Lão ngũ Ngón Út bèn kể cho ta nghe một cố sự về bức tượng này...
...
Năm xưa Lưu Linh Tửu Thần hoành không xuất thế, say rượu chết đi cũng đã mấy trăm năm nhưng vẫn được các quán rượu thờ phụng thay cho thần tài. Đệ tử của người trong thiên hạ vẫn vô cùng đông đảo, các hội ái mộ vẫn mọc lên như nấm sau mưa.
Nhưng người uống rượu trong thiên hạ thường hay tổ chức thi đấu giao lưu, mà lúc say rượu thì dễ nóng tính gây gổ với nhau bởi vậy nên thiếu đi đoàn kết, mạnh ai nấy sống.
Tới khoảng hai mươi năm về trước, trong thiên hạ bỗng nhiên có một thiếu niên tên là Lê Thế Việt ngang trời xuất thế. Lê Thế Việt tửu lượng sâu như ao như bể, lúc uống rượu say lại hay làm thơ chọc ghẹo mọi người, có dáng dấp của Lưu Linh Tửu Thần khi trước khiến dân bợm nhậu vô cùng quý mến, theo đi uống rượu nhiều như châu chấu.
Một hôm trong lúc rượu chè bát ngát, Lê Thế Việt đưa ra câu đố:
- Mọi người đều cho rằng tiểu đệ sẽ bại trước Đoàn huynh. Huynh có biết vì sao lại thế hay không?
Đoàn Đại Biểu đáp:
- Lê Thế Việt ngươi tuổi còn trẻ mà tửu lượng đã như ao như bể, ta thực không sánh được. Nhưng Đoàn gia chúng ta có một môn thần công gọi là Lục Mạch Thần Kiếm. Có thể bài tiết rượu qua đường ngón tay. Do đó uống mãi không say, năm xưa Bắc Cái Tiêu Phong cũng bị cụ tổ Đoàn Dự nhà ta đánh bại ở chiêu này. Bởi vậy nên mọi người đều tin như vậy.
Lê Thế Việt cười ngất đáp:
- Đoàn huynh thân mang tuyệt kĩ, tửu lượng vô cùng vô tận. Nếu ta cũng bắt chước như vậy thì không hiểu hai ta phải thi đấu đến lúc nào. Hay là cứ tính là hòa có được hay không?
- Lê Thế Việt huynh thực là bậc anh hùng bản sắc, đứng trên Đại Tửu Lâu, trước mặt trăm vạn anh tài điềm nhiên tè thắng Đoàn Đại Biểu thực xứng đáng là tấm gương cho giới bợm nhậu trong thiên hạ. Ta cũng muốn có một bức tượng của huynh.
Lê Thế Việt chỉ chờ có thế, đặt luôn bức tượng vào tay ta nói:
- Vậy ta tặng nó cho ngươi.
Mặc dù bức tượng được tạc nặn rất tinh vi, chất liệu cũng rất kỳ lạ. Thoạt trông như là sứ mà khi sờ vào lại có cảm giác mềm mại ấm áp như da thật khiến ta thích thú không nỡ rời tay nhưng ta vẫn không dám nhận.
- Bức tượng này là do cô Xôi tặng cho huynh, ta làm sao dám nhận.
Lê Thế Việt không nhìn Thị Xôi, ngang nhiên nói:
- Thứ gì ta đã tặng đi, dứt khoát không cần nhận lại. Ngươi không lấy thì cứ đập nó đi cho ta cũng được.
Ta vốn không ngốc, khi nãy còn thấy y giả vờ không nhận ra, thoắt cái lại nhận là của mình tặng Thị Xôi. Hơn nữa qua thái độ của y thì thứ này hẳn không đơn giản chỉ là một vật kỉ niệm định tình, bản thân mình cũng không nên nhận một cách hồ đồ bèn đưa mắt nhìn Thị Xôi xem thái độ của ả thế nào
Lúc này Thị Xôi đã mắt ướt rưng rưng, ai oán nhìn Lê Thế Việt, dường như cũng không để ý đến bức tượng trên tay ta. Nhìn gương mặt xương xẩu bậm trợn đầm đìa nước mắt ấy ta bỗng nhiên tự hỏi:
Nếu ngươi có một cô gái yêu mình đến nỗi tìm khắp võ lâm, từ nam chí bắc suốt hai chục năm ròng.
Nếu ngươi có một cô gái yêu mình đến nỗi sẵn sàng gia nhập vào hội Lưu Linh ở cùng bọn bợm nhậu, uống rượu thay cơm chỉ vì nghe tin có ngươi ở đó.
Nếu cô gái đó sẵn sàng phạm vào mấy điều cấm kị để người trong thiên hạ hợp công đuổi giết chỉ vì muốn được gặp ngươi thì ngươi sẽ đối xử với cô ấy thế nào?
- Ta không có diễm phúc đó. Nếu có thì ta sẽ trân trọng cô ấy, nâng niu cô ấy, sẽ yêu cô ấy bất kể cô ta đã làm ra những tội lỗi gì, bất kể cô ta xấu xí đến đâu. - Công tử bột cảm khái nói.
Ta gật đầu nói:
- Vậy ngươi lại tưởng tượng xem, nếu lúc ngươi còn bé, có một thằng nhóc bạn thân sau khi được ngươi tặng cho một bức tượng bỗng nhiên nói yêu ngươi tha thiết.
Rồi hai mươi năm sau có một tên đàn ông lông chân rậm chạy khắp võ lâm tìm ngươi, gặp ai cũng kể lể nói ngươi là kẻ bạc tình lang bỏ hắn đi theo người khác thì ngươi sẽ thấy sao?
Công tử bột ặc lên một tiếng, lí nhí nói:
- Thị Xôi chẳng phải là nữ hay sao?
Ta đáp:
- Thị có phải là nữ hay không, ta cũng không biết, càng không dám thử để biết. Chỉ biết thị còn nam tính hơn ta và ngươi rất nhiều. Sau này ta tìm trong các bài thơ của Lê Thế Việt có một đoạn viết:
Vào Bách Khoa và bây giờ đã hiểu:
"Gái trường này chẳng những điệu, còn dê!"
Mặt cá chuối và cái mõm cá trê...
Răng cá mập, hic, nhìn ghê vật vã!
Còn cái mép, ôi ! Thật là khó tả
Gái kiểu gì còn có cả râu ria!.
Rồi hận đời rồi đi đến quán bia,
Hết phân tích lẫn phân chia. Bật khóc!
Số mình đen, đường tình duyên tang tóc
Tạm thời là: mình sẽ cóc thèm yêu!
Ta cũng cảm thấy không biết nói thế nào cho phải. May sao có Ả bán lê bỗng nhiên nói xen vào:
- Giỏi cho Lê Thế Việt. Năm đó ngươi nói " Thẩm Du tượng sứ sáo Vị Thu... " Một người hai vật ấy hễ xuất hiện là khiến võ lâm đại loạn bởi vậy nên sẵn sàng đánh đổi cả tình yêu của ta chứ cũng không chịu giao ra vật ấy. Vậy mà ngươi nói cho là cho, nói đập là đập được.
Lê Thế Việt cười cười đáp:
- Nếu em muốn giữ thì cứ lấy. Năm xưa anh không đem nó tặng cho em vì biết em không cần có nó cũng có thể làm loạn võ lâm rồi.
Ả bán lê nói:
- Vì sao ngươi có thể đưa nó cho Xôi tỉ suốt hai mươi năm mà không thể cho ta xem lấy một lần? Chẳng phải ngươi nói yêu ta lắm đó sao?
Lê Thế Việt nói:
- Hồng nhan họa thủy, nhan sắc và sự thông minh của em đã đủ để làm loạn thiên hạ. Hơn nữa dã tâm của em cũng quá lớn lao, nếu Tượng Sứ đó rơi vào tay em thì e rằng đàn ông trong thiên hạ đều sẽ gặp tai ương mất.
Ả bán lê lại hỏi:
- Giỏi cho ngươi lúc nào cũng say lướt khướt mà tâm kế sâu cay khó dò. Ngươi đưa nó cho Xôi tỉ quả là đã qua mắt được ta. Chỉ là ta không hiểu,lúc đó tình cảm chúng ta còn đang mặn nồng hương lửa vì sao ngươi lại đề phòng ta như vậy?
Lê Thế Việt chua chát nói:
- Anh vốn chưa bao giờ có dạ nghi ngờ em cả. Cho đến tận khi anh phát hiện ra em không phải là con gái.
Ta nghe vậy choáng váng nhìn ả bán lê. Cặp mắt to đen, bờ môi anh đào trước nhô sau vểnh tha thướt điệu đà thế kia đâu có lý nào lại giống như lời Lê Thế Việt. Nhưng sự thật phũ phàng, ả bán lê không lên tiếng phủ nhận mà chỉ thở dài:
Đến lớp ba. tím ngắt cả đồi sim...
Trèo lên cây bắt con chim nho nhỏ,
Đem tặng nàng; nàng cúi đầu mặt đỏ,
Rú lên cuời và vụt bỏ chạy đi.
Thủa ngày xưa nào có biết cái chi
Vẫn ko hiểu tận đến khi lớp bốn,
Thủa ấy tình say và con tim bận rộn
Yêu điên cuồng, những lồng lộn, si mê
Và con tim quá chua xót tái tê
Khi biết rằng: nàng thả dê thằng khác
Cả cõi lòng tôi dường như tan nát,
Thoáng nhìn bên hố cát: chúng hôn nhau!
Và từ đấy, tan nát mối tình đầu!
Tôi bỏ nàng chẳng 1 câu li biệt,
Nỗi hờn căm và -con tim da diết
Nhớ nha mày: "Chờ rồi biết tay ông."
Đoạn chỉ Thị Xôi nói:
- Nếu người mà em hôn hôm đó không phải cô ta, thì anh đâu biết em giả gái lừa anh.
Cô ta với anh là bạn từ thuở nhỏ. Anh không biết hai người có quan hệ thế nào nhưng nếu cô ấy chịu hôn ai thì đó chắc chắn là nam không phải nghi ngờ. Bởi vì cô ta bị dị ứng với người cùng giới.
Ả bán lê cười khanh khách, làm gì còn vẻ thê lương khi nãy.
- Hahaha, quả là khéo quá hóa vụng. Khi đó ta đã rất thành công lừa ngươi yêu đơn phương ta say đắm nhưng ta biết ngươi còn chưa đến mức đem bảo bối của Thẩm Du Tử đem tặng cho ta. Do đó ta định lợi dụng Xôi tỉ kích thích lòng ghen tuông của ngươi, để ngươi ngoan ngoãn đem tượng sứ đó dâng lên cho ta làm lễ vật. Không ngờ ngươi bỏ đi không một lời cáo biệt, báo hại ta tìm kiếm suốt hai chục năm trời. Cũng không hề nghĩ ngươi lại đem thứ đó tặng cho Xôi tỉ từ lâu. Ai da, ông trời cũng khéo trêu ngươi.
Lê Thế Việt lặng im uống rượu không nói thêm câu nào, Ả bán lê lại hỏi:
- Ngươi đã không muốn để pho tượng sứ đó rơi vào tay ta, vậy sao bây giờ lại đưa nó cho tên tiểu nhị này? Không sợ ta sẽ đoạt nó về hay sao?
Lê Thế Việt hạ bình rượu xuống nói:
- Anh tặng nó cho y bởi ta để ý nãy giờ chúng ta đánh nhau trong quán gây ra bao nhiêu thiệt hại đều đã bị y cẩn thận ghi chép lại, rượu anh uống bao nhiêu ngụm cũng không qua mắt được y. Trước sau cũng bị tính tiền rượu, chi bằng đem thứ vô dụng này tặng cho y coi như gán nợ cũng tốt. Còn em, anh lại càng không sợ bởi anh biết bây giờ em cũng không cần đến nó nữa rồi.
Ả bán lê tò mò hỏi:
- Sao ngươi biết ta không cần đến nó?
Lê Thế Việt đáp:
- Em biết anh đã đổi tên thành Lê Thế Việt, lại điều tra rất rõ về Lưu Linh Thần Tượng Hội của anh như vậy nhưng hai mươi năm qua chưa từng liên lạc lại, chứng tỏ em đã không còn cần pho tượng sứ đó nữa. Hơn nữa thủ pháp đánh quang gánh khi nãy em thi triển là của Tích Xuân Nương. Em đã học được tuyệt kĩ của Tích Xuân Nương, hẳn là cũng đã có được sáo Vị Thu, như vậy còn cần pho tượng này làm gì nữa chứ?
Ả bán lê cười khanh khách:
- Ngươi vẫn như xưa, càng uống nhiều rượu thì càng tỉnh táo. Suy luận như đi guốc trong bụng người ta. Đúng vậy, ta bây giờ đã không còn cần pho tượng sứ ấy nữa rồi. Hôm nay tình cờ gặp Ngũ Hổ bao vây Xôi tỉ ở đây nên xía vào một chút thôi, cũng không nghĩ sẽ gặp ngươi tại đây lần nữa.
Nói đoạn lại đặt quang gánh lên vai, tha thướt bước ra khỏi cửa.
Lê Thế Việt dõi theo bóng ả ta, trầm ngâm uống rượu một lúc chợt hô lên một tiếng:
- Không được rồi, làm sao lại trùng hợp như vậy được. Ả ta chắc chắn cũng tới đây vì ngôi cổ tích ấy.
Nói đoạn co giò phóng vọt qua cửa sổ, nhằm hướng Khe Bướm lao đi
Ngũ Hổ cùng Thị Xôi lúc này cũng không còn mâu thuẫn để mà đánh đấm, thấy vậy cũng đuổi theo Lê Thế Việt... "
Ta đáp:
- Ở phía tây nam thị trấn này có một khe núi rộng có rất nhiều bươm bướm màu đen trú ngụ nên gọi là Khe Bướm, người trong giang hồ gọi nó là Hồ Điệp Cốc. Xưa nay người già đồn đại bướm đen rất độc, hễ bám vào ai thì người đó gặp vận xui đến hết tháng mới thôi, do đó dân trong vùng thường tránh khu này không dám đi vào. Nghe nói trong ấy có một thông đạo âm u mưa ba năm không ướt, nắng tám tháng không khô đáng sợ vô cùng.
Công tử bột nghe vậy cũng chùn lòng, bảo ta dọn bàn rồi về phòng ngủ.
Ta kể xong chuyện cũng đã rất khuya cũng dọn quán tắt đèn, định bụng ngày mai sẽ kể thêm cho hắn nghe vài câu chuyện võ lâm giang hồ, kiếm thêm chút bạc của tên công tử bột này.
Phần 1 kết thúc, tất nhiên còn có phần 2, phần 3 nhưng do có lẽ truyện không hợp với 4vn nên không thấy có phản hồi, Mình cũng xin phép tạm dừng không post nữa.
Hi vọng truyện dù dở nhưng cũng có thể mua được một vài tiếng cường sảng khoái. Bù cho những lúc vô đọc truyện chùa.