Cơn lốc xoáy vừa nãy rõ ràng còn ở đây… vậy mà sao chớp nhoáng lại biến mất?
Quỷ thần nga~~~
Có lẽ là bị Nhan Mị Băng làm cho sợ hãi, y kinh hoàng hét lên một tiếng, thanh âm cao vút vang vọng.
“ Ah @-@”
Trong chốc lát, một đám người, cuống cuồng chạy tán loạn.
Nàng đứng ở một bên, nhìn cảnh tượng hoang mang rối loạn khẩn trương của người dân, khóe môi nhếch lên. Đồng tử hai mắt sáng ngời, nét mặt quỷ dị.
Tiểu tử 14 tuổi sợ ngây người, trên người vẫn không nhúc nhích.
Bọn hạ nhân đứng sau cũng sợ ngây người, đầu óc trống rỗng, mắt trái giật giật.
Bất luận hiện tại vẫn là cổ đại, một cái đại tiểu tử bị một nha đầu dọa cho thất kinh, khẳng định không phải sự kiện vui sướng, trừ phi y bị thần kinh, huống chi trêu chọc y là một nhóc tì còn chưa hết hôi sữa.
“ Ah~~~”
Thẳng đến, y gục đầu gối xuống đất, bên ngoài thê thảm, giống như sụp đổ hình tượng hoàn toàn, tuyệt vọng.
Một bên là lũ gia nhân đôi mắt lộ ra kinh hãi, cùng ôm chầm lấy nhau, sợ tới mức lạnh run.
Nhan Mị Băng bấy giờ ngạo ngễ cười không thôi: “ Tiểu tử thối, người nên thét lên là ta mới phải? Bị ngươi định dùng roi hành hung là ta, ta mới là người bị hại ah?”
Y thất thần, trong lòng vừa thẹn vừa giận.
Chap này cực ngắn, hảo xin lỗi, hội hội đền bù
Đã có 2 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của gangsters12
Y lá gan lớn hơn bọn gia nhân một chút, thấy nàng có ý giễu cợt mình, thâm tâm liền tức giận không thôi. Gương mặt thư sinh trắng trẻo đỏ bừng vì xấu hổ và giận dữ, đôi lông mi dựng lên, đôi mắt lúc này cũng lộ ra tia phẫn hận
“ Thối nha đầu, ngươi biết vừa rồi ngươi làm cái gì không?”
Tuy là nổi giận nhưng hắn cũng khống chế được lời nói của mình, ngữ điệu mang chút lo sợ.
Nàng có chút ngạc nhiên:
“ Không dám đắc tội, tại hạ đã làm cái gì?”
Hắn cả giận nói:
“ Ngươi…ngươi rõ ràng tại nơi đông người mà dám khinh bạc công tử…ta…”
Nhan Mị Băng điệu bộ tỏ vẻ thập phần ngây thơ, thất thanh la lên:
“ Khoan đã công tử, có phải là ngươi nhìn lầm hay không? Ta khinh bạc công tử? Cái này… Sao có thể nói như vậy được chứ?”
“ Ngươi còn không chịu thừa nhận hay sao? Vừa lúc nãy ta thấy rõ ràng ngươi giở trò xằng bậy, biến hóa ra…lốc xoáy, chính mắt ta thấy mà người còn chối cãi hay sao?”
Nàng thở dài nói:
“ Haizzz, Công tử ngươi chỉ mới thấy kết quả, mà lại không thấy được quá trình xảy ra, mới vừa rồi chính là ngươi tự tay chọc giận bổn vương đó a…”
Y ngay tức khắc liền khựng lại ( đơ tơ mơ lơ), sự thật quả là như thế. Nghiêm túc mà nói thì sự việc lần này cũng đâu phải do cô ta gây ra. Nhưng mà sự thật là sự thật, từ xưa đến nay, có khi nào người sai nói đạo lý ra đâu? Mà lúc này y lại chính là người có lỗi, 100% đúng như vậy.
“ Ta mặc kệ! Dù sao đi nữa thì ngươi cũng đã phi lễ với công tử rồi! Ngươi đúng là một tên h.ỗ.n l.á.o!”
Hắn ta thẹn quá hóa giận mà nói.
Nhan Mị Băng vuốt vuốt cái cằm không nói ra lời nào, quân tử cãi nhau với hạ nhân thì đúng là một hành động ngu xuẩn, nàng thực không muốn tranh cãi cùng tiểu tử ấy. Chuyện vừa xảy ra trước mắt hắn, trong lòng hắn ắt hiểu rõ.
Hắn thấy nàng ta không nói lời nào, liền càng nổi giận, thân thể run bần bật vì giận, khuôn mặt từ đỏ sang xanh lét.
“ Hây”, có tiếng hét ghìm cương, một người cưỡi ngựa chạy tới bên cạnh. Đầu ngựa hất cao, hí vang một tiếng dài. Người kia tư thế ổn định lại rồi mới lớn tiếng:
“ Sao vậy tiểu đệ? Ngươi nhân lúc ta không để ý mà tính chuồn trước, báo hại ta phải đốc thúc đuổi theo, giờ lại còn đứng ngây ra đây a~”
Thanh âm trầm ấm mà rắn rỏi truyền đến, Nhan Mị Băng quay sang nhìn.
Cặp mắt không khỏi ngạc nhiên, vừa mới nhắc đến mỹ nam cách đây không lâu, mỹ nam quả đã tới. Mỹ nam này thật sự là đệ nhất đại mỹ nam nàng từng gặp kể từ khi bước chân vào thế giới cổ đại. Nhìn bề ngoài vô cùng anh tuấn, mắt sáng mày kiếm, bộ dạng ngọc thụ lâm phong, phong thái khoan nhường, trên người không chỗ nào không quyến rũ. Trông hắn ta mới chỉ xấp xỉ 15, 16 tuổi, giờ đã đẹp thế này rồi, lớn hơn chút nữa không biết sẽ còn đẹp đến mức này đây?
Các thần tượng Hàn Quốc mặc dù cũng đều là những anh chàng tuấn tú, song đường nét khuôn mặt cũng không cương nghị bằng. Mà cái khí chất đặc biệt của những ngôi sao thần tượng đó lại càng không thể nào sánh được với khí chất thanh cao kiên cỏi của soái ca trước mặt đây. Có nhìn thấy đôi mắt cực kỳ quyến rũ trên khuôn mặt hoàn hảo của hắn, người ta mới hiểu được tiên tử trông như thế nào.
Hắn khoác trên người y phục màu đen tuyền của bóng đêm, thân người cao ráo, bộ dáng lại càng tăng thêm nét đẹp mê hoặc, nhìn rất thuận mắt.
Ỷ có đại huynh bên cạnh, tiểu tử kia càng thêm tĩnh tâm, lấy tay chỉ thẳng vào mặt nàng, lớn tiếng quát:
“ Đại ca ca, nàng ta dám khi dễ tiểu đệ, ca nhất định không được bỏ qua cho nàng”
Chấn Dạ Lăng đưa mắt dõi theo hướng tay, lúc định thần lại thì đập vào mắt hắn là hình ảnh một tiểu nữ nhi 6 tuổi đáng yêu vô cùng.
Bật cười khúc khích, hắn thúc ngựa chạy tới bên cạnh Mị Băng, nói với tiểu đệ:
“ Bỏ đi đệ đệ, trông người ta thế này chắc là không dám chống lại ngươi đâu, nói gì đến chuyện khi dễ chứ? Này tiểu oa đừng có sợ, ngươi còn không mau đi đi, kẻo đệ đệ của ta lại nổi trận lôi đình”
Giọng cười ngọt ngào của hắn hết sức êm tai.
Đôi mắt tà mị biểu lộ tình cảm khá phong phú.
Chăm chú nhìn nàng một chút, hắn quay đầu sang nói:
Nhan Mị Băng vốn là người chán ghét ẩu đả, mà nếu tranh đấu thì cũng chẳng ai địch lại nổi nàng, nên chỉ cười nhạt không nói gì. Khi thấy hai người đã đi xa, nàng tiếp tục chậm rãi bước về phía trước.
Mị Băng nhìn bốn phía đường, mọi người đều đang trân trối nàng, trong lòng bất an. Tệ quá, ra ngoài chính là không muốn nhất việc này. Vạn nhất gây chú ý, sẽ thật phiền toái.
“ Đừng nhìn ta nữa” Nàng lạnh lùng trừng mắt đáp trả. Những người này hẳn là muốn bị phạt, cư nhiên dám làm trái ý nàng.
Những người dân bình thường chốn này, hôm nay bỗng nhiên thấy một tiểu oa nhi một thân đã thấy kinh ngạc, mà nữ oa này ánh mắt lạnh lẽo, yêu pháp điêu luyện, biến hóa khôn lường. Tiểu nữ oa này thực sự là nữ nhi nhà ai? Không sợ bị người xấu bắt cóc mà còn dám tự mình đến nơi đông người này. Tuổi nhỏ như vậy đã uy nghiêm lãnh lệ phát ra khí thế mãnh liệt, thật khiến người ta thắc mắc.
Đi được vài bước, nàng ngay lập tức liền thấy hai ông bà đang đứng với hai cây nộm rơm cắm đầy kẹo hồ lô, liền có cảm giác thèm thuồng.
“ Tiểu thư thật biết nhìn hàng, cây kẹo này chính là vừa ngon vừa ngọt, nếu tiểu thư thích, lão sẽ bán với giá mười lạng bạc”
Nàng bĩu môi, khinh bỉ vô cùng. Muốn lừa ta à! Mơ đi! Cây kẹo này cùng lắm cũng chỉ đáng giá một lạng bạc, đừng thấy ta nhỏ mà coi thường, “ trẻ mà có võ” sờ sờ trước mặt đây ngn giòa.
“ Mười lạng bạc ư? Cây kẹo này không tồi, nhưng mười lạng thì quá đắt, ta thấy… chỉ đáng giá một lạng thôi.”
Ông lão chép chép cái miệng móm còn chẳng mấy cái răng, bảo:
“ Tiểu thư, cây kẹo này được lão làm công phu, thời gian tốn nhiều đó. Chỉ riêng một cây hồ lô thôi cũng phải mất hơn 1 ngày mới xong. Tiểu thư hãy nhìn những màu sắc này xem, tiền nào của nấy thôi mà! Một cây kẹo thơm ngon như vậy, đòi cô mười lạng không hề đắt tí nào!”
Nhan Mị Băng cười không nói, lúm đồng tiền xinh xinh trên má trông thật động lòng người, cặp môi hồng nhỏ xíu hé mở để lộ hàm răng trắng đều như ngọc. Nàng lắc đầu, nói với ông lão:
“ Ông chủ, ta thật rất muốn mua kẹo của ông. Nhưng tiếc rằng, ở kinh thành này, ngoài ta ra e chẳng còn ai bỏ ra nhiều tiền như vậy để mua nó đâu. Thế này đi, một lạng, nếu được ta mua.”
Nàng giả bộ toan quay lưng, trong đầu nhẩm đếm “ 1..2..3”
Đến đúng số 3 thì quả nhiên nghe thấy thanh âm nịnh nọt của lão bản vang lên
“ Thôi được, hàng bán cho người biết hàng. Nếu tiểu thư đã nói vậy, lão đây đành bán cho cô vậy.”
Mị Băng nghe xong khẽ cười, đưa tay vào túi lấy ra một cái bọc nhỏ, rồi lấy từ trong đó ra đúng một lạng. Nàng đặt nó lên lòng bàn tay trắng nõn của mình, đưa ra trước mặt ông lão:
“ Được! Tiền của người đây. Đưa hồ lô cho ta mau”
Lão già nhận lấy rồi đút vào trong tay áo, cười ha hả nói :
“ Đa tạ tiểu thư! Mời chọn hàng”
Nàng liền cầm thanh kẹo, miệng nhỏ nhắn liếm liếm. Khuôn mặt búp bê tinh xảo động tác đáng yêu.
Nhan Mị Băng ăn xong thì rảo bước đi thẳng về phía trước, nhàn hạ thưởng thức khí trời mát mẻ.
Khi nàng đang tràn ngập cảm khái, bỗng một bàn tay dơ bẩn vỗ nhẹ vào vai. Một dấu tay đen nhánh hiện rõ ràng trên thân áo của nàng. Đang ở trong hoàn cảnh hoàn toàn xa lạ, Mị Băng đối với mọi thứ bên ngoài đều cảnh giác cao độ. Khi bàn tay kia vừa mới chạm vào vai nàng, nhanh như cắt, nàng nhảy vội ra phía trước đồng thời quay người lại cảnh giác đề phòng chủ nhân của bàn tay kia.
Bàn tay kia là của một lão nhân, chính xác hơn phải nói là một lão khất cái ( ăn mày), ăn mặc lôi thôi lếch thếch, trông như vừa mới chui ra từ bãi rác. Hắn mặc một áo bào rách nát màu trắng bẩn thỉu, tay cầm một cái chén nhỏ sứt nẻ vài miếng, mái tóc bù xù, tóc mai màu hoa râm rủ, tóc ở trên đỉnh đầu thì bó tạm thành một búi sau đó dùng một thanh tre nhỏ cố định lại. Vẻ mặt hắn tràn ngập tang thương, trên mặt còn có một vết khô nứt màu đen, chả biết là bùn đất, hay vết thương do người ta đánh, cái miệng mở rộng, thiếu hơn phân nửa hàm răng, ánh mặt trời chiếu vào răng cửa của hắn lóa lên những tia sáng màu vàng, ở giữa xen kẽ còn có vài cọng rau xanh biếc…
Giờ phút này, lão khất cái đang cười thật tươi với Nhan Mị Băng, tay còn lại thì giơ cái chén bẩn thỉu, đen ngòm.
Lão khất cái dùng bàn tay bẩn thỉu khẽ vuốt chòm râu “ tiên phong đạo cốt” của mình, sau đó nói một câu rất bí hiểm đủ để làm cho bất kì kẻ nào cũng phải chú ý:
“ Tiểu cô nương, ngươi có tiềm năng đó!”
Chứng kiến nhan sắc từ trên xuống dưới của lão, lại còn nghe cách lão nói, Mị Băng rút cục cũng biết mìn đụng phải loại người nào. Khách khí mà nói thì đây là một người tiếu ngạo giang hồ, tâm tính không ổn định. Nói trắng ra là lũ lừa đảo, bọn bịp bợm biến thái, chuyên đi câu dẫn con gái nhà lành. Kiếp trước cũng có rất nhiều kẻ lừa đảo giống vậy, điều ngạc nhiên là, cả trăm ngàn năm qua, các chiêu lừa đảo có muôn vàn hình dạng, nhưng về hình tượng vẫn không thay đổi một chút nào.
Nàng mặt cau lại, theo bản năng đáp trả:
“ Ta không có hứng thú!”
Khi Nhan Mị Băng nói xong câu đó, tức khắc cảm thấy không ổn, bởi nàng phát hiện ánh mắt của tên khất cái bỗng rực sáng, ánh mắt của thợ săn khi thấy con mồi rơi vào bẫy. Không đợi nàng phản ứng, khất cái nhanh như chớp xuất thủ cầm lấy tay Mị Băng, nắm chặt cổ tay nàng, ngay lập tức trên cổ tay nàng xuất hiện một dấu tay màu đen vô cùng rõ ràng.
“ Ngươi có tiềm năng, thật sự rất có tiềm năng!”
Lão khất cái vẻ mặt nghiêm túc nói, tựa như lúc sinh viên nhận được tin trúng tuyển trường đại học vậy.
Nhan Mị Băng nghiêng đầu, vẻ mặt bất đầu bầm tím lại do giận dữ:
“ Buông tay! Bằng không đừng trách ta độc ác!”
Lão khất cái lập tức buông tay, đồng thời còn nhẹ nhàng dùng bàn tay bẩn của hắn xoa xoa vào dấu tay trên cổ tay của nàng, kết quả làm cả cổ tay nàng toàn bộ đen xì.
Lão khất cái cười mà như không cười nói:
“ Bần đạo tuyệt không nói dối, ngươi thật sự có tiềm năng!”
Những kẻ mát dây như thế này, Mị Băng đã gặp quá nhiều kiếp trước rồi. Làm sao mà lừa được nàng cơ chứ. Vì thế Mị Băng hậm hực, nhấc chân bỏ đi.
Lão khất cái nóng nảy ở phía sau gọi với theo một câu, nhưng câu này đã làm cho Mị Băng không thể không dừng bước.
“ Ngươi tuyệt đối không phải người từ thời đại này đến, thân thế vô cùng dị thường”
Nhan Mị Băng ngạc nhiên hết mức, vội vàng quay đầu lại về phía lão ăn mày. Mọi người đều biết rằng Mị Băng là người xuyên việt, hơn nữa còn đoạt xạ của người khác, theo tình trạng này mà nói, nàng quả thật được coi là không phải người từ triều đại này. Mà thân thể nàng dị thường cũng không phải là sai. Vốn đây là một bí mật, bỗng được một lão cái bang ở giữa phố xá huyên náo này hét to ra. Nàng đương nhiên cảm thấy hơi chột dạ, đồng thời trong lòng cũng toát lên một vẻ kính phục với lão ăn xin có Hỏa nhãn kim tình này.
“ Sao ngươi có thể biết được ta không phải người ở thời đại này?”
Mị Băng tò mò hỏi.
Lão ăn mày vênh váo ra mặt:
“ Bần đạo là ai giờ không tiện nói, đương nhiên có thể liếc mắt nhìn ra được!”
Nhan Mị Băng vẻ mặt nghi ngờ, hỏi:
“ Có thật vậy?”
Lão khất cái vuốt chòm râu tiên phong đạo cốt của mình:
“ Bần đạo một mình tu hành trên núi Đồng Hoa Sơn, trên thông thiên văn, dưới tường địa lý, ngũ hành bát quái, dịch số hà đồ đều thông thạo, ngươi thử nghĩ xem như vậy là ta nói bừa hay đúng?!!”
Nàng nhìn vào cái áo rách nát như nhặt được từ trong đống rác của hắn, nhíu mày nói:
“ Nói thật, kêu ngươi là người tu hành ở Đồng Hoa Sơn ta không tin cho lắm… Nhưng nếu nói ngươi là tên hái hoa sơn tặc chuyên bắt cóc nữ nhi nhà người nên phải sống ẩn dật ở Đồng Hoa Sơn, ta sẽ tin tưởng nhiều hơn!”
Lão khất cái mất hứng:
“ Haizz… Sao lại nói như vậy chứ? Ngươi không sợ bị Phật Tổ trách tội sao?”
“ Phật Tổ? Chẳng lẽ người không phải cái bang mà là nhà sư a? Đến cả Cái bang cũng thờ Phật tổ sao?”
“ Khụ khụ, cái này gọi là, nhất pháp thông vạn pháp thông… Mà cái này nếu nói rõ thì chưa chắc tiểu oa ngươi có thể hiểu được?”
Mị Băng đầu óc có chút hỗn loạn, dùng sức lắc đầu, không để ý tới cái thuyết pháp của hắn. Vị ăn mày ăn mặc lôi thôi này chỉ liếc mắt là nhìn thấu mình, nàng chỉ muốn biết rốt cuộc, pháp thuật của vị này cao bao nhiêu mà thôi.
“ Ngươi vừa nói ta không phải dân thời này, thân thể dị thường là có ý gì?”
Khi Mị Băng hỏi những lời này, hai tay của nàng nắm thành hình nắm đấm, giấu trong ống tay áo rộng thùng thình, nàng thầm nhủ, chỉ cần lão già kia dùng những câu lừa gạt như “ Người là do mẫu thân sinh ra từ triều đại trước, thân thể bị dị tật nên không thể lớn lên hay già đi” nàng sẽ cho lão một trận, đến mẹ lão cũng không thể nhận ra.
May mắn là lão khất cái này rất chuyên nghiệp, hắn thần bí cười, nói:
“ Ngươi muốn biết sao?”
Nàng gật đầu:
“ Đúng vậy, muốn.”
Bỗng nhiên lão khất cái mắt toàn lòng trắng, vươn cánh tay đen thui, làm bộ như bấm đốt một phen, lẩm nhẩm vài tiếng, chăm chú nhìn về phía trước, mặt nghiêm trọng, trầm giọng nói:
“ Trước tiên hãy cho ta đi ăn cơm”
Nhan Mị Băng nghe vậy giật nảy mình, tựa muốn ngã xuống đất bất tỉnh luôn cho rồi, mặt đen xạm lại
“ Mời ta bữa cơm, ta sẽ cho ngươi biết tất cả” Lão nhấn mạnh 2 từ “ bữa cơm”, hai tròng đen khẽ liếc đi thăm dò đối phương
Người này đã nói CÁM ƠN đến vài viết vô cùng hữu ích của gangsters12