Liền đó bỗng lại nghe một tiếng ụa to thứ ba tức thì người thiếu niên thô lỗ nọ cũng trào máu tư ơi ra miệng và thối lui một bước.
Đây thực là một việc khiến ai nấy đều phải kinh hãi. Vì giữa lúc lão già ngông và Thôi Thiên Hàn đang đấu nội lực với nhau, thì người thiếu niên thô lỗ kia đã vận dụng nội lực của mình xô hai người dang ra.
Thôi Thiên Hàn sau khi ụa ra một búng máu tư ơi thì bỗng đứng phắt dậy, sắc mặt tràn đầy sát khí...
Bạch Dung sợ hãi kêu lên :
- Thôi ca ca...!
Thôi Thiên Hàn đưa tay chùi vết máu trên khoé miệng. Lúc đó, lão già ngông cũng lồm cồm đứng lên, nhưng sắc mặt đã vàng như nghệ.
Cuộc đấu nội lực của Thôi Thiên Hàn và lão già ngông nếu không nhờ người thanh niên thô lỗ này dùng nội lực của mình để can hai người, thì rất có thể cả hai đều bị chết liền tại chỗ.
Thôi Thiên Hàn lạnh lùng quát rằng :
- Gian tế thực là hay, nhử ta đánh cờ để đồng đảng của ông được dịp ra tay cướp mất quân cờ bằng hồng ngọc của ta. Này lão già ngông, tôi không tha cho ông đâu !
Lão già ngông hốt hoảng nói :
- Thôi, thôi !.... Ta dù có một trăm miệng cũng không làm sao biện giải cho được...
- Còn biện giải cái nổi chi nữa ? Hãy đỡ chưởng của ta đây !
Tiếng nói cha dứt, thì chàng đã vung chưởng lên đánh thẳng về phía lão già ngông nọ.
Thôi Thiên Hàn tuy đang bị thương nhưng chưởng lực của chàng đánh ra cũng chẳng phải tầm thường.
Thốt nhiên ngay lúc ấy bỗng nghe từ giữa lưng chừng trời có một tiếng quát to :
- Thằng bé đen kia không thể làm như thế được !
Tiếng nói vừa dứt thì người ấy cũng đã tới nơi.
Thôi Thiên Hàn cảm thấy cổ tay mặt của mình đã bị năm ngón tay của người đó siết cứng ngắt không còn cựa quậy chi được nữa.
Bởi thế, chàng cảnh giác thối lui một bước, đưa mắt nhìn lên thì trông thấy một người tuổi độ lục tuần, sắc mặt hồng hào, mình mặc áo xám đứng sững trước mặt chàng rồi.
Trước ngực của lão già áo xám ấy có thêu năm con rồng xanh linh động nhsống.
Ông ta buông nhẹ cổ tay của Thôi Thiên Hàn ra, nói :
- Thằng bé đen kia, ngư ơi muốn làm chi phải suy nghĩ cho chín chắn. Ngũ Long Chân Quân ta dám cam đoan là Cuồng Hiệp chắc chắn không phải là phường bất lương như ngư ơi nói đâu.
Thôi Thiên Hàn sửng sốt, quay về phía lão già ngông nói :
- Ông là Cuồng Hiệp ?
Lão già ngông than rằng :
- Đúng như vậy, lão phu là Cuồng Hiệp đây. Vì ta muốn thử nội lực của ngư ơi nên mợn cớ đánh cờ tướng để có lý do kín đáo. Nhưng...
Ôi ! Mà thôi...
Nói tới đây, ông ta lại than dài.
Thôi Thiên Hàn nghĩ :
- Người này đã là Cuồng Hiệp thì tự nhiên không phải là đồng đảng của Ngân Diện Hội. Đối với việc ông ta đã vô tình làm cho chàng bị mất quân cờ Tượng đỏ bằng hồng ngọc thực không thể nào trách ông ta được?
Lúc đó, người thanh niên thô lỗ kia bỗng bay thẳng về phía Cuồng Hiệp rồi đưa tay chùi vệt máu trên khóe miệng, nói :
- Lão già ngông kia, giờ thì đến lợt chúng ta đấu một ván chứ ?
Cuồng Hiệp xoay đôi mắt trắng bệt, nói :
- Còn đấu cái nổi chi nữa, ta đã sắp chết đến nơi rồi đây này...!
Nói đên đây, ông bỗng ngng lại, hỏi :
- Thằng bé thô lõ kia, có phải vừa rồi người đã xô chúng ta dang ra không?
- Đúng như vậy ! Ông có bằng lòng đánh với tôi một ván không?
Nghe qua câu nói ấy, sắc mặt của Cuồng Hiệp biến hẳn. Ông sợ hãi đưa mắt nhìn qua người thiếu niên ấy một lợt, rồi lại dời tia mắt về phía Ngũ Long Chân Quân, có ý như muốn hỏi :
“Đây thực là một chuyện không thể có được..”.
Nghĩ vậy, nên ông liền đáp :
- Ta không đánh đâu !
Ông ta nói cha dứt lời, thì người thiếu niên ấy liền tràn đến trước mặt nhanh như chớp chụp ông ta nhắc bổng lên, quát :
- Ông nói mà không giữ lời, vậy tôi đập ông cho ông dẹp lép ra !
Ngũ Long Chân Quân vung tay mặt lên chụp lấy cổ tay phải của người thiếu niên thô lỗ ấy, quát :
- Hãy buông xuống !
Bàn tay của Ngũ Long Chân Quân đã vận dụng hơn phân nữa chân lực trong người thế nhưng cổ tay của người thiếu niên đó lại rắn như thép, khiến Ngũ Long Chân Quân trái lại cảm thấy đau buốt cả bàn tay mình, chứ chẳng hề gây ra sự đau đướn chi cho đối ph ương cả.
Võ công của Ngũ Long Chân Quân cao thâm đến mức có thể nói trong chống giang hồ ít có ai đối địch nổi với ông. Thế mà hôm nay, ông siết cổ tay của người thiếu niên này, đối ph ương vẫn điềm nhiên, mà ông thì cảm thấy đau buốt cả tay. Thật là một việc lạ lùng cha từng có.
Bởi thế, ông sợ hãi bước lùi một bước.
Người thiếu niên thô lỗ kia bỗng lại quát rằng:
- Ông có bằng lòng đánh với tôi một ván không?
Cuồng Hiệp nói :
- Vì đánh cờ mà danh vọng bấy lâu của ta trôi theo dòng nước cả. Này thằng bé thô lỗ kia, chúng ta bất tất phải đánh nữa, nhưng ta sẵn sàng giải đáp bất luận nghi vấn gì của ngư ơi.
- Thực hả ?
Người thiếu niên ấy bèn thả Cuồng Hiệp trở xuống.
- Lẽ tất nhiên là thực !
- Được, được ! Như vậy càng hay...!
Cuồng Hiệp nói tiếp :
- Nhưng ta phải hỏi ngư ơi một việc trước !
- Việc chi thế ?
- Vừa rồi ngư ơi đã dùng nội lực đẩy ta và thằng ranh đen kia ra thực đấy chứ ?
- Có lý đâu lại giả hay sao ? Vì tôi không ngờ các ông lại quá mạnh như thế, nên chỉ dùng có một nửa chân lực mà thôi !
- Cái chi ? Ngư ơi...chỉ mới dùng có một nửa chân lực ?
Nghe thế, Cuồng Hiệp, Ngũ Long Chân Quân, và Thôi Thiên Hàn đều giật bắn người.
- Đúng như vậy, nếu chẳng phải tôi dùng có một nửa chân lực thì tôi nào có bị thương. Thực không ngờ sức mạnh của hai người lại to đến mức đáng sợ như thế !
Cuồng Hiệp rùng mình, nghĩ thầm :
- Trời ơi ! Xưa kia sức mạnh của Võ Lâm Chi Thần chẳng qua cũng đến thế mà thôi.
Nghĩ như vậy, nên ông bèn hỏi :
- Phụ thân của ngư ơi là ai ?
- Tôi không được biết !
- Không được biết ? Vậy chẳng hay võ công của ngư ơi học từ đâu thế ?
- Sư phụ tôi.
- Sư phụ ngư ơi gọi là gi?
- Ống ấy không có nói cho tôi biết !
Cuồng Hiệp cau đôi mày, rồi lại hỏi rằng :
- Vậy hình dạng của sư phụ ngư ơi ra sao ?
- Ông là một vị hòa thượng.
Cuồng Hiệp nghe thế, suýt nửa nhảy dựng lên, buột miệng kêu lên :
- Một vị hòa thượng Độc Nhãn phải không?
- Đúng như vậy !
Cuồng Hiệp và Ngũ Long Chân Quân đồng thanh kêu kinh hãi lên :
- Võ Lâm Chi Thần !
Trong tiếng kêu kinh hoàng ấy lại có vẻ vui mừng khôn tả. Thực ra họ không ngờ rằng người thiếu niên này lại chính là môn đồ của Võ Lâm Chi Thần.
Qua một lúc kinh ngạc, Cuồng Hiệp lại hỏi :
- Giờ đây ngư ơi muốn ta giải đáp cho ngư ơi điều gì ?
- Sư phụ tôi bảo tôi đi tìm một người.
- Ai thế ?
- Thôi Thiên Hàn.
Trong khi đó, Thôi Thiên Hàn đang ngồi cạnh đấy, nhắm mắt vận dụng nội công để chữa trị nội thương, nghe thế liền mở to đôi mắt nói :
- Tìm ta để làm gì ?
Ng ơi thanh niên đó dường như có vẻ kinh ngạc, buột miệng nói :
- Anh là Thôi Thiên Hàn hả ?
- Đúng như vậy, có gì thế ?
Người thiếu niên nọ liền thò tay vào áo lấy ra một phong thơ, đưa cho Thôi Thiên Hàn nói :
- Sư phụ tôi bảo tôi mang phong thơ này đến cho anh !
Thôi Thiên Hàn nhận lấy phong thơ, trông thấy bên ngoài đề rằng “Kính gởi Thôi Thiên Hàn” và dưới góc có đề tên “Trần Đế”.
Xem qua, Thôi Thiên Hàn giật nẩy mình, đang định xé thơ ra xem thì bỗng nghe Cuồng Hiệp quát :
- Không thể được !
- Tại sao thế ?
- Phong thơ này không phải gởi cho ngư ơi đâu !
Thôi Thiên Hàn sửng sốt, nhưng chợt hiểu ra. Đúng như vậy, phong thơ này không phải gởi cho chàng mà chính là gởi cho một Thôi Thiên Hàn khác tức Phong Trần Cuồng Khách.
Người thiếu niên thô lỗ kia thấy thế, bèn nói :
- Nếu anh ấy tên gọi là Thôi Thiên Hàn, thì bức thơ đó là trao cho anh ta vậy !
Cuồng Hiệp gượng cười, nói :
- Trong khi sư phu ngư ơi trao bức thư này cho ngư ơi, co dặn dò điều gì chăng?
- Không có, ông chỉ than rằng :
“Thuở trước gieo nhân, thì ngày nay gặt quả.
Hãy mang bức thư này cho Thôi Thiên Hàn.” - Ngoài ra sư phụ ngư ơi không còn dặn một điều gì cả ?
- Đúng như vậy !
- Ông ấy hiện giờ ở đâu ?
- Về việc ấy chính tôi không được biết !
- Ngư ơi không biết ngư ơi và sư phụ ngư ơi đang ở nơi đó gọi là chi sao ?
- Tôi chỉ biết rằng chúng tôi đang ở trong núi sâu. Khi xuống núi, sư phụ tôi phải đưa đi một quảng đường.
Cuồng Hiệp gật đầu, rồi quay qua Ngũ Long Chân Quân nói :
- Chung Bảo chủ, việc ấy đã tìm hiểu được đến đâu rồi ?
- Không ra manh mối chi cả, chắc có lẻ không xa với sự nhận định của ông lắm đâu !
Thôi Thiên Hàn cất phong thơ gởi cho “Thôi Thiên Hàn” vào áo. Chàng biết chắc chắn một trăm phần trăm có tương quan đến tương lai của võ lâm một cách trọng đại.
Chàng thầm hỏi :
- Võ Lâm Chi Thần là ai ?
Trong khi chàng còng đang nghĩ ngợi, thì đã nghe Cuồng Hiệp nói :
- Thằng bé đen kia, ngư ơi muốn biết điều gì ?
Những việc mà Thôi Thiên Hàn muốn biết thực là nhiều không kể xiết. Nhưng việc thứ nhứt cần phải hỏi cho rõ... ?
Nghĩ đến đây, chàng bèn nói :
- Ông có biết những quân cờ bằng hồng ngọc từ đâu mà có và nó có công dụng chi ?
Cuồng Hiệp nói :
- Bộ cờ ấy, chính là của Võ Lâm Chi Thần đã để thất lạc cách đây mấy mươi năm. Võ công cũng như nghệ thuật đánh cờ của Võ Lâm Chi Thần đều cao thâm nhất trong thiên hạ. Nhưng, trước khi đề cập đến việc ấy, ta cần phải nhắc lại Thông Thiên Ma Tôn Huỳnh Dương thuở ấy cho ngư ơi biết đã...
Nghe đâu Huỳnh Dương và Trần Đế đều cùng học một thầy. Nhưng Huỳnh Dương thuộc tà phái, còn Trần Đế theo chánh phái. Thuở ấy, sau ngày xuất s, Huỳnh Dương bèn bỏ ra hai mươi năm công phu cực nhọc huấn luyện ba xác chết, thả chúng đi khắp nơi chém giết bừa bãi...
Thôi Thiên Hàn nghe thế, liền buột miệng hỏi :
- Ba xác chết ?
- Đúng như vậy ! Khi ba xác chết ấy xuất hiện, thì quả là võ lâm như đến ngày cùng. Các môn phái Võ Đương, Điểm Thương, Hoa Sơn, Thanh Thành...đều bị sát hại đến quá nửa đệ tử, máu chảy thành suối. Bởi thế, đã làm xúc động đến “Tam Võ V ương” trong võ lâm.
- Ai là Tam Võ V ương ?
- Tam Võ V ương ấy võ công cao cường đến mưkhông có nhân vật nào trong võ lâm thời đó có thể theo kịp. Một người gọi là Tả Thiên V ương, một người gọi là Hãm Địa V ương, và người sau rốt gọi là Luật Nhân V ương. Ba người ấy là kẻ đố đầu sống chết có nhau. Mỗi lần họ gặp mặt nhau thì tấp phải đánh tới khi có kẻ thắng người bại mới chịu dừng tay. Nhưng, về sau họ đã vì mối an nguy chung cho võ lâm, nên gát bỏ thành kiến cá nhân, cùng hẹn với Thông Thiên Ma Tôn đến tranh tài tại Thiên Đài Bình ở húi Huỳnh Sơn. Việc ấy, trong giới giang hồ không có ai được biết, ngoại trừ một người...
tức là Phong Trần Cuồng Khách Thôi Thiên Hàn.
Thôi Thiên Hàn nghe thế, không khỏi hiếu kỳ, hỏi :
- Cái hẹn giao tranh giữa Tam Võ V ương và Thông Thiên Ma Tôn như thế nào ?
- Cuộc giao tranh của họ thật vô cùng bi thảm !
- Ồ ! Nhưng bi thảm đến mức nào ?
- Nghe đâu, võ công của Thông Thiên Ma Tôn lại không thể đối kháng nổi với một mình Hãm Địa V ương. Việc ấy thực đã vượt ra ngoài sức tưởng tượng của Tam Võ V ương.
Bởi thế, Thông Thiên Ma Tôn liền thả ba xác chết được y huấn luyện, gọi là Hoạt Cương Thi để tấn công đối ph ương. Vì Tam Võ V ương không biết sức lợi hại của ba con Hoạt Cương Thi ấy nên bị chưởng phong của chúng quét trúng. Thông Thiên Ma Tôn đã thừa dịp dùng tà thuật biến Tam Võ V ương thành ra “Tam Ma V ương”.
- Cái chi ? Tam Võ V ương như vậy là đã bị Thông Thiên Ma Tôn thu phục rồi ?
- Đúng thế ! Do đó, Thông Thiên Ma Tôn nào khác chi cọp dữ lại được gắn thêm cánh, hoành hành không còn kiên dè chi cả...
- Lúc đó, Trần Đế cha xuất hiện trong chống giang hồ hay sao ?
- Phải ! Ông ấy không hay biết chi về cái việc đó cả. Về sau, Phong Trần Cuồng Khách thấy rằng nếu để tình trạng ấy kéo dài mãi, thì chẳng những mời môn phái lớn trong giang hồ sẽ bị tiêu diệt tất cả, mà ngay đến võ lâm cũng không có ngày nào được an ninh yên ổn.
Vì lẽ đó, ông mới nghĩ ra một kế, rồi tìm đến Lê Anh, một người sau này trong giới giang hồ gọi là Từ Mẫu Độc Phụ...
Thôi Thiên Hàn nghe đến đây, không khỏi buột miệng hỏi :
- Tìm bà ấy để làm gì ?
- Lê Anh có một người con gái tên gọi là Lê Thái Hoa. Cô ấy đẹp tợ tiên nga. Tất cả nhân vật giang hồ đều đua nhau gắm ghé. Nhưng cô gái ấy lạnh lùng như băng giá, và chỉ để ý thương có một mình Phong Trần Cuồng Khách mà thôi.
Phong Trần Cuồng Khách tìm gặp Lê Anh bèn ngõ ý muốn cới con gái bà ta, nhưng thực sự thì ông ta lại ngầm gã Lê Thái Hoa cho Thông Thiên Ma Tôn...
Thôi Thiên Hàn nghe vậy, không khỏi buột miệng mắng :
- Thực là quân ty tiện !
Cuồng Hiệp cất tiếng cười, rồi nói tiếp :
- Nhưng chính Phong Trần Cuồng Khách hoàn toàn đã nghĩ đến sự an nguy của võ lâm nên mới hành động như vậy. ý của ông ta không phải là thực sự muốn gã Lê Thái Hoa cho Thông Thiên Ma Tôn, mà chỉ muốn dùng nàng để làm Mỹ Nhân Kế hầu gần gũi được hắn, lén tìm hiểu những câu thần chú điều khiển ba con Hoạt Cương Thi, để dựa vào đó mà trừ Thông Thiên Ma Tôn.
Nhưng có lẽ vận trời khiến võ lâm phải trải qua một cơn đẫm máu, nên cơ mu của Phong Trần Cuồng Khách đã bị bại lộ. Và vì thế Lê Thái Hoa đã chết một cách thảm thiết dưới tay của Thông Thiên Ma Tôn. Lê Anh vì thế đã tức giận đến trở thành cuồng dại. Bà ta đi tìm Phong Trần Cuồng Khách để đánh nhau với ông. Song, Phong Trần Cuồng Khách đã tự biết việc ấy là lỗi ở mình nên nào chịu ra tay đối kháng lại.
Bởi thế, ông ta bị Lê Anh đánh trọng thương, miệng trào máu tư ơi sợ hãi bỏ chạy mất.
Sau đó, Lê Anh vì quá thương tiếc đứa con gái, nên trở thành cuồng dại hẳn, gặp ai giết nấy. Thế là trong giang hồ lại trải qua một cơn chém giết ghê rợn, không kém chi sự chém giết trước đây của Thông Thiên Ma Tôn.
Chính vì lẽ đó, trong giới giang hồ mới ban cho bà ta một danh hiệu là Từ Mẫu Độc Phụ.
Một năm sau, chẳng rõ tại nguyên nhân nào, Trần Đế bỗng nhiên xuất hiện trong chốn giang hồ. Thế là Thông Thiên Ma Tôn, Tam Võ V ương, Hoạt Cương Thi, và Phong Trần Cuồng Khách đều mất tích cả...
- Tại sao lại mất tích thế ?
- Nghe đâu Thông Thiên Ma Tôn bị Ông ta đánh rơi xuống hố sâu nghìn trượng mà chết. Hoạt Cương Thi thì bị Ông ta dùng Tam Muội Chân Hỏa đốt cháy. Riêng Tam Võ V ương thì Trần Đế nhận rằng võ công của họ cao cường hiếm có nên không nỡ giết, bèn dùng một trận thế nhốt cả ba vào một cái thung lũng hoang vu hẻo lánh.
- Còn Phong Trần Cuồng Khách cũng đã chết rồi ?
- Chết hay không thực không ai biết được.
Lúc bấy giờ trong giới giang hồ đang bị sự đe dọa của Lê Anh. Nhưng Trần Đế thấy bà ta sở dĩ có hành động giết chóc điên cuồng như vậy là vì quá thương con mà ra, nên không nỡ giết bà ta. Do đó, khi hai người gặp mặt nhau thì bèn thách thức và đánh cá với nhau.
Vì Lê Anh chẳng những là người võ công hết sức cao cường mà nghệ thuật đánh cờ tướng cũng tuyệt nhất trong thiên hạ. Nên Trần Đế bèn giao kết với bà ta là nếu thua bà ta một ván cờ tướng thì sẽ trao Phong Trần Cuồng Khách ra ngay, đồng thời cũng cúi đầu nghe theo mạng lệnh của bà.
Trái lại, nếu Từ Mẫu Độc Phụ bị thua thì từ nay về sau không thể ra tay sát hại một người nào nữa. Thế rồi, cả hai bắt đầu tranh tài với nhau trên bàn cờ.
Ván cờ ấy, hai người đã đánh với nhau suốt một ngày một đêm. Cuối cùng, Trần Đế đã đánh bại Từ Mẫu Độc Phụ. Và Từ Mẫu Độc Phụ giữ lời giao kết, không còn chém giết nữa. Đồng thời, chẳng rõ bà ta ẩn mình đến nơi nào mất tích.
Về sau, nghe đâu Trần Đế vì giết lầm một người tốt nên thối chí ngã lòng, ăn năn hối hận xuống tóc làm tăng.
Mời lăm năm trước đây, Trần Đế bỗng vắng bóng trong chốn giang hồ. Trong khi đó, Từ Mẫu Độc Phụ và Phong Trần Cuồng Khách thoạt ẩn hiện như con rồng thần rồi lại mất hẳn.
Thôi Thiên Hàn hỏi :
- Vậy bộ cờ bằng hồng ngọc ấy, có đúng là do Trần Đế đã để lại hay không?
- Đấy chẳng qua chỉ là lời đồn đại mà thôi. Chứ thực sự như thế nào, e rằng ngoài ông ta ra thì không còn ai được biết rõ nữa.
- Chẳng hiểu tại sao hiện nay những người giữ quân cờ phía đỏ, nếu không bị sát hại thì cũng bị kẻ vô danh trộm mất những quân cờ đó, là tại sao thế ?
- Việc ấy ta mới vừa biết trước đây ba hôm thôi. Vậy, Người Mặt Bạc su tập những quân cờ đó chắc chắn không phải là không có nguyên do. Rất có thể là trong số mời sáu quân cờ phía đỏ ấy có một quân nào đó bên trong được giấu kín một thứ tuyệt thế thần công chi đó ?
Thôi Thiên Hàn thấy lời nó ấy cũng rất hữu lý. Rất có thể những quân cờ đó là một thứ võ công cái thế nên đối ph ương mới gắng sức tìm kiếm như vậy.
Nghĩ đến đây, chàng không khỏi giật nẩy mình, hỏi :
- Nhưng trong số mời sáu quân cờ bên đỏ, thì sáu quân Xưa Pháo Mã cha hề xuất hiện, là tại sao thế ?
- Việc ấy chúng ta không làm sao biết được !
- Ngoài ra, cò số cờ bên xanh đâu cả ?
- Việc này thực ra quá bất ngườ, cho nên nhất thời không thể nào suy đoán được.
Nhưng, ít lâu sau chắc chắn chúng ta có thể tìm ra cái bí mật ấy !
Thôi Thiên Hàn nghĩ ngợi, rồi lại hỏi :
- Tha lão tiền bối, theo ý ông thì mẫu thân tôi, đặt tên tôi là Thôi Thiên Hàn là có dụng ý gì ?
- Có thể bà ta không quên mối thù với Phong Trần Cuồng Khách nên đặt tên ngư ơi như thế để nhớ mối hận con gái bà bị chết oan. Đây là bà có ý sẽ tìm Phong Trần Cuồng Khách để báo thù.
- Thế mẫu thân tôi dạy tôi đánh cờ để làm gì ?
- Để rửa mối thù xa kia giữa bà với Võ Lâm Chi Thần.
Những sự phán đoán ấy của Cuồng Hiệp cố nhiên là rất hợp lý. Nhưng riêng về những quân cờ bằng hồng ngọc có giá trị gì ? Tất nhiên không thể ức đoán nó có giá trị như những viên ngọc quý.
Vì nghĩ như vậy, chàng lại hỏi :
- Thế người cầm đầu Ngân Diện Hội là ai ?
Cuồng Hiệp nói :
- Đây là một tổ chức khủng bố. Theo sự dò xét của ta và Ngũ Long Chân Quân thì tổ chức ấy đã thu nạp tất cả những cao thủ trong thiên hạ. Hơn nữa, võ công của người cầm đầu cao cường đến mức ngoại trừ Võ Lâm Chi Thần thì không còn ai có thể so sánh với hắn được.
Đấy là cha nói trường hợp chân diện mục của y từ xa đến nay cha ai được biết cả.
Thôi Thiên Hàn lại hỏi :
- Theo ông thì tôi có phải là con đẻ của Từ Mẫu Độc Phụ không?
- Không thể có được việc ấy !
- Tại sao lại không thể ?
- Từ Mẫu Độc Phụ là một người trinh liệt. Mời năm sau khi con gái của bà ta mất, chắc chắn bà ta không tư thông với ai để có thể hạ sanh ngư ơi !
- Như vậy mẹ ruột của tôi không phải là Từ Mẫu Độc Phụ ?
- Việc ấy rất khó nói. Vậy mẫu thân của ngư ơi là người như thế nào ?
- Mẫu thân tôi không khác chi những bà cụ già khác. Duy có điều là bà không hề dùng gậy, trên bàn tay mặt dường như có hai ngón tay bị gãy, lỗ tai bên mặt có một nốt ruồi son.
- Đúng thế, đấy chính là Từ Mẫu Độc Phụ !
- Mẫu thân tôi đã ăn những tai nấm do tôi tìm được từ trong rừng mang về nên đã trúng độc chết đi.
- Việc ấy không thể có được vì Từ Mẫu Độc Phụ võ công cái thế, chớ nói chi là nấm, dù cho có một chất độc chi gấp mời lần nấm độc cũng không giết chết được bà ta đâu.
- Nhưng sau khi bà ta ăn nấm của tôi tìm về, thì...
- Có thể số nấm ấy đã bị một người vô danh nào đó rải một chất độc tối nguy hiểm vào đó trước rồi.
- Xách Mệnh Độc Quân chăng ?
- Không thể có như vậy ! Vì ông ta là một người thuộc phe chính phái. Nếu chẳng có mối thù sinh tử chi với ông ta, chắc chắn ông ta không khi nào đầu độc để sát hại người bừa bãi như thế đâu.
Thôi Thiên Hàn cau đôi mày, dường như có ý muốn hỏi một vấn đề chi đó nhưng lại cảm thấy không tiện nói ra. Qua một lúc thật lâu, Cuồng Hiệp mới nói :
- Thôi thiếu hiệp, giờ cậu định đi đâu ?
- Tôi sẽ đến Ngũ Hầu Miếu để giết chết Thích Thiết Hoa !
- Tại sao thế ?
- Ngư ơi bạn của tôi là Tuyệt Hồn Khách...
Liền đó chàng bèn đem việc xảy ra giữa Tuyệt Hồn Khách và Thích Thiết Hoa kể qua một lợt rồi lại tiếp :
- Vì lẽ đó mà tôi không thể không đi giết cô ta !
Cuồng Hiệp cất tiếng cười ha hả, nói :
- Thằng bé đen kia, với tài nghệ của ngư ơi, nếu so với Thích Thiết Hoa thì còn kém xa quá. Nhưng, có một việc này ta không thể không nói cho ngư ơi biết.
- Việc chi thế ?
- Kẻ giết Tuyệt Hồn Khách chắc hẳn là môn nhân của Ngân Diện Hội rồi, không có phải nghi ngờ chi nữa. Sở dĩ xảy ra cuộc mu sát đó có lẽ là vì nửa bộ Huyền Hoàng Kinh.
Số người trong Ngân Diện Hội hay tin Tuyệt Hồn Khách có nửa bộ sách võ công tuyệt thế vô song ấy. Nhưng nào ngờ nửa bộ sách đó đã bị Thích Thiết Hoa trộm mất rồi. Vì thế, số người của Ngân Diện Hội sau khi hạ được Tuyệt Hồn Khách thì không tìm thấy nó đâu nên buộc phải chôn sống để thủ tiêu y luôn.
- Lời ông nói cũng rất hữu lý. Vậy có điều này tôi còn muốn biết là Mê Hồn Cung thuộc một tổ chức tốt hay xấu ?
- Việc ấy khó dứt khoát. Vì một môn phái khi xuất hiện trong chốn giang hồ thì cũng có thể tốt mà cũng có thể xấu. Song, riêng Mê Hồn Cung thì đúng ra là một tổ chức nửa chính nửa tà.
Thôi Thiên Hàn nói :
- Lão tiền bối có ý định đến đấy chơi cho vui không?
- Giờ đây ta cũng không có việc chi cần làm, vậy đi theo chơi cũng được !
Nói đến đây, ông đưa mắt quét về phía người thiếu niên thô lỗ hỏi :
- Này thằng bé kia, ngư ơi gọi là chi ?
- Tôi gọi... Sư phụ tôi thường gọi tôi là Tiểu Ngưu Tử. Thực ra thì tôi cũng không biết tôi gọi là gì ?
- Ngư ơi có ý định đi chung với chúng ta không?
- Không, tôi phải trở về !
Nói đoạn, người thiếu niên đó liền quay lưng đi thẳng xuống lầu.
Bốn người còn lại cùng chuyện trò với nhau một lúc, rồi mới kéo nhau ra khỏi tửu lầu.
Khi ra đến cửa, họ thấy có một tấm bảng viết mấy dòng chữ rằng :
“Tạm ngng hoạt động để sửa chữa nhà cửa”.
Thôi Thiên Hàn thấy thế bèn cười ngất. Nhưng liền đó chàng đã nhún mình lao tới nhắm hướng Ngũ Hầu Miếu bay đi, chỉ trong chớp mắt là mất hút.
Khi bốn người vừa đến một địa điểm còn cách Ngũ Hầu Miếu không xa thì bỗng nghe có tiếng cười lạnh lùng xé không gian vọng lại.
Kế đến, lại nghe có những tiếng cười to vang lên không ngớt bên tai.
Đôi mắt của Cuồng Hiệp xoay qua rồi khẻ quát :
- Thằng bé đen kia, bọn ngư ơi đến Ngũ Hầu Miếu đêm nay, rất có thể chẳng riêng chỉ có số người của Mê Hồn Cung và Cô Lâu Bang đâu !
Chẳng bao lâu sau, bốn người họ đã đến trước Ngũ Hầu Miếu rồi. Mọi người đưa mắt nhìn thì thấy trước sân rộng của ngôi miếu có Truy Hồn Kiếm Khách, Phấn Diện Sứ Giả và mời hai tên hộ pháp của Cô Lâu Bang đứng sững thành một hàng ngang, trông vững vàng như núi.
Kế đó, bỗng thấy một cái bóng đỏ chập chờn tức thì trong sân lại có thêm một cô gái áo đỏ nữa. Đấy là một người đàn bà tuổi độ ba mươi nhưng hết sức xinh đẹp.
Không cần phải hỏi tên họ, mọi người đều dó thể đoán biết được người đàn bà đó là Cung chủ Mê Hồn Cung, tức Thích Thiết Hoa rồi.
Hai bên cô ta lại có hai thiếu phụ áo đỏ theo hầu tuổi cũng suýt soát với nàng, nhưng không xinh đẹp hấp dẫn như nàng thôi.
Sau lưng nàng lại có bảy cô tỳ nữ tuyệt sắc khác đứng giàn thành hàng ngang.
Đôi mắt của Truy Hồn Kiếm Khách khẽ lay động rồi bỗng biến hẳn sắc mặt nói :
- Thích cô nương quả là người sống dai...
Thích Thiết Hoa ngữa mặt lên trời cười một chuỗi dài, nói :
- Truy Hồn Kiếm Khách, có lẽ ngư ơi không ngờ ta lại còn sống phải chăng ?
Mời lăm năm về trước, việc ta bị sát hại tại sờn núi Lang Cốc...
Phấn Diện Sứ Giả lạnh lùng cười :
- Cô nương mời tôi đến đây có phải muốn ôn lại giấc mộng êm ấm ngày xa không?
Thích Thiết Hoa chẳng những không thay đổi sắc mặt mà trái lại cất tiếng trong trẻo cười:
- Đúng thế, ta đang có ý muốn như vậy !
Câu nói vừa dứt thì gót sen của nàng đã di động nhẹ nhàng nhắm hướng Phấn Diện Sứ Giả tiến tới. Bởi thế, không khí sát phạt liền bao trùm nặng nề chung quanh.
Mời hai gã hộ pháp của Cô Lâu Bang đều nhất loạt từ từ đưa cánh tay mặt lên vận dụng chân lực sẵn sàng đối phó.
Đôi tròng mắt của Thích Thiết Hoa xoay qua rồi cất tiếng trong trẻo cười, nói :
- Cốc Bang chủ, ông có muốn môn nhân của ông phải chịu thiệt mạng hay chăng?
- Tất...
Chữ “tất” mới vừa thốt ra khỏi miệng thì bỗng nghe một tiếng nạt ra, đồng thời một cái bóng đỏ lao vút tới, rồi tiếp theo một tiếng gào thảm thiết vang lên...
Khi mọi người đưa mắt nhìn kỹ thì đã thấy máu tư ơi và mố óc của Phấn Diện Sứ Giả bay tung toé khắp nơi. Hắn ngã lăn ra đất chết liền tại chổ.
Trong khi đó, Thích Thiết Hoa đã đứng yên tại chỗ cũ, khoé miệng hiện lên một nụ cười lạnh lùng đầy sát khí.
Qua một thế đánh chớp nhoáng kỳ diệu của nàng thực đã khiến ai nhìn thấy cũng đều kinh hoàng thất sắc. Mời hai gã hộ pháp của Cô Lâu Bang tuy đã sẵn sàng đối phó, nhưng họ cha kịp ra tay thì Phấn Diện Sứ Giả đã bị Thích Thiết Hoa giết chết một cách thảm thiết rồi.
Thôi Thiên Hàn trông thấy thế liền không khỏi giật bắn người, suýt nữa buột miệng kêu lên thành tiếng.
Cuồng Hiệp cũng im bặt tiếng cười !
Thích Thiết Hoa bèn cười lạnh lùng, nói :
- Cốc Bang chủ, ông chờ tôi ra tay hay chính ông tự xử ?
Câu nói ấy thực là kiêu căng tuyệt đỉnh. Song, sự thật thì mọi người có mặt ở chung quanh đều đoán biết là võ công của Truy Hồn Kiếm Khách chắc chắn không thể nào đối địch nổi với Thích Thiết Hoa cả.
Truy Hồn Kiếm Khách sợ hãi thối lui một bước.
Câu nói của Thích Thiết Hoa quả đã có sức mạnh áp đảo tinh thần của kẻ địch.
Ngay cả mời hai gã hộ pháp cũng sợ tái mặt, đồng loạt thối lui ra sau mấy bước.
Thích Thiết Hoa cất giọng lạnh lùng quát :
- Mau nói đi !
Truy Hồn Kiếm Khách nghiến chặt đôi hàm răng, rồi bất thần tuốt lưỡi trường kiếm ra nghe một tiếng “rẻng”. Tiếp đó, lão ta vung lưỡi kiếm lên rồi tràn về phía Thích Thiết Hoa.
Một gã hộ pháp cầm đầu trong bọn thấy thế liền lao nhanh tới chận ngang trước mặt Truy Hồn Kiếm Khác, nói :
- Bang chủ là bề trên của một bang đâu lại có thể ra tay đánh nhau như thế được, hãy để cho bọn đệ tử chúng tôi đối phó với nó đủ rồi !
- Cũng được !
Thích Thiết Hoa quát to rằng :
- Ngư ơi cũng định tìm cái chết sao ?
Lão già ấy sắc mặt không hề thay đổi, cười lạnh lùng đáp :
- Thiết Quài Câu Hồn ta tuy bất tài nhưng muốn lãnh giáo vài thế bí truyền tuyệt kỹ của Cung chủ !
Nói đoạn, lão ta liền vung chiếc gậy sắt lên, bổ thẳng về phía Thích Thiết Hoa.
Khi Thiết Quài Câu Hồn vừa tràn người tới thì mời một gã hộ pháp còn lại cũng nhất loạt lao mình theo.
Vì thế, không khí sát phạt lại càng nặng nề ngột ngạt hơn.
Đôi mắt cuả Thôi Thiên Hàn xoay qua một lợt, bỗng buột miệng “úy” lên một tiếng!
Vì không khí chung quanh đang yên phăng phắc nên tiếng “úy” của chàng ai cũng nghe rõ tất cả.
Sắc mặt của Cuồng Hiệp liền biến hẳn, nói :
- Chuyện chi thế ?
Thôi Thiên Hàn đáp :
- Ông xem người ấy là ai ?
Cuồng Hiệp liền ngó theo ngón tay chỉ ra của Thôi Thiên Hàn thì thấy một lão bà tóc bạc phơ, sắc mặt điềm đạm, đang ngồi yên bên cạnh đó không hề nhúc nhích, trông chẳng khác nào các tăng nhân nhập định vậy.
Cuồng Hiệp biến hẳn sắc mặt, suýt nữa cũng buột miệng kêu to lên một tiếng kinh hoàng. Ông kinh ngạc nói :
- Mang Sơn Quỷ Mẫu !
Lão bà tóc bạc ấy đưa mắt nhìn qua Thôi Thiên Hàn một lợt, rồi lại quay mặt nhìn về phía số người đang đánh nhau. Thôi Thiên Hàn nói lẩm bẩm rằng :
- Lão bà này...dường như ta có được gặp ở đâu rồi !
- Cái chi ? Ngư ơi đã có gặp bà ta rồi ?
- Đúng như vậy, tôi có gặp rồi... Dường như trước đây ba năm... Ồ ! Phải rồi, ba năm trước đây vào một buổi hoàng hôn, cụ bà này có đến nhà tôi để tìm thân mẫu tôi, rồi lại hối hả bỏ ra đi.
Sắc mặt của Cuồng Hiệp khẻ thay đổi, nói :
- Lão bà này sữ dụng chất độc khét tiếng trong thiên hạ ! Vậy bà ta tới nhà ngư ơi để làm gì ?
- Bà ấy là người giỏi sử dụng chất độc ?
- Đúng thế !
- Có thể mẫu thân tôi đã bị bà ta thuốc chết hay không?
Câu hỏi của Thôi Thiên Hàn cha hết, bỗng nghe một tiếng nạt to, tức thì người thiếu phụ mặc áo đỏ đứng cạnh Thích Thiết Hoa đã lao người nhanh như chớp về phía Thiết Quài Câu Hồn.
Cùng một lúc đó, Thích Thiết Hoa bỗng xoay người lại rồi bất thần tràn thẳng về phía Truy Hồn Kiếm Khác nhanh như một luồng điện xẹt.
Nàng vừa lao người đến là bàn tay đã chụp tới nơi rồi. Truy Hồn Kiếm Khách thấy thế liền vung trường kiếm lên đỡ, và lách mình thối lui ra sau năm bước.
Nhưng Thích Thiết Hoa đã kịp thời vung tay trái lên chụp đến lần thứ hai !
Ngay lúc ấy, bỗng nghe một tiếng quát to tức thì Thôi Thiên Hàn đã phót vút tới vung chưởng đánh thẳng vào Thích Thiết Hoa.
Thích Thiết Hoa không ngờ lại có một kẻ tấn công bất thần như thế nên đã bị chưởng lực của Thôi Thiên Hàn đẩy lui ngoài mời bước.
Tất cả mọi người có mặt chung quanh đều đồng thanh kêu lên một tiếng kinh hoàng.
Thôi Thiên Hàn cười lạnh lùng nói :
- Có phải cô là Thích Thiết Hoa khét tiếng trong giới giang hồ đây chăng ?
Thích Thiết Hoa không khỏi sửng sốt đưa mắt quét về phía Thôi Thiên Hàn rồi toàn thân rung động, buột miệng kinh hoàng rằng :
- Ngư ơi....
- Ta tìm đến đây diệt trừ cô đây !
Câu nói của Thôi Thiên Hàn cha dứt, chàng đã cất bước tiến thẳng về phía Thích Thiết Hoa.
Trên sắc mặt của Thích Thiết Hoa bỗng thoáng hiện một nét hãi hùng. Nàng hồi tưởng lại những hình ảnh rùng rợn tại sờn núi Lang Cốc cách đây mời lăm năm về trước...
Qua khung mặt quá quen thuộc ấy, có phải chăng đây chính là đứa em trai của mình?
Nghĩ đến đây, tâm thần nàng cảm thấy vô cùng xao động nên vội vàng hỏi :
- Ngư ơi có phải là Thích Đinh Nhạn không?
Câu hỏi ấy khiến cho Thôi Thiên Hàn có cảm giác như bị một nhát búa bổ vào đầu. Vì đây là người thứ ba đã hỏi chàng có phải là người họ Thích ?
Tuy nhiên, Thôi Thiên Hàn vẫn giữ vẻ lạnh lùng. Trong khi đó, Truy Hồn Kiếm Khách đang đứng tại sau lưng Thôi Thiên Hàn đôi mắt cũng thoáng hiện những tia sáng ghê rợn. Lão ta nói lẩm bẩm :
- Đúng rồi chính là hắn đây...
Mang Sơn Quỷ Mẫu đang ngồi cạnh đấy toàn thân cũng khẻ rung động.
Riêng Cuồng Hiệp cũng “úy” lên một tiếng, dường như chợt nhớ đến một việc khủng khiếp chi...
Tất cả mọi hiện tượng đó đều xảy ra trong một cái chớp mắt. Thôi Thiên Hàn bỗng mỉm cười lạnh lùng nói :
- Ai là Thích Đinh Nhạn đâu ?
Sắc mặt của Thích Thiết Hoa hết sức xúc động. Đôi vành môi anh đào của nàng không ngớt run rẩy, thực lâu mới cất tiếng nói :
- Đệ đệ !.... Có lý nào em quên mất tỷ tỷ đây rồi sao ?
Lời nói của nàng cha dứt thì hai dòng lệ đã tuôn trào ràng rụa đội má khiến ai nhìn đến cũng phải cảm động vô cùng.
Trời ơi ! Mời lăm năm dài đăng đẳng đã làm cho đệ đệ của ta không còn nhận được ra ta ! Mời lăm năm về trước, nàng đã bị thất thân để bảo vệ sinh mạng cho em, và vì đó suýt nữa nàng phải mất mạng dưới tay của Phấn Diện Sứ Giả.
Nàng tưởng đứa em trai duy nhất của mình đã chết đi rồi, nên bấy lâu vô cùng thương tiết. Giờ đây, bỗng người em trai của nàng lại bất ngờ xuất hiện trước mắt, thử hỏi làm thế nào không vui mừng đến rơi lệ được?
Nhưng, đối với Thôi Thiên Hàn, dường như mọi việc trước kia chàng không còn nhớ một tí chi cả. Chàng đã thực sự quên mất những hình ảnh ghê rợn mà chính chàng vừa mới lên ba tuổi rồi hay sao ?
Thôi Thiên Hàn cười lạnh lùng nói :
- Ai là đệ đệ của cô ?
- Em...chính là Đinh Nhạn đây mà !
- Đồ vô liêm sỉ, ta là Thôi Thiên Hàn, là bạn của Tuyệt Hồn Khách đấy...
- Ồ !
Trên khoé miệng của Thôi Thiên Hàn hiện lên nụ cười lạnh lùng tàn khốc vốn có của chàng :
- Vì nửa quyển Huyền Hoàng Lục mà ngư ơi đang tâm hãm hại người ân nhân cứu mạng của ngư ơi. Lòng dạ của ngư ơi thực không khác nào rắn rết ! Ta phải giết ngư ơi đây.
Nói dứt lời, chàng lại từ từ tiến tới phía Thích Thiết Hoa.
Thích Thiết Hoa cảm thấy lòng đau như dao cắt. Nàng cố đè nén cơn xúc động, nói :
- Vậy, có lý nào đệ đệ không còn nhìn nhận tỷ tỷ đây nữa sao ?
- Ai là đệ đệ của ngư ơi ?
Câu nói cha dứt, chàng đã lớt nhanh đên trước mặt Thích Thiết Hoa vung chưởng lên đánh xéo về phía nàng một chưởng.
Chưởng lực của Thôi Thiên Hàn vừa cuốn tới thì sắc mặt của Thích Thiết Hoa đã bừng đỏ vì tức giận. Nàng liền vung chưởng ngọc lên đỡ thẳng vào luồng chưởng lực của Thôi Thiên Hàn, nạt lớn :
- Ngư ơi thực sự không phải là đệ đệ của ta chăng ?
Nghe qua câu nói ấy, Thôi Thiên Hàn bỗng cảm thấy nghi ngườ. Nhưng, chàng làm thế nào lại là em trai của Thích Thiết Hoa? Đây là một việc hoàn toàn không thể có được.
Nghĩ vậy nên chàng liền cười sâu hiểm, nói :
- Ngư ơi bảo ta là em trai của ngư ơi, vậy lời nói đó là căn cứ vào đâu ? Ngư ơi họ Thích, còn ta là họ Thôi, cả hai không dính dấp chi với nhau hết.
- Thế thì em nhất định không nhìn nhận ?
- Thôi Thiên Hàn ta không có tỷ tỷ bao giờ ?
- Lúc em lên ba tuổi, chị đã vì em mà bị mất đi sự trong sạch của người con gái, lại suýt nữa phải chết dưới tay của Phấn Diện Sứ Giả...
Thôi Thiên Hàn quát to :
- Ngư ơi nói sao ?... Ta không hiểu....
Nàng tức giận đến run rẩy cả tấm thân kiều diễm, đôi má phấn cũng tái nhợt trông rất ghê sợ. Bất giác, trong óc nàng bỗng thoáng hiện một ý nghĩ ghe rợn :
- Cũng được ! Lúc còn bé thơ, ta đã hy sinh tất cả để cứu ngư ơi. Nhưng hôm nay, chính ngư ơi lại buộc ta phải ra tay giết chết ngư ơi đó...
Tức thì, người nàng liền bay vọt lên vung tay mặt ra quét qua, tấn công về phía Thôi Thiên Hàn một chưởng vô cùng kỳ diệu. Cũng trong lúc đó, tay trái của này cũng đánh luôn theo thế Lao Yến Phân Phi.
Cả hai chưởng ấy đều nhanh nhẹn đến nỗi không ai trông thấy rõ được.
Bởi thế, xem ra Thôi Thiên Hàn chắc chắn phải mất mạng dưới tay của Thích Thiết Hoa rồi.
Thốt nhiên, một tiếng quát to bỗng từ lưng chừng trời vọng lại :
- Hãy ngng tay !
Tiếng quát v à dứt, Cuồng Hiệp đã bay đến nơi vung chưởng đánh thẳng về phía Thích Thiết Hoa.
Thích Thiết Hoa nhanh nhẹn thu thế võ trở về, rồi nhảy lùi ra sau. Riêng Thôi Thiên Hàn biết mình vừa thoát chết nên sợ hãi đến toát mồ hôi lạnh khắp cả người, đứng trơ trơ như khúc gỗ.
Đôi mày liễu của Thích Thiết Hoa nhướng cao, đưa mắt chú ý nhìn về phía Cuồng Hiệp, lạnh lùng quát rằng :
- Ông làm chi thế ?
Cuồng Hiệp đang định lên tiếng trả lời, thì Thôi Thiên Hàn đưa mắt liếc qua bỗng thấy cụ bà tóc bạc phơ gọi là Mang Sơn Quỷ Mẫu ấy đã từ từ đứng lên bước về phía mọi người.
Sắc mặt của cụ bà ấy lạnh như một tảng băng, chẳng hề có một chút tình cảm.
Thôi Thiên Hàn nhìn qua không khỏi rùng mình, thầm nghĩ rằng :
- Không xong rồi, cụ bà này không biết chừng là người của Truy Hồn Kiếm Khách mời đến để tiếp tay hắn ?
Hơn nữa, cái chết của thân mẫu chàng rất có thể là do Mang Sơn Quỷ Mẫu đã đầu độc.
Thôi Thiên Hàn nghĩ như thế nên bất thần lao người đến chận bước tiến của Mang Sơn Quỷ Mẫu, lạnh lùng nói :
- Hãy dừng bước !
Mang Sương Quỷ Mẫu chậm bước chân lại, rồi cất giọng âm u nói :
- Tránh đường ra !
- Không thể được !
Trên khuôn mặt già nua nhăn nheo của Mang Sơn Quỷ Mẫu hiện lên một nụ cười lạnh lùng héo hắt, nói :
- Cũng được !
Bà ta chỉ nói hai tiếng rồi lùi người ra sau một bước, đưa đôi mắt sáng quắc như điện nhìn chòng chọc vào mặt Cuồng Hiệp.
Cuồng Hiệp có vẻ hơi nghĩ ngợi, rồi nói :
- Thích Cung chủ, cô bảo Thôi Thiên Hàn là em trai của cô làm cho tôi nhớ đến một huyết án trong võ lâm trước đây mời lăm năm. Cả nhà của Thích Xuyên Dương...
Câu nói của Cuồng Hiệp cha dứt thì vụt nghe Mang Sơn Quỷ Mẫu quát to :
- Đố ngư ơi dám...?
Tức thì, người bà ta liền lao đến nhanh như điện xẹt. Đồng thời, tiếp đó là một tiếng gào thảm thiết xé cả không gian.
Thế là tiếng “ Dương” mới từ cửa miệng của Cuồng Hiệp thốt ra thì ông ta đã gào lên, rồi té lăn ra đất.
Tất cả mọi người thấy thế đều không khỏi kinh hãi.
Lúc đó, Cuồng Hiệp đã bị trào máu ra thất khiếu, rồi chết rất thảm thiết.
Sự diễn biến quá đột ngột ấy chẳng những làm cho Thôi Thiên Hàn không hiểu ất giáp chi cả, mà đồng thời ngay đến Thích Thiết Hoa cũng không kịp nhìn rõ Cuồng Hiệp chết như thế nào.
Sau đó, mọi người trông thấy Mang Sơn Quỷ Mẫu đứng sát bên cạnh xác chết của Cuồng Hiệp mặt đỏ gay như lửa, trông hết sức khủng khiếp!
Trông thấy vậy, sát khí liền tràn ngập cả khung mặt của Thôi Thiên Hàn, chàng quát to :
- Bà thật quá ác độc !
Vì lửa giận đang cháy bừng bừng nên chàng không còn kể chi đến chết sống, nhắm hướng Mang Sơn Quỷ Mẫu nhảy vút tới, vung chưởng quét ra thật mạnh.
- Ngư ơi muốn chết phải không?
Câu nói vừa dứt là bà ta đã phất tay áo ra, hất bắn Thôi Thiên Hàn ra xa ngoài một trượng.
Sắc mặt của Thôi Thiên Hàn đỏ bừng lửa giận, nghiến răng nói :
- Đúng thế, tôi muốn tìm cái chết đấy, bà hãy hạ độc thủ đi ! Bà hãy giết chết tôi bằng chất độc lợi hại của bà, như đã giết chế Cuồng Hiệp và mẫu thân của tôi vậy...
- Ai là mẫu thân của ngư ơi ?
- Mẫu thân cuả tôi là Từ Mẫu Độc Phụ. Tôi không thể nào quên bà được...
ba năm trước đây, bà có đến tìm mẫu thân tôi...
Câu nói của Thôi Thiên Hàn cha dứt, Mang Sơn Quỷ Mẫu đã ngửa mặt lên trời cười như điên như dại, âm thanh chẳng khác nào tiếng chim cú kêu giữa đêm khuya, hay tiếng vợn hú nơi ghềnh vắng, khiến Thôi Thiên Hàn không khỏi giật mình, quát lớn :
- Bà cười cái gì thế ?
Tiếng cười của Mang Sơn Quỷ Mẫu bỗng im bặt. Thích Thiết Hoa tràn ngay đến trước mặt Mang Sơn Quỷ Mẫu cất giọng lạnh lùng nói :
- Tha lão tiền bối, bà xử sự như vậy thực ra quá ác độc !
Mang Sơn Quỷ Mẫu lạnh lùng nói :
- Các ngư ơi tưởng rằng Cuồng Hiệp chết dưới tay của ta sao ?
Câu hỏi vặn lại ấy quả đã làm cho Thôi Thiên Hàn và Thích Thiết Hoa đều kinh ngạc đến trợn mắt há mồm, líu lời không nói nên lời.
Sắc mặt của Mang Sơn Quỷ Mẫu vẫn lạnh lùng không một tí tình cảm nói :
- Thôi Thiên Hàn, ngư ơi hãy nghe đây... Từ Mẫu Độc Phụ không phải là mẹ ruột của ngư ơi đâu !
- Ồ !
- Mời lăm năm về trước, bà ta đã nhặt được ngư ơi giữa một bầy sói...
Câu nói của Mang Sơn Quỷ Mẫu cha dứt thì bỗng nghe bà ta quát to lên, rồi bất thần bay thẳng lên không hét :
- Ông bạn quả là tài nghệ cao cường !
Qua tiếng hét ấy, người bà lão đã lao thẳng ra xa một trượng.
Tiếp đó bỗng nghe một giọng cười lạnh lùng nói :
- Mang Sơn Quỷ Mẫu cũng quả danh bất h truyền...!
Tức thì, một tiếng nổ “ầm” nổi lên, rồi một bóng xanh bỗng nhắm ngay phía Mang Sơn Quỷ Mẫu lao vút tới.
Trước những cảnh tượng ấy, Thôi Thiên Hàn kinh ngạc đến đứng trơ ra như khúc gỗ.
Vì chàng không còn hiểu việc chi đã xảy ra như vậy. Cuồng Hiệp không phải chết dưới tay của Mang Sơn Quỷ Mẫu mà lại chết dưới tay của một người khác.
Giũa lúc Thôi Thiên Hàn còn đang ngạc nhiên thì Truy Hồn Kiếm Khách đã lặng lẽ vung lưỡi trường kiếm ra dùng thế thứ nhứt trong Truy Hồn Tam Thức là thế Truy Hồn Câu Phách tấn công vào Thôi Thiên Hàn.
Thế kiếm đột ngột ấy chớ nói chi trong trường hợp Thôi Thiên Hàn không hay biết để tránh, mà dù cho chàng có hay được và muốn tránh đi nữa cũng không tài nào tránh kịp.
Giữa cơn nguy cập đó, bỗng thấy một cái bóng trắng lao tới che lấy người của Thôi Thiên Hàn, một tiếng gào thảm thiết vang lên...
Thôi Thiên Hàn giật mình ngó lại, đầu óc chàng như bị một nhát búa giáng trúng mặt mày choáng váng, thân hình người lảo đão như muốn té khuỵ xuống.
Thích Thiết Hoa biến hẳn sắc mặt quát to :
- Truy Hồn Kiếm Khách, ngư ơi thực là tàn bạo !
Dứt lời, nàng liền vọt người lên vung cánh tay ngọc ra, năm ngón tay gi ương thẳng chụp vào mặt của Truy Hồn Kiếm Khách. Cùng một lúc, tay trái của này lại đánh tiếp theo một thế Nộ Đào Phách Ngạn.
Hành động của Thích Thiết Hoa hết sức nhanh nhẹn, Truy Hồn Kiếm Khách làm thế nào tránh né cho kịp ? Bởi thế, qua một tiếng “hự” khô khan, tức thì cả người của Truy Hồn Kiếm Khác đã bị hất bắn đi như một làn tên xẹt...
Giữa lúc thân hình của Truy Hồn Kiếm Khách đang bay như thế, thì bỗng có một bóng người nhanh như điện chớp bay thoát tới chụp lấy Truy Hồn Kiếm Khách rồi lao người đi mất.
Thích Thiết Hoa trông thấy thế không khỏi kinh ngạc.
Nhưng trong khi đó, bóng người ấy đã thoát bay đi xa ngoài mấy mươi trượng rồi.
Riêng Thôi Thiên Hàn thì đang cảm thấy trong lòng đau xót vô cùng. Vì nếu không có Bạch Dung lao mình đến để lấy thân đỡ lưỡi kiếm cho chàng thì chắc chắn chàng đã bị mất mạng dưới tay Truy Hồn Kiếm Khách rồi.
Trong khi đó, nơi bả vai của Bạch Dung máu tư ơi đang tuôn ra như xối. Nàng nằm im dưới đất không cử động.
Tất cả mọi việ vừa xảy ra đã làm cho Thôi Thiên Hàn từ trong cơn ác mộng của quá khứ bừng tỉnh về với thực tế. Chàng đã hiểu...đã hiểu sức mạnh của tình yêu.
Chàng bèn cúi mình bồng Bạch Dung lên, lệ nóng trào ra khóe mắt, đau đướn kêu lên:
- Bạch muội muội...
Trước thực trạng này, tính hung tợn trong người chàng đã vì đức hy sinh cho tình yêu của Bạch Dung cảm hóa mà tiêu tán đi tất cả.
Bạch Dung cố nhướng đôi mắt lên, buồn rầu gượng cười khẻ nói :
- Thôi ca ca, em biết anh không...yêu em, vậy hà tất đau đướn cho em làm gì ?
- Không, Bạch muội, anh đã có lỗi với em lắm...
Chàng như định nói thêm điều gì nhưng cổ họng đã nghẹn cứng. Cuối cùng, đôi mắt của Bạch Dung từ từ khép lại, tuôn trào đôi dòng lệ nóng.
Giờ đây nàng đã hiểu được chàng nhưng đã quá muộn rồi.
Trong khi Thôi Thiên Hàn bắt đầu yêu nàng thì nguyên vẹn cuộc đời thanh xuân tốt đẹp của nàng đã hiến dâng trọn vẹn để cứu mạng cho chàng. Nàng không hối tiếc về chỗ mình đã hiến dâng quá lớn lao. Vì nàng đã yêu chân thành thì không còn có gì luyến tiếc nữa.
Tình yêu là gồm cả hai mặt buồn đau và vui vẻ. Những người ở trong hoàn cảnh bất hạnh thì được phần trước, còn những người hạnh phúc thì được phần sau. Nàng đã biết chính mình là kẻ bất hạnh.
Thích Thiết Hoa bước đến trước mặt Thôi Thiên Hàn trông thấy chàng đang ôm Bạch Dung khóc rất đau đướn, nên nàng cũng không khỏi chạnh lòng rời lệ.
Bởi thế, nàng liền thò vào áo lấy ra một viên thuốc, nhét vào miệng Bạch Dung, và nói :
- Hãy để cô ấy nằm yên xuống !
Thôi Thiên Hàn nghe theo lời để Bạch Dung nằm yên xuống đất, rồi lấy ra một gói thuốc bột rịt lên vết thương cho Bạch Dung.
Bạch Dung như có vẻ tỉnh táo hơn nên nhắm mắt nằm yên để dưỡng sức.
Nhưng ngay lúc ấy, bỗng có một tiếng quát to xé không gian truyền lại. Ai nấy đưa mắt nhìn lên thì thấy bóng của người áo xanh và Mang Sơn Quỷ Mẫu bỗng dang ra xa. Đồng thời, lại nghe một tiếng “hự” khô khan, rồi Mang Sơn Quỷ Mẫu ngã lăn ra đất.
Thôi Thiên Hàn trống thấy thế không khỏi kinh hãi, nhanh nhẹn lao mình thẳng về phía ấy. Vừa đến nơi, chàng đã trông thấy bóng người áo xanh đang loạng choạng chạy thẳng vào cánh rừng, chỉ trong chớp mắt là mất hút.
Sắc mặt của Mang Sơn Quỷ Mẫu đã trở thành xanh như tàu lá, từ từ chỏi tay ngồi dậy, thò tay vào túi lấy một gói thuốc bột ra trút vào miệng uống. Bà ta bắt đầu nhắm mắt để vận dụng nội công chữa trị vết thương.
Sau một khoảng thời gian độ dùng xong một bữa cơm, bà ta mới đứng dậy đưa mắt chú ý nhìn vào Thôi Thiên Hàn, nói :
- Người ấy đã đi rồi à ?
- Đúng thế !
- Quả là thằng bé ngư ơi đáng chết ! Người ấy chính là kẻ đã giết chết Từ Mẫu Độc Phụ...
- Cái chi ?
Thôi Thiên Hàn vừa nghe qua thì mặt liền biến sắc, nhanh nhẹn lao mình đuổi theo người ấy.
Mang Sơn Quỷ Mẫu bỗng to tiếng quát :
- Trở lại mau !
Thôi Thiên Hàn giật mình, dừng chân lại, quay mặt nhìn về phía Mang Sơn Quỷ Mẫu nói :
- Tại sao bà lại kêu tôi trở lại ?
- Ngư ơi đuổi không kịp hắn đâu ! Nhưng hắn đã trúng Âm Phong Ngũ Độc Phấn của ta rồi chắc chắn cũng không còn sống bao lâu nữa.
Bà ngng câu nói lại trong giây lát, rồi tiếp :
- Sưong ta cũng bị trúng chất độc vô hình của hắn, xem ra cũng không còn sống được mấy tiếng đồng hồ nữa...
- Bà không thể sống được mấy tiếng đồng hồ nữa sao ?
Mang Sơn Quỷ Mẫu nói :
- Vậy là ngư ơi không biết Vô Hình Độc Quân khét tiếng về chất độc trong khắp thiên hạ hay sao ? Nhưng, ta cảm thấy lấy làm lạ Ở chỗ Hội trưởng của Ngân Diện Hội chẳng rõ là một nhân vật như thế nào mà lại có thể tập hợp được một người như Độc Quân.
- Người vừa đánh nhau với bà có phải cũng đeo mặt nạ chăng ?
- Đúng như vậy, nhưng hắn không tài nào che mắt ta được.
Xem ra, không hơn nửa tháng nữa, Ngân Diện Hội sẽ gây ra việc đổ máu khắp chốn giang hồ.
Nói tới đây bà cất tiếng than dài.
Thôi Thiên Hàn như chợt hiểu ra, hỏi rằng :
- Truy Hồn Kiếm Khách cũng là...?
- Cũng là môn nhân của Ngân Diện Hội !
Thôi Thiên Hàn giật nảy mình, nói :
- Hội trưởng của hội ấy quả là một người quảng đại thần thông, quy tụ được tất cả các cao thủ trong chốn giang hồ. Ngay đến Truy Hồn Bang chủ cũng là nha trảo của hắn nữa.
Mang Sơn Quỷ Mẫu bỗng sa sầm nét mặt, nói :
- Ngư ơi có biết ngư ơi đã làm cho Cuồng Hiệp bị hại chăng ?
Thôi Thiên Hàn giật bắn người, nói :
- Tôi ?
- Nếu vừa rồi ngư ơi không chặn ta lại thì Cuồng Hiệp nào có chết ? Song ta cũng không trách ngư ơi làm gì. Giờ đây, ta muốn nói cho ngư ơi hiểu rõ một ít việc....
- Có việc chi xin lão tiền bối cứ nói !
- Ngư ơi không phải là con trai của Từ Mẫu Độc Phụ. Đây là một việc hoàn toàn xác thực. Chính ngư ơi đã được bà ta nhặt từ trong bầy sói mang về. Cuồng Hiệp đã có nói cho ngư ơi biết về mối hận thù giữa Từ Mẫu Độc Phụ và Phong Trần Cuồng Khách rồi đó.
Chính Từ Mẫu Độc Phụ có ý muốn ngư ơi báo thù, nhưng bà ta lại không nhẫn tâm để ngư ơi phải mất mạng dưới tay của Phong Trần Cuồng Khách, cho nên không chịu đánh thông Sinh Tử Huyền Quan của ngư ơi để cho nội lực của ngư ơi thông suốt, hầu mang ra xử dụng.
Bà ấy yêu thương người như con đẻ, không nhẫn tâm nói rõ lại mọi nguyên nhân cho ngư ơi nghe, nên chỉ dạy ngư ơi đánh cờ để sau này có thể thay thế bà ta rửa mối thù Võ Lâm Chi Thần đã thắng bà ta một ván cờ trước kia !
Thôi Thiên Hàn rơi lệ nói :
- Tôi đã hiểu rồi...
- Ngư ơi hiểu là tốt lắm ! Chiếc gói này đây chính là vật mà bà ấy đã nhờ ta cất giữ ba năm về trước.
Giờ đây, ta trao lại cho ngư ơi !
Nói dứt lời, bà thò vào áo lấy ra một gói giấy nhỏ đưa cho Thôi Thiên Hàn. Thôi Thiên Hàn liền mở ra xem thì không khỏi giật mình.
Té ra vật gói trong ấy rõ ràng là mời sáu quân cờ phía xanh bằng hồng ngọc.
Đây rõ ràng là mời sáu quân cờ mà Thôi Thiên Hàn đang băng khoăn truy tìm.
Như thế số quân cờ bằng hồng ngọc đã xuất hiện tất cả, ngoại trừ sáu con Xưa Pháo Mã đỏ.
Những quân Tướng Sĩ Tượng và Tốt đỏ hiện nay đều đã rơi vào trong tay của Ngân Diện Hội. Trong khi đó, mời sáu quân xanh thì nằm trong gói giấy này.
Vậy những quân Xưa Pháo Mã đỏ ấy đâu ?
Tại sao lại chỉ thiếu những quân Xưa Pháo Mã đỏ ấy ?
Đây thực là một vấn đề khiến người ta phải điên đầu không hiểu được những quân ấy hiện rơi vào tay ai ?
Thôi Thiên Hàn nhìn sửng sốt mời sáu quân cờ phía xanh, bỗng dng chàng bắt rùng mình, sợ hãi nói :
- Đây là của mẫu thân tôi đã giao cho bà ?
- Đúng như vậy...
- Nửa bộ cờ bên xanh này đầy đủ tất cả, không rõ mẫu thân tôi đã tìm từ đâu được như thế ?
- Đấy chính là từ tay của Võ Lâm Chi Thần. Mời ba năm về trước, ông này đã giao cho mẫu thân ngư ơi, cho biết rằng mời sáu quân cờ bên xanh ấy có tương quan đến một cuộc sống gió trong chốn giang hồ sau này. Mẫu thân ngư ơi cố tìm hiểu bí mật của những quân cờ bằng hồng ngọc nhưng không tìm thấy được chỗ sâu xa kỳ diệu của nó là đâu?
- Vậy số quân cờ bên đỏ ở trong tay ai ?
- Ở trong tay Phong Trần Cuồng Khách !
Thôi Thiên Hàn không khỏi giật mình, nói :
- Cái chi ? Mời sáu quân cờ bên đỏ đều ở trong tay Phong Trần Cuồng Khách cả ?
- Đúng như vậy !
- Thế sao lại bị phân tán đi hết thế, và hiện nay chỉ còn thiếu sáu quân Xưa Pháo Mã ?
- Việc ấy thực là khó hiểu !
Thôi Thiên Hàn cất gói cờ vào áo. Khi ấy, chàng bỗng nhìn thấy Mang Sơn Quỷ Mẫu ra chiều mệt nhọc, sắc mặt tái nhợt lần lần.
Thôi Thiên Hàn vô cùng đau đướn trong lòng, kêu lên :
- Tha lão tiền bối, không ngờ bà đã vì tôi mà phải tuyệt mạng...
Mang Sơn Quỷ Mẫu gượng cười nói :
- Sưuốt đời ta giết người không biết bao nhiêu mà kể. Vậy hôm nay, chết như thế này cũng là phải. Mày chớ đứng gần... Nếu không thì cũng mất mạng.
Tiếng “mạng” vừa nói thốt ra khỏi miệng thì thất khiếu của bà đều trào máu bầm đen, ngã ra chết tốt.
Thôi Thiên Hàn giật bắn người buột miệng kêu lên thành tiếng.
Cái chết ghê rợn của Mang Sơn Quỷ Mẫu quả là từ trước đến nay Thôi Thiên Hàn mới được trông thấy lần đầu tiên. Chàng không ngờ rằng Mang Sơn Quỷ Mẫu lại bị chết thê thảm như thế này.
Thôi Thiên Hàn không dám đến gần xác chết của bà ta vì sợ bị nhiễm độc mà chết như bà. Do đó chàng đứng yên một chỗ và người không ngớt run lẩy bẩy...
Giờ đây thì chàng đã hiểu số người trong Ngân Diện Hội chắc chắn là muốn cướp đoạt mời sáu quân cờ bên xanh này, nên mới phái Vô Hình Độc Quân tìm cách đầu độc mẫu thân chàng. Nhưng không ngườ, trước đó ba năm, mẫu thân chàng đã trao số quân cờ này cho Mang Sơn Quỷ Mẫu, do đó số người trong Ngân Diện Hội dù đã đầu độc giết chết được mẹ chàng một cách thảm thiết song vẫn không làm sao lấy được số quân cờ ấy.
Thôi Thiên Hàn đứng trơ trơ ra như khúc gỗ. Bất giác chàng chợt nghĩ tới một chuyện...Thích Thiết Hoa thực sự là tỷ tỷ của chàng rồi.
Nhưng, vì trước đây mời lăm năm, chàng mới vừa lên ba nên chuyện cũ không làm sao nhớ cho rõ được.
Tuy nhiên, chàng biết rằng việc này chắc chắn không phải là sai ngôn.
Bởi thế chàng liền quay mặt ngó về phía chị ruột của mình, thấy đôi mắt nàng ngấn lệ, nhìn đăm đăm vào mình. Tất cả tình thương yêu ruột thịt và nổi đau khổ xót xa đều hiện rõ trên mặt của Thích Thiết Hoa. Cảnh ấy ai nhìn vào cũng phải mủi lòng.
Thôi Thiên Hàn buột miệng kêu lên :
- Tỷ tỷ...
Liền đó, chàng đã nhanh nhẹn nhảy tới ngã vào lòng của Thích Thiết Hoa khóc ồ lên chẳng khác nào một lãng tử đã lưu lạc lâu ngày mới trở về cố h ương và lần đầu tiên trông thấy từ mẫu vậy.
Hai chị em của họ đã bị chia ly nhiều năm qua, nhưng cuối cùng đã đoàn tụ được.
Và họ đã đoàn tụ trong một khung cảnh thật là cảm động.
Thích Thiết Hoa đẩy nhẹ Thôi Thiên Hàn ra, nói :
- Giờ đây, em đã tin chị là chị ruột của em rồi chứ ?
- Vâng !
- Thế em không có ý giết chị nữa chứ ?
Thôi Thiên Hàn cũng tức là Thích Đinh Nhạn nghe chị hỏi thế thì giật mình đưa mắt nhìn Thích Thiết Hoa nói :
- Vâng ! Trước đây chị đã hại Tuyệt Hồn Khách phải không?
Trên khuôn mặt của Thích Thiết Hoa thoáng hiện một nét u buồn. Nàng nói :
- Phải ! Chị đã hại ông ấy ! Nhưng chỉ nhằm vào việc báo thù nên mới có ý định đánh cắp nửa quyển Huyền Hoàng Lục của ông ấy mà thôi. Em đã hứa với người ta thi cứ xuống tay đi...
Thích Đinh Nhạn đã hiểu. Tuy chị mình có một lỗi nhỏ thực nhưng đấy không phải là một tội ác lớn. Người chị của chàng vì tha thiết đến việc báo thù nên mới đánh cắp nửa quyển Huyền Hoàng Lục. Như vậy, chàng không có lý do gì thay thế Tuyệt Hồn Khách sát hại người chị ruột của mình. Hơn nữa, võ công của chị chàng thực ra cao thâm hơn chàng nhiều lắm.
Nghĩ như thế, chàng bèn nói :
- Tỷ tỷ, em làm thế nào giết chị cho được !
- Có phải vì võ công của êm không bằng chị chăng ?
- Vâng ! Hơn nữa, Chị vì nghĩ đến báo thù cho cha mẹ chúng ta nên mới trộm nửa quyển Huyền Hoàng Lục của Tuyệt Hồn Khách. Tuy đấy cũng có lỗi, nhưng không phải là một lỗi lầm to tát. Ôi ! Chúng ta nên bỏ qua đi thôi !
- Vậy em không giữ lời hứa với Tuyệt Hồn Khách, để trừng trị chị hay sao ?
- Vâng ! Này tỷ tỷ, cha mẹ chúng ta sao lại chết như thế ?
Thích Thiết Hoa nghe câu hỏi của Thích Đinh Nhạn thì lòng nàng cảm thấy đau đướn khôn cùng. Nàng nghẹn ngào nói :
- Vào một đêm tối cách đây mời lăm năm về trước, Truy Hồn Kiếm Khách bất ngờ dẫn năm mươi môn nhân của y xông đến nhà chúng ta. Cha trông thấy tình hình nguy cập, bèn bảo chị cõng em chạy trốn...
Tiếp đó, nàng đem tất cả sự việc đã xảy ra tại sờn núi Lang Cốc nói tỉ mỉ lại cho Thích Đinh Nhạn nghe một lợt.
Thích Đinh Nhạn nghe đến đoạn người chị ruột mình đã vì sinh mạng mình mà cam lòng chịu mất tiết trinh lại suýt nữa phải chết dưới lưỡi kiếm của Phấn Diện Sứ Giả thì vô cùng cảm động. Chàng kêu lên :
- Em không diệt được Cô Lâu Bang thề chẳng là người nữa !
Thích Thiết Hoa than dài nói :
- Đây đâu phải là một chuyện dễ ! Truy Hồn Kiếm Khách tuy là Bang chủ của một bang, nhưng ở trong Ngân Diện Hội thì hắn chẳng qua là một cao thủ hạng nhì mà thôi.
- Hội trưởng của Ngân Diện Hội là ai thế ?
- Là ai thực hiện nay không người nào được biết. Nhưng võ công của hắn kể ngay đến Võ Lâm Chi Thần Trần Đế trước kia e rằng cũng khó bề đối địch nổi.
Thích Đinh Nhạn cười lạnh lùng nói :
- Chị cứ chờ xem, chắc chắn rồi sẽ có một ngày Ngân Diện Hội tất bị diệt trừ dưới tay em đó !
Câu nói của Thích Đinh Nhạn cha dứt, thốt nhiên có một tiếng hú lanh lãnh xoi xỉa vào tai. Thích Đinh Nhạn và Thích Thiết Hoa đều không khỏi biến sắc.
Thích Thiết Hoa nói :
- Người bạn nào đó hà tất phải núp ló làm chi, cứ mạnh dạng bước ra đi nào !
Nhưng câu nói của nàng đã chìm lỉm trong không gian u tịch, không ai trả lời cả.
Ngay lúc ấy, Bảo chủ Ngũ Long Bảo là Ngũ Long Chân Quân bỗng lớt nhanh tới quay về phía Thích Thiết Hoa thi lễ, nói :
- Thích Cung chủ, lão phu xin ra mắt cô nương.
Sắc mặt của Thích Thiết Hoa lộ vẻ hớn hở, nói :
- Té ra là Ngũ Long Bảo chủ, chẳng hay có điều chi dạy bảo ?
Đôi mày rậm của Ngũ Long Chân Quân cau lại, sắc mặt của lão thoáng hiện vẻ kiên dè, nói :
- Nhị vị thực là hậu duệ của Thích Xuyên Dương trước kia hay sao ?
- Tha vâng !
- Lão già ngông vừa rồi đã bị chết vì tiết lộ mọi sự bí mật ấy. Nhưng giờ đây lão phu cũng gác bỏ việc chết sống ra bên ngoài, đem một việc này nói rõ cho nhị vị nghe.
Thích Thiết Hoa và Thích Đinh Nhạn đôi mắt đều sáng người lên, đồng thanh nói:
- Xin lão tiền bối cứ nói đi !
Không khí chung quanh tự nhiên trở thành căng thẳng nặng nề. Thích Thiết Hoa bỗng đưa chân bước tới, tiến sát đến cách Ngũ Long Chân Quân trong vòng ba bước.
Hai thiếu phụ mặc áo đỏ có tên là Thiên Sát Ma Nữ và Địa Sát Ma Nữ nãy giờ đứng bên cạnh không hề nhúc nhích, lúc ấy cũng dường như cảm thấy có một việc bất trắc chi sắp xảy ra nên cũng cất bước tiến đến sát bên cạnh Ngũ Long Chân Quân để sẵn sàng đối phó.
Bầu không khí bỗng trở thành im lặng nặng nề như một cõi chết.
Ngũ Long Chân Quân khẻ ho, rồi nói :
- Nếu lệnh tôn của nhị vị tức là Thích Xuyên Dương thì việc này có lắm điều oái oăm. Vì lệnh đường của nhị vị nào phải là một người tầm thường ?
Thích Thiết Hoa biến hẳn sắc mặt, nói :
- Từ trước đến nay tôi không hề được biết mẫu thân tôi vì tôi ở với dì tôi.
- Như vậy, là đúng rồi ! Cô lớn hơn em trai cô mấy tuổi ?
- Mời lăm tuổi !
- Nếu cô lớn hơn em trai cô là Thích Đinh Nhạn đến mời lăm tuổi, mà cha hề trông thấy mặt mẫu thân thì đấy là một trường hợp lạ lùng. Phải chi nhỏ tuổi như em trai cô mà không thấy được mẹ thì chẳng có chi đáng nói !
- Đúng như vậy !
- Chính vấn đề là ở chỗ đó ! Có phải người Dì của cô là Huyền Phong Hiệp Nữ Giang Tiểu Phân không?
- Đúng như vậy !
- Việc này người dì ruột của nhị vị có thể giải đáp được rất chính xác ! Nhưng theo như sụ suy đoán của tôi thì nhị vị không phải là con ruột của Thích Xuyên Dương đâu !
- Có phải lão tiền bối định trêu cợt chúng tôi không?
- Tôi nào dám thế ! Việc song thân của nhị vị bị giết chết có một nguyên nhân không phải đơn giản. Vì, điểm thứ nhứt, Thích Xuyên Dương là người không có năng lực sinh dục.
- Ông làm thế nào biết được ông ấy không có năng lực sinh dục ?
- Về vấn đề này, nhị vị có thể đi tìm Trại Hoa Đà là Côn Tôn Dận để hỏi. Tất ông ấy sẽ có bằng cớ chứng minh cho nhị vị được biết. Điểm thứ hai là Thích Xuyên Dương có một người anh ruột tên gọi là Thích Nhạc Dương. Người này trong giới giang hồ ít có ai được biết. Nghe đâu ông ta chính là người tình lén lút của lệnh đường tức Giang Cửu Ph ương. Trong giới giang hồ cũng có một lúc đồn đại rằng nhị vị chính là con của Thích Nhạc Dương đó !
Thích Thiết Hoa và Thích Đinh Nhạn nghe thế đều không khỏi rùng mình !
Thích Thiết Hoa nói :
- Đấy thật là một việc vô cùng đáng sợ... Nhưng chẳng hay có đúng sự thật không?
- Dù không hoàn toàn đúng sự thực, thì nó cũng không sai chạy với sự thực là bao nhiêu ! Nghe đâu mẫu thân của cô sau khi hoài thai cô với Thích Nhạc Dương thì mới được Thích Xuyên Dương cới về làm vợ. Sau đó mời bốn năm, bà lại lén lút tthư ông với Thích Nhạc Dương nên mới hạ sinh Thích thiếu hiệp đây.
Thực đây là một việc riêng không ai ngờ được.
Nhưng Ngũ Long Chân Quân nói rất hữu lý. Vì nếu không ở vào một trường hợp như vậy, thì tại sao phải đợi đến mời bốn năm sau mẫu thân của nàng mới hạ sinh Thích Đinh Nhạn?
Thích Đinh Nhạn lại rùng mình, hỏi :
- Thế về sau xảy ra việc chi nữa ?
- Sưau đó mẫu thân của nhị vị có lời thanh minh rằng bà hoàn toàn không có dính dấp chi tới Thích Nhạc Dương. Nhưng, Thích Xuyên Dương nào chịu tin, nên gởi cô đến ở nơi nhà Dì ruột. Mãi đến khi đệ đệ của cô được hạ sinh thì Thích Xuyên Dương không còn làm thế nào nhịn được lời xăm xỉa đàm tiếu của người chung quanh nên mới gây mối thù với Truy Hồn Kiếm Khách để người này kéo đến giết chết mẫu thân của nhị vị.
Thực ra đây chỉ là một hình thức khổ nhục kế. Vì chính phụ thân của nhị vị không hề bị giết chết. Bởi ba năm sau còn có người gặp được mặt ông ấy !
Thích Thiết Hoa nói :
- Có phải ý lão tiền bối cho rằng Thích Xuyên Dương đã lập mu mợn tay người để hạ sát mẫu thân tôi không? Trong khi đó, ông lại cho gọi tôi trở về nhà đúng vào dịp ấy để chúng tôi lầm tưởng rằng cả song thân chúng tôi đều bị giết chết dưới tay của Truy Hồn Kiếm Khách ?
- Đúng vậy, đúng vậy !
- Còn Thích Nhạc Dương hiện giờ ở đâu ?
- Trong chốn giang hồ ít người được gặp ông ấy lắm !
- Còn Thích Xuyên Dương ?
- Đã bị mất tích không còn xuất hiện trên chốn giang hồ nữa !
- Như vậy, chúng tôi là do ai sinh ra ?
- Về điểm ấy, thì người Dì của cô là Giang Tiểu Phân có thể giải đáp được.
- Nhưng mấy tháng trước đây, tôi có đến tìm Dì tôi, song bà ấy đã bỏ nhà ra đi biệt dạng rồi.
- Việc ấy chờ sau này sẽ tìm được sự giải đáp. Hôm nay, tôi kể đại lược sự ấy cho nhị vị nghe. Tin rằng rồi đây cũng sẽ có ngày, mọi việc được phơi trần ra ánh sáng. Giờ thì lão phu xin cáo từ vậy !
Nói dứt lời, Ngũ Long Chân Quân lao mình bay vút đi, chỉ trong chớp mắt là mất tăm mất dạng.
Thích Thiết Hoa và Thích Đinh Nhạn bất ngờ được hiểu việc ấy nên trong lòng hết sức kinh ngạc và hoang mang. Họ không hiểu người cha sinh ra họ là Thích Xuyên Dương hay là Thích Nhạc Dương ?
Sau đó, Thích Đinh Nhạn chợt nhớ lại Bạch Dung còn đang nằm trên đất, bèn quay qua Thích Thiết Hoa hỏi :
- Cô ấy có hy vọng cứu được không?
- Chị không thể cứu được.
Vậy chị đưa em mang cô ấy đi tìm Trại Hoa Đà.
Thích Đinh Nhạn nói :
- Chị biết ông ta ở đâu không?
- Biết ! Tiện đó chúng ta cũng hỏi luôn về vấn đề Thích Xuyên Dương có phải thực sự không có khả năng sinh dục hay chăng ?
- Thôi thì cứ làm như thế !
Thích Thiết Hoa đưa mắt quét về số môn hạ của nàng một lợt, nói :
- Các vị hãy trở về cung trước đi, tới chậm nhất là ngày hôm sau tôi sẽ trở về đến.
Số người ấy bèn cất tiếng đáp lời, rồi nhất loạt lao người đi nhanh như chớp.
Liền đó, Thích Đinh Nhạn bèn chôn xác chết của Cuồng Hiệp và Mang Sơn Quỷ Mẫu tử tế, rồi mới cùng Thích Thiết Hoa phi thân lớt đi.
Sau khi hai người vượt qua khỏi một ngọn núi thì đến một cái thung lũng hẻo lánh hiểm trở. Cả hai lại tiếp tục vượt qua cái thung lũng ấy tiến thẳng vào một cánh rừng rậm thì đã thấy một gian chòi tranh ở phía trước mặt.
Khi đến trước cửa gian chòi tranh ấy, cả hai liền dừng chân lại. Vì trông thấy gian chòi rách nát khắp nơi nên Thích Đinh Nhạn mới nghiêng đầu hỏi :
- Có phải đây chăng ?
- Em không thấy trên tấm biển kia đề “Võ Lâm Hoa Đà” đó sao ?
Thích Đinh nhạn đưa mắt nhìn lên thấy tấm biển ấy bám đầy bụi bặm. Nếu không chú ý nhìn thì thực không làm sao trông thấy được !
Hai người cùng bước đến trước cửa. Họ thấy liếp cửa tre chỉ khép hờ, trước thềm nhà rong xanh mọc khắp nơi, cỏ dại um tùm, trông như một cái chòi hoang không người ở.
Thích Đinh Nhạn buột miệng nói :
- Rất có thể ông ấy không còn ở đây nữa !
- Những lỡ đi đến đây rồi thì dù sao cũng phải vào trong ấy xem cho biết.
Hai người gõ vão liếp cửa hai tiếng, nhưng bên trong không có người hỏi han gì cả. Thích Thiết Hoa bèn kêu to lên :
- Có người ở trong nhà không?
Bên trong vẫn im phăng phắc, không ai trả lời cả.
Thích Thiết Hoa không khỏi rùng mình, xô cửa bước vào.
Bất thần có một cái bóng đen lao thẳng tới ngay trước mặt nàng. Thích Thiết Hoa bèn vung tay mặt lên quét ra khiến bóng người ấy phải thối lui trở lại.
Qua một tiếng nổ “ầm”, cát bụi tung bay mù mịt. Đồng thời từ trên rớt xuống một bao cát khá to. Thích Thiết Hoa thấy thế liền thở ra một hơi nhẹ nhàng, thầm mắng mình sao cảnh giác quá cao, cha kịp thấy rõ là đã đối phó ngay rồi.
Khi bước vào trong nhà, họ thấy đâu đâu cũng phủ đầy bụi bậm, nhện giăng khắp nơi, nào có một bóng người ở nữa ?
Vì vậy, hai chị em đưa mắt nhìn nhau. Thích Đinh Nhạn nói :
- Gian chòi này có ai ở đâu ?
- Có thể ông ấy đã dời đi rồi...
Câu nói của Thích Thiết Hoa cha dứt, bỗng nàng ngng ngay lại, đưa đôi mắt tròn xoe nhìn đăm đăm vào một góc nhà đầy bóng tối.
Thích Đinh Nhạn dường như cha hiểu được có điều lạ chi nên cũng đưa mắt nhìn theo tia măt của chị. Và, ngay lúc đó, chàng suýt nữa buột miệng kêu lên thành tiếng...
Vì tại góc nhà đầy bóng tối và đầy mạng nhện ấy, rõ ràng có một bóng đen đang ngồi và đang gi ương đôi mắt sáng quắc như hai đốm đèn ma, nhìn chòng chọc vào phía họ !
Cái bóng đen ấy ngồi trơ trơ không hề nhúch nhích !
Thích Đinh Nhạn không khỏi rùng mình, lên tiếng hỏi :
- Ai thế ?
Bóng đen ấy vẫn không trả lời, nhưng đã từ từ đứng lên. Nhờ đó, hai chị em chàng đã trông thấy rõ diện mục của đối ph ương.
Thì ra, người ấy gày đét như một que củi, đôi mắt lõm sâu, tóc rối bời, chiếc áo màu đen rách nát, mặt đầy bụi đất bẩn thỉu. Ôi ! Người ấy nào có giống con người đâu, mà phải nói đấy là ma quỷ mới đúng.
Hai người cảnh giác thối lui một bước.
Bóng đen ấy đã bắt đầu di động, từ từ bước đến phía Thích Thiết Hoa và Thích Đinh Nhạn. Cứ mỗi một bước chân của bóng người ấy thì lại nghe có một tiếng “xạc” phát ra, âm thanh ấy thực là lạ tại...
Trong một gian nhà đầy bụi bậm và mạng nhện, vốn đã có một không khí rùng rợn rồi, giờ đây, bỗng lại xuất hiện một quái nhân, thử hỏi Thích Đinh Nhạn và Thích Thiết Hoa không khiếp sợ sao được?
Thích Thiết Hoa bước lùi một bước, và liền đưa bàn tay ngọc lên cao, lạnh lùng quát lớn :
- Ngư ơi...là ai thế ?
Theo sau tiếng quát của Thích Thiết Hoa, bỗng nghe từ phía sau ngoài cửa có tiếng chân người bước đi. Thích Đinh Nhạn bèn lao nhanh đến trước mặt quái nhân, hỏi :
- Ngư ơi có bằng lòng nói hay không?
Quái nhân ấy khẻ dừng chân đứng lại. Đôi mắt hắn như hai đốm đèn ma kia lại càng sáng rực lập lòe, trông thực ghê rợn khủng khiếp !
Thốt nhiên, một chuỗi cười dài quái dị từ miệng người ấy phát ra. Âm thanh bén nhọn như xé màng tai. Âm thanh ấy ai nghe đến cũng phải nổi da gà.
Cánh tay đưa lên vừa rồi của Thích Thiết Hoa bỗng bung ra bổ thẳng về phía người quái nhân ấy, miệng nàng thét lớn :
- Ngư ơi cười chi thế ?
Luồng chưởng lực của Thích Thiết Hoa cuốn tới nhanh như tên bắn, nhắm thẳng vào ngực của quái nhân nọ. Nhưng, đối ph ương vẫn không hề chuẩn bị tránh né chi cả.
Thích Thiết Hoa thấy vậy không khỏi kinh ngạc, nên lách xéo bàn tay đi khiến cho luồng chưởng lực của nàng dời đi một nơi khác.
Cũng may là như thế, khi luồng chưởng lực của nàng cuốn tới, nổ một tiếng “ầm” to mới chỉ hất bắn quái nhân nọ ra xa ngoài một trượng thôi. Khi rơi trở xuống mặt đất, quái nhân ấy liền ụa lên một tiếng rồi nhổ ra một búng máu tư ơi.
Đôi mắt của quái nhân đó bỗng sáng quắc trông hết sức dễ sợ. Hắn gào to lên :
- Các ngư ơi định đến đây để giết ta ?
Thích Thiết Hoa vội vàng đáp :
- Không ! Chúng tôi đến đây tìm Trại Hoa Đà Công Tôn Dận lão tiền bối !
Quái nhân ấy nghe thế bỗng cất tiếng cười như cuồng dại, nói :
- Trại Hoa Đà ?...ha...ha ha...
- Ông cười chi thế ?
Quái nhân ấy liền gi ương đôi mắt tròn xoe, quát :
- Cút đi cho mau !
- Tại sao thế ?
- Hắn đã chết rồi. Trên đời không còn có mặt hắn nữa ! Mau cút đi cho ta...ha ha...
Sau đó, quái nhân kia không ngớt cất tiếng cười ghê rợn.
Thích Đinh Nhạn đã biết quái nhân này chính là Trại Hoa Đà Công Tôn Dận rồi.
Nhưng cả hai người đều không hiển được tại sao ông ta lại trở thành một con người có hình dáng đáng sợ như thế này ?
Vì nghĩ thế, Thích Đinh Nhạn bèn lên tiếng hỏi :
- Có lẽ lão tiền bối là Trại Hoa Đà ?
- Trại cái khỉ mốc !
- Vậy ông đây không phải...?
- Ha ha ha, Công Tôn Dận đã chết từ lâu rồi. Còn ta đây chỉ là một thân xác không có linh hồn. Vậy, các ngư ơi hãy đi đi...
- Không ! Tha lão tiền bối, tôi muốn đến xin ông cứu trị cho một người con gái!
- Cứu người ? Ha ha, ta biết cứu người sao ? Ha ha ! Đấy là ngư ơi nói đùa chứ ?
- Vậy có lý nào, lão tiền bối thấy người chết mà không cứu hay sao ?
Sắc mặt của quái nhân bỗng sa sầm :
- Đúng như vậy !
Thích Đinh Nhạn giận dừ nói :
- Tại sao ông...?
- Ta không cứu là không cứu, chứ tại sao? Như vậy không được chăng? Ha ha, các ngư ơi hãy nhìn những lọ thuốc trên đất kia...ha ha...
Trên mặt đất, quả nhiên có nhiều chai đựng thuốc bị vứt bừa bãi. Nhìn qua tình trạng ấy cũng đủ biết lão già này đã bực dọc một việc gì nên phát điên và hủy bỏ tất cả thuốc men của mình đi.
Thích Thiết Hoa nhìn qua quái nhân ấy một lợt, nói :
- Ông đã hủy bỏ số thuốc ấy ?
- Đúng thế !
- Tại sao vậy ?
- Tại sao ? Ta đã bảo hai người, ta...là một hung thủ...Ha ha ha !
- Ông đã cứu vô số người, tên tuổi vang dội cả giới giang hồ, vậy tại sao bảo là hại người được ?
- Các ngư ơi không tin sao ?
- Lẽ tất nhiên !
Quái nhân ấy quát :
- Các ngư ơi muốn xem bằng chứng không ?
Thích Đinh Nhạn và Thích Thiết Hoa nghe thế, không khỏi giật mình đánh thót, đồng thanh nói :
- Bằng cớ chi ?
- Bằng cớ một xác chết !
Thích Đinh Nhạn nói :
- Được ! Chúng tôi muốn xem !
Quái nhân tức Trại Hoa Đà Công Tôn Dận ấy liền quay người trở lại, bước đi về phía sau.
Ngay lúc ấy, tiếng bước chân khi nãy bỗng dừng lại phía trước cửa. Thích Đinh Nhạn quay đầu ngó lại thì kinh hãi suýt nữa kêu thét lên.
Vì tại nơi đó đã xuất hiện một cô gái áo xanh mà chàng đã gặp tại Thiết Kỳ Bang lúc trước.
Sắc mặt của nàng lạnh lùng như một khối băng, không hề có một tí tình cảm. Trông thực khủng khiếp !
Cô gái ấy đứng sững tại trước cửa, không hề nhúc nhích.
Cô gái áo xanh thần bí ấy xuất hiện một cách đột ngột đã làm cho Thích Đinh Nhạn hết sức kinh hãi. Vì chàng không hiểu được tại sao nàng lại xuất hiện bất ngờ ở tại nơi đây ?
Trong lúc đó, Trại Hoa Đà Công Tôn Dận đã xô cánh cửa phía sau nhắm đi thẳng vào một khu rừng trúc. Đi được chừng một trượng thì bỗng ông ta dừng chân đứng lại, nói :
- Xem kia, đây không phải là một xác chết hay sao ?
Mọi người nhìn theo hướng ngón tay của ông ta chỉ thì quả nhiên thấy có một bộ xương khô nằm trong cánh rừng. Bộ xương ấy đều lành lẻ nguyên vẹn, duy chỉ có chiếc sọ là bể vụn ra thành từng mãnh. Nhìn qua, ai cũng có thể đoán biết được, nếu người ấy không phải bị kẻ khác đánh vỡ sọ chết thì cũng là do chính y đã đập đầu tự sát.
Bộ xương đó xem ra nạn nhân chết cũng đã lâu rồi.
Thích Đinh Nhạn thấy thế liền hỏi :
- Người ấy là ai, tại sao ông lại giết chết hắn ?
- Các ngư ơi muốn biết tại sao ta đã giết chết ngư ơi ấy phải không ?
- Đúng như vậy ! Người đó là ai ?
- Y chính là Thích Xuyên Dương !
- Ồ...?
Thích Thiết Hoa và Thích Đinh Nhạn nghe thế suýt nữa đã nhảy tung người lên.
Cả hai người đều gần như không tin ở lổ tai của mình nên đồng thanh cất giọng run run nói :
- Ông ấy...là Thích Xuyên Dương ?
- Sưong, cũng có thể là Thích Nhạc Dương !
Thích Thiết Hoa và Thích Đinh Nhạn đều kinh hoàng đứng trơ ra như khúc gỗ.
Trại Hoa Đà Công Tôn Dận cười nói :
- Đúng thế ! Ta không hiểu rõ hai người ấy thì người nào đã chết đây ? Nhưng chắc chắn xác chết này là một trong hai người đó. Đồng thời, cái chết của y cũng chính do tay ta tạo nên.
- Tại sao thế ?
- Ba mươi năm về trước, ta có cứu sống một người, trong khi người đó bị trọng thương. Sau khi ta chữa lành cho y thì có nói suốt đời y sẽ không còn khả năng sinh dục nữa.
Thích Đinh Nhạn ngắt lời, hỏi :
- Người đó là Thích Xuyên Dương chăng ?
- Đúng vậy ! Người ấy chính là Thích Xuyên Dương. Nhưng mời bảy năm sau, bỗng một hôm có một người kéo Thích Xuyên Dương đến đây...
- Người đó cỏ phải là Thích Nhạc Dương ?
- Đúng thế ! Nghe đâu Thích Xuyên Dương đã lập mu giết chết người vợ và hai con của y. Vì thế Thích Xuyên Dương hoài nghi hai vợ con của y là do vợ tư thông với người anh ruột mình là Thích Nhạc Dương nên mới hạ sinh. Thích Nhạc Dương đã cương quyết phủ nhận nên mới kéo y đến đây để nhờ ta khám nghiệm lại.
Sau khi ta khám nghiệm, thì được biết tật kín của y đã hoàn toàn bình phục. Hơn nữa, đã bình phục mời sáu năm về trước.
Do đó, ta hoàn toàn xác nhận lại trước mặt hai người.
Nhưng Thích Xuyên Dương lại cho rằng người anh ruột của y đã thương lượng thỏa thuận với ta trước nên ta mới nói như vậy để gạt y. Bởi thế, hai người đã ra tay đánh nhau chết sống. Trời ơi, đứng trước tình trạng ấy ta biết ăn nói làm sao ?
Nếu trước kia ta không có nói cho y biết là y sẽ mất khả năng sinh dục thì bi kịch ấy đâu có thể xảy ra được !
Thích Nhạc Dương dường như không muốn đánh nhau với Thích Xuyên Dương nên lòn ra cửa sau bỏ chạy. Nhưng Thích Xuyên Dương liền đuổi theo. Lúc đó ta nghe có tiếng chửi mắng thậm tệ, tiếng gầm la, rồi tiếp đến là một tiếng gào thảm thiết. Khi ta chạy đến nơi thì thấy một trong hai người họ đã bị vỡ sọ máu tư ơi tung tóe khắp nơi nằm lăn ra đất chết tốt rồi... Ta đã hại họ, giết họ. Ha ha ha...
Nói đến đây, lão ta không ngớt cất tiếng cười như điên dại.
Thích Đinh Nhạn lại hỏi :
- Qua y phục mặc bên ngoài ông nhận rằng người chết là ai ?
- Hai người họ đều ăn mặc giống y nhau, ta không làm sao phân biệt được !
Thích Đinh Nhạn và Thích Thiết Hoa đã hiểu lời nói của Ngũ Long Chân Quân không phải là sai sự thực. Bi kịch trong gia đình họ đã xuất phát từ một nghi vấn “không có khả năng sing dục”.
Nhưng sự thực thì Thích Xuyên Dương lại có khả năng sinh dục như lời của Trại Hoa Đà Công Tôn Dận đã nói.
Như vậy, người chết ấy là phụ thân của hai người, tức Thích Xuyên Dương ? Hay là bác ruột của hai người tức Thích Nhạc Dương ?
Trước sự thực này, dù sao cũng đã chứng minh rằng giữa hai người họ có một người hiện đang còn sống.
Giờ đây, Thích Đinh Nhạn đã hoàn toàn hiểu rõ đoạn đời qua của mình cũng nhmọi việc đã xảy ra trong gia đình mình nên buồn rầu cất tiếng than dài, rồi nói :
- Tha lão tiền bối, tôi có một người bạn gái đang bị trọng thương, xin tiền bối...
- Ta dùng cái chi để cứu cô ấy ? Thôi, mau đi đi ! Vì đối với cái xác chết của người này hiện trong lòng ta còn hối hận vô cùng.
Nói đến đây, giọng nói của ông ta bỗng gào lên như điên :
- Hãy cút đi mau !
Thích Thiết Hoa trông thấy thái độ của lão già như thế, trong lòng cũng không khỏi cảm động. Tuy nàng biết bi kịch trong gia đình mình là chính do lời nói của lão ta mà ra. Nhưng làm một vị y sĩ thì đâu có thể tránh được hết tất cả mọi sự sai lầm nhỏ nhặt được ?
Song, bi kịch hãi hùng ấy là do ông ta gây ra nên ông ta làm sao quên đi cho được ?
Thích Thiết Hoa đưa mắt nhìn Thích Đinh Nhạn một lợt, nói :
- Đệ đệ, chúng ta đi thôi !
Thích Đinh Nhạn buồn rầu nói :
- Nhưng em làm thế nào chịu đưa mắt nhìn Bạch Dung chết cho được ?
- Ông ấy đã hủy hết thuốc men rồi thì còn lấy chi để chữa trị được nữa ?
Thích Đinh Nhạn rơi lệ đau đướn. Chàng không làm sao quên được việc Bạch Dung đã sẵn sàng chết thế cho chàng. Chàng ôm nàng trong lòng đưa chân chẫm rãi bước đi...
Chàng cảm thấy hết sức thất vọng !
Khi mọi người trở vào trong nhà thì vẫn thấy cô gái áo xanh còn đứng sững tại cửa. Thích Thiết Hoa sắc mặt khẻ biến đổi, hỏi nhỏ :
- Em có gặp người con gái này cha ?
Thích Đinh Nhạn gật đầu. Thích Thiết Hoa hạ thấp giọng hỏi tiếp :
- Cô ta là ai thế ?
- Em không rõ !
Thích Thiết Hoa ngạc nhiên, rồi cười lạnh lùng đi thẳng ra cửa. Trong khi nàng định lách người bước ra thì cô gái áo xanh bỗng chặn ngang đường.
Thích Thiết Hoa liền biến hẳn sắc mặt, lạnh lùng nói :
- Cô nương, xin nhường đường cho !
Sắc mặt của cô gái áo xanh vẫn không có một tí tình cảm, khóe miệng của nàng liền hiện lên một nụ cười lạnh lùng, rồi bước đi mấy bước, tránh đường cho Thích Thiết Hoa.
Thấy thế, Thích Thiết Hoa và Thích Đinh Nhạn đều không khỏi ngạc nhiên. Vì cả hai người đều không ngờ rằng cô gái áo xanh kia lại ngoan ngoãn tránh đường nhvậy.
Trên khóe miệng của Thích Đinh Nhạn liền hiện lên một nụ cười lạnh lùng tàn khốc cố hữu của chàng, rồi bước thẳng ra cửa.
Nhưng bỗng nhiên cô gái sáo xanh cất giọng nói :
- Các người đi không thoát đâu !
Thích Đinh Nhạn nghe thế liền quay người ngó lại, đôi mắt hiện lên những tia sáng ghê rợn, nói :
- Lời nói của cô nương là có y nghĩa làm sao ?
Cô gái áo xanh liền cười nhạt, đáp :
- ý nghĩa cũng không có chi lạ. Nhưng...
ha ha...ta có thể cứu được cô nương đang bị trọng thương ấy.
Thích Đinh Nhạn nghe thế chẳng khác nào vớ được của quý, nói :
- Cô có thể cứu nàng à ?
- Tin hay không tuy anh !
- Nếu vậy, xin phiền cô nương cứu chữa cho !
Sắc mặt của cô gái áo xanh vẫn không một tí tình cảm, lạnh lùng nói :
- Muốn ta cứu người, lẽ tất nhiên là phải có một sự đền đáp !
- Đền đáp như thế nào ?
- Rất đơn giãn, chỉ cần trao cho ta mời sáu quân cờ phía xanh ấy là được rồi.
Thích Đinh Nhạn nghe thế không khỏi bắt rùng mình. Chàng thực không ngờ rằng cô gái này lại biết được trong người chàng đang giữ mời sáu quân cờ xanh bằng hồng ngọc.
Bởi thế mặt chàng không khỏi biến sắc, hỏi :
- Tại sao cô được biết tôi có những quân cờ đó ?
- Việc ấy mà có chi là lạ ? Nhưng anh có bằng lòng không ?
Thích Đinh Nhạn hiểu rằng, cô gái áo xanh này xuất hiện tại đây hôm nay chính là vì nửa bộ cờ phía xanh ấy. Do đó, chàng liền nghiến chặt hai hàm răng, nói :
- Tôi không bằng lòng !
- Có lý nào cô ấy đã vì anh mà bị trọng thương, thế anh lại để cho cô ấy chết hay sao?
Thích Đinh Nhạn nghe thế không khỏi giật mình, buột miệng nói :
- Không thể được !
- Như vậy, tại sao anh lại không chịu điều kiện ấy ?
Thích Đinh Nhạn mỉm cười tự nhiên, đáp :
- Tôi muốn cô cứu cho cô ấy trước !
Cô gái áo xanh cười lạnh lùng nói :
- Được ! Hơn nữa, tôi cũng chẳng hề sợ đến khi tôi cứu chữa cho cô ấy xong thì anh lại nuốt lời hứa đâu !
Những tiếng cuối cùng nàng gằng giọng đầy sát khí.
Thích Đinh Nhạn không khỏi lại rùng mình. Cô gái áo xanh liền bước tới bồng Bạch Dung từ trong tay của Thích Đinh Nhạn, bước thẳng vào trong nhà.
Thích Đinh Nhạn và Thích Thiết Hoa cùng đưa mắt nhìn nhau ngơ ngác. Cả hai đều không ai được biết lai lịch của cô gái áo xanh này cả.
Thốt nhiên, ngay lúc ấy có một bóng người từ đâu xẹt đến nhanh như một luồng điện chớp. Bóng người ấy đảo một vòng trên không rồi bất thần thò tay chụp về phía Thích Đinh Nhạn...
Bóng người đó chẳng những lớt tới hết sức nhanh nhẹn và đột ngột mà thế võ của hắn tung ra cũng mau như tia chớp, khiến Thích Đinh Nhạn không làm sao tránh được kịp nữa.
Nhưng, Thích Thiết Hoa đã kịp thời nhún người vọt thẳng lên...
Qua một tiếng “ầm” thật to, bóng hai người liền dang ra xa. Sắc mặt của Thích Thiết Hoa đã trở thành tái nhợt. Nàng há chiếc miệng anh đào bé nhỏ ra, nhổ một búng máu tư ơi.
Đồng thời, khi hai người quay mặt ngó lại thì thấy một người Mặt Bạc đã nằm lăn trong vũng máu.
Liền đó, từ khắp bốn bên bỗng có tiếng cười lạnh lùng vọng lại. Trong khi tiếng cười cha dứt, dưới mái nhà phía trái, không rõ có một lão già mặc áo vàng, tuổi độ ngũ tuần ngồi yên ở đấy tự lúc nào.
Lão ta cũng cất tiếng cười lạnh lùng, song vẫn ngồi yên như củ. Nhưng, khi tiếng cười của lão ta vừa dứt, thì bất ngờ có năm người Mặt Bạc khác bỗng bất thần xuất hiện.
Năm người Mặt Bạc này dàn thành một hàng chữ nhất. Thích Đinh Nhạn đưa mắt quét về phía họ, mặt đầy sát khí.
Trên khoé miệng của chàng cũng hiện lên một nụ cười lạnh buốt và man rợ, trông hết sức khủng khiếp. Chàng đưa bước từ từ tiến về năm người Mặt Bạc ấy.
Thích Thiết Hoa trông thấy tình hình diễn biến rất lạ và có vẻ rất bất lợi cho mình. Vì hành tung của cô gái áo xanh đã là thần bí rồi, giờ đây lại xuất hiện thêm một người áo vàng ngồi trơ trơ ở đó, và lại có thêm cả năm người Mặt Bạc nữa.
Vì thấy như thế, Thích Thiết Hoa liền lách người lui vào trong nhà. Khi vừa đưa mắt nhìn lên, nàng bèn thầm nói :
- Nguy rồi...!
Vì trong nhà nào còn hình bóng của cô gái áo xanh và Bạch Dung đâu nữa !