Quyển 1: Tiểu Hà Tài Lộ Tiêm Tiêm Giác
(Sen nhỏ mới hé chồi)
Chương 11: Xinh đẹp cũng có tội
Dịch: Boeap
Nguồn: Kim Tiền Bang - www.kiemgioi.com
Suốt cả một ngày Lý Long Cảnh không hề quấy rầy Lưu Dương, Lưu Dương cũng cực kỳ vui vẻ tiêu dao tự tại, không việc gì làm hắn hoặc suy nghĩ về tình huống hiện tại của bản thân, hoặc nghiên cứu về phương pháp tu luyện võ công làm sao để tiết kiệm thời gian, hơn nữa thỉnh thoảng hắn cùng với người hay chiếu cố mình,Tống Gia Linh, chọc ghẹo nhau một chút, khiến tình cảm hai người lúc đó tăng lên rất nhiều. Thiếu những lời chọc ghẹo của Lý Long Cảnh, lá gan của hắn cũng lớn hơn không ít, thậm chí vài lần hắn cũng chủ động chọc ghẹo y tá tỷ tỷ.
Lưu Vân cùng Hoàng Nhã Lỵ cũng thường xuyên đến gặp hắn, thấy hắn càng ngày càng khỏe hơn bọn họ cũng rất cao hứng. Khi đề cập đến Hoàng thúc thúc, Lưu Vân nói cho hắn biết Hoàng thúc thúc vẫn còn đi công tác chưa thể trở về được, nhưng mà ngày nào cũng gọi điện về hỏi thăm quan tâm đến bệnh tình của Lưu Dương, khi nghe hắn tỉnh lại cũng đã rất cao hứng.
Công việc của Lưu Vân rất nhiều, Hoàng Nhã Lỵ lại là một cô gái nhỏ, tính tình hiếu động, vì vậy Lưu Dương càng không muốn họ lại có thêm phiền toái từ mình, nên đã chủ động yêu cầu họ rời đi, dù sao bây giờ hắn cũng đã không có chuyện gì.
Lúc đầu Lưu Vân không đồng ý, nhưng chỉ qua vài ngày thân thể Lưu Dương đã tốt hơn hẳn , ngoại trừ việc không thể xuống giường, những thứ khác trong sinh hoạt hàng ngày hắn có thể tự làm lấy , cánh tay bị thương cũng đã được tháo băng ngoài những vết thương nhỏ đã không còn gì đáng ngại. Tốc độ phục hồi của hắn vẫn cực nhanh, khiến người khác cực kỳ kinh ngạc.
Lưu Vân thấy Lưu Dương có thể tự lo cho bản thân hơn nữa công việc của bản thân cũng rất nhiều, nên đã chấp nhận đề nghị của Lưu Dương để tập trung cho công việc của bản thân, mỗi ngày nàng tới thăm hắn một hoặc hai lần.
Lưu Vân rất quan tâm đến Lưu Dương dù phải đi công tác nhưng vẫn nhờ hộ sĩ quan tâm chiếu cố đến Lưu Dương, ít ra khi Tống Giai Linh đi làm cũng thường xuyên ghé qua thăm hắn
Trải qua vài ngày nói chuyện, Tống Giai Linh đã rất thân với Lưu Dương , ngoại trừ thời gian giúp đỡ hắn trong cuộc sống hàng ngày, những lúc Lưu Vân bận công việc không thể đưa cơm tới, nàng cũng ở nhà nấu một ít cho hắn. Lưu Dương biết được Tống Giai Linh năm nay mới 19 tuổi , chỉ lớn hơn hắn 3 tuổi, vừa mới tốt nghiệp được một năm. Là người xinh đẹp hơn nữa tính cách lại tốt, nên nàng chính là một hot-girl trong bệnh viện, từ những bác sĩ còn thanh niên trong bệnh viện, đến những thanh niên tài giỏi bên ngoài, người theo đuổi nàng thật sự đếm không xuể.
Hai giờ chiều, Lưu Dương ngủ trưa tỉnh dậy, lại gặp Tống Gia Linh đẩy cửa phong bước vào, nhìn hắn mỉn cười, vội vàng kêu lên:"Tỷ tỷ, chào buổi chiều, đến giờ tan tầm rồi sao?"
Khi biết tuổi hai người kém nhau không quá nhiều, Lưu Dương muốn nhận Tống Gia Linh làm chị em kết nghĩa, mà nàng là con một nên rất thích cảm giác có một đệ đệ, đã vui vẻ đồng ý. thường khi xong việc liền đi đến phòng bệnh của Lưu Dương chăm sóc hắn một chút, tiện thể cùng hắn nói chuyện một chút.
"Đúng vậy, vừa mới giao ca, cảm giác hôm nay thế nào." Tống Giai Linh nhẹ nhàng ngồi xuống bên cạnh giường Lưu Dương, ôn nhu nói.
"Tỷ tỷ, tan tầm sao lại không ra ngoài đi chơi, mọi việc trong bệnh viện có chuyện gì không vui à." Vài ngày qua hai người đã thân hơn rất nhiều, đặc biệt là sau khi kết nghĩa.
"Không có gì, đi ra ngoài mới không vui ." Tống giai linh cười khổ.
Lúc này Lưu Dương mới chú ý đên khuôn mặt tràn ngập nụ cười của Tống Giai Linh trước kia hôm nay lại mang chút u sầu, chuyện đó tuyệt đối bất thường, nhất định đã xảy ra chuyện gì, bất cứ ai khi phụ Giai Linh tỷ ta sẽ tuyệt đối không bỏ qua cho hắn, vì thế kéo tay Giai Linh hỏi:"Tỷ tỷ, rốt cuộc đã xảy chuyện gì."
Tống giai linh bị Lưu Dương tập kích nên trở tay không kịp, bất qua khi thấy khuôn mặt thân thiết của hắn, nàng biết hắn thật sự quan tâm đến mình, nên cũng không để ý nhẹ nhàng rút tay ra, nói:"Chỉ là một ít chuyện nhỏ, không có gì."
"Không, giai linh tỷ, ngươi đừng gạt ta , mặt của ngươi đã nói lên tất cả, nhất định là đang xảy ra chuyện gì." Lời nói cảu Tống Giai Linh không thể lừa gạt Lưu Dương, hắn tiếp tục đích truy vấn .
"Không có chuyện gì, chẳng qua gặp phải một ít lời đồn thổi thôi, không có việc gì , đệ đệ, nói chuyện của ngươi đi, hôm nay chắc hẳn đã tốt hơn nhiều rồi." Tống giai linh rõ rang không muốn nói tiếp, đành chuyển đề tài.
Tống giai linh không thèm để ý, nhưng là Lưu Dương lại để ý, Giai Linh tỷ tỷ tính thình hiền lành không có khả năng chủ động kết thù với người khác, như vậy vì sao lại có lời ra tiếng vào, những người làm việc này thật ghê tỡm , nên hắn lại tiếp tục theo hỏi Giai Linh.
Tống giai linh không lay chuyển được việc truy hỏi của Lưu Dương, đành phải đem sự thật nói cho hắn. Mấu chốt của sự việc là vì Giai Linh quá xuất sắc, là một hot-girl của bệnh viện số người theo đuổi phía sau rất nhiều, thường xuyên có người tặng hoa, bất quá bản thân Tống Giai Linh lại cảm thấy cực kỳ phiền phức với kiểu theo đuổi này, đối với những người theo đuổi cũng không nói nhiều chỉ tập trung vào công tác y tá tại bệnh viện nên nhận được rất nhiều lời khen ngợi. Nhưng bởi vì vậy nên nàng bị người khác ghen tị, dựa trên trình độ Tống Giai Linh là một trong ba y tá trẻ có trình độ và thái độ phục vụ tốt nhất, nhưng các đồng nghiệp khác đều nói Tống Giai Linh là nhờ dung mạo tiến thân, thậm chí có lần nàng nghe được một y tá khác gọi nàng là hồ ly tinh, luôn câu dẫn những người khác trong bệnh viện.
Vừa rồi ở toilet bên trong, Tống Giai Linh cũng nghe được cuộc nói chuyện tương tự, hơn nữa người nói chuyện lại là một đồng nghiệp có chút quan hệ với nàng, chỉ nghĩ đến việc này nàng lại đau khổ, bản thân chưa từng đắc tội với người kia, hơn thế trong một số công việc nàng cũng giúp người kia không ít. Nhưng người kia lại không chút tình cảm nói xấu nàng như vậy, nàng không biết cuối cùng mình đã làm sai chuyện gì để gặp phải sự tủi nhục như vậy.
Nói xong, mắt Tống Giai Linh có chút nhòa đi, nhịn không được khóc nức nở. những lời vừa rồi Tống Giai Linh chưa hề nói cùng ai, cũng không biết nói cùng ai, có lẽ gặp được Lưu Dương cũng do duyên phận, nên những lời chưa nói cùng người nào nàng đem hết ra tâm sự với hắn.
Lưu Dương cũng chỉ là một đứa nhỏ, sau khi nghe xong những lời của Tống Giai Linh hắn đã cực kỳ tức giận vỗ bàn, hướng Tống Giai Linh nói:"Tỷ tỷ, chúng ta không thể cứ như thế bỏ qua cho tên kia, chẳng lẻ xinh đẹp là có tội sao, ai cũng thích cái đẹp, trời sinh tỷ tỷ xinh đẹp là ưu thế của ngươi, nhưng tỷ tỷ đâu chỉ có xinh đẹp không đâu? Ngoại trừ xinh đẹp ra, tính tình tỷ cũng tốt lại còn xuất sắc trong công việc, đương nhiên sẽ được người khác bầu ở vị trí đứng đầu, cái này đâu liên quan gì đến họ.Vậy mà người tỷ thường giúp đỡ lại như vậy, tuyệt đối chúng ta không thể tha cho hắn, ta thay ngươi đòi lại công đạo của việc này."
Tống Giai Linh đang khóc, nghe Lưu Dương muốn đòi lại công đạo cho mình, vội vàng lau nước mắt, kéo cánh tay Lưu Dương , nói:"Tiểu Dương à, ngàn vạn lần không được làm như vậy, ta không để ý tới các nàng là được rồi, đâu cần tranh chấp với bọn họ?"
"Tỷ tỷ, cái gì ngươi cũng tốt, chỉ có điểm này không được, cho dù là phục vụ đi nhưng nếu đối phương hắt bát nước bẩn vào người mình thì tuyệt đối không thể tha thứ, đừng để cho người khác thấy mình tốt bụng lại được nước lấn tới."
"Được rồi tiểu Dương, hảo tâm của ngươi ta đã biết, nhưng mà tỷ tỷ cũng chỉ mới đến bệnh viện hơn nữa năm, lúc này mà cùng lão y tá kia xung đột thì không tốt, ngươi yên tâm đi, ở phương diện này tỷ tỷ sẽ xử lý thật tốt, không để mình chịu thiệt đâu." Tống giai linh tự tin nói, có lẽ lời khuyên giải của Lưu Dương đã có tác dụng với nàng, sắc mặt của nàng đã tốt hơn chút ít, không còn khuôn mặt u ám như lúc trước nữa.
Đã có 7 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của tensonhovan
Lại qua vài ngày, thương thế trên người Lưu Dương đã tốt hơn rất nhiều, không còn đau như trước , thậm chí Lưu Dương còn có cảm giác khỏi hẳn, có le là nguyên nhân là do năng lượng của ngọc thạch còn lại đã giúp hắn. Mấy ngày này Lý Long Cảnh không xuất hiện, nhưng mà trước kia lão đã nói qua ngọc thạch kia chính là bùa hộ mệnh của lão, thiên lôi dáng xuống, thân thể kiên cường dẻo dai của lão cũng không chống lại được, chỉ còn lại miếng ngọc thạch này. Tuy rằng bị sứt mẻ, nhưng vì thân thể Lưu Dương lại có loại huyết mạch đặc thù, có thể kết hợp với miếng ngọc, nếu không sự tình cũng khó nói.
Hiện tại việc tự ngồi dậy hay xuống giường đã không thành vấn đề với thân thể của Lưu Dương , hơn nữa nếu không bị Tống Giai Linh ngăn cản, hắn rất muốn xuống giường đi lại một chút, cảm giác thân thể đã tốt hơn rất nhiều, có thể xuất viện, trong lòng hắn rất sốt ruột mong sớm ngày xuất viện để tập luyện võ công. Không biết mấy ngày nay Lý Long Cảnh làm gì, có lẻ là lo lắng về chuyện Trúc Cơ. Vô Tự Thiên Thư và Trúc Cơ cuối cùng là có bộ dạng như thế nào.
Mấy ngày nay có lẽ là do công việc, cũng có thể là do Lưu Dương đã khỏe hơn rất nhiều không cần nhiều sự chăm sóc nữa , Tống Giai Linh đã tới ít hơn trước, nhưng mà nàng vẫn rất quan tâm đến hắn, giữa trưa còn đặc biệt hầm cho hắn bát canh. Nhưng đối với việc Lưu Dương muốn xuống giường nàng cật lực phản đối, nàng cực kỳ nghiêm khắc bảo hắn không được , muốn hắn nằm yên nghỉ ngơi, còn khuyên hắn thỉnh thoảng nên đi kiểm tra lại cơ thể một chút.
Âm thanh trong lời nói của Tống Giai Linh tùy rằng không cao, nhưng Lưu Dương cũng không dám cãi lại. mấy ngày hắn càng ngày càng hiểu rõ Tống Giai Linh, nàng là người nói được làm được, nếu trái lời thì hậu quả thì hậu quả sẽ rất nghiêm trọng, huống hồ Lưu Dương cũng là cảm giác được thân thể của mình không còn vấn đề gì , cho nên thân thể như thể nào hắn cũng không them để ý, cũng không muốn liều lĩnh thử nghiệm một phen.
Nhưng mà khi đến thứ hai, Lưu Dương rõ ràng cảm giác được thân thể mình đã khỏe hơn rất nhiều , khi sáng sớm đến lúc bác sĩ kiểm tra hàng ngày, hắn đã đưa ra yêu cầu của bản thân. Phụ trách Lưu Dương là Vương bác sĩ, hắn rất quan tâm đến bệnh trạng của Lưu Dượng. Dựa theo thương thế của hắn, tuy không nguy hiểm đến tính mạng, nhưng nếu không cần hai hay ba tháng thới gian thì không thể tốt như vậy. Nhưng mà hiện tại thật khó tưởng tượng, tính từ thời gian hắn hôn mê đến giờ cũng chỉ mới ba tuần, đã có thể đi lại được thì đúng là kỳ tích.
Sau một lần hội chẩn, bác sĩ Vương quyết định theo ý Lưu Dương, hơn nữa còn điều y tá giúp hắn đứng dậy. Người giúp hắn đương nhiên là Tống Giai Linh, khi nâng hắn dậy này trừng mắt với hắn một cái. Lưu Dương đương nhiên hiểu ý của Tống Giai Linh, bản thân không tìm được sự đồng ý của nàng, lại đi vòng tìm bác sĩ, nàng đương nhiên rất tức giận , nhưng mà hắn lại rất khát khao đi lại, nên đối với ánh mắt của Tống Giai Linh hắn không dám nhìn vào.
Lúc Tống Giai Linh nâng hắn xuống giường, một tay hắn bám vào Giai Linh, một tay bám vào cạnh giường, trong phòng bệnh bước thử vài bước, Lưu Dương vẫn cảm giác được một vài vết thương trên người còn hơi đau, băng vãi trên người hơi vướng víu, còn lại những chỗ khác đã không có vấn đề gì , lành nhanh như vậy sao?
Vì muốn xác định đã khỏe lại hay chưa, tay Lưu Dương bỏ cạnh giường ra, cũng không cần sự nâng đỡ của Tống Giai Linh nữa, dùng lực của bản thân tự đi. tuy rằng so với vừa rồi khó khăn hơn, sinh ra nhiều đau đớn hơn, nhưng Lưu Dương bằng lực lượng của bản thân đã bước được vài bước.
Nhóm người bác sĩ Vương thấy Lưu Dương tựa vào cạnh giường đi được đã rất ngạc nhiên , nhưng bây giờ hắn lại không cần giúp đỡ, tự bản thân bước về phía trước, khoe như vậy không phải là quá nhanh sao, tuy rằng cảm thấy kỳ quái, nhưng người bệnh có thể đi lại chứng tỏ xương khớp đã không có vấn đề gì, còn lại chỉ là miệng vết thương chưa khép , nhưng những cái này là chuyện nhỏ, xem hắn sẽ ra viện rất nhanh .
Bác sĩ Vương đã ngăn Lưu Dương đi tiếp, hướng đến Lưu Dương nói: "Người bệnh, được rồi, tuy rằng căn bản ngươi đã không còn gì đáng ngại, nhưng ngoại thương vẫn còn nhiều, cố gắng nghỉ ngơi cho tốt, nằm xuống để ta kiểm tra lại một lần."
Dưới sự giúp đỡ của Tống Giai Linh, Lưu Dương đã nằm thẳng trên giường, bác sĩ Vương liền kiểm tra cẩn thận toàn thận của Lưu Dương: nhiệt độ, huyết áp, hơn nữa con nghe bệnh, cuối cùng kiểm tra băng bó của ngoại thương, thấy không có vết thương nào mở ra, lúc này mới yên tâm, dặn Lưu Dương có thể vận động, nhưng phải dưới sự giúp đỡ của y tá, hơn nữa nên cố gắng giảm vận động.
Sau khi bác sĩ ra ngoài, nằm ở trêm giường tâm tình Lưu Dương rất vui vẻ, hắn có thể chắc chắn bệnh tình đã khỏi hẳn, chỉ cần nghỉ ngơi thêm vài ngày, sẽ không xảy ra vấn đề gì . Mấy ngày nay cả nội thương lẫn ngoại thương của hắn đã hồi phục rất nhiều, so với người thì nhanh hơn hẳn, không ít vết thương nhỏ bây giờ đã bóc vảy , còn vài vết thương lớn miệng cũng đã khép lại, vảy cũng bắt đầu bong ra .
Cả buổi sáng mọi việc đều bình thường, sau khi bác sĩ kiểm tra Tống Giai Linh cũng chưa tới, đến 12h Tống Giai Linh mới tiến vào phòng hắn thay thuốc, lúc thay thuốc nàng đã mắng trách hắn dữ dội, dám không nghe lời khuyên bảo của nàng, tự ý bước xuống đi lại, nếu lần sau còn tái phạm sẽ làm cho hắn đẹp mặt.
Đối với lời chỉ trích của Tống Giai Linh Lưu Dương đành phải hắc hắc cười trừ, không có cách nào giải thích. Nhìn thấy bộ dạng vô lại của Lưu Dương, Tống Giai Linh không biết phải làm sao, bất quá khi thấy được miệng vết thương của Lưu Dương đã không còn vấn đề gì, ngược lại đã tốt hơn rất nhiều, sắc mặt của nàng đã khá hơn rất nhiều, cũng không nói gì thêm.
Thay thuốc xong đi ra ngoài, không đến một lúc sau Tống Giai Linh đã mang vào cho hắn một cà-men cháo loãng. Lúc này Lưu Dương đã xác định Tống Giai Linh đã không còn giận hắn, cười nhận lấy chén cháo, tay chân hắn có thể tự động đậy, vừa uống vừa nói, "tay nghề của Giai Linh tỷ tỷ quả thật quá giỏi, rất ngon, nếu ngày ngày có thể ăn món ăn do tỷ nấu thì quá tốt rồi."
"Ngươi thật là ba hoa, nếu lần sau tái phạm xem ta xử lý ngươi như thế nào." Thấy Lưu Dương đã uống xong một chén, Tống Giai Linh đã múc thêm chén nữa đưa tới cho hắn.
"Giai Linh tỷ, lần sau ta không dám nữa , lần này cũng không phải ta vội vàng, vừa rồi tỷ thấy đó thương thế của ta cũng đã gần khỏi hẳn rồi ."
"Gần khỏi cũng phải nghỉ ngơi a, vạn nhất xảy ra chuyện gì vết thương lại há miệng, trong bệnh viện thì nên nghe lời của bác sĩ và y tá không được tiếp tục cậy mạnh."
"No problem, từ đây về sau ta sẽ không bao giờ cậy mạnh nữa, sẽ cố gắng ăn uống." Nói xong hắn làm bộ dạng như đang cố ăn cơm. Tống Giai Linh thấy bộ dạng cổ quái của Lưu Dương nhịn không được che miệng cười. Lưu Dương ngoảnh đầu lại thấy được nét mặt thiên sinh kiều mị của Tống Giai Linh, trong lòng hắn thầm nghĩ, không biết người nào có phúc có thể cưới được người vợ hoàn hảo như Tống Giai Linh trong tương lại nhỉ.
Đã có 6 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của huynhba
Sau khi Lưu Dương ăn xong, Tống Giai Linh dọn dẹp mọi thứ đi ra ngoài. Đến buổi chiều nàng có nhiều việc nên không thể gặp hắn được, mà Lưu Dương cũng nhàm chán nằm trên giường, để giải sầu Giai Linh đã mang cho hắn một cuốn tạp chí, nhưng mà là tạp chí dành cho phụ nữ, Lưu Dương rất không muốn xem, nhưng trước mắt lại không có việc gì làm, đành lướt mắt qua một ít .
Chưa xem được gì, thì Lý Long Cảnh đã lâu không nói chuyện lại đột nhiên lên tiếng , "Đồ đệ, đây là tiểu thuyết võ hiệp mà ngươi nói sao, trong trí nhớ của ta cũng thấy được một số thứ giống vậy?"
"Sư phụ, mấy ngày nay người đã làm gì sao lại không nói với ta tiếng nào, làm ta lo muốn chết." Nghe được lời nói của sư phụ mình Lưu Dương mừng đến nỗi thiếu chút nữa đã nhảy trên giường, có phải Lý Long Cảnh đã nghĩ đến việc dạy võ cho mình không .
"Mấy ngày nay ta phải suy nghĩ một vài chuyện, hơn nữa cố gắng khôi phục một ít năng lượng, cho nên không nói chuyện cùng ngươi, bất quá việc làm của ngươi trong mấy ngày nay ta đều thấy hết, không hổ là đồ đệ của ta, có tiến bộ." Lời nói của Lý Long Cảnh mang theo một ít tia trêu chọc.
"Sư phụ..." ngay lập tức Lưu Dương bị lời nói của Lý Long Cảnh làm cho đỏ mặt.
"Đúng rồi, đồ đệ, đây là tiểu thuyết võ hiệp mà ngươi nói à, cầm lại cho ta xem”.
"Không phải cái này, cái này là tạp chí , lại là tạp chí con gái , không phải là tiểu thuyết võ hiệp , nếu như sư phụ muốn xem, ta đưa cho người đọc." Lưu Dương cúi đầu nhìn cuốn tạp chí trong tay, tạp chí phụ nữ = tiểu thuyết võ hiệp, việc này thật có chút khôi hài.
"Tạp chí con gái, quên đi." Tuy Lý Long Cảnh không biết tạp chí là gì, nhưng là thứ của con gái xem, hắn cũng biết là bản thận cũng không luân lạc đến nổi xem truyện của các thiếu nữ, vội vàng cự tuyệt.
"Đúng rồi sư phụ, ngươi đã suy nghĩ ra sẽ dạy cho ta cái gì chưa, nếu như trước mắt không có Trúc Cơ đan, ta sẽ không học được thứ gì sao?? Thấp hơn một vạn lần cũng được, nhưng trước mắt tốt hơn là nên dạy cho con một ít võ công trụ cột a."
"Sư phụ cũng chính vì việc này mà tới, mấy ngày nay sư phụ suy nghĩ rất nhiều, cuối cùng quyết định giao trước cho ngươi một bộ võ công." Mấy ngày nay Lý Long Cảnh không đi ra, nguyên nhân chủ yếu là suy nghĩ về vấn đề phát triển của Lưu Dương. Lão đem những võ công mình biết được cẩn thận xem xét qua một lần, giúp Lưu Dương thiết lập một hệ thống, đến giai đoạn nào cần tập võ công gì đều ghi ra , ngàn năm trước Lý Long Cảnh là kỳ tài ngút trời, chẳng những võ công cao cường hơn nữa kiến thức rất uyên thâm, chỉ trong trí nhớ của hắn đã chiếm 90% võ công của võ lâm, thậm chí ngay cả một số võ công thất truyền hắn cũng biết, có thể nói lão là một thư viện võ công bia tịch sống, Lưu Dương xem như nhặt được bảo khố .
Sau khi Trúc Cơ là một giai đoạn tốt để tu luyện, nhưng là tiền trúc cơ, Lý Long Cảnh thật sự không biết phải dạy cho Lưu Dương võ công gì, võ công không tốt nêu hắn tu luyện sẽ ảnh hưởng đến việc tu luyện Vô Tự Thiên Thư sau này. Vô Tự Thiên Thư rất bất đồng với những loại võ công khác, nhưng dưới sự so sánh của Lý Long Cảnh thì võ công đó có hiệu suất cao nhất. Bản thân tu luyện là tiên thiên võ công, tuy rằng muốn tiến bộ là rất khó khăn, nhưng một khi có chút thành tựu, chắc chắn sẽ xuất sắc hơn các võ công bình thường, trực tiếp đích trở thành Địa cấp cao thủ, nếu chuyển hóa được tiên thiên chân khí sẽ bước chân trên con đường Thiên Cấp cao thủ.
Vì đảm bảo làm cho Lưu Dương hết thảy đều thuận lợi, trước khi Trúc Cơ không thể tu luyện võ công gì, nhưng nếu như để trống khoảng thời gian này Lý Long Cảnh tuyệt đối không cam lòng, nghỉ trước nghĩ sau, lão quyết địch dạy cho Lưu Dương một loại võ công, nói là võ công nhưng kỳ thật không thể xem như võ công thuần túy, là lúc Lý Long Cảnh bước lên con đường Thiên đạo, trong đạo tạng( một dạng kinh pháp) ngộ ra được một bộ võ công tu luyện tinh thần, năng lượng tinh thần của Lý Long Cảnh lớn như bây giờ ít nhiều cũng có liên quan đến võ công này. Bộ võ công này chủ yếu tu luyện về tinh thần, không giống như những bộ võ công thông thường, đối với nững người tu luyện Vô Tự Thiên Thư không gây ảnh hưởng gì, nhưng vấn đề mấu chôt nhất là tuy cảnh giới võ công không ảnh hưởng gì đến năng lượng tinh thần, nhưng năng lượng tinh thần càng cao tốc độ thăng tiến càng nhanh, việc này là kinh nghiệm do Lý Long Cảnh rút ra sau bao nhiêu năm tu luyện.
"Đồ đệ, bây giờ ta dậy ngươi một loại võ công tu luyện tinh thần, là do ta từ trong đạo tạng nghĩ ra được, đặt tên là Thanh Hư đại pháp, rất đơn giản, dễ dàng học được."
"Thanh Hư đại pháp, là phương pháp rèn luyện tinh thần, không phải võ công sao?" Lưu Dương biết được Lý Long Cảnh dạy cho mình là phương pháp rèn luyện tinh thần, không phải võ công, thì thất vọng không thể tả.
Lý Long Cảnh từ đáy lòng biết được nỗi thất vọng của Lưu Dương, nên giải thích : "Như thế nào, đừng xem thường phương pháp tu luyện tinh thần này, tinh thần năng lượng cao có rất nhiều chỗ tốt, quan trọng hơn hết là có thể tăng cường trí nhớ cùng khả năng phâp tích, sẽ giúp ích cho việc lĩnh ngộ Vô Tự Thiên Thư sau này của ngươi, hơn nữa tinh thần năng lượng được đề cao có thể trợ giúp trong quá trình trao đổi giữa ta với ngươi."
"Tinh thần năng lực đối với trí nhớ có chỗ tốt,việc này con hiểu được, nhưng tai sao nó lại có tác dụng trong việc hai người nói chuyện ạ?" Lưu Dương phi thường không hiểu, việc luyện tập tinh thần lực cũng chính là việc rèn luyện trí nhớ, nên đối với việc nâng cao trí nhớ hắn có thể hiểu được, nhưng lại có trợ giúp cho việc trao đổi của bản thân với Lý Long Cảnh thì hắn không hiểu, việc này là làm sao.
"Đồ đệ, ngươi quá ngây thơ rồi, việc nói chuyện của chúng ta không đơn giản như bình thường, mà là sự trao đổi của ý thức hải, cần tiêu hao năng lượng tinh thần của chúng ta, hơn nữa việc tiêu hào này là của hai người, năng lượng tinh thần hiện tại của ta và ngươi cách nhau quá xa, chỉ có thể trao đổi trong thời gian nhất định, nguyên nhân chính là do năng lượng tinh thần của ngươi không đủ, mỗi lần trao đổi chúng ta đều vội vàng chấm vì như thế, đương nhiên , nếu lấy năng lượng tinh thân của ta duy trì cũng có thể lâu hơn chút ít, nhưng việc này đối với thân thể của ngươi có hại quá lớn."
Lúc này Lưu Dương mới biết được mình và Lý Long Cảnh nói chuyện còn phải hao tổn năng lượng tinh thần, năng lương tinh thân là thứ chính để quyết định việc học tập trên các phương diện, nếu tiêu hao quá độ, sẽ xảy ra vấn đề, thậm chí có thể trở thành ngu ngốc.
"Sư phụ, nếu như ta tu luyện công pháp này thì năng lượng tinh thần sẽ được đề cao sao?"
"Đương nhiên , sau khi tu luyện công pháp này năng lượng tinh thần sẽ được đề cao, nếu không tại sao ta lại đưa cho ngươi, bất quá việc này phải tiến hành theo tuần tự, chuyện gì cũng phải có vun đắp mới thành, bất quá ngươi sẽ cố gắng làm thời gian trao đổi giữa ta và người dài hơn, thậm chí tương lai, năng lượng tinh thần của ngươi có thể vượt qua ta để sang tạo ra kỳ tích, hơn nữa ta phát hiện, trở thành Hoàng cấp cao thủ, tu vi về tinh rất quan trọng, không có tinh thần lực cường đại, căn bản không thể chịu nổi sự tiêu hao của Hoàng cấp."
"vậy thì tốt quá, sư phụ người mau dậy cho ta đi." Nghe được sự hữu dụng của năng lượng tinh thần, Lưu Dương bắt đầu khẩn cấp .
Phương pháp tu luyện tinh thần của Lý Long Cảnh xuất phát từ đạo tạng, cho nên rất đơn giản, chỉ là một loại phương pháp hôp hấp và giấc ngủ, có 12 tầng, mà từng tầng đều mang tới biến hóa rất lớn, hiện tại Lý Long Cảnh cũng chỉ đạt đến tầng thứ 8 trong công pháp mà thôi.
Phương pháp tập luyện làm Lưu Dương cảm thấy cực kỳ quái dị, một hít ba thở, một hít sáu thở, một hít bốn thở, không ngừng biến hóa dựa trên một thứ tự nhất định, Lưu Dương cảm thấy không quen, nhưng qua nhiều lần thực hành, lúc này mới nắm giữ sơ sơ, cứ như vậy vẫn bị Lý Long Cảnh nhắc nhở không ngừng, đến phương pháp tập luyện giấc ngủ hắn lại nắm được rất dễ dàng, chỉ là tư thế ngủ nằm nghiên, ngũ tạng hướng lên phía trên, ý nghĩ tập trung tại ấn đường, nhưng mà tư thế ngủ như vậy làm Lưu Dương cảm thấy rất quái dị, không biết ngủ như vậy có làm toàn thân nhức mõi hay không.
Sự băn khoăn của Lưu Dương khiến Lý Long Cảnh bật cười, phải lấy lời thề ra đảm bảo cho hắn phương pháp hô hấp cùng giấc ngủ như thế sẽ không gây ra cảm giác nhức mỏi gì, thậm chí có thể dễ dàng tiến vào giấc ngủ sâu, có rất nhiều chỗ có lợi.
Đối với lời nói của Lý Long Cảnh trong lòng Lưu Dương bán tín bán nghi, lập tức bắt đầu thực hành, bởi vì không quen nên luôn mắc lỗi. bất quá quen tay hay việc, không ngừng lặp lại, Lưu Dương đã làm tốt hơn , theo chính xác việc hít thở và tư thế ngủ, bất tri bất giác rất nhanh Lưu Dương đã tiến sâu vào trong giấc ngủ .
Đã có 6 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của huynhba
Sau đó ba tiếng đồng hồ, Lưu Dương từ rất trong giấc ngủ sau tỉnh lại, tinh thần sảng khoái, toàn thân đều tràn đầy lực lượng, thậm chí hắn có cảm giác tư duy cũng tăng hơn rất nhiều, năng lượng tinh thần rõ ràng được đề cao.
"Sư phụ, người còn đó không? Đây có phải là phương pháp tu luyện tinh thần không? Sao đột nhiên con lại lăn ra ngủ" Lúc này Lưu Dương mới hiểu được chỗ tốt của công pháp này, có thể làm ngủ say dễ dàng như thế, không quản hiệu quả cuối cùng như thế nào, ít nhất cũng giúp hắn được thời gian ngủ , tinh thần phấn chấn, xét trên phương diện này, công pháp này quả nhiên không tệ.
"Sư phụ đương nhiên ở đây, lần đầu tiên ngươi tu luyện công pháp này, ta thế nào lại không quan tâm, ngủ là phản ứng bình thường, ngươi mới vừa bắt đầu tu luyện, chưa thể khống chế, cứ từ từ sau này sẽ khá hơn." Âm thanh Lý Long Cảnh truyền đến, lão một mực quan sát , Lưu Dương vừa tỉnh lại, lão đã biết ngay.
"Thì ra là vậy, ta còn tưởng rằng công pháp tốt như thế đã bị ta luyện sai rồi chứ, nhưng mà công pháp này đổ thành Thụy Giác Đại Pháp (đại pháp đi ngủ) thật không sai a." Những năm gần đây Lưu Dương nghe nói rất nhiều đến hiện tượng suy nhược tinh thần vì thiếu ngủ, nếu có thể phổ biến công pháp này ra rộng rãi có thể giúp bọn họ không vì giấc ngủ mà phải khó chịu nữa, còn có thể nâng cao chất lượng của giấc ngủ, đúng là vẹn toàn đôi đường a.
"Làm gì có chuyện dễ dàng như tiểu tử ngươi nói, phương pháp tu luyện tinh thần không phải là phương pháp bình thường, nó trực tiếp tu luyện năng lượng tinh thần, mà năng lượng tinh thần được phát từ não bộ, vạn nhất xảy ra sai sót gì sẽ biến người ta thành ngu ngốc, đem phổ biến, coi chừ quan phủ gông cổ ngươi lại." Lý Long Cảnh nghe được ý tưởng của Lưu Dương không khỏi hoạt kê ( cười khanh khách). Ý nghĩ của tên đệ tử này thật kỳ lạ, năm đó khi trở thành phách cấp cao thủ, tu luyện công pháp này cũng nơm nớp lo sợ, gặp rất nhiều khó khăn thiếu chút nữa trở thành người ngu ngốc , mà việc Lưu Dương có thể thuận lợi tu luyện như vậy ít nhiều liên quan đến huyết thống đặc thù của hắn cùng sự bảo vệ của mình, thiếu bất cứ cái gì kết quả đều giống nhau, biến thành ngu ngốc.
Biết được hậu quả nghiêm trọng như vậy, Lưu Dương bị dọa đến le lưỡi, đúng là người không biết thì không sợ, nghĩ lại có chút sợ hãi hỏi: "Sư phụ, vậy hiện tại con không có vấn đề gì chứ."
"Dưới sự bảo vệ của ta, ngươi sao có thể xảy ra chuyện gì được, yên tâm đi, cửa hung hiểm nhất đã vượt qua , kế tiếp, dựa vào sự cố gắng của ngươi ."
"Thật không, Sư phụ, ta phải cố gắng như thế nào?"
"Những tư thế vừa rồi, ngươi hãy tập trung suy nghĩ tại ấn đường, cảm thụ qua đi."
Dưới chỉ dẫn của Lý Long Cảnh, Lưu Dương làm lại tư thế, suy nghĩ tập trung tại ấn đường. Nhưng lúc này lại khác hẳn lúc trước, trước đó hắn nhanh chóng tiến vào giấc ngủ sâu nhưng bây giờ không như thế, suy nghĩ của hắn cực kỳ rõ ràng, cảm giác được trong đầu có một dòng khí mát lạnh, bắt đầu từ ấn đường sau một vòng tuần hoàn lại kết thúc tại ấn đường.
Hoàn thành xong một vòng tuần hoàn, Lưu Dương đang muốn kết thúc công việc, đột nhiên trong lòng truyền đến âm thanh của Lý Long Cảnh: "Không được dừng lại, cứ tiếp tục như thế đến khi kết thức 36 chu kỳ."
Hiện tại đã có thể nghe được tất cả lời nói của Lý Long Cảnh , nghe được sư phụ phân phó, tiếp tục tập trung suy nghĩ tại ấn đường, mà dòng khí mát lạnh lại phi thường tuân theo ý niệm của hắn, không ngừng di chuyển bên trong, quen tay hay việc, tốc độ càng lúc càng nhanh, đặc biệt tại thời điểm kết thúc mỗi vòng, Lưu Dương cảm giác hơi thở lưu động giống như tia chớp, thậm chí nơi ấn đường còn có chút đau đớn.
"Đừng phân tâm, tiếp tục kiên trì, có sư phụ ở đây sẽ không xảy ra chuyện gì đâu." Lý Long Cảnh cảm thấy Lưu Dương có chút phân tâm, vội vàng lo lắng hô to.
Tiếng la của Lý Long Cảnh giống như Định Hải Thần Châm, ổn định định được tinh thần của Lưu Dương, hắn nhịn đau đớn phát ra từ ấn đường, hoàn thành 36 chu kỳ.
Lúc dòng khí lạnh cuối cùng quay về ấn đường, Lưu Dương cảm giác được ấn đường giống như bị căng ra, căng ra thu lại, căng ra thu lại, liên tục sau ba lần thì trở về bình thường, toàn thân phảng phất như vừa ăn được quả nhân sâm, tinh thần sảng khoải.
Mở mắt, cảm giác của Lưu Dương đối với trời đất khác trước , hắn chưa từng quan sát tỉ mỉ xung quanh như vậy, mỗi một ánh mặt trời, một tia gió, thậm chí những con côn trùng bay lượng cách đó không xa, tất cả đều được thu vào trong tầm mắt của hắn, loại cảm giác này quả thật rất kool, hắn nhịn không được muốn hét lớn lên một tiếng .
"Sư phụ, người có đây không, lúc nãy đã xảy ra chuyện gì ?" Lưu Dương muốn biết đã xảy ra chuyện gì, mà tất cả cũng chỉ có mỗi Lý Long Cảnh là có thể giải thích, đáng tiếc, dù cho hắn la lớn như thế nào, Lý Long Cảnh đều không trả lời, phảng phất đã biến mất đâu không thấy.
"Sư phụ, có sao không?"
"Sư phụ đừng hù ta sợ?"
"Sư phụ mau ra đây đi a." Lưu Dương cố hết sức hét lên , nhưng Lý Long Cảnh vẫn im lặng không lên tiếng.
...
...
...
Không ngừng kêu gọi, lúc Lưu Dương tưởng chừng như hết hy vọng, cái kia làm hắn vạn một âm thanh truyền đến khiến hắn vui mừng không thôi , bất quá trong âm thanh mang đến một ít mệt mỏi, phảng phất giống như vừa tiêu hao rất nhiều năng lượng.
"Kêu la cái gì, sư phụ còn chưa chết đâu, hay ngươi mong sự phụ rụng xuống hả."
"Sư phụ, tốt lắm người đây rồi, vì sao vừa rồi cảm giác của ta với trời đất lại không giống lúc trước ?" Lúc này Lưu Dương cực kỳ kích động, cũng không quản sự phụ đang mệt mỏi, cuống quít hỏi.
"Năng lượng tinh thần thăng cấp hiển nhiên có tình huống này, có gì kỳ quái đâu." Lý Long Cảnh trả lời , nhưng trong tiếng nói lộ rõ vẻ mỏi mệt, tuy vừa rồi lão mỏi mệt, nhưng cũng không nghỉ đến thiên phú của Lưu Dương lại cao như vậy, sau khi lĩnh hội được Thanh Hư đại pháp, mới lần đầu tiên thự hiện tuần hoàn 36 chu kỳ đã đột phá lên tầng thứ nhất. Nhớ ngày đó, bản thân Lý Long Cảnh muốn đột phá tầng thứ nhất phải mất 3 tháng thời gian, chênh lệch của hai người có chút dọa người.
"Thăng cấp, sư phụ, người nói là cấp bậc của ta tăng lên , có phải thiên phú của ta tốt lắm a." Lưu Dương vui mừng hỏi.
"Tốt cái gì mà tốt, chỉ là đệ nhất trọng mà thôi, nếu nói năng lượng tinh thần trước kia của ngươi là 3, thì bây giờ chỉ là 10, có cái gì đáng kiêu ngạo." Lý Long Cảnh nhìn thấy Lưu Dương đang đắc ý, nhịn không được đả kích hắn, tuy rằng thiên phú của Lưu Dương rất cao, nhưng không được vì thế mà đắc ý, tâm tình cũng rất quan trọng đối với việc tu luyện, có một tính tình khiêm tốn, đối với hắn rất trọng yếu trên con đường tu luyện sau này.
Tuy Lý Long Cảnh nói có vẻ rất nhẹ nhàng, nhưng lão rất rõ ràng, đối với Thanh Hư đại pháp, tầng thứ nhất rất quan trọng và cũng rất khó khăn, 3 và 10 là mức không lớn lắm, nhưng đệ nhất tầng của Thanh Hư đại pháp rất quan trọng là cơ sở của công pháp, muốn đột phá cần đủ loại cơ duyên, không đơn giản như việc đem con số ra so sánh, nếu không Tu Luyện Giả hệ tinh thần đã sớm bay đầy trời , ngược lại sau khi đột phá xong tầng thứ nhất, tuy rằng hệ số có tăng hơn nhiều, nhưng đa số chỉ là sự tích lũy năng lượng thôi, vạn sự khởi đầu nan a.
Lời nói đả kích của Lý Long Cảnh cũng không làm giảm sự vui sướng của Lưu Dương, số tăng tuy là không cao, nhưng bản thân có cảm giác rất tốt, lần đầu tiên tu luyện đã có cảm giác tốt như vậy, làm Lưu Dương đối với tu luyện kế tiếp tràng ngập tin tưởng, tiếp tục hỏi: "Như vậy thời gian trao đổi của chúng ta có phải đã tăng lên nhiều hơn ."
"Đúng vậy, nhưng mà cũng không nhiều lắm, trong lúc chúng ta trao đổi, thời gian càng dài, năng lượng tiêu hao càng lớn, nên trong thời kì này, ngươi hãy cố gắng bồi dưỡng căn nguyên cho tốt."
Bản thân có tiến bộ là tốt lắm rồi, cho nên việc kéo dài thời gian căn bản không liên quan trực tiếp gì đền mình, Lưu Dương căn bản không suy nghĩ quá nhiều.
"Đúng rồi, sư phụ, lúc con đi ngủ có thể tận dụng phương pháp này thay việc ngủ không, con có thể hay không không cần ngủ cũng được?" Lưu Dương đột nhiên nghĩ tới tính khả thi của việc này, lúc trước Lý Long Cảnh có nói cho hắn, lúc đi ngủ nhất định phải dựa theo phương pháp này tiến hành, nếu không công pháp sẽ thụt lùi một bước. Hắn chỉ vừa mới tu luyện Thanh Hư đại pháp, đối với các quá trình đều mơ hồ, lần đầu tiên liền tiến vào ngủ say, lần thứ hai liên tục vận hành 36 vòng đều theo yêu cầu của Lý Long Cảnh, còn tại sao lại gặp kết quả khác nhau, căn bản là hắn không biết.
"Tại thời điểm đi ngủ đương nhiên cần làm theo phương pháp ta yêu cầu, tập trung suy nghĩ tại ấn đường, không cần vận hành vòng tuần hoàn, có thể ngủ dễ dàng, hơn nữa nếu kiên trì ngươi sẽ dảm được nhiều thời gian đi ngủ, nhiều nhất là ba bốn giờ , bất quá bây giờ mới là bắt đầu, thói quen của ngươi vẫn chiếm một vị trí quan trọng, buổi tối đi ngủ, ngươi phải tận lực làm theo phương pháp hít thở và tư thế ngủ ta yêu cầu, tập võ như đi ngược dòng nước, không tiến sẽ lui, nếu không kiên trì được, sẽ quay về hình dạng lúc đầu." lời nói của Lý Long Cảnh vẫn hiện ra vẻ mỏi mệt, nhưng đối với vấn đề Lưu Dương đưa ra hắn vẫn kiên nhẫn giải thích, tu luyện cái gì cũng cần phải có hứng thú, hắn muốn cố gắng bồi dưỡng hứng thú của Lưu Dương đối với việc tu luyện.
"Sư phụ, ta hiểu rồi, ta sẽ cố gắng kiên trì." Có được thành quả ban đầu, đối với lời nói của Lý Long Cảnh, Lưu Dương tuyệt đối không nghi ngờ, hạ quyết tâm, nhất định phải tuân theo lời nói của Lý Long Cảnh, khi đi ngủ nhất định phải làm theo phương pháp hít thở và tư thế ngủ.
"Vậy được rồi, sư phụ mệt rồi, ta đi đây, ngươi hãy cố gắng làm cho tốt." Lý Long Cảnh nói xong, lại yên lặng không phát ra tiếng động , Lưu Dương cũng cảm thấy sự mệt mỏi của Lý Long Cảnh, hắn cảm giác được 36 vòng tuần hoàn vừa rồi thực sự không dễ dàng như hắn thấy, Lý Long Cảnh nói có nguy hiểm, bản thân có thể vượt qua dễ dàng như vậy chắc hẳn có liên quan đến sự bảo vệ của Lý Long Cảnh, khó trách Lý Long Cảnh lại mệt mỏi như vậy, hắn cũng không tiếp tục quấy rầy Lý Long cảnh, Thanh Hư đại pháp mới vừa bắt đầu luyện, có rất nhiều chỗ không biết, sư phụ không ở bên cạnh, bản thân cũng nên tự mò mẫm đường đi.
Đã có 4 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của hailua2523
Quyển 1: Tiểu Hà Tài Lộ Tiêm Tiêm Giác
(Sen nhỏ mới hé chồi)
Chương 15: Giám hộ nhân hồi lai liễu.
Dịch: Bsb4ever_vn
Nguồn: Kim Tiền Bang - kiemgioi
Trong mấy ngày kế tiếp Lưu Dương rất nghe lời Lý Long Cảnh, rảnh thì tự luyện tập công pháp tu luyện tinh thần này, đặc biệt thời gian khi ngủ trưa hay ban đêm, tư thế ngủ cùng phương pháp hô hấp đều không thay đổi, làm cho chất lượng giấc ngủ của hắn đề cao rõ rệt mà thời gian giấc ngủ của hắn cũng giảm bớt mấy phần so với trước - vốn mỗi ngày hắn cũng cần ngủ trên dưới 8 tiếng có đôi khi còn cảm giác mệt chết đi được luôn nghĩ muốn đi ngủ - nhưng hiện tại hắn tu luyện Thanh Hư Đại Pháp một thời gian thì buổi tối ngủ trên dưới 3 giờ , giữa trưa thì tầm 1 giờ là có thể đảm bảo được tinh thần sung mãn , những tình huống như ban ngày xuất hiện tinh thần không tập trung hoặc là ngủ gà ngủ gật cũng đã biến mất, cả người luôn có cảm giác tràn đầy lực lượng.
Thời gian ngủ giảm bớt cũng không phải là sự tình tốt, tối thiểu trước mắt trong bệnh viện, quả thật không có những thứ tiêu khiển khác lại không thể tự do hoạt động ,thời gian cả ngày chả biết làm gì càng nghĩ càng thấy nhàm chán bất quá đối với Lưu Dương dùng phương pháp đơn giản nhất để hắn giải quyết sự tịch mịch.
Trước kia, hắn thường nằm ở trên giường nghĩ lại những việc đã xảy hoặc là tự ra cho mình một cái đề mục rồi tự tính toán, rất buồn tẻ, rất nhàm chán. Hiện tại, đối với người vừa biết Thanh hư đại pháp, thông qua thử nghiệm không ngừng, Lưu Dương phát hiện ra năng lực suy nghĩ của mình đã được đề cao lên rất nhiều, rõ ràng nhất ở mặt tính nhẩm trong đầu, trước kia cần một đoạn thời gian mới tính ta một đề mục giờ đây chỉ trong nháy mắt nhẩm tính trong lòng là đã hiện ra đáp án có đôi khi Lưu Dương còn nghĩ tuỳ tiện cấp ra con số rồi đặc biệt dùng bút tính toán kết quả cũng một chút không có kém. Xem ra Lý Long Cảnh nói rằng sẽ tăng cương trí nhớ cùng trí lực là sự thật, ngoại trừ năng lực tính toán đề cao, trí nhớ cũng rõ ràng hơn trước bây giờ những trí nhớ trong đầu ngày xưa không rõ ràng thì hiện giờ càng ngày càng rõ ràng , thậm chí, trí nhớ giống như thước phim cứ từ từ trong đầu chiếu lại.
Sau vài ngày, Lưu Dương cũng đã thấy chính mình thành quả tăng lên rõ rệt, có kết quả rõ rang như thế, Lưu Dương đương nhiên là luyện đến bất diệc nhạc hồ (*), bất quá mỗi lần luyện cũng không vượt qua 36 chu thiên mà Lý Long Cảnh quy định, vận hành ba mươi sáu cái chu thiên, sau đó nghỉ ngơi một lần, tính nhẩm một vài đề mục, ngẫm nghĩ một vài thứ, sau đó tái vận hành ba mươi sáu cái chu thiên.
Lưu Dương cứ như vậy tu luyện, kết quả cho ra phi thường rõ ràng, trong vài ngày tinh thần năng lượng của hắn tăng cao, mà Lý Long Cảnh tránh ở bên trong ý thức hải, hồi phục năng lượng của chính mình cũng không có cảm giác được sự thay đổi của Lưu Dương, sau này khi biết được lại vô cùng hoảng hốt, đó là nói sau.
Hôm nay vào giữa trưa, Lưu Dương nằm ở trên giường, lại bắt đầu tu luyện, sau vài ngày, với mấy trăm lần tu luyện, làm hắn đã sớm cưỡi xe nhẹ đi đường quen , dưới ý niệm khu động, lưu chuyển đích tốc độ cũng mau hơn, hơn nữa theo ý hắn khống chế, muốn cho mau thì nhanh, muốn cho chậm thì chậm, nói dừng là dừng, nói đi là đi, giống như thiên lôi, chỉ đâu đánh đó ( DG : ý đúng là như tay chỉ, chỉ đâu là làm đấy).
Đang tu luyện , cánh cửa phòng bệnh bị đẩy ra, hiện tại Lưu Dương cảm quan phi thường đích mẫn tuệ, nghe được cửa phòng mở, hắn tưởng tống Giai Linh vào, vừa lúc chu thiên đã xong, hắn từ từ đích thu công, sau đó không quay đầu hỏi: "Là Giai Linh tỷ phải không?"
"Tiểu Dương, ngươi khỏe không?" giọng nói truyền đến lại là giọng nam, Lưu Dương nhìn lại, không phải tống Giai Linh, là chồng của Lưu Thải Vân, Hoàng Căn Vĩ, trước kia là luật sư của công ty cha mẹ Lưu Dương, sau khi cha mẹ xảy ra tại nạn xe, công ty của cha mẹ, đều từ Hoàng Căn Vĩ hỗ trợ để ý, Hoàng Căn Vĩ cũng được chỉ định là người giám hộ của Lưu Dương, mấy năm nay đều chiếu cố cho Lưu Dương, đối với Lưu Dương tốt lắm, mấy ngày hôm trước đi công tác , hiện tại cũng là vừa trở về.
"Hoàng thúc thúc, ngài đã tới, đi công tác đã trở về rồi sao?" Lưu Dương nhanh ngồi dậy, nhiệt tình tiếp đón Hoàng Căn Vĩ .
“Đúng vậy, Tiểu Dương, ta hôm nay mới vừa vừa trở về, ngươi thế nào rồi, lúc nãy sao lại nằm tư thế kỳ lạ vậy?" Hoàng Căn Vĩ lúc đi vào liền thấy được tư thế của Lưu Dương, tóm lại không phải tư thế bình thường lúc đi ngủ, cảm giác rất quái lạ.
"Không có việc gì, tư thế như vậy ta mới thoải mái, Hoàng thúc thúc, ngươi ngồi a." Lưu Dương không nghĩ đàm luận nhiều về chuyện tư thế liền chuyển hướng đề tài nói.
Hoàng Căn Vĩ cũng chỉ hỏi một chút, vội vàng ngồi xuống bên giường của Lưu Dương, đem một cái gói to đặt ở bàn cạnh giường, nói: "Tiểu Dương, thúc thúc vì việc công tác, không có thời gian chiếu cố ngươi, ngươi không trách thúc thúc sao, đây là thúc thúc đi A thị đi công tác cho ngươi, là A thị đặc sản, ngươi nếm thử xem?"
Hoàng Căn Vĩ là bạn học của phụ thân, cũng là bạn tốt, từ trở thành sau khi trở thành người giám hộ của chính mình, liền đối đãi với Lưu Dương như con của mình, Lưu Dương phi thường cảm kích hắn, nhìn thấy hắn còn cầm quà đi tới, vội vàng nói: "Hoàng thúc thúc, ta chính mình cố chấp, cho người cùng Lưu a di thêm phiền toái , thực xin lỗi."
"Ngươi không có việc gì là tốt rồi, thúc thúc cũng an tâm, ngươi không biết thúc thúc có bao nhiêu lo lắng, ngày đó nếu thúc thúc đưa ngươi đi học, cũng sẽ không xuất hiện vấn đề ." Hoàng Căn Vĩ có chút hối hận nói, ngày Lưu Dương xảy ra tai nạn xe, vốn muốn đưa Lưu Dương đi, nhưng bị Lưu Dương cự tuyệt , vừa lúc Hoàng Căn Vĩ lại có chuyện, ai biết lại xảy ra tai nạn xe cộ, sau đó Hoàng Căn Vĩ đã tự trách mình mấy ngày liền.
"Không có quan hệ đến thúc thúc, ta không phải không có việc gì sao, hiện thương thế trên người cũng tốt rồi , phỏng chừng qua vài ngày liền có thể xuất viện ." Lưu Dương biết Hoàng Căn Vĩ bề bộn nhiều việc, chẳng những muốn làm luật sư chức nghiệp, đồng thời phải giám thị công ty mà phụ thân lưu lại, hắn bình thường cố gắng không quấy rầy Hoàng thúc, có thể chính mình đi liền tự mình đi, hơn nữa tai nạn xe cộ là ngoài ý muốn, ai cũng không nghĩ muốn chuyện đó phát sinh.
"Nghe Thải Vân nói ngươi tỉnh, ta cũng an tâm, bất quá A thị chuyện tình có điều khó giải quyết, không trở về liền với ngươi, lần này trở về, nếu bên kia có việc ta lại đi tiếp, Tiểu Dương, thật sự không có việc gì sao." Hoàng Căn Vĩ nhìn thấy Lưu Dương hiền lành nói, từ vài năm tiền Lưu Dương đích cha mẹ gặp chuyện không may về sau, hắn thẳng đến đem Lưu Dương nhìn thành chính mình đích hài tử giống nhau, quan ái có thêm.
"Đương nhiên không có việc gì , hoàng thúc thúc, ta đã có thể đi được rồi ." Lưu Dương nói xong, tựu chuẩn bị xuống giường, vài ngày tới nay, vết thương tốt lắm rất nhiều, chính mình hành tẩu đã không thành vấn đề .
"Đừng, con cứ nằm đi, thương mới tốt vài ngày, đừng cậy mạnh ." Hoàng Căn Vĩ chứng kiến Lưu Dương muốn lên đến, vội vàng ngăn hắn lại, nói: "Ta biết ngươi khá,tốt hơn nhiều, không cần phải xuống ."
Hoàng Căn Vĩ cùng Lưu Thải Vân hai người Lưu Dương thật lòng cảm kích, sau khi cha mẹ qua đời cả hai đều chiếu cố hắn, nuôi nấng hắn đã lớn, tại trong lòng Lưu Dương thậm chí địa vị cũng giống như cha mẹ đã qua đời của hắn, nghe được Hoàng thúc ngăn cản, Lưu Dương liền nghe lời nằm xuống.
Chứng kiến Lưu Dương nằm ở trên giường, Hoàng Căn Vĩ lúc này mới yên tâm, thuận tay đắp chăn cho Lưu Dương, lông mi nhướng lên, nghĩ tới việc gì rồi nói: "Đúng rồi, Tiểu Dương, chuyện tai nạn xe cộ ta đã xử lý tốt , ngươi yên tâm đi, để cho người của công ty bảo hiểm đến đi tới xử lý một lần về vấn đề bồi thường, phỏng chừng cũng sắp xong, có cái gì yêu cầu cứ việc đề xuất."
* bất diệc nhạc hồ : Theo mình search thì có nghĩa
Tử viết:
- Học nhi thời tập chi, bất diệc duyệt hồ?
- Hữu bằng tự viễn phương lai, bất diệc lạc hồ?
- Nhân bất tri nhi bất uẩn, bất diệc quân tử hồ?
Than ôi! Bể học mênh mông, lời Đức Thánh Khổng vẫn treo trên vách. Nhớ hồi gặp Đại Đức Thích Giác Thành tại Đình Bóng (Hậu Bổng), có nói: Vui với đạo đi! Thầm nghĩ: Học nhi thời tập chi, bất diệc duyệt hồ?, Hữu bằng tự viễn phương lai, bất diệc lạc hồ? Học rồi tập thì duyệt (Vui), có bạn từ xa đến thì lạc (Vui). Sao mà vui lắm thế nhỉ? Mà DUYỆT với LẠC đều là vui nhưng sự thể khác nhau ra sao?
Chắc có nghĩa là vui vẻ mà luyện tập...Ai có ý kiến hay hơn mong được sự góp ý
Đã có 4 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của huynhba