộc nhất – diều hâu bắt gà con, hơn nữa còn để cho Hoa Phỉ Nhi đảm nhiệm nhân vật gà mái. Vừa mới bắt đầu, Hoa Phỉ Nhi còn cảm thấy có chút không thoải mái, không bao lâu liền dung nhập vào trò chơi, cùng bọn trẻ vui vẻ chơi tiếp.
Thời gian trôi qua nhanh, bất tri bất giác đã là thời gian mặt trời lặn. Bọn trẻ phải ăn cơm chiều, mọi người xếp hàng hướng hai người Tiêu Tân vẫy tay chào cáo biệt. Đứa bé trai khi nãy nắm bàn tay nhỏ bé của Tiểu Yến, đứng cuối hàng lẳng lặng nhìn bọn họ.
Lúc này, viện trưởng viện phúc lợi xã hội đã đi tới. Đây là một người đã hơn năm mươi tuổi, mái tóc hoa râm, phía sau lưng có chút khòm xuống.
“ Người trẻ tuổi, cảm ơn sự khẳng khái của ngươi!” Trên mặt viện trưởng tràn ngập cảm kích. Hàng năm ngày lễ ngày nghỉ, đối với bọn nhỏ này cũng không có gì khác biệt, nhưng hôm nay bọn trẻ lại nhận được lễ vật, đồng thời cảm nhận được sự quan tâm chân thành.
Tiêu Tân đạm nhiên nói: “ Đây không tính là gì, đúng rồi, ta còn hơn chín vạn, quyên hết cho phúc lợi viện, cấp bọn nhỏ cải thiện cuộc sống!” Nói xong, hắn lấy ra một bọc giấy trên xe đưa tới, không đợi viện trưởng mở miệng, liền khởi động xe.
Ánh nắng chiều tuôn xuống, ráng hồng khắp nơi. Tiêu Tân nhấn nút, mở nắp xe thể thao xuống, hạ hai kiếng cửa sổ. Gió chiều tươi mát lướt qua, có loại cảm giác bay lượn khoái ý.
Hoa Phỉ Nhi tinh tế nhớ lại hết thảy chuyện xảy ra hôm nay, ngồi yên như có điều suy nghĩ. Tiêu Tân, ngươi đến tột cùng là người nào? Rõ ràng cần làm công kiếm tiền, lại đem mười vạn nguyên thắng được dễ dàng tặng người? Thật sự là làm cho người ta càng ngày càng nhìn không thấu ngươi nha!
“ Tiêu ca, hôm nay ta vô cùng vui vẻ! Bắt đầu từ ngày mai cho ta học bù được không?” Hoa Phỉ Nhi cắn chặt răng, bỗng nhiên nói.
Tiêu Tân nở nụ cười, cao giọng nói: “ Nếu ta không có nhớ lầm, chỉ số thông minh của Phỉ Nhi là 165, nếu muốn nghiêm túc học tập, căn bản không cần gia sư.”
Khuôn mặt nhỏ nhắn của Hoa Phỉ Nhi đỏ lên, giơ nắm tay nhỏ, phẫn nộ nói: “ Nếu ngươi không để cho ta học bù, ta sẽ đem chuyện ngươi phóng hỏa phòng tập thể hình nói cho lão ba. Thai thí nghiệm khí lại là mắc lắm nha! Ta còn muốn nói cho Thanh Tư tỷ, để cho nàng khấu trừ tiền học của ngươi.”
Mồ hôi! Tiểu ma nữ chung quy là tiểu ma nữ, không ngờ để cho nàng bắt được nhược điểm của ta? Trên trán Tiêu Tân toát ra mồ hôi lạnh.
Qua một hồi lâu, Tiêu Tân nhịn không được hỏi: “ Ngày hôm qua ngươi nói với ta mười hai thầy giáo dạy kèm có phải là thật hay không?”
Hoa Phỉ Nhi trả lời: “ Nếu không tin, ngươi có thể hỏi lão ba của ta nha!”
Tiêu Tân hoàn toàn không còn gì để nói.
Đã có 3 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của soiden1010
Ngày nghỉ Quốc Khánh dài hạn rốt cuộc đã trôi qua. Đối với Tiêu Tân mà nói, thời gian bảy ngày này trôi qua phi thường phong phú, cùng với Hoa Phỉ Nhi trở thành bằng hữu, đồng thời thu hoạch được nhiều khoái hoạt.
Từ khi Hoa Phỉ Nhi đi qua phúc lợi viện, tính tình đã xảy ra thay đổi rất lớn. Nàng vẫn cứ tinh quái, thỉnh thoảng làm ra một ít tiết mục cổ quái ngạc nhiên, nhưng ngôn hành cử chỉ lại có thêm vài phần thông hiểu ý người, đối với một ít yêu cầu hợp lý của Tiêu Tân cũng có thể chậm rãi lý giải cùng tiếp thụ. Những biến hóa rất nhỏ này làm cho vợ chồng họ Hoa cảm thấy phi thường vui vẻ. Tin tưởng thông qua sự trợ giúp, Hoa gia tiểu ma nữ nhất định sẽ càng thêm đáng yêu.
Ngày tám tháng mười, là cuộc sống học tập của Tiêu Tân ở đại học Z bắt đầu. Sáng sớm hôm nay, sau khi hắn luyện công xong thì nếm qua điểm tâm, liền sớm đi tới phòng học. Rời khỏi trường học đã suốt sáu năm, Tiêu Tân thập phần quý trọng lần cơ hội học tập này. Từ nhỏ, thành tích học tập của hắn cũng rất tốt. Nếu không phải phụ thân đột nhiên qua đời, có lẽ hiện tại đã sớm tốt nghiệp đại học, đang thực hiện khát vọng bình sinh của chính mình.
Tiêu Tân ghi danh chính là kinh tế hệ Quốc Tế Tài Chính chuyên nghiệp. Chuyên nghiệp này đứng đầu rất cao, ở trong xã hội rất được hoan nghênh. Cả lớp bốn mươi người, tỉ lệ nam nữ chiếm mất một nửa, cũng không tồn tại vấn đề âm thịnh dương suy. Tiêu Tân thuộc về loại khác. Chỉ dựa vào diện mạo độc đáo của hắn, cũng đủ làm cho đại đa số hi vọng của mọi người lùi bước.
Cùng nữ sinh bất đồng, nam sinh biểu hiện có vẻ tốt hơn một ít, không ít người cảm thấy hứng thú đối với công phu của Tiêu Tân. Dù sao nam nhân háo võ, có một cao thủ như vậy ở bên người, đương nhiên hi vọng truyền thụ mấy chiêu, học được kỹ năng tán gái “ Anh hùng cứu mỹ nhân.”
Đợi cho bạn học cả lớp đến đông đủ, chủ nhiệm lớp từ bên ngoài đi đến. Hắn ở trên bảng đen viết xuống tên của mình, sau đó nhìn mọi người nói: “ Các vị đồng học, hoan nghênh mọi người đi vào đại học Z học tập. Ta là chủ nhiệm lớp Phùng Quốc Minh, phụ trách giáo thụ “ Thị trường doanh tiêu học”. Hôm nay là đường khóa đầu tiên sau ngày khai giảng, trước khi chính thức giảng bài, thỉnh mọi người tiến lên tự làm giới thiệu. Mặt khác, còn muốn giữa các học sinh đề cử ra vài vị ban cán bộ.”
Chủ nhiệm lớp viết chữ như rồng bay phượng múa, phi thường xinh đẹp, lại là tiếng phổ thông tiêu chuẩn, người cũng bộ dạng nhã nhặn, lập tức khiến cho mọi người có cảm giác rất tốt. Vì thế mọi người dựa theo trình tự chỗ ngồi lên đài giới thiệu, có nhiều đặc điểm, thỉnh thoảng khiến cho từng trận cười vui.
Trong đó, được hoan nghênh nhất chính là một vị được gọi là Hà Viên Tuyết mỹ nữ, dung mạo thanh tú, cử chỉ hào phóng, trước ngực đeo một cặp buộc tóc màu đen. Cách ăn mặc của nàng thập phần mộc mạc, ở trên là một áo sơ mi màu lam, bên dưới là chiếc quần lửng màu trắng, dưới chân mang đôi giày vải có vẻ được giặt tẩy nhiều lần đến trắng bệch, hiển nhiên gia cảnh không tốt lắm.
Hà Viên Tuyết tự giới thiệu phi thường đơn giản, chẳng qua ngắn ngủn một câu: “ Chào mọi người, ta là Hà Viên Tuyết, mười tám tuổi, về sau thỉnh mọi người chiếu cố nhiều hơn.”
Vừa dứt lời, lập tức được bạn học cả lớp nhiệt liệt vỗ tay. Xem ra, mỹ nữ ở thời điểm nào cũng luôn được hoan nghênh. Theo lời đồn trong trường, ở lúc tân sinh quân huấn, Hà Viên Tuyết được mọi người bầu thành hoa khôi, xếp vào những người đứng đầu hoa hậu bảng trong giảng đường. Các nam sinh tám chín phần mười đều xếp nàng vào mục tiêu theo đuổi, hơn nữa triển khai các loại thủ đoạn, nhưng trước mắt vẫn không có gì tiến triển.
Đợi cho mọi người giới thiệu xong, Tiêu Tân là người cuối cùng lên đài. Tên của hắn mọi người đều biết, nhưng lại tự giới thiệu rất khác thường.
“ Ta kháo! Cư nhiên chỉ giới thiệu tên của mình, này cũng quá đơn giản a!” Một nam sinh dị thường khoa trương kêu lên.
Tiêu Tân sau khi nghe được nam sinh kia bình luận, lập tức bổ sung một câu, sau đó trở lại chỗ ngồi của mình: “ Nga, dường như là đơn giản một chút. Vậy gia tăng vài từ a! Tiêu Tân, mười chín tuổi, sửu nam( xấu).”
Mọi người đều im lặng, một trận quáng mắt. Hay thật, số lượng thì nhiều hơn gấp hai, nhưng lại chỉ có sáu từ. Tính cách quái gở, một chữ ngàn vàng, quả nhiên là cực phẩm dị loại. Giống hắn có bộ dạng xấu như vậy, hơn nữa còn dám công khai, thật sự làm cho người ta không còn gì để nói. Thằng nhãi này rốt cuộc là cố ý hạ thấp, hay là giả bộ? Kế tiếp, các nam sinh cảm thấy dị thường bi phẫn. Có lầm hay không? Hà Viên Tuyết đang ngồi ở hàng ghế thứ hai cư nhiên quay đầu lại nhìn Tiêu Tân đang ngồi hàng cuối cùng liếc mắt một cái.
Ông trời na! Vì sao lại như vậy? Kẻ xấu xí lại gặp thời, thế giới này còn có thiên lý hay không?
Sau khi giới thiệu xong là đến đề cử ban cán bộ. Bởi vì mọi người cũng không hiểu rõ, chủ nhiệm lớp đề nghị vài người có năng lực đưa lên đề cử, sau đó cho mọi người nhấc tay biểu quyết. Đề nghị này được tất cả đồng học nhất trí đồng ý.
Bốn người được đề cử rất nhanh được viết tên trên bảng đen: Hà Viên Tuyết, Trịnh Hải Lâm, Lô Ngọc Triết, sau đó là…không lầm a, cuối cùng lại chính là Tiêu Tân.
“ Lão sư, Tiêu Tân có tư cách gì tham tuyển?” Thân là một trong những người được đề cử, Trịnh Hải Lâm nhịn không được hỏi.
Vấn đề này làm cho các đồng học rất là mê hoặc. Tiêu Tân ở quân huấn bà con cô cậu tuy rằng nổi bật, nhưng chỉ dựa vào diện mạo, không ai cho rằng hắn có năng lực đảm nhiên vào ban cán bộ lớp.
Chủ nhiệm lớp Phùng Quốc Minh tự nhiên hiểu được ý tưởng của mọi người. Nhưng lúc hắn đưa ra danh sách tuyển chọn, cũng đã sớm suy nghĩ việc nhân tố không công bình. Tiêu Tân sở dĩ trở thành người được đề cử, nguyên nhân rất lớn chính là do Mộ Dung Thanh Tư trọng điểm đề cử. Làm người theo đuổi Mộ Dung lão sư, Phùng Quốc Minh chỉ có thể vô điều kiện tiếp thụ.
“ Nga, điều này là để ta giải thích một chút.” Phùng Quốc Minh liếc mắt nhìn Tiêu Tân ngồi dưới hàng cuối cùng, phát hiện đối phương đang ôm một quyển tác phẩm vĩ đại vùi đầu khổ đọc, ấn tượng trong lòng lập tức kém đi vài phần. Thật không rõ Mộ Dung Thanh Tư là ra tật xấu gì, cư nhiên lại có vài phần kính trọng đối với con mọt sách này. Nếu không phải bộ dáng của Tiêu Tân thật sự rất xấu, hắn khẳng định sẽ nghĩ Mộ Dung Thanh Tư đối với học sinh mới này sinh ra ý tưởng gì đó.
“ Tiêu Tân đồng học là trạng nguyên của trường cao đẳng văn khoa tỉnh FJ thi vào, thành tích là 713 phân. Chỉ bằng này, ta cho rằng hắn đủ tư cách vào ban cán bộ.”
Lời vừa nói ra, các học sinh chấn động. Sau khi tiến vào trường, tất cả mọi người nghe nói trạng nguyên tỉnh FJ thi vào trường, không nghĩ tới cư nhiên là người kia, thật sự là nhìn người không thể nhìn tướng mạo.
Kế tiếp, là những người được đề cử diễn thuyết cùng với kéo phiếu bầu cử.
Trịnh Hải Lâm và Lô Ngọc Triết hai người đấu võ mồm, ở tổ chức cùng tuyên truyền chiếm nhiều ưu thế. Hà Viên Tuyết có tài ăn nói, lại bằng vào ưu thế cực phẩm mỹ nữ, hơn nữa đạt được hạng nhất trong cuộc thi violon, còn học qua vũ đạo, nên được nhiều phiếu nhất.
“ Tiêu Tân, đến phiên ngươi kìa!” Một đồng học nhìn thấy trong lớp yên lặng, liền nhanh tay đẩy Tiêu Tân.
Tiêu Tân cuống quýt đứng lên, lớn tiếng nói: “ I bag you pardon, sir.”( Xin thầy tha lỗi). Vừa rồi, hắn đang xem sách đến nhập thần, căn bản không có để ý mọi người đang làm gì, còn tưởng rằng lão sư còn đang giảng bài! Hai ngày trước, hắn đem “ Thị trường doanh tiêu học” đọc qua một lần, sinh ra một ít ý tưởng. Tối hôm qua trong thư viện tìm được mấy quyển bổn doanh tiêu án lệ, đang đối chiếu trong sách vở lý luận để liên hệ thực tế.
Nghe được lời của Tiêu Tân, bạn học cả lớp cười vang. Trên trán Phùng Quốc Minh lộ ra đường chỉ đen, đối với Tiêu Tân đánh giá thấp xuống chỉ còn năm mươi điểm. Người này không chỉ xấu, còn ở trong lớp lấy lòng mọi người, đây là tuyển ban cán bộ, ngươi cho là đang trong lớp Anh ngữ sao?
Tuy rằng tức giận, nhưng Phùng Quốc Minh vẫn nhớ lời của Mộ Dung Thanh Tư, kiên nhẫn nói: “ Tiêu Tân đồng học, chúng ta đang tranh cử ban cán bộ, hiện tại đến phiên ngươi lên đài diễn thuyết.”
“ Nga!” Tiêu Tân chứng kiến trên bảng đen có số phiếu cùng công tác thống kê, trong lòng biết vừa rồi mình vừa làm xấu mặt.
“ Kỳ quái, là ai đem ta liệt vào người được đề cử?” Nhìn trái nhìn phải, Tiêu Tân cảm thấy rất kỳ quái. Hắn căn bản không muốn làm ban cán bộ, mỗi ngày kế hoạch đều an bài tràn đầy, làm gì còn thời gian rảnh rỗi vì nhân dân phục vụ.
Vì thế Tiêu Tân làm ra một hành động kinh người, đi đến trước đài đem tên của mình trên bảng đen xóa đi, xoay người nói: “ Ba vị đồng học phía trước biểu hiện phi thường không tệ, ta sẽ không làm điều thừa nữa! Cảm ơn!”
Nói xong, hắn trở lại chỗ ngồi của mình tiếp tục đọc sách. Đúng rồi, vừa rồi đọc tới đâu nhỉ!
Sắc mặt Phùng Quốc Minh một mảnh xanh mét, cũng không tiện đương trường phát hỏa, vì thế dựa theo số phiếu, phân biệt cho Hà Viên Tuyết làm trưởng lớp kiêm văn nghệ ủy viên, Lô Ngọc Triết đảm nhiên tuyên truyền ủy viên. Về phần Tiêu Tân, lại là ngươi chủ động buông tha, không phải ta không cho ngươi cơ hội.
Đã có 3 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của soiden1010
Chương trình học buổi sáng chấm dứt, Tiêu Tân thu hồi sách vở chuẩn bị xuống lầu. Vừa mới đi đến cửa phòng học, phụ đạo lão sư Mộ Dung Thanh Tư hầm hừ đi đến, không khỏi tức tối hỏi: “ Tiêu Tân, ngươi đến tột cùng đang suy nghĩ cái gì?”
Hôm nay, Mộ Dung Thanh Tư ăn diện hoàn toàn là trang phục của nhân viên văn phòng, trên cổ đeo một chiếc khăn quang màu lam nhạt, gương mặt cười mang theo vài phần lịch sự tao nhã. Đường cong cao ngất của bộ ngực thật động lòng người, phía dưới là váy ngắn cùng màu đôi vớ, vớ chân màu da trong suốt càng làm nổi bật vẻ xinh đẹp đầy đặn mượt mà của cặp đùi ngọc. Bởi vì đang tức giận, một đôi mắt xinh đẹp trừng lên thật tròn, chiếc mũi cao hơi nhếch lên, mang theo vài phần trẻ con đáng yêu.
Nể nang Tiêu Tân làm gia sư cho tiểu biểu muội rất tốt, xem như có đại ân thật nghĩa khí, nàng đã dặn riêng Phùng Quốc Minh chiếu cố một chút. Không nghĩ tới xú gia hỏa này cư nhiên không chút cảm kích, thật sự là không biết tốt xấu, điển hình chỉ là con mọt sách.
Kinh tế hệ có câu tục ngữ: Mộ Dung lão sư thật tức giận, hậu quả thực nghiêm trọng. Đáng tiếc Tiêu Tân không có nghe nói qua, càng không có giác ngộ như vậy, vẻ mặt vô tội hỏi han: “ Mộ Dung lão sư, cô sao vậy?”
“ Ngươi còn hỏi ta như thế nào sao?” Mộ Dung Thanh Tư tức đến mũi cũng muốn bốc khói. Trên thế giới này như thế nào sẽ có người như thế? Không biết hắn đọc sách như thế nào? Ngày hôm qua tiểu biểu muội Hoa Phỉ Nhi cùng với nàng nói điện thoại, càng không ngừng khen Tiêu Tân, không nghĩ tới người này cư nhiên là như thế, thật là khờ khạo, có cơ hội cũng không biết nắm bắt.
Vài đồng học còn chưa kịp rời khỏi phòng học nhìn thấy mỹ nữ phụ đạo viên hướng Tiêu Tân phát binh hỏi tội, thái độ không bình thường, nhất thời trong lòng âm thầm thấy kỳ lạ. Thật sự là xem người không thể xem tướng mạo, nước biển không thể đo bằng đấu. Quân huấn vừa mới chấm dứt, Tiêu Tân liền cùng với đại danh đỉnh đỉnh Mộ Dung lão sư đặt lên quan hệ, chẳng lẽ hắn có hậu trường gì? Nhưng nhìn cách ăn mặc của hắn, cũng không giống nha!
Tiêu Tân nhớ tới việc tranh cử ban cán bộ, mơ hồ đoán ra nguyên nhân Mộ Dung lão sư sinh tức giận, nhất thời trong lòng buồn cười. Cần phải tức giận đến như vậy sao? Nhưng chỉ là tranh cử làm trưởng lớp mà thôi. Trước kia khi ta còn ở trong trung đội đặc biệt đã làm phó trung đội trưởng, hàng năm còn luôn lấy quán quân cấp tỉnh, cũng chẳng có gì hơn người. Danh lợi như mây bay, trải qua sống chết, lại có gì có khả năng đặt vào tim của hắn.
“ Cảm ơn Mộ Dung lão sư quan tâm!” Tiêu Tân lạnh nhạt nói, mặc kệ như thế nào, vị mỹ nữ lão sư tâm địa thật tốt, đáng tiếc đã giúp sai đối tượng.
Mộ Dung Thanh Tư làm sao biết rõ chi tiết của Tiêu Tân, còn tưởng rằng hắn tự ti, cho nên tính cách quái gở. Nhình ánh mắt tinh thuần mà sáng ngời của đối phương, cơn tức trong lòng không khỏi phai nhạt xuống tới. Xem ra, về sau phải quan tâm Tiêu Tân nhiều hơn, trao đổi với hắn nhiều hơn. Người có bộ dạng xấu, cho dù có đọc sách nhiều hơn nữa, thành tích có giỏi, thì cũng cần phải có người thưởng thức mới được. Hiện tại tài chính toàn cầu gặp phải nguy cơ, người thất nghiệp trong xã hội gia tăng mãnh liệt, dung mạo giống như Tiêu Tân, phải sớm tính toán mới xong.
Lúc này, Mộ Dung Thanh Tư phát hiện có vài tên đồng học đang xem bọn họ, nói nhỏ, biểu tình rất là quỷ dị, không khỏi đỏ mặt, xoay người đi ra ngoài.
Nhìn bóng dáng mảnh khảnh của Mộ Dung lão sư, Tiêu Tân lắc đầu. Đúng lúc này, hắn đột nhiên nhớ tới mối tình đầu bạn gái Khang Mẫn. Câu hỏi vừa rồi của Mộ Dung Thanh Tư, Khang Mẫn cũng từng nói qua. Hắn còn nhớ rõ, năm ấy Khang Mẫn đến thăm người thân nơi trung đội đặc biệt, bởi vì chuyện Tiêu Tân xin phép tình nguyện đi lính, liền liên tiếp chất vấn qua vài lần. Ngay lúc đó ngữ khí cũng giống nhau như đúc.
Là nha, ta đến tột cùng suy nghĩ cái gì? Tiêu Tân trầm mặc không nói, qua một hồi lâu, mới hướng bên ngoài phòng học đi đến.
Hôm nay thời tiết tốt lắm, ánh nắng tươi sáng. Tiêu Tân ngẩng đầu lên, đem khuôn mặt xấu xí đón ánh mặt trời, nhẹ nhàng nhắm hai mắt lại. Sau khi chết mà sống lại, hắn đối với việc cảm tình cũng vẫn phi thường đạm mạc. Nhưng ngay tại vừa rồi, hắn đột nhiên phát hiện, chính mình chưa bao giờ quên được Khang Mẫn. Từ trung học ngồi cùng bàn về sau, hiểu nhau mến nhau, từng giọt từng giọt, liền giống như cuộn phim nhựa khắc trong đầu, vẫn chưa từng quên. Khang Mẫn a, Khang Mẫn, hiện tại nàng có sống tốt không? Chẳng lẽ địa vị của ta trong mắt nàng thật sự không đáng một đồng, cứ như vậy mà xem thường buông tha cho.
Đứng tại chỗ một hồi lâu, Tiêu Tân đem đầy lòng tình ý nhẹ nhàng buông lơi. Đúng lúc này, hắn đột nhiên phát hiện một chuyện lạ.
Di, mặt của ta rõ ràng đối diện mặt trời, nhưng sau khi mở mắt, như thế nào lại không có cảm giác hoa mắt?
Tiêu Tân nhắm mắt lại giữ bình tĩnh, một lần nữa hướng lên mặt trời nhìn lại, phát hiện cảm quan của mình vẫn đang giống nhau. Mặt trời buổi trưa lại giống như viên ngọc trai màu đỏ ôn nhuận trong suốt, trên bầu trời màu lam nhạt tản ra vẻ sáng rọi mê người. Cùng lúc đó, một luồng dòng nước ấm cực kỳ thư hoãn xuyên qua đồng tử, tiến vào võng mạc, sau đó thông qua vài dây thần kinh khác nhau hướng trong cơ thể không ngừng kéo dài, tiện đà tuần hoàn hơn mười vòng, cuối cùng hóa thành một đoàn vụ khí thể tiến vào đan điền, dần dần ẩn núp xuống dưới.
Không biết qua bao lâu, Tiêu Tân “ tỉnh” lại, giật mình nhớ tới kỳ ngộ vừa rồi, lại hướng mặt trời nhìn lại. Nhưng lửa nóng của mặt trời lập tức chiếu vào hai mắt của hắn, không còn cảm giác vừa rồi, giống như là một quái mộng, hết thảy đều là ảo giác.
Kỳ quái? Tiêu Tân lắc đầu. Đoạn thời gian trước đột nhiên tăng nhiều khí lực thật kỳ lạ, vừa rồi lại sinh ra ảo giác như thế. Nếu không phải trong thân thể vẫn khỏe mạnh, hắn còn tưởng rằng có ai cho hắn uống dược vật mà sinh ra tác dụng phụ.
Nhưng việc lạ như vậy vẫn còn đang tiếp tục. Đương khi Tiêu Tân đang trầm tư khổ tưởng đi vào trong căn tin, phát hiện bên trong không một bóng người. Cửa sổ đã đóng hết phân nửa, vài nhân viên công tác đang dọn dẹp, làm công tác kết thúc để tan tầm.
“ Sao hiện tại ngươi mới đến, đồ ăn bán hết rồi.” Một nhân viên công tác nhìn thấy Tiêu Tân đang không biết làm sao, tiện tay đem tấm bảng “ đã bán hết” chìa ra.
“ Không thể nào!” Tiêu Tân nhìn thấy thời gian trên đồng hồ treo tường, nhất thời chấn động. Vừa rồi sau khi tan học, Mộ Dung lão sư tìm hắn chỉ chậm trễ mấy phút đồng hồ, sau đó xuống lầu nhìn mặt trời trong chốc lát, đã qua hơn một giờ. Điều này sao có thể?
Rơi vào đường cùng, Tiêu Tân đành phải mua hai gói mì ăn liền trong chỗ bán quà vặt của trường học, sau đó trở lại ký túc xá. Thẳng đến sau khi ăn mì xong, hắn còn đang suy nghĩ chuyện vừa rồi. Việc lạ hàng năm có, hôm nay đặc biệt nhiều, chẳng lẽ lần trước một quyền đem máy thí nghiệm lực lượng đánh vỡ, bỗng nhiên biến thành siêu chiến sĩ?
“ Lão đại, cho dù ngươi có đói, cũng không thể đem muỗng ăn luôn a!” Bên tai truyền đến thanh âm của Mạnh Hiểu Dương, Tiêu Tân phục hồi tinh thần lại, lúc này mới phát hiện mình đã ăn hết mì không còn miếng nào, còn đang cắn luôn cái muỗng inox, không khỏi đỏ mặt.
Mạnh Hiểu Dương đem lực chú ý dời lại trên máy tính, tiếp tục chiến đấu. Tiêu Tân ở một bên nhìn chiếc muỗng trong tay mà ngẩn người, không thể tin được hai mắt của mình. Không thể nào! Vừa rồi ăn mì, không ngờ đã cắn rớt một mảnh của chiếc muỗng. Đây chính là inox. Răng của ta từ khi nào còn cứng rắn hơn nó?
Tiêu Tân không dám đem chuyện này nói cho Mạnh Hiểu Dương, bằng không đối phương không xem hắn là quái vật mới lạ. Khí lực của tay quyền đã đủ khủng bố, hiện tại còn cắn đứt cả muỗng inox. Còn có ra quyền phun lửa làm sao giải thích? Hôm nay giữa trưa dùng mắt trần nhìn mặt trời, chỉ sợ cũng là thật. Nếu như không, một giờ trôi qua trong nháy mắt lại là vì sao?
Liên tiếp phát sinh vài việc lạ như vậy, Tiêu Tân có điểm choáng váng đầu óc. Buổi chiều khi đi học, hắn vẫn mất hồn mất vía, ánh mắt lơ đãng. May mắn mấy lễ khóa đều là bài giảng linh tinh, phòng học lại có tới hai trăm người, lão sư căn bản không có phát hiện. Nếu không hỏi hắn mấy vấn đề, không làm cho mọi người sợ hãi mới lạ. Trước kia còn làm nhân viên chữa cháy, Tiêu Tân thường thường ảo tưởng có được siêu năng lực, nhưng hiện giờ thật sự phát sinh, cảm giác sao lại kỳ quái như thế?
Đã có 3 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của soiden1010
Vào lúc ban đêm, Tiêu Tân mất ngủ. Hắn không rõ trên người mình rốt cuộc xảy ra chuyện gì. Không thể cùng ai liên hệ, cũng không thể tùy tiện tìm người mà hỏi, đến tột cùng là nên làm gì?
Nghĩ nghĩ, Tiêu Tân mơ màng ngủ thiếp đi, cho đến ngày hôm sau tỉnh lại, phát hiện mình đã ngủ quên.
Vội vàng rửa mặt xong, đã hơn chín giờ. Tiêu Tân nhìn thời khóa biểu, buổi sáng là “ Trung Quốc cách mạng sử” cùng với “ Tài vụ lý luận tường thuật tóm lược.”. Hai môn này cũng không quan trọng, nên không cần đi. Đúng rồi, vấn đề ngày hôm qua còn chưa giải quyết, không bằng đi ra thư viên tra thử y học hoặc là võ thuật mới xong. Trước kia ở Vũ giáo luyện là ngoại gia quyền pháp cùng với tán đánh vật lộn, vẫn chưa học qua nội công, có lẽ trạng huống hiện tại của chính mình có thể dùng nội gia học thuyết để giải thích cũng chưa biết chừng.
Tiêu Tân ở trong thư viện một lát, tìm được mấy quyền Hình Ý, Thái Cực, bát quái linh tinh về nội gia quyền phổ, hô hấp linh khí những lý luận một đống này. Nhưng loại võ thuật bí tịch ở thư viện cùng với trên mạng là có thể tùy ý thấy được, thật giả khó hiểu được. Tiêu Tân chỉ có thể bảo trì thái độ hoài nghi, chỉ là tham khảo mà thôi.
Sau đó hắn rõ ràng tìm được một quyển Hoàng Đế Nội Kinh, nghiên cứu về kinh lạc của thân thể, rốt cuộc hiểu được đại khái một ít. Từ đỉnh đầu quán nhập cũng có thể lưu chuyển tự động trong cơ thể luồng nội lưu, cơ bản có thể giải thích cho hắn khí lực vì sao bỗng nhiên lại mạnh mẽ. Về phần hơi thở tự động tuần hoàn, ra quyền đồng thời phun lửa, mắt nhìn mặt trời mà không hoa mắt, còn cần tiến thêm một bước nghiên cứu, tạm thời còn không minh xác phương hướng.
Tóm lại, có được dị năng là một việc tốt, nhưng phải học được nắm trong tay, mới có thể vận dụng tự nhiên. Nếu không có ngày tùy tiện đụng người khác một chút, sẽ làm cho đối phương biến thành trọng thương hay chết đi, đó là phiền toái lớn! Nghĩ đến đây, Tiêu Tân định thần lại, tự nhủ trước khi hiểu rõ, phải lấy nhẫn làm đầu, không thể tùy tiện ra tay.
Bất tri bất giác, Tiêu Tân ở thư viên ngây người suốt một ngày, phát hiện mình lại quên ăn cơm. Khi hắn từ trong thư viện đi ra, cảm thấy bụng đói kêu vang, trước ngực muốn dán sát vào sau lưng. Hiện tại đã là bảy giờ tối, căn tin phỏng chừng đã đóng cửa. Tiêu Tân quyết định đi về ký túc xá nhìn xem mấy người bạn ăn cơm chưa, liền cùng ra ngoài ăn một chút.
Lúc này, trời còn chưa tối hẳn. Trong sân trường tùy ý có thể thấy được một đôi tình lữ dắt tay bước chậm, có khe khẽ nói nhỏ, có vẻ mặt mập mờ đi làm một ít động tác, một ít gan lớn, khó kìm lòng nổi tránh vào cây cối hay ô dù hoặc báo chí tiến hành thao tác, thỉnh thoảng phát ra tiếng vang lầm bầm kỳ quái, làm cho người ta than thở cứng lưỡi.
Nhớ rõ một vị tác giả từng nói như vậy: Đại học là thiên đường luyến ái, ban đêm là cảng dục vọng. Còn có một vị tác giả biến thành câu thơ bóp méo: Đêm tối cho ta ánh mắt màu đen, ta lại dùng nó đi ***. Nhưng lúc này Tiêu Tân không có tâm tư bận tâm việc này, giải quyết vấn đề cái bụng mới là mấu chốt hàng đầu trước mắt hắn.
Đương khi Tiêu Tân đi vào phòng 512, ba người bạn cùng phòng kết bạn đi ra. Không đợi Tiêu Tân mở miệng, Âu Dương Chính Đông cùng với Trần Tín Hoài một trái một phải kéo tay của hắn, thô hào kêu lên: “ Lão đại, ngươi tới vừa lúc, cùng chúng ta đi xem náo nhiệt.”
“ Náo nhiệt gì?” Tiêu Tân cảm thấy kỳ lạ, không rõ nên đi theo mọi người.
Mạnh Hiểu Dương đi tuốt phía trước, quay đầu thần tình hưng phấn nói: “ Lão đại, ngươi không biết sao? Xế chiều hôm nay võ thuật truyền thống Trung Quốc xã cùng với Tae Kwon Đô xã vì tranh đoạt tân xã viên thiếu chút nữa đánh nhau đó! Cuối cùng, hai xã đoàn quyết định lấy luận võ quyết định trình tự trước sau. Một hồi sẽ tới, luận võ sắp bắt đầu rồi!”
Tiêu Tân thuở nhỏ tập võ, tự nhiên đối với trường hợp như vậy sẽ cảm thấy hứng thú. Nhưng bụng hắn đói thật sự phát hoang, tính toán mua chút đồ vật điền đầy bụng, rồi lại đi xem náo nhiệt cũng không muộn, nhưng không đợi hắn phát biểu ý kiến, đã bị mấy người bạn cùng phòng vây quanh xuống lầu.
“ Lão đại, công phu của ngươi không phải giỏi lắm sao? Rõ ràng tìm cớ rat ay, đem hai đại xã đoàn xã trưởng đánh xuống, sau đó tự nghĩ ra môn phái, ở trong giáo nội thu môn đồ, ta sẽ tới làm quản lí cho ngươi thế nào?” Mạnh Hiểu Dương nhất định bình thường xem tiểu thuyết y y quá nhiều, e sợ cho thiên hạ không loạn.
Âu Dương Chính Đông phụ họa: “ Đề nghị này không sai, hội phí an bài ta qua thu. Cáp cáp, đến lúc đó sinh hoạt phí của mọi người đều phát triển! Có thể mỗi ngày đều được đi ăn tiệm!”
Tiêu Tân một trận ác hàn. Vừa nghe đến ăn, trong bụng tựa hồ càng đói. Cô…cho dù có nước miếng uống cũng được a!
Địa điểm hai đại xã đoàn luận võ đều nằm ngay sân vận động trong trường. Tiêu Tân liếc mắt một cái chứng kiến cửa quầy bán quà vặt đang buôn bán, chạy nhanh tới mua ba ổ bánh mì cùng với một chai nước khoáng, cuối cùng giải quyết vấn đề cơm chiều.
“ Lão đại, ngươi không cần tiết kiệm như vậy a? Chúng ta còn định đi ăn khuya đó!” Mạnh Hiểu Dương khoa trương kêu lên.
Tiêu Tân không quan tâm, thuần thục xử lý hết đồ trên tay, tổng cộng không đến hai phút. Ách, người là thiết cơm là sắt, không ăn là đói đến hoảng. Tuy rằng chỉ là lửng dạ, nhưng cảm giác hơn nhiều so với vừa rồi!
Bây giờ là thời đại tin tức độ cao phát đạt, trong trường học những tin tức bát quái càng bay nhanh. Hai đại xã đoàn quyết chiến tại sân vận động tin tức thông qua truyền miệng, tin nhắn, điện thoại, radio, qq, internet đủ loại phương thức, trong thời gian ngắn nhất rơi vào trong tai mọi người, nhanh chóng điều động tất cả người hiểu chuyện tiến đến xem cuộc chiến. Phóng viên của tập san trường cùng đại giáo viên võng là đến nhanh nhất, nhanh chóng chiếm cứ địa hình có lợi, chuẩn bị tiến vào việc quay chụp hiện trường.
Khi bốn người Tiêu Tân hao hết sức chín trâu hai hổ mới tới hiện trường, phát hiện sân vận động có thể cất chứa ba ngàn người cũng đã không còn chỗ ngồi, mà ngay cả lối nhỏ chung quanh cũng đứng đầy người. Quy mô này, trận đấu này, so với việc thi đấu CBA còn muốn náo nhiệt.
Mạnh Hiểu Dương tính ngón tay, không khỏi hô to đáng tiếc. Nếu đêm nay để cho hắn phụ trách thu vé vào cửa thì tốt bao nhiêu! Cho dù vé vào cửa chỉ lấy năm nguyên, ít nhất phải có hai vạn nguyên nhập sổ. Phía trước hai hàng thuộc loại khu khách quý, vé vào cửa giá cả còn tăng cao vài lần. Âu Dương Chính Đông cùng với Trần Tín Hoài đều tràn đầy đồng cảm, hai mắt đồng thời tỏa sáng. Một con đường làm giàu trước mắt, có biện pháp nào bắt lấy cơ hội?
Giờ phút này, hai đại xã đoàn đã ra sân. Võ thuật truyền thống Trung Quốc xã ước chừng năm sáu chục người, trang phục đủ loại kiểu dáng, nam nữ so le không đồng đều. Cùng so sánh, Tea Kwon Do xã có vẻ chính quy hơn, nhân số cũng gấp ba đối phương, không sai biệt lắm có tới hai trăm người. Thống nhất võ phục màu trắng, mỗi người đều tinh thần chấn hưng, nghiêm chỉnh huấn luyện, khí thế cùng trường hợp rõ ràng chiếm ưu.
Tiêu Tân bọn họ đều là tân sinh, đối với tin tức về trường học hiểu biết rất ít. Mạnh Hiểu Dương không hổ là xuất thân chuyên nghiệp tin tức, cứ việc mới chính thức nhập học không đến một tuần, thì thủ đoạn bát quái của phóng viên cũng đã nắm giữ không ít. Không bao lâu, hắn đã dạo qua một vòng trở về, bắt đầu cùng vài vị bạn cùng phòng truyền lại tin tình báo trực tiếp.
“ Hôm nay là tuấn nam cùng mĩ nữ quyết đấu, lần này có trò hay xem rồi! Các ngươi biết không? Hai đại xã đoàn xã trưởng là ai?”
Chứng kiến ba vị bạn cùng phòng tất cả đều lắc đầu, Mạnh Hiểu Dương mặt mày hớn hở nói: “ Võ thuật truyền thống Trung Quốc xã xã trưởng là đại mỹ nữ thứ hai của trường Lâm Hiểu Nặc. Tae Kwon Do xã trưởng là được xưng từ tám tuổi đến tám mươi tuổi nữ nhân đều có thể thông sát “ Sư Nãi Sát Thủ” Bùi Nguyên Tuấn. Bùi Nguyên Tuấn này cũng không đơn giản, người Hàn quốc, hai mươi bốn tuổi, hắc mang ngũ đoạn, từng đạt được năm trước Hàn quốc thanh niên Tae Kwon Do đại tái quán quân.”
“ Không thể nào, Bùi Nguyên Tuấn lợi hại như vậy? Lâm Hiểu Nặc đêm nay chẳng phải là thảm?” Trần Tín Hoài cùng Âu Dương Chính Đông nhất thời hít một ngụm rét lạnh.
“ Đừng có gấp, ta còn chưa nói hết!”
Mạnh Hiểu Dương rung đùi đắc ý tiếp tục nói: “ Lâm Hiểu Nặc cũng không đơn giản. Đừng nhìn vị mỹ nữ kia bộ dáng tú thanh tú khí, chân tay nhỏ bé, liền giống như là nụ hoa, kỳ thật nàng cũng không đơn giản, được gia truyền Hình Ý quyền công phu, nghe nói chiếm được đích truyền của bổn môn.”
Nghe Mạnh Hiểu Dương giới thiệu, Tiêu Tân đưa ánh mắt phóng đến trung ương sân vận động. Vị trí của bọn họ khoảng cách giữa sân hơn mười thước, vẫn như cũ có thể rõ ràng nhìn thấy hết thảy trong sân.
Mặc trang phục quyền đạo xã trưởng Bùi Nguyên Tuấn quả nhiên bộ dạng rất tuấn tú, màu da khỏe mạnh, dung mạo tuấn lãng cao ngất cùng ngoại hình, dưới võ phục màu trắng phụ trợ, có vẻ mười phần khí thế. Khiến cho Tiêu Tân chú ý chính là, đôi mắt người này dị thường thâm thúy, bên trong tựa hồ cất giấu ẩn ý nào đó không biết tên.
Võ thuật truyền thống Trung Quốc xã xã trưởng Lâm Hiểu Nặc đồng dạng làm người chú ý. Vị mỹ nữ này từng tiếp đãi tân sinh mới đến, đêm nay mặc một thân áo sam màu trắng truyền thống võ thuật, tư thế có vẻ oai hùng hiên ngang, rất có vài phần phong phạm võ lâm cao thủ.
Đơn thuần nhìn từ bên ngoài, hai người đều có cơ hội thắng trận. Tiêu Tân biết rõ ngũ đoạn Tae Kwon Do có được thực lực như thế nào, không biết Hình Ý quyền của Lâm Hiểu Nặc có được bao nhiêu hỏa hầu? Xem ra, trận đêm nay thật sự là khó liệu thắng bại!
Đã có 3 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của soiden1010