Hắn thở phào một hơi. Lại thêm 1 tháng cày bới, cuối cùng hắn cũng lên cấp 15. Nhìn lại vài món trang bị trắng với một dòng, hắn cũng khá hài lòng.
“Người chơi đạt đến cấp 15. Hệ thống nhắc nhở những điểm chính như sau:
- Thứ nhất, khi đã đạt cấp 15, người chơi có thể dùng chế độ tự động (gọi tắt là auto) để mặc định làm nhiệm vụ, cày cấp. Chế độ tự động chỉ có thể dùng khi người chơi ở trong game. Về cài đặt chế độ tự động, người chơi vui lòng tham khảo chi tiết trên trang chủ.
- Ngày 11/8 tới đây, tức là sau 20 ngày nữa, tất cả các người chơi đạt cấp 15 đều có thể tham gia vào phó bản “Đại Giang Hồ”. Nội dung chi tiết về phó bản “Đại Giang Hồ”, người chơi vui lòng tham khảo trên trang chủ.”
- Phó bản “Đại Giang Hồ”?
Hắn thì thầm sau đó tự nhẩm:
- Bảng tra thông tin.
Ngay tức khắc, một bảng tra xuất hiện trước mặt. Hắn bắt đầu dựa vào đó lần mò lên trang chủ. Và hắn nhận được tin tức cần tìm.
“Tên: Phó bản “Đại Giang Hồ”.
1. Mô tả: Lấy bối cảnh võ lâm theo các tiểu thuyết của nhà văn Kim Dung tạo nên. Là một giang hồ loạn lạc với hơn hai mươi môn phái chính – tà riêng biệt. Ở nơi đây, người chơi có thể thoải mái vung tay trở thành một hiệp khách thật sự.
2. Nội dung: Giang hồ tranh đấu, mình ta độc tôn.
- Phó bản “Đại Giang Hồ” được xem là một game phụ. Ở đây người chơi có tất cả các quyền lợi như ở game chính.
- Ngươi chơi có quyền gia nhập các môn phái, phe phái yêu thích. Như Thiếu Lâm, Võ Đang, Nga Mi, Minh Giáo, Ngũ Độc, Đường Môn,…
- Qua việc gia nhập, qua việc hoàn thành nội dung chính tuyến, qua việc hoàn thành các nhiệm vụ liên quan, các nhiệm vụ ẩn,… người chơi có thể đạt được bí kíp, bí tịch, mật tịch… liên quan.
- Người chơi dựa vào khai phá của bản thân để giúp nhân vật trong phó bản trở nên mạnh mẽ nhằm thu được địa vị, quyền lợi cao hơn.
- Tất cả những gì người chơi thu gặt ở phó bản này đều góp nên một phần sức mạnh cho nhân vật tại game chính.
*Lưu ý:
- Người chơi từ 15 cấp độ mới có thể tham gia.
- Mọi chi tiết xin vui lòng gia nhập phó bản để biết rõ hơn.
- Mỗi thôn làng, thành thị đều có nơi tiếp dẫn vào phó bản “Đại Giang Hồ”.
- 9h sáng ngày 11/8, phó bản chính thức mở ra.
Chúc quý vị chơi game vui vẻ!”
Xem xong, hắn bật thốt:
- Game trong game?
…
9h ngày 11/8.
Sau khi cài đặt Auto thành công, ủy thác cho nó liên tục đánh phó bản vực sâu “Đèo gió hú” theo cách của lần vượt qua mới nhất, hắn cũng như bao nhiêu người khác, tiến thẳng vào vòng xoáy dẫn đến phó bản “Đại Giang Hồ”.
“Lần đầu vào phó bản Đại Giang Hồ, người chơi vui lòng đợi…
Chuyển cảnh…
Hoàn thành!”
“Xoẹt…”
Lần này hắn được đưa đến một căn phòng. Bên trong phòng cũng chẳng có gì đặc biệt, nói trắng ra là đơn sơ, toàn gỗ là gỗ.
- Chào mừng người chơi ID145645246786 tham gia vào Đại Giang Hồ. Vì quyền lợi của người chơi, xin người chơi ID145645246786 vui lòng đặt tên cho nhân vật mới.
Một thôn nữ - hắn nghĩ vậy, tiến đến và mỉm cười mở lời.
Hoàn toàn mới mẻ và không được thông báo trên trang chủ, hắn hơi giật mình. Nhưng rất nhanh hắn lấy lại bình tĩnh. Rút kinh nghiệm từ lần trước, rút kinh nghiệm từ cái lần ngu không ai bằng ấy, lần này hắn đắn đo suy nghĩ thật kĩ cho cái tên nhân vật. Lần này người tiếp dẫn im lặng chờ đợi hắn, không như cái người kia, liên tục thúc dục hắn.
Tâm tư liên tục chuyển biến, sau vài phút hắn nói:
- Nhất Nhân Nhất Kiếm.
Cái tên này hắn vất vả suy nghĩ lắm mới nghĩ ra. Thứ nhất là bởi vì sở thích, hắn muốn trở thành một kiếm khách. Thứ hai, là bởi vì tên càng dài thì xác suất có người dùng tên này trước hắn cũng giảm thấp nhất. Thứ ba là bởi vì hắn nghĩ thông, ví dụ như ở phó bản này hẳn là không thiếu người đặt những cái tên như Trương Tam Phong, Kiều Phong, Đoàn Dự,… thậm chí cả Dịch Cân Kinh, Cửu Âm Bạch Cốt Trảo,… Nói chung là những cái tên không thể thông thường hơn nữa như vậy.
- Chúc mừng người chơi ID145645246786 đặt tên thành công. Từ bây giờ, người chơi ID145645246786 có tên “Nhất Nhân Nhất Kiếm”.
Sau đó, thiếu nữ tiếp tục nói:
- Phó bản Đại Giang Hồ không có nhiều thủ tục rườm rà như khi mới bắt đầu vào game. Người chơi chỉ cần đặt tên rồi sẽ được đưa vào phó bản. Khi khởi đầu, mọi người chơi đều có chỉ số giống nhau. Xin hỏi ngài còn thắc mắc gì không?
Hắn lập tức đáp:
- Không còn thắc mắc.
- Vâng. Người chơi đã không còn thắc mắc. Xin đợi hệ thống chuyển cảnh.
Thiếu nữ biến mất, âm thanh điện tử lạnh lẽo lại vang lên:
“Lần đầu tiến vào thế giới Đại Giang Hồ, người chơi vui lòng đợi…
Chuyển cảnh…
Hoàn thành…
Chúc quý vị vui vẻ!”
“Xoẹt…”
“Đinh. Người chơi Nhất Nhân Nhất Kiếm đã tiến vào thế giới Đại Giang Hồ.
Nội dung chính tuyến mở ra.
Nhiệm vụ chính tuyến đầu tiên: Gia nhập môn phái.
Mô tả: Giang hồ thị phi, đen trắng khó lường. Là một người có chí tiến thủ, là một người có khát khao trở thành một hiệp khách thì có thể nào chấp nhận một cuộc sống bình dân? Vì lẽ ấy, người chơi hãy lựa chọn môn phái bản thân cảm thấy thích hợp. Xin vui lòng lưu ý, mỗi môn phái có những yêu cầu tuyển chọn khác nhau. Môn phái danh tiếng càng lớn thì những yêu cầu ấy càng khắc khe và khó đáp ứng. Xin người chơi vui lòng lựa chọn cẩn trọng. Địa điểm các môn phái như sau:
- Thiếu Lâm Tự: Thiếu Thất Sơn, thành Biện Kinh.
- Côn Luân Phái: Côn Luân Sơn, thành Phượng Tường.
Chương 11: Sơ nhập giang hồ (2) - Lửa giận công tâm
“Pặc… Pặc…”
- Đứng lại, đứng lại cho tao.
Hắn vừa đuổi theo một con hươu vừa hét to. Dù hắn hét khan cả cổ, con hươu chỉ càng chạy nhanh hơn, tóm lại là lợi chẳng thấy đâu, chỉ thấy hại trước mắt.
“Hổn hển… Hổn hển…”
Uể oải tựa vào một thân cây, hắn không ngừng thở dốc. Lại nhìn sang đằng trước, chỗ mà con hươu đã khuất bóng từ lâu, hắn tiếc hận không thôi. Lại quay sang nhìn cái hố hắn đào thêm vào hôm qua đã được ngụy trang bằng cỏ khô, hắn ủ rủ ngồi bệt xuống đất.
- Đúng là cái game hắc ám.
Hắn mắng nhỏ một tiếng. Hắn cũng muốn rống to cho hạ hỏa, nhưng hắn còn muốn sống nên hắn dẹp ngay cái ý định đó. Nói đâu xa, mới hôm qua có một thằng người chơi mạnh miệng la hét trong khu rừng này, và rồi hành động ngu ngốc ấy dẫn ra một con hổ tinh, thế là kẻ xấu số về làng dưỡng sức.
- Mẹ nó, mẹ nó, mẹ nó… Mấy thằng làm game chó chết. Chúng nó có thử trải nghiệm game trước khi phát hành không? Mẹ nó, mẹ nó, mẹ nó…
Hắn sắp điên mất. Cái game chính khó nhằn, lên cấp chậm hơn tổ tông mấy chục đời của con rùa, game chán như bọ chó thì cũng thôi đi. Mẹ nhà nó chứ, ngay cả cái phó bản để giải nhiệt cũng không nên thân.
Thử hỏi tiên sư thằng nào làm phó bản này? Đầu óc của nó có vấn đề hay là bị nước vô? Vào phó bản chẳng có đồng tiền nào, muốn đi đến các môn phái khác thì chạy bộ tới đó à? Mẹ nó, mẹ nó, mẹ nó… Phó bản như cái thế giới thật, chạy tới tết Công - gô cũng chẳng tới mấy đại phái.
Thôi thì không cho tiền thì cũng ứ ừ ngầm hiểu đi. Thế cái đếch gì mà quanh đi quẩn lại cả cái thôn mà chẳng có NPC nào giao nhiệm vụ cho người chơi làm để kiếm tí tiền? Mẹ nó, mẹ nó, mẹ nó… Ăn uống cũng cần tiền chứ chẳng nói gì cao xa? Cái thằng làm phó bản nó muốn toàn bộ người chơi đi ăn mày mới vừa lòng à? Thật là tức chết, không ăn uống thì chịu nằm co một chỗ chờ chết đói để bị trừ tiền bạc. Phó bản kiểu cái meo meo gì mà người chơi bị âm tiền bạc một đống, tiếng than đầy trời? Ôi đệch, tổ tông cái meo meo nhà nó.
Thôi thì cho rằng thiết lập là như thế đó thì cũng ứ ừ ngầm hiểu đi. Thế cái chó gì mà người chơi muốn sống sót phải liều mạng chạy vào rừng đánh quái. Đã thế trừ mấy con quái bình thường như khỉ, hươu, gà rừng… thì toàn lũ trâu bò như trăn tinh, hổ tinh, thụ quái…? Mẹ nó, mẹ nó, mẹ nó… Mười lần lên rừng đánh quái thì hết mười một lần ngậm ngùi nhìn hồn rời khỏi xác bay về làng dưỡng sức. Thật là ức chế.
Thôi thì cho rằng cái hệ thống đặt ra thì cũng ứ ừ hiểu ngầm hiểu thế đi. Thế cái xxx gì mà mấy tiểu môn phái ở lân cận cũng chẳng cho gia nhập? Nhất là cái gâu gâu gì vừa tới phân đà Cái Bang thì ngay lập tức bị đánh đuổi vì tội “giành nghề làm ăn”? Gâu gâu, gâu gâu, gâu gâu con mẹ nó… Mẹ nó, mẹ nó, mẹ nó… Thế này không được thế khác cũng không xong. Tiếng kêu rên vang vọng khắp đất trời, bom quăng đạn nổ khắp cả diễn đàn mà chỉ có một câu trả lời: “Người chơi nào cảm thấy bất mãn với game Huyền Thoại thì xin đừng hao tâm tốn sức cố gắng chơi, mà hãy chuyển sang chơi game khác. Đó là quyền tự do của người chơi, nhà phát hành chỉ làm tốt phận sự của mình. Thân!”. Thân con mẹ nó chứ.
Hắn vò đầu bứt tóc. Hắn tràn ngập lửa giận.
Cứ cho rằng vào rừng bị đuổi giết vô số lần, cuối cùng cũng có những người chơi rút ra được kinh nghiệm và trụ lại như hắn. Không chỉ thế, hắn và họ còn tiến thêm một bước là đào hố đặt bẫy như thế này. Nhưng mà cái meo meo, gâu gâu tiên sư mấy thằng làm game. Hắn đuổi tới đuổi lui, chờ từ sáng đến trưa, từ trưa đến tối, từ tối hôm trước tới tối hôm sau, hơn mấy chục con quái chạy qua đây, ấy vậy mà chẳng có con nào sập bẫy. Mẹ nó, mẹ nó, mẹ nó… Thôi thì bọn quái thành tinh với chỉ số IQ hơn 10.000 thì cũng ứ ừ ngầm hiểu đi. Thế cái méo gấu chó má gì mà hơn một tuần nay cái hố bẫy của hắn đã rộng hơn 10 lần mà cũng chẳng có con nào sập bẫy? Aaaaaaa… Aaaaaaa… Hắn muốn ăn tươi uống sống mấy thằng làm game, hắn muốn tới tận nhà mà chửi thẳng vào mặt mấy thằng lãnh đạo cái nhà phát hành game chết tiệt này.
Ừ thì chúng mày trâu, chúng mày bò, chúng mày trâu bò, chúng mày trâu chó, chúng mày là lũ chó chết, là bọn lợn ngu ngốc, là bọn kiến đen tao giẫm đạp hằng ngày. Mẹ nó, mẹ nó, mẹ nó… Thôi thì tao chỉ là một thằng người chơi ngu ngốc, còn bọn làm game chúng mày là thần phật, là tiên nhân chín lần chín là năm trăm sáu mươi tám ngàn phép thuật bất tử trường sinh; cứ mặc định là ứ ừ ngầm hiểu đi. Nhưng mà ngầm hiểu cái meo meo, cái gâu gâu, cái shit bọn nhà chúng mày chứ. Tao là tao ức chế lắm rồi.
Rốt cuộc, lửa giận thiêu cháy cả thân thể và tâm hồn hắn, hắn ngửa mặt rống giận:
- Aaaaaa…. Bọn làm game chó chết. Bọn chết tiệt chúng mày. Tao muốn bầm thây xẻo thịt từng đứa một. Tao muốn giết tất cả chúng mày. Bọn chó chết, lũ bại não, bọn cám thúi, lũ giun bọ. Aaaaaa...
“Xoẹt…”
Một đạo màu xanh lục bay qua chỗ hắn. Và hắn nhận được tin báo của hệ thống.
“Người chơi đã bị Trăn tinh giết chết. Số tiền bị mất là hai ngân lượng. Hiện tại số tiền người chơi có là âm 154 lượng vàng 23 ngân lượng.
Vì người chơi đã chết. Hệ thống sẽ tiến hành hồi sinh người chơi tại làng tân thủ. Xin vui lòng chờ một giây chuyển cảnh.
Chuyển cảnh bắt đầu…
Hoàn thành!
Chúc quý vị chơi game vui vẻ.”
Đứng ở làng tân thủ, hắn không ngừng gầm thét:
- Chơi game vui vẻ cái ##@#@# chúng mày. Chơi con mẹ nó vui vẻ. Aaaaa...
Chương 12: Sơ nhập giang hồ (3) - Kẻ sai vặt gan lỳ phái Võ Đang
Quãng thời gian đen tối vẫn còn kéo dài. Cho đến cuối cùng, hắn quyết định chạy bộ từ làng tân thủ đến núi Võ Đang. Hắn quyết tâm phải tới đó cho bằng được. Đói thì hái trái dại ăn, hoặc ăn nhờ những người nông dân tốt bụng. Hắn không tin hắn đi mãi mà không đến.
…
Ròng rã 2 tháng trời gian khổ vất vơ vất vưởng đầu đường xó chợ. Trời không phụ lòng người, hắn rốt cuộc tới nơi cần đến.
Quần áo tả tơi, râu ria xồm xoàm, tóc tai ngổn ngang. Bộ dáng ăn xin chính hiệu. Ngẩng mặt nhìn con đường đông người, hắn gia nhập vào đó, cùng họ tiến lên núi Võ Đang.
Vừa đến trước cổng chào, chỉ kịp nhìn vô số ăn mày giống như hắn chen chúc khắp nơi, hắn đã nghe một giọng quát lớn:
- Im lặng, im lặng… Đừng ồn ào, cũng đừng gây mất trật tự.
Dòng người náo nhiệt thoáng chốc trở nên yên tĩnh. Dĩ nhiên rồi, qua bao nhiêu cực khổ mới đến được nơi này, chẳng ai muốn bị đuổi đi cả.
Khi thấy tiếng ồn đã giảm nhiều, vị đạo sĩ với chiếc áo lam có thêu hình trận đồ bát quái trước ngực hài lòng nói tiếp:
- Tất cả nghe đây. Thứ nhất, Võ Đang chúng ta không tuyển ăn mày, đệ tử Cái Bang xin vui lòng rời đi.
Vừa nghe câu đầu tiên, những người chơi trải qua những tháng ngày hắc ám, lam lũ sâu kín thở dài. Có kẻ lại âm thầm nghiến răng nghiến lợi: “Có phải bọn tao muốn thế đâu. Đang yên đang lành, trừ cái bọn muốn gia nhập Cái Bang thì ai lại muốn đi làm ăn mày?”
- Thứ hai, hiện tại Võ Đang không có nhu cầu tuyển thêm đệ tử. Những ai đến xin gia nhập phái Võ Đang xin vui lòng rời đi.
Lần này đến phiên hắn cắn răng chửi rủa: “Rời đi cái meo meo. Bỏ bao nhiêu công sức tới đây để rồi quay về à?”
Tất nhiên cũng có nhiều người có cùng suy nghĩ với hắn, họ đều tiếp tục ở lại. Tuy nhiên, một số thành phần “không phải ăn mày” đã rời đi. Nhìn cái lũ “lịch sự” ấy rời đi, hắn mắng to trong lòng: “NPC, NPC con mẹ chúng mày. Cút, cút đi, cút!”.
Khi không ai rời đi nữa, vị đạo sĩ tiếp tục nói:
- Thứ ba, Võ Đang đang cần khoảng 500 người hầu, người làm việc vặt như nấu ăn, trồng rau, nuôi gia súc, xây dựng phòng ốc…
“Xôn xao… Xôn xao…”
Nghe vậy, ở bên dưới bắt đầu bàn tán.
Cho dù làm người hầu hay làm việc vặt thì đều có cơ hội tiếp xúc với võ công phái Võ Đang. Nếu am hiểu một chút, có thể thông qua đệ tử phái Võ Đang mà trao đổi lấy thứ mình cần. Còn nham hiểm thì trà trộn vào rồi trực tiếp giết người cướp của. Tuy rằng cái phương pháp này độ khả thi không lớn lắm.
Thậm chí những kẻ tài cao thì lập ra cái âm mưu kinh thiên cứu đoạt bí tịch, bí kíp phái Võ Đang cũng không phải là không thể nào. Nói chung là có bước vào thì mới có thể suy nghĩ và làm tiếp những bước tiếp theo.
Thế nên, những người còn lại vẫn dậm chân tại chỗ, không ai rời đi.
Vị đạo sĩ thấy thế, mỉm cười nói tiếp:
- Phái Võ Đang sẽ không để các ngươi làm không công. Đầu tiên, việc ăn ở của các ngươi, phái Võ Đang sẽ chăm lo chu toàn. Về phúc lợi, các ngươi sẽ được phái Võ Đang truyền thụ trụ cột kiếm pháp. Đừng mơ tưởng hão huyền, trụ cột kiếm pháp chỉ đơn giản là những động tác cơ bản của người cầm kiếm như chém, đâm, phách, xoay người…
“Trụ cột kiếm pháp thì làm được cái gâu gâu gì. Đại phái mà keo kiệt đến chảy nước” - Hắn mặc niệm khinh bỉ.
- Được rồi. Ở đây có khoảng bốn trăm người. Nếu tất cả đều quyết định cống hiến một phần sức lực cho phái Võ Đang thì Võ Đang chúng ta chào mừng các ngươi. Nào, hãy theo ta, ta và các sư đệ sẽ sắp xếp công việc và nơi ăn ở cho các ngươi.
…
Lại hai tháng nữa qua đi, phái Võ Đang vẫn không có tiến hành thu nhận đệ tử. Người chơi bắt đầu ngoảnh mặt quay lưng với phái Võ Đang.
Hắn vẫn đang chìm trong cái sinh hoạt bị nhiều người mỉa mai và coi thường với biệt danh: “Kẻ sai vặt phái Võ Đang”. Từ sáng đến chiều, hắn phụ trách tưới nước, bón phân, bắt sâu cho một mẫu rau xanh. Đến tối, hắn và những gã cùng cảnh ngộ được tự giác tiến đến trước cổng chào phái Võ Đang để được truyền thụ trụ cột kiếm pháp.
Được một đại phái truyền thụ võ công hẳn là rất vui mới phải. Nhưng họ chẳng có người nào vui nổi. Mấy thằng đệ tử phái Võ Đang chết bầm chỉ mất có 3 ngày là “truyền thụ” xong tất tần tật cái gọi là trụ cột ấy. Trụ cột đến nỗi mà nó thành trụ nhà luôn rồi.
Chỉ sau một tuần, nhiều người bắt đầu hối hận, nhiều người cũng chán nản rời đi. Số lượng người chơi ở lại phái Võ Đang bắt đầu giảm dần, nhưng số còn lại vẫn sống chết không đi. Hắn cũng như họ, tuy rằng hắn không phải tài cao nhưng mà hắn gan lỳ.
Thời gian cứ thế trôi đi, cho tới 2 tuần trước, các phái khác ào ạt tuyển nhận đệ tử. Nhiều người chơi được thu nhận, nhóm người đó nhận được bí kíp, nhận được mật tịch. Bọn họ còn được môn phái đặc biệt bồi dưỡng bằng tiền và đan dược hằng tháng. Bọn họ bắt đầu chuỗi ngày đáng mơ ước, bắt đầu thực sự xông xáo giang hồ.
Nhờ ơn của họ, diễn đàn trở nên nóng phỏng tay. Lượng tin tức khổng lồ từ họ như con lũ quét ầm ầm đánh tan tâm lý đen tối một thời “chết đói vì không có gì để ăn và liên tục âm tiền”.
Và nhờ ơn của họ, số lượng người chơi ở lại phá Võ Đang giảm mạnh. Không ai muốn ở lại một phái mà không có hi vọng, hoặc hi vọng quá nhỏ nhoi. Thà rằng họ gia nhập phái khác, tuy rằng trễ một chút, nhưng so với bọn đầu đất vẫn tiếp tục ôm lấy phái Võ Đang thì họ đã bắt đầu cuộc hành trình hiệp khách sớm hơn quá nhiều. Thà rằng bây giờ họ gia nhập tiểu phái, sau này khi phái Võ Đang tiến hành thu nhận đệ tử, họ có thể có khả năng quay về còn hơn sống ngu ngơ qua ngày. À không, là sống làm việc không công qua ngày.
Ai rời đi thì cứ rời đi, bọn đầu đất mà họ gọi vẫn cứ ở lại. Trong số những kẻ đầu đất ấy, có sự góp mặt của hắn.
…
Một tháng sau, hắn tạm thời rời khỏi mẫu rau xanh, mặc định auto tự động làm việc và quay về game chính bởi vì nhiệm vụ chuyển chức đã tới.
Một bộ móng vuốt sói đập thẳng xuống lớp nham thạch cứng rắn dưới mặt đất.
Hắn vừa thở hồng hộc vừa lăn qua trái tránh né.
- Nhân loại vô sỉ, nhận lấy cái chết.
Tên Người Sói hét lớn rồi phát động kĩ năng “Cắn giết”.
Hắn còn chưa kịp làm ra phản ứng thì đã nhận trọn đòn này.
“-142”
“Người chơi đã bị Người Sói Win Knight giết chết. Số kinh nghiệm bị mất là 12.000, số tiền bị mất là 85 đồng. Hiện tại số tiền người chơi có là 0 đồng.”
“Xoẹt…”
Hắn được “đưa tiễn” về địa điểm hồi sinh của “Thung lũng ác mộng”.
Hắn buồn bực ngồi bệt xuống đất và bắt chéo chân. Tạo dáng của hắn cứ như một kẻ “có vấn đề”. Mọi người chơi xung quanh tự giác tách xa hắn ra.
“Có lẽ muốn làm nhiệm vụ chuyển chức phải lập tổ đội, chứ làm một mình thì chẳng xong.” – Hắn hận hận nghĩ đến 2 lần bị boss Người Sói giết chết.
Bỏ hơn gần 5 tiếng vượt qua hai con boss phụ, để rồi đến con boss cuối cùng kia lại bị chết oan chết uổng. Như vậy làm sao mà không ức chế được? Chết lại còn bị trừ kinh nghiệm và tiền, thảm cảnh đó khiến hắn không có can đảm đi thử thêm một lần.
Đúng lúc này, tại địa điểm hồi sinh cũng có một tên người chơi bước ra. Vâng, gã đó là một mỹ nam với khuôn mặt lạnh. Mẹ nó, con trai mà có gương mặt tròn bầu bĩnh, thêm 2 cái má lúm đồng tiền và một làn da trắng bóc. Móa, kiểu này chắc gái theo nhiều lắm đây. Hắn nhìn về phía gã nọ chẳng mấy thân thiện, còn trong lòng thì nghĩ ngợi linh tinh.
Vừa ra khỏi trụ hồi sinh, gã mỹ nam ấy rất tự nhiên vuốt tóc và chỉnh lại những sợi tóc mất trật tự. Rồi gã thản nhiên phủi quần áo. Sau đó, gã lấy ra một cái gương, soi đi soi lại mà ngắm nghía để tiếp tục công cuộc vĩ đại đang làm.
Nhìn thấy tình cảnh này, hắn cảm thấy nhức hết cả mông. “Mèn ơi, thằng này gay chắc luôn. Không biết làm ăn được con mẹ gì không mà quỡn vãi ra. Rảnh rỗi sinh nông nổi chắc luôn.” – Hắn âm thầm đổ lên đầu thằng đó một đống nước bẩn.
Gã đó mất một thời gian khá dài để hoàn thành công việc dị hợm này. Đến khi gã nhìn về xung quanh thì chỉ còn mỗi hắn vẫn ngồi ở đó. Gã mỉm cười bước về phía hắn và nói:
- Này you, you cũng làm nhiệm vụ chuyển chức hả? Tổ đội không cưng?
“Móa thằng gay này. Sao mày không đặt tên là “Đệ Nhất Gái Lầu Xanh” đi. Đệch, tránh xa bố ra, bố không có bị gay.” – Hắn thô tục rên rỉ trong lòng.
Dù có hơi sợ hãi và cảm thấy tê dại nơi trái tim, nhưng hắn vẫn trả lời theo phép lịch sự tối thiểu:
- Cảm ơn ý tốt của bạn. Nhưng mình vẫn chưa có ý định lập tổ đội.
Nhận được câu trả lời của hắn, gã vẫn mỉm cười nói tiếp:
- Xin giới thiệu, mình là “Đệ Nhất Mỹ Nam”, mình rất vui nếu có thể add friend với you.
“Nhắc nhở: Người chơi “Đệ Nhất Mỹ Nam” đưa ra yêu cầu kết bạn, xác nhận hay hủy bỏ?” – Âm báo điện tử vang lên.
Hắn quặp môi bỏ ra 2 chữ:
- Xác nhận.
“Đinh. Chúc mừng người chơi “Đừng Cắt Ngang” và người chơi “Đệ Nhất Mỹ Nam” đã trở thành hảo hữu.”
Hắn tự cắn răng ở trong lòng, không ngừng gào to: “Mẹ nó, cái thằng biến dị này. Tao là tao chọn xác nhận theo phép lịch sự thôi, chứ bố đếch có thèm dính líu gì tới mặt mày nhé thằng cờ hó. Tốt nhất đừng có bám theo tao là được, cũng đừng có lôi kéo tao gia nhập thế giới thứ 3. Nếu không bố không ngại cho mày thấy hối hận là như thế nào”.
Thực tế hắn chính là một kẻ dở hơi. Hắn ghen ghét cái vẻ bề ngoài trời sinh của gã kia. Vì thế bao nhiêu ý nghĩ tệ hại hắn đều dội lên đầu gã.
Hắn còn ghét cay ghét đắng cái lũ bất nam bất nữ như thế này. Cứ nhìn mấy thằng thái giám trong phim là đã thấy sởn gai ốc, đừng nói chi là việc nghĩ đến cái lũ đánh kiếm với nhau mỗi khi đêm về như vầy.
Hắn còn nhớ rõ kỉ niệm khó quên hồi cấp 2. Đó là năm hắn học lớp 8. Có 2 thằng con trai vì muốn gây chú ý, vì muốn thu hút ánh mắt của mọi người, và vì muốn được nổi tiếng, kể cả vì cái lợn gì ở trong đầu chúng hắn cũng không rõ, thế là 2 thằng đó tự nhận mình là bê đê. Cứ mỗi 15 phút ôn bài đầu giờ, chúng lại uốn éo lắc mông rồi giả giọng con gái dễ dãi õng ẹo này nọ. Thế nhưng chúng nó vẫn chưa thấy thỏa mãn, cho nên đến tháng sau, chúng nó còn cố tình khoe quần sịp đỏ, sịp vàng, sịp xanh, sịp đủ màu, sịp hỗn hợp… Giá như đến đó rồi dừng thì hắn còn có thể xem chúng còn một tí bình thường. Đáng tiếc chúng nó còn ôm nhau hôn hít, sờ mó, vỗ mông nhau bành bạch... Mẹ nó, vốn dĩ hắn cũng không quá ác cảm với cái thế giới thứ 3. Nhưng bởi vì ảnh hưởng quá nặng từ 2 thằng mất dạy ấy mà cho đến bây giờ hắn nhìn những người đó với ánh mắt kinh tởm và buồn nôn.
Thời gian dần trôi, không hiểu vì sao ở nơi đây chỉ còn lại hắn và gã. Không thấy đứa nào khác lui tới, cũng chả có ma nào bị chết rồi được hồi sinh tại đây. Với ý định chờ đợi rồi lập tổ đội với người khác, nhưng chờ mãi không có bóng hình nào khác, hắn bắt đầu nguyền rủa.
Vì thế mà ở nơi đây lại là một khung cảnh mười phần ý vị. Một thằng người chơi tướng mạo bình thường ngồi bệt dưới đất với khuôn mặt chán chường và uể oải, lâu lâu lại tiến hành chửi tục. Còn phía đối diện, một mỹ nam rảnh hết cả trứng đứng đó vuốt tóc.
Hắn nhụt chí xoay đi xoay lại, hắn xoắn xít không biết nên làm thế nào cho tốt. Thời gian cứ trôi qua mà mãi ngồi chơi như thế này thì không ổn. Không khéo bị bọn trâu bò đằng trước bỏ càng ngày càng xa. Thế này chắc hắn sẽ thành con gà của game Huyền Thoại mất.
Nghĩ đi nghĩ lại, cuối cùng hắn nhắm mắt liều mình.
“Người chơi gửi lời mời lập đội đến “Đệ Nhất Mỹ Nam”. Xác nhận hay hủy bỏ?”
- Xác nhận.
Tên kia kinh ngạc nhìn sang phía hắn. Sau đó gã mỉm cười bước tới. Còn hắn thì khổ sở trong lòng. Thôi, đã lỡ trèo lên lưng hổ thì chơi luôn cứ ngại con meo meo gì.
“Móa, đàn ông phải giữ vững phong độ của mình mới được.” – Hắn tự an ủi bản thân.
“Đinh! Người chơi “Đệ Nhất Mỹ Nam” xác nhận tham gia vào tổ đội. Xin hai người chơi thảo luận tên đội. Trong vòng 10 phút nếu tổ đội không có tên thì ngay lập tức tổ đội đó sẽ bị hủy. Xin trân trọng thông báo!”
Đối với Đệ Nhất Mỹ Nam, gã có thể hiểu được phần nào vì sao thằng bé Đừng Cắt Ngang từ chối lời mời của gã cũng như không tự lập đội từ đầu. Gã là một người từng trải, thế sự cuộc đời đối với gã vốn đã đen bạc như thế rồi. Bao nhiêu người khinh bỉ cái bộ dáng của gã đến chính gã còn không rõ. Bao nhiêu lần gã bị người ta xem thường mà châm chọc đến chính gã gã cũng không nhớ hết. Dù mọi người ghẻ lạnh, dù dòng đời xô đẩy, gã vẫn là chính gã. Ngoài đời cũng vậy, trong game cũng thế, gã sống với chính con người thật của mình. Được làm chính mình, gã hoàn toàn thoải mái, hoàn toàn tự tin, hoàn toàn vui vẻ.
Cho dù đôi lúc gã sẽ gặp những tình huống như xưa cũ, cho dù đôi khi gã bắt gặp những con người có thái độ tương tự nhau như thế này. Thế nhưng gã không chút phật lòng, gã không chút khó chịu, gã không bởi vì thế mà buồn rầu. Gã sống với bản tâm, gã là chính mình, chỉ như thế gã đã rất vui vẻ và thỏa mãn rồi. Gã không ước ao gì khác quá xa vời.
Lần đầu gặp gã, đa phần mọi người đều không có thiện cảm với gã, đa phần mọi người đều không muốn kết bạn với gã, đa phần mọi người đều cố gắng tránh hắn càng xa càng tốt. Tuy nhiên gã tin tưởng khi mọi người tiếp xúc với gã nhiều hơn, mọi người sẽ hiểu gã, mọi người sẽ không còn ác cảm với gã nữa. Vì… gã cũng chỉ là một con người bình thường mà thôi. Vì… gã cũng như mọi người, gã không có gì khác biệt cả.
Cái người chơi Đừng Cắt Ngang với gã cũng như thế, có thể vì hoàn cảnh mà hắn mời gã cùng làm nhiệm vụ chuyển chức. Nhưng mà rồi mọi chuyện cũng sẽ đâu vào đấy. Hắn rồi cũng sẽ nhận ra ưu điểm của gã, hắn rồi cũng phát hiện gã vốn bình thường như mọi người, hắn rồi cũng sẽ có suy nghĩ khác, qua đó hắn sẽ có những hành động tích cực hơn. Gã tự tin như vậy, gã tin chắc như thế, gã cũng có phần mong chờ có thêm một người bạn mới.
Gã cũng nhận được tin nhắc nhở của hệ thống. Nên gã tiến tới, mỉm cười nói:
- Ngươi là đội trưởng, vì thế ngươi phải nghĩ cái tên cho tổ đội đi.
Hắn khổ sở bứt tóc mà than:
- Khổ lắm, ta dốt mấy vụ này lắm cơ.
Gã trầm tư rồi nói:
- Thế lấy tên “Biệt Đội Cắt Ngang” được chứ?
Rồi cuộc trò chuyện giữa 2 thành viên đầu tiên của đội diễn ra xoay quanh cái tên tổ đội:
- Không được, dù ta là tổ trưởng, nhưng lấy tên nhân vật của ta vào đó thì nó hơi kì kì.
- Vậy “Tổ Đội Anh Hùng”, ok chứ?
- Tên tổ đội đã có người khác đăng kí rồi.
- “Long Thần”?
- Có người xài rồi.
- “Light And Dark” thì sao?
- Cũng có người sử dụng rồi.
- “Tiềm Long”??
- Có người dùng luôn rồi.
…
7 phút trôi qua vẫn chưa xong việc đặt tên cho tổ đội, hắn ngồi vất vưởng dưới nền đất mà suy nghĩ.
Ở bên cạnh, gã Đệ Nhất Mỹ Nam cũng bực mình không kém.
Người ta lập đội từ lúc mới vào chơi game, còn hai thằng này thì qua hơn 6 tháng mới bắt đầu lập tổ đội, mới bắt đầu quy trình đặt tên tổ đội. Vì cái nguyên nhân chậm trễ có hơi vô lý cho nên bao nhiêu tên hay đều bị người khác lấy đi, chỉ còn mấy cái tên cực độc, cực lạ ít người biết tới mới chưa được sử dụng.
8 phút trôi qua, không phải tên dở bị hai thằng tự bác bỏ thì cũng là tên đã được sử dụng.
9 phút trôi qua, cũng không khá hơn tí nào, mọi sự vẫn giậm chân tại chỗ. Cả hai thằng đều bắt đầu cuống quýt.
9 phút 45 giây trôi qua, hệ thống đưa ra nhắc nhở: “Quy trình đặt tên tổ đội còn lại 15 giây, đội trưởng xin vui lòng xác nhận tên của tổ đội. Sau 15 giây nữa mà vẫn chưa có xác nhận tên tổ đội, thì tổ đội mới sẽ lập tức bị hủy bỏ. Xin tổ đội người chơi lưu ý.”
Cuối cùng, khi gần hết hạn, hắn gào to:
- Xác nhận tổ đội mới có tên: “Lập Kỳ”.
“Hệ thống xác nhận. Tổ đội mới do người chơi Đừng Cắt Ngang làm đội trưởng, hiện tại chỉ có một đội viên là Đệ Nhất Mỹ Nhân. Từ đây tổ đội này có tên là Lập Kỳ.”
Nhận được tin báo của hệ thống, gã kỳ quái hỏi hắn:
- Tổ đội Lập Kỳ?
Nhận được ánh mắt u oán ấy, hắn cười gượng:
- A ha ha… Vì gấp gáp quá nên chọn đại ấy mà. Không ngờ là chưa ai dùng.
Nghe hắn nói thế, gã thất vọng thở dài:
- Thế nhưng mà cái tên chẳng có ý nghĩ gì cả. Chẳng lẽ ngươi tên Lập? Mà ta cũng đâu có tên Kỳ?
Hắn lắc đầu, rồi nói với giọng thất lạc:
- Không, không phải vậy. Vì mọi người hay gọi ta là kẻ lập dị, mà ta thấy ngươi là một người kỳ lạ. Thế nên ta lấy hai chữ đầu ấy gộp lại ấy mà.
- …
Gã im lặng hồi lâu rồi tiến tới vỗ vai an ủi hắn:
- Ngươi đã rất cố gắng. Cái tên cũng rất độc và lạ.