Tác giả: Ma Nữ Ân Ân
Thể loại: Cổ trang, Xuyên việt, HE
Dịch giả: ^Sò^
Chương 10: Chạy trốn đụng phải hai con sói
Thất Thất nhanh nhẹn băng qua đại bản doanh, đến chỗ nào cũng khôn khéo tránh được lính tuần tra, trời không phụ người có lòng, tuy rằng mông còn đau ê ẩm, cô vẫn hết sức vui mừng vì đã thoát khỏi phạm vi thế lực của Lưu Trọng Thiên.
Sắc trời đã tối đen, nơi này tồi tàn đến mức chẳng có đèn đường, bước thấp bước cao, phải trông theo ánh trăng mờ mờ mịt mịt, nhưng đêm hôm khuya khoắt, xung quanh hết sức tĩnh mịch, âm u đáng sợ.
Thất Thất cảm giác đằng sau tán lá cây vang lên tiếng sột soạt, không khỏi nổi da gà, không lẽ có quỷ à?
Cô không dám động đậy nữa, cảm giác có thứ gì đó chầm chậm đến gần cô, Uy Thất Thất biết lá gan mình không nhỏ, nhưng ở nơi hoang vắng thế này, chẳng có nổi một bóng người, nói không sợ hãi là giả, lá gan của cô đã sắp vỡ vụn ra rồi.
Uy Thất Thất cuối cùng cũng có được dũng khí, quay đầu lại, cô trông thấy một đôi mắt xanh biếc, đó là một con sói, nếu là người, cô còn có gan tỷ thí, nhưng đằng này lại là một con sói dữ dằn, Uy Thất Thất mất hết can đảm, cô bắt đầu hối hận, khi rời khỏi doanh trại vì sao không mang theo vũ khí, dù gì cũng tốt hơn việc tay không tấc sắt.
Con sói ngồi xổm xuống, nheo mắt lại, tựa như đang chờ đợi gì đó, chưa đầy một lát, lại có một đôi mắt xanh biếc khác xuất hiện, hóa ra nó đang đợi bạn đến chia nhau con mồi là cô, tưởng tượng lát nữa thôi mình sẽ bị ăn sạch chỉ còn trơ bộ xương cốt, bất giác cô rùng mình một cái.
Uy Thất Thất sao lại xui xẻo như vậy, chạy đến Đại Hán làm mồi cho sói, sót lại đống xương trắng nằm rải rác ở nơi hoang vắng này, chẳng ai ngờ được người thừa kế của Uy Thị lại có kết cục bi đát thế!
“Đừng tới đây, tao không có thịt đâu!” Thất Thất nhát gan lẩm bẩm.
Hai con sói kia đứng lên, tru tréo gầm một tiếng, sẽ không phải là cầu nguyện trước bữa tối đó chứ, Thất Thất cảm thấy chân đã mềm nhũn, có khi bọn chúng đói quá đến cả xương cốt cũng không chừa lại.
Thất Thất khiếp sợ không khỏi liên tục lùi lại, con sói đằng trước tiến đến, con còn lại phía sau cũng xông lên, đột nhiên một con sói nhảy vọt lên, lao như bay về phía Thất Thất. Cô sợ hãi ù té bỏ chạy, không may đâm sầm vào một người, đúng là trời không diệt Thất Thất a, cô nhất thời phấn khởi vô cùng, không nghĩ ngợi nhiều, quay người lại ôm người kia, bám chặt lấy người đó…
“Có sói, có sói, cứu mạng a!” Thất Thất vùi mặt vào trước ngực người đó, nhắm chặt hai mắt lại.
Người kia đối mặt với con sói đang nhào tới, không rảnh để ý tới Thất Thất đang quấn trên người mình, đành phải vừa ôm cô, vừa rút bội kiếm ra nghênh chiến với con sói hung dữ kia.
Thất Thất cảm giác hơi nóng trên cổ, có thứ gì đó dinh dính bắn lên người, tiếp theo là tiếng ngã xuống của vật nặng, người kia ôm lấy cô, lui về phía sau, Uy Thất Thất kinh ngạc mở mắt ra, ngoảnh lại nhìn, phát hiện một con sói đã chết, con còn lại trông thấy đồng loại bị giết, càng dữ tợn bổ nhào tới.
Người kia gắng sức đẩy Thất Thất ra, hy vọng cô đừng làm hắn vướng víu, Thất Thất đâu chịu buông ra, ôm chặt lấy cổ người đó, toàn thân run cầm cập.
Người nọ thở dài, để mặc Thất Thất ôm như vậy, phi thân nhảy vọt lên, Uy Thất Thất cảm giác ánh kiếm lóe sáng trong không trung, con sói kia uỵch một tiếng ngã vật xuống đất.
“Chết rồi? Sói chết rồi?” Thất Thất quay đầu lại, trông thấy con sói kia giãy dụa trên mặt đất mấy cái rồi bất động, lúc này mới yên lòng.
“Buông tay, mau buông ra!” Người nọ kéo tay Thất Thất ra, Uy Thất Thất bị buộc rời ra khỏi người đó.
Thất Thất mượn ánh trăng nhìn kỹ lại, toàn thân chấn động, là Tam vương gia Lưu Trọng Thiên, hắn có đôi mắt sáng giống con sói kia, đang nhìn cô với vẻ phẫn nộ, Thất Thất nhất thời ngồi phịch xuống đất, sau đó nhảy dựng lên như lò xo “Đau chết mất, chết tiệt.”
Tam vương gia Lưu Trọng Thiên thu bội kiếm về, đi về phía Uy Thất Thất, Lưu phó tướng dẫn binh lính đuổi theo sau, khi bọn họ trông thấy Uy Thất Thất, lập tức trợn trừng mắt.
“Tìm được rồi, Vương gia, hắn quả nhiên là gian tế, ngay từ đầu thần đã không nhìn lầm mà!”
“Gì cơ? Gian tế?” Uy Thất Thất mơ hồ, sao cô lại trở thành gian tế rồi, chẳng phải chỉ chạy trốn thôi sao? Lẽ nào chạy trốn cũng là gian tế à?
Tam vương gia lạnh lùng nhìn Uy Thất Thất “Áp giải về doanh trại, sau đó thẩm vấn!”
“Này! Tôi không phải là gian tế…”
Đâu có ai chịu nghe cô nói, Thất Thất lại bị bắt trở về doanh trại, lần này là bị trói gô cổ, cũng không biết bị tên khốn nào đá một phát vào mông, cô đau đến nỗi mồ hôi đầm đìa.
“Quỳ xuống!” Lưu phó tướng ra sức ấn cô xuống, Thất Thất bị ấn chặt xuống đất.
Trong lòng Uy Thất Thất thầm mắng chửi, tên cẩu quan Lưu phó tướng, chờ cô tự do rồi, cô sẽ giẫm nát hắn dưới chân, để hắn liếm giày cho Uy Thất Thất.
Tác giả: Ma Nữ Ân Ân
Thể loại: Cổ trang, Xuyên việt, HE
Dịch giả: ^Sò^
Chương 11: Con gái tốt không chịu thiệt trước mắt
“Bản đồ tuyến đường hành quân ở đâu?” Lưu phó tướng lại đá cô một cái.
“Bản đồ tuyến đường hành quân nào?” Thất Thất lửa giận bừng bừng nói “Tôi nói cho ngài biết một lần nữa, tôi không phải gian tế, lũ khốn các anh!”
“Còn cãi bướng, Vương gia, có khi phải dùng đại hình với hắn!”
Tam vương gia nhíu mày, đứng lên bước qua đó, Thất Thất có thể nhìn thấy đôi giày màu đen của hắn đang đi về phía mình, sau đó nghe thấy giọng nói Tam vương gia vang lên trên đầu mình “Vừa mất bản đồ tuyến đường hành quân xong, lại không thấy bóng dáng ngươi đâu, đừng nói với ta, ngươi nhất thời nảy ra ý định muốn rời khỏi doanh trại!”
“Đúng! Tôi không muốn ở lại nơi này, vừa bị đánh đòn vừa phải hầu hạ ngài, Uy Thất Thất tôi vì sao phải chịu đựng thế chứ!”
“Lựa chọn ban đêm rời đi?”
“Thì sao? Rời đi lúc nào cũng phải thông báo cho ngài biết sao?”
Tam vương gia tức đến nỗi lông mày dựng ngược cả lên, phất tay áo trở về trước thư án, nghiêm nghị nói “Đánh cho ta! Đánh đến khi hắn chịu khai mới thôi!”
“Vâng!”
Hai binh lính cầm quân trượng tiến đến, Thất Thất nhất thời sợ hãi toát mồ hôi lạnh, xem ra Tam vương gia muốn đánh cô thật rồi, con gái tốt không chịu thiệt trước mắt “Tôi nói, tôi nói, tôi đã lấy bản đồ gì đó của các anh…”
Thì ra vu oan giá hoạ là như thế này đây, Uy Thất Thất thực sự được lĩnh giáo rồi, chỉ cần thoát qua khỏi cửa ải này đã rồi tính tiếp, gì thì gì cũng không thể lại chịu đòn thêm nữa.
“Ngươi phải chăng là gian tế Hung Nô?” Tiếng Tam vương gia lạnh giá khác thường, cũng rất phẫn nộ, dường như cảm thấy Uy Thất Thất vẫn đang che giấu thân phận thực sự, hắn nghi ngờ dáng vẻ gầy yếu đáng thương của cô.
“Tôi không phải gian tế Hung Nô, việc lấy bản đồ, không thể chứng minh tôi là gian tế!” Thất Thất chẳng rõ tại sao mình không tránh khỏi có liên quan đến gian tế.
Lưu phó tướng túm lấy dây thừng đang trói gô Thất Thất “Bản đồ đâu? Có phải ở trong người ngươi không?” Dứt lời vươn tay về phía người cô lục lọi.
Thất Thất sợ hắn động tay đông chân bậy bạ, lập tức cao giọng nói “Vứt rồi, vứt trên đường đi rồi!”
“Vứt trên đường đi rồi? Vứt chỗ nào?” Lưu phó tướng tra hỏi sát sao.
“Sói, chỗ con sói ý, tôi đã ném đi rồi!”
Tam vương gia lạnh lùng ra lệnh “Cử binh lính đi tìm ngay bây giờ, trói Uy Thất Thất lên cọc gỗ!”
Thất Thất ngẩng đầu lên, căm tức nhìn về phía Tam vương gia, phát hiện hắn máu lạnh vô tình chỉ mải mê lau chùi bội kiếm, hoàn toàn chẳng thèm ngó ngàng tới kẻ vô danh tiểu tốt như Uy Thất Thất, sống chết của cô chỉ dựa vào một câu nói của hắn.
Lúc này Tam vương gia cũng ngẩng đầu lên, bắt gặp ánh mắt phẫn nộ của Uy Thất Thất, hắn nheo mắt lại, khiến Thất Thất liên tưởng đến con sói dữ dằn kia, không khỏi rùng mình một cái.
Uy Thất Thất bị lôi ra ngoài, trói lên cọc gỗ giữa doanh trại, cô biết chỗ đó hoàn toàn chẳng có bản đồ quái quỷ kia, lát nữa thôi chắc chắn bọn họ sẽ đến truy hỏi cô, phải ứng phó thế nào đây, nếu trả lời không tốt, tên Vương gia biến thái kia nhất định sẽ chém đầu cô, giống như đã chém con sói đó.
Tác giả: Ma Nữ Ân Ân
Thể loại: Cổ trang, Xuyên việt, HE
Dịch giả: ^Sò^
Chương 11: Con gái tốt không chịu thiệt trước mắt
“Bản đồ tuyến đường hành quân ở đâu?” Lưu phó tướng lại đá cô một cái.
“Bản đồ tuyến đường hành quân nào?” Thất Thất lửa giận bừng bừng nói “Tôi nói cho ngài biết một lần nữa, tôi không phải gian tế, lũ khốn các anh!”
“Còn cãi bướng, Vương gia, có khi phải dùng đại hình với hắn!”
Tam vương gia nhíu mày, đứng lên bước qua đó, Thất Thất có thể nhìn thấy đôi giày màu đen của hắn đang đi về phía mình, sau đó nghe thấy giọng nói Tam vương gia vang lên trên đầu mình “Vừa mất bản đồ tuyến đường hành quân xong, lại không thấy bóng dáng ngươi đâu, đừng nói với ta, ngươi nhất thời nảy ra ý định muốn rời khỏi doanh trại!”
“Đúng! Tôi không muốn ở lại nơi này, vừa bị đánh đòn vừa phải hầu hạ ngài, Uy Thất Thất tôi vì sao phải chịu đựng thế chứ!”
“Lựa chọn ban đêm rời đi?”
“Thì sao? Rời đi lúc nào cũng phải thông báo cho ngài biết sao?”
Tam vương gia tức đến nỗi lông mày dựng ngược cả lên, phất tay áo trở về trước thư án, nghiêm nghị nói “Đánh cho ta! Đánh đến khi hắn chịu khai mới thôi!”
“Vâng!”
Hai binh lính cầm quân trượng tiến đến, Thất Thất nhất thời sợ hãi toát mồ hôi lạnh, xem ra Tam vương gia muốn đánh cô thật rồi, con gái tốt không chịu thiệt trước mắt “Tôi nói, tôi nói, tôi đã lấy bản đồ gì đó của các anh…”
Thì ra vu oan giá hoạ là như thế này đây, Uy Thất Thất thực sự được lĩnh giáo rồi, chỉ cần thoát qua khỏi cửa ải này đã rồi tính tiếp, gì thì gì cũng không thể lại chịu đòn thêm nữa.
“Ngươi phải chăng là gian tế Hung Nô?” Tiếng Tam vương gia lạnh giá khác thường, cũng rất phẫn nộ, dường như cảm thấy Uy Thất Thất vẫn đang che giấu thân phận thực sự, hắn nghi ngờ dáng vẻ gầy yếu đáng thương của cô.
“Tôi không phải gian tế Hung Nô, việc lấy bản đồ, không thể chứng minh tôi là gian tế!” Thất Thất chẳng rõ tại sao mình không tránh khỏi có liên quan đến gian tế.
Lưu phó tướng túm lấy dây thừng đang trói gô Thất Thất “Bản đồ đâu? Có phải ở trong người ngươi không?” Dứt lời vươn tay về phía người cô lục lọi.
Thất Thất sợ hắn động tay đông chân bậy bạ, lập tức cao giọng nói “Vứt rồi, vứt trên đường đi rồi!”
“Vứt trên đường đi rồi? Vứt chỗ nào?” Lưu phó tướng tra hỏi sát sao.
“Sói, chỗ con sói ý, tôi đã ném đi rồi!”
Tam vương gia lạnh lùng ra lệnh “Cử binh lính đi tìm ngay bây giờ, trói Uy Thất Thất lên cọc gỗ!”
Thất Thất ngẩng đầu lên, căm tức nhìn về phía Tam vương gia, phát hiện hắn máu lạnh vô tình chỉ mải mê lau chùi bội kiếm, hoàn toàn chẳng thèm ngó ngàng tới kẻ vô danh tiểu tốt như Uy Thất Thất, sống chết của cô chỉ dựa vào một câu nói của hắn.
Lúc này Tam vương gia cũng ngẩng đầu lên, bắt gặp ánh mắt phẫn nộ của Uy Thất Thất, hắn nheo mắt lại, khiến Thất Thất liên tưởng đến con sói dữ dằn kia, không khỏi rùng mình một cái.
Uy Thất Thất bị lôi ra ngoài, trói lên cọc gỗ giữa doanh trại, cô biết chỗ đó hoàn toàn chẳng có bản đồ quái quỷ kia, lát nữa thôi chắc chắn bọn họ sẽ đến truy hỏi cô, phải ứng phó thế nào đây, nếu trả lời không tốt, tên Vương gia biến thái kia nhất định sẽ chém đầu cô, giống như đã chém con sói đó.
Tác giả: Ma Nữ Ân Ân
Thể loại: Cổ trang, Xuyên việt, HE
Dịch giả: ^Sò^
Chương 12: Vương gia muốn chém đầu Thất Thất
Quả nhiên chưa đầy nửa canh giờ, Uy Thất Thất thấy có người cầm bó đuốc bước về phía cô, Tam vương gia Lưu Trọng Thiên lạnh lùng đi đằng trước, Lưu phó tướng theo sau cùng với vài binh lính tùy thân.
Binh lính đặt một cái ghế trước cọc gỗ, Tam vương gia Lưu Trọng Thiên ngồi thẳng người, Lưu phó tướng đi tới trước mặt Vương gia, thấp giọng nói “Vương gia, xử lý tên tiểu tử này thế nào đây, chi bằng cứ giết hắn đi! Không thể giữ tên gian tế này lại trong doanh trại được.”
Uy Thất Thất lập tức thanh minh “Đừng nói bậy, phán người ta có tội phải đưa ra được chứng cứ, chứng cứ đâu?”
“Chứng cứ?” Lưu phó tướng nổi nóng bước tới trước mặt Thất Thất “Ngươi nửa đêm nửa hôm trốn khỏi doanh trại, bản đồ hành quân liền biến mất, ngươi không phải gian tế, lẽ nào ta là gian tế?”
“Tôi đã nói rồi, tôi không muốn ở lại doanh trại của các anh, sao có thể trở thành gian tế được!”
“Mạnh miệng đấy!” Lưu phó tướng quay người trở lại chỗ Vương gia “Vương gia, không cho hắn nếm chút cực hình, hắn sẽ không nhận tội đâu, thần nghĩ hắn nhất định có nội ứng, bằng không bản đồ hành quân sao có thể không cánh mà bay? Chi bằng sai người đánh hắn mấy roi, có khi chưa đến vài cái đã thú nhận rồi!”
Uy Thất Thất nghe thấy Lưu phó tướng nói như vậy, biết lần này thực sự toi rồi, roi? Lại nghĩ ra chiêu này, Uy Thất Thất lo lắng ngước nhìn Tam vương gia, ngàn vạn lần đừng đồng ý nha, chỉ cần hắn mở miệng, đoán chừng sẽ thi hành lệnh.
Tam vương gia đương định nói, một binh lính bỗng chạy tới, khẽ bẩm báo chuyện gì đó với Tam vương gia, Tam vương gia lập tức đứng lên, chẳng nói câu nào đã rời đi theo binh lính kia.
Lưu phó tướng thấy Tam vương gia đi rồi, cười khẩy “Ta căm ghét nhất quân Hung Nô, mà ngươi lại chính là gian tế Hung Nô!” Hắn nói xong liền giơ roi lên.
Thất Thất trừng mắt nhìn “Này, Vương gia còn chưa lên tiếng, ngài dám dùng hình phạt riêng sao!”
“Vương gia sẽ chẳng để ý đến việc ta đánh một tên gian tế Hung Nô đâu!”
“Nếu ngài dám đánh tôi, tôi sẽ không bỏ qua cho ngài đâu!”
“Chết đến nơi rồi còn đòi uy hiếp ta!”
Lưu phó tướng giơ roi lên, đương định quất xuống, một binh lính vội vã chạy tới “Vương gia có lệnh, cởi trói cho Uy Thất Thất, đưa về đại bản doanh của Vương gia!”
Lưu phó tướng quăng cây roi đi, túm lấy cổ áo binh lính “Ngươi không nghe lầm chứ?”
“Là chính miệng Vương gia nói!”
“Chuyện gì vậy nhỉ!” Lưu phó tướng sai người cởi trói cho Thất Thất, dẫn cô đến đại bản doanh của vương gia.
Trong đại bản doanh, Tam vương gia Lưu Trọng Thiên đã sớm ngồi chờ ở đó, trông thấy Thất Thất bị lôi vào, bỗng lộ vẻ áy náy “Dìu hắn đến chỗ đống chăn đệm dưới đất, cầm ít thuốc chữa thương qua đây!”
“Vương gia…” Lưu phó tướng bắt gặp ánh mắt sắc bén của Lưu Trọng Thiên, lập tức ngậm miệng, bực bội thả Thất Thất xuống chỗ nằm nghỉ, dẫn binh lính lui ra ngoài.
Một lát sau binh lính mang thuốc chữa thương đến, Tam vương gia ra lệnh cho binh lính kia “Bôi ít thuốc lên vết thương cho Uy Thất Thất!”
Thất Thất nghe thế, cố nhịn đau, đứng bật dậy “Tôi tự làm được, đưa thuốc cho tôi!” Dứt lời bước đến chỗ binh lính kia, giật lấy thuốc, nhìn Tam vương gia với vẻ kỳ lạ, chẳng rõ hắn lại phát bệnh thần kinh gì nữa, cô quay về chỗ nằm của mình.
Binh lính kia vừa lui xuống, Tam vương gia Lưu Trọng Thiên liền qua đó “Ngươi không cảm thấy lạ ư, vì sao đột nhiên thả ngươi ra?”
“Phải, rất kỳ lạ, có điều lười hỏi!”
“Đã bắt được gian tế thực sự rồi, và tìm được cả bản đồ hành quân nữa.” Hắn ngồi xuống trước mặt Thất Thất “Vì sao ngươi lại bịa chuyện nói ngươi đã lấy bản đồ hành quân.”
“Không nói như thế, ngài sẽ sai người cầm quân trượng đánh tôi, lẽ nào để mặc cho bọn họ đánh nát mông tôi sao?”
Lưu Trọng Thiên đột nhiên phá lên cười, dọa Thất Thất nhảy dựng lên, không biết hắn lại định hành hạ cô kiểu gì đây. “Qua đây, ta xem xem, vết thương có nặng không?” Nói xong liền vươn tay ra.
“Tránh ra!” Uy Thất Thất hất tay hắn ra, hốt hoảng tránh né hắn.
“Ngươi không để binh lính bôi thuốc cho ngươi, chắc là định bảo bổn vương đích thân chăm sóc ngươi chứ gì, Lưu Trọng Thiên ta thưởng phạt phân minh, lần này đã trách oan ngươi, nên làm thế!” Dứt lời hắn đoạt lấy thuốc chữa thương trong tay Thất Thất, rồi ôm lấy Thất Thất “Ngươi chính là người đầu tiên được bổn vương bôi thuốc cho đấy!”
“Khoan, Tam vương gia, đừng làm bừa!” Thất Thất cố đẩy Tam Vương gia ra, nghĩ đến cảnh hắn sẽ làm thật… Nhất thời cực kỳ xấu hổ phẫn nộ, đường đường là Uy Thất Thất lại bị người ta vô lễ thế sao?
Tác giả: Ma Nữ Ân Ân
Thể loại: Cổ trang, Xuyên việt, HE
Dịch giả: ^Sò^
Chương 13: Tam vương gia anh dũng thiện chiến
Uy Thất Thất chẳng nể nang gì, ngay cả vương gia cũng sẽ đánh, một quả đấm lao thẳng về phía mũi vương gia, chuyện này đã chọc giận Tam vương gia, hắn dễ như trở bàn tay bắt được nắm đấm của Thất Thất, ra sức kéo, Thất Thất thu người về không được, liền nhào vào lòng Tam vương gia.
Tam vương gia cảm giác cơ thể Thất Thất mềm mại khác thường, giống như đang ôm nữ nhân vậy, trong lòng thoáng rung động, có hơi ngạc nhiên, nhưng ngay sau đó đã tràn đầy bực bội, hắn đẩy Thất Thất ra, ném thuốc chữa thương cho cô.
“Nhanh bình phục chút, không lâu nữa sẽ xuất chinh!”
Thất Thất cầm lấy thuốc chữa thương, quơ quơ nắm đấm về phía Tam vương gia Lưu Trọng Thiên, rồi nghĩ bụng tốt hơn hết nên hạ xuống “Tôi muốn rời khỏi đây!”
“Đây là doanh trại, đâu phải trò đùa, nói đến là đến, nói đi là đi!”
“Nhưng mà, tôi không phải là binh lính!” Thất Thất trợn đôi mắt đẹp lên.
Tam vương gia Lưu Trọng Thiên né tránh ánh mắt của cô, lặng lẽ trở lại trước thư án, cười khẩy.
“Ngươi định ra ngoài làm mồi cho sói sao?”
Một câu nói này của Lưu Trọng Thiên đã khiến Uy Thất Thất á khẩu, đúng thế, nơi đây đã không còn là thế giới của Uy Thất Thất, sau khi ra ngoài có thể sẽ gặp vô vàn nguy hiểm, cũng khó lòng bảo đảm tính mạng, không biết cuộc sống kiểu này đến khi nào mới chấm dứt đây, thật hy vọng đó chỉ là một chuyến du lịch đường dài.
Uy Thất Thất gắng gượng xức thuốc trị thương lên mông, sau đó nằm sấp xuống suy tư, nhất định phải có cách gì đó để cô xuyên qua thời gian một lần nữa, trở về thế giới của mình, nhưng cách đó là gì nhỉ? Nghĩ tới nghĩ lui, liền ngủ thiếp đi mất.
Nhưng mộng đẹp của cô chưa được bao lâu, bỗng có tiếng ầm ĩ náo loạn một hồi, đã đánh thức cô dậy, lại làm sao vậy? Cô bò dậy, phát hiện Lưu Trọng Thiên đang đứng giữa đại bản doanh, người mặc áo giáp, tay cầm bội kiếm, oai phong lẫm liệt đứng ở chỗ đó, khoảnh khắc ấy, Uy Thất Thất ngây ra nhìn, Tam vương gia thật anh tuấn.
“Đi, đi đâu đó?” Thất Thất vội bước tới.
“Tập kích doanh trại Hung Nô!”
“Ngài cũng đi à?” Thất Thất ngạc nhiên hỏi.
“Ta đến nơi này cũng không phải để hưởng thụ!” Hắn lẳng lặng liếc nhìn Uy Thất Thất, bước nhanh đi ra ngoài, Thất Thất cũng lê lết theo sau ra ngoài đại bản doanh, phát hiện bên ngoài đèn đuốc sáng trưng, Lưu Trọng Thiên cưỡi trên lưng ngựa, bóng dáng hắn như dài thêm ra dưới ánh đuốc, không ngờ lại có Vương gia uy vũ đến như vậy.
“Lưu phó tướng hãy ở lại, Vương tướng quân sẽ đi cùng ta! Chú ý trông coi doanh trại, đề phòng quân Hung Nô đánh lén!”
“Vâng, Vương gia!” Lưu phó tướng lễ độ cung kính đứng sang một bên.
Lưu Trọng Thiên thúc nhẹ hai chân, con ngựa lập tức lao đi, đội ngũ theo sau cũng khuất hẳn phía ngoài doanh trại.
Thất Thất bị đánh thức lúc nửa đêm, chẳng còn tâm tình ngủ nữa, đêm hôm tập kích doanh trại Hung Nô, nhất định rất thú vị, lần sau cũng phải xin đi theo cùng mới được, có điều xem thái độ của Lưu Trọng Thiên, cũng biết, hắn hoàn toàn không xem trọng cô.
Uy Thất Thất ra khỏi đại bản doanh, ngẩng đầu ngắm sao trên trời, e rằng những ngôi sao có thể nhìn thấy lúc này đã sớm tàn lụi ở hiện đại rồi, cũng như Đại Hán, chẳng phải sau đó cũng sẽ bị thay bằng Đại Tống ư, dòng chảy lịch sử không thể nào ngăn cản được, cho dù Lưu Trọng Thiên anh dũng thiện chiến đến đâu.
“Ngươi tốt nhất chớ có đi lại khắp nơi!” Lưu phó tướng dẫn theo một đội binh lính tuần tra, ngang qua đại bản doanh, nổi nóng răn dạy.
“Tôi hiện giờ không phải là phạm nhân cũng không phải gian tế, tôi là thị vệ tùy thân của Vương gia!”
“Tùy thân, Vương gia thương hại ngươi thôi, gầy còm ốm yếu thế kia, có thể làm được gì chứ?”
“Ngài nói ai?” Thất Thất nổi đóa.
“Mông không đau nữa à? Mới có sức ăn nói như vậy?”
Không chờ Thất Thất nổi đóa, Lưu phó tướng đã dẫn binh lính bỏ đi rồi, gầy còm ốm yếu á? Tỷ thí thử xem, còn chưa biết ai thua đâu, không cho đi lại khắp nơi, hắn có quyền định đoạt chắc, tốt nhất chớ nên đi một mình, coi chừng cô sẽ lột da hắn.
Thất Thất vừa đi vừa suy tư, đột nhiên cảm thấy có một bóng đen vụt qua trước mắt, tên áo đen đó nhanh chóng chạy về phía trước, làm cô hoa cả mắt.
Cô cố nén vết thương ở mông, gấp rút đuổi theo sau, tên này lén la lén lút lần mò gì đó ở lều trại lân cận, binh lính đi tuần tra tới trước lều trại, người kia nhanh chóng núp đi, thấy không có ai phát hiện ra mình, hắn tiếp tục gói ghém vật gì đó trong tay.
Thất Thất lách mình về phía trước, túm được cổ áo sau của hắn “Ê, làm gì đấy?”
Người nọ giật mình, liền quăng ngay mảnh vải vừa mới châm lửa về hướng lều trại, thì ra hắn muốn đốt lều trại.