Cuộc sống hôn nhân đối với Đan Thụy thật sự là một thiên đàng . Một hạnh phúc thần tiên mà trước đây cô chưa bao giờ dám mơ ước . Đến nổi đám cưới đã khá lâu mà cô vẫn còn bàng hoàng về cuộc sống bình yên của mình.
Đối với Khoa , ngoài tình yêu ra , cô còn sự tôn thờ anh như tôn kính vị thần bảo hộ của mình . Anh không chỉ cho cô tình yêu vô bờ bến . Mà trên hết , điều quí nhất đối với cô là cảm giác bình yên . Là ý nghĩ mình trọn vẹn tư cách của một con người . Điều mà khi ở nhà ông khôi cô không tìm thấy được.
Cuộc sống mới như cho cô nguồn sinh khí . Nó làm cho cô thay đổi dần dần . Khuôn mặt cô như hồng hào hơn . Đôi mắt không còn vương vất nét buồn cố hữu và toàn bộ con người tràn đầy vẻ linh hoạt.
Những thay đổi đó không lọt khỏi mắt Khoa . Có lúc anh ngạc nhiên khám phá ra rằng trước đây anh chưa nhận thức hết cái đẹp của Đan Thụy . Sự giải thoát về tinh thần hình như đem lại cho cô một sức mạnh nội tâm . Làm cho cô tự tin , đáng yêu kỳ lạ . Ý thức được sự thay đổi ở cô là do anh đem lại làm anh thấy hãnh diện và có cảm giác mình là chúa tể.
Cả hai sống trong hạnh phúc tràn ngập mà người này cố gắng mang đến cho người kia . Đến mức ai cũng chẳng cần quan tâm cái gì khác ngoài mái ấm của m`inh . Khoa càng ngày càng say mê vẻ đẹp và nét dễ thương củ Đan Thụy . Và anh nhận ra tình yêu đối với cô không giống với Tú Vân ngày xưa . Nó đem lại cho anh cảm giác thanh cao , dịu dàng và êm đềm như chính bản chất của cô . Điều đó làm anh thận trọng tình cảm của cô một cách tuyệt đối.
Những lời đe dọa của Tú Vân trước ngày cưới chẳng mảy may làm cả hai bận tâm . Vả lại ai cũng tin rằng rồi Tú Vân sẽ có một mái gia đình . Cô đeo đuổi quấy rầy làm gì ?
Vậy mà vào lúc Đan Thụy không ngờ nhất thì Trọng Đan xuất hiện . Sáng nay cô vừa ở tiệm bách hoá ra đã thấy hắn đứng ở ngoài . Đan Thụy tưởng hắn chờ ai đó nên khẽ gật đâu chào rồi bỏ đi . không ngờ hắn đi theo cô :
- Khỏe chứ Thụy ?
Cô ngước lên nhìn hắn , hơi cười :
- Khỏe , cám ơn anh.
- Lúc này thấy cô có vẻ thay đổi đó . Đẹp thêm ra và vui vẻ hoạt bát lên . Chắc sống với Khoa cô hạnh phúc lắm.
Đan Thụy cười gượng :
- Có lẽ vậy.
- Cô càng hạnh phúc thì có người càng đau khổ , cô có thấy lương tâm áy náy không ?
Nụ cười tắt hẳn trên môi Đan Thụy . Cô im lặng một lát rồi nhìn vào mặt hắn :
- Anh muốn nói gì ? Tôi cảm thấy đây không phảilà cuộc gặp tình cờ ! Xin lỗi tôi bận lắm.
Nói xong cô đi nhanh về nhà . Nhưng cô càng tránh mặt thì hắn càng tỉnh bơ lấn tới . Hắn chạy xe từ từ cạnh cô :
- Còn sớm lắm ! Chồng cô chưa về giờ này đâu , mình vào quán cà phê nói chuyện chút nghe . Tôi có nhiều chuyện cần nói lắm.
Đan Thụy dừng lại , trả lời đỉnh đạc :
- Tôi thấy không có gì cần nói hết . Có thể anh còn những gì đó , nhưng tôi không quan tâm vì tất cả đều không liên quan đến tôi . Chào anh.
Không đợi trả lời , cô quay người đi sát vào lề , dưới mái hiên những căn tiệm . Trọng Đan dừng xe nhìn theo cô , cặp mắt nheo lại . Hắn nhếch miệng cười gằn rồi phóng xe đi.
Đan Thụy nhìn theo bóng hắn , tim hãy còn đập nhanh vì hồi hộp . Cô cố nói cứng với hắn nhưng trong bụng lại bất anh vô cùng . Cô không nghĩ hắn còn muốn bám theo cô , chỉ cảm thấy sự đe dọa mơ hồ của Tú Vân . Nó là cô vướng vào ý nghĩ lỗi lầm . Một cảm giác mà cô rất sợ nghĩ đến.
Đan Thụy mở cửa vào nhà , đặt mớ đồ xuống bàn rồi ngồi chống cằm nghĩ lang man.
Bất giác cô nhắm mắt lại . Hình dung rõ ràng vẻ mặt châm biếm của Trọng Đan khi hắn nói "cô càng hạnh phúc thì có người càng đau khổ . Cô có thấy lương tâm áy này không ?"
Cô mở choàng mắt , lắc đầu cố không nghĩ đến . Cô rối răm quá nên không phân tích được cái gì làm mình xao xuyến không yên , có lẽ trên hết là cảm giác có lỗi . Dù xét kỹ ra cô đâu có muốn giành giật.
Đan Thụy chậm chạp đi xuống bếp . Cả buổi sáng cô thẩn thờ làm công việc một cách máy móc . Đến lúc Khoa về , cô cố giữ vẻ mặt bình thản đón anh.
Khoa không để ý cử chỉ của Đan Thụy . Gần như theo thói quen , anh ngửa người xuống gường một cách dễ chịu , kéo theo Đan Thụy ngã xuống ngực . Anh luồn tay trong tóc cô :
- Sáng giờ em làm gì ?
Đọn dẹp và chờ anh.
Đan Thụy úp mặt trong ngực Khoa , mỉm cười một mình . Y như mỗi lần đi đâu về là anh hỏi câu đó . Cô biết anh rất thích nghe cô trả lời là chờ anh . Và cô cũng vậy , nói đến hàng trăm lần mà vẫn không thấy nhiều . Cuộc sống của cô bây giờ chẳng phải là Khoa sao ? Bất cứ việc gì cô cũng nghĩ đến anh , làm cái gì cũng vậy . Anh là thế giới đối với cô và cô chấp nhận điều đó một cách tự nhiên như người ta đón nhận ánh sáng từ mặt trời vậy.
Cô ngước lên nhìn Khoa , vẻ mặt say mê sâu sắc :
- Em không biết mấy người phụ nữ khác có thấy chồng là tất cả không . còn em là như vậy đó . Trong đầu em , không có ai quan trọng hơn anh cả.
Khoa cười như rất cảm động . Anh nhéo nhẹ mũi cô.
- Em phát hiện ra ý nghĩ đó từ lúc nào vậy ?
- Em cũng không biết nữa . Hình như nó hình thành từ từ , mổi ngày một chút . Còn anh thì sao ? Bây giờ anh có thấy bớt yêu em hơn trước không ?
Khoa nói giản dị :
- Ngược lại ! Anh thấy hình như càng lúc anh càng yêu em hơn , có trách nhiệm hơn.
Đan Thụy lặng thinh một lát , rồi tư lự :
- Anh nói thật đi nhé . Nếu không có em , anh có cưới chị Vân không ?
- Anh không biết . Có lẽ không , vì càng ngày anh càng thấy không hợp với cổ.
- Nhưng nếu chị ấy cứ một mực giữ mối quan hệ với anh , có khi nào anh nghĩ lại không ?
Khoa cười vô tư :
- Anh cưới vợ rồi , cổ giữ quan hệ với anh để làm gì ? Nếu có như vậy thì cũng chỉ là bạn bè.
- Em cảm thấy … em có cảm giác không an toàn . Chị Vân sẽ không bao giờ buông tha em . Vì em có lổi với chỉ.
Khoa ôm chặt cô nói như trấn an :
- Nếu có lỗi thì người đó là anh chứ không phải em . Anh muốn em quên cô ta đi . Anh cố tạo cho em cuộc sống yên ổn . Tội gì em phải để cô ta ám ảnh mình . Chỉ cần em hiểu điều này : Anh yêu em hơn tất cả mọi thứ trên đời . Như vậy tinh thần em sẽ thoái mái hơn.
Đan Thụy vẫn buồn rầu nhìn Khoa . Rồi kể hết những gì Trọng Đan đã nói lúc sáng . Khoa nghe chă chú rồi nhíu mày :
- Mặc kệ anh ta muốn nói gì . Nhưng anh không thích cái cách anh ta đón đường em như vậy – Khoa ngồi lên , đi tới đi lui một cách bực mình :- Chuyện như vậy sao nảy giờ em không nói với anh ?
- Tại em thấy nó không có gì . Vì thật ra chị Vân có nói gì đâu.
Khoa dừng lại trước mặt Đan Thụy :
- Anh thấy hình như em không biết cách đánh giá vấ đề Thụy ạ ? Em cứ chăm bẳm nghỉ tới Tú Vân . Trong khi việc làm của hắn sống sượng như vậy mà em không thấy . Anh bực mình lắm.
Đan Thụy rụt rè :
- Anh bực cái gì kia ?
- Lại còn không bực sao , là sao anh thoải mái khi có người cứ theo quấy rầy vợ mình . Thực ra hắn mới là người muốn theo quấy rồi chứ không phải Tú Vân.
- Không phải vậy … không phải vậy . Chị Vân nhờ anh ta đến dằn mặt em.
- Đừng có khờ như vậy Thụy . Em nghĩ hắn tốt với Tú Vân lắm sao ? Hay thuộc loại quân tử thấy người bị bỏ rời thì ra tay giúp đỡ . Hắn không có một chút tử tế nào trong đó cả . Nếu không phải là muốn tiếp tục đeo đuổi em . Đừng quên trước đây hắn đã từng làm như vậy.
Anh dừng lại một lát , mặt cau lại :
- Rõ ràng hắn coi thường anh không ra gì cả . Anh không bỏ qua chuyện an`y đâu.
Đan Thụy hoảng sợ :
- Anh định làm gì vậy ? Chàng lẽ anh gây chuyện với anh ta.
- Chưa tới mức đó ! Nhưng anh cần phải cho hắn biết vị trí của anh trong đời em . Đừng có coi thường anh quá như vậy.
Đan Thụy lắc đầu :
- Em thấy chuyện không có gì cả . Chỉ tại anh tưởng tượng . Thật ra am đâu phải là một mỷ Nhân hay cái gì ghê gớm mà anh ta phải theo đuổi . Anh ta chẳng hoài hơi nghĩ tới một người đã có chồng đâu . Việc gì anh phải làm vậy ?
Khoa nhìn Đan Thụy một lát . rôÌ anh nheo mắt :
- Vậy chuyện anh ta cố ý đón đường em , anh phải giải thích ra sao ? Em hiểu đàn ông hơ anh sao ?
Đan Thụy ngắc ngứ ngồi i . Ý nghĩ của Khoa kỳ lạ quá . Cô định nói với anh về Tú Vân không ngờ Khoa lại bận tâm đến chuyện khác . Anh thật là khó hiểu . Cô rụt rè :
- Nhưng anh đừng làm gì để anh ta đến mắng em nhé . Em sợ lắm . Ở nhà một có một mình anh ta đến đây em không biết làm sao.
Khoa cười gằn :
- Hắn dám làm như vậy không ?
Thấy Đan thụy ngồi rầu rỉ , anh ngồi xuống choàng tay qua lưng cô :
- Đừng có căng thẳng như vậy . Thật ra chuyện không có gì đâu . Anh không ngốc đến mức gây gỗ với hắn đâu . Như vậy chẳng khác gì tự biến mình thành trò cười cho thiên hạ.
Anh cúi xuống hôn mặt cô , dịu dàng :
- Em cũng vậy nữa , bỏ tật mổi chút mổi sợ đi nhé . Anh không cho phép bất cứ ai đe dọa em đâu , kể cả Tú Vân . Anh nói như vậy em yên tâm chưa ?
Đan Thụy không biết nói gì hơn là gật đầu . Tự nhiên cô thấy hối hận . Biết vậy đừng nói chuyện này với Khoa.
Buổi chiều đi làm về , Khoa đến nhà Trọng Đan . Hình như hắn không hề ngạc nhiên khi thấy anh đến tìm . Hắn nói chuyện vui vẻ như là bạn bè trước đây.
- Lâu lắm mới gặp mày . Từ lúc có vợ là biến khỏi cuộc vui của bạn bè . Coi bộ hôn nhân cũng hấp dẫn đó chứ.
Khoa tỉnh bơ trước câu nói đầy khiêu khích của hắn , anh cười thản nhiên :
- Dĩ nhiên là khá hấp dẫn . Chiều nay mày rảnh không ? Uống cà phê chứ ?
- OK.
Ngồi trước hai ly cà phê , cả hai bình thản hút thuốc và nói chuyện trời mây đâu đâu . Tuyệt đối không nhắc đến Đan Thụy . Trọng Đan biết Khoa tìm hắn làm gì , nhưng hắn không lên tiếng trước , thậm chí hắn ra vẻ chả Biết chuyện thình tay 3 của Khoa , mà hắn cũng là người trong cuộc . Hắn có cái thú của một con mèo chờn vờn đối thủ . Hắn nhởn nhơ thưởng thức cảm giác khoan khoái vì biết trong đầu Khoa là ý nghĩ muốn đập hắn cho đã tức . Và dĩ nhiên Khoa sẽ không thể là việc đó.
Thái độ của Trọng Đan càng làm cho Khoa giận phừng lên . Nhưng anh đâu có ccòn là con nít đến mức bộc lộ nó . Và cũng làm ra vẻ không hiểu thâm ý của hắn , anh cười như thăm hỏi vô tư :
- Lúc này mày còn gặp Tú Vâ không ?
- Dĩ nhiên là còn.
- Cổ khoẻ không ?
Trọng Đan rùn vai :
- Sau một bi kịch như vậy , đố cha con gái nào khoẻ cho nổi . Mày chơi cô nàng một cú đau quá mạng.
- Có gặp cổ cho tao gởi lời thăm nghe . À , cả Đan Thụy nữa . – Rồi anh nói tỉnh bơ . – Hồi sáng gặp mày , Đan Thụy định gởi lời thăm Tú Vân , nhưng mày đi gấp quá là cổ nói không kịp.
- Phải không đó ?
Cách hỏi châm biế của hắn là Khoa chỉ muốn cho hắn vài cái đấm . Đồ đểu ! Đểu tới mức không giấu giếm chuyện ve vản vợ người khác . Một sự khiêu khích ngông cuồng không chấp nhận . Nhưng bản lĩnh của Khoa đâu chỉ có vậy , anh nhướng mắt như ngạc nhiên :
- Vậy là còn có cái gì khác nữa à ? Cái đó thì tao không biết thật . Đan Thụy còn khờ lắm . Mày nói sao cổ hiểu vậy . Cổ bảo mày nóng ruột vì thấy Tú Vân buồn nên đến trách cổ . Làm tao phải an ủi cả buổi.
Trọng Đan nhếch mép :
- An ủi cái gì vậy ?
Khoa cười phớt lờ :
- Đan Thụy cứ cho là cổ có lỗi với Tú Vân . Cổ hiền lắm , cứ bị dằn vặt chuyện đó mãi.
Mắt Trọng Đan loé lên , đắc thắng nhưng hắn là ra vẻ tội nghiệp :
- Chà , câu nói của tao cũng nặng ký dữ há . Tao đâu có biết cổ nhạy cảm dữ vậy.
Khoa nhìn hắn một cái , cười điềm nhiên :
- Không sao ! Tao đã phân tích cho cổ thấy này rất thương Tú Vân . Vả lại điều kiện kinh tế của mày vững vàng hơn tao , dĩ nhiên Tú Vân sẽ có hạnh phúc.
Trọng Đan chới với ngồi yên . Hắn không ngờ Khoa chơi một đòn tâm lý đau điếng như vậy . Hắn mà yêu Tú Vân được à ?
Khoa vẫn nói như ân cần :
- Mày trách Đan Thụy tao không buồn đâu . Trái lại vàng cảm ơn mày . Dĩ nhiên tao có cách nói để vợ tao yên tâm . Chuyện mày đến với Tú Vân lúc này rất nghĩa hiệp . Cổ sẽ cảm động và sẽ ngã về mày . Mai mốt vai phụ rể nhất định phai? dành cho tao đó . OK !
“OK, con khỉ . Thằng láu cá ! Mày cố tình gán ghép tao với Tú Vân để lương tâm mày thanh thản để Đan Thụy không xao động vì tao . Nhưng đâu có dễ . Thằng này không dễ dàng chịu thua đâu .” Trọng Đan thì thầm như vậy . Hắn những muốn nói thẳng hắn sẽ không buông tha . Nhưng với hắn, hành động bao giờ cũng có giá trị hơn lời nói , hắn bèn cười nhạt :
- Chuyện không đơn giản như mày tưởng đâu . Khoan chúc mừng.
Khoa vẫn điềm nhiên :
- Hôm nào mày đưa Tú Vâ đến thăm vợ chồng tao nghe ? Dù thế nào thì tụi m`inh vẫn là bạn mà . Tình bạn muôn năm , đúng không ?
- Cứ cho là như vậy.
Trọng Đan nói lừng khừng rồi quay lại gọi tính tiền . Cả hai chấm dứt cuộc nói chuyện bằng không khí có vẻ dễ chịu . Dễ chịu như khi mới vào quán . Nhưng chỉ có Khoa là có cảm giác hài lòng . Còn Đan , càng lúc hắ càng thấy không thể đội chung trời với thằng bạn khốn kiếp . Vể đắc thắng của Khoa càng làm cho hắn nung nấu ý định trả thù . Đối với hắn , hôn nhân đâu phải là tất cả . Cuộc hôn nhân của Khoa và Đan Thụy chẳng qua là giao ước sự chung sống hợp pháp . Kết hôn được thì ly dị tất nhiên cũng đâu phải là không thực hiện được.
Chia tay với Khoa , Trọng Đan tức tốc đến nhà Tú Va6n . Cô đang ngồi bên cửa sổ , vẻ mặt xơ xác và tóc gần như quên chải . Trọng Đan nhắc ghế đến ngồi gần Tú Vân , ngó nghiêng :
- Nhìn bà sao thấy thế giới này sắp điêu tàn đến nơi . Phải quậy lên chứ . Bà ngồi than thở suốt ngày rồi được cái gì ?
- Có chuyện gì mới không ?
- Tôi với tên Khoa vừa đi uống cà phê.
- Lúc này hai người thân được rồi sao ?
- Thân cái con khỉ . Thằng này láu thật , nhưng tôi không chịu thua nó đâu.
- Chuyện gì vậy ?
- Hồi sáng tôi tìm cách nói chuyện với Đan Thụy . Tôi biết nó nóng lắm . Nó rủ tôi đi uống cà phê và làm như không hiểu tôi muốn cái gì . Còn gắn ghép tôi với bà nữa chứ . Thằng chó chết !
Tú Vân im lặng không đáp . Đến bây giờ cô hãy còn chìm đắm trong nổi đau thất tình . Qua những ngày phản ứng dữ dội , cô rơi vào tâm trạng trầm uất nặng nề . Quen với Khoa gần 10 năm , cô đã quen với ý nghĩ anh là một nữa của đời cô.
Bây giờ anh bỏ rơi cô không một chút ray rứt .Thậm chí cưới vợ quá đột ngột . Làm sao cô không ngã quỵ . Tính hung dữ đanh đá thoắt chốc như đã rời xa cô . Cô thù hận đến mức muốn bóp nát Đan Thụy cho rồi . Nhưng cô không dám làm điều đó . Nhưng như vậy không có nghĩa là cô buông tha.
Cho nên khi nghe Trọng đan nhắc đếm Minh Khoa , mối hận tron glòng cô lại bùng lên . Nhưng không phải hận Khoa mà là căm ghét Đan Thụy.
Cô quắt mắt lên :
- Ông vừa bảo tìm cách nói chuyện với con Thụy à . Nói chi vậy ? Con đó thì phải chửi nó chứ nói chuyện phải quấy gì nữa.
Mắt Trọng Đan lóe lên rắn đanh :
- Bà ghét cô ta ,còn tôi thì ghét thằng Khoa à . Hừ , từ đó giờ chưa có ai chơi xỏ tôi như vậy . Nó tìm đủ cách cản tôi làm quen con bé . Rồi lén lút tán tỉnh con nhỏ . Nếu không muốn đoạt trên tay tôi thì nó cưới gấp làm gì . Thằng này không “dạy” không được mà.
- Ông tính là gì ảnh vậy ?
Trọng Đan búng tay :
- Cho nó một bài học ! Trọng Đan không dễ bắt nạt . Món đồ mình thích mà giữ không được thì người khác cũng không được giữ.
Tú Vân cười khẩy :
- đdàn ông các người chắc điên cả lũ rồi . Một con bé cù bơ cù bất ngốc nghếch như vậy , có gì mà các người lao vào giành giật như mấy thằng khùng vậy . Thật là tức cười.
- Ê , đừng có coi thường con bé cù bơ cù bất đó nhé . Bà chẳng hiểu gì về tâm lý con trai cả . Bà biết bà thất bại ở điểm nào không ? Bà yêu mà hiểu gì về tên Khoa . Hắn có tính tự ái cao như núi . Hắn không muốn cưới bà vì không chịu được một bà vợ hung dữ , lúc nào cũng coi hắn như nô lệ . Bà cứ nghĩ mình là một thiên kim tiểu thư , trong khi hắn thì không khoái hầu hạ . Hắn chỉ khoái một cô vợ xem hắn như hoàng đế và một mực tô thờ hắn . Bà thì lúc nào cũng đỏng đảnh dựa vào quyền lực của tiền bạc . Mất bồ rồi mà cũng chưa nghĩ ra.
Trọng Đan nổi hứng diễn thuyết một tràng . Vậy mà Tú Vân lại chịu nghe . Lần đầu tiên cô chịu nghe một người dạy đời . Vì hắn là người duy nhất chỉ cho cô biết tại sao cô thua trận , và vì hắn là đồng minh duy nhất của cô lúc này.
Giọng hắn vẫn như lên lớp :
- Cho nên nếu bà muốn dành lại nó thì hãy bỏ cái điệu ổng ẹo tiểu thư đi . Gì chứ khoảng đỏng đảnh thì bà là chúa . Tôi còn chướng mắt nói chi tên Khoa.
- Tôi làm gì mà đỏng đảnh chứ ?
Trọng đan nhún vai :
- Nữa đêm gát tay lên trán mà suy nghĩ xem bà khác với Đan Thụy ở chổ nào.
Tú Vân lắc đầu chán nản :
- Họ đã cưới nhau rồi . Tôi có thay đổi cũng như không.
- Cưới nhau được thì bỏ nhau được . Tôi không khoanh tay nhìn hai người đó sống hạnh phúc đâu . Bà muốn giành lại người yêu thì phải nghe lời tôi.
Tú Vân ngước đầu nhìn hắn .Lần đầu tiên cô thấy nể trọng hắn . Cô nói một cách phục tùng :
- Ông nói đi.
- Bà đừng có trốn tên Khoa nữa . Cứ tì cách gặp hắn , uống ly cà phê , nói chuyện phiếm một cách vô tư , nhất là đừng có chỉ trích Đan Thụy . Chuyện đó bà làm không dược thì tự tử nhẩy xuống biển cho rồi.
Tú Vân như lấy lại vẻ tự tin . Cô nhún vai trề môi :
- Hiểu rồi cha ! Thậm chí tôi còn làm hơn như vậy cho cha coi.
- Tốt , tôi cũng hy vọng cái đầu của bà cũng có chút tư duy , chứ không phải chỉ dùng để đội nón.
Hắn đứng dậy :
- đẹp cha cái điệu ủ rủ đi . Để thời giờ đó bà nghĩ cách quyến rũ tên Khoa thì hay hơn . Thằng đã như vậy rồi tôi không còn co đường nào tiếp cận Đan Thụy được . Đê/ cho bà.
- Ông mà cũng biết mắc cỡ nữa à ?
- Thằng này không biết mắc cỡ đâu, nhưng Ít ra cũng không chịu thua nó . Tôi mà ngoan cố thì Đan Thụy coi tôi ra gì.
Tú Vân lầm bầm :
- Lại Đan Thụy , nó không đáng giá một xu . Vậy mà có nhiều người thích mặt nó . Thật là tức cười quá.
Trọng Đan không nói lời nào , chỉ giơ tay chào rồi biến ra cửa.
Tú Vân đứng yên nhìn theo hắn . Mặc dù quen biết nhưng cô chưa bao giờ thấy tính ngang tàng của hắn . Không phải đối với ai cũng vậy . Cũng có lúc hắn khoan dung , biết điều thì đừng có cho hắn thù ghét , mà ghét ai thì người đó thật khó sống .
Tú Vân vào một trạm điện thoại công cộng bấm nhanh số máy của Khoa . Bên kia đầu dây là giọng cô gái lạ :
- Alô !
Tú Vân nhỏ nhẹ :
- Chị làm ơn cho gặp anh Khoa.
- Khoa trợ lý hay kế toán ?
- Dạ , trợ lý Khoa cao đấy.
- Chị chờ một chút.
Tú Vân cầm máy đứng chờ , cô thấy hồi hộp kỳ lạ . Không biết Khoa sẽ có thái độ ra sao khi biết là cô ? Rồi cô nghe đầu dây bên kia có tiếng anh . Giọng cô run run :
- Anh Khoa , em đây . Tú Vân đây !
- Tú Vân hả ? Có chuyện gì không ?
- Không có gì . Lâu không gặp nên chỉ tiện đường ghé thăm . Em đang ở trạm điện thoại gần công ty , anh xuống ngay nhé . Em muốn mời anh đi uống cà phê chơi.
- Cũng được ! Chờ một chút tôi xuống ngay.
Tú Vân đặt ống nghe xuống máy . Tay chân vẫn lạnh ngắt vì hồi hộp . Thật kỳ lạ ! Cô không hiểu sao mình lại xúc động đến vậy . Ý nghĩ lát nữa sẽ gặp Khoa làm tim cô rạo rực khó tả . Cô rời phòng kính đi bộ lên lề đường cố trấn tỉnh mình.
Một lát sau Khoa xuất hiện . Từ xa Tú Vân đã thấy anh đi tới . Cô đứng yên , say mê nhìn Khoa . Nhìn từng đường nét trên mặt anh . Cô nhận ra mình yêu Khoa một cách điên cuồng tuyệt vọng.
Anh đứng trước mặt Tú Vân , hơi mỉm cười :
- Khoẻ chứ Vân ?
- Em Khoẻ !
- Mình lại quán café' đàng kia đi.
Khoa không đi xe . Tú Vân biết anh chỉ tiếp cô một lát thôi . Nhưng đối với cô bây giờ , bao nhiêu đó cũng đủ rồi . Cô lặng lẽ đi bên Khoa vào quán . Anh kéo ghế cho cô , rồi quay qua người chạy bàn :
- Cho tôi một sữa đậu và một café'.
Tú Vân chớp chớp mắt , cô cảm động đến nghẹn giọng :
- Anh vẫn còn nhớ đến sở thích của em ?
Khoa không trả lời vội , anh bật lửa châm điếu thuốc , rồi nói thong thả :
- Cái đó thường lập lại đến nổi tôi xem như thói quen rồi.
Tú Vân nói dịu dàng :
- Lúc này anh khoẻ không ?
- Bình thường ! Còn Vân ? Dạo n`y ra sao ?
- Em vẩn vậy . Không có gì thay đổi.
- Cô xin làm ở đâu không ?
Cô cười buồn :
- Em vẫn ở nhà . Vả lại em có chuyên môn gì đâu mà đi làm.
Cô cố nói vui vẻ :
- Em hay đi ngang đây lắm .Nhiều lúc muốn ghé thăm anh nhưng không dám . Không biết anh có tiếp không.
Khoa nói tần giọng :
- Thỉnh thoảng gặp nhau uống lu café' , nói chuyện phiếm có gì mà không được . Dù không là gì thì cũng còn giữ lại tình bạn . Đúng không Vân ?
Đa6y cũng là câu mà Trọng Đan đã nói với cô . Lúc ấy Tú Vân cứ nghĩ nó khó mà thực hiện không ngờ bây giờ chính Khoa nói ra . Dễ dàng đến mức cô không dám tin . Cô lập lại một cách máy móc :
- Vâng , em cũng nghĩ như vậy . Dù không đến với nhau được thì mình vẫn giữ lại chút tình bạn.
- Vậy thì hay quá ! Thỉnh thoảng cô hảy đến chới với Đan Thụy . Chị em nối lại tình cảm chắc Đan Thụy vui lắm.
Tim Tú Vân như ngừng đập . Chua xót và phẩn nộ . Cái cách Khoa nói về Đan Thụy làm cô thấy đau . Sao nó âu yếm quá , nâng niu quá . Cô chịu không nổi :
Tú Vân cố mỉm cười :
- Có lẽ lúc nào đó em sẽ ghé chơi . Bây giờ thì chưa . Lúc này Đan Thụy khoẻ không anh ?
- Cổ vui vẻ hạnh phúc lắm.
- Chuyện lúc trước cổ có bỏ qua cho em được không ?
Khoa khoát tay :
- Tính Đan Thụy rộng lượng lắm . Cổ không nhớ gì đâu.
- Có lẽ vậy !
Tú Vân nói khẽ . Thật là nhắc tới Đan Thụy cô vẫn còn tức bầm gan . Nhưng cô vẫn mềm mỏng gần như quy lụy Khoa , tình cảm đó không hề có chút gỉa vờ hay đóng kịch . Trong cô bây giờ không còn sự kiêu hảnh nữa , chỉ còn khao khát chinh phục . Cô chỉ hành động theo bản năng tình cảm riêng mình mà thôi.
Giọng cô nhẹ nhàng , đầy tình cảm :
- Có lẽ lúc trước tính em khó chịu quá , nên kết thúc thật đáng tiếc . Sau này em mới nhận ra . Dù sao em cũng phải tự mình thay đổi . Không là gì thì mình vẫn là bạn . Nghĩ vậy nên hôm naay em đến thăm anh đó.
Khoa gật đầu như bằng lòng :
- Như vậy tôi không mong gì hơn . Thật ra lâu nay tôi vẫn áy náy . Làm Vân buồn quả thật tôi không muốn chút nào.
- Có gì đâu anh . Dù sao em cũng có cơ hội làm lại từ đầu mà.
Cô nhìn đồng hồ :
- Trưa rồi , em về nha . Hôm nào rảnh em ghé anh . Cho em gởi lời thăm Đan Thụy.
Khoa đứng dậy mỉm cười :
- Tôi sẽ nhắn lại như vậy.
- Em về nha.
- Bái bai.
Đợi Tú Vân đi rồi , Khoa thong thả trở về công ty . Thái độ của cô hôm nay là anh rất ngạc nhiên . Thậm chí không tin nổi . Anh cứ nghĩ Tú Vân sẽ thù ghét anh đến chết . Vậy mà cô đã tha thứ . Đã thay đổi hoàn toàn , đến nổi anh không nhận ra một Tú Vân đanh đá kênh kiệu trước đây . Nếu làm gì đó để chuộc lại lỗi của anh đối với cô thì anh sẽ không từ chối.
Buổi trưa về bên Đan Thụy , Khoa định kể lại cuộc gặp gỡ với Tú Vân . Nhưng cuối cùng lại thôi . Anh không muốn Đan Thụy nghĩ vẩn vơ . Lần đó Trọng Thụy gặp cô anh đã bực mình nổi nóng . Bây giờ Tú Vân tìm anh , lấy gì bảo đảm Đan Thụy sẽ không buồn . Anh rất sợ cô có ý nghĩ u ám . Chỉ cần nét buồn thoáng trên mặt cô là anh đã xốn xang lắm rồi ( thương vợ ghê hả )
Khoa không muốn Đan Thụy của anh chịu đựng bất cứ chuyện không vui nào . Anh đã cố gắng hết sức làm cho cô sung sướng , thì không lý do gì anh để Tú Vân ám ảnh cuộc sống của cô.
- Anh nghĩ gì vậy ?
Đan Thụy nhìn nét mặt trầm ngâm của Khoa . Cô ra6't nhạy bén với những thay đổi của anh . Chỉ có điều không biết anh đang nghĩ gì . Khoa hiểu điêu đó lắm . Khó mà qua nổi mắt cô , nhưng để nói thật làm cô mất vui thì anh không nỡ . Khoa quay qua ôm choàng người cô :
- Anh nghĩ về chuyện tụi mình . Dĩ nhiên có Trọng Đan trong đó.
- Nhưng anh đã nói vậy rồi , em nghĩ anh Đan không tìm em đâu . Con người dù kém tự trọng đến đâu cũng còn lại chút sĩ diện chứ . Nhất là các anh là người trí thức.
Khoa chồm lên nhìn tận mắt cô :
- Còn em . Em là người thất học à ?
Đan Thụy cười nhẹ :
- Thực tế là như vậy rồi.
Cả hai quên bẳng chuyện Trọng Đan , mà ý nghĩ lại xoay quanh chuyện Đan Thụy . Khoa khẽ cau mày suy nghĩ :
- Em có hối hận là để anh trói buột sớm quá không ?
- Không , hoàn toàn không . Nhưng em có ước mơ riêng của em . Em tiếc là không thực hiện được thôi.
- Thụy này . Anh nhận thấy em còn những suy nghĩ sâu kín nào đó . Cái đó anh không hiểu được . Bây giờ em nói đi.
Đan Thụy khẽ thở dài :
- Em nghĩ anh không thích nghe những chuyện đó đâu . Thậm chí sẽ buồn cho nên em nghĩ đến một ngày nào đó em sẽ quên ý thích của mình.
- Không được . Em phải nói . Thậm chí anh buồn cũng mặc . Anh muốn hai đứa mình thực sự hiểu nhau , không nên giấu giếm nhau cái gì hết . Nói đi cưng.
Đan Thụy hơi khép mắt , phân vân . Cuối cùng cô nép vào ngực anh thì thầm :
- Em nhớ lúc nhỏ còn đi học . Mất ngày cuối năm nhìn bạn bè làm hồ sơ thi dại học mà em cứ khóc thầm một mình . Em tin rằng em dủ khả năng vào đại học bằng chính sức học của mình . Nhưng ngay cả tiền mua hồ sơ cũng không có . Có lần chị Vân bảo tốt nghiệp xong em phải ở nhà nấu cơm . Cho dì Ba nghĩ . Thế là em đành bỏ ước mộng đó.
- Sao lúc đó em không nói với anh ?
- Em nghĩ nói ra anh cũng không thể giúp được . Với lại xảy ra chuyện buổi chiều mưa hôm đó , em đâu còn tâm trí để thích cái gì nữa.
Khoa im lặng nghe như có lỗi . Rồi anh nói nhỏ :
- Em kể tiếp đi.
- Cũng không có gì . Nhưng mấy lúc ở nhà một mình , em hay tưởng tượng đến cuộc sống vui vẻ của bạn bè . Còn em thì là con chim giam mình trong chiếc lồng.
- Cho nên em cảm thấy tù túng . Vì không gian anh tạo cho em chật hẹp quá.
- Không phải . Em nghĩ mình đã được một chiếc lồng êm ái . Vậy thì tại sao không bằng lòng với nó . Gạt bỏ những mơ ước viễn vong . Như vậy em sẽ hạnh phúc hơn.
Khoa nằm ngã xuống gối , vẻ mặt đăm chiêu :
- Có lẽ anh đã sai lầm , anh đã trói buộc em sớm quá.
Đan Thụy nằm nép vào anh :
- Nhưng hoàn cảnh của em lúc đó đâu có giải quyết khác được.
Cô ngước lên nhìn Khoa , mắt như long lanh hơn :
- Khoa này , em nghĩ tại sao mình không có con đi . Có một đứa bé để lo cho nó , em nghĩ cũng thích lắm.
- Nhưng em còn trẻ lắm . 18 tuổi chưa phải là tuổi lý tưởng để có con đâu . Anh muốn em sống thoải mái một thời gian nữa . Với lại chờ lúc kinh tế vững vàng nữa , lúc ấy có bao nhiêu con cũng được.
- Kinh tế như thế này em thấy được rồi.
- Nhưng chỉ đủ để hai đứa sống thoải mái . Có con rồi mọi việc sẽ không đơn giản như em nghĩ đâu . Tại em chưa hình dung đó thôi.
Đan Thụy chớp mắt thở dài :
- Anh làm em thấy cuộc sống phức tạp quá.
Khoa tư lự :
- Chuyện kinh tế thì chỉ là một trong nhiều lý do . Thật tình tư tưởng của em là anh không yên tâm . Anh hỏi thật , có khi nào em có ý nghĩ bay ra khỏi chiếc lồng của em không ?
- Không , Không khi nào em nhĩ như vậy . Với lại em đã thuộc về anh rồi.
- Nhưng anh đâu có giữ được tư tưởng của em . Em làm anh thấy không yên tâm Thụy ạ.
Đan Thụy chợt ngẩng mặt lên , vẻ láu lỉnh :
- Đấy , dụ cho em nói ra rồi lại trách móc em . Mai mốt không bị anh dỗ ngọt nữa đâu . Không nói chuyện này nữa nghe . Nói chuyện khác.
- Chuyện gì ?
Đan Thụy choàng tay qua cổ Khoa , nói rì rầ vào tai anh :
- Em yêu anh kinh khủng luôn.
- Thật không ?
Khoa vừa nói vừa đẩy Đan Thụy nằm xuống . Anh chống tay nằm nghiêng nhìn cô . Từ phía trên nhìn xuống , hàng mi cong của Đan Thụy trông như cánh bướm chấp chới . Muôn thuở cái đẹp đó vẫn làm anh rung động như cảm giác đầu tiên . Bất giác anh cúi xuống :
- Mỗi lần nhìn em là tim anh cứ đập mạnh . Sao kỳ vậy hả ?
Đan Thụy nhắm mắt không trả lời . Khoa ngẩng đầu lên , vẻ mặt ngây ngất của Đan Thụy gợi trong lòng anh cảm giác chiến thắng . Hài lòng và tràn ngập sung sướng , anh cúi xuống hôn cô rồi thì thầm :
- Đdến giờ rồi , ở nhà đừng buồn nghe . Chiều nay anh về sớm đưa em đi chơi.
Đan Thụy ôm chiếc gối , mắt vẫn nhắm tít :
- Em buồn ngủ quá.
Khi Khoa tha đồ xong thì cô đã ngủ ngon lành . Khoa mỉm cười nhìn khuôn mặt thơ ngây của cô trên gối , vẻ mặt thật trong sáng dễ thương . Anh cuối xuống tát nhẹ cô rồi ra ngoài khép cửa lại.
Anh đến công ty khoảng 15 phút thì Tú Vân gọi điện cho anh . Giọng cô de `dặt :
- Em gọi thế này có là phiền anh không ?
- Không có gì . Nhưng có chuyện gì không ?
- À … không có gì đâu . Nhưng cô ấy có nói gì không ?
- Thật ra tôi không kể gì với Đan Thụy . Tôi quên mất rồi.
Tú Vân im lắng một lát rồi hỏi với giọng rất lạ :
- Như vậy là Đan Thụy không biét em đến thăm anh à ?
- Không . Nhưng có gì vậy Vân ?
- À , không có gì . Em sơ là phiền Đan Thụy , bây giờ biết cổ không buồn là em yên tâm rồi . Thôi em cúp nghe . À quên , cò chuyện này nữa.
Cô dừng lại một chút , ngập ngừng :
- Ngày mai đám giỗ mẹ em , nếu được anh ghé qua chơi.
Khoa “à” lên một tiếng ngạc nhiên :
- Anh quên mất . Thật là bậy quá . Tất nhiên anh phải đến rồi . Nếu em không nhắc thì anh có lỗi rồi . Mai anh đến.
- Anh đến vào buổi chiều nhé . Chiều em mời bạn bè họp mặt . Toàn là bạn củ của mình . Em sợ Đan hụy không hoà hợp được.
Cô nói lửng lơ :
- Thôi tùy anh quyết định nhé !
- Đdược rồi . Mai thế nào anh cũng đến.
- Bai nghe anh Khoa.
Cô gát máy rồi , Khoa còn dứng yên suy nghĩ . Anh hiểu Tú Vân không muốn có mặt Đan Thụy . Tất nhiên đó là tâm lý bình thường thôi , điều đó anh thông cảm nhưng không quan tâm lắm . Anh chỉ nghĩ xem Đan Thụy có thích hợp khi đến đó không . Cô đã sống ở đó rất lâu . Đám giỗ bà Khôi mà tránh mặt thì thật kỳ . Nhưng nếu đến , cách đối xử lạnh nhạt của mọi người sẽ làm cô bị tổn thương . Không bao giờ anh muốn như vậy.
Anh quyết định không nói gì với Đan Thụy . Suy cho cùng , đó đâu phải là chuyện lễ nghĩa mà bắt buộc phải tuân theo . Thậm chí cô không nên có mặt thì hay hơn . Còn anh ? Dù không còn quan hệ với Tú Vân , nhưng anh còn mối quan hệ không thể cắt được với bạn bè . Và trên hết cô và anh đã quen nhau đến 10 năm , còn có sợi dây ràng buột giữa gia đình , anh không thể cắt đứt vô tình như vậy.
Trưa hôm sau , trước khi đi làm , Khoa báo với Đan Thụy buổi chiều anh có hẹn với bạn bè . Anh đến công ty là việc đến 5 giờ rồi đến thẳng nhà Tú Vân.
Khách đến chưa nhiều , chỉ lác đác vài người ngồi chơi bài ở salon . Tú Vân đón Khoa với vẻ vui mừng quá mức . Cử chỉ đó làm Khoa thấy cảm động . Anh không nhập bọn với bạn bè , mà ngồi riêng với Tú Vân ở một góc . Cô ngồi cạnh anh mắt chớp chớp như vô cùng xúc động.
- Lâu lắm mới trở lại đây , anh thấy có gì khác không ?
Khoa mỉm cười , nói nửa đùa nửa thật :
- Tôi thấy mọi thứ vẩn bình thường , chỉ có chủ nhân của nó là thay đổi chút Ít.
- Em thay đổi ấy à ? Xấu đi phải không ?
- Không phải , ý tôi muốn nói Vân có vẻ dễ chịu hơn . Thật là một bà chủ nhà hiền hoà mến khách.
Tú Vân cười nhẹ :
- Anh mỉa em đó hả ?
Khoa lắc đầu :
- Không , tôi nói rất thật.
Mắt Tú Vân lại chớp nhanh :
- Nếu ngày trước em thế này thì em đã không mất anh phải không ?
Khoa im lặng hơi lâu , rồi buông một tiếng thở dài :
- Xin lổi.
Tú Vân hơi ngẩng mặt lên , mỉm cười như cố dằn xúc động :
- Ôi ! sao em nói chuyện điên khùng quá . Đáng lẽ em không nên nhắc đến chuyện đó nữa làm anh mất vui.
Khoa không trả lời , câu nói của cô làm anh không thể không suy nghĩ . Tú Vân sợ làm anh mất vui . Thật là lạ . Từ đó đến giờ cô có cần biết đến tâm trạng anh ra sao đâu . Con gái thật khó hiểu . Cái gì vuột khỏi tầm tay mới chịu quay lại trân trọng , nhưng như vậy cũng đâu được . Nếu ngày trước cô hiền hòa thế này thì có lẽ Đan Thụy đã không khổ đau tả tơi . Thật đáng tiếc !
Mải suy nghĩ , Khoa không thấy Tú Vân nhìn anh mải miết . cô nói như rụt rè :
- Hình như em làm anh khó chịu phải không ?
- Không đâu , tôi chỉ thấy lạ một chút . Có bạn đến kìa . Vân ra tiếp đi.
Tú Vân đứng dậy . Ngoài cửa là một tốp người đi vào , cười nói ồn ào . Tú Vân đón mấy gói quà một cách vui vẻ.
- Vô nhà đi quí vị . Nảy giờ chỉ chờ quí vị thôi đó.
Thấy Khoa , vài người đi về phía anh , nháy mắt :
- Tưởng mày lặn khỏi đây luôn rồi chứ . Không ngờ cũng còn nặng tình bạn bè . Một lát phải phạt vài ly mới được.
Trọng Đan cười to :
- Thằng Khoa phải để tao chơi với nó . Tụi bâ đứng ngoài ủng hộ thôi.
Khoa hất đầu lên :
- OK , chiều nay là phải chơi tới bến . Thằng nào giữ kẻ là cho về hưu đó nhé.
- Hoan hô . Chà , có vợ rồi mà còn chịu chơi dữ ta . Nhất mày đó Khoa.
Mọi người ngồi vào bàn , cười nói ăn uống . Không khí vẫn náo nhiệt như trước kia . Vẫn như không có ai thay đổi . Vẫn nói năng bạt mạng bốp trời . Chỉ thiếu có nhảy nhót vì đây là đám giỗ . Nhưng vui thì vẫn vui.
Chưa bao giờ Tú Vân chiều chuộng Khoa đến như vậy . Ân cần tha thiết đến như vậy . Rõ ràng là đối với cô chiều nay , Khoa mới là trọng tâm . còn bạn bè chỉ là sự góp mặt không đáng kể . Điều đó làm anh không thể không cảm động.
Đến tối mọi người mới ra về . Tú Vân chỉ đi miết theo Khoa ra cổng :
- Tôi nay anh có thấy vui không ?
Khoa đã hơi say , anh cười như hưng phấn :
- Tất nhiên là vui chứ . Lâu rồi mới gặp lại bạn bè , không vui sao được ?
- Vậy mai mốt sinh nhật em anh tới nữa nghe.
- Tất nhiên rồi . Thôi Vân vô đi , tôi về nghe.
Anh dắt xe ra đường . Tú Vân vẩn đứng yên nhìn theo cho đế khi bóng anh mất hút . Cô còn đang ngẩn ngơ thì tie6'ng Trọng Đan vang lên phía sau :
- Công nhận bà đóng kịch quá xuất sắc . Chiều chuộng hết ý , đố tên con trai nào mà không cảm động.
Tú Vân không trả lời , lặng thinh quay vào nhà . Cô nói tên Đan cũng không hiểu . Thái độ vừa rồi của cô thuyệt nhiên không có gì là kịch , mà đó là tình cảm thật . Cô say mê Khoa và qụy lụy Khoa . Cái gì mất đi rồi mới thấy quí . Ngày trước cô không hề sợ mất Khoa nên bắt anh chiều chuộng . Bây giờ muốn giành lại anh , tự nhiên cô phải khác đi chứ.
Trọng Đan thọc tay trong túi quần , lững thững đi cạnh Tú Vân :
- Sao lúc nảy bà không tìm cách giữ hắn lại . Khờ quá ! Có cơ hội ngàn vàng mà để vuột cha nó rồi.
Tú Vân quay lại , nhướng mắt :
- Đdược không ? Dễ gì ảnh chịu.
- Không lẽ bà không có cách thuyết phục . Lúc nảy tôi cố ý ép cho hắn uống say để bà dễ ra tay . Ai ngờ bà kém thông minh đến vậy.
Tú Vân thừ người ra , tiếc ngẩn tiếc ngơ :
- Sao lúc nảy ông không nói . Tức thật , dễ gì rủ ảnh tới nữa . Thật tức ông quá.
Đan phẩy tay :
- Thôi dẹp đi . Không lúc này thì còn lúc khác . Tôi cá với bà nếu có bạn bè đông đủ là hắn tới liền.
- Sợ con Thụy không cho đi.
- Nếu Đan Thụy không cho đi thì hồi chiều hắn không tới đây đâu . Hắn coi vợ như là trời mà . Thì ra Đan Thụy cũng biết điều đấy chứ.
Câu nói của Trọng Đan là Tú Vân nghe đau nhói . Cô không chịu nổi cách yêu chiều vợ của Khoa , tự nhiên cô gắt lên :
- Sao anh biết ảnh coi vợ là trời ?
- Ê , đừng ghen bà chị . Ghen cũng không được gì đâu.
Chợt nhớ ra , mắt cô sáng lên :
- Ông nói ảnh mê vợ hả ? Không dám đâu . Hôm nọ tôi đến công ty rủ ảnh đi uống cà phê . chuyện đó ảnh đâu có kể lại với con nhỏ . Đấy , mê khỉ Gì !
Trọng Đan có vẻ chú ý :
- Đdan Thụy không biết mấy chuyện đó à ?
- Tất nhiên.
- Tên này không thành thật tí nào . Trong khi Đan Thụy không giấu hắn chuyện gì hết , còn hắn thì chuyện lớn như vậy cũng giấu biến . Láu cá thật ! Ê , bà Vân.
- Cái gì ?
- Hắn không kể với vợ nghĩa là hắn có tình ý gì đó . Tấn công tiếp đi.
- Dĩ nhiên
Trọng Đan lẩm bẩm :
- Tội nghiệp Đan Thụy , khờ quá !
Chuyện Khoa không thành thật với Đan Thụy là hắn thấy khó chịu . Cô trung thành với một người lừa dối mình . Trong khi hắn thật lòng đến vậy mà vẩn là người thua cuộc . Đau thật !
Khoa bước vào phòng giám đốc , không thấy ông Vương đâu , chỉ có hai vị khách lạ mặt đang ngồi trong phòng , vẻ mặt lạnh như tiền . Thấy anh , ông khách mập mạp lên tiếng.
- Đdi làm giờ này là hơi trể đó chú em . Công ty này làm ăn như vậy thảo nào …
Khoa mỉm cười lịch sự :
- Xin lổi hai vị chờ giám đốc có chuyện gì ? Tôi có thể giải quyết thay ông ấy.
Ông khách có tướng tá tròn như hột mít nhìn Khoa từ đầu đến chân , rồi cười khẩy :
- Chú em làm cái gì ở đây vậy ?
- Tôi làm trợ lý cho ông Vương.
- Trợ lý hả ? Thế ông ta thiếu nợ ngân hàng cả tỉ đồng , chú em biết không ?
Khoa đứng yên , cái tin làm anh cảm thấy bàng hoàng , linh tính làm anh hiểu sự có mặt của hai vị khách là điều bất thường . Tuy vậy , phong cách xã giao quen thuộc vẩn không mất đi , anh điềm đạm :
- Xin lổi , hai vị có thể cho biết quí danh ?
Người đàn ông gầy còm lên tiếng :
- Cứ nói với giám đốc của chú em là có anh Hai Lý tới thăm . Nói như vậy là hắn biết rồi . Tự hắn sẽ vác xác tới tìm chúng tôi thôi.
Ông ta quay qua ông mập :
- Về thôi , nhắn như vậy là đủ rồi . Tôi ghét chờ đợi lắm.
Cả hai đi ra cửa , không thèm chào Khoa một tiếng . Anh đứng tựa bàn nhìn theo họ , suy nghĩ căng thẳng . Có ngốc đến mấy anh cũng đoán được họ là chủ nợ của ông Vương . Nhưng chủ nợ của ông Vương phải thân hành đến tìm khi nghe tên thì quả là không bình thường rồi.
Khoa ngồi phịch xuống bàn , ôm đầu suy nghĩ . Hai ngày nay giám đốc không đế công ty . Mọi chuyện đều do anh đứng ra giải quyết . Anh không thấy có gì bất thường vì thỉnh thoảng ông Vương cũng đi nước ngoài như vậy , nhưng bây giờ thì …
Khoa chợt lạnh người . Nếu ông Vương vở nợ bỏ trốn , thì số phận anh sẽ ra sao ? Tất cả vốn liếng Khoa đã đổ vào cổ phần của công ty . Công ty sụp đổ thì sự nghiệp anh cũng bị chôn vùi theo . Anh tìm đâu ra chổ làm mới có vị trí vửng vàng và thu nhập cao như ở đây . Nghĩ đến chuyện phải tìm chổ làm mới với vị trí khiêm tốn và đồng lương chỉ vừa đủ sống . Anh thấy xuống tinh thần khủng khiếp.
Anh ngẩn đầu lên , bấm số máy nhà ông Vương chờ thật lâu vẩn không có ai nhất máy . Anh gọi số di động thì máy đã bị khoá . Anh chán nản ngồi ngửa ra ghế , bất động.
Chiều xuống lúc nào anh vẩn không hay . Khi anh nhận ra thì trời đã tối . Anh đứng dậy đi xuống nhà dưới , các nhân viên đã về hết , chỉ có anh là người sau cùng . Anh lặng lẽ khoá cửa rồi ra sân lấy xe về nhà.
Đan Thụy ngồi ở cửa sổ , mắt miết nhìn ra cổng . Thấy Khoa về , cô chạy ra cười hớn hở :
- Sao anh về trể vậy ? Nảy giờ em sợ quá . Em nghĩ đủ thứ chuyện luôn.
Anh cười nhẹ :
- Em nghĩ cái gì vậy ? Tưởng tượng anh bị xe tông hay nằm bệnh viện phải không ?
Cô níu tay anh , nhăn mặt :
- Nói bậy quá hà !
Cả hai vào nhà . Đan Thụy âu yếm cởi áo cho Khoa , ríu rít đủ chuyện . Anh nghe mà tâm trí để đâu đâu . Nổi lo làm anh chưa đủ bình tỉnh trấn áp những suy nghĩ rối rắm . Chợt nhơ ra , anh vội mặt áo vào :
- Em ở nhà nghe . Anh đo công chuyện một chút.
Mặt Đan Thụy có vẻ thất vọng , cô gật đầu một cách Ỉu xìu . Vẻ mặt cô làm Khoa thấy tội nghiệp . Nhưng anh không còn tâm trí để dỗ dành . Anh hôn nhẹ cô , rồi hấp tấp ra sân lấy xe . phóng nhanh đến nhà ông Vương.
Cửa trong và cổng đều khoá . Người hàng xóm bảo gia đình ổng đóng cửa mấy hôm nay , nhưng không biết đi đâu.
Khoa chán nản quay về nhà . Anh quăng chìa khóa xuống bàn lẳng lặng nằm dài ra salon , nhắm mắt suy nghĩ.
Đan Thụy ngồi dưới gạch , rụt rè để tay trên ngực Khoa :
- Anh làm sao vậy , nói với em đi . Nảy giờ anh làm em sợ quá.
Khoa mở mắt . Anh kéo cô ngồi lên cạnh mình :
- Anh đang gặp rắc rối . Ông giám đốc vở nợ bỏ trốn rồi . Nhân viên trong công ty chưa ai biết , anh cũng chưa biết giải quyết ra sao vói họ nửa.
Mắt Đan Thụy tròn xoe sợ hãi . Cô hiểu chuyện một cách nhanh chóng . Điều đó làm cô thấy bất an và cứ im lặng nhìn Khoa.
Anh cố mỉm cười với cô :
- Em sợ lắm phải không ? Em nghĩ gì vậy ?
Đan Thụy nói khẽ :
- Như vậy là tiền của mình cũng bị mất rồi.
- Em lo lắm hả ?
- Mai mốt mình sẽ không có tiền sống phải không anh ?
Khoa tránh không nhìn cô :
- Không đến nổi như vậy đâu . Anh sẽ tìm chổ khác làm . Có điều nó không được như ở đây.
- Có được không anh ?
- Đdược chứ , thành phố này thiếu gì chổ làm.
Đan Thụy cười lên , nụ cười thật vô tư :
- Như vậy thò có gì đâu mà anh lo . Không làm được chổ này thì mình tìm chổ khác . Còn mất tiền này thì mình sẽ làm ra tiền khác.
Thấy mặt Khoa vẩn cứ đăm đăm . cô nhéo mủi anh , nủng nịu :
- Cười lên đi mà, mặt anh mà không cười là xấu lắm . Không cười em không chịu đâu.
Cô áp mặt lên mặt Khoa , vừa hôm vừa cắn . Cử chỉ trẻ con của cô làm Khoa thấy dịu lại . Anh nắm tay cô đưa lên môi :
- Em có biết mình mất số tiền lớn lắm không . Anh đã định đến lúc nào đó đủ vốn , anh sẽ mở một công ty độc lập do mình làm chủ . Bây giờ thì cơ hội đó mất rồi . Anh vẩn phải đi làm cho người khác , Thậm chí thu nhập còn tệ hơn . Em có biết chồng em sẽ thất cơ lỡ vận không ?
- Biết , nhưng em thấy mình cũng đâu bị chết đói . Chỉ cần đủ tiền sống là được rồi . Với lại em sợ anh làm giám đốc lắm . Người ta bảo giám đốc có đia. vị thì sẽ đâm ra ăn chơi , bồ bịch tùm lum , em sợ anh như vậy lắm.
- Đdừng có nhìn gần như vậy Thụy.
Đan Thụy hỉnh mủi lên :
- Không , em nhìn xa đấy chứ ! Em xem báo thấy nhiều chuyện như vậy rồi . Nếu phải chọn lựa thì em thích để anh nghèo hơn . Như vậy anh vỉnh viển là của em.
Khoa nhướng mắt , lắc đầu nhìn cô . Đan Thụy dặt ngón tay lên miện không cho anh nói rồi lại huyên thuyên :
- Với em , chỉ cần một căn nhà nhỏ , một người chồng lúc nào cũng yêu em và kinh tế vừa phải . Đấy , bao nhiêu đó là đủ . Với lại em thấy chạy theo tiền biết bao nhiêu cho đủ.
Khoa gỏ Nhẹ lên mủi cô :
- Em có biết vơ của một giám đốc và vợ của một kỷ sư gía trị khác nhau xa lắm không ?
- Với em thì vợ của ai cũng là bình đẳng . Còn người khác nghĩ mình ra sao em không cần . Em nói thật đấy.
- Em còn nghĩ gì nửa không ? ở đâu em có những tư tưởng đó vậy ?
- Em đọc báo đấy.
- Chà , nếu không có chuyện này chắc chẳng bao giờ anh hiểu được quan niệm của em . Em nghĩ như người lớn vậy . Lạ thật !
- Mai mốt anh đừng nghĩ em là con nít nửa nghe . Em tự ái lắm . Con nít hay bị người ta khi dễ.
Khoa bật cười :
- Sao vậy ?
- Em không nói cụ thể . Nhưng lúc ở nhà chị Vân , em có cảm giác như vậy.
- Này , đừng bao giờ em nghĩ đến chuyện củ nửa được không ? Anh muốn em hoàn toàn vui vẻ khi sống với anh . Cũng như anh luôn cố gắng làm cho hai đứa hạnh phúc . Em cứ buồn làm sao anh yên tâm.
Đan Thụy ngước lên . Khoa thấy gương mặt cô thật trong sáng , thanh thản . Cô cười vô tư :
- Em quên chuyện đó rồi . Bây giờ em chỉ còn có nghĩ về anh thôi.
- Nghĩ về một ông chồng sắp thất nghiệp , có làm em thấy nặng nề không ?
- Không , ngược lại em thấy yên ổn.
Khoa bật cười :
- Em thật là khác người , em làm anh tức cười quá.
Đan Thụy cùng cười theo anh . Nụ cười là Khoa quên đi nổi lo cứ trỉu nặng lòng anh từ chiều đến giờ . Đan Thụy có thái độ thật lạ . Cô phản ứng ngoài sự tưởng tượng của anh . Cô không biết lựa lời an ủi động viên như cách người ta vẩn làm đối với những người thất bại . Nhưng ý nghĩ bình dị chững chạc của cô lại làm anh nhẹ nhàng . Cô làm cho anh thấy mọi chuyện chẳng có gì nặng nề lắm . ngược lại , thất bại của anh vô tình đem lại sự hạnh phúc yên ổn của tinh thần . Có người vợ như Đan Thụy chắc chỉ được một vài người như anh mà thôi .
Một tuần sau thì Khoa thôi không đến công ty nữa . Nhân viên cũng tự động gỉai tán . Khoa chán nản quá nên không quan tâm đến sự tan rã của nó ra sao nữa . Anh chỉ nhờ bạn bè giới thiệu chổ làm mới hợp với chuyên môn của mình.
Một háng sau anh vào làm cho một công ty Nam Triều Tiên . Ngay từ ngày đầu anh đã thấy trước mình sẽ không thể dừng chân ở đây lâu . Vì vị Giám Đốc Triều Tiên này xem ra thật khó chịu . Vừa phóng vấn xong ông ta đã yêu cầu Khoa đến làm ngay vào buổi chiều . Ba n đầu Khoa không hiểu vì sao . Nhưng một người bạn nói cho anh biết vì đây là ngày đầu tháng , ông ta không muốn mất một buổi tiền lương nào . Nghe xong Khoa kinh ngạc đến mức miển bình luận , anh không nén được một nụ cười khinh bỉ , nhưng vẫn không phản đối.
Điều làm anh bực nhất là ngôn ngữ bất đồng giữa anh và ông giám đốc . Các nhân viên trong công ty làm việc lâu năm nên hiểu được , nhưng Khoa thì không . Anh nói tiếng Anh rất chuẩn . Còn ông ta thì nói tiếng bồi đến mức nghe không hiểu ra làm sao cả . Những lúc như vậy , ông ta khoa tay bực bội ra mặt , làm Khoa cũng tư ái đến nổi nóng.
Trưa nay ông giám đốc cứ đưa anh đi Vũng Tàu giao máy cho một công ty ở đó . Khoa xua tay “ no, no” một tràng , anh bảo rằng đó không phải là công việc của một kỹ sư có chuyên môn như anh . Thế là ông ta kinh ngạc nổi giận ầm Ỉ , thậm chí mắng anh là đồ con bò . Khoa giận điên người định mắng cho ông ta một trận . Nhưng Hưng đã khéo léo ra hiệu cho anh im lặng.
- Tính ông ta là vậy , ở đây ai cũng nhẩn nhịn để có việc làm , mày hiểu không ? đừng có đem nề nếp của công ty cũ áp dụng ở đây . Ở đó mày có quyền hành . Nhưng ở đây mình là nhân viên như nhau . Nếu mày cự lại ông ta thì tao cũng sẽ bị ảnh hưởng . Không lẽ mày muốn tao với mày thất nghiệp cho có bạn hả . Tao còn vợ con nữa Khoa ạ.
Nói xong , Hưng quay qua ông giám đốc nói một tràng tiếng Anh bồi . Anh phải thuyết phục thật lâu mới làm ông ta nguôi giận.
Cuối cùng Khoa cũng phải đồng ý đi giao máy . Anh thấy tự ái ghê gớm . Nếu không sợ làm ảnh hưởng đến Hưng , có lẽ anh sẽ chống đối tới cùng . Dù sao Hưng cũng là người giới thiệu anh vào công ty . Anh đâu có nỡ để hắn bị vạ lây.
Lúc này tinh thần Khoa xuống thấp hơn bao giờ hết , anh không thể sống an phận như Đan Thụy muốn . Anh đã ở vị trí cao cho nên khi rơi xuống anh không chịu đựng được cảm giác thất chí , hận đời . Nhất là không khí căng thẳng trong công ty làm thần kinh anh quá mệt mỏi.
Trưa anh còn ở lại công ty làm cho xong chương trình thì Tú Vân chợt đẩy cửa bước vào . Khoa ngẩn lên nhìn , kinh ngạc đến sửng sốt khi thấy cô . Anh vội tắt máy đứng dậy lôi cô ra cửa :
- Làm sao Vân biết tôi ở đây ? Mình ra quán cà phê đi.
Tú Vân ngoan ngoản đi theo anh :
- Anh đừng lo , em biết giờ đây không có ai nên mới dám đến . Em không làm ảnh hưởng đến anh đâu.
Ca/ hai vào quán cà phê sát bên công ty . Khoa im lặng rút thuốc châm lửa . Tú Vân nói nhỏ nhẹ :
- Sao công ty anh vỡ nợ mà anh không nói với em ?
- Nói ra cũng không có Ích gì.
- Hôm đó em đến tìm anh mới biết . Lúc đó em không biết kiếm anh ở đâu , đến nhà anh thì không tiện . May là hôm qua gặp anh Hưng em mới biết.
Khoa vẫn im lặng hút thuốc . Tú Vân nói như cảm thông :
- Làm ở đây anh chán lắm phải không ? Em nghe anh Hưng nói . Vả lại anh quen sai khiến nhân viên , bây giờ bị sai khiến làm sao anh chịu được.
Khoa lầm lì :
- Tôi còn phải lo cho vợ . Nhịn nhục cũng không sao.
- Em biết . Nhưng bắt một người kiêu hảnh như anh bị trói buộc tay chân thì nặng nề quá.
Khoa khoát tay :
- Đdừng nói chuyện đó nữa . Vân tìm có chuyện gì không ?
Tú Vân lôi trong xắc tay một tấm thiệp đặt trước mặt Khoa . Anh cầm lên xem.
- Sinh nhật Vân hả ? Xin lỗi , tôi quên mất.
- Nhưng anh sẽ tới chứ ?
Khoa bỏ tấm thiệp vào túi áo , buông thỏng :
- Tôi chưa biết.
Giọng Tú Vân như van nài :
- Em biết anh sợ Đan Thụy buồn phải không ? Nhưng em xin anh , dành cho em một buổi tối đâu có gì là quá đáng . Anh cho Đan Thụy cả một đời , cho em một buổi tối với bạn bè mà anh tiếc sao ?
- Không đâu Vân ạ , mình nên xem như bạn bình thường , thỉnh thoảng gặp nhau nói chuyện cho vui thôi . Vợ tôi biết tôi đến đó chắc chắn cổ sẽ không vui đâu.
- Nhưng anh đâu phải đến vì một mình em . Em mời anh với tư cách một người bạn như bao nhiêu bạn bè khác . Không lẽ anh không đến chơi với nhóm bạn củ một chút sao ?
Khoa ngồi im một lát , rồi nói lấp lửng :
- Thôi được . Tôi sẽ nghĩ lại.
- Hứa với em một tiếng đi anh . Nếu không có anh , em biết trả lời sao với tụi nó.
Khoa quấy nhẹ ly cà phê , nheo mắt :
- Tôi quan trọng đến vậy sao ?
- Anh quan trọng với bạn bè và với em . Hai cái đó ngang nhau.
Anh rít một hơi thuốc , tư lự :
- Có lẽ trong mắt cô tôi vẫn còn là người thành dạt . Nhưng bây giờ thì khác rồi . đừng ảo tưởng về tôi như vậy.
Tú Vân nói giản dị :
- Bao giờ anh cũng là thần tượng của em.
Khoa hơi cúi mặt giấu kín cảm gíac tự tin thỏa mản . Tú Vân đã khơi gợi cho anh niềm an ủi ảo tưởng về sự thành dạt của mình , điều đó làm anh thấy biết ơn cô.
Cô nhắc lại :
- Anh nhất định phải đến với em . Không có anh thì buổi tối đó em sẽ thấy không có ý nghĩa gì nữa.
Cô nhìn đồng hồ rồi đứng lên :
- Em về nghe . Anh vô làm tiếp đi.
Tú Vân đứng dậy ra dắt xe . Cô nhấn ga , chiếc xe lướt đi một cách nhẹ nhàng . Khoa vẫn ngồi yên trong quán nhìn theo cô . Tự nhiên anh cũng có cảm giác một chút êm đềm trong lòng . Như ấn tượng cô để lại , một cảm giác êm dịu thoải mái mà lúc sau này anh không tìm thấy.
Nhưng nghĩ đến Đan Thụy , Khoa gạt bỏ ý nghĩ đến dự sinh nhật cô . Anh không nỡ giấu giếm Đan Thụy vì biết trong sâu thẳ Tâm hồn cô , nhà của Tú Vân là địa ngục đen tối ma cô cố quên đi . Đan Thụy đã sợ nó thì lẽ nào anh tiếp tục tới đó tìm thú vui riêng mình.
Khoa quyết định không nghĩ tới buổi sinh nhật nữa . Vậy nhưng Tú Vân thì không để anh quên . Trưa thứ bẩy , khi Khoa chuẩn bị về thì cô gọi điện thoại đến :
- Alô , anh Khoa phải không ?
- Tôi đây . Có chuyện gì không Vân ?
- Em gọi để nhắc anh chiều nay nhớ đến . Đừng để bạn bè chờ anh đó.
Khoa thở dài :
- Vân cứ vui với bạn đi , đừng chờ tôi . Chiều nay có thể tôi bận.
- Em không tin đâu . Dù anh không đến em vẫn bắt mọi người chờ , anh đừng nói gì nữa , em không nghe đâu.
Nói rồi cô gác máy . Khoa đứng yên , rồi khẽ nhún vai khó xử . Tú Vân làm anh phân vân không dứt khoát được . Rồi chiều nay sẽ hay vậy.
Cả buổi trưa anh ở nhà với Đan Thụy , xem phim và nói chuyện phiếm . Ngồi trước màn hình mà anh nghĩ lan man đi đâu . Cảm giác chán nản xâm chiếm anh . Nếu tối nay không đến cuộc vui đó , anh sẽ trãi qua buổi tối chán phèo , rồi đi ngủ . Rồi tiếp tục đến một ngày chủ nhật bình lặng và đi làm việc . Cuộc sống lê thê thế này anh chán lắm rồi.
Trước đây với vị trí trợ lý giám đốc , Khoa có dịp giao thiệp rộng rãi với những buổi tiệc , những cuộc họp mặt bận rộn . Anh yêu thích cuộc sống đó . Bây giờ thì tất cả không còn nữa . Cảm giác sống mòn mỏi thiếu vắng sự sôi động là anh thấy mình mất hết sinh khí , và anh không chịu nổi điều đó.
Hình dung gặp lại bạn bè , với cười đùa nhảy nhót kéo dài . Khoa thấy giam mình trong nhà vô vị quá . Anh muốn đến Tú Vân không phải vì cô mà vì được có bạn , sống qua những giờ phút vui vẻ . Cái đó có gì là không đúng.
Khoa đứng lên , đến ngồi bên Đan Thụy choàng tay qua vai cô :
- Tôi nay anh có hẹn với mấy người bạn , có thể về hiơi khuya . Em ngủ trước đừng chờ anh nghe.
- Anh đi nữa hả ?
Đan Thụy ngước lên , có vẻ thất vọng , nhưng không nói gì . Cô buồn buồn :
- Anh tranh thủ về sớm với em nghe.
Khoa cúi xuống vỗ nhẹ mặt cô :
- Đdừng buồn nghe cưng . Em xem phim khuya rồi ngủ là vừa . Đừng chờ anh nhé.
Anh vào phòng thay áo , rồi dắt xe ra sân . Anh ghé một tiệm trên đường mua quà và đến nhà Tú Vân.
Trong nhà vẳng ra tiếng nhạc và tiếng cười ồn ào . Hình như anh là người đến sau cùng . Vừa dựng xe xong , Khoa đã thấy Tú Vân chạy ào ra . Hôm nay cô mặc chiếc đầm màu nhạt , mềm mại và quyến rủ kỳ lạ . Dù không cố ý nhìn , anh vẫn nhận ra tối nay cô thật đẹp , thật duyên dáng uyển chuyển . Cô gây cho người đối diện cảm giác nửa gần nửa xa , tạo một ấn tượng tuyệt vời khiến người ta khó quên.
Tú Vân vịn cổ xe , nói như muốn khóc :
- Nảy giờ em chờ anh , nếu anh không đến là em thất vọng lắm.
Khoa mỉm cười , đặt gói quà vào tay cô :
- Chúc sinh nhật vui vẻ.
- Chúc anh cũng vui vẻ.
Cô cười rạng rỡ nắm tay kéo Khoa vào nhà . Trọng Đan dang ngồi ở góc phòng , đứng dậy hô lớn :
- Đdề nghị quí vịvỗ tay mừng con người chủ nhân mong đợi đã đến.
Tất cả ngoái đầu ra cửa , rồi cười ầm lên :
- Hoan hô ông bạn chịu chơi của chúng ta.
- Hoan hô !
- Thế mới là Minh Khoa chứ . Có vợ thì có vợ , chơi thì cứ chơi.
- Ai như tên Hưng vậy , nó muốn tu thì cứ để nó tu . Mặc nó.
Mọi người đứng quanh bàn . Rượu được rót tràn cả mổi ly , rồi tất cả nâng ly lên.
- Chúc mừng sinh nhật.
- Mừng châu về hợp phố.
Tú Vân đứng cạnh Khoa , quay lại nhìn anh cười tươi tắn . Khoa cũng cười với cô , anh có cảm giác tất cả đều như xưa . Vẫn là cuộc sống vui vẻ vô tư như anh chưa hề trải qua thất bại . Cảm giác đó làm anh phấn chấn lên . Anh chạm ly với Tú Vân , rồi uống cạn ly của mình.
Tú Vân ngồi cạnh anh ở đầu bàn , cười nói dịu dàng và âu yếm gắp thức ăn cho anh . Cô gây cho anh cảm giác chúa tể như tối nay anh mới là nhân vật chính . Điều đó mơn trớn sự kiêu hảnh ngạo mạn trong tâm thức anh , và anh thấy tối nay cô thật đáng yêu
Buổi tiệc tàn là bắt đầu một tiếc mục mới . Nhạc nổi lên giần giật như cuốn chân . Tất cả đúng lên , túa ra giữa phòng khách . Rất tự nhiên , Tú Vân đặt tay lên vai Khoa . Như thế giữa cô với anh chưa hề có một khoảng cách . Cô gục đầu lên vai anh , lim dim mắt bước theo điệu nhạc . Khoa cũng ôm choàng lưng cô . Hơi rượu là anh cảm thấy lâng lâng đầu óc chếch choáng như ngây như say . Anh ôm gọn tấm thân mềm mại của cô . Ấn tượng cô vừa xa vừa gần làm anh háo hức muốn khám phá tìm kiếm . Như cô là một Tú Vân quen thuộc , thoắt trở nên xa lạ , rồi cũng trở lại gần gủi . Tự nhiên anh thấy thèm được hôn cô kỳ lạ.
Hai người cứ dìu nhau hết bản này đến bản khác . Tình cảm mỗi lúc một dâng đầy da diết và lãng mạn . Cả hai không nhìn thấy Trọng Đan ra hiệu cho bạn bè lặng lẽ ra về . Bỏ mặc họ Ở góc phòng tối mờ mờ với tiếng nhạc dìu dặt . Rồi Tú Vân khẽ liếc ra ngoài , thấy không còn có ai , cô nhón chân lên hôn Khoa . Cô nói thật tình tứ :
- Em yêu anh . Vẫn còn yêu anh , không bao giờ quên anh được.
Câu nói thủ thỉ như đốt cháy trái tim anh . Khoa cúi xuống ôm ghì lấy cô , hôn đắm đuối . Anh ngước lên nhìn xung quanh . Phòng khách vắng ngắt như đồng tình với những ham muốn mù quáng . Bất giác anh bồng xốc Tú Vân lên . Cô nhìn vào cánh cửa ở cuối phòng khách . Anh dùng chân đá cửa , bước vào trong …
Sáng hôm sau thức dậy , Khoa thấy mệt và nhức đầu kinh khủng . Anh chống tay ngồi lên , sửng sốt khi thấy Tú Vân nằm bên cạnh . Cô vẫn ngủ ngon lành.
Khoa đứng xuống đất , vội vả mặc đồ . Cả giác nặng nề trỉu nặng trong lòng anh khi nhớ đến mọi chuyện đêm qua . Anh định đi ra khỏi phòng thì Tú Vân chợt mở mắt . Cô gọi khẽ :
- Anh Khoa.
Khoa dừng lại , dựa tường nhìn cô . Tú Vân ngồi lên :
- Anh về sao . Ở lại với em chút đi.
Anh ngồi phịch xuống ghế , hai tay ôm đầu chán ngán . Đó là cảm giác tự chán mình . Anh không hiểu sao mình có thể hành động như vậy . Đan Thụy có lổi gì chứ !
Tú Vân đến cạnh Khoa , vịn tay lên vai anh :
- Anh nghĩ gì vậy ? Anh sợ Đan Thụy biết phải không ?
Khoa lắc đầu không muốn trả lời . Tú Vân vuốt ve khuôn mặt anh :
- Em sẽ không để nó biết đâu . Anh đừng lo . Tính nó ngây thơ dễ tin lắm . Anh có thể giải thích với nó tối qua anh ở nhà người bạn . Bảo đảm nó sẽ tin anh mà.
Khoa giữ tay cô lại , ngẩng mặt lên :
- Đdêm qua cả hai chúng ta đã làm chuyện không nên . Tôi thật là thằng tồi không ra gì . Lổi là ở tôi . Mai mốt chúng ta đừng nên gặp nhau nữa Vân ạ.
- Không có lổi . Lổi là tại em đã không kềm chế vì em yêu anh.
- Đdừng nói chuyện đó . Đừng bao giờ nhắc đến nữa . Quên đi Vân ạ . Tôi thành thật xin lổi về chuyện đêm qua . Mong là từ đây về sau mình đừng sai lầm nữa.
Tú Vân lắc mạnh đầu . Cô ôm choàng qua cổ Khoa :
- Không , đừng tránh em như vậy . Em xin anh , mai mốt đừng tránh em , em …
Khoa gỡ tay Tú Vân ra , rồi đứng dậy :
- Quên tôi đi Vân ạ ! Tôi về.
Mặc Tú Vân đứng lặng nhìn theo , anh bước nhanh ra ngoài . Những bước đi như trốn chạy.
Đan Thụy đón anh bằng vẻ mặt bơ phờ . Vẻ mặt như một lời kết tội Khoa . Anh kéo cô vào lòng :
- Sao mặt em xanh vậy ? Em lo cho anh phải không ?
- Đdêm qua em không ngủ được . Em thức suốt đêm sợ đủ thứ . Mà cũng không biết anh đâu để tìm . Em khổ sở quá.
Khoa vuốt ot'c cô , áp mặt vào mặt cô , giọng hối hận sâu xa :
- Anh xin lổi . Mai mốt anh sẽ không để em chờ như vậy đâu.
Đan Thụy ngước lên :
- Nhưng đêm qua anh ở đâu vậy ? Sao không về nhà với em ? Ở nhà một mình em sợ quá /
Khoa quay chổ khác , không dám nhìn cô :
- Anh ở chơi nhà thằng bạn , mải nói chuyện nên không hay đã khuya . Cuối cùng phải ở lại đó ngủ.
Đan Thụy không hỏi gì nữa . Cô tin ngay , tin một cách thành thật . Thái độ của cô là Khoa thấy nhẹ lòng . Anh hôn cô thật lâu , thật dịu dàng như ngàn lần xin lổi.
Cử chỉ của anh làm Đan Thụy cảm động . Cô nghĩ anh hối hận vì đã để cô ở nhà một mình . Cô yên tâm rằng sau này sẽ không có lần thứ hai nữa . Thật ra anh có làm gì quá đáng đâu.
Cả ngày chủ nhật anh không đi đâu , chỉ quanh quẩn bên cô , săn sóc chiều chuộng đến từng cử chỉ nhỏ . Đến mức cô cứ ngạc nhiên tự hỏi vì sao anh ân cần đến vậy.
Hôm sau Khoa lại nhận điên thoại của Tú Vân ở công ty . Vừa nghe tiếng cô , anh đã ngắt lời :
- Xin lổi , đang giờ làm việc nên không thể nói chuyện lâu . Từ đây về sau đừng gọi cho tôi như vậy, Vân ạ.
- Anh Khoa , đừng trách em như vậy . Em chỉ muốn hỏi anh về nhà có rắc rối gì không thôi.
- Đĩ nhiên tôi có cách nói để vợ tôi yên tâm . Nhưng từ đây về sau chúng ta đừng sai lầm như vậy nữa.
Nói xong anh bỏ máy xuống lầm lì trở về bàn làm việc của mình . Anh chìm đắm trong mớ tâm trạng nặng nề không lối thoát . Mà cũng không tìm cách lý giải nó . Chỉ biết rằng công việc anh và Tú Vân làm là nổi ám ảnh đen tối . Anh muốn thoát ra lập tức đồng thời cũng hiểu mình ., không cách gì thoát được.
Đan Thụy bước ra cửa . Cô mở to mắt nhìn khi thấy người khách không mời mà đến là Trọng Đan . Cô luống cuống đứng yên , không biết phải làm thế nào . Trọng Đan tự nhiên như ở nhà mình , anh chủ động ngồi xuống ghế , đồng thời kéo ghế cho cô :
- Thụy ngồi xuống đi.
Đan Thụy vẩn đứng yên :
- Anh tới đây có chuyện gì ?
- Tất nhiên là có chuyện . Nhưng Thụy ngồi xuống đi.
- Anh Khoa không thích anh tới đây đâu.
Trọng Đan bật cười nghiêng ngửa như nghe một câu nói khôi hài :
- Đĩ nhiên là chồng cô không muốn tôi tới đây rồi . Càng không hài lòng chút nào nếu tôi giúp vợ hắn hiểu những bí mật của hắn.
Đan Thụy không trả lời , cô chiếu đôi mắt thiếu thiện cảm nhìn hắn . Trọng Đan không cười nữa , hắn giữ vẻ mặt thật nghiêm trang :
- Tôi biết từ đó giờ cô luôn có ấn tượng xấu về tôi . Nhưng thật ra tôi có làm gì đâu . Ngoài sự thô bạo lần đầu tiên đó ra . Tôi luôn đối xử Tốt với cô kia mà . Bỏ những thành kiến về tôi đi Thụy . Sao không xem tôi như một người bạn , có phải hay hơn không ?
- Chắc hắn anh Khoa không thích tôi kết bạn với anh đâu.
- Cô thật là một mẩu phụ nữ chung thủy , tuyệt đối sống cho chồng . Nhưng cô có tự hỏi Khoa , nó có xứng với sự tin tưởng của cô không ? Cô bị lừa dối thật là ngọt ngào.
- Anh nói bậy gì đấy ?
- Không , tôi không nói bậy . Chỉ có cô là quá ư khờ khạo . Khờ đến mức ngu ngốc.
Đan Thụy không trả lời hắn . Chỉ im lặng nhìn . Vẻ mặt đề phòng và ác cảm . Trọng Đan biết có nói gì cô cũng không tin . Hắn đành vào đề bằng cách khác . Hắn lẳng lặng lấy xấp hình trong túi ra , trải từng tấm lên bàn.
Đó là những kiểu hình hắn chụp Khoa và Tú Vân trong đêm sinh nhật . Hắn im lặng quan sát phản ứng của cô . Đan Thụy mở lớn mắt chăm bẵm từng kiểu . Cả người cô run bắn lên . Cô không nói một tiếng , cũng không khóc chỉ đứng lặng bất động rồi khụy xuống nền gạch.
Trọng Đan đứng bật dậy . Hắn xô ghế lao về phía Đan Thụy đỡ cô lên . Cả người cô mềm nhủn lạnh giá . Hắn mạnh dạn bồng cô đặt vào ghế sô pha , rồi quì xuống bên cạnh :
- Bình tỉnh đi Thụy . Cô làm sao vậy ? Tôi đưa cô đến bác sĩ nghe.
Đan Thụy lắc đầu , vẫn không nói một tiếng . Cô bị chấn động đến mức rả rời từng tế bào thần kinh . Cô không ý thức được gì ngoài cảm giác đau đớn xé nát trái tim và bật khóc nức nở.
- Vậy là họ vẩn yêu nhau . Ảnh dối gạt tôi , xem thường tôi . Tôi biết phải làm sao đây ?
Trọng Đan im lặng nhìn Đan Thụy . Hắn không ngờ cô phản ứng nhẹ nhàng như vậy . Chỉ có nước mắt chứ không có la hét phẩn nộ . Tự nhiên hắn nhớ lại buổi tối Tú Vân hành hạ cô . Cả hai phản ứng thật khác nhau . Thật kỳ lạ , hắn bỗng thấy yếu đuối đến nao lòng . Hình như lần đầu tiên trong đời hắn thật sự thương xót người khác.
Quả thật là lần đầu tiên hắn thấy có một phụ nữ yếu đuối nhẩn nhịn và hoàn toàn hiền lành . Hiền đến mức không thể là mối đe dọa cho ai , đến mức là người khác mủi lòng tội nghiệp . Còn hắn thì … suy nghĩ cho cùng hắn đâu phải là người sắt đá . Có điều trái tim thành thật của hắn bị che khuất bởi những hành động đểu gỉa nên khó ai có thể nhận ra . Nhất là Đan Thụy.
Cô vẫn giấu mặt trong cánh tay , khóc run cả người . Trọng Đan ngồi im nhìn cô khóc . Cuối cùng chịu không nổi , hắn nói thật dịu dàng :
- Nín đi Thụy . Thấy cô khóc như vậy tôi khổ tâm quá . Cô phải bình tỉnh để đối phó với hoàn cảnh chứ.
Đan Thụy buông tay xuống :
- Tôi tự hiểu mình lắm . Tôi không có quyền cấm đoán họ đến với nhau , vì suy cho cùng tôi vẩn là người đến sau . Vẩn thua thiệt so với chị Vân , tôi biết phải làm sao đây.
- Khờ quá vậy Thụy . Cô có quyền của người vợ mà.
- Quyền hành đó có sử dụng với anh Khoa được không ? Anh biết đó , tôi không thể làm ầm Ỉ như chị Vân được , huống gì là cấm đoán . Ảnh còn thương chị Vân thì cưới tôi làm gì , rồi bây giờ đẩy tôi vào hoàn cảnh phủ phàng thế này . Ôi , tôi không muốn sống nửa.
Trọng Đan hoảng lên :
- Đdừng có ý nghĩ như vậy Thụy . Thật ra họ không xứng đáng để cô thất vọng vậy đâu . Tại sao cô không cứng rắn lên , chủ động chia tay với Khoa để tìm hạnh phúc khác.
Đan Thụy không trả lời , chỉ khóc . Nước mắt ràn rụa trên mặt . Trọng Đan nhìn đôi mắt đẹp nảo nùng của cô , hắn thấy tim đập loạn trong lồng ngực . Hắn không kềm được ý muốn nắm tay cô :
- Cô cứ nghĩ Khoa là tất cả của đời cô . Nhưng bây giờ khác rồi . Hắn không thể thật lòng với cô . Đừng quên hắn với Tú Vân yêu nhau đã 10 năm . Tình cảm đó mọc rễ trong tiềm thức hai người rồi , bỏ nhau đâu có được.
Câu nói đó của hắn làm Đan Thụy thêm chết điếng trong lòng . Cô gục đầu xuống tay khóc như mưa như gío . Trọng Đan nói nhanh :
- Cô hãy tập quen với tư tưởng Khoa chưa phải là tất cả của cô đi . Tại sao không chịu nhìn lại tôi , nhìn lại tình cảm của tôi dành cho cô . Nó sâu sắc và nguyên vẹn hơn Khoa nhiều.
Đan Thụy nín khóc , ngước mắt nhìn Trọng Đan :
- Trong lúc này mà anh còn đùa được sao ?
- Không hề đùa , tuyệt nhiên tôi không có ý nghĩa đó . Tin tôi đi Thụy.
Chợt nhận ra tay mình nằm trong tay hắn , Đan Thụy rút nhanh tay ra :
- Nếu anh nghĩ tôi yếu hèn đến mức bám vào anh khi bị bỏ rơi thì không phải đâu . Tôi không đến nổi nhu nhược vậy đâu . Anh đừng có nói nữa.
- Tôi không nghĩ cô nhu nhược , nhưng cô hãy nghĩ đến tình cảm của tôi.
Đan Thụy nín thinh không trả Lời . Một lát sau cô nhìn hắn , giọng nghẹn đi vì nước mắt :
- Cám ơn anh đã cho tôi biết chuyện này . Bây giờ anh về đi.
Trọng Đan lắc đầu . Hắn kiên nhẩn ngôÌ thuyết phục cô . Đan Thụy vẩn một mực nín lặng . Cuối cùng hắn đứng dậy thất thểu đi ra cửa.
Một lát sau , Khoa về đến . Nhìn mấy tấm hình còn rơi vãi dưới đất , anh nhặt lên xem rồi bàng hoàng đứng chết sửng nhìn Đan Thụy . Cô vẫn ngồi gục đầu trong tay , lặng lẽ khóc.
Khoa bước nhanh đến trước mặt cô :
- Ở đâu em có mấy hình này vậy Thụy . Nói với anh đi , ai đưa cho em ?
Đan Thụy nói mà không ngẩng lên :
- Anh không muốn em biết phải không ? Vì như vậy làm anh khó xử phải không ?
Khoa lắc mạnh đầu , nhăn mặt khổ sở :
- Làm sao em có mấy tấm hình này , ai đưa cho em vậy Thụy ?
- Anh biết để màm gì ? Để cho người ta một bài học vì đã nói thật hay sao ?
Khoa không trả lời . Anh nheo mắt hằn học , răng nghiến lại :
- Thằng Đan phải không ? Em nói đi.
Thấy cô vẫn im lặng , Khoa đứng phắt dậy , mắt quắt lên :
- Thằng bạn khốn nạn . Anh sẽ không tha cho nó đâu.
Đan Thụy không trả lời . Cô đứng dậy bỏ vào phòng . Khoa gọi lại :
- Thụy.
Nhưng cô không trả Lời , vẫn tiếp tục bỏ đi . Khoa phóng theo giữ tay cô lại :
- Nghe anh gỉai thích đi Thụy . Thật ra chuyện không ghê gớm như em tưởng đâu.
Đan Thụy rút nhanh tay ra , vùng chạy vào phòng . Cô nằm xuống gường , vùi mặt trong gối như cố tránh mặt Khoa . Anh thở Dài , rồi tháo giày quăng vào góc tường , để nguyên quần áo lên gường ngồi cạnh cô :
- Anh biết như vậy là có lỗi với em . Nhưng anh thề đây là lần cuối cùng còn gặp cô ta . Tin anh đi Thụy , chuyện không như em tưởng tượng đâu.
Thấy Đan Thụy không nói , anh nghiêng đầu nhìn cô . Đan Thụy càng ấn mặt sâu xuống gối . Anh kiên quyết lật cô nằm ngửa ra.
- Nghe anh nói đi Thụy . Em phải để anh gỉai thích chứ.
Cô cố vùng vẩy thoát khỏi anh . Nhưng không được . Cô bịt tai lại giấu mặt xuống gường . Khoa nhất định không chịu thua . Anh gỡ tay cô ra :
- Em nghĩ đi , em có tránh anh suốt đời được không ? Cũng không thể Không sống với anh . Vậy thì em trốn tránh anh làm gì ? Sao không chịu nghe anh giải thích.
- Tôi không đủ can đảm nghe nữa . Bao nhiêu đầy cũng ghê gớm lắm rồi . Cũng làm tôi kinh sợ lắm rồi . Anh đừng có đụng vào tôi nữa.
- Em muốn anh thế nào cũng được . Nhưng xin em , để anh nói hết đi rồi hành tội anh bao nhiêu cũng được.
Được buông ra , Đan Thụy lách mình nép sát tường , lấy gối che mặt lại như không muốn nghe . Khoa nói một cách biết lỗi :
- Thật ra anh không đến đó vì cô ta . Nhưng anh cần có bạn bè . Em biết đó , cuộc sống của anh bây giờ chán chường thế nào . Chỉ Biết nhẫn nhục làm việc để kiếm tiền . Lâu lâu có cuộc vui với bạn bè cũng như một sự Giải trí không hơn không kém . Em có hiểu cho anh không ?
Thấy cô không trả lời , anh nói tiếp :
- Anh công nhận hôm đó anh uống nhiều quá nên không làm chủ được mình . Anh đã … anh đã làm như vậy . Nhưng anh xin em , đừng ghê sợ anh như một tên hủi . Anh biết em đau khổ lắm.
- …
- Nghe anh nói không Thụy.
Khoa định lấy chiếc gối , nhưng Đan Thụy càng ghì chặt lại và một mực úp mặt vào đó trốn . Anh thở dài chịu thua , nhưng cũng cố thuyết phục :
- Sau đêm đó anh không hề gặp lại Tú Vân nữa , cùng không tiếp điện thoại của cô ta . Anh hối hận và tự dằn vặt mình không ít . Nhiều lúc muốn thú nhận với em , nhưng sợ em buồn anh lại không đủ can đảm.
- …
- Em nghĩ gì vậy Thụy ? Nói với anh một tiếng đi , anh xin em mà.
- …
- Không lẽ em nhất định không nói chuyện với anh sao ? Em định trừng phạt anh đến khi nào ?
Vẫn không nghe Đan Thụy trả lời , Khoa lắc đầu chán nản . Chịu thua ! Không ngờ Đan Thụy sắt đá đến vậy . Nảy giờ anh năn nỉ cả tiếng vẫn không lay chuyển được cô . Khoa không biết cô khép kín với anh đến chừng nào . Chẳng thà nghe mắng nhiếc la hét , điều đó có khó chịu nhưng vẫn nghìn lần dễ thở hơn thai độ Kín như bưng của cô . Anh thật sự hoang mang không biết cô nghĩ gì ?
Khoa nhìn đồng hồ . Đến giờ đi làm rồi . Anh không muốn đến công ty chút nào . Nhưng không thể Không làm gì được . Anh ngán phải đụng chạm với ông giám đốc khó tính lắm rồi.
Anh đứng dậy , cố nói vớt theo thêm vài câu :
- Anh biết em giận anh ghe ^ gớm lắm . Nhưng anh biết lỗi rồi . Tha cho anh một lần đi Thụy.
Thấy cô cứ một mực nín lặng . Khoa thở hắc ra , ngán ngẩm . Anh đành ra sân lấy xe đến công ty.
Khoa đi rồi , Đan Thụy thẩn thờ buông gối xuống . Cảm giác tuyệt vọng làm cô lại muốn khóc . Cô nhớ lúc trước khi thấy Khoa chăm sóc Tú Vân cô đã đau đớn muốn chết đi cho rồi . Nhưng bây giờ thì cái đau đớn lúc đó vẫn còn quá nhẹ So với bây giờ . Bây giờ là cảm giác bất lực và căm giận . Chỉ cần hình dung anh với Tú Vân tình tứ là lòng cô đã tan nát rồi.
Huống gì cô không còn tin Khoa nửa . Hôm ấy anh đã lừa dối cô một cách thản nhiên như vậy . Làm sao cô dám tin anh sẽ không tiếp tục lừa dối.
Bây giờ Đan Thụy mới thấm thía những gì Trọng Đan nói . Họ yêu nhau đã 10 năm , tình cảm đó đã mọc rễ trong tiềm thức rồi . Họ Đâu dễ gì bỏ nhau được.
Cô hận Khoa vô cùng . Nếu không bỏ Tú Vân được thì cưới cô làm chi . Anh quân tử nửa vời nên làm cô dở khóc dở cười . Cô không thể Vì một lần anh có lổi mà chia tay , nhưng sống với một người mà không dám tin tình cảm trọn vẹn của người đó thì làm sao thanh thản được.