Quyển 1: Nhân họa đắc phúc, bước lên con đường cường giả.
Chương 11 : Cút !
Dịch giả: Goncopius
Biên Dịch: Goncopius
Nguồn: 4vn.eu
Có lẽ vừa rồi do Bùi Đông Lai dùng lực quá lớn cho nên quả bóng rổ trực tiếp bị đánh bay ra ngoài, theo như quy tắc thì đội lớp 12/6 được hưởng quả ném biên.
Nhưng mà.
Vô luận là Trinh Phi hay là các thành viên trong lớp 12/6 cũng không đi nhặt bóng, bọn hắn giống như bị điện giật, vẻ mặt ngơ ngác đứng nguyên tại chỗ, ngơ ngơ ngẩn ngẩn nhìn Bùi Đông Lai.
- Trịnh Phi, các ngươi muốn nhận thua sao?
Nhưng mà, trong vòng một năm nay Tào Băng đều thấy lúc nào trên sân thì Trịnh Phi cũng tỏ ra hung hăng, càn quấy. Hiện giờ lại thấy bộ dạng như con chó chết của Trịnh Phi thì nhịn không được mà đá xoáy một câu.
- Nhận thua?
Bên tai vang lên hai chữ này, Trịnh Phi như từ ở trong mộng tỉnh lại, hung hăng trừng mắt liếc nhìn Bùi Đông Lai sau đó phun ra một ngụm khí, thanh âm trở nên khàn khàn:
- Trận đấu vừa mới bắt đầu mà thôi, đến cuối cùng ai cười thì còn chưa biết đâu.
Ba… Ba!
Nói xong hắn liền vỗ tay thật mạnh, đồng thời hô lớn:
- Mẹ nó, các ngươi thất thần làm gì, mỗi người đều vào vị trí của mình, phát bóng nào.
Trịnh Phi lại cổ vũ làm cho bốn gã thành viên khác lấy lại tinh thần, bất quá sắc mặt của bọn hắn cũng có chút khó coi, không tìm thấy được một chút ý chí chiến đấu nào.
Thấy một màn như vậy, đám người Tào Băng liền âm thầm bội phục thủ đoạn của Bùi Đông Lai, một chiêu Dunk rồi thêm một phát đập ruồi, trực tiếp làm cho bọn hắn mất hết ý chí chiến đấu mà bên mình thì ý chí chiến đấu lại càng lên cao.
Sau khi phát bóng ở ngoài biên thì tên thành viên lớp 12/6 có chút thất thần, kết quả là đã đánh mất bóng, bị một thành viên của lớp 12/6 lấy được, sau đó liền nhanh chóng phản công, điểm số liền biến thành 4 – 0.
Trận đấu lại bắt đầu, bóng một lần nữa lại đến tay Trần Phi.
Trịnh Phi thấy thế liền biết được tâm tình của đồng đội mình đã biến hóa. Hắn phải đứng ra làm một chuyện gì đó thì mới có thể thay đổi được cục diện.
Trong lòng đã có ý nghĩ này, Trịnh Phi liền hít sâu một hơi dẫn bóng hướng sân đối phương đi tới .
Cùng với ban nãy có chút khác biệt, lần này Bùi Đông Lai thấy Trịnh Phi vừa mang bóng qua khỏi nửa sân thì liền chạy nhanh lên để nghênh đón.
Bùi Đông Lai biết được cảm ơn đồng dạng hắn cũng biết mang thù. Hắn vốn cho rằng mình cùng với Trịnh Phi và Cố Mỹ Mỹ phân chia cao thấp là không đáng nhưng mà hai người Trịnh Phi và Cố Mỹ Mỹ lại bức hắn, giẫm đạp lên mặt mũi của hắn. Vì vậy, hắn chỉ có thể ra tay.
Cảm giác kia giống như có một còn ruồi không ngừng kêu ông ông bên người, biện pháp tốt nhất làm cho nó câm miệng chính là tát một phát cho nó chết.
Mắt thấy vẻ mặt khinh thường của Bùi Đông Lai thì Trịnh Phi liền hơi giảm tốc độ, trong đầu liền hiện ra các loại phương thức để có thể vượt qua được Bùi Đông Lai.
Dễ dàng nhận thấy được, đến giờ phút này Trịnh Phi cũng đã hiểu được, nếu muốn lấy lại sĩ khí thì thì biện pháp tốt nhất là lúc này đây phải vượt qua được Bùi Đông Lai.
Trong lúc nhất thời, Trịnh Phi cùng với Bùi Đông Lai lại hình thành lên cục diện 1 vs 1, hấp dẫn toàn bộ lực chú ý của toàn bộ khán giả.
Cách Bùi Đông Lai một khoảng, Trịnh Phi liền liên tục làm ra một loạt động tác giả mà Bùi Đông Lai vẫn không hề cử động.
Mắt thấy không thể dùng động tác giả để làm mê hoặc Bùi Đông Lai thì Trịnh Phi lại dùng chiêu Crossover Dribble ( 1 ) giả vờ như muốn đột phá về phía bên trái.
Bùi Đông Lai liền di chuyển về phía bên trái.
“ Cơ hội “
Trong lòng Trịnh Phi vừa động, liền tăng tốc mang theo bóng đột phá về phía bên phải.
Nhưng mà.
Ngay tại lúc Trịnh Phi muốn đột phá thì Bùi Đông Lai liền tiến qua phải, phong kín toàn bộ đường đi tới phía trước của Trịnh Phi.
Trịnh Phi biến sắc vội vàng lui về sau vài bước, sau đó lại dựa lưng vào Bùi Đông Lai để dẫn bóng.
Nhưng mà sau khi hắn tựa vào người Bùi Đông Lai thì hắn đột nhiên cảm giác được Bùi Đông Lai giống như là một ngọn núi, không chút nhúc nhích tí nào.
Xoay nửa người.
Trịnh Phi biến sắc liền nhanh xoay người lại.
Mắt thấy Trịnh Phi xoay người thì Bùi Đông Lai liền lui về phía sau, giống như một ngọn núi ngăn cản đường tiến công của Trịnh Phi.
Trịnh Phi căn bản không thể thoát khỏi Bùi Đông Lai.
Nhìn thấy Trịnh Phi hai lần cố gắng đột phá khỏi Bùi Đông Lai nhưng đều thấy bại thì tất cả mọi người trong sân đều hiện lên một ý niệm trong đầu.
Trịnh Phi cũng nhận ra điểm này nhưng mà hắn không thể nào tiếp nhận sự thật nào.
- Ta kháo. Mẹ nó, ta cũng không tin không qua được ngươi.
Trịnh Phi cố gắng lợi dụng tốc độ của mình để đột phá khỏi sự truy cản của Bùi Đông Lai
Nhưng mà..
Hắn lại đánh giá quá cao tốc độ của mình!
Bá!
Bùi Đông Lai động, tốc độ của hắn giống như một trận gió, tay phải vung ra nhanh như chớp liền đoạt được trái bóng.
Ba!
Quả bóng rơi xuống đất, thân hình Trịnh Phi hơi ngừng một chút sau đó liền phản ứng, theo bản năng liền đi kiếm bóng.
Muộn rồi!
Bá!
Thân hình của Bùi Đông Lai giống như là mị ảnh ( yêu ma ) nhảy qua bên cạnh hắn, một tay cầm bóng liền hướng phần sân của đối phương mà chạy đến.
Bang, Bang, Bang..
Vài giây đồng hồ sau, một âm thanh nữa lại truyền ra, lần phản kích này Bùi Đông Lai dùng một tay để Dunk, điểm số lại được nơi rộng lên 6 – 0.
Cũng giống như lần trước, sau khi Bùi Đông Lai Dunk xong thì cũng không nóng lòng rơi xuống đất may là một tay cầm lấy lấy bảng rỗ. Dùng một loại ánh mắt hài hước nhìn về phía Trịnh Phi, giống như đang nói:
- Rác rưởi, ta cam đoan ngay cả một điểm thì ngươi cũng không thể ghi được!
- Quá ngưu bức.
Bùi Đông Lai lại Dunk, trực tiếp đốt lên cảm xúc của mọi người nhất là một số ít kẻ thích bóng rổ, một gã giống như con gà chọi hưng phấn mà rống lên.
- Không phải trong trường học này thì Trịnh Phi là người chơi bóng rổ tốt nhất sao? Ngươi kia là ai mà lại còn lợi hại hơn so với Trịnh Phi a ?
Một nữ sinh lớp mười nghi hoặc hỏi bạn của mình.
Nghe được lời của nàng, vài bạn nữ sinh bên cạnh cũng lắc đầu.
Các nữ sinh kia cũng giống nhau cũng đều là học sinh lớp mười mới ra đời, cũng không biết lúc trước Bùi Đông Lai oai phong đến cỡ nào, chỉ biết Trịnh Phi là kẻ ngông cuồng tự cao tự đại mà thôi.
- Vị bạn học này, em có điều không biết, người vừa mới lúc nãy Dunk chính là người chơi bóng rổ giỏi nhất của trường học chúng ta.
Lúc này, một gã nam sinh học lớp 12 thấy dung mạo xinh đẹp của đám nữ sinh lớp 10 kia thì tiến lên giải thích.
- Vậy tại sao trước đây không có thấy anh ấy chơi bóng rổ?
Nữ sinh lại một lần nữa nghi hoặc.
- Một năm nay, hắn không có chơi bóng.
Tên nam sinh kia nói một cách cụ thể, khi nói chuyện thì không nhịn được mà nhìn vào Bùi Đông Lai, ngữ khí hơi thổn thức.
- Tại sao vậy?
Lúc này đây, vài em nữ sinh lớp mười không hẹn mà cùng mở miệng hỏi.
- Nghe nói là bởi vì hắn bị bạn gái của Trịnh Phi là Cố Mỹ Mỹ cự tuyết nên không thể đứng dậy được, nhưng mà theo tình huống ngày hôm nay thì tựa hồ như là không có chuyện như vậy.
Tên nam sinh lớp 12 suy nghĩ gì đó rồi cười cười nói:
- Tóm lại, một năm trước hắn ta là một nhân vật truyền kỳ của trường học chúng ta, Trịnh Phi ngay cả tư cách xách dép cho hắn thì cũng không có, vô số sự tích không thể đếm hết, nếu các em muốn biết tình huống cụ thể thì có thể lén gọi điện thoại cho anh, số điện thoại của anh là 137….
Không thể không nói thủ đoạn tán gái của tên này quả thật là Pro, lời nói của hắn là gợi lên lòng hiếu kỳ của đám nữ sinh lớp 10 kia. Vài em nữ sinh lớp 10 liền nhớ kỹ số điện thoại của hắn sau đó lại đem ánh mắt nhìn vào phía trong sân.
Lúc này, các nàng không còn chú ý tới thần tượng trước đây của mình là Trịnh Phi nữa mà là “chuyển vế đổi dấu” quay sang ngắm nhìn Bùi Đông Lai.
Trên sân, trận đấu lại được tiếp tục.
Có lẽ bởi vì hai lần liên tục bị Bùi Đông Lai ngăn chặn cho nên Trịnh Phi liền mất đi sự tự tin, sau khi dẫn bóng qua nữa sân thì cũng không dám tiếp tục 1 vs 1 nữa mà là đem bóng chuyền cho đồng đội.
Tên cầu thủ kia sau khi nhận được bóng vì sợ bị cướp đoạt cho nên không dám dừng lại vội vàng nhảy lên ném 3 điểm, nhưng vì lực đạo quá yếu cho nên“ 3 điểm “ cũng không thay đâu mà thay vào đó là tiếng cười vang của mọi người.
Tên cầu thủ lớp 12/1 mở bóng thì Bùi Đông Lai cũng không có tiếp tục biểu diễn, đối với hắn mà nói tham gia trận đấu này chính là muốn hạ vẻ hung hăng càn quấy của Trịnh Phi mà thôi ngoài ra còn muốn bồi thường cho Tào Băng và đồng đội, cho nên hắn để đám người Tào Băng tận tình phát huy.
Dẫn bóng qua nửa sân, Bùi Đông Lai liền chuyền bóng cho một gã đồng đội, rồi bóng lại được chuyền đến tay Tào Băng, cuối cùng Tào Băng liền nhảy lên rổ ghi điểm.
Sau đó trong trận đấu, Trịnh Phi lại bị Bùi Đông Lai cướp bóng 2 lần, đập ruồi 1 lần, lúc sau hắn giống như một kẻ mộng du, biểu hiện rối tung rối mù, bất kỳ một gã thành viên nào trong lớp 12/1 cũng dễ dàng vượt qua hắn .
Thân là đội trưởng, là linh hồn của đội bóng mà Trịnh Phi còn tỏ ra như thế huống hồ là đám cầu thủ khác, một đám uể oải không phấn chấn.
Trái ngược với đám cầu thủ lớp 12/6, đám thành viên lớp 12/1 bao gồm cả Tào Băng trong vòng một năm qua đã bị đám người Trịnh Phi nhiều lần vũ nhục, hiện giờ nắm được cơ hội này thì làm sao có thể buông tha được vì vậy điểm số cứ ngày một được tăng lên, tỷ số đã cách nhau quá xa, quá chênh lệch.
Bang… Bang..
Một lần nữa Bùi Đông Lai lại Dunk, trận đấu chấm dứt tỷ số là 82 – 28, chênh lệch với nhau gần 60 điểm. Hơn nữa, đúng như lời nói của Bùi Đông Lai cả trận đâu này thì Trịnh Phi bị Bùi Đông Lai kèm chặt, trận đấu này một điểm hắn cũng không ghi được.
- Bùi Đông Lai! Bùi Đông Lai!
Mắt thấy Bùi Đông Lai một lần nữa Dunk thì đa số bộ phận người xem đều đứng dậy vỗ tay, điên cuồng hét to lên tên của Bùi Đông Lai.
Giờ phút này bọn hắn giống như là quay trở lại hiện tràng lớp 10, hoan hô reo hò tên Bùi Đông Lai.
Đối mặt với tiếng hoan hô của toàn trường, Bùi Đông Lai cũng không có lộ ra vẻ tùy tiện, hắn chỉ là mỉm cười lần lượt cùng các thành viên trong đội vỗ tay chúc mừng thắng lợi.
Bên tai vang lên tiếng hoan hô lại nhìn thấy bộ dạng cao hứng, phấn chấn của đám thành viên lớp 12/1 thì đám người lớp 12/6 bao gồm cả Trịnh Phi cũng không có phẫn nộ mà là cúi đầu, cố gắng bước thật nhanh để rời khỏi nơi này.
Lúc trước, sau khi kết thúc trận đâu thì Cố Mỹ Mỹ đều đem khăn măt và nước đưa cho Trịnh Phi. Ngược lại, lúc này nàng vì muốn giữ lại lòng hư vinh còn sót lại trong lòng của mình cho nên khi trận đấu vừa mới diễn là được một nửa thì nàng liền mang theo cái đuôi mà rời khỏi đây.
- Cầu thủ hai bên hãy đứng lại, cùng nhau cảm ơn người xem.
Mắt thấy các thành viên của lớp 12/6 đang chuẩn bị rời đi thì trọng tài liền lên tiếng gọi lại. Hắn biết nhà trường tổ chức trận đấu này là vì cái gì, tự nhiên cũng không thể để cho các thành viên của lớp 12/6 tự tiện mà rời khỏi sân.
Nghe được thầy thể dục nói như thế thì tuy rằng đám người Trịnh Phi cực kỳ không tình nguyện nhưng vẫn ủ rũ đi vào giữa sân, cùng với đám người Bùi Đông Lai giơ tay lên cảm ơn.
Bành bạch.
Trong lúc nhât thời, trong sân liền vang lên tiếng vỗ tay chỉnh tề nhưng mà tiếng vỗ tay kia truyền vào tai của Trịnh Phi thì lại giống như những lời cười nhạo vô cùng chói tai.
Ánh mắt của hắn đỏ ngầu, khó chịu trừng mắt nhìn về Bùi Đông Lai.
- Ta nói rồi nếu trận đấu này thua thì ngươi cùng Cố Mỹ Mỹ về sau nếu nhìn thấy ta thì đều phải lăn đi xa, nhìn cái gì đó ?
Mắt thấy Trịnh Phi khó chịu nhìn mình, Bùi Đông Lai cười lạnh một tiếng:
- Còn không mau cút đi.
Quyển 1: Nhân họa đắc phúc, bước lên con đường cường giả.
Chương 12 : Bước đầu tiên !
Dịch giả: Goncopius
Biên Dịch: Goncopius
Nguồn: 4vn.eu
- Còn không mau cút đi.
Giọng nói của Bùi Đông Lai không lớn, lại bị tiếng vỗ tay cùng tiếng reo hò của đám người kia lấn áp nhưng mà Trịnh Phi cùng đồng đội của hắn lại nghe rõ.
- Ta đếu mợ mày, Bùi Đông Lai ngươi nói cái gì đó?
Lúc này Trịnh Phi đang tức giận nghe được lời nói như thế của Bùi Đông Lai thì giống như một con heo bị chọc tiết, nắm chặt hai nắm đấm, hai mắt đỏ bừng nhìn chằm chằm Bùi Đông Lai.
- Thế nào? Trịnh Phi, ngươi muốn ăn quịt ư ?
Đối mặt với lửa giận của Trịnh Phi thì Bùi Đông Lai cũng không hề sợ hãi chút nào.
Thầy thể dục thấy hai người đối chọi gay gắt với nhau vì vội quát lên:
- Hai đứa làm gì dó ? Tất cả im miệng cho ta!
Hiển nhiên hắn cũng biết nếu để hai người phát sinh xung đột mà nhà trường biết được truy cứu trách nhiệm thì hắn cũng khó mà tránh khỏi tội.
- Đông Lai không cần chắp nhặt cùng với một người như thế, hắn chính là một tên không biết giữ lời.
Tào Băng thấy thế liền vội vàng kéo Bùi Đông Lai lại, hắn sợ Bùi Đông Lai tức giận lên thì sẽ hành hung Trịnh Phi. Ở hắn xem ra tuy rằng hiện giờ ở trên sân bóng rổ này Bùi Đông Lai đã tìm lại được tự tin nhưng mà thành tích học tập thì lại không đúng sự thật, nếu thật sư hắn cùng Trịnh Phi xảy ra xung đột thì tạm thời không đề cập đến bối cảnh của hai bên mà trường học cũng sẽ đứng về phía của Trịnh Phi, còn nếu về phần bối cảnh thì Bùi Đông Lai tuyệt đối sẽ gặp bi kịch.
- Chơi bóng rổ giỏi thì có thể kiếm cơn ăn sao?
Đồng đội của Trịnh Phi cũng kéo hắn lại, bình thường bọn chúng đều đi theo Trịnh Phi chiếm được không ít tiện nghi của hắn. Vì vậy, ngay tại thời khắc mấu chốt này tụi hắn liền muốn ra mặt giùm cho Trịnh Phi, hơn nữa một châm thấy máu trực tiếp hạ thủ xuống Bùi Đông Lai.
Tên thành viên lớp 12/6 vừa nói xong thì Tào Băng và đám người lớp 12/1 vội lo lắng nhìn về phía Bùi Đông Lai, hắn sợ lời nói của đối phương sẽ làm mất sự tự tin của Bùi Đông Lai mà thật vất vả lắm Bùi Đông Lai mới giành lại được.
Thậm chí ngay cả tên thầy giáo dạy thể dục cũng có vẻ đồng tình nhìn về phía Bùi Đông Lai.
- Chơi bóng rổ có thể kiếm được cơm hay không thì ta không biết, ta chỉ biết là trận đấu này Trịnh Phi đã thua thì cũng nên thực hiện lời ước định đi.
Vượt ra ngoài dự đoán của bọn hắn, đối mặt với lời châm chọc như vậy Bùi Đông Lai chỉ cười nhạt, nói:
- Đương nhiên, nếu Trịnh Phi ngay trước mặt mọi người nói hắn không phải là một người đàn ông thì ta có thể bỏ qua lần đánh cược này.
- Bùi Đông Lai, ngươi câm miệng lại cho ta.
Bùi Đông Lai vừa nói xong thì không đợi Trịnh Phi tức giận, mà cách đó không xa lại truyền đến một tiếng bực tức.
Người mở miệng chính là Vương Hồng, cô chủ nhiệm của lớp 12/1.
Nàng mới làm giáo viên chủ nhiệm lớp 12/1 chưa đến một năm, trước kia nàng là chủ nhiệm lớp 12/6 lúc ấy Trịnh Phi là bảo bối trong lòng bàn tay của nàng.
Dưới tình hình như thế, bây giờ nàng lại thấy đứa con ghẻ Bùi Đông Lai cùng Trịnh Phi xảy ra xung đột vì thế nàng liền tập tức rống lên, thiên vị cho ai thì cũng không cần nói thì mọi người cũng biết.
- Vương lão sư là do Trịnh Phi không giữ lời.
Mắt thấy sắc mặt của Vương Hồng không tốt, mấy người Tào Băng liền có chút bất mãn vì vậy liền ra mặt giùm Bùi Đông Lai.
- Tất cả im miệng cho ta! Ta nghe nói việc này là do Bùi Đông Lai khiêu khích trước.
Vương Hồng lạnh lùng nhìn chằm chằm Bùi Đông Lai, gằn từng chữ :
- Chơi bóng rổ thì chơi bóng rổ chứ không nên làm ra nhiều chuyện hư hỏng như vậy? Có bản lĩnh thì mau đi đọc sách đi ?
Đối mặt với rời răn dạy và quở mắng của Vương Hồng thì Bùi Đông Lai cũng không có động đậy, hắn chỉ cười tự giễu một chút rồi xoay người rời đi.
- Bùi Đông Lai ngươi hãy nhớ kỹ, xế chiều ngày mai nhất định ba của ngươi phải có mặt tại trường học.
Hành động của Bùi Đông Lai làm cho Vương Hồng không được thoải mái, nàng có cảm giác như Bùi Đông Lai đang khiêu chiến quyền uy của mình vì vậy giọng nói liền trở nên lạnh lùng.
- Không muốn là cho hai cha con chúng ta mất mặt sao ? Yên tâm đi, ta sẽ lmaf theo mong muốn của các ngươi.
Bùi Đông Lai cũng không quay đầu lại, giọng nói cũng vô cùng bình tĩnh, ánh mắt cũng không có chút uy khuất hay cam lòng nào mà thay vào đó là vẻ khinh thường.
Trịnh Phi cũng không thấy được vẻ khinh thường trong mắt của Bùi Đông Lai mà vẻ mặt của hắn tươi cười, đắc ý, giống như là đang nói : Trận đấu này ngươi thắng thì như thế nào ? Ngươi còn không phải bị lão tử cho xoay vòng vòng sao ?
- Đông Lai..
Sắc mặt mấy người Tào Băng liền tức giận, liếc mắt nhìn Trịnh Phi một cái vội vàng đuổi theo Bùi Đông Lai.
Mà Tần Đông Tuyết thấy được một màn vừa rồi thì nhíu mày nói:
- Vương lão sư, cô hơi quá đáng rồi đó!
Quá đáng ?
Nghe được hai chữ này Vương Hồng vốn định phát hỏa thêm một lần nữa nhưng lại thấy là Tần Đông Tuyết nên vội vàng đem lửa giận trong lòng ép xuống, miễn cưỡng lộ ra một khuôn mặt tươi cười nói:
- Đông Tuyết a, không phải là cô quá đáng mà là thành tích học tập của Bùi Đông Lam thật sự làm cho mọi ngươi thất vọng. Nếu thành tích học tập của hắn giống như Trịnh Phi thì cô làm sao lại nói hắn như thế ?
Bên tai vang lên lời nói của Vương Hồng, Tần Đông Tuyết rất muốn nói cho Vương Hồng biết : Thành tích học tập của Bùi Đông Lai trước đây đủ để cho nàng và Trịnh Phi phải ngước mặt mà nhìn lên.
Cuối cùng, Tần Đông Tuyết cũng nhịn được, Vương Hồng quả thực làm cho nàng cảm thấy không được thoải mái, nàng cũng không có tiếp tục dây dưa với Vương Hồng nữa mà dùng ánh mắt khinh thường nhìn vào Trịnh Phi, chậm rãi nói:
- Trịnh Phi, ngươi thật không phải là một người nam nhân.
Bá !
Nguyên bản Trịnh Phi đang đắc ý, nghe được lời nói của Tần Đông Tuyết thì thân thể liền run lên, khuôn mặt cũng nóng lên.
Mặt hắn đỏ lên muốn há miệng giải thích cái gì đó tuy nhiên một chữ cũng nói không nên lời .
Không để ý để vẻ mặt xấu hổ của Trịnh Phi cũng không để ý đến vẻ mặt kinh ngạc của Vương Hồng, Tần Đông Tuyết liền đuổi theo Bùi Đông Lai.
Trịnh Phi vốn bị Tần Đông Tuyết nói như vậy lúc này lại thấy nàng đuổi theo Bùi Đông Lai thì tức giận xém chút nữa mà hộc mái, hắn nghiến răng nghiến lợi nhìn chằm chằm bóng dáng Bùi Đông Lai, trong lòng nảy sinh ác độc nói:
- Bùi Đông Lai, việc này lão tử sẽ không để yên cho ngươi đâu.
Trịnh Phi dễ dàng nhận thấy nếu như không phải bởi vì Bùi Đông Lai thì hắn cũng sẽ không bị Tần Đông Tuyết ngay ở trước mặt mà vũ nhục mình.
Đối với tất cả mọi chuyện Bùi Đông Lai cũng không biết, hắn trực tiếp đi ra khỏi sân bóng rỗ.
Ngay sau khi Bùi Đông vừa đi ra khỏi sân bóng rổ thì đám người Tào Băng đã đuổi theo kịp.
- Bùi Đông Lai, ngươi không sao chứ ?
Tào Băng có chút lo lắng nhìn Bùi Đông Lai, ở hắn xem ra khi Bùi Đông Lai thi chỉ được 280 điểm thì những lời nói của Vương Hồng quả thật giống như xát muối vào vết thương của hắn.
- Không có việc gì!
Bùi Đông Lai nhè nhẹ lắc đầu, hiện lên một khuôn mặt tươi cười.
- Đông Lai, ngươi chơi bóng rổ tốt như vậy thì nếu như sau này không thi vào được trường Đại Học thì cũng có thể đi làm cầu thủ.
Một gã khác trong lớp 12/1 vội vàng mở miệng an ủi.
Hắn vừa mới nói xong thì sắc mặt của đám người Tào Băng vội biến đổi liền trừng mắt với hắn, giống như đang trách cứ hắn tự nhiên lại vạch áo cho người xem lưng.
Đồng thời bọn hắn cũng lo lắng lời nói này sẽ ảnh hưởng đến Bùi Đông Lai.
Ngoài dự đoán của bọn hắn chính là Bùi Đông Lai cũng không có tức giận mà ngược lại còn cười to nữa :
- Ân, đề nghị này cũng tốt a, nếu đạt tới trình độ như Kobe hay Jodan thì đừng nói là không cần lo ăn mặc mà ngay cả tìm nữ nhân thì cũng….
Mắt thấy vào lúc này Bùi Đông Lai còn có thể vui đua thì đám người Tào Băng đều âm thầm cảm thán Bùi Đông Lai, nếu sự việc này mà phát sinh trên người bọn họ thì có thể khẳng định bọn họ sẽ không có được bình tĩnh như Bùi Đông Lai.
Bón hắn cũng không biết và cũng sẽ không biết được rằng trong vòng một năm qua, Bùi Đông Lai đã gặp phải không biết bao nhiêu là lời châm chọc.
Đối với hắn khi đó mà nói, hắn vẫn cứ cắn răng chịu đựng cho đến bây giờ, hiện nay hắn đã nhân họa đắc phúc thì hắn còn để ý đến cái gọi là trào phúng này sao ?
Đi ra sân bóng rổ còn có Tần Đông Tuyết nhưng mà nàng cũng không có đuổi theo mấy người Bùi Đông Lai mà đứng ở cửa sân lẳng lặng nhìn thấy vẻ mặt sáng lạn của Bùi Đông Lai đang tươi cười nói chuyện cùng đám người Tào Băng.
- Bùi Đông Lai, ta biết được ngươi đánh bại Trịnh Phi trên sân bóng rổ chỉ là bước đầu tiên, tiếp theo ngươi sẽ làm cho đám người kia biết được hai chữ “ Ngu muội “ được viết như thế nào!
Dưới trời chiều, bím tóc đuôi ngựa bình thản nằm trên vai của nàng, nàng nhìn chằm chằm vào bóng lưng kia, dùng một loại âm thanh thì thào mà chỉ có nàng mới có thể nghe được, vẻ mặt tự tin mà kiên định.
Mọi người vào vào đây tham gia dịch để truyện ra nhanh hơn nào
Quyển 1: Nhân họa đắc phúc, bước lên con đường cường giả.
Chương 13 : Dắt tay nữ thần, đi theo ka !
Dịch giả: Goncopius
Biên Dịch: Goncopius
Nguồn: 4vn.eu
Năm năm trước từ sau khi các khu chợ mới nằm cách xa Trầm Thành, bởi vì trường học cách nhà quá xa cho nên buổi trưa cũng không có ai trở về nhà để ăn mà là ăn trong căng-tin trường học hay các quán cơm bụi xung quanh trường.
Trừ số đó ra, đa số học sinh ở trường đều ở ký túc xá chỉ có một số ít nhà gần hoặc có xe đưa đón thì mỗi ngày mới trở về nhà của mình.
Vào buổi chiều sau khi kết thúc trận bóng rổ, Vương Hồng đã giao cho Tần Đông Tuyết nhiệm vụ dẫn theo thành viên trong đội bóng rổ đi ăn một bữa, mọi chi phí được trích ra từ trong quỹ lớp.
Sau khi trận đấu kết thúc, đám người Bùi Đông Lai liền đi vào phòng tắm rửa, thay đổi quần áo chuẩn bị cùng nhau đi tới nhà ăn để ăn cơm.
- Đông Lai, Tào Băng, bằng không chúng ta ra ngoài làm một trận đi ?
- Đúng vậy a, hôm nay chúng ta đã hung hăng hạ uy phong đám người 12/6, làm gì cũng phải hảo hảo ăn mừng một chút, ít nhất là phải uống hai chén.
Lúc mấy người Bùi Đông Lai định ra khỏi phòng kỳ túc xá thì hai gã đồng đội lần lượt nói, trong lúc bọn hắn nói chuyện thì đồng thời cũng đem ánh mắt nhìn về phía Bùi Đông Lai.
Nghe được lời đề nghị của hai người thì ngoại trừ Bùi Đông Lai và Tào Băng thì toàn bộ thành viên của đội bóng rỗ đều gật đầu phụ họa.
- Đông Lai, ngươi xem thử chúng ta nên ăn ở trong trường hay là ra bên ngoài ăn ?
Tào Băng cũng mở miệng hỏi Bùi Đông Lai.
- Đi ra ngoài ăn đi, Vương Hồng như thế nào cũng là chủ nhiệm của chúng ta mà lại có thể “ lấy tay bắt cá “ a, giúp đỡ tên vương bát đản Trịnh Phi kia, nghĩ lại càng thấy bực.
Không đợi Bùi Đông Lai mở miệng, một tên trong lớp 12/1 đã phẫn nộ nói:
- Không phải là mấy trăm đồng lấy từ trong quỹ lớp ra sao? Chúng ta còn lạ gì nữa.
- Ta nghe nói chồng của Vương Hồng làm ở ngân hàng, trước kia nàng làm chủ nhiệm lớp Trịnh Phi thì ông già của Trịnh Phi đã không ít lần cho tiền Vương Hồng hơn nữa bởi vì được ông già Trịnh Phi giúp đỡ nên chồng của Vương Hồng cũng rất thăng chức rất nhanh, tự nhiên Vương Hồng sẽ bợ đít Trịnh Phi rồi.
Một gã biết rõ tin tức liền nói.
Đột nhiên nghe được lời nói của tên học sinh kia thì đám người Tào Băng đều ngẩn ra.
- Hay là vào nhà ăn ăn đi.
Tuy rằng đây là lần đầu tiên Bùi Đông Lai nghe được tin tức này nhưng trên mặt của hắn cũng không có lộ ra vẻ khác thường nào mà chỉ cười nhẹ, nói:
- Nếu như chúng ta không đi thì Tần Đông Tuyết ở bên kia sẽ khó chịu đấy.
Tần Đông Tuyết?
Nghe được cái tên này, trừ Bùi Đông Lai ra thì ánh mắt của toàn bộ mọi người đều tỏa sáng, bọn họ đều biết rõ ràng cùng nhau ăn cơm với nữ thần trong lòng toàn bộ nam sinh là chuyện tình hiếm thấy đến cỡ nào.
Trong lòng có ý nghĩ này rồi, tên lúc nãy mở miệng đề nghị ra bên ngoài ăn cũng không lên tiếng, mà Tào Băng cũng rất nhanh từ trong hưng phấn phục hồi lại tinh thần, phụ họa nói:
- Theo ý của Đông Lai đi.
Lời kia của Tào Băng vừa thốt ra thì mọi người cũng không có tiếp tục dị nghị.
Ngay sau khi Bùi Đông Lai mang theo đám người Tào Băng ra khỏi phòng ngủ thì Tần Đông Tuyết đã đứng trước cửa nhà ăn đợi, mà đồng thời dựa theo phân phó của nàng thì phái viên thể dục đi trước để gọi thức ăn.
Dưới trời chiều, Tần Đông Tuyết lẳng lặng đứng ở nơi đó, liền hấp dẫn toàn bộ ánh mắt của nam sinh, thậm chí có một bộ phận vì lo ngắm nàng nên cũng đã quên ăn cơm.
So ra mà nói thì đám nữ sinh cũng không có chú ý vào Tần Đông Tuyết, phần lớn các nàng đều đang tám trận đấu diễn ra lúc nãy, nhất ra là mấy em nữ sinh lớp 10 lại có hứng thú với Bùi Đông Lai, nghe được sự tích ngưu bức trước đây của Bùi Đông Lai thì một đám hưng phấn gật đầu như con gà chọi.
Tần Đông Tuyết không có để ý đến ánh mắt của các nam sinh cũng không để ý đến các nữ sinh đang tám về chuyện của Bùi Đông Lai và Trịnh Phi, nàng chỉ lẳng lặng đứng ở nơi đó.
Trong lòng nàng thấy Bùi Đông Lai đang mang theo đám người Tào Băng vừa nói vừa cười tiến về đây thì khóe miệng nàng lại nở lên một nụ cười.
- Thật đẹp, thật sự là rất đẹp !
Trong phòng ăn, một gã nam sinh ngồi gần cửa sổ thấy được Tần Đông Tuyết hé miệng cười thì vẻ mặt giống như bát giới, thì thầm tự nói.
Không riêng gì hắn, không ít nam sinh thấy một màn như vậy thì cũng tỏ ra thất thần.
Sau đó.
Tại khi Tần Đông Tuyết đang chờ đợi thì Bùi Đông Lai mang theo đám người Tào Băng đi vào cửa nhà ăn.
Bọn hắn vừa đến thì hấp dẫn không ít lực chú ý của đám học sinh, nhất là đám nữ sinh đang chỉ trỏ về phía Bùi Đông Lai, nét mặt hưng phấn không có chút nào che dấu.
- Thức ăn đã được dọn lên, chúng ta hãy ăn nhanh đi, ăn cơm xong còn phải tự học nữa.
Tần Đông Tuyết trước tiên nhìn Bùi Đông Lai một cái sau đó ánh mắt lại quét một vòng, sắc mặt bình tĩnh nói.
Từ ý nào đó, Tần Đông Tuyết cũng rất giống với nhiều nữ sinh xinh đẹp khác, mỗi lần nàng nhìn lên đều làm cho người ta có một loại cảm giác rất khó tiếp xúc.
Chẳng qua.
Bình thường các học sinh đều thấy Tần Đông Tuyết có vẻ rấ khó tiếp xúc, không phải bởi vì dung mạo cùng với thành tích học tập mà là bởi vì trên người nàng có một loại khí chất cao quý mà người thường không thể có được.
Nàng giống như một đóa Tuyết Liên Hoa cao quý, thánh khiết làm người ta chỉ có thể dám đứng xa mà nhìn chứ không dám khinh nhờn.
Bất quá Tần Đông Tuyết cũng chưa từng có ý định kết bè kết phái hay ra vẻ ta đây trước mặt các bạn học.
Bời vì điểm này mà mặc dù Tần Đông Tuyết trong vòng hai năm nay, không có tiếp xúc với mọi người nhiều lắm nhưng thanh danh cùng uy vọng của nàng đều cực cao.
Giống như mà muốn xác minh điểm này mà Tần Đông Tuyết vừa nói ra thì mọi người cũng không có ai phản đối.
Sau đó, đoàn người Bùi Đông Lai lần lượt đi vào nhà ăn dưới ánh mắt chăm chú của đám học sinh.
Thân là trưởng lớp nên Tần Đông Tuyết cũng không có đi ở trước cùng mà là đi sau Bùi Đông Lai để cho Bùi Đông Lai dẫn đầu đi trước.
Nhận thấy được điểm này, Bùi Đông Lai không biết là vô tình hay cố ý mà liếc nhìn Tần Đông Tuyết một cái, Tần Đông Tuyết cũng không có né tránh, chỉ là mỉm cười, nụ cười giống như nói cho Bùi Đông Lai biết : hôm nay, ngươi mới là diễn viên chính.
Nhìn thấy Tần Đông Tuyết mỉm cười đến mê người lại ngửi thấy mùi hương thơm ngát trên người của nàng, trong lòng Bùi Đông Lao không khỏi tạo nên một tia gợn sóng.
- Xin lỗi, anh là Bùi Đông Lai sao?
Đang lúc này, một MM học sinh lớp 10 đỏ mặt hơi có vẻ nhát gan ngăn cản đường đi của Bùi Đông Lai.
- Vâng!
Đối mặt với sự bắt chuyện của MM, Bùi Đông Lai cũng bình tình trả lời.
- Em.. Bạn học em muốn xin số ĐTDĐ của anh.
MM kia xấu hổ nói, ánh mắt không dám nhìn thẳng vào Bùi Đông Lai.
- Sặc, rõ ràng là ngươi muốn a.
MM này vừa nói xong thì bạn của MM ấy liền trả đũa, vạch trần sự việc.
Nghe được đồng bạn nói như vậy thì MM kia vừa thẹn vừa giận,cả khuôn mặt đỏ bừng, cảm giác kia hận không thể kiếm một cái lỗ để chui vào.
Thấy một màn như vậy thì vẻ mặt của đám người Tào Băng tỏ ra hâm mộ mà Tần Đông Tuyết lại lộ ra vẻ cười yếu ớt nhìn vào Bùi Đông Lai.
- Xin lỗi, anh không có số ĐTDĐ.
Bùi Đông Lai liền nhún vai, trên mặt không có một chút nào gọi là xấu hổ. Trên thực tế, một năm về trước khi hắn chưa gặp biến cố thì có nhiều người theo đuổi hắn xin số điện thoại, mà mỗi lần như thế thì hắn cũng trả lời như vậy, hơn nữa cũng không biết xấu hổ.
- Vãi góp ? Anh không dùng di động sao?
Nghe được Bùi Đông Lai nói như thế thì cô gái bên người MM kia đều nhìn xem Bùi Đông Lai giống như là người ở hành tinh khác đến, thậm chí trên mặt của cô gái kia liền hiện lên vẻ kinh ngạc.
Hình như Bùi Đông Lai đã sớm đoán được phản ứng của các vị MM kia cho nên hắn cũng không có cảm thấy kỳ quái, mà là gật đầu cười một cách khó coi.
Lúc này đây không đợi các vị MM kia lên tiếng, Tào Băng liền vội vã nói:
- Các vị MM có thể gọi vào số điện thoại phòng của chúng ta.
Bên tai vang lên lời nói của Tào Băng thì Bùi Đông Lai cũng không có nói gì mà là hai mắt của mấy MM kia liền tỏa sáng.
- Bùi Đông Lai, anh.. số điện thoại phòng của các anh là bao nhiêu?
MM này lại một lần nữa hỏi, biểu tình không hề ngại ngùng nữa mà thay vào đó là dùng ánh mắt tò mò nhìn Bùi Đông Lai.
MM cố chấp này làm cho Bùi Đông Lai cảm thấy đau đầu đồng thời hắn cũng thấy Tần Đông Tuyết đang cười nhìn mình.
Phát hiện này làm cho trong lòng Bùi Đông Lai khẽ động, nói:
- Hỏi mấy thằng bạn cùng phòng của anh đi.
Nói xong, Bùi Đông Lai liền cắn răng một cái vội nhấc bàn tay nhỏ bé của Tần Đông Tuyết lên.
Tần Đông Tuyết vốn đang coi Bùi Đông Lai sẽ xử lý vấn đề trước mắt nay như thế nào, đột nhiên lại thấy bàn tay của mình bị Bùi Đông Lai nắm lấy, thân hình nhất thời liền cứng đờ, cả người sững sờ ngay tại chỗ.
Bá!
Không chỉ riêng Tần Đông Tuyết ngẩn người mà là toàn bộ mọi người thấy một màn như vậy liền đơ như cây cơ.
Thời gian dường như dừng lại, hình ảnh giống như đứng im.
Tất cả mọi người đều trợn mắt há mồm mà nhìn Bùi Đông Lai và Tần Đông Tuyết, nói chính xác là nhìn bàn tay của hai người ở cùng một chỗ.
Không có để ý đến hành động điên cuồng của mình sẽ tạo nên bao nhiêu náo động, Bùi Đông Lai nắm lấy tay Tần Đông Tuyết cùng nhau đi ra ngoài.
Khuôn mặt của Tần Đông Tuyết hiện lên một vẻ ửng đỏ, nóng ran cả mặt nhưng mà nàng cũng không có giãy dụa, tùy ý để Bùi Đông Lai nắm lấy tay nàng, theo bản năng cùng Bùi Đông Lai đi ra ngoài.
Một bước này, rất nhỏ, nhưng cũng rất lớn.
Mọi người vào vào đây tham gia dịch để truyện ra nhanh hơn nào
Quyển 1: Nhân họa đắc phúc, bước lên con đường cường giả.
Chương 14 : Cái gì là đồ chơi ? Bia đỡ đạn!
Dịch giả: Goncopius
Biên Dịch: Goncopius
Nguồn: 4vn.eu
Choáng váng.
Thấy trên mặt Tần Đông Tuyết hiện lên vẻ đỏ ửng hơn nữa nàng lại tùy ý để cho Bùi Đông Lai kéo tay của nàng bước ra ngoài thì toàn bộ đám học sinh đều choáng váng.
Bọn hắn đều kinh ngạc đến mức phải há to miệng, trợn to mắt..
Đặc biệt là Tào Băng và vài tên học sinh lớp 12/1, bọn hắn ở chung một lớp với Tần Đông Tuyết đã lâu, đối với tính cách của nàng thì hiểu biết nhiều hơn so với đám học sinh khác trong phòng ăn này.
Ở trong trí nhớ của bọn hắn, trong vòng hai năm qua Tần Đông Tuyết chưa bao giờ lộ ra vẻ ngượng ngùng như thế này lại càng không có tiếp xúc thân mật với một nam sinh nào.
Mà hiện giờ, chẳng những vẻ mặt của nàng lại đỏ ửng mà còn để tùy ý Bùi Đông Lai nắm lấy tay của nàng.
Một lát sau, mấy tô cơm từ trong tay các nam sinh rớt xuống trên mặt đất, thanh âm chói tai trực tiếp phá vỡ không khí im lặng vốn có của nhà ăn.
- Nữ thần nắm tay cùng với Bùi Đông Lai ? Mợ nó, điều này làm sao có thể ?
Một gã nam sinh làm rơi cái cà mèn nhưng cũng không có nhặt lên mà là đứng lên, vẻ mặt không thể tin lắc lắc cái đầu tựa hồ như không thể tin được tất cả chuyện phát sinh trước mặt là sự thật.
Không riêng gì hắn, ngay cả các nam sinh khác cũng đều không thể tin được.
Ở tụi hắn xem ra, một người cao quý thánh khiết như Tần Đông Tuyết làm sao có thể bị một tên cùi bắp như Bùi Đông Lai nắm tay được ?
Không có để ý những phản ứng của những học sinh xung quanh, Bùi Đông Lai vẫn nắm tay của Tần Đông Tuyết đi ra ngoài. Nhưng mà đồng thời hắn cũng cười xấu xa, nháy mắt với Tần Đông Tuyết một cái.
Tần Đông Tuyết bị Bùi Đông Lai nắm chặt bàn tay nhỏ bé thì trái tim không nhịn được mà đập liền hồi, thân thể cũng có vẻ cứng đờ nhưng lúc này lại thấy Bùi Đông Lai nháy mắt vời mình thì Tần Đông Tuyết liền ngẩn ra, sau đó thì tựa như đã hiểu được cái gì rồi. Nàng mang theo vài phần xấu hổ, trừng mắt nhìn Bùi Đông Lai một cái.
Thấy một màn như vậy không ít nam sinh không khỏi hàm hồ, bọn hắn xem ra là Tần Đông Tuyết đang cùng với Bùi Đông Lai đá lông nheo với nhau.
Đang lúc đó, bỗng Tần Đông Tuyết khẽ hừ một cái liền rút bàn tay ra, xoay người, nhìn vào phía sau hô lên:
- Các bạn đều bị Bùi Đông Lai lừa rồi, hắn kéo ta ra để làm bia đỡ đạn đó.
Bia đỡ đạn?
Bên tai vang lên lời nói của Tần Đông Tuyết thì đám học sinh trong phòng ăn liền tỉnh ngộ ra.
- Phét, ta đã nói nha, Tần Đông Tuyết làm sao lại có thể hẹn hò cùng với Bùi Đông Lai ?
Một gã nam sinh thầm mến Tần Đông Tuyết đã lâu liền nhẹ nhàng thở ra, nói ra tiếng lòng của không ít nam sinh, bởi vì quá mức kích động mà đám nam sinh liền ồn ào trở về chổ ngồi.
Thấy một màn như vậy, Tần Đông Tuyết giống như là trả thù được đối với Bùi Đông Lai, nàng vểnh miệng lên một chút rồi tiêu sái đi đến phía trước.
Bị Tần Đông Tuyết vạch trần mọi chuyện thì Bùi Đông Lai xấu hổ sờ sờ cái mũi, đi theo sau Tần Đông Tuyết.
Phía sau vài MM lớp 10 cũng người nhìn ta, ta nhìn người, cuối cùng cũng bỏ luôn ý niệm xin số điện thoại của Bùi Đông Lai, xoay người đi về chỗ ngồi của các nàng.
Mà vẻ mặt của đám người Tào Băng thì có chút kỳ quái.
Tuy rằng bọn chúng nghe được lời giải thích của Tần Đông Tuyết nhưng mà bọn chúng xem ra, nếu như Bùi Đông Lai coi Tần Đông Tuyết là bia đỡ đạn thì biểu hiện khác thường của Tần Đông Tuyết cũng đủ để bị họ cảm thấy chấn kinh rồi.
Có JQ.
Nhất thời, đám người Tào Băng liền tuôn ra một cái ý niệm này ở trong đầu.
Ngay khi Bùi Đông Lai đang làm náo động cả phòng ăn thì trong phòng của một tiệm cơm nằm bên cạnh trường Trầm Thành Nhất Trung . Trịnh Phi và Cố Mỹ Mỹ lúc nãy cũng không biết rõ tình hình.
Cố Mỹ Mỹ đem cái túi LV quăng sang ở một bên rồi ngồi xuống, khuôn mặt lạnh như băng giống như ai đó đã thiếu nợ của nàng vậy.
Trịnh Phi thấy thế thì vẻ mặt cũng bất đắc dĩ, hắn muốn nói cái gì nhưng lại không mở miệng được, vội cầm lấy menu chuẩn bị gọi thức ăn.
- Trịnh Phi, anh còn có tâm tư ăn cơm hay sao?
Thấy một nàng như thế thì Cố Mỹ Mỹ liền tức giận, phải biết rằng trước khi thi đấu bóng rổ thì nàng đã nói với Trịnh Phi là phải hung hăng hạ nhục Bùi Đông Lai, kết quả Trịnh Phi chẳng những không có làm được, ngược lại Trịnh Phi còn bị Bùi Đông Lai làm cho xấu mặt, hiện giờ ngay cả một câu giải thích mà Trịnh Phi cũng không có nói ra, nàng có thể không nóng giận sao?
- Mỹ Mỹ, người là sắt, cơm là thép, dù sao thì cũng cần phải ăn.
Trong lòng Trịnh Phi cũng rất khó chịu nhưng mà trước mặt Cố Mỹ Mỹ hắn cũng không tỏ ra vẻ tức giận, bởi vì chiều nay hắn biểu diễn qua vô cùng mất mặt. quan trong hơn là Cố Mỹ Mỹ cùng với những cô gái mà hắn chơi đùa trước đây hoàn toàn khác nhau. Phụ thân của Cố Mỹ Mỹ là một cán bộ thì không nói, ông ta còn là một thanh thủ.
Hơn nữa căn cứ vào lời nói của phụ thân Trịnh Phi thì việc phụ thân Cố Mỹ Mỹ được thăng chức lên làm phó phòng là chuyện ván đã đóng thuyền rồi. Kể từ đó, Trịnh Phi sẽ không cư xử với Cố Mỹ Mỹ như những bạn gái trước.
- Vậy anh ăn đi!
Nghe được Trịnh Phi trả lời thì Cố Mỹ Mỹ lập tức nổi giận, đứng dậy cầm lấy túi xách, liền muốn bỏ đi.
- Mỹ Mỹ!
Trịnh Phi thấy thế thì giữ chặt lấy tay của Cố My Mỹ nói:
- Em yên tâm đi, chuyện này sẽ không dễ dàng kết thúc như vậy đâu, anh sẽ cho tên tiểu tạp chủng Bùi Đông Lai kia một bài học.
Cố Mỹ Mỹ nghe vậy thì liền dừng bước, cũng không nói gì, đang đợi Trịnh Phi nói tiếp.
Trịnh Phi liếc mắt nhìn tên phục kia một cái, chờ sau khi tên phục vụ rời khỏi đây thì hắn giữ chặt lấy tay của Cố Mỹ Mỹ, lấy lòng nói:
- Mỹ Mỹ, anh thừa nhận là biểu hiện chiều này của anh…
- Em không muốn nghe điều này, em chỉ muốn biết anh sẽ đối phó với Bùi Đông Lai như thế nào ?
Cố Mỹ Mỹ tức giận cắt đứt lời nói của Trịnh Phi.
Bị Cố Mỹ Mỹ cắt ngang lời nói thì Trịnh Phi tức giận đến thiếu chút nữa hộc máu nhưng hắn cũng không có nổi giận đối với Cố Mỹ Mỹ, hận ý trong lòng của hắn đối với Bùi Đông Lai càng thêm đậm:
- Đối với học sinh như chúng ta mà nói, chơi bóng rổ hay cũng không có nghĩa gì, thành tích học tập mới ra quan trọng nhất. Tuy rằng, anh không biết vì sao trình độ chơi bóng rổ của Bùi Đông Lại đột nhiên lại tăng vọt lên như thế, nhưng mà thành tích học tập của hắn không thể nào nhảy vọt lên được ?
Cố Mỹ Mỹ hình như cũng biết những lời của Trịnh Phi đang nói là sự thật cho nên sắc mặt cũng hòa hoãn đi một ít.
- Bây giờ Bùi Đông Lai đã là con ghẻ của lớp các em, sở dĩ hắn có thể ở lại học trong lớp là bởi vì do các thầy cô giáo trong trường còn tin tưởng đối với hắn, chờ mong kỳ tích sẽ xuất hiện.
Trịnh Phi nói tới đây thì lại cười lạnh một tiếng :
- Nhưng mà, trong lần thi thử vừa rồi hắn chỉ đạt 280 điểm, điều này khiến cho những người hy vọng vào hắn lại một phen phải thất vọng.
- Nói điểm chính.
Cố Mỹ Mỹ nhíu mày nói.
- Mỹ Mỹ, anh cùng với lão sư Vương Hòng có quan hệ thì điều này em cũng biết, chồng của nàng là dựa vào ba của ta mới có thể thăng quan phát tài. Em nói nếu như anh gọi điện thoại cho Vương Hồng, nói Vương Hồng đề nghị nhà trường đem thứ rác rưởi như hắn quăng ra khỏi lớp hơn nữa lại còn tuyên bố vào lúc họp gia trưởng hội, em cảm thấy cảnh thấy đó sẽ cảnh tượng lúc đó sẽ như thế nào ?
Trịnh Phi nói xong thì vẻ mặt liền trở nên hưng phấn, dường như hắn không còn đợi được mà muốn xem một màn như vậy.
Bên tai vang lên lời nói của Trịnh Phi thì Cố Mỹ Mỹ không nhịn được mà nghĩ đến cảnh ấy, vẻ tức giận trên mặt liền biến mất mà thay vào đó là một vẻ mặt cao cao tại thượng:
- Coi như anh còn có đầu óc.
- Hắc hắc không phải anh có đầu óc mà là tên Bùi Đông Lai ấy không biết tự lượng sức mình thôi, nhà hắn không tiền không quyền, ông già của hắn chỉ còn một chân, ngoại trừ chơi bóng rổ hay ra thì hắn chỉ là một tên phế vậy, dựa vào cái gì mà đấu cùng chúng ta ?
Vẻ mặt Trịnh Phi khinh miệt nói:
- Hắn cần phải dùng nước tiểu để soi lại mặt của mình, xem chính bản thân mình là cái thứ đồ chơi gì?
- Đồ chơi cái gì ?
Reng…Reng
Trịnh Phi vừa mới nói xong thì cái điện thoại ở trên bàn khẽ rung lên.
Âm thanh xảy ra một cách đột ngột làm cho Trịnh Phi và Cố Mỹ Mỹ hơi ngẩn ra, tiếp đó Trịnh Phi theo bản năng liền cầm di động lên, thấy được một tin nhắn từ đám chó săn trong lớp gởi tới.
Mang theo vài phần tò mò, Trịnh Phi liền mở ra xem: Lão đại, mới vừa rồi ở trong nhà ăn Bùi Đông Lai đã nắm tay của Tần Đông Tuyết.
Ba.
Thấy nội dung tin nhắn thì đôi mắt của Trịnh Phi chợt phóng to ra, bàn tay run lên làm cho chiếc điện thoại rơi xuống dưới đất, vang lên một tiếng chói tai.
- Sao lại thế này?
Cố Mỹ Mỹ nhíu mày.
Mẹ nó, làm sao có thể được ?
Không, Trịnh Phi trợn tròn mắt, ở sâu trong nội tâm gào thét không dứt.
Mọi người vào vào đây tham gia dịch để truyện ra nhanh hơn nào
Quyển 1: Nhân họa đắc phúc, bước lên con đường cường giả.
Chương 15 : Bám vào quý nhân!
Dịch giả: Goncopius
Biên Dịch: Goncopius
Nguồn: 4vn.eu
Bởi vì giờ tự học còn chưa bắt đầu cho nên các học sinh đừng thành tốp ba tốp năm ở trong hành lang, tán gẫu một chút về tin tức thể dục hoặc là ngồi trong phòng đọc sách để làm bài, thỉnh thoảng có thể thấy được vài đôi tình lữ đang dựa sát vào nhau vừa nói vừa cười.
Lúc 7h20’, sau khi ăn xong thì Bùi Đông Lai cùng đám người Tần Đông Tuyết đi về phía Giáo Học Lâu.
Mặc dù Tần Đông Tuyết siêu việt hơn Bùi Đông Lai trở thành học sinh học sinh xuất sắc nhất của toàn khối 12 nhưng mà nàng lại không có chút nào lơi lỏng ngược lại nàng lại chịu khó học tập hơn đám học sinh kia, trước đây nàng chỉ dùng 30 để ăn cơm, thời gian còn lại nàng đều để đọc sách.
Đối với ngày hôm nay mà nói, hiểu nhiên là một trường hợp ngoại lệ.
Bất quá Tần Đông Tuyết cũng không thèm để ý đến chuyện đó, nàng cũng không có nóng lòng đi tới phòng học mà là cùng đi bên cạnh Bùi Đông Lai nghe đám người Tào Băng trò chuyện.
Một cơn gió thổi qua làm bay vài sợi tóc trên trán của Tần Đông Tuyết, nàng không nhịn được mà ngó sang Bùi Đông Lai một cái thì thấy Bùi Đông Lai có vẻ hơi nhíu mày cũng không biết là hắn đang suy nghĩ cái gì nữa.
- Nghĩ gì thế?
Có lẽ hành động nắm tay buổi chiều của Bùi Đông Lai đã kéo mối quan hệ của hai người gần lị, vì thế nàng liền hỏi Bùi Đông Lai.
Bùi Đông Lai mỉm cười, vẫn là nụ cười như cũ :
- Đang nghĩ tới, trong vòng ba tháng sau phải làm cái gì để thành tích học tập vượt lên ?
Thông qua quan sát của Tần Đông Tuyết, nàng phát hiện hôm nay khi đi học thì Bùi Đông Lai một mực luôn nghe giảng, lại còn thường ghi chép, lúc này lại nghe Bùi Đông Lai nói như vậy thì hai mắt của nàng không khỏi tỏa sáng, trong lòng dường như hiện lên một tia cảm xúc khác thường.
- Như thế nào? Sợ anh một lần nữa sẽ đoạt lấy vị trí thứ nhất trong lớp à ?
Thấy Tần Đông Tuyết không nói lời nào thì Bùi Đông Lai liền trêu ghẹo nói.
- Mục tiêu của em chính là Trạng Nguyên của tỉnh.
Tần Đông Tuyết cố ý bĩu môi lại âm thầm quan sát phản ứng của Bùi Đông Lai.
Bùi Đông Lai nghe vậy thì đột nhiên trong lòng lại xuất hiện một ý niệm cổ quá, hắn nhịn không được liền nói:
- Nêu không hai ta hãy thử coi, là ai có thể đạt được Trạng Nguyên ?
- Anh được không ?
Trong lòng Tần Đông Tuyết liền kích động hình như nàng chờ ngày này đã rất lâu rồi, bất quá nàng lại làm ra một bộ dạng khinh thường, cố gắng khích tướng Bùi Đông Lai.
- Xem thường anh à?
Bùi Đông Lai tức giận nói:
- Như vậy nhé, nếu anh thắng thì em phải đáp ứng một điều kiện của anh, còn nếu em thắng thì anh sẽ đáp ứng một điều kiện của em, như thế nào dám chơi không ?
Điều kiện?
Tần Đông Tuyết liền ngẩn ra sau đó lại nhớ đến một số chuyện tình mà thiếu nhi không nên biết, khuôn mặt hơi đỏ lên cũng không có mở miệng.
Làm như đã nhận ra Tần Đông Tuyết có chút khác thường, Bùi Đông Lai lại có chút xấu hổ, cười nói:
- Không phải là chuyện ấy đâu nha, rất thuần khiết a!
- Anh mới không thuần khiết đâý.
Khuôn mặt Tần Đông Tuyết đỏ lên, nói lại một câu sau đó vì muốn che dấu đi sự xấu hổ cho nên nàng liền chạy nhanh về phía trước.
Nhìn bóng lưng của Tần Đông Tuyết thì nụ cười trên mặt Bùi Đông Lai dần dần biến mất, ánh mắt trở nên trong suốt, dùng một loại thanh âm mà chỉ một mình mới có thể nghe thấy:
- Tần Đông Tuyết, cảm ơn câu này của em, sau khi thi vào trường Đại Học rồi thì anh sẽ tiếp tục nói với em.
------------------------------------------
Ngay khi đám người Bùi Đông Lai đi vào Giáo Học Lâu thì Trịnh Phi đang ngồi trên chiếc Cayenne chạy vào sân trường.
Trong ôtô, biểu tình của Cố Mỹ Mỹ cũng không có phẫn nộ mà vẫn giống như lúc trước, vẫn ngồi ở phía trước thỉnh thoảng lại khinh thường nhìn vào đám học sinh ở bên ngoài.
Trên mặt Trịnh Phi cũng không tìm thấy được vẻ phẫn nộ nào.
Nguyên bản bởi vì hắn biết được chuyện Bùi Đông Lai nắm tay của Tần Đông Tuyết mà thiếu chút nữa phát điên nhưng mà sau khi nghe được kết quả của đám chó săn thì hắn mới biết được Bùi Đông Lai lấy Tần Đông Tuyết ra để làm bia đỡ đạn.
Tin tức này làm cho Trịnh Phi hơi thư thái một chút.
Đương nhiên cũng là thư thái một chút mà thôi, hắn và toàn bộ nam sinh trong trường đều giống nhau đều thầm mến Tần Đông Tuyết không phải chỉ một hai ngày, nằm mơ cũng muốn âu yếm nàng. Cho đến hôm nay, ngay cả cơ hội để nói chuyện với Tần Đông Tuyết thì hắn cũng không có mà mặc dù Bùi Đông Lai lại đem Tần Đông Tuyết ra làm bia đỡ đạn nhưng hắn cũng đã nắm tay của Tần Đông Tuyết a.
Vô cùng khó chịu, Trịnh Phi cũng không có chờ đợi mà trước tiên là hắn thực hiện kế hoạch trả thù.
Lúc trước khi đang ở trong quán ăn thì hắn đã gọi điện thoại cho Vương Hồng, nói cho Vương Hồng biết chỉ cần nàng đem Bùi Đông Lai cũng những tên công tử ăn chơi đuổi ra khỏi lớp thì hắn liền nói với cha hắn để cho chồng của Vương Hồng phụ trách cái kia, hơn nữa lại còn có thêm một khoản tiền.
Vương Hồng sau khi nghe được điện thoại của Trịnh Phi liền đáp ứng.
- Trịnh Phi, thừa dịp còn chưa đến giờ tự học thì anh hãy gọi điện thoại cho cha anh đi, để chắc chắn mà có thể yên tâm.
Sau khi xe dừng lại, Cố Mỹ Mỹ định xuống xe nhưng lại cảm thấy lo lắng vì vậy mới nói với Trịnh Phi.
Trịnh Phi cũng biết Cố Mỹ Mỹ nói có lý cho nên hắn liền lấy điện thoại ra gọi cho phụ thân của hắn.
- Xin lỗi quý khách, thuê bao quý khách vừa gọi …...
Nghe trong điện thoại truyền ra một tiếng “ Đô “ rồi sau đó lại truyền ra giọng nói của một vị tiểu thư nhưng mà thanh âm kia rơi vào tai của Trịnh Phi thì lại vô cùng khó chịu.
- Có chuyện gì vậy?
Cố Mỹ Mỹ thấy sắc mặt của Trịnh Phi có chút khó coi thì nhịn không được mà hỏi.
Trịnh Phi không dám nói phụ thân của hắn không bắt máy mà chỉ cười nói:
- Để anh gọi lại lần nữa xem sao.
Nói xong, Trịnh Phi lại bấm điện thoại.
Lúc này, trong điện thoại liền truyền ra giọng nói có chút bất mãn của phụ thân Trịnh Phi:
- Đêm nay không cần gọi điện thoại cho cha.
- Đô.. Đô..
Trịnh Phi còn chưa kịp mở miệng thì bên trong điện thoại lại truyền ra một âm thanh “ đô, đô “ , phụ thân của hắn đã cúp điện thoại.
- Cha của anh nói người đang có việc bận, chờ sau khi học xong thì lại gọi.
Vẻ mặt Trịnh Phi đau khổ nói một câu, sau đó lại cảm thấy có chút mất mặt vì thế liền nói:
- Mỹ Mỹ, em yên tâm đi, một trăm ngàn mà thôi đối với cha anh mà nói thì đó cũng là một con số nhỏ mà thôi.
Hình như Cố Mỹ Mỹ cũng biết gia cảnh của Trịnh Phi rất tốt cho nên cũng không nói gì.
Cùng lúc đó.
Trên đường cao tốc, bên trong mấy chiếc xe xa xỉ có rèm che đang đậu ở chỗ này, trong đó gồm có một chiếc Mercedes-Benz S600, một chiếc Audi A8.
- Trịnh Kim Sơn, hoặc là ngươi đem cái điện thoại rách nát kia đập đi, hoặc là ta rời khỏi đây ngay bây giờ.
Trong màn đêm, một gã nam nhân trung niên khí độ bất phàm thấy Trịnh Kim Sơn đang đem điện thoại cất vào thì vẻ mặt bực mình nói.
Mặc dù thân phận của Trịnh Kim Sơn là một phú hào có tiếng ở Trầm Thành nhưng đối mặt với lời nói của nam nhân kia thì Trịnh Kim Sơn cũng không tỏ ra bất mãn, hắn giống như một tên nô tài nhìn thấy ông chủ của mình, liền ra sức lấy lòng tươi cười:
- Ngũ gia, ta đã tắt điện thoại.
- Coi như ngươi biết điều.
Nam nhân cũng có chút không kiên nhẫn, liếc mắt nhìn Trịnh Kim Sơn một cái rồi nói:
- Trịnh Kim Sơn, lời cảnh cáo thì đã cũng đã nói với ngươi rồi. Hôm nay, ta sẽ đem ngươi đến gặp nhị ca của ta, tất cả mọi chuyện thì đều phải dựa vào bản lĩnh của ngươi. Nhưng mà, ta khuyên ngươi một câu tốt nhất là phải biết dừng đúng lúc, nếu không thì sẽ…..
- Đa tạ Ngũ gia nhắc nhở.
Trong lòng Trịnh Kim Sơn liền kích động nhưng trên mặt cũng không có biểu lộ ra, mà hắn vội cúi đầu khom lưng tạ ơn.
Nam nhân được Trịnh Kim Sơn gọi là Ngũ gia cũng không có nói gì nữa, mà là đem ánh mắt nhìn về phía trước đường cao tốc.
Mắt thấy nam nhân không có tức giận thì Trịnh Kim Sơn cũng nhẹ nhàng thở ra nhưng mà trong lòng hận không thể tát Trịnh Phi một tát.
Bởi vì.
Vừa rồi Trịnh Phi gọi đến hai lần thiếu chút nữa là cho Trịnh Kim Sơn mất đi một cái cơ hội quan trong ở trong đời.
Một cơ hội bám vào quý nhân.
Mọi người vào vào đây tham gia dịch để truyện ra nhanh hơn nào
Mọi người vào đây để đọc thêm 1 bộ Dị Giới nữa này