Hiện tại, thần thức Long Tiêu Diêu chỉ có thể ngoại phóng ra chừng khoảng cách một thước, tự nhiên không thể tra xét được những người cầm quyền trong gia tộc đang thương lượng điều gì. Hắn hiện chỉ có thể đi bước nào tính bước ấy, chờ sự tình phát sinh ra quyết định sẽ xử lý mà thôi.
Long Tiêu Diêu không thể rời khởi đại viện của gia tộc, đành trốn trong căn phòng phòng nhỏ của mình tiếp tục luyện tập cách vận dụng và chuyển hoán các loại kỹ xảo. Tuy rằng là lâm trận mới mài gươm nhưng cũng có thể khiến trong lòng hắn trở nên kiên định thêm một chút.
Nhưng Long Tiêu Diêu vẫn không có nhiều thời gian luyện tập. Tình thế phát triển rất nhanh, địch nhân cũng biết đạo lý “binh quý thần tốc”, nếu đã động thủ liền nhanh chóng hoàn toàn giải quyết để tránh đêm dài lắm mộng, phát sinh biến cố bất ngờ. Tuy rằng cha mẹ Long Tiêu Diêu đã ngã xuống nhưng ai có thể khẳng định không có bằng hữu ra tay trợ giúp Long gia?
Ngay sáng sớm ngày thứ ba khi người của gia tộc trở lại Long Môn Trấn, đại viện gia tộc đã bị một đám hắc y nhân đột nhiên xuất hiện bao vây. Đại viện Long gia có tường bao cao một trượng nên nhất thời cũng không lo lắng bị địch nhân công phá được. Mười người thành viên gia tộc mang về từ tinh thành đều cầm đao kiếm trong tay, canh giữ ở cửa đại môn.
Người của Long gia lúc này cũng đều bị kinh động, chạy tới chính viện nơi đại môn, tìm hiểu chuyện gì xảy ra. Ba vị trưởng bối và Tộc trưởng đương nhiệm của gia tộc từ chính sảnh cũng đi tới đại môn. Bên ngoài đại môn lúc này có tới gần trăm tên hắc y nhân, trong tay đều cầm những cây đao sắc bén.
Nhìn Tộc trưởng Long gia đi ra đại môn, những hắc y nhân kia đều tách ra hai bên. Một trung niên mặc hắc y và một thanh niên mặc trường sam màu xanh dưới sự bao bọc của mười mấy hắc y nhân đi tới đối diện Tộc trưởng Long gia rồi dừng lại.
Phía sau Tộc trưởng Long gia có bốn gã đệ tử Long gia và vài tên cao thủ, tuy rằng về số lượng nhân thủ thì ít hơn nhưng Long gia cũng không phải không có năng lực liều mạng. Trên mặt Tộc trưởng vẫn vô cùng trấn tĩnh, nói với tên trungniên mặc hắc y đối diện:
Vương Tộc trưởng, ngươi dẫn người tập kích sản nghiệp Long gia ở tinh thành, hiện còn hưng sư động chúng, bao vây Long gia ta rốt cục là có ý gì?
Trung niên mặc hắc y cười điên cuồng rồi nói:
Nhổ cò phải nhổ tận gốc! Chẳng lẽ Long Tộc trưởng không biết sao?!
Long Tộc trưởng nói:
Vương Phương, ngươi cũng đừng khinh người quá đáng, cùng lắm thì nhất phách lưỡng tán, cuối cùng cũng là lưỡng bại câu thương mà thôi!
Vương Phương cười lạnh:
Long Thiên, ngươi cũng đừng tự cho là mình đúng. Chẳng lẽ hiện tại ngươi cho rằng ngươi còn có năng lực liều mạng với ta sao?!
Long Tộc trưởng nói:
Vương Phương, ngươi chỉ là ham muốn tài phú Long gia ta, giờ đã chiếm được rồi! Ta còn có thể trả cho người mười vạn lạng bạc trắng với điều kiện ngươi không được thương tổn con cháu Long gia ta! Như vậy ngươi cũng có thể tránh khôi tổn thất! Thử nghĩ đi, nếu thực lực của ngươi tổn hao nhiều, chẳng lẽ Trương gia có thể không nhìn không ngó hay sao?!
Vương Phương nói:
Long Thiên, nếu ở trước kia có lẽ ta sẽ chấp nhận đề nghị của ngươi! Nhưng hiện tại lại khác, Long gia các ngươi, tất cả đều phải chết!
Nói xong, Vương Phương quay đầu nhìn sang người thanh niên bên cạnh, cung kính nói:
Chu tiên sư, phiền ngài thu thập mấy tên tiểu tử không biết trời cao đất rộng này đi!
Người thanh niên kia vẫn khép hờ hai mắt, dường như khinh thường việc giằng co giữa hai bên. Lúc này, hắn nghe Vương Phương mời mình ra tay thì mới lười biếng mở hai mắt ra, tay phải vỗ một cái vào bên hông, trong tay đã xuất hiện một tấm hoàng chỉ. Một lát sau, tấm hoàng chỉ kia chợt lóe lên hào quang, một đạo hỏa diễm đã đánh cho một võ giả tay cầm trường kiếm bên cạnh Long Tộc trưởng bay đi.
Những tộc nhân Long gia tuổi hơi lớn thấy thế sắc mặt đều hơi đổi. Long Tộc trưởng lúc này cũng không thể bảo trì bình tĩnh nữa. Bọn họ đều từng nhìn thấy cha mẹ Long Tiêu Diêu biểu diễn kỹ xảo, đương nhiên biết thanh niên kia là một gã tu tiên!
Người tu tiên có lực lượng mà võ giả phàm tục căn bản không thể chống cự! Hiện tại, Long Tộc trưởng đã biết vì sao mà đối phương lại có gan đuổi tận giết tuyệt đối với Long gia. Hắn hiểu rằng Long gia hôm nay đã không thể tránh khỏi số kiếp!
Khi gia tộc bị bao vây, Long Tiêu Diêu cũng theo tộc nhân đi tới chính điện, lúc này nơi đại môn đã đầy tộc nhân. Khi hắn nhìn ra ngoài đại môn, bên cạnh hắn có một người anh em họ nâng tay đẩy hắn một cái rồi nói:
Đồ rác rưỡi, đây là nơi động võ, ngươi tới xem náo nhiệt gì?
Long Tiêu Diêu căn bản không để ý tới người anh em họ này, âm thầm thi triển Ngư Hành Bách Biến, nhẹ nhàng lướt qua một cái đẩy này. Tên kia ngây người ra một chút, thấy rõ thủ chưởng của mình đã đặt lên người Long Tiêu Diêu nhưng lại không có chút sức nặng nào, như vỗ lên không khí khiến cho thân hình mình không kìm được phải nghiêng người về phía trước một chút.
Đang khi người này định đánh tiếp thì một vị trưởng bổi phía trước nghe được có động tĩnh, quay đầu lại hung hăng trừng mắt một cái. Tên anh em họ kia tự nhiên không dám tiếp tục ra tay, trong lòng chỉ cảm thấy rất nghi hoặc. Tuy nhiên chỉ một lúc hắn đã bị người tu tiên kia hấp dẫn.
Tuy rằng tộc nhân Long gia đều đã nhận ra thanh niên kia là người tu tiên nhưng chỉ có một mình Long Tiêu Diêu nhận ra tu vi của người kia là Luyện Khí Kỳ lục cấp. Bản thân thực lực của tu sĩ Luyện Khí Kỳ cũng không chênh lệch nhiều, hơn nữa, người tu tiên từ tứ cấp tới lục cấp đều chỉ thi triển được một loại kỹ xảo, chỉ là cấp bậc càng cao thì thực lực càng mạnh, uy lực kỹ xảo thi triển ra cũng mạnh hơn một chút!
Công pháp tên tán tu kia tu luyện có mộc thuộc tính. Trong ngũ hành, thổ và mộc thuộc tính thủ mạnh công kém, kim và hỏa thuộc tính công mạnh thủ kém, thủy thuộc tính thì công thủ cân bằng.
Tên tán tu kia có mộc linh căn tam cấp. Linh căn của người tu tiên mạnh hay yếu sẽ quyết định uy lực của kỳ xảo mình thi triển. Bản thân lực công kích của mộc thuộc tính đã yếu kém, lực công kích của kỹ xảo hắn thi triển cũng không đáng khen tặng. Do đó, hắn mượn dùng Pháp phù để tiến hành công kích!
Pháp phù chính là lá bùa mà kỹ xảo tu tiên được phong ấn bên trong. Khi kích hoạt Pháp phù, kỹ xảo phong ấn ừong đó sẽ được phát động. Pháp phù cũng có cấp bậc, từ thấp tới cao chia làm Pháp phù, Linh phù, Thần phù, Tiên phù. Mỗi loại chỉ làm đỉnh cấp, cao cấp, trung cấp, và đê cấp.
Trong Pháp phù phong ấn các loại pháp thuật, người tu tiên chỉ cần dùng chân khí giải trừ phong ấn là có thể thi triển pháp thuật vẽ trên đó, không bị hạn chế của ngũ hành thuộc tính mà có thể thi triển kỹ xảo của bất cứ thuộc tính nào.
Những hiểu biết cơ bản của Long Tiêu Diêu đối với thường thức tu tiên cũng thuộc loại kém, đương nhiên không biết Pháp phù. Tuy nhiên, hắn không biết nhưng cũng không thể ngồi nhìn tộc nhân bị tàn sát. Người tu tiên trước mặt này chỉ có tu vi Luyện Khí Kỳ lục cấp nhưng hắn biết người tu tiên Luyện Khí Kỳ lục cấp cũng chỉ có thể nắm giữ một loại kỹ xảo, thực lực bản thân cũng rất có hạn. Hắn chỉ cần phát động tập kích bất ngờ, đánh cho đối phương không kịp trở tay thì hạ gục đối phương cũng không phải là điều không thể!
Khủng hoảng là một loại bệnh truyền nhiễm! Nhìn thấy công kích hỏa diễm do người tu tiên kia phát động, một tộc nhân Long gia hoảng sợ trốn tránh, những người khác lập tức bị lây theo, đều hoảng hốt tránh né. Long Tiêu Diêu lại thừa dịp hỗn loạn này lặng lẽ tới gần người tu tiên kia. Chỉ có dựa vào khoảng cách gần, hắn mới có thể phát động đánh lén được.
Tên kia vừa phát động hỏa diễm đốt cho một gã cao thủ bảo hộ Tộc trưởng thành tro tàn, chiến tuyến Long gia đã loạn như ong vỡ tổ, tất cả mọi người đều như ruồi bọ không đầu chạy tán loạn. Nhìn người của Long gia rối loạn,Vương Phương liền phất tay, ra hiệu cho người phe mình triển khai công kích.
-o0o-
Mọi người vào vào đây ủng hộ để truyện ra nhanh hơn nào
Long Tiêu Diêu lặng lẽ đi tới gần tên tán tu kia. Hắn ta đang vô cùng đắc ý, phát động hỏa diễm công kích, căn bản không chú ý trong đội ngũ Long gia đang hỗn loạn lại có kẻ đang dần tiếp cận hắn.
Nhưng vào lúc này, tên Vương Phương phát ra mệnh lệnh công kích, những hắc y nhân bốn phía đã bắt đầu rút vũ khí động thủ. Long Tiêu Diêu đang tới gần tên tán tu kia trở thành kẻ đứng mũi chịu sào, bị hắc y nhân công kích.
Lúc này Long Tiêu Diêu chỉ cách tên tán tu kia chừng ba bốn thước, biết rằng không thể tiếp tục tới gần nữa. Chân khí của tu sĩ Luyện Khí Kỳ chưa thật sự dư thừa, không thể dùng chân khí hộ thể, cũng không thể chống đỡ công kích. Vì vậy hắn lập tức phát động tấn công.
Tay phải Long Tiêu Diêu chỉ chếch ra, thi triển công kích điện lưu kể thừa của Điện Man Tộc trường. Một đạo điện lưu to như ngón tay út từ ngón tay hắn bắn nhanh ra, nháy mắt đã tiếp xúc với tên tán tu kia.
Tên tán tu này vì đối mặt với một đám người phàm tục, bên cạnh cũng có những người khác bảo hộ cho nên không thèm phân tâm phòng ngự. Mấy tên hắc y nhân thủ hộ hắn cũng rất tận chức tận trách, cầm vũ khí vây quanh tên tán tu kia. Nhưng trước mặt tên tán tu, vì là con đường để hỏa diễm bắn ra cho nên không ai dám che chắn mặt đó.
Tên hắc y nhân vẫn luôn chú ý người của Long gia, tin tưởng không ai có thể tới gần tên tán tu. Nhưng đạo điện lưu của Long Tiêu Diêu vừa xuất hiện cái đã tới gần người tên tán tu. Biển hóa này quá nhanh, khí thế như sét đánh không kịp bưng tai, nhoáng cái đã tới người tên tán tu. Những hắc y nhân kia là chỉ là võ giả phàm tục, làm sao có thể ngăn cản điện lưu bất ngờ này được.
Tên tán tu căn bản không kịp phản ứng. Lực chú ý của hắn đều tập trang trên đạo Pháp phù trong tay. Mặc dù hắn đạt tới Luyện Khí Kỳ lục cấp nhưng công pháp tu luyện chỉ là Hoàng giai trung cấp. Tư chất linh căn của hắn cũng không tốt, vất vả tu luyện hơn bốn mươi năm mới đạt tới Luyện Khí Kỳ lục cấp mà thôi!
Hắn thoạt nhìn giống một thanh niên là do hiệu quả trú nhan do tu tiên mang lại, tuổi thực tế lại gần sáu mươi tuổi rồi! Mà tiến trình tu tiên, càng đi lên càng khó khăn hơn. Cũng vì như vậy, hắn hiểu rằng cuộc đời này không thể Trúc Cơ được cho nên mới đi vào xă hội thế tục, định dùng thân phận người tu tiên để hưởng thụ vinh hoa phú quý nhân gian!
Tên tán tu này vì chỉ tu luyện công pháp Hoàng giai, chẳng những chân khí thấp kém, thần thức cũng chỉ phóng xuất ra chưa tới một thước, đương nhiên không thể dùng thần thức tra xét tình huống xung quanh. Tuy nhiên, hắn cũng rất yên tâm rằng dưới sự bảo vị của đám hắc y nhân, hắn có tuyệt đối an toàn. Nếu không, hắn đã sớm phát động Phòng hộ tráo phù, tăng thêm một tầng bảo hộ chính mình.
Kỳ thật cũng không phải hắn quá mức sơ suất, số lần sử dụng Pháp phù là có hạn, năng lượng của Pháp phù hoàn toàn là năng lượng phong ấn bên trong. Người tu tiên rót chân khí vào Pháp phù chỉ để phá giải phong ấn của nó mà thôi. Mỗi lần phát động công kích đều tiêu hao một phần năng lượng phong ấn. Nếu năng lượng hao hết thì Pháp phù cũng chỉ là một tấm phế chỉ mà thôi.
Bản thân tán tu cũng là giai tầng bần cùng nhất trong Giới tu tiên, không có tài nguyên tu tiên do môn phái cung cấp, hết thảy chỉ có thể dựa vào bản thân mình mà thôi. Bởi vậy, bọn họ thường vô cùng tiết kiệm.
Nhưng lần này, hắn sẽ chết vì sự tiết kiệm của chính mình. Khi điện lưu bắn lên người hắn, thân thể hắn lập tức tê dại, toàn thân run rẩy. Mà lúc này, Long Tiêu Diêu lại phát ra kỹ xảo hỏa thuộc tính của Luyện Khí Kỳ cấp bốn: Hỏa cầu Thuật. Một hỏa cầu màu vàng lớn bằng nắm tay lập tức bay vụt tới người tên tán tu.
Khi điện lưu đánh lên người tên tán tu, hắn liền lâm vào trạng thái hôn mê, hoàn toàn mất đi năng lực phản kháng. Mà những kẻ hắc y nhân bảo hộ hắn lúc này cũng bị dọa cho ngây người. Bọn họ không ngờ Long gia lại có che dấu một người tu tiên. Đối với người tu tiên, bọn họ cũng không có chút năng lực chống đỡ nào.
Tên tán tu kia không còn cơ hội thanh tỉnh nữa! Khi hỏa câu đánh trúng ngực hắn thì lập tức xuyên thủng, tính mạng của hắn cũng lập tức tiêu tan đương trường.
Đội ngũ hắc y nhân bị một màn trước mắt này khiến cho sợ ngây người. Tên Vương Phương kia lại phản ứng cực nhanh. Hắn tuy rằng không phải người tu tiên nhưng lại biết người tu tiên của đối phương nếu không có ai bảo hộ thì cần dùng Pháp phù gọi ra vòng bảo hộ để phòng ngự.
Vương Phương biết nếu không lập tức giết chết Long Tiêu Diêu, chẳng những lần này không thể tiêu diệt thế lực Long gia mà chỉ sợ còn có thể bị Long gia hoàn toàn diệt trừ. Vỉ thế hắn la lớn:
Không cần hoảng, mọi người cùng tiến lên, đừng cho hắn lấy ra Pháp phù. Trên tay chúng ta đều có máu của người Long gia, hôm nay không phải bọn chúng tử thì chúng ta vong!
Sự hiểu biết của Vương Phương đối với Giới tu tiên đều là từ tên tán tu kia. Bọn họ cho rằng tất cả người tu tiên đều thông qua Pháp phù để tiến hành công kích, phòng ngự. Hiện tại chỉ cần Long Tiêu Diêu không xuất ra cái vòng bảo hộ mà bọn họ từng thấy thì Long Tiêu Diêu cũng không thể chống đờ được công kích của đao kiếm.
Đám hắc y nhân hơi chút do dự, có mấy người liều mạng tiên phong cầm đao kiếm trong tay phóng về phía Long Tiêu Diêu. Sợ hãi có thể lây lan thì dũng khí cũng như vậy! Nhìn thấy vài tên hắc y nhân vọt lên, những hắc y nhân khác cũng lập tức lao lên theo, xông về phía Long Tiêu Diêu.
Long Tiêu Diêu cũng biết chính mình khuyết thiêu thủ đoạn phòng ngự, lập tức hạ sát thủ với những hắc y nhân đang lao tới. Hai tay hắn liên tiếp vung lên, tay phải kết thành chỉ, thi triển công kích điện lưu, tay trái bấm quyết thi triển công pháp kim thuộc tính Phi Kiếm Thuật. Một thanh phi kiếm dài ba tấc do chân khí ngưng kết thành bay về phía một gã hắc y nhân đang lao lên.
Hắc y nhân từ bổn phương tám hướng chen chúc cùng nhau lao về phía Long Tiêu Diêu, đao kiếm trong tay đồng thời chém tới. Có một số người lại dùng đao kiếm phóng mạnh về phía hắn.
Long Tiêu Diêu không có pháp khí phòng ngự nhưng hắn lại có thần thông né tránh Ngư Hành Bách Biến của Lý Tộc trưởng (tộc Cá chép). Đây là thần thông né tránh cao minh nhất, cách né tránh của nhân loại căn bản không thể sánh bằng. Cho dù ở trong số yêu thú, kỹ xảo tránh né của cá chép cũng thuộc hàng cao nhất!
Long Tiêu Diêu nhìn đám hắc y nhân bốn phía đang lao tới, chỉ thấy một mảnh đao quang kiểm ảnh, lúc đầu trong lòng vô cùng khẩn trương. Nhưng khi hắn phát hiện ra bản thân mình có thể thoải mái né tránh hết thảy mọi công kích thì trong lòng lại yên tâm.
Đám hắc y nhân cũng không có thần thông tránh né như Long Tiêu Diêu, đối mặt với kỹ xảo công kích liên tục của hắn thì mỗi khắc đều có người ngã xuống bỏ mạng.
Tên tán tu kia tuy không thể đạt tới chân khí hộ thể nhưng tu tiên cũng giúp cải tạo thể chất, dù không thể bằng Long Tiêu Diêu nhưng khiến năng lực chịu đòn của mình mạnh hơn võ sĩ phàm tục nhiều lần.
Nhưng khi đám hắc y nhân này tiếp xúc với điện lưu thì trái tim lập tức ngừng đập, còn phi kiếm do chân khí ngưng kết thành lại có thể thoải mái xuyên thủng thân thể bọn họ. Không tới thời gian một chén trà nhỏ, xung quanh thân mình Long Tiêu Diêu đã có mười mấy cổ thi thể chồng lên nhau.
Những hắc y nhân còn lại lập tức thối lui. Trong khi đó, Long Tiêu Diêu vẫn chú ý tới tên thủ lĩnh Vương Phương. Hắn lập tức lao ra, khi cách đối phương mười mấy bước liền đánh ra điện lưu, trực tiếp diệt sát đối phương.
Long Tiêu Diêu quay trở lại đại viện gia tộc, Tộc trưởng Long gia và ba vị Trưởng bối đã đứng đợi sẵn với thần tình vui sướng. Hắn vẫn chưa đi về phía Tộc trưởng mà ngồi xổm xuống, sắc mặt tái nhợt.
-o0o-
Mọi người vào vào đây ủng hộ để truyện ra nhanh hơn nào
Long Tiêu Diêu tính trước điều tra tên tu tiên kia đã nhưng khi hắn tới gần, nhìn cảnh tượng máu nhiễm đỏ cả nền đất, thi thể chồng chéo lên nhau lại không kìm được, bắt đầu không ngừng nôn mửa.
Khi Long Tiêu Diêu bị vây công, tất cả tâm tư của hắn đều đặt lên những hắc y nhân công kích mình, căn bản không chú ý tới những thi thể trên mặt đất! Hắn chỉ là một đứa nhỏ mười bốn tuổi, đột nhiên nhìn thấy nhiều thi thể như vậy, hơn nữa đều là chết trong tay mình thì không kìm nổi phải nôn thốc nôn tháo.
Tộc trưởng đương nhiên hiểu được cảm thụ của Long Tiêu Diêu lúc này. Ngay cả là hắn, nhìn thấy thi thể vương vãi khắp nơi cũng còn có chút cảm giác không thoải mái, huống chỉ là một đứa nhỏ!?
Lúc này, trong cảm nhận của Tộc trưởng, Long Tiêu Diêu đã trở thành một trụ cột của gia tộc trong tương lai. Tuy rằng Tộc trưởng còn cảm thấy nghi hoặc rằng Long Tiêu Diêu chưa bao giờ gia nhập môn phái tu tiên. Ngay cả mọi người đều biết Côn Lôn Phái cự tuyệt tuyển nhận hắn. Chẳng lẽ là cha mẹ hắn âm thầm truyền thụ công pháp tu tiên nào đó cho hắn?
Tuy nhiên, Tộc trưởng lúc này sẽ không tra vẫn Long Tiêu Diêu. Nhìn thấy hắn nôn mửa, Tộc trưởng ân cần đi tới bên cạnh hắn, nhẹ nhàng vỗ vỗ sau lưng hắn, cũng cho một đệ tử của gia tộc nhanh chóng mang tới một cốc nước sạch, chuẩn bị cho hắn súc miệng.
Khoảnh khắc này, tâm tình của những tộc nhân Long gia cũng không giống nhau. Đại đa số mọi người lo sợ bất an, hồi tưởng lại thái độ của mình với Long Tiêu Diêu lúc bình thường, nhìn Long Tiêu Diêu như nhìn một ma vương chuyên giết chóc, lo lắng hắn sẽ trả thù mình.
Thấy Long Tiêu Diêu đã không còn nôn nữa và đã súc miệng, Tộc trưởng nói:
Tiêu Diêu huynh đệ, ngươi rốt cục giờ đã thành người tu tiên. Cha mẹ ngươi cũng có thể thanh thản được rồi! Gia tộc sau này cũng phải dựa vào ngươi!
Long Tiêu Diêu bình thản nói:
Tộc trưởng khách khí rồi! Ta cũng là một phần tử của gia tộc, gia tộc có việc thì tất nhiên bụng làm dạ chịu rồi!
Tộc trưởng và ba vị trưởng bối gia tộc hàn huyên với Long Tiêu Diêu một lúc rồi lại ra lệnh chuẩn bị Khánh công yến. Long Tiêu Diêu nhìn thấy tộc nhân bắt đầu thu dọn chiến trường thì vội đi tới trước thi thể tên tán tu kia, bắt đầu lục soát vật phẩm trên người hắn.
Trên thân thể, quần áo của tên tu tiên này không có thứ gì, chỉ có một thứ như cái túi lớn chừng bàn tay như túi tiền bằng da ở bên hông và một tấm Pháp phù trên tay.
Long Tiêu Diêu thu lấy bao da kia và tấm Pháp phù, Tộc trưởng và một ít tộc nhân dù trong lòng không vui vẻ nhưng cũng không có dị nghị gì. Bọn họ biết rằng những vật phẩm của người tu tiên thì người phàm tục căn bản không thể sử dụng. Hơn nữa, dưới tình huống hiện tại, không có bất cứ kẻ nào nguyện ý đắc tội với Long Tiêu Diêu cả!
Về tới đại viện gia tộc, Tộc trưởng đã căn dặn tộc nhân sửa sang lại căn phòng trước đây của cha mẹ Long Tiêu Diêu để dành cho hắn sử dụng. Tuy rằng Long Tiêu Diêu luôn bảo thôi nhưng Tộc trưởng lại cho rằng hắn còn có oán khí, dù thế nào cũng hãy để hắn sắp xếp.
Kỳ thật Long Tiêu Diêu dù còn có chút bất mãn với thế lực Tộc trưởng nhưng hắn vẫn không ghi hận. Hắn căn bản không thèm để ý những việc phàm tục này! Nguyên nhân khiến hắn muốn ở trong căn phòng nhỏ cũ là không hy vọng bị người ta quấy rầy khi tu luyện. Nhưng cuối cùng, hắn vẫn không thể thay đổi ý của Tộc trưởng, đành chuyển về căn phòng ở phía Bắc.
Tiếp theo lại là Khánh công yến, lại thưởng cho ngân lượng, tăng lên tiền chu cấp hằng tháng, bổ nhiệm Long Tiêu Diêu làm trưởng lão của gia tộc, những người khác tiến lên chúc mừng kéo dài tới tận hai canh giờ.
Tâm tư Long Tiêu Diêu đã sớm không ở nơi yển hội này. Nếu không phải hắn tu dường tốt, rất lễ phép thì đã sớm cáo từ, trở về phòng mình nghiên cứu những thứ thu được của tên tán tu hắn giết ban ngày.
Sự hiểu biết của Long Tiêu Diêu đối với những người tu tiên khác nói riêng và Giới tu tiên nói chung quả thật quá ít nên nóng lòng muốn tìm hiểu thêm. Cuối cùng, khi yến hội cũng đã sắp kết thúc, hắn lấy lý do chân khí tiêu hao nghiêm trọng, cần tu luyện để khôi phục nên mới cáo từ trở về căn phòng mới của mình. Trong cuộc giao đấu hôm nay, hắn quả thật tiêu hao chân khí nghiêm trọng nhưng vẫn chưa nóng lòng tu luyện mà sốt ruột tra xét chiếc bao da kia.
Long Tiêu Diêu cẩn thận mở bao da ra, dùng thần thức đảo qua liền phát hiện bên trong có hai không gian cùng tồn tại ở hai bên trái phải. Hắn lập tức đoán được đây chính là túi trữ vật của người tu tiên. Tuy nhiên cấp bậc của chiếc này quả thật rất thấp, không gian trữ vật căn bản không thể sánh bằng Vạn Thú Lệnh Bài được!
Không gian trong Vạn Thú Lệnh Bài sẽ tăng trưởng khi tu vi Long Tiêu Diêu gia tăng, hiện đã rộng tới gần hai mươi thước. Có được một không gian trữ vật khổng lồ như vậy, những vật phẩm trữ vật khác đương nhiên không được hắn để vào mắt.
Điều khiển Long Tiêu Diêu cảm thấy hứng thú chính là những thứ bên trong nó, cũng chính là những thứ mà tên tán tu kia thấy quý giá. Tuy nhiên, điều khiến hắn thấy thất vọng chính là đại bộ phận bên trong lại lưu giữ vàng bạc thế tục.
Tuy nhiên, trong túi trữ vật này còn có một ít thứ khác, gồm ba cái ngọc giản, một bình ngọc, một hoàng chỉ vẽ đồ án, mấy khối đá tản ra linh khí và một thanh trường kiếm ẩn chứa linh khí.
Long Tiêu Diêu trước nhìn thanh trường kiểm và khối đá, lại cầm bình ngọc lên nhìn. Trong bình ngọc có mấy viên đan dược tròn tròn tản ra linh khí, trên nhãn có viết ba chữ: Tụ Khí Đan. Cuối cùng hắn cầm lấy một cái ngọc giản, nhìn qua nhìn lại.
Long Tiêu Diêu nhìn không ra ngọc giản này có gì ảo diệu, còn đang nghi hoặc thì linh cơ khẽ động, dùng thần thức tiến nhập vào bên trong. Hắn lập tức phát hiện ra trong ngọc giản này là một phần bộ công pháp Hoàng giai trung cấp mộc thuộc tính Luyện Khí Kỳ. Hắn có được Vạn Thú Tiên Kinh cấp cao nhất, tự nhiên không thấy hứng thú với bất cứ công pháp nào khác.
Long Tiêu Diêu không biết rằng các loại tin tức trong Giới tu tiên đều sử dụng ngọc giản có được ký ức tính này ghi lại, chẳng những dễ dàng bảo tồn lâu dài, không bị hư hao mà hơn nữa, dung lượng ghi lại vô cùng khổng lồ. Phương pháp ghi chép và nhìn đọc đều dùng thần thức nên càng thuận lợi và mau chóng.
Long Tiêu Diêu cũng không thấy hứng thú đối với nội dung ghi lại trong ngọc giản này, lập tức cầm lấy một ngọc giản khác, dùng thần thức quan sát nội dung bên trong. Hắn cau mày một lúc, rồi chợt tươi cười, rồi lại hiện ra vẻ nghi hoặc.
Thật lâu sau, Long Tiêu Diêu mới buông ngọc giản ra rồi lâm vào trầm tư. Hóa ra, trong ngọc giản này ghi lại những việc mà tên tán tu đã từng trải quả, như nhật ký của người phàm tục vậy, hơn nữa còn ghi chép rất cẩn thận.
Từ trong ngọc giản, Long Tiêu Diêu hiểu biết thêm một ít về Giới tu tiên mà hắn còn rất lơ mơ. Hắn biết những hoàng chỉ kia là Pháp phù, phù trang sơ cấp, cao cấp... Rồi chỉ cần rót chân khí vào trong là có thể kích hoạt Pháp phù, phát động kỹ xảo phong ấn trong đó... Sử dụng Pháp phù không bị hạn chế bởi thuộc tính của người tu tiên, cho nên tên tán tu kia mới dễ dàng sử dụng như vậy.
Hắn biết người tu tiên có thể sử dụng đan dược phụ trợ tu luyện. Tụ Khí Đan trong cái bình kia chính là đan dược phụ trợ cho người tu tiên Luyện Khí Kỳ cấp bốn tới lục cấp tu luyện.
Hắn biết người tu tiên có thể điều khiển Pháp khí. Pháp khí cũng chia cấp bậc, từ thấp tới cao gồm Pháp khí, Linh khí, Thần khí, Pháp bảo, Tiên bảo. Mỗi loại chia làm hạ phẩm, trung phẩm, thượng phẩm và cực phẩm. Pháp khí cũng chia ra ngũ hành thuộc tính và người tu tiên chỉ có thể điều kiển được Pháp khí có cùng linh căn với mình.
Hắn còn biết những thứ này là do tên tán tu kia mua được ở một Phường thị tu tiên, nơi đó có các loại vật phẩm tu tiên. Điều này khiến hắn vô cùng hướng tới loại Phường thị này.
-o0o-
Mọi người vào vào đây ủng hộ để truyện ra nhanh hơn nào
Long Tiêu Diêu có cảm giác rất chờ mong đối với đủ loại vật phẩm tu tiên ghi lại trong ngọc giản, thầm nhủ nhất định phải đi phường thị quan khán một lần. Đã biết phường thị tu tiên là nơi mà mỗi người tu tiên đều không thể tách rời được, hắn đương nhiên muốn mau chân tới xem.
Nhưng Long Tiêu Diêu cũng từ ghi chép này biết được muốn mua vật phẩm ở phường thị tu tiên cũng không phải sử dụng vàng bạc thế tục mà là một loại vật phẩm gọi là linh thạch, cũng chính là khối đá phát ra linh khí trong túi trữ vật của tên tán tu kia.
Cấp bậc của linh thạch phân chia làm hạ cấp, trung cấp, cao cấp và đỉnh cấp, giữa mỗi một cấp sẽ gấp nhau một trăm lần. Ví dụ như một khối linh thạch trung cấp sẽ tương đương với một trăm khối linh thạch hạ cấp.
Bởi vì linh khí ẩn chứa trong linh thạch, người tu tiên có thể sử dụng nó để làm rất nhiều việc, là vật phẩm tối hữu dụng và là tiền tệ thông dụng lưu hành trong Giới tu tiên.
Tán tu là người tu tiên không có môn phái, không có bối cảnh, không có chỗ dựa vững chắc, chẳng những không được bảo đảm về tính mạng, được cung cấp công pháp, khuyết thiếu kỹ xảo mà càng không được cung cấp vật phẩm tu tiên. Hết thảy đều phải tự mình nghĩ cách.
Tán tu nếu muốn thu hạch vật phẩm tu tiên thì vô cùng khó khăn, bình thường đều là mạo hiểm ngắt lấy thảo dược, đào móc tài liệu hoặc giết chết yêu thú để thu thập tài liệu yêu thú và yêu đan, đến phường thị đổi lấy linh thạch rồi mua những vật phẩm tu tiên mà mình cần, đương nhiên cũng có thể trực tiếp đổi lấy.
Nhưng tìm kiếm dược liệu và tài liệu thì không sao nhưng đi giết chết yêu thú thì lại quá nguy hiểm, chỉ hơi sơ suất là sẽ chết đi. cho nên, một ít tán tu sẽ đánh lén người tu tiên khác, làm ra hành động giết người đoạt bảo.
Tên tán tu kia lúc trước hợp tác với một người tu tiên khác, trải qua bổn lần giết người đoạt bảo. Nhưng người cuối cùng bọn chúng liên thủ diệt sát là hậu nhân một gã Trúc Cơ Kỳ, cũng là đệ tử của đại phái Thanh Vân Phái. Vỉ lo sợ Thanh Vân Phái và trưởng bối của tên kia điều tra việc này, hơn nữa biết rằng cuộc đời này không có cơ hội trúc cơ cho nên liền mỗi người một ngả, chạy tới giới thế tục tị nạn.
Long Tiêu Diêu không làm được việc giết người đoạt bảo, cũng chỉ có được mấy khối linh thạch hạ cấp trong túi trữ vật của tên tán tu kia cho nên nếu muốn tới phường thị tu tiên để mua vật phẩm thì cần nghĩ biện pháp kiểm thêm linh thạch.
Long Tiêu Diêu cầm chiếc ngọc giản cuối cùng lên, phát hiện nội dung ghi trong đó rất phức tạp, có các loại dược thảo, một ít tài liệu luyện khí, có tài liệu yêu thú và các loại đan dược, Pháp phù. Trong này ghi lại hình dạng, đặc điểm, nơi sinh trưởng, cách sử dụng và giá cả, hẳn là cái để tên tán tu kia tham khảo khi thu thập và mua bán vật phẩm tu tiên.
Long Tiêu Diêu lại nhìn về phía Pháp phù trong túi trữ vật. Bởi vì Pháp phù chì sử dụng được vài lần hữu hạn, số lượng lại có hạn cho nên hắn không dám hao phí đi thí nghiẹm. Nhưng hắn vẫn quyết định lựa chọn Pháp phù cao cấp mà tên tán tu sử dụng lúc trước là Hỏa Diễm Phù để thí nghiệm cách sử dụng Pháp phù như thế nào.
Long Tiêu Diêu ra ngoài tìm một khối đất trống, lấy tấm Pháp phù kia ra, rót chân khí vào bên trong. Một lúc sau, linh quang Pháp phù chợt nhoáng lên, một đạo hỏa diễm từ trong Pháp phù bay ra, dưới sự chỉ huy của thần thức Long Tiêu Diêu liền bay về phía trước. Nhưng hỏa diễm sau khi bay ra khoảng cách một thước liền thoát khôi phạm vi thần thức của hắn, theo quán tính tiếp tục bay về phía trước mà mất đi năng lực khống chế.
Đạo hỏa diễm này bay ra được mấy thước, đánh lên vách núi đá. Nó liến đánh cho vách núi này hiện ra một lỗ hổng sâu chừng một tấc, to như cánh tay và cháy xém màu đen.
Đây là uy lực của Pháp phù cao cấp. Long Tiêu Diêu phát hiện ra uy lực kỹ xảo ngũ hành mình nắm giữ hiện tại căn bản không thể sánh bằng được Pháp phù cao cấp. Chỉ có công kích điện lưu dường như không thua kém bao nhiêu. Hôm nay hắn có thể giết được tên tán tu kia hoàn toàn là hiệu quả của đánh lén. Nếu không, tên tán tu kia vận dụng Pháp phù trong tay giao thủ với hắn thì thắng bại chỉ sợ cũng đã nghịch chuyển!
Long Tiêu Diêu chẳng những rất vừa lòng với uy lực của Pháp phù hơn nữa phát động Pháp phù cũng tiêu hao chân khí ít hơn so với thi triển một lần kỹ xảo. Đây tuyệt đối là thủ đoạn chiến đấu tốt nhất của người tu tiên.
Long Tiêu Diêu kiềm chế tò mò thử nghiệm những Pháp phù khác. Nếu Pháp phù hữu dụng như vậy, hắn càng cảm thấy quý trọng, có lẽ những Pháp phù này chính là thủ đoạn bảo mệnh của hắn trong tương lai.
Sau đó, Long Tiêu Diêu lại thử dùng Tụ Khí Đan tiến hành tu luyện. Sau khi ăn Tụ Khí Đan, nó phóng xuất ra đại lượng linh lực. Hắn lập tức khống chế linh lực này vận chuyển trong kinh mạch, cũng chuyển hóa những linh lực này thành chân khí, lưu giữ trong đan điền.
Một viên Tụ Khí đan lớn bằng hạt vải nhưng có thể cung cấp linh lực sung túc cho hắn tu luyện hơn sáu canh giờ liên tục, khiến Long Tiêu Diêu lần nữa cảm thấy tu vi gia tăng rất nhanh. Dù kém hơn so với khi hắn hấp thu năng lượng máu huyết nhưng tốc độ gia tăng tu vi lại nhanh gấp mấy chục lần so với khi hắn tự hành hấp thu linh khí tu luyện.
Long gia lại xuất hiện người tu tiên, cũng tiêu diệt những kẻ mà Vương gia mang tới bao vây, gồm cả một người tu tiên. Tin tức này giống như có cánh, chỉ qua vài ngày đã nhanh chóng truyền đi. Những kẻ vốn có xích mích với Long gia lại bắt đầu nịnh bợ, mượn sức. Không lâu sau. Long gia lại ngóc đầu dậy, trở thành đại hộ nổi tiếng ở tinh thành.
Thái độ của gia tộc đối với Long Tiêu Diêu cũng chuyển biển một trăm tám mươi độ. Hắn trở thành trụ cột của gia tộc, tất nhiên được đãi ngộ ưu việt. Tuy nhiên, hắn cũng chẳng thèm để ý tới những điều này. Hắn lúc này đang toàn tâm toàn ý tu luyện.
Nhưng trong túi trữ vật của tên tán tu kia chỉ có sáu viên Tụ Khí Đan, đã bị Long Tiêu Diêu dùng hết. Hắn cảm giác chân khí trong cơ thể đã tăng trưởng trên diện rộng, mơ hồ đạt tới Luyện Khí Kỳ cấp bốn hậu kỳ. Nhưng không còn đan dược, hắn chỉ có thể lần nữa như trước, dựa vào chính mình để hấp thu linh khí tu luyện.
Vài ngày sau, Long Tiêu Diêu cảm giác vô cùng không thích ứng. Trải qua sự gia tăng tu vi nhanh chóng vì phục dụng đan dược, hắn đã khó có thể thích ứng với tốc độ tu luyện như ốc sên đi khi chỉ dựa vào hấp thu linh khí.
Quan trọng hơn, vì Long Tiêu Diêu độc chiếm chuyện làm ăn của Vương gia, những danh môn đại hộ ở những tinh thành phụ cận thường xuyên đăng môn bái phỏng. Ban đầu, hắn đáp ứng yêu cầu của Tộc trưởng xuất hiện tiếp khách. Nhưng sau đó hắn cảm thấy vô cùng phiền toái. Hơn nữa, những tộc nhân trong gia tộc cũng muốn làm thân với hắn, khiến hắn rốt cục không thể chịu đựng được.
Long Tiêu Diêu suy nghĩ cho kế hoạch tiếp theo của mình. Hiện tại hắn không thể tiếp tục ở lại gia tộc. Nếu không, cứ bị quấy rầy thế này thì cơ bản không có thời gian tu luyện. Hơn nữa hắn cũng muốn kiếm thêm một ít Tụ Khí Đan. Tốc độ tu luyện khi phục đan khiến hắn hiểu rằng nếu muốn nhanh chóng gia tăng tu vi, hắn chỉ có một cách là dựa vào đan dược phụ trợ mà thôi.
Long Tiêu Diêu quyết định rời khôi gia tộc, làm một tán tu bắt đầu con đường tu luyện của mình. Đương nhiên, mục tiêu hàng đầu của hắn là muốn kiến thức một chút phường thị tu tiên.
Tuy nhiên, Long Tiêu Diêu cũng gặp phải rất nhiều khó khăn. Đầu tiên là hắn không biết vị trí cụ thể của phường thị, thứ hai hắn không có linh thạch, căn bản không thể mua nổi đan dược. Quan trọng hơn là trong Giới tu tiên tràn ngập việc giết người đoạt bảo. Tự thân thực lực của hắn cũng không thể cam đoan sự an toàn của bản thân.
-o0o-
Mọi người vào vào đây ủng hộ để truyện ra nhanh hơn nào
Thú Thần Tu Tiên Tác Giả: Tử Trúc Đại Sĩ -----oo0oo----- Chương 15: Phường thị tu tiên
Nhóm dịch: Lãng Khách
Đả Tự: Bảo Ngọc --- 4vn.eu
Sưu Tầm By zestax --- 4vn.eu
Long Tiêu Diêu nếu đã quyết định thì sẽ không do dự. Tuy nhiên, đầu tiên hắn còn phải làm một ít chuẩn bị. Người tu tiên chỉ sau khi thành công trúc cơ mới có thể đạt tới trạng thái không cần ăn uống. Hắn chỉ là tu sĩ Luyện Khí Kỳ, mỗi ngày đều phải ăn ba bữa như phàm nhân.
Tiếp theo, thực vật của Kim Xà cũng phải chuẩn bị trước. Thời gian vừa qua, vì việc Long gia, không thể ra ngoài nên cũng việc chuẩn bị thực vật cho Kim Xà cũng bị gián đoạn. Tuy rằng Kim Xà có thể dựa vào việc hấp thu linh khí để tu luyện nhưng cũng cần ăn uống. Hơn nữa, Kim Xà còn có thể hấp thu năng lượng từ trong thực vật. Nếu năng lượng trong đó càng dư thừa thì tác dụng xúc tiến tu vi cũng càng lớn. Đương nhiên, năng lượng trong thực vật cũng không thể vượt qua phạm vi chịu đựng của Kim Xà. nếu không vì năng lượng quá lớn bị nổ tan xác mà chết!
Long Tiêu Diêu thu được số lượng vàng bạc thật nhiều của tên tán tu kia. Hắn ra chợ mua một ít thò, gà, vịt còn sống. Hắn cũng mua thêm một ít lương khô và thịt đã chế biến và một cái khạp lớn đựng nước. Hiện tại, không gian trong Vạn Thú Lệnh Bài rất lớn, linh khí dư thừa, trên mặt đất còn đầy cò xanh tươi tốt. Hắn thả những con vật còn sống vừa mua vào trong không gian này, Kim Xà bất cứ lúc nào cũng có thể săn thịt.
Thực phẩm Long Tiêu Diêu chuẩn bị cho mình cũng được đặt ở một góc trong không gian này, đủ dùng cho thời gian mấy tháng. Mà chiếc khạp lớn chứa đầy nước sạch cũng được đặt nơi này.
Tới tận giữa trưa ngày hôm sua, cửa phòng Long Tiêu Diêu vẫn đóng chặt như cũ, cho tới buổi tối cũng không thấy được thân ảnh của hắn. Ngày thứ ba, vẫn không thấy hắn xuất hiện, Tộc trưởng không kiên nhẫn, đi tới gò cửa nhưng không có ai lên tiếng trả lời. Lúc này hắn mới đẩy cửa phòng ra.
Trong phòng không có ai, trên bàn có một tờ giấy, đương nhiên là do Long Tiêu Diêu lưu lại. Trên đó có viết rằng hắn phải ra ngoài tu luyện, tương lai khi thích hợp sẽ quay về gia tộc. Gia tộc khi đối ngoại chỉ cần nói rằng hắn đi tới mônphái tu tiên tu luyện là gia tộc có thể được an toàn.
Tộc trưởng và tộc nhân Long gia biết Long Tiêu Diêu rời đi đều cảm thấy nhẹ nhõm. Trước kia gia tộc có chút quá đáng với hắn, tất cả mọi người đều lo sợ hắn sẽ tìm bọn họ tính sổ. Hiện tại, hắn đã rời khôi gia tộc để tu luyện, rốt cục không cần lo lắng sẽ bị trả thù. Hơn nữa, nếu ngoại nhân biết Long gia có người tu tiên, uy hiếp đã hình thành, gia tộc cũng sẽ không phát sinh nguy hiểm gì nữa. Có lẽ việc hắn rời đi càng khiến cho tộc nhân yên tâm.
Khi Long gia biết Long Tiêu Diêu rời đi, hắn đã cách Long Môn Trấn mấy trăm dặm. Nửa đêm hai ngày trước, hắn lặng lẽ rời khôi Long gia đại viện, đi tới một tòa thành cách Long Môn Trấn hai mươi dặm về phía Đông, thuê một chiếc xe ngựa rồi xuất phát về phía Đông Nam.
Long Tiêu Diêu mặc dù không biết vị trí của phường thị tu tiên Giới tu tiên nhưng từ trong ghi chép của tên tán tu kia, hắn biết đối phương vẫn luôn hoạt động quanh vùng Hoa Sơn. Mà vì linh khí ở Hoa Sơn rất sung túc, có Lạc Nhạn Môn, Triều Dương Tông, Ngọc Nữ Cung, lại thêm Liên Hoa Đan Môn, Vân Thai Trận Tông và mấy gia tộc tu tiên bám rễ. Đây cũng được coi là một trong những Thánh địa tu tiên.
Trong phạm vi trăm dặm của Hoa Sơn có hai phường thị tu tiên, trong đó Lạc Nhạn Môn và Liên Hoa Đan Môn liên hợp mở phường thị Tây Nam Phong, nổi tiếng về đan dược và Pháp phù, Triều Dương Tông và Vân Thai Trận Tông mở ra phường thị Đông Bắc Phong, nổi tiếng về trận bàn pháp trận và pháp khí.
Long Tiêu Diêu tiêu phí thời gian ba ngày chạy tới phạm vi Hoa Sơn. Hắn không biết vị trí cụ thể của phường thị tu tiên cho nên khi tới một trấn nhỏ dưới chân núi, hắn để xe ngựa rời đi rồi tới một tửu lâu ăn cơm. Hắn chưa bao giờ xa nhà nhưng từ trong sách vẻ, hắn biết từ các quán trà, tửu lâu phàm tục giới sẽ rất dễ dàng nghe được các loại tin tức.
Long Tiêu Diêu đương nhiên sẽ không uống rượu, dù trên người hắn lại có rất nhiều vàng bạc, nhưng cũng chỉ tùy tiện gọi vài ba món ăn. Tâm tư của hắn cũng vốn không đặt vào chuyện ăn uống mà vừa ăn vừa quan sát những người kháchkhác.
Tửu lâu có hai tầng, khi Long Tiêu Diêu ở tầng một, không phát hiện ra có người tu tiên nào cho nên trực tiếp tiến lên tầng hai. Ờ trên này hắn thấy được có ba người tu tiên đang ngồi cùng một chỗ uống rượu nói chuyện phiếm. Hắn liền tới ngồi một bàn cách ba người này không xa.
Tu vi của ba người cũng chỉ là Luyện Khí Kỳ ngũ, lục cấp. Người tu tiên có thể nhận ra được cấp bậc của tu sĩ cao hơn mình hai cấp, Long Tiêu Diêu tự nhiên nhận ra tu vi của ba người này. Đồng thời, ba người kia cũng dễ dàng nhận ra tu vi của hắn.
Ba người đột nhiên thấy một người tu tiên khác tới ngồi cạnh bọn họ thì tất nhiên hiện ra vẻ cảnh giác. Chuyện giết người đoạt bảo xảy ra như cơm bừa trong Giới tu tiên cho nên ai mà biết Long Tiêu Diêu có phải là kẻ tới nghe ngóng, còn những kẻ khác lại đang mai phục để chờ tập kích bọn họ hay không!?
Long Tiêu Diêu thấy ba người kia đột nhiên như biển thành câm điếc, đầu tiên hơi sửng sốt nhưng sau đó liền đoán ra nguyên nhân. Vì vậy, hắn vội vàng ăn xong, tính tiền rồi đi tới cạnh bàn ba người, ôm quyền thi lễ nói:
Xin quấy rầy một chút. Ta định tới phường thị Tây Nam Phong, xin hòi mấy vị bằng hữu có biết vị trí của nó hay không?
Ba người thấy Long Tiêu Diêu đi tới phía mình, đầu tiên là sửng sốt nhưng sau khi nghe được câu hôi của hắn thì có một người gần như cười thành tiếng. Hóa ra giữa những người tu tiên với nhau, nếu tu vi cùng kỳ thì đều xưng hô là đạo hữu, còn với người có tu vi cao hơn mình thì xưng là tiền bối. Hắn dùng phương thức giao tiếp của võ giả thế lục để chào đón người tu tiên nên có vẻ chẳng đâu vào đâu, lập tức nhận ra hắn chỉ là một kẻ “tập tành vào nghề”.
Một người nhịn cười, cũng ôm quyền đáp lễ nói:
Đạo hữu đây là lần đầu tiên xuất môn phải không?! Phường thị Tây Nam Phong mà ngươi muốn tìm cách đây ba dặm về phía chính Tây!
Long Tiêu Diêu đoán được do hành động của mình khiển đối phương nhận ra
chỉ tiết bản thân, vội vàng học theo bộ dáng đối phương nói:
Đa tạ đạo hữu! hữu duyên tái kiến!
Sau khi Long Tiêu Diêu đi xuống tửu lâu, hắn đã nghe được sau lưng phát ra tiếng cười. Hắn không biết rằng cách cáo biệt mà hắn tự thấy là rất ổn kia lại càng biểu lộ hắn là một kẻ tập tễnh. Sau khi hắn rời đi, ba người kia rốt cục không nín được, cùng nhau phá lên cười. Tới tận ba ngày sau, ba người này mỗi khi nói tới hắn đều không kìm được lại phải cười vang một hồi.
Long Tiêu Diêu cũng không thèm để ý tới người khác đánh giá hắn như thể nào nhưng hắn lại không muốn để những người khác nhận ra hắn là con gà non tu tiên. Nếu như vậy sẽ khiến hắn lúc nào cũng có thể gặp phải nguy hiểm. Sau khi hắn rời khôi tửu lâu, lập tức đi về phía chính Tây!
Long Tiêu Diêu tìm thấy phường thị Tây Nam Phong cũng rất dễ dàng. Sau khi đi ra khôi trấn nhỏ kia, hắn liền phát hiện có người tu tiên ngự khí phi hành giữa không trung. Đi theo phương hướng của bọn họ, hắn đã nhanh chóng tìm được phường thị Tây Nam Phong.
Long Tiêu Diêu cố gắng hồi phục tâm tình kích động của mình, chậm rãi đi về phía phường thị. Phía Đông của phường thị này có một đại môn hình vòm, trên đó có viết mẫy chữ “Phường thị Tây Nam Phong” rất to. Tất cả những người tu tiên phi hành giữa không trung đều dừng ngoài đại môn này, đi bộ tiến vào.
Long Tiêu Diêu đi về phía phường thị, ở đại môn có hai người tu tiên mặc trang phụ có dấu hiệu của phường thị đứng, chính là thủ vệ của phường thị. Tu vi hai người này đều là Trúc Cơ Kỳ, hắn tất nhiên không thể nhận ra được.
Khi hắn đi tới đại môn, hai gà thủ vệ kia căn bản không để ý tới hắn. Vừa đi vào trong, trước mắt Long Tiêu Diêu lập tức xuất hiện một mảnh cảnh tượng phồn hoa khiến hắn nhất thời hoa cả mắt. Hắn hoàn toàn không biết phải làm sao, không biết chính mình nên nhìn cái gì trước mới tốt.
-o0o-
Mọi người vào vào đây ủng hộ để truyện ra nhanh hơn nào