Vị trí Ngọc gia chiếm được chỉ cách Thần Lăng động đúng một dặm. Gần 500 đệ tử chia thành 3 nhóm khác nhau: 1 nhóm dựng lều, 1 nhóm chuẩn bị vũ khí, bí trục, 1 nhóm lại chăm chú tập luyện. Những người này đều là tinh anh đệ tử của Ngọc gia, được triệu tập về từ các đô thành khác nhau. Vũ khí mà Ngọc gia đệ tử sử dụng phần lớn đều là linh khí, tuy nhiên cũng có một số tinh anh đệ tử nổi trội được gia tộc cấp cho thánh khí. Ngọc Thiên Lăng là nhi tử duy nhất của gia chủ Ngọc Quân Vũ, dĩ nhiên trong người hắn có không ít bảo vật. So với đám tinh anh đệ tử phần lớn đều đã đạt đến Tứ, Ngũ Tước này, tu vi của Ngọc Thiên Lăng quả thật có phần kém hơn nhiều.
Khi ba người xuất hiện ở địa phận của Ngọc gia, trời cũng đã bắt đầu chập tối. Những tinh anh đệ tử mặc dù có tu vi cao hơn hẳn Thiên Lăng nhưng khi nhìn thấy hắn vẫn cúi đầu gọi một tiếng “Thiếu chủ”.
Ngọc Thiên Lăng vừa đặt chân vào vị trí trung tâm của địa phận liền bị một mũi ám khí với tốc độ như sét đánh bay thẳng về phía mặt. Thực chất nếu so sánh với tốc độ sét đánh thì mũi ám khí này có khi còn nhanh hơn nhiều. Hơn nữa lực đạo cũng phải nhẹ, tiếng xé gió của ám khí này so với tiếng hét của Thiên Linh còn lớn hơn gấp mấy lần. Hắn không kịp vận chuyển thiên lực hộ thể, đành đưa tay trái lên đỡ.
“KENGGGG…..”
Tiếng kim loại va chạm với nhau đinh tai nhức óc vang lên giữa bầu không khí tĩnh lặng.
Tay trái Thiên Lăng không biết từ lúc nào đã xuất hiện một miếng giáp nhưng vì bị che khuất bởi y phục nên không thấy rõ được hình dạng của nó. Nhưng phần giáp bị lộ ra ở mu bàn tay có trạm chổ những hoa văn hết sức cầu kỳ, lại chỉ mang độc nhất một màu đen tuyền.
Mặc dù cản được ám khí nhưng hắn cũng bị đẩy ra phía sau tới hơn năm bước, nhăn nhó lẩm bẩm:
- Lại nữa à…
Cùng lúc này, trước mặt ba người bọn họ xuất hiện thêm một phu nhân diễm lệ.
- Trốn biệt dạng một năm nay mà tu vi vẫn chỉ dừng lại ở Nhị Tước!? Mà còn là trung cấp Nhị Tước? Ngọc Thiên Lăng, con thực sự có phải nhi tử của ta không vậy?
Ngọc Thiên Lăng lúc nãy bị lực đạo của ám khí đẩy ra xa bây giờ mới chật vật đứng dậy, bất mãn lên tiếng:
- Người đã đạt đến Ngũ Linh rồi, cũng không biết xấu hổ mà tấn công một Nhị Tước tu chân giả!?
Mỹ phụ nghe vậy chỉ “hừ” một tiếng, tiếp tục nói:
- Tinh anh đệ tử tiến vào Thần Lăng động lần này, tên yếu nhất là Tứ Tước, mạnh nhất đã là Cửu Tước. Nhìn xung quanh xem có ai yếu hơn con không? Ngay cả Thiên Linh cũng đã đạt đến Tứ Tước rồi. Minh Nguyệt thậm chí còn vừa đột phá Nhất Linh.
Mỹ phụ nói đến đây hơi cảm khái một chút rồi lắc đầu:
- Đúng là không còn mặt mũi nhìn ai mà…
Thiên Lăng vốn không để ý đến lời nói của bà. Dù sao mấy câu nói này, hắn cũng nghe đến mức thuộc lòng rồi. Nhưng khi nghe đến đoạn Minh Nguyệt đột phá Nhất Linh, hắn bỗng chốc trở nên vui vẻ:
- Nàng đột phá Nhất Linh rồi!?
Mạc Y đứng bên cạnh nghe cuộc đối thoại giữa hai người, chứng kiến sức mạnh hãi nhân của mỹ phụ thì kinh hãi không thôi. Nhưng lúc nhìn thấy khuôn mặt tươi cười của Thiên Lăng, nàng hơi khựng lại. Nụ cười ấy của hắn là lần đầu tiên nàng thấy được, nụ cười xuất phát từ thâm tâm.
Mỹ phụ thấy hắn vui vẻ như vậy lại nhướn mày:
- Người ta đạt đến Nhất Linh, hơn tiểu tử ngươi gần một cấp mà vẫn còn vui vẻ như vậy!? Haiz, đúng là bông hoa nhài cắm bãi c** trâu.
Thiên Linh từ nãy đến giờ không nói câu nào, chỉ đứng ngoài xem cuộc vui bây giờ bỗng nhiên hắng giọng:
- Mẫu thân, mẫu thân,….
Vừa nói ánh mắt vừa đánh về phía Mạc Y.
Mỹ phụ lúc này cũng mới để ý đến sự hiện diện của Mạc Y. Thiên Linh không quen nữ tử này, vậy tất nhiên nó là người quen của tên tiểu tử kia.
Nếu bạn có một người con trai, sau một năm nó bỏ đi liền dẫn theo một cô gái về, bạn sẽ nghĩ như thế nào?
Giọng nói mỹ phụ bỗng chốc trầm xuống:
- Tiểu tử, không giải thích rõ ràng cẩn thận ta đánh gãy tay ngươi.
Cảm nhận được sát khí đằng đằng phát ra từ mẫu thân, hắn đành cười gượng:
- Thiên Linh, muội dẫn cô ta đi trước.
Thiên Linh bĩu môi nhưng vẫn dẫn theo Mạc Y đi.
Thiên Lăng cúi mặt xuống, đang định điều chỉnh lại tâm trạng nghiêm túc nói chuyện với mẫu thân đại nhân liền phát hiện mẫu thân đang tiến sát về phía mình. Hắn theo phản xạ lùi lại về phía sau liền mấy bước, ngẩng mặt lên:
- Người làm gì t….
Còn chưa nói xong đã bị ánh mắt của mẫu thân dọa tới mức ngậm miệng lại. Thực tế, lúc trước bà bảo không giải thích rõ ràng liền đánh gãy tay hắn, câu này là thật đó nha. Hắn vẫn nhớ rõ ràng năm hắn mười bảy tuổi vì hiếu kỳ mà chạy vào kỹ viện chơi bị tỷ tỷ phát hiện được. Đầu tiên là được “hưởng” tận gần chục cái bạt tai từ tỷ tỷ, sau đó là “thưởng thức” công pháp của mẫu thân. Cũng may lần đó hắn bị thương không nặng lắm, sưng mặt một tháng, gãy ba xương sườn kèm theo tay phải, còn tay trái may mắn chỉ bị trật khớp… Phụ thân hắn không dám công khai giúp đỡ chỉ đành âm thầm gọi trị liệu sư.
- Đến một tiểu quốc gia giết Hỏa Thần, giả dạng hắn lạnh lùng lắm cơ mà? Bộ dạng coi trời bằng vung đó của ngươi đâu? Thể hiện ra cho mẫu thân xem chút?
Mỹ phụ vừa nói vừa cười nhưng lại tỏa ra hàn khí khiến người khác không nhịn được mà rét run.
- Là do dân chúng đồn nhau Hỏa Thần lạnh lùng, muốn giả dạng làm hắn con mới phải làm như…vậy….
Càng nói thanh âm của Ngọc Thiên Lăng càng nhỏ dần. Mẫu thân vẫn tiến tới, hắn cũng chỉ còn cách tiếp tục lùi về phía sau.
- Thế còn nữ tử ngươi dùng Chỉ Minh khiên đổi lấy kia? Sao thế? Nhìn thấy người đẹp, muốn mang về làm thiếp sao?
Không đợi hắn trả lời, mỹ phụ tiếp tục chất vấn:
- Ngươi cho rằng gia tộc giàu như vậy sao? Thích thì lấy thánh khí đổi lấy một nữ nhân!? Nếu ngươi là một đệ tử Ngọc gia bình thường, bằng vào ngươi, đến linh khí cũng không được cấp!
“Ngọc Thiên Linh, nhanh như vậy muội đã kể với mẫu thân?”
Với tính khí của mẫu thân, nếu hắn không nhanh đưa ra lời giải thích hợp lý, chắc chắn sẽ bị đánh. Mà nếu lần này bị đánh, khẳng định sẽ không chỉ gãy 3 xương sườn.
Ngay lúc này, một thân ảnh lướt đến chắn giữa Thiên Lăng với mẫu thân hắn:
- Sư mẫu, con nghĩ hay là người để Thiên Lăng bình tĩnh giải thích trước đã!? Biết đâu hắn có mục đích khác?
Thiên Lăng nhìn thấy người vừa đến là ai liền thở phào, gọi một tiếng “Tỷ phu”. Nhưng vừa gọi xong, ý nghĩ liền xoay chuyển.
“Tỷ phu ở đây. Vậy tỷ tỷ…”
Hắn vừa nghĩ đến đây lập tức cảm nhận được hai luồng khí tiến tới sau gáy, vội vận chuyển thiên lực nhảy sang một bên. Còn hai luồng khí kia, sau khi gần chạm đến người tỷ phu liền lập tức biến mất. Khuôn mặt hắn nhăn nhó nhìn mỹ nữ đang tiến tới từ phía sau.
“Tỷ tỷ mà thực sự giận lên, chắc tỷ phu cũng không dám bảo vệ mình.”
Mẫu thân hắn tên Thiên Kiều, là tam tiểu thư của Thiên gia – đệ ngũ gia tộc trong bảng thập lục đại gia tộc, xếp sau Ngọc gia 2 bậc. Còn tỷ tỷ hắn là Ngọc Thiên Tâm. Tỷ phu là Tây Môn Khắc, cũng là đại đệ tử của phụ thân hắn. Tu vi của Tây Môn Khắc, Ngọc Thiên Tâm không có gì khác biệt, đều đã đạt tới Bát Tước.
“Bát Tước với Ngũ Linh mà hợp công, lần này không chết cũng tàn phế đi!?”
Ngọc Thiên Lăng rất muốn mở miệng giải thích, nhưng khổ nỗi chuyện này đâu phải một, hai câu là xong được?
Ngay lúc hắn còn chưa biết làm thế nào đối phó với tình huống này, một thanh âm nhẹ nhàng mang theo sự ngạc nhiên vang lên:
- Thiên Lăng!?
Cả bốn người đồng loạt quay lại. Người vừa lên tiếng là một tuyệt sắc mỹ nữ. Nàng mặc một thân lam y, mái tóc được búi lên gọn gàng. Dung mạo hoàn mỹ tới mức làm cảnh vật trở nên thật ảm đạm. Nếu như Mạc Y mang vẻ đẹp lạnh lùng băng giá thì nữ tử trước mặt này lại mang vẻ đẹp thuần khiết, dịu dàng. Vẻ đẹp khiến người xung quanh luôn cảm thấy ấm áp. Ánh mắt dịu dàng nhìn về Ngọc Thiên Lăng.
Mỹ phụ nhìn thấy nữ tử này không khỏi sửng sốt.
“Không biết nó có nghe được đoạn lúc ta nói chuyện không”
Tâm trí thì nghĩ vậy nhưng ngoài miệng vẫn mỉm cười:
- Minh Nguyệt, con tới rồi à?
Thái độ này so với thái độ khi chất vấn nhi tử lúc nãy khác nhau một trời một vực!
Còn Ngọc Thiên Lăng nhân lúc mẫu thân và tỷ tỷ đang sửng sốt liền dùng Di Ảnh thuật lướt tới phía sau nữ tử được gọi là Minh Nguyệt kia. Cảm nhận được hơi ấm quen thuộc từ nàng, hắn không nhịn được bèn dùng hai tay ôm chặt lấy eo nàng.
“Vẫn mềm mại, ấm áp như trước…”
Trên miệng hắn bất giác nở lên một nụ cười. Hắn cười vì cuối cùng cũng được gặp lại, ôm nàng. Nhưng nụ cười của hắn, trong mắt mẫu thân và tỷ tỷ lại chẳng khác nào một lời thách thức. Mắt thấy tay mẫu thân nắm lại ngày càng chặt, hắn đành lựa lời nói với nàng:
- Minh Nguyệt, hay là ta với nàng sang chỗ của Thiên Linh tông trước đi?
Minh Nguyệt bị hắn ôm ngay trước mặt nhiều người như vậy cũng không đỏ mặt. Lúc đầu nàng còn xấu hổ nhưng qua mấy năm cũng dần quen với tình cảnh này. Nàng không đẩy hắn ra, chỉ nhẹ nhàng hỏi:
- Chàng lại gây ra chuyện gì rồi?
Thiên Linh tông cùng Ngọc gia có giao tình nhiều năm. Từ hồi còn nhỏ, mỗi lần Ngọc Thiên Lăng gây chuyện không dám nhìn mặt mẫu thân đều chạy sang Thiên Linh tông ở vài ngày, được chính tông chủ che chở bảo vệ, cuối cùng thành thói quen khó bỏ.
Đã có 2 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của ♥Tartarus♥
Minh Nguyệt nói xong cũng không đợi hắn trả lời mà hướng về phía mỹ phụ:
- Bá mẫu, khoảng một canh giờ nữa Thiên Linh tông mới tới nơi. Phụ thân nhờ con chuyển lời tới bá mẫu rằng người đã cho một số trưởng lão đi trước dò xét Thần Lăng động rồi, bá mẫu không cần cất công tới đó nữa.
Giọng nói êm ái du dương của nàng phần nào khiến mỹ phụ cảm thấy thoải mái hơn, tuy nhiên ánh mắt của bà vẫn nhìn chằm chặp tên tiểu tử không biết xấu hổ đang trốn sau lưng phụ nữ kia.
- Ngọc Thiên Lăng, con đứng ra đây!
Mỹ phụ cuối cùng không nhịn được nữa mà ra lệnh.
Hắn nhìn thấy mẫu thân bực đến mức này tất nhiên không ngu đến mức đưa thân ra hứng chịu, kiên quyết trả lời:
- Không!
- Ta nhắc lại một lần nữa, con bước ra trước mặt ta!
- Không!
- Nam tử hán đại trượng phu, ai lại nấp sau con gái!?
- Con được Minh Nguyệt bảo vệ quen rồi.
Nhìn tiểu tử mặt dày vẫn đang ngoan cố ôm chặt lấy Minh Nguyệt, mỹ phụ hận không thể trực tiếp đánh nó vài cái.
- Con không bước ra, đừng trách ta đánh con.
Ngọc Thiên Lăng nhoẻn miệng lên cười. Hắn chính là chờ câu nói này.
- Nói như vậy….Nếu con bước ra, người sẽ không làm gì con?
Mỹ phụ nghiến răng nghiến lợi gật đầu.
Thiên Lăng cũng không ngay lập tức bước ra mà hướng tỷ tỷ dò hỏi:
- Còn tỷ?
Đừng nhìn tỷ tỷ hắn không nói câu nào mà cho rằng nàng hiền lành. So với mẫu thân đôi lúc tỷ tỷ hắn còn đáng sợ hơn. Trước khi đánh ít nhất mẫu thân còn chất vấn hắn vài câu, đủ để hắn biết đường mà tránh. Còn tỷ tỷ ấy hả? Không nói nhiều, trực tiếp ra tay. Lần ở kỹ viện cũng thế. Tỷ tỷ hắn chỉ nhìn thấy hắn lúc hắn đi vào, sau đó ngồi ở quán trà đối diện chờ hắn đi ra. Đợi hắn đi ra hẳn thì xách tai hắn về Ngọc gia, không nói không rằng bạt tai hắn tầm hơn chục cái, sau đó thản nhiên quay lưng bỏ đi.
Ngọc Thiên Tâm nhìn thấy hắn cẩn thận như vậy chỉ nhún nhún vai:
- Nếu tỷ muốn đánh đệ, bây giờ đệ vẫn còn có thể đứng sao?
“Cũng có lý. Nếu không lúc nãy tỷ tỷ đã ra tay luôn rồi.”
Đảm bảo chắc chắn không có ai tấn công mình nữa, hắn mới buông tay khỏi eo Minh Nguyệt, nhưng vẫn không dám tiến lên phía trước, đứng yên tại chỗ cười ngọt ngào với mẫu thân:
- Đợi lát nữa Minh Phong thúc thúc đến con giải thích luôn một thể.
Minh Phong thúc thúc mà hắn nhắc tới cũng chính là phụ thân của Minh Nguyệt, đồng thời là Thiên Linh tông tông chủ.
Sợ mẫu thân tiếp tục chất vấn, hắn đành chuyển chủ đề:
- Sao lần này phụ thân lại để ý tới thần thú thế?
Thú sủng của phụ thân hắn là Hộ Thể Chi Hùng - xếp thứ 24 trong bảng xếp hạng thần thú của đại lục. Tuy xếp vị trí số 24 nhưng lực phòng ngự của Hộ Thể Chi Hùng là cao nhất trong số các thần thú. Điểm yếu của Hộ Thể Chi Hùng là tốc độ, công kích. Có lẽ vì thế mà thứ hạng của nó bị kéo xuống.
Thiên Kiều thấy nhi tử đã hứa sẽ giải thích, hơn nữa còn là trước mặt Minh Phong nên cũng không cố tình làm khó hắn nữa.
- Chờ ngươi giải thích rõ ràng xong mẫu thân sẽ trả lời.
……………….
Tốc độ của Thiên Linh tông so với dự kiến quả thật nhanh hơn nhiều, sau hơn nửa canh giờ đã tới nơi. Thiên Linh tông tông chủ nhìn thấy Thiên Lăng đầu tiên là nghiêm trọng chất vấn hắn vài câu rồi cười ha hả vỗ vai hắn nói thì thầm to nhỏ gì đó. Không chỉ Thiên Linh tông có mặt sớm hơn dự kiến mà phụ thân hắn cũng vậy. Vốn tưởng tối mai ông mới tới nhưng lại đến sau Thiên Linh tông chỉ vài phút.
Phụ thân và mẫu thân không hổ là phu thê mấy chục năm, đến cách nói chuyện cũng giống nhau y đúc:
- Một năm rồi mà mới chỉ dừng lại ở Nhị Tước? Hơn nữa còn là trung cấp Nhị Tước?
Hắn chỉ đành cười trừ.
Theo kiến nghị của Thiên Lăng, cả phụ mẫu hắn, Minh Phong thúc, Minh Nguyệt cùng Thiên Tâm, Thiên Linh, tỷ phu đều có mặt ở trại của phụ thân hắn lúc chập tối. Hắn là người có mặt cuối cùng. Đợi đến khi bước vào trại mới phát hiện ra điểm không đúng:
- Ghế của con đâu?
Rõ ràng có tổng cộng 8 người, vậy mà lại chỉ xếp có 7 ghế? Mọi người đều ngồi cả rồi, chẳng nhẽ để hắn đứng?
- Tu vi thấp như vậy, không có tư cách ngồi!
Người vừa lên tiếng, tất nhiên là mẫu thân hắn.
Ngọc Thiên Lăng vô cùng bất mãn, nhưng chỉ đành nuốt mấy lời định nói vào trong.
“Đứng sau phụ thân, Minh Phong thúc, tỷ phu nhìn có vẻ nhu nhược; sau mẫu thân, tỷ tỷ càng nguy hiểm…”
Suy nghĩ xong hắn liền nhanh chóng bước đến đứng phía sau Minh Nguyệt. Tiếp đó lại đưa tấm da dê từ không gian giới chỉ lên bàn. Cũng không đợi mọi người hỏi mà kể lại toàn bộ câu chuyện từ lúc hắn gặp được Trình Hữu, lấy được phương pháp điều chế Nghịch Thiên đan, rồi phát hiện Mạc Y là huyết thống Dược Linh chính tông, sau đó đưa cô ta đến đây.
Mẫu thân Minh Nguyệt khi mang bầu nàng chẳng may bị trúng hàn khí, làm ảnh hưởng đến thai nhi. Sau khi sinh cũng vì hàn khí này mà mất mạng. Còn Minh Nguyệt lại bị hàn khí tích tụ từ đó làm ảnh hưởng đến quá trình tu luyện. Trị liệu sư từng nói chỉ Nghịch Thiên đan mới có thể giúp Minh Nguyệt trừ bỏ tận gốc hàn khí, chỉ tiếc rằng phương pháp điều chế đã thất truyền.
Thiên Lăng một hơi đem câu chuyện kể lại. Sau khi kể xong bất chợt nghĩ đến tu vi của Minh Nguyệt hiện tại.
“Nàng bị hàn khí ảnh hưởng mà còn tu luyện đến Nhất Linh. Vậy mà bản thân chẳng làm sao lại chỉ dừng lại ở Nhị Tước…”
“Có thể nào sau này nàng chê ta quá kém cỏi mà hủy bỏ hôn ước không!?”
Nghĩ đến đây, hắn đột nhiên cảm thấy lo lắng. Khoảng cách bây giờ đã là gần một cấp bậc, sau này càng không thể nói. Bàn tay đột nhiên truyền tới cảm giác ấm áp lôi hắn ra khỏi dòng suy nghĩ. Một thanh âm nhẹ nhàng truyền đến tai hắn.
“Không có chuyện đó đâu.”
Hiển nhiên Minh Nguyệt vừa dùng truyền âm nói với hắn.
Thiên Lăng nghe thấy câu nói này của Minh Nguyệt cảm thấy rất thoải mái, nỗi lo âu vừa rồi cũng biến mất. Hai tay vòng từ đằng sau ôm lấy cổ nàng, ghé đầu sát tai nàng mà thì thầm:
- Sao nàng biết?
Minh Nguyệt cười nhưng không trả lời hắn.
Phụ mẫu hắn cùng Minh Phong thúc sau khi nghiên cứu, xác nhận tấm da dê này là thật liền chuyển sang trạng thái nghiêm túc. Minh Phong thúc vừa nhận được tin tức từ trưởng lão lên tiếng đầu tiên:
- Dựa theo sơ đồ của Thần Lăng động thì có lẽ vị trí Viên linh thảo cách nơi hồi sinh của Khổng Tước khá xa. – nói đến đây Minh Phong tông chủ thở dài một hơi – Lần này phải xin lỗi Ngọc huynh rồi, Thiên Linh tông không thể tham gia vây bắt Khổng Tước….
- Chẳng nhẽ một con vật lại không bằng giao tình của chúng ta mấy chục năm qua? Ngọc gia đương nhiên cùng Thiên Linh tông bảo vệ việc luyện đan.
Thiên Lăng đang nhìn bọn họ nói chuyện đột nhiên cảm thấy sau lưng có hơi thở liền tức tốc quay người lại. Hắn còn chưa kịp phản ứng đã bị thứ từ đằng sau nhấc bổng lên:
- Gì thế này, Nhị Tước à?
“Giọng ồm ồm không rõ tiếng này….”
- Hộ Thể Chi Hùng, THẢ TA RA!!!!
“Cái thứ” đang dùng tay xách cổ áo hắn lên là một con gấu lớn màu xám. Ngoài Hộ Thể Chi Hùng là thú sủng của phụ thân ra, còn con gấu nào nói được tiếng người cơ chứ? Mà nói đi cũng phải nói lại, bị một con gấu ngang nhiên xách lên trước mặt Minh Nguyệt thế này, quá mất mặt! Hơn nữa lại không thể tấn công bắt nó thả xuống. Ai bảo sức phòng thủ con gấu này lớn như vậy? Đương nhiên hắn chỉ còn cách hét lên.
Minh Nguyệt nhìn thấy cảnh này còn không nhịn được mà bật cười, đừng kể đến mẫu thân, một tỷ tỷ cùng một muội muội kia của hắn.
Ngọc Thiên Lăng bất đắc dĩ nhìn về phía phụ thân hắn. Mà phụ thân hắn cư nhiên lại lắc đầu:
- Hộ Thể Chi Hùng muốn làm thế, ta đây cũng hết cách.
Trong tình trạng này mà còn không phản kháng sẽ bị coi là nhu nhược!
Trên tay trái hắn một lần nữa xuất hiện mảnh giáp màu đen. Cùng lúc mảnh giáp xuất hiện, một bộ khô lâu hiện ra bên cạnh Hộ Thể Chi Hùng. Ở chính giữa bộ khô lâu xuất hiện một viên ngọc màu đỏ. Bộ khô lâu vừa xuất hiện liền huy động thiên lực thuộc dạng hỏa hệ tấn công Hộ Thể Chi Hùng. Thiên lực khi phát triển đến một mức nào đó sẽ biến đổi màu theo thiên phú nguyên tố của tu chân giả. Tỉ như hỏa hệ tu chân giả sau khi đạt đến Hỗn Nguyên cảnh có thiên lực chuyển đỏ, thủy hệ chuyển xanh lam,…Hộ Thể Chi Hùng nhìn thấy khô lâu tấn công mình cũng không thèm dịch chuyển. Mà thiên lực khi chạm đến người Hộ Thể Chi Hùng lập tức biến mất. Ngay cả một cộng lông cũng không bị cháy xém!
- Mẫu thân còn tưởng chỉ mỗi tu vi con thấp, ai ngờ đến mấy bộ khô lâu này cũng yếu như vậy.
Mảnh giáp màu đen bên phía tay trái của Ngọc Thiên Lăng là hiện thân bậc 2 của Thần Cấp Ma Khí Vong Linh Tháp. Nếu như Thánh Khí chỉ có một hiện thân duy nhất là bản thể của nó thì cấp độ Thần Khí lại có tới 2 cấp bậc hiện thân. Vong Linh Tháp nguyên bản là một bảo tháp màu đen chia thành 9 bậc tương ứng với 8 lần tiến hóa. Vong Linh Tháp ban đầu có một tầng, sau lần tiến hóa thứ 1 có 2 tầng, sau lần tiến hóa thứ 2 có 3 tầng,…Diện tích các tầng sau lại lớn hơn diện tích tầng phía trước. Tầng thứ 1 tối đa chứa 25 bộ khô lâu tu vi Nhất Tước. Tu vi khô lâu càng thấp tốn càng ít diện tích. Cách thu thập khô lâu cũng rất đơn giản: giết người, dùng bí thuật thu hồi thần hải, xương cốt của hắn. Thần hải chính là viên ngọc nằm ở chính giữa khô lâu. Khô lâu sau khi bị thu phục luôn nghe theo mệnh lệnh của chủ nhân.
Khả năng của Vong Linh Tháp cũng không dừng lại ở đó. Mỗi tầng của bảo tháp có một khả năng xác định. Ví dụ như ở xung quanh bốn phía tầng 1 có 4 bộ giáp dùng để giam giữ khô lâu. Một khi khô lâu bị nhốt vào bộ giáp không thể bị thay thế. Bộ giáp này giúp chủ nhân sử dụng được hệ nguyên tố của khô lâu bị nó giam giữ. Mà 1 trong 4 bộ giáp hiện tại đã bị Thiên Lăng sử dụng để giam giữ khô lâu của Hỏa Thần Ngọc Lân quốc.
Nghe mẫu thân cảm thán như vậy, hắn chỉ bĩu môi:
- Ai bảo khô lâu này để tấn công?
Hai ngón trỏ để giao nhau tạo thành hình chữ thập trước ngực, cũng không vận chuyển thiên lực mà trực tiếp hô lên:
- Hoán đổi!
Trong sự kinh hãi của mọi người, vị trí của hắn ngay lập tức hoán đổi với vị trí của khô lâu!
Last edited by ♥Tartarus♥; 07-02-2016 at 06:50 PM.
Đã có 2 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của ♥Tartarus♥
Ngọc Thiên Lăng đang cười cười đứng ở vị trí của khô lâu lúc trước, còn khô lâu đang bị Hộ Thể Chi Hùng tóm cổ nhấc bổng lên. Hắn đang định hướng về phía mẫu thân khoe khoang vài câu liền phát hiện mẫu thân đang cau mày nhìn con khô lâu kia.
“Lẽ ra mẫu thân nhìn thấy phải chế giễu vài câu mới đúng!? Sao bây giờ sắc mặt khó coi thế?”
- Nhị ca, huynh làm thế nào vậy?
Cuối cùng vẫn là Thiên Linh hiếu kỳ mở lời đầu tiên.
- Khả năng của tầng thứ tư: dịch chuyển không cần sử dụng thiên lực. Nhưng mà chỉ có thể hoán đổi với vị trí của khô lâu, không thể thực hiện với người sống.
Mẫu thân hắn rốt cuộc đã khôi phục dáng vẻ thường ngày, hỏi:
- Vong Linh Tháp của con tiến hóa tới tầng thứ mấy rồi?
- Hình như là tầng thứ năm.
- Nói chuyện cứ úp úp mở mở, sao lại là “hình như”?
- Bên ngoài đã hiện rõ tầng thứ năm nhưng con dùng cách nào cũng không thể cho khô lâu tiến nhập vào trong.
Hai thanh âm gấp gáp đồng thời vang lên:
- Không được!
- Không được!
Người lên tiếng không ai khác là phụ mẫu của hắn.
Minh Phong tông chủ chứng kiến tâm trạng khác thường của Ngọc Quân Vũ và Thiên Kiều liền nhận ra hai người đó có điều cần nói với Thiên Lăng nên tìm cớ dẫn Minh Nguyệt rời đi. Tiếp đó đến tỷ tỷ, tỷ phu cùng muội muội cũng bị phụ mẫu đuổi ra ngoài.
Nhìn thần thái nghiêm trọng của họ, hắn cũng không cách nào cười đùa được nữa, đành ngồi xuống phía đối diện.
- Con mở được tầng thứ năm, vậy có phải hay không đã trích máu nhận chủ lưỡi hái đó rồi?
Giọng nói trầm ổn của phụ thân khiến hắn có chút giật mình:
- Sao phụ thân biết trong đó có một lưỡi hái?
- Trả lời ta!
Nét mặt Ngọc Quân Vũ đanh lại.
Thiên Lăng gật đầu:
- Con đã trích máu nhận chủ lưỡi hái đó.
- Phản ứng của lưỡi hái như thế nào?
- Đầu tiên chuyển đỏ, sau đó hiện ánh bạc, cuối cùng hòa vào thần hải của con.
Ngọc Quân Vũ nghe đến đoạn lưỡi hái “hòa vào thần hải” thì thở dài một hơi:
- Con triệu hồi lưỡi hái đó ra đây!
Hắn theo lời phụ thân triệu hồi lưỡi hái ra ngoài. Thân lưỡi hái được làm từ đá, hoa văn giống hệt với hoa văn trên miếng giáp bên tay trái của hắn, mang độc nhất màu đen tuyền. Phần lưỡi hái dài đến gần nửa mét, chia làm hai màu rõ rệt: đỏ - đen. Nhìn đi nhìn lại hắn vẫn không thấy lưỡi hái này có điểm gì khác biệt. Mấy lần thử dùng thiên lực truyền vào đều bị một nguồn lực vô hình đánh ngược trở lại. Điểm hữu dụng duy nhất của lưỡi hái là nó không hề bị biến dạng sau khi va chạm với thiên lực. Điều này cũng giống như miếng giáp tay của hắn.
Phụ mẫu hắn sau khi xem xét lưỡi hái một hồi, cuối cùng nhìn hắn khẳng định:
- Đây là vũ khí ngàn năm trước của Tử Thần.
Ngọc Thiên Lăng ngơ ngác nhìn hai người:
- Tử Thần? Ai thế?
Thiên Kiều nhìn nhi tử ngơ ngác hỏi Tử Thần là ai, lắc lắc đầu trách trượng phu:
- Đều tại huynh bảo không nên kể cho nó biết. Cũng may lần này được Lưỡi Hái chấp thuận. Nếu không muội cũng không còn mặt mũi nào nhìn tổ tiên Ngọc gia.
Càng nghe Thiên Lăng càng cảm thấy mơ hồ, không tự chủ được lẩm bẩm:
- Đánh con gãy tay nhiều lần như thế mà vẫn còn mặt mũi nhìn tổ tiên!?
Giác quan tu chân giả vốn nhạy cảm hơn người thường, nói gì đến Ngũ Linh tu chân giả?
Tiếp đó từ trại truyền ra tiếng hét thất thanh của Ngọc Thiên Lăng. May cho hắn là trước đó phụ thân đã tạo ra kết giới ngăn cản âm thanh ra vào, nếu không lần này đúng là mất mặt.
Ngọc Thiên Lăng gục xuống bàn ôm lấy cái tai vừa bị xách lên, tức tối nhìn mẫu thân.
- Một năm ra ngoài, lá gan của con cũng lớn lên không ít nhỉ? Đến mẫu thân cũng dám nói xấu?
- Đấy là sự thật!
- Còn dám cãi lại?
Nhìn hai người lời qua tiếng lại mãi vẫn chưa có dấu hiệu chấm dứt, Ngọc Quân Vũ đành đứng lên xách lấy cổ áo của Thiên Lăng, trực tiếp ném ra ngoài trại!
Hắn còn chưa kịp hiểu chuyện gì xảy ra đã bị vứt ra ngoài, khổ sở lăn trên đất vài vòng mới lấy lại được cân bằng mà đứng dậy. Tính cách của phụ thân và đại tỷ quả thật giống nhau!
Sau khi phủi hết bụi bẩn dính trên y phục, hắn mới quyết định về trại đi ngủ. Nhưng lúc này, một vấn đề khác phát sinh.
- Mẫu thân, trại của con ở đâu thế?
- Ngủ ở ngoài đi!
Hắn không nói được gì khác, ngây người ra tại chỗ.
……………..
Mới sáu giờ sáng nhưng những đệ tử cùng trại với hắn đều đã lục đục thức dậy chuẩn bị tập luyện. Bọn họ nhìn thấy thiếu chủ còn ngủ cũng không dám đánh thức, chỉ đành để hắn tiếp tục ngủ. Tu vi thiếu chủ dù kém một chút nhưng dù sao vẫn là người kế vị của gia chủ, vẫn là không nên làm mất lòng hắn.
Hơn 500 tinh anh đệ tử nhanh chóng tập trung rồi bắt đầu đối chiến tu luyện. Thiên Kiều giám sát bọn họ tập luyện, sau một lúc liền phát hiện không thấy mặt mũi nhi tử đâu. Thần thức ngay lập tức bao trùm lấy toàn bộ địa phận.
Ngọc Thiên Lăng đang ôm chăn ngủ ngon bỗng cảm thấy có người đá vào mông mình. Hắn xoay người, khó khăn mở mắt, nhìn thấy người đến là mẫu thân cũng không thèm quan tâm mà tiếp tục ngủ.
5 phút sau, mọi người thấy hắn có mặt ở sân tập.
Ngọc Thiên Lăng không hề có ý định tập luyện, chỉ đi dạo loanh quanh, đến chỗ tập trung nhiều nữ đệ tử của Ngọc gia thì dừng chân, tìm chỗ ngồi ngắm bọn họ luyện tập.
- Thiên Lăng.
Hắn theo phản xạ quay đầu lại. Thanh âm này chẳng phải của Mạc Y sao?
Mạc Y tiến gần tới chỗ hắn, không vòng vo mở lời:
- Phương pháp luyện chế Nghịch Thiên đan bị thiếu.
Hắn giật mình chăm chú nhìn nàng:
- Sao có thể như vậy?
Mạc Y đưa tờ giấy lúc trước hắn đưa nàng ra, chỉ vào đoạn ký tự cuối cùng.
- Nhìn lướt qua có vẻ như đến đây là hoàn thiện nhưng đọc kỹ lại mới phát hiện thiếu mất công đoạn cuối cùng. Hoàng cấp đan dược khác với đan dược cấp thấp ở chỗ chúng cần bổ sung thêm một lượng lớn linh khí, mà tờ giấy ngươi đưa ta không hề đề cập tới điểm này.
- Ta đưa cô đi xem bản gốc.
Ngọc Thiên Lăng dẫn Mạc Y đi gặp phụ thân hắn lấy tấm da dê. Tấm da dê rõ ràng có một mặt nhưng Mạc Y lại đang tập trung quan sát mặt không có chữ. Hắn sốt ruột hỏi:
- Phải. Hơn nữa thần hải của hỏa hệ, tinh thần hệ phải đạt đến Tứ Linh. Các hệ còn lại đạt đến Tam Tước.
Thần thức hắn ngay lập tức quét qua Vong Linh tháp một vòng, cau mày nói:
- Mới chỉ có thủy hệ, thổ hệ, quang minh hệ, phong hệ. Vậy tức là cần thêm lôi hệ, băng hệ, hắc ám hệ cùng hỏa hệ, tinh thần hệ? – hắn hơi ngừng lại một chút – Cô cứ về tiếp tục nghiên cứu đi, việc này để ta giải quyết.
Mạc Y theo lời hắn quay trở về. Mà phụ thân hắn cũng lo lắng không kém:
- Con định làm thế nào?
- Con đi tìm mẫu thân đây.
Ngọc Thiên Lăng trả lời phụ thân xong dùng Di Ảnh thuật đi tìm mẫu thân. Đến nước này, ngoài giết người cướp thần hải còn cách nào khác sao? Phụ thân hắn chắc chắn không hạ mình đi giết mấy tên Tam Tước, mà tỷ tỷ lại mới chỉ đạt đến Bát Tước, không thể giết được mấy lão già Tứ Linh. Người đáng tin nhất lúc này đương nhiên là mẫu thân =))
Thiên Kiều tự dưng thấy nhi tử chạy tới ôm lấy cánh tay mình đầu tiên là ngạc nhiên, sau đó lại cau mày hỏi:
- Muốn xin gì?
Ngọc Thiên Lăng cũng không ngại mình đang đứng trước hàng trăm đệ tử Ngọc gia, kéo mẫu thân đi sang chỗ khác. Hắn đem sự việc vừa rồi kể cho mẫu thân nghe. Mà mẫu thân hắn vừa nghe đến đoạn cần thần hải kia liền cắt lời hắn:
- Cho nên bây giờ ngươi muốn giết người, không thể nhờ ai khác mới đành tìm mẫu thân?
Hắn bị nói trúng tim đen, không hề xấu hổ mà ngược lại còn cười ngọt ngào ôm tay mẫu thân hắn lần nữa:
- Vẫn là mẫu thân hiểu ý con nhất.
Thiên Kiều ngẫm nghĩ một chút, bảo:
- Trước tiên sang Âm Huyền tông bắt 3 tên Tam Tước. Tứ Linh hỏa hệ có rất nhiều, nhưng tinh thần hệ mẫu thân chỉ biết có Âu Dương trưởng lão bên Âm Huyền tông. Nhưng ông ta đã đạt đến Ngũ Linh.
- Được đến đâu hay đến đấy! Mẫu thân, đi thôi!
Mẫu thân hắn không hổ là Ngũ Linh cường giả, trong thời gian chưa đến nửa chén trà đã bắt được 3 tên Tam Tước kia, hơn nữa còn không bị phát giác. Hắn không dám chậm trễ, dùng bí thuật thu hồi 3 thi thể kia đưa vào trong Vong Linh tháp.
- Thiên Lăng, mau đi tìm Hộ Thể Chi Hùng dẫn đến rừng trúc cách đây một dặm.
- Hộ Thể Chi Hùng chậm chạp như vậy, người cần làm gì?
- Có giỏi ngươi đi mà đỡ hỏa cầu của Tứ Linh hỏa hệ! – Thiên Kiều trợn mắt nhìn hắn.
- Người chẳng phải Ngũ Linh sao?
- Thế Ngũ Linh tinh thần hệ ai giải quyết?
Ngọc Thiên Lăng lúc này mới ngộ ra: “Thì ra là không muốn tiêu hao thiên lực”
Tìm Hộ Thể Chi Hùng dĩ nhiên rất đơn giản. Con gấu này ỷ mình có giáp phòng thủ kiên cường không bao giờ chịu ẩn giấu khí tức, đi lại luôn luôn tạo ra dư chấn. Cũng may hôm nay phụ thân hắn không bắt nhốt Hộ Thể Chi Hùng lại, nếu không lại tốn không ít thời gian giải thích.
- Hộ Thể Chi Hùng, ngươi thu liễm lại chút được không? Lát nữa mẫu thân cần nhờ ngươi chút việc.
Hộ Thể Chi Hùng nghe đến từ “mẫu thân” lập tức thu hồi khí tức, ngoan ngoãn đi theo hắn.
- Hộ Thể Chi Hùng, ngươi sợ mẫu thân ta à?
- Ngươi thử bị bà ta đánh xem?
- Ta bị đánh còn ít sao? Không phải ngươi có giáp hộ thể à?
- Thế sao tay trái ngươi có giáp vẫn bị trật khớp?
Ngọc Thiên Lăng chợt tỉnh ngộ:
- Ngươi bị mẫu thân bẻ tay?
Hộ Thể Chi Hùng: “….”
QUÁ BẠO LỰC!
Đã có 2 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của ♥Tartarus♥
- Hộ Thể Chi Hùng, chờ khi hai người bọn họ bắt đầu giao chiến, ngươi nhảy vào đỡ đòn tấn công của tên hỏa hệ kia.
Ngọc Thiên Lăng dẫn Hộ Thể Chi Hùng đến vị trí mẫu thân bảo, cẩn thận nhắc nhở.
“Nhanh như vậy đã lừa được một Tứ Linh hỏa hệ!?”
Cuộc chiến diễn ra theo đúng những gì mẫu thân hắn dự kiến. Khi hai người vừa phát động lần công kích đầu tiên thì Hộ Thể Chi Hùng nhảy vào. Tên Tứ Linh tu chân giả kia thấy Hộ Thể Chi Hùng đầu tiên bị bỡ ngỡ một chút nhưng cuối cùng vẫn tập trung chiến đấu. Khổ nỗi bao tấn công đều đã bị con gấu kia đỡ hết. Tu vi mẫu thân vốn đã hơn tên kia, nay lại có Hộ Thể Chi Hùng giúp liền nhanh chóng giết được đối thủ.
Cái thế giới này, chính là mạnh được yếu thua, vốn không tồn tại cái thứ gọi là “công bằng”. Chẳng lẽ ngươi bảo một con hổ không được ăn thịt mình chỉ vì mình không ăn thịt nó sao? Vô nghĩa! Vào đến Thần Lăng động rồi, các môn phái gia tộc rồi cũng sẽ chạm mặt, đấu đá chém giết nhau để giành bảo vật.
- Lượng thiên lực còn lại của mẫu thân chỉ đủ cầm chân tên tinh thần hệ kia trong nửa canh giờ thôi, không giết chết được đâu.
Thiên Kiều sau khi xem xét kỹ lượng thiên lực còn lại nhìn hắn khẳng định.
Tinh thần hệ là một dị hệ, công kích thẳng vào linh hồn, đối phó tất nhiên khó khăn hơn so với những hệ khác. Mà mẫu thân hắn thuộc hắc ám hệ, không có ưu điểm về phòng ngự.
Vong Linh tháp tầng 1 có 4 bộ giáp, tầng 2 tăng 30% sức chiến đấu toàn bộ các khô lâu, tầng 4 là hoán đổi vị trí. Chỉ duy có khả năng của tầng 3 là hắn chưa bao giờ sử dụng.
- Mẫu thân, nếu có Hộ Thể Chi Hùng giúp thì duy trì được bao lâu?
- Con gấu này chỉ đỡ được tấn công bằng thiên lực chứ có đỡ được tấn công vào thẳng linh hồn đâu?
Ngọc Thiên Lăng đưa tay vỗ vỗ vai Hộ Thể Chi Hùng:
- Về được rồi!
Hộ Thể Chi Hùng nghe câu này như thấy lệnh đại xá, lập tức chạy về trại.
Thiên Kiều cùng nhi tử không vội vàng hành động, ngồi xếp bằng suy nghĩ cách đối phó Ngũ Linh tinh thần hệ.
Ngọc Thiên Lăng tự đánh vào đầu mình một cái. Đến thần khí của mình cũng không nhớ ra, đúng là thất bại!
- Dụ hắn đấu với con kiểu gì bây giờ?
- Để mẫu thân lo.
………………
Âm Huyền tông xưa nay luôn luôn là kỳ phùng địch thủ của Thiên gia. Một bên xếp bậc 5, một bên xếp bậc 6, tất nhiên không tránh khỏi xích mích. Hơn một trăm năm trước Âm Huyền tông xếp thứ 5, mãi đến gần đây mới bị Thiên gia vượt mặt. Hai bên xảy ra không ít lần chạm trán, mỗi lần như vậy đều thiệt hại tới hàng trăm tu chân giả Tước Kỳ.
Thiên Kiều là người Thiên gia, tất nhiên đối với Âm Huyền Tông có ác cảm. Cho nên bốn tu chân giả gồm 3 Tam Tước, 1 Tứ Linh hồi nãy đều là người của Âm Huyền Tông.
Địa phận của Âm Huyền Tông lần này, trùng hợp lại ở ngay cạnh Ngọc gia.
Trước sự chứng kiến của hàng trăm đệ tử Ngọc gia, gia chủ phu nhân cư nhiên lăng không đứng ngay giữa trung tâm địa phận Âm Huyền tông, lớn tiếng gọi “Âu Dương trưởng lão”. Tiếng gọi này ngay lập tức thu hút sự chú ý không chỉ của Ngọc gia, Âm Huyền tông mà còn cả Thiên Linh tông, Thiên gia cùng mấy môn phái lân cận.
Ngọc Thiên Lăng đứng sau lưng mẫu thân, một mặt suy tính làm thế nào để chắc thắng, một mặt lại hiếu kỳ xem kịch hay sắp chiếu. Không để hắn chờ đợi lâu, một lão già râu tóc bạc phơ bước ra từ một tiểu trại cách đó không xa. Lão từ từ bước đến, lăng không đứng trước mặt mẫu thân:
- Ngọc phu nhân có điều gì muốn dạy bảo?
Thiên Kiều nhìn lão già trước mặt, cười cười:
- Tiểu nữ đâu dám! Lão tiền bối tu hành đã mấy trăm năm, sao có thể để một tu chân giả mới tu hành chục năm như tiểu nữ “dạy bảo”?
Thiên Kiều cố ý nhấn mạnh cụm từ “chục năm”. Mọi người ở đây sao lại không hiểu ý đồ của bà? Ngụ ý tất nhiên là để chê bai lão già kia.
Âu Dương lão bắt đầu tỏ vẻ khó chịu, giọng nói trầm đi vài phần:
- Ngọc phu nhân, mời nói thẳng.
- Lão tiền bối đâu cần vội vàng như vậy. Tiểu nữ lần này là muốn đánh cược cùng ngài.
- Đánh cược?
- Phải. Tiểu nữ muốn dùng Thần khí Xuyên Không Nhãn đánh cược, không biết lão tiền bối cảm thấy thế nào?
Tiếng xôn xao bàn tán bắt đầu vang lên.
- Thần Khí?
- Dùng Thần Khí đánh cược? Ngọc gia quả nhiên rất giàu có….
Lão già kia đưa mắt nhìn xuống, mấy tên đệ tử đang bàn tán lập tức ngậm miệng lại.
- Đánh cược như thế nào?
Thiên Kiều chỉ vào nhi tử đang đứng phía sau:
- Nhi tử của tiểu nữ từ lâu ngưỡng mộ lão tiền bối, muốn được cùng ngài đối chiến một phen. Thân làm mẫu thân, tiểu nữ đương nhiên không thể từ chối. Lần này dùng Xuyên Không Nhãn cốt để tiền bối đồng ý. Nếu ngài thắng, tiểu nữ nhất định đem Xuyên Không Nhãn tặng cho Âm Huyền tông….
- Vậy nếu tại hạ thua?
Thấy Thiên Kiều đang nói bỗng dừng lại, Âu Dương lão tất nhiên sốt ruột hỏi gấp.
- Tiểu nữ đang có việc cần tới thần hải của tinh thần hệ Tứ Linh trở lên.
Đệ tử Âm Huyền tông nghe xong lớn tiếng chửi bới:
- Mẹ nó, khác gì phế tu vi?
- Đúng là đàn bà, nói chuyện cứ úp úp mở mở…
- Bản thân mạnh hơn ai mà to mồm!?
- CÂM MIỆNG!
Tiếng hét này, không phải của Thiên Kiều mà là của Âu Dương lão.
Đợi đến khi đám người bên dưới hoàn toàn im lặng, lão mới từ không gian giới chỉ lấy ra một viên ngọc màu trắng đục:
- Vừa hay tại hạ có thần hải của một Ngũ Linh tinh thần hệ ở đây. Không biết ý phu nhân thế nào?
“Muốn lấy một viên ngọc kia mà đổi lấy thần khí? Lão già ngươi bị ngu à?”
Thiên Kiều nghĩ vậy nhưng ngoài mặt lại tỏ ra khó xử nhìn lão:
- Hiệu quả thần hải đã bị thu phục lâu không được tốt lắm…Bất quá nếu có thêm một vài bảo vật kèm theo tiểu nữ có thể suy nghĩ lại.
Âu Dương lão cẩn thận suy tính, lại âm thầm dùng thần thức dò xét Ngọc Thiên Lăng.
“Nhị Tước!? Không đúng. Nếu tiểu tử kia đã không có cơ thắng, sao còn dám đánh cược?”
Ngay lúc này, một thanh âm khác chen vào:
- 10 thánh khí, 450 linh khí. Thế nào?
Thiên Kiều vừa nghe thấy tiếng nói này lập tức trở nên hớn hở:
- Thì ra là Khương lão tiền bối. Thất lễ, thất lễ,…
- Thiên nha đầu, vậy đã hợp ý ngươi chưa?
- Thật ra linh khí bên Ngọc gia có rất nhiều, cũng chưa có dùng hết…
- 20 thánh khí, 200 linh khí thì sao?
- Giá trị Xuyên Không Nhãn hẳn lão tiền bối ngài đã tận mắt chứng kiến…
- 40 thánh khí, 100 linh khí.
- Kể ra tiểu nữ vẫn hơi lỗ…
- 50 thánh khí, 100 linh khí.
Không để cho Thiên Kiều có cơ hội kì kèo, lão nhanh chóng bổ sung thêm:
- Đây là giới hạn của bổn tọa.
Ngoài dự kiến của lão, Thiên Kiều lập tức gật đầu:
- Chấp nhận.
- Nha đầu ngươi nói tiếp, đối chiến giữa bọn họ thế nào?
- Lão tiền bối chẳng lẽ lo Ngọc gia ăn gian hay sao? Tất nhiên là đối chiến như thường, không dùng kịch độc, bí trục, đan dược hỗ trợ. Nhưng vì nhi tử của tiểu nữ chưa có thú sủng, Âu Dương tiền bối có thể không dùng thú sủng được không?
- Tuyệt đối không dùng!
- Còn nữa, không được phế tu vi, giết đối phương.
- Không thành vấn đề.
- Ngày kia Thần Lăng động mở ra, để đảm bảo hai bên không bị ảnh hưởng, tối nay đối chiến diễn ra luôn. Không biết ý lão tiền bối thế nào?
- Quyết định vậy đi.
Khương lão tiền bối thay Âu Dương lão quyết định toàn bộ mọi chuyện, hơn nữa đặt cược xong còn vô cùng vui vẻ.
Thiên Kiều cùng nhi tử trở về trại Ngọc gia, bắt đầu tính kế.
- Khô lâu có mấy bộ?
- 1 Ngũ Linh thổ hệ, 3 Tứ Linh hỏa hệ, 2 Tứ Linh thủy hệ, 1 Tam Linh phong hệ, 12 Nhất Linh, 150 Tước Kỳ, 30 phong hệ cao cấp ma thú. Ngoài ra có thêm lưỡi hái, hắc hỏa.
- Bịt mắt lại con có điều khiển được không?
- Có!
- Liệu tấn công có trúng không?
- 50/50.
- Í, quên mất, con chưa nói cho mẫu thân biết hiệu quả tầng 3 là gì?
- Đợt trước con không hiểu nó là gì, bây giờ biết rồi. Tầng 3 có một đoạn khẩu quyết khiến lưỡi hái trở nên tàng hình.
- Lúc tàng hình có dùng để đỡ được không?
- Con chưa thử.
- Thử luôn đi.
Phụ thân hắn, Minh Phong thúc cùng lúc đi vào.
- Kệ bọn họ, thử đi.
Ngọc Thiên Lăng theo lời mẫu thân triệu hồi ra Lưỡi Hái, lẩm nhẩm khẩu quyết trong đầu khiến nó trở nên tàng hình. Sau đó mẫu thân hắn đứng dậy, dùng hắc ám thiên lực tấn công lưỡi hái. Hắc ám thiên lực cường thịnh sau khi va chạm với Lưỡi Hái ngay lập tức biến mất, không để lại bất kỳ dấu vết nào.
Thiên Kiều cười đến híp cả mắt lại, quay sang ra lệnh cho Ngọc Quân Vũ:
- Huynh đi tìm một tên tinh thần hệ ra đây, trên Tứ Linh càng tốt.
Cái “tên tinh thần hệ” kia, ngoài trưởng lão của Ngọc gia còn ai chứ?
“Thiên Lăng, đứng ra sau, để phần lưỡi của Lưỡi Hái che trước mắt.”
Dùng truyền âm nhắc nhở nhi tử xong, Thiên Kiều mới quay sang bảo trưởng lão vừa tới:
- Trưởng lão, công kích nó. Bắt đầu bằng tu vi Nhị Tước.
- Lão phu sợ ảnh hưởng đến thiếu chủ.
- Ta làm mẫu thân nó còn chẳng lo, ngài cần gì phải lo. Bắt đầu đi.
Trưởng lão theo lời Thiên Kiều bắt đầu công kích Ngọc Thiên Lăng.
“Kỳ quái! Sao thiếu chủ vẫn đứng yên được thế?”
- Nhanh chút đi.
Tốc độ công kích tăng dần.
- Dùng tu vi Ngũ Tước.
- Cửu Tước.
- Nhất Linh.
- Tam Linh.
- Tứ Linh.
- Ngũ Linh.
Thiên Kiều liên tục ra lệnh cho trưởng lão. Mà trưởng lão kia càng lúc càng kinh hãi. Thiếu chủ tu vi mới đạt tới Nhị Tước, sau khi trúng công kích của lão lại không hề bị tổn thương.
“Điều này sao có thể!?”
- Lục Linh.
- Gia chủ phu nhân…. Lão phu mới chỉ tu luyện đến Ngũ Linh.
Thiên Kiều phấn khích đến nỗi quên mất tu vi của vị trưởng lão kia. Đến lúc nhớ ra thì nhanh chóng xin lỗi, ban thưởng vài thứ rồi cho lui. Sau đó trịnh trọng quay sang nhìn nhi tử:
- Thiên Lăng, lần này mẫu thân có phát tài hay không đều nhờ cả vào ngươi!
Last edited by ♥Tartarus♥; 10-02-2016 at 09:23 PM.
Đã có 2 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của ♥Tartarus♥