Chúng tôi quay lại lớp của thầy Walden. Tôi chẳng biết bằng cách nào, nhưng chúng tôi đã vào rồi, cái đầu tượng lao vù vù phía sau tôi suốt cả đoạn đường với vận tốc khiến cho nó phát ra tiếng rít kỳ quái như thể Cha Serra đang hét vậy. Cái đầu như thể đạn súng thần công lao với tất cả sức lực vào cánh cửa gỗ mà chúng tôi vừa mới đóng sầm lại sau lưng.
“Jesus Cristo,” Jesse lắp bắp khi cả hai hết cả hơi, dựa lưng vào cánh cửa như thể với sức lực của bọn tôi có thể cầm chân cô ta bên ngoài vậy – Heather, kẻ có thể đi xuyên tường nếu muốn ấy. “ ‘Tôi có thể tự lo cho bản thân,’ cô đã nói thế đấy. ‘Tôi chỉ cần loại cô ta đi cái đã,’ cô bảo tôi thế mà. Đúng quá nhỉ!”
Tôi cố gắng thở chậm lại, nghĩ xem làm gì tiếp. Tôi chưa từng thấy điều gì như thế. Chưa bao giờ. “Anh im đi,” tôi đáp.
“Tên chết rồi.” Jesse quay đầu lại nhìn tôi. Ngực anh ta thở gấp. “Cô có nhớ đấy là cái tên cô đã gọi tôi không? Nó làm tôi tổn thương, cô biết đấy bé cưng. Thực sự tổn thương.”
“Tôi đã bảo anh – ” Có thứ gì đó nặng nề đang lao vào cánh cửa. Tôi có thể cảm thấy nó đập vào cột sống. Chả cần phải là thiên tài cũng biết đấy là cái đầu của người sáng lập. “ – không được gọi tôi thế rồi cơ mà.”
“Tôi sẽ biết ơn lắm nếu cô đừng có những lời nhận xét miệt thị về – ”
“Nghe này,” tôi nói. “Cánh cửa này không chịu được mãi đâu.”
“Hẳn rồi,” anh ta đồng ý, khi cái đầu kim loại tìm cách phá xuyên qua cái chỗ trên cánh cửa đã bị làm cho yếu đi. “Tôi cho cô một gợi ý nhé?”
Tôi trợn mắt kinh hoàng nhìn cái đầu đang cố chui ra chui vào cánh cửa và nhìn tôi bằng cặp mắt đồng lạnh lẽo. Thật điên rồ nhưng tôi dám thề là nó đang cười vào mặt tôi.
“Được,” tôi nói.
“Chạy.”
Tôi chả mất thêm tí thời gian nào để làm theo lời anh ta. Tôi chạy về phía khung cửa sổ, không để ý đến những mảnh kính vỡ, tôi lao về phía đó. Chỉ mất vài giây để mở cửa sổ, nhưng thế cũng đủ cho Jesse, vẫn đang dùng hết sức bình sinh giữ cái vật đang bắt đầu phát ra tiếng động như một cơn bão khủng khiếp, nói: “Ui, nhanh lên nào.”
Tôi nhảy xuống bãi đỗ xe. Thật nực cười, nếu ở bên ngoài những bức tường gạch đồ sộ của Trường, chả ai dám nói rằng lại có một sự náo động siêu bất thường đang diễn ra bên trong. Bãi xa vẫn trống trải, vẫn yên tĩnh, chỉ trừ có những tiếng sóng biển nhịp nhàng, rì rào. Thật không ngờ là có những chuyện đang xảy ra ngay trước mũi mọi người thế mà họ lại chả biết gì… chả biết tí ti gì hết.
“Jesse!” tôi thì thào qua cửa sổ. “Ra đi!” Tôi không biết liệu Heather có chuyển cơn thịnh nộ với tôi sang một đối tượng khác hoàn toàn không liên quan hay không – hay là, nếu cô ta có làm thế, thì liệu Jesse có mánh nào của riêng mình giống như cách cô ta bẻ đầu bức tượng ấy hay không. Tất cả những gì tôi biết là chúng tôi thoát khỏi cơn điên loạn của cô ta sớm chừng nào tốt chừng ấy.
Này, phải nói ngay rằng tôi không phải một đứa hèn nhát đâu nhé. Không phải đâu. Nhưng tôi cũng đâu phải là con ngốc chứ. Nếu bạn nhận ra rằng bạn đang phải đương đầu với một kẻ mạnh hơn chính bản thân mình, thì tốt nhất là nên chuồn thôi.
Tuy nhiên, để mặc ai đó thì không tốt chút nào hết.
“Jesse!” Tôi gào lên qua cửa sổ.
“Tôi tưởng tôi bảo cô chạy rồi cơ mà,” một giọng cực kỳ khó chịu vang lên phía sau tôi.
Tôi há hốc miệng và quay lại. Jesse đang đứng đó, trên nền đường rải nhựa ở bãi để xe, mặt trăng phía sau lưng làm cho gương mặt anh ta chìm trong bóng tối.
“Ôi Chúa ơi.” Tim tôi đập nhanh đến nỗi tôi nghĩ nó vỡ tung mất thôi. Chưa bao giờ trong đời tôi lại sợ đến như thế. Chưa bao giờ.
Có lẽ đó là lý do khiến tôi làm cái điều sau đó: vươn ra nắm lấy thân áo phía trước của Jesse bằng cả hai tay. “Chúa ơi,” tôi lặp lại. “Jesse, anh không sao chứ?”
“Tất nhiên là tôi không sao rồi.” Anh ta có vẻ ngạc nhiên vì tôi còn hỏi thăm cơ đấy. Tôi đoán điều này có vẻ ngu ngốc. Heather thì làm gì được Jesse chứ? Cô ả có thể giết được anh ta đâu nào. “Cô có sao không?”
“Tôi á? Tôi ổn mà.” Tôi quay đầu lại nhìn cửa sổ tối thui của lớp thầy Walden. “Anh có nghĩ cô ta… biến rồi không?”
“Đi rồi,” Jesse đáp.
“Làm sao anh biết được?” Tôi bị sốc khi thấy toàn thân mình run dữ dội. “Làm sao anh biết cô ta sẽ không xông pha qua bức tường đó và bắt đầu nhổ tất cả cây ném về phía ta chứ?”
Jesse lắc đầu, tôi thấy anh ta mỉm cười. Bạn biết không, đối với một người chết trước khi người ta phát minh ra thuật chỉnh răng, thì hàm răng của anh ta quả thật là đẹp. Đẹp ngang ngửa với Bryce.
“Cô ta không làm thế đâu.”
“Làm sao anh biết được?”
“Bởi vì cô ta sẽ không làm thế. Cô ta không biết cô ta có khả năng. Cô ta là một ma mới đối với những điều đó, Susannah ạ. Cô ta còn chưa biết mình có thể làm được những gì đâu.”
Nếu điều đó là để làm cho tôi yên tâm, thì nó chả có tác dụng gì hết. Cái thực tế anh ta thừa nhận rằng cô ta có thể nhổ cả cây và ném về phía tôi – cô ta mạnh thế đấy – và rằng chỉ là cô ta còn thiếu kinh nghiệm, thế là đã quá đủ khiến tôi thôi run rẩy và buông hai ta nắm áo ra. Không phải tôi chưa từng nghĩ đến việc Heather có thể theo dõi tôi nếu cô ta muốn. Cô ta có thể lắm, như Jesse lén đi theo tôi đến Trường vậy. Nhưng vấn đề là, Jesse biết anh ta có thể. Anh ta làm ma lâu hơn Heather nhiều. Cô ta chỉ mới bắt đầu khám phá sức mạnh mới của mình mà thôi.
Đấy mới là điều đáng sợ nhất. Những việc này còn quá mới đối với cô ta… vậy mà cô ta đã mạnh đến thế rồi.
Tôi bắt đầu đi vòng quanh bãi xe như kẻ mất trí.
“Chúng ta phải làm một điều gì đó thôi,” tôi nói. “Chúng ta phải cảnh báo Cha Dominic – và Bryce nữa. Chúa ơi, chúng ta phải bảo Bryce ngày mai đừng đi học. Cô ta sẽ giết anh ấy. Cô ta sẽ giết anh ấy ngay cái giây phút anh ấy đặt chân vào trường.”
“Susannah,” Jesse nói.
“Tôi nghĩ ta có thể gọi cho anh ta. 1h sáng rồi, nhưng có thể gọi, và bảo anh ta – tôi cũng chẳng biết phải nói gì nữa. Ta có thể nói anh ta đang bị đe doạ đến tính mạng hay gì đó. Biết đâu lại có kết quả. Hay là – ta để lại một lời đe doạ vậy. Ờ, phải, như thế được đấy! Ta có thể gọi điện đến nhà anh ta và tôi có thể giả giọng, nói thế này này: ‘Ngày mai không được đi học, nếu không cậu sẽ phải chết.’ Biết đâu anh ta nghe lời. Biết đâu anh ta – ”
“Này Susannah,” Jesse lại gọi.
“Hay ta nhờ Cha Dom vậy! Ta có thể bảo Cha Dom gọi điện cho Bryce và bảo anh ta không được đến trường, rằng có một tai nạn gì đó, hay – ”
“Susannah.” Jesse bước đến trước mặt tôi khi tôi quay vòng lại quãng đường dài 1m rưỡi vừa rồi cứ đi đi lại lại trong mấy phút liền. Tôi đang đi thì sững người vì bất ngờ anh ta lại ở gần đến thế, mũi tôi gần như chạm vào chiếc cổ áo đang mở. Jesse nắm lấy hai cánh tay tôi thật nhanh để tôi trấn tĩnh lại.
Điều này chẳng hay tí nào. Ý tôi là, tôi biết một phút trước tôi có nắm lấy anh ta – à, không hẳn là anh ta mà là cái áo. Nhưng bình thường tôi đã không thích bị động chạm, mà nhất là lại bị bọn ma chạm vào nữa kìa. Tôi lại còn đặc biệt không thích bọn ma có đôi tay lớn, gân guốc và vững chãi như của Jesse chạm phải.
“Susannah,” anh ta nhắc lại trước khi tôi bảo anh ta bỏ đôi tay to lớn gân guốc ra. “Được rồi mà. Đó đâu phải lỗi tại cô. Cô không thể làm gì được đâu.”
Tôi gần như quên béng mất việc phải cáu với anh ta về chuyện đôi tay kia mới đúng. “Tôi không làm gì được ư? Anh có đùa không đấy? Lẽ ra tôi nên tống cổ đứa con gái đó xuống mồ của chính cô ta!”
“Không.” Jesse lắc đầu. “Cô ta có thể đã giết cô rồi.”
“Vớ vẩn! Tôi hoàn toàn có thể trấn được cô ta. Nếu cô ta không làm cái trò với cái đầu đá kia thì – ”
“Susannah.”
“Tôi nói thật đấy Jesse, tôi hoàn toàn có thể trấn áp được cô ta nếu cô ta không nổi điên lên như thế. Nếu tôi đợi cho cô ta dịu xuống rồi quay lại nơi đó, tôi có thể nói với cô ta – ”
“Không.” Anh ta buông hai cánh tay tôi ra, nhưng là để quàng tay qua vai tôi, bắt đầu kéo tôi ra khỏi trường, đi về hướng chiếc thùng chỗ tôi để xe đạp. “Đi thôi. Về nhà thôi.”
“Nhưng còn – ”
Cánh tay xiết vai tôi chặt hơn. “Không.”
“Jesse, anh không hiểu đâu. Đây là việc của tôi. Tôi phải – ”
“Đó cũng là việc của Cha Dominic nữa, không phải thế sao? Từ giờ cứ để ông ấy lo. Chẳng có lý do gì cô phải tự gánh lấy tất cả trách nhiệm nặng nề như thế cả.”
“Có đấy. Tôi là người đã làm mọi việc rối tung lên.”
“Cô dí súng vào đầu cô ta rồi bóp cò hả?”
“Dĩ nhiên là không rồi. Nhưng tôi đã khiến cho cô ta điên lên. Cha Dom thì không. Tôi không thể bảo Cha Dom dọn dẹp cái đống lộn xộn tự tôi bày ra được. Như thế không công bằng tí nào hết.”
“Cái điều hoàn toàn không công bằng,” Jesse kiên nhẫn (tôi đoán thế) nói, “là ở chỗ mọi người trông mong vào một cô bé con như cô đấu lại với một con quỷ từ địa ngục như – ”
“Cô ta không phải là con quỷ từ địa ngục. Cô ta chỉ cáu giận mà thôi. Cô ta cáu vì cái tên con trai cô ta nghĩ mình có thể tin tưởng vào hoá ra lại là – ”
“Susannah.” Jesse đột ngột dừng bước. Lý do duy nhất mà tôi không lảo đảo và ngã đập mặt xuống đất là vì anh ta vẫn còn giữ lấy đôi vai tôi.
Trong một phút – chỉ một phút thôi – tôi đã thực sự nghĩ rằng... ơ... tôi nghĩ rằng anh ấy sắp sửa hôn mình. Tôi chưa từng được hôn, nhưng có vẻ như tất cả điều kiện cần cho một nụ hôn đang bày ra trước mắt rồi: bạn biết không, đôi tay anh ấy đặt trên vai tôi, rồi ánh trăng kia nữa, trái tim hai đứa đập dồn dập – oh, mà cả hai lại còn vừa mới thoát khỏi tay một con ma đang điên tiết trong đường tơ kẽ tóc nữa chứ.
Dĩ nhiên là tôi chẳng biết nụ hôn đầu tiên lại với một người đã chết thì cảm giác thế nào, nhưng mà này, ăn mày thì đâu đòi được xôi gấc, mà nói bạn hay nhé, Jesse còn đẹp trai hơn đứt tất cả lũ con trai tôi mới gặp. Chưa bao giờ tôi gặp một con ma đẹp đến như thế. Tôi nghĩ lúc anh ấy chết chắc chỉ 20 là cùng. Tôi băn khoăn vì sao anh ấy lại chết. Với ma thì chẳng bao giờ biết chắc, bởi vì linh hồn thường giữ nguyên hình dáng cơ thể trước khi chết. Như bố tôi chẳng hạn, giờ trông bố chẳng khác tí ti nào so với cái ngày bố đi chạy bộ vòng quanh công viên Prospect để rồi qua đời vào 10 năm về trước.
Tôi chỉ có thể đoán rằng Jesse bị người khác sát hại vì anh ấy trông hoàn toàn khoẻ mạnh. Cũng có thể anh ấy là nạn nhân của một trong những lỗ đạn ở tầng dưới. Thật hay là dượng Andy đã giữ nguyên chúng cho các thế hệ tương lai.
Và giờ đây con ma cực kỳ đẹp trai ấy trông như thể sắp hôn tôi vậy. Ơ, mà tôi ngăn anh ấy làm gì nhỉ?
Vì thế tôi hơi ngả đầu ra sau, ngước lên nhìn anh ấy, gần như để cho đôi môi được hoàn toàn thoải mái. Rồi lúc đó tôi trông thấy sự chú ý của anh ấy chẳng ở đâu đó gần với môi cả, mà thấp hơn nhiều. Cũng chẳng phải ở phần ức, vốn trước đó vẫn thở bình thường.
“Cô đang chảy máu kìa,” anh ấy nói.
Ơ, hỏng hết cả giây phút ấy rồi. Mắt tôi trố ra khi nghe câu nhận xét đó.
“Đâu có,” tôi nói ngay lập tức vì có thấy đau đớn gì đâu. Rồi tôi nhìn xuống. Có những giọt nhỏ màu gì đó đang rỏ xuống đất, dưới chân tôi. Chẳng thể biết chúng có màu gì vì tối quá. Dưới ánh trăng, chúng trông như màu đen. Cũng những giọt sẫm màu đó tôi kinh hoàng trông thấy trên áo của Jesse.
Nhưng chắc chắn là do tôi rồi. Tôi nhìn lại mình và thấy rằng tôi đã làm rách một trong những mạch máu nhỏ nhưng vẫn nghiêm trọng trên cổ tay tôi. Trước đó tôi tháo đôi găng tay ra và nhét vào túi khi nói chuyện với Heather, và rồi trong lúc nhanh chóng trốn khi cô ta đang điên tiết, tôi quên không đi lại găng tay. Có lẽ tôi ngã lăn trên đống thuỷ tinh vỡ ngổn ngang trên bậu cửa sổ lớp thầy Walden khi nhảy qua để thoát thân. Điều này chứng minh cho giả thuyết của tôi rằng luôn luôn vào đúng cái lúc chạy trốn thì thế nào cũng gặp rắc rối.
“Ôi,” tôi nói, nhìn máu đang chảy. Tôi chẳng biết phải nói gì ngoài: “Thật chẳng ra sao cả. Xin lỗi vì làm bẩn cái áo của anh.”
“Có gì đâu.” Jesse đưa tay vào trong túi chiếc quần vừa vặn sẫm màu và lấy ra một thứ trắng trẻo và mềm mại, quấn quanh cổ tay tôi vài vòng rồi buộc garô lại, chỉ không buộc chặt bằng thôi. Anh ấy chẳng nói gì, chỉ tập trung vào việc đang làm. Phải nói rằng đấy là lần đầu tiên một con ma từng băng bó cho tôi. Không hay ho bằng một nụ hôn, nhưng cũng không đến nỗi chán òm.
“Được rồi,” anh ấy nói khi buộc xong. “Còn đau không?”
“Không,” tôi nói, vì có đau đâu chứ. Kinh nghiệm cho thấy phải mấy tiếng sau mới bắt đầu đau cơ. Tôi hắng giọng. “Cảm ơn anh.”
“Có gì đâu,” anh ấy nói.
“Có đấy,” tôi đáp. Thật ngớ ngẩn, tự nhiên lại thấy muốn khóc cơ chứ. Mà tôi chưa bao giờ khóc cả. “Thật mà. Cảm ơn. Cảm ơn đã đến giúp tôi. Anh không cần phải thế. Ý tôi muốn nói là, tôi rất mừng là anh đã đến. Và… ờ… cảm ơn nhiều. Vậy thôi.”
Trông anh chàng có vẻ bối rối. Tôi đoán việc đó cũng là lẽ tự nhiên thôi, cái việc tôi lại mít ướt thế trước anh ấy như vừa rồi. Nhưng tôi không đừng được. Tôi muốn nói là, tôi vẫn không thể tin vào chuyện đó. Chưa một con ma nào lại tốt với tôi đến thế. Oh, bố tôi cũng đã thử rồi. Nhưng mà bạn chả dám bảo bố là người có thể tin tưởng được đâu nhé. Tôi chả bao giờ tin bố thực sự, nhất là khi gặp khủng hoảng.
Nhưng còn Jesse. Jesse đã đến vì tôi. Mà tôi chưa bao giờ yêu cầu cả. Thực ra, tôi từng khá khó chịu với anh ấy nữa kìa.
“Không có gì,” anh ấy nói. Và thêm: “Về nhà thôi.”
Chỉ trừ cái điều là ngôi nhà bọn tôi ở cùng đối với tôi thì chưa thực sự là một tổ ấm. Làm thế nào được chứ? Tôi mới sống ở đó được có mấy ngày thôi mà.
Và, dĩ nhiên, anh ấy lẽ ra không nên sống ở đó nữa. Dù sao đi nữa, có là ma hay không, thì anh ấy cũng vừa mới cứu mạng tôi. Chẳng thể phủ nhận điều đó. Mà có thể anh ấy làm thế để nịnh nọt, để tôi không đá anh ấy ra khỏi nhà vĩnh viễn nữa.
Nhưng cho dù có làm thế vì lý do gì đi nữa, vừa rồi anh ấy cũng khá tốt bụng. Chưa có ai tự nguyện giúp đỡ tôi cả - cái chính là vì, dĩ nhiên chả ai biết là tôi cần giúp đỡ cả. Ngay cả Gina đi nữa, người có nghe Bà Zara lần đầu tiên tuyên bố rằng tôi là cầu nối của hồn ma, cũng chẳng bao giờ hiểu tại sao tôi luôn đi học mà mắt cứ đờ ra, hay là tôi đi đâu mỗi khi trốn học – mà tôi thì trốn quá thường xuyên. Mà tôi thì không thể giải thích rõ ràng được. Không phải tôi sợ Gina sẽ nghĩ tôi bị điên hay sao đó, mà là cô ấy có thể sẽ tiết lộ cho người khác - bạn chẳng thể nào giữ những bí mật những chuyện kiểu như thế này được đâu, trừ phi chuyện đó xảy ra với chính bản thân bạn - rồi cái người khác đó sẽ tiết lộ cho một người khác nữa, cuối cùng thì, biết đâu đấy, sẽ có người nào đó nói cho mẹ tôi thì sao.
Và rồi mẹ sẽ phát hoảng lên cho xem. Nói chung thì các bà mẹ thường thế, mà mẹ tôi thì đâu phải ngoại lệ. Mẹ đã tống tôi vào phòng điều trị tâm lý, cái chỗ mà tôi bị bắt ép phải ngồi xuống, rồi tha hồ sáng chế ra những lời nói dối nghe có vẻ thuyết phục cho cái hành vi chống lại xã hội ấy. Tôi chẳng muốn phải tốn thời gian ở bệnh viện tâm thần, nơi mà chắc chắn là tôi sẽ phải ở đến mãn đời nếu lỡ mẹ tôi có phát hiện ra sự thật.
Thế nên, ờ, tôi thật may mắn có Jesse đi cùng, cho dù anh ấy có hơi làm cho tôi lo lắng tí chút. Sau thất bại thảm hại ở Trường, anh ấy cùng tôi đi bộ về, ga lăng quá nhỉ. Thậm chí anh ấy còn đòi dắt cái xe đạp nữa chứ, vì thấy tôi bị thương mà. Tôi dám nghĩ là, nếu lỡ có ai đó trong số những dãy nhà chúng tôi đang đi qua mà thò đầu ra cửa sổ thì chắc chắn họ sẽ nghĩ là mắt mũi họ đang đánh lừa chính họ mất: họ sẽ trông thấy tôi lê bước cùng với cái xe đạp tự động lăn bên cạnh - chỉ có điều là tay tôi không hề chạm vào nó.
Thật hay là những người ở West Coast này đi ngủ rõ sớm.
Trên đường về, tôi cứ nghĩ mãi về sai lầm trong vụ thương lượng với Heather. Tôi có làm rùm beng lên đâu - rùm beng thế là đã đủ lắm rồi; tôi đâu có muốn phá vỡ kỷ lục hay gì đó. Nhưng tôi chỉ nghĩ được có mỗi thế. Chưa bao giờ trong suốt những năm liên lạc với người chết mà tôi lại gặp phải một linh hồn tàn ác, điên loạn đến thế. Thật sự tôi không biết phải xử lý thế nào. Và tôi biết tôi phải tìm ra cách giải quyết thật nhanh; tôi chỉ còn có vài giờ nữa thôi trước khi ngày mới lại bắt đầu và trước khi Bryce đi thẳng đến cái bẫy chết người dành cho chính anh ta.
Tôi không rõ liệu Jesse có biết tại sao tôi lại im lặng thế không, hay liệu có phải anh ấy đang nghĩ đến Heather không. Tôi chỉ biết có mỗi một điều là tự nhiên anh ấy phá vỡ sự im lặng và nói: " 'Thiên đàng không có cơn giận nào như tình yêu đổi ra thù hận, địa ngục cũng không có cơn cuồng nộ nào bằng đàn bà bị coi khinh.' "
Tôi liếc anh ấy. "Anh đang phát biểu từ kinh nghiệm của chính bản thân đấy hả?"
Dưới ánh trăng tôi thấy anh ấy hơi mỉm cười. "Thực ra," anh nói, "Tôi đang dẫn lời của William Congreve."
"Ờ." Tôi cũng đã biết điều đó rồi. "Nhưng anh biết không, đôi khi người đàn bà bị coi khinh có đủ lý do để nổi giận chứ."
"Cô đang phát biểu từ kinh nghiệm bản thân đấy hả?" Anh ấy hỏi.
Tôi đáp cụt lủn. "Không hẳn." Một tên con trai phải thích bạn trước khi hắn khinh rẻ bạn chứ. Nhưng tôi không nói to. Không đời nào tôi lại nói hẳn ra cái câu đó hết. Ý tôi muốn nói là, không phải vì tôi quan tâm đến chuyện Jesse nghĩ gì về tôi đâu nhá. Sao tôi lại phải quan tâm chuyện một tên cao bồi đã chết nghĩ gì về tôi chứ?
Nhưng tôi sẽ không thú nhận với anh ấy là tôi chưa từng có bạn trai. Bạn cũng sẽ chả dám đi khắp nơi rêu rao chuyện đó với những anh chàng cực hấp dẫn đâu, ngay cả khi họ đã chết ngoẻo rồi.
"Nhưng ta đâu có biết chuyện xảy ra giữa Heather và Bryce - cũng không hẳn vậy. Ý tôi là, cô ta có thể có quyền giận giữ lắm chứ."
"Đối với anh ta thì chắc là có," Jesse đáp, cho dù anh ấy có vẻ miễn cưỡng chấp nhận điều đó. "Nhưng không phải với cô. Cô ta không có quyền gì làm tổn thương cô hết."
Anh ấy có vẻ thực sự giận dữ đến nỗi tôi nghĩ chắc mình nên lái sang chuyện khác thôi. Ý tôi là, tôi biết nên tức giận về chuyện Heather cố giết mình, nhưng bạn biết đấy, tôi gần như quen với việc phải đối mặt với những kẻ điên loạn rồi. Ờ thì, không điên loạn cỡ Heather, nhưng bạn hiểu ý tôi mà. Và tôi cũng học được một bài học nữa, đó là, bạn không thể một mình xử lý chuyện này được đâu. Đúng là cô ta cố giết tôi, nhưng tôi không chắc cô ta có biết nhiều hơn tôi biết không. Ai mà biết cô ta có bố mẹ kiểu gì chứ? Có khi họ giết bất cứ kẻ nào dám làm cho họ điên lên cũng nên...
Mặc dù, sau khi thấy chiếc vòng ngọc trai thêm-từng-hạt, tôi có hơi nghi ngờ điều đó.
Nghĩ đến giết chóc làm cho tôi băn khoăn điều gì khiến Jesse nóng gáy về chuyện này đến thế. Rồi tôi nhận ra rằng có thể anh ấy bị mưu sát. Hoặc là thế, hoặc là anh ấy tự sát. Nhưng tôi không nghĩ rằng anh ấy là loại người lại đi tự sát bao giờ. Tôi đoán anh ấy có thể bị chết vì một chứng bệnh mãn tính nào đó…
Có thể tôi không được tế nhị cho lắm – mà chả có ai đổ lỗi cho tôi vì tế nhị quá cả – nhưng tôi cứ đi tiếp và chỉ đến khi cả hai bước lên con đường rải sỏi dài tít tắp để về nhà, tôi mới dám hỏi: “Này. Thế sao anh lại chết?”
Jesse không trả lời ngay. Có lẽ tôi đã xúc phạm đến anh ấy. Bọn ma nói chung không khoái nói về chuyện chúng chết cho lắm, tôi để ý thấy thế. Đôi khi chúng còn chả nhớ nữa cơ. Những người chết vì tai nạn ôtô chẳng bao giờ biết tại chuyện gì xảy ra với chính họ nữa kìa. Thế nên tôi luôn luôn trông thấy họ loanh quanh tìm những người ở cùng xe với mình. Tôi đành phải đến nói cho họ chuyện gì đã xảy ra, rồi thì cố tìm giúp họ những người đó. Nói cho bạn hay, điều này thật chả dễ dàng gì đâu. Tôi phải đi cả một quãng dài đến chỗ cảnh sát đang giữ biên bản của vụ tai nạn, giả vờ là đang viết báo cáo cho trường hay gì gì đó, rồi ghi lại tên của các nạn nhân, lần theo xem chuyện gì xảy ra với họ.
Nói thật, nhiều khi tôi nghĩ công việc này chẳng bao giờ có hồi kết.
Dù sao đi nữa, Jesse im lặng rất lâu, và tôi biết anh ấy sẽ không kể cho tôi đâu. Anh ấy đang nhìn thẳng về phía trước về phía ngôi nhà – ngôi nhà nơi anh ấy đã chết, ngôi nhà anh ấy sẽ còn ở đó cho đến khi... cho đến khi anh ấy tìm ra được điều gì còn đang níu kéo anh ở lại cái thế giới này.
Trăng giờ đã lên cao rồi, và tôi có thể trông rõ gương mặt Jesse như ban ngày vậy. Trông anh ấy chẳng khác cho lắm. Miệng mím lại như thường thế. Dưới cặp lông mày đen óng, đôi mắt với hàng mi dày trông như một tấm gương – nghĩa là tôi thấy bóng mình phản chiếu trong đôi mắt ấy, nhưng chẳng biết được anh ấy đang nghĩ gì hết.
“Ừm,” tôi nói. “Thôi, bỏ đi. Nếu anh không muốn nói thì thôi – ”
“Không,” anh ấy nói. “Không sao.”
“Tôi chỉ hơi tò mò, vậy thôi,” tôi đáp. “Nhưng nếu chuyện này riêng tư quá...”
“Chẳng riêng tư lắm đâu.” Lúc đó chúng tôi về đến nhà. Anh ấy dắt xe vào chỗ cũ và dựa nó vào tường. Anh ấy nói, chìm trong bóng tối: “Cô cũng biết nơi này chẳng phải lúc nào cũng là một ngôi nhà ấm cúng còn gì.”
Tôi đáp: “Ơ, thế à?” Cứ như thể lần đầu tiên tôi nghe thấy điều đó vậy.
“Đúng vậy. Nó từng là một cái nhà trọ. Hừm, cái quán ăn thì đúng hơn.”
Tôi hớn hở hỏi: “Và anh từng trọ ở đây hả?”
“Phải.” Anh ấy bước ra khỏi bóng tối, nhưng không nhìn tôi khi nói. Anh ấy đang nhìn ra phía biển.
“Sao nữa...” Tôi cố gắng gợi chuyện. “Có chuyện xảy ra khi anh đang ở đây à?”
“Phải.” Anh ấy nhìn tôi. Anh ấy nhìn tôi lâu thật lâu. Rồi đáp: “Nhưng chuyện này thì dài, mà cô thì mệt lắm rồi. Đi ngủ đi. Sáng mai chúng ta sẽ quyết định nên xử lý chuyện Heather như thế nào.”
Cứ nói chẳng công bằng nữa đi!
“Chờ đã,” tôi nói. “Nếu anh chưa kể xong thì tôi không đi đâu hết.”
Anh ấy lắc đầu. “Không. Muộn lắm rồi. Lần khác tôi sẽ kể.”
“Giời ạ!” Tôi nói như thể đứa trẻ con bị mẹ bắt đi ngủ sớm vậy, nhưng mặc kệ. Tôi đang cáu đây. “Anh không thể cứ bắt đầu rồi lại không kể nốt thế được. Anh phải – ”
Jesse đang cười tôi.
“Đi ngủ đi Susannah,” anh ấy nói, tiến đến đẩy nhẹ tôi về phía ngưỡng cửa. “Tối nay cô sợ thế là đủ lắm rồi.”
“Nhưng anh – ”
“Lúc khác,” anh ấy nói. Anh liếc về phía hiên nhà như ra hiệu, rồi tôi đang đứng trên bậc thấp nhất, ngoái lại và thấy anh ấy đang cười mình.
“Anh hứa không?” Tôi thấy hàm răng trắng lấp lánh dưới ánh trăng.
“Tôi hứa. Ngủ ngon nhé, bé yêu.”
“Đã bảo rồi,” tôi lầm bầm, dậm thình thình lên bậc, “đừng có gọi thế cơ mà.”
Lúc đó đã gần 3 giờ, và tôi thì chỉ giận được mỗi một tí. Tôi vẫn đang chỉnh giờ ở New York, nhớ không, muộn hơn 3 tiếng. Tôi ngủ đủ 8 tiếng mà dậy đi học đúng giờ còn khó khăn nữa là. Giờ chỉ ngủ được có 4 tiếng thì thế nào đây?
Tôi lẻn vào nhà khẽ khàng hết sức. Thật may, ngoài con chó ra thì mọi người đều ngủ say như chết. Con chó ngẩng lên khỏi cái trường kỷ đang nằm và vẫy vẫy đuôi khi thấy tôi. Một loại chó giữ nhà đây mà. Mà mẹ thì không thích nó ngủ trên cái trường kỷ màu trắng của mẹ. Nhưng tôi không gây thù chuốc oán với con Max bằng cách xuỳ nó đi đâu nhé. Nếu cho nó nằm đấy thì nó không báo động cho cả nhà biết khi tôi trốn ra ngoài, thế cũng đáng chứ bộ.
Tôi lần mò lên cầu thang, cứ nghĩ mãi xem phải làm gì với Heather. Chắc là tôi phải dậy sớm, gọi điện đến trường bảo Cha Dom gặp Bryce ngay khi anh ta đến trường và bảo anh ta về nhà. Tôi quyết định rồi, ngay cả khi chúng tôi phải sử dụng đến bọn chấy đi nữa, tôi cũng sẽ không phản đối gì hết. Vấn đề ở đây là, về lâu dài phải giữ cho Heather tránh xa khỏi mục tiêu của cô ta.
Dù sao cái ý nghĩ dậy sớm để làm một việc gì đó – kể cả có đi cứu cánh cho cuộc hẹn vào ngày thứ 7 của tôi đi chăng nữa – cũng không gây được hứng thú cho lắm. Giờ đây khi sự hào hứng đã đi qua tôi mới nhận ra mình mệt đến thế nào. Tôi lê lết vào phòng tắm thay bộ đồ ngủ – này, dám chắc là Jesse không theo dõi tôi, nhưng anh ấy vẫn chưa kể cho tôi vì sao anh ấy lại chết, thế nên tôi chả có cơ hội nào. Có thể anh ấy bị treo cổ, bạn biết đấy, vì tội dám ủng hộ nô lệ da đen chẳng hạn, cái tội mà chắc là chuyện thường ngày ở huyện khoảng 150 năm trước.
Đến khi thay băng cho vết cắt trên cổ tay tôi mới nhìn thấy rõ cái vật anh ta quấn vào cổ tay mình.
Đó là một chiếc khăn tay. Ngày xưa ai cũng có một cái theo người vì thời đó làm gì có khăn giấy. Mà người ta cũng lắm chuyện, lại còn phải thêu những chữ cái đầu của tên mình để khỏi nhầm với khăn của người khác lúc giặt giũ nữa chứ.
Chỉ có mỗi cái khăn của Jesse là không thêu những chữ cái đầu của tên anh ta, tôi nhận ra điều đó khi cố giặt cái khăn, càng sạch càng tốt để không còn vết máu của tôi nữa. Đó là chiếc khăn bằng vải lanh hình vuông, trắng trẻo – ừm, giờ thì hơi có màu hồng rồi – được viền trắng thanh thoát. Hơi ẻo lả đối với con trai. Tôi sẽ hơi bị nghi ngờ về giới tính của Jesse một tí nếu như không nhìn thấy những chữ cái viết tắt được thêu ở góc khăn. Đường chỉ nhỏ xíu, chỉ trắng trên nền vải trắng, nhưng những chữ cái thì lại to đùng, dạng hoa văn uốn lượn: MDS. Đúng vậy đấy. MDS. Chẳng có một chữ J nào hết.
Quái lạ. Thật quái lạ.
Tôi treo cái khăn cho khô. Chẳng phải lo bị ai trông thấy. Trước hết, chả ai ngoài tôi dùng cái phòng tắm này cả, hơn nữa, rồi sẽ không ai trông thấy nó như họ thấy Jesse đâu. Mai nó sẽ lại về chỗ cũ thôi. Có lẽ tôi sẽ không trả mà không đòi một lời giải thích cho những chữ cái đó. MDS.
Mãi đến khi chìm vào giấc ngủ tôi mới nhận ra rằng MDS chắc chắn là một cô gái. Cái viền khăn đó còn lẫn vào đâu được chứ? Mà nét chữ lại còn văn hoa uốn lượn nữa. Phải chăng Jesse chẳng dính dáng gì đến vụ đấu súng nào như tôi đoán lúc đầu, mà là một vụ cãi vã yêu đương gì đó.
Chẳng biết tại sao cái ý nghĩ đó lại làm tôi khó chịu kinh khủng, nhưng mà đúng là thế đấy. Nó làm cho tôi thao thức trong 3 phút liền. Rồi tôi cuộn người lại, cảm thấy nhớ chiếc giường cũ của mình ghê gớm, chìm vào giấc ngủ.
Dĩ nhiên, ý định của tôi là sẽ dậy sớm gọi điện cho Cha Dominic cảnh báo cho ông biết về Heather. Nhưng những ý định thì cũng chỉ tốt ngang ngửa với người có ý định thôi, mà tôi thấy mình đúng là kẻ vô dụng vì tôi còn ngủ tít đến khi mẹ lay tôi dậy, lúc đó đã 7 rưỡi rồi, mọi người sẽ đến trường mà bỏ tôi ở lại.
Hay bọn họ đã nghĩ như thế đấy. Mọi người phải chờ lâu ơi là lâu khi Ngái Ngủ phát hiện ra anh ta để mất chìa khoá chiếc Rambler rồi, thế nên tôi còn có thể lết khỏi giường, mặc bộ quần áo vào - tôi biết mình mặc cái gì chứ. Tôi lò dò xuống cầu thang, cảm giác như có ai dùng cả một bao đựng đá đập vào đầu tôi mấy lần khi nghe Tiến Sỹ kể lể rằng xơ Ernestine đã cảnh cáo thằng nhóc nếu nó mà còn trốn thêm một tiết đầu giờ nào nữa thì đúp một năm luôn.
Lúc đó tôi mới nhớ ra là chìa khoá chiếc Rambler vẫn còn trong túi áo khoác da, tôi nhét vào đó đêm hôm qua. Tôi chuồn lên cầu thang, giả vờ tìm chìa khoá trên hành lang đầu cầu thang. Cũng có tiếng reo hò đấy, nhưng phần lớn là tiếng cằn nhằn, vì Ngái Ngủ thề là anh ta đã treo chúng trên cái móc trong nhà bếp rồi, mà chẳng hiểu làm thế nào chúng lại toạ ở hành lang cầu thang cơ chứ. Ngu Ngơ nói: "Biết đâu lại do con ma của Dave thì sao," và lườm sang Tiến Sỹ, thằng nhóc trông bối rối.
Rồi cả bọn chui vào xe và lái đi.
Tất nhiên là cả lũ đến muộn. Tiết đầu giờ ở Trường Truyền Giáo Junipero Serre bắt đầu sớm vào lúc 8 giờ. Bọn tôi đến nơi thì bị muộn mất 2 phút rồi. Tiết đầu giờ là thế này, người ta bắt học sinh đứng xếp hàng bên ngoài theo giới tính, con trai một bên, con gái một bên - cứ như thể bọn tôi là những đứa theo phái Quaker không bằng - trong khoảng 15 phút trước khi giờ học thực sự bắt đầu, để họ có thể điểm danh, đọc thông báo hay cái khỉ gì đó nữa. Dĩ nhiên khi bọn tôi đến thì tiết đầu giờ đã bắt đầu rồi. Tôi định chuồn ngay đến văn phòng của Cha Dominic, nhưng dĩ nhiên, chả có cơ nào cho tôi hết. Xơ Ernestine bắt gặp bọn tôi đi muộn, liếc cho mỗi đứa một cái nhìn ghê gớm cho đến khi đứng vào hàng. Tôi chả quan tâm xem xơ Ernestine viết cái gì về tôi vào trong sổ đen của bà ấy cho lắm, nhưng có thể thấy đến phòng hiệu trưởng là một việc bất khả thi, vì có những dải băng màu vàng chắn ngang mọi lối đi dẫn ra sân - và dĩ nhiên, còn có cả cảnh sát nữa.
Tôi đoán sự thể là thế này, tất cả các linh mục, các bà nữ tu và gì gì nữa, dậy để cầu kinh, cái việc mà họ gọi là lễ mass đầu tiên của buổi sáng ấy, họ đều đi ra ngoài và trông thấy bức tượng của người sáng lập nhà thờ bị mất đầu, cái bồn phun nước thì chả còn tí nước nào hết, cái ghế băng mà tôi ngồi thì bị lật ngược lại, cánh cửa lớp học của thầy Walden thì tan tác.
Tôi đoán, cũng dễ hiểu thôi, bọn họ phát hoảng lên và gọi cảnh sát. Những người mặc đồng phục bò khắp nơi lấy dấu vân tay và đo đạc linh tinh, ví dụ như cái đầu của Junipero Serra nằm cách cái thân bao xa, rồi nó phải bay với vận tốc là bao nhiêu để để lại những lỗ thủng trên cánh cửa bằng gỗ dày gần chục phân thế kia, đại loại là thế đấy. Tôi thấy một người đàn ông mặc áo gió xanh sẫm với những chữ cái PCSCVB - Phòng cảnh sát Carmel-ven-biển chắc? - đằng sau lưng đang nói chuyện với Cha Dominic, trông ông hết sức, hết sức mệt mỏi. Tôi không thể làm cho ông trông thấy mình, và chắc là phải đợi sau khi tiết đầu giờ kết thúc rồi mới lẻn đến xin lỗi ông được.
Vào tiết đầu giờ, xơ Ernestine, hiệu phó, nói với chúng tôi rằng những kẻ phá hoại của công đã gây ra sự việc này. Những kẻ phá hoại đã đột nhập vào phòng học của thầy Walden, reo rắc tàn phá khắp trường. Chúng tôi được thông báo rằng, cái điều may mắn là chiếc cốc rượu lễ và cái khay bằng vàng được dùng để đựng rượu trong lễ phước và cho chủ nhân đều không bị mất mà được đặt trên cái tủ nhỏ phía sau bàn thờ của nhà thờ. Những kẻ phá hoại đó đã dám vô lễ cắt đầu người sáng lập ngôi trường của chúng ta, nhưng vẫn không động đến những đồ có giá trị. Bà ấy cũng bảo rằng nếu có ai trong chúng tôi biết bất kỳ điều gì về chuyện bạo lực này thì phải báo cáo ngay lập tức. Và rằng nếu bọn tôi không tiện khai báo xưng danh thì có thể nặc danh vậy - Monsignor Constantine sẽ nghe những lời khai trong suốt buổi sáng.
Cứ làm như là! Này, Heather nổi cơn điên loạn không phải là do lỗi của tôi đâu nhá. Ờ thì, cũng không hoàn toàn thế. Nếu mà có ai phải đi nhận tội thì đó là cô ta chứ.
Khi tôi đứng trong hàng - đứng sau Cee Cee, cô nàng không thể nào giấu nổi niềm vui sướng trước sự việc này; bạn có thể đọc được hàng tít trong đầu cô nàng đấy: Cha Serra Bị Bọn Phá Hoại Chặt Mất Đầu - tôi nhóng cổ nhìn về phía bọn học năm cuối. Bryce có ở đó không nhỉ? Tôi chẳng thấy anh ta đâu. Có lẽ Cha Dom đã gặp anh ta rồi, và bảo anh ta về. Ông hẳn phải nhận ra rằng cái đống lộn xộn trong sân trường đó là do bọn ma chứ không phải do người sống gây ra, và đã hành động luôn. Tôi hi vọng, vì lợi ích của Bryce, rằng Cha Dom chưa phải dụng đến bọn chấy rận.
Thôi được rồi, tôi nhận, thì vì lợi ích của tôi vậy. Tôi thực sự muốn buổi hẹn của bọn tôi vào ngày thứ 7 được suôn sẻ mà không bị huỷ bởi lũ chấy rận. Thế có phải là một tội ác không nhỉ? Một đứa con gái đâu phải lúc nào cũng chỉ biết choảng nhau với bọn tâm thần quái đản. Cô ấy cũng phải cần có một tí xíu lãng mạn chứ nhỉ.
Nhưng dĩ nhiên, vào cái lúc tiết đầu giờ kết thúc, tôi cố gắng đi về phòng điểm danh và lủi nhanh đến văn phòng Cha Dom thì Xơ Ernestine tóm được tôi đúng vào lúc tôi chuẩn bị chui qua cái dải băng cảnh báo màu vàng, và nói: "Xin lỗi nhé, cô Simon. Có thể khi còn ở New York thì chuyện làm ngơ lời cảnh báo của cảnh sát là hoàn toàn bình thường, nhưng ở California này thì điều đó cực kỳ ngu ngốc đấy."
Tôi đứng thẳng lên. Tôi gần như xong việc rồi. Tôi nghĩ đến những điều hà khắc về xơ Ernestine, nhưng liệu lời mà nói cho lễ độ: "Ơ, con xin lỗi thưa xơ. Xơ thấy đấy, con chỉ cần đến văn phòng của Cha Dominic thôi mà."
"Cha Dominic," xơ Ernestine lạnh lùng đáp, "buổi sáng nay cực kỳ bận. Ông ấy phải nói chuyện với cảnh sát về sự việc không may đêm qua. Sớm nhất thì phải sau bữa trưa ông ấy mới rỗi."
"Xơ nghe con nói này," tôi đáp. "Cha Dominic bảo con sáng nay đến gặp ông. Con có, ừm, một vài giấy tờ từ trường cũ mà ông ấy cần xem xét. Con phải gửi chuyển phát FedEx từ New York, và giấy tờ đến nơi rồi, nên - "
Tôi nghĩ mình cũng nhanh trí phết, chuyện giấy tờ và chuyển phát FedEx ấy, nhưng xơ Ernestine giơ tay ra và nói: "Đưa cho ta, ta sẵn lòng chuyển cho Cha."
Bố khỉ!
"Ờ," tôi đáp, lùi lại. "Không sao ạ. Con nghĩ là con sẽ... sẽ gặp ông ấy sau bữa trưa vậy."
Xơ Ernestine ném cho tôi cái nhìn kiểu Aha-Ta-biết-tỏng-rồi-nhé, rồi chuyển sự chú ý sang một đứa nhóc vô tội khi lỡ mặc quần Levi's đến trường, vi phạm trắng trợn nội quy. Đứa nhóc van nài: "Nó là cái quần duy nhất còn sạch sẽ của con mà!" nhưng xơ Ernestine chả thèm bận tâm. Bà ta đứng đó - thật không may là chắn ngay con đường độc đạo để đến phòng hiệu trưởng - và ghi thằng nhóc vào sổ ngay tại trận.
Chả còn cách nào khác nên tôi đành về lớp. Ý tôi là, có gì để kể cho Cha Dominic mà ông ấy chưa biết cơ chứ? Tôi dám chắc ông biết chính Heather là kẻ đã làm loạn cả trường, và chính tôi là kẻ đã đập cửa sổ lớp của thầy Walden. Có lẽ ông cũng chẳng vui khi thấy tôi cho lắm, thế thì tôi bận tâm làm gì chứ nhỉ? Cái tôi cần làm bây giờ là không can thiệp vào việc của ông, tránh càng xa càng tốt.
Trừ chuyện... chuyện Heather thì thế nào bây giờ?
Tôi đoán rằng cô ta vẫn đang dưỡng sức sau cơn thịnh nộ ngút trời đêm qua. Chẳng thấy bóng dáng cô ta đâu khi tôi trên đường đến lớp của thầy Walden học tiết đầu, tốt thôi: điều đó có nghĩa là Cha D và tôi sẽ có thời gian vạch ra một kế hoạch nào đó trước khi cô ta lại điên lên.
Khi ngồi đó cố thuyết phục chính bản thân mình rằng mọi thứ rồi sẽ đâu vào đấy thôi, tôi không thể nào không thấy có lỗi với thầy Walden khốn khổ. Thầy ấy đang nói về chuyện cái cửa lớp bị tàn phá. Thầy cũng chẳng có vẻ bận tâm lắm đến cánh cửa sổ bị vỡ. Tất nhiên mọi người trong trường đang bàn tán xôn xao về chuyện xảy ra. Người ta bảo rằng đó là một trò chơi khăm, việc đứt đầu của Junipero Serra ấy. Một trò chơi khăm của bọn học sinh năm cuối. Cee Cee kể cho tôi, có năm, bọn năm cuối ấy còn nhét cả gối vào trong những quả lắc chuông nhà thờ, để khi chuông vang lên thì lại thành ra nghẹn. Tôi đoán là mọi người nghi có khi đây lại là một trò kiểu thế cũng nên.
Giá mà họ biết được sự thật. Chỗ ngồi của Heather, cạnh Kelly Prescott, vẫn còn trống một cách đáng ngại, trong khi tủ đồ của cô ta – giờ là của tôi rồi – vẫn không thể mở ra được, nhờ vào vệt lõm mà thân người cô ta đã tạo ra khi tôi đấm cô ta va vào đó.
Thật là hơi bị mỉa mai khi tôi ngồi đó nghĩ ra cái chuyện Kelly Prescott giơ tay lên, và thầy Walden gọi cô ta, như thể thầy ấy chẳng hề nghĩ chuyện Monsignor Constantine tuyên bố không có lễ truy điệu nào cho Heather là chuyện không công bằng tí nào.
Thầy Walden dựa người vào ghế, giơ cả hai chân lên bàn. Rồi thầy nói: “Đừng có nhìn tôi chứ. Tôi chỉ làm việc ở đây thôi mà.”
“Ừm,” Kelly nói, “thầy có thấy thế là không công bằng không ạ?” Cô ta quay lại về phía cả lớp, đôi mắt to chải mascara có vẻ hào hứng. “Heather Chambers học ở đây mười năm rồi. Thế mà việc bạn ấy không được tưởng niệm tại chính ngôi trường của mình thì thật không thể nào hiểu nổi. Và, nói thật là, em nghĩ cái chuyện xảy ra hôm qua chính là một dấu hiệu.”
Thầy Walden trông có vẻ muốn cười lắm. “Dấu hiệu ấy à, Kelly?”
“Vâng, đúng thế. Em tin rằng chuyện xảy ra ở đây đêm hôm qua – và ngay cả cái thanh xà trên lối đi suýt giết chết Bryce nữa – đều có liên quan đến nhau hết. Em không tin là bọn phá hoại đã làm hỏng bức tượng Cha Serra, mà chính là những thiên thần đã làm chuyện đó. Những thiên thần nổi giận vì Monsignor Constantine không cho phép cha mẹ Heather chôn cất bạn ấy ở đây.”
Điều này gây ra một làn sóng xôn xao trong lớp. Mọi người nhìn về phía chỗ ngồi trống của Heather đầy lo lắng. Thường ở trường tôi chẳng hay nói chuyện, nhưng việc này thì không thể che tai bỏ qua được rồi. Tôi nói: “Vậy ý cậu là cậu tin rằng có một thiên thần nào đó đã phá cái cửa sổ phía sau tôi đây, phải không hả Kelly?”
Kelly phải xoay hẳn người lại để nhìn tôi. “Ờ,” cô ta nói. “Có thể lắm chứ.”
“Được. Cậu cũng nghĩ rằng những thiên thần đã phá cửa lớp của thầy Walden, cắt đầu bức tượng, phá hoại cả cái sân chứ gì?”
Kelly vênh lên. “Đúng thế,” cô ta đáp. “Mình tin chắc. Những thiên thần nổi giận vì quyết định của Monsignor Constantine không cho phép chúng ta tổ chức lễ tưởng niệm Heather.”
Tôi lắc đầu. “Chuyện dấm dớ vớ vẩn,” tôi nói.
Kelly nhướn mày. “Cậu nói cái gì cơ?”
“Tôi bảo là chuyện dấm dớ vớ vẩn Kelly ạ. Tôi nghĩ cái giả thuyết của cậu chỉ là một mớ chuyện nhảm.”
Mặt Kelly chuyển sang một màu đỏ hết sức tức cười. Tôi nghĩ có thể cô nàng đang hối hận vì đã mời tôi đến bữa tiệc bể bơi. “Cậu đâu có biết đó có phải là thiên thần hay không,” cô ta nói một cách chua chát.
“Thế mà tôi lại biết đấy. Bởi vì trong tầm hiểu biết của tôi thì thiên thần đâu có chảy máu, vậy mà lại có đầy máu trên tấm thảm nơi này, chỗ cái tên phá hoại tự làm cho hắn bị thương khi đột nhập vào đây. Vì thế cảnh sát mới cắt một mẩu thảm mang đi chứ.”
Kelly không phải là đứa duy nhất há hốc miệng. Tất cả mọi người có vẻ sợ chết khiếp. Lẽ ra tôi không nên chỉ trỏ chuyện máu me – mà nhất lại là máu của chính tôi nữa chứ – nhưng mà này, tôi đâu có thể cứ để cho cô ta đi khắp chốn cùng quê rêu rao ba cái chuyện thiên thần thiên sứ gì đó. Thiên thần cơ đấy, chuyện khỉ gió ở đâu. Cô ta nghĩ chuyện này là gì thế không biết. Đường tới Thiên Đàng chắc?
“Được rồi,” thầy Walden nói. “Nhắc luôn, cả lớp, đến tiết hai rồi đấy. Susannah, thầy nói chuyện với em một lát được chứ?”
Cee Cee quay lại nhướn đôi lông mày trắng về phía tôi. “Cậu tiêu rồi, gà ạ,” cô nàng thì thào.
Nhưng cô nàng không hề biết những lời nói ấy lại chính xác đến thế nào đâu. Tất cả mọi người đều nhìn về phía dải băng quấn quanh cổ tay tôi, và bọn họ đều biết tôi lấy cái ý tưởng về máu me từ đâu mà ra.
Nhưng mà họ đâu có lý do gì để nghi ngờ tôi, phải không?
Tôi tiến đến phía bàn thầy Walden, cổ họng khô khốc. Thầy ấy sắp lật tẩy mi rồi, tôi thầm nghĩ, sợ cứng người. Mi bị bắt quả tang rồi nhé Simon.
Nhưng thầy Walden chả nói gì khác ngoài chuyện khen tôi biết sử dụng lời ghi chú trong bài luận về trận chiến ở Bladensburg mà thầy đã xem khi tôi nộp lên.
“Ừm,” tôi nói. “Có gì đâu thưa thầy.”
“Ừ, nhưng mà những lời ghi chú ở cuối trang thì – ” Thầy thở dài. “Thầy chẳng thấy ai viết được lời ghi chú một cách chính xác kể từ khi dạy ở lớp cho người lớn ở trường công cả. Em thật sự rất khá đấy.”
Tôi lí nhí nói lời cảm ơn. Tôi chả dám thừa nhận cái lý do tôi biết nhiều về trận chiến Bladensburg đến thế là vì tôi từng giúp một cựu chiến binh trong trận chiến đó, chỉ giúp con cháu của ông ta đi lấy một túi tiền mà ông ta đã chôn lâu lắc từ cái thời ấy. Cái điều làm cho con người ta không thanh thản mà sống... hay đúng hơn là thanh thản mà chết, lắm khi thật tức cười.
Tôi muốn nói với thầy Walden là nếu trong hoàn cảnh bình thường thì tôi sẽ rất thích được bàn luận với thầy về những trận đánh nổi tiếng của người Mỹ, nhưng tôi thực sự phải đi rồi – tôi sẽ đi xem xơ Ernestine có còn chắn lối đi đến văn phòng Cha Dom nữa không – thì thầy Walden làm tôi lạnh toát cả người chỉ bằng mấy từ thế này: “Kelly dựng lại chuyện về Heather Chambers như thế thật vớ vẩn Susannah ạ.”
Tôi cảnh giác nhìn thầy. “Ơ, sao lại thế ạ?”
“Ờ, thầy không biết là em đã biết điều này chưa, nhưng Heather là phó chủ tịch hội học sinh lớp 10, giờ bạn ấy không còn, mọi người đang thu thập các đề cử cho chức phó chủ tịch mới. Ờ, em có thể không tin, nhưng mà người ta đề nghị em đấy. Hiện tại em có mười hai đề cử.”
Mắt tôi chắc lồi cả ra mất thôi. Tôi quên béng luôn cả chuyện đi tìm Cha Dominic. “Mười hai ấy ạ?”
“Ờ, thầy biết, bất ngờ quá đúng không?”
Tôi không thể nào tin vào điều này. “Nhưng em mới đến học được có mỗi một ngày thôi mà!”
“À, thì em tạo được ấn tượng khá tốt. Chính tôi cũng đoán em chẳng gây thù chuốc oán với ai ngày hôm qua khi doạ bẻ gãy ngón tay Debbie Mancuso sau giờ học đâu. Đó không phải là đứa học sinh được các bạn yêu mến gì cho lắm.”
Tôi nhìn thầy chăm chăm. Thế là thầy Walden có nghe thấy lời đe doạ nho nhỏ của tôi rồi. Cái thực tế là thầy ấy không thẳng tay phạt cấm túc tôi khiến cho tôi dành cho thầy ấy một lòng biết ơn lớn hơn bất kì lòng biết ơn nào với các thầy cô giáo trước đây.
“Ờ, tôi nghĩ việc em đẩy Bryce Martinson khi khúc gỗ đó rơi xuống cũng đâu có gì tệ hại nhỉ,” thầy ấy thêm vào.
“Chà,” tôi nói. Có lẽ chả cần phải nói, ở trường cũ, tôi chưa bao giờ thắng trong bất kỳ cuộc thi thố nào. Thậm chí tôi cũng chả thèm tham gia vào đội cổ vũ hay chạy đua lấy chức nữ hoàng cựu học sinh gì hết. Ngoài cái thực tế rằng ở trường cũ của tôi, việc cổ vũ cổ viếc là hoàn toàn nhảm nhí phí thời gian, và rằng ở Brooklyn cũng không hẳn có tuyên dương danh hiệu nữ hoàng gì đó, tôi chưa bao giờ đạt được một cái gì cả. Và chưa ai – chưa một ai – từng đề cử tôi cho bất kì cái gì hết.
Tôi gần như choáng đến mức không còn tuân nổi theo bản năng là nói: “Cảm ơn, nhưng cho tôi xin kiếu” và chạy luôn.
“Ừm,” thay vào đó tôi lại nói, “phó chủ tịch học sinh lớp 10 thì phải làm những gì ạ?”
Thầy Walden nhún vai. “Cái chính là giúp đỡ chủ tịch quyết định xem nên làm gì với ngân quỹ của lớp. Cũng chẳng có gì nhiều nhặn, chỉ khoảng hơn ba ngàn đô một tí thôi. Kelly và Heather định dùng số tiền đó tổ chức một buổi khiêu vũ ở quán Carmel, nhưng mà – ”
“Ba ngàn đô?” Miệng tôi có lẽ đang há to lắm, nhưng mà tôi chả quan tâm.
“Ừ, thầy biết là cũng không nhiều – ”
“Và chúng em có thể tiêu thế nào tuỳ thích ạ?” Đầu óc tôi quay mòng mòng. “Ví dụ như, nếu bọn em thích tổ chức một bữa tiệc ngoài trời ở bãi biển thì cũng được phép ạ?”
Thầy Walden nhìn tôi tò mò.
“Chắc chắn rồi. Tuy vậy em phải được sự đồng ý của cả lớp. Tôi có cảm giác là sẽ có chuyện ì xèo từ ban giám hiệu về chuyện dùng tiền quỹ lớp để sửa lại bức tượng Cha Serra, nhưng – ”
Nhưng dù thầy Walden có định nói gì đi nữa, thầy ấy cũng chả bao giờ có thể nói nốt. Cee Cee chạy ù vào lớp, đôi mắt màu tía mở to đằng sau cặp kính đổi màu.
“Đi nhanh đi,” cô ấy hét lên. “Vừa có một tai nạn! Cha Dominic và Bryce Martinson – ”
Tôi quay ngoắt lại. “Cái gì?” Tôi hỏi hơi bị cụt lủn. “Họ làm sao?”
Sau đó tôi chạy nhanh đến mức xơ Mary Claire, huấn luyện viên đội tuyển điền kinh, có hỏi xem tôi có muốn vào đội không.
Nhưng Cee Cee đã sai toét ở cả 3 điểm. Cha Dominic không chết. Bryce cũng thế.
Và chuyện này hoàn toàn chả phải là tai nạn gì hết.
Khi mọi người biết chuyện, thì sự thật là đây: Bryce vào phòng hiệu trưởng làm gì đó – chả ai biết. Có lẽ là vì chuyện đi muộn, vì anh ta cũng bỏ tiết đầu giờ – nhưng không phải, bởi vì Cha Dom đã giữ anh ta lại. Bryce đang đứng đằng trước bàn làm việc của cô thư ký, bên dưới cây thánh giá to vĩ đại mà Adam từng bảo với tôi rằng nó nhỏ những giọt huyết lệ nếu có người con gái đồng trinh nào tốt nghiệp Trường Truyền Giáo (cô thư ký không có ở đó, trước đó cô ta đã đi pha cà phê cho cảnh sát, những người vẫn đang kiểm tra trong sân), thì cây thánh giá cao 1m80 đột ngột rơi xuống. Cha Dominic mở cửa phòng vừa kịp lúc trông thấy nó rơi xuống cái chỗ mà suýt chút nữa thì trúng đầu Bryce. Nhưng Cha Dominic đã kịp xô Bryce ra nên nó chỉ chạm vào xương đòn của Bryce mà thôi.
Thật không may, Cha Dominic lại bị cả cây thánh giá đè lên người. Ông ngã xuống sàn, dập gần hết xương sườn và gãy mất một chân.
Thầy Walden và một đống lố nhố các bà xơ cố xua chúng tôi về lớp thay vì cứ đứng đó cản trở lối đi, nhòm Cha Dom và Bryce được đưa ra từ phòng hiệu trưởng. Có vài đứa bỏ đi khi xơ Ernestine doạ cấm túc cả lũ, nhưng tôi thì không. Có phạt cấm túc tôi cũng mặc. Tôi cần phải biết chắc chắn là họ không làm sao. Xơ Ernestine nói cái gì đó độc địa về việc có lẽ cô Simon chưa được biết là cấm túc ở Trường Truyền Giáo thì kinh khủng thế nào. Tôi trấn an xơ Ernestine rằng nếu bà ta còn dám đem hình phạt thể xác ra để doạ thì tôi sẽ nói với mẹ, mẹ tôi là phát thanh viên đài truyền hình địa phương và sẽ đem theo máy quay đến đây cực nhanh, rồi sẽ chả ai còn dám lắm điều nữa đâu.
Xơ Ernestine im luôn.
Gần như ngay sau đó tôi thấy Tiến Sỹ nép sát vào mình. Tôi nhìn xuống và nói: “Em đang làm gì ở đây thế hả?” vì lẽ ra bọn trẻ con phải học ở bên trường bên kia chứ.
“Em muốn xem anh ấy có sao không.” Những nốt tàn nhang trên mặt Tiến Sỹ nổi rõ mồn một, thằng nhóc tái mét.
“Em sẽ gặp rắc rối đấy,” tôi cảnh cáo nó. Xơ Ernestine còn đang bận bịu ghi sổ những đứa khác.
“Em mặc kệ,” Tiến Sỹ đáp. “Em muốn xem.”
Tôi nhún vai. Tiến Sỹ đúng là một đứa trẻ kỳ lạ. Không phải vì nó chẳng giống mấy ông anh gì hết, nhưng cũng không phải vì tóc nó đỏ hoe.Tôi còn nhớ lời nhận xét châm chọc của Ngu Ngơ về chìa khoá xe ôtô và về “con ma của Dave”, băn khoăn liệu Tiến Sỹ biết được bao nhiêu về chuyện xảy ra gần đây ở trường.
Cuối cùng thì, sau một lúc mà lâu cứ như hàng tiếng, họ ra rồi. Bryce ra đầu tiên, nằm trên chiếc cáng rên rỉ, rất lấy làm tiếc phải nói, như một đứa con nít vậy. Tôi gãy xương và trật khớp cả đống rồi, tin tôi đi, đau lắm đấy, nhưng mà chả đến nỗi phải nằm đó mà rên thế đâu. Cứ khi nào bị thương tôi còn chẳng nhận ra nữa cơ. Như tối hôm qua chẳng hạn. Khi đau đớn lắm lắm thì tôi chỉ cười, tôi thấy thực sự nực cười vì sao lại có thể đau đến thế được cơ chứ.
Thôi được rồi, phải thừa nhận là tôi hơi bị ít thích Bryce đi nhiều khi thấy anh ta cư xử như trẻ con thế kia...
Nhất là khi tôi thấy Cha Dom khi Cha được người cứu thương đưa ra. Cha bị bất tỉnh, mái tóc bạc trắng rũ xuống buồn bã, một vết cắt nham nhở trên mí mắt phải được băng một phần. Sáng nay vội đến trường nên tôi chưa kịp ăn sáng, và phải nói rằng trông thấy Cha Dominic thế kia, mắt nhắm nghiền, cặp kính đi đâu mất, khiến cho tôi cảm thấy hơi chóng mặt muốn ói. Thực ra, tôi đã hơi chuếnh choáng và có khi còn ngã lăn đùng ra rồi nếu Tiến Sỹ không nắm lấy tay tôi và nói đầy tự tin: “Em hiểu. Cảnh máu me cũng khiến em phát ớn.”
Nhưng không phải cái cảnh đầu Cha Dom quấn băng trắng dính máu khiến cho tôi muốn ói. Đó là khi tôi nhận ra rằng tôi đã thất bại. Thất bại thảm hại. Chỉ là nhờ có một tí teo may mắn nên Heather mới không giết được hai người bọn họ. Chỉ là nhờ có Cha Dom nhanh trí nên cả cha và Bryce mới sống sót. Hoàn toàn không phải là nhờ tôi. Tôi hoàn toàn không làm được cái gì hết.
Bởi vì nếu đêm qua tôi xử lý mọi việc khá hơn thì chuyện này đã không xảy ra. Nó sẽ không bao giờ xảy ra.
Đó là lúc đó tôi nổi cáu lên. Tôi muốn nói là thực sự điên tiết ấy.
Đột nhiên tôi nhận ra mình phải làm gì. Tôi nhìn xuống Tiến Sỹ. “Ở trường có máy vi tính không? Cái nào kết nối Internet ấy?”
“Có chứ,” Tiến Sỹ nói, ngạc nhiên. “Trong thư viện. Sao thế ạ?”
Tôi buông tay thằng bé ra. “Không có gì đâu. Em về lớp đi.”
“Chị Suze – ”
“Nếu bất cứ ai mà không vào lớp trong vòng một phút nữa,” xơ Ernestine độc ác nói, “thì kẻ đó sẽ bị cấm túc vô thời hạn!”
Tiến Sỹ níu tay áo tôi.
“Có chuyện gì thế ạ?” nó tò mò hỏi. “Chị cần máy tính để làm gì?”
“Chả làm gì cả,” tôi đáp. Đằng sau cánh cửa sắt chạm trổ mở ra bãi đỗ xe, những người cứu thương đóng sầm cánh cửa xe cấp cứu trong đó có Cha Dom và Bryce. Một giây sau, họ quay xe đi với tiếng còi hú và ánh đèn nhấp nháy. “Chỉ là... chuyện đó em không hiểu đâu David ạ. Nó chẳng liên quan gì đến khoa học hết.”
Tiến Sỹ nói, chẳng mảy may cáu giận: “Em có thể hiểu được khối chuyện chả liên quan gì đến khoa học. Như âm nhạc chẳng hạn. Ở nhà em vẫn tự học chơi nhạc của Chopin bằng đàn điện tử đấy thôi. Đó có phải khoa học đâu nào. Thưởng thức âm nhạc cũng như thưởng thức nghệ thuật đều hoàn toàn thuộc về cảm xúc. Em có thể hiểu được cả âm nhạc và nghệ thuật. Thế nên, chị Suze à,” nó nói. “Chị có thể nói cho em biết mà. Nó có liên quan gì đến... chuyện chúng ta nói tối hôm nọ không?”
Tôi liếc xuống trố mắt ngạc nhiên. Nó nhún vai. “Đó là một kết luận theo logic thôi mà. Em đã xem xét sơ qua bức tượng – sơ qua bởi vì em không được đến gần như mong muốn, nhờ có dải băng bảo vệ hiện trường và đội tìm kiếm chứng cớ đấy ạ – và em không thể nhận ra được bất cứ dấu hiệu hay chỉ dẫn nào về việc làm sao cái đầu lại bị đứt ra. Chẳng có cách nào để cắt đồ đồng một cách gọn ghẽ thế kia nếu không sử dụng một loại máy hạng nặng nào đó, nhưng một cái máy nặng nề như thế thì sẽ không thể vừa với – ”
“Cậu Ackerman!” Xơ Ernestine nói như thể bà ta hoàn toàn nghiêm túc. “Cậu có muốn bị ghi sổ không hả?”
David trông có vẻ khó chịu. “Không,” nó đáp.
“Không cái gì?”
“Không, thưa xơ.” Nó quay lại nhìn tôi có vẻ hối lỗi. “Chắc là em phải đi rồi. Nhưng tối nay về nhà chúng ta nói chuyện nhé? Em tìm hiểu được một vài điều về – ơ – cái điều mà chị đã hỏi em ấy. Chị biết mà.” Nó mở to mắt đầy ẩn ý. “Về ngôi nhà đó.”
“Ờ,” tôi đáp. “Quá hay. Tốt lắm.”
“Trò Ackerman!”
David quay lại nhìn bà xơ. “Xơ trật tự một phút đi, được không? Con đang cố nói chuyện đấy.”
Gương mặt người phụ nữ trung niên trở nên không còn một giọt máu. Thật không thể tin nổi!
Bà ta phản ứng lóng ngóng như con nít, cứ như thể bà ta mới là đứa nhóc mười hai tuổi chứ không phải David. “Đi theo ta, ông trẻ,” bà ta nói, kéo tai David. “Ta thấy chị gái mới của ông đã nhồi vào đầu ông những tư tưởng của cái thành phố to lớn kia về cung cách nói năng với người bề trên hơi bị nhiều rồi đấy – ”
David kêu lên một tiếng như con thú bị thương, nhưng đi theo người phụ nữ, lưng gồ lên như con tôm, thằng bé đau lắm đây. Thề rằng tôi sẽ không làm gì – không làm gì hết – nếu tôi không đột ngột nhận ra Heather đang đứng đằng sau cánh cổng, cười như phát rụng đầu luôn.
“Ôi giời ơi,” cô ta kêu lên, hơi há miệng, cười như điên dại. “Giá mà cô trông thấy bản mặt của mình khi nghe tin Bryce chết rồi nhỉ! Tôi xin thề! Đó là điều tức cười nhất mà tôi được chứng kiến!” Cô ta dừng cười để vừa kịp vén mớ tóc dài và nói: “Cô biết không, Tôi nghĩ là hôm nay tôi sẽ choảng thêm vài đứa nữa. Có lẽ sẽ bắt đầu với thằng nhóc đằng kia chăng – ”
Tôi bước lên trước mặt cô ta. “Cứ chạm một ngón tay vào em tôi xem, rồi tôi sẽ đá cô bay ngay về cái mồ mà cô chui lên đấy.”
Heather chỉ đứng cười, còn xơ Ernestine, người mà tôi muộn mằn nhận ra rằng tôi đang nói với bà ta, buông David ra nhanh đến nỗi cứ như thằng nhóc đột nhiên bị thiêu cháy vậy.
“Cô nói cái gì?”
Xơ Ernestine gần như tím cả mặt. Đằng sau bà ta, Heather cười thoả mãn. “Ô, giờ thì cô xong rồi đấy. Cấm túc một tuần nhé!”
Và chỉ có thế, cô ta biến mất, để lại cho tôi một đống lung tung beng khác cần dọn dẹp.
Tôi, cũng như bà ta, kinh ngạc, xơ Ernestine chỉ nhìn tôi trừng trừng. David đứng đó xoa xoa cái tai, hết sức kinh sợ. Tôi nói nhanh hết sức có thể: “Bây giờ bọn con sẽ về lớp. Bọn con chỉ lo lắng cho Cha Dominic và muốn trông thấy ông ấy thôi. Cảm ơn xơ.”
Xơ Ernestine cứ tiếp tục nhìn tôi chằm chằm. Bà ta không nói năng gì cả. Bà ta to lớn, không cao bằng tôi khi tôi xỏ đôi bốt cao sáu phân – tôi đang đi đôi bốt đen hiệu Batgirl – nhưng đậm người hơn, mà ngực thì to kinh hoàng. Giữa ngực là cây thánh giá bằng bạc. Xơ Ernestine giơ cây thánh giá đó ra một cách vô thức khi bà ta nhìn tôi. Sau đó, Adam, người chứng kiến từ đầu đến cuối, nói rằng xơ Ernestine giơ cái thánh giá như thể để bảo vệ bản thân trước tôi vậy. Không đúng. Bà ta chỉ chạm vào nó như thể không chắc nó còn ở đó không thôi. Thế đấy. Chính xác là thế đấy.
Tôi đoán lúc đó đối với tôi David không còn là Tiến Sỹ nữa, mà bắt đầu trở thành David rồi.
“Đừng lo,” tôi bảo ngay khi bọn tôi chia tay, vì thằng bé trông quá lo lắng, quá đáng yêu và tất tần tật với mái tóc đỏ và vành tai nhòn nhọn không dính tàn nhang. Tôi đưa tay xoa nhẹ mái tóc đỏ ấy. “Mọi thứ rồi sẽ ổn thôi mà.”
David ngước lên nhìn tôi. “Làm sao chị biết được?” nó hỏi.
Tôi rụt tay lại.
Bởi vì, đúng là tôi không biết thật. Biết rằng mọi thứ rồi sẽ ổn ấy. Trên thực tế, chẳng có gì ổn hết.
Lúc tôi gặp Adam thì bữa trưa đã gần xong rồi. Tôi ngồi gần như cả tiết trong thư viện, dán mắt vào máy tính. Chưa ăn uống gì cả, nhưng thật sự tôi chẳng hề cảm thấy đói.
“Này,” tôi nói, ngồi xuống cạnh cậu ta, vắt chân để chiếc váy ngắn không bị lộ liễu. “Sáng nay cậu lái xe đi học à?”
Adam đấm đấm vào ngực mình. Cậu ta bị nghẹn món Frito ngay khi tôi vừa mới ngồi xuống. Sau khi nuốt xuống xong xuôi rồi, cậu ta nói đầy tự hào: “Chứ còn gì nữa. Giờ mình có bằng lái rồi, tay lái siêu hạng đấy nhá. Tối qua cậu mà đi với bọn này thì có phải hay không, Suze. Bọn này chơi tẹt ga luôn. Sau khi đến quán Coffee Clutch, cả lũ làm một chuyến dọc theo đường Seventeen Mile. Cậu đã thử bao giờ chưa? Trời, đêm qua trăng sáng, biển đẹp cực kỳ – ”
“Sau giờ học mình muốn đi nhờ cậu đến chỗ này, không phiền cậu chứ?”
Adam đứng phắt dậy, làm cho hai con mòng biển béo ú đứng gần cái ghế cậu ta đang ngồi với Cee Cee sợ chết khiếp. “Cậu giỡn à? Cậu muốn đi đâu? Chỉ cần cậu nói ra, Suze ạ, mình sẽ đưa cậu đi ngay. Muốn đi Las Vegas hả? Vô tư đi. Ý mình muốn nói là, mình mười sáu tuổi rồi, cậu cũng mười sáu. Chúng ta cưới nhau ở đó được đấy. Bố mẹ mình sẽ đồng ý cho hai đứa sống với các cụ, không vấn đề gì hết. Cậu không ngại chung phòng với mình chứ? Xin thề từ giờ mình sẽ ăn ở gọn gàng sạch sẽ – ”
“Adam,” Cee Cee nói. “Đừng có hoang tưởng nữa đi. Mình cực lực nghi ngờ cơ may cậu ấy muốn cưới cậu.”
“Mình nghĩ cưới người khác khi chưa li dị xong với lão chồng cũ đời một thì không hay ho lắm,” tôi đáp một cách u ám. “Việc mình muốn làm là đến bệnh viện thăm Bryce.”
Hai vai Adam xệ xuống. “Ơ,” cậu ta nói. Tôi không bỏ sót một mẩu thất vọng nào trong giọng nói của cậu ta. “Chỉ có thế thôi à?”
Tôi nhận ra mình đã lỡ lời. Nhưng mà cũng không thể không nói thế được. May thay, Cee Cee cứu bồ tôi, trầm ngâm nói: “Cậu biết đấy, câu chuyện về Bryce và Cha Dominic dũng cảm chịu đựng những đau đớn chắc chắn không phải là một ý tưởng tồi cho tờ báo đâu. Cậu không phiền nếu mình bám càng chứ, Suze?”
“Không hề.” Dĩ nhiên là nói dối rồi. Có Cee Cee bám theo thì cũng khó hoàn thành việc của mình mà không phải giải thích lằng nhằng...
Nhưng tôi còn lựa chọn nào khác không?
Làm gì có. Khi xong xuôi chuyện xe cộ, tôi bắt đầu đi tìm Ngái Ngủ. Tôi thấy anh ta đang dựa lưng vào thanh chắn mà gà gật. Tôi hích cho anh ta tỉnh bằng mũi giày. Khi anh chàng ngước lên nhòm tôi qua cặp kính râm, tôi bảo anh ta không cần phải chờ tôi sau giờ học, rằng tôi xin đi nhờ rồi. Anh ta lẩm bẩm rồi lại tiếp tục chuyện ngủ nghê.
Sau đó tôi đi và tìm thấy một chiếc máy điện thoại công cộng. Thật quái dị khi mà bạn còn chẳng biết số điện thoại của mẹ mình. Ý tôi muốn nói là, tôi vẫn còn nhớ số cũ ở Brooklyn, nhưng chả biết tí ti gì về cái số mới này cả. Thật may là tôi đã viết nó vào sổ tay rồi. Tôi giở đến vần S – là Simon ấy – tìm thấy số điện thoại mới và quay số. Tôi biết chẳng có ai ở nhà cả, nhưng tôi muốn chắc ăn mọi đường. Tôi nói với cái máy trả lời tự động rằng có thể tôi sẽ đi học về muộn vì sẽ đi chơi với mấy đứa bạn mới. Tôi biết, ở đài truyền hình về mẹ sẽ vui khi nghe được điều này. Hồi còn ở Brooklyn, mẹ luôn luôn lo lắng rằng tôi quá khép kín. Lúc nào mẹ cũng bảo: “Suze, con là một cô bé rất đáng yêu. Mẹ chỉ không hiểu sao chẳng có tên con trai nào gọi cho con cả. Có lẽ nếu con đừng có vẻ... ờ... khó chơi thế. Hay con cho cái áo khoác da ấy nghỉ hưu đi vậy?”
Có khi mẹ sẽ sướng đến chết đi được nếu mẹ đến bãi đỗ xe sau giờ học và nghe thấy Adam nói khi tôi lại gần chiếc xe của cậu ta.
“Ờ, Cee à, cậu ấy đến rồi đây.” Adam mở cánh cửa chỗ ghế dành cho khách – hoá ra là một chiếc xe Volkswagen Con Bọ đời mới; tôi đoán là bố mẹ Adam chả thiếu gì tiền của – và xuỳ Cee Cee xuống ghế sau ngồi. “Lại đây Suze, cậu ngồi ghế trước cạnh mình.”
Tôi liếc qua cặp kính râm – như mọi khi, sương sớm đã tan hết, giờ là 3 giờ, mặt trời chiếu sáng rực rỡ trên bầu trời trong, xanh biếc không một gợn mây – về phía Cee Cee đang chen về phía ghế sau. “Ừm, thật là,” tôi đáp. “Cee Cee ngồi đây trước rồi. Mình sẽ ngồi sau. Không vấn đề chi.”
“Mình coi như không nghe thấy gì hết.” Adam đứng cạnh cửa xe, giữ cửa mở cho tôi vào. “Cậu là con gái mới đến. Con gái mới đến thì phải ngồi ghế trước chứ.”
“Ờ, phải,” Cee Cee nói khi ngồi thu mình ở ghế sau, “đến lúc cậu từ chối ngủ với cậu chàng xem. Rồi cậu chàng sẽ đá cậu về ghế sau thôi.”
Adam nói, kiểu trong truyện Phù Thuỷ Xứ Oz: “Cứ mặc kệ kẻ đứng đằng sau kia.”
Tôi chui vào ghế trước, và Adam lịch sự đóng cửa xe cho tôi.
“Cậu nói thật đấy hả?” Tôi quay lại hỏi Cee Cee khi Adam đi vòng qua để lên ghế tài xế.
Cee Cee nháy mắt với tôi đằng sau cặp kính. “Cậu thực sự nghĩ rằng có người muốn ngủ với cậu ta chắc?”
Tôi thấy điều đó kinh cả người. “Hiểu,” tôi nói, “thế nghĩa là không.”
“Tuyệt đối không,” Cee Cee nói đúng lúc Adam chui vào.
“Bây giờ,” cậu lái xe nói, lướt những ngón tay một cách điệu nghệ trước khi xoay chìa khoá khởi động. “Những chuyện xảy ra với bức tượng, với Cha Dom và Bryce đều làm cho chúng ta cảm thấy thật nặng nề. Bố mẹ mình có bồn tắm nóng, các cậu biết đấy, cực kỳ lý tưởng cho những vụ stress mà chúng ta phải chịu đựng cả ngày kiểu này, và mình có một gợi ý là chúng ta đến nhà mình trước, ngâm mình cái đã...”
“Cho cậu hay,” tôi nói. “Bỏ qua chuyện bồn tắm bây giờ đi, rồi đến thẳng bệnh viện. Có lẽ, nếu sau đó còn thời gian thì – ”
“Tuyệt cú mèo.” Adam ngước lên bầu trời.
“Đúng là có Chúa thật.” Cee Cee nói vọng lên từ ghế sau: “Cậu ấy mới chỉ bảo là có lẽ thôi, đồ đần ạ. Giời, bình tĩnh lại đi.”
Adam liếc tôi khi lái xe ra khỏi chỗ đỗ. “Mình hơi bị quá khích hả?”
“Ừ,” tôi đáp. “Có lẽ thế...”
“Vấn đề là ở chỗ, lâu lắm rồi mới có một cô nàng hay ho xuất hiện ở đây.” Tôi nhìn Adam mà thấy yên tâm, cậu ta là một tay lái rất cẩn thận – khác với Ngái Ngủ, cái tên hình như thấy đèn đỏ nghĩa là Tạm dừng. “Ý mình muốn nói là, suốt mười sáu năm trời qua mình phải sống chung với bọn Kelly Prescott và Debbie Mancuso. Thật là nhẹ cả người khi có Susannah Simon quanh đây để thay đổi không khí. Cậu đã hạ bệ Kelly sáng nay khi cậu nói: ‘Hừm, thiên thần có để lại vết máu không ấy nhỉ? Tôi không nghĩ thế đâu.’ ”
Adam cứ nói đi nói lại mãi trên đường tới bệnh viện. Tôi không dám chắc làm sao Cee Cee có thể chịu đựng nổi cậu ta được chứ. Trừ phi tôi nhầm, còn không thì tình cảm của cô nàng đối với anh chàng cũng giống như tình cảm rành rành của cậu ta dành cho tôi. Chỉ có điều tôi không cho rằng chuyện cậu ta thích tôi là thực sự nghiêm túc – nếu có như thế thật thì cậu ta đã không đùa cợt với chuyện đó rồi. Tuy nhiên, việc Cee Cee thích cậu ta, đối với tôi là điều có vẻ như là thật. Oh, cô nàng đã có thể chế giễu hay thậm chí xúc phạm cậu ta rồi, nhưng tôi có nhìn vài lần vào gương bên, bắt gặp cô nàng nhìn phía sau cậu ta theo cái cách mà chỉ có thể gọi là cực kỳ mê đắm.
Nhưng chỉ lúc nào cô nàng chắc chắn rằng cậu ta không nhìn thấy thôi.
Khi Adam dừng lại trước bệnh viện Carmel, tôi nghĩ cậu ta đã dừng nhầm chỗ ở một câu lạc bộ thể thao ngoài trời ở ngoại ô hay là một căn nhà riêng nào đó. Ờ, một ngôi nhà riêng rất lớn, nhưng mà này, bạn cũng phải thấy vài cái như thế ở Thung lũng rồi chứ.
Nhưng sau đó tôi trông thấy một tấm biển nhỏ đề là Bệnh Viện. Chúng tôi chui ra khỏi xe, tản bộ qua một khu vườn được cắt tỉa cực kỳ sạch sẽ, những luống hoa bừng nở rực rỡ. Bọn chim ruồi bay vo ve xung quanh, và tôi thấy một vài cây cọ nữa mà trước đó tôi dám chắc sẽ không bao giờ thấy chúng ở cái vùng phía bắc xích đạo xa xôi thế này.
Ở bàn thông tin, tôi hỏi phòng của Bryce Martinson. Tôi không dám chắc anh ta đã nhập viện chưa, nhưng theo kinh nghiệm của tôi – thật không may lại chính bản thân mình bị chứ – rằng bất cứ tai nạn nào có tổn thương đầu thì nói chung đều cần phải ở lại theo dõi qua đêm – và tôi đã đúng. Bryce ở đó, cả Cha Dominic cũng thế, nằm ngay ở phòng chéo lối đi.
Bọn tôi không phải là những người duy nhất đến thăm những bệnh nhân đặc biệt đó – không phải đoán liều đâu nhé. Phòng của Bryce chật cứng. Hiển nhiên, chẳng có một con số nào giới hạn số người tụ tập trong phòng của một bệnh nhân, và phòng của Bryce trông như thể gần hết bọn học sinh năm cuối của Trường Truyền Giáo Junipero Serra đang ở đó. Ở giữa căn phòng vui tươi tràn ngập ánh nắng – nơi mà tất cả những chỗ bằng phẳng đều có lọ hoa – Bryce nằm đó với cái vai bó bột, tay phải treo trên cái ròng rọc phía trên giường. Trông anh ta có vẻ đỡ hơn buổi sáng khá nhiều, tôi đoán cái chính là do anh ta được bơm hàng đống thuốc giảm đau thì có. Khi thấy tôi trên ngưỡng cửa, gương mặt anh ta bừng lên một nụ cười siêu ngố rộng ngoác, và anh ta gọi: “Suze!”
Chỉ có anh ta mới phát âm theo kiểu “Soo-oo-ooze” kéo ra dài ngoằng như thế.
“Ơ, chào anh, Bryce,” tôi đáp, tự nhiên lại xấu hổ thế. Tất cả mọi người đầu quay lại xem Bryce đang nói với ai. Đa phần toàn con gái. Bọn họ làm cái điều mà rất nhiều đứa con gái hay làm – *** tôi từ trên đầu – sáng nay tôi chưa kịp tắm gội gì cả vì dậy muộn quá, thế nên tóc tai tôi không được sạch sẽ lắm – cho đến tận chân.
Rồi bọn chúng cười thầm.
Bryce thì không chú ý. Nhưng chúng thì có đấy.
Cho dù tôi có không quan tâm đến cả lố con gái chưa từng gặp trước đây và có lẽ chẳng bao giờ gặp lại đi chăng nữa, tôi thầm nghĩ, và đỏ mặt lên.
“Mọi người ơi,” Bryce nói. Anh ta nghe có vẻ say say, nhưng vẫn dễ nghe. “Đây là Suze. Suze à, còn đây là mọi người.”
“Ơ,” tôi nói. “Xin chào.”
Một trong những đứa con gái, cái đứa đang ngồi ở cuối giường Bryce và mặc một cái váy bằng vải lanh trắng tinh không một vết nhàu, bèn nói: “À, cậu là người đã cứu anh ấy ngày hôm qua. Em gái mới của Jake.”
“Ừ,” tôi nói. “Mình đấy.” Không đời nào – không đời nào tôi lại đi hỏi Bryce cái điều cần hỏi khi có cả đống người này trong phòng. Cee Cee đã lái Adam đi về phía phòng của Cha Dom để dành cho tôi một tí thời gian riêng tư với Bryce, nhưng có vẻ như việc ấy là hoàn toàn vô ích rồi. Làm sao mà tôi có nổi một phút riêng tư với anh chàng này cơ chứ. Không, trừ phi...
Ờ, không, trừ phi tôi đòi hỏi điều đó.
“Này,” tôi nói. “Mình muốn nói chuyện với Bryce một lát. Các cậu không phiền chứ?”
Đứa con gái ngồi cuối giường trông có vẻ sửng sốt. “Thì cứ nói đi. Bọn tôi sẽ không ngăn cậu đâu mà.”
Tôi nhìn thẳng vào mắt cô ta và nói bằng giọng thương thuyết cứng rắn nhất: “Tôi cần nói chuyện riêng với anh ấy.”
Có ai đó huýt sáo nhè nhẹ dài dài. Chả ai động đậy gì hết. Hay ít nhất cho đến khi Bryce lên tiếng: “Này, các cậu. Nghe thấy cô ấy nói rồi đấy. Ra ngoài đi chứ.”
Cảm ơn Chúa vì chất morphine, tôi chỉ biết nói có thế.
Từ từ, bọn học sinh rút hết, tất cả lườm tôi khinh ghét trừ có Bryce, anh ta nhấc một bàn tay bị nối với cái gì đó như ống truyền dịch vậy, và nói: “Này Suze. Lại đây xem cái này này.”
Tôi tiến lại gần chiếc giường. Giờ chỉ còn mỗi hai đứa, tôi mới thấy rằng phòng của Bryce rất rộng. Căn phòng trông vui tươi, sơn màu vàng, có cánh cửa sổ nhìn ra ngoài vườn.
“Thấy cái gì đây không?” Bryce chỉ cho tôi một thứ đồ to bằng cỡ lòng bàn tay có một cái nút trên đó. “Máy bơm thuốc giảm đau của anh đấy. Mỗi lần thấy đau, anh chỉ cần ấn cái nút này, và nó bơm ra chất codeine (một loại chất giảm đau). Bơm thẳng vào mạch máu của anh nhé. Hay không?”
Tên đó đã đi rồi. Đó là sự thật. Đột nhiên, tôi không còn cho là nhiệm vụ của mình lại quá khó khăn nữa. “Hay lắm, Bryce ạ,” tôi đáp.
“Em thật sự rất tiếc khi nghe tin anh bị tai nạn.”
“Ừ.” Anh ta cười khúc khích một cách dớ dẩn. “Thật tệ là em lại không có ở đó. Em có thể lại cứu anh như ngày hôm qua rồi.”
“Vâng,” tôi đáp, cất giọng một cách khó khăn. “Mấy ngày nay anh cứ như cái nam châm hút tai nạn ấy.”
“Ừ.” Mí mắt anh ta khép dần, và trong một giây phút hoảng hốt, tôi nghĩ anh ta đã ngủ mất rồi. Sau đó anh ta mở mắt, nhìn tôi với vẻ buồn bã. “Suze ơi, chắc là anh không làm được đâu.”
Tôi trố mắt nhìn anh ta. Chúa ơi, đúng là đồ con nít! “Tất nhiên là anh sẽ làm được chứ. Anh chỉ bị giập mỗi một cái xương đòn, có thế thôi mà. Rồi sẽ khoẻ lại nhanh thôi.” Anh ta cười hinh hích. “Không, không phải. Ý anh muốn nói là, anh sợ cuộc hẹn của chúng ta vào tối thứ Bảy này không được rồi.”
“À,” tôi nói, chớp mắt một cái. “Ờ, không, tất nhiên là không. Em không nghĩ vậy đâu. Nghe này Bryce, em cần phải hỏi anh một chuyện. Anh sẽ nghĩ chuyện đó thật quái lạ cho xem – ” Thật ra, anh ta đã phê phê thế kia rồi thì chắc chả còn nghĩ nó quái lạ nữa đâu. “ – nhưng em đang muốn hỏi là, cái hồi anh và Heather còn hẹn hò, cô ấy có bao giờ... ơ… tặng anh thứ gì không?”
Anh ta chớp mắt nhìn tôi chao đảo. “Có tặng anh thứ gì không à? Ý em như kiểu một món quà phải không?”
“Vâng.”
“Ờ, có đấy. Cô ta tặng anh chiếc áo gilê len cashmere vào dịp Giáng sinh.”
Tôi gật đầu. Một cái áo gilê len cashmere thì chả giúp gì được cho tôi rồi. “Được rồi. Còn gì khác không? Có thể là... ảnh của chính cô ta chẳng hạn?”
“A,” anh ta nói. “Có, có chứ. Cô ta tặng anh tấm ảnh chụp ở trường.”
“Thế à?” Tôi cố gắng không tỏ ra quá phấn khích. “Anh có mang theo bây giờ không? Để trong ví chẳng hạn?” Trò này đúng là may rủi, tôi biết thế, nhưng hầu hết người ta chỉ dọn ví có mỗi năm một lần hay sao đó...
Anh ta nhăn mặt. Tôi đoán việc suy nghĩ hẳn phải đau đớn lắm vì tôi thấy anh ta tống cho mình vài cái bơm thuốc giảm đau. Rồi gương mặt anh ta giãn ra. “Có,” anh ta nói. “Anh vẫn còn giữ ảnh cô ta. Ví của anh trong ngăn kéo đằng kia kìa.”
Tôi mở cái ngăn kéo của chiếc bàn cạnh giường. Đúng là ví của anh ta có ở đó thật, mỏng, bằng da màu đen. Tôi cầm lên và mở ra. Bức ảnh của Heather nhét giữa một tấm thẻ tín dụng American Express vàng và một tấm vé trượt tuyết trên đồi. Trông cô ta có vẻ cực kỳ xinh đẹp, sành điệu, với mái tóc vàng dài buông xoã một bên vai, nhìn vào ống kính một cách quyến rũ. Trong khi những bức ảnh tôi chụp ở trường, tôi luôn luôn có một cái vẻ của người vừa mới hét lên: “Cháy kìa!” Không thể nào tin được anh chàng này, cái người đã từng hẹn hò với một cô gái xinh đẹp thế, lại thèm rủ rê một đứa con gái như tôi đây đi chơi cơ chứ.
“Em mượn tấm ảnh này được chứ?” Tôi hỏi. “Em cần nó một tí thôi. Rồi trả lại ngay.” Đó là lời nói dối, nhưng dù sao tôi cũng không nghĩ anh ta sẽ đưa nó cho tôi.
“Được chứ, được chứ,” anh ta nói, vẫy vẫy tay.
“Cảm ơn anh.” Tôi bỏ tọt tấm ảnh vào balô đúng lúc một người phụ nữ cao, khoảng bốn mươi tuổi bước vào, đeo rất nhiều đồ trang sức bằng vàng và đem theo một hộp bánh ngọt.
“Bryce, con yêu,” bà ấy nói. “Những người bạn bé nhỏ của con đâu rồi? Mẹ phải đi rõ xa đến cửa hàng bánh để mua một ít đồ ăn.”
“Ơ, họ quay lại ngay ấy mà mẹ,” Bryce nói giọng buồn ngủ. “Đây là Suze. Cô ấy cứu mạng con hôm qua đấy.”
Bà Martinson chìa ra bàn tay phải rám nắng mịn màng. “Rất vui được gặp cháu, Susan,” bà ấy nói, chỉ nắm rất hờ vào những ngón tay tôi. “Cháu có thể tin được chuyện xảy ra với Bryce bé bỏng tội nghiệp không? Cha của thằng bé đã cáu điên lên. Cứ như thể mọi thứ còn chưa đủ tồi tệ hay sao, chuyện với đứa con gái điên khùng đó – cháu biết đấy. Giờ lại đến chuyện này. Bác dám thề rằng ngôi trường đó bị nguyền rủa rồi hay sao ấy.”
Tôi nói: “Vâng. Ơ… rất vui được gặp bác. Cháu phải đi rồi ạ.”
Chả ai thèm ngăn cản tôi đi cả – bà Martinson thì là vì không thể thờ ơ hơn được nữa, còn Bryce thì vì anh ta đã ngủ mất rồi.
Tôi thấy Adam và Cee Cee đứng bên ngoài một phòng cắt ngang hành lang. Khi tôi tiến đến phía họ, Cee Cee đặt một ngón tay lên môi. “Nghe kìa,” cô ấy nói.
Tôi làm theo lời cô ấy.
“Không thể có lần nào tệ hơn lần này được nữa,” một giọng nói quen quen – đàn ông, có tuổi. “Giám mục đến thăm chỉ hai tuần không xa nữa thôi – ”
“Tôi rất xin lỗi, Constantine.” Giọng nói của Cha Dominic nghe yếu ớt. “Tôi biết chuyện này đối với ông thật sự là một gánh nặng.”
“Rồi lại đúng Bryce Martinson, trong số tất cả mọi người chứ! Ông có biết cha cậu ta là ai không hả? Một trong những luật sư xuất sắc nhất ở vùng Salinas đấy!”
“Cha Dom đang bị quở trách,” Adam thì thào với tôi. “Khổ cho ông cụ.”
“Ước gì ông ấy bảo Monsignor Constantine cút đi và đâm đầu xuống hồ cho rồi.” Đôi mắt màu tím của Cee Cee loé lên. “Lão già quỷ tha ma bắt – ”
Tôi thì thào: “Để xem bọn mình có cứu nguy cho ông ấy được không. Các cậu có thể làm phân tán monsignor. Sau đó mình sẽ xem Cha Dominic có cần thứ gì không. Các cậu biết đấy. Thật nhanh trước khi bọn mình về.”
Cee Cee nhún vai. “Mình thì vô tư.”
“Chơi luôn,” Adam nói.
Thế là tôi gọi ầm lên: “Cha Dominic ơi?” và lao vào phòng bệnh của Cha.
Căn phòng không rộng và cũng không vui mắt bằng phòng của Bryce. Tường sơn màu be chứ không phải màu vàng, và chỉ có độc một cái lọ hoa. Cái cửa sổ, như tôi thấy, trông ra bãi đỗ xe. Mà cũng chả ai cho Cha Dominic dùng cái thứ máy bơm thuốc giảm đau cá nhân cả. Tôi không biết các linh mục thì chế độ bảo hiểm thế nào, nhưng không ở đâu có vẻ đủ tốt hết.
Nếu bảo rằng Cha Dominic ngạc nhiên khi thấy tôi thì là còn nhẹ đấy. Miệng ông há hốc luôn. Trông ông có vẻ hoàn toàn không thể thốt lên câu nào hết. Nhưng mà cũng không sao vì Cee Cee cũng lao vào sau tôi và tuôn: “Ơ, Monsignor! Hay quá. Chúng con tìm ông khắp nơi. Chúng con muốn có một cuộc phỏng vấn độc quyền, nếu được phép, về chuyện hành động đêm qua bọn phá hoại sẽ ảnh hưởng thế nào đến chuyến viếng thăm sắp tới của giám mục. Không hề tốt, phải không ạ? Ông có bình luận gì không ạ? Hay là ông có thể ra ngoài hành lang để con và cộng sự của con – ”
Bối rối, Monsignor Constantine đi theo Cee Cee ra khỏi cửa và khó chịu nói: “Giờ thì được rồi đấy, quý cô – ”
Tôi lẻn đến bên Cha Dominic. Tôi không thực sự vui lắm khi thấy ông. Ý tôi muốn nói là, tôi biết chắc là ông cũng không hài lòng về tôi lắm đâu. Chính tôi là người bị Heather ném cái đầu của Cha Serra vào người, và tôi đoán là có lẽ ông cũng biết thế, có lẽ không hào hứng đối với tôi cho lắm.
Đó là tôi đoán thôi. Nhưng dĩ nhiên, tôi đoán sai bét. Tôi có phán đoán khá tốt về chuyện người chết nghĩ gì, nhưng chả mấy khi biết được về người sống nhăn.
“Susannah,” Cha Dominic nói bằng giọng nhẹ nhàng. “Con đang làm gì ở đây thế? Mọi việc đều ổn cả chứ? Ta đã vô cùng lo lắng cho con – ”
Lẽ ra tôi phải nghĩ đến điều này rồi chứ. Cha Dominic không hề cáu với tôi tí nào hết. Ông chỉ lo lắng, thế thôi. Nhưng chính ông là người cần được người khác lo lắng mới đúng. Ngoài vết rách phía trên một bên mắt, gương mặt ông không còn chút khí sắc nào hết. Ông trông tái nhợt đi và già hơn tuổi thật của mình rất nhiều. Chỉ có đôi mắt, xanh biếc như bầu trời ngoài kia, là vẫn thế, sáng lấp lánh và tràn ngập những câu đùa thông thái.
Thế nhưng, nhìn thấy ông thế này vẫn khiến cho tôi tức sôi lên. Heather còn chưa biết, nhưng rồi cô ta sẽ biết tay, làm thế nào nhỉ.
“Con ấy ạ?” Tôi nhìn ông chăm chăm. “Cha lo gì về con ạ? Con có phải người bị cây thánh giá oánh trúng hồi sáng nay đâu nào.”
Cha Dom mỉm cười buồn bã. “Không phải, nhưng ta tin rằng con phải làm một bài giải trình nho nhỏ đấy. Sao con không nói cho ta hay hả Susannah? Sao con không nói cho ta biết con đã suy tính gì? Nếu ta mà biết được là con định lẻn đến Trường Truyền Giáo một mình vào giữa đêm hôm như thế, thì ta đã không bao giờ cho phép rồi.”
“Chính thế nên con mới không nói cho Cha chứ,” tôi nói. “Cha này, con xin lỗi về chuyện bức tượng, cái cửa lớp của thầy Walden và tất tần tật. Nhưng con phải cố thử nói chuyện với cô ta đã, Cha không thấy thế sao? Chuyện phụ nữ với nhau. Con đâu biết cô ta sẽ nổi khùng lên với con thế chứ.”
“Thế con mong đợi gì hả Susannah, con thấy cô ta đã cố làm gì anh bạn trẻ ngày hôm qua rồi đấy thôi – ”
“Có, nhưng con có thể hiểu được điều đó. Ý con muốn nói là, cô ta yêu anh ấy. Cô ta thực sự nổi điên lên với anh ấy. Con không hề nghĩ rằng cô ta lại cố hại con. Ý con là, con chả có liên quan gì hết. Con chỉ cố nói cho cô ta biết về những lựa chọn của cô ta thôi mà – ”
“Đó cũng là những việc ta làm kể từ hồi nó xuất hiện lần đầu tiên ở Trường.”
“Vâng. Nhưng Heather chả thích bất cứ lựa chọn nào chúng ta bày ra trước mặt cô ta hết. Con nói cho Cha hay, đứa con gái đó tâm thần rồi. Giờ cô ta không có động tĩnh gì là vì cứ nghĩ cô ta giết được Bryce rồi, có thể cô ta yên tâm, nhưng sớm thôi cô ta sẽ lại rồ lên, và có Chúa mới biết cô ta sẽ làm gì sắp tới, giờ cô ta biết mình có những khả năng gì rồi.”
Cha Dominic nhìn tôi tò mò, nỗi lo lắng của ông về chuyến viếng thăm gần kề của giám mục đã biến đi đâu. “Con nói ‘giờ cô ta biết mình có những khả năng gì rồi’ nghĩa là thế nào?”
“À, vụ đêm qua mới chỉ là cuộc tổng diễn tập thôi. Chúng ta có thể mong chờ ở Heather một màn trình diễn xuất sắc hơn, hoành tráng hơn vì giờ thì cô ta biết mình có thể làm được gì rồi.”
Cha Dominic lắc đầu không hiểu. “Con đã gặp cô ta hôm nay chưa? Làm sao con biết được tất cả những chuyện này?”
Tôi không thể kể cho Cha Dominic nghe về Jesse được. Thật sự không thể. Thứ nhất, đó không liên quan gì đến ông hết. Nhưng tôi trộm nghĩ việc đó có thể làm cho ông bị sốc khi biết rằng có một tên con trai sống trong phòng ngủ của tôi. Ý tôi muốn nói, Cha Dom là một linh mục mà.
“Cha này,” tôi nói. “Con nghĩ rất nhiều về chuyện này rồi, và con thấy chẳng còn cách nào khác cả. Cha đã cố khuyên bảo cô ta, cả con cũng thế. Và xem việc đó làm chúng ta ra nông nỗi thế nào đây. Cha thì nằm viện, còn con thì đi đâu cũng phải canh canh xem phía sau có ai không. Con nghĩ đã đến lúc giải quyết dứt điểm vấn đề này rồi.”
Cha Dom chớp mắt nhìn tôi. “Ý con là sao hả Susannah? Con đang nói về cái gì đấy?”
Tôi hít một hơi dài. “Con nói về cái việc mà những người giao tiếp với hồn ma làm, là hạ sách cuối cùng.”
Trông ông vẫn có vẻ không hiểu gì. “Hạ sách cuối cùng? Ta e là ta không hiểu con nói gì hết.”
“Con đang nói về,” tôi đáp, “một lễ trừ ma.”