Thật đúng là thời thế đổi thay , ngay cả một lão già sắp xuống lỗ cũng còn háo sắc ! Bảo Quân thấy tâm trạng hắn mấy phần bực dọc liền nói :
-Hay hai vị sư huynh đi đi , muội ở đây chờ vậy !
Nhược Hàn cười nhạt :
-Ta vốn dĩ chẳng biết gì nhiều , tên ngốc này lại còn dở hơn , để bọn ta đi thì có mà tìm bằng niềm tin à ?
Bảo Quân không nói gì , Giang Huy cũng cúi đầu ra vẻ đăm chiêu trước cái mạng sống đang phập phồng . Nhược Hàn nhìn lão nhân nói :
-Nếu còn không để ta và sư muội đi kiếm Bạch Đại Ngải thì không những các ngươi có tội với Thần Rừng mà còn khiến mấy gã trai tơ kia chết non vì ngứa ngáy đấy !
Lão nhân đưa mắt nhìn mấy thanh niên đang vật lộn dưới đất , chân diện lão đăm chiêu hỏi :
-Bọn ngươi có thể chữa trị được cho chúng sao ?
Nhược Hàn khinh khi không thèm nhìn lão đáp gọn :
-Tất nhiên là được , nhưng phải tiếp thu tinh nguyên của Bạch Đại Ngải xong đã !
Hắn từng nghe Ngọc Tuyền chân nhân và Bảo Quân nói rằng Bạch Đại Ngải dùng để chữa bệnh nên mới đoán mò như vậy chứ thực ra cũng chưa được am tường về chuyện này . Dù sao giữa sự sống và cái chết cũng phải đánh liều một phen !
Lão nhân trầm mặc giây lát rồi gật đầu :
-Thôi được rồi , ta tạm tin lời các ngươi !
Nói đoạn sai người cởi trói cho Nhược Hàn và Bảo Quân , đồng thời cũng lấy lại mấy sợi dây nữa buộc thêm vài vòng quanh người Giang Huy như có ý đe dọa rằng , các ngươi mà không về thì tên này sẽ bị trói đến chết !
Giang Huy mếu máo đưa mắt nhìn sư huynh và sư muội nói vẻ van nài :
-Các vị đừng có bỏ ta lại đây đấy nhé !
Nhược Hàn mắng :
-Ngươi nghĩ ta là hạng lưu manh hay sao mà làm mấy chuyện đó ? Thật đúng là một gã sư đệ chẳng ra gì !
Giang Huy cúi đầu ra vẻ ăn năn . Nhược Hàn không để tâm , hắn nhìn mấy thanh niên đang giẫy giụa như đỉa phải vôi nói :
-Các ông nên trói bọn họ lại , cứ để cào cấu thế kia thì đến khi bọn ta về cũng trở thành thân tàn ma dại thôi !
Nói đoạn nắm tay Bảo Quân lôi đi . Chúng nhân nhìn theo bóng dáng hai người xa dần khẽ lắc đầu . Lão nhân thấy hắn nói cũng có lý nên sai người trói nốt bọn thanh niên kia vào cột , thành ra Giang Huy cũng có bạn nên phần nào đỡ buồn tủi !
Nhược Hàn đi khỏi ngôi làng của mấy kẻ không biết phân biệt phải trái kia mới hỏi Bảo Quân :
-Mấy cái cây ấy thì có uy lực gì mà bọn phàm phu tục tử kia lại tôn thờ như thế nhỉ ?
Bảo Quân đã quen với cách ăn nói lỗ mảng của hắn nên cũng chẳng chú ý nhiều , nàng mỉm cười đáp :
-Theo như truyền thuyết nói thì Bạch Đại Ngải mọc ở đâu thú dữ sẽ tránh xa , không dám đến quấy phá . Có thể những người dân này thấy nó có tác dụng như vậy mới nghĩ là di vật của Thần Rừng nên tôn thờ !
Nhược Hàn gật đầu cho là phải , hắn ngước nhìn bầu trời tối thui như đêm ba mươi thở dài :
-Đêm nay biết làm thế nào đây , thật là khổ hạnh thay !
Bảo Quân trầm ngâm :
-Giang sư huynh còn đang bị trói , hẳn sẽ khổ cực hơn chúng ta !
Nhược Hàn phẩy phẩy vạt đạo bào đuổi mấy con muỗi đáng ghét rồi bước đi tiếp . Sương rơi ngày cành nhiều , cơ hồ cái lạnh thấm đẫm vào da thịt , Nhược Hàn đi mò mẫm đã đâm vào gốc cây mấy lần , trán hắn u lên , đau buốt muốn chảy nước mắt . Tuy vậy cũng chẳng dám kêu la nửa lời , hắn không muốn mất giá trong mắt Lâm Bảo Quân !
Cuối cùng hai người cũng mệt mỏi nên bỏ mặc bọn muỗi bay vo vo mà tựa vào một gốc cây thiếp đi ...
Ở đây không có mặt trời , hay nói cho đúng thì có lẽ mặt trời không chiếu rọi nổi qua lớp mây vụ u ám . Đêm hôm qua hai người rời khỏi bản làng kỳ quái chỉ là lần lữa mà đi mò .
Khi tỉnh dậy Bảo Quân soi la bàn mới phát hiện cũng chỉ lệch phương hướng một chút liền thay đổi hướng đi . Nhược Hàn thấy nàng ta kiên nhẫn đi đến nỗi không nghỉ ngơi cũng chẳng trò chuyện thì cũng không dám tí tởn như thường ngày . Dù sao hắn cũng chưa đến nỗi lưu manh hay đểu cáng đến nỗi quên đi điểm dừng và tình nghĩa !
Đến tầm chiều hôm thì hai người đến một khu rừng thưa nhặt hơn hẳn mọi nơi , ở đây không khí tuyệt nhiên rất trong lành , những đám mây bách sắc cũng lưa thưa hơn rất nhiều . Và điều làm Nhược Hàn thích thú hơn cả đấy là tuyệt nhiên không có bóng dáng một con muỗi đáng ghét nào .
Đêm qua hắn ngủ như chết đã bị chích mấy chỗ vào mặt hãy còn đỏ ửng . Bảo Quân cũng chẳng hơn gì hắn , nhưng nàng không để tâm mấy chuyện đó , kể cũng lạ ! Thường thì theo như hắn thấy bọn mỹ nhân nếu bỗng dưng bị vài cái mụn ở mặt thì la ó như bị người ta cắt tiết ! Nhưng Bảo Quân thì dửng dưng như không !
Có thể nàng ta vì lo lắng cho vị sư huynh quý báu đang bị trói ở ngôi làng hoang vu kia ! Giải thích như vậy Nhược Hàn thấy tương đối hợp lý nhưng trong lòng nổi lên mấy ý nghĩ ghen tức . Không hiểu mình mà bị trói như vậy , nàng ta có lo lắng hay không ? Nhưng đắn đo đi lại cuối cùng hắn thấy nhận được sự lo lắng thật cũng không bằng cảm giác đau đớn đó ! Dù sao hắn cũng là một con người hết sức thực tế !
Bảo Quân không để ý đến tâm trạng của hắn , nàng hỏi :
-Sư huynh có nghe thấy gì không ?
Nhược Hàn cau mày , hắn mãi mê theo đuổi mấy ý nghĩ vẩn vơ mà chẳng quan tâm đến việc gì , lúc này để tâm hắn mới cảm thấy có tiếng người nói chuyện . Đi được một lúc thì tiếng nói ấy càng rõ hơn . Hắn cau mày lẩm nhẩm :
-Đúng là oan gia ngõ hẹp !
Bảo Quân bĩu môi :
-Chẳng phải sư huynh từng có ý đồ chẳng ra gì với người ta hay sao ?
Nhược Hàn gãi đầu :
-Ta thấy ả kiêu căng nên muốn đùa vui một chút , tuyệt không giống ý sư muội nghĩ đâu ?
Bảo Quân cười nhạt :
-Muội nghĩ gì chưa nói ra mà sư huynh đã đoán được cơ à ?
Nhược Hàn giả bộ than thở nói :
-Ta sinh ra đã không được người ta ưa , bây giờ ngay cả Bảo Quân cũng coi ta chẳng bằng Giang Huy !
Lời nói chỉ là hắn đùa cợt , nhưng Bảo Quân hơi khựng người lại , nàng nắm tay hắn đi tiếp hỏi :
-Ai nói với sư huynh như vậy ?
-Rõ ràng là như thế , đâu cần ai nói !
-Lại ăn nói hồ đồ rồi !
-Vậy nếu ta bị trói như vậy muội có lo lắng như thế này không ?
Bảo Quân mỉm cười nhìn hắn đáp :
-Không !
Nhược Hàn thất vọng trần chề nói :
-Biết ngày mà !
Bảo Quân bưng miệng cười :
-Muội còn chưa nói hết , nếu huynh bị trói thì tất nhiên muội không đi làm cái việc chẳng chắc ăn thế này mà sẽ liều mạng cứu huynh ra ! Vậy được hay không ?
Nhược Hàn còn chưa kịp sướng hết cơn thì Kim Tuyết Anh và Tiểu Ngọc đã hiện ra rõ mồn một . Tiểu Ngọc lườm hắn hỏi :
-Các ngươi đến đây làm gì ?
Nhược Hàn cười nhạt :
-Ta đi tìm ngải tất nhiên phải đến đây mới có ngải mà hái !
Tiểu Ngọc cằn nhằn :
-Rõ ràng đi theo người ta còn bày đặt !
Tuyết Anh kéo tay áo nàng nói :
-Chúng ta đi thôi !
Bảo Quân cũng nắm tay Nhược Hàn lôi đi , chẳng ai nói với nhau câu nào .
Khoảng hơn một canh giờ sau thì phía trước lấp lánh ánh bạc lẩn quất trong đám mây màu sắc mờ nhạt . Nhược Hàn sáng mắt nói :
-Hê hê ! Trời không phụ người tốt !
Tiểu Ngọc đốp chát :
-Ngươi mà là người tốt thì thật nhân gian chẳng còn kẻ vô lại !
Nhược Hàn tính trả đũa nhưng Bảo Quân nắm tay hắn dắt đi nói :
-Huynh còn cãi lộn với cô ta nữa thì chẳng hóa ra cũng nhỏ nhen giống như thế sao ?
Tiểu Ngọc giận tím mặt dơ tay nói :
-Cô ... cô ...!
Nhược Hàn sung sướng ra mặt , hắn tý tởn ném cho Tiểu Ngọc mấy cái nhìn khinh khi khiến nàng ta tức nổ đom đóm mắt , nhưng chả biết trút giận vào đâu đành đá loạn xạ mấy ngọn cây quanh đấy !
Trước mặt Nhược Hàn mọc rất nhiều loại cây giống như Hoàng Cúc , có điều toàn thân như được trạm trỗ bằng bạc , lấp lánh sắc quang , cao độ hơn một thước . Hắn hý hửng bước đến nhổ đủ năm cây nhưng sau lại thấy trên đường về nhỡ xảy ra chuyện gì thì hỏng nên nhổ tiếp năm cây nữa !
Tiểu Ngọc thấy vậy liền đá xóay :
-Thật tham lam hết chỗ nói !
Nhược Hàn vì nghe lời khuyên răn rất ư là cao minh của Bảo Quân nên tuyệt nhiên không thèm đáp lại , hắn chỉ ngoe nguẩy đi qua đi lại khiến Tiểu Ngọc bức xúc đỏ mặt tía tai . Giá như hắn cãi lại mấy lời còn đỡ , đằng này cứ dùng mông đánh tanh tách như cào cào đá chân , thật khiến người ta bực dọc vô cùng ...
Kim Tuyết Anh tuy rằng rất chán ghét cái thái độ vô duyên ấy nhưng một là tính tình thâm trầm , lạnh nhạt ghét nói chuyện , hai nữa cũng e ngại công phu bá đạo của Bảo Quân nên chẳng tiện đôi co , thành ra hai người bị hắn làm cho uất ức đến nỗi phải nhổ vội cây mà bỏ đi . Nhược Hàn thích thú vô cùng . Hắn nhìn Bảo Quân nói :
-Sư muội thật lợi hại !
Bảo Quân lắc đầu :
-Huynh bao nhiêu tuổi rồi mà vẫn như đứa trẻ thế ?
Nàng nói vậy nhưng lại quên mất rằng mình nặng lòng với hắn chẳng qua vì hắn rất chẳng ra gì ...
Sáng hôm sau thì hai người về đến cái bản làng quỷ quái kia , trên đường đi chẳng xảy ra biến sự . Nhược Hàn thầm than thở rằng cũng chỉ vì u khí trong Man Hoang Đại Lục quá ư là kiềm chế tài năng của hắn . Mọi lần hắn tiên đoán chỉ chính xác trở lên nhưng lần này đành bỏ không năm cây ngải chả biết để làm gì . Hắn nhăn nhó nói :
-Trong khu vực đấy nhiều ngải như vậy mà sao bọn này không vào mà lấy nhỉ ? Cả mấy gã đạo sỹ Bích Du cung nữa !
Bảo Quân lắc đầu :
-Có những chuyện chúng ta biết thì họ lại không biết , và ngược lại ...
-Xem ra những gì lão già kia biết thì chúng ta đều biết , còn những gì chúng ta không biết thì các lão ấy cũng mù tịt ! Hê hê !
Bảo Quân thở dài không nói gì , nàng thấy sau mấy ngày vất vả để hắn tự sướng một chút cũng không thành vấn đề .
Trong thời gian đi về bản làng này Nhược Hàn cùng Bảo Quân đã tranh thủ hấp thụ được tinh nguyên của Bạch Đại Ngải . Đúng như lời Ngọc Tuyền chân nhân nói , khi đã có căn cơ từ trước thì việc dung hòa các loại ngải tiếp theo không phải chuyện khó khăn . Hai người dung hợp được chân nguyên liền chiếu theo khẩu quyết được ông ta truyền dạy từ trước mà vận dụng . Nhưng tuyệt nhiên không thấy đoạn nào nói đến việc có thể hóa giải được Phù Phấn Ngải thì cũng lấy làm lo ngại trong lòng .
Lão nhân trưởng bản cùng chúng dân thấy hai người ôm một mớ ngải về thì chân diện ai nấy biến đổi liên hồi , rồi đột nhiên tất cả bọn họ quỳ xuống lạy như tế sao .
Bảo Quân nhìn Nhược Hàn thì thấy hắn cũng đang há mồm ngạc nhiên , nàng quay về phía chúng dân hỏi :
-Có chuyện gì đây ?
Lão nhân trưởng bản nói :
-Bạch Đại Ngải là thứ cây chí linh không dễ gì tìm thấy , các ngài lại có nhiều như thế tất nhiên phải là hậu duệ của Thần Rừng mới kiếm được !
Nhược Hàn muốn cười vang một tiếng cho sảng khóai tâm hồn . Hắn không ngờ lão già này trông có vẻ cũng uyên bác nhưng cuối cùng cũng hóa hồ đồ , thế mới biết bề ngoài khó lòng đánh giá được phẩm chất con người . Hắn làm bộ nghiêm nghị nói :
-Các vị đoán gần đúng , chỉ có điều ta không phải hậu duệ mà là đệ tử đích truyền của Thần Rừng !
Hắn quay sang Bảo Quân chỉ tay :
-Còn nàng là phu nhân của đệ tử thần rừng , chúng ta vì có chuyện đại sự nên mới phải cải trang thành sư huynh muội như vậy !
Lâm Bảo Quân ửng hồng chân diện , nàng kéo áo hắn định phản đối nhưng chúng dân phía trước dập đầu hô lớn :
-Đệ tử Thần Rừng muôn năm ! Phu nhân đệ tử Thần Rừng cát tường !
Nhược Hàn phất tay ra hiệu cho họ đứng dậy nói :
-Hãy đứng dậy và nhanh thả tên gia nô của chúng ta ra !
Bảo Quân nghe hắn gọi Giang Huy là gia nô thì không khỏi bưng miệng cười . Nhược Hàn nắm tay nàng giật mấy cái nói :
-Đừng có quá vui mừng như thế nào !
Bảo Quân ngưng cười trừng mắt phượng hỏi :
-Sư huynh định lấy muội ra làm trò cười sao ?
Nhược Hàn ghé vào tai nàng nói :
-Cứu Giang Huy đã rồi tính sau !
Bảo Quân lườm hắn :
-Cứu huynh ấy thì cũng đâu cần nói muội là phu nhân của sư huynh ?
Nhược Hàn nhăn nhở , hắn hướng xuống chúng nhân giục :
-Còn không nhanh mang hắn đến đây ?
Trưởng bản giật mình vội gọi mấy tên trai đinh chạy đi thả Giang Huy . Lão hướng đến Nhược Hàn hỏi :
-Không hiểu hai vị có thể chữa trị cho mấy gã bị trúng thương hay không ?
Nhược Hàn đưa mắt nhìn Bảo Quân , chân diện hai người trùng hẳn xuống . Đắn đo đi lại một lúc Nhược Hàn khoát tay :
-Các vị hãy đem họ vào phòng , chốc nữa ta sẽ đến thử xem thế nào !
Trưởng bản mừng rỡ ra mặt , lão vội sai phái bọn trai đinh đi thực hiện không chút chậm chễ . Lúc này tốp người được lệnh thả Giang Huy cũng đã dắt hắn đến , chỉ mấy ngày bị trói ở ngoài trời mà trông thần sắc hắn ảm đạm một cách thê thảm . Khuôn mặt dường như méo mó biến dạng vì bị bọn muỗi rừng thay nhau hành hạ . Vừa trông thấy hắn Nhược hàn chạy đến vỗ vai :
-A nô tài ! Ta còn tưởng ngươi vong mạng rồi chứ !
Giang Huy sững người với cách xưng hô của hắn nhưng Nhược Hàn thì thầm vào tai :
-Cứ làm theo những gì ta nói là được !
Nói đoạn hắn lại cất cao giọng :
-Từ giờ mọi người đã rõ mọi chuyện rồi , ngươi không cần đóng kịch nữa , hãy trở về với thân phận của mình !
Trưởng bản bước đến nói :
-Thưa đệ tử Thần Rừng , lũ tráng đinh bị thương đã được đưa vào phòng !
Nhược Hàn gật đầu đưa cho lão ta hai cây ngải , còn lại giao hết cho Giang Huy rồi vẫy tay gọi Bảo Quân cùng đến phòng trị thương .
Bọn trai đinh bị thương tất cả bốn gã , vì trưởng bản đã ra lệnh trói chúng lại nên thân thể ngoài vết muỗi chích nham nhở thì cũng chẳng có mấy vết xước . Lão cũng thông minh hơn Nhược Hàn nghĩ rất nhiều khi nhét vào miệng chúng một mớ giẻ khiến chẳng tên nào la ó được , chỉ đây đó vài tiếng rên nghe chẳng thành tiếng .
Bảo Quân nheo mắt nhìn mấy "bệnh nhân" một lúc rồi không đợi Nhược Hàn nhắc liền đến niệm chú bao phủ một màn huyết quang dày đặc lên thân thể từng người . Nhược Hàn phát hiện màn huyết quang này khá giống với màn huyết quang mà ngày trước Ngọc Tuyền chân nhân chữa trị cho mình thì cũng bớt lo lắng .
Quả nhiên một lúc sau bốn gã trai đinh dứt hẳn tiếng rên ư ử . Nhược Hàn phất tay ra hiệu cho người đến cởi trói . Bọn gia đinh vừa được cứu chữa liền quỳ rạp xuống tạ ơn một cách hết sức cảm động .
Ngay ngày hôm đấy lão trưởng bản cho tập hợp toàn bộ chúng dân trong làng đến trồng lại hai cây ngải để xua đuổi muỗi và thú dữ rồi mở tiệc linh đình tiếp đón " phu phụ đệ tử Thần Rừng " và tên "gia nô" mang đầy vẻ ấm ức .
Dân cư ở Man Hoang đại lục đúng là có nhiều món ăn lạ lẫm đến kỳ dị . Nhược Hàn và Giang Huy vốn dĩ bị bỏ đói lâu ngày , hơn nữa nghĩ xuống núi mình có phá luật cũng chẳng ai biết nên xơi no nê thịt hươu nướng . Chỉ có Bảo Quân là vẫn tuân theo giới luật , nàng ta ngồi nhấm nháp mấy củ sắn gạc nai , thi thoảng lại đưa mắt nhìn bọn Nhược Hàn mồm miệng bóng loáng mỡ đầy vẻ khinh khi !
Cũng vì Nhược Hàn đã "lỡ lời" nói rằng mình và Bảo Quân là phu phụ nên đêm hôm đấy , sau khi tàn tiệc chúng dân "nhốt" chung họ vào một phòng . Nhược Hàn tám phần say mèm , hắn thích thú đến kéo tay Bảo Quân :
-Đi ngủ thôi sư muội !
Bảo Quân giật tay ra trừng mắt nhìn hắn nói :
-Ngủ cái gì , huynh định ở trong này sao ?
Nhược Hàn cười nhăn nhở :
-Chúng ta là "phu phụ" mà !
Nói đoạn trèo lên giường nằm ườn ra , một chốc sau thì ngủ say như chết . Bảo Quân thở dài chẳng phản ứng gì .
Đêm sâu Nhược Hàn mơ màng tỉnh dậy , hắn đưa mắt quan sát thấy Bảo Quân vẫn ngồi chống cằm ở bàn thì giật mình một cái , đoạn ngồi lên bước lại bàn nói :
-Hình như khi tối ta hơi say , sư muội đi ngủ đi !
Nói xong xoa thái dương mấy cái rồi đẩy cửa bước ra ngoài . Bảo Quân hỏi :
-Sư huynh đi đâu ?
-Sang ngủ với Giang Huy !
Nói đoạn chập chững đi thẳng . Bảo Quân nheo mắt nhìn theo bóng hắn rồi cũng đóng cửa lại . Đêm hôm đấy hình như nàng ngủ cũng không ngon !
Sáng hôm sau ba người chào chúng dân lên đường . Lão trưởng bản cố sức giữ họ lại nhưng Nhược Hàn vin lý do là còn phải bận truy bắt hai tên phản đồ đã đánh cắp Bạch Đại Ngải nên mọi người không dám cản , họ tặng rất nhiều đồ ăn mang theo nhưng Bảo Quân chỉ lấy một ít sắn gạc nai , hình như nàng ta rất thích nó thì phải ! Sở dĩ gọi tên như vậy vì loại sắn này được đào về rồi đem gác lên gác bếp , khói lửa sẽ hun vàng bóng mấy củ sắn này khiến chúng trông như sừng con nai . Nhược Hàn ăn chẳng thấy ngon gì nhưng cũng không tiện phản bác ý sư muội !
Khi đi khỏi làng Giang Huy mới hậm hực nói :
-Hai người sung sướng làm đệ tử Thần Rừng còn ta thì bị trói mấy ngày sau đấy còn phải làm thân nô bộc , thật chẳng công bằng một tý nào !
Nhược Hàn gõ đầu hắn một cái nói :
-Nếu như không làm vậy thì liệu cái mạng của ngươi có còn giữ được đến bây giờ không mà còn đứng đó ghen tị ?
Bảo Quân mỉm cười :
-Đúng đấy Giang sư huynh ! Dù sao huynh vẫn không có mệnh hệ nào là tốt rồi !
Giang Huy đuối lý đành đánh trống lảng :
-Bây giờ chúng ta đi tìm Huyết Nhân Ngải sao ?
Nhược Hàn nói :
-Đúng vậy ! Loại ngải này rất khó lấy , ngươi nên chuẩn bị tinh thần đi !
Tương truyền rằng những con Long Hổ sau khi ăn thịt người nào sinh ra vào năm Dần hoặc Thìn sẽ để lại quả tim trong rừng sâu . Quả tim này sau một thời gian sẽ nảy mầm mọc thành cây Huyết Nhân Ngải . Huyết nhân ngải cao hai thước , lá như lá mẫu đơn còn hoa nhỏ li ti như giọt máu .
Ban ngày loại cây này xanh tốt bình thường , chỉ đến thời khắc đúng nửa đêm ngày rằm nó mới bừng sáng huyết quang , hoa lá trở thành màu tươi đỏ như máu . Muốn hái được loại cây này phải đợi đến thời khắc ấy và niệm bùa chú để nhổ .
Cũng vì nó được sinh ra và phát triển nhờ thịt và máu người nên xung quanh thường có rất nhiều Long Hổ bảo vệ . Loại ngải này nếu hấp thụ được tinh nguyên sẽ giúp kẻ chân tu luyện được giác quan tinh tường , đến cảnh giới có thể thực hiện thần giao cách cảm , đoán nhận được sự việc cách xa cả ngàn dặm . Hơn thế nữa loài Ngải này còn có tác dụng thực tiễn ấy là nếu ngậm một lá ngải sẽ nhịn đói đựơc bảy ngày !
Giang huy không thích cái tác dụng thực tiễn này cho lắm , về một mặt nào đó mà nói , nhai đồ ăn chính là một phần cuộc sống của hắn . Nếu chỉ việc ngậm ngải mà sống thì chắc hắn buồn muốn chết .
Vì lần trước Nhược hàn cùng Bảo Quân đã đi đến nơi mọc Bạch Đại Ngải nên giờ quay lại đấy rồi đi tiếp là không phải việc khó . Họ cũng hấp thụ được tinh nguyên của Bạch Đại Ngải đầy đủ , chỉ còn Giang Huy là đang bắt đầu nên đêm hôm hắn vẫn phải hý hoáy luyện tập một mình .
Đến khi hắn hấp thụ được tinh nguyên của Bạch Đại Ngải thì ba người cũng bước vào một không gian hoàn toàn khác . Ở đây không thấy mùi hắc hắc khó chịu như những nơi mà họ đã đi qua , chỉ có điều không gian lại mấy phần ẩm uớt . Thi thoảng trên nền đất mềm còn có vết chân để lại , điều đấy chứng tỏ người của Bích Du Cung và Minh Nguyệt cung đã đến đây trước . Nhược Hàn không lấy làm buồn , hắn cho rằng có bọn chúng đi trước giết bớt thú dữ âu cũng là điều tốt !
Ý nghĩ của hắn chưa dứt thì phía xa xa vọng đến tiếng gầm gừ nghe động tâm . Nhược Hàn lùi lại hai bước nói :
-Không lẽ Long Hổ xuất hiện rồi sao ?
Giang Huy thấy bộ dạng của hắn thì bật cười :
-Có gì mà sư huynh sợ hãi đến vậy ?
Ai xem thường hắn còn được , chứ ngay cả tên heo mập này cũng xem thường hắn thì thật không còn gì nhục nhã bằng . Nhược Hàn bước lên mấy bước vênh mặt nói :
-Chỉ là ta thủ thế đấy thôi , bọn thú vật này ăn nhằm gì !
Truyền Thuyết Côn Lôn Nguyên Tác : Văn Càn Khôn
Hiệu Đính : Vũ Dạ Tiêu Tử
Chương Mười Ba
Long Hổ
Hắn vừa dứt lời thì không gian phía trước chập chờn hư ảo một cách khác thường , đây đó từng mảng khí quyển dao động như làn sóng . Nhược Hàn tái mặt hỏi :
-Chuyện gì nữa đây ?
Lời hắn vừa dứt thì phía trong băng ra hai thân ảnh nhanh như điện chớp . Nhìn lại đấy chính là hai gã đạo sỹ Bích Du cung . Ba người , nhất là Giang Huy trông thấy thì chuyện cũ sôi lên . Cũng chính vì hai gã đồi bại này mà làm họ chậm chễ mấy ngày , lại còn ghánh chịu những chuyện không đâu vào đâu . Giang Huy quát :
-Hai gã thối tha này , không ngờ lại gặp các ngươi ở đây !
Nói đoạn toan niệm chú xuất bùa nhưng Bảo Quân cản lại :
-Giang sư huynh hãy bình tĩnh !
Đạo sỹ lớn tuổi lạnh lẽo nhìn ba người nói :
-Khôn hồn thì về đi nếu không sẽ vong mạng !
Nói đoạn nhìn gã sư đệ rồi cả hai chạy đi như chớp ! Giang Huy còn muốn đuổi theo nhưng Nhược Hàn tóm cổ áo hắn lôi lại nói :
-Ngươi hung hăng vừa thôi nào !
Giang Huy hãy còn hậm hực nhưng nhìn thấy sư huynh và sư muội thần sắc đăm chiêu thì không khỏi tò mò . Hắn tròn mắt hỏi :
-Có chuyện gì mà thái độ hai người lạ thế ?
Thủy Nhược Hàn lắc đầu :
-Tạo sao bọn chúng lại chạy ra nhanh như vậy ? còn chưa đến đêm rằm thì hái sao được Huyết Nhân Ngãi ?
Bảo Quân bước đi trước nói :
-Nhất định trong đó có gì kỳ quái , chúng ta hãy vào xem thử thế nào !
Nhược Hàn cùng Giang Huy vội vàng chạy theo . Càng vào trong , không gian càng trở nên khác lạ . Trong này không chỉ méo mó như những làn sóng nhẹ mà thi thoảng một vài mảng không gian còn vương vất màu đỏ tươi như làn huyết quang . Nhược Hàn nhìn mấy mảng không gian đó thì khẽ rùng mình . Hắn đang liên tưởng đến cái cảnh mình bất thình lình bị một con dị thú khổng lồ bất ngờ táp vào cổ , rồi máu cứ thế mà chảy ra bay dạt vào không trung ! Óc tưởng tượng của hắn trong những trường hợp nguy hiểm không hiểu sao toàn hướng tới bi kịch ...
Đột nhiên hai nhân ảnh nữa xuất hiện , chính là Kim Tuyết Anh và Tiểu Ngọc , nom thần sắc họ mấy phần hoảng sợ , chân diện thì tái nhợt , hai người đứng tựa vào gốc cây thở gấp , dường như vừa rồi đã sợ hãi mà chạy miết không dám nghỉ . Nhược Hàn trông thấy quang cảnh ấy thì đắc ý nói lớn :
-Hê hê ! Không ngờ các cô cũng có thảm kịch như vậy !
Kim Tuyết Anh đứng thẳng dậy không thèm nói gì , Tiểu Ngọc lấy hơi cười nhạt :
-Đúng là oan gia ngõ hẹp !
Nhược Hàn bước đến mấy bước cười hê hê :
-Câu này lẽ ra ta phải nói mới phải , không hiểu ta có gì thu hút mà đi đâu cũng bị hai người bám theo vậy ?
Tiểu Ngọc đang thở , nghe hắn nói như vậy thì mặt mày đỏ gay mắng :
-Khốn kiếp ! Rõ ràng đến sau người ta mà kêu ai bám theo ai ?
Nhược Hàn định thôi nhưng nhìn nàng ta nói vài câu thì lại đứng thở , liền nghĩ ra một cách trả thù :
-Hê hê ! Nói xem hai nàng vì sao vào trong đấy rồi lại chạy ra ? Phải chăng muốn ra đón ta ?
Kim Tuyết Anh tuy rằng không nói nhưng chân diện lộ mấy phần tức giận . Tiểu Ngọc thì giẫy lên như đỉa phải vôi :
-Cái tên bỉ ổi vô liêm sỹ như ngươi dù có cho ta ... cả núi vàng ta cũng ... không thèm ra đón rước !... đúng là mơ tưởng hão huyền ... đồ bỉ ổi !
Nàng ta vừa nói vừa thở , điều đấy làm Bảo Quân cũng có chút động tâm , nàng toan bước lên bảo Nhược Hàn dừng lại thì lại nghe hắn nói :
-Ta biết rồi ! Người ta bảo nữ nhân không tiện nói ra tình ý của mình , cô nương lại là đạo cô cho nên sợ thiên hạ cười chê cũng phải !
Tiểu Ngọc trừng mắt quát :
-Tình ý cái đầu ngươi , nếu không vì ... thì ta quyết chẳng chạy ra đây làm gì !
-Vì cái gì ? Chẳng phải vì con tim bảo nàng chạy ra sao ?
-Đê tiện ! ... Đúng là ... một kẻ lưu manh hết thuốc ... chữa !...
Kim Tuyết Anh nắm tay nàng nói :
-Muội muốn bị hắn trọc cho đến nỗi mệt mà chết hay sao ?
Tiểu Ngọc nghe nói mới biết mình bị kế khích tướng liền trừng mắt nhìn hắn , đoạn cũng mặc cho Nhược Hàn đứng nỉ non , tựa mình vào gốc cây thở lấy sức !
Nhược Hàn nói mấy câu không thấy nàng ta phản ứng cũng chán , hắn bước đến cạnh Bảo Quân bảo :
-Hình như trong rừng có mấy tên dâm tặc muốn làm gì hai ả đấy !
Tiểu Ngọc đã lấy lại được phần nào sức lực nên phản đối :
-Ngươi thì biết cái gì , bọn dâm tặc dù thế nào cũng không lợi hại bằng nửa nó ...
Nói đến đây nhận ra sự lỡ lời nên buông ánh mắt tức tối nhìn Nhược Hàn mím môi lại .
Bảo Quân đoán được mấy phần cơ sự nên nói :
-Xem ra bọn Long Hổ không hề đơn giản , sư huynh nghĩ chúng ta có nên vào không ?
Nhược Hàn tính đánh bài chuồn nhưng nhìn quanh lại chạm ngay hai người Minh Nguyệt cung , máu sỹ diện nổi lên ! Hắn cười nhạt :
-Chúng ta đâu phải hạng yếu ớt , sợ chết như họ mà phải bỏ cuộc !
Giang Huy cũng phụ họa :
-Đúng đấy !
Tiểu Ngọc hừ nhạt :
-Vào đó xem còn mạnh mồm được không ?
Nhược Hàn không để tâm , hắn hung hăng bước đi trước . Bảo Quân cùng Giang Huy cũng chạy theo . Kim Tuyết Anh không hiểu nghĩ gì lại nhìn Tiểu Ngọc bảo :
-Chúng ta theo họ !
Tiểu Ngọc dường như vẫn còn sợ hãi chuyện cũ nên tròn mắt hỏi :
-Sư tỷ nói sao ?
Tuyết Anh không đáp lời mà bước lên đi trước .
Đoàn người đi thêm hơn một dặm thì trời bắt đầu tối , xung quanh không gian chẳng còn những mảng huyết khí mờ ảo chập chờn . Thay vào đấy là sự lạnh lẽo buốt sương da . Nhược Hàn lắc đầu :
-Trong này ngay cả mặt trời còn không nhìn thấy , nói gì đến ánh trăng ? Truyền thuyết kia chẳng phải là dối người sao ?
Tiểu Ngọc đang đi sau nghe hắn nói thế thì hừ nhạt một cái . Thái độ đầy vẻ khinh khi trước một kẻ thiếu hiểu biết . Bảo Quân sợ lại xảy ra cãi lộn nên nói :
-Nhiều người đã đến đây , tất nhiên không thể dối trá , trong sự việc này hẳn có chuyện kỳ bí !
Lời nàng vừa dứt thì trên cao ánh sáng bàng bạc le lói tỏa xuống . Mọi người ngạc nhiên đưa mắt nhìn nhau rồi không hẹn mà cùng ngước lên . Lúc này trong màn mê vụ kỳ quái đang ló rạng một vầng sáng hình tròn vành vạnh . Không phải mặt trăng thì là cái gì ?
Thật quái đản , chốn này quả nhiên khác thường ! Mặt trời không có mà lại có mặt trăng . Hẳn vầng trăng này muôn vàn diệu kỳ !
Không gian bắt đầu sáng lên như ban ngày , những lớp mê vụ nhàn nhạt xuất hiện như khói , trông chúng không rõ màu sắc . Chỉ như những đám mây bay nhẹ nhàng đầy hắc quang .
Ai nấy còn ngơ ngẩn thì một tiếng gầm dữ dội vang lên . Kim Tuyết Anh cùng Tiểu Ngọc sợ hãi nhìn nhau . Tiểu Ngọc run run tay nói :
-Là nó !...
Lời nói chưa dứt thì một cơn gió đầy mùi máu tanh tạt đến làm cây cối nghiêng ngả . Năm người phải vin vào gốc cây mới trụ được thân . Họ còn chưa hết bàng hoàng thì phía trước vọng lại tiếng cây đổ dạt rồi một con vật khổng lồ xuất hiện .
Trông con dị thú này toàn thân và đuôi giống hệt các bộ phận của con hổ , tuy nhiên thay bằng lông thì lớp da lại được vảy rồng vàng chói lóa bao phủ .
Trên cái đầu rồng với hai sừng lớn như sừng hươu , tọa lạc một cái miệng to cùng hai hàm răng dài đội cả môi mà trào ra . Con vật há miệng gầm gừ khiến những cái răng ấy thật giống mấy cái chông cắm vào chậu máu !
Thật đáng kinh hồn !
Long Hổ thở một hơi mạnh đầy mùi tanh tưởi về phía Nhược Hàn làm hắn đưa tay lên bịt mũi . Ai nấy chân diện tái nhợt , mồ hôi chảy đầm đìa ...
Nhược Hàn vừa phất ống áo xua đuổi mùi xú khí vừa trừng mắt nhìn Tiểu Ngọc quát :
-Khốn kiếp ! Con ác thú lớn như vậy mà không chịu nói sớm , muốn hại chết bọn ta sao ?
Tiểu Ngọc tuy đang sợ hãi cực độ nhưng nghe hắn nói vậy cũng sôi máu mắng lại :
-Khi nãy ngươi chẳng hung hăng lắm mà ! Sao giờ rụt cổ lại thế ?
Câu nói ấy mấy phần đánh thức tính sỹ diện của Nhược Hàn , hắn quay lại nhìn con vật khổng lồ đang nhe nanh múa vút nịêm chú vẩy đến đạo bùa Phù Phấn Ngải nhanh như chớp . Con Long Hổ chẳng thèm tránh né mà há miệng nuốt sạch .
Nhược Hàn còn thất kinh hồn vía thì dị thú gầm rống dơ chân phải lên tạt ngang , một quả cầu huyết quang chói lòa hiện hữu trước mặt nó rồi dội thẳng xuống chỗ hắn đứng . Bảo Quân thất sắc , nàng nhảy đến kéo Nhược Hàn lùi lại vừa kịp lúc mặt đất nổ tung .
Nhược Hàn mặt cắt không ra máu lẩm nhẩm :
-Tại sao nó lại nguy hiểm như vậy ? Chẳng phải những kẻ trước kia đến đây tu hành đều chỉ bằng chúng ta mà vẫn lấy được Huyết Nhân Ngải đó sao ?
Bảo Quân đưa mắt nhìn con dị thú đang lồng lộn nói :
-Chuyện này muội cũng thấy kỳ lạ lắm !
Lời vừa dứt thì một quả cầu nữa lại dội xuống . Bảo Quân nắm tay Nhược Hàn bay sang bên tránh . Thoáng chốc mặt đất bị năm sáu quả cầu cày xới . Giang Huy từ xa tuy sợ hãi nhưng thấy sư muội và sư huynh cật lực tránh né vô cùng khó khăn thì động tâm , hắn băng đến định dùng Mê Tâm Ngải khống chế con vật , tuy nhiên tâm ý chưa kịp xuất theo bùa thì đã dính ngay cái vẫy đuôi của dị thú bay tọt lại sau . Giang Huy quằn quại dưới đất rên xiết như lợn bị trọc tiết .
Bảo Quân nhìn Nhược Hàn nói :
-Tránh né như thế này rồi cũng kiệt sức , sư huynh hãy ra chăm sóc Giang sư huynh để muội đối phó với nó !
Nhược Hàn còn chần chừ thì Bảo Quân đã dụng lực đẩy phăng hắn bay đến chỗ Giang Huy . Nhược Hàn chờn vờn trên không rồi rơi xuống như bịch cát . Hắn đứng dậy phủi bụi rồi quay đầu lại , thấy Bảo Quân đã nhảy vọt ra xa dụ con Long Hổ theo . Ánh mắt hắn sự lo sợ bao trùm .
-Sư muội hãy cẩn thận !
Bảo Quân gật đầu , nàng tiếp tục lăng mình ra xa hơn . Hắn biết Bảo Quân tu hành tiến bộ hơn mình , võ công gia truyền lại có mấy phần huyền bí nên cũng an tâm , vội chạy đến chỗ Giang Huy đang lăn lộn hỏi :
-Có sao hay không ?
Giang Huy giãy giãy chân nói :
-Hình như chân đệ bị gãy rồi !
Nhược Hàn niệm chú dụng Bạch Đại Ngải chữa trị cho hắn rồi lại quay ra quan sát . Ánh mắt hắn liếc qua thấy Kim Tuyết Anh và Tiểu Ngọc đang đứng trầm tư thì không khỏi bất nhẫn mắng :
-Đúng là một bọn độc ác ! Bây giờ đã thỏa mãn hay chưa ?
Truyền Thuyết Côn Lôn Nguyên Tác : Văn Càn Khôn
Hiệu Đính : Vũ Dạ Tiêu Tử Chương Mười Bốn
Huyết Nhân Ngải
Tiểu Ngọc trừng mắt mắng :
-Bọn ta cũng chỉ mới trông thấy nó , đâu biết nó lại lợi hại thế này ? Cằn nhằn mãi , đúng là thứ nam nhân nhỏ nhen !
Nhược Hàn run giọng nói :
-Cô ...
Hắn rũ áo xuống không thèm chấp mà cùng Giang Huy ngó vào đấu trường . Lúc này con Long Hổ sau nhiều lần xuất chiêu mà vẫn không đánh trúng được đối thủ thì tức giận tột cùng , nó ngước đầu hướng thiên gầm rú rung chuyển cả không gian lành lạnh ánh trăng , quanh cái thân hình không lồ cao như một tòa nhà nhỏ huyết quang đại thịnh .
Bảo quân lấm tấm mồ hôi trán , nàng thấy nó ngưng tấn công thì xuất liền ba đạo bùa chú đến nhưng đều bị màn huyết quang cản lại .
Trên đầu dị thú xuất hiện một mê vụ mờ ảo , mê vụ vần vũ biến chuyển thành những giọt máu rực rỡ huyết quang . Đám huyết quang này luân chuyển thay đổi phương vị liên hồi rồi dội xuống Bảo Quân như mưa . Thân pháp né tránh của nàng không tồi nhưng phạm vi tấn công rộng đến mấy trượng vuông . Bảo Quân biết có chạy cũng không nổi nên hoành tay lên đỡ chưởng phong của dị thú , dư chấn quá lớn khiến nàng loạng choạng thân người rồi bị đẩy lùi lại sau như chiếc lá khô .
Nàng thổ ra một búng huyết vội bám chặt vào một gốc cây gần đấy định thân . Nhược Hàn và Giang Huy thất kinh hồn vía , cả hai cùng lao đến như tên bắn xuất bùa chú tấn công dị vật . Kim Tuyết Anh cùng Tiểu Ngọc nhìn nhau nhíu mày rồi cũng băng lại xuất thủ . Tuy rằng bọn họ biết mấy đạo bùa sơ cấp này chẳng thấm vào đâu ! Nhưng không thể lãnh đạm khoanh tay đứng nhìn người đã liều mạng vì mình rơi vào tử cảnh !
Long Hổ thấy bóng người bay đến phía sau thì quay đầu lại , đôi mắt đỏ ngầu không đáy sáng rực sắc quang chiếu rọi như hai ngọn đèn lớn . Nó há miệng thở ra một đạo cuồng phong dạt đến cuốn phăng bốn đối thủ ném bạt ra xa mấy trượng...
Mặc dù chưa có ai đến nỗi vong mạng sau cú va đập như trời giáng xuống đất ấy nhưng chút sức lực nhỏ nhoi như bị cạn kiệt , thần sắc nhợt nhạt không huyết sắc ... Phía xa xa Bảo Quân ngọc diện hốt hoảng hỏi :
-Mọi người có sao không ?
Nhược Hàn méo mó đáp :
-Không ... sao !...
Hắn đưa mắt qua Bảo Quân thấy nàng khẽ gật đầu rồi đăm chiêu suy nghĩ như đứng trước một quyết định cực kỳ hệ trọng . Nàng thở dài một tiếng , đoạn chắp tay niệm chú , lập tức hoàng quang quanh người trở nên đại thịnh . Sắc vàng chói lóa phân tán vào đêm lạnh không ngừng , thân hình Bảo Quân cũng theo đó lâng lâng bay lên .
Trông nàng lúc này an nhàn như Quan Thế Âm Bồ Tát tọa thiền trên đài sen .
Lại nghe tiếng niệm chú lớn hơn , rồi những đạo kình phong nom như cánh sen vàng dật dờ định hình bao bọc toàn thân nàng . Bây giờ trông nàng lại như đóa sen khổng lồ đang rực cháy . Nhược Hàn quan sát không khỏi liên tưởng đến mấy đóa hồng liên ấm áp trong phòng của nàng ở Ngọc Hư cung ... Tâm tư hắn vì vậy ngoài sự lo lắng còn nổi lên lòng hiếu kỳ không nhỏ .
Lúc này , con Long Hổ sau phút giây ngạc nhiên trước biến sự liền gầm rống đưa chân cào loạn xạ làm cây cối quanh đấy gãy gập mà đổ xuống ào ào . Bảo Quân dường như hiểu được nó sắp nổi điên nên đẩy mạnh hai tay đang chắp trước ngực , những cánh hồng liên theo đó dào dạt đến Long Hổ tựa phong ba bão táp . Dị thú dù trăm phần lợi hại cũng không linh hoạt được như con người ...
Long Hổ thấy chưởng phong thập phần bá đạo thì gầm gừ ngoác miệng liên tục nhả ra mấy quả cầu đỏ chói ngời huyết quang định tâm cản lại . Tuy nhiên phạm vi tấn công của chưởng phong do Bảo Quân phát động rất lớn . Một vùng không gian như chìm song sắc vàng , mê vụ bị đẩy lui , ánh trăng mất sắc ! Cảnh vật chìm đắm trong màu hoàng kim tráng lệ , tôn nghiêm . Phút giây này chốn không gian âm u nơi rừng thẳm như trở thành thánh địa rạng màu phật pháp ...
Long Hổ đẩy ra mấy quả cầu cũng chỉ cản trở được những cánh sen dạt dào phía trước . Ba mặt còn lại nó đành thất thần nhìn ngắm bất lực . Không gian chấn động dữ dội trước sự va chạm của cánh hoa với thân hình đầy huyết quang . Nhược Hàn thấy buốt nhói màng tai và lóa hết cả mắt nên đưa tay bịt tai rồi quay đi chỗ khác . Khi hắn cảm thấy dư chấn lắng xuống thì mới quay ra quan sát .
Bây giờ con dị thú đã nằm bất động dưới đất , những chiếc vảy chói ngời sắc vàng cũng nhạt đi , đôi mắt nhắm nghiền , khép chặt màn huyết quang bức nhân . Từ miệng con dị vật máu đỏ tươi không ngừng chảy ra ...
Phía bên kia Bảo Quân đang loạng choạng đáp xuống đất , ánh hoàng kim quanh người đã tan biến tự độ nào , thần sắc nàng nhợt nhạt trông thấy . Nhược Hàn vội băng đến như bay , hắn đỡ lấy sư muội hỏi :
-Muội có sao không ?
Bảo Quân chưa kịp đáp đã thấy một màn huyết quang ấm nồng dạt đến bao trùm lên thân thể mình . Các huyết mạch trong cơ thể đang trì trệ bỗng chốc lưu thông bình thường . Nhược Hàn ngước mắt thấy Giang Huy đang lẩm nhẩm niệm chú . Tên này nhiều lúc thông minh đến không ngờ !
Sau một lúc điều tức với đạo bùa Bạch Đại Ngải hỗ trợ thì Bảo Quân có vẻ hồng hào chân diện trở lại , Giang Huy cũng thu bùa chú , hắn bước đến đá đá vào đầu con Long Hổ nói :
-Tưởng mày lợi hại thế nào ? Hóa ra khi chết trông cũng tầm thường !
Nhược Hàn nhìn hắn lắc đầu . Bảo Quân thoát ra khỏi vòng tay hắn nói :
-Muội không sao !
Kim Tuyết Anh bước đến trước mặt Bảo Quân , thần sắc nàng ta tuy còn nhợt nhạt sau cú ngã vừa rồi nhưng trên đấy vẫn hiển hiện sự đăm chiêu , nàng hỏi :
-Rốt cuộc cô nương là người thế nào ?
Nhược Hàn thấy Bảo Quân ngọc diện hơi mất tự nhiên đang ấp úng chưa biết trả lời ra sao thì trừng mắt nói :
-Sư muội đã cứu các cô , không cảm ơn thì thôi còn bày đặt truy vấn ?
Kim Tuyết Anh mày kiễu khẽ xích lại , nàng khinh khi nhìn hắn một cái rồi đến cầm tay sư muội lôi đi . Tiểu Ngọc nói vọng lại :
-Cứu mạng bọn ta cũng là cứu mạng các người vậy !
Nhược Hàn quát :
-Đúng là một bọn chẳng ra gì !
Bảo Quân vội nói xen vào :
-Thôi đi ! Chúng ta cũng tìm Huyết Nhân Ngãi thôi !
Nhược Hàn hậm hực nhìn theo bóng hai người Minh Nguyệt cung đang khuất lấp nói :
-Biết thế để cho hai ả chết quách đi !
Hắn nói xong đưa mắt qua xác con Long Hổ nhìn thấy mấy cái răng dài cả vài thước của con dị vật thì không khỏi rúng động . Hắn thở dài bước theo Bảo Quân nói :
-Thảo nào hai tên đạo sỹ Bích Du cung lại bảo ...
Nói đến đây hắn mới khựng người lại , hắn nhớ lại lời nói khi trước của gã đạo sỹ thì tâm tư mấy phần khó hiểu . Bảo Quân thấy vậy liền dừng lại hỏi :
-Sư huynh nghĩ ra chuyện gì sao ?
Nhược Hàn gật đầu :
-Đúng thế ! Muội nói xem bọn đạo sỹ Bích Du cung vì lý do gì mà lại chạy ra trước chúng ta ? Không lẽ cũng là do tình cờ mà thấy được con dị vật này như hai ả Minh Nguyệt cung ?
Bảo Quân trầm ngâm :
-Không lẽ huynh nghĩ khác ?
Nhược Hàn định đáp thì Giang Huy bước đến xen vào :
-Đương nhiên là khác , chuyện này nhất định có liên quan đến bọn Bích Du cung !
Bảo Quân lắc đầu :
-Các huynh nghĩ bọn chúng có thể điều khiển được con quái vật này sao ? Hơn nữa theo như truyền thuyết và những người đi trước nói thì quanh cây Huyết Nhân Ngải có rất nhiều Long Hổ canh giữ ! Bây giờ chúng ta không thấy con nào khác ngoài con khổng lồ này ! Đấy quả thật là điều khó hiểu !
Nhược hàn cười nhạt :
-Chắc chúng bị con Long Hổ này giết chết rồi , cá lớn nuốt cá bé là một điều rất thường xuyên xảy ra ở thế giới tự nhiên !
Bảo Quân thở dài , nàng trầm lặng bước đi nói :
-Chuyện này e rằng có rất nhiều bí mật , chúng ta phải từ từ khám phá mới rõ ràng được , đoán mò thế này tất nhiên không được chính xác , có khi còn đổ nhầm cho người tốt cũng chưa biết chừng ...
Nhược Hàn tuy vẫn chưa hết nỗi băn khoăn về Long Hổ nhưng hắn còn một nghi vấn lớn hơn nhiều .
-Sư muội ! Muội học loại võ công vừa rồi ở đâu vậy ?
Bảo Quân bước nhanh hơn đáp :
-Là võ công gia truyền nhà muội , chẳng phải trước đây đã nói với sư huynh rồi sao ?
Giang Huy gật đầu thán phục :
-Võ công nhà muội thật lợi hại !
Nhược Hàn lườm hắn nói :
-Ngươi chung quy vẫn là gã ngây ngô đáng ghét !
Hắn nói như vậy tức là không tin vào sự giải thích của Bảo Quân , nhưng nàng đã không chịu nói thì hắn biết có hỏi nhiều cũng vô ích . Tâm tư vì vậy mà nhuốm màu đăm chiêu khó hiểu , bệnh nói nhiều tự nhiên theo đó biến mất khiến suốt trên quãng đường còn lại không khí trở nên trầm lặng khác thường !
Ba người đi tầm hơn một khắc thì phía xa xa trong màn sáng bàng bạc lấp lánh những tia huyết quang rọi lại . Nhược Hàn sáng mắt nói :
-Hê hê ! Nhìn ánh sáng kia là biết ngay sắp đến chỗ Huyết Nhân Ngải rồi !
Hắn chạy như bay đến , trước mặt hắn , trong khoảng không nghi ngút thứ cây khổng lồ có một vài thân cây nhỏ lay lắt mọc núp dưới tán lá những cây to lớn ấy . Thân loại cây này chỉ cao hai thước , lá như lá mẫu đơn , hoa li ti tựa giọt máu . Tất cả mọi bộ phần trên thân cây kỳ quái này đều tỏa ra loại huyết quang lành lạnh .
Nhược Hàn hí hửng quên hết mọi chuyện , hắn lao đến tóm một cây định nhổ lên nhưng cây ngải run lên một hồi rồi tan biến vào hư vô . Nhược Hàn đang trố mắt ngạc nhiên thì Bảo Quân bước đến thở dài :
-Sư huynh không niệm chú thì sao nhổ được đây ?
Nói đoạn lẩm nhẩm đọc bùa chú rồi nhổ lên một cây đưa cho hắn . Nhược Hàn không lấy mà chiếu theo khẩu quyết chọn cây to nhất nhổ . Hắn tý tởn nhìn Bảo Quân nói :
-Hai tên đạo sỹ Bích Du cung mà biết được chuyện này sẽ tức đến ói máu cho coi ! Hê hê !
Bảo Quân nhìn hắn khẽ lắc đầu . Giang Huy cũng nhổ một cây rồi cùng hai người đi tiếp .
Cũng vì hãy còn ám ảnh chuyện khi nãy nên chẳng ai dám ở lại lâu mà đi một mạch thóat khỏi vùng không gian biến ảo kỳ dị ấy .
Bước sang vùng không gian mới này tuy tối tăm nhưng ai nấy lại thấy dễ chịu hơn rất nhiều so với việc ngồi dưới ánh trăng ma quái ...
Truyền Thuyết Côn Lôn Nguyên Tác : Văn Càn Khôn
Hiệu Đính : Vũ Dạ Tiêu Tử
Chương Mười Lăm
Mai Hoa Vương Xà
Sau một đêm nghỉ ngơi thì sức lực mọi người cơ hồ được lấy lại , họ bắt đầu việc hấp thụ tinh nguyên Huyết Nhân Ngải .
Mấy ngày nay tâm tư Lâm Bảo Quân dường như có phần ảm đạm hơn trước , đối với một gã vô tâm như Giang Huy mà nói thì điều đấy cũng không lấy gì làm quan hệ cho lắm . Điều hắn bức xúc chính là đã hai hôm rồi chưa được nhai thức ăn , toàn ngậm lá ngải cầm hơi . Hắn hùng hục đi trước rẽ tán lá rì rào quyết kết thúc cho nhanh cái công việc vốn chẳng lấy gì làm hứng thú .
Nhược Hàn thì không hiểu sao giữa chốn âm u đầy mị dị này hắn toàn liên tưởng tới bi kịch , mấy đêm nay liên tục nằm mơ thấy con Long Hổ , hắn quay sang bàn với Bảo Quân :
-Sư muội ! Hay chúng ta quay về thôi , loại Huyết Nhân Ngải vừa rồi đã làm chúng ta xuýt vong mạng , bây giờ đến chỗ Mai Hoa Xà Vương Ngải thì không hiểu sẽ xảy ra chuyện gì !
Bảo Quân lắc đầu nói :
-Muội muốn xem rốt cuộc sẽ dẫn đến tai họa gì nữa ! Nếu huynh thấy sợ thì có thể quay về cũng được !
Câu nói này đã đụng chạm đến lòng tự đại của Nhược Hàn nhiều lắm , hắn hung hăng bước lên trước nói :
-Ta há phải sợ sao ?
Lời của hắn vừa dứt thì phía rừng cây âm u rào rào mấy tiếng . Nhược hàn chân tay rụng rời vội cất bược chạy như bay đến chỗ Bảo Quân lắp bắp :
-Sư muội ... là con gì vậy ?
Bảo Quân chưa kịp đáp lời thì hắn đã nghe thấy tiếng cười nhạt đầy khinh khi :
-Chỉ được cái mạnh miệng !
Nhược Hàn nhận ra giọng nói này , chân diện hắn lộ mấy nét ngạc nhiên rồi chuyển dần qua sự bất nhẫn , hắn quay lại mắng :
-Hai tên đạo sỹ thúi ! Chẳng phải các ngươi nói sẽ không vào sao ?
Gã đạo sỹ lớn tuổi Bích Du cung cười nhạt :
-Có kẻ dọn đường rồi thì tội gì ta không vào , hê hê !
Bảo Quân nheo mắt nhìn hai gã , nàng thấy tên đạo sỹ trẻ qua mấy lần gặp gỡ tuyệt nhiên không hề mở miệng thì cũng lấy làm ngạc nhiên , tuy vậy cũng không tiện truy vấn , nàng cười nhạt :
-Vậy lần này mời hai người đi trước !
Đạo sỹ lớn tuổi nheo mắt nhìn nàng , Nhược hàn thấy khó chịu mắng :
-Nhìn cái gì ? Bộ chưa thấy mỹ nhân bao giờ sao ? Đúng là đồ háo sắc !
Hai gã không phản ứng mà hừ lạnh rồi băng mình vào rừng . Nhược Hàn thích chí nói :
-Cho bọn chúng đi trước rò đường , có nguy hiểm gì sẽ được cảnh báo thôi ,ha ha !
Bảo Quân tính nói gì đấy nhưng ánh mắt Nhược Hàn đột nhiên nổi lên mấy phần khác lạ , hắn bước đến trước cúi xuống đất nhặt lên một miếng ngọc xanh xanh có trạm khắc thứ hoa văn cổ quái với những hình gì đấy nom như giọt nước . Nhược Hàn đăm chiêu suy nghĩ , hắn đã từng thấy thứ hoa văn này ở đâu đó rồi nhưng nhất thời không nghĩ ra . Bảo Quân bước đến hỏi :
-Chuyện gì đây ?
Nhược hàn đưa miếng ngọc như hạt cau cho nàng nói :
-Tự nhiên ta nhặt được cái này , không hiểu nó do kẻ nào đánh rơi ?
Bảo Quân cầm lên săm soi một hồi , mày liễu xích lại , nàng cho nó vào ngực áo nói :
-Để muội giữ !
Nhược Hàn chưa kịp phản ứng thì đã thấy Giang Huy chạy lại , thì ra hắn mãi mê rẽ lá mà đi cho nên không để ý đến việc hai người này dừng lại , đến khi nói chuyện một hồi không thấy đáp trả hắn mới quay đầu thì chẳng thấy ai ...
-Hai người đang đi sao bỗng nhiên dừng lại ? Làm ta cứ tưởng có chuyện gì !
Bảo Quân nhân cơ hội đó liền bước lên trước đi thẳng luôn nói :
-Chúng ta tiếp tục thôi !
Ba người đi tầm hơn một canh giờ thì cảm nhận không gian nặng mùi yêu khí , những mảng mê vụ màu vàng xuất hiện ngày càng nhiều , vương vất , giăng mắc lên các cành cây khiến không gian nhuốm màu huyễn hoặc . Giang Huy gãi đầu nói :
-Sao tự nhiên quang cảnh lại đổi khác thế này ?
Đột nhiên phía xa xa vang lên mấy tiếng hét lớn . Nhược Hàn nhận ra mớ tạp âm này nên không khỏi thảng thốt :
-Bọn chúng lại gặp phải biến sự rồi chăng ?
Lời vừa dứt thì thấy bốn bóng người dùng "Truy Phong Phù" lao như bay về hướng họ , chính là Kim Tuyết Anh , Tiểu Ngọc và hai gã đạo sỹ Bích Du cung ...
Bọn họ bị ba người cản đường nên dừng lại thở dốc . Nhược Hàn nhếch mép cười mỉa mai :
-Thật oai hùng !
Tiểu Ngọc mặt cắt không ra máu nhưng vẫn bật lại :
-Khốn kiếp ! Ngươi trông thấy con Vương Xà ấy rồi xem còn to mồm không ?
Theo như truyền thuyết lưu truyền thì loại Mai Hoa Xà Vương Ngải thân cao ba thước , uốn lượn như hình rồng cuộn . Lá xanh đen , mềm mại và chỉ to cỡ lá phù dung , hoa màu vàng chói lóa .
Xung quanh loại cây kỳ diệu này có loài Mai Hoa Xà sinh sống , đêm đêm chúng vẫn cuộn mình lên thân cây để ngủ .
Nếu thâu dụng được tinh nguyên của Mai Hoa Xà Vương Ngải sẽ khiến cơ thể cứng rắn như thép , đao thương bất nhập .
Cứ chiếu theo truyền thuyết và những kẻ đi trước kể lại thì lòai rắn này cuộn mình trên thân cây cao ba thước mà ngủ , tức là dù có to lớn cũng chưa chắc dài quá ba thước . Như vậy đối với kẻ tu hành nói chung chẳng có gì đáng ngại . Nhưng xem thần sắc bốn người này thì còn hoảng sợ hơn cả khi gặp Long Hổ , vậy là cớ làm sao ? Không lẽ có kẻ muốn hú lộng họ ?
Bảo Quân sau một hồi trầm mặc liền xen vào hỏi :
-Loài rắn này to lớn đến thế sao ?
Hai gã đạo sỹ Bích Du cung lách mình qua mặt ba người đi thẳng , trông dáng dấp chúng thập phần sợ hãi thì có vẻ như chẳng dám quay lại nữa !
Tiểu Ngọc nheo mày :
-Nó còn to lớn hơn con Long Hổ một bậc !
Nhược Hàn giật mình , hắn trấn tĩnh hỏi :
-Những gì cô nói là sự thật chứ ?
Tiểu Ngọc bặm môi mắng :
-Ai thèm dối gạt tên vô lại ngươi làm gì !
Nhược Hàn không tỏ thái độ bực mình trước câu nói đó , ánh mắt hắn phủ lên sự lo lắng vô hình . Hắn nhìn Bảo Quân nói :
-Sư muội ! Nếu đã vậy thì chúng ta quay ra thôi !
Giang Huy lườm hai đạo cô Minh Nguyệt cung hỏi :
-Nếu nó to lớn đến thế mà vừa rồi các cô la hét như vậy không khiến nó đuổi theo sao ?
Nhược Hàn nhìn Giang Huy một cái , gã này cũng lắm điều kỳ quái , sự thông minh đột xuất của hắn thường rất đúng lúc . Tiểu Ngọc hơi ngẩn người trước câu hỏi đó , nàng cũng thấy nghi hoặc về mấy chuyện gần đây nhưng thấy cũng chẳng cần giải thích với tên ngốc này nên cười nhạt :
-Ai mà biết được ! Ngươi muốn rõ thì đi hỏi nó đi !
Bảo Quân trầm ngâm nói :
-Ta muốn xem nó thế nào , các vị nên quay ra thì tốt hơn !
Nhược Hàn hùng dũng đáp :
-Ta đi với muội !
Bảo Quân có chút cảm động , nàng định ngăn cản hắn nhưng hắn đã hung hăng bước đi như chạy . Bảo Quân lo lắng vội đi theo . Giang Huy tiếp bước ... Kim Tuyết Anh cùng Tiểu Ngọc nhìn nhau , họ biết con quái xà thập phần lợi hại nhưng cũng từng chứng nghiệm bản lĩnh Bảo Quân nên đắn đo một tý rồi cũng quay lại .
Lúc này năm người bước vào vùng không gian trập trùng yêu khí , nếu so với sự quỷ dị chỗ Huyết Nhân Ngải thì huyễn hoặc hơn mấy phần . Tiểu Ngọc lườm Nhược Hàn nói :
-Sắp đụng nó rồi mà còn hung hăng như vậy , có chết cũng đáng kiếp !
Câu nói này có vài điều khác lạ nhưng nhược Hàn không kịp để tâm , trước mặt hắn lúc này phả đến một luồng khí lạnh cắt da . Hắn run người một cái , cảm nhận như da gà nổi lên khắp người .
Nhược hàn khựng người lại căng mắt nhìn . Hắn cảm nhận thấy tiếng cây cối đang đổ xuống , rồi thì tiếng thở phì phò , hắn động tâm nghĩ :" Khi nãy mấy kẻ kia đến thì nó không phản ứng , bây giờ mình tới thì nó bò ra , dường như lũ quái vật rất hứng thú với mình :" Hắn còn chưa kịp cân nhắc xem tại số mình quá đen hay tại một nguyên nhân huyền bí nào khác thì trước mặt hắn đã xuất hiện một con Mai Hoa Vương Xà khổng lồ .
Con dị vât ngước cao cái cổ bạnh to phì phò thở , nó đá chiếc lưỡi tựa cây cột nhà liên hồi . Vương Xà này ngước đầu cao ít nhất năm trượng , toàn thân bọc một thứ vảy xanh lét . Thi thoảng những mảng vảy màu vàng khác lạ xếp lại thành những bông hoa mai to như cái chậu . Đôi mắt xanh không đáy tỏa ra những đạo thanh quang chói lòa . Hai cái răng dị vật này chẳng kém gì răng Long Hổ ...
Vương Xà đung đưa thân trên liên tục , Nhược Hàn cảm thấy lạnh nửa người , chân hắn run run cơ hồ không nhấc nổi , tâm muốn chạy nhưng thân bất lực !
Bốn người đi sau hắn cũng hoảng kinh hồn vía , không ai nói nổi câu nào , kể cả Bảo Quân , mãi một lúc nàng mới trấn tĩnh băng mình đến kéo Nhược Hàn lùi lài hơn trượng thoát khỏi cú mổ điên cuồng của con Vương Xà .
Nhược Hàn ngồi bệt xuống gốc cây lắp bắp :
-Trên đời này có thứ ... quái vật ghê gớm vậy sao ?
Bảo Quân chưa kịp đáp thì Mai Hoa Vương Xà lại buông một cú mổ như trời giáng xuống chỗ nàng . Bảo Quân bay vọt lên một cành cây gần đấy nói :
-Mọi người lùi lại sau nhanh !
Bốn người nhìn nhau đắn đo rồi thấy mình ở lại cũng chưa hẳn làm được gì giúp nàng nên đành lui lại đăm mắt nhìn .
Vương Xà sau khi mổ hụt một chưởng , miệng cắm xuống đất dính đầy bụi bẩn , nó thở phì phò mấy cái , đoạn dùng cái đuổi khổng lồ vút đến Bảo Quân làm cây cối quanh đấy đổ rạp .