Quyển 1: Phong Vân Tới Cửu Thiên
Chương 9: Trùng luyện huyền công (1)
Người dịch: Mr5800
Nguồn: metruyen.com
Hàn Phi chậm rãi khép trang sách lại, trong lòng vẫn không ngừng thao thao bất tuyệt theo dòng lịch sử.
Bản [Cửu Thiên Đại Lục thông sử] này hắn trước đây đã từng xem qua vài lần, trong ký ức cũng không xa lạ gì, nhưng hiện giờ khi Hàn Phi chân chính đọc lại nội dung vài lần, trong lòng vẫn tương đối chấn động.
Thế giới này không thể nghi ngờ là có nền văn minh huy hoàng từ xa xưa, rất nhiều chuyện, vật, dường như chỉ có trong những truyện kỳ huyễn mới có, thế nhưng trong thế giới này lại tồn tại thực.
Người vật trong quyển sách khiến cho Hàn Phi vô cùng hiếu kỳ. Dạ Võ Đế mà hai muội muội của hắn muốn nghe tối nay, trong sách miêu tả hắn là là một sứ giả của thần dẫn dắt các chủng tộc có trí tuệ, thoát khỏi sứ giả của hắc ám, phần lớn đều tán tụng hắn.
Dạ Võ Đế là người trong gia tộc Dạ thị của Đông Hoa tộc, có thiên phú cùng tài trí kinh người. Hắn mang theo tộc nhân phản kháng sự thống trị của ma tộc, với một thanh thần kiếm trong tay tung hoành thiên hạ. Cuối cùng thống lĩnh bốn chủng tộc trí tuệ, liên thủ đánh bại Ma Tộc, cho nên trở thành một vị nhân hoàng đầu tiên của nhân tộc.
Sau khi trở thành nhân hoàng của nhân tộc, hắn chế định ra luật pháp đế quốc cùng chế độ quý tộc. Đồng thời thống nhất văn tự, tiền bạc, cùng hệ thống đo lường,… làm cho nhân tộc lấy lại được văn minh đã thất lạc từ lâu.
Chỉ là làm cho người ta khó hiểu nhất chính là, vị nhân hoàng tuyệt thế, kỳ tài ngút trời này cũng không có lập gia đình, cũng không có lưu lại con nối dòng, bởi vậy đã tạo lên tai họa ngầm vô cùng lớn.
Sau khi hắn chết, nhân tộc tứ phân ngũ liệt, cuối cùng hình thành ra bố cục như bây giờ.
-Ài!
Hai muội muội đồng thời thở dài một hơi.
Hàn Phi nhất thời bật cười nói:
-Chuyện kể về Dạ Võ Đế cũng không phải lần đầu kể cho các muội nghe? Các muội thở dài tức giận cái gì chứ?
Hàn Ti Nhã bĩu môi nói rằng:
-Cho dù nghe rồi cũng thở dài à, mụ mụ nói chúng muội nghe kể chuyện xong phải trở về phòng minh tưởng, thực sự là phiền chết đi được!
Muội muội Hàn Lệ Nhã cũng ở bên cạnh cật lực gật đầu, biểu hiện đồng ý.
Hàn Phi cười mắng hai muội muội mình một chút nói rằng:
-Còn không mau đi đi, nếu không có hoàn thành luyện tập ngày hôm nay, hai mông của các muội sẽ gặp tai ương đó.
-Hứ, ghét ca ca nhất, chúng ta đi thôi!
Hàn Ti Nhã vuốt mũi nhảy từ trên giường xuống, sau đó lôi kéo Hàn Lệ Nhã nhanh chóng chạy ra ngoài phòng.
Hàn Phi cười ha hả, cầm quyển [Cửu Thiên đại lục thông sử] đặt lên trên giá sách.
Trong nhân tộc, những hài tử được bốn năm tuổi, đều phải tới Thánh Đường cùng Linh Pháp Sư công hội tiếp thu trắc thí thiên phú, nhìn xa có thể trở thành võ sĩ hoặc là linh pháp sư được hay không.
Pháp sư so với võ sĩ thì ít hơn nhiều lắm, không có bởi vì thiên phú khó có được, trong yếu hơn là người có thiên phú cần không ngừng ngưng tụ linh lực, mở ra linh hải trở thành linh luật học đồ mới có thể bước vào nhập môn.
Mở ra linh hải cũng không dễ hơn mở ra tinh khí hải, tuy rằng nói mở ra linh hải không có hạn chế tuổi tác, nhưng sự thành công vẫn như cũ là vô cùng ít.
Mà trên thực tế, cho dù trở thành linh luật học đồ, đại đa số linh luật học đồ cũng không thể trở thành một pháp sư chân chính được. Nhưng mà địa vị của linh luật học đồ so với bình dân thì phải cao hơn nhiều, dù sao học đồ cũng có thể nắm giữ được năng lực cùng tri thức hữu dụng.
Nhã Lệ hai tỷ muội lúc năm tuổi đã qua trắc thí, hai người đều có thiên phú nắm giữ linh pháp thuật, bởi vậy mà vài năm trở lại đây đã bắt đầu minh tưởng, minh tưởng cũng chính là bài học mỗi ngày của các nàng hiện giờ.
Theo tình hình chung mà xét, các nàng tới mười hai, mười ba tuổi có thể mở ra được linh hải, nếu như thành công có thể tiến nhập vào linh pháp sư học viện của vương đô để học tập các loại pháp thuật, tiền đồ vô cùng sáng lạn.
Đối với linh pháp sư, Hàn Phi cũng chỉ có thể lý giải được tới như vậy, nhưng mà hắn cũng biết đại đa số pháp sư cùng linh luật học đồ cũng không có lực công kích cường đại, con đường theo đuổi lực lượng khác với võ sĩ vũ lực là trí mạng của mình.
Đóng chặt cửa phòng, Hàn Phi lần thứ hai khoanh chân ngồi trên giường, bắt đầu trùng luyện lại huyền môn sinh tử quyết lần thứ hai.
Kinh mạch bị hao tổn đã hoàn toàn khỏi hẳn rồi, lúc này cũng không xuất hiện tình huống bụng quặn đau nữa, thế nhưng Hàn Phi vừa tích sức tiên nguyên chân khí điều động tới đan điền thì hắn thiếu chút nữa bị tẩu hỏa nhập mà rồi!
Dưới tình huống thông thường, vừa mới bắt đầu tu luyện nội công, là tuyệt đối không gặp phải tình huống tẩu hỏa nhập ma này, nhưng không ngờ chuyện này thiếu chút nữa lại thực sự xảy ra trên người hắn!
Dưới khiếp sợ, Hàn Phi nhanh chóng buông tha tiếp tục vận khí, khí vừa lên đan điền lại một lần nữa hoãn lại.
Khiếp sợ qua đi, Hàn Phi không chỉ uể oải một chút, trái lại còn mừng rỡ như điên.
Bởi vì hắn lúc này mới phát hiện ra trong đan điền của mình dĩ nhiên đã ẩn chứa tiên thiên nguyên khí vô cùng hùng hạu, nếu như đưa toàn bộ tu luyện thành chân khí nội kình, có thể tương đương với tiêu chuẩn nhị lưu, tam lưu cao thủ đời trước rồi!
Điều này sao có thể? Hàn Phi trong đầu không thể tin được, nhưng mà khi lãnh tĩnh lại hắn rất nhanh chóng hiểu ra.
Cách vận dụng linh lực trên Cửu Thiên đại lục này cùng phương pháp tu luyện nội công tâm pháp của Hàn Phi đời trước là hoàn toàn khác nhau. Hàn Phi ban đầu đã tu luyện linh lực tích súc trong cơ thể từ khi năm tuổi, bản thân có thiên phú cùng nỗ lực, trong tám năm trời khổ tu đã tích súc tiên thiên nguyên khí tương đối mạnh mẽ rồi.
Hàn Phi trong tình huống này lại vận dụng nguyên khí đan điền theo phương pháp cùng tình huống của kiếp trước của mình, thiếu chút nữa tẩu hỏa nhập ma cũng không có gì lạ.
Tâm pháp trị liệu kinh mạch của Thánh Đường cũng chỉ là dùng nguyên khí khôi phục lại một chút địa chấn trong kinh mạch, cho nên hắn lúc trước tuy rằng biết thiên phú mình không tồi, nhưng mà không ngờ lại dư thừa nguyên khí tới trình độ như vậy.
Bảo tàng! Không tồi, đối với Hàn Phi mà nói đây chính là một bảo tàng vô cùng lớn.
Huyền môn sinh tử quyết hắn tập luyện phân thành chín trọng thiên cảnh giới, nhất trọng thiên dẫn khí nhập thể, nhị trong thiên ngưng khí thành hình, tam trọng thiên luyện tinh hóa khí, tứ trọng thiên luyện khí hóa thần, ngũ trọng thiên luyện thần thành hư, lục trọng thiên luyện hư nhập thánh, thất trọng thiên thần du thiên địa, bát trọng thiên thiên nhân hợp nhất, cửu trọng thiên phá toái chân không. Có thể nói đây chính là tâm pháp vô thượng.
Trong đó nhất trọng thiên dẫn khí nhập thể là cơ sở phi thường then chốt, cần vận tiên thiên nguyên khí đả thông kinh mạch, dẫn nguyên khí trong thiên địa tẩy tủy dịch cân.
Bởi vậy muốn đạt được nhất trọng thiên cảnh giới, nhất định phải không ngừng ngưng tụ nguyên khí trong đan điền hóa thành chân khí nội kình, sau đó lần lượt đả thông toàn bộ mười hai chính kinh cùng kỳ kinh bát mạch toàn thân, dẫn khí nhập thể đặt nền tảng cho võ đạo.
Quá trình này gian nan vô cùng, nếu không có thiên phú cùng nghị lực là không thể đạt được. Người coi như có thiên phú không tồi, thì tiên thiên nguyên khí thường thường đều ít tới thương cảm, phải cần không ngừng cô đọng mới tu luyện ra được đủ số lượng chân khí.
Hàn Phi năm đó phải mất hơn năm năm mới có thể tiến nhập vào nhất trọng thiên.
Ngược lại là nhị trọng thiên ngưng khí thành hình cùng tam trọng thiên luyện tinh hóa khí thuộc loại thuận thế mà làm, chỉ cần chuyên tâm là có thể đột phá từng cái một.
Hắn hiện giờ nguyên khí ngưng tụ trong đan điền hùng hậu như vậy, bằng vào khởi điểm cực cao của mình, coi như không mất bao nhiêu thời gian là có thể tấn chức nhất trọng thiên của huyền môn sinh tử quyết rồi!
Tâm tư bất ổn là đại địch của luyện công, Hàn Phi kiềm chế tâm tình khiến cho mình trở lại bình thản, cảm giác được tâm tình khôi phục được lại cảm giác bình thản hắn mới bắt đầu dựa theo khẩu quyết nhập môn của huyền môn sinh tử quyết, lần thứ ba được nguyên khí vận vào đan điền.
Có chuẩn bị đầy đủ, lúc này vận công vô cùng thuận lợi, thuận lợi làm cho Hàn Phi có chút cảm thấy khó tin.
Đã có 13 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của kedochanh
Quyển 1: Phong Vân Tới Cửu Thiên
Chương 10: Trùng luyện huyền công (2)
Người dịch: Mr5800
Nguồn: metruyen.com
Tiên thiên nguyên khí ngưng tụ ở đan điền bị kích thích một chút, sau đó hướng vào phía trong chậm rãi xoay tròn, lúc bắt đầu tốc độ rất chậm.
Cũng không biết trải qua bao lâu, thời gian dần trôi qua, nguyên khí xoay tròn hoàn toàn bị điều động, tốc độ xoay càng lúc càng nhanh hơn. Chân khí bị vây bên trong trung tâm vòng xoáy khí đã bị áp sức ngưng thực tới cực điểm, trong nháy mắt hóa thành một dòng dịch mỏng.
Đây là dòng chân khí đầu tiên mà Hàn Phi cô đọng được từ khi tới thế giới này, đại biểu cho hắn một lần nữa bước trên con đường tu luyện vũ kỹ.
Tiên thiên nguyên khí không ngừng xoay tròn, không ngừng ngưng luyện ra từng dòng chân khí mỏng manh. Những chân khí này dường như đang chảy thành từng giọt nhỏ mảnh, ngưng tụ dưới đáy dòng khí xoáy, cuối cùng hình thành lên một cỗ tiên thiên khí kình do chính Hàn Phi nắm giữ hoàn toàn.
Trong quá trình nguyên khí cô đọng thành chân khí, đồng thời đan điền của hắn cũng xuất hiện những biến hóa cực nhỏ, thoáng liền phát triển rộng hơn một chút.
Khi Hàn Phi đang luyện hóa sạch sẽ toàn bộ tiên thiên nguyên khí tích súc được trong đan điền, tự nhiên vì vậy mà đình chỉ vận khí.
Mở mắt, lúc này Hàn Phi mới phát hiện ra bầu trời rộng lớn ngoài cửa sổ đã hơi sáng lên một chút, không ngờ hắn đã tu luyện suốt một đêm dài!
Thở ra một ngụm trọc khí thật dài, Hàn Phi cảm thấy trạng thái của mình rất tốt.
Trong đan điền của hắn, một cỗ tiên thiên chân khí cực kỳ tinh thuần đang thong thả bình ổn lưu chuyển.
Hàn Phi vẫn còn nhớ kẽ, trước đây khi hắn bắt đầu luyện tập huyền môn sinh tử quyết, khi cô đọng được tiên thiên chân khí tới trình độ như vậy, cần khổ luyện mất khoảng ba năm.
Hiện giờ, chỉ trong một tối đã thành!
Chênh lệch thực sự quá lớn, Hàn Phi mang vui sướng trong lòng đi xuống giường chuẩn bị rửa mặt.
Kết quả vừa mới đứng dậy khiến cho hắn suýt chút nữa thì té lăn trên mặt đất, thì ra hai chân đã hoàn toàn tê cứng rồi. Vì vậy nhanh chóng ngồi lại trên giường dùng sức xoa bóp huyết khí hai chân.
Một đêm ngồi yên một chỗ gây áp lực cho hai chân thế nào ai cũng có thể nghĩ, nhưng mà chỉ cần Hàn Phi đả thông kinh mạch hai chân, tình huống này sẽ không bao giờ gặp phải nữa.
Đợi khi hắn rửa mặt ăn sáng xong, khi xuống dưới lầu, Hàn Mộc Thiên đã đứng ở cửa, không chờ nổi nữa rồi, vừa nhìn thấy Hàn Phi đã gấp giọng nói rằng:
-Phi nhi, chúng ta mau đi, Thác Hải sang sư không thích nhất là người tới muộn!
-Vâng!
Hàn Phi lên tiếng trả lời rồi theo sát phụ thân lên xe ngựa, một đường nhằm tới tới thành bắc.
Chim sẻ tuy nhỏ nhưng cũng có đầy đủ nội tạng, Tập Thủy Thành tuy rằng không lớn nhưng các kiến trúc trong thành thị cũng tương đối chỉnh tề. Đồng thời có thể phân chia làm các khu vực chuẩn xác, ví dụ như Hàn gia cùng các quý tộc có tiền khác, thương nhân tụ cư ở khu thành đông, mà thành bắc là nơi có các công xưởng sản xuất.
Trên đường vào tầm sáng sớm rất ít người đi lại, bởi vậy xe ngựa phi rất nhanh, dọc theo đường đi Hàn Mộc Thiên lải nhải bên tai Hàn Phi về quy củ gặp mặt đạo sư.
-Thác Hải sang sư là một người rất nghiêm khắc, cho nên con nhất định phải nghe theo lời hắn phân phó, làm tốt hắn sẽ giao việc cho con…
-Muốn học được bản lãnh thật sự, không cần cù khổ luyện là không được, sang sư cũng phải bắt đầu từ học đồ cơ bản nhất…
…
Tuy rằng Hàn Mộc Thiên nhắc đi nhắc lại lập đi lập lại không ngừng nghỉ, nhưng Hàn Phi không có chút nào là không nhịn được. Hắn làm người hai kiếp rồi, từ lâu trong lòng đã không còn cái tích cách phản nghịch thanh xuân của thiếu niên nữa.
Trong những lời nói này, hắn hoàn toàn có thể nghe ra được sự quan tâm cùng bảo vệ của Hàn Mộc Thiên đối với mình, tuy rằng cảm giác vẫn còn chút quái dị, nhưng cũng làm cho người ta cảm thấy ấm áp rồi.
Mà chuyện này làm cho Hàn Phi không khỏi nhớ tới phụ mẫu của mình ở kiếp trước, không biết mình rời khỏi thế giới nhiều năm như vậy rồi, bọn họ có còn tồn tại khỏe mạnh hay không?
Cho dù trải qua vài chục năm, luân hồi một lần, nhưng Hàn Phi trong lòng vẫn không thể thoát khỏi một chút thương cảm.
Xe ngựa chậm rãi dừng lại phía trước một tòa đại viện, lời nhắc nhở của Hàn Mộc Thiên cũng vì thế mà dừng lại, hai người cùng nhau xuống ngựa.
Tòa đại viện này là một tòa nhà hai tầng lầu, ở cuối cùng của một con đường khá yên tĩnh. Thấy Hàn Mộc Thiên cùng Hàn Phi vừa xuống tới, lập tức một người dáng dấp như tôi tớ chạy tới đón tiếp.
Hắn vừa cười vừa nói rằng:
-Ngài nhất định là Hàn Mộc Thiên huân tước đại nhân đi? Thác Hải sang sư đại nhân chính ở bên trong chờ ngài, xin đi theo ta!
Theo tên tôi tới này đi vào trong đại viện, Hàn Phi mới phát hiện ra tình cảnh bên trong có chút khác biệt. Sân trống phía trước nhà lầu này bày đặt giá gỗ treo đầy vũ khí, vài tên học đồ đang dùng khăn lau những vũ khí lóng lánh này một cách cẩn thận phi thường.
Trong phòng lớn bên trái sân truyền tới thanh âm gõ đing đing đang đang, mơ hồ có thể thấy được lò rèn bên trong xưởng. Mà tôi tớ còn lại mang theo hai người Hàn Phi tới phòng tiếp khách ở giữa.
Trong phòng khách, một lão nhân áo xám tuổi tác chừng năm mươi sáu mươi đang chắp tay sau lưng chờ bọn họ. Thấy Hàn Mộc Thiên tới, chỉ nghênh ngang gật đầu một cái.
Đối phương tuy rằng tương đương ngạo mạn, nhưng mà Hàn Mộc Thiên cũng không dám chậm trễ chút nào, mang theo Hàn Phi chạy tới thi lễ trước mặt đối phương:
-Thác Hải sang sư, ta mang nhi tử tới rồi, sau này phiền ngài chỉ giáo nhiều hơn!
Lão nhân sang sư tên Đằng Thác Hải này tuổi tác không nhỏ, thế nhưng vóc người cực kỳ to lớn, trên cơ thể đơn bạc một chiếc áo màu tro, có thể tưởng tượng được lực lượng bên trong đó thế nào.
Da thịt của lão gần như đen ngăm một màu cổ đồng, trên mặt tràn đầy nếp nhăn có một vết sẹo dài từ mắt trái tới tận khóe môi. Cái đầu trọc lóc, một chút tóc cũng không có, ánh mắt thỉnh thoảng hiện lên tinh quang dọa người.
Hung hãn! Đây là ấn tượng đầu tiên của vị Thác Hải sang sư này tạo ra cho Hàn Phi.
Đằng Thác Hải thoáng khom lưng thi lễ lại, sau đó nhàn nhạt nói rằng:
-Muốn trở thành sang sư, thiên phú cùng nỗ lực một thứ cũng không thể thiếu. Con của ngươi thiên phú đã tốt như vậy rồi, chỉ cần hắn có thể chịu được khổ, ta khẳng định sẽ tận tâm giáo dục!
-Cảm tạ ngài!
Hàn Mộc Thiên mừng rỡ nói rằng, phảng phất như chỉ cần một lời hứa hẹn của đối phương, Hàn Phi đã trở thành sang sư rồi vậy.
Dựa theo quy củ, Hàn Phi quy gối xuống trước Đằng Thác Hải, hai tay dâng một gói lễ vật tinh mỹ, coi như hoàn thành nghi thức bái sư, chính thức trở thành một gã sang sư học đồ.
Trong quá trình này, Hàn Phi mơ hồ cảm giác được có một vị đạo sư như thế này, chỉ sợ sau này sẽ không sống khá giả rồi, cho nên trong lòng khó tránh khỏi mà phải chửi bớ vài câu.
Lễ bái sư hoàn thành, Hàn Mộc Thiên để Hàn Phi ở lại rồi rời đi, bởi vì con đường học tập chân chính từ bây giờ trở đi đã bắt đầu.
Sau đó mỗi sáng sớm Hàn Phi đều phải tới đây, sau đó ở chỗ này ngây ngốc tới bữa cơm trưa mới có thể về nhà. Buổi chiều vẫn như cũ là thời gian hắn luyện tập vũ kỹ.
Hàn Mộc Thiên sau khi rời đi, Thác Hải vẻ mặt không biểu tình, đi dạo một vòng quanh Hàn Phi, đột nhiên vươn tay nắm chặt lấy hai cánh tay của hắn.
Đã có 12 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của kedochanh
Quyển 1: Phong Vân Tới Cửu Thiên
Chương 11: Trùng luyện huyền công (3)
Người dịch: Mr5800
Nguồn: metruyen.com
Hàn Phi đang có chút không hiểu tại sao nhất thời cảm giác tay mình dường như bị một cái kìm sắt cố sức kẹp chặt lấy vậy, đau đớn thiếu chút nữa là kiêu lớn lên.
Cũng may đối phương nắm một chút liền buông lỏng, chỉ nghe Đằng Thác Hải lạnh lùng nói rằng:
-Thân thể của ngươi không được, cơ thể lỏng lẻo một chút lực lượng cũng không có, theo ta xuống xưởng, trước tiên học làm nghề nguội hai năm đã!
-Làm nghề nguội hai năm?
Hàn Phi thất thanh hỏi.
Hắn biết sang sư là chuyên môn chết tạo linh vũ khí, vô luận là năng lực hay địa vị thân phận so với thợ rèn phổ thông cũng một trời một vực.
Hàn Phi nguyên cho rằng quá trình học tập trở thành sang sư là tương đối đặc biệt đi, bởi vài trong lòng cảm thấy rất hứng thú.
Thật không ngờ Đằng Thác Hải vừa mở miệng ra đã bảo hắn trước tiên học nghề nguội hai năm, như vậy có khác gì các thợ rèn khác đâu.
-Ngươi cho rằng sang sư là trời sinh ra sao?
Đằng Thác Hải dùng ngữ khí đùa cợt nói rằng:
-Sang sư bắt đầu từ đúc sắt cùng tinh luyện kim loại, đó là bước khởi đầu!
-Tuy rằng hiện giờ ngươi là một sang sư học đồ, thế nhưng ngươi cùng người bình thường không chút khác biệt, nếu như ngay cả cái cơ bản nhất cũng không học được, vậy ngươi làm thế nào có thể nắm giữ được tài nghệ cao thâm của sang sư chứ?
Tuy rằng Đằng Thác Hải nói không chút khách khí, nhưng Hàn Phi nghe cũng biết lão nói có đạo lý. Cái này cùng với tu luyện vũ kỹ cũng như nhau, không có cơ sở vững chắc, làm sao có thể học tập được huyền công thâm ảo hơn chứ?
Nhưng mà trong lòng, Hàn Phi khó tránh khỏi thiếu đi vài phần hứng thú đối với sang sư.
Đương nhiên hắn cũng không thể nói với phụ thân mình không muốn học, bởi vì trước đó đã trả học phí rất lớn, thấy hình dạng của Đằng Thác Hải chắc cũng không thể đòi lại tiền, nói ra chẳng phải làm cho Carlene phát điên sao?
Hơn nữa Hàn Phi cũng không muốn đột nhiên biểu hiện ra không giống như trước đây, càng không thể nói với lão cha mình là mình có một tâm pháp tuyệt thế, trở thành võ sĩ không có một chút vấn đề nào, cho nên không muốn học tập trở thành sang sư.
Có lẽ nhìn ra ý nghĩ trong lòng Hàn Phi, sau khi giáo huấn Hàn Phi vài câu, vị lão sư đầu bóng lưỡng này nói rằng;
-Ngươi theo ta tới đây, ta cho ngươi xem một vài thứ, đây là những thứ mà học đồ phổ thông bên ngoài căn bản không thể nhìn thấy được.
Hắn mang theo Hàn Phi đi tới bên trong, hai người đi qua một thông đạo thật dài, cuối cùng đi tới một gian phòng có chút bí ẩn.
Gian mật thất này cũng không lớn, trong phòng không bày biện gì, chỉ là hai bên vách tường thiết kế những bức tranh tinh mỹ vô cùng.
Mười bức tranh cũng không biết sử dụng thuốc màu gì, trong bức tranh chính là mười loại binh khí sống động, đại kiếm, tế kiếm, chiến phủ, trường cung, chiến đao… các loại không hề giống nhau.
-Chúng ta sang sư có thể chia làm ba giai lớn…
Đằng Thác Hải nhìn những bức tranh trên vách tường nói rằng:
-Giai vị thấp nhất bao gồm cấp thấp học đồ, trung cấp học đồ, cao cấp học đồ. Nhị giai bao gồm đê cấp sang sư, cao cấp sang sư, cùng đỉnh cấp sang sư. Mà tối cao tam giai phân biệt là truyền kỳ sang sư, truyền thuyết sang sư, cùng thần sang sư. Phân giai này có chút tương tự với võ sĩ.
-Ngươi hiện giờ là đê cấp học đồ nhất giai, khoảng cách với sang sư còn kém nhiều lắm.
Trong mắt lão lộ ra một tia quang mang khó hiểu nói:
-Sang sư chân chính cường đại có lực lượng cùng năng lực ngươi không thể tưởng tượng được đâu, ngươi xem mười bức tranh trên vách tường thấy sao?
Những điều này không phải vô ích sao? Hàn Phi thành khẩn gật đầu.
-Cái chuôi trọng kiếm này chính là Sương Chi Ai Thương, vũ khí của Dạ Võ Đế trong truyền thuyết. Hắn chính bằng vũ khí ngưng tụ băng sương này mà quét ngang ma tộc, trở thành nhân hoàng của nhân tộc chúng ta!
Đằng Thác Hải chỉ vào bức tranh thứ nhất nói.
-Cái chuôi kỵ thương này là Viêm Nộ Chi Đào, ẩn chứa thần lực của hỏa diễm, là vũ khí của tinh không đệ nhất kỵ sĩ Rinehart một nghìn năm trước!
-Cái chuôi chiến phủ này là Lôi Chi Bào Hao…
-Cái chuôi trường cung …
Đằng Thác Hải đưa ngón tay, chỉ vào từng bức tranh giảng giải một lần, mười vũ khí trong những bức tranh này đều có lai lịch vô cùng bất phàm, cũng chia ra đại biểu cho mười loại lực lượng khác nhau.
Sau khi giới thiệu toàn bộ rồi, Đằng Thác Hải nói rằng:
-Mười kiện vũ khí này đều là thần khí, chỉ có thần võ sĩ trong truyền thuyết với có thể có tư cách nắm giữ cùng sử dụng chúng.
-Mà chế tạo ra chúng, đồng thời cũng giao cho chúng năng lực cường đại, người đó chính là sang sư chúng ta, thần sang sư!
Đằng Thác Hải quay đầu nhìn chằm chằm vào vào Hàn Phi vài giây, cuối cùng nói rằng:
-Ngươi có thể cho rằng sang sư không uy phong bằng võ sĩ, thế nhưng sang sư chân chính tất nhiên sẽ là võ sĩ cường đại, cho dù bọn họ ngay từ đầu không phải là võ sĩ, cũng có thể trong quá trình làm sang sư mà lĩnh ngộ ra được một loại lực lượng huyền bí!
-Còn có ta muốn nói cho ngươi, nếu như không phải phụ thân ngươi năm đó đã từng giúp đỡ ta, bằng không dù có học phí gấp mười lần đi nữa, ta cũng sẽ không thu ngươi làm học đồ của ta đâu!
Đã có 11 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của kedochanh
Quyển 1: Phong Vân Tới Cửu Thiên
Chương 12: Sang sư học đồ (1)
Người dịch: Mr5800
Nguồn: metruyen.com
Xưởng vũ khí của Đằng Thác Hải tương đối rộng rãi, trong căn phòng hơn một nghìn thước vuông phân biệt bày ra một lò dung luyện thật lớn, một lò luyện thật lớn và tám lò nhỏ đặt chung quanh. Học đồ cùng thợ rèn ở bên trong cũng có tới hơn bốn mươi người.
Toàn bộ lò rèn đều hừng hực lửa cháy làm cho nhiệt độ ở trong xưởng rất là cao, hầu hết tất cả mọi người đều không mặc áo, bọn họ chỉ mặc một chiếc quần đùi nhỏ, lộ ra một thân thể cường tráng tràn ngập mỹ cảm lực lượng.
Đám thợ rèn ở trước lò rèn trên người bôi loạn dầu trơn, dưới ánh sáng của lò rèn chiếu rọi lên lộ ra vẻ sáng bóng, những mảnh vụn nóng rực bắn lên da thịt dường như không hề ảnh hưởng tới bọn họ, tiếng thanh âm lách lách không ngừng bên tai.
Tới đây rồi, Hàn Phi mới cảm giác được nếu so sánh với những người cơ thể cường tráng ngăm đen này, mình là một tiểu thiếu gia được cơm no áo mặc từ bé, tám năm luyện tập vũ kỹ rèn đúc khí lực, khi đứng trước mặt bọn họ quả đúng là không đáng nhắc tới.
Những khoáng thạch đã được tuyển chọn qua một lần, được đám học đồ đưa tới trong lò luyện, tinh luyện ra nước thép rồi chảy vào một nồi nấu quặng đặc chế, phân phối tới cho mỗi một lò rèn. Sau đó có lẽ là mỗi một thợ rèn phụ trách chế tạo ra một nông cụ khác nhau.
Nguyên liệu sử dụng trong lò rèn này đều là từ đá lửa, cũng chính là than đá mà Hàn Phi được biết, được phân phối tới ống bễ của mỗi lò rèn.
Hai học đồ chuyên phụ trách việc thông gió của những ống bễ này, mỗi lần kéo lên kéo xuống là một lần lửa trong lò rèn bốc lên, tràng diện tương đối đồ sộ.
Mà khói bụi do đá lửa tạo ra được đẩy trực tiếp lên trên trần nhà. Trên đỉnh nhà xưởng được bố trí một phong hệ linh pháp trận cực nhỏ, có thể không chút gián đoạn đẩy khí xoáy ra ngoài, do đó làm cho khí bụi trong xưởng rất nhanh được đẩy ra bên ngoài, bởi vậy bên trong xưởng tuy rằng khá nóng nhưng cũng không đến nỗi khó thở.
Sặc, dị giới này cũng có cách thoát khói như vậy à! Hàn Phi sau khi hiểu rõ mọi chuyện cũng không nói gì.
Kỳ thực đây không phải là lần đầu tiên Hàn Phi được chứng kiến chỗ kỳ diệu của linh pháp trận. Trong nhà hắn chỉ có một nơi có, động lực trong đồng hồ cũng không phải là lò xo máy móc, linh pháp trận cũng được khắc ở bên trong, giá cả rất đắt đỏ.
Một chút thường thức trong xưởng vũ khí, là sư huynh Man Ngưu mà Hàn Phi vừa quen biết giới thiệu cho hắn.
Man Ngưu là một thợ rèn cao cấp thủ hạ của Đằng Thác Hải, tự lực chủ quản một lò rèn chú khí loại nhỏ. Hắn có phân nửa huyết thống của thú tộc ngưu đầu nhân, đứng trước mặt hắn Hàn Phi cảm thấy mình vô cùng nhỏ bé.
Nhưng mà đừng xem hắn lưng hùm vai gấu, dáng dấp mạnh mẽ nhanh nhẹn một quyền có thể đập chết một người, trên thực thế, thái độ của Man Ngưu rất hàm hậu ôn hòa. Đằng Thác Hải đưa Hàn Phi cho hắn quản lý, hắn đối với những vấn đề mà Hàn Phi hỏi đều là tri vô bất ngôn, ngôn vô bất tẫn (biết thì không thể không nói, đã nói thì không thể không hết: thành ngữ ý nói một khi đã biết thì sẽ giảng giải tới tận cùng của vấn đề.)
Thông qua Man Ngưu Hàn Phi mới biết, không ngờ mình là sang sư học đồ duy nhất của Đằng Thác Hải, những người khác ở trong xưởng đều là thợ rèn hay thợ rèn học đồ.
Nói tới chuyện này, trên mặt Man Ngưu chân chất hiện lên thần sắc vô cùng ước ao, còn dùng bàn tay to như cái quạt hương bồ của mình cố sức vỗ vỗ lên vai Hàn Phi vài cái biểu thị tiểu tử này có tiền đồ, thiếu chút nữa làm cho Hàn Phi phải ngã úp sấp mặt xuống đất.
Nhưng mà tính tình của Man Ngưu quả thực có chút ương ngạnh, đối với phân phó của Đằng Thác Hải tuyệt đối chấp hành, làm cho Hàn Phi muốn lười biếng một chút cũng biến thành nhiệm vụ bất khả thi.
-Được rồi, Hàn Phi sư đệ, đệ hiện tại bắt đầu học tập nghề làm nguội đi.
Man Ngưu nói rằng:
-Có cái gì không hiểu nhanh chóng hỏi ta!
Vừa nói, Man Ngưu cầm lấy kìm sắt lấy một mảnh sắt dài nóng đỏ bừng bừng ở trong lò rèn ra, phóng trước mặt bàn của Hàn Phi.
Đồng thời hắn đưa cho Hàn Phi một cái chùy sắt màu đen nhánh, nói rằng:
-Thác Hải đại nhân phân phó, đệ trước tiên phải luyện lực tay đã, sau đó có thể đem khối sắt phổ thông này đánh thành thiên đoán tinh thiết, coi như cơ bản hợp cách rồi!
-Thiên đoán tinh thiết là cái gì?
Hàn Phi hiếu kỳ hỏi thăm.
-Thiên đoán tinh thiết là sắt đã được rèn vượt qua nghìn lần, cơ bản là hàng cao cấp đã loại trừ đi tạp chất, là thứ để sử dụng chế tạo vũ khí!
Man Ngưu nói rằng:
-Nhất đẳng chính là rèn khối sắt thành bách đoán tinh thiết, chủ yếu dùng làm các nông cụ hoặc vật phẩm phổ thông.
-Rèn nhiều lần tức là dùng chùy sắt gõ lên khối sắt, muốn rèn được thiên đoán tinh thiết… ít nhất cũng phải đánh ra vạn chùy, đồng thời yêu cầu có chút gian nan. Thời gian rèn quá dài cũng không thể làm được, cuối cùng sẽ làm ảnh hưởng tới phẩm chất của tinh thiết.
Vạn chùy thiên đoán? Hàn Phi trong lòng hít ngược một ngụm khí, vậy luyện một khối tinh thiết phải tốn bao nhiêu công phu cùng khí lực đây?
Man Ngưu cười nói:
-Đệ không phải sợ, trước tiên cứ chậm rãi học tập, sau đó khí lực lớn, thủ pháp thành thạo là được rồi. Thác Hải đại nhân yêu cầu nghiêm ngặt, người khác có thể chế tạo ra vũ khí cùng nông cụ cũng không có thể tạo ra bách đoán tinh thiết như chúng ta. Đây là nguyên nhân mà xưởng vũ khí của Thác Hải đại nhân danh tiếng vang dội tới vậy.
Hàn Phi tiếp nhận chùy sắt trong tay Man Ngưu, vừa mới đặt vào tay bỗng nhiên trầm xuống dưới. Cái chùy sắt này trọng lượng cũng phải tầm ba bốn mươi cân đi, nếu không phải hắn từ nhỏ luyện tập võ, khí lực không kém, nếu không phải mất mặt trước mọi người rồi.
Như vậy phải đập lên đập xuống cái chùy sắt này trên một vạn lần mới coi như là hợp cách! Hàn Phi trong lòng thầm rủa, dưới ánh mắt kích lệ của Man Ngưu bên cạnh, bắt đầu thử vung cái chùy lên.
Chùy sắt đánh vào khối sắt phát ra nhưng tiếng vang nặng nề, hoa lửa văng khắp nơi, trong đó có vài mảnh bay tới trên y phục của Hàn Phi, làm cho bố sam của hắn bị thủng mấy lỗ nhỏ.
-Ai nha, chút nữa ta đã quên!
Man Ngưu vỗ đầu nói rằng:
-Hàn Phi sư đệ, đệ mau cởi y phục ra, ta bôi dầu mỡ lên người đệ cho.
Rơi vào đường cùng, Hàn Phi chỉ còn cách buông chùy sắt cởi áo mặc trên người ra, nhưng thật ra cảm thấy mát mẻ hơn không ít, vừa rồi hơi nóng làm hắn toát vã mồ hôi.
Chung quanh truyền tới tiếng cười, Hàn Phi cởi áo ra tuy răng trên thân thể cũng có cơ bắp, nhưng cũng không quá nổi lên khó tránh khỏi làm cho những đại hán chung quanh cười nhạo.
Nhưng mà Hàn Phi hiện giờ cũng không có bao nhiêu thẹn thùng, đều là mọi người một nhà, nếu rèn sắt hai năm, hắn cùng với những thợ rèn này cũng không khác nhau là mấy.
Man Ngưu từ bên cạnh lấy ra một cái chai màu đen, lộn ngược chai lấy ra một lượng dịch dầu mỡ, xoa loạn lên thân của Hàn Phi, ngay cả mặt cũng không bỏ qua.
Ho lúc này mới hiểu vì sao Đằng Thác Hải, Man Ngưu cùng các thợ rèn khác đầu đều bóng lưỡng, tóc vô cùng ngắn, nếu như giữ lại tóc dài thực sự không thể xoa dầu tốt được.
Loại dầu đặc chế này mùi vị tương đối khó ngửi, dính đầu trên người, cảm giác dầu mỡ cũng không phải thoải mái cho lắm. nhưng mà hiệu quả là rõ ràng vô cùng. Hàn Phi lúc này cảm thấy nhiệt độ chung quanh mình giảm đi khá nhiều, ngẫu nhiên một vài mảnh vụn bắn lên người cũng không có chút thương tổn nào cả.
Đã có 11 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của kedochanh
Quyển 1: Phong Vân Tới Cửu Thiên
Chương 13: Sang sư học đồ (2)
Người dịch: Mr5800
Nguồn: metruyen.com
Mình trần xoay người cầm chùy tái chiến, Hàn Phi một hơi đập liên tục hơn mười lần, thành công làm cho khối sắt đập dập xuống, cánh tay cũng bắt đầu có chút không còn cảm giác.
Man Ngưu hai bên cạnh liếc mắt nhìn nói rằng:
-Đưa vào trong lò chút lửa nóng đi, sau đó dựng thẳng lên, như vậy coi như là một đoán rồi.
Bằng vào nền tảng vũ kỹ của mình, thời gian đầu Hàn Phi còn có thể đủ thong dong đập khối sắt thành đủ hình dạng. Nhưng mà theo thời gian trôi qua cùng số lần gấp rèn gia tăng, thể lực của Hàn Phi tiêu hao rất nhanh, nửa vai trở lên cánh tay đều chết lặng vô lực.
Thình thịch! Cây búa nện lên trên tảng lớn, Hàn Phi buông lỏng tay ra, thở hổn hển như trâu, tay xoa xoa mồ hôi dày đặc trên trán.
Thực sự là mệt chết người đi được, hắn nguyên tưởng rằng mình còn có năng lực đả thông kinh mạch lần nữa, thế nào cũng có thể kiên trì được nửa giờ, không ngờ được mới chỉ mười phút đã không chịu được rồi.
-Hàn Phi sư đệ, ngươi tuy rằng tuổi còn nhỏ nhưng thân thể rất cường tráng, lần đầu tiên làm nghề nguội mà đã có thể đánh thành như vậy là không tồi rồi!
Man Ngưu tủm tỉm cười nói rằng:
-Nhưng mà, tư thế của ngươi cùng thủ pháp sai nghiêm trọng, coi ta làm mẫu một lần cho ngươi coi nhé!
Hắn cầm lấy chùy sắt của Hàn Phi. Đưa mảnh sắt vào trong lò rèn đun nóng lên một chút, nói rằng:
-Chúng ta làm nghề nguội chú ý nhất là tư thế cùng phương pháp dùng sức, đệ không thể chỉ dùng cánh tay để đánh chùy, như vậy rất dễ tiêu hao khí lực rồi.
-Muốn rèn luyện nghề nguội trong thời gian dài, ngoại trừ có một thân thể cường tráng ra, đệ còn cần phải dùng cánh tay, vai nhất là lực lượng ở thắt lưng, cùng nhau phát lực. Thời gian xoay chùy càng không thể cùng một hơi với đập xuống, đệ xem ta làm nhé..
Chỉ thấy Man Ngưu xoay chùy sắt lên bắt đầu gõ xuống khối sắt, tiết tấu cùng tốc độ rõ ràng nhanh hơn Hàn Phi rất nhiều. Trước khi khối sắt biến thành lạnh, Hàn Phi tối đa cũng chỉ đập được một đoán, mà Man Ngưu có thể vững vàng đánh ra được bốn năm đoán, hiệu suất như thế này quả nhiên khác biệt.
Hàn Phi ngộ tính cũng không tồi, bằng không kiếp trước cũng không ai chỉ điểm một mình luyện tập cũng được tới tứ trọng thiên cảnh giới của huyền môn sinh tử quyết. Hắn nhìn kỹ nhất cử nhất động của Man Ngưu, dần dần cũng nhìn ra được một chút bí quyết trong đó.
Thời gian Man Ngưu đập chùy, cũng không chỉ có cánh tay động, thắt lưng của hắn cũng theo những động tác mà co rút hoặc mở rộng ra, ngay cả hai chân cũng đều có biến hóa.
Mà theo chùy của hắn toàn bộ động tác như nước chảy mây trôi nhẹ nhàng lưu sướng, có một loại cảm giác thuần thục êm dịu tới cực hạn.
Tuy rằng nói muốn rèn nhiều lần thì phải đun nóng khối sắt thêm lần nữa, thế nhưng khoảng cách này lại cung cấp cho người làm trèn một cơ hội nghỉ ngơi, như vậy vòng đi vòng lại, chỉ trong mười phút, một khối sắt đã được rèn trăm đoán đã thành công đi ra.
Thực sự là thế gian còn nhiều cái phải học à! Nhìn động tác của Man Ngưu, Hàn Phi phát ra tiếng tán thưởng tự đáy lòng, thì ra làm nghề nguội cũng phải rất chú ý cùng bí quyết của nó.
Man Ngưu liên tiếp làm mẫu cho Hàn Phi hai lần, lại giảng giải bí quyết phát lực cho hắn, sau đó bảo Hàn Phi luyện lại lần nữa.
Nhìn thấy một lần như vậy, lần thứ hai Hàn Phi rèn luyện thì động tác đã khác rõ ràng.
Thời gian vừa bắt đầu, hắn học theo tư thế phát lực của Man Ngưu cảm thấy không được tự nhiên vô cùng, chùy nên xuống càng loạn thất bát tao không hề chính xác.
Nhưng mà một lúc sau, hắn dần dần nắm được bí quyết phát lực, động tác chậm rãi trở nên thành thạo, tiết tấu xoay chùy lập tức xuất hiện.
Vận dụng lực lượng từ thắt lưng cùng lực cánh toàn hoàn toàn khác nhau, Hàn Phi có thể cảm giác được rõ ràng mỗi một lần phát lực mang tới lực lượng so với trước lớn hơn rất nhiều, đập khối sắt rèn càng thêm dễ dàng hơn.
Trải qua thí nghiệm, Hàn Phi trước khi khối sắt lạnh lại đã làm ra được hai đoán rồi, đồng thời cũng hoàn thành được một khối sắt trăm đoán do chính mình làm nên.
-Hàn Phi sư đệ, đệ là người thông minh nhất trong những người ta đã thấy!
Man Ngưu vẫn một mực đứng bên cạnh quan sát, giơ ngón tay cái lên khen ngợi nói:
-Bí quyết phát lực tuy nói đơn giản, nhưng rất nhiều người phải tiêu tốn thời gian dài mới có thể nắm giữ được.
Hàn Phi cười ha ha không ngừng, trong lòng rất đắc ý, thật không ngờ tiếp theo Man Ngưu lại nói một câu như bát nước lạnh đổ lên đầu hắn:
-Nhưng mà đệ nhìn xem khối sắt trăm đoán của đệ với của ta có gì khác nhau.
Hàn Phi cúi đầu nhìn, đắc ý trong lòng lập tức tan thành mây khói.
Trên thiết đôn bày ra hai khối sắt đã được rèn trăm đoán, một khối của Hàn Phi còn khối khác đương nhiên làm do Man Ngưu làm ra.
Khối sắt do Man Ngưu rèn ra vuông vắn chỉnh tề, màu sắc sáng bóng, vừa nhìn đã biết là một khối sắt tốt rồi.
Mà ngược lại khối sắt của Hàn Phi đánh ra, thực sự là có chút vô cùng thê thảm, ngoại hình gập ghềnh xấu xí không nói, ngay cả màu sắc bên ngoài cũng không bằng.
-Tuy rằng cái khối sắt của đệ đã trải qua trăm đoán, nhưng mà còn xa xa mới được tính là trăm đoán chân chính. Tạp chất bên trong đại bộ phận không được thanh trừ.
Man Ngưu cười nói:
-Chế tạo khối sắt trăm đoán không chỉ đơn giản là gõ gấp, càng chú ý hơn chính là phương thức rèn, bằng không tùy tiện người nào cũng có thể đánh ra được à.
-Hàn Phi sư đệ, đệ chậm rãi học đi, ta xem đệ rất khá đó.
Nhìn vẻ mặt hàm hậu, dáng cười tươi của Man Ngưu sư huynh, Hàn Phi đột nhiên cảm giác được mình đối với nhận thức của hắn dường như có chút thành kiến.
Thời gian tiếp theo, Hàn Phi tiếp tục xoay chùy rèn gõ tiếp, động tác của hắn hoàn toàn tê cứng như máy móc rồi.
Nhưng mà cho dù khó tới mức nào nữa, Hàn Phi cũng cắn răng kiên trì tiếp tục, ngoại trừ tâm chí kiên định ra, mấu chốt hắn còn một chút không chịu thua kém ai.
Cũng không biết qua bao lâu, cửa xưởng truyền tới thanh âm la lớn:
-Ăn cơm thôi!
Cái thanh âm này hiển nhiên có ma lực rất mạnh, thanh âm vừa xuất hiện, nguyên trong xưởng khí thế ngất trời đã yên tĩnh xuống, đám thợ rèn buông mọi công việc đang làm, tùy tiện khoác thêm tấm áo khoác đi ra ngoài cửa.
Mà đám học đồ địa vị thấp trước tiên thu dọn đám tài liệu cùng công cụ mà thợ rèn đã bỏ lại, có mấy người ở lại nhìn lò rèn, ăn cũng phải luân phiên nhau.
Man Ngưu hoàn thành công việc mới buông chùy sắt trong tay xuống, hắn vỗ vỗ vai Hàn Phi nói rằng:
-Đi, chúng ta cùng đi ăn!
Hàn Phi thở dài một hơi nhẹ nhõm, cảm giác toàn thân không chỗ nào là không chua xót tê dại đi, cánh tay phải cho tới tận vai đều chết lặng đi rồi, phần eo càng giống như bị chặt đứt vậy.
Miễn cưỡng khoác áo vào người, hắn hầu như bị Man Ngưu túm cổ lôi ra ngoài cửa.
Giữa sân bên ngoài xưởng đã bày ra mấy cái thùng đựng thức ăn, vài tên tôi tớ to khỏe được một thiếu nữ chỉ huy, bắt đầu phân thức ăn cho đám thợ rèn.
Mỗi người một phần cơm tẻ hoặc là bánh mì, phối hợp với rau diếp xanh cùng vài miếng thịt, đám thợ rèn lấy được khẩu phần của mình tùy tiện tìm một chỗ ngồi xuống, sau đó ăn uống như lang thôn hổ yết vậy.
-Hàn Phi, ai là Hàn Phi a?
Thiếu nữ kia reo lên:
-Mau tới đây!
Đã có 11 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của kedochanh