“Cẩn thận thiếu gia không có tiền sẽ đem người bán đấy.” Trong lòng Lưu Vân thầm mắng.
Tiền là vấn đề quan trọng phải giải quyết, bởi vì tương lai khi vệ đội thành lập, còn muốn khuyếch trương lên 200 người, trang bị vũ khí cùng các thứ thường dùng hàng ngày phải cần rất nhiều tiền. Lưu Vân muốn đem vệ đội chế tạo thành một chi tinh binh, nhưng không có kinh tế cường đại làm trụ cột thì tất cả chỉ là mong muốn không thực hiện được.
“Quên đi, tạm thời không lo lắng nhiều như vậy.” Lưu vân cảm giác được càng nghĩ càng đau đầu, “Xe đến trước núi tất có đường đi, không có đường ta cũng tạo ra đường để đi!”
Hoàng hôn, khi mục trường xuất hiện trước mắt, Lưu Vân cảm giác được mình đang nhìn thấy bức tranh Châu Âu thời trung cổ.
Bầu trời đầy mây trắng, từng con ngựa hợp thành đàn, dưới đất là hoa cỏ màu xanh, từng loạt dãy nhà gỗ tinh xảo nối tiếp nhau, trên nóc mỗi gian nhà gỗ có từng làn khói chậm rãi bay lên. Bên cạnh khu nhà gỗ có một dòng sông nhỏ, bên bờ sông là mấy cái thủy xa (guồng nước), bên cạnh thủy xa là mấy phụ nhân mang theo thùng múc nước.
Đây là sự ô nhục trắng trợn đối với một cao cấp kiếm sĩ, Hi Ba phẫn nộ nói: “Đội trưởng, khi dễ người yếu không phải là điều kiếm sĩ nên làm!”
Lưu Vân cuời ha hả nói: “Hi Ba, nếu ngươi thắng ta thưởng cho ngươi 100 kim tệ. Nếu như ngươi thua, để ta đá vài cái vào mông ngươi.”
“Được rồi, thiếu gia đã kiên trì nói vậy, hãy thi đấu đi.” Thiếu gia người muốn cho ta 100 kim tệ a, Hi Ba cao hứng nói, sớm đem cái vinh dự võ sĩ vứt ra đằng sau.
“Hi Ba, ta phải nhắc nhở ngươi, ta đã dạy A Húc một số chiêu thức, nếu như ngươi không dùng toàn lực, cẩn thận cái mông của ngươi.”
Giữa đoàn khói trắng truyền đến tiếng kêu thảm thiết của Hi Ba, tiếp theo “keng” một tiếng, tiếng thanh kiếm rơi xuống đát, Hi Ba oai hùng đang nằm trên mặt đất, hai tay che mặt.
Lưu Vân đi tới bên hắn, ném một cái trì dũ thuật lên mặt hắn, sau đó đạp một cái thật mạnh lên mông hắn.
Sương khói tan đi, mọi người thấy A Húc đang bóp cổ Hi Ba, chỉ cần dùng chút lực có thể vặn gãy cổ Hi Ba.
“Mẹ kiếp, hắn dùng thạch bụi phấn ném ta! Cái tên không biết xấu hổ này!” Hi Ba xoay qua nhìn A Húc lớn tiếng quát mắng.
Mọi người xôn xao, tất cả đều dùng ánh mắt khác thường nhìn A Húc. A Húc, khninh bỉ ngươi, một trăm lần a, một trăm lần, mỗi người đều nghĩ như vậy.
Chỉ bất quá lão cảm giác được bốn người bay ở trên trời trông ngu ngốc giống nhau, không làm được gì, ngược lại chỉ khiến cho người ta khi nhìn thấy sinh ra tức giận.
“Tiểu tử thúi, ta tiêu hết toàn bộ tài sản cho ngươi, ngươi lại còn dám hoài nghi ta.”
“Không phải, không phải. Là ta sợ lão trí nhớ không tốt, quên mất mình để ma tinh thạch ở đâu, không phải là lãng phí sao.” Lưu Vân sờ sờ kiểu tóc mới của mình, ngượng ngùng nói.
“Nhưng mà đại thúc à, ta hình như không mua nổi a. Hai mươi mấy ma tinh thạch, phải có 100 kim tệ! Ta có 5000 kim tệ, mấy ngày nay chi tiêu chỉ còn có hơn 1000. Như vậy không đủ sống, ta đang nghĩ biện pháp a.”
“Vậy ngươi đi giết ma thú lấy tinh thạch đi. Nơi này cách ma thú sâm lâm không xa, một ngày giết mấy chục đầu ma thú, cũng đủ dùng.” Lão Tạp thuận miệng nói.
“Giết ma thú?”
Trong mắt Lưu Vân hiện lên ánh sáng. “Cái chủ ý này không tồi chút nào.”
Bên ngoài ma thú sâm lâm cấp bậc mặc dù không cao nhưng đối với những đội viên không có nhiều kinh nghiệm chiến đấu mà nói thì sự nguy hiểm vẫn tương đối cao.
Thực tế như vậy, Lưu Vân quyết định bắt đại ma pháp sư Tạp Tư Lạp làm nhiệm vụ bảo tiêu, thù lao tạm thời không tính, khiến cho lão Tạp tự mắng chửi mình vì tội nhiều chuyện.
Trước khi tiến vào ma thú sâm lâm, lão Tạp cùng Lưu Vân tổ chức một khóa huấn luyện cho các đội viên.
Lão Tạp chủ yếu dạy bọn hắn như thế nào phân biệt cấp bậc ma thú, các hệ, phương thức công kích, như thế nào để phán đoán thực vật, động vật, dã quả, nguồn nước thức ăn có độc, như thế nào phát ra tín hiệu ma pháp cứu viện.
Lưu Vân thì dạy bọn hắn làm sao ở trong rừng rậm phán đoán được phương hướng, xác định vị trí bản thân, tính toán thời gian, như thế nào bảo vệ bản thân, cách cắm trại trong rừng rậm, phân công công việc cho mọi người.
“Những thứ có thể ăn mà ta vừa nói, ta phần lớn chưa có ăn qua, có tác dụng phụ hay không mọi người phải ăn mới biết được.” Lão Tạp nói như thế.
“Ma thú sâm lâm ta căn bản chưa có đi qua cho nên những điều dạy mọi người không nhất định dùng được, mọi người tốt nhất là hãy dựa vào chính mình.” Lưu Vân nói như thế.
Để gia tăng độ khó của huấn luyện, Lưu Vân quy định đội viên không được dùng ma pháp, chỉ mang theo hai khối tinh thạch là lôi hệ tinh thạch dùng để phóng thích lôi điện thuật cầu cứu và thủy hệ tinh thạch dùng để chữa thương.
Sau lại có đội viên vụng trộm mang theo tiểu hỏa cầu để nướng thịt, nhưng mới đốt được trong chốc lát đã bị lão Tạp mang theo mưa to tới dập tắt.
Lúc đầu tiến vào rừng rậm, tâm tình của tiểu đội Hi Ba rất tốt, cảm giác như mình đi tới chỗ du lịch. Đại thụ chọc trời, trên mặt đất nở rộ các loại hoa dại không biết tên, các loại dã quả đủ màu sáng chói, tùy ý có thể thấy được. Ánh mắt trời xuyên qua lá cây chiếu xuống khu rừng, các tiểu động vật trong rừng vui sướng nhảy ra chạy trốn.
“Mọi người không nên buông lỏng cảnh giác!” nhìn đội viên phấn khích, chỉ đằng đông, ngó đằng tây, Hi Ba cao giọng nói.
“Đây mà là ma thú sâm lâm sao?” Hi Ba lắc đầu, hắn cảm giác được có gì đó không đúng.
“Chỉ có con thỏ này không nguy hiểm a.” Một gã đội viên trong lòng vẫn còn sợ hãi thầm than mình xem ra may mắn. “Tiểu thỏ tử” giơ chân lên, một dòng nước từ hông nó bắn ra đem hắn biến thành một cây băng lớn.
Cứ như vậy ngày thứ nhất trôi qua, Hi Ba cùng tất cả đội viên tiểu đội đều bị đói bụng, lo lắng đề phòng bị ma thú đánh lén.
Lần đầu tiên đối mặt với ma thú, trong lòng các đội viên trẻ tuổi đều khó có thể vượt qua sợ hãi. Cho dù hắn có đủ lực lượng để giết chết ma thú trước mắt nhưng đối với sinh vật đáng sợ này, bọn họ phát huy không nổi nửa phần lực lượng, chỉ có thể quyết đoán lựa chọn chạy trốn.
Ban đêm, sau khi phái ra hai gã đội phụ trách cảnh giới, nhóm Hi Ba nằm xuống dưới một cây đại thụ. Một ngày trôi qua, tất cả mọi người đều cảm giác thể lực tiêu hao nghiêm trọng. Nhìn lên những ánh sao lóe lên trên bầu trời, mặc dù rất mệt mỏi nhưng không ai có thể ngủ ngay.
“Đội trưởng, cứ trốn như vậy không phải biện pháp a.” Một gã đội viên nhẹ giọng nói.
“Những ma thú này thật tiểu nhân, lại kết thành nhóm, nhiều quá, chúng ta giết không hết.” Một đội viên thở dài nói.
“Còn có những tác dụng phụ của những thứ ăn được mà lão Tạp nói, hơn phân đều đã ăn và có xuất hiện vấn đề.” Một ngày đã có hai người đau bụng tiêu chảy, hai người sưng mồm, một người không nói được.
“Hy vọng sinh tồn ở trong tay chính chúng ta.” Hi Ba nhớ tới lời Lưu Vân nói, lớn tiếng nói. “Đừng quên đội trưởng đã nói qua! Ngày mai tất cả chúng ta đều cố gắng lên.”
Trong một lần bắt được một đầu ma thú, bị máu tươi thấm đẫm toàn thân, cũng dưới tình huống đói quá, các đội viên bắt đầu ăn sống nuốt tươi. Các đội viên chẫm rãi thích ứng loại trò chơi liệp sát này. Sau đó ma thú sâm lâm xuất hiện hai mươi ma thú hình người, lấy giết chóc các ma thú nhỏ yếu khác làm vui.
Tay Hi Ba phong tỏa cổ họng phong lang, bốn gã đội viên cầm lấy chân phong lang, “phanh” một tiếng nhỏ, phong lang bị giết sống thành 5 khối.
Một trận máu huyết từ trên trời rơi xuống, ướt đẫm trên người 5 người.
“Chưa từng nghĩ tới có một ngày ta sẽ dùng phương thức như thế này để giết chết một đầu ma thú, lấy tinh thạch.”
Một quyền đập bể đầu sói, Hi Ba từ đống huyết nhục mò lấy một đê giai phong tinh thạch, cất vào trong hầu bao mình.
“Đuổi giết ta, lão tử cắn chết ngươi!” Bắt tay vào gặm thịt lang, mang theo mùi máu tươi ấm á, A Húc hung hăng nói.
Quá đói làm cho hắn căn bản quên đi đây là một khối thịt ma thú sống.
“A Húc, ngươi cảm giác ta giống cao giai ma thú không?” Tử Văn Thành nhồm nhoàm nhai thịt lang hỏi, thuận thế dùng một tay khác lau máu trên mặt A Húc.
“Giống giống giống! Thật ghê tởm, cho dùng có hai khối tinh thạch, một khối để cầu cứu, một khối dùng để chữa thương, giết ma thú cũng không được sử dụng tinh thạch, buộc chúng ta phải ăn thịt sống.” A Húc gật đầu, oán giận nói.
“Lão thật là vất vả a, người trẻ tuổi lại thật có phúc khí.” Lão tử mặc dù có chút tâm tình nhưng vẫn bay lên tìm nơi các đội viên đã đi.
Đối với phương pháp huấn luyện mới mẻ này của Lưu Vân, lão Tạp càng ngày càng bội phục. Mặc dù mới nhìn không có hiệu quả gì đặc biệt, nhưng thời gian dài, mỗi một người đều có sự thay đổi. Khí chất, sự tin tưởng, lực lượng, can đảm, lão Tạp thấy được trên người các đội viên có nhiều sự biến hóa.
Lúc này đây tại hành trình ở ma thú sâm lâm càng làm cho hắn thấy được một đám thanh niên thiện lương, dưới ý chí muốn sống đang biến thành ngang bướng, bạo lực, cả người tản mát ra mùi máu cùng dục vọng giết hóc.
“Người nhát gan, suốt ngày bị máu tươi thấm đẫm cũng sẽ có dục vọng giết chóc.” Đây là theo như lời Lưu Vân nói.
Ngải Phật Sâm, Khắc Lị Á, Ốc Khắc, ba người khi gặp phải đám người Hi Ba đều tưởng rằng mình đang gặp gỡ một đám ma thú hình người.
Ngay lúc bọn họ mới thoát khỏi sự đuổi giết của một đầu hỏa vân thú, chưa hết kinh hồn thì gặp phải tiểu tổ Hi Ba, tận mắt thấy mấy huyết nhân này giết chết một đầu phong lang, sau đó ăn sống thịt phong lang. Hỏa vân thú là loại cao cấp ma thú đáng sợ nhất trong ma thú sâm lâm, là cao cấp hỏa hệ ma pháp sư, cũng có năng lực công kích vật lý cường đại, tương đương với ma vũ song tu, thực lực chẳng kém một gã trung cấp kiếm sư. Làm cho ba người sơ cấp kiếm sư mặc dù có sức đánh một trận, nhưng khó lòng phòng bị hỏa hệ ma phá, khiến cho bọn họ chịu nhiều đau khổ, cuối cùng chạy trối chết.
Sau khi biết rõ những người này không phải là ma thú, từ khiếp sợ khôi phục lại tinh thần, Ngải Phật Sâm đem chuyện Hỏa Vân thú nói cho bọn họ biết, để cho bọn họ coi chừng.
Vì vậy Hi Ba quyết định phóng ra ma pháp cầu cứu. Đối mặt với một đầu ma thú như vậy, hắn sợ khi ma pháp còn chưa kịp phóng thích người bên mình đã rơi rụng vài mống.
Khi Tạp Tư Lạp đem tin tức này nói cho Lưu Vân biết, huấn luyện sinh tồn đã tiến hành 13 ngày rồi, Lưu Vân quyết đoán kêu gọi các đội viên chuẩn bị rút lui quay về. Mỗi đội viên đều lĩnh ma tinh thạch cần dùng của mình, để phòng khi có tình huống ngoài ý muốn phát sinh.
“Tiểu thư, xem ra hôm nay không thể tới kịp Khải Đức Bảo rồi. Phía trước là mục trường Khải Đức gia, không bằng đêm nay tá túc lại nơi này đi.” Lôi Lạc cưỡi ngựa thấp giọng hỏi.
“Thúc thúc, người an bài là được mà. Chuyện nhỏ như vậy cũng muốn hỏi ta, chẳng lẽ thật sự muốn ta mệt chết sao?”
Tâm tình Hoa Phi Lệ đang chìm đắm ngoài cửa sổ xe, ngắm khung cảnh tươi đẹp, nghe hỏi vậy vội vàng làm nũng nói.
Nhìn Hoa Phi Lệ toát ra tâm tính tiểu cô nương, Lôi Lạc thở dài đầy yêu thương.
Nhiều năm qua, hắn là một gã cao cấp kiếm sư, vẫn trung tâm thủ hộ tiểu chủ nhân này. Tuy danh nghĩa là chủ tớ, nhưng kì thực là phụ thân quan tâm tới con gái. Mong muốn nhìn nàng bình an lớn lên thành người, tìm được hạnh phúc thuộc về mình, không nghĩ tới nàng lại không chọn lối đi bình thương. Là người thừa kế La Mạn gia tộc đã xuống dốc, nàng từng sáng tạo ra một kì tích buôn bán.
La Mạn gia tộc từng là gia tộc nổi danh ở Hỏa Vân đế quốc, chỉ vì một lần sai lầm trong đấu tranh cung đình đã khiến gia tộc này xuống dốc. Hậu nhân bắt đầu hết sức buôn bán kinh doanh, nhưng không thành công, ngược lại càng ngày càng sa sút.
Năm 17 tuổi, Hoa Phi Lệ đã cải tiến cách điều chế nước hoa tổ truyền, chế thành một loại nước hoa gọi là “Mộng La Lan”. Trong một vũ hội của giới quý tộc đế đô, nàng lỡ tay đánh rơi một lọ “Mộng La Lan”, mùi thơm mê người khiến cho tất cả quý phụ tại vũ hội đều mê muội. Song sau đó nàng nuối tiếc cho biết, loại nước hoa này tên là “Mộng La Lan”, phải thu thập cánh hoa La Lan, phối hợp với các nguyên liệu tinh luyện khác mà thành, sản lượng cực ít, một năm chỉ có hơn mười bình. Hơn nữa Hoa Phi Lệ đã khẳng khái đem mấy bình cuối cùng tặng cho thành viên hoàng thất, những người khác có muốn thì phải đợi năm sau.
Năm thứ hai, không ít quý phụ nhân không tiếc giá cao, rốt cuộc như ý, chiếm được “Mộng La Lan”. Tại đế quốc, các quý phụ truyền lưu một câu nói như sau: “Thiên kim cầu nhất mộng, vạn tái chờ La Lan.”
Về phần năm thứ hai “Mộng La Lan” sản xuất được bao nhiêu bình thì chưa người nào biết được. Mọi người chỉ biết là người sử dụng nó không phú thì quý, đại biểu cho thân phận cùng địa vị, dẫn đến tiêu thụ thứ này thành mốt thời thượng.
Năm thứ ba, “La Lan” hoa nở, nước hoa “Mộng La Lan” được sản xuất hàng loạt, tiêu thụ khắp Hỏa Vân đế quốc. Sau đó Hoa Phi Lệ lại giao thiệp với các ngành sản xuất khác, kéo dài thần thoại về bản thân mình. Năm năm sau, La Lan gia tộc trở thành một gia tộc buôn bán lớn, mạng lưới buôn bán trải rộng khắp Lam Nguyệt đại lục.
Lúc này Hoa Phi Lệ vừa tròn 22 tuổi. Dung mạo như hoa, trí tuệ kinh người, tài phú ức vạn, khiến cho nàng trở thành tình lữ mà tất cả thanh niên đế quốc đều mơ tưởng.
Hoa Phi Lệ rốt cuộc buông họa bút trong tay xuống, trên thảo nguyên, dưới ánh mặt trời chiều đỏ rực, một người thanh niên thân mặc bạch y, tóc dài, thân ảnh cô đơn hiện lên trên bức họa.
Ban đêm, trong mục trường đốt lên vài đống lửa. Trên đống lửa, một khối thịt hỏa vân thú đang được nướng, dầu mỡ vàng óng từ da thịt chảy xuống, mùi thơm tràn ngập trong đêm, xông vào mũi mọi người.
Bên cạnh đống lửa, những đội viên trẻ tuổi cao giọng cười đùa, khi thì bưng bát lên thỏa sức uống, thể hiện khí khái nam nhân dũng cảm, hào hùng.
Hắn không biết, tạp đại thúc đi theo hắn thời gian dài, đã sớm nhận ra trong lòng hắn có sự bi thương sâu sắc, cho nên muốn trêu đùa với hắn để cởi mở tấm lòng hắn.
“Các tiểu tử, muốn ăn thịt nướng thì tìm đội trưởng của các ngươi, đừng tìm lão nhân gia mà tranh đoạt.” Chứng kiến các đội viên đều như hổ rình mồi nhìn chăm chú vào miếng thịt nướng trong tay mình, lão Tạp vội bỏ lại câu nói rồi vội vàng rời đi.
“Người này chính là đầu lĩnh?” Hoa Phi Lệ nhìn thanh niên trước mắt, có chút khó mà tin được. Không tới hai mươi tuổi, cũng coi như anh tuấn, nhưng một màn vừa rồi làm cho người ta cảm giác thấy một đại hài tử.
“Thúc thúc, người đi tìm quản sự mục trường hỏi xem những người này rốt cuộc đang làm gì?” sự tò mò khiến Hoa Phi Lệ không nhịn được vội quay sang Lôi Lạc nói.
Sau khi hoàn thành nhiệm vụ nướng thịt, Lưu Vân lau mồ hôi, trong lòng không ngừng mắng: “Lão Tạp, nghìn vạn lần đừng để cho ta tìm được cơ hội, nếu không lão xong đời.”
“Nhị thiếu gia, người nghỉ ngơi uống rượu đi, đây chính là rượu trái cây.” Á Đương Tư đi tới bên người Lưu Vân, hai tay bưng một chén rượu đưa tới.
Lưu Vân lại lập tức nói ra một câu làm cho Ngải Phật Sâm rơi nước mắt, cũng làm cho xung quanh hoàn toàn yên tĩnh.
Hoa Phi Lệ nhìn tình cảnh trước mắt, nhẹ giọng nói: “Thúc thúc, ngươi cảm giác được chúng ta có nên bái kiến chủ nhân nơi đây không?”
Một nữ nhân ưu nhã, xinh đẹp cùng thông minh, đây là đánh giá của Lưu Vân đối với Hoa Phi Lệ.
“Mỹ nhân cho mời, ta làm sao không dám tuân lời?” Lưu Vân mỉm cười đáp, rồi sau đó bưng chén rượu lên, cùng Hoa Phi Lệ đi tới một góc an tĩnh.
“Hoa Phi Lệ La Mạn tá túc nơi đây, cảm tạ chủ nhân thịnh tình khoản đãi.” Hoa Phi Lệ cúi người, hướng Lưu Vân hành lễ nói.
“Ta không biết công tử, nhưng ta không thể không nói, ngươi là một quý tộc rất đặc biệt.” Nhớ tới chuyện phát sinh sau khi Lưu Vân xuất hiện, Hoa Phi Lệ nói.
Trong bao nhiêu năm buôn bán, nàng đã thấy rất nhiều quý tộc tham lam, đối với những quý tộc này, nàng chán ghét tới cực điểm.
“Cái gì mà hợp tác buôn bán, thật ra là yêu cầu tiền tài mà thôi. Ai có thể tin tưởng được tầng lớp quý tộc cao cao tại thượng có thể bôn ba chịu vất vả, khó nhọc đây? Tại sao mình nhìn thanh niên trước mắt này thấy không phải như vậy, trong đầu cũng không có nghĩ hắn như vậy. Chẳng lẽ hắn vẫn là ác thiếu kia sao?” Mặc dù nghĩ như vậy nhưng đối với thương nhân luôn muốn hòa khí sinh tài. Nàng không muốn đắc tội với thiếu gia Khải Đức gia tộc.
“Ta cũng không biết. Mười vạn có lẽ có thể tạm đủ dùng! Tương lai không biết bao nhiêu cho đủ.” Lưu Vân nghĩ vậy liền thuận miếng nói ra.
“10 vạn kim tệ? Tương lai còn không biết muốn bao nhiêu nữa?” mặt Hoa Phi Lệ chợt trở nên xanh mét, cắn răng hỏi.
“Trời ạ, ngươi thật sự là một ác ma, mở miệng một cái là đòi 10 vạn kim tệ, hơn nữa tương lai lại còn muốn nhiều hơn, ngươi thật sự coi La Mạn gia tộc là con dê béo cho ngươi làm thịt sao?” Nghĩ đi nghĩ lại, trong lòng Hoa Phi Lệ chợt lạnh ngắt.
Nói xong Hoa Phi Lệ nhìn về phía mục trường ở xa xa, phảng phất như còn có thể chứng kiến bóng dáng bạch y thiếu niên tóc dài kia.
“Như ngươi mong muốn.” Đây là câu trả lời thuyết phục nàng nói cho Lưu Vân lúc sáng sớm.
Kì thật Hoa Phi Lệ biết, ngoại trừ việc hợp tác buôn bán, Lưu Vân nói một câu nọ “Đây là lần đầu tiên ta cầu người ở cái thế giới này”, chính câu nói này là nguyên nhân trực tiếp tạo thành hiệp nghị này.
Nàng cảm nhận được trong giọng nói của Lưu Vân có sự cô độc, cũng giống như nàng. Cảm giác đồng bệnh tương lân làm nàng không cách nào quyết tâm tàn nhẫn cự tuyệt bất cứ yêu cầu gì do hắn đưa ra.
Chỉ ở cùng với Lưu Vân trong thời gian ngắn ngủi, nhưng hắn lại gây cho nàng sự rung động, cái nàng chưa bao giờ trải qua. Theo thói quen, sau khi xong việc mọi việc đều nằm ở trong tay nàng, nhưng sau khi kí kết hiệp nghị xong nàng vội vã rời đi, thậm chí không muốn ở lại mục trường dù chỉ trong chốc lát.
Lúc tiễn Hoa Phi Lệ, trong lòng Lưu Vân đột nhiên cảm thấy áy náy với cô gái này.
Vì phát triển vệ đội, hắn phải dùng mánh lới. Căn cứ hiệp nghị, Hoa Phi Lệ phải cung cấp cho giai đoạn tiền sản xuất bồ đào tửu với chi phí 10 vạn kim tệ. Nhưng trên thực tế lại không cần nhiều tiền như vậy. Tiền này chủ yếu là hắn dùng cho việc phát triển vệ đội.
“Chỉ mong có một ngày ta có thể trả lại ngươi phần nhân tình này.” Vứt bỏ ý nghĩ trong đầu, Lưu Vân liền lôi kéo Á Đương Tư đi tới phía sau mục trường xem những cây nho này.
Phía sau là một khoảng đất trống lớn, công nhân ở mục trường trồng ở chỗ này một chút rau dưa cùng một ít cây nho. Nhìn nhưng cây nho lớn xen với những cây nho nhỏ, trong lòng Lưu Vân rất là vui sướng.
“Á Đương Tư đại thúc, ta nghỉ chúng ta cần mở rộng để đi vào sản xuất.”
Tiếp theo, Lưu Vân để Á Đương Tư cho một nhóm công nhân bắt đầu khẩn hoang ở phía sau mục trường, từ vùng phụ cấn tới bãi đất phì nhiêu ven sông, bắt đầu kiến thiết nho viên.
Hi Ba thì mang theo đội viên tiến vào Ngọc Long Sơn, với nhiệm vụ làm tìm và đào để đem toàn bộ cây nho mang về.
Lưu Vân thì bắt tay hướng dẫn công nhân chăm sóc, bồi dưỡng những cây nho nhỏ.
Mấy ngày sau, theo ước định, Hoa Phi Lệ phái người đưa 10 vạn kim tệ tới.
Sau khi thu được khoản tiền này, Lưu Vân xuất ra 1 vạn kim tệ đưa cho Á Đương Tư, do hắn toàn quyền phục trách việc kiến thiết nho viên cùng sản xuất rượu nho.
Kiếp trước hắn thích uống rượu nho, cho nên Nguyệt Nhi học tập gia đình tay nghề chế tạo rượu. Đối với hắn mà nói rượu do nàng nấu ngon hơn tất cả mọi loại rượu trên thế gian. Đối với nàng mà nói, được tự tay nấu rượu cho hắn uống cũng là hạnh phúc lớn nhất. Lưu Vân chịu ảnh hưởng của nàng cho nên đối với cách nấu rượu nho cũng hiểu rất rõ.
Vì vậy hắn đem cách lựa chọn vật liệu, làm sạch, bóc vỏ, lên men lần đầu, lọc cặn bã, lên men lần thứ hai, lọc sạch cùng với cất giữ, kiên nhẫn giảng giải cặn kẽ cho Á Đương Tư, cũng làm cho kinh nghiệm nhiều năm chế rượu của lão được cải tiến. Á Đương Tự bị Lưu Vân nói cho đến nỗi ngẩn người ra, như thế nào cũng không nghĩ đến nhị thiếu gia vô dụng lại biến thành tửu nhưỡng đại sư.
An bài hoàn hảo mọi chuyện đâu vào đó, Lưu Vân mang theo những kẻ dưới tay cùng với một nhóm công nhân mời từ Khải Đức Bảo tới, bắt đầu xây dựng một cái đại viện lạc mới ở bên cạnh mục trường.
Trải qua hai tháng thi công, đại viện mới được tạo thành. Trong viện, tất cả Lưu Vân đều dựa theo quân giáo bộ kiếp trước mà kiến tạo.
Đại môn là kiến trúc hình vòm do đá tảng xây thành, trên mặt đề “Sồ ưng học viện”. Hai bên cửa là hai trạm canh gác hình nón cụt, có cây chống đỡ, có thể che mưa che nắng.
Phía bên phải đại môn có một khối đại bình phong, trên mặt điêu khắc hàng chữ to: “Binh giả, quốc chi đại sự, tử sinh chi địa, tồn vong chi đạo, bất khả bất sát dã.”
Phía cửa vào bên phải còn có một phạn đường, phía trước là một lá cờ cắm trên cây gỗ thật dài dựng đứng tạo thành cột cờ. Trước cột cờ là một thao trường trống trải, hai bên thao trường xây dựng hai hàng phòng ở với cây xanh xen giữa, phía cuối thao trường là một cái đài cao thật lớn. Bên trái cuối san có một hàng chướng ngại, phía bên phải là sân huấn luyện ma pháp.
Đi vào trong học viện, vuốt ve những chữ to trên bình phong, Lưu Vân không khỏi hồi tưởng lại thời gian khó quên khi mình từng ở học viện quân sự.