Quan Trường Vô Nhai
Tác giả : Hạ Ngôn Băng
-----oo0oo-----
Chương 11: Nhân tâm cách cái bụng.
Nguồn: 4vn.eu Sưu Tầm
Dừng một chút, Triệu Trường Phong lại nói:
- Vương đạo viên, đó không phải em đánh người. Em chỉngăn lại người khác thương tổn Điền Lỗi mà thôi.
- Hả? Cậu đã đánh người còn dám đứng đây cãi lý sao?
Vương Hướng Đông tức giận quát lên:
- Cậu nói người ta bắt nạt Điền Lỗi, đùa giỡn bạn gái Điền Lỗi, trừ cậu và Điền Lỗi ra không có bất luận kẻ nào thấy. Thế nhưng cậu đánh bạn kia, lại có rất nhiều người đứng xem đều có thể làm chứng!
Triệu Trường Phong ngẩn ngơ nói:
- Không có cả năng? Lúc đó nhiều người ở đấy như vậy, bọn họ đều thấy được hắn bắt nạt Điền Lỗi trước, bọn họđều có thể đứng ra làm chứng mới đúng! Vì sao bọn họ ngược lại làm chứng cho thằng khốn nạn kia vậy?
Vương Hướng Đông thở dài, có chút thương hại nhìn Triệu Trường Phong:
- Trường Phong, cậu biết thằng khốn nạn trong miệng cậu là ai không?
Triệu Trường Phong lắc đầu.
Vương Hướng Đông nói:
- Hắn tên là Liễu bân, là một học sinh trong khoa thương mại. Cậu nghe qua tên hắn hay chưa?
Triệu Trường Phong lắc đầu.
Vương Hướng Đông nhìn hai bên một chút, trên mái nhà chỉcó hai người hắn và Triệu Trường Phong, mười phần an tĩnh và an toàn. Lúc này Vương Hướng Đông mới hạ giọng nói với Triệu Trường Phong:
- Trường Phong, lời tôi sắp nói với cậu, cậu biết tôi biết, tuyệt đối không được nói cho bất kỳ ai, càng không thể nói là ai nói cho cậu biết.
Triệu Trường Phong thấy Vương Hướng Đông thận trọng như vậy, trong lòng không khỏi cảm thấy khẩn trương, vội vàngđảm bảo nói:
- Vương đạo viên, thầy yên tâm, em biết nên làm như thếnào!
Vương Hướng Đông thấp giọng nói:
- Cha của Liễu Bân chính là xử trưởng bảo vệ xử trường ta, tên là Liễu Bình An.
- Cái gì?
Triệu Trường Phong thất kinh, hắn thật không ngờ, thắng khốn Liễu Bân kia, dĩ nhiên là công tử xử trưởng bảo vệxử. Bất quá nói lại, cho dù lúc đó Triệu Trường Phong biết cha của Liễu Bân là xử trưởng bảo vệ xử, hắn vẫn sẽ đánh như cũ.
Vương Hướng Đông nói:
- Trường Phong, cậu không chọc vào ai, dĩ nhiên chọc tới trên đầu Liễu Bình An? Liễu Bình An cực kỳ có tiếng là ngang ngược thô bạo, ngay cả hiệu trưởng đều phải nhường hắn hai phần. Hắn là người cực kỳ bao che khuyết điểm, cậu đánh con của hắn, cậu nghĩ hắn sẽ bỏ qua cho cậu sao?
Triệu Trường Phong cười lạnh nói:
- Không buông tha có thể làm sao? Rõ ràng là Liễu Bân đánhĐiền Lỗi trước, lại còn đùa giỡn bạn gái Điền Lỗi.
Vương Hướng Đông khoát tay áo nói:
- Trường Phong, những lời cậu nói không có tác dụng. Mấu chốt là chứng cứ, chứng cứ! Đám người vây xem cậu lúc đóđều là học sinh nhà giàu, cậu nghĩ lại mà xem, nếu như bọn họ muốn làm chứng, bọn họ sẽ hướng về phía bảo vệ xửnhà giàu, hay sẽ ở phe một đệ tử nghèo như cậu?
Triệu Trường Phong sửng sốt một chút, giả sử như Liễu Bình An vô liên sỉ như vậy, rất có khả năng những học sinh này sẽ làm theo yêu cầu của Liễu Bình An, cung cấp chứng cứ có lợi cho Liễu Bân.
- Lúc đó không chỉ có học sinh nhà giàu ở đó, còn có Trương Vũ Tinh, bạn gái điền lỗi, cùng với ba cô bạn học của Vũ Tinh.
Triệu Trường Phong đột nhiên nhớ tới một tình huống có lợiđối với hắn.
- Hắc hắc, ấu trĩ!
Vương Hướng Đông cười lạnh nói:
- Trương Vũ Tinh, cùng với ba cô bạn học đều là đương sựtrong cuộc tranh cãi này, cho nên lời khai của các nàng không có giá trị, cũng không đủ để xếp vào lời khai tin tưởng. Chân chính có tác dụng chính là những người đứng xem không liên can đến chuyện này.
Triệu Trường Phong nhất thời nghẹn lời, xem ra tình huống phi thường bất lợi đối với hắn.
Vương Hướng Đông thở dài, nói:
- Trường Phong, chuyện này đã kinh động đến Lịch bí thư và Trương chủ nhiệm rồi. Hiện tại bọn họ đều không nghỉngơi, chạy tới phòng làm việc của khoa để xử lý cậu. Tôi cũng nhận được mệnh lệnh của Lịch bí thư và Trương chủ nhiệm đến mời cậu đi phòng làm việc.
Triệu Trường Phong ngây người một chút, cắn răng nói:
- Dám làm dám chịu. Mặc kệ như thế nào, em là ngườiđánh người, không liên quan đến Điền Lỗi. Hiện tại em sẽ đi phòng họp của khoa, mặc cho mọi người xử phạt.
Nói xong sẽ đi xuống dưới.
- Đứng lại!
Vương Hướng Đông quát một tiếng:
- Trường Phong, cậu xúc động cái gì? Tôi còn chưa nói xongđây!
Triệu Trường Phong ngừng lại, nhìn Vương Hướng Đông.
Vương Hướng Đông chạy tới, vỗ lưng Triệu Trường Phong nói:
- Trường Phong, mặc kệ như thế nào, tôi cũng đã làm phụđạo viên của cậu hai năm rồi, đã có cảm tình với cậu tận hai năm, tôi cũng không đành lòng nhìn cậu bị đẩy vào tình cảnh như vậy.
Trong lòng Triệu Trường Phong dâng lên một tình cảm ấm áp. Ngày xưa hắn vẫn luôn nghĩ bụng dạ Vương HướngĐông rất hẹp hòi, xoi mói về rất nhiều chuyện. Hiện tại xem ra hắn sai rồi, mặc dù Vương Hướng Đông có đủ loại khuyết điểm, tại thời khắc mấu chốt vẫn là một người vô cùng tốt bụng.
- Vương đạo viên!
Triệu Trường Phong không biết nên nói cái gì.
Vương Hướng Đông khoát tay, ý bảo Triệu Trường Phong không cần phải nói gì hết, hắn thấm thía nói với Triệu Trường Phong:
- Trường Phong, hiện tại tôi không phải phụ đạo viên của khoa tài chính, mà là anh cả của cậu, bạn của cậu. Hiện tại tôi lấy thân phận anh cả kiêm bạn bè nói mấy câu cho cậu nghe, cậu nhất định phải nhớ kỹ.
- Ừm, Vương, Vương đạo viên, thầy nói đi, em nghe đây!
Triệu Trường Phong vốn định gọi Vương ca, thế nhưng đưa ra mép lại không cách nào gọi nổi, cuối cùng vẫn dựa theo lẽ thường kêu một tiếng “Vương đạo viên”.
- Trường Phong, kết quả này của cậu sẽ rất nghiêm trọng. Dựa theo quy định của trường học, chí ít là khai trừ, lưu ban coi như xử phạt. Nếu là bị thương người khác, không chừng Lịch bí thư và Trương chủ nhiệm còn có thể bảo vệcậu một chút, xử phạt nhẹ một chút. Thế nhưng hiện tại, Lịch bí thư và Trương chủ nhiệm làm sao sẽ đi đắc tội Liễu xử trưởng đây? Cho nên sau một ngày sau, chắc chắn cậu bị khai trừ hoặc lưu ban rồi, trên người mang theo xử phạt nghiêm trọng như vậy, sau này thực tập đơn vị nào dám nhận cậu.
Vương Hướng Đông tinh tế phân tích nặng nhẹ cho Triệu Trường Phong.
- Vương đạo viên, em, bây giờ em nên làm gì đây?
Triệu Trường Phong không sợ bị xử phạt, lại sợ ảnh hưởngđến phân phối. Học đại học bốn năm, không phải là vì có một công việc tốt sao? Nếu như không có đơn vị nào cần hắn, vậy thì bốn năm học đại học của hắn không phải vấtđi? Hiện tại nếu như Vương Hướng Đông phân tích cho hắn, nói rõ là muốn giúp hắn, bằng không vì sao Vương HướngĐông phải phí nhiều nước bọt như vậy làm gì?
Cùng nhau share truyện tại 4vn đến tất cả mọi người để cùng nhau thưởng thức nhé
Đã có 3 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của prof.
Quan Trường Vô Nhai
Tác giả : Hạ Ngôn Băng
-----oo0oo-----
Chương 12: Nhân tâm cách cái bụng (2).
Nguồn: 4vn.eu Sưu Tầm
Vương Hướng Đông cẩn thận nhìn một chút xung quanh, trên mái nhà, như trước chỉ có hai người bọn hắn.
- Trường Phong, hiện tại cậu không thể đi gặp Lịch bí thư và Trương chủ nhiệm, cậu vừa đi đến phòng làm việc, bọn họ sẽ hỏi rõ tình huống, khẳng định lập tức sẽ làm ra xửphạt, bởi vì Liễu Bình An Liễu xử trưởng đã ở nơi nào đó cấp bách khó dằn nổi chờ một câu trả lời đây. Nếu như cậu không đi, Lịch bí thư và Trương chủ nhiệm lấy lý do không thấy đương sự, không lý giải được lý do thoái thác của cậu, như vậy tạm thời không thể làm ra xử phạt.
Ánh mắt Triệu Trường Phong lập tức sáng lên, lại ảm đạm xuống:
- Vương đạo viên, em không thể ẩn núp mãi? Cuối cùng em vẫn phải đi gặp Lịch bí thư và Trương chủ nhiệm sao?
Vương Hướng Đông nói:
- Trường Phong, thường ngày tôi thấy cậu thông minh như vậy, hôm nay vì sao lại biến thành đầu gỗ rồi? Ai nói cậu vẫn phải trốn đây? Tôi phỏng chừng trốn như vậy của chỉcó thể kéo dài hai ngày, nhiều nhất là ba ngày đi. Nếu là quá dài, không cần lấy lý do đánh nhau, chỉ cần trốn học, là đủ có thể cho cậu lưu ban rồi.
Triệu Trường Phong gật đầu, hai mắt nhìn chằm chằm Vương Hướng Đông, nghe hắn tiếp tục nói.
- Ý thầy là cho em lợi dụng thời gian ba ngày này, cố gắng hết sức đi tìm quan hệ. Chỉ cần có quan hệ mạnh, có thểngăn cản Liễu xử trưởng, như vậy chuyện này còn có thểlập lại bản án, em mới không cần chịu xử phạt, nói chung, trước khi không hình thành văn kiện xử phạt chính thức, vẫn còn cơ hội cứu lại.
Triệu Trường Phong vừa mới nghe nhắc tới điểm này, tinh thần lại rơi xuống, gia đình hắn không có bối cảnh, để hắnđi tìm kiếm quan hệ nào có tể mạnh hơn quan hệ của Liễu xử trưởng?
- Vương đạo viên, nếu như trong vòng ba ngày em không tìm được quan hệ nào mạnh hơn Liễu xử trưởng đây?
- Ha ha!
Vương Hướng Đông nở nụ cười:
- Nhiều nhất là trở lại tình trạng bây giờ, coi như nhận xửphạt lưu ban. Cậu đi tranh thủ, chí ít có một cơ hội thay đổi xử phạt này. Nếu cậu không tranh thủ, như vậy một chút cơ hội cũng không tồn tại!
- Em hiểu rồi!
Triệu Trường Phong gật đầu, chân thành nhìn về phía Vương Hướng Đông:
- Vương đạo viên, cảm ơn thầy!
Vương Hướng Đông vỗ vỗ bả vai Triệu Trường Phong:
- Được rồi, còn khách khí với tôi làm cái gì? Việc này không nên chậm trễ, cậu mau chóng đi tìm quan hệ đi!
- Vâng! Vương đạo viên, em đi đây!
Triệu Trường Phong vội vã đi.
Vương Hướng Đông nhìn theo bóng lưng Triệu Trường Phong, khóe miệng bỗng nhiên toát ra một tia cười nhạt.
...
Phòng làm việc chủ nhiệm khoa tài chính, bí thư Lịch Trình Sinh và chủ nhiệm khoa Trương Bảo Tài song song ngồi ở bàn công tác của Trương Bảo Tài, phụ đạo viên phụ trách công tác phụ đạo viên cho học sinh năm một Tô Phi thì ngồi ở sô pha bên cạnh.
- Chó má xử trưởng bảo vệ xử cái gì!
Lịch Trình Sinh vỗ mạnh bàn:
- Học sinh đáu nhau với nhau, dĩ nhiên xuất động pháp y giám định, còn giám định ra vết thương nhẹ? Muốn thế nào? Lẽ nào nói muốn đưa học sinh khoa tài chính chúng ta vào ngục giam hay sao?
Sắc mặt Trương Bảo Tài có chút ngưng trọng:
- Lịch bí thư, dựa theo quy định của pháp luật, vết thương nhẹ đúng là đủ tư cách để nhận hình phạt như trên. Nếu như Liễu Bình An xuất động quan hệ làm ra giám định vết thương nhẹ này, chỉ sợ là tình thế bắt buộc rồi!
Lịch Trình Sinh xua tay nói:
- Tình thế bắt buộc cái gì? Ta mặc kệ! Nếu là Triệu Trường Phong kia tốt nghiệp rồi, tùy tiện Liễu Bình An thích động tay chân như thế nào cũng được, hiện tại Triệu Trường Phong vẫn là sinh viên của khoa tài chính, Liễu Bình An đã nghĩ muốn đưa hắn vào ngục giam? Không có cửa đâu! Việc này một khi truyền ra ngoài, nói lão Lịch tôi không làm tốt công tác tư tưởng cho sinh viên, dĩ nhiên giáo dục ra một sinh viên phạm tội, tôi biết giấu mặt vào đâu?
Trương Bảo Tài cũng thở dài, hắn biết Lịch Trình Sinh nóiđúng, nếu thực sự để Triệu Trường Phong bị bắt vào ngục giam, danh hiệu tiên tiến của khoa tài chính năm nay sẽ bịmất. Thậm chí nếu như lan truyền ra ngoài, Lịch Trình Sinh sẽ không còn mặt mũi nào, vậy Trương Bảo Tài hắn chẳng lẽ có mặt mũi sao?
Tô Phi ở một bên cũng nói xen vào:
- Trương chủ nhiệm, tôi cũng tán thành cái nhìn của Lịch bí thư. Không thể bởi vì con trai Liễu Bình An bị đánh, mặt mũi của khoa tài chính chúng ta lại bị mất hết.
- Được rồi, Lịch bí thư, cứ dựa theo ý tứ của thầy mà làm. Chỉ cần hôm nay Triệu Trường Phong qua đây, chúng ta nhất định tạo áp lực cho Liễu Bình An, khiến hắn nhận xửphạt coi như lưu ban, trăm triệu không thể để chuyện này ầm ĩ tới tận cục công an.
Nghe Tô Phi nói như vậy, rốt cuộc Trương Bảo Tài hạ quyết tâm, thống nhất cách giải quyết của Lịch Trình Sinh.
Lúc này ngoài cửa đột nhiên vang lên tiếng bước chân vội vã, Vương Hướng Đông vọt đến.
- Trương chủ nhiệm, Lịch bí thư, việc lớn không tốt rồi, Triệu Trường Phong dĩ nhiên chạy trốn!
- Cái gì? Lúc này sao Triệu Trường Phong có thể chạy trốnđây?
Lịch Trình Sinh đột nhiên đứng lên, nhìn Vương Hướng Đôngđang đến gần:
- Vương đạo viên, thầy giáo dục học sinh kiểu gì? Làm sao có thể để hắn chạy trong thời khắc mấu chốt này đây?
Vương Hướng Đông cúi đầu, khúm núm nói:
- Lịch bí thư, là lỗi của tôi, tôi không giáo dục đệ tử tốt. Tôi vốn đã nhìn thấy Triệu Trường Phong, không nghĩ tới hắn mượn cớ vào WC, dĩ nhiên trốn mất!
Lúc này điện thoại trên bàn công tác Trương Bảo Tài vang lên. Trương Bảo Tài cầm lấy điện thoại alo một tiếng, vội vã lấy tay che micorophone:
- Lịch bí thư, là điện thoại của Liễu Bình An.
Lịch Trình Sinh giống như bị người đánh gẫy cột sống, cụt hứng ngồi trở lại trên ghế, không có khí lực lắc lư để tay lên bàn làm việc:
- Trương chủ nhiệm, chúng ta đã hết lòng với Triệu Trường Phong rồi. Lúc này hắn chạy mất, chúng ta cũng không còn cách nào. Thầy nói cho Liễu Bình An, hắn muốn làm gì, cứviệc làm thế!
Cùng nhau share truyện tại 4vn đến tất cả mọi người để cùng nhau thưởng thức nhé
Đã có 3 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của prof.
Quan Trường Vô Nhai
Tác giả : Hạ Ngôn Băng
-----oo0oo-----
Chương 13: Bị bắt.
Nguồn: 4vn.eu Sưu Tầm
Đứng ở ngã tư đường, Triệu Trường Phong mờ mịt nhìn xung quanh, không biết nên đi về nơi đâu. Lấy bối cảnh phổ thông của gia đình hắn, muốn từ bên trong tìm ra một mối quan hệ có thể mạnh hơn Liễu Bình An, quả thực nằm mơ giữa ban ngày.
Nhiều lần Triệu Trường Phong tự đánh gía, cuối cùng hắn chỉ có một đường có thể đi, đó chính là đi chính phủ tỉnh tìm phó tỉnh trưởng Triệu Cường.
Hiện tại Triệu Trường Phong đã có thể khẳng định trăm phần trăm thư ký Lưu Quang Huy của Triệu Cường nhấtđịnh không dựa theo yêu cầu của Triệu Cường gọi điện thoại cho Chu hiệu trưởng Lịch Hoành trường đại học Hoa Bắc. Nghĩ một chút có thể biết, nếu như Tống Lịch Hoành nhậnđược điện thoại của Lưu Quang Huy, biết trong đại học Hoa Bắc có một sinh viên gọi Triệu Trường Phong rất có thể là thân thích của phó tỉnh trưởng, loại tin tức này làm sao không giống như mọc cánh bay ra ngoài? Kể từ đó, vô luận là chủ nhiệm khoa Trương Bảo Tài, hay Lịch bí thư Trình Sinh, còn có xử trưởng bảo vệ xử Liễu Bình An nuôi thằng khốn nạn kia, đám người bọn họ làm sao dám đơn giản xửphạt lưu ban Triệu Trường Phong đây?
Đương nhiên, nghĩ lại đạo lý cũng giống nhau. Nếu như Trương Bảo Tài, Lịch Trình Sinh, còn có Liễu Bình An dám khai trừ xử phạt lưu ban Triệu Trường Phong, nói rõ Triệu Trường Phong như trước vẫn là một sinh viên bình thường trong lòng bọn họ. Nếu như Triệu Trường Phong vẫn là một sinh viên bình thường, chứng tỏ thư ký Lưu Quang Huy nhấtđịnh không gọi điện thoại cho Chu Lịch Hoành kia.
Nếu như Lưu Quang Huy đều lười gọi điện thoại, như vậy làm sao Triệu Trường Phong vẫn còn muốn đi chính phủ tỉnh tìm Triệu Cường đây? Nguyên nhân chủ yếu chính là hiện tại Triệu Trường Phong đã cùng đường rồi, hắn không còn bất luận mối quan hệ nào có thể vận dụng để đối kháng Liễu Bình An. Người duy nhất phát sinh quan hệ cùng hắn mà có thể thắng Liễu Bình An, ngoại trừ phó tỉnh trưởng Triệu Cường, không còn ai khác. Đúng như lời phụ đạo viên nói cho Triệu Trường Phong, chỉ có nỗ lực tranh thủ mới có thểthay đổi tình trạng hiện nay của hắn, nếu như không đi tranh thủ thì nhất định không thay đổi được tình huống nguy hiểm hiện tại. Bất kể là Triệu Cường đáp ứng hay không đáp ứng yêu cầu của hắn, hắn vẫn nên đi thử một lần, có thử mới biết được.
Mặt khác trong nội tâm Triệu Trường Phong cũng suy nghĩ, tuy rằng Triệu Cường là một phó tỉnh trưởng cao quý, thếnhưng lối sống vẫn tương đối bình dị gần gũi, dễ tiếp xúc. Mượn yêu cầu thi lại lúc trước Triệu Trường Phong đưa ra mà nói, Triệu Cường đáp ứng ngay tại chỗ. Về phần cuối cùng có gọi điện thoại tới đại học hay không, chỉ có thể nói thư ký Lưu Quang Huy kia bằng mặt nhưng không bằng lòng, không để sắp xếp của Triệu Cường ở trong lòng, cũng không thể nói Triệu Cương có địa phương nào không thích hợp. Bởi vậy Triệu Trường Phong mới hạ quyết tâm, nếu như lần này có thể thuận lợi nhìn thấy Triệu Cường, Triệu Cường còn đáp ứng yêu cầu của hắn, nhất định hắn sẽ mặt dạn mày dày yêu cầu Triệu Cường tự mình gọi điện thoại mà không phải giao cuộc điện thoại này cho thư ký Lưu Quang Huy gọi. Ai biết Lưu Quang Huy có thể lại tiếp tục bằng mặt nhưng không bằng lòng đây?
Để hoàn thành kế hoạch này, Triệu Trường Phong đều tính toán tất cả, thậm chí ngay cả làm sao thông qua trạm gác võ cảnh ở cửa đại viện trà trộn vào chính phủ tỉnh hắn đều tính được rồi. Nếu như gặp phải võ cảnh lần trước trực ban, vậy thì đơn giản hơn nhiều, bởi vì lần trước đi ra từ chính phủ tỉnh, Lưu Quang Huy tự mình gọi điện thoại cho hai vịvõ cảnh này, để bọn họ cho Triệu Trường Phong trực tiếp thông qua. Hiện tại Triệu Trường Phong chỉ cần nhìn thấy hai chiến sĩ võ cảnh này, trực tiếp nói cho bọn họ hắn đi tìm phó tỉnh trưởng Triệu Cường, phỏng chừng tuyệt đối bọn họ sẽ không ngăn cản.
Nếu như không phải hai chiến sĩ võ cảnh gặp lần trước, mà là hai người khác, Triệu Trường Phong cũng có biện pháp trà trộn vào trong chính phủ tỉnh. Hắn sẽ trực tiếp cầm thẻ sinh viên đến phòng trực ban của chiến sĩ võ cảnhđăng ký, đăng ký lý do tìm người. Có kinh nghiệm từ lần trước, lần này tuyệt đối Triệu Trường Phong sẽ không viết tìm phó tỉnh trưởng Triệu Cường, hắn sẽ viết tìm Lưu Quang Huy. So sánh với phó tỉnh trưởng Triệu Cường, tuy rằng Lưu Quang Huy cũng là cán bộ có cấp bậc nhất định, thế nhưng xa xa không đủ để chiến sĩ võ cảnh cảnh giác như lần trước.
Triệu Trường Phong tính toán tốt mọi kế hoạch, liền ngồi trên tàu điện 101 đến đường Vĩ Nhị, sau đó lại đi thêm hai trăm mét, đi tới đại viện chính phủ tỉnh. Trùng hợp chính là, hôm nay Triệu Trường Phong lại gặp phải hai võ cảnh lần trước trực bạn. Triệu Trường Phong đi qua nói rõ với võ cảnh ý đồ đến của mình.
Trí nhớ của chiến sĩ võ cảnh xác thực không tồi, còn nhớ rõ Triệu Trường Phong là khách của phó tỉnh trưởng Triệu Cường. Vừa nghe Triệu Trường Phong muốn đi tìm Triệu Cường, vội vã gọi điện thoại lên phòng làm việc của phó tỉnh trưởng giúp Triệu Trường Phong. Triệu Trường Phong tràn ngập chờ mong nhìn vào chiến sĩ võ cảnh đang gọiđiện thoại, qua không lâu sau, chiến sĩ võ cảnh đã buôngđiện thoại đi tới.
Triệu Trường Phong vội vã hỏi:
- Anh võ cảnh, Triệu tỉnh trưởng đồng ý gặp em rồi sao?
Chiến sĩ võ cảnh tiếc nuối lắc đầu:
- Triệu đồng chí, rất xin lỗi. Triệu phó tỉnh trưởng đi Bắc Kinh họp rồi, phải một tuần sau mới có thể trở về, một tuần nữa cháu quay lại tìm ông ấy đi.
Một tuần? Triệu Trường Phong cười khổ, nhiều nhất ba ngày nữa sẽ hạ quyết định xử phạt, một tuần sau hắn mới gặp được Triệu Cường còn có ý nghĩa gì đây?
- Chú võ cảnh, vậy xin hỏi thư ký Lưu Quang Huy của phó tỉnh trưởng có ở đây không? Không tìm được phó tỉnh trưởng, tìm Lưu thư ký cũng có thể nói được.
Chiến sĩ võ cảnh như trước tiếc nuối lắc đầu:
- Triệu đồng chí, rất xin lỗi. Lưu thư ký đi theo Triệu tỉnh trưởng đi họp rồi.
Triệu Trường Phong thở dài, thực sự là thiên cũng vong ta! Xem ra con đường này của Triệu tỉnh trưởng thực sự không thể đi rồi. Hắn vô cùng chán nản rời khỏi chính phủ tỉnh.
Triệu Trường Phong còn ôm tâm lý may mắn đi nhà chú mình một chút, đây là tài nguyên duy nhất Triệu Trường Phong có thể lợi dụng ở Trung Châu thị này, tuy rằng Triệu Trường Phong biết vô ích, nhưng vẫn không nhịn được tớiđây, vạn nhất có kỳ tích gì phát sinh, biểu thúc biết được nhân vật lớn gì đây? Bất kể như thế nào, Triệu Trường Phong không muốn nhận lần xử phạt này.
Cùng nhau share truyện tại 4vn đến tất cả mọi người để cùng nhau thưởng thức nhé
Đã có 2 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của prof.
Quan Trường Vô Nhai
Tác giả : Hạ Ngôn Băng
-----oo0oo-----
Chương 14: Bị bắt (2).
Nguồn: 4vn.eu Sưu Tầm
Lúc tới nhà chú, khi chú nghe Triệu Trường Phong nói rằng mình gây họa lớn như vậy, khoa trương hét rầm lên. Mấy thế hệ rồi Triệu gia mới xuất hiện một sinh viên như Triệu Trường Phong, vốn có ý nghĩ làm rạng rõ tổ tông, thếnhưng hiện tại sinh viên duy nhất của Triệu gia lại sắp bịtrường học khai trừ rồi? Làm sao có thể không khiến chú thương tâm đây?
Tuy rằng Triệu Trường Phong nhiều lần nói xen vào là đuổi học một năm, không phải đuổi học. Thế nhưng chú ấy vẫn luôn luôn cố chấp cho rằng, đều có hai chữ đuổi học, vậy thìđuổi học hay đuổi học một năm cũng đâu khác gì nhau, kết cục đều là Triệu Trường Phong không thể tiếp tục học đại học nữa.
Trong những tiếng lải nhải oán giận của chú mình, Triệu Trường Phong chạy trốn. Hắn không còn chỗ nào để đi, lắc lư ngoài đường một ngày đêm, đến lúc tới hơn mười giờtối, mới quyết định len lén quay về phòng ngủ. Triệu Trường Phong đưa tiền cho Điền Lỗi, trên người không còn lại nhiều tiền, bởi vậy cho dù nhà nghỉ mười đồng rẻ nhất trên đường, Triệu Trường Phong cũng không đủ tiền thuê.
Triệu Trường Phong len lén từ cửa nhỏ đại học Hoa Bắc trà trộn vào vườn trường, dọc theo bóng đêm, đi về phía phòng ngủ.
Lúc gần đến phòng ngủ, Triệu Trường Phong đã thấy một thân ảnh quen thuộc lúc ẩn lúc hiện ở cửa phòng ngủ, chính là Điền Lỗi. Trong lòng Triệu Trường Phong nóng lên, biếtĐiền Lỗi đang chờ hắn. Dù sao cũng là quan hệ bạn bè, bạn thân, không giống người thường.
Triệu Trường Phong lắc mình tới trước mặt Điền Lỗi, thấp giọng kêu lên:
- Điền Lỗi!
Điền Lỗi đang nôn nóng bất an, nghe đưuọc âm thanh của Triệu Trường Phong, không khỏi vội vã ngẩng đầu, quảnhiên là Trường Phong.
- Trường Phong, chạy mau!
Điền Lỗi lo lắng hô.
Triệu Trường Phong sửng sốt, đang muốn hỏi vì sao, bống nhiên thấy từ trong phỏng ngủ chạy ra mấy bóng đen. Hắn không chút suy nghĩ muốn quay đầu bỏ chạy. Vừa mới chạyđược vài bước, từ ven đường đã nhảy ra mấy bóng đen, thoáng chốc nhào tới đè Triệu Trường Phong xuống mặt đất, Triệu Trường Phong liều mạng giãy dụa, thế nhưng không chống được đối phương người đông thế mạnh. Chỉ thấy hai tên tàn bạo bẻ tay Triệu Trường Phong lại sau lưng, một bóng đen lấy ra còng tay, rắc một tiếng, còng trên cổ tay Triệu Trường Phong, nhất thời Triệu Trường Phong không thể động đậy.
- Tiểu tử thối, Liễu xử trưởng nói không sai, chỉ biết buối tối mày sẽ trở về!
Một bóng đen cười nhạt hai tiếng.
Bóng đen trong phòng ngủ cũng chạy qua đây, tổng cộng có bảy tám người, bọn họ trùng trùng điệp điệp đè lên Triệu Trường Phong, lôi hắn về phòng bảo vệ.
Dọc theo đường đi, các sinh viên đều ngạc nhiên nhìn một màn này. Có những sinh viên sớm linh thông tin tức, chỉvào Triệu Trường Phong nói:
- Thấy chưa? Người kia chính là Triệu Trường Phong, học khoa tài chính, nghe nói ngày hôm qua hắn đánh thương sinh viên khoa thương mại, bảo vệ xử đã lùng bắn hắn khắp nơi cả ngày, thật không ngờ, nhanh như vậy đã bị sa lưới rồi.
…
Mấy người bóng đen này đều là cán sự khoa trị an của bảo vệ xử, dựa theo phân phó của Liễu Bình An phục kích tại gần phòng ngủ số ba của Triệu Trường Phong, cuối cùng cũng hoàn thành yêu cầu của đội trưởng Liễu Bình An, thuận lợi bắt được Triệu Trường Phong đang lén lén trở lại trường học.
Mấy cán sự khoa trị an như lang như hổ kéo Triệu Trường Phong đến phòng trị an, sau đó khoa trưởng khoa trị an lập tức gọi điện thoại cho Liễu Bình An tranh công lĩnh thưởng.
- Liễu xử trưởng sao? Tôi là Tiểu Chu ở đội bảo vệ, chúng tôi bắt được Triệu Trường Phong rồi! Đúng! Dựa theo sắp xếp của ngài, chúng tôi mai phục xung quanh phòng ngủ số 3, quả nhiên khoảng chừng mười giờ, tiểu tử này đã xuất hiện, chúng tôi chặn trước đuổi sau, lập tức bắt được tiểu tử này! Quả nhiên Liễu xử trưởng tính toán như thần, thậm chí còn lợi hại hơn cả Gia Cát Khổng Minh thời tam quốc.
Triệu Trường Phong ở một bên nghe được cảm thấy buồn nôn. Con bà nó, bắt học sinh như thằng tội phạm, còn không biết xấu hổ nói tính toán như thần cái gì? Nếu ta thật sự là tội phạm, còn ngốc đến nỗi tự chui đầu vào lưới sao?
- Tốt tốt tốt, chúng ôisẽ dựa theo yêu cầu của ngài, trước tiên nhốt hắn ở khoa trị an, phái người đặc biệt trông giữngoài cửa. Sáng sớm ngày mai Liễu xử trưởng đi qua xử lýđi.
Buông điện thoại, Chu khoa trưởng khoa trị an phân phó nói:
- Buổi tối ngày hôm nay xử trưởng sẽ không qua đây. Chúng ta trước tiên nhốt Triệu Trường Phong ở khoa trị an đi. Trương cán sự, Vương cán sự, hai người các anh canh giữngoài cửa. Lưu cán sự, Lý cán sự, ba giờ sáng các anh quađây nhận ca thay hai người, canh đến tám giờ sáng.
- Chu khoa trưởng, chúng tôi biết rồi!
Chu khoa trưởng sắp xếp xong xuôi, cũng không thèm nhìn Triệu Trường Phong, phất tay nói:
- Được rồi, ngày hôm nay mọi người đều lập công, để mai Liễu xử trưởng sẽ bày một bàn tiệc khao công cho mọi người. Trời cũng không còn sớm, tất cả mọi người trở về đi.
Những người khác lộn xộn lên tiếng muốn đi, Triệu Trường Phong lại hô một tiếng:
- Thả tôi ra! Các ngươi dựa vào cái gì dám bắt tôi? Lại còn dám giam giữ tôi ở chỗ này!
Chu khoa trưởng dừng lại, xoay người nhìn Triệu Trường Phong tủm tỉm cười nói:
- Dựa vào cái gì bắt mày? Chờ ngày mai Liễu xử trưởng chuyển mày cho đồn công an mày sẽ biết! Tiểu tử, tốt nhấtđừng kêu to, để lại chút sức lực đi. Cẩn thận nghĩ lại lúc đếnđồng công an sẽ khai báo thế nào.
Những người còn lại lập tức bộc phát ra một trận cười vang, nghênh ngang theo Chu khoa trưởng rời khỏi.
Phòng bảo vệ chỉ còn lại ba người, Triệu Trường Phong, Trương cán sự và Vương cán sự.
Hai người Trương cán sự và Vương cán sự tiến lên đặt Triệu Trường Phong trên ghế, bẻ tay về phía sau rồi cột chặt vào ghế, xem ra trước đây hai người cũng đã hợp tác nhiều lần rồi, động tác có vẻ vô cùng lão luyện thành thạo.
- Thả tôi ra! Thả tôi ra!
Triệu Trường Phong càng không ngừng giãy dụa.
- Mày thành thật một chút cho tao!
Trương cán sự nắm lấy dùi cui điện trên bàn, chỉ vào Triệu Trường Phong quát to:
- Nếu như hôm nay mày nghe lời, hai bên đều có thể yên lành ngồi trên ghế một đêm. Nếu như mày không thành thật, như vậy cho dù đêm nay chúng tao không ngủ được, cũng phải nghĩ biện pháp đấu một trận với mày.
Cùng nhau share truyện tại 4vn đến tất cả mọi người để cùng nhau thưởng thức nhé
Đã có 3 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của prof.
Quan Trường Vô Nhai
Tác giả : Hạ Ngôn Băng
-----oo0oo-----
Chương 15: Âm mưu vết thương.
Nguồn: 4vn.eu Sưu Tầm
Vương cán sự lại ở một bên ôn nhu khuyên bảo:
- Triệu Trường Phong, đừng kích động! Hai chúng tôi đều không có gì mâu thuẫn với nhau, chỉ bởi vì chấp hành mệnh lệnh của lãnh đạo mới ở lại canh giữ cậu. Nếu cậu có oan khuất gì, cũng chỉ có thể đợi đến ngày mai thấy lãnh đạo của chúng tôi rồi kể lể, hiện tại cậu ở chỗ này la to cũng không hề có tác dụng.
Triệu Trường Phong thấy Vương cán sự nói cực kỳ thành khẩn, trong lòng cũng rõ ràng cho dù hắn có kêu to nhiều hơn nữa cũng không có tác dụng gì, hai trợ lý này chỉ là tiểu nhân vật, không đảm đương nổi mọi chuyện, cho nên hắn không tiếp tục giãy dụa kêu to, nhắm lại hai mắt dựa lưng vào ghế, bắt đầu nghỉ ngơi.
Một đêm không có việc gì xảy ra.
...
Tám giờ, Liễu Bình An đi tới phòng bảo vệ. Liễu Bình An muốn đích thân nhìn một cái, người có thể đánh đứa con thân yêu một mét chín của mình thành hình dạng như vậy, rốt cuộc có ba đầu sáu tay gì.
Thế nhưng khi Liễu Bình An nhìn thấy Triệu Trường Phong, trong lòng hắn vô cùng thất vọng. Vóc dáng của Triệu Trường Phong không tới mét tám, thấp hơn Liễu Bân mười cm, nếu như luận thể trọng, chí ít Liễu Bân nhiều hơn Triệu Trường Phong hai mươi kg, thế nhưng vì sao Liễu Bân lại bịngười vừa nhỏ vừa gầy như Triệu Trường Phong đánh thành bộ dạng như vậy?
- Cậu chính là Triệu Trường Phong?
Liễu Bình An lôi một cái ghế ngồi ở trước mặt Triệu Trường Phong:
- Nói, vì sao cậu muốn đánh sinh viên khoa thương mại Liễu Bân?
Triệu Trường Phong mở mắt ra, nhìn người đàn ông ục ịchđứng đối diện, mở miệng giải thích nói:
- Liễu xử trưởng, là Liễu Bân đánh Điền Lỗi trước, còn đùa giỡn bạn gái Điền Lỗi. Tôi chỉ bảo vệ Điền Lỗi mới với bịđộng nghênh chiến.
Liễu Bình An nổi giận đùng đùng nói:
- Bị động nghênh chiến? Bị động nghênh chiến mà đánh Liễu Bân sưng đỏ mắt, bên eo còn bị máu bầm? Nếu như cậu muốn chủ động nghênh chiến, chẳng phải sẽ gây tai nạn chết người sao?
Lúc này cửa phòng phía sau của phòng bảo vệ bị đẩy ra, một người cao to vọt đến, chính là con trai thân yêu của Liễu Bình An, Liễu Bân.
- Triệu Trường Phong, không phải hôm qua mày rất kiêu ngạo sao? Hiện tại sao không tiếp tục kiêu ngạo nữa? Lúc trước mày đánh tao, mày có nghĩ đến kết quả ngày hôm nay hay không?
Liễu Bân cúi gằm đến sát mặt Triệu Trường Phong, tàn bạo nói.
- Phi!
Triệu Trường Phong hung hăng nhổ một ngụm đàm trên mặt Liễu Bân, cười lạnh nói:
- Liễu Bân, mày không cần tự đái vào đầu mình, mày tính cái đếch gì? Ngoại trừ thủ đoạn lợi dụng quyền thế của bố mày làm ác, mày còn bản lĩnh gì?
Cục đàm dính dính hôi hôi bắn vào trên lông mày trái Liễu Bân, nhơm nhớp đọng lại trên lông mi còn lung lay sắp rơi xuống, thoạt nhìn vô cùng buồn nôn.
- Triệu Trường Phong, mày muốn ăn đập?
Liễu Bân móc ra khăn tay lau đi thứ bẩn thỉu trên lông mi, giơ lên nắm tay định xông lên đánh Triệu Trường Phong.
- Liễu Bân? Con làm gì? Đừng quên nơi này là khoa trị an của trường học!
Liễu Bình An nặng nề ho khan một tiếng, nhắc nhở Liễu bân. Phòng bảo vệ ở cửa tầng một của ký túc xá, là nơi chủ yếu khi các vị lãnh đạo đi ra đi vào đều phải ngang qua, vạn nhất tình cảnh Liễu Bân đánh Triệu Trường Phong bị lãnhđạo nhìn thấy, rất có thể cái được không bù nổi cái mất.
Đối với Liễu Bình An mà nói, quan trọng nhất không phải đểai đánh con mình bị con mình đánh lại, như vậy thực sự đã quá tiện nghi với Triệu Trường Phong rồi. Liễu Bình An sẽ không để Triệu Trường Phong tiện nghi như vậy. Trong lòng hắn suy nghĩ, biện pháp tốt nhất chi bằng đưa Triệu Trường Phong vào ngục giam một hai năm, chỉ có như vậy mới có thể tiêu trừ yêu thương hận ý của Liễu Bình An, bùđắp tổn thất cho Liễu Bân. Cũng chỉ có như vậy, mới có thể tạo nên một hồi chuông cảnh báo đối với các sinh việnđã xao động trong trường, để cho bọn họ không dám đơn giản xúc phạm người có quyền có thế, xúc phạm Liễu Bân.
Bất quá tuy rằng Liễu Bình An không cho Liễu Bân động thủđánh Triệu Trường Phong, thế nhưng cũng không thể nhìn Triệu Trường Phong kiêu ngạo trước mặt hắn như vậy. Hắn quyết định đả kích một chút dáng vẻ kiêu ngạo bệ vệ của Triệu Trường Phong.
Liễu Bình An móc ra một tờ giấy nhỏ, mở ra trước mặt Triệu Trường Phong.
- Triệu Trường Phong, cậu xem đây là cái gì?
Triệu Trường Phong nhìn kỹ, hóa ra là một báo cáo pháp y trạng thái thương tổn, mặt trên chính là kiểm tra và ghi lại thương thế của Liễu Bân, nhất là nhắc tới trên eo của Liễu Bân có một vết thương dài đến mười cm, căn cứ quy định giám định của quốc gia, thương thế của Liễu Bân có thểxếp vào tình trạng vết thương nhẹ.
Thấy vẻ mặt thờ ơ của Triệu Trường Phong, Liễu Bình An tiếp tục giải thích nói:
- Triệu Trường Phong, cậu học tài chính, không hiểu pháp luật, để ta giải thích một chút cho cậu rõ đi. Vết thương nhẹđã là một tội hình sự, dựa theo pháp luật quốc gia, ẩu đảngười khác tạo thành vết thương nhẹ, có thể bị giam vào tù ít nhất ba năm.
Triệu Trường Phong thoáng cái sợ ngây người! Hắn vốn cho rằng cùng lắm chính là đuổi học một năm, cũng đã đủ tạo thành ảnh hưởng rất lớn đối với quá trình thực tập tốt nghiệp của hắn, lại trăm triệu thật không ngờ dĩ nhiên xúc phạm phát luật, phải ngồi tù. Nguyên lai, những cán xựkhoa trị an bắt hắn không phải dọa hắn, mà là thực sự dựđịnh đưa hắn vào trong ngục giam.
Bất quá Triệu Trường Phong không biết, giám định vết thương nhẹ này cũng là Liễu Bình An tạo ra. Lúc đó Triệu Trường Phong dùng chan đá vào eo Liễu Bân, tuy rằng rấtđau, thế nhưng cũng không lưu lại thương nặng gì, chỉ tạo thành một vết thương nhỏ chừng bảy cm.
Dựa theo pháp luật quốc gia, tiêu chuẩn giám định vết thương nhẹ, vết thương bảy cm nhiều nhất cũng chỉ là vết rất thương nhỏ. Nếu như giám định ra vết thương rất nhỏ, như vậy trên cơ bản Triệu Trường Phong không cần gánh chịu bất luận trách nhiệm nào.
Liễu Bình An tìm quan hệ mua được bác sĩ, lúc bác sĩ khâu lại vết thương cho Liễu Bân, cố ý dùng dao rạch thêm ba cm. Bởi vì dùng dao cực kỳ xảo diệu, hơn nữa lúc cắt xong lại lập tức khâu vào, cho nên lúc pháp y giám định hầu như không thể nhận ra. Hơn nữa pháp y cũng bị Liễu Bình An mua rồi, cho nên cuối cùng đã giám định vết thương của Liễu Bân thành vết thương nhẹ.
Chuyện này đồng nghĩa với việc, Triệu Trường Phong từ cơ bản không phải chịu trách nhiệm đến bây giờ có thể bị phạt tù ba năm.
Cùng nhau share truyện tại 4vn đến tất cả mọi người để cùng nhau thưởng thức nhé
Đã có 4 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của prof.