Biên:Ngạo Thiên
Dịch: Băng Như Ngọc
Nguồn: Tu Chân Giới (tuchangioi.com)
Cứ như vậy, Y Sơn Cận nghe được ba lần thanh âm của tiếng pháo,cũng tức là y bị một đôi mỹ lệ tiên nữ so với chính mình thành thục lớn tuổi hơn cưỡng gian suốt ba năm rùi.
Trong ba năm này, thân thể của hắn được cải tạo hoàn toàn, mà thầy trò Ân Băng Thanh cũng đã dạt tới cảnh giới viên mãn .
Cưỡi ở trên người Y Sơn Cận Ân Băng Thanh đột nhiên ngẩng đầu lên, kêu thét chói tai. Khuôn mặt ửng hồng trở nên càng thêm quyến rũ mê người, quang mang khúc xạ ra, cả người mờ ảo tỏa sáng, tưởng như các nữ thần trong truyền thuyết có lẽ cũng chỉ có vậy.
Mà ở trước mặt của nàng, cùng nàng gắt gao ôm cùng một chỗ Ngọc Tuyết Dung cũng run giọng thét chói tai, thêm một lần nữa đạt tới hưng phấn cao trào. Động huyệt phát ra mạnh mẽ hấp lực, đem đầu lưỡi Y Sơn Cận hút thật sâu vào bên trong
Y Sơn Cận thông qua đầu lưỡi, có thể cảm giác được hai bên thành huyệt động của nàng vô cùng mềm mại ướt át, còn có rất nhiều mật ngọt theo đầu lưỡi cuồn cuộn, như hồng thủy chảy vào trong miệng của hắn, rồi trực tiếp theo quán tính tiến thẳng tới yết hầu.
Trong cơ thể Y Sơn Cân linh lực như cuồng phong thẳng tiến, xuyên thấu qua đầu lưỡi và tiểu gia hòa , hướng vào trong cơ thể các nàng . Giờ khắc này,trong cơ thể thầy trò Ân Băng Thanh sinh ra hấp lực mạnh mẽ đến cực điểm , đem linh lực trong cơ thể Y Sơn Cận đều hấp thụ sạch sẽ, một giọt không dư thừa.
Bị hút khô toàn bộ linh lực Y Sơn Cận trừng to mắt , thân thể khẽ giật giật hai cái, cuối cùng cứng ngắc nằm im trên mặt đất ,một tia khí tức cũng không còn.
Cứ như vậy, Y Sơn Cận bị cưỡng gian chà đạp suốt ba năm , rốt cục cũng đã qua đời.
Chẳng lẽ bản sắc hiệp này không có diễn viên rồi ư ??? hồi sau sẽ rõ
Sao chương này làm một đoạn ngắn chủn.
_________
Đã có 52 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Trương đại thiếu gia
Biên:Ngạo Thiên
Dịch: Băng Như Ngọc
Nguồn: Tu Chân Giới (tuchangioi.com)
Y Sơn Cận mờ mịt đứng ở ngọc bích phía trước, thân thể không ngừng lay động, bộ dáng tựa hồ tùy lúc đều có thể ngã sấp xuống .
Mặc dù y không biết mình đã ở đây bao lâu, nhưng trên người tích lũy bụi đất dày đến như vậy hiển nhiên đã qua rất nhiều năm rùi.
"Các nàng đem ta cưỡng đến chết, rùi cứ như vậy bỏ lại ta, chôn cũng không chôn, trực tiếp mặc y phục rời đi!"
Nghĩ đến hai thầy trò Ân Băng Thanh độc ác vô tình, Y Sơn Cận vô cùng phẫn hận, thương tâm, trong lòng cảm thấy khuất nhục.
Hắn ngẩng đầu, ngưng thần nhìn ngọc bích trước mặt, mơ hồ cảm giác được chính mình có thể bất tử, may mắn được sống lại chắc chắn có quan hệ đến một loạt công pháp khắc trên này.
Dù gì cũng là công tử của nhà phú hào có tiến, tự nhiên hắn có thể đọc sách nhận chữ. Hắn cẩn thận dừng ở ngọc bích, cố gắng đem các chữ trên vách nhớ bằng hết. Trên thực tế, bị cưỡng gian trong ba năm, hắn mỗi lần tỉnh lại ánh mắt đều rơi vào trên vách,tiềm thức dựa theo công pháp khắc trên đó tiến hành tu luyện. Dù sao cả ngày không có chuyện gì làm, có việc mà tiêu tan thời gian cũng tốt.
Hắn cứ thế tự nhiên dược các nàng thải bổ, linh lực tự động vận hành mấy vòng chu thiên qua đều hai cơ thể rùi lại trải khắp kinh mạch bản thân về sau thành thói quen cho dù ngủ một giấc hàng trăm năm, cũng một mực mơ hồ vận chuyển linh lực, bởi vậy linh thức của y được bảo trụ bất diệt, cuối cùng cũng tỉnh lại.
Tại ngọc bích, có một mặt trơn nhẵn sáng bóng, Y Sơn Cận ánh mắt vô thức xẹt qua, đột nhiên giật kinh hãi.Ngọc bích trơn nhẵn bóng như gương trên vách, chiếu ra là một dung mạo hoàn toàn xa lạ.Hắn giật mình lấy ngọc thủ sờ mặt, phát hiện chính mình dung mạo quả thật đã thay đổi đến phân nửa.
Da thịt trắng hồng, dung mạo cũng trở nên tuấn mỹ vô cùng, mơ hồ có chút giống với hai mỹ lệ tiên nữ đã cưỡng gian mình. May là dung mao non nớt lại mang theo vài dương khí, làm cho hắn thoạt nhìn như là một mỹ thiếu niên anh tuấn đến cực điểm.Càng làm hắn giật mình hơn chính là, khuôn mặt này nhìn qua chỉ có mười một, mười haị tuổi, nhưng bộ dáng lại là một tuấn mỹ nam mười tám đôi mươi.
"Chuyện gì đã xảy ra thế này? Chẳng lẽ trong lúc ta ngủ có tu luyện qua công phu làm thay đổi dung mạo sao? Hoặc là nói, bị cưỡng gian rồi sau đó dung mạo cùng các nàng có điểm giống nhau? Còn cái thân thể này nữa chứ, chẳng lẽ qua nhiều năm như vậy, ngược lại còn được cải lão hoàn đồng?"
Y Sơn Cận giật mình suy nghĩ, dùng sức véo vào mặt thật mạnh, hoài nghi chính mình vốn là đang nằm mơ.
Trong khi còn đang kinh ngạc, chân hắn đột nhiên như nhũn ra, thân thể mất đi thăng bằng, cuống quít lấy tay giữ chặt lấy ngọc trụ, mới may mắn không có té trên mặt đất.Tay hắn đụng tới ngọc bích kia, chữ viết đột nhiên biến mất, một lát sau lại hiện ra rất nhiều ký tự mới tỏa ánh kim quang sáng loáng, chỉ là cùng nguyên bản lúc nãy lại hoàn toàn bất đồng .
Y Sơn Cận trừng to mắt nhìn nọ công pháp mới, mơ hồ đã đoán ra được chân tướng:
"Thoạt nhìn, công pháp lúc trước có lẽ là cho nữ nhân tu luyện, mà công pháp hiện tại chính là pháp quyết dành cho nam nhân tu luyện đây!"
Y Sơn Cận chậm rãi rời khỏi động phủ,hắn thật không ngờ, từ lúc mình vào núi đến nay, dĩ nhiên đã trải qua hơn một trăm năm thời gian rùi.
Dựa theo tuổi tác, cha mẹ hắn chắc đã sớmqua đời, dựa vào nhận thức của y, cũng không có đồng bạn nào có khả năng còn sống sót đến tận bây giờ.
Thị trấn mà hắn ở khi xưa trải qua ở vài chục năm chiến loạn, bị binh hỏa đốt cháy sớm đã không còn nữa.Ngay lúc đó dâm chúng, đã sớm tránh né binh loạn mà chạy toán loạn vô tung, ai cũng không biết bọn họ rời đến nơi nào. Cho dù may mắn có thể thoát được nạn binh đao, cũng không nhất định còn có thể sống xót sau quy luật sinh tử.Quê quán đã không còn sót lại chút gì, ở chỗ này, hắn chỉ là một người xa lạ, thừa nhận những ánh mắt tò mò đề phòng của thôn dân .Y Sơn Cận tâm lý buồn chán,cứ thế cắm đầu chạy thẳng vào núi không có mục dích, trong đầu thầm nghĩ một ý niệm :
"Tại sao lại như vậy?"
Tất cả hết thảy, đều là bởi hai tiên nữ kia dựng lên!
Các nàng so với hắn thành thục hơn rất nhiều vậy mà lại mạnh tàn khốc đùa bỡn cưỡng gian hắn nhiều năm như vậy!Các nàng dâm dục độ, cưỡng gian ba năm liền, chính là thiết nhân cũng muốn bị các nàng cưỡng gian mà chết.
Hơn nữa, các nàng dĩ nhiên mặc y phục cảu bản thân cũng không giúp mình mặc vào, cứ như vậy mà rời đi làm cho hắn thân thể trần như nhộng nằm dưới đất. Nếu như không phải ngoài ý muốn tu luyện pháp quyết trên vách động e rằng hiện tại đã sớm hóa thành một đống xương trắng rùi!
Hắn trong lòng bừng bừng lửa giân, đợi đên khi tỉnh táo lại thì bất ngờ phát giác chính mình đã đứng ở nơi cao nhất trên đỉnh núi, trước mắt chính là trùng trùng điệp điệp các vách núi dưng thẳng đứng.Thân nhân đều đã không còn nhân thế, chỉ cần đi lên phía trước vài bước, có thể đến âm tào địa phủ tìm thấy bọn họ rồi.
Y Sơn Cận đứng ở vách núi, sắc mặt biến đổi không ngừng, trong lòng kịch liệt giao chiến.Hồi lâu sau , Y Sơn Cận rốt cục cũng hạ quyết tâm, nắm chặt song thủ, bi phẫn gào lên:
"Ta muốn báo thù! Hai thầy trò các ngươi, cưỡng gian ta nhiều như vậy năm, ta thề nhất định phải trở về gian lại ! Nhất định sẽ gian chết các ngươi''
Có lẽ,cuồng phong bạo vũ lạ sắp xảy ra đây!
Đã có 55 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Trương đại thiếu gia
Biên:Ngạo Thiên
Dịch: Băng Như Ngọc
Nguồn: Tu Chân Giới (tuchangioi.com)
Y Sơn Cận mặc bộ trang phục cũ kỹ nhìn như khất cái, ngồi xổm ở ngã tư đường bên cạnh thành thị , tức giận bất bình nhìn chằm chằm người đi trên đường .
Hắn cũng không phải chơi đùa mà giả dạng làm tên khất cái, thật sự là bởi vì không có tiền ăn cơm, đã thật sự trở thành tên khất cái rồi.
Đã trải qua một trăm năm, thế sự cũng đã thay đổi nhiều. Hiện tại hoàng triều lấy hiệu "Đại Sở",dù quốc gia được thành lập trong thời kỳ chiến loạn, nhưng trải qua mấy năm an nhàn phát triển, đã dần dần khôi phục nguyên khí.
Y Sơn Cận biết thầy trò Ân Băng Thanh đến từ "Băng Thiềm cung", vì tìm kiếm các nàng để trả thù mối hận bị cưỡng gian, hắn đặc biệt tiến vào các thành thị lớn, khắp nơi tìm hiểu tin tức.
Rốt cuộc thành thị, so với thị trấn nhỏ hắn từng sinh sống hoàn toàn khác nhau. Hoặc cũng có thể bởi vì một trăm năm đã qua đi, người tu tiên phong cách cũng có chút thay đổi, dù sao ở chỗ này hắn có thể nghe được một ít lời đồn đại về Tu Tiên giới, nhưng so với nhận thức ngày trước của hắn thì hoàn toàn bất đồng.
Bất quá,khách nhân bên trong tửu quán, đều là phàm nhân, nào đâu biết được chính xác các sự kiện về Tu Tiên Giới, bất quá cũng chỉ là nghe hơi nồi chõ, nói chuyện phiếm lúc rảnh rỗi mà thôi.
Y Sơn Cận lặn lội đường xá xa xôi, đi tới các đại thành thị,trang phục đã rách nát hết thảy. May là trên người hắn lại mang theo chút Dạ Minh Châu lấy từ động phủ cửa Ta Hi Yên, có thể mang ra đổi chút tiền tài.
Đáng hận lão bản nương của hiệu cầm đồ lại nổi tính tham, thấy hắn nghèo khó lại còn nhỏ, dĩ nhiên chiếm đoạt địa ngọc Thạch của hắn. Nếu không phải Y Sơn Cân nhanh chân chạy trốn, nói không chừng đã bị đám hộ vệ hiệu cầm đồ giết người diệt khẩu rồi!
Từ hiệu cầm đồ trốn ra được, Y Sơn Cận không dám dừng lại, lập tức cắm đầu chạy một mạch ra khỏi thành . Trên đường không có cơm ăn, chỉ có thể dựa vào ăn xin từng hào mà sống qua ngày, miễn cưỡng không có chết đói.
Hiện tại, hắn đói đến độ không có khí lực, chỉ có thể ngồi xổm ven đường, đáng thương ba khách nhân đi qua nhìn thấy hắn chỉ liếc mắt một cái rùi nhanh chóng rời đi, không có một điểm tặng phẩm, làm cho hắn trong lòng phẫn nộ, đối với những tên bất nhân đó tràn ngập địch ý.
Trên người hắn, kỳ thật còn một ít trân châu do nước mắt thày trò Ân Băng Thanh ngày ấy ngưng tụ mà thành nhưng bởi có sự vụ Dạ Minh Châu lần trước Y Sơn Cận cũng không dám lấy đi bán. Hơn nữa mấy thứ này dù sao cũng không phải thật sự là trân châu, nếu như làm cho người ta thấy, nói không chừng lại còn đưa tới những tai họa lớn hơn .
Y Sơn Cận đang thất thần, đột nhiên trước mắt bay qua một vật,rơi trên mặt đất.
Đó là một khối bạc nhỏ, thoạt nhìn ước chừng vào khoảng một hai lượng. Mặc dù không phải nhiều lắm, cũng đủ để cho hắn áo cơm sung túc một đoạn thời gian rồi.Hắn nhanh chóng ngẩng đầu lên, nhìn vào cỗ xe ngựa xa hoa trên đường. Từ cửa sổ xe, lộ ra một tiểu cô nương xinh đẹp diễm lệ, đang cười hì hì hướng phía hắn phất tay.Y Sơn Cận khóe mắt đã ươn ướt. ,trải qua sự tình bị cưỡng gian chà đạp sau đó lại bị lão bản nương hiệu cầm đồ lừa gạt cướp bóc, hiện tại đối mặt với sự giúp đỡ của tiểu cô nương đó, hắn càng thêm cảm giác được thiện tâm của nàng thuần khiết đáng khen.
Xe ngựa dần dần đi xa, Y Sơn Cận thở dài,chuyển thân đi thu thập bạc.Ngọc thủ mới vừa mò lấy ngân đĩnh, bên cạnh đột nhiên duỗi ra một chân, hung hăng giẫm ở trên tay hắn.
"A!" Y Sơn Cận đau bi thảm kêu một tiếng, ngẩng đầu nhìn lên, chỉ thấy một đám khất cái đem chính mình vây ở giữa.Cầm đầu mấy tên khất cái vóc người kiện tráng đưa hắn vây quanh, phẫn nộ quát: "Tiểu tử, ngươi là người ở đâu, có dũng khí đến nơi đây cướp đoạt địa bàn?"
Y Sơn Cận lại càng hoảng sợ, biết chính mình không cẩn thận xông vào Cái Bang địa bàn, lúc này đây chỉ sợ là trốn không thoát khỏi một trận đòn rùi.
Một tên mập mạp quát: "Trông nom hắn cho cẩn thân, trước tiên hủy đi mấy khớp xương của hắn!"
"Chờ một chút!" Một tên khất vẻ mặt âm hiểm cười cười, nhìn về phía Y Sơn Cân trong ánh mắt có chút dị sắc.
Hắn tiến lên trước một bước, thân thủ đã sờ vào khuôn mặt Y Sơn Cận, nuốt nước miếng nói: "Tiểu tử này lớn lên rất trắng mà,không biết cái mông có phải hay không cũng như vậy?"
Y Sơn Cận cuống quít lui về phía sau từng bước, né tránh ma thủ bẩn thủ của y,trong thâm tâm quả thật muốn nôn ọe một trận.
Tên mập mạp ngẩn người ra, nhớ tới vị này đầu lĩnh quà thật có sở thích này, lập tức đổi giọng quát: "Bang chủ nói không sai, đem tiểu tử này trở về, kiểm tra cẩn thận xem trên người có hay không giấu cái gì phạm pháp! Nếu có sẽ lưu lại hảo hảo mà thẩm vấn!"
Mấy tên khất cái bộ dáng khỏe mạnh xông lên, cười vang hướng Y Sơn Cận đi tới, trong đó tên đầu lĩnh lại hướng Y Sơn Cận vứt mị nhãn, vẻ mặt nhìn có chút hả hê cộng thêm mê đắm.
Y Sơn Cận nghe hai tròng mắt đều đỏ.
- Chính mình bị phụ nữ cưỡng gian ba năm còn không tính, hiện tại đến nam nhân đối với chính mình cũng có tâm tư bất hảo sao!
Nếu như không có suy nghĩ này, hắn quay đầu chạy thoát là được; nhưng hiện tại lửa giận điên cuồng dâng lên, không thể kiềm chế được, đột nhiên vọt mạnh tới trước, huy khởi ngọc thủy hướng về tên đầu lĩnh hung hăng đánh tới!
"Bịch" một tiếng, tên đầu lĩnh bị chấn bay mặt mũi đều đầy máu.Y Sơn Cận nổi giận gầm lên một tiếng, huy cước nhằm tên mập mạp đang quay đầu bỏ chạy đánh tới.
Ở phía sau, một đoàn khất cái như ở trong mộng mới tỉnh, đều điên cuồng hô loạn đuổi theo, la hét muốn đem hắn đánh đến chết.
Y Sơn Cận biết đã gây đại họa,vội nhanh chóng cất bước chạy ra ngoài thành.
Đã có 54 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Trương đại thiếu gia
Biên:Ngạo Thiên
Dịch: Băng Như Ngọc
Nguồn: Tu Chân Giới (tuchangioi.com)
Ngủ say sau trăm năm ,Y Sơn Cân hiện nay tốc độ so với trước kia nhanh hơn rất nhiều lần, sức chịu đựng cũng rất mạnh, nghĩ cắt đuôi mấy tên khất cái kia cũng không phải việc gì khó, nói cách khác lần trước bên trong hiệu cầm đồ khả năng chạy thoát cũng vô cùng dễ dàng.
Không chỉ có như thế,khí lực của hắn so với trước cũng cường đại hơn rất nhiều. Như mới vừa một quyền đánh bay tên bang chủ Cái Bang, nếu đổi lại là trước kia tin rằng một quyền của hắn cũng không được đến như vậy.
Y Sơn Cận thoải mái chạy phía trước , phía sau một đám khất cái liều mình đuổi theo quyết không tha. Tên bang chủ rống giận như điên: "Bắt được tiểu tử kia, mọi người đồng loạt đánh gẫy chân hắn cho ta! Ai dám không đánh,xử theo bang quy!"
Mặc kệ mấy tên khất cái ầm ầm gào thét, ánh mắt nóng rực nhìn chằm chằm bóng lưng mình, Y Sơn Cận vẫn chạy thậm chí tốc độ ngày càng gia tăng hơn trước .
Y Sơn Cận tức giận đến mặt đỏ tía tai, tiện tay từ ven đường nhặt một thanh cuốc, hướng về phía trước chạy vội.
Một nông phu từ trong bụi cỏ chạy đến, cả kinh kêu lên: "Nó là của ta! Trả lại cho ta!"
Không đến một cái nháy mắt, mấy tên khất cái truy đuổi phía sau đã đem hắn xô đổ trên mặt đất, nổi giận mắng: "Muốn cản đường sao.Cút ngay!"
Y Sơn Cận cầm cuốc trong tay cuốc,cước bộ vẫn như trước, không nhanh không chậm nhanh chóng nhằm hướng ngoại thành chạy trốn.
Mấy tên khất cái dần dần chạy chậm lại, thở hỗn hển. Y Sơn Cận nổi lên tính tinh nghịch cũng thả chậm nhịp bước, để cho bọn họ truy đuổi có hứng thú, miễn cho chạy trốn quá nhanh, thật sự đem bọn họ bỏ lại phía sau.
Phía sau đám khất cái đều đã sắp mệt đứt hơi rùi, nhưng tên bang chủ vẫn gào lên: "Mau đuổi theo! Người nào chạy chậm, trở về kéo lên đánh!"
Đámkhất cái miễn cưỡng lên dây cót tinh thần, trầm trọng kéo hai chân hướng về phía trước, trong miệng hữu khí vô lực mắng to Y Sơn Cận, nhưng như thế nào cũng đuổi không kịp hắn.
Truy đuổi sau một lúc,tên bang chủ bắt đầu thói quen chỉ tay điều khiển , trên mặt đau nhức cũng đã giảm bớt vài phần chạy tới đội ngũ phía trước mặt, chỉ vào Y Sơn Cận miệng mắng to, càng mắng càng ác độc hạ lưu.
Y Sơn Cận nghe được phía sau truyền đến âm thanh ác độc chửi mắng, xoay người lại, nhìn hăm hằm vào tên bang chủ vô sỉ đột nhiên dừng bước, phẫn nộ huy khởi cuốc, hướng về mặt hắn hung hăng ném tới!
Cú ném với tốc độ cực nhanh,xuất kỳ bất ý, tên bang chủ kinh hoảngquát to một tiếng, không kịp trốn tránh, bị cán cuốc nện ở trên mặt, kêu thảm ngã xuống , trên mặt đất bắn tung tóe ra một vùng máu tươi.
Y Sơn Cận lại nhanh chân đào tẩu, phía sau mấy tên khất cái mệt nhừ người mà ngã xuống, chứng kiến một màn này, đều kêu lên sợ hãi , ôm lấy tên bang chủ xấu sô điên cuồng hô to.
Y Sơn Cận đột nhiên thân thể quay ngoắt lại, huy khởi cuốc, hung hăng nện thẳng vào gáy một tên, đưa hắn đập bể mình trên mặt đất, hình thành nên một mảnh huyết hoa.
Một tên khất cái thấy tình thế không ổn, cuống quít giơ gậy trong tay lên đánh lại đây. Y Sơn Cận phẫn nộ quát một tiếng, giơ cao cây cuốc, lấy xu thế cuồng bạo mãnh mẽ nện xuống , nhất chiêu chấn gẫy cây gậy thành mấy khúc,nện thẳng vào lồng ngực tên này, đem nó hoàn toàn đập nát.
Nhìn thấy mấy đồng bạn đang khỏe mạnh bị đánh đến nửa sống nửa chết trên mặt đất, Y Sơn Cận lại xuống tay tàn nhẫn ,hơn hai mươi tên khất cái còn lại sợ hãi đến run người.Mấy tên nhát gan cũng đã chuẩn bị chạy trốn mà mấy tên thông minh hơn thì trực tiếp cất bước chạy như điên, hướng về các phương hướng khác nhau mà chạy.
"Không được chạy! Đều lưu lại cho ta!" Y Sơn Cận một bụng hờn dỗi, nhắm tên khất cái gần nhất uy hiếp, lửa giận đã sớm xông lên đỉnh đầu dễ gì chịu thả bọn họ đào tẩu.
Nhìn hắn bộ dáng hung thần ác sát , tên khất cái có lá gan nhỏ này sợ đến tay chân phát run.Ngược lại mấy tên lá gan to hơn một chút thì lại không để ý đến lời đe dọa của Y Sơn Cận , liều mình đào tẩu.
Trong đó, cái tên mập mạp đề nghị bắt người chạy trốn nhanh nhất, đừng nhìn hắn béo thực ra sự chịu đựng so với người khác còn mạnh hơn nhiều, chỉ là so với Y Sơn Cân thì cơ hồ còn kém xa.Y Sơn Cận hừ lạnh một tiếng, giơ cuốc đuổi theo đi, thoải mái vài bước đã đuổi tới tên mập mạp trước người, đột nhiên xoay tròn thân cuốc điên cuồng quét ngang, nện thật mạnh xuống đầu gối của y, chỉ nghe một tiếng giòn vang, mập mạp kêu thảm ngã xuống, đau đến độ nước mắt chảy ròng lăn lộn trên đất.
Y Sơn Cận giết người đã đỏ cả mắt rồi, đâu còn nghĩ đến cái gì hậu quả,điên cuồng đập bang bang vài tiếng, đem tứ chi hắn đều chặt đứt hết, cuối cùng một phát nện thẳng xuống cổ,tiễn đầu hắn rời luôn khỏi thân thể.
Mấy tên khất cái chứng kiến một màn này, đều sợ đến độ co quắp tê liệt ngã xuống đất. Y Sơn Cận quay đầu, hung ác nhìn đến, như ác lang nhìn chằm chằm một đám chuột.
Có mấy người, thừa dịp hắn đuổi giết tên béo nhanh chân chạy loạn, đáng tiếc mới vừa rồi thể lực tiêu hao quá độ, không chạy được vài bước đã thở hỗn hển như trâu, bị Y Sơn Cận thoải mái đuổi theo, huy cuốc giết hết.
Những tên còn lai đều sợ đến quỳ xuống, Y Sơn Cận vẫn không chịu dừng tay, tiến lên nhìn chăm chú mấy người rùi huy cuốc đập loạn.
Y Sơn Cận thầm nghĩ mấy tên này vừa rùi định bắt giam rồi cưỡng gian mình nên hạ tay tuyệt không dung tình,đem bọn họ đập bể hết đầu.
Còn lại mười mấy tên khất cái, đều sợ đến nước mắt ròng ròng, quỳ rạp trên mặt đất liều mình dập đầu, khóc lên: "Gia gia! Vốn là chúng tiểu nhân có mắt như mù cầu ngươi khoan hồng độ lượng, tha cho cái mạng đi!"
Y Sơn Cận đỏ mắt căm tức hồi lâu, trong lòng giận dữ hét: "Nguyên lai cảm giác này cũng thoải mái ha!"
"Hai tiên nữ kia căn bản không đem phàm nhân chúng ta làm người sao? Muốn giết thì sát, nghĩ gian thì gian sao?? "?" Y Sơn Cận ngửa đầu về chân trời trong lòng bi phẫn không nói lên lời.
Nhìn lại trên mặt đất, xác chết đã nằm la liệt, còn lại chỉ là mười mấy tên tiểu khất cái, bởi vì may mắn không có ánh mắt dâm tà nhìn hắn, mới giữ lại được một mạng.
"Đi, đem mấy tên thoi thóp kia đập nát đầu hết cho ta!" Y Sơn Cận cắn răng hạ lệnh, thấy tên khất cái lại chần chờ không dám nhúc nhích, lửa giận dâng lên, đột nhiên giơ cuốc lên, lăng không hạ xuống, đem tên khất cái đập bể đầu, chết thảm trên đất.
Đám tiểu khất cái còn lại lên tiếng khóc lớn, có mấy người sợ quá đã tiểu cả ra quần vội vã nhặt đá nhằm mấy tên đang thoi thóp trên mặt đất đập đến huyết nhục mơ hồ, khí tức đoạn tuyệt, mới khóc bỏ lại hòn đá, quỳ gối trước mặt Y Sơn Cận dập đầu, chỉ cầu hắn có thể tha cho bọn hắn.
Y Sơn Cận hai tròng mắt đỏ bừng mắt nhìn chăm chú bọn hắn hồi lâu, đột nhiên hỏi: "Những người này chết như thế nào?"
Đám tiểu khất cái đều bị hù dọa đến hồn vía lên mây, hiện tại mặc dù khí lực đã khôi phục, cũng không có người nào dám cùng hắn động thủ, nghe hắn hỏi, đều run rẩy không dám trả lời.
Một tên tuổi chừng mười sáu, bảy tuổi, lá gan hơi lớn một chút, cuống quít đáp: "Vốn là đại gia ngươi..."
"Hả?" Y Sơn Cận căm tức liếc hắn một cái, quát: "Ngươi nói cái gì?"
Tên khất cái biết mình lỡ miêng , cuống quít kêu lên: "Không, là chúng ta giết! Những người này đều là chúng ta giết!"
Y Sơn Cận trong mắt lóe hung quang ,nhìn quét đám tiểu khất cái liếc mắt một cái, trầm giọng nói: "Các ngươi nói như thế nào?"
"Là chúng ta giết!"
Cứ như vậy, mỗi người đều phạm vào trọng tội giết người, không có người nào dám đứng ra tố cáo Y Sơn Cận tội giết người rồi.
Y Sơn Cận cười lạnh một tiếng, quát: "Không đúng! Bọn họ vốn là ẩu đả mà chết! Các ngươi nói đúng không ?"
Bọn tiểu khất cái như được đại xá, cuống quít hô lớn: "Gia gia nói đúng! Bọn họ là bởi vì kiếm được một mối lớn, đều nổi tham tâm, đánh nhau cho đến chết!"
"Nếu như vậy, các ngươi đem bọn họ chôn đi!"
Bọn tiểu khất cái đồng loạt động thủ, đào một cái hố to, đem mấy tên đã chết đều nhét cả vào, mai táng qua loa.
Từ thi thể bang chủ, lục soát được một ít tiền vật, tên khất cái cầm phóng tới trước mặt Y Sơn Cận, quỳ xuống đất cầu xin: "Đại gia thần công cái thế, xin mời đại gia tống lĩnh chúng ta, làm cho chúng ta khỏi bị người khác khi dễ!"
Hằn nghĩ ra ý kiến này có thể nói là rất hay Y Sơn Cận mặc dù lực lượng mạnh mẽ, nhưng lại không có chỗ để đi, nếu không đã không phải lang thang trên đường xin cơm rồi.
Nếu như mời hắn làm đầu lĩnh, không chỉ Y Sơn Cận có chỗ đặt chân, bọn họ cũng không cần lo lắng hắn giết người diệt khẩu, sau này đám khất cái khác đến đoạt địa bàn, còn có thể nhờ Y Sơn Cận đánh lui bọn họ.
Y Sơn Cận hừ lạnh một tiếng, ra lệnh: "Một ít tiền tài đó, trước tiên do ngươi giữ đi! "
Y Sơn Cận vậy là đã trở thành bang chủ Cái Bang rùi.
Đã có 54 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Trương đại thiếu gia
Biên:Ngạo Thiên
Dịch: Băng Như Ngọc
Nguồn: Tu Chân Giới (tuchangioi.com)
Nói là bang chủ nghe có vẻ oai thực chất dưới tay Y Sơn Cận bất quá cũng chỉ hơn hai mươi tên khất cái, địa bàn cũng chỉ có một góc của thành tây.Đối với sự nghiệp phía trước, Y Sơn Cận không phải nhiệt tâm cho lắm, cũng không nghĩ hướng tiếp tục phát triển, bởi vậy hắn cũng không có hứng thú, chỉ cần trông nom thật tốt những kẻ dưới tay mình là được .
Dù sao cái bang cũng trải khắp thiên hạ,tìm hiểu tin tức thật sự là khá tốt, Y Sơn Cận điều tất cả thuộc hạ ra ngoài, để cho bọn họ hỏi thăm tin tức của các môn phái tu tiên .
Bất quá mấy tên tiểu khất cái cũng là phàm nhân,chỉ có thể lân la các tửu lâu mà hỏi thăm,các tin tức thu được một điểm giá trị cũng không có.Duy nhất một tiểu khất cái tại ven đường nghe người ta nhắc tới cái tên "Băng Thiềm cung", tựa hồ là một tu tiên môn phái từ rất xưa, thế lực cường đại, không ai dám đắc tội.Như vậy tính ra,Tu Tiên giới đỉnh tầng Băng Thiềm cung, thực lực căn bản không phải phàm nhân như Y Sơn Cận có thể rung chuyển được. Đem lực lượng hắn so với Băng Thiềm Cung cũng chỉ như châu chấu đã xe mà thôi.
Y Sơn Cận sớm đã biết cừu nhân lực lương rất cường đại, thế lực sau lưng các nàng vô cùng đáng sợ, nhưng hắn đã có ý báo thù nên điều đó cũng không thể thay đổi quyết tâm của hắn.
Nhàn hạ vô sự hiện tại cũng không có việc gì làm , Y Sơn Cận liền dạy đám thuộc hạ của mình luyện tập bổng pháp .Dù sao trước kia còn nhỏ hắn cũng đã theo các võ sư trong nhà học một ít thương bổng công phu,tuy chỉ là một ít nhưng trình độ so với đám khất cái này cũng là cường hãn hơn rất nhiều.
Cũng có lúc hắn ngồi tại ngôi miếu cổ nát ở một góc nhỏ trong thành chuyên tâm tu luyện tiên pháp Ta Hi Yên để lại.Pháp quyết khắc trên vách động Y Sơn Cận đã vững vàng nhớ kỹ, cho dù không quá rõ ràng cũng không đến nỗi quên mất.Hơn nữa sau một hồi tìm tòi tại động phủ, ngoài ý muốn từ phía dưới một cái bàn nhỏ hắn lại tìm được một quyển sách dính đầy tro bụi, tựa hồ là không được người ta coi trọng , bị tiện tay ném loạn ở chỗ này.
Dù không được Tạ Hi Yên coi trọng nhưng đối với phàm nhân như Y Sơn Cận nó cũng là một vật phẩm rất trân quý. Trong sách viết một ít tiên quyết hòa ấn thuật, Y Sơn Cận xem không hiểu nhiều, cho dù đã hiểu cũng không có biện pháp tu luyện.Bởi vì linh lực không đủ , cho dù có vận thủ quyết, niệm ra chú văn, cũng không hề có tác dụng nếu sơ sầy còn có thể bị cắn trả .Bất quá trong đó có một đoạn, ghi lại pháp quyết rõ ràng dễ hiểu,gồm chín tầng, vừa lúc hợp cho người mới gia nhập Tu Tiên Giới như Y Sơn Cận tu luyện.
Tạ Hi Yên lúc đầu cũng luyện qua công pháp này ,sau đó tu vi đại thành , kiến thức tăng trưởng tùy tiện tu sửa một chút, lấy tên là "Hải Nạp công".
Y Sơn Cận biết đây là nhập môn công pháp, đương nhiên muốn bắt tay tu luyện, mỗi ngày dẫn thiên địa linh khí vào cơ thể, luyện hóa thành linh lực của chính mình;hy vọng có một tu luyện đại thành, hảo đi tìm Băng Thiềm cung, báo thù mối hận bị cưỡng gian ba năm đến chết!
Hắn chuyện áo cơm, đều có vài tên khất cái phụ trách cung ứng.Mấy ngày này ,Y Sơn Cận thống lĩnh bọn tiểu khất cái đến đoạt mấy địa bàn lân cận,vững vàng nắm gọn trong tay cả khu vực thành tây, bởi vậy uy tín cũng manh mẽ được tạo dựng.
Tu luyện hơn một tháng, còn không thấy hiệu qua gì.Y Sơn Cận biết không thể sốt ruột, nếu như tu tiên dễ như vậy, e rằng mọi người đều đi tu tiên, trường sinh bất tử rồi.
Y Sơn Cận đang ngồi trong miếu tĩnh tâm tu luyện,, đột nhiên nghe thấy bên ngoài có một trận nhốn nháo âm thanh liền thu công đứng dậy đi ra cửa xem.
Trước mắt là một đám bộ hạ năm, sáu tên khất cái vây quanh một hài tử quần áo rách rưới,buộc hắn hướng ngôi miếu đổ nát đi tới.
Y Sơn Cận nghi hoặc nhìn thoáng qua, hướng tên mặt đên cầm đầu hỏi: "Tiểu Hắc, chuyện gì xảy ra?"
"Tiểu Hắc" vốn là ký danh, bởi tên mình là gì chính hắn cũng đã quên, từ nhỏ làm cô nhi, được người ta kêu như vậy, cũng thành quen rồi.
Thấy Y Sơn Cận hỏi, Tiểu Hắc cuống quít khom người thi lễ, cung kính bẩm báo:
"Sừ Hòa bang chủ, người này đến địa bàn của chúng ta xin cơm, cự nhiên chưa có đưa tiền bảo hộ, bọn thuộc ha liền mang lại đây xin mời bang chủ xử trí!"
"Sừ Hòa bang chủ", kỳ thật chính là danh tự của Y Sơn Cận. Bởi hắn bị người cưỡng dâm ba năm xấu hổ cùng cực không mặt mũi nào đối mặt với liệt tổ liệt tông ,dứt khoát ẩn đi tên cũ coi như Y Sơn Cận ngày xưa đã chết,chính mình dùng tên giả, sau này dù mất mặt cũng chính là mất mặt họ "Sừ" mà thôi.
Lúc đầu giết chết bang chủ tiền nhiệm, Y Sơn Cận dùng chính là cây cuốc kiếm được ven bờ ruộng, ruộng đồng lại đầy lúa chín, sở dĩ thuận miệng hắn nói chính mình họ "Sừ", tên một chữ "Lúa" .Về phần trên đời này rốt cuộc có hay không họ Sừ, hắn căn bản là không quan tâm, mà mấy tên khất cái cũng không dám tỏ vẻ hoài nghi, tên này cứ thế mà hình thành.
Y Sơn Cận liếc mắt nhìn hài tử một cái, xem nàng ước chừng vào khoảng mười một mười hai tuổi , dung mạo xinh xắn ,nhưng quần áo rách nát,hiện lên trên mặt đều là vẻ kinh hoảng.
Y Sơn Cận vốn là công tử của một phú hào,xem qua y phục của nàng biết ngay nàng có lẽ xuất thân từ hào hoa khuê các,chỉ là hiện tại thành cái dạng này,nhiễm đầy bùn đất nếu không tinh ý quả thật rất khó phát hiện.
"Ngươi tên là gì, đến nơi này làm gì ?" Y Sơn Cận kéo dàithanh âm hỏi, mấy ngày nay làm bang chủ, đã đem khí chất vương giả của hắn bồi dưỡng khá nhiều, giơ tay nhấc chân cũng rất có uy thế.
"Ta, ta..." Tiểu hài hổn hển nói nhưng thanh âm lạu rất thanh thúy,hết sức dễ nghe.
Tiểu Hắc thấp giọng nói: "Khởi bẩm bang chủ, tiểu cô nương này trông bộ dáng xinh xắn ,hỏi cái gì cũng ú ớ không biết. Theo ý thuộc hạ, bang chủ một người ở không tịch mịch, không bằng giữ ả lại hầu hạ bên người... Bằng không, bang chủ đem nàng vào phòng, buổi tối hảo hảo mà hưởng thụ ?"
Y Sơn Cận lấy làm kinh hãi, trừng mắt to nhìn Tiểu Hắc trên mặt dâm tà tươi cười, đột nhiên giận dữ , hung hăng bạt tai đem hắn đánh ngã trên mặt đất, nổi trận lôi đình địa hét lớn:
"Cầm thú !Cô nương này còn nhỏ như vậy, ngươi bảo ta cưỡng gian nàng! Không sợ xảy ra án mạng sao?"
Tiểu Hắc rưng rưng trả lời:"Trong phủ Lý viên ngoại ở thành đông lần trước có tiểu nha đầu so với nàng còn nhỏ hơn vài tuổi, đêm đó cũng kêu la thảm thiết, hiện tại cũng không có chết mà!"
"Ngươi còn dám nói!" Y Sơn Cận , nhớ tới bi thảm tao ngộ của chính mình lúc đầu,không khỏi tim như bị đao cắt, liên tục giẫm đạp khiến Tiểu Hắc kêu gào thảm thiết,vội vàng ly khai.
Y Sơn Cận chế trụ lửa giận, biết cứ đánh như vậy, chỉ sợ thật sự xảy ra án mạng, cũng mặc cho hắn né ra không truy đuổi.
Mấy ngày này,hắn phát giác chính mình tính tình táo bạo hơn rất nhiều, thường xuyên không khống chế được lửa giận.
Kỳ thật cũng khó trách, hắn vốn là hài tử, được người nhà yêu thương,cuộc sống muôn vàn hạnh phúc .. Ai ngờ gặp đại biến, bị hai thầy trò Ân Băng Thanh chà đạp nhiều năm,chính là người bình thường cũng bị hành hạ đến tâm lý biến thái ,huống chi khi đó hắn mới là thiếu niên.
Từ sau đó, hắn đối với đề tài này cực kỳ mẫn cảm, lần trước tên bang chủ xấu số cũng muốn học theo hành vi của hai tiên nữ kia nhưng lại không có bản lĩnh, kết quả bị hắn giận dữ giết ngay tậi trận.Dù biết giết người là tội lớn,hắn cũng không để trong lòng. Dù sao hắn cũng chỉ còn một mạng,người nhà ban bè thân thích đều mất hết rồi, hiện tại đều chỉ vì báo thù mà nhẫn nại tiếp tục sống, có chết hay không đều không có gì quan trọng cả.
Y Sơn Cận tức giận trừng mắt nhìn mấy tên khất cái đang bao vây tiểu cô nương kia, thân thủ nhanh chóng đảo qua đi vào giữa, hỏi: "Có đói bụng không? Ngươi từ đâu đên đây?"
Tiểu hài gật đầu, nói: "Đói,mấy ngày nay ta chưa được ăn cái gì!"
"Lại đây, ăn cơm!" Y Sơn Cận phân phó đám khất cái mang đồ ăn lên.Hắn là bang chủ, đương nhiên ăn là ăn loại thức ăn tốt nhất. Mà tiểu cô nương nhờ hắn phân phó mà cũng được một bữa no bụng.
Vừa ăn, Y Sơn Cận vừa giảng dạy, báo cho nàng biết trách nhiệm cùng nghĩa vụ của một khất cái.
"Đã ăn no rùi có phải không? Đây là quy củ của chúng ta, không tự vận động thì đừng nghĩ có cơm ăn! Hàm Hàm, ngươi mang theo nàng,dẫn nàng đi trên đường xin cơm, đừng để cho nàng bị người ta khinh bạc!"
Ngồi ở đống lửa đối diện , tên khất cái bị câm Hàm Hàm gật đầu, a a oa oa mà tỏ vẻ nhưng tuyệt không có dũng khí đi ngược lại lệnh của bang chủ .
Y Sơn Cận quay đầu khẽ liếc tiểu cô nương một cái, phát hiện nàng quả thật dung mạo mỹ lệ, khí chất thanh lệ thoát tục, quả thật nếu cứ như vậy đi xin cơm trên đường, nói không chừng sẽ có phiền toái.
Y Sơn Cận vận thân thủ nắm một ít cát bụi trên đất, tiện tay xoa đều trên mặt nàng.Tiểu cô nương kinh hoàng trừng to mắt, cũng không dám trốn, tùy ý để hắn trên mặt sờ tới sờ lui,bôi đầy đất cát lên mặt, che lại nguyệt mạo của nàng.
Y Sơn Cận chầm chậm bảo nàng:: "Đừng để lộ dung mạo thật sự của nguơi trước mặt người khác, tránh chút phiền toái! Nói cách khác,nếu để người khác biết nói không chừng sẽ có cái loại biến thái sắc ma coi trọng ngươi, đem ngươi kéo về nhà đặt ở trên giường, mạnh mẽ cưỡng bức, khiến ngươi đau đến muốn chết! Sở dĩ vậy ta mới đem mặt ngươi bôi đen, đã rõ chưa?"
Nàng mềm mại gật đầu, cũng không biết nàng nghe có hiểu không nữa.
"Được rồi, báo danh đi! Nếu gia nhập Cái Bang ta,không thể đến một cái cá danh cũng không có chứ hả?"
"Ta, Ta đều không nhớ rõ ..." Cô gái cúi thấp đầu, rất không có ý tứ tự nói: "Từ trước đến giờ, một điểm ta cũng đều nghĩ không ra rồi."
"Hả?" Y Sơn Cận lệch đầu nhìn chằm chằm nàng hồi lâu, nói: "Được rồi, ngươi không nói cũng được, tùy tiện ngươi. Uh, ta đây cho ngươi một cái tên đi!"
Hắn ngẩng đầu nhìn trời, thuận miệng nói: "Dù sao hiện tại cũng là giữa trưa, ta lại thu nhận ngươi, thôi thì gọi là "Đương Ngọ" đi!"
"Tên rất hay a, tên rất hay! Sừ Hòa bang chủ quả nhiên có học vấn, cái tên quả thật có ý nghĩa!" Một đám khất cái ầm ầm hô hào, liều mình nịnh nọt Y Sơn Cận.
Đã có 54 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Trương đại thiếu gia