Phong Lưu
Tác giả: Ngũ Lang Thúc
Chương 11: Vũ y xinh đẹp
Nhóm dịch: Dung nhi
Nguồn: *********.vn
- Ai, đại tỷ, ngày hôm nay dung quang tỏa sáng, chuẩn bị có hỉ sự gì nha…
- Cái gì là dung quang tỏa sáng, là mặt mày hàm xuân, đại tỷ có người trong lòng rồi…
- Đúng nha, nữ nhân trong thời gian yêu say đắm đều là xuân tình nhộn nhạo, không biết nam nhân nào có bản lĩnh như vậy, có thể để đại tỷ yêu thương nhung nhớ?
- Ngẫm lại không biết có bao nhiêu vương công quý tộc vì đại tỷ tranh giành lẫn nhau, nếu như không phải hắn rất có bản lĩnh, làm sao có thể để đại tỷ vui vẻ? Hì hì…
Cảm giác được ánh mắt là lạ của Lôi Mị nhìn chằm chằm chính mình, lại thỉnh thoảng chuyển qua nhìn Kha Vân Tiên, Đường Tiểu Đông không dể ý nàng, cũng không nhìn Kha Vân Tiên cười tủm tỉm bên dưới, đốc xúc các cô nương gia tăng luyện tập.
Lúc này đây, các cô nương đã mặc vũ y chế tạo gấp gáp luyện tập, những y phục lót mặc trên người này, ngoại trừ che khuất được hai bộ vị yếu hại nhất, so với xích lõa căn bản không có gì khác biệt.
Tuy rằng thanh lâu rất thịnh hành tại Đường triều, văn nhân mặc khách lấy việc trà trộn trong đó làm thú vui phong nhã, thế nhưng ăn mặc như vậy, quả thực có chút kinh thế hãi tục.
- Ôi, xấu hổ chết người rồi…
Mấy cô nương vóc người tốt xấu hổ che mặt.
- Chậc chậc chậc, mặc vũ y như vậy, nam nhân không điên cuồng mới là lạ.
- Thực sự quá yêu mị rồi, cái này là khẳng định… Hì hì…
- Ngày khác, ta cũng muốn tự mình may vài món, tương lain ha, cũng cho phu quân gia thương yêu nhiều hơn… Hì hì…
- Mai tỷ phong tao a…
- Tới địa ngục đi…
Lôi Mị một bên má ngọc ửng hồng, trái tim không hiểu ra sao nhảy loạn, y phục đồ lót này quả thực yêu mị nói không nên lời, nếu như giữa phu thê với nhau, thê tử mặc trang phục như vậy, trong khuê phòng, không biết tăng lên bao nhiêu tình thú.
Ai, trong đầu hắn rốt cuộc làm cách nào nghĩ ra được nhiều thứ ngạc nhiên cổ quái như vậy? Còn thỉnh thoảng có cử động ngôn ngữ kinh người?
Theo điều tra, trước đó hắn bị một cơn gió thần bí thổi đi, biến mất mấy ngày, bá mẫu vì vậy khóc rống suốt bao nhiêu ngày, người người đều cho rằng hắn đã chết, không nghĩ tới hắn còn sống một cách kỳ tích.
Nếu như không phải có người nhìn thấy hắn sử dụng ám khí độc môn của giang hồ Phích Lịch Đường --- Kinh Thiên Lôi, lại có ai nghĩ tới hắn ẩn giấu sâu như vậy.
Dường như hắn rất tham tiền, vì tiền tài dĩ nhiên không sợ bôi nhọ thanh danh Thục trung Đường Môn, tiến vào hành nghiệp thanh lâu, chẳng lẽ có mục đích gì hay sao?
Chung quy mà nói, trên người hắn tràn ngập khí tức thần bí.
Các cô nương nhỏ giọng nghị luận, khuôn mặt Kha Vân Tiên trầm xuống:
- Những vũ y này chính là vũ khí bí mật trọng chấn Di Tình Lâu chúng ta, ai cũng không được phép tiết lộ ra ngoài, cũng không cho phép may riêng, chí ít trước khi khai trương không được phép, bằng không đừng trách ta vô tình!
Đường Tiểu Đông trầm giọng nói:
- Di Tình Viện thành bại tại nhất cử này, hi vọng mọi người tuân thủ quy củ, sau khi buôn bán lời tiền, mọi người muốn ở lại hay đi tùy ý, diễm vũ là bán nghệ không bán thân, các ngươi coi trọng, muốn bán cũng tùy các ngươi.
Lời hắn nói đưa tới hơn mười đạo ánh mắt trợn tròn, bao hàm cả Kha Vân Tiên, Lôi Mị má ngọc ửng đỏ hung hăng trừng mắt nhìn hắn, trong ngượng ngùng mang theo trách cứ.
Trong thiên hạ có bao nhiêu người nguyện ý đắm mình, bán thân vào thánh lâu? Những nữ tử thanh lâu này trên cơ bản đều là cùng đường, hoặc là bị người lừa ta gạt, sinh hoạt bi thảm mỗi ngày phải giữ giương mặt cười, qua đêm thay đổi không biết bao nhiêu người.
Biết chính mình nói sai lời, Đường Tiểu Đông xoa xoa khuôn mặt, cười gượng che giấu.
Hiện tại mặc y phục gợi cảm mê người luyện tập, lúc đầu các cô nương còn xấu hổ nhăn nhăn nhó nhó, rất lâu sau mới buông khăn che mạt ra, giãy dụa vòng eo, ứng với nhịp điệu khúc nhạc, lấy kỹ thuật nhảy cực kỳ khiêu khích cởi từng chút từng chút y phục vốn đã ít ỏi trên người, hương diễm tới mức ngay cả Kha Vân Tiên cùng mấy nữ xung quanh đều cảm thấy tâm thần nhộn nhao, khó có thể giữ mình.
Vũ đạo kích thích hương diễm như vậy, kích thích thị giác vô cùng cường liệt, ngay cả nam nhân còn như vậy, càng không nói tới nam nhân.
Mọi người tin tưởng mười phần, tin tưởng vững chắc dựa vào loại vũ đạo hương diễm này, Di Tình Lâu nhất định có thể quật khởi một lần nữa, nghĩ muốn kiếm chút tiền, sau đó lập gia đình, các cô nương đều phi thường nỗ lực chăm chú, để Đường Tiểu Đông cảm thấy rất thỏa mãn.
Vào đêm, ngâm nước tắm thoải thoải mái mái, Đường Tiểu Đông với tâm tình rất tốt hừ hừ khúc nhạc trong miệng, trở về gian phòng của chính mình, ngã xuống giường chờ đợi Kha Vân Tiên.
Nghĩ tới thân thể trắng trẻo ôn nhuyễn của Kha Vân Tiên, tiếng gọi sàng khiến kẻ khác phải sôi sục máu nóng, toàn thân hắn trở nên kích động.
Y, là hương vị gì?
Đường Tiểu Đông cố sức hít hít, uhm, trong gian phòng xác thực có chút hương vị son phấn nhàn nhạt, chỉ là không phải loại hương vị của Kha Vân Tiên hay dùng, cỗ hương vị này rất nhẹ, như có như không rất dễ chịu, cũng có chút quen thuộc.
- Lôi Mị?
Hắn cả kinh nhảy bật dậy từ trên giường.
Dưới tia sáng âm u, Lôi Mị ngôi trong góc, trong tay thưởng thức một thứ gì đó, tung lên tung xuống.
- Cẩn thận!
Đường Tiểu Đông sợ tới hồn phi phách tán la hoảng lên:
- Cô nãi nãi, cẩn thận, chơi đùa sẽ nổ đó…
Lôi Mị cười khúc khích, thứ trong lòng bàn tay vẫn tiếp tục lên lên xuống xuống, nhưng lại không hề va chạm với nhau, có thể thấy được công phu của nàng vô cùng cao minh.
- Đây là cái gì?
Hai quả lựu đạn quân dụng cấp tốc chuyển động trong lòng bàn tay của nàng, đột nhiên bắn lên, ném thật cao giữa không trung.
Đường Tiểu Đông cả kinh hồn phi phách tá, luống cuống tay chân tiếp nhận, cẩn thận từng chút một để bên cạnh gối:
- Cô nãi nãi, không thể chơi đùa được, sẽ chết người đó…
- Đây là thứ gì?
Thấy khẩu súng lục loay hoay trong tay của nàng, Đường Tiểu Đông sợ tới mặt cắt không còn chút máu, vội vội vàng vàng tránh khỏi họng súng đen ngòm:
- Ách, Lôi tiểu thư a, những thứ này không thể chơi đùa được.
- Ai, ngươi còn không nói cho ta biết, những thứ này là cái gì?
Không để ý tới biểu tình bất mãn của Lôi Mị, hắn cầm lấy súng lục, MP5, cả quả lựu đạn còn lại, lúc này trái tim sắp vọt ra khỏi cổ họng của Đường Tiểu Đông mới hạ xuống.
- Cái này… Là… Ám khí…
Đầu lông mày nhíu chặt của Lôi Mị xòe ra, nhưng vẫn tràn ngập hiếu kỳ:
- Có thể cho ta kiến thức uy lực một chút hay không?
Đường Tiểu Đông từ chối phắt:
- Không được!
- Quỷ hẹp hòi!
Lôi Mị hừ một tiếng.
.
Last edited by conem_bendoianh; 13-12-2012 at 11:22 AM.
Đã có 12 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của conem_bendoianh
Phong Lưu
Tác giả: Ngũ Lang Thúc
Chương 12: Quảng cáo long trọng
Nhóm dịch: Dungnhi
Nguồn: *********.vn
Thoáng nhìn con ngươi loạn chuyển của nàng, trong lòng Đường Tiểu Đông căng thẳng, súng lục, lựu đạn quân dụng có thể tùy thời mang theo bên người, chỉ là khẩu súng tự động quá lớn, cả ngày mang theo rất không tiện, mà tiểu nữu này có võ công cao minh, không cẩn thận bị trộm mất thì phiền phức rồi.
Ho nhẹ một tiếng, hắn dụ dỗ nói:
- Mấy thứ này dùng một lần thiếu một lần, trên đời này phi thường trân quý, vì vậy… Vì vậy, không tới lúc vạn bất đắc dĩ không thể dùng…
Lôi Mị trợn mắt trắng, sẵng giọng:
- Có thể chế tạo sao?
Thấy đầu lông mày của nàng xòe ra, trong lòng Đường Tiểu Đông rộng rãi:
- Cái này… Không thể chế tạo được…
Lôi Mị hừ một tiếng, nhấc cao cái miệng nhỏ nhắn, biểu tình trên mặt vô cùng khong tin:
- Bằng vào tài nghệ Lôi gia Giang Nam ta, còn có thứ gì không chế tạo được?
Trong lòng nàng lại thở dài, mấy thứ nàng vừa thưởng thức, từng chi tiết nhỏ nhất đều tinh xảo phi thường, tựa hồ muốn dốc hết lực lượng của Lôi gia cũng không thể làm ra được một thứ giống y đúc mấy thứ kia.
Tay nghề như thế này, thực sự là xảo đoạt thiên công, không biết xuất phát từ thần thủ đại sư phương nào?
Đường Tiểu Đông không dám làm trái, tốn hết sức chín trâu hai hổ mới có thể lừa được Lôi Mị rời đi, cảm giác yếu hầu khô khốc, một hơi uống sạch nửa bình nước.
Nghe được âm thanh lách cách rất nhỏ, hắn không khỏi vui vẻ.
Góc tường chỗ tủ quần áo đẩy ra, Kha Vân Tiên với má ngọc ửng đỏ chui ra ngoài, như con chim nhỏ nép nào trong lòng của hắn.
Có lần đầu tiên, Đường Tiểu Đông tự nhiên khong khách khí, ôm chặt lấy nàng, không bao lâu sau đã khiêu khích Kha Vân Tiên tới xuân tình nhọn nhạo, thở gấp rên rỉ, xụi lơ giống như đống bùn.
- Oan gia nha… Chỗ này của người ta còn đau đớn… Tạm thời tha cho người ta lần này đi…
Rõ ràng cảm thấy được sôi sục của Đường Tiểu Đông, nàng không khỏi xin khoan dung, trên gương mặt mê người hiện rõ biểu tình vừa thương vừa sợ.
- Vì sao?
Đường Tiểu Đông nhất thời không giải thích được.
Kha Vân Tiên xấu hổ cười gượng nói:
- Người ta… Người ta… Đã rất lâu không có cái kia rồi… Chàng… Đêm qua chàng thô bạo như vậy…
Đường Tiểu Đông nhịn không được cười ha ha, Kha Vân Tiên đỏ bừng mặt vội che miệng của hắn, một tay chỉ chỉ bên ngoài, ý bảo tai vách mạch rừng.
Gian phòng của Lôi Mị ngay đối diện, lỗ tai của nàng rất thính nha.
Đường Tiểu Đông cười hắc hắc, sau đó vẻ mặt đau khổ:
- Ta đây làm sao bây giờ?
Kha Vân Tiên má ngọc ửng đỏ trợn mắt trắng nhìn, hàm răng khẽ cắn đôi môi đỏ mọng, thấp giọng nói:
- Hay là… Để Tiểu Vân tới…
Lông mày của Đường Tiểu Đông nhấc lên, ôm nàng cười nhẹ nói:
- Điều này sao có thể? Ta chỉ thích thân thiết với Vân Tiên tỷ…
Trong lòng Kha Vân Tiên vô cùng ngọt ngào, trợn mắt trắng nhìn, sẵng giọng:
- Ba hoa…
Đường Tiểu Đông nói nhỏ vài câu bên tai nàng, Kha Vân Tiên mắc cỡ cúi đầu.
Đường Tiểu Đông ngã chỏng vó nằm trên giường, Kha Vân Tiên bất đắc dĩ thở dài:
- Oan gia nha, kiếp trước của người ta thiếu chàng?
- Đây là duyên phận, ha ha…
Đường Tiểu Đông từ từ nhắm mắt hít thở, hừ hừ hầm hầm hưởng thụ khẩu kỹ có chút đông cứng của Kha Vân Tiên, thỉnh thoảng dạy cho nàng vài điều, thẳng cho tới khi tới đỉnh phong.
Trải qua hơn mười này huấn luyện khắc khổ, vũ kỹ của các cô nương đã càng ngày càng thành thạo, ba ngày sau chính là thời điểm Di Tình Viện khai trương một lần nữa, là lúc bắt đầu tổ chức quảng cáo.
Dựa theo an bài của Đường Tiểu Đông, Kha Vân Tiên thuê mấy thớt ngựa, chở theo chiếc xe, trải vải lụa các màu sặc sỡ, các cô nương thì mang theo khăn đen che mặt, mặc vũ y gợi cảm mê người, bên ngoài còn khoác thêm một lớp áo dài mỏng manh xinh đẹp, phía trước một đội nhạc sĩ mở đường, khua chiêng gióng trống dạo phố tuyên truyền.
Khua chiêng gióng trống dạo quanh phố như vậy, lập tức oanh động toàn bộ Lôi Châu Thành, sóng người theo đó bắt đầu khởi động, một lần khiến giao thông vô cùng bế tắc, đám người Kha Vân Tiên không để mất thời cơ càng số sức tuyên truyền, đáng tiếc lúc đó không có máy móc in ấn hàng loạn, thủ đoạn tuyên truyền thiếu thốn, trong lúc phân phát càng bị xé bỏ một ít, may mà thanh lâu chính là nơi tiêu tiền của người có tiền, đối tượng phân phát hầu như đều là người có tiền, coi như thu hẹp một bộ phận.
Một số người đoạt được tờ giấy tuyên truyền thối lui tới một góc, đứng ra đọc toàn bộ nội dung tuyền truyền cho mọi người nghe, trong lúc nhất thời toàn thành tràn ngập tiếng nghị luận, khen chê không đồng nhất.
Đường Tiểu Đông đi theo phía sau nhìn xung quanh vô cùng thỏa mãn, đây chính là hiệu quả mà hắn cần, chỉ cần chuyện này truyền rộng rãi, nhất định khiến mọi người vô cùng hiếu kỳ, khó tránh khỏi muốn tới Di Tình Viện xem xét một chút.
Tưởng tượng tới hình cảnh nóng nảy khách nhân muốn phá nát cửa Di Tình Viện tiến vào trong, từng bó từng bó bạc trắng thật lớn giáng xuống, hắn nhịn không được nở nụ cười.
- Tất cả đều là đăng đổ tử!
Lôi Mị một mực yên lặng đột nhiên hừ lạnh một tiếng, nàng vẫn luôn đi theo bên người Đường Tiểu Đông, tuy rằng nàng lấy khăn đen che mặt, nhưng vóc người yểu điệu vẫn đưa tới không ít ánh mắt si mê.
Đường Tiểu Đông muốn cười lại không dám cười, chỉ có thể cảm thán thời hiện đại và thời cổ đại khác biệt quá mức to lớn, nữ nhân hiện đại lấy khuôn mặt xinh đẹp, vóc người yểu điệu làm cao ngạo, để khoe khoang, mà nữ nhân thời cổ đại lại hoàn toàn ngược lại, nam nhân liếc nhìn một chút đã bị coi là đăng đồ tử.
Hành nghiệp tình dục thời hiện đại thực sự quá mức đa dạng đủ chủng loại, tất cả đều là phi pháp, chịu sự đả kích phi thường nặng của chính phủ, nếu như có chuyện bị bắt giữ khẳng định bị phạt tiền không nhỏ, chuyện này mà để lộ ra còn bị đơn vị kỷ luật nặng, không may sẽ bị khai trừ.
Mà thanh lâu thời cổ đại lại hoàn toàn hướng về phía quang vinh, chỉ cần tới nha môn đăng ký, theo đó nộp một phần bạc thuế má là được, văn nhân mặc khách quan to quý nhân còn lấy trà trộn thanh lâu làm thú sự phong nhã, nhiều ít danh thi hảo thi đều từ thanh lâu hoàn thành.
Thời Đại Đường thịnh hành thi ca, đã xuất hiện rất nhiều danh nhân thi thư họa, nếu như có thể xuyên qua trở về, đoạt được những bộ tranh chữ các loại kia trở về bán đấu giá, như vậy phát đạt rồi, đáng tiếc chuyện này chỉ là mơ mộng.
- Ta trước kia không có nửa đồng quấn thân, nghèo tới mức không kiếp được cả lão bà, dù sao đã trở về rồi, lão tử nhất định sẽ hỗn ra trò tại Đại Đường này!
- Ngươi trợ giúp Kha Vân Tiên trọng chấn Di Tình Viện như vậy, mục đích chỉ là vì tiền?
Lôi Mị đột nhiên hỏi.
.
Last edited by conem_bendoianh; 13-12-2012 at 11:23 AM.
Đã có 12 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của conem_bendoianh
Phong Lưu
Tác giả: Ngũ Lang Thúc
Chương 13: Súng lục VS phi đao (thượng)
Nhóm dịch: Dung nhi
Nguồn: *********.vn
Có thể cảm giác được con mắt to đẹp bên trong hắc sa nhìn chăm chú vào chính mình, Đường Tiểu Đông ho nhẹ một tiếng, thản nhiên nói:
- Thế đạo này, tuy rằng tiền tài không phải vạn năng, thế nhưng không có tiền trăm triệu không thể!
Thân thể mềm mại của Lôi Mị chấn động, lại một câu vô cùng kinh người.
- Ăn, mặc, ở, đi lại nào tách rời được khỏi tiền? Không có tiền, khuê nữ nhà ta nguyện ý gả cho tên nghèo hèn như ta?
- Thiết!
Lôi Mị học theo khẩu ngữ của hắn, hừ một tiếng, trong lòng lại dâng lên một ý niệm kỳ quái.
Hắn thực sự thiếu tiền? Người của Thục trung Đường Môn sẽ thiếu tiền sao? Có khả năng sao? Nhất định có mục đích gì đó, nhất định phải nhìn chặt hắn, nhìn xem hắn đùa thành trò gì!
Hiệu quả của cuộc khua chiêng gióng trống quảng cáo lần này so với tưởng tượng còn vượt quá rất nhiều lần, kết quả ngoài dự đoán như vậy thực sự quá mức vẹn toàn tâm ý, Đường Tiểu Đông duỗi thắt lưng một cái, ha ha cười nói:
- Tất cả đều ok!
Trên đường cái người qua lại tấp nập, muốn đi một bước cũng khó, Đường Tiểu Đông chỉ có thể mang theo Lôi Mị tiến vào trong một ngõ nhỏ vắng người.
- Ngươi muốn đi đâu?
Lôi Mị không giải thích được hỏi, Đường Tiểu Đông ở phía trước đẩy người mở đường cho nàng, để trong lòng nàng có một chút tư vị khác lạ, bề ngoài tục tằng nhưng lại tinh tế cẩn thận như vậy, thực sự rất hiếm thấy nha.
Lấy lời nói của tỷ tỷ, nam nhân thận trọng tinh tế như vậy mới làm đức lang quân tốt được…
Ai, bản thân mình sao rồi?
Nàng cảm giác được hai má của chính mình nóng bừng như lửa, may mà có hắc sa che mặt, bằng không mắc cỡ chết người rồi.
- Trở về Di Tình Viện a…
Đường Tiểu Đông xoa xoa khuôn mặt, lẽ nào đi lầm đường? Trong ấn tượng, Di Tình Viện ở phía tây thành, chỉ cần đi thẳng về phía tây, hẳn là không sai.
Lôi Mị cười phì một tiếng, nói:
- Hiện tại chúng ta đang ở thành đông!
Kháo, trống đánh xuôi, kèn thổi ngược rồi!
Hẻm nhỏ quanh co khúc khuỷu, bốn phương thông suốt, giống như mê cung, xem ra đã đi lầm đường.
Đường Tiểu Đông cười gượng vài tiếng:
- Ách, lần đầu tiên tới Lôi Châu, hắc hắc…
Lôi Mị trợn mắt trắng nhìn, sẵng giọng:
- Cứ để ta tới dẫn đường.
Đường Tiểu Đông thành thành thật thật đi theo phía sau nàng, thưởng thức phong tư động lòng, eo nhỏ đón gió, không khỏi nuốt nước bọt ừng ực.
Nàng tiếp cận chính mình, rốt cuộc là vì mục đích gì? Vì tiền tài? Không có khả năng, bản thân một nghèo hai trắng, nếu như chính mình lớn lên đẹp trai, mặt trắng mềm mại còn có thể, chỉ là bộ dáng của Đường A Ngưu này thì miễn đi.
Rốt cuộc là vì cái gì?
Trong lòng Đường Tiểu Đông rất mơ hồ, chỉ là dung mạo dáng người của Lôi Mị tuyệt đối là cực phẩm, nếu như có thể ở rể, hắc hắc, nhất định rất sảng khoái!
Trong lúc miên man suy nghĩ đột nhiên cảm giác được Lôi Mị phía trước dừng cước bộ, vội vàng theo sát dừng lại, thiếu chút nữa là dụng phải thân thể của nàng, mồ hôi.
Thấy phía trước có ba nam nhân xếp thành chữ bài ngăn cản lối đi, hắn không khỏi ngẩn ra.
- Các ngươi muốn làm gì? Rõ như ban ngày chặn đường đánh cướp?
Đường Tiểu Đông chắn trước mặt Lôi Mị, mở rộng song chưởng, bộ dáng anh hùng khí khái hộ hoa sứ giả.
Cử động của hắn để trong lòng Lôi Mị vui vẻ, mong chờ võ công của ba người chặn đường có thể cao một chút, để Đường Tiểu Đông có thể thi triển công phu ám khí lợi hại chân chính.
Đường Tiểu Đông híp mắt quan sát ba tên ngăn cản lối đi, một già hai trẻ, trên người đều mang theo chút sát khí giết người cướp của, có một tên còn cắm đầy phi đao bên hông, vừa nhìn qua đã biết quen sử dụng phi đao.
Cả ba đên đều lạnh lùng nhìn hắn, toàn thân tỏa ra một cỗ khí thế lạnh lão chấn động nhân tâm.
Sát khí thực đáng sợ!
Đường Tiểu Đông co rụt thân thể một chút, cánh tay phải cho vào trong áo rộng thùng thình, y phục này chính là do Kha Vân Tiên tự mình may cho hắn, mặc ở trên người, ngược lại có vài phần khí thế đại tài chủ.
- Ngươi, chính là Đường A Ngưu?
Lão giả dẫn dầu hừ lạnh một tiếng, tinh quang trong con mắt hơi híp lập lòe, để lộ sát khí nồng đậm.
Kháo!
Thấy Lôi Mị đã thối lui tới sát vách tường, hai tay khoanh trước ngực, tư thái bộ dáng chỉ muốn nhìn kịch hai, Đường Tiểu Đông không khỏi chửi bới một tiếng.
Hắn biết võ công của Lôi Mị không kém, còn có thể điểm huyệt, nếu nàng xuất thủ hắn hẳn là có thể đứng chơi, ai biết nàng dĩ nhiên khoanh tay đứng nhìn, thực sự ghê tởm a! May mà lúc rời khỏi nhà đã mặc áo chống đạn, súng lục không rời thân.
- Chúng ta có quen nhau sao?
Đường Tiểu Đồng tựa hồ không chịu nổi sát khí ba người tỏa ra, liên tục thối lui lại ba bước.
- Tốt, lần trước ngươi giết không ít người của chúng ta, ngày hôm nay chúng ta tới đòi nợ máu!
Con mắt híp lại của lão giả càng thêm lóe sáng, phóng ra sát khí dày đặc.
- Gian tặc người người có thể tru, đại ca, để cho ta tới!
Người thanh niên cắm đầy phi đao bên hông tiến lên một bước, vẻ mặt bi phẫn và sát khí.
Gian tặc? Ta kháo!
Đường Tiểu Đông lại lui thêm một bước.
Sát khí của người này quá mức sắc bén, thẳng bức vào tâm thần của hắn, may mà trong tay có nắm súng lục, không thì thảm rồi.
Xem ra ba tên này chính là đồng đảng của đám người bịt mặt vây công quan binh, hôm nay tới trả thù, quản hắn là ai, muốn giết lão tử, trước tiên phải hỏi súng trong tay lão tử có đáp ứng hay không.
Người thanh niên cắm đầy phi đao bên hông lạnh lùng nói:
- Đường A Ngưu, ngươi cũng dùng ám khí, ngày hôm nay xem ám khí của ngươi nhanh hay phi đao của ta nhanh!
Người này rất tự tin?
Ánh mắt của Đường Tiểu Đông rơi vào tay phải của đối phương, nhíu mày.
Năm ngón tay nhỏ dài, móng tay cắt tỉa rất chỉnh tề sạch sẽ, giữa ngón trỏ còn kẹp theo một thanh phi đao sắc bén, để lộ sức sống vượt xa người thường.
Kháo, uổng cho ngươi đã lớn, vậy mà có một đôi tay nữ nhân như vậy.
Ánh mắt của Lôi Mị cũng rơi vào người thanh niên kia, đôi mày liễu như trăng rằm liền nhíu sát lại.
Nàng là cao thủ cấp tông sư chơi đùa ám khí, rõ ràng nhìn được người thanh niên kia có một đôi bàn tay tinh xảo, mười ngón tay để lộ sinh lực vượt xa người thường, sợ rằng không có mười năm tu luyện mới lạ, trong lòng không khỏi lo lắng cho Đường Tiểu Đông.
- Ám khí của ngươi đâu?
Người thanh niên lạnh lùng nhìn Đường Tiểu Đông, sát khí lạnh lẽo trên người tỏa ra càng lúc càng đậm.
Đường Tiểu Đông nhếch miệng cười:
- Ám khí của ta lúc cần xuất hiện tự nhiên sẽ xuất hiện, vừa thấy tất gặp máu.
Nhãn thần của Lôi Mị sáng lên, trong lòng cười vui vẻ, trẻ như vậy đã có được phong phạm của một đại tông sư, quả nhiên là thâm tàng bất lộ, hại nàng lo lắng vô ích.
.
Đã có 14 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của conem_bendoianh
Phong Lưu
Tác giả: Ngũ Lang Thúc
Chương 14: Súng lục VS phi đao (hạ)
Nhóm dịch: Dungnhi
Nguồn: *********.vn
Con ngươi của người thanh niên co lại:
- Ngươi rất cuồng!
Đường Tiểu Đông mỉm cười:
- Cũng vậy.
Hai người giằng co, khí cơ liên tiếp đề cao.
Đường Tiểu Đông có thể cảm giác được sát khí lạnh lẽo của đối phương giống như di sơn đảo hải ập tới, áp bách tới mức khí huyết trong cơ thể hắn không hiểu sao cuồn cuộn bốc lên, khó chịu muốn phun máu.
Kháo, giống hệt như miêu tả trong các tiểu thuyết võ hiệp, bằng vào khí thế cũng có thể lấy mạng người.
Đường Tiểu Đông có chút cơ linh, biết đối phương sắp xuất thủ.
Tiên hạ thủ vi cường, hậu hạ thủ tao ương, hắn dí mạnh cò súng.
Một tiếng nổ vang điếc tai cùng tới tiếng kêu thảm thê lương vang lên, người thanh niên kia giống như bị một cỗ lực lượng vô hình cường đại đánh mạnh, thân thể cao lớn bỗng nhiên bật ngược phía sau, thanh phi đao kẹp nơi tay không biết đã ném đi nơi nào.
Ám khí thật nhanh, uy lực thực đáng sợ.
Lão giả mất một lúc mới hồi phục lại tinh thần, nghiến răng nghiến lợi nói:
- Ngươi giết hắn?
- Kháo, hắn muốn giết ta, lão tử đương nhiên…
Đường Tiểu Đông còn chưa nói xong, đột nhiên cảm giác con mắt hoa lên, trong kinh hãi cảm giác được một cơn gió mạnh thổi tới, theo bản năng xoay người né tránh.
Phịch một tiếng trầm muộn, hắn chỉ cảm thấy trước ngực chấn động, lực lượng cường đại đẩy văng hắn đi, theo sát đó là tiếng thét chói tai, Lôi Mị vẫn khoanh tay đứng nhìn nổi giận quát một tiếng, thân thể lóe lên vài điểm hàn tinh, thả người nhào lên, ngón tay ngọc co lại, bắt thẳng mặt lão giả.
Đường Tiểu Đông bịch một tiếng rơi xuống phát sinh một tiếng thống khổ rên rỉ, ngũ quanh đều vặn vẹo thành một đoàn, bất chấp cảm giác khó chịu muốn nổ ngực, hắn giãy dụa đứng lên, súng lục chỉ thẳng vào lão giả, chỉ là hắn và Lôi Mị cuộn lại thành một đoàn, làm hắn sợ ném chuột vỡ đồ, không đám nổ súng, người thành niên còn lại thì ôm chặt cánh tay trái, biểu tình trên mặt vô cùng thống khổ.
Mẹ nó, lão già chết tiệt này dám đánh lén, may mà mặc áo giáp chống đạn, Đường Tiểu Đông nổi giận lôi đình, súng lục vẫn chỉ về phía đối phương, chỉ cần hai bên tách nhau ra, lập tức nổ súng bắn chết.
Đột nhiên kêu khẽ một tiếng, bàn tay như ngọc của Lôi Mị đột nhiên trở nên đỏ bừng như máu, ầm một tiếng đánh trúng ngực lão giả.
Lão giả kia kêu thảm một tiếng, bật người văng đi thật xa.
- Phích Lịch Luyện Hồn chưởng! Ngươi… Là Giang Nam Phích Lịch Đường… Lôi gia…
Hắn giãy dụa ngồi dậy, phun ra một ngụm máu tươi, biểu tình trên mặt thống khổ, thấy Đường Tiểu Đông cầm một thứ gì đó, họng đen xì chỉ thẳng về phía chính mình, tuyệt vọng nhắm hai mắt lại.
Lôi Mị hừ một tiếng, quay đầu nhìn Đường Tiểu Đông, bất an hỏi:
- Ngươi… Không có chuyện gì sao…
- Không có chuyện gì… Khụ khụ…
Đường Tiểu Đông phun ra một ngụm máu tươi, ngược lại cảm giác muốn nổ ngực đã đỡ hơn rất nhiều.
Đôi lông mày của Lôi Mị giãn ra, thấp giọng nói:
- Quên đi, giết người như vậy không võ…
Đường Tiểu Đông hung hăng trừng mắt liếc nhìn lão giả, thở phì phì thu hồi súng.
Lôi Mị xoay người nhìn lão giả, trầm giọng nói:
- Giang Nam Thiết Chưởng Bang tự hào là bang phái hiệp nghĩa, Liễu Thanh Hồng Liễu lão gia tử càng là danh hiệp một đời, lẽ nào trong bang đều là một đám chuột nhắt đánh lén?
Gương mặt tái nhợt của lão giả đỏ đậm, lung lay đứng lên, trừng mắt nghiến răng nghiến lợi nhìn Đường Tiểu Đông nói:
- Việc hôm nay không liên quan tới Thiết Chưởng Bang, tất cả do một tay lão phu gây nên, muốn tính sổ cứ tìm lão phu!
Lôi Mị hừ lạnh một tiếng, hướng về phía người thanh niên té ngã trên mặt đất, biểu tình thống khổ, tung hai viên dược hoàn, nói:
- Hồng uống, đen bôi ngoài.
Sau đó quay về phía lão giả lạnh lùng nói:
- Dưỡng thương cho tốt, sau này tới báo thù, nhưng các ngươi cũng chuẩn bị đối mặt với trả thù thảm liệt của Thục trung Đường Môn đi!
- Thục trung Đường Môn?
Trên mặt lão giả và người thanh niên trắng bệch không máu, trong mắt lộ rõ thần sắc sợ hãi.
Thục trung Đường Môn?
Đường Tiểu Đông xoa xoa hai gò má, Lôi Mị đã nhắc qua vài lần, mấy chữ này dường như có điểm quen thuộc, tựa hồ đã thấy qua ở đâu, hắn vắt hết óc tìm kiếm, uhm, nhớ ra rồi, thời điểm trung học từng đọc một ít tiểu thuyết võ hiệp không phải có viết hay sao, Tứ Xuyên có một gia tộc họ Đường, là một võ lâm thế gia, am hiểu độc dược ám khí, phi thường lợi hại.
Sao lại nhấc lên quan hệ với Thục trung Đường Môn rồi? Tuy rằng Đường A Ngưu cũng họ Đường, thế nhưng mấy cây sào cũng chọc không tới, thiên hạ trùng tên trùng họ không thiếu, mồ hôi.
Trở lại Di Tình Viện, Lôi Mị cởi khăn che mặt xuống, nói:
- Cởi y phục cho ta nhìn.
Thấy vẻ mặt của nàng vô cùng lo lắng, Đường Tiểu Đông theo lời cởi y phục.
Trước ngực của hắn đã chuyển thành màu hồng, không có chưởng ấn Thiết Sa Chưởng, lúc này Lôi Mị với má ngọc đỏ bừng mới thở phào một hơi nhẹ nhõm, hiếu kỳ vuốt vuốt chiếc áo chống đạn kia. Chưởng lực của Thiết Sa Chưởng cương mãnh bá đạo, tám phần mười là do áo chống đạn này cản trở lại đại bộ phân chưởng lực, Đường Tiểu Đông mới không có thụ thương.
Kiện đoản giáp này vô cùng kỳ quái, nhìn qua rất bình thường, không hề mềm mại giống như chí bảo hộ thân kim ti nhuyễn vị giáp, càng không cứng rắn giống như tượng thiên ma thần giáp.
- Theo như thân thủ của ngươi, vì sao không tránh thoát một chưởng kia?
Nàng nói ra nghi hoặc tận đáy lòng, lấy thân thủ phóng ra ám khí của Đường Tiểu Đông, nhanh tới mức mọi người không hề nhìn thấy hắn xuất thủ như thế nào, theo lý phải là cao thủ cấp bậc tông sư, ngay cả bản thân nàng cũng tự nhận không bằng, sao có thể không tránh được một chưởng của lão giả kia? Tuy rằng Thiết Sa Chưởng của lão giả kia rất cao minh, thế nhưng chỉ miễn cưỡng xếp vào hạng cao thủ nhất lưu mà thôi.
- Ta không biết cái gì là võ công…
Đường Tiểu Đông cười khổ không ngớt, không phải hắn không muốn trốn, chỉ là lão giả này xuất thủ quá nhanh, hắn chỉ dừng lại ở mức hơi né tránh theo bản năng, kết quả cuối cùng vẫn phải ăn một chưởng.
- Ngươi không có võ công?
Lôi Mị trừng to mắt, trừng mắt nhìn giống như quái vật, biểu tình dù đánh chết cũng không tin tưởng.
Thủ pháp phóng ám khí cao minh tới mức mọi người không thể nhìn ra được xuất thủ như thế nào đã đả thương được địch thủ, phần công lực như vậy, tin tưởng trong thiên hạ không tìm được bao nhiêu người, ai tin tưởng hắn không có võ công.
Ngươi giả bộ thì cứ giả bộ đi, sau này bản cô nương tìm mấy cao thủ lợi hại tới, nhìn ngươi còn giả bộ như thế nào, hừ hừ.
Lôi Mị hừ một tiếng, biểu tình không đồng ý.
Đường Tiểu Đông cười khổ, đầu năm nay rốt cuộc là sao? Nói thực thì chẳng ai chịu tin tưởng, muốn nói dối với chịu tin sao?
.
Đã có 12 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của conem_bendoianh
Phong Lưu
Tác giả: Ngũ Lang Thúc
Chương 15: Võ công?
Nhóm dịch: Dungnhi
Nguồn: *********.vn
Cúi đầu nhìn xuống ngực, đưa tay sờ sờ, đau tới mức nhe răng nhếch miệng, vẻ mặt quái dị.
Lão già chết tiệt này, hạ thủ ngoan độc như vậy, nếu chọc vào lão tử một lần nữa, nhất định thưởng cho hắn một quả lựu đạn.
- Người luyện võ, một chút ngoại thương cũng không chịu nổi?
Lôi Mị cau này, vẻ không đồng ý trên mặt càng thêm nồng đậm.
- Người luyện võ cái rắm, lão tử không biết rõ công chó má gì đó!
Đường Tiểu Đông vốn không thoải mái trong lòng, đột nhiên rống lên, ảnh hưởng tới bộ ngực, không khỏi hít sâu mấy hơi.
- Ngươi…
Cái miệng nhỏ nhắn của Lôi Mị trương lên, đôi mắt đẹp ửng đỏ, ẩn ẩn có chút nước mắt lưng tròng.
Trong lòng Đường Tiểu Đông mềm nhũn, ôn nhu nói:
- Xin lỗi, a… Thực sự ta không có võ công!
Lôi Mị tức giận trừng mắt nhìn hắn, đưa tay nắm lấy lòng bàn tay hắn, hai ngón tay như ngọc trực tiếp đặt vào mệnh môn cổ tay.
Người luyện võ mặc kệ là tu luyện nội công hay ngoại công, trong cơ thể nhất định có cơ sở khí công, thử một lần là biết, muốn lừa đối người khác cũng không được, trừ phi là cao thủ thần tiêu siêu cấp mới có thể ẩn giấu được toàn bộ công lực của bản thân tu luyện thành.
Nhìn biểu tình cổ quái của nàng, Đường Tiểu Đông ha hả cười:
- Thế nào, lần này tin rồi sao?
- Lẽ nào… Lẽ nào bá mẫu không truyền thụ cho ngươi nửa điểm công phu?
Biểu tình của Lôi Mị phi thường cổ quái, nàng không hề cảm nhận được một chút dấu hiệu tồn tại của công lực, nói muốn ẩn dấu công lực của bản thân, lấy tuổi tác của hắn, tuyệt đối không thể có loại cảnh giới thần tiên siêu cấp như thế này.
Đường Tiểu Đông nhíu mày:
- Nàng nói mẫu thân ta là một cao thủ võ lâm?
Từ trong lời nói của nàng phỏng đoán, lão nương trên danh nghĩa của hắn dường như là một cao thủ võ lâm.
Điều này có khả năng sao?
Khuôn mặt của lão nương xanh xao vàng vọt, thân thể yếu đuối nhiều bệnh, đi một bước ho một ngụm, thấy thế nào cũng không giống như người luyện võ.
- Lẽ nào nàng… Thực sự muốn thoát ly Thục trung Đường Môn…
Lôi Mị giống như đang hỏi hắn, lại giống như đang lẩm bẩm, trên mặt Đường Tiểu Đông hiện rõ biểu tình mờ mịt, mà nàng càng thêm mê man không giải thích được.
Trầm mặc một lúc lâu, Lôi Mị mới yếu ớt thở dài một tiếng, từ trong người lấy ra một bình bạch ngọc nho nhỏ, đỏ bốn viên dược hoàn màu hồng, một cho Đường Tiểu Đông ăn vào, ba viên còn lại nghiền nát, không ngờ chỉ cho thêm một chút nước trong liền biến thành dịch thể như keo dán, nhẹ nhang bôi lên ngực hắn.
Từng đợt cảm giác mát mẻ truyền khắp cơ thể, cảm giác sảng khoái nói không nên lời, đau đớn trước ngực chốc lát đã biến mất không còn tung tích. Đường Tiểu Đông mừng rỡ không ngớt, khuôn mặt đỏ bừng của Lôi Mị giống như con chim nhỏ nép vào người khiến hắn mạnh mẽ nuốt nước bọt, ngón tay như ngọc bôi thuốc vào da thịt càng khiến hắn sảng khoái hít thở không thông.
Lôi Mị đỏ bừng mặt không dám tiếp xúc tới ánh mắt nóng cháy của hắn, liều mạng cúi đầu, đây là lần đầu tiên nàng nhìn thấy nửa thân trần của nam nhân, hơn nữa lại gần như gậy, càng khiến lòng nàng khẩn trương giống như con nai nhảy loạn, hô hấp gấp gáp, toàn bộ thân thể căng thẳng tới run lên từng đợt.
- Khụ khụ…
Hai tiếng ho khan truyền tới, Lôi Mị vốn khẩn trương tới mức toàn thân căn thẳng lập tức giống như con thỏ nhỏ nhảy vọt sang một bên, giương mười ngón tay dính đầy thuốc cao, co quắp bất an đứng thẳng, hai gò má giống như ánh mặt trời vừa mới mọc.
Thấy biểu tình cổ quái của Kha Vân Tiên đứng ngoài cửa, Đường Tiểu Đông vội ho một tiếng:
- Đã trở về…
- A, chàng… Vì sao lại bị thương?
Kha Vân Tiên hô thấp một tiếng, bước nhanh tới bên người Đường Tiểu Đông, biểu tình kia, giống hệt như thê tử ôn nhu hiền lành hầu hạ phu quân của chính mình, khiến Lôi Mị một bên cảm thấy rất không tư vị.
- Xảy ra chuyện gì?
Kha Vân Tiên vẻ mặt lo lắng ôn nhu giúp hắn thay nội y, trộm liếc mắt nhìn sang Lôi Mị, trong lòng vui vẻ, may là bản cô nương tiên hạ thủ vi cường, hì hì, tiểu nha đầu muốn đấu với ta, còn kém một chút.
- Không có gì, chỉ là đụng phải vài tên lưu manh mà thôi…
Hiện tại là thời kỳ phi thường, khoảng cách Di Tình Viện khai trương một lần nữa còn có ba ngày, Đường Tiểu Đông không muốn nàng phân tâm, hời hợt nói một câu cho qua.
Kha Vân Tiên vô cùng đau lòng, ôn nhu nói:
- Sau này rời khỏi nhà, nhớ kỹ dẫn theo đám người lão Trương, Tiểu Lục.
Lão Trương, Tiểu Lục chính là bảo tiêu hộ viện của Di Tình Viện, là hai người có võ công cao nhất trong sáu tay chân hộ viện, côn đồ bình thường, năm sáu người cùng tới cũng không thành vấn đề, có bọn họ cùng đi, một là bảo hộ, hai là có phái đoàn, một đại lão gia rời khỏi nhà, bên người làm sao có thể không có một hai người cùng đi.
Lôi Mị đứng một bên giật giật khóe môi, cuối cùng không nói ra, Đường Tiểu Đông thụ trọng thương, nàng nhất định có trách nhiệm, chỉ là không thể trách được nàng, Đường Tiểu Đông lúc đó giằng co với gã thanh niên, hoàn toàn là khí phái của một đại tông sư ám khí, ai lại nghĩ tới hắn không hề có nửa điểm võ công?
Người không có võ công, sử dụng ám khí bình thường đều dựa vào cơ quan bắn ra, Đường Tiểu Đông sử dụng chính là ám khí loại hỏa dược, lúc phóng ra, trong không khí tràn ngập mùi vị khói thuốc súng, uy lực so với ám khí độc môn Kinh Thiên Lôi của Lôi ga nàng không biết mạnh mẽ hơn bao nhiêu lần.
Cùng là dùng hỏa dược giết người, Kinh Thiên Lôi là loại ném đi, không thể quá xa, sau khi bạo tạc xong tạo thành lửa hoặc sóng xung kích giết người. Ám khí của Đường Tiểu Đông tựa hồ là lấy lực lượng cực mạnh trong nháy mắt hỏa dược nổ ra đẩy viên đạn nào đó, cuối cùng đạt tới hiệu quả kinh người, về phần tầm mắt xa hay không, nàng không thể phán đoán được.
Lúc đó nàng vẫn nhìn chằm chằm vào Đường Tiểu Đông xuất thủ như thế nào, lỗ tai chỉ nghe được tiếng sét đánh kinh thiên động địa, người thanh niên kia gã vào trong vũng máu, tốc độ bắn của viên đan kia nhanh tới mức mắt của cao thủ võ lâm như nàng cũng không nhìn thấy, ngẫm lại uy lực và tầm mắt của nó, thực là nghe mà rợn người.
Trong đầu đột nhiên thoáng hiện cấu tạo đồ của một bộ hỏa khí, Lôi Mị kích động tới mức nhảy dựng lên, giống như điên cuồng chạy vội lên lầu.
- Nàng… Thế nào?
Đường Tiểu Đông nhất thời mờ mịt không giải thích được.
Kha Vân Tiên ha ha cười nói:
- Hay là… Chịu kích thích chăng…
Đường Tiểu Đông không rõ ý tứ của nàng, vội ho một tiếng:
- Nàng nghìn vạn lần không nên chọc vào nàng ta, nàng ta vô cùng lợi hại.
.
Đã có 14 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của conem_bendoianh