Nhìn này, hãy sử dụng nó đi, nó sẽ giúp bạn đạt được ước nguyện của mình.
Ngược lại, hãy đưa cho tôi “Olez”…
Chương 2 – Hương trầm của Morpheus
Phần V
Alf nhàm chán nhìn chằm chằm vào quả cầu thủy tinh, lim dim muốn ngủ. Đột nhiên, ánh sáng từ quả cầu cứ yếu dần xuống, mặc dù không nhiều lắm, nhưng đối với kẻ nhạy cảm như Alf, cũng đủ khiến nó chấn động.
- Well~ Chuyện gì thế này? “Olez” đang dần biến mất!~
Cho dù nói chuyện như đang bông đùa, nhưng Alf vẫn cảm thấy thật khó chịu. Phải biết rằng nó và Rey đến Thế Giới Con Người chỉ vì “Olez” của bọn họ. Nếu như lần này bị thất thu, như vậy sẽ rất mất thời gian.
Rey cầm lấy chiếc mũ chóp nhọn, ánh mắt liếc nhìn về phía quả cầu thủy tinh.
- Này, cậu định làm gì vậy? Bực thật đấy, cái quái gì đang xảy ra vậy chứ!~
Alf không kiên nhẫn nói, hai chân trước bồn chồn dẫm đạp vào bóng tối, giống một con mèo đang bực bội nổi giận.
- Chúng ta đi thôi! – Rey đội mũ lên, nhàn nhạt nói.
- Có phải cậu biết gì không hả Rey? – Alf vội vàng chạy theo.
- Không.
- Vậy thì tại sao?
- Linh cảm!
- Aiz, cái linh cảm của cậu nó cũng dị hợm chẳng kém gì con người cậu đâu Rey. Này, chờ tôi với…
Thanh âm chìm nghỉm trong bóng đêm vô tận.
…
Sau hôm ở văn phòng, nhờ chung sở thích đọc truyện trinh thám, Tâm Lan và Diệp Huy đã thân với nhau hơn một chút. Có vẻ như mọi chuyện đang diễn biến theo chiều hướng tích cực. Mọi thứ đều tốt đẹp, ít nhất đối với Tâm Lan là như vậy.
- Thật khó tin đấy, con người như cậu ta lại thích đọc truyện trinh thám sao? – Nhã Huyên sột soạt hút sữa, nhàm chán nói.
- Cái gì mà khó tin chứ? Người thông minh như cậu ấy đọc truyện trinh thám là bình thường! – Tâm Lan lập tức phản pháo.
Đây là suy tư logic kiểu gì vậy? Nhã Huyên giựt giựt khóe miệng, cuối cùng kiềm chế không nói ra điều khiến cô bạn mất hứng.
- OK, tùy cậu vậy. Nhưng cậu và cậu ta thân thiết hơn rồi, đó là một tín hiệu đáng mừng đấy.
- Uhm, tớ cũng nghĩ vậy.
Tâm Lan cười vui vẻ, sau đó cô bạn nhìn xung quanh, đảm bảo trong lớp không có người đứng gần hay chú ý chỗ này, mới nhỏ giọng nói tiếp.
- Tớ… Tớ nghĩ tớ sẽ tỏ tình với cậu ấy.
- Thật á? – Nhã Huyên kinh ngạc kêu lên.
Tâm Lan đỏ mặt gật đầu.
- Cậu nên suy nghĩ cho thật kỹ đi đã. Tớ nghe nói Diệp Huy đã từ chối 5 nữ sinh rồi, trong đó có cả cô bạn hoa khôi nổi tiếng xinh đẹp lớp B2. Ah, đúng là dzai đẹp có khác, vừa đến đã đốn tim của biết bao cô nàng! – Nhã Huyên nói bằng cái giọng không biết là đang mỉa mai hay than thở.
- Nhưng… Tại vì trước đó bọn họ đâu có quen nhau…
Tâm Lan vội vàng biện minh. Có lẽ thực sự là như vậy. Dù sao so với bọn họ, rõ ràng là mình có lợi thế hơn. Đúng thế, nhất định mình sẽ thành công!
- Yah… Cứ làm những gì cậu muốn đi. Tớ hy vọng cậu sẽ không thất vọng.
Nhã Huyên biết Tâm Lan cố chấp đến đáng sợ, dạo này lại còn rất dễ kích động, nên không khuyên can. Chỉ hi vọng nếu gặp trắc trở, cô bạn sẽ không hoàn toàn suy sụp. Có lẽ cô nên chuẩn bị mọi thứ để giúp đỡ… Oh, chính xác là lo hậu sự.
…
- Cậu gọi tôi ra đây có chuyện gì?
Sau sân trường, Diệp Huy có chút không kiên nhẫn nhìn Tâm Lan. Gần đây mới quen được một cô bạn cùng sở thích, Diệp Huy có phần thư thái hơn, bù lại tâm trạng bực bội khi vừa chuyển đến trường này không lâu đã bị một đám con gái làm phiền. Nhưng mà hôm nay, Tâm Lan lại gọi cậu ra sau sân trường. Diệp Huy đã lờ mờ đoán được mục đích của cô nàng, trong lòng bắt đầu phiền chán. Hóa ra cô ta cũng chẳng khác gì đám con gái tầm thường. Cậu cứ nghĩ cô ta có gì đó khác biệt hơn cơ.
- Diệp Huy… Tớ… Tớ thích cậu… Tớ có thể hẹn hò với cậu không?
Tâm Lan đỏ bừng mặt, lấy hết can đảm thổ lộ.
Trong lòng kích động chờ mong câu trả lời, Tâm Lan cúi đầu, hồi hộp không dám nhìn thẳng vào mặt Diệp Huy.
- Xin lỗi. Tôi có bạn gái rồi!
Nói xong, không quan tâm Tâm Lan phản ứng như thế nào, Diệp Huy quay người trở về lớp.
Tâm Lan hoàn toàn hóa đá. Câu trả lời của Diệp Huy giống như một gáo nước lạnh dội từ đầu đến chân, không khác gì sấm sét giữa trời quang!
Tôi có bạn gái rồi tôi có bạn gái rồi tôi có bạn gái rồi…!
Tại sao lại như vậy chứ???
Nhã Huyên núp sau thân cây, nghe thấy Diệp Huy trả lời vậy chỉ thở dài. Quả nhiên…
Cô bạn đi ra, đến bên cạnh vỗ vai Tâm Lan, mong có thể an ủi chút nào cho bạn mình. Nhưng nhìn Tâm Lan vẫn đứng im cúi đầu không nhúc nhích, Nhã Huyên bắt đầu cảm thấy lo lắng.
- Cậu đừng buồn nữa. Để tớ nói cho mà nghe, thời buổi này dzai đẹp nếu không phải là gay thì cũng là hoa đã có chủ. Có khi Diệp Huy không có bạn gái, cậu ta chính là gay, để che giấu nên mới nói là có bạn gái vậy thôi. Đừng phí thời gian trên người một gã như vậy…
Tâm Lan hất tay Nhã Huyên ra.
- Tớ không hiểu. Tại sao thế giới này lại tồi tệ như vậy?
Không đợi Nhã Huyên hiểu rõ ràng, Tâm Lan đã ôm mặt chạy mất.
- Lan, bình tĩnh, đừng dại dột! Nghe tớ nói này!
Nhưng Tâm Lan đã biến mất trước mắt cô.
…
Tâm Lan chạy ùa về nhà, lao vào phòng mình.
- Ơ kìa Lan! Con làm gì về nhà giờ này vậy? Trốn học đấy à?
Dưới lầu vang lên tiếng gọi giận dữ của mẹ. Tâm Lan đang bực bội trong lòng, lập tức hét to:
- Để con yên!
- Ơ cái con bé này!
Bà mẹ ngạc nhiên không hiểu tại sao, nhưng rốt cục không có cố gắng hỏi thêm gì nữa. Bà chỉ nghĩ con cái lớn rồi, đến tuổi phản nghịch, có thái độ như vậy cũng là bình thường. Thôi mặc kệ nó, ngày mai lại hỏi tội!
Tâm Lan nằm trên giường, úp mặt vào gối khóc nức nở.
Tại sao lại như vậy? Tại sao mọi chuyện lại biến thành như thế?
Rõ ràng mình và cậu ta còn đang rất tốt… Nhưng tại sao cậu ta lại có bạn gái rồi? Tại sao?
Thật phũ phàng… Hiện thực thật phũ phàng… Mình không thể chịu được nữa, không thể chịu được nữa!
Tâm Lan nhớ đến Tần Dật. Chỉ có cậu ấy là đối xử tốt với mình, sẽ không bao giờ phản bội mình… Chỉ có cậu ấy là hoàn hảo nhất!
Tâm Lan ngồi dậy, lục ngăn tủ lấy ra hộp gỗ. Bên trong vẫn còn một nắm hương trầm. Tâm Lan nhìn chằm chằm vào chúng.
“Mỗi lần chỉ được đốt một cây thôi đấy nhé ~”
Hừ! Ai quan tâm đến điều đó chứ! Mình chỉ muốn được gặp Tần Dật lâu một chút thôi mà. Đốt nhiều hơn thì cùng lắm là ngủ lâu hơn chứ gì. Đằng nào mà chả phải tỉnh lại. Mình muốn được mơ lâu hơn!
Tâm Lan cầm hai cây hương trầm, cắm vào giá đốt lên.
Mùi hương trầm lắng lan tỏa khắp căn phòng. Tâm Lan dần chìm vào giấc ngủ.
…
- Lan, Lan, em không sao chứ?
Giọng nói thanh mát dịu dàng vang lên bên tai, Tâm Lan ngẩng mặt lên, bắt gặp vẻ lo lắng yêu thương trong mắt Tần Dật.
- Anh…
- Em đang khóc kìa. Có chuyện gì vậy?
Tâm Lan vuốt lên má mình, nhận ra hai má đã ướt đẫm từ lúc nào. Khóc ư? Đúng rồi, lúc nãy cô đã khóc một trận…
- Em… Em nằm mơ thấy anh nói anh có bạn gái!
Tâm Lan không nhịn được nức nở nói.
Tần Dật hơi ngớ ra, sau đó không nhịn được cười lên.
- Em ngốc quá, vì vậy mà khóc sao?
Sau đó, Tần Dật ôm lấy Tâm Lan, bàn tay ấm áp vuốt ve mái tóc dài của cô.
- Anh không có bạn gái đâu. Nếu em muốn, người đó sẽ là em…
Tâm Lan không thể tin được nhìn Tần Dật. Đây là thổ lộ sao? Thật sự sao?
Trong ánh mắt Tần Dật chỉ có cô…
Tuyệt quá… Dù chỉ là trong mơ, nhưng mình cảm thấy rất hạnh phúc… Mình muốn được mơ mãi mãi như vậy…
- Dĩ nhiên rồi, em đồng ý.
…
- Tâm Lan! Tâm Lan!
Tiếng quát tháo inh ỏi bên tai khiến Tâm Lan nhíu mày. Cái quái gì vậy? Cô mơ màng mở mắt ra, lập tức thấy khuôn mặt béo mọng cùng đôi mắt kiếng dày cộp kề sát.
Thế này là thế nào?
- Sao em dám ngủ trong giờ học hả?! Tôi giảng bài chán đến thế à?
Thầy dạy Toán ưỡn bộ ngực núc ních mỡ, ánh mắt hung ác xuyên qua lớp kính cận thành từng tia laze bắn phá vào người Tâm Lan. Cô giật mình, phản xạ đứng dậy.
- Em xin lỗi thầy ạ!
- Xin cái gì mà xin! Ra ngoài hành lang đứng cho tôi!
Thầy Toán quát lên, không tha một chút đường sống. Tâm Lan ỉu xìu rời khỏi lớp.
Đứng ngoài hành lang, Tâm Lan nhìn quanh mà chẳng thấy có ma nào đi qua đi lại cả. Phải rồi, đang trong giờ học mà. Chán thật đấy…
Khoan đã, tại sao mình lại ở lớp học? Mình nhớ là mình đang ngủ trong phòng mà?!
Tâm Lan nghi hoặc nghĩ, rốt cục thì tại sao lại như vậy?
Chuông báo hết giờ vang lên. Học sinh ùa ra khỏi lớp. Nhã Huyên vội vàng chạy đến bên cạnh Tâm Lan, tò mò hỏi:
- Cậu làm sao vậy? Hôm qua thức khuya học bài à? Biết thầy Toán dữ như vậy mà còn dám khiêu khích ổng! Cậu liều thật đấy.
Hm? Hôm nay Nhã Huyên là lạ… Cậu ấy thừa biết mình thường xuyên thức khuya vì đọc truyện chứ không phải vì học bài. Hơn nữa… thầy dạy Toán của lớp mình không có mập mạp dữ tợn như vậy!
- Ngẩn người gì nữa! Bạn trai tới đón cậu đi ăn trưa kìa. – Nhã Huyên thọt thọt tay cô, cười nham nhở.
Bạn trai?
Tâm Lan phản xạ quay sang nhìn, Diệp Huy đã đứng bên cạnh cô từ lúc nào, đang mỉm cười yêu thương nhìn cô.
- Chúng ta đi ăn trưa thôi.
- Huh? A…
Chưa kịp suy nghĩ, Tâm Lan đã bị cậu ta kéo đi.
Thế này là thế nào? Diệp Huy là bạn trai mình? Từ khi nào vậy?
Tâm Lan mù mịt bị kéo đi, lại không cẩn thận vấp ngã, trước mắt tối sầm.
…
- Lan… Lan! Cậu không sao chứ?
Nghe tiếng Nhã Huyên gọi bên tai, Tâm Lan mơ màng tỉnh lại. Lần này cô thấy mình nằm trên thảm cỏ ở rừng cây sau trường. Nhã Huyên đỡ lấy cô, lo lắng gọi cô dậy.
- May quá, cậu tỉnh lại rồi. Rốt cục cậu làm sao vậy? Tự nhiên bỏ ra sau trường rồi ngất xỉu! Nếu không phải tớ lo lắng chạy theo, sợ rằng cậu đã gặp chuyện không may rồi.
Vườn cây sau trường? Cô vừa tỏ tình với Diệp Huy ở đây sao?
- Uhm… Tớ không sao…
- Ổn thật chứ? – Nhã Huyên nghi hoặc hỏi lại.
- Tớ ổn mà. Yên tâm đi, tớ không lo lắng về Diệp Huy nữa đâu. – Tâm Lan cười nói.
- Diệp Huy? Đó là ai vậy? Cậu thực sự ổn chứ? Tớ nghĩ cậu nên đi khám bác sĩ…
Nghe Nhã Huyên nói, Tâm Lan cảm thấy đầu óc lại bắt đầu quay mòng mòng.
Chuyện gì vậy? Thế giới bị đảo lộn sao? Tại sao từ nãy đến giờ, cô không hiểu bọn họ đang nói gì?
Diệp Huy là bạn trai… Diệp Huy không có…
Tâm Lan chợt cảm thấy lạnh người, trái tim như bị một bàn tay vô hình bóp chặt, ngạt thở.
…
Sáng sớm, mẹ Tâm Lan tỉnh dậy, nhìn đồng hồ. Vừa đúng 6 giờ 30 sáng. Bà lên tầng trên gọi con gái dậy như bình thường.
- Lan, Lan! Dậy đi học!
Nhưng bà gọi mãi mà không thấy tiếng trả lời. Nghi hoặc, bà càng gõ mạnh hơn. Nhưng một lúc lâu, trong phòng vẫn im thin thít.
Bà lo lắng chạy vội xuống nhà lấy chìa khóa mở cửa phòng Tâm Lan.
Tâm Lan vẫn nằm ngủ trên giường, vẻ mặt an tường. Bà chạy đến bên giường con gái, vỗ vỗ hai má muốn gọi cô dậy, thậm chí là tát thật mạnh, nhưng Tâm Lan vẫn ngủ say, hơi thở đều đặn.
Trên bàn, hai nhúm tro tàn của hương trầm bị một cơn gió nhẹ thổi qua, tan biến.
…
Rey và Alf xuất hiện trong một khoảng không tối đen. Hai người đưa mắt nhìn vào vệt sáng duy nhất, đó là một cô gái mặc bộ đồ ngủ trôi lơ lửng, vẻ mặt an tường, vẫn đang say ngủ.
- Cô ta hoàn toàn chìm vào những giấc mơ rồi. Anw… Đã bảo là chỉ được đốt một cây thôi mà ~
Alf liếm mép cười cợt.
Rey lẳng lặng cầm chiếc bình gắn đầu rồng. Đầu rồng há to miệng, nguồn năng lượng nghi ngút vây quanh cơ thể cô gái lập tức thi nhau chui vào miệng rồng, cô đọng thành một giọt chất lỏng vàng nhạt lấp lánh, rơi vào trong bình.
- Như vậy tốt lắm. – Rey thoáng liếc nhìn vẻ mặt an tường hạnh phúc của cô gái – Cô ta sẽ vĩnh viễn hạnh phúc, ở trong giấc mơ của cô ta.
Thấy Rey rời đi, Alf vội vàng chạy theo chân cậu. Nó không quên liếc nhìn Tâm Lan lần cuối.
- Chúc một ngày vui vẻ. Cám ơn quý khách ~
.o0o.
Đã có 5 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Độc Ẩm
Nhìn này, hãy sử dụng nó đi, nó sẽ giúp bạn đạt được ước nguyện của mình.
Ngược lại, hãy đưa cho tôi “Olez”…
Chương 3 – Đồng xu may rủi của Ahetos Phần I
Thành phố Loa Kèn chìm vào bóng đêm. Trên sân thượng tòa nhà cao tầng chọc trời khổng lồ nhất thành phố, một bóng người đứng thẳng, như hòa vào đêm tối. Chiếc áo choàng rộng bay phấp phới theo hướng gió. Trên vai nhấp nhô một sinh vật nhỏ nhắn, cái đuôi ngoe nguẩy, hai mắt là hai đốm đỏ lập lòe.
Rey đứng trên cao, nhìn xuống thành phố xa hoa sầm uất. Bầu trời trên cao u ám không một ánh sao, thành phố bên dưới đèn đóm hoa lệ, rực rỡ như dải ngân hà nhân tạo.
Không hiểu sao con người lại thích cái vẻ đẹp nhân tạo ấy.
- A… Tôi ghét Thế Giới Con Người! – Alf lắc lắc đuôi, nhàm chán nói – Đất đai chật chội, không khí hôi hám, toàn những thứ giả tạo! Được mỗi cái là nhiều “Olez” ~
Nói rồi, Alf quay sang nhìn Rey:
- Tôi dám cá là cậu đang nhớ quê hương của chúng ta, Rey nhỉ! Ôi ~ Ở đó mới tuyệt vời làm sao… Bầu trời trong vắt, không khí trong lành, không bao giờ thiếu những đồi cỏ và rừng cây xanh mượt mà, lại còn rộng lớn bao la nữa chứ…
- Ý cậu là… Thung Lũng Chết và Rừng Nguyền Rủa hả? – Rey nói.
- Cậu đừng có làm tôi mất hứng như vậy chứ! – Alf gắt lên – Được rồi, mặc dù Thế Giới Bên Kia có hơi nhiều quỷ và phù thủy, nhưng nói gì thì nói, nó cũng là gốc rễ của chúng ta…
- Lần này chúng ta đi đâu? – Rey ngắt lời Alf.
Mặc dù Rey vẫn không biểu lộ chút cảm xúc nào, Alf vẫn tinh tế nhận ra Rey không muốn nhắc đến những thứ đó.
- Phía đông. Một nguồn “Olez” rất có tiềm năng. Tôi còn ngửi thấy mùi biển, tôi muốn ăn sushi~
Rey kéo vành nón xuống che khuất nửa gương mặt, nhảy vào bóng đêm, biến mất theo cơn gió.
…
- Wow~ Cái điện thoại này thật là tuyệt, Dương Thành à!
- Đúng vậy, thật là hiện đại!
- Uhm, con nhà giàu thích thật đấy!
Nhìn đám con gái vây quanh thằng học sinh mới chuyển tới, tụi con trai trong lớp chỉ có thể cắn răng thầm hận, nhưng không biết phải làm gì. Bởi vì sự thực là mình không bằng người ta.
Hận nhất vẫn là con nhỏ xinh nhất lớp, Tú Hà đối xử rất thân thiết với thằng đó. Mà thằng Dương Thành cũng có vẻ rất là thích Tú Hà. Nếu như không làm gì đó, có khi tụi nó sẽ thành một đôi thật mất. Đó là điều mà chẳng thằng nào trong lớp 11A9 mong muốn cả.
Dương Thành, học sinh mới chuyển trường, bắt đầu trở thành một thành viên của lớp 11A9 từ một tuần trước. Ngoại hình khá là ưa nhìn, ăn mặc sành điệu, đồ dùng đều là hàng mua ở nước ngoài (nó kể thế), lại còn rất ga lăng với đám con gái. Từ ngày nó vào lớp, tụi con trai thường xuyên phải nuốt bồ hòn làm ngọt khi thấy liên tục có ba bốn đứa con gái vây quanh nó. Nói chung nó là một thằng công tử nhà giàu chính hiệu, rất biết ăn chơi và tán gái.
Hôm nay lên lớp, thằng chảnh chọe lại bắt đầu khoe điện thoại mà chị gái nó đi mua sắm ở Mỹ gửi về, một chiếc iPhone 5 màu trắng sành điệu. Đám con gái tha hồ lác mắt với những tính năng hiện đại của nó, có thể nghe nhạc, xem phim, lướt web vù vù… Ở cái thành phố nhỏ bé vùng biển này, đám học sinh chỉ cần có điện thoại riêng là đủ hãnh diện với bạn bè rồi, huống chi là loại hiện đại như iPhone. Số tiền mua một chiếc điện thoại thậm chí đủ cho gia đình bọn họ tiêu dùng mấy tháng. Khó trách mọi người vừa hâm mộ vừa ghen tị với Dương Thành.
- Hừ, chẳng qua chỉ là một cái điện thoại thôi mà!
Đột nhiên một tiếng hừ lạnh vang lên, cả lớp lập tức im lặng. Mọi người nhìn về người vừa nói. Đó là một nam sinh mặt mũi bình thường, vẻ mặt khinh bỉ nhìn Dương Thành. Nhưng nếu tinh ý nhìn kỹ, sẽ phát hiện sâu trong mắt cậu ta có một chút ghen tị, ước ao, hâm mộ.
- Là Tô Văn… Phải rồi, gia đình cậu ta cũng rất giàu có mà.
Nam sinh lập tức ồn ào nói. Còn có người vẻ mặt sùng bái nhìn Tô Văn. Tô Văn lườm bọn họ một cái, nghiêng người nằm ngả ra bàn.
- Mày vừa nói cái gì đấy hả?
Mặt mũi Dương Thành cau có nhìn Tô Văn, giọng nói khó chịu.
- Chẳng qua chỉ là một cái iPhone thôi. Thời buổi nào rồi mà còn xài iPhone chứ! – Tô Văn cười nhạo, vẻ mặt kiêu căng.
- U… Mày mua nổi không mà nói? Cái loại như mày chỉ sợ cả đời cũng không rờ nổi vào iPhone chứ đừng nói! – Dương Thành lập tức khinh bỉ lại. Giỡn gì chứ, gia đình hắn đường đường là trọc phú, cho dù ở thành phố lớn cũng có máu mặt chứ đừng nói chỉ là loại nhà quê như cái thành phố bé tí tẹo này. Vậy mà cũng có đứa dám cười nhạo hắn. Đúng là không biết tự lượng sức mình.
Nhưng lời Dương Thành không chiếm được sự ủng hộ của học sinh trong lớp. Mọi người im lặng nghe hai người tranh chấp. Vài nam sinh kề vai nói nhỏ:
- Thằng này láo thật đấy. Có nên dạy nó một bài học không nhỉ? Nhìn người ẻo lả thế kia sợ không chịu nổi mấy đấm ấy chứ…
- Đừng đùa, nhà nó lắm tiền lắm, khéo cha mẹ nó mách hiệu trưởng là tụi mình tiêu đời.
- Thằng này ngu vãi… Thằng Tô Văn cũng chả thiếu tiền đâu. Lần nào đi chơi nó chả bao hết từ A tới Z. Dương Thành đã là gì!
- Chuẩn rồi. Mấy cái điện thoại đó sợ là Tô Văn có cả đống ấy.
Nghe học sinh trong lớp xì xào bàn tán, sắc mặt Dương Thành rất khó coi. Xem ra ở cái vùng lạc hậu này cũng có địa chủ. Nhưng Dương Thành vẫn rất tự tin về gia thế của mình. Nghĩ vậy, Dương Thành lập tức cười khẩy:
- Ồ, xem ra mày rất khinh thường điện thoại của tao. Thế điện thoại của mày đâu? Lấy ra cho tao xem!
- Ah, tao cũng chưa được thấy điện thoại của nó. – Một nam sinh chợt kêu lên. Nghe thế, Dương Thành lập tức khinh bỉ cười rộ lên. Hóa ra là loại chỉ biết chém gió.
Tô Văn hơi nhíu mày, nói bằng giọng bực bội:
- Bố mẹ tao không cho mang điện thoại lên lớp. Đồ xịn như vậy, lỡ mất thì sao?!
Nghe Tô Văn nói cũng có lý, không thèm quan tâm sắc mặt khó coi của bạn bè trong lớp, Dương Thành suy nghĩ rồi nói:
- Vậy đi, tối nay ở gần biển có tổ chức hội trợ, cả lớp chúng ta sẽ cùng tụ tập đi chơi. Lúc đó mày cũng phải mang điện thoại ra cho tao xem! Đừng có viện cớ này nọ, nếu không thì có nghĩa là mày chỉ chém gió thôi!
Tô Văn lặng lẽ nuốt nước bọt, ngoài mặt lại tỏ vẻ không để ý, hào phóng phất tay:
- OK!
- Mọi người nghe nhé! 8 giờ tối nay đấy! Nhớ đi đầy đủ!
Dương Thành lập tức quay sang nói với cả lớp. Mọi người hoan hô vỗ tay. Có hai thằng đại gia bao hết mà, bại não mới không đi!
…
Giờ tan học, Tô Văn đạp xe chạy như bay về nhà. Vừa dắt xe vào nhà cất, không kịp liếc nhìn bố mẹ vừa đi làm về, Tô Văn lập tức phắn thẳng vào phòng mình.
Lấy xấp tiền để dành cất trong tủ quần áo ra, Tô Văn bắt đầu đếm thử. 1… 2… 3… Chỉ có 300 ngàn, một cọng lông của iPhone cũng không mua được chứ đừng nói là điện thoại xịn hơn nó.
Đúng vậy, gia cảnh Tô Văn cũng chẳng giàu có gì, chỉ có thể xem là bình thường. Nhưng trước mặt bạn bè, cậu vẫn làm bộ như một thiếu gia chính hiệu, đi chơi tiêu xài gì đều hào phóng trả tiền thay mọi người. Dần dần, địa vị của cậu trước mặt bạn bè cao hơn, nói gì bọn họ cũng nghe răm rắp. Nhưng điều đó đồng nghĩa với việc túi tiền của cậu cứ cạn dần, có bao nhiêu cũng như muối bỏ biển.
Để bù lại cho số tiền ăn chơi càng ngày càng thiếu, Tô Văn bắt đầu xin tiền của cha mẹ. Dĩ nhiên là không nói thật rồi, phải nói rằng tiền học thêm tăng, rồi lấy số tiền dư đó để tiêu xài. Dần dần, Tô Văn bỏ luôn học thêm, lại càng nhận được nhiều tiền từ cha mẹ. Không chỉ có thế, Tô Văn còn bắt đầu xin các khoản nho nhỏ như mua sách, mua máy tính học tập… Nhưng thực chất số tiền đó cậu đều đem đi để dành, lại tiếp tục đi chơi với bạn bè.
Cha mẹ Tô Văn rất ít khi ở nhà. Bọn họ làm việc buôn bán, vận chuyển hàng qua các thành phố, suốt ngày vắng nhà, có khi đi suốt cả tháng không về. Nên việc Tô Văn thường xuyên đi chơi đêm, học hành sa sút, bọn họ không có thời gian để ý. Hàng hóa lại không phải quý hiếm hay đắt đỏ gì, cho nên thu nhập của gia đình chỉ có thể coi như tạm đủ, không có cơ hội làm giàu.
Xin tiền “ảo” nhiều như vậy, Tô Văn cũng cảm thấy có lỗi với cha mẹ. Nhưng đã trót chơi sang rồi, bây giờ mà không trả tiền cho bạn bè nữa, chúng nó khinh cho. Hơn nữa, nhận được ánh mắt ái mộ từ Tú Hà, cô bạn xinh nhất lớp, Tô Văn lại cảm thấy mình làm vậy là đáng giá. Với loại con trai bình thường từ trong ra ngoài như cậu, muốn nhận được sự chú ý từ hoa khôi Tú Hà, ngoài tiền ra còn có gì nữa đâu?
Cứ như vậy, Tô Văn càng lún càng sâu, đến mức không thể tự thoát ra được nữa, và coi đó là một điều đương nhiên.
Nhưng gần đây, học sinh mới Dương Thành chuyển tới, một gã thiếu gia coi tiền như rác chính hiệu, hoàn toàn cướp đi hào quang của Tô Văn. Nhìn Dương Thành tân trang từ đầu tới chân đều là hàng hiệu, đôi giày của hắn cũng có giá gần chục triệu, điện thoại cũng phải mua từ Mỹ về, mà lại là loại tiên tiến nhất… Tô Văn cảm thấy thật không công bằng, càng nhiều hơn nữa là ghen tị, đố kỵ, tự ti, ganh ghét…
Hơn nữa, Tú Hà bắt đầu lơ là cậu mà suốt ngày bám theo Dương Thành, điều đó khiến Tô Văn cảm thấy bị sỉ nhục nghiêm trọng! Cậu nhất định phải vượt qua Dương Thành! Nhất định phải cho hắn biết, ai mới là “đại ca” của lớp!
Nhưng mà bây giờ… Hết tiền rồi! Làm sao mới mua được điện thoại xịn đây? Điện thoại của Tô Văn là do mẹ mua cho, một chiếc Nokia đập đá cũ mèm. Lấy ra chắc chắn sẽ bị cười thối mặt. Học sinh bình thường còn vậy, huống chi người “nổi tiếng giàu có” như Tô Văn.
Chết tiệt! Tại sao nhà mình không giàu có chứ? Tại sao lại là một gia đình bình thường như vậy?!
Có lẽ vậy… Đành phải nói dối bố mẹ một lần nữa vậy.
.o0o.
Đã có 5 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Độc Ẩm
Nhìn này, hãy sử dụng nó đi, nó sẽ giúp bạn đạt được ước nguyện của mình. Ngược lại, hãy đưa cho tôi “Olez”…
Chương 3 – Đồng xu may rủi của Ahetos Phần II
- Mẹ, mẹ cho con tiền đóng học phí cho cô Thi nha. Cô nhắc con rồi á.
Trên bàn cơm, Tô Văn nhìn mẹ nói. Mẹ cậu hơi dừng động tác, thở dài nói:
- Sao dạo này học phí cao thế hả con?
- Biết sao được, vật giá tăng thì học phí cũng phải tăng chứ. – Tô Văn lấp liếm.
- Nhưng mà… mẹ chưa nhận được tiền hàng. Phải mấy ngày nữa mới có. Con bảo cô thư thư một chút được không? Nhà mình cũng chẳng dư dả gì…
- Không được đâu. Đã trễ mấy ngày rồi, cô cứ gọi con lên nói chuyện riêng. – Tô Văn lập tức lắc đầu nói.
Bà mẹ thở dài, sắc mặt mỏi mệt.
- Vậy thì để tý nữa mẹ đi hỏi mượn xem. Sáng mai mẹ đưa cho.
Tô Văn nghe vậy, nhất thời nóng nảy:
- Thật sự không thể đưa ngay bây giờ sao?
- Làm gì có dư hả con. Sáng mai cũng được. Tối nay con có đi học gì đâu.
- Tại con sợ… sáng mai mẹ quên…
- Thì con nhớ nhắc mẹ là được. Chứ bây giờ mẹ làm gì có tiền.
Tô Văn im lặng, cúi đầu ăn cơm.
Ăn xong, cậu vào phòng thay quần áo, chuẩn bị đi tới hội chợ ven biển. Thằng chó Dương Thành nói nếu không tới xem như mình là thằng dối trá, làm sao vắng được. Nhưng khốn nạn, hết tiền rồi lấy đâu ra mà mua di động xịn đây?! Mấy triệu bạc chứ ít à! Có ba trăm ngàn, có sờ người ta cũng không cho sờ chứ đừng nói đến mua!
- Con đi đâu đấy? – Tiếng mẹ gọi với theo.
- Con đi chơi!
Tô Văn trả lời một cách bực bội, chạy thẳng ra ngoài ngõ.
Con đường trải nhựa mới vắng tanh, chỉ có mình Tô Văn chậm rãi bước đi. Cậu vò đầu bứt tóc, nghĩ mãi mà không ra cách nào để qua loa với lũ bạn. Thật là xui xẻo, biết vậy mình chịu khó để dành thêm một ít, hoặc là lo xa hơn chút mua điện thoại từ sớm. Nhưng mà bây giờ điện thoại công nghệ cao nó cứ thay đổi xoành xoạch ý, vừa mua tháng trước tháng sau đã có cái khác xịn hơn, lạc hậu nhanh lắm. Cho dù có mua sớm, sợ là cũng thua thằng Dương Thành thôi.
Làm cách nào bây giờ?
Chẳng nhẽ đi mua nợ? Người ta chịu mới lạ!
- Chết tiệt! Tại sao gia đình mình không giàu có hơn chứ! Mẹ kiếp!
Tô Văn bực bội đá vỏ lon nước trước mặt, hét ầm lên.
Nếu như không tìm được cách xử lý vụ này, tất cả những gì cậu đã mất công dựng lên sẽ tan thành mây khói. Từ một thiếu gia chính hiệu, cậu sẽ rơi xuống thành thằng chỉ biết chém gió, bạn bè sẽ chế giễu cười nhạo cậu… Không, cậu không muốn như vậy!
Thời học cấp II, Tô Văn còn không phải là người như thế này. Trong lớp, cậu vẫn luôn trầm lặng ít nói, làm hết phận sự của mình. Nhưng đám côn đồ trong lớp không để yên cho cậu. Chúng đem cậu ra làm trò mua vui, đánh đập, sai khiến, cười nhạo, nhục nhã… Thậm chí có hôm còn xé rách hết quần áo của Tô Văn, bắt cậu trần truồng về nhà. May mà khi đó, một cậu bạn nhìn không nổi nữa, lén lút đưa cho cậu bộ đồ thể dục cũ mặc tạm, không thì Tô Văn sẽ trở thành trò cười cho cả trường mất.
Lớn lên một chút, Tô Văn dần dần nhận ra sức mạnh của đồng tiền. Cậu để ý rằng đám côn đồ rất thích nịnh bợ những thằng lắm tiền trong trường. Chỉ cần có tiền, cậu sẽ được yên thân.
Lên cấp III, Tô Văn hoàn toàn thay đổi. Đi cắt kiểu tóc mốt nhất, mua những bộ quần áo sành điệu, bắt đầu đi đến những địa điểm tụ tập ăn chơi đốt tiền. Đám bạn bè cùng trường đi cùng cậu luôn được cậu chiêu đãi từ A tới Z. Bọn họ tin vào những câu chuyện bốc phét của Tô Văn, rằng cậu là con trai một địa chủ trong vùng, gia đình rất giàu có, tiền tiêu không hết, rằng cha mẹ cậu thường xuyên đi buôn bán ở nước ngoài, đồ dùng của cậu đều được mua ở khắp nơi trên thế giới, toàn là hàng hiệu…
Tô Văn lột xác, biến hóa thành người cầm đầu trường. Không ai dám làm trái ý cậu, bởi vì có một đám học sinh cá biệt được Tô Văn đãi ăn đãi chơi muốn nịnh bợ cậu sẽ sẵn sàng giải quyết những kẻ khiến Tô Văn khó chịu.
Nếu như lớp vỏ bọc hào nhoáng Tô Văn tự tạo cho mình bị xé rách, cậu sẽ bị trở về nguyên hình! Nhớ lại những ngày tháng nhục nhã ở trường cấp II, sắc mặt Tô Văn tái nhợt. Cậu không muốn như vậy, không thể như vậy!
- Giá như bây giờ có một cái điện thoại từ trên trời rơi xuống…
- Vậy thì… Có muốn thử trò chơi may rủi không?
Đột nhiên, một giọng nói lạnh tanh vang lên giữa trời vắng khiến Tô Văn giật nảy mình. Cũng thường thôi, đường xá vắng tanh vắng ngắt, trời lại tối, đang đi trên đường một mình lại nghe thấy có tiếng người gần đó, không dấm đài ra quần đã là gan dạ lắm rồi.
Tô Văn định thần lại, nhìn thấy một thiếu niên trạc tuổi mình xuất hiện trước mắt. Cậu ta ăn mặc thật quái dị, giống kiểu một phù thủy nghèo rớt mồng tơi, quần áo cũ kỹ, vạt áo choàng rách bươm, phong cách như một gã cosplay chán đời. Cậu ta xách chiếc valy cũng dị hợm và cũ nát không kém. Quỷ dị nhất là con mèo trên vai cậu ta, nó hẳn là con mèo đi? Nhưng thay vì đôi tai lại là một cặp sừng sơn dương, thay vì đôi mắt lại là hai hốc tối có những đốm lửa đỏ lập lòe, trông lạnh cả người.
Cái gì vậy? Còn lâu mới tới tháng mười, bây giờ không phải là lễ hội Halloween! Tô Văn đực mặt ra nhìn thiếu niên.
- Xin chào! Chúng tôi là Người Bán Hàng Rong ~
Con mèo trên vai cậu ta đột nhiên nói chuyện. Tô Văn lại giật mình. Nói bụng à? Bày trò quá đấy!
- Đồ điên! Đừng có cản đường tôi!
Tô Văn đang bực mình vì không có cách đối phó với đám bạn và thằng công tử xấc xược Dương Thành, lại ở đâu ra một tên điên cản đường, thái độ không khách khí một chút nào.
- Đừng nóng nảy. Chúng tôi tới để giúp đỡ mà, anh bạn ~
Con mèo nhe răng cười, giọng nói bông đùa đủ để khiến người đối diện muốn đấm nát bộ mặt quỷ dị của nó.
Tô Văn trừng mắt nhìn Rey và Alf, bực bội quát:
- Được rồi, nếu chúng mày có thể cho tao một cái điện thoại ngon hơn iPhone 5 thì hãy nói. Bằng không đừng có trách tao độc ác!
Nói xong, nghĩ đến cái gì đó, Tô Văn lại cười khinh bỉ, liếc nhìn Rey từ đầu tới chân:
- Nhìn bộ dạng nghèo rớt mồng tơi của mày, có khi còn chả biết iPhone 5 là cái gì ấy chứ… Tao đúng là điên rồi.
- Tại sao không nhỉ? – Alf phe phẩy đuôi – Điện thoại á? Thực ra, cậu muốn bao nhiêu cũng sẽ có thôi!~
Nghe Alf nói, Tô Văn lại nghệch mặt ra.
- Có lẽ cậu cần một “ma pháp” để giúp đỡ ~
- “Ma pháp”? Trò lừa đảo nào vậy? Thời đại này cho dù là con nít lên ba cũng biết ma pháp chỉ là trò bịp bợm thôi! – Tô Văn ôm bụng phá lên cười.
- Người Bán Hàng Rong chúng tôi chuyên bán “ma pháp” cho những người cần nó như cậu đấy ~
- “Đồng xu may rủi của Ahetos”!
Không quan tâm đến thái độ bất lịch sự của Tô Văn, Alf và Rey vẫn nói. Trên tay Rey xuất hiện một đồng xu bạc cổ xưa, tỏa ra hơi thở hỗn loạn đến mức khiến Tô Văn ngừng cười, sống lưng lạnh toát.
- Well~ Rey, cậu nghĩ nó ổn chứ? Ý tôi là, bọn họ sẽ không đánh nhau chứ? – Alf nhìn đồng xu đột nhiên trở nên khác lạ, hơi thở nồng nặc mùi máu khiến nó cũng phải dựng đứng lông tơ.
- Yên tâm đi. Phong ấn của Ahetos rất an toàn. – Rey liếc nó một cái, bình tĩnh đáp.
Nghe Rey tự biên tự diễn với con rối hình mèo của mình, Tô Văn rốt cục tỉnh táo lại. Nhưng không hiểu sao, cậu đột nhiên thấy sợ thiếu niên trước mắt mình. Từ y phục, thái độ, lời nói cho tới cái thứ quỷ quái trong tay hắn kia, đều cho người ta cảm giác không tầm thường. Cũng có thể lắm chứ! Không phải trên thế giới vẫn có những hiện tượng siêu nhiên mà khoa học không thể giải thích được sao?
- Cái quái gì vậy? – Tô Văn cố giữ bình tĩnh nói.
- Nhìn nó này. – Rey chỉ vào đồng bạc trên tay – “Đồng xu của Ahetos” có hai mặt, một mặt là con ngựa một sừng, tượng trưng cho may mắn; mặt kia là đầu quỷ dữ, tượng trưng cho bất hạnh. Cậu chỉ cần tung nó lên, khi đồng xu rơi xuống, mặt nào ngửa lên trên, cậu sẽ nhận được điều tương ứng với nó.
- Mày nói điên rồ gì vậy hả? Chỉ là trò tung đồng xu rẻ tiền thôi mà! Làm gì có chuyện may rủi thật sự ở đây chứ! – Tô Văn nhất thời thất vọng, gầm lên.
- Tại sao cậu không thử nhỉ? Chúng tôi đâu có lấy tiền ~
Alf liếm mép cười cợt, khinh bỉ Tô Văn là kẻ nhát gan. Tô Văn nhất thời nóng đầu, quát lên:
- Lấy thì lấy, đằng nào cũng chẳng mất tiền. Tao sợ à!
Nói xong, cậu giựt lấy đồng xu trên tay Rey. Nhất thời, khi vừa tiếp xúc với đồng xu, Tô Văn cảm giác được lạnh sống lưng, rồi lại ấm áp toàn thân, luân phiên vài lần như vậy mới trở về bình thường.
Thứ này… thật sự là kỳ quái.
- Thật sự là miễn phí? – Tô Văn nghi ngờ hỏi lại.
- Không. – Rey đáp, trước khi Tô Văn biến sắc mặt, cậu mới nói tiếp – Giá của nó là toàn bộ “Olez” của cậu.
Vừa dứt lời, Rey đã quay người bước đi. Một cơn gió thổi qua, bốc lên bụi đất trên đường. Tô Văn che mắt, lờ mờ thấy được bóng lưng Rey. Cậu hét lên:
- “Olez”? Đó là cái quỷ gì vậy?
Alf quay đầu lại, cười ma mị.
- Giống như xe máy cần xăng để chạy ấy. “Olez” cũng vậy thôi ~
…
Nhìn Rey và con rối của cậu ta biến mất ngay trước mắt mình, Tô Văn cảm thấy có phần không thể tin nổi. Đây là cuộc sống thật, không phải là phim! Vậy mà lại có người biến mất trước mắt mình! Một trò ảo thuật sao? Hay “ma pháp” thực sự có thật?
Nắm chặt đồng xu trong tay, Tô Văn âm thầm suy tính kỹ. Nhưng rồi cậu mặc kệ, không thèm quan tâm nữa. Cứ giữ lấy nó, có chết ai đâu mà sợ!
“Olez”? Giống như xăng để cho xe máy chạy ư? Chẳng lẽ là một cái gì đó liên quan đến sức lực? Ý cậu ta là mình sẽ bị đuối sức vài ngày? Nếu như vậy thì chẳng có gì phải sợ cả!
Nghĩ kỹ, tự cho là mình đã phán đoán đúng, Tô Văn bỏ đồng xu vào túi áo, lại tiếp tục đi đến hội chợ.
.o0o.
Đã có 4 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Độc Ẩm
Nhìn này, hãy sử dụng nó đi, nó sẽ giúp bạn đạt được ước nguyện của mình.
Ngược lại, hãy đưa cho tôi “Olez”…
Chương 3 – Đồng xu may rủi của Ahetos
Phần III
Đứng ở xa, Tô Văn dễ dàng nhận ra cả lớp đang tụ tập trước cổng lớn, nổi bật nhất là thằng Dương Thành ăn mặc lòe loẹt bảnh chọe, chắc là đang đợi hắn. Tô Văn cắn răng, quyết định đi đường vòng. Kéo dài thời gian được lúc nào hay lúc ấy. Dù sao cũng chưa đến 8 giờ tối.
Nhìn dòng người đông đúc, tiếng cười nói rộn rã, những cặp đôi tình tứ bên nhau, tâm trạng Tô Văn càng lúc càng hạ xuống.
Chết tiệt! Phải làm sao bây giờ.
Đột nhiên, một đám đông tụ tập trước mắt hấp dẫn sự chú ý của Tô Văn.
- Cái quái gì vậy?
Tô Văn lầm bầm tự hỏi. Tiếng ồn ào huyên náo che lấp giọng nói mời chào của nhân viên. Tô Văn cũng chạy lên xem, dù sao bây giờ hắn cũng chẳng có việc gì làm. Suy nghĩ nữa chỉ thêm stress thôi.
- Chào quý vị! Xin mời quý vị tham gia chương trình rút thăm may mắn của công ty chúng tôi! Vâng, đây là sản phẩm mới nhất của tập đoàn Nokia, một chiếc Nokia Lumia 920, với những tính năng vượt trội, tuyệt vời nhất chưa từng có! Giải đặc biệt là sản phẩm mới nhất! Xin mời!
Nhân viên tiếp thị cầm micro nói, thanh âm vang dội một góc. Đám đông vỗ tay hoan hô, một vài người thử vận may bốc thăm thử. Nhưng đều quay trúng viên bi màu trắng, họa chăng có người trúng giải an ủi, một bịch khăn lạnh cho mùa hè bớt nóng.
- Xin mời, xin mời…
Lời mời chào của nhân viên tiếp thị thật hấp dẫn, có không ít người đều hào hứng tham gia. Ngay cả Tô Văn cũng muốn, nhưng rồi hắn lại thôi. Đồ vật mà hắn muốn đang ở ngay trước mắt, một chiếc điện thoại hiện đại tiên tiến nhất, ăn đứt iPhone 5, nhưng chơi thứ này phải cần vận may mới được!
Kệ, quất luôn!
- Cám ơn em. Một lần 5 nghìn. – Nhân viên cười tươi nói.
Cắt cổ con người ta!
Tô Văn cầm lấy cần quay, bắt đầu quay. Những viên bi lạch cạch va chạm trong hộp. Một chốc sau, một viên bi rơi ra khỏi ống trượt.
Màu trắng!
Trò bốc thăm trúng thưởng này chơi theo cách dùng một chiếc hộp tròn bỏ đầy những viên bi đủ màu, gắn với trục quay và ống trượt. Khách chơi sẽ quay cần quay cho đến khi có một viên bi rơi ra ống trượt. Cuối cùng đối chiếu màu của viên bi với phần thưởng tương ứng. Thường thì màu đỏ là giải đặc biệt, màu xanh dương là giải nhất, màu xanh lá là giải nhì… Và màu trắng là “Chúc bạn may mắn lần sau”.
Tô Văn cắn răng nhìn viên bi màu trắng, lòng nóng như lửa đốt. Thực ra xác xuất trúng bi trắng là rất cao, nó có số lượng nhiều nhất trong hộp. Như bi đỏ, bi xanh thì chỉ có một viên. Trong hàng trăm viên bi như vậy, muốn lắc để trúng màu đỏ đâu có dễ dàng.
- Cho em thử lại một lần nữa! – Tô Văn nhìn nhân viên nói.
- OK, 5 ngàn! – Nhân viên vẫn mỉm cười thân thiện.
…
Nhìn trong tay ba bịch khăn lạnh, Tô Văn vẫn không thể tin vào hiện thực. Hắn đã tiêu tốn gần 100 ngàn vào trò này, nhưng chỉ có ba lần trúng giải an ủi, còn lại đều là trượt!
Hôm nay nhất định là ngày xui xẻo nhất trong đời hắn!
- Hoan hô, chúc mừng bạn, bạn đã trúng giải năm: một bộ tai nghe điện thoại Nokia! – Tiếng nhân viên cười nói vang lên bên tai.
Tô Văn nhăn mặt quay lại, thấy một thằng nhóc béo múp đang vui mừng nhận phần thưởng. Chết tiệt! Một thằng như vậy cũng may mắn hơn hắn!
Hắn cần may mắn!
Tô Văn chợt nhớ đến người thiếu niên lúc nãy. Cậu ta đưa cho hắn một đồng xu. Gọi nó là gì nhỉ? “Đồng xu may rủi của Ahetos”…
“Tung nó lên, khi đồng xu rơi xuống, nếu mặt hình ngựa một sừng ngửa lên, cậu sẽ gặp may mắn. Còn nếu là mặt quỷ dữ ngửa lên, bất hạnh sẽ ập đến với cậu!”
Tô Văn móc đồng xu ra. Một đồng xu bằng bạc, rất cũ kỹ, đường viền đã bị mài mòn, có lẽ niên đại từ rất xưa rồi. Một mặt hình đầu ngựa một sừng, ánh mắt uy nghiêm, một mặt hình khuôn mặt quỷ dữ, tràn ngập sát khí.
Hắn cắn răng, tung đồng xu lên. “Bộp” một tiếng, đồng xu rơi xuống mu bàn tay, Tô Văn chụp lại. Hắn thầm cầu nguyện trong lòng, buông tay ra.
Là ngựa một sừng!
Đột nhiên, ánh sáng chói lòa phát ra từ đồng xu, một con ngựa bay ra, toàn thân trắng muốt lấp lánh, chiếc sừng màu ngà uy nghiêm trên trán. Nó ngửa mặt lên trời hí dài một tiếng, rồi bay quanh Tô Văn mấy ngàn vòng, cuối cùng tan biến.
Tô Văn hoảng hốt chợt tỉnh, lại nhìn xung quanh. Động tĩnh lớn như vậy chắc chắn sẽ khiến mọi người kinh hoàng. Nhưng chẳng có ai để ý đến hắn cả, mọi người vẫn tự làm việc của mình. Tô Văn chợt hiểu, hóa ra chỉ có hắn mới nhìn thấy hiện tượng đó.
Chứng kiến sự kỳ diệu từ đồng xu, Tô Văn nắm chặt nó trong tay, quay lại trò chơi rút thăm.
- Ồ, lại là thằng nhóc này.
- Nãy giờ nó chơi mấy chục lần rồi, toàn trượt. Chẳng nhẽ còn chưa bỏ cuộc.
- Kệ nó, chúng ta cứ thu tiền là được.
Nghe mấy người nhân viên khe khẽ nói nhỏ, sắc mặt Tô Văn hơi trầm xuống. Hắn hung hăn nện tờ tiền xuống bàn, đi đến máy rút thăm.
Lọc cọc lọc cọc…
Lạch cạch…
Mọi người nhất thời im lặng. Sau đó bộc phát ra một trận hét to, tiếng vỗ tay, tiếng hoan hô vang dội.
Một viên bi màu đỏ kiêu ngạo nằm trên đĩa, hung hăng kích thích thần kinh của mọi người ở đây. Giải đặc biệt!
- Wow~ Thật tuyệt vời! Chúc mừng bạn đã giành được giải đặc biệt!
Nhân viên lập tức cầm micro thông báo, không dấu được sự bất ngờ kích động. Người trao giải run run đưa hộp quà cho Tô Văn. Ai, mới tham gia hội chợ có mấy ngày đã có người trúng giải đặc biệt rồi. Thằng nhóc này quá may mắn!
Tô Văn kích động nhận lấy hộp quà, trái tim đập loạn nhịp. Được rồi, thật sự được rồi! Không ngờ đồng xu ấy thực sự hiệu nghiệm như vậy!
- Cậu bé, theo thông lệ, người đoạt giải cao sẽ được chụp ảnh lưu niệm. Cậu có muốn chụp không? – Nhân viên vội vàng hỏi.
Tô Văn suy nghĩ một lát rồi lắc đầu. Nhỡ có người quen trông thấy thì sao? Hắn cần phải đề phòng mọi trường hợp có thể xảy ra!
Tô Văn nhanh chóng rời khỏi gian hàng, từ cổng sau rời đi hội chợ. Đến một góc vắng vẻ, hắn mở hộp quà xem xét chiếc điện thoại. Mới toanh, màu đen bóng loáng sang trọng, cầm êm tay cực kỳ. Tô Văn kích động thay sim, khởi động máy… Chuẩn bị hết tất cả, hắn mới đi tới cổng lớn, làm bộ như vừa mới đến.
…
- Gần 8 giờ rồi, chưa thấy Văn đâu hết nhỉ?
Lớp 11A9 đã tụ tập đầy đủ trước cổng lớn hội chợ, chỉ còn thiếu mỗi Tô Văn. Bữa nay Dương Thành ăn mặc thật là bảnh bao, tóc xịt keo chải chuốt, được một đám con gái vây quanh, liên tục tán dóc. Bọn con trai thấy cảnh đó chỉ có thể cắn răng thầm hận mà không thể làm được gì.
Nếu như Tô Văn không xuất hiện, thể nào thằng Dương Thành này cũng sẽ được dịp vênh mặt lên, chiếm hết nổi bật. Tụi con trai đã sớm không vừa mắt hắn, nếu còn như vậy nữa thì tức chết mất!
- Eh, Tô Văn kìa! – Chợt một nam sinh kêu lên. Cả lớp lập tức ngừng chơi đùa, nhìn về phía cậu ta chỉ.
Cách đó không xa, Tô Văn đang đủng đỉnh đi tới, tư thái nhàn nhã như dạo chơi, không có chút vội vã nào. Hắn vừa đến gần, đám con trai đã ùa lên ôm vai bá cổ, cười trêu chọc:
- Sao đến muộn vậy? Trên đường gặp được em nào xinh à?
- Bọn này còn tưởng ông chết ở chỗ nào rồi chứ!
- Thế nào? Có mang điện thoại đến không?
Tô Văn giơ tay ý bảo mọi người im lặng. Dương Thành khạc nhổ một bãi, sắc mặt khó coi. Hắn đút tay vào túi quần, đi đến trước mặt Tô Văn.
- Còn tưởng mày tìm chỗ nào trốn đi rồi chứ!
- Xì… Việc gì tao phải trốn? Tao xem mày là đứa phải trốn thì hơn! – Tô Văn cười nhạo.
- Mày…! – Dương Thành giận tím mặt mà không dám nói gì, nhưng rồi lại bình tĩnh trở lại, khiêu khích Tô Văn – Điện thoại đâu? Cái mà mày nói xịn hơn iPhone của tao ấy!
Tô Văn cười nhạt vài tiếng, móc trong túi quần ra chiếc Lumia mới cóng. Đám con trai thấy vậy ồ lên, xoa xoa tay muốn mượn xem thử. Còn tụi con gái thì ánh mắt lấp lánh, cũng tò mò muốn nhìn thử.
Dương Thành sa sầm mặt. Đương nhiên thân là đại thiếu gia, hắn chỉ nhìn một cái biết đó là loại hàng nào. Lumia, không ngờ thằng quê mùa này lại có điện thoại xịn như vậy. Thực ra chiếc iPhone của hắn vừa mua mấy tháng trước, hắn đã phải nịnh nọt bà chị đang du học ở Mỹ dữ lắm mới được mua cho một cái. Lumia là sản phẩm mới, tính năng vượt trội hơn cả iPhone, Dương Thành vừa thấy đã thèm nhỏ dãi. Nhưng nếu lại đòi đổi điện thoại, nhất định sẽ bị cha mẹ mắng cho một trận. Hắn chỉ còn cách chờ mấy tháng sau, bố mẹ quên vụ này đi rồi mới xin.
Ai ngờ được lại thua một vố đau như vậy chứ!
- Thế nào? – Tô Văn khiêu khích nhìn Dương Thành. Thưởng thức sắc mặt thối như bánh bao thiu của hắn, trong lòng Tô Văn liền dễ chịu. Mày giàu nhưng mày có may mắn bằng anh không? Chỉ cần có đồng xu thần kỳ kia, ném được mặt đầu ngựa một sừng, tuyệt đối là muốn gì được nấy. Mình sẽ chân chính trở thành “thiếu gia”!
Dương Thành không nói gì, giả lả cười nhạt vài tiếng.
- Vậy là Tô Văn nói thật rồi! Cái này là điện thoại gì vậy? Còn xịn hơn cả iPhone cơ á! – Gã bạn cùng lớp vỗ vai Tô Văn, rướn cổ muốn nhìn.
Nghe hai người kia nói chuyện, mọi người biết chiếc điện thoại này đắt tiền lắm, hơn nữa còn mới cóng như vậy, lỡ như có làm trầy xước hay rơi rớt gì, đào đâu ra tiền mà đền? Mặc dù rất muốn mượn để chiêm ngưỡng, nhưng rốt cục không ai dám mở miệng trước tiên.
- Dĩ nhiên rồi! Lumia mà lỵ, mấy chục triệu chứ đùa à! – Tô Văn làm bộ không thèm để ý, phẩy tay nói.
Mọi người nín thở. Đắt như vậy sao? Bằng tiền tiêu dùng mấy tháng của cả gia đình bọn họ. Quả là con nhà giàu, toàn xài đồ đắt tiền như vậy.
- Mày sướng thật đấy! Mà này, cái này vừa mua à? Nhìn nó mới quá. – Gã bạn bên trái tò mò hỏi.
- Ừ… Bố tao vừa ký xong một bản hợp đồng, nghe nói trị giá mấy trăm triệu gần cả tỷ. Ông ý vui lắm, liền mua cho tao cái này. Còn cái trước của tao là iPhone, tao đem cho thằng em họ tao rồi! – Tô Văn lập tức bật chế độ bốc phét, liếng thoắng kể lể, khiến lũ bạn vừa hâm mộ vừa ao ước.
- Ôi, thằng em mày sướng thật đấy!
Mấy người bạn lập tức lắc đầu than thở, tại sao những kẻ lắm tiền lại có thể sống hoang phí sung sướng như vậy chứ. Chẳng bù cho mình.
- Chúng ta đi chơi thôi mọi người. Đã đến đây rồi mà không chơi thử thì phí lắm!
Chợt cô bạn xinh xắn nhất lớp, Tú Hà lên tiếng. Bây giờ Tô Văn mới có dịp để ý đến cô bạn. Hôm nay Tú Hà mặc một chiếc váy công chúa màu xanh ngọc bích, làm nổi bật làn da trắng nõn, không giống như một cô gái miền biển. Mái tóc đen mềm nhu thuận xõa trên vai, chỉ cài một chiếc băng đô nhỏ hình vương miện. Khuôn mặt xinh xắn, hai má phớt hồng nhờ phấn trang điểm. Trông Tú Hà không khác gì một con búp bê sống, một nàng công chúa biển cả.
Tú Hà cười tươi như hoa đi đến bên cạnh Tô Văn, kéo hắn đi. Dương Thành thấy vậy, trong lòng càng buồn bực. Hắn lớn giọng nói, như muốn đoạt lại thể diện:
- Ừ, đi chơi thôi! Hôm nay tớ bao hết!
- Yeh! – Mọi người vỗ tay hoan hô, lao vào đám đông.
Nhìn này, hãy sử dụng nó đi, nó sẽ giúp bạn đạt được ước nguyện của mình.
Ngược lại, hãy đưa cho tôi “Olez”…
Chương 3 – Đồng xu may rủi của Ahetos
Phần IV
Sáng sớm, Tô Văn đến lớp, tâm tình cực kỳ tốt, còn vừa đi vừa huýt sáo. Trên đường đi, hắn gặp không ít bạn cùng trường, đều vui vẻ chào hỏi hắn. Tô Văn vốn là người nổi tiếng trong trường, rất nhiều người muốn nịnh bợ hắn để kiếm chút canh. Mặc dù không nhớ được hết những người đó là ai, Tô Văn vẫn tỏ vẻ hào phóng chào hỏi lại.
Thấy chưa? Đây chính là địa vị của hắn hiện tại! Thằng nhóc yếu đuối ngu xuẩn chỉ biết bị bắt nạt ngày xưa đã là quá khứ rồi, và nó sẽ vĩnh viễn là quá khứ!
Hơn nữa, tối hôm qua chuyện giữa Tô Văn và Dương Thành đã sớm lan truyền khắp trường. Bây giờ thì ai cũng biết Tô Văn có nhiều tiền hơn cả học sinh chuyển trường Dương Thành. Vì thế, hắn càng ngày càng nổi bật hơn.
Tô Văn đủng đỉnh đi vào lớp học. Lập tức nhìn thấy Tú Hà và mấy nhỏ ban đang chụm đầu cười nói gì đó, vẻ mặt cười tươi như hoa, xinh đẹp cực kỳ.
Tô Văn cảm thấy lâng lâng. Sáng sớm đã được nhìn thấy nụ cười của người đẹp, hôm nay nhất định là một ngày may mắn.
- Ah, chào buổi sáng nha Văn!
Tú Hà liếc nhìn thấy Tô Văn, lập tức vẫy tay cười dịu dàng.
- Chào buổi sáng. – Tô Văn gật đầu đáp lại.
Nói xong, hắn nhanh chóng đi vào chỗ ngồi. Đám con gái không quan tâm hắn nữa, quay lại cuộc nói chuyện của mình.
Tô Văn rất muốn bắt chuyện với Tú Hà, nhưng hắn không dám. Mặc dù có sự thay đổi bề ngoài, nhưng bản chất bên trong hắn vẫn là thằng nhóc nhút nhát, tự ti như xưa. Thực tế Tô Văn không dám nói chuyện nhiều với bất kỳ đứa bạn nào. Hắn sợ mình sẽ để lộ bản chất thật. Kỳ thực hắn không phải là một thằng giàu có kiêu căng, mà chỉ là thằng lừa đảo dối trá.
Chợt Tô Văn nghe thấy đám con gái ồ lên cái gì đó. Rồi tiếng nói của một nhỏ truyền vào tai hắn:
- Nhìn này, cái này đẹp quá nhỉ!
- Ồ… Đây là HondaCBR1000RR… Đẹp thật đấy!
- Kinh quá… gần 600 triệu một cái! Có bán nhà tớ đi cũng không được nhiều tiền như vậy!
- Hi hi, anh người mẫu này cũng đẹp trai nữa, nhìn phong cách quá đi!
- Nếu có anh chàng nào đi xe này muốn tán gái chắc chắn các cô sẽ đổ rầm rầm!
Nghe bọn con gái xì xào bàn tán, Tô Văn cũng không khỏi đổ mồ hôi lạnh. Xe máy gần 600 triệu ư? Lại có loại xe đắt tiền như vậy!
- Văn! – Tú Hà đột nhiên gọi hắn. Tô Văn quay lại, Tú Hà giơ cuốn tạp chí lên, chỉ tay vào hình quảng cáo xe máy – Cậu thấy thế nào? Nó có đẹp không?
Chiếc xe moto lấy màu chủ đạo là màu trắng, ngọn lửa đen bám lấy viền xe tạo nên vẻ đẹp thật hoang dã, đủ để gợi lên sự ham muốn chinh phục của bất cứ thằng con trai nào. Tô Văn lập tức gật đầu:
- Dĩ nhiên, nó rất đẹp!
- Tớ đã nói mà! – Tú Hà mỉm cười đặt quyển tạp chí xuống, sau đó quay sang đám bạn – Ước gì tớ có thể ngồi lên chiếc xe này một lần nhỉ!
- Vậy á? Nhưng chỉ có bạn gái mới có thể ngồi lên yên sau xe thôi! – Nhỏ bạn lập tức trêu ghẹo – Ý cậu là cậu sẽ trở thành bạn gái của anh nào có nó chứ gì?!
- Đồ quỷ sứ! – Tú Hà đỏ bừng mặt, giả vờ nhéo hông cô nàng một cái.
- Ai đau. Cái này người ta gọi là thẹn quá hóa giận đấy!
Góc lớp vang lên tiếng cười như chuông bạc của các nữ sinh.
Tai Tô Văn vểnh lên hết cỡ, nghe rõ bọn họ những gì bọn họ nói, hai tay nắm chặt, không nhịn được kích động.
Bạn gái, bạn gái ư? Thật sao?
Có một cô bạn gái xinh đẹp như Tú Hà là ước mơ của tất cả đám con trai ở tuổi này. Tô Văn cũng không ngoại lệ. Tú Hà xinh đẹp, dịu dàng, thành tích học tập tốt, lại là con nhà gia giáo, nếu trở thành bạn trai cô nàng thì thật là hãnh diện. Huống chi, Tô Văn còn thầm mến Tú Hà từ lâu. Cho dù không như vậy, nhưng đi đâu cũng rất có thể diện.
Nhưng mà… Chiếc xe moto đó, nó quá đắt. Đừng nói là 600 triệu, 6 triệu Tô Văn còn không có nữa là.
Chẳng lẽ trơ mắt nhìn cơ hội tốt như vậy biến mất sao? Nếu như Dương Thành có chiếc moto đó, Tú Hà trở thành bạn gái nó thì Tô Văn sẽ bực bội chết mất!
Không thể được!
Tô Văn lại nhớ đến đồng bạc kỳ diệu kia. Thử thêm một lần đi! Chỉ cần thử một lần thôi! Nếu ra mặt ngựa một sừng, hắn sẽ có được chiếc moto đó!
Tú Hà vẫn cười giỡn trêu đùa cùng mấy cô bạn, nhưng ánh mắt lại thầm liếc nhìn Tô Văn. Thấy vẻ mặt kích động của hắn, Tú Hà thầm cười đắc ý.
Xem đi, có ai trốn thoát khỏi bàn tay Tú Hà này đâu!
…
Tô Văn đứng trước một tấm áp phích lớn, trong tay nắm chặt đồng xu bạc.
Trên tấm áp phích là quảng cáo trò chơi rút thăm trúng thưởng của công ty mỳ ăn liền Hảo Hảo, để tri ân khách hàng đã sử dụng sản phẩm của công ty. Giải đặc biệt là một chiếc xe BMW trị giá gần 2 tỷ. Giải nhất là một xe máy phân khối lớn HondaCBR1000RR trị giá 580 triệu.
Mục đích của Tô Văn đúng là giải nhất. Chiếc xe máy giống hệt trong quảng cáo đó.
Nhưng hắn đang do dự, không biết có nên tung đồng xu hay không. Chỉ có xác suất 50% trúng may mắn. Tô Văn không nghĩ bất hạnh sẽ khinh khủng cỡ nào, nhưng hắn không thích bất hạnh.
Đây là cơ hội cuối cùng. Thời gian gửi thẻ dự thi chỉ còn 2 ngày nữa. Nếu không nhanh chân, Tô Văn sẽ lỡ mất cơ hội này. Biết làm việc tới đời nào mới kiếm được 600 triệu mua nó? Tô Văn hạ quyết tâm, tung đồng xu lên.
Đồng xu xoay tròn trong không trung, hoàn mỹ rơi xuống mu bàn tay. Tô Văn chụp nó lại, hít sâu một hơi, cắn răng mở ra xem.
Mặt ngựa một sừng!
Ánh sáng chói lòa lại xuất hiện, con ngựa một sừng bay ra khỏi đồng xu, ngửa mặt lên trời hí dài, bay quanh Tô Văn ba vòng rồi biến mất.
Tô Văn nhảy cẫng lên, hét một tiếng, nhanh chóng chạy về nhà.
Ba ngày sau, kết quả rút thăm trúng thưởng được công bố. Quả nhiên, Tô Văn trúng giải nhất. Chiếc xe moto được gửi về nhà ngay sau đó. May mắn thời gian này bố mẹ Tô Văn đi giao hàng ở xa, một tháng sau mới về nhà, nếu không lại khiến hai ông bà hoảng sợ mất.
Tô Văn cười sung sướng đến lớp, kể chuyện này cho Tú Hà nghe. Dĩ nhiên không nói rằng “Tớ rút thăm trúng thưởng” rồi. Phải bịa ra một câu chuyện hoàn hảo!
- Thật sao? Thật chứ? – Tú Hà vui mừng nhảy cẫng lên, ôm lấy tay Tô Văn hỏi lại.
Tô Văn gật đầu, vẻ mặt kiêu ngạo.
- Tuyệt quá! Như vậy cuối tuần này cậu nhớ chở tớ đi chơi nhé! – Tú Hà đỏ mặt nói.
- Không thành vấn đề! – Tô Văn rất sảng khoái đồng ý.
Tô Văn trở về chỗ ngồi, hưởng thụ ánh mắt hâm mộ đố kỵ của bạn cùng lớp. Ngay cả Dương Thành cũng nhìn hắn một cách ganh ghét, nhưng không nói gì cả, chỉ hờn dỗi phát giận với trò chơi trong điện thoại.
- Cậu sướng thật đấy Hà!
- Độ này thì thích nhé! Tha hồ mà được ngưỡng mộ.
- Uầy, sao tớ không xinh được như Hà nhỉ? Nếu không tớ cũng đã có một cậu bạn trai giàu có như vậy rồi.
Nghe mấy cô bạn khen ngợi, trêu ghẹo, nhưng không dấu được ánh mắt hâm mộ, giọng nói ghen ghét, Tú Hà chỉ cười, âm thầm đắc ý.
Mặc dù không hài lòng lắm khi nhỏ bạn gọi Tô Văn là “bạn trai”, nhưng Tú Hà vẫn im lặng không sửa lại. Tô Văn vẫn lắng nghe bọn họ nói chuyện, thấy vậy mừng rỡ vô cùng.
Thế là ước mơ của hắn đã thành sự thật rồi! Cuối cùng hoa khôi của lớp đã thành bạn gái hắn!
Bước tiếp theo là phải đặt kế hoạch cho buổi hẹn hò sắp tới. Tô Văn đang đóng vai là một thiếu gia, ngày hôm đó túi tiền của hắn phải căng phồng, để nếu Tú Hà có thích gì còn mua cho cô bạn.
Trước hết phải tặng một món quà, coi như là món đầu tiên tặng “bạn gái” chứ nhỉ!? Nhưng dạo này Tô Văn đang hết tiền rồi. Ngày hôm qua còn dẫn lũ bạn đi ăn uống một phen ở câu lạc bộ Hoàng gia lớn nhất thành phố, mất gần hai triệu.
Nhưng không sao… Chỉ cần có đồng xu may mắn này, hắn sẽ nhanh chóng kiếm được tiền thôi!
…
Đây là lần thứ ba Tô Văn sử dụng đồng xu bạc. Vẫn là mặt ngựa một sừng, nữ thần may mắn vẫn đang mỉm cười với hắn. Tô Văn thở phào nhẹ nhõm, tiếp tục đi về nhà.
Chợt Tô Văn nhìn thấy bên lề đường có một thứ gì đó màu đen vuông vắn. Hắn tò mò lại gần, nhận ra đó là một chiếc ví da.
Có người làm rơi ví. Nhớ đến lúc nãy tung được mặt may mắn, Tô Văn mừng rỡ nhặt nó lên. Chiếc ví dày cộp, lại còn là da cá sấu nữa, nhất định là có nhiều tiền lắm đây!
Quả nhiên, bên trong ví là một xấp tiền dày cộp, Tô Văn càng đếm càng run tay, cười ngoác mồm. Từ nay trở đi, hắn không cần phải lo lắng chuyện tiền nong nữa rồi!
Sáng hôm sau, Tô Văn lên lớp, đặt một hộp quà trước mặt Tú Hà. Cô bạn đang mải tán gẫu với đám con gái, thấy vậy ngẩng đầu lên hỏi:
- Chuyện gì vậy?
- Tặng cậu đấy! – Tô Văn cười đáp.
- Thật à? Nó là cái gì vậy? – Tú Hà vui mừng nhận hộp quà ngắm nghía.
- Mở ra đi nào, mở ra cho tụi tớ xem với! – Đám con gái lập tức ồn ào.
Tú Hà gật đầu, tháo ruy băng, mở nắp hộp. Bên trong là một bình pha lê hình trái tim nhỏ nhắn, màu hồng nhạt, nắp bình tráng bạc, thoạt nhìn cực kỳ đáng yêu, giống như một nàng công chúa cao quý kiêu sa.
- Oa…! Là nước hoa “Princess” của Chanel! Tớ mới nhìn thấy trong tạp chí tuần trước! – Một cô bạn kinh ngạc kêu lên.
- Kinh! Nó đắt lắm đấy! Một bình nhỏ như vậy thôi cũng đã mấy triệu bạc rồi!
- Tú Hà thích nhé! Hâm mộ cậu quá!
Mặc kệ đám bạn thán phục thở dài ghen tị, Tú Hà không quan tâm, thầm hài lòng về món quà đắt tiền này, mỉm cười nhìn Tô Văn, hai gò má hồng nhạt cực kỳ mê người.
- Cám ơn nhé. Cậu làm vậy tốn tiền lắm, lần sau đừng như thế nữa. Tớ rất ngại…
Tô Văn lập tức cảm thấy lâng lâng trong lòng. Tú Hà thật thiện lương trong sáng, biết lo nghĩ cho mình. Cô ấy thật tốt. Mình quá may mắn khi có một cô bạn gái như vậy!
- Có gì đâu mà. Hôm qua tớ tình cờ đi Diamond Plaza mua sắm, thấy nó rất dễ thương, rất hợp với cậu nên mới mua. Cậu không cần ngại, cũng chẳng đáng bao nhiêu tiền.
Tô Văn phẩy tay, ra vẻ không thèm quan tâm.
Tú Hà lại khách khí vài câu. Chuông báo vào lớp, hai người trở về chỗ ngồi trong ánh mắt phức tạp của bạn bè cùng lớp.