Người Cầm Quyền Tác giả: Nhất Tam Ngũ Thất Cửu
-----oo0oo-----
Chương 11: Gặp lại Chu Chính
Nhóm dịch: BachKhiet
Nguồn: Mê Truyện
- Hu hu hu...
Người phụ nữ kia lại gào lên:
- Có ai không, sàm sỡ, có kẻ sàm sỡ, quá vô sỉ...
- Ầm ầm ầm...
Bên ngoài vang lên những tiếng đập cửa ầm ầm, có người gào lên đòi mở cửa, xem ra muốn vào bênh vực kẻ yếu.
Người phụ nữ kia càng có gan làm loạn, nàng dùng sức mở cửa, trong miệng phát ra những tiếng kêu như chết cha, giống như đang bị vài tên đàn ông dâm bạo vậy.
Hoàng Tùng dựa người vào tường, trong mất thỉnh thoảng lại lóe lên lửa giận, cũng không biết con đàn bà kia đang làm gì, như vậy thì có bao nhiêu tác dụng? Tốt nhất là tiến lên cào lên mặt Hàn Đông, để lại vài vết thương mới tốt.
Hàn Đông vẫn yên ổn ngồi nơi đó, đám đông đều biết, nhất định con đàn bà kia được người ta sai khiến, mà ngoài Hoàng Tùng ra thì còn ai?
- Đứng tránh ra, mở cửa đi.
Bên ngoài vang lên giọng nói vội vàng của Trâu Cương, cửa được mở ra, Trâu Cương đưa theo hai cảnh sát đi vào, hắn chỉ vào người phụ nữ điên rồi nói:
- Chính là người phụ nữ này đến quấy rối.
Người phụ nữ kia thấy cảnh sát thì có chút sững sốt, trong mắt lóe lên cái nhìn kinh hoảng, nhưng sau đó lại cắn răng gào lên:
- Cảnh sát đến thì tốt, tên này chơi bà mà không trả tiền, các người phải giúp tôi...
Đám người ở bên cạnh nghe thấy vậy thì không khỏi cười lạnh, dù người phụ nữ kia nói thật, như vậy cũng không đến lượt cảnh sát đòi tiền cho nàng.
- Nói gì vậy?
Tên cảnh sát trung niên đi phía trước chợt nhíu mày, hắn trước nay chưa từng có vẻ mặt tốt đẹp với loại phụ nữ như vậy.
Tên cảnh sát ở phía sau tiến lên hai bước, đứng bên cạnh tên cảnh sát trung niên, sau đó hắn ngẩng cao đầu nhìn Hàn Đông bình tĩnh ngồi ở phía trước, trên mặt lộ ra vẻ mừng rỡ:
- Ủa, anh Đông...
Hàn Đông cũng có chút bất ngờ, hắn không thể ngờ gặp lại Chu Chính nhanh như vậy:
- Ha ha, đúng là không thể ngờ lại gặp nhau...
- Anh Đông, sao anh không gọi cho tôi?
Chu Chính hưng phấn tiến lên bắt chặt tay của Hàn Đông:
- Tôi vẫn muốn mời anh đi dùng cơm.
Hàn Đông cười cười nói:
- Tôi không phải cũng vừa đến sao? Cũng chưa kịp điện thoại cho cậu mà thôi.
Khi thấy Hàn Đông quen biết viên cảnh sát kia, Hoàng Tùng chợt trừng mắt, sau đó đến bên cạnh người phụ nữ kia và quát lên:
- Còn không mau cút đi, muốn vào cục cảnh sát sao?
Người phụ nữ kia không kịp phản ứng, nàng nhảy xổ ra trước mặt viên cảnh sát trung niên, sau đó chỉ vào Hàn Đông mà hét lên:
- Anh Cảnh sát, tên khốn kia chơi tôi không trả tiền...
- Cô nói gì?
Chu Chính cực kỳ kích động, hắn xoay người dùng ánh mắt căm tức nhìn người phụ nữ kia:
- Cô nói gì, cô bị điên sao? Tôi đưa về đồn bây giờ.
- Đúng vậy, người phụ nữ này là kẻ điên.
Hoàng Tùng tiến lên phụ họa, sau đó trừng mắt:
- Còn không mau cút đi, còn muốn náo loạn gì nữa?
Người phụ nữ này cuối cùng cũng hiểu, nàng thì thào chửi vài câu, muốn xoay người đi ra.
Hàn Đông nói:
- Làm rõ sự việc.
Chu Chính chợt quát:
- Đứng lại.
- Làm gì?
Người phụ nữ quay đầu dùng giọng bất mãn nói:
- Tôi khôn gây rối nữa, không được sao?
Hàn Đông đứng lên, hắn nói với viên cảnh sát trung niên:
- Đồng chí cảnh sát, là thế này, các nhân viên trong cục chúng tôi đến đây dùng cơm, người phụ nữ nạy chạy đến vu oan cho tôi, làm phiền các anh hỏi xem, là ai sai bảo cô ấy làm vậy.
Viên cảnh sát trung niên thấy thái độ của Hàn Đông là rất tốt, lại quen biết với Chu Chính, vì thế mỉm cười nói:
- Anh yên tâm, chúng tôi sẽ điều tra rõ ràng, xin hỏi anh là...
Trâu Cương tranh thủ giới thiệu cho Hàn Đông:
- Chúng tôi là người của cục thống kê, vị này chính là cục trưởng Hàn của chúng tôi.
Viên cảnh sát trung niên chợt giật mình, nụ cười trên mặt càng thêm thân thiết, hắn tiến lên vươn tay nói:
- Thì ra là cục trưởng Hàn.
Chu Chính kiềm chế cảm giác khiếp sợ trong lòng, hắn giới thiệu:
- Anh Đông, vị này là đội trưởng Lý!
Hàn Đông vươn tay bắt tay với đội trưởng Lý, ánh mắt khẽ liếc sang Hoàng Tùng.
Hoàng Tùng miễn cưỡng cười nói:
- À, có hai vị đồng chí cảnh sát, tôi tin sự việc sẽ nhanh chóng rõ ràng, cục trưởng Hàn của chúng ta là hạng người vậy sao?
Lúc này Chu Chính đã từ trong miệng Trâu Cương biết có việc gì xảy ra, hắn cười lạnh trừng mắt nhìn người phụ nữ kia:
- Nói may, ai sai cô gây rối?
Người phụ nữ kia hất đầu lên:
- Cái gì? Tôi đến đòi tiền...
- Đừng nói nhảm, muốn đòi tiền gì?
Chu Chính tức giận nói:
- Thành thật khai báo, nếu không tôi đưa cô về cục.
Người phụ nữ kia cũng không phải là đèn cạn dầu, nàng nói mà nước miếng văng tung tóe:
- Đồng chí cảnh sát, anh có thái độ gì vậy? Tôi phạm tội gì mà bắt người.
Chu Chính chợt sững sờ, đội trưởng Lý ở bên cạnh nói:
- Dựa vào cái gì sao? Cô vu oan cho cán bộ nhà nước, như vậy cũng đủ cho cô bị giam vài ngày, muốn được yên thân thì thành thật nói rõ cho tôi.
- Tôi...
Người phụ nữ có chút chột dạ, dù sao nàng và Hàn Đông căn bản chưa từng tiếp xúc, nếu đối chất thì rất dễ bị lộ:
- Tôi...Tôi nhận lầm người không được sao?
Trâu Cương cười lạnh nói:
- Chỉ sợ không đơn giản như vậy, ai sai cô đến vu oan cho cục trưởng của chúng tôi?
Chu Chính cũng trầm giọng nói:
- Thành thật khai báo, nếu không sẽ bị trừng trị nghiêm khắc.
Người phụ nữ kia cũng mạnh miệng, nàng cắn răng nói:
- Tôi đã nói nhận lầm người, các anh còn muốn sao? Chẳng lẽ không cho người ta nhìn lầm sao?
Hoàng Tùng nãy giờ luôn căng thẳng cũng thở dài một hơi, trên mặt lộ ra vẻ căm phẫn.
Vì người phụ nữ kia căn bản không thừa nhận có người sai khiến, vì vậy mà đội trưởng Lý và Chu Chính cũng không có cách nào khác, chỉ dạy bảo vài lời rồi cho người phụ nữ kia đi ra.
- Người phụ nữ kia quá cứng miệng, nhưng nếu đưa đi giam hai ngày, sẽ nói ra tất cả thôi.
Chu Chính tức giận nói, không tìm ra được kẻ chủ mưu vu oan cho Hàn Đông, hắn cũng bực bội.
Hàn Đông nhàn nhạt nói:
- Thôi bỏ, loại người thế này không đáng so đo, tức giận với loại người nham hiểm như vậy cũng không đáng.
Sau khi trải qua tình huống vừa rồi, bữa tiệc của cục thống kê cũng không còn gì để tiếp tục, Trâu Cương đi thanh toán tiền, mọi người tự tán đi.
Dưới lời mời nhiệt tình của Chu Chính, Hàn Đông cùng hắn đi uống trà, mà đội trưởng Lý cũng tự giác đi trước.
Hai năm qua huyện Phú Nghĩa mọc lên nhiều quán trà, chỉ cần một ấm trà một đồng là có thể ngồi cả ngày, thích hợp cho những kẻ không có việc gì.
Hai người Hàn Đông vừa ngồi xuống, Chu Chính đã không nhịn được nói:
- Anh Đông, không ngờ anh là lãnh đạo một đơn vị, quá lợi hại.
Hàn Đông lớn hơn Chu Chính hai tuổi mà đã là cấp chính khoa, xem ra người không thể so với người cho được.
Hàn Đông cười cười nói:
- Tôi làm một cục trưởng cũng không dễ dàng.
Chu Chính khẽ giật mình, sau đó lập tức gật đầu nói:
- À, tôi mơ hồ nghe được vài tình huống, nghe nói gần đây thảo luận về nhân sự rất dữ dội, nhưng không thể ngờ người được cho xuống làm lãnh đạo cục thống kê lại là anh Đông.
Hàn Đông thầm vui vẻ, xem ra Chu Chính cũng biết vài tình huống:
- Vậy sao? Nếu vậy cậu nói xem trong huyện có chuyện gì xảy ra? Bây giờ trước mắt tôi tối đen, căn bản không nhìn rõ tình huống.
Đã có 2 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Lôi Đế
Người Cầm Quyền Tác giả: Nhất Tam Ngũ Thất Cửu
-----oo0oo-----
Chương 12: Chất vấn
Nhóm dịch: BachKhiet
Nguồn: Mê Truyện
Sáng sớm mùa đông, huyện Phú Nghĩa được bao phủ trong sương mù, những cột đèn điện ở hai bên đường bùng ra những luồng sáng ảm đạm, trên đường thỉnh thoảng có vài chiếc xe hơi chạy qua phát ra những âm thanh ào ào; người chạy xe đạp thì ấn chuông; những người chạy thể dục buổi sáng thì chui ra khỏi sương mù như u linh, sau đó lại nhập vào trong một đám sương mù khác.
Hàn Đông đi chậm rãi, hít thở bầu không khí lạnh như băng, trong đầu thầm xem xét nên sửa trị Hoàng Tùng thế nào cho phải.
Đêm qua người phụ nữ hung ác kia rõ ràng là do Hoàng Tùng tìm đến, mục đích chính là làm bẽ mặt Hàn Đông, sau đó nói ra vài tin đồn, muốn mưu lợi bất chính.
Hàn Đông vốn cũng không muốn ép người quá đáng, chỉ cần Hoàng Tùng phối hợp công tác thì hắn cũng không muốn mạnh tay. Nhưng đối phương liên tục khiêu khích, điều này làm cho Hàn Đông quyết định đấu với đối phương một trận. Còn đám cán bộ trung tầng, Hàn Đông cũng không thèm quan tâm, vì hắn còn nhiều cơ hội sữa trị bọn họ, không cần nóng lòng nhất thời làm gì cho mệt.
Tuy Chu Chính không biết nhiều tình huống, nhưng Hàn Đông nhờ vào những tình huống mà đối phương hiểu để chứng minh một vấn đề, đó là minh bị rơi vào trong vòng tranh đoạt giữa các vị lãnh đạo trong huyện.
Hôm nay Hàn Đông được sắp xếp công tác ở cục thống kê, hắn ngoài nhanh chóng khống chế cục diện ở trong cục, đồng thời còn phải nghĩ biện pháp thay đổi hiện trạng, tranh thủ tạo cơ sở cho con đường của mình, nếu không cứ ở tại cục thống kê thì chỉ uổng phí thời gian.
Hàn Đông vừa đến phòng làm việc ngồi xuống chưa được bao lâu thì Trâu Cương gõ cửa tiến vào dùng giọng cẩn thận nói:
- Cục trưởng, tôi có một đề nghị.
- Được, anh cứ nói.
- Là thế này, tôi cảm thấy trong cục nên phân phối cho anh một chiếc điện thoại, như vậy sẽ thuận tiện trong công tác liên lạc.
Trâu Cương nói xong thì dùng ánh mắt căng thẳng nhìn Hàn Đông, hai bên tiếp xúc chưa lâu, hắn chỉ có thể thông qua những chi tiết này để chậm rãi tìm hiểu về Hàn Đông, đồng thời cũng biểu đạt tâm tính của mình. Khi thấy Hàn Đông có hơi nhíu mày, trong lòng hắn khẽ níu chặt, chẳng lẽ vỗ mông mà lên đến đùi ngựa?
- Anh thật sự cảm thấy như vậy là cần thiết sao?
Hàn Đông nhàn nhạt hỏi.
- À, rất nhiều lãnh đạo đơn vị, thậm chí cán bộ trung tầng đều được phân phối...
Trâu Cương không thể tìm hiểu rõ ràng tâm tư của Hàn Đông, vì vậy mới chọn sách lược vu hồi, trước tiên giải tỏa những băn khoăn trong lòng Hàn Đông.
Hàn Đông cười cười:
- Phần lớn những chuyện trong cục thống kế đều có thể xử lý trong ngày, bình thường cũng không có tình huống khẩn cấp, hơn nữa trong phòng ở ký túc xá của tôi cũng có điện thoại, không có vấn đề nghe gọi, vì thế cũng không cần phân phối điện thoại. À, nếu thật sự cần, tôi sẽ tự mình mua một cái.
Trâu Cương nói:
- Chuyện của đơn vị, sao có thể để cục trưởng anh bỏ tiền?
- Không cần nhiều lời.
Hàn Đông khoát tay áo nói:
- Tôi hiểu ý anh, nhưng tôi cũng không thiếu chút tiền đó, sau này anh cũng không cần lo lắng ở phương diệnnafy, chỉ cần an tâm công tác là được.
- Vâng!
Trâu Cương cảm thấy yên lòng, dù Hàn Đông có đồng ý hay không, như vậy công tác của mình vẫn làm đúng chỗ. Khi thấy ly nước của Hàn Đông vơi hơn phân nửa thì hắn nhanh chóng xách phích nước sôi châm đầy:
- Cục trưởng, nếu không có gì thì tôi ra trước.
- Không vội, trước tiên anh có thể nói rõ vấn đề của đống giấy tờ tài liệu anh vừa nhận công tác. Cục thống kê là một đơn vị không có bao nhiêu tiền, nhưng tiền của nhà nước cũng không thể xài bậy.
- Cục trưởng nói đúng, nếu tất cả lãnh đạo đều nghĩ như anh, như vậy quốc gia chắc chắn sẽ tiết kiệm được không ít tiền.
Trâu Cương nói lời vuốt đuôi nịnh bợ, sau đó bắt đầu lấy ra những giấy tờ nghi vấn đặt qua một bên, tất cả đều liên quan đến Hoàng Tùng và Triệu Nhân Thuận. Vì khoảng thời gian trước cục thống kê luôn thiếu vị trí cục trưởng, Hoàng Tùng lại là thay mặt cục trưởng, hắn tự cho rằng mình có thể lên chức, vì vậy mà chĩa tay vào tài vụ, vì thế rất dễ có vấn đề.
Hàn Đông thỏa mãn nói:
- Tốt, những thứ này anh cứ đặt ở chỗ tôi, những thứ còn lại anh cứ đưa về, thuận tiện gọi Triệu Nhân Thuận đến đây dùm tôi.
Trâu Cương đi ra ngoài chưa được bao lâu thì Triệu Nhân Thuận đẩy cửa bước vào:
- Cục trưởng, anh tìm tôi sao?
Trâu Cương vừa nói vừa thấy những phần tài liệu và hóa đơn trên bàn làm việc của Hàn Đông, vì vậy mà run lên, cơ thể căng thẳng.
Hàn Đông mỉm cười:
- Mời ngồi.
Triệu Nhân Thuận ngồi xuống, cảm thấy nụ cười của Hàn Đông như đầy mỉa mai:
- Cục trưởng, tôi...
- Chủ nhiệm Triệu, tôi đã hiểu công tác của khối tài vụ, cảm thấy vẫn còn có chút vấn đề, vì vậy sau này nếu trong cục có bất kỳ phí tổn gì, chỉ có tôi ký tên mới được chi trả, đến lúc đó anh nên nói rõ với mọi người.
- Vâng, cục trưởng!
Triệu Nhân Thuận cảm thấy rất bất an, công tác tài vụ đã giao cho Trâu Cương, Hàn Đông gọi mình đến sợ rằng cũng không phải là vì chuyện này.
Ánh mắt Triệu Nhân Thuận chợt rơi lên những tài liệu trên bàn làm việc của Hàn Đông, hắn hận không thể vò chúng lại và xé thành từng mảnh.
Triệu Nhân Thuận từ phòng làm việc của Hàn Đông đi ra, hắn trực tiếp tìm Hoàng Tùng, sau đó dùng giọng lo lắng nói:
- Cục trưởng Hoàng, vừa rồi tôi ở chỗ cục trưởng Hàn thấy nhiều phần tài liệu và hóa đơn, thâm chí anh ấy còn nói khối tài vụ có vấn đề, sau này không có chữ ký của anh ấy thì không có bất kỳ khoản chi nào.
- Hắn muốn làm gì?
Trong mắt Hoàng Tùng chợt lóe lên ánh sáng lạnh:
- Muốn chơi nhau sao?
Triệu Nhân Thuận nói:
- Nhưng những tài liệu kia...
- Sợ gì? Có bản lĩnh thì cứ đưa đến ủy ban kỷ luật huyện ủy.
Hoàng Tùng cười lạnh:
- Tôi cũng muốn xem hắn có thể nhấc lên được bao nhiêu con sóng? Tôi cũng muốn biết, ai là người định đoạt ở cục thống kê này.
- Tút, tút, tút...
Tiếng chuông điện thoại vang lên.
Thẩm Tòng Phi buông bút, khi điện thoại tiếp tục vang lên hai tiếng thì nhấc ông nghe lên, vẻ mặt nghiêm túc:
- Alo, xin hỏi là ai vậy?
- Tôi là Ngô Giải Toàn.
Đầu dây bên kia vang lên âm thanh khàn khàn.
Trên mặt Thẩm Tòng Phi chợt lộ ra nụ cười:
- À, lãnh đạo, anh có gì cần căn dặn?
- Hừ, tôi thì có gì cần căn dặn? Chỉ thị của tôi có tác dụng sao?
Âm thanh của Ngô Giải Toàn trong điện thoại rất bất mãn:
- Tôi hỏi anh, công tác của Hàn Đông anh sắp xếp thế nào? Bây giờ tôi không còn địa vị, lời nói mất hết trọng lượng rồi sao?
Thẩm Tòng Phi chợt yên lặng, sau đó cười nói:
- Lãnh đạo, tôi cũng đang định báo cáo với anh, mong anh nghe tôi giải thích...
- Cái này cần phải giải thích sao?
Ngô Giải Toàn hỏi lại một câu, sau đó loảng xoảng cúp điện thoại.
Nghe những tiếng tút tút trong điện thoại, Thẩm Tòng Phi cầm lấy ống nghe một lúc lâu mà không buông.
Thẩm Tòng Phi bị Ngô Giải Toàn trách móc vài câu, trong lòng rất bức bối, vì vậy mà oán khí cũng không khỏi chĩa về phía Hàn Đông. Hắn đang định đợi một thời gian điều chỉnh đối phương đến cơ sở, bây giờ xem ra đối phương thiếu tôi luyện, mất kiên nhẫn, còn thích châm chọc.
- Đã nhận chức hai ngày mà chưa đến báo cáo công tác với phó chủ tịch chủ quản, đúng là phải gõ đầu mới được.
Vẻ mặt Thẩm Tòng Phi trở nên âm trầm, hắn bắt đầu gọi điện thoại cho cục thống kê.
Người này đã nói CÁM ƠN đến vài viết vô cùng hữu ích của Lôi Đế
Người Cầm Quyền Tác giả: Nhất Tam Ngũ Thất Cửu
-----oo0oo-----
Chương 13: Chỗ dựa
Nhóm dịch: BachKhiet
Nguồn: Mê Truyện
- Tôi là Thẩm Tòng Phi, anh đến đây một chút.
Thẩm Tòng Phi nói rất ngắn gọn.
Hàn Đông cảm thấy rất bất ngờ, thậm chí còn không kịp phản ứng thì Thẩm Tòng Phi đã cúp điện thoại. Hắn chợt sững sờ, Thẩm Tòng Phi có ý gì? Giọng điệu của đối phương sao lại không tốt như vậy?
- Có lẽ là mình phản ứng quá nhạy cảm.
Hàn Đông thầm nghĩ, hắn đi đến cửa phòng làm việc:
- Chủ nhiệm Triệu, anh sắp xếp xe để tôi đến văn phòng khối chính quyền huyện.
Triệu Nhân Thuận đứng lên nói:
- Cục trưởng Hàn, xe đã đi ra rồi.
Hàn Đông khẽ giật mình:
- Vừa ra sao?
- Đúng vậy, cục trưởng Hoàng vừa sử dụng.
- Được rồi.
Hàn Đông trầm mặt xuống, trong cục thống kê chỉ có vẻn vẹn một chiếc xe, phó cục trưởng muốn sử dụng thì ít nhất phải hỏi văn phòng xem mình có sử dụng xe hay không chứ?
Hàn Đông xuống lầu bắt xe, khi ngồi lên xe hắn thầm nghĩ:
- Chẳng lẽ là Hoàng Tùng giở trò, Thẩm Tòng Phi mới gọi mình sang?
- Nhưng mình có thể lên làm cục trưởng cục thống kê cũng nhờ sự giúp đỡ của Thẩm Tòng Phi, đối phương và mình phải là người một phái mới đúng chứ?
Xe đến khu văn phòng khối chính quyền huyện, Hàn Đông còn chưa kịp suy xét có chuyện gì xảy ra đã phải thanh toán tiền bước xuống xe đi vào. Hắn đến dưới lầu hỏi phòng làm việc của Thẩm Tòng Phi, sau đó hỏi vị thư ký trẻ tuổi ngồi ở gian bên ngoài:
- Chào anh, tôi là Hàn Đông người cục thống kê, chủ tịch Thẩm gọi tôi đến, làm phiền anh đi vào thông báo một tiếng.
Viên thư ký trẻ nở nụ cười nói:
- Thì ra là cục trưởng Hàn, tôi là Trịnh Vĩnh Trung, anh chờ một lát nhé?
Trịnh Vĩnh Trung nói xong thì đứng lên đi đến gõ cửa và bước vào phòng trong.
Dựa theo quy định thì phó chủ tịch không được phân phối thư ký chuyên trách, nhưng thực tế thì mỗi vị phó chủ tịch huyện đều có thư ký chuyên trách, như vậy sẽ thuận tiện cho công tác.
Ngay sau đó Trịnh Vĩnh Trung đã từ bên trong đi ra, hắn gọi Hàn Đông đến gần, sau đó khẽ nói:
- Chủ tịch Thẩm có tâm tình không tốt lắm.
- Cám ơn anh.
Hàn Đông gật đầu nói, sau đó đến gõ cửa.
- Vào đi.
Âm thanh của Thẩm Tòng Phi thật sự không nghe ra vui buồn gì cả.
- Chào chủ tịch, tôi là Hàn Đông, đến báo cáo công tác với anh.
"Báo cáo công tác?"
Thẩm Tòng Phi vừa nghe vậy thì trong lòng chợt bốc hỏa, hắn cố gắng cưỡng chế, sau đó thả tờ báo trong tay xuống:
- Ngồi đi.
Hàn Đông quy củ ngồi xuống, ánh mắt nhìn thẳng vào Thẩm Tòng Phi, đây là một người đàn ông trung niên có hơi mập, cặp mắt thâm thúy sâu sắc, giống như đang suy xét vấn đề gì đó.
- Cục trưởng Hàn, anh công tác bận rộn lắm sao?
Hàn Đông nghe rõ câu hỏi của Thẩm Tòng Phi mà trong lòng căng thẳng, rõ ràng lãnh đạo đang bất mãn với mình.
Hàn Đông cẩn thận nói:
- Tất cả cũng bình thường, tôi vừa mới đến, có rất nhiều công tác cần phải tự làm, tôi vốn định đợi tất cả đi vào trật tự, như vậy mới báo cáo công tác với anh.
Thẩm Tòng Phi nhướng mày lên, uống một ngụm trà, vẻ mặt hơi hòa hoãn, sau đó hô ra gian ngoài:
- Tiểu Trịnh, châm trà cho cục trưởng Hàn.
Hàn Đông thoáng thở ra một hơi, xem ra vấn đề là mình không kịp thời đến báo cáo công tác cho lãnh đạo. Nói trắng ra thì Hàn Đông thật sự không hài lòng vì công tác hiện tại của mình, nhưng dù hắn được sắp xếp vào vị trí không đáng hài lòng, nhưng thật ra trên trán hắn đã có khắc tên của Thẩm Tòng Phi, dù tình huống là thế nào, ai cũng coi hắn là người của chủ tịch Thẩm, tất nhiên ngay cả chủ tịch Thẩm cũng nghĩ như vậy.
Từ khi đi ra khỏi phòng làm việc của Thẩm Tòng Phi thì Hàn Đông lại có chút nghi hoặc, giống như vấn đề không chỉ đơn giản là như vậy, vì Thẩm Tòng Phi nói gần nói xa, ý nghĩa là mình an tâm công tác, cố gắng tạo ra thành tích thì lãnh đạo sẽ xem xét, còn nói cán bộ trẻ tuổi cần phản ổn định một chút, cần phải đặt nặng công tác.
- Hắn muốn gì?
Hàn Đông khó hiểu:
- Hình như ngoài vấn đề không kịp thời báo cáo công tác, mình cũng không có gì sai thì phải.
Hàn Đông đi đến cầu thang thì gặp chủ tịch Phương Trung đang chắp tay sau lưng đi lên, mái tóc óng mượt, chải chuốt cực kỳ cẩn thận.
Thạch Dũng nhắm mắt đi sau lưng Phương Trung, trong tay cầm một chiếc cặp da, một ly nước giữ nhiệt.
Hàn Đông tranh thủ đứng sang bên cạnh, hắn cung kính nói:
- Chào chủ tịch Phương.
- Ừ!
Phương Trung chỉ khẽ lên tiếng, ánh mắt quét lên mặt Hàn Đông:
- Vội đến báo cáo công tác cho chủ tịch Thẩm sao?
Không đợi Hàn Đông trả lời, Phương Trung đã chắp tay đi lên lầu.
Thạch Dũng đi theo phía sau, không chớp mắt, giống như căn bản không nhìn thấy Hàn Đông.
"Hừ!"
Hàn Đông thầm mắng một câu.
Tâm tình của hắn khá bức bối.
Hàn Đông đi đến cổng khu văn phòng khối chính quyền, hắn không vội vàng gọi xe đi về, hắn chậm rãi đi trên con đường ầm ĩ tiếng người xe, gió lạnh thổi qua, lửa giận của hán cũng dần hạ nhiệt.
Nơi nào có người thì chỗ đó sẽ khó tránh khỏi tranh đấu, quan trường là một mớ quan hệ cực kỳ phức tạp, Hàn Đông lại là người mới, không có căn cơ, gặp chút chuyện ngăn trở chỉ là chuyện bình thường.
Dưới lầu khu văn phòng cục thống kê có dừng lại một chiếc xe jeep, bên cạnh còn có một chiếc Santana màu đen.
Hàn Đông khẽ giật mình, lại là vị lãnh đạo nào đến đây? Hắn bước nhanh lên lầu, vừa đến lầu hai thì gặp một người đàn ông trung niên mặt đen được mọi người vây quanh đi đến.
Khi thấy Hàn Đông thì trên mặt Hoàng Tùng có chút đắc ý, hắn nói với người đàn ông mặt đen:
- Bí thư Vương, đây chính là cục trưởng Hàn của chúng tôi.
Hàn Đông vừa mới nở nụ cười nghênh đón thì người đàn ông mặt đen đã cau mày lên tiếng:
- Anh là Hàn Đông sao? Giờ này mà còn không có mặt ở văn phòng, đi đâu vậy? Có còn kỷ luật công tác nữa không?
- Tôi đến báo cáo công tác cho chủ tịch Thẩm.
Hàn Đông cẩn thận giải thích, trong lòng rất ngột ngạt, hắn nhìn vẻ mặt đắc ý của Hoàng Tùng, mà hận không thể đấm vào mặt đối phương.
- Phải vậy không?
Người đàn ông trung niên mặt đen từ chối cho ý kiến:
- Tôi thấy công tác ở cục thống kê có hơi rời rạc, cũng không biết một cục trưởng như anh làm ăn thế nào, tôi thấy lần sau nên đệ trình lên huyện ủy xem xét mới được.
Người đàn ông trung niên mặt đen nói xong thì chắp tay sau lưng đi xuống lầu.
Hàn Đông tranh thủ thời gian đi xuống bên dưới, vì hắn còn chưa biết đối phương là ai mà bị phê bình, vì vậy mà trong lòng hắn bùng lên lửa giận.
Người đàn ông trung niên mặt đen đứng lại bên cạnh chiếc Santana, cùng bắt tay với Hoàng Tùng, Cát Văn Quốc, Triệu Nhân Thuận, cũng không thèm nhìn Hàn Đông mà tiến vào trong xe, sau đó đóng ầm cửa lại.
Chiếc Santana chạy ra khỏi cục thống kê, phía sau bùng ra hai luồng khói đen.
- Tốt lắm, mọi người đừng đứng chỗ này nữa, mau về cương vị công tác.
Hoàng Tùng vung tay giống như một lãnh đạo thật sự, trên mặt không che giấu được vẻ vui sướng.
Hàn Đông dùng ánh mắt hung hăng nhìn Hoàng Tùng, sau đó hỏi Trâu Cương:
- Vị vừa rồi là ai?
Trâu Cương nói:
- Bí thư Vương của ủy ban kỷ luật.
Hàn Đông chợt sững sờ, không thể tưởng được hậu trường của Hoàng Tùng lại là Vương Tiến Quý, mà Vương Tiến Quý này chính là phó bí thư huyện ủy, thường ủy huyện ủy, bí thư ủy ban kỷ luật huyện ủy, là một nhân vật có thực quyền trong huyện.
Khi thấy vẻ mặt âm trầm của Hàn Đông thì Trâu Cương cẩn thận đi ra sau vài bước, lúc này tâm tình của lãnh đạo không được tốt, tốt nhất không nên đứng trước mặt lãnh đạo, nếu không sẽ là nơi trút giận.
Vẻ mặt đám cán bộ trung tầng lộ ra vẻ vui sướng, Hoàng Tùng có thể dựa vào Vương Tiến Quý, như vậy đó là viên thuốc an thần cho bọn họ, sẽ an tâm đi theo Hoàng Tùng.
Người này đã nói CÁM ƠN đến vài viết vô cùng hữu ích của Lôi Đế
Người Cầm Quyền Tác giả: Nhất Tam Ngũ Thất Cửu
-----oo0oo-----
Chương 14: Tính sổ
Nhóm dịch: BachKhiet
Nguồn: Mê Truyện
Cả buổi sáng Hàn Đông đều ngồi ở Phòng làm việc không ló đầu ra, trên cơ bản cũng không ai quấy rầy hắn. Lúc này thế cục trong cục thống kê rất rõ ràng, Hàn Đông và Hoàng Tùng đối chọi lẫn nhau, Hoàng Tùng là địa đầu xà, lại có sự giúp đỡ của phó bí thư huyện ủy, bí thư ủy ban kỷ luật Vương Tiến Quý, lấy được sự giúp đỡ của phần lớn cán bộ trung tầng. Hàn Đông thế đơn lực bạc, đến bây giờ chỉ có Trâu Cương đứng sang bên cạnh, còn Lưu Thúy Phân tuy thỉnh thoảng đến xum xoe nhưng thật sự không có chúc tác dụng với thế cục.
Lầu hai của cục thống kê ngoài phòng họp lớn thì còn là khu văn phòng, cùng với phòng làm việc của các vị cục trưởng. Phòng làm việc của Hàn Đông ở phía đông, đối diện là văn phòng cục thống kê, mà phòng làm việc của Hoàng Tùng thì ở sát bên cạnh phòng làm việc của Hàn Đông.
Cửa phòng làm việc của Hoàng Tùng mở cửa từ sáng đến tối, bên trong liên tục vang lên những âm thanh nói cười. Sau khi Vương Tiến Quý đi, đám cán bộ trungn tầng liên tục kéo đến phòng làm việc của Hoàng Tùng, cười cười nói nói, có tư thế một người làm quan cả họ được nhờ.
Hàn Đông cười lạnh một tiếng, hắn cầm ly nước ấm đi ra, khi đi qua phòng làm việc của Hoàng Tùng thì vị trưởng khoa đang nịnh hót chợt dừng lời, khi Hàn Đông đi qua không lâu thì bên trong vang lên giọng cười ha hả của Hoàng Tùng.
- Cứ cười đi, sẽ nhanh chóng đến lúc khóc thôi.
Hàn Đông thầm khinh miệt, hắn quẹo vào phòng làm việc của Cát Văn Quốc.
Cát Văn Quốc đang cau mày thì thấy Hàn Đông tiến vào, hắn đứng lên nói:
- Cục trưởng sao lại phải đến đây? Chỉ cần gọi điện thoại là được rồi.
Hàn Đông cười nói:
- Không có gì, đi lại một chút cũng có ích cho sức khỏe.
Cát Văn Quốc mời Hàn Đông ngồi xuống, sau đó mời Hàn Đông thuốc Hồng Tháp Sơn:
- Mời cục trưởng nếm thử thuốc ở chỗ tôi.
Hàn Đông sẽ không lấy thuốc Trung Hoa của mình ra, hắn nhận lấy điếu Hồng Tháp Sơn của Cát Văn Quốc, sau đó được Cát Văn Quốc châm lửa, hít vào một thơi, thả ra một làn khói trắng rồi nói:
- Thật ra thuốc tốt thuốc không tốt cũng không khác nhau bao nhiêu, hút thuốc chẳng qua chỉ là một thói quen và đam mê mà thôi. Còn vấn đề nhãn hiệu, trên cơ bản chỉ có tác dụng tâm lý, thuốc Trung Hoa cũng chỉ dùng để tô điểm mà thôi.
Cát Văn Quốc mỉm cười nói:
- Không có biện pháp, có đôi khi mặt tiền cửa hàng làm đẹp mới kinh doanh tốt.
Hai người nói vài câu và cảm thấy mối quan hệ kéo gần khá nhiều, sau đó Hàn Đông lại nói đến chuyện phong thổ của huyện Phú Nghĩa, cuối cùng hắn cười nói:
- Anh Cát, dạo này bầu không khí ở cục thống kê thật sự không bình thường.
Cát Văn Quốc tất nhiên biết rõ Hàn Đông đến đây cũng không phải vì chỉ nói chuyện vài cdaau, vì thế mới thở dài nói:
- Đúng vậy, thật ra nơi nào cũng giống như vậy, công tác nóng lòng thì cũng không được, quá nhanh dễ dàng phát sinh vấn đề.
Hàn Đông khẽ gật đầu nói:
- Thật ra tôi cũng không muốn làm ra động tác gì lớn, chỉ là trước đó khi báo cáo công tác với chủ tịch Thẩm, anh ấy đưa ra vài yêu cầu, đặc biệt là yêu cầu tôi nhanh chóng nắm bắt công tác.
Lời nói của Cát Văn Quốc vừa rồi tràn đầy ám hiệu, Hàn Đông rơi vào thế đường cùng chỉ còn biết lấy da hổ làm cờ, đưa Thẩm Tòng Phi ra để làm ngụy trang. Dù sao trước đó hắn cũng đã đến gặp Thẩm Tòng Phi, còn chuyện hai bên bàn bạc điều gì, ai sẽ đi chứng thực? Còn nữa, phạm vi phân công quản lý của Thẩm Tòng Phi có cục thống kê, lãnh đạo quan tâm đến công tác của cục thống kê cũng là bình thường.
"Quả nhiên anh ta có quan hệ mật thiết với chủ tịch Thẩm!"
Cát Văn Quốc khẽ suy xét, sau đó cười nói:
- Cục trưởng Hàn tất nhiên có xuất phát điểm rất tốt, tôi cũng rất muốn trợ giúp cục trưởng nắm bắt các hạng mục công tác, nhưng cục trưởng cũng thấy đấy, tôi chỉ là một ông lão, tuy có lòng nhưng không đủ lực.
Cát Văn Quốc đã nói rõ, đó chính là tình nguyện giúp đỡ Hàn Đông, nhưng cũng không thể bỏ ra ân huệ gì lớn.
Điều này Hàn Đông biết rõ, trước đây Hoàng Tùng nhất định là nám tất cả công tác ở cục thống kê, Cát Văn Quốc chẳng qua chỉ là một vật trang trí mà thôi, sợ rằng cũng chẳng hiểu nhiều. Tất nhiên Hàn Đông cũng không trông cậy vào Cát Văn Quốc, chỉ cần có thể là một thành viên của hắn là được, còn lại mọi thứ sẽ do hắn phu phục. Dù sao thì những hóa đơn và tư liệu cũng quá rõ ràng, Hoàng Tùng dù có há miệng cũng khó thể giải thích cho rõ.
Hàn Đông phun một hơi khói rồi nói:
- Này, anh Cát, tôi suy xét và cảm thấy, với tình huống trong cục, ba thành viên đảng ủy chúng ta nên gặp mặt quyết định chương trình, anh thấy thế nào?
Công tác đảng của cục thống kê rất đơn giản, chỉ có ba thành viên, một vị cục trưởng, hai vị phó cục trưởng, nếu Hàn Đông nhận được sự trợ giúp của Cát Văn Quốc, như vậy sẽ dễ làm việc hơn. Hàn Đông biết rõ trong đám cán bộ trung tầng phần lớn là người của Hoàng Tùng, vì vậy mà dùng phương pháp này để vượt qua tất cả, trước tiên xác định chương trình của hội nghị đảng ủy, sau đó tất cả sẽ rất dễ làm.
Cát Văn Quốc gật đầu nói:
- Anh là cục trưởng, tôi tất nhiên phải nghe theo chỉ thị của anh.
Hàn Đông mỉm cười, người thành thật thì trong lòng cũng có đường cong.
Sau đó Hàn Đông quay về phòng làm việc của mình, hắn tìm Trâu Cương, đưa những tư liệu và giấy tờ kia cho đối phương:
- Lát nữa có hội nghị đảng, anh và chủ nhiệm Triệu sẽ tham gia dự thính, đến lúc đó các việc về những tư liệu này phải rõ ràng.
Trâu Cương khẽ giật mình, trong lòng chợt căng thẳng.
Hàn Đông nhìn Trâu Cương rồi khẽ hỏi:
- Sao vậy, có vấn đề gì sao?
Nếu có chút vấn đề như vậy mà Trâu Cương làm không xong, như vậy sẽ chẳng còn tác dụng gì.
- Cục trưởng yên tâm, tôi biết nên làm thế nào.
Trâu Cương đã quyết định, lần này coi như trở thành ác nhân, sau này vận mệnh sẽ trói buộc với Hàn Đông.
Lúc này Hàn Đông mới gật đầu thỏa mãn:
- Vậy thì được rồi, anh xem xét lại tài liệu, nửa giờ sau sẽ tổ chức họp.
- Vâng!
Trâu Cương cầm những tài liệu kia về phòng làm việc, thuận tiện cũng thông báo cho Triệu Nhân Thuận.
- Hừ, có Vương Tiến Quý cho chỗ dựa thì thế nào, tôi không thông qua ủy ban kỷ luật cũng có thể chỉnh anh.
Hàn Đông vừa hút thuốc vừa hung hăng nghĩ như vậy, dù thế nào thì hắn cũng là lãnh đạo cục thống kê, Hoàng Tùng rõ ràng đang khiêu chiến quyền uy của hắn, đây là chuyện khó thể chịu được với một người ôm chí lớn như Hàn Đông.
Nửa giờ nhanh chóng trôi qua, Hàn Đông đi đến ngoài phòng làm việc của Hoàng Tùng rồi nói:
- Cục trưởng Hoàng, tôi đã thông báo với cục trưởng Cát, sẽ mở họp ngắn.
Hoàng Tùng có chút bất ngờ:
- Bây giờ sao?
Hàn Đông gật đầu nói:
- Đúng vậy, có vài chuyện mà thôi, cũng không mất nhiều thời gian.
- Vậy sao?
Hoàng Tùng tỏ ra lơ đễnh, hắn cầm lấy ly trà:
- Vậy thì họp.
Vì có bí thư ủy ban kỷ luật Vương Tiến Quý làm chỗ dựa, Hoàng Tùng cảm thấy Hàn Đông sẽ không dám dây gì đến mình. Dù sao thì những hóa đơn kia cũng chỉ là chuyện nhỏ, ủy ban kỷ luật có thể linh hoạt xử lý, nếu Hàn Đông thông minh cũng không mạo hiểm đắc tội với Vương Tiến Quý.
Khi thấy Triệu Nhân Thuận và Trâu Cương đã ngồi trong phòng họp, Hoàng Tùng chợt sững sốt, khi thấy bộ dạng mất tự nhiên của Triệu Nhân Thuận, trong lòng hắn có chút nghi hoặc, chẳng lẽ Hàn Đông làm thật?
Lúc này Hoàng Tùng đã có tính toán, nếu đưa sổ sách hóa đơn ra, thì nên giải thích thế nào? Đúng là không hay, rõ ràng không nên cứng đối cứng với Hàn Đông. Lúc này hắn có chút hối hận, sớm biết như vậy thì nên đổi Triệu Nhân Thuận, bây giờ thì đã không còn kịp.
Đã có 2 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Lôi Đế
Người Cầm Quyền Tác giả: Nhất Tam Ngũ Thất Cửu
-----oo0oo-----
Chương 15: Thỏa hiệp
Nhóm dịch: BachKhiet
Nguồn: Mê Truyện
Hàn Đông dùng ánh mắt nhàn nhạt nhìn Hoàng Tùng, hắn khẽ nói:
- Lần này tổ chức hội nghị đảng, chủ yếu là vì hai chương trình hội nghị, một là xác định vấn đề trên phương diện tài vụ, hai là tiến thêm một bước trong công tác phân công các thành viên đảng ủy...
Vẻ mặt Hoàng Tùng trở nên âm trầm, càng không ngừng hít thuốc, rõ ràng những hành động của Hàn Đông đã thật sự vượt ra dự đoán của hắn.
Triệu Nhân Thuận thuận tay vun bút ghi chép, trong lòng thật sự bồn chồn, trái tim đập mạnh vũ bão.
Lúc này Cát Văn Quốc nói:
- Cục trưởng Hàn, tôi cảm thấy cần có người làm công tác ghi chép cho hội nghị lần này.
Hàn Đông gật đầu nói:
- Vậy cho Lưu Thúy Phân đến làm công tác ghi chép.
Trâu Cương đứng lên đi ra ngoài, sau đó nhanh chóng đưa Lưu Thúy Phân vào phòng họp. Lúc này vẻ mặt của nàng có hơi đỏ, nàng cầm bản ghi chép của hội nghị mà liếc mắt nhìn Hàn Đông, sau đó ngồi xuống bên cạnh Trâu Cương, thực hiện công tác.
Hàn Đông ngồi thẳng người nói:
- Được rồi, bây giờ chúng ta họp, tôi nhắc lại một lần nữa về chương trình hội nghị, một là nói rõ về vấn đề tài vụ, hai là xác định phân công đảng. Bây giờ bắt đầu chương trình hội nghị thứ nhất, đồng chí Trâu Cương, mời anh nói ra những vấn đề của khối tài vụ.
- Vâng, căn cứ vào sắp xếp của cục trưởng Hàn, tôi đã xem xét những báo cáo tài vụ trong thời gian nửa năm qua, phát hiện một ít điểm đáng ngờ, có năm hóa đơn liên quan...
Trâu Cương nói, sau đó đưa ra, nói với Triệu Nhân Thuận:
- Chủ nhiệm Triệu, tôi đã điều tra tất cả tài liệu hậu cần tương quan, cũng không có những vật tương ứng như ghi trong hóa đơn, vì vậy làm phiền chủ nhiệm Triệu nói cho rõ, bên trong này là thiết bị gì, vì sao lại hao tổn mất hai ngàn năm trăm đồng?
- Điều này...
Triệu Nhân Thuận nói quanh co, mặt già có hơi đỏ, số tiền kia là dùng mua điện thoại cho Hoàng Tùng, trong đó có sáu trăm đồng trực tiếp đưa cho Hoàng Tùng, coi như là phí phục vụ về sau này.
Hoàng Tùng ngồi ở một bên, hắn càng cảm thấy mất tự nhiên, càng không ngừng hít thuốc, vẻ mặt âm tình bất định, ánh mắt không nhìn Triệu Nhân Thuận. Hắn biết rõ Hàn Đông đang chỉ đông đánh tây, chĩa vào mình, vì vậy mà lúc này trong lòng hắn đang có những suy nghĩ ác liệt:
- Người này đến thật sao? Thật sự là con mẹ nó đáng ghét...
Đồng thời Hoàng Tùng cũng thầm bày tỏ sự bất mãn với Triệu Nhân Thuận:
- Nếu sớm vứt bỏ những hóa đơn kia đi, cũng không phiền toái như vậy.
Hoàng Tùng vừa lo lắng vừa tức giận, cả trái tim giống như bị bóp chặt.
Hàn Đông trầm giọng nói:
- Chủ nhiệm Triệu, có vấn đề gì xảy ra sao?
- Cục trưởng Hàn...
Triệu Nhân Thuận nhìn Hoàng Tùng, hắn cắn răng nói:
- Cục trưởng Hàn, điều này...Chút nữa tôi sẽ đến phòng làm việc của anh để giải thích.
- Sao lại phải đợi chút nữa mới giải thích? Có gì không thể nói rõ ràng sao?
Hàn Đông cắt ngang lời của Triệu Nhân Thuận, sau đó nở nụ cười lạnh.
- Xem ra khoản này thật sự có vấn đề, nếu đã như vậy tôi sẽ đến báo cáo với bí thư Vương của ủy ban kỷ luật, không phải anh ấy luôn quan tâm đến công tác của cục thống kê chúng ta sao? Tôi muốn đưa ra một vài người có nghi ngờ hối lộ trái pháp luật, bí thư Vương nhất định sẽ xử lý nghiêm túc!
Triệu Nhân Thuận chợt sững sờ, dùng ánh mắt không biết làm sao để nhìn Hoàng Tùng, môi khẽ rung động.
- Hắn có ý gì?
Hoàng Tùng thầm cảm thấy khó hiểu, Hàn Đông không biết bí thư Vương là người phía mình sao?
Hoàng Tùng nghĩ lại mà chợt hiểu rõ, Hàn Đông rõ ràng đang ép Triệu Nhân Thuận đổ hết trách nhiệm lên đầu mình.
"Nhưng vấn đề là dù Triệu Nhân Thuận có nói thế nào thì sự việc cũng liên quan đến mình, cũng mất hết mặt mũi!"
Một ý nghĩ lóe qua đầu của Triệu Nhân Thuận, cuối cùng hắn hiểu ý của Hàn Đông.
Vương Tiến Quý là hậu trường của Hoàng Tùng, chuyện liên quan đến Hoàng Tùng thì chắc chắn sẽ nghĩ biện pháp hỗ trợ, như vậy Triệu Nhân Thuận sẽ là kẻ chịu tội thay. Nghe nói bí thư huyện ủy là người cực kỳ không bỏ qua những kẻ có vấn đề về kinh tế, Triệu Nhân Thuận nếu là người chịu tội thay, như vậy sẽ xong đời, vì Vương Tiến Quý sẽ chẳng giúp gì cả.
Dưới tình huống này thì phương án tốt nhất của Triệu Nhân Thuận chính là đổ hết trách nhiệm lên đầu của Hoàng Tùng, vì dù thế nào thì một chủ nhiệm văn phòng như hắn sẽ trốn khỏi trách nhiệm, nếu biến thành quạ đen thì không bằng thoái thác tất cả trách nhiệm, chỉ chịu những gì mình nên gánh vác. Có lẽ như vậy sẽ chỉ bị xử phạt bình thường, cũng không có vấn đề gì lớn, nếu không sẽ khó giữ được chức vị.
Mồ hôi lạnh dần vã ra, Triệu Nhân Thuận đấu tranh rất dữ dội, hắn không xác định, nếu thật sự giao cho ủy ban kỷ luật thì Hoàng Tùng có bảo vệ mình không? Nếu Hoàng Tùng bảo vệ hắn, có thể giữ chức hay không cũng là vấn đề, dù sao thì những giấy tờ kia cũng thật sự tồn tại, Vương Tiến Quý dù một tay che trời cũng không thể làm được tất cả, vì sau lưng Hàn Đông còn có hậu trường là Thẩm Tòng Phi.
Nhưng nếu đổ tất cả mọi thứ lên người Hoàng Tùng, nói Hoàng Tùng sai Triệu Nhân Thuận hắn làm việc, như vậy sẽ hoàn toàn đắc tội với Hoàng Tùng.
Trâu Cương bây giờ cũng đã suy xét cẩn thận ý nghĩ của Hàn Đông, hắn thầm nghĩ:
"Chiêu này của cục trưởng quá cao minh, dù là Triệu Nhân Thuận lựa chọn thế nào cũng là đả kích lớn với Hoàng Tùng!"
Trong đầu Hoàng Tùng xẹt qua rất nhiều ý nghĩ, cuối cùng hắn hạ quyết tâm:
- Cục trưởng Hàn, tôi xin nói vài lời.
Hàn Đông nhướng mày, hắn thản nhiên nói:
- Mời anh nói.
- Về vấn đề phương diện tài vụ, vì cục trưởng vừa mới đến nhận chức, tôi vốn chuẩn bị bỏ ra chút thời gian báo cáo kỹ càng với anh.
Hoàng Tùng thật sự rất khổ sở:
- Nếu cục trưởng đã nói đến chuyện này, tôi muốn xong hội nghị đảng sẽ báo cáo, anh thấy thế nào?
Hàn Đông chợt giật mình, người này thay đổi thái độ nhanh vậy sao? Mới đó đã muốn nhận thua rồi à?
Phòng họp hoàn toàn yên tĩnh, Hoàng Tùng nói vài lời muốn chịu thua, mà Hàn Đông tuy không tỏ thái độ nhưng cũng chẳng biết suy xét thế nào.
Triệu Nhân Thuận thầm thở dài một hơi, Hoàng Tùng quả nhiên không vứt bỏ mình, sau này nên cố gắng đi theo đối phương.
Hàn Đông suy nghĩ một chút, dù điều tra đến cùng thì cũng không làm gì được Hoàng Tùng, vấn đề bây giờ là mình nắm giữ quyền lực ở cục thống kê, những thứ khác có thể nhường một bước cho thỏa đáng. Dù sao thì hắn cũng chưa tìm hiểu rõ ràng tình huống trong huyện, nếu làm ra động tác quá lớn, chỉ sợ sẽ sửa hay thành dở.
Tình huống thích hợp thỏa hiệp thì phải chịu.
- Vậy ý của anh là, trước tiên điều chỉnh phân công, lát nữa sẽ nói về vấn đề tài vụ?
- Tôi nghĩ là như vậy, tất nhiên tất cả đều do cục trưởng quyết định.
Hoàng Tùng thầm bình tĩnh trở lại, hắn đã cho ra nhượng bộ lớn, nếu Hoàng Tùng còn tiếp tục cạn tàu ráo máng, coi như sẽ liều mạng.
Cát Văn Quốc nói:
- Cục trưởng, tôi cảm thấy đề nghị của cục trưởng Hoàng có thể được thực hiện.
- Vậy thì được, trước tiên chúng ta thảo luận về vấn đề phân công, Lưu Thúy Phân làm bản ghi chép, lát nữa sẽ mở hội nghị cán bộ trung tầng của cục thống kê.
Hàn Đông nói đến đây thì quay đầu nói với Hoàng Tùng:
- Vì công tác của cục thống kê được thuận tiện, lát nữa sẽ truyền đạt tinh thần hội nghị đảng.
Hoàng Tùng khẽ gật đầu, trong lòng cực kỳ khổ sở, hắn biết rõ Hàn Đông nhân cơ hội mà đả kích uy tín của mình, nhưng vì lợi ích lâu dài, hắn phải nhịn.
Triệu Nhân Thuận và Trâu Cương đi ra khỏi phòng họp, tâm tình của hai người hoàn toàn khác biệt, tâm tình của Triệu Nhân Thuận rất trầm trọng, mà Trâu Cương thì sinh ra cảm giác hãnh diện.
Đã có 2 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Lôi Đế