Sỹ đồ phong lưu, không có kì ngộ thì mình cứ cảm thấy không được khoái cảm lắm khi đánh bại đối thủ. Lý do là :Vì trước khi nv9 có khả năng đặc biệt thì nv khá yếu, bối cảnh kém; sau này thì do biết mình có tài thì nv càng phấn đấu lên .Cảm giác như ngoài đời khi biết mình có tiềm năng thì sẽ cố gắng khai thác để dạt thành tựu. Nói chung là mình kô phản cảm truyện thiếu dị năng, nhưng mình thích thấy nv9 từ lúc thất vọng bản thân mình đến khi cố gắng đạt thành tựu.
Còn truyện "trùng sinh" hay mấy truyện độc thoại bằng "tôi" thì mình không khoái lắm .Vì thể loại đó chỉ phù hợp ít nói chuyện mà mô tả nôi tâm nhiều.
Còn [u] có ý kiến gì
Chỉ những thằng kém cỏi và thất bại mới mong gặp được kỳ ngộ để đổi đời thôi. Sỹ đồ là truyện tiêu biểu cho quan trường, không dị năng, không trùng sinh, ko tự dưng có núi tiền rơi vào đầu. Tất cả phải dựa vào cái đầu, vào nỗ lực và tận dụng các mối quan hệ . Thời đại bây giờ là thời đại của hợp tác, win - win, chứ không phải là tìm khoái cảm bằng cách hạ gục đối thủ.
Sỹ đồ phong lưu, không có kì ngộ thì mình cứ cảm thấy không được khoái cảm lắm khi đánh bại đối thủ. Lý do là :Vì trước khi nv9 có khả năng đặc biệt thì nv khá yếu, bối cảnh kém; sau này thì do biết mình có tài thì nv càng phấn đấu lên .Cảm giác như ngoài đời khi biết mình có tiềm năng thì sẽ cố gắng khai thác để dạt thành tựu. Nói chung là mình kô phản cảm truyện thiếu dị năng, nhưng mình thích thấy nv9 từ lúc thất vọng bản thân mình đến khi cố gắng đạt thành tựu.
Còn truyện "trùng sinh" hay mấy truyện độc thoại bằng "tôi" thì mình không khoái lắm .Vì thể loại đó chỉ phù hợp ít nói chuyện mà mô tả nôi tâm nhiều.
Còn [u] có ý kiến gì
trọng sinh chi nha nội, quan thần hay, trọng sinh chi quan đạo ( đã drop )
còn bộ sĩ đồ phong lưu do là tác phẩm đầu tiên về quan trường được dịch nên thành kinh điển ( miễn bàn )
ta thích Quan khí và Lộng triều hai bộ này lắm muội muội mà quá trình đi lên cũng khổ cực từ chân nhân viên quèn ở xã lên đến cấp tỉnh rùi cấp quốc gia