Vân Nhạn tuốt kiếm cầm tay, quay sang bảo Dương Bảo Thiên:
- Xem chừng sau bấy nhiêu năm, võ công ngươi cũng có tiến triển, để sư huynh đến lĩnh giáo!
Ông vận khí toàn thân, tiến lên dăm bước, chuẩn bị động thủ.
Vẻ mặt khinh khỉnh, Dương Bảo Thiên cười nửa miệng, quay sang bảo gã mặc áo vải gai đứng kế bên:
- Nguyễn đường chủ, cái lão bị bông này không dễ đối phó, để ta tiếp lão, các chuyện khác, giao cho ông lo.
Tên Nguyễn đường chủ cười ha hả` đáp:
- Họ Nguyễn đây tuy tự thấy bản lãnh cũng khá, nhưng cũng phải biết điều một chút, Vân Nhạn đạo trưởng, chưởng môn Võ Đang dù sao cũng có được chút đỉnh phân lượng của Dương giáo chủ, chuyện đối phó bọn ngu đần kia, giáo chủ xin cứ khoan tâm.
Dương Bảo Thiên chẳng nói gì thêm, quài tay tuốt kiếm, kêu đánh "sọat" môt tiếng, miệng lão cũng thét to, rồi người và kiếm bay vù vào Vân Nhạn.
Đã chuẩn bị sẵn, Vân Nhạn thân hình bất động, tay khẽ nâng cao, nhẹ nhàng đẩy kiếm ra, lấy nhàn hạ đối phó với nhanh nhẹn, mũi kiếm xiên xiên chọc thẳng vào mặt đối thủ.
Dù thân mình đang lơ lửng trên không, Dương Bảo Thiên vẫn cứ lanh lẹn, vẫn tiếp tục đòn tấn công, lão khẽ chuyển thân, lừa thế, hươi kiếm nhắm vào yết hầu Vân Nhạn, chiêu kiếm biến chuyển nhanh tựa hồn ma bóng quỷ.
Người quan chiến đang há hốc mồm trước các chiêu thức thần kỳ của hai đại cao thủ tuyệt thế đó, thần hồn chưa định, đã nghe tiếng thét to:
- Gết hết tụi chúng cho ta! Đứa nào đệ tử Võ Đang, đừng để thoát bất cứ ai!
Chính là tên Nguyễn đường chủ không muốn bỏ lỡ cơ hội tốt, đang hạ lệnh cho đồng bọn tức thì quần công.
Dẫn đầu cả bọn, đoản thương trong tay, hắn xông xáo giữa đám đệ tử Võ Đang đang tụ tập trong điện, như cọp dữ lọt vào giữa bầy dê.
Lũ giáo chúng Thần Linh giáo thấy đích thân giáo chủ cùng hai vị đường chủ đều đang hỗn chiến trước mặt, chẳng đứa nào dụ dự một giây phút, đều rùng rùng huy động võ khí trong tay, xông vào chém giết.
Ngay sau đó, trong điện Tử Tiêu, giữa ánh chớp loa loá của đao kiếm, giữa tiếng hò hét đinh tai, hỗn loạn bùng nổ khắp nơi.
Nhưng có một điều lạ, số giáo chúng Thần Linh giáo tuy nhiều, dù đang chiếm lợi thế, không đứa nào động chạm gì đến nhóm ba người anh em Đường Trung Long, chúng giữ ý, tách rời họ ra ngoài vòng chiến.
Cao Phong, Hoa Hương Lăng và Đường Trung Long đều lấy làm lạ, họ chỉ đành đưa mắt nhìn nhau.
Một lúc lâu sau, thấy vẫn chẳng ai đến động chạm vào phe mình, Cao Phong bớt căng thẳng, gã phóng tầm mắt nhìn toàn thể cuộc chiến.
Trận kịch chiến giữa Thôi Mẫn Sinh cùng trung niên văn sĩ, cả hai đều trổ khinh công tuyệt diệu, tung các chiêu thức càng lúc càng quái dị, mỗi lúc một thêm tàn độc, sử kiếm pháp đạt mức lô hỏa thuần thanh, chiêu chiêu,thức thức, hoặc tiến hoặc lui, bước chân trầm ổn, hai bên tận lực thi triển sở trường, thoắt chạm vào, thoắt tách ra, thật khó phân ai cao ai thấp ngay được.
Cuộc chiến bên kia giữa Vân Nhạn chống Dương Bảo Thiên, cùng môn phái, họ hiểu nhau rất rành tận gốc tận rễ, các chiêu thức phần lớn giống nhau, công thủ đều nhanh nhẹn tuyệt luân, con mắt cao thủ sử kiếm của Cao Phong nhìn mà không chán.
Nhìn sang cục diện các đệ tử Võ Đang, gã thấy bọn họ đang nguy khốn, ngọn đoản thương của tên Nguyễn đường chủ đó như múa vào chỗ không người, đâm trước gạt sau, tã xông hữu đột, trong chớp mắt, đã có năm sáu đệ tử mất mạng, khiến hai cao thủ giáo chúng rảnh tay, nhập cuộc, đưa tình hình Tiêu Thành càng lúc càng nguy ngập, gã vốn đã lạc vào hạ phong từ lâu.
Hốt nhiên nghe Dương Bảo Thiên thét to một tiếng, thanh kiếm trong tay lão vụt thay đổi phong cách, thân hình lão phiêu hốt như quỷ mị, kiếm thế chuyển sang âm nhu, mũi kiếm thoắt tả thoắt hữu, mức độ kỳ quái thật khó liệu định, trong kiếm phong ẩn ẩn hiện hiện một luồng khí âm hàn.
Vân Nhạn hoảng to, ông than thầm "Kiếm pháp gì mà kỳ quái vậy? Âm khí ngùn ngụt như ma như quỷ!". Ông hết dám tấn công, tận lực lui về phòng thủ.
Cao Phong cũng nghĩ bụng "Đây đích thực môn 'Tồi Âm Thần Kiếm Chưởng' mà lão vừa luyện thành! Quả nhiên âm độc!"
Nhìn tình hình trước mắt, ba người Cao Phong, Hoa Hương Lăng và Đường Trung Long bấy giờ nhận rõ ra rằng, lần lên núi Võ Đang này, Dương Bảo Thiên đã có chuẩn bị chu đáo, dựa cân bằng lực lượng, lão đã sắp đặt người đâu vào đấy, xem ra, nếu bọn ba người họ còn chần chừ không tham chiến, phái Võ Đang, lần đầu tiên từ mấy trăm năm nay, thể nào cũng sa vào kiếp nạn tuyệt diệt môn phái.
Cao Phong đánh mắt sang Đường Trung Long, ngụ ý nhờ gã đối phó tên mặc áo vải gai Nguyễn đường chủ.
Đường Trung Long hiểu ý, bèn quay ra sau dặn dò hai cô em gái dăm ba câu, rồi song quyền vung lên, thân thủ nhanh như cắt, gã đã xông thẳng vào tên Nguyễn đường chủ!
Gã Nguyễn đường chủ này đang đại chiến Tiêu Thành, vào lúc hoàn toàn chiếm thượng phong, mắt thấy sắp hạ gục đối thủ, gã chợt nghe từ đàng sau có tiếng gió lạ ập vào, biết bị cao thủ tấn công, mà lại là hạng cao thủ khó đối phó, gã bèn lập tức bỏ địch thủ trước mặt, quay lại nghênh tiếp chiêu tấn công đó.
Đường Trung Long vừa nhập cuộc, tên Nguyễn đường chủ bị áp lực nặng nề, lập tức mất đi ưu thế trước đây.
Tiêu Thành vừa vớt vát được tính mạng từ Quỷ Môn quan trở về, bèn không chần chừ, hoa kiếm phối hợp vào đòn tấn công cuả Đường Trung Long, liên thủ giáp kích đối phương.
Và tên Nguyễn đường chủ đúng là đang nhức đầu khổ sở, nội chống cự độc chưởng cực nhanh của mình Đường Trung Long đã thấy chớ phở, còn bị thêm Tiêu Thành, y phải gắng sức huy động ngọn đoản thương, múa quẫy như rồng thiêng, song vẫn khó tránh các hiểm chiêu từ đối phương, khiến y phải lui lia lịa.
Cao Phong bèn quay sang dặn dò Hoa Hương Lăng cách thức bảo vệ người phe gã.
Hoa Hương Lăng nói:
- Huynh đang mang kiếm thương trong mình, mà lại còn muốn ra động thủ cùng Dương Bảo Thiên sao?
Cao Phong liếc nhìn Hoa Tàng Diễm, rồi khẽ cười:
- Ta được thấy Tàng Diễm vô sự, vết thương đã lành được nhiều!
Gã vặn mình xông ra, miệng la lớn:
- Vân sư bá, đồ nhi đến giúp người một tay!
Gã quài tay tuốt gươm, tung ra chiêu "Kình Long phi thiên" công vào mé sau lưng Dương Bảo Thiên.
Nghe tiếng Cao Phong hô hoán, rồi Dương Bảo Thiên cảm giác gió kiếm hung mãnh đang phá không tấn công tới, bị bất ngờ to, lão phải thu hồi chiêu kiếm "Trảm hoa thủ diệp" vừa tung ra mé truớc, quay lại nghênh tiếp đòn tấn công của Cao Phong.
Vừa được Cao Phong xông vào trợ chiến, Vân Nhạn lên tinh thần, ông lập tức thay đổi chiến thuật, hươi trường kiếm trong tay vung ra một chiêu "Phong xuy vân động", nhắm đoạt tiên cơ.
Mà Dương Bảo Thiên võ công dẫu rõ cao, nhưng phải một lúc đương đầu màn hợp công của hai đại cao thủ, cước bộ lão đã thấy loạn, tay sử kiếm hơi hoang mang.
Lão đấu thêm chục hiệp nữa, biết nếu còn tiếp tục, sẽ gặp phiền phức lớn, bèn tung mình nhảy ra ngoài, nhìn Cao Phong, quát hỏi:
- Tiểu Cao Phong, mi điên rồi ư? Phái Võ Đang bắt giữ con gái mi, rõ ràng chẳng có ý tốt, sao mi còn đi giúp tụi chúng chống đối ta?
Cao Phong hơi ngạc nhiên, gã nghĩ thầm "Thiệt lạ ghê, sao lão ta lại biết chuyện đó?" Chần chừ một chút, Cao Phong đáp:
- Thì cũng như lão đã bắt giữ Hiểu Lan vậy, xem chừng cũng không nhiều hảo ý!
Dương Bảo Thiên nói:
- Nhưng mà ta đã không làm khó gì mi, đã thả cô ta ra rồi mà!
Cao Phong đáp:
- Võ Đang cũng chẳng làm khó gì tôi, cũng đã trao trả con gái lại cho tôi!
Dương Bảo Thiên khoa ống tay áo:
- Vậy thì ngươi chớ có đi giúp bất cứ phe nào mới phải chớ!
Cao Phong hứ lạnh một tiếng, nói:
- Chẳng giúp bên nào? Nguyên lai Võ Đang đương thái bình vô sự, sao lão lại đi cấu kết cùng bọn yêu nhân đó, muốn dùng chúng tiêu diệt gọn Võ Đang, đúng là chuyện cực hiểm ác, chuyện khi sư diệt tổ, làm sao tôi có thể tụ thủ bàng quan?
Rồi gã dòm vào Vân Nhạn, nói:
- Vân sư bá, cái món hoạ hoạn này mà không trừ cho tuyệt, sau này sẽ hung hiểm vô cùng!
Vân Nhạn làm sao không hiểu chuyện đó, ông thét to:
- Giết chết nó đi!
Khoa nhanh trường kiếm, ông tung ta chiêu "Khổng tước chấn linh" đâm vào mé yếu huyệt nơi bụng dưới Dương Bảo Thiên, đấy là một chiếu tấn công tối hiểm độc cuả Thái Cực kiếm pháp.
Dương Bảo Thiên biết sự lợi hại của nó, lão lắc tay, huy động thanh kiếm phản kích thẳng vào đấy.
Cao Phong căn bản không muốn cho lão có dịp ngừng tay điều hoà hơi thở, thấy lão đang nghênh tiếp kiếm chiêu của Vân Nhạn, gã bèn xử ra chiêu "Ô long bãi vĩ", một chiêu hai thức, kiếm tới cực nhanh, chém vào phần đầu gối, phần hạ bàn của lão.
Dương Bảo Thiên phải tận sức thi triển "Tồi âm thần kiếm chưởng", tạo một màn kiếm quang lạnh lẽo, chiêu nào chiêu nấy đều âm độc, uy lực thật chẳng phải tầm thường, mới đối phó được hai đại cao thủ. Võ công lão sẵn cao cường chẳng nói làm chi, kiếm pháp đối phương lão lại rành rọt, cộng thêm công phu tu tập bao nhiêu năm trời đã giúplão sử dụng trường kiếm rất thành thục, các bước tiến thoái của lão, các đòn công thủ đều có thể nói chúng hoàn toàn liền lạc với nhau như áo trời, không một chỗ sơ hở.
Càng đấu, Dương Bảo Thiên càng hoảng, mấy lần lão ngộ hiểm, chỉ toàn cậy vào công lực thâm hậu cố hữu mà lão đã thoát chết. Từ đuôi mắt, thấy gã trung niên văn sĩ hãy còn đang giằng co, còn Nguyễn đường chủ thì gặp rủi nhiều hơn may, lão tức thì quyết định, "Còn muốn làm hảo hán, thì hảo hán phải biết nhẫn nhục mà trông vào đường dài!"
Lão bèn thét to một tiếng, giả chuyển sang tấn công, tung liền ra hai hư chiêu.
Cao Phong, Vân Nhạn đâu biết ý đồ đó, cho rằng đối thủ sắp trổ tuyệt chiêu, họ bèn cùng lúc lui về sau.
Thấy đối phương trúng kế, Dương Bảo Thiên lập tức thoát thân, lão quày mình, thi triển khinh công bỏ chạy thật nhanh, miệng la lớn:
- Tình thế bất diệu, tất cả hãy rút lui!
Nhanh như cắt, lão đã biến mất dạng vào vùng núi non nơi xa xăm.
Trung niên văn sĩ, Nguyễn đường chủ cùng lũ giáo chúng Thần Linh giáo, khi thấy Dương Bảo Thiên bỏ chạy, chẳng đứa nào ham chiến, cũng hè nhau trổ nghề tẩu thoát, chen nhau dông ồ ạt xuống núi.
Thấy chúng đệ tử Thần Linh giáo rút chạy, Cao Phong chợt nhớ tới một điều, gã lập tức co giò rượt theo, tóm lấy hai tên giáo chúng chạy sau rốt, điểm huyệt cho chúng té nhào.
Không hiểu ý đồ của gã, Vân Nhạn gọi theo:
- Phong nhi, giặc cùng đường, chớ đuổi!
Cao Phong quả nhiên thôi không truy đuổi nữa, gã trở gót, hai tay xách hai tên giáo chúng đệ tử Thần Linh giáo.
Các đạo nhân khác của Võ Đang lo quét dọn hiện trường, chăm sóc đồng đạo bị thương.
Thôi Mẫn Sinh, Tiêu Thành cùng lũ đệ tử khác của Võ Đang lớn tiếng chửi rủa bè lũ Dương Bảo Thiên xong, bèn cùng quay sang cám ơn Cao Phong, Đường Trung Long.
Hoa Tàng Diễm cũng đã nhanh chóng chạy đến hỏi han sự tình, cô mở miệng gọi Cao Phong bằng "bố Cao Phong", khiến gã này vui sướng trong lòng, bèn nói nhỏ vào tai cô:
- Bố hãy còn chút công chuyện quan trọng phải giải quyết, sau đó, mình sẽ hàn huyên nhiều.
Hoa Tàng Diễm cũng thấy sung sướng, cô bèn quay gót trở về đứng cạnh Hoa Hương Lăng.
Cao Phong bàn cùng Vân Nhạn, Thôi Mẫn Sinh và Tiêu Thành:
- Mình hãy vào điện Phụ Mẫu, có chuyện gấp cần thảo luận.
Vân Nhạn, Thôi Mẫn Sinh tuy không hiểu ý định cuả gã, đều đồng ý theo gã đi vô điện Phụ Mẫu.
Vào đến nơi, Cao Phong buông hai tên giáo chúng Thần Linh giáo xuống, rồi đến bên Tiêu Thành, khẽ nói:
- Tiêu sư huynh, phiền huynh kiếm giùm cho ít bút mực và giấy.
Tiêu Thành ứng tiếng nhận lời, gã bỏ đi, một lúc sau, đã trở về, giấy bút trong tay.
Cao Phong bèn giải huyệt cho hai đứa nọ,
Cả hai đều hốt ha hốt hoảng, ngó dáo dác, không biết phải làm gì, bộ dạng hết sức sợ sệt.
Cao Phong nói:
- Hai vị đạo huynh chẳng việc gì phải sợ cả, dẫu cả hai lên Võ Đang làm bậy, nhưng vì không phải người chủ chốt, ta sở dĩ giữ hai vị lại đây, chỉ có một chút chuyện nhỏ này cần hai vị chỉ bảo cho, nếu hai vị chịu hợp tác, chút nữa đây, ta sẽ trả tự do cho hai vị.
Hai gã đưa mắt nhìn nhau, rồi một đứa hỏi:
- Không rõ ông muốn hỏi chuyện chi?
Cao Phong làm bộ đắn đo một chút, rồi hỏi:
- Xin cho hỏi, yếu quyết của chiêu kiếm "Long Ẩn Thâm Đàm" trong "Kình Long kiếm pháp" là như thế nào?
Một gã vừa định mở miệng, thì đã nghe đứa kia la lớn:
- Thập nhị sư huynh, không được thố lộ, cái đó là phản bội sư môn, là phạm vào tội chết đấy!
Gã thập nhị sư huynh quả nhiên không dám nói năng gì.
Cao Phong dòm tên kia, doạ:
- Hai vị không chịu nói, ắt sẽ bị thê thảm đấy, ta sẽ chặt đứt cả tay lẫn chân của cả hai!
Gã đó sắc mặt sạm như chì, nhưng vẫn tỏ thái độ hết sức kiên quyết:
- Dẫu làm vậy đi nữa, bọn ta nhất định không khai!
Cao Phong cười gằn, nói:
- Ta còn chưa nói xong mà! Ta chặt tay chặt chân xong, hai vị biết ta sẽ làm gì kế đó không?
Sắc mặt của cả hai tên lộ vẻ khẩn thiết.
Gã thập nhị sư huynh không nhẫn nại được, hỏi ngay:
- Sau đó là sao?
Cao Phong chẳng trả lời gã, quay về phía Vân Nhạn, hỏi:
- Vân sư bá, đệ tử nhớ không lầm, phiá sau núi Võ Đang mình hình như có một hầm rắn thì phải?
Vân Nhạn gật đầu:
- Đúng rồi, gần đây, rắn trong hẩm sinh sôi nẩy nở nhiều, kiếm đồ nuôi chúng mệt quá, có vài con đã bò loạn cả ra ngoài!
Cao Phong nói:
- Nếu vậy, bởi hai vị đạo huynh đây không chịu hợp tác, mình chặt chân chặt tay xong, sẽ đem cả hai bỏ xuống hầm nuôi rắn, sư bá thấy sao?
Vân Nhạn khẽ lắc đầu, thở dài:
- Xem chừng ý đó cũng khá hay đấy!
Nghe nói thế, hai đệ tử Thần Linh giáo gần như muốn xỉu lăn ra đất.
Gã thập nhị sư huynh run run giọng, bảo:
- Thập tam sư đệ, bọn mình chẳng còn cách ... à mà này, nếu tụi mình kín miệng, thì trong giáo phái có ai hay biết chuyện gì xảy ra ở đây đâu?
Tên thập tam sư đệ chịu liền:
- Ờ ... Huynh cứ khai ra đi!
Rồi gã quay sang hỏi Cao Phong:
- Ông muốn nói về chiêu "Long Ẩn thâm đàm'" chứ gì?
Cao Phong đáp:
- Đúng rồi.
Gã thập tam sư đệ suy suy nghĩ nghĩ, rồi nói:
- Bốn câu khẩu quyết là như vầy:
Thông nhũ liên mạch tẩu đan điền,
Hồi phong ôn ngọc tế như vũ,
Thái thủ bả quan dụng thái khuyết,
Li hợp chi tế nhu dũng tuyền
Cao Phong dòm dòm gã, nói:
- Tốt ... Tốt lắm
Vân Nhạn, Thôi Mẫn Sinh đều mừng rơn, họ đang định giục Tiêu Thành ghi chép, bỗng nghe đánh "soạt" một tiếng, ánh kiếm loé lên, nghe gã thập tam sư đệ thét lên thảm khốc, thì ra gã đã bị nhát kiếm đó của Cao Phong chặt đứt đi mất một ngón tay.
Gã thập tam sư đệ cố bụm chặt vết thương, máu ở đấy vẫn chảy ròng ròng, gã hướng ánh mắt kinh nghi nhìn vào Cao Phong.
Vân Nhạn, Thôi Mẫn Sinh, Tiêu Thành đều bị bất ngờ, họ cùng chăm chú nhìn tên thập tam sư đệ.
Cao Phong trừng mắt ngó gã thập tam sư đệ, gằn giọng:
- Bốn câu khẩu quyết đó rõ ràng là thế này:
Thông nhũ liên mạch tẩu dũng tuyền,
Hồi phong như vũ tế ôn ngọc,
Thái thủ bả quan dụng đốc mạch,
Li hợp chi tế nhu đan điền,
tại sao mi dám đọc tầm bậy tầm bạ?
Tên thập tam sư đệ ngu ngơ một chút, rồi tức giận hỏi:
- Ông đã biết hết cả rồi, còn hỏi tụi tôi làm gì?
Cao Phong nạt gã:
- Ta hỏi là có dụng ý riêng, mi mà còn dám đọc trật, hãy coi chừng cái đầu mi đó, ta đem chặt phăng nó xuống tức thì!
Rồi Cao Phong quay qua tên thập nhị sư huynh, bảo:
- Ta hỏi lại nè, 'Long Ẩn Thâm Đàm', bốn câu khẩu quyết như thế nào, ngươi hãy đọc lên cho thật rõ ràng coi!
Mặt trắng bệch như sáp, tên thập nhị sư huynh ngẫm nghĩ một lúc, rồi đọc rành mạch từng chữ một:
Thông nhũ liên mạch tẩu dũng tuyền,
Hồi phong như vũ tế ôn ngọc,
Thái thủ bả quan dụng đốc mạch,
Li hợp chi tế nhu đan điền,
Vân Nhạn, Thôi Mẫn Sinh nghe xong, thảy đều mừng thầm, Tiêu Thành kế bên lo cặm cụi ghi chép lên giấy.
Cao Phong lại hỏi tiếp:
- Thế bốn câu ca quyết của "Ô Long Bãi Vĩ" là sao?
Thông quan thái thủ tẩu tây hộ,
Ý khuyết thành không lưu nhâm mạch,
Nam khúc chu dương khứ khả vọng,
Tằng lâm bộ khúc nhu thái khuyết.
Cao Phong tủm tỉm cười, liếc qua Tiêu Thành.
Hiểu rằng không có giả trá, Tiêu Thành mau mắn ghi vào giấy.
Tiếp tục kiểu đó, Cao Phong hỏi sang chiêu thứ ba "Tiềm Long xuất hải", gã thập nhị sư huynh chẳng dám dối trá một chữ, đã đem nguyên văn đọc ra.
Cao Phong truy xong khẩu quyết của ba chiêu của "Kình Long kiếm pháp", bèn quay sang thưa cùng Vân Nhạn:
- Vân sư bá, đồ nhi không rành Thái Cực kiếm pháp để tra hỏi chúng!
Vân Nhạn hiểu ý gã, ông tiến ra, dùng cách thức của Cao Phong, đã tra ra được năm chiêu khiếm khuyết của Thái Cực kiếm pháp, tên thập nhị sư huynh có phần nể vì đạo trưởng nhiều, lắm chỗ gã sợ nhớ nhầm, đã chịu khó ôn lại cho đến lúc tin chắc là không sai sót.
Xong màn tra khảo các kiếm quyết, Cao Phong quả nhiên giữ lời, không làm khó dễ gì hai tên giáo chúng nữa, lập tức trả tự do cho chúng, lại còn nhờ Tiêu Thành hộ tống cả hai ra ngoài điện.
o O o
Dưới chân núi Võ Đang ...
Gió núi nổi lên, nhè nhẹ, êm êm, mơn man như hơi thở một nàng thiếu nữ, khiến người ta muốn mê mẩn ...
Dương Bảo Thiên chẳng chút mê mẩn, lão gần muốn nổi khùng!
Quày đầu nhìn lũ đệ tử đang bổ nháo bổ nhào chạy ùn xuống núi, lão chỉ muốn hả họng chửi thề một chặp, cho tiêu tan bớt uất khí, thế nhưng lão thực không biết phải bắt đầu màn chửi thề từ chỗ nào, từ người nào!
Cùng lúc, lão thấy thấp thoáng một bóng áo xanh đang vùn vụt phóng đến, hình dạng trông quen quen, đích thị gã trung niên văn sĩ, Lý đường chủ.
Mặt mày gã cũng bí xị chẳng kém Dương Bảo Thiên bao nhiêu:
- Dương giáo chủ, ngài ào ào bỏ chạy trước, ta thấy, trong tình thế cập rập đó, ai giữ được dũng khí chới đến cùng, kẻ đó thắng!
Dương Bảo Thiên bực tức, đápL
- Ông nói mạnh miệng lắm ... Ông thử tỉ đấu tên Cao Phong liên thủ với lão già Vân Nhạn xem ...
Lí đường chủ hứ lạnh:
- Lúc đầu, sách lược là do ngài định đoạt, sao bây giờ lại nói thế?
Dương Bảo Thiên thở ra, bảo:
- Giờ nói gì cũng muộn màng, lần ra quân này bất lợi, cả hai giáo phái mình đều hao tổn binh lực, vậy mình nên bàn tính lại kỹ hơn...
Lý đường chủ cũng thở dài:
- Bàn tính thêm ... Ý ngài muốn ta và lão Nguyễn trở về thú tội cùng chủ công ta sao?
Dương Bảo Thiên đáp:
- Ông cứ yên tâm, ít lâu nữa ta sẽ đích thân đến giải thích tự sự cùng ông ấy.
Lúc này, gã mặc áo vải gai Nguyễn đường chủ cũng đã đến nơi, gã nói:
- Vậy thì tốt quá ... chủ công rất kính trọng Dương giáo chủ, có Dương giáo chủ ngài ra mặt giải thích, tội làm hao quân cuả hai ta cũng được giảm nhiều!
Dương Bảo Thiên đáp:
- Nội trong hai mươi ngày thôi, thể nào ta cũng đích thân đến gặp ông ta.
Lý đường chủ nói:
- Nếu vậy, chúng tôi tạm từ biệt ngài, xin hẹn gặp lại sau.
Gã cung tay chào, rồi lập tức cùng Nguyễn đường chủ thi triển khinh công, chạy mất.
Nhìn theo hai thân ảnh đang đi xa dần, Dương Bảo Thiên rầu rĩ than:
- Cái lão Bạch Long môn chủ này là thần thánh phương nao, chẳng hiểu ma lực ông ta cao cỡ nào mà sao trong đám môn hạ lại lắm cao nhân dị sĩ thế!
Trên núi Võ Đang, hôm ấy là ngày mười bẩy tháng tư.
Nhóm Cao Phong, Hoa Hương Lăng đã ở trên núi ba bốn ngày nay rồi, dù Vân Nhạn hết lòng khẩn khoản mời họ ở lại, nhưng vì Hoa Hương Lăng thắc thỏm lo âu công chuyện Thúy Trúc trang, cuối cùng, Cao Phong quyết định ra đi.
Đến giữa ngọ, Đường Đình Đình bỗng đến tìm Cao Phong báo tin cho gã đừng lo vì vắng mất Đinh Hiểu Lan, nguyên do cô này đã một mình xuống núi từ sáng sớm để trở về nhà, cô đi mà không chào từ biệt ai.
Cao Phong hiếu cô ta đang trong tình huống khó xử, cho rằng để cô tự về nhà như vậy, mọi người đỡ phải chú tâm đến an toàn của cô.
Về chiều, Cao Phong, Hoa Hương Lăng, Đường Trung Long cùng cả bọn đến chào từ biệt Vân Nhạn để hạ sơn. Vân Nhạn, Thôi Mẫn Sinh cùng Tiêu Thành theo tiễn họ tận dưới chân núi.
Cao Phong nói:
- Thôi sư thúc, Vân sư bá, để đồ nhi được yên lòng, mong các vị gắng đề phòng Dương Bảo Thiên, y sẽ kiếm cách lên quấy nhiễu nữa.
Vân Nhạn đáp:
- Vừa rồi, mình bị hắn tấn công bất chợt, sau đây, sư bá sẽ có cách đối phó nếu hắn lại mò đến.
Cao Phong nghe thế, gã vững bụng hơn, sáu người bèn từ giã các vị đạo trưởng, rồi kẻ lên xe, người cưỡi ngựa, họ rời Võ Đang, trở về Thúy Trúc trang.
Đúng ngọ ngày hôm sau, cả đoàn nghỉ nơi một tiểu trấn, dùng cơm tại sảnh đường một khách sạn.
Đang bữa ăn, bỗng nghe trên đường có tiếng vó ngựa dồn dập, tiếng người thoá mạ, mỗi lúc một gần.
Đi đầu là một lão phụ, y phục tơi tả, đầu bạc trắng như bông, ánh mắt hung tợn, cầm trong tay một món võ khí khá đặc dị, giông giống một cặp kéo lớn.
Hai người theo sau tầm vóc vừa phải, một người ăn mặc theo kiểu khất cái, người kia trang phục hệt một đầu đà.
Ba người xông vào sảnh dường, chạy thẳng về góc phía nam.
Nhóm Cao Phong nhìn về phía đó, thấy nơi bàn trong góc ngồi đơn độc một thực khách, cỡ hơn bốn mươi, quần áo lụa là gấm vóc, thần thái nhàn nhã,đang tự rót rượu độc ẩm, không để mắt đến ba kẻ đang xông xáo.
Đã nghe lão phụ thoá mạ:
- Phí Ngữ Thư, thằng cẩu tặc kia, bọn ta truy tầm ngươi thiệt đến khổ!
Gã Phí Ngữ Thư ngước lên, nhìn lão phụ, bảo:
- Bọn Quan Tây Thần độc môn các ngươi, kiếm ta làm gì?
Lão phụ buông một tràng cười quái đản:
- Còn để làm gì nữa, mi giết chết đệ đệ ta, ta bỏ qua sao được?
Phí Ngữ Thư hỏi:
- Đệ đệ ngươi là ai?
Lão phụ nghiến răng đáp:
- Là Lam Trù, bang chúa bang Thanh Long!
Phí Ngữ Thư nói:
- À ra thế... Bọn ngươi tìm đến ta trả thù, được lắm, động thủ đi thôi!
Lão phụ gọi to:
- Lão Lưu, Thiết đầu đà, vô đi nào!
Tiếng chưa dứt, bà ta khoát mạnh tay áo, một làn chớp xanh loé ra, thế đi nhanh như sấm sét, tấn công đích xác vào ngay ngực Phí Ngữ Thư.
Phí Ngữ Thư chau mày, cổ tay khẽ lay động, ánh đao loa loá như tia chớp, nghe một loạt tiếng đinh đinh ... gã đã gạt rơi vô số độc châm xuống sàn.
Thấy ám khí độc châm của bà ta vô dụng, chẳng chút chần chừ, hai người kia hươi võ khí tấn công vào.
Khất cái sử một ngọn roi dài toàn thân đen nhánh, lập loè ánh xanh biếc, toát hơi lạnh buốt, rõ ràng roi được tẩm chất kịch độc.
Đầu đà dùng một cây thiết bổng, chiêu thức nặng nề, mãnh liệt, tiếng xé gió vù vù, có kiểu cách, khí thế của Tôn Đại Hổ.
Bốn người đánh nhau ngay trong sảnh đường, bàn ghế đổ vỡ ầm ĩ, chén đĩa bay tứ tung, lại nữa, lão phụ đứng kế bên cứ vung tay phóng ám khí từng chập, thật náo loạn vô cùng.
Thanh đao trong tay Phí Ngữ Thư múa lên hết sức lanh lẹn và hung hiểm, thức nào chiêu nấy đều nhanh và ác, gã tuy một đấu ba, nhưng vẫn chiếm thượng phong.
Bất chợt, một người chạy ào ào từ lầu trên xuống, miệng kêu inh ỏi:
- Mọi người ngừng đánh nhau nữa!
Xem hình dạng, ắt hẳn đấy là lão bản chủ khách điếm.
Lão phụ liếc xéo vào y:
- Cút đi!
Lão bản tất nhiên không tránh ra, y quỳ thụp xuống sàn:
- Các người làm ơn dừng tay ngay ... Xin lập tức dừng tay!
Lão phụ bực tức, miệng thét lớn, tay bà ta hoa mạnh, phóng ra một làn ám khí, đã thấy máu me bắn tung toé, lão bản gục ngã tại chỗ.