“Nè, có bao giờ cậu cảm thấy, một nam một nữ cùng sinh tồn trên hòn đảo hoang sẽ rất lãng mạn không !?”
Những cuộc đối thoại của hai người luôn bắt đầu bất chợt với vô số câu hỏi vu vơ của Linh, và thường thì anh chàng này sẽ kết thúc nó trong một câu sau đó:
“Thứ nhất, hòn đảo này không hề hoang. Thứ hai, việc của chúng ta không phải là sinh tồn, mà là tìm cách đưa cậu ra khỏi đây.”
Tường vung vẩy thử cánh tay băng bó như xác ướp kia lãnh đạm đáp lại, sau khi cảm thấy ổn định rồi mới dứt khoát tháo xuống mấy thứ cố định lằng nhằng trên tay kia. Dù sao cũng không có bông băng thuốc đỏ, chỉ cần xương được cố định lành lại, vết thương ngoài ra phục hồi đều do vấn đề thể chất, đối với hắn, lành lại chỉ là chuyện từ chiều đến tối.
“Nhiều lúc tôi tự hỏi, cậu có phải là đàn ông thật không vậy !?” Linh chống cằm trên một tảng đá lớn bằng phẳng, lười biếng vung vẩy hai chân nhẹ nhàng, bên cạnh là nước suối chảy róc rách. Đây là con suối thứ hai họ thấy được trên đường đi, nước vẫn trong veo mà tinh khiết như vậy, chảy qua bề mặt toàn những viên sỏi nhỏ sáng sáng rất mềm mại.
“Về mặt sinh lý thì...” Tường vẫn lạnh nhạt trả lời như thường lệ, nhưng lập tức dừng miệng nghiêng đầu qua bên, một viên sỏi nhỏ lướt sát qua vành tai của hắn, để lại tiếng gió thổi mấy sợi tóc phần phật.
Linh ném xong một viên đá thì buồn bực nói:
“Thôi, chả muốn nghe nữa.”
Dường như mình chưa đánh trúng hắn được một lần nào, ngoại trừ khi hắn cho phép, cảm giác uất ức này nên tìm cái gì mà xả đây. Thiếu nữ ảo não thầm nghĩ, trả lại không gian yên tĩnh cho hai người.
Nhờ đó mà Tường mới có chút thời gian rảnh rỗi để nghĩ về mái tóc vẫn còn đang trắng xóa của mình. Dù hào quang trên cơ thể hắn đã lại ẩn đi, nhưng mái tóc bị đổi màu thành trắng còn muốn hơn tuyết này vẫn còn đó, là dấu ấn hữu hiệu nhất cho sự hiện diện của kẻ “đồng loại” kia.
Có người mang loại ánh sáng giống với hắn tồn tại trên đảo. Và theo những gì hắn biết thì ánh sáng này chỉ được phép tồn tại trên một người. Cũng tức là nếu có gặp phải nhau, hai luồng sáng chắc chắn sẽ dung hợp lại.
Nhưng sau khi dung hợp nó sẽ trở về với ai !?
Dĩ nhiên là với người còn sống rồi.
Chưa gặp mặt đã được định trước sẽ không được đội trung trời thế này, quả thật rất phiền toái. Giống như vô cớ đang đi trên đường lại có đứa nhào ra đòi báo thù cho tổ tiên từ thời vượn cổ của nó chết trên tay tổ tiên thời đó của mình vậy.
Cũng may sự hấp dẫn của thứ ánh sáng chung nguồn gốc kia lại đột ngột biến mất, có thể là do người sử dụng đã kiệt sức, hoặc được một sức mạnh nào đó che phủ. Nhưng dù như vậy thì sớm muốn gì nó cũng sẽ xuất hiện lần nữa, lúc đó hắn sẽ lại thành một cái bóng đèn tỏa ra hào quang rực rỡ. Chưa nói đến vấn đề thẩm mỹ, chỉ cần bia ngắm nổi trội như vậy xuất hiện ở chỗ nào dễ thấy, hấp dẫn đám côn trùng ưa thích ánh sáng tìm tới, vậy kỳ lẩn trốn trên hòn đảo này của hắn cũng sẽ tới thời bế mạc.
Xem ra phải nhanh chóng tìm ra kẻ kia rồi cho hắn ngủ yên một giấc vậy.
...
Trong một hang động âm u, dưới ánh nến leo lét, có hai thiếu niên ngồi đối diện nhau. Ánh sáng từ cây nến bập bùng tỏa ra trong nền hang ẩm ướt, soi tỏ khuôn mặt không lấy gì làm tuấn tú lắm của bọn họ.
Một trong hai người mặc trang phục giống như những dảy vải được buộc vào nhau ở giữa hai chân và vòng quanh hông, mang thêm vài cái túi bằng vải đeo trên vai để đựng đồ dùng cá nhân, nhìn qua rất giống một tên ăn mày chính hiệu. Người còn lại ăn mặc đơn giản hơn, chỉ có độc một chiếc quần dài ống rộng, dể chân và lưng trần, nhưng khắp người hắn có vô số giòi bọ vào côn trùng bò qua bò lại lúc nhúc, giống như một chiếc áo quái dị, nhìn hết sức dọa người.
Hai thiếu niên này khuôn mặt một trắng bệch, một xanh lét, cho dù dưới ánh nến màu vàng bập bùng kia cũng không có thêm chút cảm giác ấm áp nào của sinh vật sống.
Thiếu niên ăn vận như ăn mày kia vẫn luôn nhắm nghiền đôi mắt trong hốc mắt hõm sâu tím tái của mình, thẳng tới khi ánh nến vụt tắt, hắn mới mở mắt ra. Đồng tử hắn sáng rực lên, không có lòng trắng, chỉ tô điểm bởi vài sợi gân máu màu hồng li ty, rất thiếu thẩm mỹ. Hắn cất giọng, chất giọng eo éo như gà mái, lại mang đến cảm giác âm hàn lạnh sống lưng:
“Anacharka, Thần Tiễn thoát rồi !”
Ngồi trên một đám giòi bọ lổn ngổn, thiếu niên được gọi là Anacharka kia nghe vậy cười nhẹ. Hắn cười rất thoải mái, lại có chất giọng khá ấm áp, ngược hẳn với kẻ kia.
“Takeshi thật sự vô dụng, không khác so với chúng ta đoán lắm.”
“Một thân thực lực mạnh mẽ của Thần Tiễn, cuối cùng cũng để chúng ta lấy thôi. Sau trận chiến với Takeshi, hắn ít nhiều gì cũng bị thương một chút chứ !? Racha !?”
Thiếu niên có gương mặt trắng toát cùng hai hốc mắt lõm đen giống như xác sống kia gật đầu:
“Hình như có vẻ hai tay đã bị phế. Nhưng hắn có một linh thú hộ thể, dù chỉ tồn tại dưới dạng linh hồn, nhưng vẫn rất mạnh.”
“Ha !?” Anacharka ngạc nhiên.
“Nhìn hình dáng, có vẻ như là rồng.” Racha trầm ngâm một chút rồi miêu tả lại những thông tin mà mình thu thập được.
“...”
“Hmm, nếu như nó thật sự mạnh như vậy, bao năm nay Thần Tiễn đã sớm sử dụng rồi. Hồi còn ở trong quân đội tham gia mấy cuộc chiến đoạt tài nguyên, hắn đã từng suýt chết mấy lần ở các tinh cầu quặng mỏ, lại có bao giờ thấy báo cáo nào về linh thú như vậy đâu. Cái này khẳng định là có giới hạn gì đó, trong thời gian ngắn chắc chắn không thể dùng lại lần nữa được đâu.” Anacharka lấy tay gãi gãi mái tóc rối bù của mình, khiến mấy con giòi trên đó rơi xuống đất, chúng lăn lộn vài vòng rồi cong lại như con tôm, sau đó lập tức chết khô.
Racha nhìn thấy một màn này, nhíu mày hỏi:
“Lại nữa à !?”
Anacharka cười ảo não:
“Ừ, hòn đảo này rất kỳ quái, bất cứ sinh vật gì không phải con người ở đây đều bị hấp thu sức sống không ngừng. Nếu mấy con giòi này không bám vào người anh, liên tục rút đi sức sống để bổ xung, chỉ sợ cũng đã sớm chết hết rồi. Nhưng cứ để tình trạng này kéo dài, chỉ sợ có mấy cái mạng nữa cũng không đủ mất.”
“Cổ độc của người Thái khiến cả thế giới khiếp sợ không ngờ lên hòn đảo này lại yếu ớt như vậy. Cái này đúng là... chuyện đó có ai ngờ.”
Racha hạ giọng an ủi:
“Đừng lo, anh trai, chỉ cần tìm được Thần Tiễn, hấp thu sinh mạng và sức mạnh của hắn, anh không cần phải sống với đám giòi bọ này nữa. Trước mắt cứ lấy tạm tinh hoa huyết nhục của những người này bổ xung đi.”
Hắn vừa nói vừa đánh tay, phía sau lưng Racha có mấy người đờ đẫn đi đến, lần lượt xếp hàng, tự đưa dao lên cổ mình cắt mạnh một đường, khiến máu phun ra như người ta đào trúng mạch nước ngầm. Máu bắn lên người Anacharka, khiến lũ giòi bọ nhung nhúc cùng rít lên những tiếng hưng phấn, thi nhau hút lấy những chất lỏng dào dạt sức sống ấy. Anacharka nhún nhún vai có vẻ vô tội, khuôn mặt bình thản vô cùng.
Nhưng chẳng mấy ai biết, đám giòi bọ liên tục hút lấy máu bám trên cơ thể hắn kia không dễ dàng thỏa mãn như vậy, mỗi lần cho ăn thì vài mảng thịt của hắn cũng dần dần trôi vào bụng chúng nó.
Tự biến mình thành cái tổ đã đủ ghê tởm, nhưng để có thêm chút chiến lực trên hòn đảo này, lại phải tự biến mình thành thức ăn cho thứ vũ khí kinh khủng này nữa, âu cũng là một loại bi ai chẳng mấy người chịu đựng được.
Nhưng Anacharka chẳng mấy bận tâm, hắn lên đảo này để giúp em trai hoàn thành mơ ước, cùng lắm cũng chỉ đổi một cái mạng mà thôi, không quá quan trọng. Hơn nữa với khả năng thao túng sóng não của em trai, chỉ cần cử một đám “con rối” tiến hành lùng sục tìm kiếm một hồi, chắc chắn sẽ phát hiện ra Thần Tiễn, nguồn dinh dưỡng đang trốn chạy và cực kỳ yếu ớt kia.
Đến lúc đó cái mạng chẳng quan trọng lắm này chắc vẫn có thể giữ lại thêm một thời gian rồi.
...
Ngoại trừ Linh và Tường vẫn còn nghỉ ngơi nghĩ ngợi linh tinh, những người khác đều âm thầm hay cuồng nhiệt gia tăng số lần hoạt động của mình lên, khiến vô số cuộc trạm chán lớn nhỏ diễn ra với tần xuất ngày một dày hơn.
Một hồi mưa rơi như tên lửa bạo tạc với diện tích ảnh hưởng quá rộng lớn khiến những kẻ mải miết ẩn núp chơi trò ôm cây đợi thỏ bắt đầu thấy áp lực.
Trên đảo này có vô số kẻ rất mạnh, cũng có vô số kẻ thông minh hay tự cho là thông minh. Nếu cứ như cũ núp một chỗ chờ ai không may đi qua để cắn trộm thì đến bao giờ mới mạnh mẽ lên được.
Thần Tiễn và Takeshi đã dùng một lượt đánh lén, đánh hội đồng và phản công thảm thiết của mình để chứng minh rõ ràng sự cách biệt vô cùng lớn của giai tầng thực lực.
Trong lúc có vô số kẻ hì hụi cắn trộm được vài ba mạng lẻ tẻ, sẽ có vô số người quanh minh chính đại đi săn, dùng chính bản thân mình làm mồi nhử để hấp dẫn tới vô số con mồi, từ đó ngày càng tiến bộ hơn.
Dù có nguy hiểm, nhưng thu hút người, gặp người, rồi giết người cướp tinh hoa tính mạng mới là cách nhanh nhất để tăng cao khả năng sống sót về sau này của mỗi người.
Khởi đầu yếu ớt đến đâu cũng chưa chắc đã quan trọng bằng số mạng giết được và số tinh hoa hấp thụ được.
Chỉ cần hấp thụ được hơn chục kẻ được gắn mác thiên tài khác, tư chất yếu ớt ban đầu sẽ chẳng thành vấn đề nữa.
“Vậy nên giết đi thôi các thanh niên ta ơi, để vũ điệu của sự dã man nguyên thủy nhất cất lên dưới tiếng nhạc của sự chết chóc. Để tự kiếm cho mình một chỗ đứng chân chính trong tầng lớp những kẻ mạnh mẽ mới có tư cách quyết định vận mệnh của mình về sau này.”
Vô số các ca khúc tương tự được ngân nga hay khàn khàn cất lên, lúc trầm lúc bổng, giống như pháo nổ và pháo xì.
...
Nói thì nói vậy thôi, chứ tạm thời chẳng có mấy ai giết nhau cả. Dù là kẻ am hiểu ẩn núp cắn trộm hay kẻ thích phô trương tìm sự kích thích trong chiến đấu, tất cả đều rời vị trí của mình không phải để tìm giết kẻ khác, mà là để tiến hành sục xạo quanh đảo một cách cuồng nhiệt.
Bởi Thần Tiễn, cung thủ mạnh nhất trong lớp thiếu niên thời đại này đã gãy mất đôi tay, thân mang trọng thương bỏ chạy lẩn trốn đâu đó trên đảo.
“Cái này chính là cảnh một con dê béo chạy trốn trước đàn sói đói hung tàn mà.”
“Bất kể là ai, thịt được hắn, hấp thu được tinh hoa của kẻ mạnh nhất ấy, chính là trúng số độc đắc nha.”
“Sau khi hấp thu được rồi ta sẽ không giống thằng ngu đó phơi đầu ra cho thiên hạ bắn đâu, mà sẽ âm thầm làm thịt từng đứa một thẳng cho tới phút cuối cùng ! Hehe.”
Đây là suy nghĩ chung nhất của vô số thiếu niên mang tư tưởng tiến bộ đang điên cuồng lùng sục cả đảo như mò kim cương kia.
Thái độ tích cực này quả thật làm cho cuộc chơi sôi động hơn hẳn.
Tường và Linh đã có ba đợt đụng độ với đám người hăng máu đang tung tăng lùng sục khắp hòn đảo này.
Vốn dĩ Tường đều có thể phát hiện ra trước khi có người tiếp cận trong khoảng 100m, nhưng giống như lần trước đụng độ với Radiz, hơi thở mạnh mẽ và dồn dập của Linh đã tố cáo cả hai người, ẩn nấp chẳng có ý nghĩa gì cả, vì người trên đảo này đều là thiếu niên thiên tài đã được lựa chọn kỹ càng nhất của mỗi quốc gia. Việc nghe tiếng thở phán đoán vị trí kẻ địch đối với họ chỉ là một bữa ăn sáng.
Nhưng dù đụng độ ba lần, chẳng có trận chiến nào xảy ra. Trong lúc cả đảo đang cùng tru lên dữ tợn hóa thành chó sói để đi săn tìm con cừu Thần Tiễn đáng thương đang trọng thương kia, việc giao tranh với một kẻ đầu tóc kỳ dị, toàn thân nhìn không rõ thực lực như Tường, lại cộng thêm một đứa con gái rất có thể là đang giả vờ yếu đuối như thế kia là rất không sáng suốt.
Lên được đảo này làm gì có ai yếu ớt, cũng chỉ có năm kẻ đứng đầu có tư cách xem thường kẻ khác mà thôi.
Biết đâu trong lúc mình lãng phí thời gian đánh đấm ở đây, Thần Tiễn đã bị người ta tìm được rồi, như vậy quá oan uổng. Nên biết với lượng tinh hoa tính mạng của Thần Tiễn, tính sơ cũng phải bằng một đám thiếu niên khác cộng vào, vậy nên chỉ cần xuất hiện ở chỗ hắn chết thôi, chắc chắn cũng sẽ được hưởng xái một luồng, như vậy là ấm rồi.
Vì thế hai người hữu kinh vô hiểm, trải qua ba đợt càn quét như không, có tên đi qua còn gật đầu chào hỏi, lễ phép một cách hiếm hoi.
Nhưng việc gì cũng có ngoại lệ của nó, tới lần thứ tư đụng độ, hai người gặp một tên lính dã chiến mặc quân phục kẻ xọc rất rối mắt. Tên này giống như con đực lâu ngày không được tơ, hoặc có thể là bị bầu không khí chém giết trên đảo này làm cho tính cách đã lệch lạc tới biến thái rồi, vừa nhìn thấy Linh là hai mắt đã long lên sòng sọc, nhào tới muốn đòi giao lưu kết hợp.
Kết quả !?
Dĩ nhiên là bị Tường ở một bên vụt cho một cú vào gáy, vỡ sọ chết tươi.
Vì việc này mà hai người lại cãi nhau hồi lâu. Tất nhiên kết thúc vẫn là cô gái chán nản bất lực mà thu quân.
Tính cách của Tường rất quỷ dị, nói năng và làm việc không hề theo một quy tắc nào. Có đôi lúc rất đần, lại có đôi lúc sắc sảo đến đáng sợ, duy chỉ có một điểm từ trước đến nay không thay đổi, đó là một khi hắn đã ra tay, thì vô cùng tàn nhẫn và quyết liệt. Bất kể đối thủ là ai, đa phần đều chết trước khi hiểu chuyện gì đã xảy ra, chính là chết rồi vẫn chẳng hiểu tại sao mình chết.
Đây là điểm duy nhất Linh không thể nào chấp nhận và quen thuộc được. Dù có bị hòn đảo này hù cho tới choáng váng, cũng làm cho khả năng nhìn và chấp nhận của cô tăng lên rất nhiều, nhưng cứ cái kiểu thấy ai có ác ý là phát vé lên bàn thờ cho người đó như thế này, quá sức dã man và vô nhân đạo. Vô nhận đạo chính là không giống con người nữa, không thể chấp nhận được.
Dĩ nhiên với skill giả ngu siêu cấp của Tường, cái sự bất mãn này chỉ như gió thoảng qua tai, vào một bên rồi ra hết một bên.
Cũng không ai ngờ, vì cái việc mà hai người cho là việc nhỏ này, một loạt các phiền toái sau đó nối đuôi nheo kéo đến liên miên không dứt, khiến vô số người đau đầu không thôi.
...
Đó là vào ngày thứ ba khi bọn họ lên đảo. Lúc này hai người đã tới được một cái làng nhỏ, kiến trúc như khu ổ chuột ở mấy tiểu quốc Ả rập, tường bằng đất nung, cửa sổ lỗ chỗ. So với mấy cái tổ kiến tổ mối cũng chẳng đẹp đẽ hơn là bao.
“Ối, tại sao trên đảo lại có kiến trúc thế này !?”
Sự lạ thế này, dĩ nhiên cô gái phải hỏi.
“Tại vì hòn đảo này trước đây được xây dựng để một nhóm người lớn có thể tránh nạn.”
“Tránh khỏi cái gì !?”
“Người ngoài hành tinh.”
Linh thức thời không hỏi nữa, vì có một dự cảm mãnh liệt rằng khi rõ ràng mọi thứ về Tường hay về hòn đảo điên khùng này, bản thân cô sẽ bị cuốn vào một vòng xoáy ác mộng nào đó không lối thoát. Thế nhưng cô gái này đã hồn nhiên quên mất, mình còn chưa thoát khỏi vòng xoáy, lấy gì để lo lắng sẽ bị nó cuốn vào nữa đây.
Và rất nhanh, cơn lốc xoáy ác mộng lại tiếp tục kéo đến, khiến thiếu nữ đáng thương lại một lần nữa giương mắt nhìn ngắm cuộc đời đen tối còn muốn tối hơn cái tiền đồ chị Dậu.
Bọn họ đang đứng trên một con đường lát sỏi, nhìn không đẹp lắm, nhưng dẵm lên rất thoải mái vì huyệt ở bàn chân được kích thích. Lý ra ở chỗ như thế này, nếu có thể nghỉ ngơi một chút thì cũng không tệ, thế nhưng cái gã thanh niên ở cuối con đường kia hẳn là không cho phép rồi.
Đường dài khoảng hơn trăm mét, hai người đứng một bên, gã thanh niên đô con với làn da nứt nẻ thô cứng ấy đứng một bên. Ánh mắt Linh đảo loạn tìm chỗ trốn, ánh mắt Tường vô cảm lạnh băng, ánh mắt hắn... giống như con sói tìm thấy mồi ngon, đang cong lên thích thú.
Hắn không nói không rằng, đã thình lình đứng ở đó chặn đường bọn họ, giống như thợ săn rình sẵn. Một khi đã quyết định hiện thân kiểu như vậy, hiển nhiên là người này phải nắm chắc thứ gì đó, lần này phiền toái rồi.
“Hắn sẽ bỏ qua cho chúng ta chứ !?” Linh hỏi một câu mà chính mình cũng thấy ngớ ngẩn.
Rất may, người nghe giống như một cái máy tự động trả lời, mặc kệ câu hỏi dù có ngốc nghếch tới đâu:
“Không, hắn bám theo chúng ta từ chiều hôm qua, giờ này mới quyết định ra tay, hẳn là đã biết được...”
Sự hiện diện của người này từ hôm qua Tường đã cảm giác được, nhưng đối phương luôn giữ một khoảng cách an toàn, nên hắn cũng vô kế khả thi, chỉ đành chờ hắn chán nản hay kiêng dè sẽ bỏ đi. Nhưng sau sự kiện gã đặc công xấu số tìm chết ngày hôm qua, việc Linh không có khả năng tự vệ đã lộ rõ. Tường dừng lại không nói nữa, vì theo tính toán logic của Linh mà hắn mô phỏng được, nói tiếp sẽ bị đánh vô cớ. Nhưng vì không bao giờ có cảm giác tò mò, nên hắn không thể lý giải và suy diễn chính xác tâm tình người nghe được.
“Biết được cái gì !?”
Tất nhiên là Linh hỏi vặn.
Tường im lặng hai giây rồi mới đáp:
“Cậu chính là gánh nặng của tôi !”
Bốp.
Quả nhiên, lại bị ăn đánh.
Hắn xoa xoa gáy, dù không đau nhưng vẫn làm động tác này theo bản năng, đang muốn đáp lại, đột nhiên cả người bật tới, ôm lấy Linh lăn qua một bên.
“A.”
Uỳnh...
Ngay chỗ hai người vừa đứng, một cột đất ngọn hoắt giống như mũi khoan đột ngột bắn lên, chỉ kém một chút là xuyên thủng cả bọn họ. Tường và Linh lăn lông lốc một vòng, vừa mới dừng lại thì hắn lại búng người lăn tiếp.
Xoẹt xoẹt xoẹt
Ngay sau đó vô số cột đất nhọt hoắt nối tiếp nhau mọc lên liên tục, tần suất cực nhanh, mũi đất sát sàn sạt cứa vào da lưng hai người, để lại chút vết thương ngoài da.
Tường gập cổ chân một cách quỷ dị, khiến mũi chân chúc xuống đất khi đáng lẽ nó phải ngửa lên trời, gần như xoay cổ chân tới 180 độ, dùng lực ngón chân cái và một ngón tay, búng người bật lên, tránh khỏi cọc đất vừa khít nhô lên. Còn chưa kịp thở thì bên cạnh đã xuất hiện một dải đất nhọn hoắt còn lớn gấp ba lần cọc đất lúc đầu, hiển nhiên đấy mới là sát chiêu chân chính của kẻ đặt bẫy. Vì trên không không thể tránh né được.
Tay phải Tường vung ra, quăng Linh lên mái nhà. Còn tay trái đã triệu tập cây gậy màu trắng như bạch ngọc, nhanh như chớp vụt sang ngang.
Uỳnh.
Va chạm cực mạnh. Cổ tay hắn tê rần, cả người bắn vọt vào vách tường một căn nhà gần đó, xương sống run rẩy kịch liệt, nội tạng bị đè ép muốn hộc máu.
Chỗ hắn vừa bật lên có một mũi đất cực lớn đã cụt mất phần đầu, đây là do phản xạ vụt sang cực nhanh của hắn tạo ra. Nếu không khi vừa mới bật lên, cơ thể không có chỗ mượn lực để tránh né, mũi đất quỷ dị đâm chéo lên từ góc bốn mươi lăm độ này rất có thể đã xuyên thủng hắn.
Vách tường sau lưng đã đổ sập, Tường chống gậy đứng thẳng lên, lắc lắc cái đầu để giũ hết đất cát trên đó xuống, tránh cho chốc nữa giao đấu lại bị cát bay vào mắt mà chết nhảm. Ánh mắt hắn vẫn lạnh nhạt như thường, nhìn về phía thanh niên kia.
Kẻ đó còn đang đút tay vào túi quần, rít một điếu xì gà sành điệu trên cặp môi nứt nẻ. Thấy hắn nhìn sang cũng gật đầu cười đáp lễ:
“Không tệ, thân thủ của mày hôm qua thằng lính đặc công đó đã lấy mạng thử qua, kết quả vẫn làm cho tao đánh giá sai sót một chút. Đặt nhiều bẫy như thế mà chỉ xin được tý huyết như vậy, thật là tiếc quá.”
Tường không đáp lời, chỉ xoay cây gậy một vòng theo thói quen, đưa nó ra sau lưng, cả người thấp trọng tâm xuống, chạy tới như một mũi tên.
Linh đã được ném lên mái nhà, đối với kẻ dùng đất làm vũ khí như thế này, trên đó sẽ tạm thời khá an toàn, chỉ cần giải quyết nhanh tên này là được. Hơn nữa cô ta cũng không thật sự yếu ớt như vẻ bề ngoài của mình, ít nhất là với tính cách đó, vĩnh viễn không bao giờ trở thành kẻ nhu nhược cần cứu giúp cả.
Mắt thấy Tường chạy tới băng băng như một con sóc, gã hút xì gà cười lạnh, vỗ vỗ cái đầu trọc bóng lưỡng của mình phát ra mấy tiếng bốp bốp như người ta chọi đá, lại dậm chân xuống đất.
Uỳnh uỳnh uỳnh.
Cọc đất liên tục mọc lên, cây nào cây nấy nhọn hoắt như mũi kiếm, dễ dàng xuyên qua bất kỳ kiến trúc nào trên mặt đất cản đường chúng nó. Nhưng tất cả đều vô dụng, vì Tường đã căn đúng thời điểm hắn dậm chân xuống đất, chống gậy bật lên trên cao. Cây gậy trên tay lại xoay tròn tụ lực, chuẩn bị giáng xuống một đòn cực mạnh.
“Hô, thật láu cá !”
Gã hút xì gà lại dậm chân, tất cả cọc đất nhọn hoắt đột ngột rung lên ông ông sau đó cùng chuyển hướng, nhắm vào Tường trên không trung, rồi cùng lúc bắn vọt lên.
Hệt như con nhím phi kim.
Bắn cọc đất lên trời như phi đạn là thủ đoạn đối không thường thấy nhất của siêu năng lực gia thuộc thổ hệ, nhưng sử dụng được nhiều như lông nhím thế này, nói lên lực không chế cường hãn vô cùng của gã hút xì gà. Khẳng định vị trí thiên tài với tư cách lên đảo của hắn. Cọc đất bắn lên dày như mưa tên bão đạn. Vòng xoay tụ lực của Tường lập tức bị phá vỡ, hắn bẻ mạnh cây gậy, thứ vũ khí này lập tức tách ra làm hai đoạn ngắn hơn, sau đó cùng vung lên loang loáng. Chuẩn xác đập nát tất cả cọc đất có khả năng uy hiếp tới mình.
Trên bầu trời liên tục phát ra những tiếng vỡ vụn liên tiếp đều đặn và tiếp nối như giông tố ùn ùn trước khí sấm động, sau đó vô số mảnh vụn đất đá bị chấn văng tứ tung khiến nền trời màu xanh bị che phủ bởi bụi đất đậm đặc trong vài giây.
Xuyên qua đám mây, thân ảnh Tường nhanh chóng bổ xuống như phi đạn. Hai cây gậy sau một vòng xoay tròn đã trở thành một cây gậy dài duy nhất, giáng xuống một cú như thiểm điện.
Gã hút xì gà nhíu mày vung tay, một vòng tròn đất đá nhanh như chớp tụ tập, vừa vặn chặn đứng một kích này.
Nhất thời, một tiếng nổ âm vang, bụi mù bốc lên mù mịt.
Lee Ji Won cách trung tâm vùng giao tranh khoảng 400m, sử dụng chế độ ẩn hình của bộ giáp điện tử với công nghệ tiên tiến vượt bậc mình đang mặc, trôi nổi trên không trung nhờ hệ thống phản trọng lực từ đôi cánh xương gai phía sau lưng.
Toàn bộ cảnh chiến đấu chỉ trong phút chốc đã bước vào trạng thái căng thẳng vô cùng kia được hệ thống quét hình 3D thu lấy không xót điểm nào, truyền thẳng tới kính bảo hộ che nửa khuôn mặt hắn, giống như đang xem phim cận cảnh. Vừa xem hắn vừa nhíu mày, lại chạm nhẹ lên vòng tròn trên mũ bảo hiểm ở tai, thứ này lập tức phát ra ánh sáng xanh lục cùng một tiếng bip nhẹ.
“Ji Jine, thế nảo rồi !? Kết quả phân tích đã có chưa !?”
Phía bên kia vang lên giọng nói của một cô gái:
“Hắn chưa dùng hết khả năng, rất khó phân tích. Nhưng kết quả sơ bộ tổng kết lại thế này, anh xem qua đi !”
“Ừ, chuyển dữ liệu qua đây xem.”
Bíp.
Trên kính bảo hộ của Ji Won hiện lên một bảng thông tin nhỏ, ghi rất vắn tắt:
Trích:
Tên: ???
Quốc tịch: Việt Nam (Căn cứ vào khẩu hình khi nói chuyện)
Tuổi: ???
Tố chất thân thể: 8.6x
Tốc độ phản xạ (thấp nhất): 150m/s.
Tốc độ phản xạ (cao nhất): ???
Khả năng đặc biệt (dự đoán): Khống chế photon* - Điều khiển Ki** – Kỹ xảo phát lực.
“Tại sao lại là khống chế Photon !?” Ji Won hiếu kỳ hỏi:
Cô gái bên kia nghe thấy vậy thì trả lời một tràng như đạn bắn:
“Vốn dĩ đầu tiên chúng ta dự đoán năng lực của hắn là ánh sáng, hay cái gì đó đại loại thế. Nhưng từ khi hắn đánh ra luồng sáng hủy diệt Radiz kia, kết hợp với khả năng triệu tập cây gậy trong chớp nhoáng của hắn, nếu chỉ điều khiển ánh sáng không thôi thì không thể nào làm được.”
“Cây gậy đó là thực thể, và khi hắn triệu tập không thấy có bất cứ dấu hiệu mất ổn định nào của không gian cả, thế tức là nó vẫn luôn ở không gian này. Vậy bình thường hắn giấu nó đi đâu !? Cho dù có sử dụng ánh sáng khiến nó trở nên vô hình thì cũng vẫn phải cầm nắm chứ !? Nếu xem kỹ lại đoạn video lúc cây gậy biến mất, có thể thấy được cảnh nó từ từ phân giải. Những cái hạt sáng đó bay ra sau khi phân tích đều không có cấu trúc nguyên tử nào cả. Không phải nguyên tử phân tử mà lại ở dạng hạt, kết hợp với khả năng bẻ cong ánh sáng để ngụy trang và giấu gậy hắn dùng lần trước, chỉ còn hạt photon là hợp lý nhất thôi. Cây gậy đó chín phần là do photon bị siêu năng lực của hắn triệu tập, cố định lại mới thành thể rắn như vậy. Chưa kể ánh sáng cuối cùng hắn đánh ra biến ra Radiz thành một đống cặn bã cũng chẳng còn kia, có thể chính là phản ứng do hạt photon bị nén kịch liệt tới mức vỡ vụn cấu trúc vốn có của nó, dù chưa có thực nghiệm nào cả, nhưng nếu so sánh với plasma chỉ có mạnh hơn chứ không kém. Cũng may ánh sáng đó cần thời gian nén khá lâu mới có thể vận dụng, vì thế tuyệt đối đừng cho hắn thời gian để thở dốc....”
“Dừng dừng dừng...” Ji Won xoa mồ hôi trán.
Quá sai lầm, đọc bản tổng kết đáng lẽ là nên thỏa mãn rồi, đúng là không nên yêu cầu khoa học gia giải thích bất cứ điều gì dù là vụn vặt nhất, nếu không bộ não sẽ bị đả kích tới mức tiến hóa lùi mất.
Đầu bên kia cũng thở dốc kịch liệt, vì nói một hơi quá dài và quá nhiều. Nhưng sợ thông tin mình cung cấp không đầy đủ có thể dẫn tới kết quả xấu ngoài tầm kiểm soát, cô ta vẫn kiên trì nói, chỉ là ngắn gọn và nhẹ nhàng hơn rất nhiều:
“Còn một loại năng lực nữa, không chắc đây có phải siêu năng lực hay không, nhưng cũng nên lưu ý: Hắn rất có khả năng có được giác quan thứ sáu siêu nhạy. Cái này có thể là do kinh nghiệm chiến đấu nhiều năm hình thành, loại khả năng này cũng thường thấy ở các lính đặc công cao cấp. Nhưng cũng có thể là hắn có được khả năng gì đó giống như dự cảm, hay biết trước.”
“Lấy Radiz làm ví dụ, hắn có siêu năng lực gia tốc, người bình thường tới cái chéo áo của hắn còn không chạm tới được, thế mà lại tự đâm đầu vào gây gậy người ta chôn sẵn những hai lần tới choáng váng, sau đó chưa kịp định thần đã bị hất tung lên. Chân không chạm đất thì tốc độ cao mấy cũng chỉ để làm cảnh mà thôi. Người này từ khi bước ra đón lấy đầu lâu của Roy Roland đã tính trước hết tất cả, Radiz ngay khoảng khắc chạm mắt với hắn đã chết tới chín phần mười rồi. Bất kể thứ gì làm cho hắn đoán trước được nhiều thứ như vậy, kinh nghiệm hay siêu năng lực gì đi nữa, kết hợp với thể năng, tốc độ phản xạ và siêu năng lực ánh sáng kia đều giống như gắn thêm cánh cho con hổ vậy.”
“Vậy nên, nhớ kỹ lấy Ji Won, lúc chiến đấu tuyệt đối đừng lại gần hắn.”
...
Xuyên qua tầng mây bụi mù, hay cây gậy trên tay Tường đã tổ hợp lại nhanh như chớp, hắn nắm chắc cán gậy, cả người cong lên giống như một cây cung hữu lực, đột ngột phật ra, giáng xuống một đòn sấm sét.
Uỳnh.
Tên hút xì gà ngay lập tức đã phản xạ, vung tay khiến đất đá bị kéo lên hình thành một bức tường cấp tốc chắn trước mặt hắn, vừa hay tiếp lấy một gậy này, kết quả là một hồi nổ mạnh như tạc đạn bạo phá. Nhưng với thể trọng khá lớn của mình hắn, vẫn đứng vững nhìn bức tường bị đánh vỡ, còn thiếu niên tóc trắng kia bị phản lực hất văng ra xa.
Hắn nhếch mép nở nụ cười chế giễu. Cận chiến với siêu năng lực gia thuộc thổ hệ - được xưng là có tính phòng thủ cao nhất trong bảy đại nguyên tố, đúng là kém hiểu biết.
Tường thật sự không đột phá được lớp phòng ngự của tên hút xì gà, dù một kích vừa rồi hắn đã đánh với toàn lực. Hắn bị dư lực chấn bay ra đằng sau trong tư thế treo ngược. Hổ khẩu ở tay một lần nữa rách toạc vì không chịu được áp lực quá lớn. Xương tay mới lành lại sắp sửa nứt ra.
Nhưng hắn chỉ thản nhiên như không, tách cây gậy ra làm hai nửa một lần nữa, quăng một nửa về phía sau lưng mình, từ eo phát lực mạnh mẽ khiến cả người lại cong lại, hai chân chuẩn xác đạp lên cây gậy vừa được ném ra sau lưng, như một chiếc lò xo lại bật tới phía trước nhanh như chớp, giống như tên lửa bỏ một bộ phận để tiếp tục bay vút đi.
Chỉ trong một chớp mắt, thậm chí nụ cười chế giễu của tên hút xì gà còn chưa kịp nở ra hết, dĩ nhiên lớp phòng hộ bằng đất đá cũng không thể mở lại kịp thời. Gây gậy của Tường đã che lấp toàn bộ ánh sáng trước mặt hắn, giáng vào đó một cú thô bạo nhưng chuẩn xác vô cùng.
Crac...
Nếu là đầu của một người bình thường, sau cú đánh dã man này chỉ sợ đã bay đi mất, hoặc có còn may mắn được ở lại trên cần cổ thì cũng đã bị đánh lõm vào. Thế nhưng tố chất thân thể của gã hút xì gà quá tốt, một gậy này chỉ đánh lệch mặt hắn đi một chút, khiến điếu xì gà văng mất, còn lại một chút máu cũng không thấy hắn ra.
Bị đánh bất ngờ như vậy dù không chí mạng cũng phải thấy choáng váng. Gã đô con ấy hét lớn vung tay theo bản năng, đấm tới phía trước thật mạnh.
Tường xoay tròn như một khối bông vụ, vừa vặn lăn trên cánh tay to như cột nhà của hắn tránh thoát cú đấm nặng như đạn pháo này. Bức tường đất mới vừa rồi đỡ đòn cho hắn có vẻ kiên cố vô bì, vừa hay nằm trong tầm công kích lập tức bị chấn vụn, chẳng cản lại được tới một giây. Tố chất thân thể của hắn so với tường đất kia còn muốn kinh khủng hơn rất nhiều lần, chính là con giáp xác có lớp vỏ cứng như kim cương, hung hãn chẳng sợ bất cứ loại công kích gì.
Bị một đấm này giáng trúng, chỉ sợ toàn bộ phần cơ thể tiếp xúc sẽ bị chấn cho tan nát, đừng mong sống sót.
Tuy nhiên, đấy là trong trường hợp đấm trúng.
Tường xoay tròn trên cánh tay hắn, chớp mắt đã áp sát lại gần trong khoảng 20cm, bàn chân giống như pháo thăng thiên đá lên, khiến lực truyền đến từ cằm làm hai hàm răng hắn đang hét lớn mở rộng lập tức đập vào nhau vang lên một tiếng crop trầm đục.
“Bổ gót... ở cự ly gần như thế này sao !?”
“Nguy, não... bị chấn động.”
Đây là ý nghĩ cuối cùng của gã to xác này, bởi vì trong trạng thái tầm nhìn nhập nhằng vì bị chuyển hướng quá liên tiếp, hắn chỉ kịp thấy thiếu niên tóc trắng kia đạp lên đùi hắn bật lên cao, hai tay vung lên ốp lấy hai màng tai hắn, đánh bốp một tiếng rất to.
Hắn có làn da được siêu năng lực thổ hệ gia trì khiến cho dày và chắc tới biến thái, dù đạn bắn hay bom giật cũng đừng mong phá vỡ được. Làn da được mấy tầng đất đá đắp lên này khiến cơ thể hắn to lên bất thường, đạt tới chiều cao hơn ba mét. Hắn tự tin với lớp giáp siêu cứng và lực phá hoại siêu cường của mình, trên đảo này ngoại trừ năm kẻ đứng đầu kia ra, chẳng còn ai có tư cách cho mình để mắt tới nữa.
Vậy mà...
Ý thức hắn chìm vào đêm đen quá nhanh, chẳng còn suy nghĩ được gì nữa. Chút tự tin, kiêu hãnh còn chưa kịp bị đả kích đã hoàn toàn mất đi. Chính là chết cũng không hiểu tại sao mình chết.
...
Thực ra lớp da bằng đất đá đúng là rất cứng, dùng khả năng của một viên đạn xuyên giáp cũng chưa chắc đã bắn qua được. Thế nhưng khả năng cách ly chấn động của nó lại không được tốt như vậy.
Mặt đất to lớn như vậy, vẫn có thể truyền tới từng đợt chấn động nếu người bên cạnh ta nhảy mạnh lên dẵm xuống một cái, bộ giáp nhỏ kia tuy dày, nhưng so sánh với mặt đất vẫn chẳng đáng gì.
Chưa kể vị trí truyền chấn động là hai mang tai, vùng không được đất đá che phủ. Tường chỉ trong phút chốc vỗ vào hai tai đồng chí to xác này đã truyền hẳn một đợt chấn động cực mạnh, chọc thủng màng nhĩ rồi bóp méo đại não hắn. Gây ra hiện tượng máu mũi, mắt, mồm, tai cùng lúc bị áp lực ép bắn vọt ra ngoài cơ thể, chính là khiến hắn chết đến không thể chết hơn được nữa.
Tính cả thời gian tên hút xì gà này làm dáng kiêu ngạo để chém gió, giao tranh của hai người mới được khoảng hai phút, một bên đã ngậm ngùi ra đi.
Chẳng kịp ăn năn hay để lại lời chăn trối nào.
Thậm chí cái tên còn chưa kịp xưng.
...
Chú thích:
Trích:
* Photon: Trong vật lý, photon là một hạt cơ bản, đồng thời là hạt lượng tử của trường điện từ và ánh sáng cũng như mọi dạng bức xạ điện từ khác. Nó cũng là hạt tải lực của lực điện từ. Các hiệu ứng của lực điện từ có thể dễ dàng quan sát ở cả thang vi mô và vĩ mô do photon không có khối lượng nghỉ; và điều này cũng cho phép các tương tác cơ bản xảy ra được ở những khoảng cách rất lớn. Cũng giống như mọi hạt cơ bản khác, photon được miêu tả bởi cơ học lượng tử và biểu hiện lưỡng tính sóng hạt — chúng thể hiện các tính chất giống như của cả sóng và hạt. Ví dụ, một hạt photon có thể bị khúc xạ bởi một thấu kính hoặc thể hiện sự giao thoa giữa các sóng, nhưng nó cũng biểu hiện như một hạt khi chúng ta thực hiện phép đo định lượng về động lượng của nó. Trong truyện này vì liên quan đến siêu năng lực, tác giả coi nó là 1 dạng hạt tròn tròn luôn =))
** Ki: Phiên âm tiếng anh của khí (tiếng Trung). Cái này gần giống với nội lực của bên tàu hay đấu khí ở bên tây. Chính là lực lượng cơ thể con người thai nghén thành trong quá trình luyện tập bền bỉ và dai dẳng ấy. Tuy vậy nhưng nó không ảo như nội lực trong truyện tàu, cái gì mà hóa công đại pháp hay cải lão hoàn đồng bla...bla không có đâu nhé =))
“Ây dà, kẻ giết được Radiz đúng là khủng khiếp thật ! May mà ta không giống thằng người đất cục xúc kia, phải không cô bạn nhỏ !?”
Gã thanh niên này có khuôn mặt như một con rắn độc, đầu đội chiếc mũ phớt rộng vành, mặc một bộ lễ phục tuxedo ôm sát thân thể thon dài, giống như quý tộc phương tây chạy ra từ mấy phim điện ảnh rẻ tiền. Hắn đang choàng tay qua vai Linh, một tay cầm con dao khảm bạc kê sát lên cần cổ trắng muốt của cô, khuôn mặt ghé xuống thì thầm vào tai người bị hại rất thân mật.
“Vi thế anh mới bắt tôi để uy hiếp cậu ấy !?”
“Ấy không, nói uy hiếp thì hơi quá. Vì trên hòn đảo này sinh mạng thật sự quá rẻ tiền đó mà, nếu dùng cô để uy hiếp anh bạn máu lạnh kia, bắt hắn đầu hàng hay tự sát thì hắn cũng dám hi sinh cô lắm.” Gã tuxedo thình thình xuất hiện này nheo cặp mắt ti hí của mình nhẹ giọng giải thích.
Linh thậm chí còn không biết được hắn đã ở sau lưng mình bao lâu rồi, thẳng tới khi chiến đấu bên kia kết thúc, con dao sáng loáng trên tay hắn mới dùng hơi thở lạnh lẽo âm hàn cực độ này báo hiệu cho cô biết sự hiện diện của hắn. Lúc này thì Linh đã là cá trong rọ rồi, chỉ có thể bị động đáp trả với giọng buồn bực:
“Ừm, cậu ta chắc chắn sẽ làm vậy đấy !”
“Cho nên ấy mà, đành phải núp sau lưng cô bạn để hắn kiêng kị không đánh thẳng tay thôi. Thú thực, ta có chút sợ hắn...” Người này cười tươi giải thích.
“Anh cẩn thận quá, nhưng vẫn còn có chỗ thiếu sót lắm.”
“Hô, cô bạn nhỏ, cô không nghĩ cái kìm chích điện đó sẽ có tác dụng với ta chứ ! Thiếu nữ thời nay thật cảnh giác quá, lúc nào cũng có đồ đạc phòng thân vậy nhỉ !”
Hắn vừa nói vừa cười, ánh mắt nheo nheo lại nhìn vào cái kìm chích điện đang cắm ở bên hông của mình, Linh vừa mới nhân cơ hội tán chuyện linh tinh để hắn mất cảnh giác đã nhanh như chớp dí mũi giật điện kia vào sát lớp áo sơ mi mỏng manh phía trong của hắn, chỉnh mức điện ở công xuất cao nhất, khiến nó phát ra những tiếng nổ lạch tạch lạnh người.
Thế nhưng chẳng có gì đặc biệt xảy ra cả, con dao trên cần cổ vẫn sắc lẹm, tỏa ra hàn khí thấu xương như thường lệ. Cánh tay gì lên bả vai cô vẫn hữu lực như vậy, và khuôn mặt tươi cười thân thiện kia đâu có giống của người vừa bị chích điện.
“Ây dà, thật không phải, siêu năng lực của ta là chuyển đổi dạng vật chất của cơ thể, tùy tâm và tùy hoàn cảnh. Chỉ chuyển cơ thể về dạng cao su là miễn nhiễn toàn bộ sát thương vật lý với điện thế rồi, ở dạng này sét đánh ta còn không chết, chút xíu điện này ăn thua gì chứ !!” Hắn cười lạnh với ánh mắt xem hài kịch nhạt nhẽo. Thời điểm Linh lấy ra cây kìm chích điện này, dù có cẩn thận vô cùng, nhưng làm sao qua mắt được hắn chứ !? Nếu nhận thấy thứ gì đó nguy hại, cây dao trên tay hắn đã không do dự cứa một đường thẳng tắp lên cái cần cổ trắng ngần kia rồi.
Hắn còn chưa ra tay vì ánh mắt của Tường vẫn đang như viên đạn găm lên làm hắn rùng mình vô cùng. Dù thế hắn vẫn cười cợt nhả, không hề lỏng tay ra chút nào. Con mồi mạnh mẽ như Tường chính là hàng hiếm, so sánh với gã Thần Tiễn đang được cộng đồng người chơi đỏ mắt kéo quân dò tìm kia chẳng kém hơn chút nào, lại không có đối thủ cạnh tranh, đi đâu có đồ tốt như vậy chứ. Nghĩ vậy hắn lại khoái trá cười tiếp, như để thêm can đảm và niềm tin cho lần hành động mạo hiểm này.
Đang cười rung rung khoan khoái, gã trai mặc mũ phớt với lễ phục này đột ngột dừng lại, một cảm giác bất an chạy dọc xương sống, sau đó hắn kinh hoàng phát hiện, cơ thể mình bắt đầu hoạt động chậm lại, không theo ý chí kiểm soát nữa.
Sau đó, dù rất muốn siết mạnh con dao ở cái cần cổ trắng ngần kia, nhưng hắn chỉ có thể trơ mắt nhìn cô gái ấy nhẹ nhàng giãy ra, dẩy một cái, hắn đã vô lực ngã xuống, ánh mặt tràn ngập vẻ phẫn nộ, không thể tin tưởng cùng bất cam.
...
Cũng giờ này, chiều hôm qua.
“Người ta đã chết rồi, còn muốn lục lọi để ăn cướp, cậu có chút xíu đạo đức nào không vậy !?”
Tường không để ý đến lời Linh, chỉ chăm chú lục chỗ quần áo còn lại từ tên đặc công sau khi toàn bộ thân xác hắn đã bị phân giải. Lính đặc công chiến một lượng lớn trong số các thí sinh lên đảo. Dù sao đào tạo một chú lính chì dũng cảm giỏi võ vẫn dễ dàng hơn một siêu năng lực gia nhiều. Thế giới bên ngoài tuy chẳng hiếm lạ gì đối với các siêu năng lực gia, nhưng nhóm tinh anh chất lượng cao thật sự cũng không nhiều, đều là tài nguyên quý giá của quốc gia cả. Những kẻ được công chúng biết tới nhiều nhất chỉ là đám lặt vặt với khả năng bẻ cong thìa hay nâng vật nhẹ bằng ý chí thôi. Những người đó cho lên đảo thì chắc chưa được ba ngày đã thành thuốc tẩm bổ cho người ta.
Lính đặc công thì khá hơn rất nhiều. Chỉ cần chú tâm đào tạo từ thời niên thiếu khoảng chục năm sẽ được một tay thiện chiến cứng cỏi. Lại trang bị thêm vài vũ khí công nghệ cao, thừa sức làm gỏi một vài tên bẻ cong thìa nào đó.
Cũng có thể nói, đám lính đặc công này ngoài thân mang tuyệt kỹ ra, hàng nóng mang theo cực kỳ nhiều, chính là một kho vũ khí di động. Tường chỉ lục sơ sơ ra cũng được 4 con dao quân dụng với khả năng rung động cao tần, chỉ cần vung lên là kim cương cũng cắt được. Hai cái kìm chích điện có điện áp cao nhất lên tới 3500kv, chính là loại giật cái chết luôn. Một chiếc áo chống đạn, một khẩu Air gun (súng không khí) vô hạn đạn, mười mấy quả lựu đạn mini dạng hạt, nhỏ như bi ve. Cuối cùng bên hông hắt còn dắt thêm ba quả địa lôi nữa.
Những trang bị này đều thiết kế ở dạng nhỏ gọn, để tiện bề mang theo. Thế nhưng thực chất thì do khối lượng bị nén lại, bản thân lại cấu thành từ mấy kim loại hiếm với mật độ phân tử rất cao, tổng thể chắc cũng phải tới hơn 50kg. Gã này mang theo mấy quả tạ như vậy còn muốn đi giết người, nói lên sự tự tin vô đối, có lẽ cũng vì vậy mà chết nhảm.
Linh ngồi một bên nghe Tường giảng giải từng thứ một mà trợn mắt há mồm. Thành thật ngồi nghiên cứu mấy thứ vũ khí chết người này, tránh vì không hiểu biết mà ngậm cười nơi chín suối. Thứ khác không nói, chỉ riêng mấy viên bi ve màu bạc nhìn rất vô hại kia, chỉ cần bóp mạnh hai đầu thì ba giây sau sẽ nổ, sức công phá có thể đánh lõm mặt đất xuống gần 3m vuông. Nếu nhét bừa vào balo, không cẩn thận để chúng bị nén ép, chắc chắn sẽ chết rất oan uổng.
Tường lại nhân cơ hội đó tiếp tục lục xem. Hắn không tin tên này lên đảo chỉ mang theo mấy thứ dễ thấy như vậy, ám chiêu chắc chắn phải có. Chỗ giấu thì.... để xem nào.
“Này, đó là quần lót của hắn, cậu kéo ra kéo vào làm gì vậy !? Biến thái !” Giọng nói trong trẻo có chút chán ghét.
“Đến tất cũng ngửi thử à !?” Lúc này lại đổi thành sợ hãi cùng kiêng kị.
Tìm được rồi.
Giấu dưới gót gày, có một công tắc để khi dồn trọng lực vào gót chân thì gót giày sẽ bật ra một mũi kim cực nhỏ, trên đó bôi thuốc gây tê cực mạnh cùng một loại độc tố phá hủy cấu trúc cơ bắp trong cấp tốc. Thứ này nằm dưới gót giày hết sức âm hiểm, chỉ cần bị tên lính này đá trúng một cái, đối phương chắc chắn sẽ dẹo. Mũi kim cực kỳ nhỏ này chỉ cần đâm sâu vào một nanomet thôi, chất độc chắc chắn vẫn sẽ truyền vào cơ thể nạn nhân như thường.
Không chết người, nhưng chỉ cần năm giây là đối phương hết đường cựa quậy, sẽ sống trong trạng thái thực vật cả đời.
“Linh, đeo cái giày này vào !” Sau khi biểu diễn một lần cho Linh xem, Tường nói.
“Chân không vừa mà !”
“Hay là lót lá cây để cho vừa nhỉ.”
“Lá cây trên đảo này đều cứng như gai, cậu nghĩ hay nhỉ, thử tự lót vào xem nào !”
“Thôi cứ đeo vào đi vậy, dù sao chủ yếu cũng là tôi cõng cậu.” Tường bất đắc dĩ nói.
Sau cùng hai người phân chia số chiến lợi phẩm còn lại. Những thứ nguy hiểm Tường cầm hết, chỉ để lại cho Linh một con dao rung động siêu tần, và nghiêm khắc cảnh cáo cô không được tùy tiện rút nó ra khỏi vỏ, trừ khi thực sự cần thiết. Loại dao này chỉ cần bị rung nhẹ, trên lưỡi dao sẽ có vô số phân tử với cấu trúc răng cưa chạy qua chạy lại, chính là cái gì cũng cắt được hết, không phải đồ chơi trẻ em nên dùng.
Sau khi hắn nói vậy thì cô nàng giận dỗi trả lại cả con dao đó, chỉ cầm một cái kìm chích điện, đôi giày có thuốc độc kia, và khẩu Air gun vô thanh. Trước đó đã thử chíu chíu vài lần, bắn rụng được ba cái lá cây và mười mấy sợi tóc của Tường. Đáng nói là mục tiêu chính là cái thân cây to đùng ở cách đó không xa vẫn hoàn hảo không thấy một vết xước.
...
Cái kìm chích điện chỉ là nghi binh, cho thấy con mồi đang phản kháng vô cùng yếu ớt mà thôi, sát chiêu chính là khi Linh dẵm nhẹ lên chân gã mũ phớt áo Tuxedo kia.
Hoàn hảo, vì phối hợp với trang phục thượng lưu của mình, hắn đi giày da mỏng dính.
Mũi kim cứ thế nhẹ nhàng xuyên qua, chích lên chân gã người cao su này một cái như chuồn chuồn điểm nước rồi thu vào. Thuốc tê hoạt động ngay sau đó, khiến hắn chẳng đau đớn hay cảm thấy có gì bất thường. Còn lại thuốc độc thì sau năm giây đếm ngược của Linh đã hoàn thành xuất sắc nhiệm vụ của nó.
Khuôn mặt tươi cười của hắn cũng vì cấu trúc cơ bị phá hủy nên không khép lại được, trái lại cứng đơ và vặn vẹo tương đối khó coi, nhưng so với ánh mắt bất cam muốn giết người của hắn, vẫn còn đẹp đẽ hơn nhiều lắm.
“Tôi đã nói anh còn thiếu sót lắm mà !” Linh nói với giọng thông cảm.
Sau đó giơ tay phải lên, dưới ống tay lộ ra một nòng súng bạch kim nho nhỏ. Có chút tiếc nuối nói:
“Thuốc hoạt động hiệu quả quá, vốn dĩ tôi còn định thử bắn mấy cái lúc anh đang chú ý đến cái kìm chích điện đấy !”
Hắn có chút chết lặng.
Thật ra không phải hắn khinh địch hay sơ ý. Mà là do quá chú ý vào thiếu niên tóc trắng tỏa ra khí tức vô cùng nguy hiểm đang lạnh lẽo nhìn hắn đằng xa kia. Đến mức xem nhẹ “con tin” trong tay, và vì thế đã ngậm phải một quả đắng tê tái cho tới hết phần đời còn lại của mình. Cũng chỉ tại trong đầu hắn đã có sẵn định kiến đứa con gái này yếu ớt và vô dụng vô cùng.
Trên thực tế, nó đúng là yếu ớt thật, nhưng không hề vô dụng như hắn tưởng. Lúc này giá có ai bán cho hắn lọ thuốc hối hận...
Tuy thế, hắn vẫn còn chút tiền vốn cuối cùng, đủ để đánh cược một lần nữa.
Hắn vẫn đang ở trạng thái người cao su. Dù các bó cơ đã bị phá hủy nghiêm trọng, nhưng siêu năng lực cao su này vẫn còn dùng được vài giây nữa, chỉ là quá kinh hoàng và bất cam, hắn chút nữa đã bỏ qua thứ này.
Tay phải của hắn đột ngột dài ra như con rắn, trên đó mang theo lưỡi dao nhọn hoắt vừa rồi còn kề sát vào cổ cô gái kia, một lần nữa cường ngạnh đưa nó bay về chỗ cũ. Tiền vốn cuối cùng, mạng đổi mạng. Cùng chết.
Linh vẫn chưa rời mắt khỏi hắn một giây nào, thấy một màn quỷ dị như vậy không khỏi hoảng hồn, khuôn mặt đang giả vờ bình tĩnh lập tức bị đánh tan thành một màu tái mét.
Gần quá. Không phản xạ kịp rồi.
Tường lúc này mới chạy tới, cây gậy trên tay hắn đã đi trước phóng ra, nhưng kể cả như vậy, vẫn không kịp.
“Tiêu rồi !” Trong đầu Linh ngập tràn một mảng chết chóc đáng sợ, lưỡi đao kia vẫn vô tình được cánh tay đẩy tới, chỉ cách cổ họng cô vài cm nữa.
“Adof, theo mày nghĩ, để đứng trên đỉnh ở thế giới bên ngoài thì phải làm sao !?”
“Có tiền, có bối cảnh tốt, hoặc chí ít cũng có học thức thật cao mới được !” Adof đáp trong khi đang rít một điếu xì gà như thường lệ. Hít sâu tới mức mặt cũng đỏ bừng.
“Nói không sai, dù đám võ biền chúng ta có mạnh mẽ tới mức nào, chân chính thống trị thế giới này vẫn là đám chính khách và tư bản kia thôi.” Hắn nhún vai nói.
“Mày muốn hỏi về mấy ngoại lệ chứ gì !?” Adof rít điếu xì gà thật sâu rồi bổ xung.
“Ây dà, không phải tao muốn hỏi, tao chỉ đang tìm đồng minh cho cách nghĩ của mình thôi.” Hắn nằm trên thảm có, gối tay ra sau đầu, để chiếc mũ phớt phủ lên mặt, lắc lắc.
“Cho dù nhìn mày rất chán ghét, nhưng phải công nhận, cách nghĩ của chúng ta giống nhau.” Adof đã ở cùng tiểu đội với hắn năm năm nay, chỉ vài lời hời hợt là đã biết hắn muốn nghĩ gì.
“Chúng ta không có tiền, không có quyền, cũng chẳng phải được học hành tử tế gì. Tất cả những gì chúng ta có chỉ là mấy trò ảo thuật vặt vãnh, lúc nào cũng có thể bị đám robot và tên lửa ở thế giới bên ngoài kia dìm chết không kịp ngáp. Cho dù có cố gắng đến thế nào, ở thế giới bên ngoài chúng ta cũng chỉ có thể làm tay sai vĩnh viễn mà thôi.”
Hắn nở nụ cười nửa mép, gật đầu tán đồng rất vui vẻ:
“Đúng lắm, cho nên hòn đảo này là cơ hội đổi đời duy nhất của chúng ta, nó cho chúng ta sức mạnh, sức mạnh rất lớn, tới mức có thể coi thường tất cả súng đạn và vũ khí công nghệ ngoài kia. Chỉ cần đủ sức mạnh, chúng ta sẽ giống như 6 kẻ đứng đầu thế giới hiện tại, có được địa vị chân chính của mình. Chẳng cần tiền, cũng chẳng cần có bối cảnh hay học thức làm *** gì nữa !”
Adof cười:
“Đây là suy nghĩ điển hình của mấy thằng ngu si tứ chi phát triển mà !”
Hắn cũng cười:
“Thế nhưng cả tao và mày đều thích cách nghĩ này, không phải sao !?”
“Tao thà chết cũng không cam chịu suốt đời làm một thằng lính đánh thuê. Tao phải có được một vị trí nào đó trong xã hội ngoài kia. Phải làm chủ được số phận của chính mình, chứ không bao giờ cam chịu làm tay sai cho thằng nào con nào nữa.”
...
Khoảnh khắc trước khi thuốc độc ngấm lên trên đầu, làm bộ não của hắn sắp sửa tê liệt, những ký ức này cứ như vậy lướt qua một lượt trong đầu hắn, giống như một bộ phim tóm lược, tua nhanh rồi dừng lại ở khoảnh khắc quan trọng nhất, trước khi hắn lên đến hòn đảo đầy hi vọng này.
Hắn từng có lý tưởng là thế, hoài bão là thế. Một linh hồn không cam chịu quy tắc hay trói buộc của xã hội, muốn vươn lên trên đỉnh thượng tầng. Chỉ cần cho hắn đủ thời gian trên hòn đảo này, hắn nhất định có thể...
Vậy mà còn chưa được hai tuần đã thành ra thế này.
Thành ra thế này...
Sắp chết đi rồi.
“Ta không cam tâm !!!”
Thanh quản của hắn cũng đã sơ cứng, nhưng những tiếng gào rít không ra âm điệu gì ấy lại chứa sự bất cam mãnh liệt, dùng ý chí cực hạn thôi động siêu năng lực của cơ thể, đánh ra đòn phản kích cuối cùng của mình. Chỉ cần đứa con gái này chết đi, nếu may mắn, quá trình tinh hoa huyết nhục được hấp thụ cũng có thể làm chậm lại quá trình nhiễm độc, hắn chắc chắn sẽ có thêm một cơ hội nữa, dù là không nhiều, nhưng là duy nhất.
Hắn vĩnh viễn không muốn bỏ cuộc mà bất cam chết đi như vậy.
...
Xèooo....
Linh ngơ ngác nhìn cánh tay đem theo con dao sáng loáng nhằm hướng cổ họng mình đâm tới một cách hung ác trong tuyệt vọng, lại trơ mắt nhìn nó mất đi cuống... từ phần cổ tay trở đi, sau đó vô lực rơi xuống bởi một luồng ánh sáng màu xanh lục nóng bức xẹt qua.
Luồng sáng xanh lục ấy chuẩn xác bắn vào phần khuỷu tay của cánh tay dài ra tới dị dạng kia, mang theo nhiệt lượng khủng bố trực tiếp làm cho nó tan chảy thành nước, còn đoạn bàn tay nắm con dao vẫn còn đi thêm được một đoạn, tới sát cổ họng cô gái kia mới rơi xuống, dường như còn kịp in lên một dấu hồng nhè nhẹ.
Xẹt...
Tiếp theo lại có một luồng sáng trắng xẹt qua, đánh văng phần bàn tay đã cụt gốc ấy đi, sau đó Linh nhìn lại, mới thấy rõ đó chỉ là cây gậy Tường phi tới trong lúc cấp bách mà thôi. Dù chỉ chậm hơn luồng sáng xanh kia mấy giây, nhưng nếu như luồng sáng xanh kia không bắn tới, cổ họng cô gái sẽ không phải chỉ có một vệt đỏ ửng nhẹ nhàng như vậy.
Ba người, cả Tường, cả Linh và cả tên đội mũ phớt mặc Tuxedo đã bị thuốc độc khiến toàn bộ cơ bắp phân hủy kia cũng cố đảo mắt qua nhìn xem, thần thánh phương nào can thiệp vào chuyện riêng của bọn họ như vậy thì luồng sáng xanh lại một lần nữa bắn tới.
Mang theo sức nóng cùng khả năng thổi bay mãnh liệt, luồng sáng xanh thứ hai này to như cổ tay người trưởng thành, dùng thế sét đánh không kịp bưng tai ào ào thổi tới, thổi bay đi cái đầu đội mũ phớt với đôi mắt oán độc cừu hận tột độ kia, để lại một nửa thân trên không đầu bị đốt nóng tới biến hình. Tác giả quá bất công, vẽ cho hắn một đoạn flashback đầy lý tưởng như thế, lại không để hắn kịp ngáp hay chăn trối cái gì đã chết đi một cách tức tưởi như vậy. Tuy nhiên cũng chẳng còn cách nào, người chết rồi làm gì còn quyền lợi, lý tưởng có hoành tráng thế nào, cái mạng vẫn chỉ là cái mạng mà thôi, duy nhất có một, chết đi là hết, đối với ai cũng vậy. Có gan giết người thì cũng phải chấp nhận có người giết lại, cái này chính là nhân quả đó.
Lần này thì Tường đã có thời gian nhìn rõ chân dung luồng sáng, cũng nhanh chóng nhìn về phía vị đại hiệp vừa bất thình lình cứu mạng cô bạn của mình, không tỏ thái độ gì đặc biệt, chỉ lẩm bẩm:
“Tia beam à !?”
Vũ khí công nghệ cao, độc quyền của chính thủ ở thế giới bên ngoài. Tạo hình giống laze nhưng tốc độ không cao bằng, sát thương chỉ yếu bằng chùm quang hạt bị nén ép dao động liên tục, có tác dụng thổi bay và nung chảy mọi vật chất bị nó quét qua. So với vũ khí Laze cần thời gian tích tụ nhưng sát thương cực mạnh chỉ được trang bị trên chiến hạm cồng kềnh với nhiều thiết bị hỗ trợ cân bằng, thứ này dễ dàng được trang bị cho các đơn vị chiến đấu nhỏ hơn vì tính cơ động cao và hỏa lực cũng thuộc hàng cực phẩm.
Dù là như vậy, nhưng quân đội không bao giờ có hứng thú với tập đoàn IMI cả, vì đa phần các mặt hàng phục vụ chiến tranh đều do tập đoàn này cung cấp và nhũng đoạn. Bởi vậy tia beam chỉ quân đội mới nắm giữ xuất hiện trên thực nghiệm đảo khá hi hữu. Giống như tập đoàn IMI tự bán vũ khí cho người ta bắn mình vậy.
Thân phận của kẻ này, có lẽ phải điều tra một phen.
Cách đó hai trăm mét, có một thanh niên toàn thân phủ trong bộ giáp điện tử trắng tinh, đội một chiếc mũ kiểu nồi cơm điện của năm anh em siêu nhân với hai vòng tròn ốp vào tai tỏa ra ánh sáng xanh nhạt. Sau lưng hắn có 8 đoạn hợp kim chia đều thành bộ dánh đôi cánh xương gai lơ lửng, tất cả đều được trang bị hệ thống phản trọng lực thu nhỏ tân tiến nhất. Trên tay hắn cầm một khẩu súng trường với phần cán to như bắp chân, dài gần hai mét, nòng súng còn ám khói tố cáo ngay thân phận của nghi phạm. Đón lấy ánh mắt hờ hững mà vô cảm của mình, phần miệng không được kính bảo hộ che phủ của hắn cong lên, biểu thị một nụ cười.
Có vẻ khá thân thiện.
...
“Lee Ji Won, anh vừa làm cái gì vậy !?” Trong bộ đàm có tiếng một cô gái đang nghiến răng nghiến lợi, hiển nhiên rất bất mãn với hành vi làm lộ thân phận của hắn vừa rồi.
“Tên đó lấy một cô gái ra đề chơi trò con tin uy hiếp, đã thất bại rồi còn muốn liều mạng, thật sự rất ngứa mắt !” Lee Ji Won cười nhẹ trả lời.
“Đây không phải thế giới bên ngoài, anh cũng không phải thuộc đội cảnh vệ quốc gia nữa, còn muốn giữ chính nghĩa gì chứ !?” Bên kia đã gân cổ hét lên rồi.
Cũng may hắn đã biết trước, nên chỉnh âm đi thật nhỏ, sau đó hạ giọng nói với ngữ điệu chắc chắn:
“Có những chuyện thuộc về phạm trù nhân cách, dù có biết là sai, nhưng chúng ta cũng phải chấp nhận. Vì đó chính là một phần con người mình.”
Bên kia chợt im lặng. Lee Ji Won thấy vậy chỉ cười ha hả, rồi thiết bị phản trọng lực sau lưng hắn sáng lên, một đường bay thẳng tới chỗ Tường đang đứng. Sau khi để lại một tràng gió lốc trợ uy, hắn đường hoàng đáp xuống.
Mặt đối mặt.
...
Trên mái nhà có một cô gái dùng ánh mắt nghi hoặc cùng khó hiểu tột độ nhìn xuống con đường lộn xộn bên dưới. Phía dưới đó lại có hai vị thiếu niên khí chất tương phản, một như sông băng, một như gió xuân, dùng bốn con mắt nhanh nhạy cùng đánh giá đối phương tổng thể từ đầu đến chân, so với mấy nhà kiểm dịch thịt gà bị Sars còn muốn kỹ càng hơn.
Tường không có thói quen nói chuyện. Ngoại trừ với Linh và một số người đặc biệt khác, hắn hiếm khi mở lời với người lạ, mà nếu có nói cũng chỉ báo tử cho người ta mà thôi. Dĩ nhiên trong một hồi đối nhãn thắm thiết thế này, hắn nắm giữ một thế thượng phong tuyệt đối. Ngươi nhìn ta cũng nhìn, ngươi chịu không được nheo mắt nhíu mày thì ta vẫn cứ nhìn, thẳng đến khí ngươi không chịu được nữa thì thôi.
Tất nhiên hắn không nghĩ vậy, nhưng làm thì y hệt như vậy.
Lee Ji Won quả thật chẳng có cách nào khác, cái này không phải là cao thủ giao đấu sát khí hay tinh thần lực như mấy phim tàu rẻ tiền vẫn miêu tả, chỉ là đánh giá qua qua tướng mạo và khí chất đối phương mà thôi. Nào ngờ người này hoàn toàn biến mình thành tảng đá, nhìn qua nhìn lại chẳng có chỗ nào đặc biệt, mình nhìn ba lượt đã thấy nản rồi. Còn hắn vẫn cứ một mực đánh giá mình chăm chú, như muốn đếm xem có bao nhiêu lỗ chân lông trên mặt mình vậy, thật sự rất khó chịu. Cái chính là đang tiêu sái hạ xuống rồi gườm gườm đối mặt thế này, tự dưng mở mồm trước sẽ có cái cảm giác mình thấp cơ hơn người kia một chút, lòng sĩ diện của đàn ông có chút bị đả kích. Nên hắn cũng cắn răng hung hăng nhìn lại rất khôi hài.
Cũng may, có người đã sớm không chịu được một màn giao phong ánh mắt hết sức nhảm nhí này, cũng không có chút xíu gì tinh thần sĩ diện của đàn ông, lập tức mở miệng can thiệp:
“Này, nhìn đủ chưa vậy, hai người bị gay à !?”
Linh nói với vẻ nghi hoặc. Tiếng tuy nhỏ, nhưng cũng đủ độ lan truyền, nhất là với những thiếu niên có thính giác siêu cường vượt xa thường nhân này.
Lee Ji Won có chút đỏ mặt ho khan một tiếng, bên kia đường dây liên lạc, cô gái hỗ trợ hắn cũng cười rất vui vẻ. Chỉ có Tường vẫn chăm chú hóa thân thành tảng đá cô đơn xa xăm, chẳng ảnh hưởng gì.
“Anh gì kia, mặc kệ hắn ! Vừa rồi là anh cứu tôi phải không !? Cám ơn nhé !”
Cảm giác tiếng của mình không đủ to, lần này Linh gân cổ lên nói rồi liều mạng quơ quơ cánh tay vẫn còn đang nắm chắc khẩu Air gun nho nhỏ của mình. Lee Ji Won cười cười gật đầu, rồi cũng vẫy vẫy tay rất thân thiện.
Cuối cùng Tường cũng mở miệng, chỉ vỏn vẹn hai chữ:
“Lý do !”
“Ngứa mắt !” Lee Ji Won đáp lại cũng vô cùng đơn giản. Có lẽ đã bị khí chất lạnh lùng trầm mặc của tảng đá này lây nhiễm.
“Bây giờ !?” Tường lại hỏi.
“Giết người !” Lee Ji Won cười chĩa khẩu súng thẳng tới trước mặt hắn, ngón tay siết lại.
Tường thì ngay sau câu hỏi đầu tiên đã sớm chuẩn bị, gọn gành vô cùng, xoay người cầm nửa cây gậy còn lại đánh một cú thẳng chéo lên trên, hất bay nòng súng.
Một luồng sáng xanh vọt ra, một cây cổ thụ gần đó sụp xuống, một cô gái há hốc mồm không kịp phản ứng, một thiếu niên nheo nheo đôi mắt rất ngạc nhiên, và một tảng đá lầm lỳ biến chiêu đánh tới, cực kỳ dứt khoát và liền mạch.
Người này không nói không rằng đã cứu người, lại nói giết là bắn, hành sự theo cảm tính, tùy tâm sở dục, khó đoán vô cùng.