Dịch giả: Goncopius
Biên Dịch: Goncopius
Nguồn: 4vn.eu
Chương 10: Tôi muốn trị tận gốc.
- Chị Vũ Hinh.
Tô Lưu Ly lập tức kinh hô lên, dường như nàng không ngờ Tô Vũ Hinh sẽ làm ra quyết định như vậy.
- Diệp thần y, khi nào thì chúng ta bắt đầu?
Sau khi quyết định, vẻ mặt Tô Vũ Hinh lại lãnh mạc như trước, giọng nói lạnh như băng.
Tuy rằng không biết tại sao Tô Vũ Hinh lại tin lời mình nhưng mà Diệp Phàm cũng cảm nhận được Tô Vũ Hinh luôn kháng cự với phương pháp điều trị bằng chuyện phòng the này, chỉ là trong lòng nàng có một cỗ lực lượng chống đỡ, mới khiến nàng làm ra quyết định như vậy.
Sau khi nhìn được điểm này, trong lòng Diệp Phàm cũng hơi xúc động, lập tức nói:
- Hiện tại đi.
- Chị Vũ Hinh.
Tô Lưu Ly cố gắng ngăn cản nhưng mà Phúc bá ở một bên đã hạ giọng nói:
- Nhị tiểu thư, có thể cô không tin hắn nhưng Sở tiểu thư cũng sẽ không lừa chúng ta, huống chi nàng lửa chúng ta thì nàng cũng đâu có chỗ tốt gì?
Nghe được Phúc bá nói, Tô Lưu Ly cảm thấy có lý, bất quá nàng lại trừng mắt nhìn Diệp Phàm, dường như dùng cách này để cấm Diệp Phàm không nên làm ẩu.
Diệp Phàm thấy vậy cũng không nói gì.
Bởi vì hắn nhìn ra, Tô Lưu Ly kích động như thế hoàn toàn là vì lo lắng cho Tô Vũ Hinh, thậm chí vì thế mà thiếu chút nữa nàng đã chọc giận Tô Hồng Viễn.
- Tiểu Phúc, mang Lưu Ly ra ngoài cho ta.
Hồng Viễn quát lạnh một tiếng, đợi sau khi Tô Lưu Ly mắt đỏ bị Phúc bá kéo ra ngoài về thì hắn mới an bài cho Tô mẫu:
- Đỡ Vũ Hinh vào phòng để chữa trị.
Tô mẫu vốn là không tin Diệp Phàm có thể trị hết bệnh cho Tô Vũ Hinh, nhưng thấy Tô Hồng Viễn tín nhiệm vô điều kiến với Diệp Phàm như vậy hơn nữa Tô Vũ Hinh lại đáp ứng thì trong lòng nàng đã không còn hoài nghi nữa, vội vàng nâng Tô Vũ Hinh dậy.
- Diệp thần y, nhờ cậu rồi.
Mắt thấy Tô mẫu đỡ Tô Vũ Hinh dậy đi lên lầu thì Tô Hồng Viễn tỏ ra khách khí nói với Diệp Phàm.
Diệp Phàm khẽ vuốt càm, coi như là đáp ứng, sau đó mang túi vải buồm lên rồi đi theo 2 người Tô mẫu và Tô Vũ Hinh.
Có lẽ là thần thể Tô Vũ Hinh quá suy nhược, cho nên khi bước lên lầu nàng hoàn toàn không có khí lực, kết quả là một mình Tô mẫu không thể dìu được.
Diệp Phàm thấy thế vội vàng chạy lên đỡ bả vai của Tô Vũ Hinh.
Mặc dù trên người Tô Vũ Hinh đã mặc áo bông thật dày nhưng mà khi Diệp Phàm đụng vào vai nàng thì không biết từ đâu thân thể của nàng truyền đến một cỗ lực lượng làm cho thân thể nàng run lên.
- Thân thể của cô quá hư nhược, hay là tôi giúp cô.
Diệp Phàm vẫn chưa buông tay, thâm ý nhìn Tô Vũ Hinh một cái.
Dường như nghe được ý tứ của Diệp Phàm, Tô Vũ Hinh hé miệng nhưng lại không nói được chữ gì, vẻ mặt thống khổ nhắm mắt lại, sau đó tùy ý để Diệp Phàm và mẹ mình dìu nàng lên phòng ngủ trên lầu.
- Diệp…. Diệp thần y, bệnh của Vũ Hinh nhờ ngài rồi.
Khi Diệp Phàm cùng Tô mẫu đưa Tô Vũ Hinh nằm xuống giường, Tô mẫu ăn nói nhẹ nhàng cầu xin Diệp Phàm, cố gắng cúi đầu trước Diệp Phàm.
Diệp Phàm vội đỡ lấy Tô mẫu:
- Dì, dì không cần khách khí, cứu người là nhiệm vụ của bác sĩ như cháu.
Chẳng biết tại sao, nghe được Diệp Phàm nói những lời này, Tô mẫu đối với Diệp Phàm tin tưởng hơn, mà Tô Vũ Hinh nằm ở trên giường thì sắc mặt tỏ ra phức tạp nhìn Diệp Phàm, cũng không biết là trong lòng đang nghĩ cái gì.
- Tô tiểu thư, ngày ấy tôi đã nói chuyện không ổn, các cô hoài nghi tôi cũng là chuyện hợp tình hợp lý.
Đợi sau khi Tô mẫu rời đi, Diệp Phàm nhìn vào Tô Vũ Hinh, thở dài, nói:
- Nhưng mà như tôi đã nói đó, thân chất của cô là Cực Âm, hết sực đặc thù, hơn nữa Âm khí trong người đã quá nặng, không thể áp chế được nữa, chỉ có thể thông qua Dương khí trong người tôi mới có thể trị được cho cô, nếu muốn trị tận gốc thì chỉ có thể….
- Tôi biết, chỉ có thể cùng anh tiến hành chuyện phòng sự.
2 mắt Tô Vũ Hinh trống rỗng nhìn lên trần nhà, nhẹ giọng nói:
- Tôi muốn trị tận gốc, bắt đầu đi.
- Tô tiểu thư, cảm ơn cô đã tini tưởng tôi.
Có lẽ sớm đã đoán được Tô Vũ Hinh sẽ quyết định như thế nên Diệp Phàm cũng không chút kinh ngạc, mà là nhịn không được thở dài, nói:
- Nhưng mà tôi đề nghị cô không cần trị tận gốc.
- Vì…Vì sao?
Tô Vũ Hinh nghiêng đầu sang chỗ khác, mờ mịt nhìn vào Diệp Phàm.
- Thông qua 2 lần tiếp xúc, tôi nhìn ra cô là một nữ nhân truyền thống, nữ nhân giống cô tình nguyện chết đi cũng không muốn giao lần đầu tiên quý giá của mình cho một người xa lạ.
Diệp Phàm nói ra phán đoán của mình:
- Sở dĩ cô tin tưởng tôi cũng là vì sự tin tưởng của cô đối với Sở tiểu thư. Mà cô chấp nhận điều trị tận gốc là bởi vì cô là một người quả quyết, cô biết rõ đạo lý đau dài không bằng đau ngắn , nếu chỉ có chuyện phòng sự mới có thể trị tận gốc thì không bằng làm luôn.
An tĩnh trong phòng ngủ, những lời nói của Diệp Phàm đã đánh sau vào chỗ yếu ớt nhất trong lòng Tô Vũ Hinh.
Trên giường, thân thể nàng run lên, nước mắt rơi xuống.
Lệ kia, có chút mặn, càng nhiều là đau khổ.
- Anh nói không sai, tôi tình nguyện đem thân thể mình giao cho anh, làm như vậy tôi mới có thể sống được.
Tô Vũ Hinh không có lau nước mắt trên mặt, mà là quay đầu nhìn Diệp Phàm, vẻ mặt tỏ ra kiên định:
- Tôi phải sống.
Thấy được vẻ kiên định trên mặt Tô Vũ Hinh, Diệp Phàm không khỏi có chút động dung.
Ở trong mắt hắn xem ra, phần kiên định kia của Tô Vũ Hinh, mặc là là cường giả võ học cũng chưa chắc có được.
- Anh cũng vừa nói, chỉ có chuyện phòng sự mới có thể trị tận gốc, như vậy tại sao anh lại ngăn tôi lại?
Tô Vũ Hinh thấy Diệp Phàm không nói lời nào thì hỏi.
- Cô là một nữ nhân xinh đẹp, nếu dựa vào nguyên tắc không phân biệt nam nữ để chữa bệnh thì tôi cũng không để ý, vì muốn chữa bệnh cho cô mà sẽ phát sinh quan hệ với cô.
Diệp Phàm không chút né tránh, nhìn thẳng vào ánh mắt Tô Vũ Hinh, gằn từng chữ:
- Đây cũng chính là nguyên nhân mà ngày đó tôi nói thẳng với cô. Hiện giờ tôi thay đổi chủ ý là bởi vì tôi đã biết được được tính của cô, nếu bây giờ chúng ta phát sinh quan hệ thì điều đó sẽ lưu lại một ám ảnh không thể phai mờ trong tâm trí của cô, cứu sống bản thân cô mà hủy diệt đi linh hồn cô, đối với cô mà nói thì thật sự là quá tàn nhẫn.
Cảm nhận được vẻ chân thành của Diệp Phàm, trong lòng Tô Vũ Hinh xuất hiện một khẽ hở nhỏ.
Giờ khắc này, nàng như là nhìn thấy gì, hoặc như là cái gì cũng không thấy.
- Tuy rằng chỉ có thông qua chuyện phòng sự mới có thể trị tận gốc bệnh của cô nhưng mà tôi dùng phương pháp trị phần ngọn, có thể làm cho tần suất phát bệnh của cô giảm lại, vài năm mới có thể phát bệnh một lần.
Dường như đã nhận ra Tô Vũ Hinh thăm dò mình nên Diệp Phàm đã khôi phục lại vẻ bình thường.
- Cảm ơn anh, Diệp thần y.
Lời nói của Diệp Phàm làm cho Tô Vũ Hinh kích động, trước tiên nàng liền cảm ơn với Diệp Phàm.
Hiển nhiên, đến lúc này nàng đã không còn hoài nghi y thuật của Diệp Phàm nữa.
- Vậy chúng ta bắt đầu.
Diệp Phàm đề nghị.
- Vâng.
Tô Vũ Hinh gật đầu:
- Tôi nên làm gì?
- Cứ thả lỏng, hãy tưởng tượng cô đang ngồi dưới ánh mắt trời trên một bãi biển.
Diệp Phàm nói xong liền nắm lấy tay lạnh như băng của Tô Vũ Hinh.
Thấy được Diệp Phàm nắm lấy tây mình thì Tô Vũ Hinh liền khẩn trương lên, theo bản năng rút tay lại.
- Xin…Xin lỗi, tôi….
Tô Vũ Hinh có chút xấu hổ, khuôn mặt trắng bệch hiện ra một luồng đỏ ứng.
Thật là một nữ nhân thiếu cảm giác an toàn a.
Trong lòng Diệp Phàm cảm thán một câu, không nói nhiều mà nắm lấy tay Tô Vũ Hinh, tâm thần vừa động, Kình lực điên cuồng truyền vào lòng bàn tay của Tô Vũ Hinh.
Trong phút chốc , Kình lực chứa Dương khí của hắn đã truyền vào người Tô Vũ Hinh, một cảm giác ấm áp thậm chí là nóng rực bắt đầu truyền từ bàn tay lan tỏa ra khắp người nàng.
Rất nhanh, lòng bàn tay của nàng đã xuất hiện mồ hôi.
Dần dần Tô Vũ Hinh chỉ cảm giác máu lạnh như băng trong người bình từ từ nóng lên.
- A..
Một dòng nước ấm tràn ngập khắp thân thể nàng khiến cho từng tế bào trong người nàng thả lỏng ra, khiến nàng vô cùng thoải mái, thậm chí không nhịn được mà rên lên một tiếng.
Rên xong, Diệp Phàm ngẩn ra mà mặt nàng thì đỏ bừng.
- Là vì nóng hay là vì thẹn thùng?
Diệp Phàm nghĩ như vậy, mỉm cười tiếp tục thúc dục Kình lực.
Đã có 52 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Goncopius
Dịch giả: Goncopius
Biên Dịch: Goncopius
Nguồn: 4vn.eu
Chương 11: Ra tay trị liệu.
Đối với phụ nữ truyền thống mà nói thì các nàng sẽ rất khó phát sinh chuyện tình một đêm, phần lớn các nàng sẽ đem lần đầu tiên của mình giao lại cho nam nhân của mình trong đêm tân hôn.
Thời đại thay đổi, xã hội phát triển, loại nữ nhân này càng ngày càng ít nhưng cũng không có nghĩa là không có.
Tô Vũ Hinh là nữ nhân như vậy.
Bời vì phần truyền thống ấy cho nên thời học sinh, trừ việc học tập những thứ này trong khóa sinh lý ra thì nàng còn chưa tiếp xúc với những vật này nọ, sau khi đi vào xã hội mặc dù nàng đã hiểu được những thứ này nhưng bởi vì trong lòng thiếu đi sự an toàn nên nàng đã không có tiếp xúc thân mật với bất kỳ nam nhân nào.
Thậm chí vì bảo vệ mình nên khuôn mặt của nàng lúc nào cũng tỏ ra lạnh như băng, hơn nữa trong lòng của nàng cũng kiên cường, cường thế, điều này mới để nàng lấy được danh hiệu “ Nữ trung hào kiệt”.
Mà hiện giờ, bàn tay mềm mại của nàng lại bị Diệp Phàm nắm lấy, hơn nữa vì quá thoải mái nên nàng phát ra một tiếng rên khẽ mà Diệp Phàm lại cười tủm tỉm nhìn nàng.
Tất cả chuyện này đều tới một cách đột nhiên, đột nhiên khi nàng không có sự chuẩn bị gì cả, nàng chỉ cảm thấy khuôn mặt của mình nóng lên, tim đập loạn.
Sau đó, vì tránh mắt mắt Diệp Phàm, che dấu vẻ bối rối của bản thân nên nàng đã nhắm 2 mắt lại, đồng thời cắn chặt răng để không còn phát ra tiếng kêu gì nữa.
Có lẽ là bởi vì nguyên nhân giấu đầu lòi đuôi nên đây là lần đầu tiên mà trong lòng Tô Vũ Hinh cảm thấy ngượng ngùng, thế cho nên thân thể của nàng giống như là bị chạm điện, run lên, cảm giác kia hận không thể kiếm một cái lỗ nào để chui vào.
Thân thể run lên, gương mặt đỏ bừng, 2 mắt nhắm chặt, cánh môi cắn nhẹ vào.
Giờ phút nào, cả người Tô Vũ Hinh giống như là người vợ đã uống vài chén rượu đỏ trong đêm tân hôn rồi muốn cùng chồng vào phòng, vô cùng dụ người.
Tuy rằng Diệp Phàm có lực ý chí kiên cường nhưng mà thấy một màn như vậy thì tờ trym của hắn cũng dựng đứng lên.
Hắn chỉ cảm thấy Tô Vũ Hinh giống như một hạt anh đào chín muồi, làm cho hắn có một xúc động muốn cắn một miếng.
- Lão gia hỏa từng nói, thân thể Cực Âm cùng thân thể Cực Dương trời sinh đã hấp dẫn nhau, xem ra cũng không phải là nói ngoa a.
Cảm nhận được trong bụng có chút nóng, Diệp Phàm không khỏi nhớ lại những lời “ Lan Hoa môn” mà trước đây Chử Huyền Cơ nói cho hắn.
Cái gọi Lan Hoa môn chính là một mặt hàng tiểu thư, nhưng trên thực tế chỉ có những sắc nữ có chiêu bài Phượng lâu mới thuộc Lan Hoa môn, mà những tiểu thư trong các quán Bar.. cũng không phải là môn đồ của Lan Hoa môn.
Nó cùng Đạo môn, Tác Mệnh môn, Thiên môn, Thần Điều môn, Cơ Quan môn, Cổ môn cùng Hồng Thủ quyên hợp lại tạo thành Bát môn nổi tiếng trong giang hồ.
Mặc dù Chử Huyền Cơ không tính là một thành viên trong Bát môn nhưng mà lão cũng có nghiên cứu Bát môn.
- Lão gia hỏa còn nói, nếu thân thể Cực Dương cùng thân thể Cực Âm hợp thể như thuật song tu thì đối với 2 bên sẽ có lợi ích to lớn.
Nghĩ đến đây Diệp Phàm nhìn thoáng qua Tô Vũ Hinh, nhịn không được mà thầm nghĩ: Nếu mình dùng thuật song tu để hợp thể với nàng mà nói thì Âm khí trong cơ thể của nàng chẳng những có thể bị áp chế, mà còn có thể trừ đi những thứ dơ bẩn trong cơ thể nàng, cải thiện thể chất của nàng, đã thông kinh mạch của nàng, đến lúc đó chỉ cần mình lưu lại một bộ phận Kình lực trong cơ thể nàng, tuyệt đối có thể biến nàng trở thành một võ giả.
Trong lòng nghĩ như vậy nhưng Diệp Phàm cũng không có làm ra hành động gì, mà cố gắng áp chế cỗ khô nóng trong bụng lại. Khống chế Kình lực đi khắp cơ thể Tô Vũ Hinh, tiêu trừ Âm khí trong cơ thể nàng, đồng thời cũng bài trừ những thứ dơ bẩn trong cơ thể nàng.
Bất quá.
Trong lúc này, Diệp Phàm không cố ý mà phóng mạnh Kình lực về chỗ đào nguyên của nàng.
Mặc dù nơi đó là Âm khí chi nguyên, làm như vậy có thể tiêu trừ đi phần lớn Âm khí trong cơ thể Tô Vũ Hinh nhưng mà Diệp Phàm rất rõ ràng, lấy khí Thuần Dương trong Kình lực của mình, một khi đánh vào chỗ đào nguyên của Tô Vũ Hinh thì nàng cũng sẽ không rên nhỏ như thế.
Mà nàng sẽ cảm nhận được khoái hoạt như một người phụ nữ chân chính.
Từ một loại ý nghĩa nào mà nói, thì đây cũng chính là một phần của chuyện phòng the nhưng mà Diệp Phàm không thể hưởng thụ.
Bởi vì Tô Vũ Hinh không phải là người luyện võ, kinh mạch yếu ớt, Diệp Phàm chỉ đành phải làm giảm lại tốc độ truyền Kình lực. Như vậy, đợi cho hắn dùng Kình lực chạy vòng thứ 3 trong thân thể của Tô Vũ Hinh thì cũng đã trôi qua 1 tiếng.
- Ngày hôm nay đến đây thôi.
Mắt thấy Âm khí trong cơ thể Tô Vũ Hinh đã bị tiêu trừ đi không ít, Diệp Phàm liền buông tay Tô Vũ Hinh ra, nói, cả người hắn hơi mỏi mệt.
Tô Vũ Hinh không phải là người luyện võ thế cho nên hắn mới phải vô cùng cẩn thân, đây là một chuyện tốn rất nhiều tâm thần.
Huống chi, Âm khí trong người Tô Vũ Hinh lại vô cùng cường thịnh, ước chừng Diệp Phàm dùng một nửa Kình lực trong người mình mới có thể áp chế đước Âm khí đáng sợ này.
Trên gường, thân thể của Tô Vũ Hinh đã ấm lên, hơn nữa mồ hôi chảy ra đầm đìa, mồ hôi chảy từ trên người chảy xuống, thấm ướt nội y của nàng, làm cho chốn đào nguyên của nàng hơi ngứa.
"Hô... Hô..."
Chốn đào nguyên khác thường làm cho Tô Vũ Hinh ngại ngùng, khẩn trương, thế cho nên nghe Diệp Phàm nói kết thúc thì nàng thở sâu 2 cái, nhỏ giọng:
- Cảm…Cảm ơn anh, Diệp thần y.
- Đắp kín mền, không cần đi ra gió, một hồi tôi sẽ viết đơn thuốc cho cô để cô tẩm bổ thân thể.
Diệp Phàm nghiêm nghị nói:
- Mặt khác, đêm này cô không thể tắm rửa.
"A..."
Bởi vì chốn đào nguyên không thoải mái, Tô Vũ Hinh vốn định đợi cho Diệp Phàm rời đi, liền vọt vào phòng tắm để tắm, lúc này nghe Diệp Phàm nói thế thì kinh hô một tiếng, về sau biết được mình đã thất thố nên vội vàng trả lời:
- Đã biết rồi, Diệp thần y.
Diệp Phàm khẽ vuốt càm, không nói lời vô ích, lập tức đi ra ngoài phòng.
“Két”
Cửa phòng mở ra.
- Diệp…Diệp thần y, Vũ Hinh sao rồi?
Tô mẫu đứng ở bên ngoài, bởi vì lo lắng cho Tô Vũ Hinh nên không có rời đi, lúc này thấy Diệp Phàm đi ra thì vội vàng lo lắng mà hỏi, ánh mắt nhìn vào bên trong.
Diệp Phàm thấy thế, mỉm cười giải sầu, nói:
- Dì không cần phải lo lắng, bệnh tình của Tô tiểu thư đã tạm thời bị khống chế rồi, chỉ cần dùng thuốc, ước chừng 1 tuần sau là có thể khôi phục.
- Cảm…Cảm ơn cậu, Diệp thần y.
Có lẽ thật không ngờ hạnh phúc sẽ đến nhanh như thế, Tô mẫu vốn là cả kinh trợn mắt há hốc mồm, sau đó liền kích động, cảm kích nói lời cảm ơn với Diệp Phàm, cảm giác kia hận không thể quỳ xuống lạy Diệp Phàm.
- Dì, không cần phải khách khí, dì vào thăm Tô tiểu thư đi.
Diệp Phàm liền vội vàng tiến lên, ngăn cản Tô mẫu quỳ xuống, nói.
- Vâng…Vâng.
Theo bản năng Tô mãu đáp lời, sau đó bước nhanh vào phòng, vô cùng kích động hỏi:
- Vũ Hinh, cảm giác sao rồi?
- Mẹ, con tốt hơn nhiều rồi.
Lúc này tâm tình của Tô Vũ Hinh rất vui cho nên nàng nở ra nụ cười.
- Tốt lắm là tốt rồi, tốt lắm là tốt rồi.
Thấy được Tô Vũ Hinh nói như thế thì Tô mẫu liền nhịn không được mà đi lên nắm lấy tay của Tô Vũ Hinh, vừa khóc vừa cười, giống người điên.
Nàng không điên, chỉ là quá kích động.
Đã có 49 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Goncopius
Dịch giả: Goncopius
Biên Dịch: Goncopius
Nguồn: 4vn.eu
Chương 12: Lưu manh? Dã y? Thần y?
Phòng khách dưới lầu, Tô Hồng Viễn vẫn chưa rời đi, lúc này đang ngồi trên ghế salon, đợi kết quả.
Một mặt, hắn lo lắng bệnh của Tô Vũ Hinh có chữa trị được hay không, quan trọng hơn Diệp Phàm là người mà Sở Cơ giới thiệu, trong lòng hắn âm thầm quyết định cần phải thông qua Diệp Phàm để bám vào đường đây của Sở Cơ, Diệp Văn Hạo.
Tô Phi Vũ cũng không hề rời đi.
Hắn cũng ngồi trên ghế, cũng đang đợi kết quả.
Nhưng mà hắn đang đợi Tô Vũ Hinh lại bị tuyên án tội chết, sau đó mượn cơ hội để xát muối lên vết thương của Tô Vũ Hinh.
Tô Lưu Ly giống như kiến bò trên chảo, nàng đi qua đi lại, nhiều lần muốn lên lầu nhưng lại bị Phúc bá ở bên cạnh ngăn lại. Ánh mắt đầy uy nghiêm kia của Tô Hồng Viễn cũng cho lòng nàng có chút sợ hãi.
Hả?
Đột nhiên, Tô Lưu Ly dừng bước, đôi mắt mở to ra nhìn thấy Diệp Phàm đi xuống lầu.
Cùng lúc đó, Tô Phi Vũ cũng thấy được Diệp Phàm thì 2 mắt tỏa sáng, hơi hưng hưng mà nói với Tô Hồng Viễn,:
- Ông nội, Diệp thần y xuống rồi.
Tô Hồng Viễn nghe vậy thì liền đứng lên.
Sau khi đứng lên, Tô Hồng Viễn liền tới nghênh đón Diệp Phàm, Tô Phi Vũ đi sau lưng hắn, mà Tô Lưu Ly giống như bị chó cắn, chạy nhanh về phía Diệp Phàm.
- Khổ cực rồi Diệp thần y.
Khi còn cách Diệp Phàm 1m thì Tô Hồng Viễn đứng lại, hắn không có hỏi kết quả trị liệu mà liền khách sáo một phen.
- Chị của tôi sao rồi? Anh có làm gì chị tôi không?
So với Tô Hồng Viễn thì trong lòng Tô Lưu Ly cũng không có để ý phép tắc, nàng chỉ muốn biết bệnh tình của Tô Vũ Hinh, cũng muốn biết Diệp Phàm có chiệm tiện nghi của Tô Vũ Hinh hay không?
- Ai cho cháu vào đây?
Mắt thấy như vậy thì Tô Hồng Viễn liền tức điên, lập tức quát lớn:
- Cút ra.
Tô Lưu Ly không cử động, nắm chặt tay, vẻ mặt quật cường nhìn vào Diệp Phàm.
- Bệnh tình của Tô tiểu thư đã được khống chế rồi.
Thấy vậy thì Diệp Phàm cảm thấy Tô Lưu Ly có chút đáng yêu, cười cười dàn xết giúp Tô Lưu Ly, nói:
- Đợi tôi viết một phương thuốc cho Tô tiểu thư dùng trong 7 ngày thì thân thể của nàng sẽ phục hồi lại. Mặt khác, khi đến kỳ, tôi sẽ đến chữa trị cho nàng, bệnh tình sẽ không tái phát nữa.
Hả?
Nghe được giọng nói tự tin của Diệp Phàm, 4 người Tô Hồng Viễn đều cả kinh, bọn họ không hẹn mà sửng sờ ngay tại chỗ, trừng to mắt, vẻ mặt không thể tin tưởng mà nhìn vào Diệp Phàm.
Không thể tưởng tượng nổi sao?
Đúng.
Phải biết trước khi đến Linh sơn cầu y thì tất cả các bác sĩ nổi tiếng đã nói rằng bệnh tình của Tô Vũ Hinh đã không còn cách nào cứu chữa được.
Dùng câu của bọn họ mà nói thì bọn họ đã không trị được thì Chử Huyền Cơ cũng thế, thậm chí cho dù Hoa Đà còn sống cũng chẳng thấm vào đâu.
Đây cũng chính là nói Tô Vũ Hinh đã bị tuyên án tội chết.
Mà hiện giờ như lời Diệp Phàm thì dường như hắn trị bệnh cho Tô Vũ Hinh còn đơn giản như là đang giỡn.
Loại tương phản này làm cho 4 người Tô Hồng Viễn rung động, không có từ nào để hình dung.
Nếu không phải là thế thì 2 người Tô Hồng Viễn và Phúc bá cũng không giật mình.
So ra mà nói thì trong lòng Tô Lưu Ly càng khiếp sợ hơn.
Bởi vì ấn tượng đối với Diệp Phàm rất xấu, thêm nữa lúc nãy Diệp Phàm nói phải để Tô Vũ Hinh nằm trên giường, mặc dù trong lòng nàng hiếu kỳ tại sao Sở Cơ lại giới thiệu Diệp Phàm nhưng mà nàng nghĩ rằng Diệp Phàm không muốn chữa bệnh cho Tô Vũ Hinh, mà hắn muốn nhân cơ hội này để chiếm tiện nghi của Tô Vũ Hinh,.
Đây cũng chính là nguyên nhân mà 5 lần 7 lượt nàng ngăn không để Diệp Phàm chữa bệnh cho Tô Vũ Hinh, thậm chí không tiếc mạo hiểm chọc giận Tô Hồng Viễn.
Chẳng… Chẳng lẽ hắn thật là thần y?
Tô Lưu Ly trừng to mắt, không hề động đậy mà nhìn vào Diệp Phàm, tự hỏi.
- Cậu…Cậu trị cho chị Vũ Hinh rồi sao?
Đột nhiên Tô Phi Vũ mở miệng, ánh mắt của hắn nhìn vào Diệp Phàm giống như nhìn vào người ngoài hành tinh.
Giờ phút này trên mặt của hắn không còn vẻ vui sướng nữa, thay vào đó chính là vẻ mặt không thể tin.
- Tô công tử, nếu tôi không trị hết cho Tô tiểu thư thì tôi đến đây làm gì?
Mắt thấy Tô Phi Vũ nghi ngờ y thuật của mình, Diệp Phàm liền hơi tức giận.
Bởi vì hắn nhìn ra được vị công tử của Tô gia này cũng không muốn Tô Vũ Hinh hồi phục lại, mà hắn ước gì Tô Vũ Hinh chết sớm.
- Tôi…
Tô Phi Vũ muốn nói cái gì nhưng kết quả lại cứng họng.
- Tô công tử, trong mắt của tôi thì nghi ngờ của cậu cũng đã quá dư thừa, nếu cậu muốn biết đáp án thì đi lên đó mà nhìn.
Diệp Phàm hài hước nhìn Tô Phi Vũ cứ như là đang nhìn mọt tên hề.
"Ách..."
Nghe thế, Tô Phi Vũ há to miệng, lại không phản bác được.
Mặc dù hắn không tin Diệp Phàm có thể chữa được bệnh cho Tô Vũ Hinh.
Nhưng mà.
Lý trí nói cho hắn biết, nếu Diệp Phàm không làm được điểm này thì hắn cũng không tỏ ra kiêu ngạo như thế.
- Tiểu tử này tuổi còn trẻ, y thuật làm sao lại thần kỳ như thế?
Trong lòng Tô Phi Vũ liền hiện ra nghi vấn này.
- Như thế nào, Phi Vũ, chẳng lẽ cháu không hy vọng Diệp thần y có thể trị được bệnh cho Vũ Hinh sao?
Đột nhiên vào lúc này Tô Hồng Viễn quay đầu lại, ánh mắt như đao nhìn vào Tô Phi Vũ.
- Không... Không phải, ông nội, chỉ là cháu quá kích động.
Nghe vậy thì Tô Phi Vũ liền biến sắc, vội vàng lắc đầu phủ nhận, cho hắn 100 lá gan hắn cũng không dám nói rằng mình muốn Tô Vũ Hinh chết sớm a.
"Hừ!"
Tô Hồng Viễn nghe vậy, hừ lạnh một tiếng.
Một tiếng hừ lạnh này khiến cho cả người Tô Phi Vũ run lên, 2 chân nhũn ra, sau đó vì muốn che dấu nên hắn giả vờ cúi đầu trước Diệp Phàm, nói:
- Thật xin lỗi Diệp thần y, tôi cũng không phải là nghi ngờ y thuật của cậu, chỉ là tôi quá kích động, mong rằng cậu đừng tức giận.
Diệp Phàm không có trả lời.
- Ông nội, cháu lên coi chị Vũ Hinh một chút.
Lúc này, Tô Lưu Ly liền nói với Tô Hồng Viễn một câu rồi chạy nhanh lên lầu.
- Ông nội, nếu chị Vũ Hinh đã không sao thì cháu an tâm rồi. Cháu có việc còn chưa xử lý, sẽ không lên quấy rầy chị Vũ Hinh nữa.
Mặc dù Diệp Phàm không cấp chút mặt mũi cho hắn nhưng Tô Phi Vũ cũng không dám nói gì, hắn muốn rời khỏi đây, hắn cảm giác nếu mình cứ chờ đợi ở đây thì sẽ bị Diệp Phàm tiếp tục hạ nhục.
- Diệp thần y, từ nay về sau, cậu chính là đại ân nhân của Tô gia chúng tôi.
Tô Hồng Viễn cũng không thèm để ý đến Tô Phi Vũ, vẻ mặt lão tỏ ra cảm kích nhìn vào Diệp Phàm.
Bởi vì cứu sống Tô Hồng Viễn mà trở thành đại ân nhân của Tô gia sao?
Khi nào thì Tô Vũ Hinh có thể đại biểu cho cả Tô gia?
Tô Phi Vũ nghe vậy, trong lòng run lên, hoàn toàn khiếp sợ nhìn về phía Tô Hồng Viễn, cả người hoàn toàn choáng váng.
Đã có 48 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Goncopius
Dịch giả: Goncopius
Biên Dịch: Goncopius
Nguồn: 4vn.eu
Chương 13: Phản ứng không giống nhau.
- Chị Vũ Hinh, chị cảm thấy thế nào rồi?
Đi vào phòng, Tô Lưu Ly liền thấy sắc mặt của Tô Vũ Hinh đã không còn trắng bệch nữa, lúc này sắc mặt của nàng một mảnh hồng nhuận, cả người đều chuyển biết tốt, nhưng mà Tô Lưu Ly vẫn lo lắng như cũ, liền hỏi.
- Chị khỏe hơn nhiều rồi.
Tô Lưu Ly quan tâm làm Tô Vũ Hinh cảm thấy ấm lòng, mặc dù 2 người chỉ là chị em họ nhưng mà tình cảm của 2 người lại còn hơn cả chị em ruột.
“Phù”
Tô Lưu Ly nghe vậy thì thở ra, sau đó hỏi vấn đề mà nàng quan tâm nhất:
- Chị Vũ Hinh, tên vô lại kia có làm chuyện không bằng cầm thú với chị không?
Không bằng cầm thú?
Trong nháy mắt Tô Vũ Hinh liền hiểu Tô Lưu Ly nói gì, trong đầu không khỏi nhớ lại cảnh tượng lúc chữa trị.
Sắc mặt nàng liền ửng hồng, thậm chí ngay cả bản thân cũng có chút nhũn ra, cảm giác kia giống như không thể thể nghiệm cái cảm giác XXX kia.
Chẳng…Chẳng lẽ tên hỗn đản kia thật sự thịt chị Vũ Hinh rồi sao?
Thấy sắc mặt Tô Vũ Hinh ửng đỏ thì trong lòng Tô Lưu Ly kinh hãi.
- Lưu Ly, cháu nói là Diệp thần y sao?
Đột nhiên, Tô mẫu hỏi.
- Ngoài hắn ra thì là ai?
Tô Lưu Ly đáp, ánh mắt nhìn vào khuôn mặt ửng đỏ của Tô Vũ Hinh:
- Chị Vũ Hinh, không lẽ thật sự…
- Lưu Ly, Diệp thần y cứu Vũ Hinh, là ân nhân của chúng ta, tại sao cháu lại nói người ta là vô lại kia chứ?
Tuy rằng Tô mẫu xuất thân bần hàn, tính khí nhu nhược, ở nhà họ Tô không có địa vị gì nhưng mà nàng là một người tri ân đồ báo, mắt thấy Tô Lưu Ly chửi Diệp Phàm thì nàng liền quở mắng.
- Dì, cháu…
- Mẹ, Lưu Ly cùng Diệp thần y có chút hiểu lầm.
Sau đó, coi như lúc Tô Lưu Ly muốn giải thích thì Tô Vũ Hinh đã lên tiếng:
- Con sẽ nói cho em nó rõ, để nó có thể xóa bỏ hiểu lầm này.
- Thế thì tốt.
Tô mẫu nghe vậy, nhẹ nhàng thở ra, nói:
- Chút nữa chúng ta cần phải cảm ơn Diệp thần y nữa.
- Vâng.
Tô Vũ Hinh gật đầu đáp lại, sau đó do dự một chút, nói:
- Mẹ, con có chút đói bụng, mẹ đi làm chút gì cho con ăn đi, con nói chuyện với Lưu Ly một chút.
- Ừh, được.
Tô mẫu nghe vậy thì liền mừng rỡ, đi ra khỏi phòng.
- Chị Vũ HInh, lúc này chị nói em và hắn xảy ra hiểu lầm, rốt cuộc là sao?
Tô mẫu vừa bước đi, Tô Lưu Ly liền hỏi.
- Lưu Ly, Diệp thần y là người tốt.
Tô Vũ Hinh nghe vậy không khỏi nhớ lại sự chân thành của Diệp Phàm.
Người tốt?
Hắn là người tốt?
Tô Lưu Ly cả kinh khẽ nhếch miệng, ánh mắt tỏ ra nghi hoặc, cho dù tên kia trị bệnh cho chị Vũ HInh, nhưng mà tại sao chị Vũ Hinh lại nói hắn là người tốt?
- Chị Vũ Hinh, Trương Ái Linh đã từng nói, âm đạo chính là con đường đánh gục nữ nhân nhanh nhất, chẳng lẽ chị đã cùng với tên kia làm cái ấy sao?
Thấy Tô Vũ Hinh nói Diệp Phàm là người tốt thì Tô Lưu Ly liền hỏi một cách trực tiếp.
Tô Vũ Hinh nghe vậy, cả kinh, sau đó khuôn mặt đỏ lên, mang theo vài phần buồn bực xấu hổ mà nói:
- Lưu Ly, không được nói bậy.
- Chị Vũ Hinh, nếu chị và hắn làm cái chuyện đó rồi thì tại sao chị lại nói hắn là người tốt? hơn nữa hắn chẳng những háo sắc mà còn nhị ngũ bát vạn (*ngồi chém gió tự kỷ), lấy tính của chị thì không nên có cảm tình với loại người như hắn mới đúng a.
Tô Lưu Ly có chút hoài nghi.
- Lưu Ly, em hiểu tính chị, em nói đi, lấy tính của chị, nếu như thật sự chữa bệnh mà cùng hắn phát sinh loại quan hệ đó thì chị có thể vui vẻ như thế này sao?
Tô Vũ Hinh nhịn không được mà thở dài.
Nghe Tô Vũ Hinh nói vậy, Tô Lưu Ly liền tỉnh ngộ, bất quá lại có chút khó hiểu:
- Vậy tại sao chị lại nói hắn là người tốt?
- Bởi vì chị lựa chọn cùng hắn làm chuyện phòng the để chữa trị nhưng lại bị hắn ngăn cản.
Khi nói chuyện, trong đầu Tô Vũ Hinh không khỏi nhớ lại vẻ mặt kiêu cùng cùng kiên nghị của Diệp Phàm, giọng nói có chút phức tạp:
- Hắn nói, hắn không muốn làm như vậy, lấy tính của chị, nếu làm thế thì thật sự sẽ là vô cùng tàn nhẫn đối với chị, sẽ lưu lại một bóng ma không thể hủy diệt không lòng chị.
- Hắn còn nói, thông qua phương pháp bảo thủ để chữa trị, hắn cũng có thể khống chế bệnh tình trong người chị, thậm chí là vài năm sau mới phát tác một lần.
Nói xong lời cuối, trên mặt Tô Vũ Hinh không khỏi nở ra nụ cười vui vẻ.
Hả?
Lời nói này trực tiếp làm Tô Lưu Ly cả kinh, nàng chỉ cảm thấy hình tượng Diệp Phàm trong lòng mình đã bị thay đổi.
Chẳng…Chẳng lẽ mình hiểu lầm hắn rồi sao?
Tô Lưu Ly thầm hỏi nhưng không có đáp án.
…
Để tỏ lòng cảm ơn đối với Diệp Phàm, đêm đó Tô Hồng Viễn đã ở biệt thự số 1 của Tô gia thiết yến chiêu đã Diệp Phàm. Tô mẫu, Tô Vũ Hinh cùng Tô Lưu Ly cũng có mặt, cha con Tô Phi Vũ và Tô Minh lấy cớ là có việc nên không đến, mà mẹ của Tô Lưu Ly là Tô Cầm còn chưa trở lại.
Trên bàn cơm, Tô mẫu cùng Tô Lưu Ly và Tô Vũ Hinh nói lời cảm ơn với Diệp Phàm, trong đó ánh mắt Tô Lưu Ly có chút là lạ nhìn vào Diệp Phàm, dường như là vẫn còn hoài nghi.
Diệp Phàm thấy thế cũng không để ý.
Khi cơm tối gần kết thúc, Tô Hồng Viễn đưa cho Diệp Phàm 100 vạn tệ, điều kiện tiên quyết là khẩn cầu Diệp Phàm có thể lưu lại để có thể chữa khỏi hoàn toàn bệnh cho Tô Vũ Hinh.
Diệp Phàm đồng ý ở lại nhưng lại từ chối lấy tiền, lý do là hắn được người khác nhờ.
Đối với chuyện Diệp Phàm từ chối, Tô Vũ Hinh cũng không có kiên trì, nếu như Diệp Phàm được Sở Cơ giới thiệu thì hẳn là sẽ không thiếu tiền. Mà từ đầu đến cuối Diệp Phàm luôn toát ra phần kiêu ngạo sâu tận xương tủy kia, nếu không phải được người ta nhờ thì cho dù Tô gia lấy ra bao nhiêu tiền đi chăng nữa thì Diệp Phàm cũng chưa chắc ra tay chữa trị cho Tô Vũ Hinh.
Cùng lúc đó, trong nhà của cha con Tô Phi Vũ.
- Cha, cha nói tên tiểu tử kia có thể trị khỏi bệnh cho Tô Vũ Hinh sao?
Đi vào thư phòng, Tô Phi Vũ liền hỏi Tô Minh.
- Việc này có chút kỳ quái, lát nữa con hãy đi tra lai lịch của tên tiểu tử kia đi.
Tuy rằng chiều nay Tô Minh không có ở đó nhưng mà hắn cũng đã nghe kể, vả lại hắn còn nhận được điện thoại của Phúc bá, lúc này thấy bộ dạng nghi hoặc của Tô Phi Vũ thì hắn gật đầu phụ họa, sau đó nói:
- Bất quá Phi Vũ, như lời ta nói cho con vào tối qua, cho dù nha đầu kia có trị khỏi bệnh thì cũng không thể tạo thành uy hiếp đối với con, huống chi lúc này bệnh của nó mới chỉ tạm thời được khống chế.
- Cha, cha có chỗ không biết, hôm nay ông nội đã nói với tên tiểu tử kia là….
Tô Phi Vũ liền kể ra chuyện lúc chiều.
- Lời xả giao mà thôi, làm sao có thể coi là thật được.
Tô Minh nở nụ cười khinh thường, nói:
- Không chỉ nói nha đầu kia, ngay cả ta và con có thể đại biểu cho cái nhà này sao?
- Xem ra là con quá lo lắng rồi.
Trong lòng Tô Phi Vũ liền thoải mái.
- Phi Vũ, tối qua ta đã nói với con, chuyện nha đầu kia con không cần phải để ý tới, con chỉ cần làm tốt chuyện của mình là được.
Khi nói chuyện, giọng nói Tô Minh tỏ ra nghiêm khắc:
- Ta không hy vọng thấy chuyện tương tự như lúc chiều nữa, có nghe hay không?
- Đã biết thưa cha.
Tô Phi Vũ biết cha mình đang trách cứ chuyện chiều nay hắn đến để xát muối vào vết thương của Tô Hồng Viễn cho nên hắn lập tức cúi đầu nhận sai, hắn càng thêm hận Tô Vũ Hinh.
Thậm chí hắn còn hận cả Diệp Phàm.
Ở trong mắt hắn xem ra, nếu không phải Diệp Phàm xuất hiện thì làm sao hắn lại bị Tô Hồng Viễn cùng Tô Minh giáo huấn cơ chứ?
Đã có 47 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Goncopius
Dịch giả: Goncopius
Biên Dịch: Goncopius
Nguồn: 4vn.eu
Chương 14: Bại lộ bí mật?
Sau khi tiệc tối kết thúc, Tô mẫu, Phúc bá cùng Diệp Phàm trở lại biệt thự số 2 của Tô gia.
Dựa theo an bài của Tô Hồng Viễn, Diệp Phàm sẽ ở lại biệt thự số 2 của Tô gia để chữa bệnh cho Tô Vũ Hinh.
Sau khi 3 người Diệp Phàm rời đi, Tô Vũ Hinh bị Tô Hồng Viễn gọi vào thư phòng nói chuyện, Tô Lưu Ly cũng muốn đi nhưng lại bị Tô Hồng Viễn giáo huấn một trận, đành phải từ bỏ.
Đi vào thư phòng, Tô Vũ Hinh giống như thường ngày, bắt đầu pha trà.
- Vũ Hinh, Diệp thần y có thể trị bệnh cho cháu, ông nội cảm thấy rất cao hứng.
Tô Hồng Viễn cầm lấy chén trà mà Tô Vũ Hinh rót cho, vẻ mặt mỉm cười nói.
Tô Vũ Hinh khẽ khom người:
- Cảm ơn ông nội.
- Ngồi đi.
Tô Hồng Viễn đặt chén trà xuống, ý bảo Tô Vũ Hinh ngồi xuống, sau đó nói:
- Vũ Hinh, Diệp thần y nói cho ta biết trước mắt đã khống chế được bệnh tình của cháu, sau này cần phải trị liệu để bệnh tình của cháu không còn phát tác nữa, có đúng không?
- Đúng, thưa ông nội.
Tô Vũ Hinh gật đầu.
Tô Hồng Viễn lại hỏi:
- Cậu ta không thể trị dứt điểm cho cháu sao?
- Có thể.
Tô Vũ Hinh do dự một chút, cuối cùng lựa chọn ăn ngay nói thật:
- Ông nội, Diệp thần y từng nói anh ấy có thể trị phần ngọn cũng có thể trị tận gốc.
- Hả?
Tô Hồng Viễn ngẩn ra:
- Là sao?
- Dựa theo lời anh ấy nói, là anh ấy dùng Dương khí trong người của anh ấy tiêu trừ Âm khí trong người cháu, đây là trị phần ngọn.
Nói tới đây, khuôn mặt của Tô Vũ Hinh có chút nóng lên:
- Còn về trị phần gốc chính là cần phải tiến hành chuyện phòng sự với anh ấy.
- Chuyện phòng sự?
Tô Hồng Viễn vốn là đang uống trà, nghe được cách trị bệnh này thì liền ngạc nhiên, thiếu chút nữa là phun cả trà ra ngoài.
- Vâng.
Thấy Tô Hồng Viễn khiếp sợ như vậy thì Tô Vũ Hinh cũng không cảm thấy bất ngờ, dưới cái nhìn của nàng phương thức trị bệnh như vậy mặc cho ai nghe xong đều sẽ cảm thấy không tưởng tượng được.
- Vũ Hinh, nếu ông nội đoán không sai, là do cháu từ chối cách trị tận gốc đúng không?
Sau khi kinh ngạc, Tô Hồng Viễn đã khôi phục lại vẻ bình tĩnh, tinh quang trong mắt lóe lên, cũng không biết là trong lòng đang suy nghĩ cái gì.
- Không... Không phải.
Tô Vũ Hinh điều chỉnh cảm xúc, lắc lắc đầu, nói:
- Cháu cũng muốn trị tận gốc nhưng bị Diệp thần y cự tuyệt.
- Oh?
Tô Hồng Viễn ngẩn ra, trong lòng liền hiện ra ngiều suy nghĩ, cuối cùng cảm thấy được là do Diệp Phàm không muốn phát sinh quan hệ với Tô Vũ Hinh.
Sở dĩ là như vậy, thứ nhất là Diệp Phàm còn trẻ, y thuật lại cao minh, hơn nữa hắn còn có quan hệ với Sở Cơ, tiền đồ ngày sau sẽ không thể đong đếm được.
Thân là người nắm quyền của Tô gia, Tô Hồng Viễn rất rõ ràng, đây chính là ngự y đứng bên cạnh những đại lão nắm quyền ở Kim Tự Tháp, có năng lượng không thể tưởng tượng nổi.
Cho nên, tuy rằng tư sắc, dáng người và khí chất của Tô Vũ Hinh nhất đẳng nhưng luận về thân phận, địa vị, không nói gì TQ mà cho dù là cả vùng tam giác Trường Giang cũng không tính là đứng đầu, Diệp Phàm không nhìn Tô Vũ Hinh hợp mắt cũng là chuyện thường.
- Vũ Hinh, nếu Diệp thần y cự tuyệt dùng chuyện phòng sự trị bệnh cho cháu thì sau này cháu cũng không cần nói ra.
Sau đó, Tô Hồng Viễn trầm ngâm nói:
- Bất quá sau này khi tiếp xúc với Diệp thần y thì cháu hãy lưu lại cho cậu ta những ấn tượng tốt. Kể tư đó, nếu ngày sau cậu ta có hảo cảm với cháu thì sẽ không cự tuyệt cùng cháu tiền hành chuyện phòng sự rồi.
@@
Có lẽ không ngờ Tô Hồng Viễn sẽ làm ra quyết định như vậy, Tô Vũ Hinh cả kinh há to miệng, vẻ mặt ngạc nhiên.
- Còn nữa, lấy tính tình của cháu thì cháu cũng muốn tiếp nhận phương thức trị liệu này.
Nói tới đây, Tô Hồng Viễn nhịn cười không được, hắn biết tính Tô Vũ Hinh, ở trong mắt hắn xem ra nếu như Diệp Phàm có ấn tượng tốt với Tô Vũ Hinh, phát sinh quan hệ, tạm thời không nói đến ngày sau Diệp Phàm có thành tựu hay không, chỉ nói riêng đến chuyện Tô gia có thể thông qua Diệp Phàm bám vào Sở Cơ, thậm chí là bám vào Diệp gia, điều này cũng đủ để cho hắn cảm thấy hưng phấn rồi.
Thấy vẻ mặt tươi cời của Tô Hồng Viễn, trong lòng Tô Vũ Hinh liền hiểu ra, ông nội chú ý đến bệnh tình của nàng không chỉ là đơn giản lo lắng cho thân thể của nàng, mà là muốn lấy lòng Diệp Phàm.
Chẳng biết tại sao, nghĩ đến tình huống này thì Tô Vũ Hinh lại cảm thấy mất mát.
Sau đó, nàng cũng nói chuyện với Tô Hồng Viễn vài câu rồi đứng dậy xin ra về, cùng Tô Lưu Ly trở lại biệt thự số 2.
- Mẹ, Diệp thần y đâu rồi?
Tô Vũ Hinh đi vào phòng khách, thấy không có Diệp Phàm thì hỏi.
- Cậu ta trở về phòng rồi.
Tô mẫu trả lời:
- Vốn là dựa theo ý của ông nội con, muốn dọn cho cậu ta một gian phòng nhưng mà gian phòng kia có không ít thứ, nhất thời thu dọn không kịp, cho nên mẹ đã để cậu ta ở phòng của Cẩm Đế một đêm, ngày mai sẽ dọn phòng cho cậu ấy ở.
- Vậy à, mẹ, Lưu Ly, con hơi mệt, con đi ngủ trước đây.
Tô Vũ Hinh nghe vậy, gật gật đầu, sau đó cảm thấy có chút mỏi mệt.
Sau đó Tô Vũ Hinh đi lên lầu, khi đi qua phòng của Cẩm Đế thì nàng thoáng dừng lại một chút, cuối cũng cũng bỏ qua ý nghĩ muốn nói chúc ngủ ngon với Diệp Phàm, trực tiếp đi về phòng ngủ.
Đợi Tô Vũ Hinh về phòng nghỉ ngơi thì 2 người Tô mẫu và Tô Lưu Ly cũng về phòng mình.
Cũng giống như Tô Vũ Hinh, khi đi ngang qua phòng Diệp Phàm thì Tô Lưu Ly cũng dừng lại, muốn đẩy cửa vào.
Nàng không phải muốn chào hỏi mà là muốn xem thử Diệp Phàm có phải là người tốt hay không?
Hơi do dự một chút, Tô Lưu Ly cũng không có đi vào, nàng trở lại phòng mình.
30’ sau, Tô Lưu Ly tắm xong, nàng mặc một chiếc áo ngủ màu trắng, thân thể mềm mại như ẩn như hiện, rất mê người.
- Nếu mình mặc đồ ngủ đi tìm tên hỗn đản kia là có thể kiểm tra thật sự hắn là chính nhân quân tử hay là ngụy quân tử a.
Dùng khăn tắm lau đầu, nhìn vào thân thể mình trong gương, trong đầu Tô Lưu Ly bỗng hiện ra một ý niệm.
Nghĩ đến đây, Tô Lưu Ly liền quyết định hy sinh nhan sắc để kiểm tra Diệp Phàm.
Nghĩ là làm, Tô Lưu Ly liền ném khăn tắm, vội vã đi ra phòng tắm, thậm chí ngay cả dép cũng không mang, thẳng đến phòng ngủ của Diệp Phàm.
Rất nhanh, Tô Lưu Ly đã đi đến trước cửa phòng Diệp Phàm, nàng không nóng lòng gõ cửa mà áp tai vào cửa, nghe động tĩnh ở bên trong.
Trong phòng, lúc này Diệp Phàm đang ngồi trên bàn đọc sách, trên bàn là một chiếc Laptop.
Diệp Phàm đã học được cách dùng máy tính, khi đó Chử Huyền Cơ an bài cho hắn một nhiệm vụ, bất quá, trước khi chấp hành nhiệm vụ thì hắn đến một căn cứ quân sự bí mật ở Tây Nam được một nam nhân thiết huyết huấn luyện, bắt đầu tập huấn trong 3 tháng.
Nội dung đặc huấn chính là cách dùng di động, máy tính, lái xe, hơn nữa còn có học tập tiếng Anh.
Ngoài ra, nam nhân này còn dạy cho Diệp Phàm biết cách sử dụng và lắp ráp súng ống.
3 tháng sau, nam nhân này đã viết vào bản báo cáo nộp lại bên trên, nội dung: Đây là một thiên tài tuyệt thế.
Bởi vì những thứ này đối với đội viên đặc chiến bình thường thì họ cần phải học trong nhiều năm nhưng mà trong 3 tháng Diệp Phàm đã học xong.
Ví dụ như dùng máy tính, tiêu chuẩn của Diệp Phàm không thua gì hacker.
Vì vậy, khi mở khóa được cái Laptop này, Diệp Phàm liền thấy trong màn hình Destop có mộ Folder là Kỵ binh cùng Bộ binh.
Mang theo tâm lý tò mò, Diệp Phàm liền mở Folder này ra, sau đó hắn liền đi vào một thế giới mới, trước tiên hắn liền nhét dây phone vào tay, nhìn chằm chằm vào màn hình.
Lúc này, trong màn hình Laptop là một nữ nhân nằm ở trên giường, một nam nhân chỉ một cái quần sịp, hắn bắt đầu xé rách tất chân của nữ nhân này, rồi đưa tay vào móc lốp.
Từ từ tốc độ bàn tay của nam nhân này càng nhanh hơn, nữ nhân trên giường giống như là bị điện giật, hô to rồi co quắp người, nước suối phun lai láng.
- Tiêu chuẩn thật sự là quá kém.
Thấy một màn này, Diệp Phàm liền tỏ ra khinh thường.
Bởi vì, hắn đã nhìn lén quyển sách Hoa Lan môn của Chử Huyền Cơ, trong quyển sách này có nói, bởi vì được nam nhân trêu chọc nên nữ nhân đạt cực khoái làm cho Âm khí tiết ra ngoài.
Mà dựa vào miêu tả trong quyển sách này, dùng tay làm cho Âm khí tiết ra ngoài chỉ là thứ nhập môn, cao hơn chính là chỉ dùng ngôn ngữ mà có thể đạt được hiệu quả như thế.
Mặc dù hắn không nghiên cứu gì nhiều về quyển Lan Hoa môn kia, nhưng mà lấy ngộ tính của hắn chỉ cần thông qua kích huyệt đạo trên thân thể nữ nhân cũng không khó đạt được hiệu quả kia.
Cửa phòng ngủ, Tô Lưu Ly mơ hồ nghe được trong phòng có tiếng nữ nhân.
Phát hiện này làm cho nàng cả kinh không nẹh sau đó nàng lấy lại bình tĩnh, xác định tiếng trong phòng đúng là nữ nhân liền cầm lấy tay cửa rồi vặn lên.
“Két”
Cửa mở ra.
Lúc này trong màn hình, nữ nhân đã lên bờ xuống ruộng, phát ra một tiếng rên to vang vào tai phone của Diệp Phàm nên hắn không nghe thấy tiếng mở cửa.
- Giết heo à?
Mắt thấy tiếng rên của nữ nhân giống với tiếng giết heo thì Diệp Phàm tắt Laptop nhưng đột nhiên phát hiện có người vào phòng.
Phát hiện này khiến cho Diệp Phàm cả kinh, đột nhiên hắn quay đầu lại thì thấy được Tô Lưu Ly mặc một bộ váy ngủ màu trắng, khuôn mặt nàng đỏ bừng nhìn vào màn hình Laptop.
- Á đù.
Thấy Tô Lưu Ly, Diệp Phàm ngẩn ra, sau đó hoàn toàn bị cách ăn mặc của Tô Lưu Ly hấp dẫn.
Bởi vì váy ngủ có chút phong phanh lại mơ hồ trong suốt, khiến cho thân thể Tô Lưu Ly như ẩn như hiện, nhất là cặp bánh bao trước ngực kia, vô cùng mê người, hơn nữa cặp đùi ở dưới chân còn lộ ra bên ngoài không khí làm cho người ta hận không thể xốc váy lên nhảy vào tìm tòi cảnh xuân ở bên trong.
Ban nãy, Diệp Phàm coi phim con heo làm cho tiểu JJ kích thích không nhẹ, lúc này thấy cảnh mê người trước mặt, tiểu JJ của hắn liền nâng cao đầu lên.
Mà lúc này đây, bởi vì xấu hổ nên khuôn mặt của Tô Lưu Ly đỏ bừng.
Bất quá, vì muốn chứng minh phán đoán của mình là đúng, xé toang giả tạo của Diệp Phàm cho nên nàng cố nén xấu hổ đi vào.
Nhưng mà.
Không đợi nàng đến gần, đột nhiên Diệp Phàm xoay người, 2 mắt của hắn sáng như đèn pin, nhìn chằm chằm vào nàng, cảm giác kia giống như đang thưởng thức một món ăn ngon vậy.
Đối mặt với ánh mắt nóng rực của Diệp Phàm, Tô Lưu Ly chỉ cảm thấy khuôn mặt mình nóng lên, tim đập nhanh hơn. Mắt thấy chịu không nổi, lại thấy được khăn tắm trên người Diệp Phàm tuột xuống, dưới chân lộ ra tiểu JJ của hắn.
Một màn này làm cho Tô Lưu Ly mở to mắt, cả người hoàn toàn ngớ ngẩn.
- A…Tên lưu manh đánh chết.
Ngay sau đó.
Tô Lưu Ly đột nhiên bừng tỉnh, nghĩ đến Diệp Phàm muốn hấp diêm mình, nàng sợ tới mức hét 1 tiếng, lập tức vén váy chạy khỏi phòng.
- Cái này là một hiểu lầm lớn cm nr.
Đưa mắt nhìn Tô Lưu Ly chạy trối chết, Diệp Phàm cười khổ kéo khăn tắm lên, đứng dậy đi ra đóng cửa phòng, sau đó nghĩ lại tình huống vừa rồi, trong lòng không nói nên lời.
Bất quá.
Có lẽ là bản thân không sợ bóng dáng tà, Diệp Phàm cũng không nghĩ nhiều, tắt đèn, khoanh chân bắt đầu tu luyện.
“Phù…Phù”
Cùng lúc đó, Tô Lưu Ly giống như binh lính bại trận, chạy nhanh trở lại phòng mình, đóng cửa phòng lại, thân thể dựa vào cửa rồi thở hộc hộc, 2 chân nhũn ra.
- Tên lưu manh này, tự nhiên lại xem cái loại phim đó, bị mình phát hiện còn muốn…thật là không biết xấu hổ mà.
Nghĩ đến một màn kia, Tô Lưu Ly có chút sợ hãi, càng nhiều là mặt đỏ tai hồng, thế cho nàng nên cảm thấy xấu hổ, giận dữ mà mắng.
- Tên lưu manh đáng chết này, nhất đinh là muốn dùng cách lạt mềm buộc chặt để cưa chị Vũ Hinh, để chị Vũ Hinh cam tâm tình nguyện làm cái chuyện đó với hắn, thật là hèn hạ.
Mắng xong một trận, Tô Lưu Ly nghĩ tới điều gì, nắm chặt đôi bàn tay trắng như phấn, nói :
- Không được, nhất định phải xé toang bộ mặt giả tạo của hắn, nói chuyện này cho chị Vũ HInh, kiên quyết không để cho hắn thực hiện được.
Đã có 40 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Goncopius