Lão Bà Của Ka Là Hoa Hậu Giảng Đường
Tác giả: Tâm Tại Lưu Lãng
Chương 11: Bỗng nhiên một nhát cắt làm hai.
Dịch giả: Goncopius
Biên Dịch: Goncopius
Nguồn: 4vn.eu
Chương 11: Bỗng nhiên một nhát cắt làm hai.
- Bài post của Tần Thủy Dao nói rằng, mặc kệ người nào dùng phương thức gì cũng được, miễn sao đánh bại cậu thì nàng liền mời người đó dùng cơm. Vì thế cho nên hiện tại có hơn một ngàn nam sinh đang lập kế hoạch để tìm cách đánh bại cậu.
Trương Tiểu Bàn trả lời.
Đường Kim liền lắc lắc đầu:
- Tần Thủy Dao này thật là quá nhỏ mọn rồi.
- Này anh bạn, cậu đứng trước mặt nhiều người nói từ hôn với nàng ta, khiến cho nàng ta mất mặt, bây giờ nàng ta muốn trả thù cậu cũng là một chuyện rất bình thường. Tại sao cậu lại nói nàng ta nhỏ mọn được?
Hiển nhiên là Trương Tiểu Bàn không ủng hộ cách nhìn của Đường Kim.
- Trương Tiểu Bàn a, Tần Thủy Dao rõ ràng là người có nhiều tiền nhưng nàng ta lại luyến tiếc không mời người khác dùng một bữa cơm, chẳng lẽ đây không phải là keo kiệt sao?
Đường Kim nói năng hùng hồn đầy lý lẽ, hiển nhiên so với lý giải của Trương Tiểu Bàn lại là một chuyện khác:
- Nàng biết không có người nào có thể đánh bại tôi, đã còn đằng bài post lên, như thế không phải rõ ràng là không muốn mời người ta ăn cơm sao? Cho nên nói, nàng thật sự là rất nhỏ mon, một người hào phóng như tôi đây thật sự không có cách nào gần nàng được, nhất định phải từ hôn a.
Trương Tiểu Bàn lại là một trận im lặng, không nói gì, thằng này mà hào phóng ư? Hắn như thế nào mà ta đây lại không nhìn ra được?
Càng làm cho Trương Tiểu Bàn không nói cái gì chính là thằng gia hỏa này lại vô cùng tự tin. Không ai có thể đánh bại được hắn sao? Tuy rằng hắn biết Đường Kim là một tên đánh nhau rất lợi hại, một người có thể quật ngã đến sáu người, có thể chuyện này thì mọi người đều biết. Nên muốn đánh bại được Đường Kim thì hơn phân nửa mọi người sẽ không tìm hắn để đánh nhau mà mọi người sẽ tìm một cách khác.
- Cậu xem, cậu cũng cảm thấy Tần Thủy Dao là một người keo kiệt chứ?
Thấy Trương Tiểu Bàn không nói lời nào thì Đường Kim có chút đắc ý, hắn lại thuyết phục được một người nữa. Tài ăn nói của hắn quả thật có thể so sánh với Tô Tần a.
Trương Tiểu Bàn nhìn vào Đường Kim, yếu ớt nói một câu:
- Cậu đã hào phóng như vậy thì buổi trưa hôm nay có thể mời tôi đi ăn cơm không?
- Cậu là mỹ nữ à?
Đường Kim nhìn vào Trương Tiểu Bàn, hỏi.
Trương Tiểu Bàn lắc lắc đầu. Đương nhiên là hắn không phải là mỹ nữ rồi, ngay cả mỹ nam thì cũng không phải.
Đường Kim lắc đầu, vẻ mặt đồng tình nhìn vào Trương Tiểu Bàn:
- Tôi hào phóng như vậy mà cậu cũng không hiểu. Chỉ cần tôi yêu thích mỹ nữ nào thì tôi sẽ mở vòng tay của mình ra, làm bến cảng để bảo vệ an toàn cho các nàng. Chẳng lẽ cậu không cảm thấy tôi thật sự vô cùng hào phóng sao?
- Ghê tởm.
Nữ sinh ngồi ở đằng trước kia cuối cùng không nhịn được nữa, nàng thấp giọng mắng một câu.
Đường Kim liếc nhìn nữ sinh này một cái, sau đó nhìn chằm chằm vào Trương Tiểu Bàn, nhỏ giọng hỏi:
- Cậu biết cô ta sao?
- Biết a, cô ta gọi là Lưu Hiểu Yến.
Trương Tiểu Bàn đáp.
- Haiz. Trách không được.
Đường Kim làm ra một bộ dạng tỉnh ngộ:
- Cô ta cảm thấy ghê tởm thì hơn phân nửa là cô ta mang thai rồi, là tác phẩm của cậu à?
- Hả?
Nhất thời thì Trương Tiểu Bàn liền choáng váng.
- Đường Kim, cậu là một tên lưu manh.
Lưu Hiểu Yến tức giận nhìn vào Đường Kim, làm ra một bộ dạng muốn cùng Đường Kim liều mạng.
“ Reng..Reng..Reng”
Đúng vào lúc này, tiếng chuông vào học lại vang lên.
Nguyên bản cả phòng học vốn đang ồn ào, trong nháy mắt bỗng trở nên yên lặng trở lại. Mỗi người đều ngồi nghiêm chỉnh ngay cả Đường Kim cũng ngồi có quy củ. Tuy rằng giờ phút này Lưu Hiểu Yến vô cùng tức giận nhưng mà nàng cũng chỉ có thể áp chế cơn giận ở trong lòng, xoay người lên, chào đón giáo viên vào lớp.
“Cộc…Cộc…Cộc”
Nương theo những tiếng giày cao gót, một mỹ nữ mặc váy đi vào phòng học. Mỹ nữ này đúng là Tô Vân Phỉ rồi, hôm nay có tiết Anh Văn.
Rất nhanh, Tô Vân Phỉ đã đi lên bục giảng, đối mặt với các học sinh trong lớp thì nàng lộ ra nụ cười ôn hòa:
- Good morning boys anhd girls.
Tất cả học sinh đều đứng dậy mà ngay cả Đường Kim cũng đứng lên nhưng mà ngay khi trong lớp mọi người dùng tiếng Anh để chào với giáo viên thì hắn lại hướng về Trương Tiểu Bàn, nói:
- Rốt cuộc thì tôi biết vì sao cô Tô lại không có bạn trai rồi.
- Vì cái gì?
Trương Tiểu Bàn nhịn không được mà hỏi.
Thấy mọi người bắt đầu ngồi xuống thì Đường Kim cũng ngồi xuống theo, sau đó hướng về Trương Tiểu Bàn, nói:
- Cậu không nghe mới lúc này cô Tô mới nói cái gì à?
Trương Tiểu Bàn có chút buồn bực:
- Vừa rồi cô Tô có nói cái gì sao?
- Trương Tiểu Bàn, lỗ tai của cậu không được tốt cho lắm a.
Đường Kim có chút đồng tình nhìn vào Trương Tiểu Bàn:
- Cậu không nghe cô Tô vừa nói cái gì sao? Nàng nói, cô nương sờ vào ngươi, đột nhiên ta muốn cắt đi cái ấy của ngươi. Cậu không biết là yêu cầu của cô Tô đối với bạn trai của mình thật là quá cao đi sao? Để một mỹ nữ đi sờ người ta cũng không cho người ta có phản ứng, người ta có phản ứng rồi thì lại muốn thiến người ta. Như thế thì có ai còn dám làm bạn trai của nàng a?
Trương Tiểu Bàn trợn mắt há hốc mồm, nhân tài, con mja nó tên gia hỏa này quả thật là một nhân tài. Sống đến bây giờ rồi thì đây là lần đầu tiên mà hắn nghe được giải thích câu Anh văn như vậy.
- Anh bạn, cậu rất là ngưu.
Trương Tiểu Bàn hướng về Đường Kim giơ ngón tay cái lên. Lúc này đây thì bản thân Trương Tiểu Bàn hắn có chút sùng bái Đường Kim rồi.
- Đường Kim, Trương Lỗi, đang là giờ học không nên nói chuyện ở trong lớp.
Lúc này giọng nói của Tô Vân Phỉ vang lên, phòng học cũng không lớn lắm. Tuy rằng giọng nói của Đường Kim và Trương Tiểu Bàn không tính là lớn nhưng mà vẫn khiến cho Tô Vân Phỉ chú ý. Đương nhiên là Tô Vân Phỉ cũng không nghe rõ những lời của Đường Kim nói rồi.
Đường Kim cùng Trương Tiểu Bàn đều nghe lời, cả 2 đều im lặng không dám nói cái gì.
Nhưng đúng vào lúc này, nữ sinh ngồi ở phía trước Đường Kim gọi là Lưu Hiểu Yến liền giơ tay lên:
- Cô Tô.
- Lưu Hiểu Yến, có chuyện gì?
Tô Vân Phỉ hỏi.
- Thưa cô, bạn Đường Kim đùa giỡn lưu manh với em.
Lưu Hiểu Yến nói.
- Cái gì?
Tô Vân Phỉ nhíu mày, dường như có chút khó tin.
Lưu Hiểu Yến lấy từ dưới bàn ra một cái điện thoại đi động, sau đó bắt đầu bấm vào nút ghi âm. May là nàng sớm có chuẩn bị, nàng đã thu âm được cuộc nói chuyện giữa Trương Tiểu Bàn và Đường Kim.
Vài giây đồng hồ sau.
Mọi người trong phòng học đều trợn mắt há hốc mồm, đặc biệt là câu cắt quả trứng kia, câu này đã làm cho đám nam sinh phải bội phục còn đám nữ sinh thì đỏ mặt. Mà Tô Vân Phỉ ở trên bục giảng thì tức giận đến mức mặt của nàng xanh mét, thân thể mềm mại của nàng run nhè nhẹ, một bộ dạng tùy vào lúc nào cũng có thể bùng nổ.
Mọi người bắt đầu chờ mong Tô Vân Phỉ phát tác, chờ mong Đường Kim bị trừng phạt nhưng mà vài giây đồng hồ sau, bọn hắn lại thất vọng rồi. Tô Vân Phỉ lại có thể áp chế cơn giận ở trong lồng xuống, nàng không có bùng nổ tại đương trường mà là trừng mắt nhìn vài Đường Kim, mở miệng nói:
- Đường Kim, em ra ngoài đứng đi, tiết này em không cần nghe giảng nữa.
Nghe được Tô Vân Phỉ nói như thế thì Đường Kim không tỏ ra ủ rũ, ngược lại hắn tỏ ra bộ dạng cao hứng, hắn đứng lên hướng về phía Tô Vân Phỉ cười hì hì:
- Cảm ơn cô giáo, cô Tô hẹn gặp lại.
Nói xong mấy chữ này thì Đường Kim liền mở cửa phòng học ra rồi đi ra ngoài, nhưng mà hắn cũng không có đứng ở trước cửa mà liền lập tức rời khỏi đây.
Phản ứng của Đường Kim làm cho Tô Vân Phỉ càng thêm tức giận, giờ phút này trong lòng nàng không khỏi bắt đầu oán hận lên hiệu trưởng, như thế nào lại an bài một học sinh như vậy đến lớp của nàng đây?
Mà Đường Kim cùng Tô Vân Phỉ cũng không biết là vài giờ sau đó, trên form của trường Ninh Sơn Nhị Trung lại xuất hiện một topic, tiêu đề của topic này chính là “ Giáo viên gặp được nam học sinh lưu manh”
Đột nhiên câu thành ngữ “ Cắt đi …” liền dùng tốc độ nhanh nhất truyền bá ra ngoài. Chỉ sợ ngay cả Đường Kim cũng không nghĩ tới chính là từ đó về sau trong Ninh Sơn Nhị Trung không còn có giáo viên dạy Anh Văn nào dùng những câu đó để chào hỏi với các học sinh vào lúc bắt đầu vô tiết.
Mà giờ phút này, Đường Kim lại một lần nữa đi ra khỏi cánh cửa trường Ninh Sơn Nhị Trung. Sau đó hắn nhắm về quá thịt dê kia tới đi nhưng mà hắn không phải đi ăn cơm mà là đi đòi nợ.
Đã có 22 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Goncopius
Lão Bà Của Ka Là Hoa Hậu Giảng Đường
Tác giả: Tâm Tại Lưu Lãng
Chương 12: Người thiếu nợ gương mẫu.
Dịch giả: Goncopius
Biên Dịch: Goncopius
Nguồn: 4vn.eu
Đường Kim quả thật là một người rất nghèo. Trước kia tên sư phụ không có trách nhiệm kia giả chết biến mất thì lão chỉ để lại cho hắn một trăm đồng. Mặc dù hắn vận khí không tệ, ngồi trên xe trên đường đến thành phố Ninh Sơn cũng không tốn tiền. Hơn nữa ngày hôm qua hắn mới thắng từ nơi Trương Tiểu Bàn một trăm đồng, có thể ở buổi sáng hôm nay hắn tiêu hết hai mươi đồng vào việc ăn điểm tâm. Tính đến lúc này thì tiền mặt trên người của hắn chỉ còn lại có một trăm tám mươi đồng.
Đối với một học sinh trung học bình thường mà nói thì nếu chính là ăn cơm hơn nữa lại ăn trong căn tin ở trong trường thì một trăm tám mươi đồng có thể ăn được hơn nữa tháng, tiết kiệm một chút thì dùng một tháng cũng không có vấn đề gì. Nhưng mà Đường Kim không phải là một tên học sinh trung học bình thường, hắn chính là một tên siêu cấp ăn hàng.
Một bữa ăn dùng 4 5 kg thịt đối với Đường Kim mà nói thì đó chỉ là một bữa ăn sáng mà thôi. Tối hôm qua tại quán thịt dê này thì ước chừng là hắn ăn khoảng hơn một ngàn đồng tiền thịt dê. Không hề nghi ngờ gì nữa, nếu như hắn dùng hết một trăm tám mươi đồng trên người của hắn thì hắn cũng không đủ ăn một bữa. Dùng phương pháp bàn cờ để tính thì một trăm tám mươi đồng trên người của hắn cũng chỉ đủ để cho hắn ăn được 2/10 mà thôi.
Cho nên Đường Kim thật sự rất nghèo, nghèo đến nỗi không có tiền để ăn cơm. Hắn muốn ở thành phố Ninh Sơn này bản thân hắn có một cuộc sống mới, nhất định phải nghĩ biện pháp lấp đầy cái bụng của mình trước đã, nói cách khác thì nhất định hắn phải kiếm tiền.
Vì muốn trưa nay có thể ăn một bữa tiệc lớn nên Đường Kim quyết định trước tiên cần phải đi đòi nợ, người thiếu nợ hắn chính là tên kêu là Vương man tử, hắn còn thiếu Đường Kim một vạn hai.
Tuy rằng Đường Kim biết Vương man tử đã bị hắn đánh đến bất tỉnh phải vào bệnh viện nhưng mà hắn cũng không biết Vương man tử vào bệnh viện nào. Hơn nữa đối với lực đạo của mình thì Đường Kim rất rõ ràng, hắn xuống tay rát có chừng mực nên hiện tại hơn phân nửa là Vương man tử đã ra viện cho nên hắn liền quyết định đi đến chỗ ở của Vương man tử để đòi nợ.
Đường Kim không nhanh không chậm tiêu sái đi trên đường ở Nam lộ của thành phố Ninh Sơn, giờ phút này là giờ cao điểm nên trên đường rất có nhiều người. Cả đám người đi đi vô cùng vội vàng, còn Đường Kim thì lại từ từ, lúc này thì trong đám người đi trên đường thì Đường Kim trông có vẻ giống với hạc giữa bầy gà vậy.
Một chiếc xe hơi cũ nát không có giấy phép chạy qua bên cạnh của Đường Kim sau đó đột nhiên hắn thắng lại rồi tiếp theo là ở chiếc xe đó dừng lại ở bên cạnh Đường Kim.
Cửa xe được mở ra, một giọng nói giận dữ từ trong xe truyền ra:
- Mày đứng lại đó cho lão tử.
Nương theo một tiếng gầm giận dữ này là một tên đầu trọc có dáng người không cao, vẻ mặt dữ tợn bước xuống xe. Ngay sau đó là hai tên thanh niên đầu tóc húi cua cũng từ trên xe nhảy xuống.
Đường Kim nghe được giọng nói này có ch út quen thuộc nên hắn liền xoay người, thấy được người này là tên đầu trọc thì hắn không khỏi ngạc nhiên:
- Wey, đầu trọc chết tiệt, ông đến đây đưa tiền cho tôi sao? Không tồi, thật sự là không tồi, người tự giác giống như ông đây thật sự là còn sót lại rất ít. Nếu trên thế giới này có nhiều người giống như ông thì tốt biết mấy. Đầu trọc a đầu trọc, ông quả thật là một người thiếu nợ có mẫu mực, hình tượng của ông càng ngày càng chói loại, xem đi, xem đi, ngay cả cái đầu trọc của ông cũng càng lúc càng phát sáng kìa.
Tên đầu trọc này đúng là Vương man tử, hiện tại hình tượng của Vương man tử quả thật là có chút chói lói hơn nữa cũng có chút chật vật. Hai mắt của hắn toàn là tơ máu, bộ dạng tiều tụy hơn nữa trên cánh tay phải của hắn còn có bó thạch cao, hiển nhiên đây chính là kiệt tác của Đường Kim trong ngày hôm qua rồi.
Phía sau của Vương man tử chính là hai tên thanh niên có đầu tóc húi cua. Thoạt nhìn thì hai tên thanh niên này khoảng 20 tuổi, mặc đồng phục màu đen, hơn nữa trên cánh tay đều có hình xăm. Hình xăm của hai người cũng giống nhau chính là hình xăm một con hạt tử đang giương nanh múa vuốt.
- Anh man tử, chính là tên tiểu tử này sao?
Trong đó một tên thanh niên liền nhìn vào Đường Kim, có chút nghi ngờ, hỏi.
- Đúng vậy, chính là ta, các người mau đưa tiền cho ta đi.
Đường Kim chủ động lên tiếng nói.
- Tao đưa con mày tiền cái con mja mày.
Vương man tử nổi giận gầm lên một tiếng:
- Mọi người cùng xông lên, đánh gãy ta và chân của tên tiểu tử này cho ta.
- Vâng, anh man tử.
Tuy rằng hai tên thanh niên này có chút nghi ngờ nhưng mà vẫn đồng thanh lên tiếng đáp ứng một câu. Sau đó liền bước lên, một người chụp vào bả vai phải của Đường Kim còn tên khác thì chụp vào bả vai trái của Đường Kim.
Hiển nhiên rằng hai người này muốn trước tiên ra tay khống chế Đường Kim, đáng tiếc là không như suy tính của bọn hắn, những động tác của bọn chúng ở trước mắt Đường Kim thì cũng không có một chút hiệu quả gì cả.
- Một đám chết tiệt, các người thật đúng là không được khen ngợi mà.
Đường Kim thở dàu, sau đó hai tay của hắn đồng thời nâng lên, tùy ý tung ra một trảo, liền phân biệt bắt láy được một bàn tay của hai tên thanh niên sau đó hai tay của Đường Kim hơi dùng sức kéo xuống.
“Rắc”
“Rắc”
“Ách!”
- Đệt con mja.
Tiếng xương gãy cùng với một tiếng hét thảm và một tiếng mắng vang lên, tay của hai tên thanh niên này đã bị trật khớp.
- Tôi đã nói với các anh rằng tôi là một người không thích bạo lực chưa?
Đường Kim buông tay ra, sau đó đột nhiên nhấc chân lên, đá ra hai cước, đem hai tên thanh niên này đá ngã xuống đất:
- Nếu tôi chưa nói qua thì tôi đây liền nói lại lần nữa choc ác anh biết. Tôi thật sự là một người thích bạo lực, cho nên nếu các anh không muốn tôi dùng bạo lực để xứ lý các anh thì các anh đừng làm tôi mất hứng, bởi khi tôi mất hứng thì tôi sẽ trở nên vô cùng bạo lực. Hiện tại, các anh đã hiểu được ý của tôi chưa?
Hai tên thanh niên té trên mặt đất, mồ hôi lạnh trên mặt chảy ròng. Không bởi vì quá nóng mà là quá đau đớn, bọn hắn đều không nói gì. Trong mắt mơ hồ có chút sợ hai, sau đó rốt cuộc bọn hắn cũng hiểu được nguyên nhân cổ tay của Vương man tử bị gãy.
Đường Kim cũng không tiếp tục nhiều lời với hai tên thanh niên này nữa. Hắn quay đầu lại nhìn vào Vương man tử, lộ ra một bộ dạng không thích:
- Đầu trọc chết tiệt, ông đã để cho tôi làm những việc mà bản thân tôi không thích. Cho nên hiện tại thì bản thân tôi rất khó chịu, bởi vì rất khó chịu nên tôi quyết định tăng thêm số tiền mà ông nợ của tôi lên, cho nên hiện giờ ông đã thiếu tôi hai vạn đồng.
Lời còn chưa dứt thì đột nhiên tay của Đường Kim vung lên, hắn bắt lấy cánh tay đang quấn băng của Vương man tử, hơi dùng lực một chút.
“Ách”
Vương man tử phát ra một tiếng thảm thiết kinh thiên động địa, cơn đau nhức từ trên cánh tay truyền đến khiến cho bộ mặt của hắn cũng bắt đầu run lên.
Vương man tử kêu thảm thiết lại không hề khiến cho nhiều người chú ý đến, mặc dù nơi này là trên đường nhưng mà có rất nhiều người sớm nhìn thấy tình huống ở bên này thì liền né xa ra. Mà cho du có nghe được tiếng kêu thảm thiết kia thì bọn họ cũng càng tránh xa hơn, làm gì có tâm tư đến đây mà coi nữa.
- Tên đầu trọc chết tiệt, hiện giờ thì ông có nguyện ý trả tiền không?
Một bên Đường Kim hơi dùng sức, một bên không nhanh không chậm hỏi.
- Đệt con mja nhà mày… A…Tiểu tử.. Mày có dũng khí…A..Mày ác lắm..A… Lão tử trả, lão tử trả.
Mới vừa bắt đầu thì Vương mọi rợ còn không phục, nhưng mà cơn đau càng ngày càng truyền đến làm cho hắn không ngừng hét lên. Lập tức liền khuất phục trước râm uy của Đường Kim, miệng vết thương của hắn giống như là bị xát muối vào làm cho hắn vô cùng đau đớn, không còn khả năng để chịu đựng nữa.
- Như thế thì được rồi nha, thiếu nợ trả tiền đây là một chuyện hiển nhiên, hai năm rõ mười. Tôi thật là một người biết giảng đạo lý mà.
Rốt cuộc Đường Kim cũng buông tay của Vương man tử ra, vẻ mặt có chút vừa lòng:
- Mau đưa tiền ra đây, tôi không muốn làm chậm trễ việc đi đến bệnh viện của các ông.
Vương man tử cắn răng, dùng cánh tay còn chưa bị thương kia bỏ và trong túi quần lấy ra một cái ví, một bên lấy tiền, một bên có chút không cam lòng nhìn vào Đường Kim:
- Tiểu tử, từ trước đến nay Vương man tử tao là một người đàng hoàng, nếu mày thật sự có dũng khí thì hãy nói tên cho tao biết. ( Mja, giang hồ mà còn bày đặt đàng hoàng.)
Đã có 22 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Goncopius
Lão Bà Của Ka Là Hoa Hậu Giảng Đường
Tác giả: Tâm Tại Lưu Lãng
Chương 13: Tiêu Hoàng Kim.
Dịch giả: Goncopius
Biên Dịch: Goncopius
Nguồn: 4vn.eu
- Tôi gọi là Đường Kim, Đường trong Đường Môn, Kim trong Hoàng Kim.
Vẻ mặt Đường Kim nở ra nụ cười sáng lạn:
- Tôi là đệ tử của Đường Môn, tôi thích Hoàng Kim, tôi đang học ở Ninh Sơn Nhị Trung, rất hoan nghênh các vị đến để tặng tiền cho tôi.
Thấy Vương man tử đang lấy tiền ra thì Đường Kim liền bổ sung thêm một câu:
- Không cần đếm, trong túi của ông chỉ có tổng cộng là bốn nghìn tám trăm đồng còn thiếu một vạn năm nghìn hai trăm đồng nữa, ông mau đi mượn thêm tiền đi.
- Tiểu Thất, tiểu Bát, trên người các cậu có mang theo tiền không?
Lần này Vương man tử tỏ ra phối hợp, hướng về hai tên thanh niên kia hỏi.
Bây giờ tuy rằng hai tên thanh niên kia đã bò dậy từ mặt đất, tuy rằng vẫn cảm thấy đau đớn khó chịu nhưng mà bọn hắn cũng phối hợp lấy ví ở trên người ra. Tiền của ba người liền dồn lại, tính đi tính lại thì chỉ có chín nghìn sáu trăm đồng, ngay cả một vạn cũng chưa tới.
- Anh Man tử, nếu không thì chúng ta qua bên kia lấy tiền đi?
Trong đó một tên thanh niên liền mở miệng nói, tên này nhìn thoạt qua thì biết là một người có tiền bởi vì trên cổ của hắn có đeo một sợi dây chuyền vàng, trên tay cũng có đeo hai chiếc nhẫn vàng, giống như là một tên nhà giàu mới nổi.
Trong lòng của Vương man tử vô cùng biệt khuất, từ trước đến nay mỗi khi ra đường thì có ai dám đụng đến Vương man tử hắn đâu? Nhưng mà, phong thủy luân chuyển, gặp được tên tiểu tử Đường Kim này thì những ngày an nhàn của hắn liền chấm dứt.
Biệt khuất thì biệt khuất, hiện tại Vương man tử cũng không còn cách nào khác, chỉ có thể trả tiền trước thôi. Cho nên hắn liền nghe theo lời đề nghị của tiểu Thất, cơn tức này trong người hắn hiện tại chỉ có thể nhịn xuống, qua được cửa ải này rồi tính sau.
- Không cần đi lấy tiền.
Lúc này đây, Đường Kim lại mở miệng nói.
Vương man tử nhất thời sửng sốt, chẳng lẽ tính thiện lương trong con người tiểu tử này đột nhiên trỗi dậy sao?
Tiểu Thất và tiểu Bát cũng có chút ngạc nhiên, tiểu tử này mới vừa rồi mới giày vò anh Mọi rợ dục tiên dục tử là chính vì đòi tiền, như thế nào mà bây giờ đột nhiên hắn lại không đòi nữa?
- Đem dây chuyền trên người của anh đưa cho tôi.
Đường Kim nhìn vào sợi dây chuyền trên cổ của tiểu Thất nói.
- Hả?
Tiểu Thất ngẩn ngơ ra, sau đó không ngừng nói:
- Tôi sẽ đi lấy tiền đưa cho cậu, rất nhanh thôi mà.
- Có phải anh không muốn đưa không, vậy thì tôi lấy ra giùm anh hỉ?
Đường Kim bất mãn nhìn vào tiểu Thất, nói:
- Tôi nói bản thân tôi là một người không thích bạo lực cho nên lúc tôi dùng bạo lực thì không thể khống chế được lực đạo của mình. Đến lúc đó thì vạn nhất không chỉ là lấy được sợi dây chuyền xuống mà có bẻ gãy cổ của anh thì anh cũng đứng có oán trách tôi.
Tiểu Thất buồn bực, con mja nó đây là uy hiếp trần trụa , mja nó đây là muốn đòi nợ sao? Cái này căn bản là đi cướp đoạt của người khác.
- Cướp của người khác hơn trăm lần, đây là lần đầu tiên bị người khác cướp lại, mụ nội nó thật sự là mất mặt quá mà.
Tiểu Thất âm thầm mắng một câu, sau đó vẫn là nghe lời Đường Kim, gỡ sợi dây chuyền xuống nhưng mà trong lòng của hắn cũng vô cùng buồn bực. Con mja nó, sợi dây chuyền này cũng là hơn một vạn đồng a, đây chính là sợi dây chuyền làm từ vàng tinh khiết a.
- Cả nhẫn trên tay nữa, lấy ra luôn đi.
Đường Kim còn nói thêm.
Tiểu Thất càng thêm buồn bực, bất quá lần này hắn cũng không nói cái gì thêm mà là tháo hai chiếc nhẫn trên tay xuống. So với sợi dây chuyền vàng thì hai chiếc nhẫn này lại càng rẻ hơn, dây chuyền cũng đã bị lấy rồi, tiếp tục giữ hai cái nhẫn này cũng không có hiệu quả gì.
Rốt cuộc, chín nghìn sáu trăm đồng tiền mặt, thêm một cây dây chuyền vàng, hai cái nhẫn đã vào trong tay của Đường Kim. Thấy được thu hoạch lần này của mình thì Đường Kim cũng cảm thấy vừa lòng, hướng về phía ba người Vương mọi rợ, phất phất tay:
- Bây giờ các anh có thể lăn đi bệnh viện được rồi.
Nghe được Đường Kim nói như thế thì ba người Vương mọi rợ giống như là được đại xá. Bọn hắn liền đón một chiếc taxi, ngay cả chiếc xe dùng để đến đây thì bọn chúng cũng ném ở ven đường.
- Kỳ thật thì kiếm tiền cũng không còn khó nữa, chỉ đơn giản như vậy thôi.
Đường Kim đem một chồng tiền mặt nhét vào trong túi quần sau đó liền đi về phía Ninh Sơn Nhị Trung, như vậy là đòi nợ đã thành công rồi cho nên hắn cũng không cần đi đến chỗ ở của Vương mọi rợ nữa.
Bước chân của Đường Kim vẫn không nhanh không chậm, sắc mặt cũng không tỏ ra vẻ sợ hãi. Mọi chuyện xảy ra vừa rồi dường như đối với hắn mà nói thì cũng giống như ăn một bữa cơm vậy.
Vừa mới đắc thủ được sợi dây chuyền vàng cùng hai chiếc nhẫn kia, lại không hề được Đường Kim thu vào trong túi quần mà là bị hắn nắm ở trong tay phải. Một bên hắn vừa đi từ từ, một bên hắn dùng ngón tay phải của mình dùng sức bóp, nắm tay càng lúc càng chặt.
Một phút sau, bàn tay phải của Đường Kim đã mở ra, sợi dây chuyền vàng và hai chiếc nhẫn đã biến mất. Mà trong lòng bàn tay của hắn lại xuất hiện một viên tròn có ánh vàng rực rỡ.
Hai tay của Đường Kim hợp cùng một chỗ, bắt đầu chà xát vào nhau, tốc độ càng ngày càng trở nên nhanh hơn. Lại chưa đến một phú sau thì hai tay của hắn tách ra, ngón tay rất nhanh đã biến ảo, hắn đã nặn ra một vật không rõ hình dạng.
Lúc này đây, ước chừng qua ba phút thì ngón tay của Đường Kim mới dừng lại, sau đó lại nắm chưởng thành quyền. Sau đó hắn dùng bước lại, mở lòng bàn tay ra thì thấy được viên cầu hoàng kim kia đã biến mất, mà lúc này nằm ở trong lòng bàn tay của hắn chính là một chiếc phi tiêu. Phi tiêu này dài khoảng 3cm, màu vàng kim lấp lánh, rõ ràng là do hoàng kim tạo thành mà.
Nhìn thấy phi tiêu nằm ở trong lòng bàn tay của mình thì rốt cuộc Đường Kim cũng nở ra nụ cười sáng lạn:
- Rốt cuộc cũng có trang bị hoàng kim rồi. Lão nhân sư phụ kia quả thật là một người rất hẹp hoài, để cho người làm cho ta một chiếc phi tiêu hoàng kim mà người còn luyến tiếc. Vẫn là nơi này tốt hơn, tự lực cánh sinh, cơm no áo ấm, càng ngày ta thật sự càng thích sống ở nơi này rồi.
Đem phi tiêu hoàng kim thu vào tay, Đường Kim lại nhìn vào cánh cổng trường Ninh Sơn Nhị Trung, nhất thời thì có chút đắn đo. Hiện giờ nên trở lại trường học hay là nên đi lang thang ở bên ngoài đây?
Đường Kim không thích đi học lại không thích học môn Anh Văn. Cho nên hôm nay bị Tô Vân Phỉ đuổi ra khỏi phòng thì hắn thật tâm cảm ơn Tô Vân Phỉ, ngẫm lại hiện giờ hẳn là còn chưa có tan học cho nên hắn liền làm ra quyết định. Tạm thời không cần trở về nữa, tiếp tục đi ra chơi đùa ở bên ngoài đi.
Đi qua cánh cửa chính của Ninh Sơn Nhị Trung, Đường Kim tính toán nên đi ăn cái gì một chút. Hai mươi cái bánh bao thịt vào bữa sáng thật sự là làm cho hắn vô cùng buồn bực, vừa rồi mới buôn bán được một chuyến tiền lời thì hắn quyết định ăn thêm để bồi thường vào bữa sáng hôm nay.
Dọc theo Nam lộ ở Ninh Sơn thì Đường Kim thấy được một tiệm vịt quay, hắn liền vào đó mua 2 con vịt quay mà chưa đến 10’ sau thì 2 con vịt quay này đã nằm gọn trong bụng của Đường Kim.
- Haiz, cuối cùng cũng no được một chút.
Đường Kim thì thào tự nói nhưng mà lúc này từ trong ngực truyền đến mộ cảm giác lạnh lẽ khiến cho hắn biết được, lúc này Hoa Hoang có ý kiến.
- Hoa Hoa, ta biết ngươi muốn ăn cái gì, bất quá ở nơi này kiếm được món ngươi muốn ăn cũng rất khó. Trước tiên ngươi cứ nhịn đi một chút a, dù sao thì người cũng không có đói chết mà.
Đường Kim thấp giọng nói.
Cảm giác lạnh lẽo kia vẫn còn tồn tại, hiển nhiên là Hoa Hoa vẫn không có hài lòng.
- Hoa Hoa, ngươi đừng vội, đợi ta quen thuộc với chỗ này rồi thì ta liền lập tức kiếm thức ăn cho ngươi ăn, như vậy có được không?
Đường Kim vội vàng nói thêm.
Cảm giác lạnh lẽo đã biến mất, rốt cuộc thì Hoa Hoa cũng đã chấp nhận điều kiện của Đường Kim.
Đường Kim lại thở dài, trong lúc nhất thời lại có chút khó khăn, ở nơi này muốn tìm thức ăn cho Hoa Hoa ăn cũng thật sự là một chuyện không dễ dàng a.
Lúc này đây, một chiếc Audi có rèm che dừng lại ở bên cạnh Đường Kim, cửa kính xe mở xuống, một gương mặt anh tuấn liền xuất hiện trong mắt Đường Kim, đồng thời thanh niên anh tuấn này mở miệng:
- Đường Kim, có rảnh không? Lên xe tâm sự chút nào.
Đã có 23 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Goncopius
Lão Bà Của Ka Là Hoa Hậu Giảng Đường
Tác giả: Tâm Tại Lưu Lãng
Chương 14: Cậu cũng sớm già.
Dịch giả: Goncopius
Biên Dịch: Goncopius
Nguồn: 4vn.eu
- Tôi không rảnh, bất quá tôi cũng không muốn nói chuyện phiếm với anh.
Bộ dạng của Đường Kim uể oải, nói:
- Anh không phải là mỹ nữ cho nên đối với anh thì tôi không có hứng thú.
Nam tử anh tuấn hờ hững cười:
- Đường Kim, thoạt nhìn thì cậu đang rất thiếu tiền.
- Tuy rằng tôi đang thiếu tiền, có thể cho dù anh có là mỹ nữ đi nữa thì tôi cũng khong thích nói chuyện với anh.
Đường Kim trừng mắt nhìn nam tử anh tuấn kia một cái, một bộ dạng rất mất hứng.
- Đường Kim, tôi chỉ muốn nói cùng cậu nói về một số sinh ý mà thôi.
Nam tử anh tuấn kia lắc đầu:
- Chỉ một số mà cũng có thể khiến cho một người rất nhanh trở thành một đại phú ông. Nếu cậu có hứng thú vậy thì hãy lên xe, nếu cậu không có hứng thú thì tôi đây cũng không ép cậu.
- Sinh ý có giá hơn trăm vạn à?
Đường Kim nghĩ nghĩ một chút, sau đó gật gật đầu:
- Được rồi, tôi có chút hứng thú.
Cửa xe được mở ra, Đường Kim liền lao vào trong xe, ngồi ở vị trí phụ lái, sau đó tiếp tục nói:
- Mau nói đi, là sinh ý gì?
Tuy rằng mới vừa rồi mới kiếm được gần một vạn đồng nhưng mà Đường Kim vẫn có chút thiếu tiền. Lấy sức ăn kinh người của hắn thì một vạn đồng cũng không ăn được bao lâu, bởi vậy đối với hắn mà nói thì việc quan trọng trước mắt chính là kiếm tiền, kiếm thật nhiều tiền.
- Trước tiên tôi xin tự giới thiệu về bản thân mình một chút tôi tên là Lâm Tuấn Hùng, cũng là học sinh của Ninh Sơn Nhị Trung nhưng mà học trên cậu hai lớp.
Nam tử anh tuấn tên là Lâm Tuấn Hùng kia mở miệng nói.
Học sinh lớp 12?
Vẻ mặt của Đường Kim tỏ ra hoài nghi nhìn vào Lâm Tuấn Hùng, người này nhìn thế nào cũng không giống một học sinh. Xem diện mạo của hắn tuy rằng bộ dạng phong nhã, có thể là thành thục hơn một chút nhưng mà nhìn qua thì ít nhất người này cũng có bộ dạng hơn 20 tuổi rồi. Mà trang phục trên người của hắn cũng nhìn qua hoàn toàn không giống với trang phục của một học sinh, mà giống với một thành phần trí thức a.
- Tôi chỉ trưởng thành hơn một chút so với những lứa bạn cùng tuổi mà thôi.
Hiển nhiên là Lâm Tuấn Hùng nhìn ra nghi vấn của Đường Kim, hắn cười cười, tiếp tục nói:
- Đối với nữ nhân mà nói thì nam nhân càng thành thục thì lại càng có mị lực.
Đường Kim nhìn vào Lâm Tuấn Hùng cũng rất nghiêm túc mà nói:
- Anh chưa chắc đã trưởng thành sớm thật ra thì cũng có thể nói là ánh sớm già.
Khuôn mặt tuấn tú của Lâm Tuấn Hùng khẽ run lên một chút, thằng này biết nói tiếng người sao? Bản thân hắn mới 18 tuổi mà còn gọi hắn là sớm già sao? Nếu không phải là tên tiểu tử này đối với Lâm Tuấn Hùng hắn có chút hữu dụng thù hiện tại hắn đã xác định mở miệng mắng chửi người rồi.
- Kỳ thật sớm già cũng không có gì là xấu chỉ cần không phải sớm ra là tốt rồi.
Đường Kim làm ra một bộ dạng an ủi.
Khuôn mặt tuấn tú của v lại run lên một chút nữa, thằng tiểu tử này thật sự là rất cần ăn đòn.
- Đường Kim, hay là chúng ta nói đến chuyện làm ăn đi.
Sợ tên tiểu tử Đường Kim này càng lúc càng nói không ra gì cho nên Lâm Tuấn Hùng vội vàng thay đổi đề tài, vội vàng noi vào chính sự.
- Haizz, được rồi, nói chuyện làm ăn, anh muốn đưa tiền cho tôi sao?
Khuôn mặt của Đường Kim lộ ra vẻ chờ mong:
- Kỳ thật thì so với tiền mặt thì bản thân tôi thích hoàng kim hơn. Nếu anh đồng ý tặng cho tôi một tấn hoàng kim thì tôi cũng không để ý mà liền nhận lấy ngay.
- Đường Kim, tôi biết cậu là người thông minh mà tôi cũng thích nói chuyện làm ăn với người thông minh.
Lâm Tuấn Hùng bắt đầu nói:
- Sách lược từ hôn của cậu với Tần Thủy Dao quả thật là cao minh. Nếu là cậu không thoái hôn thì Tần Thủy Dao cũng là người trước tiên nói từ hôn với cậu. Nhưng mà trước bao nhiêu người như vậy cậu lại nói từ hôn với nàng, thì nàng sẽ không đồng ý chuyện này với cậu bởi vì Tần Thủy Dao sợ mất mặt cho nên không đáp ứng. Bởi vì nếu nàng đáp ứng yêu cầu từ hôn của cậu thì nàng sẽ khiến cho mọi người cảm thấy nàng bị người ta từ bỏ. Mà quan trọng hơn thì đây chính là một chiêu lạt mềm buộc chặt của cậu, cũng làm cho Tần Thủy Dao một người vốn không biết gì về cậu lại hứng thú với cậu. Nói thật ra thì một chiêu này của cậu đã khiến tôi vô cùng bội phục.
Đường Kim nghe được Lâm Tuấn Hùng kể lể như vậy thì ngáp một cáu:
- Tôi cũng thích nói chuyện làm ăn với một người thông minh nhưng mà đáng tiếc anh không phải là một người thông minh. Đây không phải là kế sách gì gì đó như cái anh mới vừa kể, tôi thật sự muốn từ hôn với Tần Thủy Dao.
- Đường Kim, cậu không cần phải phủ nhận.
Lâm Tuấn Hùng cười hờ hững dường như cũng không thèm để ý đến việc Đường Kim nói hắn không thông minh, hắn nói tiếp:
- Bất luận một nam nhân bình thường nào cũng sẽ không muốn từ hôn với Tần Thủy Dao. Mà một người chưa có vợ, chưa có gia đình, một người nam nhân bình thường đều sẽ tìm cách giữ lấy. Cậu làm như vậy cũng là một chuyện bình thường thôi.
Đường Kim có chút khó chịu rồi, hắn nói:
- Wey, không phải là anh muốn nói chuyện làm ăn với tôi sao? Nói mấy cái này để làm gì?
- Đúng vậy, tôi tới đây là để nói chuyện làm ăn với cậu. Việc buôn bán của chúng ta chính là Tần Thủy Dao.
Lâm Tuấn Hùng gật gật đầu:
- Đường Kim, tôi nói rồi, cậu ra một người thông minh cho nên hẳn là cậu hiểu được ý của tôi, Kỳ thật thì cho dù cậu có cố gắng bao nhiêu đi chăng nữa thì cậu cũng không xứng với Tần Thủy Dao. Cậu từ một nơi làng quên đến thành phố Ninh Sơn này, cậu không cha không mẹ, người giám hộ của cậu cũng đã mất đi. Hiện tại trong người cậu chỉ là hai bàn tay trắng mà Tần Thủy Dao lại không giống với cậu, nàng không chỉ thông minh mà nàng còn có một gia đình và một người mẹ có tài sản hàng tỉ đồng. Đối với mỗi người nam nhân chúng ta mà nói thì nữ nhân giống như thứ quan trọng vậy, nhưng mà dạng người xinh đẹp giống như Tần Thủy Dao lại là một loại đồ xa xỉ, mà dạng đồ xa xỉ này thì cậu không thể nào mua nổi.
- Cùng một tên ngu ngốc nói chuyện làm ăn quả thật là phí công.
Đường Kim trừng mắt nhìn vào Lâm Tuấn Hùng, nói:
- Anh nói cả nửa ngày rồi cũng không nói rốt cuộc là sinh ý gì? Nói nhiều như vậy cũng vô nghĩa, anh không biết mệt sao? Dù anh không biết mệt thì người nghe như tôi cũng thấy mệt chứ.
Cơ thể và khuôn mặt của Lâm Tuấn Hùng lại run lên lần nữa, tên tiểu tử này dám gọi hắn là ngu ngốc, hiển nhiên là điều này đã làm cho hắn có chút nổi nóng.
Nhưng mà Lâm Tuấn Hùng vẫn là nhịn xuống, hắn hít vào một hơi:
- Tốt, tôi cũng không muốn quanh co lòng vòng với cậu nữa. Tôi cho cậu một trăm vạn, cậu giúp tôi đến được Tần Thủy Dao.
- Ách?
Nhất thời Đường Kim cho là minh nghe nhầm:
- Anh nói cái gì?
- Tôi nghĩ bản thân tôi muốn có được Tần Thủy Dao, mà cậu thì cần tiền. Việc buôn bán của chúng ta rất đơn giản, cậu đưa Tần Thủy Dao đến trên giường của tôi thì tôi liền đem tiền chuyển vào tài khoản của cậu. Chỉ cần cậu gật đầu thì cậu sẽ trở thành phú ông có trăm vạn trên người, cơ hội như vậy đối với một người bình thường mà nói thì đó chính là ngàn năm có một đó.
Giọng nói của Lâm Tuấn Hùng cũng vô cùng bình tĩnh:
- Đường Kim, tôi cũng tin rằng cậu là một người thông minh. Cậu không có khả năng trở thành nam nhân của Tần Thủy Dao, hiện tại giá trị lớn nhất của cậu chính là cậu tiếp cận Tần Thủy Dao dễ hơn tôi, dù sao đi chăng nữa thì trên danh nghĩa thì cậu cũng là hôn phu của Tần Thủy Dao, mà cậu cũng có thể lợi dụng giá trị này để hảo hảo kiếm tiền. Kiếm được một khoản tiền lớn, đương nhiên về phương diện giá cả thì chúng ta có thể thương lương lại.
Đường Kim trừng mắt nhìn vào Lâm Tuấn Hùng, giống như là nhìn vào một thằng ngu vậy:
- Anh xác định ta không muốn từ hôn với Tần Thủy Dao, lại để cho ta giúp anh lừa Tần Thủy Dao lên giường. Ý của anh là muốn để cho ta bán đi lão bà của mình sao?
- Cậu có thể lý giải như vậy.
Lâm Tuấn Hùng cũng không phủ nhận, hắn bắt đầu ba hoa khoác lác:
- Kỳ thật, chỉ cần giá cả hợp lý thì không có gì là không có thể bán được. Nam nhân bán lão bà của mình cũng là một chuyện rất bình thường, không biết có bao nhiêu nam nhân khi thiếu tiền thì đem lão bàn của mình đi làm tiểu thư. Cũng không có biết bao nam nhân vì lợi ích của mình mà tặng lão bà của mình cho người khác. Năm trước có một người vì muốn để cho tôi giúp hắn thăng chức nên hắn đã đưa lão bà của mình lên giường của tôi. Tháng trước, trong trường của chúng ta có một tên vì muốn để cho tôi giúp hắn nói vài câu nên hắn đã đưa bạn gái của mình lên giường của tôi. Mà bản thân tôi, thậm chí khi làm xong cũng đưa cho hắn một vạn đồng.
Nói tới đây, Lâm Tuấn Hùng lấy từ trong xe của mình ra một cái bao da, đưa về phía Đường Kim:
- Trong này là mười vạn tiền mặt, hiện tại tôi đưa cho cậu, cứ coi như đây là tiền đặt cọc. Mà sau khi làm thành công việc này thì tôi sẽ đưa cho cậu thêm một trăm vạn nữa, mà việc cậu làm cũng rất đơn giản, chỉ cần cậu đưa một mình Tần Thủy Dao đến gặp tôi là được, thế nào? Cuộc trao đổi này đối với cậu chỉ có lợi chứ không hại, cậu tính đi?
Đã có 24 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Goncopius
Lão Bà Của Ka Là Hoa Hậu Giảng Đường
Tác giả: Tâm Tại Lưu Lãng
Chương 15: Tôi cũng đã từng thuần khiết.
Dịch giả: Goncopius
Biên Dịch: Hùng Bá
Nguồn: 4vn.eu
- Tần Thủy Dao, xem ra thì cô cũng không đáng tiền a, chỉ có một trăm vạn mà thôi.
Đường Kim lẩu bẩu lầm bầm, sau đó nhìn vào hình ảnh phản chiếu của mình trong gương chiếu hậu, ra bộ mê hoặc:
- Chẳng lẽ trông tôi giống như một thằng ngay cả lão bà của mình cũng đem bán sao?
- Giá trị của Tần Thủy Dao đương nhiên là không chỉ có một trăm vạn, nếu là người có thể lấy được nàng làm vợ thì liền có gia tài hàng tỉ. Nhưng mà chỉ tiếc rằng, trong cả thành phố Nam Sơn này có vô số thanh niên như hổ đói rình mồi với Tần Thủy Dao, lấy điều kiện của cậu thì cho dù có tranh giành đi chăng nữa thì cuối cùng cũng không thể đoạt Tần Thủy Dao vào tay. Vậy thì tại sao cậu lại không chấp nhận điều kiện của tôi, cứ như vậy mà có một trăm vạn cho khỏe, không được sao?
Lâm Tuấn Hùng cảm giác được bản diễn thuyết này của mình có sức thuyết phục, đương nhiên là để tăng tính thuyết phục lên thì không gì bằng tiền mặt. Cho nên, nói tới đây thì hắn liền chỉ vào bao tiền rồi cầm lên, đưa tới trước mặt Đường Kim:
- Đường Kim, chỉ cần cậu gật đầu đồng ý thì tuy rằng cậu không chiếm được Tần Thủy Dao nhưng mà cậu sẽ có nhiều tiền, đến lúc đó thì cậu sẽ có rất nhiều nữ nhân xinh đẹp vây quanh.
- Lâm Tuấn Hùng, thật sự là có nhiều người vì tiền mà bán cả lão bà của mình đi sao?
Đối với chuyện tình này thì Đường Kim có chút rối rắm, hắn vẫn mãi không thể lý giải được điều này. Trên đời này làm sao lại có thể có loại nam nhân này cơ chứ?
- Đương nhiên là có rồi, tôi có cần phải lừa gạt cậu không? Huống chi, loại sự tình này thì lại không có mấy người biết được?
Lâm Tuấn Hùng nói đến đây thì lắc lắc đầu:
- Đường Kim, cậu đừng nói cho tôi biết rằng cậu vẫn còn khờ như thế. Trên thế giới này thì tiền chính là tất cả, vì tiền có thể bán lão bà của mình, đừng nói đến lão bà, cho dù là cha mẹ ruột của mình cũng có thể đem bán. Ngay cả thân thể mình cũng đem bán được, nữ nhân bán mình, nam nhân bán thận. Chuyện này xảy ra ở khắp nơi, so sánh với chuyện tôi vừa nói thì bán lão bà chỉ là một chuyện nhỏ mà thôi.
Đường Kim thì thào tự nhủ:
- Đáng thương cho tâm hồn trong sáng của ta a, cứ như vậy mà bị đầu độc. Ta còn tưởng rằng trường học chính là một thế giới thuần khiết nhất, ta có thể tìm được tình yêu thuần khiết nhất.
- Thuần khiết? Đầu năm này sao có thể tìm được mấy thứ thuần khiết đó đây?
Lâm Tuấn Hùng cười lạnh một tiếng, giọng nói mơ hồ mang theo một phần khinh thường, còn có vài phần đùa cợt:
- Có tiền thì trái ôm phải ấp, không có tiền thì giơ mắt lên mà nhìn. Có tiền thì có nữ nhân, không tiền chỉ có Ngũ cô nương thôi.
- Chỉ biết nhìn thôi sao?
Đường Kim có chút ngạc nhiên nhìn vào Lâm Tuấn Hùng:
- Tôi nói này, cách nhìn của anh thật là mới lạ a.
- Đường Kim, những lời nên nói thì tôi cũng đã nói hết rồi, cuộc trao đổi này, tới cùng là cậu có làm hay không?
Rốt cuộc thì Lâm Tuấn Hùng có chút không nhịn được nữa rồi, người này lặp đi lặp những từ của hắn để công kích hắn, đã làm cho hắn có chút không nhịn được nữa rồi.
Lúc này, trong ánh mắt của Lâm Tuấn Hùng đã bắt đầu xuất hiện những tia kiêu căng, còn có chút là khinh thường. Hắn thấy, Đường Kim nghèo như vậy thì căn bản là không thể nào từ chối được sự hấp dẫn của nhiều tiền như vậy. Hắn tin tưởng rằng Đường Kim sẽ giống với những người khác, sẽ dễ dàng lấy tiền, sau đó nghe lời của hắn, đưa Tần Thủy Dao lên giường của hắn.
Đáng tiếc chính là Đường Kim nói rõ ràng với hắn hai chữ:
- Không làm!
- Hiện tại không phải là cậu đang rất thiếu tiền sao?
Sắc mặt của Lâm Tuấn Hùng khẽ biến đổi, trong lòng có chút tức giận, chiêu này hắn đã dùng vô số lần, hôm nay sao lại thất bại được?
- Đúng là tôi thiếu tiền nhưng mà tôi là một người thuần khiết cho nên những chuyện xấu xa như đem lão bà bán đi thì tôi sẽ không làm.
Đường Kim nói một cách chân thật.
- Thuần khiết? Đường Kim, con mja nó, đây là cậu nói chuyện cười sao?
Rốt cuộc Lâm Tuấn Hùng cũng phát hỏa:
- Đệt con mja nhà mày, lão tử nói chuyện làm ăn với mày là tôn trọng mày, mày thật sự cho rằng mày là người tốt phải không? Tao nói cho mày biết, ở trong mắt của lão tử thì mày không là cây đinh gì gì hết… Ách…
Lời nói của Lâm Tuấn Hùng còn chưa dứt thì đột nhiên hắn thét lên một tiếng thảm thiết. Một quyền của Đường Kim đập trúng vào mũi của hắn, kết quả là Lâm Tuấn Hùng cũng theo Vương Phi, đều là lỗ mũi ăn trầu.
- Kỳ thật thì ở trong mắt tôi thì anh cũng không phải là cái gì cả.
Đường Kim ung dung nói, sau đó thở dài, vẻ mặt tự trách:
- Tôi thật sự là một người không thích sử dụng bạo lực a, đáng tiếc là tôi lại nhịn không được. Vì cái gì mà đến cuối cùng lại phải gặp loại người thèm ăn đòn như vậy? Cho nên, lỗi này không phải là lỗi của tôi, cái sai ở đây chính là do chính anh cần phải ăn đòn.
- Đường Kim, mày dám đánh tao?
Lâm Tuấn Hùng bịt mũi lại, giọng nói có chút quái dị, hai mắt của hắn vô cùng phẫn nộ, còn có chút khó tin nữa.
Đường Kim lại tung ra một quyền, nói:
- Tôi đương nhiên là dám đánh anh rồi.
- A…A…A
Lâm Tuấn Hùng lại hét lên những tiếng kêu thảm, sau đó oán độc nhìn chằm chằm vào Đường Kim:
- Tao cho mày biết tên tiểu tử kia, con mja mày, mày chết chắc rồi.
- Haizz, cần gì mà anh phải tỏ ra ngạc nhiên như thế?
Đường Kim lắc lắc đầu, sau đó lấy tay tìm một lát, cuối cùng cầm lấy cái bao tiền kia lên rồi nói:
- Kỳ thật thì tôi cũng chính là một con người thuần khiết, đáng tiếc là tâm hồn trong sáng của tôi lại bị anh đầu độc cho nên anh cần phải bồi thường cho tôi. Mười vạn đồng này của anh coi như là tiền bồi thường cho tâm hồn bị tổn thương của tôi đi.
- Đậu…Đậu xanh nhà mày, nói cho đến cùng thì con mja mày, mày không phải là muốn tiền sao?
Lâm Tuấn Hùng tức giận không thôi.
- Tôi là một thiếu niên thuần khiết, ít nhất là cách đây vài phút.
Đường Kim lại nhìn vào bản mặt của Lâm Tuấn Hùng, nói:
- Đáng tiếc là tâm hồn trong sáng của tôi đã bị anh đầu độc, cho nên sau này có lẽ là không thể nào trong sáng nữa. Tôi nói cho anh biết nè Lâm Tuấn Hùng, nếu có một ngày bản thân tôi trở thành một tên lưu manh thì anh đừng quên nói cho người khác biết rằng..kỳ thật…thì tôi vẫn đã từng là một con người thuần khiết.
- Đệt con mja.. A..A…
Lâm Tuấn Hùng nhịn không được mà mắng lần nữa nhưng mà đợi khi hắn nói ra 3 chữ thì hắn liền thấy một nắm đấm nhắm ngay mặt của hắn. Rất nhanh nắm đấm liền tiếp xúc với khuôn mặt của hắn, khiến hắn kêu thảm một tiếng rồi liền ngất đi.
- Nói nhiều với anh như vậy thật là vô nghĩa, bản thân tôi là người nghe cũng thấy mệt rồi.
Đường Kim thì thào tự nhủ, sau đó liền cầm lấy bao tiền rồi mở cửa xe, đi xuống xe, giống như là mọi chuyện xảy ra trên xe không liên quan gì đến hắn.
Đi dạo được một lát, Đường Kim đột nhiên dừng lại, sau đó hắn thì thầm tự nói:
- Thoạt nhìn thì dường như có rất nhiều người đánh chủ ý vào Tần Thủy Dao, Lâm Tuấn Hùng tên này hiển nhiên là không định dùng thủ đoạn đàng hoàng, tính toán với hắn còn thiếu một chút. Ta có nên đi nhắc nhở Tần Thủy Dao phải chú ý một chút không đây?
Mặc dù trong lòng Đường Kim muốn từ hôn với Tần Thủy Dao, có thể vấn đề là ở chỗ hiện tại từ hôn vẫn còn chưa thành công. Hiện giờ Tần Thủy Dao vẫn còn là vị hôn thê trên danh nghĩa của hắn, nếu thực sự như Tần Thủy Dao bị tên đê tiện Lâm Tuấn Hùng này làm đắc thủ thì vị hôn phu của Tần Thủy Dao là hắn chẳng khác nào bị cho đội nón xanh trên đầu sao?
Nếu là hắn đã từ hôn cùng Tần Thủy Dao, vậy hắn tự nhiên có thể mặc kệ chuyện của Tần Thủy Dao. Nhưng mà hiện tại hắn cảm giác bản thân mình cần phải có trách nhiệm bảo vệ Tần Thủy Dao một chút.
- Thôi cứ về đi học trước đã.
Đường Kim lập tức đưa ra quyết định, xoay người đi về phía trường học.
Mấy phút sau, Đường Kim đã trở lại Ninh Sơn Nhị Trung. Hắn về chỗ ở của mình một chuyến, đem số tiền hôm nay kiếm được cất vào trong phòng, hắn chỉ để trong túi khoảng hai ngàn đồng thôi. Sau đó đợi cho tiết học thứ 2 kết thúc thì hắn mới đi vào phòng học.
- Anh bạn, lúc nãy cậu đi dạo ở đâu thế?
Thấy Đường Kim thì Trương Tiểu Bàn có chút hâm mộ hỏi:
- Có một tin tốt và một tin xấu, cậu muốn nghe tin gì trước đây?
Đã có 19 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Hùng Bá