Chương 011: Tranh thêu của Bích Di Nương
Nhóm dịch BachKhiet
Biên tập: metruyen.com
Nguồn truyện: book.zongheng.com
Hàn Mạc nhìn chằm chằm vào cặp mông đầy đặn, trong lòng thật sự bùng lên chút cảm xúc nhưng cũng rất nhanh tỉnh táo lại. Người có cặp mông đẹp như vậy rõ ràng chính là Bích Di Nương của hắn, là nữ nhân của cha hắn, trong lòng hắn chẳng thể có chút ý niệm không tôn trọng nào, vì vậy hắn lập tức thanh tĩnh tâm thần rồi cung kính nói:
- Di Nương, Mạc Nhi thỉnh an người.
Bích Di Nương quay đầu lại, nàng nhìn thấy Hàn Mạc thì cười dịu dàng nói:
- Mạc Nhi đến à, vừa rồi Thấm Nhi còn liên tục nhắc đến con.
Bích Di Nương cười rất dịu dàng, gương mặt vốn xinh đẹp tuyệt trần của nàng lại càng trở nên lung linh. Tuy nàng đã qua tuổi ba mươi nhưng da thịt vẫn còn giống như một tiểu cô nương, nhưng nếu so sánh với một tiểu cô nương thì rõ ràng trưởng thành hơn rất nhiều, đây là bộ dạng mà thiếu nữ bình thường không thể nào so sánh được.
Bích Di Nương cười như gió xuân làm trong lòng người đối diện sinh ra cảm giác khó hiểu, người ta sẽ thấy nàng cười rất gọn, rất đẹp, thậm chí cũng khó dùng ngôn từ để miêu tả. Nhưng trong mắt Hàn Mạc thì nụ cười này rõ ràng rất trong trẻo, tuy thân thể Bích Di Nương có vẻ đầy đặn, bờ eo hơi lớn, cặp mông lớn, nhưng dù bất kỳ người nam nhân nào đứng trước mặt nàng thì trong lòng cũng sinh ra cảm giác bảo vệ và che chở, vì ánh mắt thoạt nhìn có chút nhu nhược của Bích Di Nương giống như mang theo một vẻ ưu thương rất khẽ.
Không thể không phủ nhận trong lòng Hàn Mạc cực kỳ hứng thú đối với mẫu người phụ nữ như vậy, nhưng thân phận rõ ràng đã bắt buộc hắn không thể sinh ra bất kỳ ý nghĩ nào khác. Cho nên trước nay Hàn Mạc vẫn luôn giữ vững tình cảm, hắn đối với Di Nương của mình, đối với nữ nhân của cha mình luôn giữ vững lòng kính trọng, không dám coi thường.
Hàn Mạc che giấu cảm xúc thất hồn lạc phách vừa rồi cực kỳ tốt, hắn nở nụ cười tiến lên nói:
- Di Nương đang bận làm gì vậy?
Hàn Mạc đi về phía trước, chỉ thấy trên mặt ghế đã đặt sẵn năm sáu tấm lụa mỏng, mà bên trên những tấm lụa lại được thêu đủ loại hình ảnh khác biệt. Những hình ảnh này cực kỳ sống động và giống như thật, Hàn Mạc rõ ràng chưa từng nhìn qua những bức tranh thêu tuyệt vời như vậy, hắn trở nên ngẩn người.
Những làn gió thơm mát tràn ngập không gian, mùi hương thơm mát trên người Bích Di Nương bay thẳng vào trong lỗ mũi Hàn Mạc, giọng nói dịu dàng của nàng lại vang lên:
- Đây đều là những bức tranh mà trước kia ta đã thêu, lúc này lựa ra vài món để Thấm Nhi học theo.
- Di Nương, những bức tranh người thêu quả thật rất đẹp, rất sống động và giống như thật.
Hàn Mạc mở lời khen ngợi.
Bích Di Nương mỉm cười nói:
- Đây là nữ công mà Di Nương đã luyện từ nhỏ, tài nghệ thêu thùa của người Yến Quốc chúng ta đều được truyền tới từ Khánh Quốc, vì vậy mà Khánh Quốc có rất nhiều nhân tài thêu tranh.
- Rõ ràng là không thể so sánh được.
Hàn Mạc lắc đầu nói:
- Người ta hay nói trò giỏi hơn thầy, tuy được truyền từ Khánh Quốc tới nhưng tài nghệ của Bích Di Nương rõ ràng vượt hơn hẳn đám người Khánh Quốc.
Hàn Mạc cũng không phải cố ý vuốt mông ngựa mà rõ ràng là lời nói từ tận đáy lòng, những bức tranh mà Bích Di Nương đã thêu, dù Hàn Mạc không hiểu thêu thùa là thế nào nhưng cũng có thể hiểu được tài nghệ của Di Nương đã đạt đến mức độ rất cao. Hắn cũng đã từng xem qua những hàng thêu được bán bên ngoài, nếu so với những bức tranh này thì rõ ràng kém hơn bốn năm bậc. Không ngờ một phụ nhân xinh đẹp tuyệt trần như vậy lại có tài nghệ xuất thần nhập hóa như thế.
Bích Di Nương giống như bị những lời tán thưởng của Hàn Mạc mà cảm thấy ngượng ngùng, gương mặt tuyết trắng hơi đỏ ửng, nàng khẽ nói:
- Con chỉ là một nam hài tử, sao biết được những thứ này.
- Di Nương, bức tranh thêu này gọi thế nào?
Hàn Mạc cẩn thận nâng một bức tranh thêu lên rồi hỏi.
- Cái này gọi là Phù Dung Lý Ngư(1).
- Còn cái này?
- Hỉ Thước Đăng Mai(2)!
- Cái này nữa?
- Phượng Giỡn Mẫu Đơn!
- Bức tranh này cũng rất đẹp, gọi là gì nhỉ?
- Đây chính là Sư Tượng Thủy Vân(3).
Gương mặt Bích Di Nương vẫn mang theo nụ cười, nàng kiên nhẫn giải thích cho Hàn Mạc.
Hàn Mạc gật dầu nói:
- Đều là những cái tên rất đẹp. À, Di Nương, thêu thùa có phải rất khó không, có những gì cần chú ý không?
Bích Di Nương mỉm cười rồi dùng giọng dịu dàng nói:
- Mạc Nhi, tất cả những thứ này đều là nữ công, con là một nam hài tử nên không cần phải học, đợi đến khi cưới vợ sẽ có người thêu cho con.
- Trời ạ, con còn chưa tìm được cô nàng nào.
Hàn Mạc cười hì hì, ánh mắt hắn cũng không nhịn được phải đảo qua bộ ngực sữa đầy đặn của Bích Di Nương, hắn nói:
- Di Nương, người chẳng qua chỉ nói vậy thôi, con rất thích những thứ này.
Bích Di Nương thấy Hàn Mạc có chút hứng thú với thêu thùa nên cũng không muốn từ chối, nàng khẽ nói:
- Thêu có rất nhiều kỹ xảo, ví dụ Thác Châm Tú, Loạn Châm Tú, Võng Tú, Mãn Địa Tú, Tỏa Tú, Nạp Ti, Nạp Cảnh, Bình Kim, Ảnh Kim, Bàn Kim, Phô Nhung, Loạn Nhung, Trạc Sa, Tát Tuyến, Thiêu Hoa, tất cả đều là phương pháp và kỹ thuật. Ngay cả châm pháp cũng phải chú ý, kim được chia làm Tề Châm, Sáo Châm, Trát Châm, Trường Đoản Châm, Đả Tử Châm, Tử Mẫu Châm...Nếu muốn nắm vững tất cả thì không phải chỉ trong vòng một sớm một chiều, nếu muốn tinh thông thì bắt buộc phải kiên trì và cần mẫn.
Bích Di Nương nói đến thêu thùa thì cực kỳ có hứng thú, giọng nói êm dịu làm Hàn Mạc nghe mà cảm thấy ngẩn người. Hắn không ngờ chỉ là thêu thùa mà nhập môn đã có quá nhiều thứ rắc rối như vậy.
- Tử mẫu châm sao?
Không hiểu Hàn Mạc ma xui quỷ khiến thế nào mà nói:
- Chẳng lẽ giống như con và Di Nương cùng thêu sao?
Hàn Mạc vừa nói ra khỏi miệng thì lập tức hối hận, rõ ràng trong lời nói có chút mập mờ.
Cũng may Bích Di Nương giống như không nghe rõ những ý nghĩ mập mờ bên trong, nàng lắc đầu nói:
- Không phải là như vậy, thôi, vấn đề này nói ra rất mệt, sợ rằng con cũng không đủ kiên nhẫn để nghe. Nếu lão gia biết được con học những thứ này thì sẽ nói không lo chuyện chính sự.
Lúc này Hàn Thấm trong chính phòng đã kêu lên:
- Ca ca, có phải đến đưa cho muội truyện Liêu Trai không?
Hàn Mạc tiến vào trong phòng, hắn cười ha hả nói:
- Cái gì mà Liêu Trai, muội cố gắng học thêu đi, đừng đòi hỏi kẻo cha lại mắng.
Hàn Mạc tiến lên thấy Hàn Thấm thêu thùa cực kỳ thê thảm, hắn lắc đầu nói:
- Tiểu muội, tay nghề của Di Nương đã đạt đến cảnh giới đăng phong tạo cực, nếu muội có thể theo kịp được một phần thì khỏi sợ không gả được cho người khác.
- Huynh... ....
Hàn Thấm dùng ánh mắt hung hăng nhìn Hàn Mạc, nàng quệt miệng nói:
- Huynh mới gả ra ngoài ấy!
- Ôi, huynh rất muốn được gả đi, nhưng đáng tiếc là không ai muốn.
Hàn Mạc cười hì hì nói.
Đúng lúc này thì Bích Di Nương cũng vừa mới tiến vào cửa, khi nghe thấy nói như vậy thì lập tức nhíu mày, vẻ mặt trở nên có chút ảm đạm.
Xuất thân của Bích Di Nương cũng không kém, nương gia cũng là gia tộc giàu có, sau này vì Hàn phu nhân không sinh đẻ nên mới được đại tông chủ Hàn Chính Càn sắp xếp gả vào làm tiểu thiếp của Hàn Huyền Xương, mục đích chính là kiếm một đứa cháu nối dõi tông đường.
Thời đại này một khi làm thiếp thì có sự khác biệt rất lớn đối với chính thê, đó chính là không được phép tới lui với nhà mẹ đẻ, nói cách khác giống như không có nhà mẹ đẻ. Trừ khi sau này từ thiếp tiến lên chính thê, nếu không sẽ chẳng có cơ hội về nhà mẹ đẻ, hơn nữa cũng không nhận được sự hỗ trợ từ nhà mẹ đẻ.
Tình cảm giữa Hàn Huyền Xương và Hàn phu nhân rất tốt, tuy tính tình lão hiền lành, cũng cực kỳ biết chăm sóc Bích Di Nương, nhưng cũng không quá mức dành trọn sự yêu thương cho vị thiếp xinh đẹp này. Một năm thì Hàn Huyền Xương cũng chỉ ở lại trong Tây viện hơn một tháng, Bích Di Nương tính tình cực kỳ dịu dàng, dù nàng quạnh quẻ nhưng cũng không nói bất kỳ một câu oán giận nào.
Mà Hàn Thấm chính là gửi gắm duy nhất trong cuộc sống của Bích Di Nương, nhưng Hàn Thấm ngày càng khôn lớn, cuối cùng cũng phải bị gả ra ngoài. Vì vậy mà mỗi lần Bích Di Nương nghĩ đến chuyện Hàn Thấm phải đi lấy chồng, sau này sẽ không thường xuyên đến thăm, trong lòng tất nhiên sẽ vô cùng thương cảm.
Hàn Thấm nhìn thấy vẻ mặt của mẹ thì lập tức biết được những gì mẫu thân mình đang suy nghĩ trong lòng. Nàng liếc xéo Hàn Mạc rồi tiến đến ôm lấy Bích Di Nương, nàng dùng giọng nũng nịu nói:
- Mẹ, con gái không lấy chồng, cả đời này sẽ ở với mẹ.
- Nha đầu ngốc.
Bích Di Nương vuốt ve mái tóc của Hàn Thấm rồi dùng giọng dịu dàng nói:
- Nào có chuyện không lấy chồng, không phải sẽ trở thành bà cô sao?
- Bà cô thì bà cô!
Hàn Thấm cười hì hì nói:
- Chỉ cần được ở bên cạnh mẹ thì trở thành bà cô có gì phải sợ?
Bích Di Nương khẽ than một tiếng, giọng điệu thê lương nói không nên lời.
Hàn Mạc ra vẻ giống như không nghe không thấy tình cảnh thương cảm trước mặt, hắn ho khan một tiếng rồi nói;
- Tiểu muội, huynh sẽ quay lại chép cho muội vài phần Liêu Trai, lần này huynh sẽ ghi vào những chuyện cực kỳ kinh người, đến lúc đó cũng đừng trách vì sao đến tối gặp ác mộng.
Hàn Mạc cũng không tiếp tục ở lại, hắn mỉm cười với Bích Di Nương rồi đi ra khỏi Tây viện.
Hàn Mạc nghĩ đến chuyện mình sắp phải rời bến cùng quân Trấn Phủ, hắn đã sống ở Đông Hải được mười tám năm, nhưng rõ ràng không hiểu rõ nhiều điều về biển lớn Đông Hải. Hàn Mạc tìm Hàn Thanh, hắn bắt Hàn Thanh đi tìm cho mình vài quyển sách giới thiệu về Đông Hải. Sau khi ăn xong cơm trưa, Hàn Thanh mới thở hồng hộc chạy về nói:
- Ngũ thiếu gia, loại sách mà người nói có rất ít, đây là Đông Hải Địa Chí mượn từ Lưu phủ, nghe nói người vết sách là một tên đầu lĩnh hải tặc, cũng chẳng biết có tác dụng hay không.
Hàn Mạc nhận quyển sách trở về hoa viên, mãi đến chiều hắn mới đi ra giàn nho ngồi dưới ghế gỗ đọc sách. Nhị tông chủ Hàn Chính Khôn thấy hắn trở lại đồng thời còn cầm Đông Hải Địa Chí trên tay và tập trung tinh thần thì mỉm cười gật đầu, lão khẽ lẩm bẩm:
- Không hổ danh là cháu ta, cũng hiếu học và cầu tiến giống như khi ta còn trẻ.
Hàn Mạc thật sự đã bị những gì ghi chép trong sách làm cho mê hoặc, sách này không những giới thiệu rất nhiều đường biển trên Đông Hải, đồng thời còn có rất nhiều sinh vật và những chuyện kỳ dị. Quan trọng nhất là trong sách còn giới thiệu rất nhiều quốc gia nhỏ trên biển, đồng thời còn ghi chép rất rõ ràng những đặc sản địa phương. Chẳng hạn như một quốc gia có tên là Hốt Nguyệt La sản xuất rất nhiều quế, rượu nho và xạ hương. Lại có một quốc gia có tên là Đồ Lỗ Tư chuyên sản xuất ngà voi, thuốc nhuộm, tất cả đều được được ghi chép lại cực kỳ rõ ràng.
- Hừ, đầu lĩnh hải tặc, thiếu gia thật sự phải cảm tạ ngươi.
Hàn Mạc nghĩ đến chuyên quyển sách được một tên đầu lĩnh hải tặc viết ra mà không khỏi cảm thấy kính nể. Dù người này là đầu lĩnh hải tặc gây ra rất nhiều chuyện ác nhân thất đức nhưng rõ ràng có tác dụng dẫn đường chỉ lối cực kỳ tuyệt diệu đối với sự trao đổi hàng hóa và giao lưu văn hóa giữa các quốc gia.
(1): Cá chép vào hoa sen.
(2): Chim khách đậu trên cây mai.
(3): Sư tử cùng voi nằm ngủ.
Đã có 10 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của devilmad123
Chương 012: Bí mật đêm mưa không thể để cho kẻ khác biết
Nhóm dịch BachKhiet
Biên tập: metruyen.com
Nguồn truyện: book.zongheng.com
Đông Hải thành nếu đã bắt đầu mưa thì thường sẽ kéo dài hai ba ngày, đây cũng là một quy luật, vì vậy khi trời mưa thì cũng chỉ biết tức giận mắng chửi ông trời mà thôi. Khi thời tiết biến đổi thất thường thì biển động gió lớn, bến tàu cũng không thể cho ngư dân rời bến, nhưng rõ ràng không đi đánh cá một ngày thì cuộc sống của dân chúng sẽ càng trở nên khốn khó.
Lúc này là giữa đêm khuya, mưa to như trút nước đổ xuống Đông Hải thành, hai phủ Hàn gia đều im lìm dưới cơn mưa, vài trăm hạ nhân trong hai phủ cũng đã sớm yên giấc trên giường.
Cửa sau Tây phủ Hàn gia có ba người đang cầm dù đứng giữa đêm mưa, rõ ràng đang chờ đợi điều gì đó giữa màn mưa đen kịt.
Đại tông chủ Hàn Chính Càn nhắm mắt lại, thân thể lão đóng chặt xuống đất như một khối nham thạch lạnh băng, cơ thể không nhúc nhích, dù sấm sét vang dội thì lão cũng không nhíu mày. Quản gia Tây phủ Hàn Nghiêm thì đang cầm dù che mưa cho đại tông chủ. Hàn Huyền Xương đứng bên cạnh cũng cầm một cây dù giấy, lão dùng dù che chắn cho mình và Hàn Nghiêm. Tuy như vậy nhưng nước mưa phóng đến từ đủ mọi phương hướng đã làm y phục của ba người có phần ướt át.
Thời gian trôi qua từng phút từng giây, ba người vẫn đứng lù lù bất động giữa làn mưa giống như những bức tượng.
Qua giờ sửu, trong tiếng mưa gió gào thét thì ba người đã thầm nghe được tiếng vó ngựa xen lẫn trong những âm thanh ào ào. Hàn Chính Càn vẫn nhắm mắt đột nhiên mở bừng ra, lão lẩm bẩm:
- Cuối cùng cũng đã đến.
Khoảnh khắc sau, trong màn đêm đột nhiên xuất hiện một chiếc xe ngựa, lúc này xe ngựa phóng đi như bay, con đường lầy lội cũng không thể ngăn cản được tốc độ tuấn mã. Hai bên trái phải xe ngựa có hai kỵ sĩ cưỡi ngựa, đầu đội mũ rơm, mặc áo tơi, bên hông còn đeo đao.
Khi xe ngựa đi đến địa phương cách Hàn Chính Càn bốn năm mét thì ngừng lại, hai gã kỵ sĩ xoay người xuống ngựa thi lễ với Hàn Chính Càn. Một người trong số đó trầm giọng nói:
- Đại tông chủ, người đã được đưa đến, chúng ta phải trở về phụng mệnh.
Đại tông chủ tiến lên phía trước, Hàn Huyền Xương và Hàn Nghiêm ở phía sau cũng vội vàng sánh kịp nhịp bước. Khi đến trước xe ngựa thì hàn chính càn đảo mắt nhìn hai kỵ sĩ, sau đó lại nhìn qua xa phu trên càng xe, lão thản nhiên nói:
- Khổ cực cho các vị.
- Không dám!
Ba gã đội mũ rơm đồng thời kêu lên.
Hàn Chính Càn khẽ nheo mắt, lão chuyển ánh mắt âm trầm lên thùng xe, một lát sau mới thản nhiên nói:
- Các ngươi yên tâm, Hàn Thượng Thư sẽ chăm sóc cho người nhà của các ngươi.
Ba gã đội mũ rơm trở nên sửng sờ, khi còn chưa kịp hiểu rõ thì hai tiếng vút vút vang lên, trong cơn mưa chợt xuất hiện hai mũi tên dùng tốc độ cực nhanh phóng về phía hai tên kỵ sĩ ở hai bên thùng xe. Đợi đến khi những tên kỵ sĩ này phát hiện ra thì mũi tên đã phóng đến ngay trước mắt.
Hai gã đội mũ rơm rõ ràng cũng không phải loại người bình thường, bọn họ gặp nguy không loạn, đại đao bên hông hầu như được rút ra cùng một lúc, thân thể cũng nhanh chóng lui về phía sau muốn tránh khỏi hai mũi tên.
Khoảnh khắc khi hai gã đội mũ rơm lui về phía sau thì Hàn Huyền Xương và Hàn Nghiêm chợt một trái một phải phóng về phía trước như báo trên thảo nguyên. Khi hai tên đội mũ rơm đang định phóng lên thùng xe thì đại tông chủ Hàn Chính Càn đã nhảy lên trời, tay phải lão vung ra thành trảo chộp tới giống như chim ưng vồ mồi.
Khi hai gã đội mũ rơm vừa tránh khỏi làn mưa tên thì lập tức hoa mắt, trước ngực chợt bùng lên cảm giác đau đớn, trên vị trí trái tim đã bị một thanh dao găm đâm vào, cả hai đều đâm sâu vào bên trong.
Hai gã đội mũ rơm đều mang theo vẻ nghi hoặc và không cam lòng ngã xuống mặt đất lầy lội, bọn họ đến khi chết vẫn không hiểu vì sao mình phụng mệnh lặn lội vạn dặm xa xôi đến đây lại phải mất đi tính mạng.
Một trảo của Hàn Chính Càn lập tức chụp vào cổ xa phu, lão hơi dùng lực, một tiếng rắc vang lên, cần cổ xa phu vỡ vụn, đầu rũ hẳn xuống.
Khí lực của người Hàn gia rõ ràng cực kỳ khủng bố.
Khi vứt bỏ thi thể của tên xa phu xuống đất, đại tông chủ Hàn Chính Càn vén màn xe ra rồi dùng giọng ôn hòa nói:
- Được rồi, xuống xe thôi.
Khoảnh khắc sau từ trong xe đã có một người đi ra.
Người này mặc một bộ váy vải bố của nữ tử dân chúng tầm thường, trên đầu đội mũ rơm, dùng khăn che mặt. Nhưng không thể phủ nhận đây là một nữ nhân, hơn nữa còn là một nữ nhân không tầm thường.
Tuy thiếu nữ mặc váy vải bố nhưng không thể nào che giấu vẻ xinh đẹp và dáng người đầy đặn, mưa to đổ xuống ào ào, y phục của nàng lập tức ướt đẫm. Những lớp y phục dán lên thân thể đã rõ ràng phủ lên thân hình cực kỳ đầy đặn, đặc biệt mê người.
Cặp chân của thiếu nữ dài và thẳng tắp, eo cũng rất nhỏ mà mông lại rộng. Cặp mông vểnh lên, bộ ngực sữa bị y phục ướt át dán chặt lại càng lộ rỏ vẻ to lớn, lộ ra một chiếc cổ trắng đến mức chói mắt.
Hàn Nghiêm giết tên đội mũ rơm xong thì nhanh chóng xoay người nhặt dù che mưa cho thiếu nữ, mà Hàn Huyền Xương lúc này cũng vội vàng nhặt ô che mưa cho Hàn Chính Càn.
- Cám ơn ngươi.
Giọng nói của thiếu nữ cực kỳ dễ nghe, thậm chí còn có chút tươi đẹp, nam nhân khi nghe được âm thanh này thì nhất định sẽ trở nên yếu mềm. Nếu như ở trong không gian hoa nở thơm mát chim hót vang trời thì nhất định sẽ sinh ra cảm giác như mộng như ảo, đây rõ ràng là giọng nói trời sinh của nàng, cũng không phải cố ý lên giọng.
Hàn Chính Càn hỏi:
- Ngươi đã nhớ rõ thân phận bây giờ chưa?
- Ta tên là Liễu Như Mộng, hai mươi hai tuổi, cha chính là một thương nhân Khánh Quốc đến Yến Quốc làm ăn và có tên là Liễu Thiên Phúc, người cưới Trần Thị ở Đồng Phúc Trấn Thiên Ích Huyện Đông Hải Quận làm thê tử. Năm ngoái ta đi theo phụ mẫu trở về Khánh Quốc thì trên đường gặp phải cướp, cha mẹ ta đều bị giết, ta may mắn thoát nạn và quay về Đồng Phúc Trấn, được Tống gia thu làm nô tỳ.
Nữ tử dùng một giọng bi thương, thê lương và chậm rãi giống như đã học thuộc lòng nói:
- Vì công tử Tống gia có ý đồ làm nhục, ta chạy khỏi Tống gia đến Đông Hải thành, sau đó được Hàn Nghiêm mang về phủ, làm nha đầu thị tì cho Hàn Mạc Ngũ thiếu gia Hàn gia.
- Sao ngươi đã hơn hai mươi tuổi mà vẫn chưa được gả ra ngoài? Vì sao vẫn còn trong sạch?
Hàn Chính Càn hỏi.
Nữ tử trở nên trầm ngâm, một lúc sau mới mở miệng nói:
- Ta là một thạch nữ*!
(*: Người phụ nữ có bộ phận sinh dục dị dạng.)
Hàn Chính Càn lộ ra nụ cười hiếm thấy, lão gật đầu nói:
- Ngươi nhớ rõ không sai một câu nào, chỉ cần nhớ kỹ thì ngươi ở đây nhất định sẽ được an toàn. Những thứ này cũng chỉ được dùng đến trong những tình cảnh bất đắc dĩ mà thôi, sợ rằng cả đời ngươi cũng không cần phải trả lời những vấn đề như vậy. Ngươi cần phải nhớ rõ những điều này, vì ngươi, cũng vì người đã bảo vệ sự an toàn cho ngươi.
Giọng nói của nữ tử trở nên kiên định:
- Ta đã hiểu.
- Hàn Nghiêm!
Hàn Chính Càn phân phó nói:
- Ngươi đưa nàng đi thôi.
- Vâng!
Hàn Nghiêm lập tức xưng vâng, lão cúi người rồi cung kính nói:
- Mời đi theo ta!
Hàn Nghiêm dẫn nữ tử theo cửa sau tiến vào trong Hàn phủ.
Hàn Chính Càn thở dài nói:
- Uất ức cho ngươi rồi.
Nữ tử chợt khựng người lại, nhưng cuối cùng nàng vẫn không nói gì, vẫn đi theo Hàn Nghiêm dưới màn mưa tiến vào trong Hàn phủ.
Đợi đến khi Hàn Nghiêm và nữ tử khuất bóng trong Hàn phủ thì từ trong bóng tối phóng ra hai gã hắc y bịt mặt. Hai người này ném thi thể của hai tên mũ rơm và xa phu vào thùng xe, ngay cả đại đao cũng ném vào trong xe, không để lại bất kỳ vật gì. Sau đó một tên chui vào trong thùng xe, tên còn lại ngồi trên càng xe.
- Dùng xe ngựa mang thi thể đi, nhất định phải thu dọn thật sạch sẽ.
Hàn Chính Càn điềm nhiên nói:
- Đừng để lại bất kỳ dấu vết gì trên đời này.
- Vâng!
Người áo đen cung kính trả lời, hắn lập tức chạy xe ngựa chuyển hướng đi xa, rất nhanh đã biến mất trong màn mưa.
Đợi đến khi xe ngựa đi xa thì Hàn Chính Càn mới ngẩng đầu nhìn bầu trời đêm đen kịt, lão lẩm bẩm nói:
- Liệt tổ liệt tông Hàn gia, tất cả những gì Chính Càn làm đều vì Hàn gia.
Hàn Chính Càn trở nên trầm ngâm rồi thản nhiên nói:
- Huyền Xương, ngoài ngươi và Tiểu Ngũ, ngươi và Tuyết Oanh, còn có cả Nhị đệ và Hàn Nghiêm thì những người khác không được phép tiến vào trong hậu hoa viên.
Tuyết Oanh chính là Hàn phu nhân, khuê danh của Hàn phu nhân là Hồ Tuyết Oanh.
Hàn Huyền Xương lập tức nói:
- Đại bá yên tâm, Huyền Xương sẽ không cho phép bất kỳ kẻ nào khác tiến vào trong hậu hoa viên.
Hàn Chính Càn khẽ gật đầu rồi nói:
- Ngươi về nghỉ ngơi trước đi?
- Vậy người thì sao?
- Ta còn muốn làm một việc cuối cùng.
Hàn Chính Càn nhìn về phía xe ngựa rời đi, nàng thản nhiên nói:
- Hai gã tiễn thủ cũng biết chuyện này, cho nên ta muốn thanh trừ đi hai mối nguy cuối cùng.
Hàn Huyền Xương dùng giọng kinh hoàng nói:
- Đại bá, bọn họ...Bọn họ chính là những thuộc hạ mà người tín nhiệm nhất.
- Nhưng bọn họ không phải là người họ Hàn!
Hàn Chính Càn điềm nhiên nói, lão cũng không nói thêm lời nào mà trực tiếp giẫm chân lên mặt đất lầy lội. Đây rõ ràng là một lão nhân qua tuổi sáu mươi nhưng lại mạnh mẽ và nhanh nhẹn giống như u linh, khoảnh khắc sau đã biến mất khỏi tầm mắt Hàn Huyền Xương.
Hàn Huyền Xương trở nên sửng sờ, cuối cùng lại thở dài rồi lẩm bẩm nói:
- Đại bá, sợ rằng nếu bọn họ là người họ Hàn cũng sẽ bị ngài giết chết. Vì ngài không muốn giết chết hai tên Hàn gia nên mới an bài hai gã thuộc hạ khác, đúng là quá mức cay đắng.
Hàn Huyền Xương cầm chặt cây dù rồi theo cửa sau tiến vào trong Hàn phủ, hắn đóng chặt cửa lại.
Những vệt máu trên mặt đất đã bị cơn mưa tầm tã cọ rửa không còn chút dấu vết, nơi này giống như chưa từng xảy ra bất kỳ điều gì, chưa từng có bất kỳ thứ gì, không gian chỉ vang lên những tiếng ào ào của cơn mưa dữ dội.
Mà lúc này Hàn Mạc đang nằm ngủ cực kỳ say sưa trong nhã các của chính mình, hắn đang ngủ mơ đến bức tranh thêu "Hỉ Thước Đăng Mai" của Bích Di Nương.
Đã có 10 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của devilmad123
Chương 013: Hồng nhan khuynh quốc
Nhóm dịch BachKhiet
Biên tập: metruyen.com
Nguồn truyện: book.zongheng.com
Tiếng mưa gió ầm ầm ngoài cửa cũng không ảnh hưởng đến giấc ngủ của Hàn Mạc, mãi đến lúc tiếng đập cửa vang lên hắn mới mơ màng mở mắt. Lúc này nến trong phòng đều đã tắt, Hàn Mạc bắt buộc phải đốt đuốc lên, trong phòng lập tức sáng rực, khi nghe được tiếng đập cửa lại vang lên có tiết tấu bên ngoài thì trong lòng hắn cảm thấy rất nghi ngờ:
- Đêm hôm khuya khoắt mưa to gió lớn thế này kẻ nào đến đây? Người trong phủ đều đã ngủ, chẳng phải hồ tiên quỷ yêu đến đây quyến rũ ta đấy chứ?
Trước khi Hàn Mạc nằm ngủ đã dựa theo những gì Hàn Thấm phân phó mà viết hai truyện ngắn Liêu Trai, trong đầu hắn vẫn còn mơ hồ hiện lên tình cảnh hồ ly huyễn hóa thành mỹ nhân đến gõ cửa vào lúc đêm khuya, nhưng hắn cũng biết rõ đó chẳng qua chỉ là chuyện hư cấu, không phải là thật. Hắn hít vào một hơi thật sâu rồi lớn tiếng nói:
- Ai đó? Đêm hôm khuya khoắt còn muốn để người khác ngủ hay không?
Hàn Mạc vừa nói vừa tiến về phía trước.
- Ngũ thiếu gia, ta là Hàn Nghiêm!
- Hàn bá sao?
Hàn Mạc sững sờ, tuy Hàn bá chỉ có thân phận là nô tài ở Hàn gia nhưng Hàn Mạc cũng chỉ có vai vế là con cháu, cũng không dám dùng lễ nô tài đối đãi với lão, vì vậy hắn phải vội vàng chạy ra mở cửa.
Khi mở cửa Hàn Mạc lập tức nhìn thấy Hàn bá đứng trước cửa hành lang, lão nở nụ cười nói:
- Ngũ thiếu gia, quấy rầy cậu rồi.
Hàn Nghiêm thấy Hàn Mạc ở trần, trên người chỉ có duy nhất một cái quần cộc thì cặp lông mày khẽ nhăn, lão nói:
- Ngũ thiếu gia, cậu nên về phòng mặc thêm y phục vào.
Hàn Mạc cười hì hì nói:
- Không có gì, không có gì, như thế này mới mát mẻ. Hàn bá, bây giờ đã là nửa đêm, sao người còn chưa ngủ? Có chuyện gì cần tìm Tiểu Ngũ sao?
Hàn bá thở dài nói:
- Ngũ thiếu gia, nha đầu thị tì mà đại tông chủ tuyển chọn cho cậu đã được đưa đến, cậu...Cậu nên mặc thêm y phục vào.
Hàn Mạc trở nên sững sờ, giữa đêm mưa sa gió giật mà đưa nha đầu thị tì đến sao? Rõ ràng chọn thời gian cũng không được tốt.
Hàn Mạc khẽ quay đầu, lúc này mới phát hiện ra một nữ tử đứng quay lưng phía sau Hàn Nghiêm. Nữ tử đội mũ rơm, tấm lụa đen bên cạnh mũ rơm đã ướt đẫm, đang liên tục nhỏ xuống từng giọt nước. Y phục bó sát trên thân thể nữ tử, thân thể dịu dàng và mềm mại giống như dùng đao khắc, bờ eo thon mềm không thể tả, dưới eo là cặp mông tròn trịa và đầy đặn bị y phục áp sát cực kỳ tinh tế, cặp chân thon dài và thẳng tắp khép lại thật chặt. Dù Hàn Mạc chỉ nhìn từ phía sau cũng có thể khẳng định nữ tử này là cực phẩm thế gian, cũng chính là cực phẩm mỹ nhân trong suy nghĩ của hắn.
Thân thể nữ tử đang run lên nhè nhẹ, bộ dạng yếu đuối của nàng lập tức làm Hàn Mạc thu hồi ánh mắt tán thưởng, hắn vỗ tay nói:
- Hoan nghênh, hoan nghênh, nhiệt liệt hoan nghênh... ....
Hàn Mạc đột nhiên nhìn thấy Hàn bá dùng ánh mắt cực kỳ cổ quái nhìn mình, hắn lập tức gãi đầu rồi cười hì hì nói:
- Các người đợi một chút, ta sẽ ra ngay.
Khi Hàn Mạc lại mở cửa ra một lần nữa thì đã mặc đầy đủ y phục, hắn nói:
- Mời vào, mời vào.
Hàn bá lúc này mới cung kính nói với nữ tử:
- Liễu Như Mộng, cô có thể vào.
- Liễu Như Mộng sao?
Hàn Mạc khẽ thì thào một cái tên, dù chỉ là đọc khẽ cũng làm người ta sinh ra cảm giác như thật như ảo. Hàn Mạc thậm chí hoài nghi nữ tử này có phải hồ ly hóa thành hình người hay không?
Bởi vì Hàn Mạc thấy tuy nữ tử toàn thân ướt đẫm nước mưa nhưng động tác vẫn nhẹ nhàng và thanh nhã, loại khí chất này không phải nữ nhân tầm thường có được.
Khi vào phòng Hàn Mạc thấy thân thể Liễu Như Mộng vẫn liên tục run lên cầm cập, hắn vội hỏi:
- Trên người nàng đều là nước mưa, vì vậy nên tranh thủ thời gian tắm rửa, thay đổi y phục, nếu không chắc chắn sẽ cảm lạnh. Đúng rồi, Hàn bá, bây giờ có nước ấm không?
Hàn bá mỉm cười nói:
- Ngũ thiếu gia cứ yên tâm, nước ấm đã chuẩn bị đầy đủ, ta sẽ lập tức đưa đến.
Hàn Mạc hướng về phía Liễu Như Mộng nói:
- Buồng trong là chỗ ở của nàng, ta sẽ ở bên ngoài, à, đã thu thập xong, nàng có thể tiến vào xem thử.
Chẳng biết vì sao, khi nhìn thấy thân thể có vẻ cực kỳ yếu đối của Liễu Như Mộng thì Hàn Mạc lại sinh ra cảm giác muốn được chăm sóc.
Hàn Mạc dẫn Liễu Như Mộng vào buồng trong rồi cười nói:
- Đây là chỗ ở của nàng.
Đây là một gian phòng nhỏ nhưng cực kỳ thoải mái và xinh đẹp, bốn vách tường đều được đóng bằng gỗ, mộc mạc tự nhiên. Những dụng cụ trong phòng cũng cực kỳ trang nhã, bàn trang điểm, sập hoa, bàn nhỏ, lư hương, gương đứng, màn trướng, giường, vải sa, gối thêu, đèn lưu ly...Đầy đủ tất cả mọi thứ, thậm chí trong góc phòng cũng có một thùng tắm.
Chỉ cần nhìn sơ qua cũng thấy rõ nơi đây chu toàn hơn gian ngoài của Hàn Mạc rất nhiều, đây chính là những gì mà Hàn bá sắp xếp vào những ngày trước.
Liễu Như Mộng tiến vào phòng, nàng nhìn qua màn lụa và thấy rõ tất cả. Nàng trước tiên cảm thấy ngẩn ngơ, nhưng sau đó lại khẽ nói:
- Cám ơn!
Chỉ một câu cám ơn đã làm cho Hàn Mạc giật mình. Giọng nói của Liễu Như Mộng quả nhiên giống như âm thanh rút hồn, cực kỳ uyển chuyển và trong trẻo làm tâm thần kẻ khác chấn động.
Hàn bá ho khan hai tiếng, lúc này lão vội nói:
- Liễu Như Mộng, vị này chính là Ngũ thiếu gia, sau này cô sẽ là nha đầu thị tì của cậu ấy, cậu ấy...Sẽ là chủ tử của cô.
Thân thể mềm mại của Liễu Như Mộng khẽ run lên, nhưng nàng vẫn khẽ thi lễ với Hàn Mạc:
- Như Mộng xin ra mắt Ngũ thiếu gia!
Liễu Như Mộng đứng thẳng người lên, cuối cùng nàng duỗi cánh tay tuyết trắng rồi khẽ đặt chiếc mũ rơm xuống, gương mặt trắng sáng rực rỡ lập tức xuất hiện.
Bờ môi như làn nước, da thịt trắng như tuyết, cặp lông mày lá liễu cực kỳ đều đặn và xinh đẹp, cặp mắt quyến rũ như hồ ly tinh. Cái cằm đầy đặn phối hợp với cặp mắt lập tức làm cho Hàn Mạc nghĩ đến ba chữ hồ ly tinh. Đúng vậy, gương mặt Liễu Như Mộng quả nhiên khuynh quốc khuynh thành, đừng nói đến đàn ông, dù là nữ nhân thì cũng sẽ bị gương mặt xinh đẹp quyến rũ kinh người của nàng hấp dẫn.
Nhưng cũng từ trong cặp mắt quyến rũ như hồ ly mà Hàn Mạc nhạy cảm phát hiện ra vẻ ưu thương và bất đắc dĩ chôn giấu tận sâu bên trong.
Gương mặt xinh đẹp của Liễu Như Mộng vẫn còn dính vào hạt mưa trong suốt, hai túm tóc dán chặt trên gương mặt tuyết trắng. Gương mặt trắng mịn và những sợi tóc đen nhánh, trắng đen giao hòa vào nhau, cảm giác đối lập cực kỳ mãnh liệt, cảm giác tuyệt mỹ rời xa thế tục cũng bùng lên dữ dội.
- Xinh đẹp tuyệt trần, nhưng trong mắt lại ẩn giấu ưu thương.
Hàn Mạc đứng trước gương mặt điên đảo chúng sinh của Liễu Như Mộng mà không khỏi thầm than một tiếng.
Hàn bá lập tức ho khan nói:
- Ngũ thiếu gia, ta đi lấy nước ấm!
Hàn bá nói xong thì lập tức đi ngay.
Lúc này trong phòng chỉ còn lại hai người, Hàn Mạc chỉ cản thấy quả tim đập lên thật mạnh, hắn không thể ngờ đại tông chủ lại sắp xếp cho mình một giai nhân quốc sắc thiên hương như vậy. Đây rõ ràng là mỹ nhân đẹp nhất, quyến rũ nhất mà mười tám năm xuyên việt hắn được nhìn thấy, hắn tất nhiên cũng biết rõ một mỹ nhân như vậy chắc chắn có một thân phận không kẻ nào lường trước được.
Đại tông chủ nói sẽ tìm một nha đầu thị tì lớn tuổi, nhưng Hàn Mạc không thể nhìn rõ độ tuổi từ gương mặt quá mức xinh đẹp của nàng. Nếu chỉ là gương mặt tuyết trắng thì nói nàng mười sáu mười bảy tuổi sợ rằng cũng có người tin.
Nhưng thân thể đầy đặn và cực kỳ lồi lõm của nàng không phải là thứ mà thiếu nữ bình thường có được, loại khí chất thanh nhã siêu phàm thoát tục và vẻ quyến rũ kinh người bùng ra từ cặp mắt đẹp cũng là thứ mà thiếu nữ bình thường không thể có. Trong lòng Hàn Mạc khẳng định Liễu Như Mộng ít nhất cũng hai mươi tuổi, vì chỉ những thiếu nữ gom góp một thời gian dài mới có được vẻ quyến rũ chấn động như vậy.
Liễu Như Mộng thấy Hàn Mạc một mực đứng trước mặt nhìn mình thì thản nhiên nói:
- Ngũ thiếu gia, ta...Nô tỳ không muốn làm phiền đến ngài...Ngài có thể ra ngoài nghỉ tạm.
Liễu Như Mộng rõ ràng hạ lệnh đuổi khách.
Hàn Mạc sửng sờ nhưng khoảnh khắc sau đã tỉnh ngộ, mình nhìn nàng chằm chằm dù sao cũng không tốt, dù sao thì người ta cũng vừa mới đến đây, dù thật sự là nha đầu thị tì của mình thì cũng cần có thời gian để thích ứng chứ? Huống hồ đại tông chủ đã từng nói, tuyệt đối không được xem nàng là nha đầu thị tì. Hàn Mạc lập tức cười lên ha hả, biểu hiện của hắn lộ rõ vẻ bình tĩnh:
- Tốt lắm, ta ra ngoài trước, đến khi Hàn bá đưa nước tới thì nàng tắm rửa rồi đi ngủ, ngày hôm sau ta sẽ tìm nàng nói chuyện.
Hàn Mạc đang muốn quay đầu rời đi thì Liễu Như Mộng đã thản nhiên nói:
- Như Mộng là nô tỳ, cũng không có ý muốn trèo cao. Nói chuyện thì miễn, thiếu gia sau này nếu có gì phân phó, chỉ cần truyền mệnh cho nô tì là được.
Hàn Mạc không ngờ mình vấp phải cây đinh, hắn cười ngượng ngùng rồi vén rèm bước ra ngoài, trong lòng thầm nghĩ:
- Hai tay ở cùng một chỗ, ở giữa chỉ được ngăn cách bằng một tấm rèm, không sợ sau này chẳng nói được lời nào. À, nhất định là vừa mới đến nên thẹn thùng, không sao không sao, sau này sẽ có nhiều cơ hội hơn.
Nghĩ đến chuyện sau này sẽ cùng một giai nhân tuyệt sắc và cực kỳ mê người ở cùng một chỗ, trong lòng Hàn Mạc cảm thấy cực kỳ cao hứng. Hắn tuy không phải là loại người hiếu sắc nhưng kẻ nào mà chẳng thích cái đẹp, có một mỹ nhân như vậy ở cùng phòng, nếu nói không có chút tâm tư thì hoàn toàn giả dối. Dù đại tông chủ đã nghiêm khắc căn dặn nhưng sau này không cẩn thận mà va quệt da thịt với nhau, rõ ràng đây chẳng phải vấn đề gì lớn.
Hàn bá cũng không biết xách đến hai thùng nước từ nơi nào, lão rót vào trong thùng tắm, sau đó lại chuẩn bị bỏ đi. Liễu Như Mộng nhịn không được chỉ trỏ hai căn phòng có những tấm rèn vải dày đặc, nàng nói khẽ:
- Nơi đây...Chỗ này không có cửa gỗ sao?
Hàn bá mỉm cười nói:
- Ngươi không cần phải lo, Ngũ thiếu gia là chính nhân quân tử, hơn nữa trong phủ cũng đã sớm có công đạo, rèm cửa sẽ có tác dụng hơn so với cửa gỗ. Ngươi cũng biết rồi đấy, nha đầu thị tì phải cùng ngủ với chủ nhân trong một căn phòng, nếu bày cửa gỗ thì chẳng phải thành hai gian rồi sao? Nếu thật sự bị người ta phát hiện ra thì thật sự không tốt.
Hàn bá dừng lại một chút rồi nói:
- Đại tông chủ đã sớm căn dặn, tất cả hành vi đều phải chú ý, chẳng những phải bảo vệ sự an toàn của ngươi mà đồng thời phải quan tâm đến cả Hàn gia.
Trong mắt Liễu Như Mộng lập tức bùng lên cái nhìn bất đắc dĩ, nàng gật đầu nói:
- Ta hiểu rồi.
Hàn bá lúc này mới cung kính thi lễ và xách hai thùng nước ra ngoài, khi lão thấy Hàn Mạc đang nằm vểnh râu trên giường xem Đông Hải Địa Chí thì khẽ nói:
- Ngũ thiếu gia, đại tông chủ đã căn dặn, cậu cũng biết rõ tất cả rồi. Tấm rèm này dày hơn so với bình thường, nếu Liễu Như Mộng không cho phép thì cậu...Cậu không được tiến vào.
Lời này có chút khách khí, nhưng Hàn Mạc cũng hiểu rõ tất cả ẩn ý bên trong, nếu không được Liễu Như Mộng cho phép thì chính mình không được bước chân vào. Hàn Mạc có chút uất ức, hắn khẽ nói:
- Hàn bá, rốt cuộc cháu và nàng ai là chủ nhân?
Hàn bá mỉm cười nói:
- Cậu là chủ tử...Nhưng nàng cũng không phải là nô tỳ!
Hàn bá xách hai thùng nước trong tay rồi cười ha hả đi ra ngoài, lão còn tiện tay đóng cửa phòng lại.
Hàn Mạc đợi một lúc lâu mà không thấy có tiếng nước chảy, chẳng lẽ Liễu Như Mộng không chịu tắm rửa?
Đúng lúc này lại nghe thấy tiếng hỏi khẽ của Liễu Như Mộng:
- Ngũ...Ngũ thiếu gia, người đã ngủ chưa?
- Chưa!
Hàn Mạc cười hì hì, hắn không ngờ Liễu Như Mộng lại chủ động nói chuyện, vì vậy hắn ra vẻ trấn định nói:
- Liễu...À, Như Mộng tỷ, có chuyện gì vậy?
- Không...Không có gì.
Giọng nói của Liễu Như Mộng hình như có chút kinh hoàng, nhưng khoảnh khắc sau đã khôi phục lại bình tĩnh:
- Chỉ hỏi xem có phân phó gì hay không?
- Không, không có gì. À, Như Mộng tỷ, tỷ cứ tắm rửa đi, ta sẽ không nhìn trộm đâu...À, không phải, ta sẽ không quấy rầy tỷ.
Hàn Mạc nói lộ ra khỏi miệng, hắn nhịn không được phải tự vả vào mặt mình rồi thầm nghĩ:
- Ta rõ ràng là người thuần khiết, sao lại nói ra những lời như vậy? Nhưng đây cũng chẳng qua chỉ là lời nói, ta nhất định sẽ không nhìn trộm nàng tắm rửa.
Một lát sau Liễu Như Mộng lại hỏi:
- Này...Ngươi đã ngủ chưa?
- Chưa!
Hàn Mạc đáp, Liễu Như Mộng lại không nói gì.
Một lát sau Liễu Như Mộng lại hỏi, Hàn Mạc cuối cùng cũng không nhịn được, hắn nói:
- Như Mộng tỷ, tỷ rốt cuộc muốn làm gì? Sao lúc nào cũng hỏi ta đã ngủ chưa?
- Vì... ....
Giọng nói làm toàn thân người khác trở nên mềm nhũn của Liễu Như Mộng lại vang lên:
- Vì chỉ khi ngươi đi ngủ ta mới...Mới dám tắm rửa.
Đã có 10 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của devilmad123
Chương 014: Phòng luyện công
Nhóm dịch BachKhiet
Biên tập: metruyen.com
Nguồn truyện: book.zongheng.com
Hàn Mạc nghe thấy những lời nói của Liễu Như Mộng thì đầu tiên là sững sờ, sau đó chợt bùng lên ngọn lửa tức giận vô danh, nói gì vậy? Chẳng phải đang hoài nghi nhân phẩm đạo đức của chính mình sao? Hắn nghĩ như vậy, nhưng nếu nghĩ kỹ lại thì cũng không trách được người ta đề phòng. Dù sao khi Liễu Như Mộng bắt đầu tiến vào cửa thì hai mắt hắn đã đảo khắp thân thể từ ngực đến mông, hầu như đã nhìn một cách toàn diện. Lúc này nơi đây chỉ có gian trong và gian ngoài, hơn nữa chỉ được ngăn cách bằng một tấm rèm mỏng, Liễu Như Mộng có lo lắng như vậy cũng cực kỳ bình thường.
Tuy Hàn Mạc đã hiểu rõ nhưng thái độ của Liễu Như Mộng vẫn làm hắn cảm thấy không được thoải mái. Hắn lập tức thổi tắt đèn, leo lên giường đắp mềm kín mít và không nói thêm lời nào.
Một lát sau bên trong vẫn không truyền ra tiếng nước chảy, Hàn Mạc thầm thở dài, Liễu Như Mộng này đúng là suy nghĩ quá mức, nàng mặc trên người y phục đẫm nước, sợ rằng sẽ không bao lâu nữa sẽ sinh bệnh, vì vậy hắn cố ý ngáy khò khè.
Quả nhiên khi tiếng ngủ khò khè của Hàn Mạc vang lên thì bên trong vang lên tiếng sột soạt, một lát sau lại tiếp tục vang lên tiếng nước chảy ào ào, lúc này Liễu Như Mộng rốt cuộc cũng thả lỏng thân thể và tắm rửa.
Một đêm lặng yên không có chút động tĩnh, Hàn Mạc không thể ngủ được, dù sao trong một căn phòng cách một tấm rèm vẫn có một giai nhân tuyệt sắc. Hơn nữa bản Xuân Cung Đồ vẫn được hắn giấu dưới gối, đối với nam nhân thì vào tình cảnh này chắc chắn sẽ có chút liên tưởng, chỉ cần có liên tưởng thì trong lòng sẽ có mộng xuân, vì vậy mà khó thể rơi vào giấc ngủ.
Cơn mưa bên ngoài càng lúc càng lớn, đến sáng ngày hôm sau thì Hàn bá đã mang lồng cơm đến, lão chia rõ ràng ra hai phần rồi nói:
- Ngũ thiếu gia, lão gia phân phó kể từ ngày hôm nay, nếu không có tình hình đặc biệt gì khác thì mỗi ngày lão nô đều tự mình đưa cơm đến, thiếu gia chỉ cần dùng cơm trong này là được.
Hàn Mạc cau mày nói:
- Sao lại như vậy?
Hàn Mạc chợt nghĩ đến Liễu Như Mộng, hắn dùng tay chỉ chỉ rèm cửa rồi khẽ nói:
- Vì nàng sao?
Hàn bá khẽ gật đầu, lão mỉm cười nói:
- Thiếu gia hiểu là tốt rồi.
- Nhưng phải kéo dài bao lâu?
- Lão nô cũng không biết!
- Ý của ngài là...Sau này cháu không được cùng ngồi ăn cơm với cha mẹ sao?
Hàn Mạc có chút thất vọng, cùng ngồi dùng cơm với cha mẹ dù sao cũng cực kỳ thoải mái, huống hồ còn được nghe mùi hương thơm mát bùng ra từ trên người Bích Di Nương, cũng là một loại hưởng thụ. Chẳng lẽ chỉ vì chuyện Liễu Như Mộng đến ở đây mà thay đổi hết sao?
Hàn bá đặt lồng cơm tinh xảo xuống rồi cung kính nói:
- Ngũ thiếu gia, lão gia đã căn dặn, nếu cậu không có chuyện gì cần thiết thì phải cố gắng ở lại nơi đây. Ngài không bắt cậu đi đọc thi thư, ngài chỉ mong cậu cố gắng nghiên cứu binh thư. Nếu có bất cứ điều gì cần phân phó thì chỉ việc nói với lão nô là được.
Hàn Mạc lập tức nói:
- Không được, đây không phải muốn giam cầm người khác sao?
Tròng mắt Hàn Mạc khẽ xoay chuyển, hắn nói:
- Đúng rồi, hôm nay không phải lúc đi tập võ sao? Một lát nữa cháu sẽ đến phòng luyện công, người gọi những võ sư chuẩn bị đi là vừa.
Con cháu Hàn gia mỗi tháng đều phải có vài ngày luyện tập võ nghệ, chủ yếu là võ sư dạy quyền cước và thuật sử dụng mười tám loại binh khí.
Nếu xét về bản lĩnh trên kỹ thuật quyền cước của Hàn Mạc, tuy không biểu hiện ra ngoài nhưng rõ ràng quyền cước của bộ đội đặc chủng sẽ dữ dội hơn những công phu của đám võ sư kia rất nhiều. Vì vậy thứ hắn học chỉ đơn giản là mười tám loại binh khí mà thôi.
- Nhưng... ....
Hàn bá chỉ cơn mưa ào ào bên ngoài:
- Thời tiết thế này mà thiếu gia vẫn muốn luyện tập sao?
- Tất nhiên!
Hàn Mạc kiên quyết nói:
- Đại gia gia đã nói, con cháu Hàn gia phải có lòng cầu tiến, phải có khí phách coi rẻ trời xanh. Nếu không luyện tốt công phu thì sao có được khí phách? Tiểu Ngũ cũng sẽ không vì một cơn mưa mà bị cản trở tiến độ, cháu muốn vượt qua khó khăn, muốn tiến tới, muốn cố gắng.
Hàn bá thầm nghĩ:
- Ngày thường luyện công sao không thấy cậu tích cực như vậy?
Tất nhiên lời nói như vậy không thể nói ra khỏi miệng, vì vậy Hàn bá lập tức cười nói:
- Nếu thiếu gia thật sự muốn luyện công thì đợi cho mưa bớt nặng hạt đã. Lão nô xin cáo lui trước, phần cơm này...Chính là của cậu và Liễu Như Mộng.
Hàn bá cũng không nói nhiều mà vội vàng đi ra ngoài.
Hàn Mạc đi đến bên rèm, hắn cố gắng làm sao cho giọng nói của mình trở nên cực kỳ ôn hòa:
- Như Mộng tỷ, đã thức dậy chưa? Đến giờ điểm tâm rồi.
Hàn Mạc nói nhưng trong lòng cảm thấy có chút kỳ quái, cuối cùng thì ai là chủ tử, làm gì có thiếu gia nào đi đến gọi nha đầu dậy ăn cơm chứ?
Khi Hàn Mạc gọi một tiếng thì trong phòng lập tức truyền ra tiếng rên khẽ, tiếng rên rỉ này cực kỳ tiêu hồn làm tâm thần hắn chấn động. Hắn không biết vì sao Liễu Như Mộng lại phát ra âm thanh rên chỉ mê người như vậy, hắn muốn vén rèm lên xem nhưng lại lập tức nghĩ đến lời căn dặn của Hàn bá, vì vậy cố gắng kìm chế ý nghĩ muốn vén rèm của chính mình. Hắn cũng không tiếp tục kêu gọi, chỉ đi ra ăn phần điểm tâm của chính mình.
Bữa điểm tâm này phong phú hơn những gia đình tầm thường rất nhiều, thức ăn chủ yếu được làm từ hải sản. Hàn Mạc đã ăn thật no nhưng Liễu Như Mộng vẫn chưa đi ra, đêm qua nàng ngủ rất muộn, chắc muốn ngủ nướng thêm một lát, vì vậy Hàn Mạc mới nói vọng vào trong:
- Điểm tâm ta để nơi đây, Như Mộng tỷ nếu đói chỉ cần đi ra ngoài mà dùng.
Cơn mưa bên ngoài tuy vẫn còn rất lớn nhưng rõ ràng đã nhỏ hơn lúc nãy rất nhiều, hắn lập tức cầm dù giấy dầu rồi rời khỏi nhã các của chính mình để đến phòng luyện công.
... ....
Khi rời khỏi hoa viên thì Lâm Tiêu phát hiện trong một đình nhỏ bên cạnh có hai gã gia đinh cường tráng đanh đứng đó canh chừng. Hai người này thấy Hàn Mạc đi ra thì vội vàng đứng thẳng người hành lễ:
- Ngũ thiếu gia!
Hàn Mạc cau mày nói:
- Mưa lớn như vậy mà các người đứng đây làm gì?
Hai gã gia đinh đảo mắt nhìn nhau, một tên gia đinh nói:
- Thiếu gia, lão gia căn dặn, sau này nếu thiếu gia muốn luyện công và đọc sách thì tất cả mọi người trong phủ từ cao xuống thấp không được phép tiến vào quấy rầy.
Hàn Mạc lập tức hiểu rõ cha mình làm như vậy chủ yếu để người khác không thể nào biết được có một Liễu Như Mộng tồn tại bên trong.
Hàn Mạc cũng không hỏi nhiều mà trực tiếp tiến qua sân nhỏ đi vào phòng luyện công của Hàn phủ.
Phòng luyện công là một địa phương đơn độc, ngày thường ngoài vài gã võ sư Hàn phủ thì những người khác không được đơn giản tiến vào. Trong sân là một khoảng đất rộng, bốn phía là những cây dâu cũng không quá cao, phía nam là một căn phòng lớn, trong đó chính là phòng luyện công.
Khi Hàn Mạc tiến vào trong phòng luyện công thì bên trong đã có bốn năm gã võ sư đợi sẵn, đám người này mặc y phục loại cực kỳ chắc chắn, khi thấy Hàn Mạc tiến vào thì lập tức đứng lên hành lễ:
- Ngũ thiếu gia!
Phòng luyện công có diện tích rất rộng, chính giữa là một bãi đất trống, bốn phía đặt đầy giá binh khí. Đao, thương, kiếm, kích, búa, móc, xoa...Mười tám món binh khí được đặt chính giữa, binh khí bùng ra luồng khí lạnh lẽo, toàn bộ phòng luyện công cũng được bao phủ trong một luồng hàn khí.
Hàn Mạc buông cây dù giấy dầu, hắn tiến lên rồi cung kính thi lễ:
- Chào các vị sư phụ, mưa lớn như vậy mà làm phiền đến các vị, thật sự xin lỗi. Sau này ta nhất định sẽ mời mọi người đến tửu lâu uống rượu.
Vài gã võ sư đều cười ha hả, một võ sư tướng tá to cao nói:
- Ngũ thiếu gia đừng khách khí, Ngũ thiếu gia tập võ không quản mưa gió rõ ràng là thiếu niên anh tài, chúng ta rất khâm phục, nào phải làm phiền.
Tất cả võ sư đều ngẩng đầu lên.
Đám võ sư này rất thích Hàn Mạc, rõ ràng không phải vì Hàn Mạc thông minh nhạy bén, học một hiểu mười, quan trọng là Hàn Mạc chưa từng ra vẻ trước mặt đám võ sư, trước nay vẫn cực kỳ lễ độ mở miệng là gọi sư phụ, điều này làm cho đám người rất yêu thích.
Thời đại này chỉ cần là gia tộc có chút thực lực thì đều nuôi võ sư trong nhà, trước tiên là dạy đám con cháu rèn luyện võ nghệ, dù sao thì tứ quốc bất cứ lúc nào cũng có thể khai chiến, nếu không có chút võ công thì sao bảo vệ được tính mạng, sao giữ lại được căn cơ, sao có thể kiến công lập nghiệp? Vì vậy những gia tộc đều nuôi dưỡng võ sư, hơn nữa còn có một nguyên nhân thứ hai, tất nhiên nuôi võ sư cũng có tác dụng bảo vệ cho sự an toàn của phủ đệ gia tộc.
Thời đại này phong tục tập võ rất được coi trọng, chỉ cần có một thân võ nghệ thì không cần tung hoành sa trường kiến công lập nghiệp cũng có thể trở thành võ sư tiến vào trong các gia tộc quyền thế. Đãi ngộ đối với võ sư rất cao, mỗi tháng đều có được khoản tiền mà những người bình thường đều mơ ước, hơn nữa điều kiện ăn ở cũng tốt hơn rất nhiều so với hạ nhân.
Hàn gia là một gia tộc lớn, vì vậy số lượng võ sư cũng rất đông, tính tổng cả Đông phủ và Tây phủ thì có hơn hai ba mươi người, mỗi người đều là một võ sư giỏi. Vị võ sư vóc dáng to cao chính là giáo đầu võ sư ở Tây phủ, người này họ Hà tên là Tư Nghĩa, là một võ sư có công phu nhất đẳng.
Hàn Mạc cười hì hì nói:
- Hà sư phụ, dù con là thiếu niên anh tài thì cũng đều là công sức dạy bảo của các ngài. Con không tin nếu chẳng có sư phụ thì làm gì có được thiếu niên anh tài.
Hà Tư Nghĩa cười ha hả hỏi:
- Ngũ thiếu gia, ngày hôm nay cậu muốn học loại binh khí nào?
Hàn Mạc đi đến trước giá binh khí, hắn nhìn trái nhìn phải sờ mó một lúc lâu rồi cười híp mắt nói:
- Các vị sư phụ, Tiểu Ngũ đã theo các người tập luyện được bốn năm năm, mười tám loại binh khí này...Nếu nói không khoe khoang thì chỉ là thông thuộc vẻ bề ngoài, nhưng... ....
- Nhưng cái gì?
Hàn Mạc đột nhiên cười ha hả nói:
- Nhưng gần đây con suy nghĩ đột nhiên hiểu rõ một chuyện.
Hàn Mạc chắp tay hướng về phía một vị võ sư dáng người hơi thấp nói:
- Mã sư phụ tinh thông đao pháp, nếu bộ đao pháp của ngài được đánh ra thì đừng nói là Đông Hải thành, sợ rằng ngay cả Đông Hải quận cũng không người nào có thể so sánh được.
Mã sư phụ cười cực kỳ đắc ý, lão nói:
- Ngũ thiếu gia quá khen.
- Mà thương pháp của Hạng sư phụ cũng xuất thần nhập hóa, chỉ cần đánh ra thì trường thương bình thường sẽ uyển chuyển như du long, Tiểu Ngũ cực kỳ khâm phục.
Hàn Mạc cười ha hả nói.
Trong mắt Hạng sư phụ lóe lên cái nhìn vui sướng, lão khoát tay nói:
- Không dám nhận, không dám nhận.
Hàn Mạc lại nói:
- Các vị sư phụ cũng không cần khiêm tốn, các vị đều có những binh khí sở trường, tất cả cũng đều muốn rèn luyện công pháp của mình trở nên cực kỳ thuần thục. Trong lòng Tiểu Ngũ cảm thấy cực kỳ khâm phục, vì vậy gần đây Tiểu Ngũ nghĩ rằng cái gì cũng cần phải chuyên chú, tuy Tiểu Ngũ có cố gắng nhưng rõ ràng muốn luyện thuần thục mười tám loại binh khí thì không thể nào. Vì vậy Tiểu Ngũ quyết định ngày hôm nay sẽ chỉ luyện một loại binh khí, cố gắng luyện tập, cũng hy vọng sẽ có được một bộ công pháp vừa tay, các vị sư phụ thấy thế nào?
Đám võ sư đều đưa mắt nhìn nhau, cũng không khỏi gật đầu.
Những lời nói của Hàn Mạc rõ ràng đều là mười phần đạo lý, trên thiên hạ này có quá nhiều binh khí, ngoài mười tám món cơ bản vẫn còn có rất nhiều loại chưa có tên riêng. Nếu người nào muốn luyện tập được tất cả thì rõ ràng là chuyện không thể.
- Ngũ thiếu gia, không biết cậu quyết định chọn loại binh khí nào?
Hà Tư Nghĩa hơi trầm ngâm, lão khẽ hỏi.
Câu hỏi của Hà Tư Nghĩa vừa được vang lên thì những võ sư đều trở nên khẩn trương, nơi đây có năm người, người nào cũng có một bộ binh khí tuyệt kỹ. Nếu Ngũ thiếu gia đã muốn chuyên chú vào một binh khí, nếu hắn chọn võ sư nào thì người ấy chắc chắn sẽ cực kỳ nở mày nở mặt. Vấn đề này rõ ràng rất quan trọng, sau này vị võ sư đó chắc chắn sẽ có được rất nhiều lợi ích.
Vì vậy mà năm võ sư đều nhìn chằm chằm Hàn Mạc, chỉ mong sao hắn nói ra loại binh khí muốn luyện.
Đã có 11 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của devilmad123
Hàn Mạc đảo mắt qua mọi người rồi cười hì hì nói:
- Các vị sư phụ, theo ý kiến của các người thì ta nên luyện binh khí nào thì vừa tay? Sau này nếu phải lăn lộn trên sa trường thì binh khí nào mới phù hợp với ta?
Mã sư phụ chuyên dùng đao đảo mắt nhìn khắp chung quanh, lão là người đầu tiên mở lời:
- Ngũ thiếu gia, đao chính là soái của trăm binh, nếu muốn chinh chiến sa trường trở thành một đại danh tướng thì luyện đao là thích hợp nhất.
- Mã sư phụ, đao đúng là soái của trăm binh.
Hạng sư phụ cười ha hả nói:
- Nhưng cũng có câu "Thương là vương của trăm binh", ta cũng muốn xem thành soái hay thành vương thì tốt hơn.
Hạng sư phụ ôm quyền hướng về phía Hàn Mạc nói:
- Ngũ thiếu gia, điều này thì không cần phải nói nữa, trên chiến trường chỉ cần dài hơn một tấc là chiếm ưu thế. Thương chính là loại vũ khí có khoảng cách chiến đấu xa nhất, nếu nói về sa trường thì mãnh tướng thành danh nhờ dùng thương có rất nhiều.
Lúc này một võ sư có bộ dạng khá hèn mọn bỉ ổi chợt lên tiếng nói:
- Mãnh tướng thành danh sao? Đúng vậy, lời này cũng không sai, nhưng tứ quốc hai mươi sáu quận, những danh tướng thập phương danh chấn thiên hạ cũng không có người nào dùng thương. Ngũ thiếu gia thiếu niên khí thế oai hùng, tiền đồ vô lượng, trở thành mãnh tướng cũng không phải chuyện nói đùa. Nhưng theo ý ta thì Ngũ thiếu gia chắc chắn sẽ trở thành danh tướng nổi danh khí thôn sơn hà. Ta cũng biết rõ danh tướng Tư Mã Kình Thiên của Ngụy Quốc chính là dùng chùy thành danh.
Người võ sư này vừa nói đến danh tướng thập phương thì tất cả mọi người bao gồm cả Hàn Mạc đều khẽ biến sắc.
Hàn Mạc tuy không biết rõ ràng danh tướng thập phương nhưng cũng đã nghe qua thanh danh, đây là mười vị danh tướng nổi tiếng dưới bầu trời tứ quốc. Bọn họ không những có tài lãnh đạo mà tu vi cũng cao vời mà võ sư bình thường khó thể sánh bằng, dù nói ra tên tuổi của bất kỳ người nào cũng sẽ làm cho người nghe xúc động.
- Ngũ thiếu gia, nếu muốn thành danh thì không bằng theo tại hạ học chùy!
Võ sư bộ dạng hèn mọn bỉ ổi lập tức đảo ánh mắt chờ mong về phía Hàn Mạc.
Mã sư phụ cười lạnh nói:
- Nếu chỉ cần học chùy là có thể trở thành danh tướng thì sư phụ chẳng phải đã là danh tướng rồi sao? Trọng điểm của vấn đề này chính là học sao cho tinh thông, học sâu, đến mức người khác không thể sánh kịp, cũng không phải chỉ cần chọn lựa binh khí là trở thành danh tướng.
La sư phụ trừng mắt nói:
- Mã sư phụ, lời này của ngài là có ý gì? Chẳng lẽ không vừa mắt với chùy sao? Được rồi, không bằng ta và ngài so thử với nhau, để xem thương của ngài lợi hại hay chùy của ta lợi hại.
Mã sư phụ lui về phía sau một bước, cặp mắt chợt trợn trừng, lão cười lạnh nói:
- Đánh thì đánh, Mã mỗ sợ ngươi sao?
Hàn Mạc đang muốn mở lời khuyên bảo thì Hà Tư Nghĩa giáo đầu võ sư đã ho khan, mặt lão trở nên lạnh lẽo rồi thản nhiên nói:
- Ngũ thiếu gia đang ở đây, các ngươi xung đột với nhau còn mặt mũi gì nữa.
Hai võ sư nghe thấy Hà Tư Nghĩa lên tiếng, dù trong lòng vẫn còn tức giận nhưng cũng không dám nói thêm lời nào. Dù sao thì Hà Tư Nghĩa cũng là giáo đầu võ sư, những chuyện to nhỏ của võ sư đều được Hà Tư Nghĩa nói với Hàn Huyền Xương. Đến khi đó chỉ cần Hà Tư Nghĩa nói sau lưng hai câu thì chính mình sợ rằng sẽ phải cuốn gói rời đi, sẽ phải vứt bỏ công việc mà người người mơ ước này.
Trong lòng Hà Tư Nghĩa cũng có chút ý kiến, lão là người sử dụng song câu, trong lòng biết rõ Hàn Mạc muốn học một món binh khí đơn. Nếu Hàn Mạc đi theo võ sư khác học tập thì địa vị của tên sư phụ sẽ được tăng cao, sợ rằng uy vọng của chính mình sẽ bị đạp đổ, cho nên trong lòng lão cũng không muốn để Hàn Mạc học tập theo kẻ khác. Vì vậy lão ôm quyền cung kính hướng về phía Hàn Mạc nói:
- Ngũ thiếu gia, trăm món binh khí đều có ưu khuyết điểm, thật sự không thể nói binh khí nào là nhanh nhất mạnh nhất. Câu nói của Mã sư phụ rất đúng, công phu nông sâu thế nào phải xem cá nhân đó có học được tinh hoa của binh khí hay không. Ngũ thiếu gia hôm nay đưa ra ý kiến chắc cũng đã có sẵn quyết định, trong lòng Ngũ thiếu gia thích loại binh khí nào thì cứ lựa chọn tập luyện, chúng ta đều là những người sử dụng binh khí nhiều năm, dù bất kỳ binh khí nào cũng đều tìm được vài bộ sách võ, đến lúc đó mọi người cùng nghiên cứu, chắc chắn sẽ có nhiều tác dụng.
Hàn Mạc che giấu nụ cười, hắn nghiêm nghị nói:
- Hà sư phụ, lời này của người quả thật đã nói lên những suy nghĩ trong lòng ta. Khi ta còn nhỏ và được nghe nói đến thập phương danh tướng cũng không nghĩ rằng chính mình sẽ trở thành một danh tướng, chẳng qua chỉ muốn chọn một loại binh khí vừa tay, siêng năng khổ luyện, đồng thời cũng nghiên cứu và...Nếu quả thật có thiên phú thì lúc đó mới đi theo một con đường thông thiên.
- Ngũ thiếu gia nói rất đúng!
Mọi người đều đồng loạt gật đầu.
Hàn Mạc lại cười hì hì nói:
- Ta là một người rất lười, vì vậy nghĩ tới nghĩ lui cũng chỉ muốn chọn loại vũ khí đơn giản nhất.
Hàn Mạc đảo mắt nhìn khắp đám người trong phòng luyện công rồi mỉm cười nói:
- Các người xem, dùng gậy thì thế nào?
- Gậy sao?
Đám người đều há hốc mồm.
Gậy hay côn có thể nói là một loại binh khí không có bất kỳ đặc điểm nào đặc biệt trong trăm binh. Gậy thường thẳng tắp một đường, vẻ bề ngoài cực kỳ đơn giản so với bất kỳ một loại vũ khí nào khác.
Hơn nữa những năm gần đây, hình như trong số tướng lãnh chinh chiến sa trường chẳng có kẻ nào dùng côn?
Tài liệu dùng chế tạo gậy có thể nói là tùy ý, nói khó nghe thì trong nhà dân chúng nghèo khổ tầm thường cũng có thể tìm được một cây gậy. Nếu đã là quý tộc thì không thèm quan tâm đến gậy, vì trong mắt quý tộc công dụng của gậy chỉ được tên ăn mày dùng đánh chó mà thôi, cầm trên tay cũng mất hết mặt mũi.
Lúc này cơn mưa bên ngoài đã ngày càng nhỏ, giống như tất cả nước mưa đều đã bị trút xuống, chẳng qua chỉ còn những giọt tí tách.
Hà Tư Nghĩa trở nên trầm ngâm, cuối cùng cũng nói:
- Ngũ thiếu gia, nếu nói theo lý thì thân phận của thiếu gia không nên luyện gậy, nếu thiếu gia thật sự muốn luyện gậy thì chúng ta cũng hiểu rõ vài bộ võ thích hợp.
Hàn Mạc cười hì hì nói:
- Ta biết rồi, gậy là loại vũ khí mà chẳng ai thèm quan tâm, nhưng ta lại cho rằng nếu dùng gậy gỗ quét ngang thiên quân, đứng lặng uy vũ thì quả thật không kém cỏi giống như những gì người ta hay nghĩ đến.
Đám võ sư cũng hiểu được một vài bộ sách võ thuật liên quan tới côn pháp, nhưng cũng không có người nào thật sự nghiên cứu côn pháp, vì vậy lời nói của Hàn Mạc làm tất cả võ sư phải giật mình. Nhưng đám võ sư lại nghĩ, nếu Hàn Mạc tập luyện côn pháp thì tất cả đều trở thành sư phụ, vì vậy mà không có bất kỳ người nào được đối đãi đặc ân, lời nói này quả thật là một phương pháp giải quyết cực kỳ tốt đẹp đối với các võ sư hục hặc lẫn nhau.
- Ngũ thiếu gia nói không sai, nếu luyện tập côn pháp cho tinh thâm cũng cực kỳ có uy lực.
- Không sai, không sai, Ngũ thiếu gia, một gậy quét ngang phá vỡ thiên không, cực kỳ có khí thế. Nếu Ngũ thiếu gia đã thích thì cứ chọn gậy mà luyện tập.
Mã sư phụ đến một góc phòng rút ra một cây gậy sắt rồi đưa cho Hàn Mạc nói:
- Ngũ thiếu gia, nếu dùng gậy thì so ra cũng không thua kém.
Hàn Mạc nhận gậy sắt rồi lắc đầu nói:
- Không được, gậy này quá nhẹ, đánh ra cũng không có khí thế.
Mã sư phụ lại lấy đến vài cây gậy khác nặng hơn, Hàn Mạc đều lắc đầu thở dài, chỉ nói quá nhẹ.
Dù sao hắn cũng là con cháu Hàn gia, thuở nhỏ đã tập luyện Trường Sinh Kinh, khí lực có thể nói là không giống người thường. Tất nhiên những cây gậy mà Mã sư phụ đưa tới cũng khá nặng nhưng Hàn Mạc cầm trên tay lại thấy rất nhẹ, không có bất kỳ cảm giác vừa tay nào.
- Ngũ thiếu gia, cũng không còn loại gậy nào khác nặng hơn.
Mã sư phụ dùng giọng bất đắc dĩ nói:
- Nếu không chúng ta xuất phủ một chuyến, đến tiệm binh khí xem có loại gậy nào vừa tay không.
Hàn Mạc nhìn ra ngoài cửa, hắn cười nói:
- Mã sư phụ, thôi thì để chính ta tự đi, có vừa tay hay không cũng chỉ mình ta biết được rõ ràng.
Hàn Mạc lập tức ôm quyền nói:
- Các vị sư phụ, sau này ta sẽ mời các vị đến Bát Trân Các uống rượu, hôm nay ta sẽ đến tiệm binh khí xem thế nào. Thật sự đã làm phiền các vị sư phụ, đến khi tìm được binh khí vừa tay sẽ quay lại xin các vị chỉ bảo thêm.
Hàn Mạc rời khỏi phòng luyện công, hắn tìm được Hàn Thanh, cũng không quan tâm đến mệnh lệnh không được tự tiện xuất môn của Hàn Huyền Xương. Hắn thản nhiên đi ra khỏi cửa, mưa lúc này đã mỏng như tơ, đã sắp ngừng hẳn.
Vì trời mưa đã dứt cơn nên có rất nhiều người trong Đông Hải thành đi ra đường, người đến người đi cực kỳ náo nhiệt. Sau cơn mưa trong không khí có xen lẫn mùi vị của biển cả, Hàn Mạc đã rất quen mùi vị này nên không quan tâm.
Những cửa tiệm binh khí đều nằm ở phía tây Đông Hải thành, đối với con dân Yến Quốc thượng võ thì những cửa tiệm binh khí làm ăn khá phát đạt. Nhưng vì đề phòng những kẻ trắng trợn mua vũ khí cung cấp cho quân phản loạn mà những giao dịch lớn sẽ không bao giờ xuất hiện, chỉ cần mua nhiều hơn năm thanh vũ khí cũng phải đăng ký trong danh sách để nộp cho quan phủ.
Hàn Mạc dẫn theo Hàn Thanh, hắn liên tục đi qua vài ba cửa tiệm binh khí nhưng không tìm được cây gậy vừa tay, không phải không có mà tất cả đều quá nhẹ.
Khi Hàn Mạc tiến vào trong một cửa tiệm binh khí lớn, ông chủ bên trong lập tức nhận ra hắn, lão vội vàng đi ra nghênh đón rồi cung kính nói:
- Ngũ thiếu gia, sao cậu lại có nhã hứng đến đây? Ngũ thiếu gia, nếu không chê thì xin mời vào dùng chung trà.
Ông chủ này cũng họ Hàn, là một người thuộc một chi của Hàn tộc, lão kinh doanh vũ khí, đầu tiên là vì chuyện làm ăn, thứ hai cũng vì Hàn gia mà giám sát xem có giao dịch binh khí quy mô lớn trên con đường này hay không. Vì đặt cọc ngầm ở nơi đây nên Hàn gia vẫn nắm giữ Đông Hải quận cực kỳ chặt chẽ.
Hàn Mạc trước đây cũng đã gặp người này, cũng biết lão họ Hàn, vì vậy hắn cười nói:
- Đây không phải Hàn bá bá sao? Thì ra ngài lặn lội buôn bán nơi đây. Thật sự may mắn, ta đến đây muốn mua một cây gậy nhưng vẫn chưa được thỏa mãn, để ta xem trong cửa tiệm của ngài có thứ nào phù hợp không.
Ông chủ Hàn đưa tay mời Hàn Mạc vào cửa rồi dùng giọng ngạc nhiên nói:
- Ngũ thiếu gia, quý phủ có rất nhiều võ sư, binh khí quý hiếm cũng có rất nhiều, sao lại không nhìn trúng thứ nào?
Hàn Mạc đảo mắt vào trong, bên trong đầy binh khí, tất cả bày khắp bốn phía bùng lên những luồng hào quang sáng như tuyết, rõ ràng đều là binh khí mới.
- Những thứ đó đều quá nhẹ, không vừa tay!
Hàn Mạc dùng ánh mắt tò mò đánh giá cửa tiệm binh khí, hắn mở lời khen ngợi:
- Hàn bá bá, binh khí trong cửa tiệm của ngài khá nhiều, có lẽ đều là hàng thượng phẩm.
Ông chủ Hàn đưa Hàn Mạc vào bên trong cửa tiệm, lão ra lệnh tiểu nhị dâng trà rồi cười nói:
- Ngũ thiếu gia, nếu là người khác thì dù bị đánh vỡ đầu ta cũng sẽ nói đây là vũ khí thượng đẳng, nhưng Ngũ thiếu gia đã hỏi thì ta cũng không dám nói lời dối trá. Thật ra những thứ vũ khí tốt nhất trong Đông Hải thành đều đã được những nhà quan lại quyền quý mua hết vào quý phủ, làm gì còn xuất hiện ở cửa hàng?
Ông chủ Hàn dừng lại một chút rồi thở dài:
- Thật ra Yến Quốc chúng ta vốn không luyện chế được binh khí hạng nhất, nếu nói đến tính chất thì phải là người Ngụy Quốc luyện chế mới tốt.
- Người Ngụy quốc sao?
- Đúng vậy!
Ông chủ Hàn nói:
- Quặng sắt quặng đồng của Ngụy Quốc nổi tiếng thiên hạ, hơn nữa bọn họ cũng có thợ rèn tốt nhất, rèn ra binh khí, chậc chậc, thật sự là hàng thượng phẩm. Ta cũng đã từng gặp qua vài loại vũ khí Ngụy Quốc, quả thật cao minh hơn vũ khí của Yến Quốc chúng ta rất nhiều.
- Trong cửa tiệm của ngài có vũ khí Ngụy Quốc không?
- Không có!
Ông chủ Hàn lắc đầu thở dài:
- Đã từng mua được vài món nhưng đều bán đi với giá cao, người Ngụy Quốc sẽ không dễ dàng đem vũ khí của nước mình bán cho kẻ khác. Chẳng qua quốc lực bần hàn, khi muốn dùng bạc thì mới lén lút bán ra ngoài. Đông Hải Quận của chúng ta quá xa xôi, cách Ngụy Quốc hơn ngàn dặm, hơn nữa còn bị Nam Dương Quận của Khánh Quốc ngăn cách, hai nước không tiếp giáp với nhau, Nam Dương Quận lại kiểm tra rất nghiêm, nếu muốn có được binh khí Ngụy Quốc thì thật sự rất khó khăn.
Cặp mắt của ông chủ Hàn đột nhiên trở nên sáng rực, lão nói:
- Ngũ thiếu gia, cậu vừa nói gì? Cậu muốn mua gậy sao?
Hàn Mạc cười tủm tỉm gật đầu nói:
- Đúng vậy, Hàn bá bá, cửa tiệm của ngài có gậy không? Càng nặng càng tốt nhé.
Ông chủ Hàn hưng phấn nói:
- Ngũ thiếu gia, cậu không nói thì ta quên mất, nơi này của ta vẫn còn một cây đồng côn của người Ngụy Quốc, đã vứt trong sân bốn năm năm, vì thứ này không ai thèm mua nên ta cũng không quan tâm. Nếu cậu không nói thì ta đã quên, vào thôi, ta dẫn cậu đi xem.
Đã có 12 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của devilmad123