Tác giả: La Sâm
Dịch: sucbro
Nguồn: Nhóm dịch Tepga
Đả tự: vugiang02 - Lương Sơn Bạc
Cùng với bức thư là mọt ngọc ấn và một bức thư cầu cứu do chính tay Công chúa Lia viết. Còn ngọc ấn sau khi kiểm tra, cũng chưng thật là ấn tín luôn đem theo bên mình của Công chúa Lia.
Sau khi bức thư này thông qua không gian truyền tống, truyền đến vương đô Cid Raines Thielen, lập tức làm cho toàn bộ từ trên xuống dưới vương thất vô cùng khiếp sợ. Tiền chuộc một ngàn kim tệ trong mắt người ngoài quả thật là một số tiền lớn. Nhưng lấy sức mạnh cả một quốc gia mà nói, chẳng qua chỉ là chín trâu mất sợi lông, không đáng kể. Điều chân chính khiến cho bọn hắn lâm vào kinh hãi, là thời gian kẻ bắt cóc tự mình đến lấy tiền chuộc cách bây giờ chỉ ba giờ. Đó là một thời gian vừa vặn đen mức trí mạn g.
Bên trong Valentino, lấy một ngàn kim tệ rồi đưa đến Hàng Châu cằn thời gian gần ba giờ. Còn điều cao thủ đủ sức đảm đương việc này từ nhũng khu vực lân cận tới Hàng Châu, cần ba giờ rưỡi. Kẻ bắt cóc có thể đưa ra một cái thời gian chính xác như vậy, đủ thấy đối với phong cách làm việc và bố trí nhân sự của vương thất nắm rõ như lòng bàn tay.
Lập tức, trong vương thất dấy lên một trận phong ba "truy tìm nội gian". Những người dính líu đến việc này bị điều tra không dưới hai mươi người, cũng thu được chút kết quả, có hơn mười người vì lợi dụng công quyền buôn lậu, làm hàng già, ăn hối lộ, bị tố cáo mà phải vào ngục chịu phạt. Đó là chuyện sau này, tạm thời không đề cập tới.
Địa điểm nộp tiền chuộc ấn định là ở một ngã tư đường, giữa ngã tư đường có một cái cây. Kẻ bắt cóc yêu cầu tiền chuộc phải là vàng lá, bỏ vào trong bao, đặt dưới tàng cây.
Bởi vì lo lắng sẽ bị người có ý đồ xấu để ý, việc này bị liệt vào cơ mật tối cao, cũng không thông báo trước một tiếng cho chính phủ Valentino, mà do văn phòng đại diện của hoàng gia Cid Raines Thielen chi nhánh Hàng Châu tự mình phụ trách.
Tất cả nhân viên văn phòng đại diện cố gắng hết sức trong khoảng thời gian ngắn nhất triệu tập tất cả võ lâm cao thủ có khả năng tới kịp. Để phòng ngừa kẻ bắt cóc bỏ chạy, trước hết vây chặt tất cả những con phố trong phạm vi chung quanh, hy vọng có thể từ hành tung kẻ bắt cóc, tìm ra nơi giam giữ Công chúa điện hạ.
Nửa đêm giờ tý, trăng mờ nhô lên cao, gió lạnh thổi qua, nhân viên mai phục trên lan can những nhà dọc hai bên đường đều nín thở, cẩn thận nhìn chăm chú từng ngóc ngách khắp bốn phương tám hướng, không dám bỏ qua bất cử động tĩnh nào dù là rất nhỏ, cùng đợi kẻ bắt cóc đến.
Khi tiếng chuông xa xa vang lên đủ mười hai tiếng, những trái tim vốn rất kìm nén gần như muốn nhảy đi ra. Nhưng, dưới táng cây đã bị giám sát nghiêm mật, cả những con đường liên quan chung quanh đó không có nửa bóng người.
Nếu không phải đối phương đưa ra chứng cớ, nhân viên mai phục gần như sẽ nghi ngờ rằng mình đã bị trêu đùa. Ngay khi bọn họ đang định từ bỏ, từ nơi rất xa truyền tới những tiếng động vang dội như sấm rền.
- Tiếng gì vậy?
- Không biết! Nghe không rõ lắm!
- Sự tình có biến, mọi người tăng cường đề phòng.
- Phong tỏa đường, nhân viên gần đó lập tức hành động.
Cách đó không xa, một chuồng ngựa bị đốt, đàn ngựa kinh hoàng phát cuồng, chạy loạn cả lên, bị người ta dẫn tới nơi này.
Đàn ngựa phát cuồng đột phá phong tỏa trên đường, trong nháy mắt đã chạy tới chỗ này.
Chuyện lạ phát sinh, đám người mai phục trong nhất thời mất khả năng phản ứng.
Trong lúc hỗn loạn, sự tình hoàn toàn mất khống chế, hơn trăm người mai phục ở tầng trên chung quanh đó đều có khả năng ít nhất là tự bảo vệ mình, tuy rằng lập tức phi thân ra, nhưng ngoại trừ né tránh hoặc để ý chung quanh, nhưng cũng không ai nghĩ tới việc chen vào giữa đám hỗn loạn mà nhìn coi có kẻ bắt cóc ẩn mình trong đó hay không.
Kết quả, khi đàn ngựa chạy qua ngã tư đường ròi tản ra mà đi, cái bọc vòn để dưới tàng cây đã không cánh mà bay.
Phải mất một lúc đám nhân viên mai phục mới chia ra bốn hướng đuổi theo.
Lancelot xoay người lại ngồi lên lưng ngựa, cái bao cầm trong tay đã được đeo ngược ra sau lưng, ôm cổ ngựa, ngồi vừng vàng. Hắn đã có hơn mười năm sông trong rừng núi, chuyện trong khi cưỡi ngựa ẩn mình dưới bụng ngựa tất nhiên là không làm khó được hắn.
- Tiểu tử Tiểu Thảo này đầu óc không tệ, hai huynh đệ liên kết có thể tung hoành một phen.
Lancelot lẩm bẩm. Từ đầu đến cuối kế hoạch này là do Lancelot đề xuất, Tiểu Thảo tính kế.
Sau khi hai người dốc hết sức lực bơi về đến bờ hồ, Tiểu Thảo thể hiện tài trí làm người khác giật mình, lập tức triển khai đủ loại mưu kế, tính toán thời gian, hoạch định phương pháp lấy tiền chuộc, thoát thân như thế nào, làm sao để phân tán và thoát khỏi truy binh. Trong khi Lancelot còn đang nghẹn họng nhìn trân trối, Tiểu Thảo đã cười tủm tỉm, bắt đầu giải thích toàn bộ kế hoạch.
Bởi vì mục tiểu đã bị phân tán, phát hiện tung tích Lancelot để vội vàng đuổi theo sau bất quá chỉ có mười mấy người mà thôi. Mặc dù là như thế, trong số bọn họ thế nào cũng có người giỏi khinh công, còn Lancelot cưỡi lại không phải thiên lý thần mã. Sau khi thông qua mấy con đường tắt để truy đuổi, khoảng cách giữa hai bên đã thu hẹp rất nhiều, mắt thấy đã muốn bị đuổi kịp.
- Hắc! Cừ thật, không ngờ còn đuổi theo.
Lancelot thúc mạnh hai chân, hai chân kẹp chặt bụng ngựa, nhất thời như tên rời cung, phi nhanh hơn, lại kéo dãn khoảng cách hai bên ra.
Nếu chiếu theo ý của Lancelot, giờ phút này sẽ đánh một trận ra trò với kẻ thù. Nhưng vừa nghe ý kiến này, Tiểu Thảo trợn trắng hai mắt, vì trình độ võ công của huynh trưởng mà lắc đầu quầy quậy, hoạch định bước thứ hai của kế hoạch.
Lancelot chuyển đầu ngựa, chạy về hướng tây.
Nhưng kẻ truy đuổi phía sau thấy thế, lại ra sức đề khí, chạy hai bước bằng khi nãy ba bước, đuổi theo không bỏ.
Tên cướp trước mắt là con đường duy nhất để bọn họ tìm ra nơi ở của Công chúa. Nếu mất dấu, hậu quả đương nhiên là không thể tưởng tượng.
Đã có 7 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Tiểu Lý
Tác giả: La Sâm
Dịch: sucbro
Nguồn: Nhóm dịch Tepga
Đả tự: vugiang02 - Lương Sơn Bạc
Hai bên đuổi nhau qua hai con ngõ nhỏ, bỗng nhiên thấy trước mắt trống trải, thì ra đã tới đường cái.
- Ác tặc! Còn không, mau mau bó tay chịu trói!
Người chạy nhanh nhất trong đám người đuổi theo hít một hơi chân khí, dưới chân phát lực, nhanh chóng nhảy lên, hai tay chuyển thành trảo chụp lấy Lancelot, muốn bắt Lancelot trước khi hắn kịp chuyển hướng.
- Người cao to, vất vả cho ngươi rồi!
Lancelot cười hì hì, với tay ra sau lấy cái bao trên lưng, thuận thế đẩy vào bàn tay người nọ, tay trái thừa cơ điểm nhẹ vào bụng ngựa, mượn lực nhảy lên, xoay người, thuận thế trở mình rơi xuống nhà dân bên cạnh, lại nhảy lên, biến mất trong bóng đêm mờ mịt.
Người cao to kia dùng sức quá nhiều, nhất thời đổi không được, hai tay tách ra, xé cái bao làm hai nửa. Chỉ thấy lá vàng bay đầy trời, theo gió tung bay. Đám người phía sau nhìn thấy đều đứng sững tại chỗ, không nói được tiếng nào.
Trong cái bao đó hẳn là phải có một ngàn kim tệ, nhưng lại biến thành lá khô vô dụng.
- Nguy rồi, trúng kế điệu hổ ly sơn kế của bọn ác tặc rồi!
Sự phẫn nộ và hối hận khi phát hiện trúng kế hóa thành cây roi đầy si nhục hung hăng quất vào mặt bọn họ. May mà, cảm giác này cũng không kéo dài bao lâu.
Cũng ngay khi Lancelot biến mất, bầu trời đêm đen tối như bừng tỉnh khỏi một cơn mơ, bị mấy chục ngọn đèn khổng minh chiếu sáng rực lên. Bốn phía chung quanh vô số ngọn đuốc tỏa sáng, bốn phía nhà dân, chạy ra một đám người đông nghìn nghịt. Trên tay mỗi người cầm binh khí, xem tình hình, ít nhất cũng cả trăm người tới.
- Hảo ác tặc! Không ngờ còn có đồng bọn!
Đám người đuổi theo không khỏi hít một hơi thật sâu. Bọn họ vốn đoán rằng, người ở phía sau màn bày ra vụ án này là một tổ chức cực kỳ khổng lồ, nhưng nghĩ không ra kẻ bắt cóc mưu tính sâu xa, lại mai phục một đại đội nhân mã như thế này.
- Tặc tử chết tiệt, không ngờ dám cả gan cậy mạnh cướp giật, làm phiền các ông chờ các ngươi lâu lắm rồi, còn không mau mau đầu hàng?
Người mai phục, là cảnh sát địa phương của Valentino. Bọn họ nhận được mật báo, giờ tý đêm nay sẽ có một đám côn đồ hung ác, muốn đánh cướp các cửa hàng ở đây. Tuy rằng này nghe như là một trò đùa, nhưng vì cẩn thận đề phòng, cảnh sát địa phương vẫn tuyển chọn một đám nhân viên mai phục ở nơi đây. Quả nhiên nhìn thấy một đám "côn đồ hung ác” có ý muốn cậy mạnh hành hung, lập tức ai cũng xoa tay, phải bắt sạch những "kẻ bắt cóc" để thăng quan phát tài!
Phe Cid Raines Thielen lúc này biết mình chẳng nhưng không thực hiện được kế hoạch lớn, hơn nữa còn cực kỳ mỉa mai là trúng mai phục của kẻ thù. Căn cứ vào việc phải đảm bảo bí mật của chuyện này, bọn họ ngoại trừ chạy trốn ra không còn biện pháp nào nữa cả.
Đương nhiên, đám cảnh sát mai phục không có khả năng chính mắt nhìn thấy công lao trong tay mình bay mất. Hai bên lại tái diễn màn truy đuổi trong con đường nhỏ.
Trong khi không ngừng chơi trò đuổi bắt, câu hỏi lớn nhất của bọn họ, đại khái là, một ngàn kim tệ kia rốt cuộc đi đâu về đâu?
Ngay tại ngã tư đường lúc nãy, dưới tàng cây to, một cánh tay nhỏ bé phá đất đi ra, một bóng người gầy gò nhỏ bé hì hục leo ra khỏi cái hố đã được đào từ trước.
Tiểu Thảo vỗ vỗ bụi trên người, nhặt cái bao dưới chân lên, trên mặt là nụ cười đầy tự tin.
Từ trước khi gửi bức thư bắt cóc kia, nàng đã đào cái hầm ngầm này, khi đám nhân viên phá án của Cid Raines Thielen đặt cái bao dưới tàng cây, nàng đã ẩn thân trong đó.
Sau đó, từ chuyện Lancelot ẩn thân dưới bụng ngựa, rồi lấy cái bao ra sao, đều là cố ý cho người ta thấy. Dù sao trong đêm đen ai cũng nhìn không rõ lắm.
Ké từ đó, đám người mai phục, sẽ bị dụ rời đi. Nếu thật sự bị đuổi gấp quá, chỉ cần ném cái bao giả kia đi, cũng có thể vùng thoát khỏi truy binh. Còn bao thực thì sớm đã bị Tiểu Thảo trốn dưới cây nhân lúc hỗn loạn, thừa cơ lấy đi.
- Dưới nền đất giấu người, điệu hổ ly sơn, đều là mưu kế cũ rích. Nhưng dùng hai kế cùng một lúc, xác xuất thành công sẽ rất cao, nguyên nhân vô cùng đơn giản. Đó là mọi người đều chỉ biết nhìn và tin vào những gì mình nhìn thấy.
Khi giải thích toàn bộ kế hoạch cho Lancelot, Tiểu Thảo đã nói như thế. Còn chuyện Valentino mai phục ư?
- Đó là kết quả của việc lợi dụng chủ nghĩa thần bí của quốc gia.
Tiểu Thảo mỉm cười nói.
Đó là bởi vì biết triều đình Cid Raines Thielen sẽ e ngại phát sinh những lời ra tiếng vào, e ngại những biến số có thể phát sinh khi họp tác với người ngoài, cho nên định là tự mình hành động, lén giải quyết, không thông báo cho chính phủ Valentino, cho nên Tiểu Thảo trái lại, lợi dụng cảnh sát Valentino, thay Lancelot ngăn cản truy binh, ngược lại khiến cho phe Cid Raines Thielen rối loạn tay chân.
Chỉ có điều, thân là diễn viên chính cần người cứu vớt, lại cực kỳ nhiệt tình, chủ động bày ra đủ loại kế sách bắt cóc tống tiền như vậy, Tiểu Thảo thật sự là người cực kì xấu xa.
Lancelot hừ lạnh khẽ cười, tung mình như bay, từ một nóc nhà, tránh mặt mọi người, bằng tốc độ nhanh nhất, rời khỏi hiện trường định đến nơi định sẵn tụ họp vơi Tiểu Thảo.
- Tên cướp vô sỉ! Mau mau dừng bước!
- Chuyện này, chờ các ngươi đuổi kịp bổn đại gia rồi nói sau!
Phát aiác thời gian ước định đang trôi qua từng giây từng phút, Lancelot không khỏi nhíu mày. Nguyên nhân sở dĩ khiến hắn chậm trễ là do sau lưng hắn có mấy bóng người đuổi sát phía sau. Nhìn kỹ, thì ra là cảnh sát Valentino!
- Hừ! Bất kể là Cid Raines Thielen, hay là Valentino, xem ra toàn bộ đều là một đám khốn khiếp đáng ghét.
Liên tục chạy nửa buổi tối, Lancelot không khỏi có chút không kiên nhẫn.
Lancelot cũng không chính thức học qua khinh công. Chỉ có điều, những ngày sinh sống chạy nhảy trong núi rừng, thường thường dùng hai quả cầu sắt cột dưới chân, đi qua dòng suối có nơi sâu tới ngực, đi trong nước đến hơn mười dặm, cũng thường thường chơi rượt bắt với đám khỉ và vượn trên các nhánh cây, bắt giữ chim sẻ, bởi vậy tuy rằng chưa qua dạy dỗ, lại đi rất nhanh, chạy như điên, thân thủ nhanh nhẹn không bằng cao thủ hạng nhất, nhưng cũng chẳng thua kém mấy.
Đã có 7 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Tiểu Lý
Tác giả: La Sâm
Dịch: sucbro
Nguồn: Nhóm dịch Tepga
Đả tự: vugiang02 - Lương Sơn Bạc
Bất quá, cứ bị người ta lẽo đẽo đuổi theo sau cung chẳng vui vẻ gì.
- Chạy bộ nếu nhàn nhã thì còn thú vị. Chứ chạy trối chết thế này một chút ích lợi cho thân thể cũng không có. Lancelot vừa lài nhải, vừa động não, tìm cách cắt đuôi đám người đang bám theo sau dai như đỉa bám chân.
Một suy nghĩ lóe lên, nghĩ ra một cách, lập tức đột nhiên dồn sức xuống chân, trong nháy mắt kéo giãn khoảng cách với đám người truy đuổi, ngay khi đám người đuổi theo đang không ngừng kinh ngạc, cố gắng dồn sức đuổi theo, Lancelot nhảy xuống nóc nhà, bắt đầu quẹo trái quẹo phải, chui nhủi vào mấy con hẻm nhỏ đen thui, chỉ vài lần quẹo đã mất bóng dáng.
Đám người đuổi theo không khỏi lớn tiếng mắng chửi. Chỗ này đường xá nhỏ hẹp, hơn nữa bóng đêm mù mịt, tầm nhìn cực ngắn, muốn tìm tung tích phạm nhân cũng không phải là chuyện dễ. Hơn nữa xử lý không khéo sẽ quấy rầy dân chúng, sinh ra nhiều phiền phức.
Cố nhịn cơn giận đang bốc lên bừng bừng, bọn họ nhảy xuống nóc nhà, nỗ lực tìm kiếm bóng dáng nghi phạm.
Còn Lancelot cũng không hề rảnh rỗi. Hắn lợi dụng khoảng thời gian trống này, mò mẫm lủi về phía một khu nhà mà lúc nãy đã nhìn trúng, tính ở bên trong đó trốn một đoạn thời gian, cắt đuôi truy binh.
Sau khi leo qua tường đến một vườn hoa rộng lớn, đêm đen kìn kịt, nhìn không rõ cảnh vật, từ quy mô lớn nhỏ mà phán đoán, chủ nhà cũng không phải là bình dân bình thường, mà là một nhà tương đối giàu có.
Ngoài tưởng mơ hồ có tiếng người truyền đến, Lancelot lại càng không chần chừ, đi thẳng về phía một tòa lầu các nằm độc lập gần đó nhất, dùng cả tay và chân leo lên cây đại thụ ở gần sát ngay bên căn lầu. Đưa chân đạp một cái đã mở toang cái cửa sô một căn phòng ở tầng hai, Lancelot xoay người nhảy vào.
Vừa vào nhà, một mùi hương thoang thoảng xông vào mũi. Trong phòng có một chiếc giường hoa lệ, rõ ràng là phòng ngủ của con gái, càng hỏng bét chính là, trên gi ường rõ ràng có người đang ngủ, hơn nữa đã bị đánh thức.
Lancelot ứng biến thần tốc, lập tức đánh về phía giường, muốn ra tay trước để khống chế người, không ngờ lại chậm một bước, nàng kia sớm đã đi trước một bước thối lui đến bàn uống trà. Lancelot một kích không trúng, quay người chụp một cái, túm được ống tay áo. Lancelot mừng rỡ, tay phải thuận thế chụp lấy cổ họng nàng kia.
Trong bóng đêm, hai người dựa mình vào nhau, chỉ cách một lớp áo mỏng manh. Lancelot cảm nhận được, dưới lóp áo mỏng manh kia là một thân hình nữ nhân đầy đặn, từng làn hương nữ nhân đầy mê hoặc xông vào mũi.
Không rảnh hưởng thụ quãng thời gian động lòng người này, Lancelot thấp giọng đe dọa:
- Không được lên tiếng. Chỉ cần ngươi nói ra một tiếng, ta sẽ giết ngươi. Ta chỉ là tới nơi này tạm lánh kẻ thù, sẽ không... Ây da!
Lời còn chưa dứt đã bị người ta chụp ngược lại cánh tay, bẻ quặt lại cánh tay phải, võ công của nàng kia tuy rằng lực lượng không lớn, nhưng chiêu số xảo diệu, đánh Lancelot bay thẳng đi ra ngoài.
- Ngươi...
Các đốt ngón tay Lancelot đau đến nỗi thất điên bát đảo, vừa định có phản ứng, xoay mình nghe thấy "xoạt" một tiếng, căn phòng bỗng nhiên sáng lên, thì ra nàng kia đốt sáng mấy ngọn đèn.
Trong ánh lửa bàng bạc, Lancelot thấy rõ khuôn mặt nàng kia.
Khuôn mặt như làn nước mùa thu, lông mi thật dài không ngừng rung động. Trên khuôn mặt động lòng người, tuy rằng bởi vì có khách không mời mà đến xuất hiện làm có chút kinh hoàng, nhưng nhanh chóng bờ môi nhoẻn miệng cười lộ má lúm đồng tiền không một chút sợ hãi, nói cho kẻ lạ dám xông vào đây biết, nàng ta cũng không phải là cô gái yếu ớt tầm thường chỉ biết kinh hoàng thất thố.
Không phải ai khác, chính là người ngày hôm qua tình cờ gặp ở Tây Hồ, trong mưa tặng dù, khiến Lancelot vừa gặp đã thương, Tử Ngọc cô nương.
Mắt thấy người trong lòng, Lancelot lại lần nữa vì khuôn mặt vô cùng xinh đẹp mà kinh ngạc, ngay lập tức ngây ngốc, lập tức nhớ tới mình đã lầm xông vào phòng ngủ giai nhân, vội vàng hoa tay múa chân xin lỗi.
-Ách! Phu nhân... Không phải, quý tiểu thư... Cũng không đúng, cô nương...
Trong lúc cuống quít, Lancelot liên tục nói bậy.
Hắn cực lực muốn biểu hiện một chút bộ dáng tao nhã, lại liên tục nói nhầm, đầu tiên là tự xưng "bổn đại gia", lại vội vàng sửa miệng thành "anh em ta", rồi ngẫm lại cũng không thỏa đáng, cuối cùng đổi thành "tại hạ".
-Tại... Tại hạ tránh né kẻ thù, xông, nhầm vào phòng ngủ của cô nương, bản... Tại hạ vôcùng xin lỗi, hiện tại xin cáo từ.
Lancelot rất cố gắng ra vẻ ung dung điềm đạm nhất có thể để nói xong một tràng xin lỗi này. Mới nói xong, đã xấu hổ mặt đỏ bừng.
Lancelot nói xong, xoay người vội vàng nhảy cửa sổ rời đi, Tử Ngọc thấy hắn hoa chân múa tay vui sướng bộ dạng rất buồn cười, cực kỳ thú vị, không khỏi cười khúc khích một tiếng, đưa tay áo che mặt cười khẽ.
Tiếng cười như xuân phong phe phẩy, nụ cười như hoa sen e ấp, làm Lancelot ngây ngốc ra nhìn.
Thấy Lancelot ngây ra như thế, Tử Ngọc không khỏi mỉm cười, lập tức thu hồi nụ cười, thánh thót nói:
- Tiên hiền có câu: “có bằng hữu từ phương xa tới, không quen cũng thành quen!' Tiên sinh tuy là không mời mà đến, cũng coi như là khách ghé thăm Lạc Quỳnh Tiểu Trúc (CBRO: căn nhà nhỏ của đáa hoa quỳnh lẻ loi) của ta, nếu như không ghét bỏ, xin mời ở lại đây thêm một chút, để ta tận tình chủ khách.
Lancelot nghe thế rất bất ngờ, vui mừng quá đỗi, vội vàng gật đầu như bàn tính, ném tất cả cái gì mà thời gian ước định lên chín tầng mây.
Tử Ngọc hòa nhã nói:
- Đã như thế, mời tiên sinh dời bước đến phòng trước, đợi một lát để thiếp thân thay đổi y phục tiếp khách.
Lancelot lúc này mới để ý tới quần áo Tử Ngọc đang mặc trên người chính là áo ngủ bằng lụa mỏng bình thường lúc nào cũng rộng thùng thình, hoàn toàn lộ ra cặp đùi mềm nhẵn trắng mịn, phong tư mê người.
Vì sợ giai nhân cho rằng mình đường đột, không dám nhìn nhiều, Lancelot vội vàng quay đầu về phía sau.
Tử Ngọc lắc nhẹ chiếc chuông trên bàn, gọi người hầu dưới lầu.
Tỳ nữ vừa bước vào thấy trong phòng ngoài tiểu thư còn có thêm một nam tử xa lạ, gần như sắp thét lớn thất thanh, lại bị một ánh mắt nhẹ nhàng bâng quơ của Tử Ngọc chặn lại.
Đã có 7 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Tiểu Lý
Tác giả: La Sâm
Dịch: sucbro
Nguồn: Nhóm dịch Tepga
Đả tự: vugiang02 - Lương Sơn Bạc
- Vị tiên sinh nay, là bạn thâm giao của ta, cấc ngươi khoản đãi cho tốt, không được thất lễ.
Một câu, xua tan nghi vấn của tỳ nữ, tỳ nữ nhanh chúng hầu hạ tiểu thư thay quần áo, đồng thời kẻ khác dẫn Lancelot tới phòng trước.
Sau khi Lancelot ngồi vào chỗ của mình, tôi tớ đưa lên một ấm nước chè xanh, điểm tâm bốn màu.
Lúc này mới nhớ tới đã qua thời gian ước hẹn với Tiểu Thảo, cũng có chút áy náy, tính bỏ đi tìm Tiểu Thảo hội họp.
Nhưng nghĩ lại, mình xông nhầm vào phòng ngủ người ta, không những không bị trách móc, ngược lại còn được khoản đài, cơ hội như thế, hiếm gặp khó cầu.
Nghĩ đến đây, quyết tâm bừng bừng, chuẩn bị nắm chắc cơ hội, nhân cơ hội này gần gũi với người trong lòng.
- Tiên sinh chờ lâu chưa?
Một giọng nói trong trẻo như từ trên trời vang lên, Tử Ngọc toàn thân mặc váy lam, một sợi dây duyên dáng vắt ngang eo làm thắt lưng, mái tóc đen nhánh dùng một cây trâm gỗ cài lên, vài lọn tóc đen phất phơ trước mặt, bề ngoài cực kì xinh đẹp đến mê hồn.
- Chẳng hay cao tính đại danh của tiên sinh là gì?
- Lancelot. Ta tên là Lancelot!
Khác hẳn với cái đêm lần đầu gặp Tiểu Thảo, Lancelot dường như ngay thở mạnh một cái cũng không dám thở, càng không nói đến phùng mang trợn má..
- Lancelot tiên sinh!
Dường như nhìn thấu sự khẩn trương của Lancelot, Tử Ngọc khẽ cười nói:
- Ta quên chưa hỏi, ngươi là từ đâu tới đây?
- Cũng chưa kịp hỏi, ngươi vì sao đến nơi đây? Nếu đã đến Lạc Quỳnh Tiểu Trúc, chính là khách của chốn này, Lancelot tiên sinh có thể đợi đến khi ngươi cho rằng đã an toàn rồi mới rời khỏi.
Vừa nghe nói như vậy, Lancelot ngược lại vô cùng kinh ngạc. Lấy vẻ ngoài hiện tại của mình, đầu tóc bù xù, quần áo không chỉnh tề, lại là một người đàn ông tráng kiện, bất kể là ai, nhìn thấy người như vậy phá cửa sổ xông vào, chắc chắn sẽ cho rằng là cường đạo cướp đến đây. Nhưng vị Tử Ngọc cô nương này không những không e ngại, còn cùng mình pha trà nói chuyện phiếm. Chuyện này không giống như hành động của những tiểu thư khuê các binh thường mà ngược lại càng giống các bậc nữ hiệp giang hồ hào khách, thật sự là kỳ quái.
Bỗng nhiên nhớ lại, khi này Tiểu Thảo từng đề cập qua, đóa "Quàng Hàn băng quỳnh" này bản thân nhiễm bệnh hiểm nghèo không tên, thân thể cực kỳ yếu đuối. Nhưng từ khi gặp nhau đến nay, ngoại trừ ngẫu nhiên phát ra hai tiếng ho nhẹ, cũng không có dấu hiệu gì là bệnh nặng cả!
Chẳng lẽ Tiểu Thảo nói dối?
Cẩn thận nhìn dung mạo đoan trang của Tử Ngọc, cùng lưng eo thon thả, thân thể mềm mại nhỏ nhắn của nàng vô cùng yếu đuối, nhìn qua chỉ sợ cuồng phong vừa thổi là có thể bị thổi bay đi.
Trên khuôn mặt đẹp đẽ như tượng sứ đúc thành là làn da trắng bệch lồ lộ làm ai cũng sợ hãi, đích thật là bộ dáng nhiễm bệnh nặng đã lâu.
Phát hiện ra ánh mắt của Lancelot, Tử Ngọc nói:
- Thiếp thân thuở nhỏ nhiễm tật bệnh, trị liệu quá muộn, bị thương phế mạch, cho nên xưa nay thân mình suy yếu, nếu có gì thất thố mong tiên sinh chớ trách.
Hết lời lại ho nhẹ vài tiếng.
Một nữ tử mảnh mai như thế không ngờ có thể dùng cầm nã thủ bẻ quặt tay mình ném ra ngoài, Lancelot nghĩ lại không khỏi cảm thấy cực kỳ kỳ quái.
- Thiếp thân thuở nhỏ từng đọc qua vài truyện kiếm hiệp, luôn luôn ngưỡng mộ những người được xưng là giang hồ hiệp sĩ, cũng t ừn ghọc qua vài đường võ vẽ để phòng thân. Vừa rồi nếu có chút đắc tội, xin tiên sinh thứ lỗi.
- Không có, tất cả đều là lỗi của ta, nên đánh nên đánh.
Nghe Tử Ngọc giải thích, Lancelot dẹp hết lòng nghi ngờ, không còn gì thắc mắc.
Hai người lập tức uống trà tán dóc, nói đủ thứ chuyện trên trời dưới biển. Trong khi nói chuyện, Lancelot phát hiện, Tử Ngọc không những hiểu biết uyên bác, thiên văn địa lý không gì không biết, hơn nữa nàng thông minh hơn người, quan sát tinh tế, nếu thấy chỗ nào Lancelot nghe không hiểu, lập tức đơn giản hoa vẩn đề, dẫn chứng phong phú.
Trò chuyện với nhau một đêm, khách và chủ đều vô cùng vui vẻ, thấm thoát ánh mặt trời đã dần soi sáng, tỳ nữ hầu hạ một bên, một lần nữa pha thêm một ấm trà, vì Lancelot rót đầy một ly.
Lancelot nâng chén uông cạn rồi ngẩn ra. Chỉ thấy nước trong chén xanh sậm đục ngầu, là màu xanh lục làm người ta phải sợ hãi, để sát vào mũi ngửi, thấy mùi thảo dược nồng đậm, chua cay say mũi, ngửi vào chỉ muốn ói ra.
Vừa định mở miệng hỏi, đã thấy trên mặt Tử Ngọc, lộ vẻ chờ mong, để đẹp lòng giai nhân, Lancelot cố gắng khống chế mình, đè nén cảm giác buồn nôn xuống, uống một hơi cạn sạch chén trà.
Nước trà vừa vào miệng, chua thối không chịu nổi, gần như khiến Lancelot muốn phun tất cả những gì đang có trong dạ dày ra.
Tử Ngọc thở dài một tiếng, đứng dậy, vẻ mặt vốn đầy chờ mong đã chuyển thành thất vọng.
- Tử Ngọc trong người không khỏe, không thể nói chuyện quá lâu, xin phép cáo lui trước, tiên sinh xin tự nhiên.
Dứt lời không quay đầu lại liếc mắt một cái, cùng các tỳ nữ vây quanh rời đi.
Lancelot đứng ở tại chỗ, không thể hiểu nổi đã xảy ra chuyện gì. Sau một lúc lâu, thấy Tử Ngọc không có ý trở ra, trời cũng sáng lắm rồi, đành phải hồn bay phách lạc, theo cửa lớn mà đi.
Nhìn cánh cổng chính đóng chặt, Lancelot tự trách bản thân, không biết mình làm sai cái gì, lại làm cho người ta đuổi ra khỏi nhà, vốn dĩ hai người không phải đang nói chuyện rất cao hứng sao? Vì sao bỗng nhiên như vậy...
Đang vắt óc suy nghĩ thì giữa không trung, một chiếc khăn tay bay tới trước mặt, Lancelot nhặt lên thấy trên khăn tay viết mấy chữ:
- Phu nhân cô nương quý tiểu thư, huynh đệ tại hạ bổn đại gia, phi thị tiền sanh hưu túc duyên, chích vi kim thế thác nan giải (CBRO:Phu nhân cô nương quý tiểu thư, huynh đệ tại hạ bổn đại gia, cũng không phải kiếp trước có duyên, chỉ là mơ hồ mà kiếp này không trả lời được)
Tối hảo giao tình sơ kiến diện, tương phùng vô nhân mệnh tảo kết, lạc quỳnh tùy tuyết thế mãn viên, hậu nguyệt thường tảo ngọc thai giai. (CBRO: Vừa gặp đã nên tình hữu hảo, gặp lại chẳng biết mệnh còn không, hoa quỳnh lẻ bóng theo tuyết tan, ánh trăng rơi rớt dưới ngọc đài).
Đã có 7 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Tiểu Lý