Chung Cực Thần Đạo
Tác giả: Nhất Bút Thư
Chương 11: Á Lịch Khắc Tư.
Dịch giả: Trần Kinh Vân
Converter: Trần Kinh Vân
Nguồn: Banlonghoi.com
Phát hiện sự liên hệ kỳ diệu tồn tại giữa đạo thuật và ma pháp, Duy Khắc Lai Ân lại càng hứng thú vô cùng, lập tức thí nghiệm kết hợp ‘Ngự Thủy Chân Quyết’ cùng ‘Ngự Thổ Chân Quyết’ với những ma pháp mới học được ngày hôm qua.
Thời gian một ngày trôi qua rất nhanh, ngày hôm nay Duy Khắc Lai Ân hoàn toàn trầm mê trong niềm vui thú khi nghiên cứu đạo thuật cùng ma pháp, ngay cả lúc ăn trưa, một tay hắn vừa chơi đùa với ma pháp, một tay gắp thức ăn bỏ vào miệng.
Nói tới đây phải nói đến chỗ tốt của pháp quyết tu đạo!
Cho dù là cửu cấp ma pháp sư bình thường, cả ngày không ngừng ngưng tụ rồi tiêu tán sơ cấp ma pháp hỏa cầu thuật, tinh thần lực của họ cũng không đủ để sử dụng. Bởi vì không có khảo nghiệm qua, cấp bậc tinh thần lực cụ thể của Duy Khắc Lai Ân là bao nhiêu hắn cũng không biết, bất quá hắn có thể cảm giác được mình và Lô Bản Đạt pháp sư còn có chênh lệch không nhỏ, vì vậy tối đa cũng chỉ có tinh thần lực của nhị cấp ma pháp sư.
Nhưng mà sau khi tu luyện đạo pháp, nguyên tố thân hòa lực của Duy Khắc Lai Ân vô cùng cường hãn, vì thế khống chế ma pháp nguyên tố cũng tiết kiệm được rất nhiều tinh thần lực. Hơn nữa, ‘Đạo Nguyên Tâm Kinh’ có khả năng khôi phục tinh thần lực cực mạnh, như thế sự tiêu hao đối với Duy Khắc Lai Ân mà nói cũng không khó tiếp nhận.
Cả ngày thí nghiệm ma pháp, Duy Khắc Lai Ân chỉ hơi hơi mệt, bước đi vẫn vững vàng như người bình thường.
Tu luyện ‘Đạo Nguyên Tâm Kinh’ cả đêm, sáng sớm hôm sau tinh thần Duy Khắc Lai Ân tỉnh táo trở lại, trực tiếp đi đến chỗ Lô Bản Đạt pháp sư.
Mặc dù Lô Bản Đạt chỉ là một ngũ cấp ma pháp sư nho nhỏ, sở học ma pháp cũng không nhiều, nghiên cứu ma pháp cũng không tính là tinh thâm, nhưng là dưới tình huống chỉ có một sự lựa chọn duy nhất, Duy Khắc Lai Ân cũng đành chấp nhận. Mà mục tiêu hôm nay của hắn chính là tranh thủ học xong tất cả ma pháp Lô Bản Đạt biết!
Kết quả này ở trong mắt Duy Khắc Lai Ân là chuyện đương nhiên, tuy vậy trong mắt mọi người xung quanh lại là kinh thế hãi tục.
Nhất là Lô Bản Đạt, trơ mắt nhìn kiến thức ma pháp mình nghiên cứu trong mấy chục năm, cư nhiên bị một thiếu niên mười bảy tuổi trong vòng hai ngày đào móc không còn gì, mùi vị trong lòng hắn không có cách nào hình dung được. Đến cuối cùng Lô Bản Đạt không thỏa mãn được yêu cầu của Duy Khắc Lai Ân, thậm chí phải kể ra một vài kỳ văn dị sự của ma pháp hắn nghe được lúc còn học tập ma pháp, Duy Khắc Lai Ân mới chịu buông tha.
Hai ngày nay Duy Khắc Lai Ân học được mấy tổ hợp ma pháp, cùng với một vài kiến thức chế luyện ma pháp quyển trục và ma pháp trang bị, tuy nhiên những tri thức này còn quá nông cạn. Lại dùng thời gian hai ngày, hắn đã đem những ma pháp này nghiền ngẫm thông suốt, hơn nữa kết hợp ‘Huyền Tiêu Đạo Lục’, sáng chế ra phương thức công kích hợp nhất giữa đạo thuật và ma pháp.
Uy lực của phương thức công kích kiểu mới này không cần phải bàn cãi, quan trọng nhất là bề ngoài cùng ma pháp giống nhau như đúc, địch nhân nếu không biết nhất định sẽ chịu thiệt thòi lớn.
Chẳng qua lúc này, Duy Khắc Lai Ân càng mong đợi đối với kiến thức ma pháp cao thâm. Nếu như có thể nhận thức càng nhiều kiến thức ma pháp, hắn có thể sáng tạo ra càng nhiều ma pháp kiểu mới, có điều ở Tạp Lai quốc hiển nhiên không thể nào tiếp xúc đến những thứ này, chỉ có chờ Tạp Lai quốc ổn định lại, mới quyết định được.
Mấy ngày qua, từ trên xuống dưới gia tộc Bố Lai Ni Khắc đều bận rộn, trên mặt tất cả người hầu tràn đầy vui sướng, bởi vì sắp tới chính là sinh nhật mười bảy tuổi của đại thiếu gia luôn luôn cao quý, phong độ nhất trong suy nghĩ của họ. Tuy vậy Mã Đặc Sâm cũng biết Duy Khắc Lai Ân đang nghiên cứu ma pháp nên không cho bất kỳ ai tới quấy rầy hắn.
Chạng vạng tối, Duy Khắc Lai Ân hưng phấn duỗi lưng một cái, từ trong lầu các của mình đi ra ngoài. Trên mặt hắn lộ ra nụ cười, nhìn khắp nơi trong phủ đâu đâu cũng trang trí ăn mừng, cảm xúc trong lòng khẽ động.
“Ha ha, năm đó đại thọ ba trăm tuổi của ta ở Huyền Tiêu phái, vô luận là chánh đạo hay ma môn ở Tu Chân Giới cũng phái ra vô số đại nhân vật dẫm chân một cái là đại địa chấn động. Lúc ấy cả sơn môn cũng bị sư phụ và các vị trưởng lão hợp sức dùng lực tạo ra một mảng tiên giới khí tượng, hình thức bên ngoài so sánh với những thứ này hoành tráng hơn không biết bao nhiêu lần. Thế nhưng ta cũng chỉ cảm thấy cao hứng, không hề cảm thấy xúc động, cùng với tâm trạng bây giờ khác biệt rất lớn.” Duy Khắc Lai Ân tinh tế phân tích mỗi tia biến hóa của nội tâm, muốn hiểu rõ bản tâm của mình.
Con đường tu đạo dài thăm thẳm, trên đường tràn đầy vô số mê hoặc và trắc trở, không cẩn thận thì kết quả chính là hồn phi phách tán. Mặc dù hiện tại Duy Khắc Lai Ân đã đi qua một lần, nhưng mà hắn không dám buông lỏng chút nào. Hắn biết mối nguy hiểm nhất bây giờ không phải đến từ bên ngoài mà là những ý nghĩ xằng bậy trong lòng, đó là lý do bất kỳ lúc nào hắn cũng giữ trạng thái bản thân luôn luôn tỉnh táo, không để cho bất kỳ tâm ma nào ngăn cản mình tu hành.
Cảm xúc vừa động ở trong lòng vô cùng xa lạ trong kiếp trước, có lẽ nó được sinh ra vì sự quan tâm của thân tình.
Kiếp trước, những lão quái vật sống lâu hơn trăm tuổi tồn tại không ít, bọn họ đã từng trải qua đại thọ ba bốn thậm chí là năm trăm tuổi, nhưng cũng không gây oanh động như đại thọ của mình, nguyên nhân chính là những người đó không có thực lực như bản thân mình. Hoặc giả, nói là đại hội chúc thọ, thuần túy là vì thực lực của hắn mà tiến hành. Nhưng tiệc sinh nhật lần thứ mười bảy này được tổ chức vì chính hắn, cho dù bản thân không có thực lực mạnh, Mã Đặc Sâm công tước vẫn cử hành một yến tiệc chúc mừng to lớn.
Cũng là bởi vì điểm khác nhau ấy, trong lòng Duy Khắc Lai Ân mới sinh ra cảm giác xúc động, đây là điều mà hắn chưa từng thể nghiệm trong kiếp trước.
“Không biết gia gia có bận bịu cái gì không, hôm trước người không phải muốn kiểm tra thực lực của mình sao? Vừa lúc mình cũng muốn tìm ai đó thể nghiệm uy lực ma pháp, nắm chắc thời gian thi triển ma pháp về sau này, có đại kiếm sư tới thử sức đúng là một lựa chọn không sai.” Trong lòng vừa nghĩ như vậy, Duy Khắc Lai Ân liền đi tìm Mã Đặc Sâm công tước.
Mới đi được không xa, chỉ thấy phía trước có một thiếu niên tóc nâu anh tuấn đang đi tới. Gương mặt thiếu niên hơi gầy, đường nét trên mặt vừa cương vừa nhu làm cho khí chất của thiếu niên thêm phần ổn trọng.
Nhìn thấy Duy Khắc Lai Ân, nhãn tình thiếu niên kia lập tức sáng lên, chạy tới hai bước, trong miệng đã hô lớn: “Ca ca, huynh ra ngoài rồi à, nửa tháng rồi đệ chẳng thấy huynh đâu cả!”
Thiếu niên này đúng là đệ đệ duy nhất của Duy Khắc Lai Ân, năm nay mười lăm tuổi, đã là một vị tam cấp kiếm sư. Đồng thời, hắn còn đang ở trong tuổi thực lực tăng trưởng nhanh chóng, đoán chừng không đến mấy năm, gia tộc Bố Lai Ni Khắc lại xuất hiện thêm một đại kiếm sư.
“Là Á Lịch Khắc Tư hả, đệ đang đi đâu thế, bây giờ là lúc ăn cơm rồi mà.” Duy Khắc Lai Ân cười nói.
Á Lịch Khắc Tư dường như không có nghe Duy Khắc Lai Ân nói, thần thần bí bí nhìn xem xung quanh, xác định bên cạnh không có bất kỳ ai mới lôi kéo tay Duy Khắc Lai Ân, nhẹ giọng hỏi: “Ca ca, đệ nghe gia gia nói huynh đã trở thành ma pháp sư rồi, hơn nữa thoáng cái đã học được rất nhiều ma pháp, rất là lợi hại. Nhưng mà gia gia không cho đệ nói cho kẻ khác biết, nói là đến lúc đó muốn gây kinh ngạc cho tất cả mọi người!”
Đã có 38 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Diệt Thuần Khiết
Chung Cực Thần Đạo
Tác giả: Nhất Bút Thư
Chương 12: Sơ Chiến (thượng).
Dịch giả: Trần Kinh Vân
Converter: Trần Kinh Vân
Nguồn: Banlonghoi.com
Giọng nói Á Lịch Khắc Tư tràn đầy hưng phấn, xoa xoa tay, cười trộm: “Chờ sau này ca ca trở thành Đại Ma Pháp Sư, đệ trở thành Đại Kiếm Sư nhất định sẽ làm cho bệ hạ kinh hãi! Đúng rồi, đệ còn chưa từng thấy qua ma pháp, ca ca mau thi triển cho đệ mở rộng tầm mắt một chút, bình thường gia gia không cho đệ đi quấy rầy Lô Bản Đạt pháp sư.”
Ở trước mặt người khác thì làm ra vẻ già dặn, nhưng thật ra Á Lịch Khắc Tư vẫn còn là một đứa trẻ hăng hái, Duy Khắc Lai Ân cười cười vỗ vai hắn: “Huynh đệ ta có cái gì mà có thể hay không, không phải chỉ là ma pháp thôi à.”
Vừa nói, Duy Khắc Lai Ân vung tay lên, trước mặt liền xuất hiện bảy hỏa cầu to bằng quả bóng bàn. Trong đó sáu quả vây quanh một quả khác tạo thành vòng tròn, sáu tiểu hỏa cầu ở bên ngoài không ngừng xoay tròn.
Chẳng qua là trong nháy mắt, sáu tiểu hỏa cầu bên ngoài uốn éo một trận, hóa thành hình dáng hỏa điểu, một bên vỗ cánh bay múa, một bên ngẩng cổ hót vang ----- dĩ nhiên chỉ làm ra được bộ dạng chứ không hề phát ra âm thanh gì.
Á Lịch Khắc Tư căng mắt ra nhìn, lẩm bẩm nói: “Đây chính là ma pháp sao, thật thần kỳ a!” Vừa nói, liền đưa tay ra muốn sờ mấy tiểu hỏa điểu.
Duy Khắc Lai Ân vội vàng kéo tay của hắn lại: “Đừng, đây là ma pháp hỏa cầu thuật, đệ đụng vào sẽ nổ tung đấy!” Nói xong liền vội vã tiêu tán toàn bộ hỏa cầu đi.
“Thì ra ma pháp thú vị như vậy a, sớm biết thì đệ cũng đã học ma pháp rồi!” Á Lịch Khắc Tư vẫn chưa xem đã, quệt mũi ảo não nói.
“Đệ cho rằng ma pháp là món đồ chơi à, chơi vui lắm sao. Đúng rồi, gia gia đâu rồi, huynh tìm người có chút việc.” Duy Khắc Lai Ân hỏi.
“Gia gia đang ở phòng ăn, người bảo đệ đi gọi huynh đến ăn cơm, may mà đúng lúc huynh đi ra. Nhanh lên nào, chúng ta đừng để gia gia đợi lâu.”
Khi hai người tới phòng ăn, bên trong chỉ có Mã Đặc Sâm cùng Tác Luân, không có bất kỳ thị nữ nào phục vụ bữa ăn như mọi ngày, nhìn dáng dấp lão gia tử chắc là có chuyện cần nói.
“Gia gia, cháu vừa được xem ca ca thi triển ma pháp, thoáng cái đã tạo ra sáu tiểu hỏa điểu, nhìn rất lợi hại a!” Á Lịch Khắc Tư vẫn mang tâm tính trẻ con, vừa vào phòng ăn đã đem khoe với Mã Đặc Sâm, giống như người phát ra ma pháp là hắn vậy.
“Ca ca cháu là ma pháp sư đầu tiên trong gia tộc Bố Lai Ni Khắc chúng ta, hơn nữa hắn chắc chắn sẽ trở thành một ma pháp sư vĩ đại.” Mã Đặc Sâm cười a a, kéo Á Lịch Khắc Tư ngồi xuống bên cạnh, nói với hắn: “Cháu cũng phải nỗ lực tu luyện, nếu không tương lai kém xa ca ca cháu thì sẽ bị người ta chê cười.”
“Cháu sẽ không để người ta chê cười đâu, tương lai cháu nhất định sẽ giống gia gia là một Đại Kiếm Sư cường đại! Không, cháu muốn trở thành Kiếm Tông, Kiếm Tông mạnh mẽ nhất trong lịch sử gia tộc! Đến lúc đó cháu sẽ làm kỵ sỹ hỗ trợ cho ca ca, không người nào có thể làm tổn thương đến huynh ấy!” Á Lịch Khắc Tư ngẩng mặt lên, cao giọng hô.
“Tốt, gia gia sẽ chờ đến ngày cháu làm kỵ sỹ hỗ trợ cho ca ca cháu!” Thấy bộ dáng Á Lịch Khắc Tư, Mã Đặc Sâm cũng cao hứng mà cười lên ha hả.
Duy Khắc Lai Ân ở một bên nghe thấy vậy nhịn không được cười thành tiếng, trong lòng lại càng thêm vài phần cảm động.
Sau khi trêu đùa nhau một trận, bốn người ngồi xuống bắt đầu dùng bữa tối.
Mới ăn được vài miếng, Mã Đặc Sâm nhẹ nhàng hỏi: “Ngày mai là sinh nhật mười bảy tuồi của cháu, đến lúc đó sẽ có rất nhiều quý tộc được mời đến dự, cháu đã chuẩn bị xong tất cả chưa?”
“Gia gia người yên tâm đi, mặc dù đây là lần đầu tiên cháu tham dự một yến hội, nhưng những thứ nghi lễ quý tộc kia cháu đã học xong từ nhỏ rồi, sẽ không mắc phải sai lầm gì đâu.” Duy Khắc Lai Ân cười trả lời.
“Ân, cháu từ nhỏ đã không khiến ta phải lo lắng gì, những thứ này cũng không làm gia gia phải lo nghĩ. Có điều ngày mai người đến tham dự tương đối đông, người càng nhiều sẽ có những lời không hợp, đến lúc đó cháu cũng không cần để ý quá mức.” Mã Đặc Sâm chỉ đặc biệt nhấn mạnh việc này.
“Vâng ạ, gia gia cứ việc yên tâm, cháu biết chừng mực mà, sẽ không bôi nhọ danh dự của gia tộc đâu.” Âm thanh Duy Khắc Lai Ân vẫn bình thản trước sau như một, giống như biểu hiện gần hai chục năm nay của hắn.
Duy Khắc Lai Ân đột nhiên ngẩng đầu nói: “Đúng rồi, không phải hai ngày trước gia gia còn nói muốn luận bàn một chút sao, hay là chúng ta ra ngoài thành tìm một chỗ thử sức? Hai ngày nay cháu nghiên cứu ma pháp có điều tâm đắc, nhưng mà chưa từng trải qua thực chiến, cháu nghĩ muốn xem thử ma pháp rút cục có bao nhiêu uy lực, trong lòng cũng có tính toán trước.”
“Cháu cũng muốn, cháu cũng phải luận bàn với ca ca!” Á Lịch Khắc Tư đang ngậm một miếng đồ ăn ở trong miệng, chưa kịp nuốt đã mở cái miệng dính đầy mỡ nói.
Mã Đặc Sâm lấy tay gõ đầu Á Lịch Khắc Tư, cười mắng: “Nói với cháu bao nhiêu lần rồi, nuốt đồ ăn trong miệng xuống hãy nói! Để người ta nhìn thấy, cái gì gọi là phong độ quý tộc cũng bị cháu đánh mất hết.”
Á Lịch Khắc Tư vội vàng nuốt thức ăn đầy trong miệng xuống, khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng lên: “Đây không phải là trong nhà mình, không có người ngoài a.”
“Ha ha, Á Lịch Khắc Tư, lấy thực lực cháu bây giờ, sợ rằng một tiểu hỏa cầu cũng không đỡ được, thúc thúc thấy cháu hay là thôi đi, đến lúc đó ở một bên nhìn là được rồi.” Tác Luân không bỏ qua cơ hội đả kích.
“Thúc thúc đừng xem thường, cháu đã là tam cấp kiếm sư rồi! Chờ gia gia cùng Cổ Tư Mông công quốc khai chiến, cháu trải qua trận chiến này là có thể trở thành Đại Kiếm Sư rồi!” Á Lịch Khắc Tư lập tức không phục mà bác bỏ.
“Tốt, tốt, tốt, Đại Kiếm Sư tương lai! Nếu cháu muốn thử xem uy lực ma pháp thì nhanh ăn cơm đi, ăn xong thì cùng chúng ta ra ngoài thành.” Trên mặt Tác Luân cũng đầy mong đợi: “Nhắc mới nhớ, từ lần chiến tranh trước kết thúc tới nay ta đã lâu không có giao thủ với ma pháp sư rồi, thật có chút hoài niệm loại cảm giác này a!”
Trong lúc nhất thời tất cả mọi người đều ăn như lang thôn hổ yết, ngay cả Mã Đặc Sâm gần bảy mươi tuổi cũng không ngoại lệ.
Vị trí địa lý của Tạp Lai quốc có chút đặc thù, nằm ở tây bộ chếch về phía nam của Á Đặc Tây đại lục, trên một bán đảo, phía tây cùng phía bắc là Lạc Nhật hải, phía đông nam là dãy núi Mễ Ni Á dài đến vạn dặm.
Dãy núi Mễ Ni Á từ Lạc Nhật hải trải dài hàng vạn dặm về phía đông, đâm sâu vào cảnh nội Liễu Lạc Luân Tác đế quốc. Trong vạn dặm núi non Mễ Ni Á là thiên đường của ma thú, không biết có bao nhiêu ma thú sinh sống trong đó. Bất quá Tạp Lai quốc đã là nơi tận cùng của dãy núi, có rất ít ma thú lui tới.
Dãy núi Mễ Ni Á chiếm cứ phần lớn diện tích bán đảo, hơn nữa chỉ có Tây Bắc Bộ có một khu vực đồng bằng tương đối bằng phẳng, thích hợp cho con người di chuyển, đó chính là chỗ giao giới của Tạp Lai quốc và Cổ Tư Mông công quốc. Cũng bởi vì…vị trí địa lý đặc thù như vậy, Tạp Lai quốc mới chỉ có một nước láng giềng là Cổ Tư Mông công quốc.
Căn cứ theo Duy Khắc Lai Ân biết, người trên Á Đặc Tây đại lục hình như đối với hàng hải không hề có hứng thú. Thời tiết trên biển thay đổi thất thường, sóng thần có uy lực không thua ma pháp cấm chú, cũng là lý do khiến cho mọi người không muốn giao thiệp với loại lĩnh vực này. Cho nên đường biển phía tây và phía bắc Tạp Lai quốc gần như không cần bố trí phòng ngự.
Đô thành Áo Khắc Lan của Tạp Lai quốc được xây dựng gần dãy núi Mễ Ni Á, càng ở gần núi, hải triều càng không thể dâng tới được.
Dưới sự hướng dẫn của Mã Đặc Sâm, bốn thành viên trực hệ còn sót lại trong gia tộc Bố Lai Ni Khắc dựa vào màn đêm che chở, len lén xâm nhập vào dãy Mễ Ni Á, dừng lại ở một sơn cốc u tĩnh.
Lúc này ánh trăng sáng chiếu rọi giữa không trung, vì vậy bên trong sơn cốc cũng không cảm thấy hắc ám.
“Ở nơi này được rồi, nơi này cách thành Áo Khắc Lan khá xa, chỉ cần ta và Tác Luân thúc thúc của các cháu không toàn lực xuất thủ, thì không ai có thể phát hiện được động tĩnh gì cả.” Mã Đặc Sâm xoay đầu lại, ánh mắt nhìn Duy Khắc Lai Ân tràn đầy nụ cười: “Gia gia chỉ cần sử dụng lực lượng cấp bậc Kiếm Sư, ma pháp mà cháu thi triển cũng không đả thương được ta.”
“Phụ thân, người xấu lắm, chúng ta phải quyết định lại xem ai sẽ là người lên trước, người trực tiếp động thủ với Duy Khắc Lai Ân, đối với con không phải quá không công bình sao!” Vừa nghe Mã Đặc Sâm nói,…Tác Luân lập tức bất mãn.
Mã Đặc Sâm cười híp mắt trả lời: “Có gì mà không công bằng, để cho ta tỉ thí xong rồi con lại lên, không phải giống nhau cả sao.”
“Làm sao mà giống nhau được, hiện giờ tinh thần lực của Duy Khắc Lai Ân đầy đủ, cùng người tỉ thí xong rồi thì tinh thần lực tiêu hao chưa khôi phục lại, đánh nhau còn có ý tứ gì nữa chứ!” Tác Luân ra vẻ ta đây cũng không ngốc.
“Chỉ là luận bàn một chút, nào có nghiêm trọng như con nói.” Mã Đặc Sâm không để ý đến sự bực tức của Tác Luân, quay đầu nói với Duy Khắc Lai Ân: “Không cần để ý đến hắn, cháu có thể bắt đầu được rồi.”
Duy Khắc Lai Ân cười một tiếng, sau đó cùng Mã Đặc Sâm giãn ra tạo thành khoảng cách thích hợp, chuẩn bị thi triển ma pháp.
Bên kia Tác Luân đang oán than với Á Lịch Khắc Tư: “Ai, làm nhi tử của lão nhân gia thật là không có quyền lựa chọn a, cái gì cũng muốn ta nhường cho người, biết vậy ta đã sớm kết hôn, sinh cho ta nhi tử để khi dễ.”
Âm tiết ma pháp chú ngữ kỳ dị vang lên trong sơn cốc, Tác Luân vội vàng ngưng lải nhải, tập trung chú ý vào hai người chuẩn bị bắt đầu.
Đã có 34 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Diệt Thuần Khiết
Chung Cực Thần Đạo
Tác giả: Nhất Bút Thư
Chương 13 : Sơ Chiến.(trung)
Dịch giả: Trần Kinh Vân
Converter: Trần Kinh Vân
Nguồn: Banlonghoi.com
“Hỏa cầu thuật!”
Tay trái Duy Khắc Lai Ân vung lên, một hỏa cầu to bằng cái chén bay thẳng tới chỗ Mã Đặc Sâm.
Hỏa cầu thuật bên này mới đi được nửa đường, Duy Khắc Lai Ân lại quát nhẹ: “Bạo viêm đạn!” Theo tay phải của hắn huy vũ, một viên hỏa cầu màu đỏ sậm bắn nhanh ra, tốc độ nhanh hơn gấp đôi so với tiểu hỏa cầu đầu tiên!
“Hảo gia hỏa, thi triển bạo viêm đạn cũng có thể nhanh như vậy, điểm này còn mạnh hơn Lô Bản Đạt đến mười lần rồi! Hơn nữa phát ra hai ma pháp với tốc độ khác nhau, đồng thời có thể đánh trúng mục tiêu, ý tưởng này thực sự rất tốt!” Mã Đặc Sâm vừa nhìn Duy Khắc Lai Ân xuất thủ, hai mắt liền sáng lên.
Ngoài miệng khen ngợi thủ pháp của Duy Khắc Lai Ân, tay Mã Đặc Sâm cũng không chậm, “vụt” một tiếng, rút ra bội kiếm tùy thân, bổ ra trước người một đường kiếm, ngăn chặn hai ma pháp kia.
Khóe miệng Duy Khắc Lai Ân nở ra nụ cười quỷ dị, ngâm xướng ma pháp chú ngữ càng cấp tốc.
Tốc độ bạo viêm đạn so với hỏa cầu thuật lớn hơn nhiều, vì vậy cả hai gần như đồng thời phát nổ trước mặt Mã Đặc Sâm. Mã Đặc Sâm giơ kiếm bảo vệ trước ngực, chỉ nghe “Oanh” một tiếng, bạo viêm đạn đã phát nổ.
Vì thế xuất hiện chuyện tình ngoài dự liệu Mã Đặc Sâm, song song thời điểm bạo viêm đạn nổ tung, tiểu hỏa cầu lại chia làm hai ngay lúc một đạo kiếm quang xẹt qua giữa tiểu hỏa cầu.
‘Huyền Tiêu Đạo Lục’ ghi lại tất cả pháp quyết thần thông của Huyền Tiêu phái, bất quá lấy tu vị luyện khí trung kỳ của Duy Khắc Lai Ân, cũng chỉ thi triển được một chút pháp thuật cơ bản nhất mà thôi, ví dụ như hỏa cầu thuật, khu vật pháp.
Khu vật pháp có thể coi như là một loại đại thần thông trong ‘Huyền Tiêu Đạo Lục’, người có tu vị cao thâm thậm chí có thể dời núi lấp biển, nhưng mà với thực lực bản thân hiện nay, Duy Khắc Lai Ân chỉ khu động trứng gà hay hòn đá nhỏ thôi.
Trừ trứng gà cùng tảng đá thì còn điều khiển được một số thứ khác nữa, ví dụ như ----- động tay động chân vào tiểu hỏa cầu.
Tiểu hỏa cầu kia nhìn giống như hỏa cầu bình thường, nhưng trên thực tế có dấu giếm cơ quan. Chỉ thấy Duy Khắc Lai Ân vừa vận bí quyết khu vật thuật, tiểu hỏa cầu liền chia ra làm đôi, vừa kịp tránh né một kiếm Mã Đặc Sâm bổ ra.
Tình huống đó không phải là trùng hợp, mặc dù bây giờ Duy Khắc Lai Ân không có thực lực mạnh mẽ, tuy nhiên ánh mắt rất tinh tường, phải biết rằng kiếp trước hắn tu luyện ‘Cửu Tiêu Ngự Kiếm Quyết’ hơn ba trăm năm, nhận thức về kiếm đạo không phải người bình thường có khả năng so sánh bằng! Ở trong mắt hắn, kiếm pháp Mã Đặc Sâm giống như kỹ năng tầm thường của nông dân, hắn chính là đợi một kiếm Mã Đặc Sâm đánh tới tiểu hỏa cầu mới để cho nó tách ra.
Tiểu hỏa cầu vốn đang phi hành thẳng tắp vừa chia ra, đường bay lập tức trở nên quỷ dị, một viên thì trầm xuống, nhắm phần bụng Mã Đặc Sâm vọt tới, một viên khác uốn lượn theo đường vòng cung, không biết mục tiêu nhắm vào đâu.
Thấy biến hóa quỷ dị này, sắc mặt Mã Đặc Sâm nhất thời biến đổi, vội vàng dậm một chân, thân thể bắn ra, kiếm thế trên tay đột nhiên tăng tốc.
Quét ra một kiếm, đầu tiên đánh tan viên cầu bay vòng vèo, mà theo thân hình hắn thay đổi, viên tiểu hỏa cầu khác mất đi mục tiêu, phù một tiếng rồi tiêu tán.
“Khá lắm, không trách được Lô Bản Đạt pháp sư lực nói khống chế ma pháp của ngươi đã đạt đến trình độ cửu cấp ma pháp sư, ma pháp linh hoạt như vậy ngay cả khi ta đối chiến cùng đại ma pháp sư cũng chưa hề gặp qua!” Thấy tiểu hỏa cầu tiêu thất, Mã Đặc Sâm không nhịn được khen ngợi một câu.
Duy Khắc Lai Ân cũng cảm thấy có chút ngoài ý muốn, hắn cho là Mã Đặc Sâm trước tiên sẽ giải quyết hỏa cầu ở tương đối gần, lại không nghĩ tới hắn ngược lại bỏ gần cầu xa! Đây chính là cái gọi xuất kỳ bất ý trong binh pháp, quả nhiên không hổ là nguyên soái từng mang binh ra trận giết giặc.
Cho dù có chút ngoài ý muốn, Duy Khắc Lai Ân không hoang mang chút nào, chỉ thấy thủ quyết ở tay hơi đổi, khe khẽ hô lên một chữ: “Hợp!”
Chỉ một thoáng trước mặt Mã Đặc Sâm xuất hiện hào quang mãnh liệt, một đại hỏa cầu dường như được tạo thành từ trong hư không, với lại vừa hiện ra đã hướng thẳng vào ngực hắn.
“A -----” Một tiếng thét kinh hãi từ bên cạnh truyền tới, Tác Luân cũng không ngờ tới loại biến hóa này, cả kinh kêu thành tiếng.
Mí mắt Mã Đặc Sâm bên này lại càng nhảy lên, mới rồi hắn còn vì tiểu hỏa cầu tiêu tán mà thở phào nhẹ nhõm, lại không tính tới ngay tức khắc lại có một đại hỏa cầu bay đến trước mặt. May mắn là bản thân hắn có thực lực bát cấp Đại Kiếm Sư, cho dù chỉ dùng lực lượng cửu cấp Kiếm Sư, trong lúc gấp gáp cũng hoàn toàn kịp đề khởi đấu khí.
“Hổ Bào Hao!”
Mã Đặc Sâm quát nhẹ, lúc xuất thủ trên người ẩn hiện một tầng ánh sáng hình dáng mãnh hổ gầm thét, kiếm trong tay chính là răng nhọn trong miệng mãnh hổ.
“Oanh -----” Đại hỏa cầu cùng lợi xỉ mãnh hổ đụng vào nhau, nhất thời một đạo ánh sáng đỏ như lửa chợt bùng lên, đem cả sơn cốc nhuộm thành màu đỏ rực. Luồng ánh sáng này tản ra xung quanh khiến cát đá văng tung tóe, thậm chí cỏ dại trên mặt đất gần đó cũng bị tầng lửa này thiêu rụi thành tro tàn, khói bốc lên mù mịt.
Thấy cảnh tượng như vậy, Á Lịch Khắc Tư kinh ngạc há hốc miêng đến nỗi không khép lại được. Đây là lần đầu tiên hắn thấy ma pháp sư thi triển ma pháp chiến đấu, nhưng không nghĩ tới hiệu quả ma pháp tạo thành so với hắn tưởng tượng còn muốn rung động và hoa lệ hơn nhiều.
“Băng phong toản, thố thứ, liên châu hỏa cầu!” Duy Khắc Lai Ân không hề khiếp sợ, hiệu quả này hắn đã dự đoán được ngay từ đầu. Lúc này ma pháp hắn chuẩn bị rút cuộc cũng phóng thích ra, vung tay lên chính là ba chiêu liên tục.
“Hảo tiểu tử, quả nhiên là còn con bài chưa lật! Nếu ta thật sự là cửu cấp kiếm sư thì lúc nãy đã bị ngươi lừa gạt rồi!” Mã Đặc Sâm hung hăng mắng một câu, đối mặt với ba ma pháp trước cũng không dám kinh thường nữa.
Cẩn thận xuất ra mấy kiếm đánh tan ba ma pháp đang tới gần, Mã Đặc Sâm lại thấy Duy Khắc Lai Ân ở phía đối diện đã ngưng tụ ra một cái toàn thứ băng cầu ở trên tay.
Toàn thứ băng cầu là ma pháp có uy lực cường đại nhất trong số các ma pháp sở học của Lô Bản Đạt pháp sư, Mã Đặc Sâm tự nhiên hết sức lưu ý đến những động tác kế tiếp của Duy Khắc Lai Ân. Hơn nữa, tại vì vừa rồi đại hỏa cầu bất chợt xuất hiện một cách quỷ dị, Mã Đặc Sâm không dám khinh thường tình huống chung quanh thân, rất sợ ở nơi nào đó lại toát ra một đại hỏa cầu khác.
“Toàn thứ băng cầu!”
Duy Khắc Lai Ân vung tay lên, toàn thứ băng cầu lấy tốc độ cực nhanh bắn tới Mã Đặc Sâm, Mã Đặc Sâm vừa muốn giơ kiếm đón đỡ, chỉ nghe “ca” một tiếng, từ không trung hiện ra một đạo lôi điện ma pháp quỷ dị liền hướng tới đầu hắn bổ xuống.
“Hắc hắc, cùng là một chiêu số, sử dụng hai lần thì không còn linh nghiệm nữa rồi!” Trong lòng Mã Đặc Sâm đắc ý nghĩ, lui về sau hai bước, giơ kiếm trong tay nghênh đón đạo lôi điện ma pháp kia.
Sách lược của Mã Đặc Sâm hết sức chính xác, lúc ma pháp lôi điện phát ra vô cùng mau lẹ, với lại cộng thêm hiệu quả làm tê liệt đối thủ. Hắn lui về sau hai bước như vậy, là tranh thủ cho mình một khoảng thời gian trong nháy mắt, trước hết ngăn cản lôi điện, sau đó lại ứng phó toàn thứ băng cầu.
Ngay khi Mã Đặc Sâm ngẩng đầu chú ý đạo lôi điện kia, chợt cảm thấy chân mình như hạ xuống hư không, thân hình không có chỗ dựa liền mất đi trọng tâm.
Đã có 35 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Diệt Thuần Khiết
Chung Cực Thần Đạo
Tác giả: Nhất Bút Thư
Chương 14 : Sơ Chiến.(hạ)
Dịch giả: Trần Kinh Vân
Converter: Trần Kinh Vân
Nguồn: Banlonghoi.com
Mất đi khả năng khống chế thân thể là chuyện tối kỵ trong chiến đấu! Trong nháy mắt bản năng chiến đấu bộc phát, đấu khí trên người Mã Đặc Sâm tăng vọt, luồng khí lưu cấp tốc dâng lên vỗ vỗ y phục rung lên bành bạch.
“Hắc!”
Miệng khẽ quát một tiếng, kiếm trên tay phải tiếp tục đánh về phía lôi điện trong không trung, quang mang đấu khí lập lòe bao bọc quyền đầu ở tay trái đón đỡ toàn thứ băng cầu đang bắn tới. Đồng thời hắn cúi đầu nhìn xuống dưới chân, phát hiện chẳng biết từ lúc nào, mặt đất vốn cứng rắn lại xuất hiện một cái khe nho nhỏ, chính mình vừa rồi tập trung đối phó đạo lôi điện trong không trung, đúng lúc đạp một chân vào cái rãnh này.
Bởi vì tình thế cấp bách, Mã Đặc Sâm không kìm lòng được mà vận dụng thực lực Đại Kiếm Sư, điều này làm khuôn mặt già nua của hắn đỏ rực lên. Mới vừa ổn định thân thể, thấy Duy Khắc Lai Ân chuẩn bị phóng thích ma pháp tiếp theo, vội vàng khoác tay nói: “Ngừng! Ngừng! Ngừng! Tạm thời ngừng chiến!”
Nghe Mã Đặc Sâm nói…, động tác của Duy Khắc Lai Ân cũng dừng lại, cười hỏi: “Làm sao vậy ạ, đợt công kích thứ ba của cháu còn chưa bắt đầu đâu đấy.”
Đợi Duy Khắc Lai Ân dừng tay, Mã Đặc Sâm mới khẽ thở một hơi, cười khổ: “Đánh cái gì nữa mà đánh, vừa rồi lão nhân gia ta nói chỉ dùng thực lực kiếm sư, bây giờ cũng đã sử dụng đến thực lực đại kiếm sư rồi, chẳng lẽ ngay cả dũng khí nhận thua cũng không có sao! Bất quá tên tiểu tử này, cháu rút cục thi triển ma pháp như thế nào, phần lớn ma pháp sư khi thi pháp đều ngưng tụ chung quanh thân thể, sau đó phóng xuất ra, làm sao cháu có thể để cho ma pháp trực tiếp xuất hiện xung quanh gia gia chứ? Điều này thật cổ quái, ta trước giờ chưa từng nghe nói qua có chuyện như vậy!”
Duy Khắc Lai Ân cười giải thích: “Hắc hắc, việc này cũng không có gì kì diệu cả, thật ra thì cháu thi triển ma pháp cũng chia làm hai tầng, đợt thứ nhất đúng là ma pháp từ cháu phát ra, tuy nhiên đây chẳng qua là mê hoặc người khác. Mục đích của đợt ma pháp đầu tiên là đem ma pháp nguyên tố bị cháu khống chế đến bên cạnh địch nhân, lẽ nào gia gia không phát hiện ra khi người đánh tan bạo viêm đạn, uy lực nổ tung có điểm hơi yếu sao?”
“Di, cháu không nói gia gia còn không có chú ý, cháu nói như thế làm bản thân ta nghĩ tới, lúc ấy ta đã cảm thấy kỳ quái, nhưng chưa kịp ngẫm nghĩ, nguyên lai là có chuyện như vậy a!” Nghe Duy Khắc Lai Ân nói tới đây, Mã Đặc Sâm cũng phản ứng lại.
“Ha hả, đợt ma pháp thứ nhất bị gia gia đánh tan, kỳ thực ma pháp nguyên tố vẫn còn bị cháu khống chế, vì thế mới có lượt ma pháp thứ hai. Về phần đợt công kích thứ hai của cháu, băng phong toản là ma pháp dung hợp song hệ phong thủy, còn có thổ hệ thổ thứ thuật, hỏa hệ liên châu hỏa cầu, bị gia gia đánh tan thì vẫn còn dư lại địa hỏa phong thủy bốn loại ma pháp nguyên tố. Trong đó phong hỏa nguyên tố tổ hợp thành ma pháp lôi điện thuật, thổ hệ ma pháp nguyên tố còn thừa được dùng để thi triển liệt địa thuật. Hơn nữa liên châu hỏa cầu chưa có phát ra, là vì để dành cho đợt công kích tiếp theo, đáng tiếc bị gia gia cắt đứt.” Duy Khắc Lai Ân tiếp tục giải thích.
Phương pháp thi triển ma pháp hai tầng này là công sức mấy ngày qua của Duy Khắc Lai Ân, đem đạo thuật cùng ma pháp kết hợp lại sáng tạo ra ma pháp kiểu mới. Yếu quyết của việc khống chế ma pháp nguyên tố chính là sử dụng thiên địa linh khí, vì vậy loại thủ đoạn này bất kỳ ma pháp sư nào khác cũng không bắt chước được. Chờ sau này đạo thuật tinh tiến, hắn thậm chí có thể sử dụng ba bốn tầng ma pháp công kích liên tục, tuy nhiên loại phương thức công kích này yêu cầu phải có tinh thần lực tương đối cao, tiêu hao tương đối lớn.
“Còn nói sao, nếu để cho cháu tiếp tục phát ra ma pháp, chỉ sợ bộ xương già của ta cũng bị tháo rời ra mất!” Mã Đặc Sâm cười mắng một câu, trong lòng đối với trình độ ma pháp của Duy Khắc Lai Ân cực kỳ hài lòng.
“Hắc hắc, cha người còn muốn tranh giành lên trước nữa không, thua rồi thật là mất thể diện quá đi.” Nói được vài câu, Tác Luân đã đi tới, không bỏ lỡ thời cơ trêu chọc.
Mã Đặc Sâm đạp ra một cước: “Tiểu tử thúi, ai cũng dám cười nhạo, không phục thì ngươi đi tới thử một chút đi!”
“Thì ra ma pháp lại lợi hại như thế, trách không được bệ hạ coi trọng Lạp Tát Khắc pháp sư như vậy, sớm biết thì cháu cũng đã học ma pháp rồi!” Á Lịch Khắc Tư cũng đi lên, nét mặt tỏ vẻ ngạc nhiên nói.
Lạp Tát Khắc chính là Đại Ma Pháp Sư duy nhất của Tạp Lai quốc, mặc dù chỉ là nhất cấp đại ma pháp sư, nhưng quốc vương bệ hạ cũng phải dùng trọng kim mới mời được.
Mã Đặc Sâm vỗ đầu Á Lịch Khắc Tư một cái: “Cháu cho rằng ma pháp dễ học như vậy sao! Nếu như trời sinh không có nguyên tố thân hòa lực, căn bản là không thể trở thành ma pháp sư. Với lại học tập ma pháp cần phải tiến hành nghiên cứu ma pháp quanh năm suốt tháng, cuộc sống khô khan này không phải là người bình thường có thể chịu nổi. Không thấy tính tình ma pháp sư nào cũng đều cổ quái ư, chính là bị cuộc sống nhàm chán này làm cho nghẹn khuất! Hơn nữa gia gia đã gặp qua một số ma pháp sư, có khả năng thi triển ma pháp đến trình độ của ca ca cháu, một người cũng không có! Cho nên mới nói ma pháp so với võ kỹ càng khảo nghiệm thiên phú, cháu không có phần thiên phú này, tốt nhất là tập trung tu luyện ‘Hổ Khiếu Quyết’ đi.”
“Vâng ạ.” Á Lịch Khắc Tư quyệt miệng, giọng nói có chút buồn bực.
“Duy Khắc Lai Ân, lại đây chúng ta thử một chút, ma pháp của cháu đúng là rất có môn đạo.” Tác Luân một bên bắt đầu khởi động cổ tay, một bên kéo dãn khoảng cách với Duy Khắc Lai Ân.
Tác Luân dù sao cũng là bát cấp đại kiếm sư, thực lực cao hơn Duy Khắc Lai Ân rất nhiều. Mặc dù hắn chỉ sử dụng thực lực cửu cấp kiếm sư, nhưng mà kinh nghiệm chiến đấu vẫn ở cấp bậc đại kiếm sư. Lại thêm vừa rồi Duy Khắc Lai Ân đã nói ra điều huyền bí trong ma pháp của mình, dưới tình huống Tác Luân phòng bị đầy đủ, dù Duy Khắc Lai Ân có đem ma pháp ra đùa giỡn, cũng không tạo thành bao nhiêu phiền toái cho đối phương.
Loại hoàn cảnh càng thêm phù hợp tâm ý của Duy Khắc Lai Ân, hắn có thể tận tình phát huy ma pháp của mình, phân tích uy lực mỗi ma pháp.
Định luật cơ sở thứ hai của ma pháp có nói, độ chặt chẽ của kết cấu ma pháp nguyên tố cùng với số lượng nguyên tố quyết định uy lực ma pháp.
Vì kiểm nghiệm độ chặt chẽ của kết cấu ma pháp nguyên tố cùng với số lượng nguyên tố bất đồng tạo thành uy lực ma pháp, Duy Khắc Lai Ân liên tục cải biến ma pháp mà hắn phát ra, sau đó bắn về phía Tác Luân.
Duy Khắc Lai Ân cũng không đem hết tất cả tài nghệ của mình ra, hắn vừa niệm chú ngữ, vừa kết thủ thế, chậm rãi thi triển ma pháp. Nếu quả thật đến thời điểm chiến đấu, tốc độ thi pháp có thể nhanh hơn gấp ba lần, mà còn có khả năng sử dụng nhiều hoa chiêu khác. Cũng bởi vì dùng tốc độ chậm, tinh thần lực Duy Khắc Lai Ân khôi phục tương đối nhanh, vì vậy trận chiến này vẫn đánh tới khi mặt trăng lặn về phía tây, Mã Đặc Sâm và Tác Luân đã thay phiên nhau hai lần, lúc này Duy Khắc Lai Ân mới chủ động dừng tay.
Điều này cũng không phải là do Mã Đặc Sâm cùng Tác Luân không duy trì được thời gian dài như vậy, mà là khi ở bên cạnh một mực quan sát, trong tâm hai người nhộn nhạo, đều tranh giành muốn đi lên cho đã ghiền. Thậm chí Á Lịch Khắc Tư cũng theo Mã Đặc Sâm lên một hồi, dưới sự bảo vệ của Mã Đặc Sâm thể nghiệm một chút cảm giác chiến đấu với ma pháp sư. Chẳng qua là uy lực ma pháp sư thật sự không phải võ giả cùng cấp có thể ngăn cản, chỉ vừa đi lên đấu khí lập tức tiêu hao hết, chỉ đành dàng hoàng đứng một bên làm khán giả.
Tuy rằng mệt mỏi hơn nửa đêm, nhưng bất kể là Mã Đặc Sâm hay Tác Luân đều vô cùng hăng hái. Bọn họ càng hết sức khẳng định một việc, trình độ ma pháp của Duy Khắc Lai Ân đã đạt đến đẳng cấp tương đối cao, ở Tạp Lai quốc có lẽ chỉ có nhất cấp đại ma pháp sư mà hoàng thất dùng trọng kim mời về mới thắng được Duy Khắc Lai Ân. Nếu bàn về khả năng chiến đấu trong thời gian dài, lại càng là đệ nhất ở Tạp Lai quốc, ngay cả Lạp Tát Khắc so ra còn kém xa.
Đã có 32 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Diệt Thuần Khiết
Chung Cực Thần Đạo
Tác giả: Nhất Bút Thư
Chương 15 : Khách Không Mời Mà Đến.
Dịch giả: Trần Kinh Vân
Converter: Trần Kinh Vân
Nguồn: Banlonghoi.com
Thời gian không còn sớm, sau khi Duy Khắc Lai Ân trở về tu luyện ‘Đạo Nguyên Tâm Kinh’ trong chốc lát, liền chìm vào giấc ngủ ngọt ngào. Nhưng mà hai người Mã Đặc Sâm cùng Tác Luân lại có một đêm không ngủ, nằm trên giường nghĩ tới thiên tài ma pháp sư như Duy Khắc Lai Ân, hiện giờ gia tộc phải đối mặt với nguy cơ như thế nào, tương lai nên phát triển gia tộc ra sao.
Bởi vì cả đêm không ngủ, cho nên mới sáng sớm, hai người liền dậy chuẩn bị thu xếp yến tiệc sinh nhật hôm nay. Dĩ nhiên, thân là một trong hai vị thế tập công tước của Tạp Lai quốc, khách nhân đáng giá để cho Mã Đặc Sâm tiếp đãi cũng chỉ có một vị thế tập công tước khác, với loại sinh nhật đệ tử trong gia tộc thần tử này, quốc vương bệ hạ chắc rằng sẽ không đến tham gia náo nhiệt, nhiều nhất là phái sứ giả đến tặng một chút lễ vật chúc mừng.
Tuy rằng Duy Khắc Lai Ân tối qua ngủ trễ, nhưng hắn dậy rất sớm, bất quá hắn không có lập tức đi ra ngoài, mà là dựa theo thói quen mấy trăm năm, hướng về phía mặt trời mọc hoàn thành việc luyện công buổi sáng. Chờ khi hắn từ trên lầu xuống, phủ công tước đã bắt đầu náo nhiệt, từ sáng đã có khách nhân đến cửa bái phỏng.
Những người đến sớm thường là người có địa vị không cao, hoặc là tiểu quý tộc địa phương, hoặc là một số sĩ quan tướng sĩ trong quân đội, đều là ngưỡng mộ danh tiếng gia tộc Bố Lai Ni Khắc mà tới. Bọn họ chỉ cần người hầu ở dưới chiêu đãi tốt là được, không cần Duy Khắc Lai Ân tự mình tiếp đón. Khách nhân quan trọng cần chủ nhân bồi tiếp đều xuất hiện vào lúc sau cùng.
Thế nhưng Duy Khắc Lai Ân luôn luôn khiêm tốn, cộng thêm lúc này hắn cũng không có việc gì, cho nên cùng Tác Luân thúc thúc và đệ đệ Á Lịch Khắc Tư, đến cám ơn những tân khách kia. Nhất là những sĩ quan tướng sĩ kia đến cùng nhau kia, có rất nhiều người quen của Tác Luân, tránh không được hàn huyên nhiều hơn vài câu.
“Mục Thác bá tước đại nhân đến -----” Đang lúc Duy Khắc Lai Ân tiếp đãi những khách nhân tới trước này, đột nhiên nghe thấy người hầu đón khách ngoài cửa cao giọng hô.
Cùng Duy Khắc Lai Ân liếc mắt một cái, Tác Luân kỳ quái nói: “Mục Thác bá tước làm sao lại đến vào giờ này chứ?”
Lúc này ước chừng mới hơn mười giờ sáng, theo lý thuyết lấy thân phận bá tước của Mục Thác, hẳn là tới lúc mười một giờ mới phù hợp thói quen quý tộc. Có điều nếu khách nhân đến, gia tộc Bố Lai Ni Khắc tự nhiên không thể để mất lễ nghi, Tác Luân cáo lỗi cùng khách nhân ở bên cạnh rồi phân phó: “Duy Khắc Lai Ân, cháu cùng thúc thúc ra ngoài nghênh đón Mục Thác bá tước, còn Á Lịch Khắc Tư đi vào thông báo cho gia gia biết.”
Lấy thân phận Mục Thác vẫn chưa đủ để Mã Đặc Sâm ra đón tiếp, nhưng là trên người Tác Luân không có tước vị, đi ra ngoài đón tiếp cũng là theo lý thường phải làm.
“Ai nha, không nghĩ tới Mục Thác công tước tới sớm như vậy, không kịp ra cửa nghênh đón, thật là thất lễ!” Thấy đoàn người Mục Thác từ xa, Tác Luân liền cao giọng chào hỏi.
Mười bảy năm nay Duy Khắc Lai Ân không giao thiệp nhiều với giai cấp quý tộc, trước kia chỉ là gặp qua Mục Thác bá tước vài lần, cũng không phải rất quen thuộc. Mục Thác bá tước này trời sinh dáng người cao lớn, khuôn mặt phương chính, hình thể lộ rõ vẻ cường tráng, vừa nhìn đã biết là một viên mãnh tướng.
“Ha ha, Tác Luân tướng quân quá lời rồi, ta chẳng qua chỉ là một bá tước nho nhỏ, làm sao dám để tướng quân ra tận cửa nghênh tiếp đây.” Nói xong Mục Thác liền xoay chuyển ánh mắt, nhìn về phía Duy Khắc Lai Ân: “Vị này chính là Duy Khắc Lai Ân sao? Quả nhiên là thiếu niên anh kiệt, vừa nhìn đã biết sẽ là nhân tài trong tương lai, so với tiểu tử không ra gì ở nhà ta giỏi hơn nhiều lắm.”
Không đợi Duy Khắc Lai Ân trả lời, Mục Thác đã quay đầu gọi một tráng hán hơn ba mươi tuổi đến bảo: “Tát Bỉ Á, mau tới ra mắt công tước đại nhân tương lai một chút, nghe nói công tước đại nhân tương lai này có thiên phú tu luyện hiếm thấy trong gia tộc Bố Lai Ni Khắc, thành tựu tương lai là không thể hạn lượng a, ha ha ha ha -----”
Ánh mắt Mục Thác cực kỳ mang tính xâm lược, hơn nữa Duy Khắc Lai Ân phát hiện, lúc hắn nhìn về phía mình, ẩn sâu trong đáy mắt vài phần hung ác. Với lại hắn còn cố ý nhấn mạnh mấy chữ “thiên phú tu luyện hiếm thấy”, trong giọng nói dường như cố gắng ám chỉ cái gì đó.
Lúc Duy Khắc Lai Ân còn nhỏ, thiên phú tu luyện đấu khí của hắn đã nổi danh khắp cả Tạp Lai quốc, nhưng mà sau này lại truyền ra việc Duy Khắc Lai Ân muốn học tập ma pháp, điều này làm cho mọi người cảm thấy không thể tin được. Nhất là mười bảy năm qua, chưa từng có một ai chứng kiến Duy Khắc Lai Ân thi triển ma pháp, một vài quý tộc còn thăm dò được những năm nay Duy Khắc Lai Ân chẳng qua chỉ là ngồi xuống minh tưởng, không hề học qua bất kì ma pháp gì, càng làm cho bọn họ nghi ngờ. Suy đoán phổ biến nhất chính là, Duy Khắc Lai Ân trên phương diện thiên phú ma pháp rất bình thường, vì vậy tu luyện nhiều năm vẫn không đạt đến trình độ thi triển ma pháp.
Tu luyện ma pháp cần phải có thiên phú, rất ma pháp học đồ đều không thể trở thành ma pháp sư chân chính. Đây là chuyện mà ai ai cũng biết, cho nên bọn họ ngầm đem Duy Khắc Lai Ân liệt vào hàng ngũ này. Bất quá vì ngại uy danh của gia tộc Bố Lai Ni Khắc, không ai dám đem việc này nói ra ngoài, càng không ai có can đảm hỏi thử Mã Đặc Sâm công tước.
Dưới tình huống như vậy, những lời lúc nãy của Mục Thác bá tước có thể nói là mười phần ác ý, nhất là tiếng cười cuối cùng kia, lại lộ rõ vẻ không hề cố kỵ và sợ hãi chút nào.
“Tát Bỉ Á ra mắt tiểu công tước.” Tráng hán kia đi tới trước mặt Duy Khắc Lai Ân, khẽ khom lưng nói.
Mấy ngày hôm trước vừa mới nghe nói Mục Thác bá tước cùng Tác Lạp Địch công tước có lòng dạ bất chính với gia tộc mình, Duy Khắc Lai Ân không nghĩ rằng Mục Thác bá tước lại dám càn rỡ như thế trước cửa công tước phủ, không trách được lúc ấy gia gia bảo mình mang theo Á Lịch Khắc Tư đi càng xa càng tốt, xem ra khốn cảnh của gia tộc so với suy nghĩ của mình còn nguy hiểm hơn nhiều.
Nhóm người của Mục Thác bá tước tới dự tiệc còn có hai nhi tử có thực lực cao nhất của hắn. Thất cấp đại kiếm sư Tát Bỉ Á là con trưởng của Mục Thác bá tước.
Tuy rằng thái độ của Tát Bỉ Á coi như là cung kính, nhưng mà cung cách của Mục Thác lại làm cho Duy Khắc Lai Ân tức giận, hừ lạnh một tiếng: “Đến cửa là khách, mời các vị vào bên trong!”
Nói rồi cũng không quản Mục Thác bá tước trả lời ra sao, xoay người đi về phía phòng khách. Nhìn bóng lưng Duy Khắc Lai Ân, Mục Thác bá tước hơi sững sờ, tựa hồ không có ngờ tới mới vào cửa đã đụng phải thiết bản, tuy nhiên ngay sau đó trên mặt lại nở nụ cười.
Chân mày Tác Luân cau lại, trong ấn tượng của hắn tính cách Duy Khắc Lai Ân từ nhỏ đến lớn vô cùng ôn hòa, chưa bao giờ biểu hiện ra sắc mặt như vậy. Việc này khiến cho hắn cảm thấy bất ngờ, trong lòng không khỏi suy nghĩ: “Chẳng lẽ là bởi vì biết ác tâm của đám người Mục Thác sao? Thiếu niên tâm tính, đem yêu ghét hiện lên mặt cũng là bình thường, chẳng qua như vậy có chút không ổn.” Không biết có nên tìm cơ hội nói chuyện với Duy Khắc Lai Ân một chút, tránh làm cho khách nhân khó chịu.
Phòng khách chính chuyên môn dùng để chiêu đãi khách nhân có thân phận, trừ gia tộc Bố Lai Ni Khắc, Mục Thác bá tước có công quân xếp hàng đệ nhất tự nhiên có tư cách đến phòng khách chính. Tuy thế lúc này trong phòng khách cũng chỉ có nhóm ba người Mục Thác bá tước.
Tác Luân tất nhiên cần ở một bên mà tiếp khách, còn nhân vật chính ngày hôm nay Duy Khắc Lai Ân lại ngồi im không nói lời nào, hai mắt khép hờ, giống như là đang minh tưởng. Mục Thác thấy vậy liền cười lạnh. Ngược lại trong lòng Tác Luân có mấy phần lo lắng, vốn muốn nháy mắt nhắc nhở Duy Khắc Lai Ân nhưng là hắn không nhìn tới.
Rút cuộc, tới khi vị khách nhân thứ hai có tư cách tiến vào phòng khách chính, Duy Khắc Lai Ân mới thu hồi bộ mặt cự tuyệt người ngoài ngàn dặm, khôi phục bộ dáng ôn hòa lúc trước. Tuy vậy thái độ với Mục Thác bá tước vẫn rất xa cách.
Đã có 37 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Diệt Thuần Khiết