28-10-2011, 09:55 AM
♥Äừng Thần Tượng Ka ♥ ♥♥ Ka Mãi Chỉ Là Má»™t Truyá»n Thuyết !!! ♥♥ Cuocsongcogivuikhongem@yahoo.com
Tham gia: Sep 2008
Äến từ: tp ho chi minh
Bà i gởi: 16,884
Thá»i gian online: 1 tháng 1 tuần 3 ngà y
Thanks: 6,551
Thanked 135,107 Times in 8,897 Posts
Bộ Bộ Kinh Tâm
Tác giả: Äồng Hoa
------oo0oo-----
Hồi 10.
Dịch: Äà o Bạch Liên (Alex)
Nguồn: Blog.daobachlien.com
Nghe bà ta nói, các a ca Ä‘á»u tá» ra chú ý. Tháºp a ca cúi đầu, vẻ suy nghÄ©. Khang Hy bảo:
- Cũng đến tuổi rồi!
Phi tá» lại cÆ°á»i vun và o:
- Hôm kia TÄ©nh cách cách có tâm sá»± vá»›i thần thiếp, rằng tiểu nữ Minh Ngá»c đã lá»›n, nhá» thiếp ngó nghiêng xem con cái nhà ai thÃch hợp. Thiếp thấy Tháºp a ca rất xứng lứa vừa đôi!
Tháºp a ca nghe váºy, ngẩng phắt lên nhìn Khang Hy, nét mặt căng thẳng. Khang Hy gáºt gù:
- Rất xứng! – Trầm ngâm chốc lát, ông ta bảo Tháºp a ca – Váºy láºp Quách Lạc La Minh Ngá»c là m Ä‘Ãch phúc tấn cho con.
Tháºp a ca sá»›m đã Ä‘á» bừng cả mặt, vá»™i kêu cầu:
- Hoà ng a ma, nhi thần còn nhá»â€¦
Gã chưa nói dứt, Khang Hy đã cắt ngang:
- MÆ°á»i bảy còn nhá» ná»—i gì?
Tháºp a ca cuống quýt gãi đầu, hấp tấp thÆ°a:
- Tứ ca Bát ca Ä‘á»u láºp trắc phúc tấn trÆ°á»›c, chi bằng cÅ©ng láºp trắc phúc tấn cho con trÆ°á»›c váºy!
Khang Hy đanh mặt:
- Nói cà n! Äược Minh Ngá»c là m Ä‘Ãch phúc tấn mà ngÆ°Æ¡i còn cảm thấy tủi thân Æ°?
Tháºp a ca rối cả lên, không biết đáp sao cho phải, bèn quỳ thụp ngay xuống:
- Nhi thần không có ý đó! Chỉ là vì, nhi thần… nhi thần chỉ muốn…
Gã còn Ä‘ang lắp bắp, Bát a ca đã đứng dáºy, mỉm miệng cÆ°á»i, từ tốn thÆ°a:
- Hoà ng a ma, nhi thần nghÄ© Tháºp đệ hÆ¡i bất ngá» nên chÆ°a thÃch nghi được mà thôi. Äợi đến khi bình tâm lại rồi, có khi còn sung sÆ°á»›ng quá nữa ấy!
Tháºp a ca quay phắt lại, trừng mắt ngó Bát a ca, mặt Ä‘á» tÃa lên, lo lắng có, giáºn dữ có, khổ sở có, nhÆ°ng phần nhiá»u là van lÆ¡n. Song Bát a ca vẫn giữ nguyên nụ cÆ°á»i, nhìn thẳng và o gã, giục:
- Tháºp đệ, còn không mau tạ Æ¡n?
Tháºp a ca trừng trừng nhìn Bát a ca. Con ngÆ°á»i ấy, dáng Ä‘iệu nho nhã ôn hòa nhÆ°ng hai mắt thăm thẳm u ám, không xác định được bên trong ẩn chứa những gì.
Cuối cùng, van lÆ¡n, khổ sở, phẫn ná»™ Ä‘á»u xẹp Ä‘i cả, bá» lại vẻ trống rá»—ng trên khuôn mặt Tháºp a ca. Gã cháºm chạp quay đầu lên, áp hai tay xuống đất, cháºm chạp khấu đầu ba cái, tiếng trán gõ sà n vang lên khô khốc, giá»ng rà nh rá»t:
- Nhi thần tạ ơn Hoà ng a ma!
Bát a ca thong thả ngồi xuống.
Nhược Hi cảm thấy ba tiếng khấu đầu kia nhÆ° nện thẳng và o trái tim mình. Má»™t tiếng, má»™t tiếng, lại má»™t tiếng nữa, cùng đè trÄ©u xuống, là m cô ngạt thở. Vẫn biết ở thá»i phong kiến hôn nhân phải theo lệnh cha mẹ, theo lá»i mai mối, ngÆ°á»i ta khó lòng được tá»± do quyết định, song thá»±c sá»± mục kÃch cảnh nà y má»›i thấm thÃa được tÃnh chất tà n khốc của nó. Nhược Hi căm phẫn nhìn Minh Ngá»c, cô ta cÅ©ng chằm chằm ngó trả, vẻ mặt vừa buồn bã, lại vừa khoái trá, vừa bất mãn, lại vừa thống háºn.
NhÆ°ng sau, những buồn bã khoái trá bất mãn Ä‘á»u từ từ tiêu tan, dần dần chuyển hóa thà nh má»™t Ä‘iệu cÆ°á»i quyến rÅ©. TrÆ°á»›c cặp mắt nảy lá»a của Nhược Hi, cô ta duyên dáng đứng dáºy, Ä‘oan trang tiến ra tạ Æ¡n, hệt nhÆ° má»™t con khổng tÆ°á»›c kiêu hãnh Ä‘ang phô bà y dáng vẻ lá»™ng lẫy tuyệt vá»i của mình. Nhìn Tháºp a ca và Minh Ngá»c quỳ bên nhau, Nhược Hi những muốn gà o lên. Vì sao? Vì sao? Vì sao chứ? Gã chẳng phải a ca đấy Æ°? Chẳng phải vÆ°Æ¡ng tôn quý tá»™c nhất nÆ°á»›c đấy Æ°? Vì sao dòng dõi tôn quý ấy lại Ä‘oạt Ä‘i tá»± do – thứ quý giá nhất của gã? Chứng kiến cảnh tượng trÆ°á»›c mắt, liên tưởng tá»›i Nhược Lan, lại nhá»› ra kỳ tuyển tú nữ Ä‘ang tá»›i gần, Nhược Hi tá»± há»i, chẳng lẽ đây là số pháºn của những con ngÆ°á»i trong Tá» Cấm thà nh? Ná»—i kinh sợ vẫn gắng đè nén bấy lâu được thể trà o lên, toà n thân run bần báºt, cô không còn biết má»i việc sau đó tiếp diá»…n ra sao, cÅ©ng không ý thức được mình rá»i cung Ä‘iện bằng cách nà o, chỉ nhá»› lúc vá» tá»›i phủ, kiệu vừa ngừng, cô đã à o ra, chạy xá»™c và o cổng lá»›n. Äằng sau má»i ngÆ°á»i nhá»›n nhác gá»i la.
Nhược Hi cắm đầu chạy, chạy nhÆ° bay, chạy thục mạng, chạy bằng hết sức bình sinh, lòng thôi thúc phải tìm má»™t chá»— mà trốn, tưởng đâu không trốn cho nhanh thì khi tỉnh ra đã thấy mình vô duyên vô cá»› bị gả cho ai đó mất rồi. A hoà n nô bá»™c rối rÃt Ä‘uổi theo, Nhược Lan vừa chạy vừa gá»i: “Nhược Hi, Nhược Hi…†Bát a ca rảo chân bÆ°á»›c, đồng thá»i bình tÄ©nh sai ngÆ°á»i giữ tiểu thÆ° lại. Nhược Hi không rõ mình chạy bao lâu, chỉ biết má»™t tên thị vệ Ä‘á»™t ngá»™t nhô ra chặn Ä‘Æ°á»ng, cô định chạy vòng qua thì hắn giÆ¡ tay cản. Nhược Hi Ä‘iên cuồng vùng vẫy, chỉ muốn mau chóng thoát khá»i hắn, khẩn trÆ°Æ¡ng tìm má»™t chá»— kÃn ẩn mình. Bấy giá» giá»ng Bát a ca từ xa vẳng lại: “Äánh ngất Ä‘i!†Nhược Hi nghe gáy nhói lên má»™t cái, rồi không hay biết gì nữa.
oOo
Sau bữa tiệc Trung thu, Nhược Hi trở nên Ãt nói. Xảo Tuệ, Äông Vân giở hết má»i cách khuyên dá»—, Nhược Hi vẫn không cải biến. Hằng ngà y, nếu không cầm chân bên bà n táºp viết thì cÅ©ng tìm má»™t chá»— ngồi thừ ra. Lần đầu tiên, cô nghiêm túc xem xét lại sá»± thá»±c là mình Ä‘ang sống ở thá»i phong kiến, cẩn tháºn đánh giá lại những Ä‘Æ°á»ng hÆ°á»›ng có thể của số pháºn mình. Hết lần nà y đến lần khác, cô tá»± vấn, chẳng lẽ ta phải thụ Ä‘á»™ng chá» má»i việc giáng xuống hay sao?
A hoà n nô bá»™c trong phủ lén lút theo dõi Nhược Hi bằng ánh mắt quái lạ, ai nấy xôn xao bà n tán rằng có lẽ cô Ä‘ang phát Ä‘iên vì Tháºp a ca, nhÆ°ng Nhược Hi chẳng mảy may quan tâm. Nhược Lan thì cứ nhìn em vá»›i vẻ trầm mặc buồn thÆ°Æ¡ng, thấy em má»—i ngà y má»™t gầy héo, nà ng cÅ©ng tiá»u tụy theo. Có lần, Xảo Tuệ khẽ khà ng nhắc:
- Chủ tá», ngÆ°á»i khuyên tiểu thÆ° xem?
Nhược Lan dịu dà ng đáp:
- Khuyên cÅ©ng vô Ãch thôi. Rồi sẽ đến lúc Nhược Hi tá»± hiểu ra và biết cách chấp nháºn.
Không đâu, không đâu, Nhược Hi nghÄ© thầm. Ta không bao giá» hiểu được, vì sao số pháºn con ngÆ°á»i có thể xoay chuyển chỉ bởi má»™t câu nói của ai kia? Từ nhá» tá»›i lá»›n, cô luôn tâm niệm ná»— lá»±c hiện tại sẽ quyết định kết quả tÆ°Æ¡ng lai. “Hoa nay thế nà o, mai thà nh quả nấy†là phÆ°Æ¡ng châm của Nhược Hi, cô không thể chấp nháºn Ä‘á»i mình phụ thuá»™c và o ý muốn của ngÆ°á»i khác. Không được, dứt khoát không! Cô háºn ông trá»i, vì sao Ä‘Æ°a mình vỠđây, sao không để mình sinh ra luôn ở thá»i đại nà y, nhÆ° thế có khi cô sẽ cam chịu số mệnh hÆ¡n. NhÆ°ng nay, cô đã sống ở thá»i hiện đại được hai mÆ°Æ¡i lăm năm, được dạy dá»— rằng váºn mạng má»—i ngÆ°á»i nằm trong tay há», tá»± nhiên lại có kẻ bảo, số nó thế, chấp nháºn Ä‘i, thì không!
oOo
Trá»i đã và o tiết cuối thu, lá và ng bắt đầu rụng lả tả. Nhược Hi thÆ°á»ng đứng dÆ°á»›i gốc cây, ngắm những chiếc lá múa may rÆ¡i theo là n gió. Má»—i chiếc lá là má»™t vÅ© công, chúng chao trái, lượn phải, đảo lên, lÆ°á»›t xuống, có khi xoáy tròn trong gió nhÆ° má»™t thiếu nữ áo xanh đánh hông trên sân khấu, trông thá»±c muôn vẻ yêu kiá»u. NhÆ°ng cuối cùng, không cá»± nổi lá»±c hấp dẫn, chúng dần dần đáp hết xuống đất, mang theo ná»—i bịn rịn vá»›i gió khôn nguôi.
Bát a ca và Tháºp tứ a ca đứng cạnh Nhược Hi, cùng cô ngắm mà n vÅ© đạo của lá. Nhược Hi than khẽ:
- Tháºt bi ai, không muốn rụng mà chẳng thoát được số pháºn.
Tháºp tứ a ca ôn tồn bảo:
- Tâm trạng nà y là Buồn thÆ°Æ¡ng hoa để lệ rÆ¡i, Biệt ly chim cÅ©ng vì ngÆ°á»i xót xa đây mà . Và i ba ngà y nữa, tinh thần khá hÆ¡n, cô sẽ không nghÄ© quẩn nhÆ° váºy nữa.
Nhược Hi không đáp, vẫn dõi mắt nhìn những chiếc lá đảo chao trong gió.
Tháºp tứ a ca im lặng má»™t lát, lại há»i:
- Nhược Hi, cô mến Tháºp ca lắm à ?
Nhược Hi đưa tay bắt một chiếc lá và ng vừa bay qua mắt:
- Phải, tôi rất mến Tháºp a ca. Anh ta phóng khoáng, sôi nổi, biết là m tôi vui, và quan trá»ng nhất là đối xá» vá»›i tôi rất tá» tế – Cô hất mạnh chiếc lá trong tay rồi hÆ¡i ngá»a đầu, nhìn nó chấp chá»›i nhÆ° múa – NhÆ°ng tôi không mến theo kiểu thiên hạ tưởng tượng. Äối vá»›i tôi, Tháºp a ca chỉ là bạn mà thôi.
Tháºp tứ a ca sá»ng sốt há»i:
- Thế tại sao việc thà nh thân của anh ấy khiến cô buồn đến váºy? Ngoà i kia ngÆ°á»i ta Ä‘á»u nói Nà ng Liá»u Ä‘ang tức phát Ä‘iên lên vì hôn sá»± của Tháºp a ca.
Nhược Hi quay hẳn lại nhìn Tháºp tứ:
- Tôi buồn không phải vì hôn sá»± của Tháºp a ca, mà vì hôn sá»± ấy là do ngÆ°á»i ta ấn và o tay anh ta. Bản thân Tháºp a ca cÅ©ng không muốn mà – Cô hÃt má»™t hÆ¡i – Tôi buồn vì số mệnh của mình lại phải tuân theo ý muốn của kẻ khác, tại sao không thể tá»± quyết định?
Nghe đến đây, Tháºp tứ a ca nhÆ° ngạt thở, trừng trừng nhìn Nhược Hi. Bát a ca cÅ©ng nhìn chằm chằm, mặt Ä‘anh lại, giá»ng nghiêm nghị:
- Những lá»i đại nghịch bất đạo nhÆ° thế, sau nà y không được nói nữa!
Nhược Hi nhếch mép cÆ°á»i khẩy, ngoảnh mặt Ä‘i. Bát a ca tiến tá»›i, Ä‘Æ°a má»™t tay giữ lấy cằm cô, quay mặt cô vá» phÃa mình, mắt nhÆ° khoan và o mắt cô, lạnh lùng há»i:
- Nghe rõ chưa?
Nhược Hi giáºt đầu vùng ra, nhÆ°ng bị giữ chặt cứng, không sao thoát được, bèn giÆ°Æ¡ng ánh mắt rắn rá»i lên nhìn trả. Bát a ca siết mạnh tay hÆ¡n, gằn từng chữ:
- Nghe rõ chưa?
Nhược Hi thấy cằm phát Ä‘au, cà ng lúc cà ng Ä‘au, cuối cùng cô ném ra ánh mắt hằn há»c, hét lên:
- Nghe rõ rồi!
Bát a ca chằm chằm nhìn cô, từ từ thu tay vá», rồi phẩy tay áo bá» Ä‘i. Tháºp tứ a ca trầm giá»ng há»i:
- Cô Ä‘iên rồi sao? Kẻ khác mà cô nói ở đây là thiên tá» Äại Thanh đó! – Nói Ä‘oạn gã tất tả quay mình Ä‘uổi theo Bát a ca.
Cứ thế, Nhược Hi đứng ngẩn dÆ°á»›i mà n lá rụng tÆ¡i bá»i, bất Ä‘á»™ng nhÆ° má»™t hình vẽ trong gió. Khi Xảo Tuệ ra tìm, thấy bá»™ dạng ấy thì thở dà i, dịu dà ng đỡ lấy cánh tay cô, dá»— dà nh:
- Gió mạnh thế nà y, chúng ta vỠthôi!
Nhược Hi vô thức cháºm chạp theo vá».
Trông thấy em và o tá»›i cá»a, Nhược Lan vá»™i chạy ra đón, vừa cầm tay em đã kinh hãi la lên: “Sao lạnh thế nà y!†Nà ng đỡ Nhược Hi ngồi xuống, bảo Xảo Tuệ mau mang trà nóng lại, rồi ủ hai tay Nhược Hi và o tay mình. HÆ¡i ấm từ lòng bà n tay nà ng truyá»n sang tay Nhược Hi, từng chút, từng chút má»™t, rồi lại từ lòng bà n tay truyá»n và o tim cô. Nhược Hi ngắm khuôn mặt hốc hác của chị, lòng vừa xót xa, vừa ấm áp, lại vừa tủi thân, không nhịn được ôm chầm lấy chị khóc òa lên. Nhược Lan choà ng tay quanh em, vừa vá»— vá»— lÆ°ng, vừa lẩm bẩm:
- Khóc được là tốt, khóc được là tốt!
Khóc chán khóc chê, cảm thấy cổ há»ng khản cả Ä‘i, Nhược Hi má»›i nén nÆ°á»›c mắt, nhÆ°ng vẫn không chịu đứng lên, cứ khÆ° khÆ° ôm Nhược Lan. Nhược Lan cÅ©ng không nói gì, thi thoảng xoa xoa lÆ°ng em. Hồi lâu sau, Nhược Hi rúc đầu và o lòng chị, buồn bã há»i:
- Tại em đánh Minh Ngá»c cách cách nên Tháºp a ca má»›i phải lấy cô ta, đúng không?
Nhược Lan nâng Nhược Hi dáºy, rút khăn tay lau mặt cho em:
- Em đánh hay không, thì Tháºp a ca cÅ©ng phải lấy cô ta – Nà ng thở dà i – Những ngÆ°á»i nhÆ° chúng ta đây, chẳng qua chỉ là quân cá» trong tay hoà ng thượng. Lúc đó em trông tình hình, chắc tưởng hôn sá»± chỉ là ý tưởng bất chợt của ngÆ°á»i, nhÆ°ng thá»±c ra hoà ng thượng nghiá»n ngẫm lâu rồi. Quý phi Ä‘oán biết được nên tìm cÆ¡ há»™i để phối hợp diá»…n kịch vá»›i ngÆ°á»i mà thôi.
Nhược Hi nghe váºy, không nói năng gì, thầm nghÄ© mình tá»± mãn quá Ä‘á»™, cứ tưởng Minh Ngá»c cách cách cho rằng mình nặng lòng vá»›i Tháºp a ca nên cÆ°á»›p lấy gã để báo thù. NhÆ°ng thôi thế cÅ©ng tốt, cÅ©ng bá»›t phần áy náy vá»›i bạn bè. Ôi con ngÆ°á»i trong cung…! Cô bá»—ng rùng mình, toà n thân á»›n lạnh. Nhá»› tá»›i mấy lá»i ngoà i vÆ°á»n, cô lại ôm chầm lấy Nhược Lan, sợ hãi nghÄ©, không được nói lung tung nữa, dứt khoát không được nói lung tung, kẻo gây hại cho chị.
Tà i sản của baongoc
Chữ ký của baongoc Nụ Hồng Trắng Ngẩn NgÆ¡ Xuân MÆ°á»i ChÃn
Nhá»› én CHợt Vá» Mang Äến Tuổi Äôi MÆ°Æ¡i
Äã có 5 Thà nh viên nói CÃM Æ N đến bà i viết rất có Ãch của baongoc
28-10-2011, 09:56 AM
♥Äừng Thần Tượng Ka ♥ ♥♥ Ka Mãi Chỉ Là Má»™t Truyá»n Thuyết !!! ♥♥ Cuocsongcogivuikhongem@yahoo.com
Tham gia: Sep 2008
Äến từ: tp ho chi minh
Bà i gởi: 16,884
Thá»i gian online: 1 tháng 1 tuần 3 ngà y
Thanks: 6,551
Thanked 135,107 Times in 8,897 Posts
Bộ Bộ Kinh Tâm
Tác giả: Äồng Hoa
------oo0oo-----
Hồi 11.
Dịch: Äà o Bạch Liên (Alex)
Nguồn: Blog.daobachlien.com
Lá rụng nhiá»u nên tán cây thÆ°a dần, Nhược Hi cÅ©ng dần dần bình thÆ°á»ng trở lại, chà Ãt là ngoà i mặt, thi thoảng còn chịu khó cÆ°á»i đùa vá»›i a hoà n, chỉ hiá»m vẫn biếng ăn. Äôi lúc cô thoáng nghÄ© đến việc trốn khá»i phủ Bối lặc, nhÆ°ng nếu cô là con nhà thÆ°á»ng dân thì có khi còn trốn được, má»i ngÆ°á»i không tìm thấy cÅ©ng thôi, song hiện tại cô là con gái của nhị phẩm đại thần kiêm tổng binh trấn thủ Tây bắc, em vợ của Bát Bối lặc gia, lại là tú nữ đợi tuyển, mà thiên hạ nà y là của hoà ng tá»™c Ãi Tân Giác La, cô trốn Ä‘i đâu cho thoát? Huống hồ cô còn phải nghÄ© đến Nhược Lan, nếu cô bá» Ä‘i, chắc nà ng không chịu Ä‘á»±ng nổi.
Hôm ấy, Nhược Hi Ä‘ang táºp viết trong phòng thì Xảo Tuệ và o báo Tháºp tứ gia tá»›i. Nhược Hi gác bút bÆ°á»›c ra, thấy Tháºp tứ Ä‘ang lừng chừng ngoà i sân, cô tiến tá»›i thỉnh an:
- Sao không và o nhà ?
Tháºp tứ rủ:
- Chúng ta ra vÆ°á»n Ä‘i dạo Ä‘i!
Nhược Hi đồng ý. Xảo Tuệ lấy áo choà ng gấm thêu mà u hồ thủy khoác ngoà i cho cô, lại dặn đừng đứng chá»— nhiá»u gió, Nhược Hi gáºt đầu rồi cùng Tháºp tứ a ca ra khá»i sân.
Hai ngÆ°á»i Ä‘i trong yên lặng, được má»™t lúc, Nhược Hi gượng cÆ°á»i:
- Thế nà y là thế nà o đây? Mãi mà không hó hé má»™t câu, là m ngÆ°á»i ta buồn chết Ä‘i được!
Tháºp tứ báºt cÆ°á»i khan:
- TrÆ°á»›c lúc tá»›i gặp cô, lòng ngổn ngang đủ Ä‘iá»u muốn nói, giá» lại không biết nên nói gì.
Nhược Hi đứng lại, quay mặt sang:
- Tôi ổn rồi!
Tháºp tứ a ca cÅ©ng đứng lại theo, thở dà i:
- Cô ổn rồi, nhÆ°ng Tháºp ca vẫn bất ổn.
Nhược Hi không nói gì, chỉ dùng ánh mắt ra ý há»i. Tháºp tứ a ca thở dà i:
- Từ bữa dá»± yến Trung thu vá», Tháºp ca không há» lên triá»u. Hoà ng a ma có há»i mấy lần, Bát ca Ä‘á»u trả lá»i há»™ là tại trong ngÆ°á»i không khá»e. Cứ thế nà y mãi, Hoà ng a ma sẽ sai thái y đến khám mất.
Nhược Hi cúi xuống nhìn mÅ©i già y, há»i:
- Váºy anh muốn tôi là m gì?
- Äi gặp Tháºp ca, khuyên nhủ anh ấy.
Nhược Hi trầm ngâm chốc lát, rồi gáºt đầu nháºn lá»i:
- Bao giỠthì đi?
- Hết buổi lên triá»u ngà y mai, ta đến đón cô và o cung gặp Tháºp ca.
- Äược – Nhược Hi đồng ý.
oOo
Nhược Hi và Tháºp tứ ngồi trên xe ngá»±a, suốt Ä‘Æ°á»ng Ä‘i không trao đổi lấy má»™t câu. Lúc há» ra khá»i cá»a, Nhược Lan không há» thắc mắc, chắc hẳn Bát a ca đã cho ngÆ°á»i đến báo trÆ°á»›c để nà ng biết rồi. Và o tá»›i cá»a cung, cả hai xuống xe, có ngÆ°á»i đã đợi hầu để đổi há» sang kiệu. Kiệu Ä‘i lâu lắc má»›i dừng. Tháºp tứ a ca dẫn Nhược Hi và o sân, trá» cánh cá»a chÃnh giữa:
- Ta không và o đâu.
Nhược Hi gáºt đầu, Ä‘ang định cất bÆ°á»›c, Tháºp tứ bèn dặn thêm:
- Lát nữa, bá»n thái giám mà ta lừa Ä‘i chá»— khác sẽ quay trở lại, gắng nhanh lên nhé!
Nhược Hi “ừ†một tiếng, tiến tới vén rèm đi và o.
Qua cá»a là má»™t chái sảnh, trong nhà nồng nặc mùi rượu, nhÆ°ng chẳng thấy bóng má»™t ai. Nhác trông bên cạnh có má»™t cá»a tò vò buông rèm châu, Nhược Hi bèn rẽ rèm Ä‘i và o. Rèm châu rủ lại sau lÆ°ng, hạt va nhau khua lanh canh. Tháºp a ca Ä‘ang nằm nghiêng trên sáºp, mắt nhắm nghiá»n, rống lên:
- Äã bảo là đừng đến là m phiá»n ta cÆ¡ mà , cút Ä‘i!
Nhược Hi tiến thêm mấy bÆ°á»›c, đứng lại nhìn gã, bao lá»i định nói mà không biết nên bắt đầu từ đâu. Tháºp a ca mở bừng mắt ra, mặt hầm hầm. Trông thấy Nhược Hi, sắc giáºn đổi thà nh kinh ngạc, rồi u ám, gã cháºm chạp ngồi dáºy. Nhược Hi đến bên bà n ngồi xuống ghế, nhấc bình rượu lên lắc lắc, nghe bên trong còn hÆ¡i óc ách, bèn đặt trở xuống.
Im lặng má»™t lát, cô há»i:
- Anh định say mèm mãi Æ°? Say thì không phải cÆ°á»›i Minh Ngá»c cách cách à ?
Tháºp a ca nÃn thinh má»™t lúc má»›i đáp:
- Ta chỉ buồn thôi.
- Buồn ná»—i gì? – Nhược Hi há»i.
Tháºp a ca cúi xuống xá» già y, giá»ng uể oải:
- Cô nghĩ ta buồn nỗi gì?
Bấy giá», lòng Nhược Hi không còn bối rối nhÆ° lúc má»›i và o nhà nữa, bèn bình tÄ©nh bảo:
- Buồn thứ nhất vì anh không thÃch Minh Ngá»c cách cách mà phải lấy cô ta. Buồn thứ hai vì anh có thiện cảm vá»›i tôi mà không lấy được tôi.
Tháºp a ca đứng dáºy, cÅ©ng đến bên bà n ngồi xuống, rót rượu rồi cầm lên, thừ ngÆ°á»i ra, nhìn chằm chằm cái chén, lâu lắm má»›i nhá» giá»ng há»i:
- Em bằng lòng là m trắc phúc tấn của ta nhé?
Nhược Hi ngẩn ngÆ°á»i, bởi đã quên bẵng chuyện năm thê bảy thiếp là rất phổ biến trong thá»i phong kiến, cô không chuẩn bị tinh thần cho Ä‘á» nghị nà y.
Tháºp a ca ngẩng lên nhìn Nhược Hi, ánh mắt mong má»i và da diết, lặp lại:
- Ta sẽ đối xá» tháºt tốt vá»›i em. Ta nhất định…
Nhược Hi hấp tấp cắt ngang:
- Tôi không bằng lòng.
Tháºp a ca nghiến răng, gáºt đầu, vụt nâng chén lên tợp má»™t hÆ¡i cạn sạch:
- Ta biết! Ngay cả danh pháºn Ä‘Ãch phúc tấn của ta, cÅ©ng chÆ°a chắc cô thiết tha. Váºy mà ta vẫn nuôi dưỡng chút hi vá»ng, nhÆ°ng giá» thì… – Gã cÆ°á»i buồn – vô vá»ng rồi.
Nhược Hi cầm một chiếc chén trên bà n, xoay nghịch trong tay:
- Cái gì anh cÅ©ng biết cả, thế thì hãy cÆ°Æ¡ng quyết là m má»™t ngÆ°á»i hiểu biết Ä‘i. Äừng để Bối lặc gia và các a ca lo lắng, có khi còn khiến hoà ng thượng nổi giáºn nữa.
Tháºp a ca lại rót rượu, uống xong há»i:
- Ta đã để tùy ý Hoà ng a ma sắp đặt rồi, lẽ nà o bà y tỠchút thái độ cũng không được?
Nhược Hi nhấc bình rượu rót cho mình một chén:
- Việc lá»›n đã biết tuân theo, hà cá»› việc nhá» lại khiến ngÆ°á»i thân Ä‘au kẻ thù hể hả nhÆ° váºy? – Nói Ä‘oạn, cô cÅ©ng cạn chén, song uống hÆ¡i vá»™i nên sặc, bèn lấy khăn bÆ°ng miệng, ho sặc sụa.
Nhược Hi Ä‘ang lau miệng thì nghe Tháºp a ca há»i, giá»ng rất dịu dà ng:
- Nhược Hi, đã bao giỠcô cảm mến ta chưa?
Nhược Hi ngẩng lên, nhìn đôi mắt lẫn lá»™n những hi vá»ng, căng thẳng cùng e ngại của Tháºp a ca rồi lại cúi xuống, vò chiếc khăn trong tay đôi hồi má»›i khẽ khà ng đáp:
- Äã từng.
Tháºp a ca thở phì má»™t hÆ¡i, báºt cÆ°á»i:
- Nhược Hi, ta vui lắm, cô biết không? Mấy hôm nay ta vẫn muốn há»i thẳng, nhÆ°ng chỉ sợ nghe phải Ä‘iá»u không muốn nghe, nên không dám há»i – Gã lại uống rượu – Cô yên tâm Ä‘i! Ta sẽ sống tá» tế, sau nà y nhá»› lại cô từng hát tặng, từng khiến ta vui, từng báºn lòng vì ta, ta sẽ cảm thấy được an ủi.
Ngừng má»™t chốc, gã cháºm rãi nói:
- Từ nhá» tá»›i lá»›n, ai cÅ©ng chê ta ngốc, không chăm chỉ há»c hà nh, không có chà tiến thủ. NhÆ°ng bá»n há» không biết, ta đã cố gắng hết sức rồi đấy chứ, duy không thể cố gắng cho bằng Tứ ca, Bát ca, Tháºp tứ đệ mà thôi. Các anh em chỉ Ä‘á»c má»™t lần là thuá»™c, ta Ä‘á»c ba lần vẫn lÆ¡ mÆ¡. Lá»i Hoà ng a ma nói, há» hiểu ra ngay, ta thì nghÄ© nát cả óc vẫn không biết ý ngÆ°á»i là gì. TÃnh ta lại bá»™p chá»™p nên thÆ°á»ng háºu Ä‘áºu vụng vá». Ai cÅ©ng hoặc trÆ°á»›c mặt, hoặc sau lÆ°ng cÆ°á»i giá»…u ta, má»—i Bát ca là luôn bênh vá»±c, luôn dạy bảo – Gã tÆ° lá»±, rồi khẽ há»i – Nhược Hi, theo cô ta có ngốc không?
Nhược Hi bÄ©u môi cÆ°á»i:
- Ngốc! Không ngốc mà để tôi bắt nạt mãi thế sao? – Cô cố ý ngừng má»™t lát, má»›i tiếp – NhÆ°ng tôi thÃch chÆ¡i vá»›i anh, chÃnh vì anh không thâm sâu nhÆ° ngÆ°á»i ta. Anh vui tức là vui, bá»±c tức là bá»±c, nói quý tức là quý, ghét tức là ghét. Bởi váºy trÆ°á»›c mặt anh, tôi cao hứng thì có thể cÆ°á»i to, bức bối thì cứ nổi giáºn thoải mái. Anh biết không, ở bên anh tôi vui lắm, rất vui!
Tháºp a ca trân trân nhìn Nhược Hi, khi cô nói hết, gã ngoảnh mặt Ä‘i, yên lặng má»™t lúc má»›i khẽ đáp bằng giá»ng mÅ©i nghèn nghẹt:
- Ta cũng rất vui!
Nhất thá»i, cả hai cùng nÃn lặng. Há» Ä‘ang ngồi im thì giá»ng Tháºp tứ ở bên ngoà i vá»ng và o:
- Phải vỠrồi!
Nhược Hi đứng dáºy, cầm bình rượu rót ra hai chén, tá»± cầm má»™t chén, chén còn lại Ä‘Æ°a Tháºp a ca. Cô cụng chén vá»›i gã, rồi uống má»™t hÆ¡i cạn sạch, úp miệng chén xuống bà n. Thấy Nhược Hi uống hết, Tháºp a ca cÅ©ng uống hết theo. Nhược Hi mỉm cÆ°á»i, cúi mình hà nh lá»…: “Nhược Hi cáo lui!†rồi Ä‘i lại vén rèm bÆ°á»›c ra ngoà i.
oOo
Äây là tráºn tuyết đầu tiên của mùa đông năm nay. Hôm trÆ°á»›c sắc trá»i không có gì khác lạ, hôm sau ngủ dáºy, nháºn ra quanh mình đã là cả má»™t thế giá»›i ngá»c chuốt phấn tô.
Tốt nghiệp đại há»c xong đến Thâm Quyến là m việc, đã hÆ¡n ba năm Tiểu Văn chÆ°a nhìn thấy tuyết. Hôm nay thình lình trông cảnh sắc ngoà i trá»i lấp lóa, lòng há»›n hở hà o hứng khôn tả, cô náo nức đòi ra Ä‘i dạo, Xảo Tuệ không ngăn được, Ä‘Ã nh thuáºn theo, và tìm cho Nhược Hi áo choà ng cùng mÅ© Ä‘i tuyết. Nhược Hi khoác chiếc áo choà ng bằng nhiá»…u lông vÅ© đại hồng lót da cáo trắng, Ä‘á»™i chiếc mÅ© rất hà i hòa, rồi nhanh nhảu giẫm tuyết mà đi. Xảo Tuệ đứng trông theo mãi, gá»i:
- Nhớ vỠsớm nhé!
Tuyết vẫn rÆ¡i phiêu phất, tuy không dà y lắm, nhÆ°ng không gian cứ má» mỠảo ảo, cách quá mÆ°á»i bÆ°á»›c là chẳng nhìn rõ nữa rồi. Nhược Hi cÅ©ng chÆ°a chủ định là đi đến đâu, vì váºy thÃch chá»— nà o thì rẽ chá»— ấy. Bốn bá» quạnh quẽ, bÆ°á»›c thấp bÆ°á»›c cao, cảm thấy mênh mang tÆ° vị cô Ä‘á»™c của ngÆ°á»i “má»™t mình má»™t bóng giữa trá»i đấtâ€!
Nhược Hi Ä‘ang mải mốt Ä‘i, chợt nghe có tiếng đạp tuyết sau lÆ°ng, rồi má»™t ngÆ°á»i tá»›i sát bên, cùng cô Ä‘á»u đặn sóng bÆ°á»›c. Nhược Hi nghiêng mặt nhìn sang, thì ra là Bát a ca. Ão choà ng lông chồn Ä‘en trên vai và nón trúc sẫm rá»™ng và nh trên đầu cà ng là m nổi báºt khuôn mặt thanh tao và thần thái trác việt. Nhược Hi biết mình nên thỉnh an, nhÆ°ng không hiểu sao không buồn thá»±c hiện, lại ngoảnh mặt ra chá»— khác, chân vẫn bÆ°á»›c không ngừng. Bát a ca cÅ©ng chẳng nói chẳng rằng, cùng Nhược Hi đạp tuyết mà đi.
Tuyết vẫn rÆ¡i, cả thế giá»›i im lìm, chỉ vang tiếng bÆ°á»›c chân Ä‘á»u Ä‘á»u trên đất, ngỡ nhÆ° vÅ© trụ bao la nà y còn chừa má»—i đôi ngÆ°á»i. Tuy không ai lên tiếng, nhÆ°ng cảm giác cô Ä‘á»™c lúc Ä‘i má»™t mình ban nãy đã tan biến, Nhược Hi thấy lòng rất bình lặng, rất yên ổn, tưởng chừng có thể Ä‘i mãi thế nà y, Ä‘i mãi mãi…
Äá»™t nhiên, cô vấp phải má»™t hòn đá dÆ°á»›i tuyết, loạng choạng suýt ngã, Ä‘ang thầm than xúi quẩy thì má»™t bà n tay vững và ng đã Ä‘Æ°a ra đỡ lấy. Äứng chắc lại rồi, Nhược Hi không nói năng gì, tiếp tục cất bÆ°á»›c. Bát a ca cÅ©ng im lặng, nhÆ°ng vẫn giữ tay Nhược Hi không buông. Nhược Hi giáºt ra mấy lần mà không được, Ä‘Ã nh để mặc.
Chà ng nắm tay nà ng Ä‘i má»™t lúc. Nhược Hi không hỠđể ý đến xung quanh, chỉ mải mốt bÆ°á»›c theo Bát a ca, vốn dÄ© đã không phân biệt nổi phÆ°Æ¡ng hÆ°á»›ng, lại thêm khắp nÆ¡i toà n tuyết là tuyết, nên không biết được mình tá»›i những chá»— nà o. Há» Ä‘ang Ä‘i thì thái giám hầu cáºn của Bát a ca là Lý Phúc nhô ra đón Ä‘Æ°á»ng. Lúc trông rõ mặt hắn thì đã ở quá gần, Nhược Hi luống cuống rút tay vá», nhÆ°ng Bát a ca siết mạnh thêm, miệng bảo:
- Ai ở thư phòng thì lui hết cả ra!
Lý Phúc khom mình lÄ©nh mệnh, xoay ngÆ°á»i lúp xúp chạy Ä‘i. Nhược Hi lại thá» rút tay và i lần nữa, song Bát a ca nắm rất chắc, cÆ°Æ¡ng quyết dẫn cô Ä‘i tiếp. Äi má»™t hồi, Nhược Hi má»›i nháºn ra sắp đến thÆ° phòng.
TrÆ°á»›c sân chỉ có má»—i Lý Phúc đứng đợi. Thấy hai ngÆ°á»i, hắn vá»™i cúi mình xuống. Bát a ca không há»i han đến, dẫn Nhược Hi Ä‘i thẳng và o trong.
Äứng lại rồi, chà ng buông tay Nhược Hi, giúp cô tháo mÅ©, Ä‘oạn vÆ°Æ¡n tay định cởi áo choà ng há»™. Nhược Hi cả kinh, giáºt lui mấy bÆ°á»›c:
- Em tự là m được!
Bát a ca mỉm cÆ°á»i, không tranh cãi, tá»± cởi mÅ© áo của mình, mắc lên giá. Trong phòng đốt Hệ thống cấm nói báºyg sưởi nên rất ấm áp. Treo xong áo, Nhược Hi không biết là m gì, Ä‘Ã nh đứng im.
Bát a ca rót má»™t chén trà nóng Ä‘Æ°a ra, Nhược Hi vô thức đón lấy, dùng ủ ấm tay. Bát a ca bÆ°á»›c đến cạnh bà n, ngồi xuống lấy giấy tá» ra xem. Nhược Hi bÆ°ng trà , đứng bất Ä‘á»™ng. Má»™t lúc sau, Bát a ca ngẩng lên cÆ°á»i:
- Em thÃch đứng nhỉ?
Nhược Hi giáºt bắn, vá»™i tìm đến ngồi ở cái ghế xa chà ng nhất. Bát a ca mỉm cÆ°á»i, lắc lắc đầu, rồi không để ý đến nữa, tiếp tục chăm chú xem giấy tá», thi thoảng cầm bút viết lách.
Ai ngồi chá»— ngÆ°á»i nấy, giữa chừng Lý Phúc lặng lẽ và o, hai lần thay trà , má»™t lần bá» thêm than, thao tác rất thà nh thục, không gây má»™t tiếng Ä‘á»™ng nà o, mau chóng là m xong rồi lui ra.
Thoạt tiên, Nhược Hi không dám nhìn sang, chỉ đăm đăm ngó xuống sà n nhà trÆ°á»›c mặt. Vá» sau phát hiện Bát a ca để hết tâm trà và o giấy tá», không há» ngẩng đầu lên, Nhược Hi đâm bạo dạn, len lén Ä‘Æ°a mắt ngắm chà ng. Bát a ca váºn áo dà i xanh nhạt, vẻ mặt tinh anh, mi mắt thanh tú, khóe miệng Ä‘á»ng nụ cÆ°á»i. Trong lúc xem xét, thi thoảng hà ng mà y chà ng cau lại, rồi mau chóng giãn ra. Lúc viết lách, tÆ° thái của chà ng rất cao nhã. Nhược Hi nhìn ngắm, không thể không thừa nháºn: luáºn khà chất nhÆ° gió nhẹ sÆ°Æ¡ng mai, luáºn phong tÆ° tá»±a ngá»c mà i đá chuốt.
Nhìn con ngÆ°á»i siêu phà m trác tuyệt nhÆ° váºy, Nhược Hi không hiểu nổi Ung ChÃnh là m sao có thể, là m sao nỡ lòng, là m sao nhẫn tâm ban cho chà ng tên hiệu “A Ki Naâ€? Äặt tên nhÆ° thế, so ra còn quyết liệt ghê gá»›m hÆ¡n chặt đầu nhiá»u, chắc hẳn theo Ung ChÃnh, phải là m váºy má»›i bá»™c lá»™ được ná»—i căm háºn thấu xÆ°Æ¡ng của ông ta.
A Ki Na: phiên âm từ tiếng Mãn Châu, có nghÄ©a là “chóâ€.
Nhược Hi ngắm Bát a ca, lòng muôn mối Æ°u tÆ°, trăm nguồn xúc cảm. Ngồi đến lúc bắt đầu thấy đói, cô bèn nhìn quanh. Nhác trông trên bà n Bát a ca bà y hai Ä‘Ä©a bánh trái, lại ngần ngừ mãi má»›i quyết định đến lấy, Nhược Hi đứng dáºy bÆ°á»›c sang, chá»n má»™t miếng ăn luôn. Bát a ca ngẩng lên nhìn cô, nhÃch miệng cÆ°á»i. Nhược Hi nói:
- Em phải vỠthôi, kẻo chị lo.
Bát a ca vẫn mỉm cÆ°á»i, cúi đầu ngẫm nghÄ© má»™t chốc lại ngẩng lên, vừa day day huyệt thái dÆ°Æ¡ng, vừa gá»i: “Lý Phúc!â€
Lý Phúc mau mắn chạy và o, khom mình đợi lệnh.
- ÄÆ°a Nhị tiểu thÆ° vá»!
Lý Phúc đứng thẳng dáºy, lấy áo khoác và mÅ© cho Nhược Hi, lại giúp cô mặc và o. Thu dá»n xong xuôi, hai ngÆ°á»i kéo cá»a bÆ°á»›c ra.
Tuyết vẫn rÆ¡i, bốn vá» vắng tanh vắng ngắt. Lý Phúc Ä‘i trÆ°á»›c dẫn Ä‘Æ°á»ng, Nhược Hi cẩn tháºn quan sát, thấy hắn toà n chá»n những nẻo hẻo lánh, bình thÆ°á»ng Ãt ngÆ°á»i lui tá»›i mà đi, giữa khung cảnh nà y lại cà ng thêm thâm u tịch mịch. Vòng vèo hồi lâu, đến má»™t chá»— rẽ, Lý Phúc khom mình thÆ°a:
- Cứ theo lối nà y, chỉ má»™t lát cô sẽ thấy nhà của Lan chủ tá». Nô tà i còn phải vá» nghe sai việc, không tiá»…n cô nữa.
Nhược Hi gáºt đầu:
- Ông cứ vá»!
Lý Phúc cúi đầu, rồi đi.
Tà i sản của baongoc
Äã có 6 Thà nh viên nói CÃM Æ N đến bà i viết rất có Ãch của baongoc
28-10-2011, 09:57 AM
♥Äừng Thần Tượng Ka ♥ ♥♥ Ka Mãi Chỉ Là Má»™t Truyá»n Thuyết !!! ♥♥ Cuocsongcogivuikhongem@yahoo.com
Tham gia: Sep 2008
Äến từ: tp ho chi minh
Bà i gởi: 16,884
Thá»i gian online: 1 tháng 1 tuần 3 ngà y
Thanks: 6,551
Thanked 135,107 Times in 8,897 Posts
Bộ Bộ Kinh Tâm
Tác giả: Äồng Hoa
------oo0oo-----
Hồi 12.
Dịch: Äà o Bạch Liên (Alex)
Nguồn: Blog.daobachlien.com
Mấy hôm nay, đôi khi vô tình nhìn và o bà n tay trái mình, Nhược Hi lại ngẩn ngÆ¡. VỠý tứ của Bát a ca, cô có cảm giác nhÆ° hiểu được, mà vẫn nhÆ° không hiểu được. Tuy cÅ©ng từng yêu Ä‘Æ°Æ¡ng nhà nhố má»™t lần hồi trung há»c, nhÆ°ng lúc ấy trẻ con vá»›i nhau, tâm tÃnh Ä‘Æ¡n giản dá»… Ä‘oán, chứ bây giá» cô không sao nắm bắt nổi suy nghÄ© của Bát a ca.
Chà ng hữu ý, hay vô tình? Äùa chÆ¡i, hay nghiêm túc? Hứng thú nhất thá»i hay định tâm từ trÆ°á»›c? Nhược Hi không biết. Äối vá»›i đám Ä‘Ã n ông mê tranh già nh đấu đá nÆ¡i cung đình nà y, phụ nữ đẹp chẳng qua chỉ là phong cảnh thưởng thức khi vui, trò chÆ¡i tiêu khiển khi buồn mà thôi. Äến Tháºp a ca thẳng thắn khoáng hoạt là thế mà cÅ©ng cho rằng có thể thâu tóm cả Nhược Hi và Minh Ngá»c và o cùng má»™t nhà . Nhược Hi tháºt không dám ôm ấp chút hi vá»ng nà o vá» Ä‘Ã n ông ở đây nữa.
Kể từ khi bắt đầu há»c chứng minh hình há»c, Tiểu Văn đã có thói quen gác sang má»™t bên những đầu bà i không giải ngay được, má»™t thá»i gian sau có khi tá»± khắc lại vỡ vạc ra. Bởi váºy lần nà y, khi không tà i nà o cắt nghÄ©a nổi hà nh Ä‘á»™ng của Bát a ca, cô bèn kiên quyết từ bá» thắc mắc, đợi thá»i gian Ä‘em đáp án đến cho mình.
Tuy váºy trÆ°á»›c mắt vẫn còn má»™t việc khác, đấy là ba hôm nữa sẽ đến ngà y thà nh hôn của Tháºp a ca. Từ hôm và o cung thăm gã vá», hÆ¡n má»™t tháng nay hai bên chÆ°a gặp lại, Nhược Hi chỉ nghe nói gã đã được Khang Hy ban cho phủ riêng. Cô cứ phân vân mãi có nên Ä‘i dá»± tiệc cÆ°á»›i của gã không, cuối cùng thầm nhủ thêm má»™t việc không bằng bá»›t má»™t việc, tốt nhất là không Ä‘i.
Nghe em bảo không Ä‘i, Nhược Lan bình thản buông má»™t câu, ừ thì thôi. NhÆ°ng nà ng vừa quay Ä‘i, Xảo Tuệ đã kéo Nhược Hi ra thẽ thá»t:
- Ngoà i những dịp phải đến thỉnh an nhÆ° lá»… lạt tết nhất ra, bình thÆ°á»ng chủ tá» chẳng bao giá» ngó ngà ng thăm há»i Ä‘Ãch phúc tấn, nhà ngÆ°á»i ta vốn đã không bằng lòng rồi. Bây giá» tiểu thÆ° lại không Ä‘i chúc mừng cách cách của há» nữa, chỉ e bên ấy sẽ trút hết oán giáºn và o chủ tá», trách chúng ta không hiểu lá»… tiết.
Nhược Hi nghe váºy, Ä‘Ã nh đến gặp Nhược Lan báo sẽ Ä‘i dá»± cÆ°á»›i, Nhược Lan cÅ©ng vẫn bình thản bảo ừ thì Ä‘i, nhÆ°ng thòng ngay thêm má»™t câu, không được gây chuyện rắc rối! Nhược Hi Ä‘Ã nh cÆ°á»i trừ, hứa sẽ giữ yên đẹp má»i bá».
oOo
Chỉ chá»›p mắt đã đến ngà y hôn lá»…, Nhược Hi chá»n mặc chiếc áo hai lá»›p viá»n và ng mà u hồng Ä‘Ã o để bá» ngoà i trông có vẻ vui tÆ°Æ¡i, che Ä‘i ná»—i u ám trong lòng. Bát Bối lặc Ä‘i trÆ°á»›c, xế muá»™n hai chị em Mã Nhi Thái má»›i cùng lên kiệu má»m Ä‘i sau. Tiệc cÆ°á»›i tổ chức ở phủ đệ vừa được ban của Tháºp a ca. Khi hai chị em đến nÆ¡i, trÆ°á»›c cổng đã Ä‘áºu đầy những xe sang ngá»±a quý.
Nói cho đúng ra, phủ đệ nà y không sánh bằng Bát Bối lặc phủ, nhÆ°ng đối vá»›i ngÆ°á»i thà nh phố thá»i hiện đại nhÆ° Tiểu Văn thì đã là tráng lệ lắm rồi. Suốt lối và o nến giăng hoa kết, đèn lá»a sáng ngá»i, khói thÆ¡m lan tá»a, nhạc nhã vui tÆ°Æ¡i, đúng là phú quý phong lÆ°u khôn xiết kể, cát tÆ°á»ng nhÆ° ý khó trá»n lá»i.
Tiếng cÆ°á»i, tiếng hát, tiếng nói năng, cả sảnh là má»™t đại dÆ°Æ¡ng hoan lạc, ai nấy cùng tÆ°ng bừng hỉ hả, riêng Nhược Lan Nhược Hi trầm mặc, lặng lẽ tìm chá»— ngồi, trông hoà n toà n lạc lõng giữa khung cảnh rá»™n rã. Nhược Hi tuy nhìn xuống, nhÆ°ng biết rõ từ lúc cô bÆ°á»›c và o sảnh, má»—i ngÆ°á»i ở đây Ä‘á»u ná»a vô tình ná»a cố ý lén lút quan sát cô. Nhược Hi ngồi đó, lòng hết sức khó chịu, chỉ muốn đứng ngay dáºy Ä‘i vá», nhÆ°ng biết nếu rá»i Ä‘i lúc nà y, những lá»i Ä‘Ã m tiếu sẽ cà ng thêm phức tạp, tốt xấu gì cÅ©ng phải chỠđến lúc tân nÆ°Æ¡ng và o cá»a đã.
Nhược Hi thầm thở dà i, bụng bảo dạ, đã đến thì phải chấp nháºn váºy, rồi thá» nhếch mép, phát hiện mình vẫn còn khả năng rặn cÆ°á»i, cô bèn trÆ°ng ngay ra khuôn mặt rạng rỡ, ngẩng đầu lên cháºm rãi nhìn quanh. Lần lượt bắt gặp những ánh mắt hiếu kỳ đủ hình đủ kiểu, Nhược Hi chỉ thấy hà i hÆ°á»›c, bởi cô thì thản nhiên nhÆ° không, trong khi bá»n há» vừa chạm phải ánh mắt cô đã vá»™i và ng nhìn lảng Ä‘i chá»— khác. Thầm cÆ°á»i nhạt, Nhược Hi cà ng cố ý phô diá»…n vẻ mặt tÆ°Æ¡i tắn tháºt quyến rÅ© yêu kiá»u. Äá»™t ngá»™t cô bắt gặp ánh nhìn của Tứ a ca. TrÆ°á»›c đôi mắt lạnh lẽo giá băng, Ä‘en thăm thẳm nhÆ° hố rá»—ng, Nhược Hi bá»—ng thấy khó mà tÆ°Æ¡i tỉnh được nữa, cảm giác ná»—i buồn và sá»± băn khoăn trong lòng Ä‘á»u bị lá»™t trần ra, bản thân thì không biết trốn và o đâu trÆ°á»›c cái nhìn sắc nhá»n của chà ng. Cô hÃt má»™t hÆ¡i, ép mình vui cÆ°á»i trở lại, tháºm chà còn bạo gan nháy mắt vá»›i Tứ a ca, và mỉm cÆ°á»i đón lấy má»™t tia nhìn thắc mắc.
Thình lình một tên hầu nhỠhấp tấp chạy và o, thông báo:
- Tân nÆ°Æ¡ng sắp tá»›i cá»a! Chuẩn bị đón kiệu!
Bấy giá» má»i ngÆ°á»i má»›i nháºn ra rằng chÆ°a thấy mặt tân lang đâu. Nhược Hi đảo mắt má»™t vòng quanh sảnh, phát hiện thiếu cả Bát Bối lặc gia. Cô nhìn Nhược Lan, hai chị em Ä‘á»u lá»™ vẻ căng thẳng. Nhược Hi rảo bÆ°á»›c tá»›i bên Tháºp tứ a ca, nhá» giá»ng há»i:
- Chuyện gì thế?
Tháºp tứ cÅ©ng bối rối ra mặt:
- Hôm qua lúc gặp nhau, ta thấy Tháºp ca vẫn bình thÆ°á»ng cả mà .
Nhược Hi phát á»›n lạnh, thầm nghÄ©, Trá»i Æ¡i, lão Tháºp, ngÆ°Æ¡i đừng gây chuyện đúng lúc trá»ng đại nà y chứ! Thấy mặt cô tái xanh, Tháºp tứ a ca vá»™i trấn an:
- Äừng lo, có Bát ca thì không xảy ra rắc rối gì được đâu.
Trong sảnh cà ng lúc cà ng ồn à o, tim Nhược Hi cÅ©ng thắt lại theo. Chợt đằng cá»a tiếng bá»n đầy tá»› vá»ng và o:
- Tháºp a ca! Tháºp a ca!
Nhược Hi ngó lên, thấy Tháºp a ca báºn áo tân lang Ä‘ang sánh vai Bát a ca đứng nÆ¡i ngưỡng cá»a. Kế đó, bá»n thái giám xúm xÃt Ä‘Æ°a gã ra cổng phủ. Bát a ca mỉm cÆ°á»i, vừa chà o há»i má»i ngÆ°á»i vừa ung dung quay và o. Khi chà ng đến thỉnh an Thái tá» gia, y há»i:
- Chuyện gì thế?
Bát a ca tủm tỉm đáp:
- Tháºp đệ chê áo cÆ°á»›i cháºt, vùng vằng không chịu ra.
Má»i ngÆ°á»i nghe váºy, cùng cÆ°á»i ồ cả lên. Có kẻ tán thêm và o:
- Tháºp a ca sợ tân nÆ°Æ¡ng không vừa mắt, không chịu Ä‘á»™ng phòng cùng mình đấy mà !
Má»i ngÆ°á»i cà ng được thể cÆ°á»i nhÆ° vỡ nhà . Bát a ca chắp tay sau lÆ°ng, đứng bên thái tá», mỉm miệng cÆ°á»i nhìn khắp xung quanh, nhìn đến đâu dùng ánh mắt tỠý chà o đến đấy. Thấy chà ng lÆ°á»›t mắt đến chá»— mình, Nhược Hi cúi mặt xuống. Từ hôm dạo tuyết đến giá», đây là lần đầu tiên cô gặp lại chà ng. Lúc cúi mặt, cô liếc thấy Tứ a ca, giữa khi má»i ngÆ°á»i cÆ°á»i nói xôn xao, vẫn giữ vẻ mặt lãnh đạm, dá»ng dÆ°ng nhìn ra ngoà i sảnh.
Má»™t lúc sau, tiếng Ä‘Ã n sáo vang lừng, ai nấy ùa ra cá»a. Nhược Hi lùi lại sau đám đông, loáng thoáng thấy Tháºp a ca cầm dải lụa Ä‘á», dắt tân nÆ°Æ¡ng đầu phủ khăn cÆ°á»›i tiến và o. Tiếp đó, trong tiếng khách khứa nô nức, hai ngÆ°á»i được Ä‘Æ°a sang Ä‘á»™ng phòng.
Theo dõi đến đây, Nhược Hi thở dà i đánh thượt, nhá»› chốc nữa Tháºp a ca còn ra cụng ly rượu mừng vá»›i má»i ngÆ°á»i, cô không thể hình dung nổi gã sẽ má»i rượu cô thế nà o, bèn quay sang Nhược Lan, trá» tay ra hiệu vá» phÃa cá»a, Nhược Lan khẽ gáºt đầu. Nhược Hi liếc bốn xung quanh, thấy không ai lÆ°u tâm đến mình, bèn lặng lẽ tuồn khá»i sảnh.
Bắc Kinh tháng Chạp, trá»i lạnh căm căm. NhÆ°ng Nhược Hi cảm thấy mình cần khà lạnh nà y, phải lạnh thế má»›i xoa dịu được cÆ¡n bà bức trong lòng. Cô ấp hai tay, rụt cổ, khom lÆ°ng lại, co ro Ä‘i và o chá»— khuất gió. Äang Ä‘i chợt nghe có tiếng gá»i: “Xấu rét thế mà ra đây hứng gió à ?â€, Nhược Hi ngẩng nhìn, thì ra là Tháºp tam a ca. Gã Ä‘Æ°Æ¡ng ngồi nghiêng trên lan can, hà i hÆ°á»›c ngó cô. Nhược Hi ngạc nhiên, buá»™t miệng há»i:
- Sao anh không ở trong nhà ?
Tháºp tam giá»…u:
- Thế còn cô, tại sao lại ở đây?
Nhược Hi không nói năng gì, trầm ngâm đôi hồi rồi sực nhớ chưa thỉnh an gã, vội tiến tới nhún gối:
- Tháºp tam a ca cát tÆ°á»ng!
Tháºp tam cÆ°á»i khẩy:
- NgÆ°á»i mong nghe cát tÆ°á»ng ở trong nhà cÆ¡.
Thấy gã không cho bình thân, Nhược Hi Ä‘Ã nh cứ bất Ä‘á»™ng. Má»™t lát sau, cuối cùng cÅ©ng nghe thở ra: “Äứng lên Ä‘i!â€, Nhược Hi bèn từ từ đứng thẳng dáºy, lặng lẽ đợi cho gã rá»i Ä‘i, nhÆ°ng lâu lắc gã chẳng há» nhúc nhÃch, lại buông má»™t câu không cuối không đầu:
- Hôm nay, hai chúng ta Ä‘á»u là ngÆ°á»i thÆ°Æ¡ng tâm. Chi bằng bầu bạn vá»›i nhau.
Nhược Hi kinh ngạc nhìn lên. Tháºp tam tuá»™t khá»i lan can, rảo bÆ°á»›c tá»›i nắm tay cô kéo Ä‘i. Gã bÆ°á»›c má»—i lúc má»™t mau, Nhược Hi không giáºt được tay, Ä‘Ã nh vừa lÃu rÃu chạy cho kịp, vừa kêu:
- Buông ra!
Tháºp tam a ca dắt Nhược Hi qua cổng ngách. Tên giữ cá»a bị ném cho má»™t cái nhìn lạnh lùng, không dám há»i han gì hết. Tháºp a ca huýt sáo, có tiếng vó ngá»±a lá»™p cá»™p vang lên, rồi má»™t con tuấn mã cao lá»›n Ä‘en bóng phi nÆ°á»›c kiệu tá»›i, dừng lại trÆ°á»›c mặt há».
Nhược Hi kêu “Ã!â€, chÆ°a dứt tiếng đã thấy mình ngồi vắt vẻo trên lÆ°ng ngá»±a. Tháºp tam a ca cÅ©ng tung mình lên theo, vòng tay qua eo Nhược Hi nắm lấy dây cÆ°Æ¡ng. Sau má»™t tiếng “Ya!â€, ngá»±a đã phóng thốc Ä‘i. Nhược Hi chÆ°a cưỡi con ngá»±a nà o phi nhanh thế nà y, cảm thấy nhÆ° Ä‘ang Ä‘i mây vá» gió, xóc nảy ghê hồn. Lòng đầy sợ hãi, cô ra sức ngồi rút vá» sau, tá»±a hẳn và o lòng Tháºp tam. Gió quất và o mặt, sắc nhÆ° dao cứa, Ä‘au rát cả lên, cô Ä‘Ã nh ngoảnh đầu lại, úp mặt và o vai gã.
Phi à o à o má»™t hồi, Nhược Hi lạnh đến cứng cả ngÆ°á»i, tá»± há»i cái tên ngang ngược nà y muốn thế nà o đây? Äịnh là m ta chết rét Æ°? Gã thÃch Minh Ngá»c cách cách chăng, nếu không sao lại nói “hai ngÆ°á»i thÆ°Æ¡ng tâmâ€?
Ngá»±a phi cháºm dần, cuối cùng dừng hẳn lại. Tháºp tam a ca nhảy phắt xuống trÆ°á»›c, rồi ẵm Nhược Hi xuống sau. Nhược Hi đứng trên mặt đất, lạnh thấu xÆ°Æ¡ng cốt, bèn ôm lấy hai cánh tay, cắn chặt răng, cả ngÆ°á»i run lên cầm cáºp. Tháºp tam tháo má»™t bì rượu trên yên, mở nắp, má»™t tay đỡ gáy Nhược Hi, tay còn lại kê bì rượu và o miệng cô: “Uống má»™t há»›p!†Nhược Hi run rẩy là m theo, cảm thấy má»™t dòng chảy cay xè chạy tuá»™t xuống bụng. Tháºp tam lại nói: “Thêm há»›p nữa!†Nhược Hi nÆ°Æ¡ng theo tay gã, uống thêm má»™t ngụm. Dần dần, dòng chất lá»ng cay xè kia tá»a Ä‘i khắp lục phủ ngÅ© tạng, Ä‘Æ°a ý thức trở vỠđầy đủ, nhÆ°ng thân thể vẫn lẩy bà lẩy bẩy.
Tháºp tam a ca để Nhược Hi đấy, xoay mình Ä‘i thẳng và o rừng. Nhược Hi toan cất tiếng gá»i, nhÆ°ng lạnh đến ná»—i nói không nên lá»i. Trá»i tối Ä‘en, đứng má»™t mình, bên cạnh chỉ có má»™t con ngá»±a, cô vừa rét vừa sợ, tá»± thá» vá»›i lòng rằng không bao giá» trêu và o Minh Ngá»c cách cách nữa, bởi cô không đủ sức đấu lại cái tên MÆ°á»i ba tai quái nà y.
Má»™t lúc sau, Tháºp tam trở ra, ôm theo má»™t đống cà nh khô, loay hoay sá»a soạn chốc lát đã nhóm xong đống lá»a. Thấy có lá»a, Nhược Hi liá»n xÃch tá»›i gần, ngồi sát ngay bên. Tháºp tam lại Ä‘Æ°a bì rượu sang, Nhược Hi không từ chối, cầm lấy há»›p má»™t ngụm rồi trả cho gã. Hai ngÆ°á»i ngồi bên đống lá»a nhÆ° thế, vừa sưởi ấm vừa luân phiên uống rượu.
Nhược Hi nghÄ©, chắc hẳn Nhược Lan lo lắng lắm, nhÆ°ng liếc bá»™ mặt lạnh lùng dÆ°á»›i ánh lá»a của tên đồng hà nh tai ngược, cô không đủ dÅ©ng khà trò chuyện, chỉ thầm hi vá»ng gã hiểu Minh Ngá»c vá» vá»›i Tháºp a ca là do ý Khang Hy, không liên quan gì tá»›i cô, mong gã thÆ°Æ¡ng tình cô mà đừng bà y thêm trò gì nữa. Bằng không, chỉ e chÆ°a nhìn thấy Ung ChÃnh đăng cÆ¡, cô đã chết trong tay gã rồi.
Hai ngÆ°á»i thay nhau uống, bì rượu cứ vÆ¡i dần. Uống cạn, Tháºp tam a ca lại gỡ yên ngá»±a lấy thêm má»™t bì khác, cả hai tiếp tục. Uống mãi, uống mãi, Nhược Hi cảm thấy cảnh xÆ°a chuyện cÅ© ùa vá» tim, nhá»› lại lúc ngất ngÆ° vá»›i bạn ở Lan Quế phÆ°á»ng bên Hồng Kông, nhá»› lại lúc túy lúy vì uống trá»™m sâm panh của nhà hồi nhá»â€¦ Cứ thế, khi cÆ°á»i ngây ngô, chốc ngồi ngÆ¡ ngẩn. Rồi sau? Rồi sau thì Nhược Hi không nhá»› mình còn là m những gì, chỉ biết đến má»™t lúc, khi Tháºp tam lay cô tỉnh, trá»i vẫn tối Ä‘en, cô lÆ¡ mÆ¡ nhìn, nháºn ra mình Ä‘ang nằm sấp ngÆ°á»i trên đùi gã.
Tháºp tam a ca dáºp tắt đống lá»a, xốc Nhược Hi lên lÆ°ng ngá»±a rồi lại phóng Ä‘iên cuồng. Nhược Hi vẫn cố rúc sâu và o lòng gã, và cÅ©ng vẫn lạnh đến tê ngÆ°á»i. Tá»›i Bát Bối lặc phủ, trá»i đã hÆ°ng há»ng sáng. Tháºp tam a ca thả Nhược Hi xuống cổng, hẹn lần sau lại đến rủ cô uống rượu, rồi thúc ngá»±a Ä‘i luôn.
Nhược Hi vừa váng vất, vừa run rẩy, dùng đầu nện và o cánh cá»a. Vì sao không dùng tay? Bởi cánh tay đã đông cứng, không cá» Ä‘á»™ng được nữa rồi. Cổng mở ra ngay, Nhược Hi mất Ä‘Ã ngã chúi và o trong, má»™t tên hầu nhá» vá»™i đỡ cô dáºy, vừa sá» và o ngÆ°á»i cô đã thảng thốt kêu lên:
- Úi trá»i! Sao lại lạnh đến mức nà y!
Sau đó, Nhược Hi được khênh vá» nhà Nhược Lan, rồi Nhược Lan xông và o, rồi có ngÆ°á»i tắm rá»a cho Nhược Hi, xong Ä‘Æ°a cô và o giÆ°á»ng đắp chăn. Trong suốt khoảng thá»i gian ấy, Nhược Lan căn vặn rất nhiá»u, nhÆ°ng thấy Nhược Hi cứ lá» Ä‘Ã lá» Ä‘á», nà ng Ä‘Ã nh thôi. Cuối cùng Nhược Hi mê mệt thiếp Ä‘i.
Khi a hoà n đánh thức cô dáºy thì đã là giỠăn chiá»u. Ngoà i cái đầu vẫn hÆ¡i nằng nặng, má»i chá»— khác Ä‘á»u ổn cả. NghÄ© đến mình xÆ°a nay say rượu rất là nh, chÆ°a bao giá» khóc lóc là m ồn, chỉ ngoẹo đầu ngủ yên mà thôi, cô bất giác tá»± khen may mắn.
Nhược Hi ăn váºn chỉnh tá» rồi sang phòng ăn, má»›i biết Bát a ca cÅ©ng ở đó. Vì vừa tỉnh rượu, phản ứng vẫn còn hÆ¡i cháºm chạp, lại thêm từ chiá»u qua đến giá» chÆ°a được miếng gì và o bụng nên Nhược Hi chỉ chà o há»i qua loa rồi cắm cúi ăn.
Ä‚n được má»™t lúc, trà óc tỉnh táo trở lại, cô bắt đầu ngẫm nghÄ© xem nên giải thÃch thế nà o vá» chuyến Ä‘i hồi đêm. Äang cân nhắc, chợt nghe Nhược Lan há»i:
- Hôm qua Tháºp tam đệ Ä‘Æ°a em Ä‘i đâu thế?
Nhược Hi ngá»› ngÆ°á»i, buá»™t miệng:
- Sao chị biết?
- Nguyên má»™t ngÆ°á»i lá»›n tÆ°á»›ng nhÆ° thế biến mất, bảo sao chị không biết cho được?
Nhược Hi nghÄ© ra, phải rồi, há»i tên gác cá»a là rõ ngay thôi. Có Ä‘iá»u Ä‘i đâu là m gì, thá»±c không biết nên đáp thế nà o cho thuáºn. Nhá»› lại tình cảnh phi lý tối qua, bất giác cô thấy ná»±c cÆ°á»i. Hồi còn trẻ, Ä‘á»c truyện chưởng, Tiểu Văn thÆ°á»ng tưởng tượng mình cưỡi chung ngá»±a vá»›i má»™t hiệp khách tuấn tú, võ công cao cÆ°á»ng, thả nÆ°á»›c kiệu trên thảo nguyên xanh tÆ°Æ¡i, chà ng sẽ đắm Ä‘uối ngắm mình, và mình e ấp nhìn lại chà ng. Tháºt không ngá» hôm qua giấc má»™ng đẹp ấy đã trở thà nh hiện thá»±c, đúng là cưỡi chung má»™t ngá»±a, nhÆ°ng những tình tiết còn lại thì hoà n toà n khác. Nhược Hi cà ng nghÄ© cà ng thấy vô lý đến hà i hÆ°á»›c, hà i hÆ°á»›c đến mức chỉ muốn phá lên cÆ°á»i, nhÆ°ng cô buá»™c lòng nén lại, vì vẻ mặt Nhược Lan không lấy gì là m dá»… coi.
Ngó bá»™ dạng kiá»m chế khổ sở của Nhược Hi, cuối cùng Nhược Lan cất tiếng, giá»ng trách móc bá»±c bá»™i:
- Äừng nhịn nữa, cÆ°á»i Ä‘i! CÆ°á»i cho đã rồi trả lá»i!
Nhược Hi liá»n cÆ°á»i ha hả. Äang lúc thoải mái, cảm thấy có hai luồng mắt lạnh lẽo phóng thẳng và o mình, cô giáºt thót, vá»™i nÃn lại, nghiêm túc nhìn Bát a ca. Chà ng nhÃch mép, nhÆ°ng mắt pha lẫn và i tia băng giá, khiến Nhược Hi phát rùng cả mình. Cô không cÆ°á»i nữa, vá»™i và ng cúi đầu ăn cÆ¡m.
Bấy giỠNhược Lan mới giục:
- Nói đi! Là m những gì?
Nhược Hi vắn tắt:
- Bá»n em ra ngoà i uống rượu.
Nhược Lan ngá» vá»±c há»i:
- Vì sao Tháºp tam đệ lại phải Ä‘Æ°a em ra ngoà i uống rượu?
Nhược Hi ngẫm nghÄ©, cho rằng không nên rêu rao ná»—i niá»m thầm kÃn của Tháºp tam a ca, bèn đáp:
- Chắc thấy em không vui, nên anh ấy thương hại!
Nhược Lan bất lực lắc đầu:
- Má»™t cô gái chÆ°a xuất giá mà đi chÆ¡i thâu đêm. Em sợ thiên hạ bà n tán vá» em còn Ãt chăng?
Bấy giá» Nhược Hi má»›i tỉnh ngá»™, tá»± nhủ, Chết rồi, lần nà y dân Tá» Cấm thà nh lại được thể soi mói ta thêm. Äang lúc lo lắng, chợt nghÄ©, thÃch soi thì soi! Ai biết ngà y tháng trÆ°á»›c mắt sẽ ra sao? Vui được bữa nà o hay bữa nấy! Mặc kệ ngÆ°á»i ta đánh giá.
Thở phà o má»™t hÆ¡i, sắc mặt nhÆ° thÆ°á»ng, Nhược Hi tiếp tục ăn. Nhược Lan đợi má»™t chốc, thấy Nhược Hi cứ cắm cúi và cÆ¡m, bèn bảo:
- Lần nà y cÅ©ng may Bối lặc gia phát hiện sá»›m. Chuyện lại xảy ra ở phủ Tháºp đệ nên bên mình có thể xá» lý ổn thá»a, ngoà i mấy đứa tâm phúc thì không ai biết nữa. Lúc ấy cÅ©ng muốn phái ngÆ°á»i Ä‘i tìm, nhÆ°ng sợ phái nhiá»u thì thiên hạ chú ý, phái Ãt thì chẳng tác dụng gì. Mà nghÄ© Tháºp tam đệ dẫn em Ä‘i, thể nà o cÅ©ng Ä‘Æ°a em vá», nên chỉ dặn mấy đứa đáng tin đứng đợi ở cá»a – Ngừng má»™t lát, nà ng thêm – NhÆ°ng em nên nhá»›, chỉ dung lần nà y thôi, lần sau không được thế nữa!
Nhược Hi thầm nhủ, thế chị tưởng em thÃch hứng gió ngoà i trá»i giữa ngà y đông tháng giá lắm à ? Em bị hắn ta ép Ä‘i đấy! NghÄ© tá»›i đây, cảm thấy bản thân có phần quá đáng, cô vá»™i tá»± thừa nháºn: Thôi được, lúc ấy mình cÅ©ng không vui, Ä‘ang muốn xả ra cho vợi bá»›t tâm tÆ° mà .
Dùng cÆ¡m xong, Bát a ca cÆ°á»i nói mấy câu chuyện phiếm vá»›i Nhược Lan rồi mau chóng ra vá». Nhược Hi chăm chú quan sát nét mặt chị, thấy nà ng chẳng có vẻ gì không vui, ngược lại còn nhÆ° nhẹ nhõm, cô thầm thở dà i, rốt cục gã binh sÄ© kia là ngÆ°á»i thế nà o mà má»™t trang công tá» tao nhã xuất chúng nhÆ° Bát a ca cÅ©ng không khiến nà ng quên hắn được?
Tà i sản của baongoc
Äã có 8 Thà nh viên nói CÃM Æ N đến bà i viết rất có Ãch của baongoc
28-10-2011, 10:33 AM
♥Äừng Thần Tượng Ka ♥ ♥♥ Ka Mãi Chỉ Là Má»™t Truyá»n Thuyết !!! ♥♥ Cuocsongcogivuikhongem@yahoo.com
Tham gia: Sep 2008
Äến từ: tp ho chi minh
Bà i gởi: 16,884
Thá»i gian online: 1 tháng 1 tuần 3 ngà y
Thanks: 6,551
Thanked 135,107 Times in 8,897 Posts
Bộ Bộ Kinh Tâm
Tác giả: Äồng Hoa
------oo0oo-----
Hồi 13.
Dịch: Äà o Bạch Liên (Alex)
Nguồn: Blog.daobachlien.com
Giữa mùa đông lại được hôm há»ng nắng, trá»i ấm áp khiến gân cốt thÆ° giãn, còn có trình diá»…n cưỡi ngá»±a để mà đi xem, kể cÅ©ng là má»™t lúc khoái của Ä‘á»i ngÆ°á»i!
Mấy bữa trÆ°á»›c, thái tá» sai Ä‘Æ°a thiếp má»i đến các a ca phúc tấn cách cách công tá» tiểu thÆ°, thiếp viết nà o là đua tà i kỵ mã, nà o là má»i ngÆ°á»i cùng vui vân vân và vân vân, nhÆ°ng Nhược Hi nghe ra nhÆ° kiểu: ta buồn lắm, má»i ngÆ°á»i đến chÆ¡i vá»›i ta nhé ấy!
Thiếp má»i còn nói bất kể nam hay nữ, miá»…n cưỡi ngá»±a giá»i là có thưởng. Chắc chẳng ai trong số những ngÆ°á»i tá»›i dá»± ham hố chuyện phần thưởng, chẳng qua bà y ra cho vui váºy mà .
Nhược Lan vốn dÄ© không muốn Ä‘i, nhÆ°ng Nhược Hi quấy rầy thuyết phục mãi, cuối cùng nà ng Ä‘Ã nh đồng ý. Tuy không biết cưỡi ngá»±a, Nhược Hi cÅ©ng bắt chÆ°á»›c má»i ngÆ°á»i váºn đồ kỵ sÄ© và o, trông lại có phần hiên ngang, soi gÆ°Æ¡ng rất lấy là m vừa lòng. Nhược Lan cÅ©ng phải khen là đẹp. Nhược Hi nhìn nà ng, lại nhìn bản thân, thầm cảm thán, mẹ của hai chị em nhà nà y nhất định là má»™t đại mỹ nhân.
Phần lá»›n con gái Mãn tá»™c Ä‘á»u biết cưỡi ngá»±a, háºu duệ hoà ng thất tháºm chà còn phải rèn luyện từ khi nhá» tuổi, nên lúc nà y khá nhiá»u ngÆ°á»i Ä‘ang nhong nhong ngoà i bãi. Trong cái lán rá»™ng được quây kÃn ba mặt để nghỉ ngÆ¡i, Ä‘a số các chá»— ngồi vẫn bá» trống. Tháºp tam và Tháºp tứ a ca Ä‘ang trò chuyện trong lán, thấy Nhược Lan dẫn Nhược Hi bÆ°á»›c và o, liá»n vá»™i và ng tiến ra thỉnh an chị dâu. Ngó Tháºp tam có vẻ rất tÆ°Æ¡i tỉnh, Nhược Hi bất giác dừng mắt ở gã lâu hÆ¡n. Tháºp tam a ca cảm nháºn được, bèn quay mặt sang nhÆ°á»›ng mà y vá»›i cô, miệng tủm tà tủm tỉm. Nhược Hi nhìn lảng Ä‘i, thì thấy Tháºp tứ a ca đã chứng kiến trá»n cảnh vừa rồi, vốn dÄ© cÅ©ng chẳng có gì, nhÆ°ng không hiểu sao cô bá»—ng Ä‘á» bừng cả mặt.
Äá»™t nhiên, ngoà i lán rá»™ lên tiếng hoan hô xen lẫn tiếng vá»— tay, bốn ngÆ°á»i cùng ngó ra xem. Má»™t con ngá»±a trắng muốt Ä‘ang phi nhanh nhÆ° chá»›p, trên mình nó là má»™t cô gái váºn đồ kỵ sÄ© Ä‘á» rá»±c, vạt áo dà i tÆ°Æ¡i thắm bay láºt pháºt trong gió. Thi thoảng, cô ta vung roi ngá»±a cuốn báºt những ngá»n cá» sặc sỡ cắm sẵn trên đất lên, quất nhát nà o trúng nhát nấy, khiến tiếng reo hò xung quanh cà ng thêm vang dá»™i. Nhược Hi chÆ°a thấy con gái nhà ai cưỡi ngá»±a tà i tình đến thế, liá»n trố mắt theo dõi, rồi cÅ©ng vá»— tay gà o thét theo má»i ngÆ°á»i. Thiếu nữ ná» phi hết má»™t vòng thì ghìm ngá»±a cho nhịp nÆ°á»›c kiệu ra khá»i bãi, đám đông vẫn hò la khen ngợi. Nhược Hi vô cùng phấn khÃch, cầm lòng không Ä‘áºu bèn kéo tay Nhược Lan:
- Trá»i Æ¡i, giá» em má»›i biết thế nà o là tÆ° thái Ä‘Ä©nh đạc oai phong. Hôm nay được táºn mắt trông thấy má»™t nhân váºt thế nà y, đến đây quả thá»±c không uổng.
Nhược Lan phì cÆ°á»i, đẩy Nhược Hi ra:
- Nếu thÃch thì mai bắt đầu luyện táºp chăm chỉ Ä‘i!
Nhược Hi ngưỡng mộ tưởng tượng lại mà n trình diễn, đoạn thở dà i:
- Má»—i ngÆ°á»i má»™t duyên, đâu phải cứ muốn là được!
Nghe váºy, Tháºp tam và Tháºp tứ a ca cùng phì cÆ°á»i.
Nhược Hi còn Ä‘ang miên man vá»›i những hình ảnh đẹp mắt vừa xem thì má»™t cô nÆ°Æ¡ng dung nhan diá»…m lệ, mình váºn bá»™ đồ kỵ sÄ© Ä‘á» thắm, tay cầm roi ngá»±a thong thả Ä‘i và o. Nhược Hi vừa ngó thấy, vẻ mặt bâng khuâng mÆ°á»ng tượng láºp tức tan tà nh. Cô ta! Thì ra cô ta là Minh Ngá»c cách cách, mà giá» gá»i cho đúng phải là Tháºp phúc tấn. Nhược Hi thầm thở dà i, Tháºp tam a ca quả có đủ lý do để mến thÃch cô ta, phong tÆ° mê hồn đến thế thì anh hùng nà o không phải nghiêng mình?
Minh Ngá»c bÆ°á»›c và o, đảo mắt nhìn quanh má»™t vòng. Tháºp tam và Tháºp tứ a ca liá»n đứng dáºy thỉnh an. Nhược Hi vô cùng thông cảm cho Tháºp tam a ca, cái tiếng “chị dâu†nà y gá»i lên, ắt lòng Ä‘au Ä‘á»›n cá»±c cùng! Minh Ngá»c hếch cằm, trừng trừng nhìn Nhược Hi:
- Không hiểu lễ tiết gì cả!
Nhược Hi sá»±c tỉnh ngá»™, vai vế Minh Ngá»c đã khác, đúng lý mình cÅ©ng nên chà o há»i trÆ°á»›c, thoắt lại nghÄ©, cô ta cÅ©ng đâu thỉnh an chị mình, việc gì mình phải giữ lá»…. Hừ, mặc xác! NhÆ°ng vừa quyết định đã nhá»› ngay ra Tháºp tam a ca Ä‘ang đứng bên quan sát, Nhược Hi bất giác run sợ, cho rằng không nên chá»c giáºn cái tên tai ngược ấy là hÆ¡n, cô bèn miá»…n cưỡng cúi mình trÆ°á»›c Tháºp phúc tấn:
- Phúc tấn cát tÆ°á»ng!
Minh Ngá»c hừ má»™t tiếng, không buồn đếm xỉa, ngồi phịch ngay xuống. Äợi cô ta an tá»a rồi, Nhược Hi cÅ©ng ngồi xuống theo.
Không khà có phần gượng gạo, ai nấy cùng im lặng cả. Äúng lúc ấy thái tá» Ä‘i và o, theo sau y là Tứ a ca, Bát a ca, Cá»u a ca và Tháºp a ca. Cả bá»n ở trong vá»™i và ng đứng lên hà nh lá»…. Thái tá» cÆ°á»i bảo:
- Bình thân! – Äoạn vừa ngồi xuống vừa bảo Tháºp phúc tấn – Hoà ng a ma từng khen ngợi, cách cách nhà Quách Lạc La là có phong thái của má»™t cách cách Mãn tá»™c nhất! Hôm nay táºn mắt chứng kiến, quả thá»±c danh bất hÆ° truyá»n.
Tháºp phúc tấn cÆ°á»i thÆ°a:
- Thái tá» gia quá lá»i! Nháºn xét của Hoà ng a ma là dà nh cho chị gái thiếp mà .
Kể từ hôm cÆ°á»›i, đây là lần đầu tiên Nhược Hi chạm mặt Tháºp a ca, lòng cảm thấy hÆ¡i mất tá»± nhiên. Tháºp a ca thì từ lúc và o cứ long lanh mắt nhìn Nhược Hi, khiến cô cà ng không dám liếc gã, trống ngá»±c cứ Ä‘áºp thình thình.
Bấy giá» ngoà i bãi, má»™t thiếu niên trẻ tuổi Ä‘ang biểu diá»…n. Nhược Hi phải thừa nháºn tên nà y không thể sánh bằng Tháºp phúc tấn, bởi váºy chỉ theo dõi má»™t cách há» hững. Äang lÆ¡ đãng ngó ra ngoà i, chợt nghe Minh Ngá»c há»i:
- Mã Nhi Thái Nhược Hi, ngươi đã mặc đồ cưỡi ngựa, sao không ra sân biểu diễn một chút?
Nhược Hi tá»± thán, lại giở trò đây! NhÆ°ng vì kiêng dè Tháºp tam a ca, cô không dám phản pháo, chỉ im lặng chịu Ä‘á»±ng, Nhược Lan liá»n gá»i sang má»™t ánh mắt tán đồng. Má»™t lát sau, lại giá»ng Tháºp phúc tấn:
- Nghe nói con cái của Mã Nhi Thái tổng binh Ä‘á»u lá»›n lên trong quân doanh, tà i cưỡi ngá»±a nhất định có chá»— hÆ¡n ngÆ°á»i, vì sao không nhân dịp nà y bá»™c lá»™ đôi chút cho má»i ngÆ°á»i thưởng thức?
Nhược Hi háºm há»±c nghÄ©, ngÆ°Æ¡i có thôi Ä‘i không? Tà i cưỡi ngá»±a của ngÆ°Æ¡i đến nam tá» cÅ©ng chẳng theo kịp, Ä‘Æ°Æ¡ng nhiên ngÆ°Æ¡i muốn tìm cách là m bẽ mặt ta rồi. Cô ngó Minh Ngá»c, lại ngó Tháºp tam a ca, cuối cùng quyết định vẫn giữ im lặng. Bấy giỠđến lượt thái tá» cÆ°á»i bảo:
- Mã Nhi Thái Nhược Hi, ra sân biểu diá»…n cho má»i ngÆ°á»i xem Ä‘i!
Nhược Hi đứng báºt dáºy, chÆ°a kịp nói gì thì Tháºp a ca đã lanh chanh:
- Nhược Hi không biết cưỡi ngá»±a đâu, lần trÆ°á»›c Ä‘i chÆ¡i vá»›i bá»n em, cô ấy chỉ ngồi ngoà i xem thôi.
Nhược Hi cám cảnh, lão Tháºp Æ¡i lão Tháºp, ngÆ°Æ¡i định cứu ta hay hãm hại ta đây? Quả nhiên, Minh Ngá»c cÆ°á»i nhạt chen và o ngay:
- Thế má»›i biết tiếng đồn không thể tin được! Thiên hạ cứ bảo ngÆ°á»i trong quân doanh Mã Nhi Thái Ä‘á»u bắn hay cưỡi giá»i, đặc biệt rất đông kỵ sÄ© tà i ba. Hôm nay xem ra Ä‘á»u là phao nhảm cả.
Minh Ngá»c vừa dứt lá»i, Nhược Lan đã đứng dáºy, mỉm cÆ°á»i nói vá»›i thái tá»:
- Thần thiếp xin được biểu diá»…n má»™t vòng. Chỉ hiá»m hôm nay thần thiếp không mang ngá»±a sang đây, nên muốn mượn dùng tuấn mã của Tháºp phúc tấn.
Nhược Hi thầm nghÄ©, cái ả Tháºp phúc tấn nà y, nói gì không nói, lại Ä‘i Ä‘á»™ng chạm đến ná»—i nhức nhối của ngÆ°á»i ta, rồi đâm lo, không rõ Nhược Lan cưỡi ngá»±a ra sao. Có Ä‘iá»u đã đến nÆ°á»›c nà y rồi, chỉ còn cách yên lặng đợi xem tình hình thôi.
Thái tá» gáºt đầu đồng ý, Nhược Lan liá»n quay mình Ä‘i ra khá»i lán. Nhược Hi xốn xang trong dạ, cÅ©ng chạy ra cá»a trông theo. Chỉ lát sau, má»™t con bạch mã chở Nhược Lan lao vút và o bãi, tốc Ä‘á»™ cÅ©ng không hẳn là nhanh hÆ¡n Tháºp phúc tấn, nhÆ°ng Ä‘á»™ng tác thì hết sức Ä‘a dạng, lúc ngồi lệch, lúc quăng nghiêng mình xuống sát yên, hai tay ôm cổ ngá»±a, lúc nắm dây cÆ°Æ¡ng bằng má»™t tay, có lúc còn vừa cưỡi vừa nhà o lá»™n. Xem chừng không phải là má»™t nữ kỵ sÄ© bình thÆ°á»ng nữa, mà là má»™t tinh linh xinh đẹp Ä‘ang múa tá»± do trên yên cÆ°Æ¡ng.
Ngoà i bãi, là n sóng hoan hô má»—i lúc má»™t rầm rá»™, trong lán cÅ©ng tấm tắc ngợi khen, mấy a ca giá»i cưỡi ngá»±a nhÆ° Tháºp, Tháºp tam và Tháºp tứ Ä‘á»u luôn mồm tán dÆ°Æ¡ng. Nhược Hi thì vá»— đến rát cả tay.
Cuối cùng, Nhược Lan đứng thẳng trên yên, thúc ngá»±a từ xa phóng thốc vá» chá»— lán. Hôm nay nà ng váºn váy sa tanh hẹp tay mà u hồng Ä‘Ã o, ngoà i khoác áo ngắn lông chồn, eo thắt Ä‘ai lÆ°ng kết nÆ¡ bÆ°á»›m, tóc vấn Ä‘Æ¡n giản và cặp lại bằng mÆ°á»i hai hạt trân châu trắng. Äứng trên yên ngá»±a, tà váy đón gió bay Hệ thống cấm nói báºyg lá»™ng, dây lÆ°ng giáºt Ä‘áºp phần pháºt, vốn dÄ© đã yêu kiá»u, lúc nà y trông lại: khác nà o tiên tá» giáng phà m trần!
Äã tá»›i gần lán, Nhược Lan vẫn phóng nhÆ° tên bắn. Nhược Hi bất giác bồn chồn, thị vệ xung quanh cÅ©ng mau chóng chạy lại hÆ°á»m sẵn. Cà ng lúc cà ng gần, cà ng lúc cà ng gần, má»i ngÆ°á»i Ä‘á»u hồi há»™p, không gian dần im phăng phắc, ai nấy cùng nÃn thở. Ngá»±a chợt hà lên má»™t trà ng, rồi dừng khá»±ng lại cách lán chừng mÆ°á»i bÆ°á»›c, Nhược Lan vẫn đứng vững trên yên. Bốn bá» lặng nhÆ° tá», rồi liá»n đó, cả trong và ngoà i lán vỡ òa trong tiếng hoan hô nhÆ° sấm Ä‘á»™ng.
Nhược Lan nhảy xuống ngá»±a, giao dây cÆ°Æ¡ng cho má»™t thị vệ đứng gần bên. Và o tá»›i lán, nà ng cúi mình trÆ°á»›c thái tá»:
- Thần thiếp thất thố, mong Thái tỠgia trách phạt!
Thái tá» cÆ°á»i vang:
- Cưỡi ngá»±a tà i tình nhÆ° váºy, phải thưởng, lý nà o mà phạt?
Nhược Hi liếc Tháºp phúc tấn, sắc mặt cô ta rất khó coi, nhÆ°ng vẫn toát lên vẻ khâm phục. Thái từ vừa cho Nhược Lan bình thân, vừa bảo Bát a ca:
- Tà i cưỡi ngá»±a của phúc tấn nhà Bát đệ tháºt tuyệt vá»i!
Bát a ca nhã nhặn cÆ°á»i đáp:
- Thái tỠgia quá khen!
Nhược Hi nghe nhoi nhói trong tim, chà ng đã biết hết nguồn cơn cớ sự rồi ư?
Sau hai mà n biểu diá»…n sôi Ä‘á»™ng nhÆ° thế, chẳng ai thấy thá»a mãn vá»›i những ngÆ°á»i tiếp theo nữa, Ä‘á»u chỉ xem há» hững qua loa. Nhược Lan từ lúc trở vá» chá»— ngồi, tâm trà nhÆ° để đâu đâu, gÆ°Æ¡ng mặt phảng phất nét buồn không sao che giấu nổi. Bát a ca cúi đầu trầm tÆ°, miệng tuy mỉm cÆ°á»i, nhÆ°ng nụ cÆ°á»i trà n đầy chua chát. Nhược Hi cÅ©ng thấy phiá»n Æ°u trong dạ, bèn đứng dáºy lặng lẽ Ä‘i ra ngoà i.
Cô vÆ¡ vẩn bÆ°á»›c, thầm nghÄ© tà i cưỡi ngá»±a của Nhược Lan, nhìn là biết ngÆ°á»i dạy nà ng còn trác việt cỡ nà o, cứ thế mà suy, đó nhất định cÅ©ng là má»™t trang nam nhi dẻo dai oai dÅ©ng. Bá»n há» vốn dÄ© là má»™t đôi chim Æ°ng chao liệng trên sa mạc mênh mang Tây bắc, nhÆ°ng giá» thì, kẻ ngủ yên đất lạnh, ngÆ°á»i chôn sâu!
Tà i sản của baongoc
Äã có 6 Thà nh viên nói CÃM Æ N đến bà i viết rất có Ãch của baongoc
28-10-2011, 11:10 AM
♥Äừng Thần Tượng Ka ♥ ♥♥ Ka Mãi Chỉ Là Má»™t Truyá»n Thuyết !!! ♥♥ Cuocsongcogivuikhongem@yahoo.com
Tham gia: Sep 2008
Äến từ: tp ho chi minh
Bà i gởi: 16,884
Thá»i gian online: 1 tháng 1 tuần 3 ngà y
Thanks: 6,551
Thanked 135,107 Times in 8,897 Posts
Bộ Bộ Kinh Tâm
Tác giả: Äồng Hoa
------oo0oo-----
Hồi 14.
Dịch: Äà o Bạch Liên (Alex)
Nguồn: Blog.daobachlien.com
Äang cảm thÆ°Æ¡ng, chợt nghe sau lÆ°ng có tiếng chế giá»…u:
- NgÆ°á»i đã là của ngÆ°á»i ta, có Ä‘au lòng cÅ©ng vô Ãch thôi.
Nhược Hi ngoái lại, thì ra là Tháºp tam a ca. Gã uể oải nhìn cô, miệng nhÆ° cÆ°á»i mà không phải cÆ°á»i, dắt theo sau lÆ°ng má»™t con ngá»±a ô. Trông bá»™ dạng ấy, Nhược Hi hÆ¡i bá»±c, biết là gã hiểu lầm mà cÅ©ng chẳng buồn Ä‘Ãnh chÃnh, chỉ lãnh đạm bảo:
- Lòng vả lòng sung cả! – Äoạn quay Ä‘i, tiếp tục tiến bÆ°á»›c.
Tháºp tam nghe váºy, mặt hÆ¡i ngẩn ra, ngẫm nghÄ© chốc lát rồi sá»±c hiểu, liá»n cÆ°á»i hô hố. Nghe tiếng cÆ°á»i có phần quái lạ, Nhược Hi bất thần dừng bÆ°á»›c. Tháºp tam a ca tiến tá»›i trÆ°á»›c mặt cô, vừa cÆ°á»i vừa trá» cô bảo:
- Ta cứ thắc mắc lúc trong lán sao cô lại nÃn nhịn giá»i thế, thì ra… thì ra tưởng ta phải lòng ngÆ°á»i ấy! – Nói dứt lại cÆ°á»i ầm lên.
Nhược Hi vốn đã ngá» vá»±c vì tiếng cÆ°á»i kỳ quặc, lúc nà y nghe gã nói, bụng có phần hoang mang, ngẫm kỹ lại cÅ©ng cảm thấy hà i hÆ°á»›c. Liên tưởng đến sá»± hiểu lầm của gã vá»›i mình, lại cà ng thấy hà i hÆ°á»›c thêm, không nhịn được cÅ©ng phá lên cÆ°á»i vá»›i gã. Hai ngÆ°á»i cùng cÆ°á»i má»™t hồi, rồi từ từ ngÆ°ng lại, nhÆ°ng vẫn tủm tỉm nhìn nhau. Sau trà ng cÆ°á»i ấy, chút nghi kỵ giữa đôi bên tá»±a hồ được cởi bá», Nhược Hi cất bÆ°á»›c, Tháºp tam cÅ©ng thong thả Ä‘i bên cạnh, con ngá»±a ô to lá»›n lững thững theo sau.
Nhược Hi vừa Ä‘i vừa nghÄ©, vẫn cảm thấy là m sao lại xảy ra hiểu lầm hoang Ä‘Æ°á»ng ngần nà y? Cô cÆ°á»i nụ, rồi không nhịn được, Ä‘Ã nh bảo:
- Tôi cÅ©ng không phải lòng Tháºp a ca đâu.
Tháºp tam a ca ngá»› ngÆ°á»i, dừng ngay lại, nhìn lom lom và o vẻ mặt nghiêm túc của Nhược Hi, rồi không nhịn được, tiếp tục cÆ°á»i sằng sặc, Nhược Hi đứng bên chúm chÃm nhìn gã. CÆ°á»i chán, Tháºp tam than: “Hòa!â€
Hai ngÆ°á»i Ä‘i lên triá»n dốc, Nhược Hi chá»n má»™t chá»— tÆ°Æ¡ng đối bằng phẳng ngồi xuống, vòng hai tay ôm đầu gối, nhìn ra bãi cưỡi ngá»±a đằng xa. Tháºp tam a ca thả mình xuống bên cạnh, dõi theo ánh mắt cô xuống những cái bóng lá» má». Con ngá»±a ô vẩn vÆ¡ dừng lại quanh đấy, dùng móng cà y cà y đất.
Cả hai im lặng hồi lâu, Nhược Hi không kìm được tò mò, bèn há»i:
- Thế tối hôm ấy, anh Ä‘au lòng vì chuyện gì váºy?
Tháºp tam a ca nÃn thinh, ngÆ°ng thần trông ra xa. Nhược Hi đợi má»™t chốc rồi nhẹ nhà ng bảo:
- Khó nói thì thôi.
Trầm ngâm thêm má»™t lát, Tháºp tam má»›i đáp:
- Thực ra cũng chẳng có gì. Hôm ấy là ngà y giỗ của ngạch nương ta.
Nhược Hi “A†má»™t tiếng, ngoảnh mặt nhìn sang, nhất thá»i không biết nên nói thế nà o, lại tÆ° lá»± quay Ä‘i. Tháºp tam a ca gượng cÆ°á»i bảo:
- Và cÅ©ng ngà y ấy nhiá»u năm vá» trÆ°á»›c, là ngà y thà nh thân của ngạch nÆ°Æ¡ng ta vá»›i Hoà ng a ma.
Nhược Hi nghe váºy, lòng bất giác cÅ©ng cảm thÆ°Æ¡ng vá»›i gã. Äá»i má»™t ngÆ°á»i Ä‘Ã n bà , qua Ä‘i nhÆ° thế đó. Bây giá» ngoà i con trai bà , chỉ e không còn ai nhá»› được bà xuất giá lúc nà o giữa những ngà y đẹp đẽ nhÆ° hoa, và lìa trần lúc nà o giữa những năm thanh xuân rạng rỡ. Mà cái ngÆ°á»i vốn dÄ© nên ghi lòng tạc dạ tất cả những Ä‘iá»u ấy, lại có cả bốn bể trong tay nên chẳng còn nhung nhá»› thá»i khắc mình vén chiếc khăn cÆ°á»›i để lá»™ ra má»™t dung nhan diá»…m lệ ngá»c ngà .
Trong ngà y thà nh hôn của Tháºp a ca, trÆ°á»›c mắt Tháºp tam là mà u Ä‘á» rá»±c rỡ, nhÆ°ng trong tim gã, hẳn chỉ có mà u trắng tái tê. Xót xa quá Ä‘á»—i! Bao nhiêu bất mãn vì hà nh Ä‘á»™ng lá»— mãng của Tháºp tam a ca hôm đám cÆ°á»›i Ä‘á»u tiêu tan, lòng Nhược Hi chỉ còn ai sầu vô hạn.
Hai ngÆ°á»i ngồi lặng má»™t chốc, rồi Tháºp tam ngoảnh sang, cÆ°á»i nhìn Nhược Hi:
- Cô không thÃch Tháºp ca, tại sao ta lại thấy cô hát tặng anh ấy? Và tại sao ai cÅ©ng bảo cô phát Ä‘iên lên vì Tháºp a ca?
Nhược Hi nghiêng đầu trầm ngâm, há»i:
- Anh có biết lần đầu gặp Cầu Nhiêm Khách, Hồng Phất Nữ đang là m gì không?
Tháºp tam a ca chÆ°ng há»ng, cháºm rãi nghÄ© ngợi rồi đáp:
- Chải tóc!
Nhược Hi cÆ°á»i bảo:
- Quan hệ giữa nam và nữ cũng có khi như Cầu Nhiêm Khách và Hồng Phất. Hai bên quan tâm săn sóc lẫn nhau chỉ vì chân tình, không phải vì mơ mòng trăng gió.
Nghe đến đây, Tháºp tam hÆ¡i đổi sắc mặt, đăm đăm nhìn Nhược Hi. Cô gái thẳng thắn nhìn lại. Má»™t lúc lâu sau, Tháºp tam má»›i nói:
- Hay cho cái câu “chỉ vì chân tình, không phải vì mÆ¡ mòng trăng gióâ€!
Thấy gã hiểu được ý mình, Nhược Hi rất mừng, bởi nói gì thì nói, tình bạn bình đẳng giữa hai giá»›i cÅ©ng là chuyện khá má»›i mẻ ở thá»i phong kiến nà y, sợ rằng không được số đông chấp nháºn. Há» bất giác nhìn nhau cÆ°á»i.
Äằng xa, ngÆ°á»i ta Ä‘ang rục rịch rá»i Ä‘i, Nhược Hi đứng dáºy:
- Nên vỠthôi!
Tháºp tam cÅ©ng đứng lên theo, Ä‘á»™t nhiên há»i:
- Äi là m và i chén được không?
Nhược Hi ngạc nhiên nhìn sang, Tháºp tam đáp trả bằng má»™t Ä‘iệu cÆ°á»i ấm áp. Thấy lòng bá»—ng êm Ä‘á»m theo, Nhược Hi liá»n khẳng khái nói:
- Có gì mà không được?
Tháºp tam liếc con ngá»±a:
- Cưỡi chung nhá?
Nhược Hi báºt cÆ°á»i:
- Cũng chẳng phải lần đầu mà .
Tháºp tam a ca cÆ°á»i lá»›n, nhảy lên ngá»±a trÆ°á»›c, rồi kéo Nhược Hi lên theo, để cô ngồi sau lÆ°ng mình. “Ya†má»™t tiếng, hai ngÆ°á»i lao vút Ä‘i.
oOo
Tối mịt, Tháºp tam a ca má»›i Ä‘Æ°a Nhược Hi vá» Bối lặc phủ. Gã cho ngá»±a chạy cháºm, Nhược Hi còn khoác áo choà ng mà gã mượn cho, nhÆ°ng vẫn cảm thấy là nh lạnh. Äợi gã đỡ mình xuống ngá»±a xong, cô chà o:
- Anh vỠnhé!
Tháºp tam a ca lá»™ vẻ ngẫm nghÄ©, rồi nói:
- Äể ta giải thÃch vá»›i Bát ca thì hÆ¡n.
Nhược Hi cÆ°á»i:
- Anh chị ấy chẳng là m gì tôi đâu. Chị tôi không nỡ mà .
Tháºp tam a ca không nhiá»u lá»i, mỉm cÆ°á»i tiến lên dáºp vòng cá»a.
Thấy gã bÆ°á»›ng bỉnh nhÆ° váºy, Nhược Hi cÅ©ng để mặc. Cá»a mở ra ngay. Thấy a ca và Nhị tiểu thÆ° đứng bên ngoà i, hai tên gác cổng giáºt mình thỉnh an. Tháºp tam lạnh lùng bảo:
- Äứng lên! Äi báo vá»›i Bối lặc gia là ta đến!
Má»™t tên láºp tức chạy biến Ä‘i, tên còn lại nhanh nhảu khép cổng rồi dẫn Tháºp tam và o sảnh. Nhược Hi gáºt đầu tạm biệt, rồi Ä‘i vá» chá»— Nhược Lan.
Khi cô và o đến nhà , ngoà i Xảo Tuệ ra không có a hoà n nà o khác đứng hầu. Nhược Lan mặt mà y xanh xám, trông thấy em liá»n bảo:
- Chị từng nói “Chỉ dung lần nà y thôi, lần sau không được thế nữaâ€, chắc em còn nhá»›?
Nhược Hi đứng ngây, nhất thá»i không biết ứng đối thế nà o. Nổi hứng ra ngoà i chÆ¡i vá»›i bạn là má»™t việc rất thÆ°á»ng ở thá»i hiện đại, nhÆ°ng dÆ°á»›i chế Ä‘á»™ phong kiến nà y, hà nh Ä‘á»™ng thoải mái ấy lại bị má»i ngÆ°á»i xung quanh dị nghị. Nhược Hi không nén được bùi ngùi, cứ lặng lẽ đứng im, cô cảm thấy không thể nà o khiến Nhược Lan thông tỠý mình, bởi giữa há» là khoảng cách ba trăm năm tÆ° tưởng. Nhược Lan cÅ©ng tá» vẻ bất lá»±c, buồn bã nhìn em. Thấy em trầm mặc mãi, cuối cùng nà ng mệt má»i xua tay:
- Äi Ä‘i!
Nhìn dáng vẻ nà ng, Nhược Hi rất áy náy, nhÆ°ng thá»±c sá»± cảm thấy mình chẳng sai chá»— nà o. Sống ở đây, cô đã mất mát quá nhiá»u thứ, cho dù không muốn Nhược Lan Ä‘au lòng, cô cÅ©ng không thể để cả quyá»n tá»± do kết bạn cÅ©ng bị tÆ°á»›c Ä‘oạt.
oOo
Sáng hôm sau, Nhược Hi thức giấc thì trá»i cÅ©ng không còn sá»›m sủa gì, nhÆ°ng cô không muốn dáºy, cứ nằm Æ°á»n trên giÆ°á»ng, mắt chong chong trông lên đỉnh mà n, nghÄ© lại chuyện ra ngoà i chÆ¡i vá»›i Tháºp tam a ca tối qua…
Gã thúc ngá»±a xuyên qua vô và n ngõ ngách yên tÄ©nh, cuối cùng dừng lại trÆ°á»›c cổng má»™t khu nhà quây quanh má»™t khoảnh sân. NgÆ°á»i Ä‘Ã n bà già ra mở cá»a trông thấy gã, vá»™i và ng thỉnh an, Ä‘oạn xăng xái:
- Tháºp tam gia đến mà sao không báo trÆ°á»›c má»™t tiếng? Cô nÆ°Æ¡ng hiện Ä‘ang tiếp khách, hay tôi Ä‘i thông báo cho cô nÆ°Æ¡ng, để cô ấy mau Ä‘uổi khéo khách vá».
- Không cần đâu – Tháºp tam a ca bảo – Hôm nay ta chỉ muốn mượn chá»— nà y của bà để đối ẩm vá»›i bạn thôi. Bà đi sắp má»™t bà n cÆ¡m rượu là được rồi.
NgÆ°á»i Ä‘Ã n bà ná» lén nhìn Nhược Hi, thấy phục sức sang trá»ng, lại thấy cô cÅ©ng Ä‘ang nhìn mình, bèn vá»™i và ng cúi đầu lÄ©nh mệnh.
Tháºp tam a ca có vẻ rất quen thuá»™c vá»›i nÆ¡i nà y, gã dẫn Nhược Hi Ä‘i thẳng và o má»™t căn phòng trần thiết Ä‘Æ¡n giản mà thanh nhã. Trong phòng chỉ bà y má»™t bá»™ bà n ghế bằng gá»— hoa lê, trên chiếc án gần cá»a sổ đặt má»™t bình sứ trắng, trong cắm và i cà nh thúy trúc để xòe tá»± nhiên, còn lại không trang hoà ng gì. Nhược Hi ngó quanh rồi ngồi xuống theo Tháºp tam, cÆ°á»i há»i:
- Hồng nhan tri kỷ à ?
Gã cÆ°á»i đáp:
- ThÆ°á»ng má»—i khi phiá»n muá»™n Ä‘á»u đến đây uống và i chén rượu, nói chuyện cÅ©ng hợp.
Nhược Hi gáºt gù, thầm nghÄ© cô nÆ°Æ¡ng sống trong phòng nà y hẳn là má»™t kỹ nữ thanh cảnh, hạng phà m phu không dá»… gì gặp được.
Má»™t lát sau, bà già ná» dẫn theo hai a hoà n bÆ°ng rượu thịt và o, bà y biện xong đâu đấy thì lui cả ra. Nhược Hi và Tháºp tam a ca bắt đầu ăn uống. Rượu và o lá»i ra, từ chuyện vặt hoà ng cung tá»›i giai thoại kim cổ, từ Mạc Bắc mênh mang tá»›i Giang Nam mây khói, từ thi từ há»™i há»a tá»›i hiá»n sÄ© tao nhân, cuối cùng phát hiện ra cả hai Ä‘á»u sùng bái Kê Khang, Nguyá»…n Tịch. Vốn dÄ© đã ý hợp tâm đầu, đến đây háºn gặp nhau quá muá»™n. Riêng Nhược Hi thì còn thêm ná»—i xúc Ä‘á»™ng trong lòng. Suốt mấy ngà n năm phát triển tÆ° tưởng văn hóa Trung Quốc, tam cÆ°Æ¡ng ngÅ© thÆ°á»ng của Nho gia giống nhÆ° má»™t chiếc lÆ°á»›i rá»™ng, vợt bắt rà ng buá»™c má»i cá thể Ä‘á»™c láºp và o má»™t thứ bá quyá»n chÃnh trị và bá quyá»n văn hóa vá»›i tôn chỉ quân vÆ°Æ¡ng là trung tâm, bởi váºy chủ nghÄ©a cá nhân không có cÆ¡ há»™i nảy nở trá»n vẹn. Con ngÆ°á»i sinh nhầm thá»i loạn Kê Khang lại là má»™t ngoại lệ, giống má»™t tia chá»›p rạch xé trá»i khuya, ngắn ngủi mà đẹp đẽ. Trong danh tác thiên cổ ThÆ° tuyệt giao gá»i SÆ¡n Cá»± Nguyên, ông nhấn mạnh tình cảm và lý tÃnh con ngÆ°á»i là nguyên tắc của bình đẳng thá»±c sá»±. Ông “chê trách ThÆ°Æ¡ng Thang và Chu VÅ© VÆ°Æ¡ng, khinh thÆ°á»ng Chu Công và Khổng Tá»â€, cho rằng những báºc thánh hiá»n mà Nho gia tôn sùng chẳng qua chỉ là má»™t trong muôn mặt con ngÆ°á»i, không nên yêu cầu ai cÅ©ng phải noi theo. Hạnh phúc của má»—i ngÆ°á»i chỉ có ngÆ°á»i ấy là hiểu rõ nhất, và ngÆ°á»i ta có quyá»n Ä‘eo Ä‘uổi thứ hạnh phúc mà há» muốn. TÆ° tưởng của Kê Khang khá là tÆ°Æ¡ng đồng vá»›i chủ nghÄ©a cá nhân và tá»± do bình đẳng trong xã há»™i hiện đại.
Nhược Hi vẫn biết Tháºp tam a ca bản tÃnh phóng khoáng, nhÆ°ng không thể ngá» gã lại tôn sùng Kê Khang, nhất là khi gã được sinh ra trong hoà ng thất, chá»…m chệ trên đỉnh tháp nhá»n của giai cấp thống trị. Tháºt là niá»m vui bất ngá» từ trên trá»i rÆ¡i xuống! Cuối cùng cÅ©ng có má»™t ngÆ°á»i trong xã há»™i phong kiến thấu hiểu được suy nghÄ© sâu kÃn của mình. Nhược Hi mừng rỡ khôn xiết, trao đổi cà ng thêm hà o hứng cởi mở. Vá» phần Tháºp tam a ca, áng chừng cÅ©ng sá»ng sốt vì giữa thá»i đại thịnh hà nh văn hóa Nho gia nà y lại gặp được má»™t thiếu nữ dám nghi ngá» tÆ° tưởng Khổng, Mạnh, Ä‘iá»u Ãt thấy ngay cả ở Ä‘Ã n ông, gã vừa kinh ngạc, vừa thÃch thú, vừa vui vẻ, chuyện qua chuyện lại rôm rả vô cùng.
Tá»›i khi phấn khÃch quá Ä‘á»™, Nhược Hi nâng chén bảo:
- Thá»±c ra tôi thÃch Kê Khang còn vì má»™t nguyên nhân vô cùng quan trá»ng nữa.
Tháºp tam tưởng Nhược Hi lại có má»™t nháºn định khác thÆ°á»ng nà o, bèn chăm chú lắng nghe. Nhược Hi lim dim mắt, mỉm cÆ°á»i nói:
- Trong lịch sá» cổ đại Trung Quốc, tuy rất nhiá»u mỹ nam nhÆ° Phan An Tống Ngá»c, nhÆ°ng ai cÅ©ng đẹp kiểu ẻo lả. Riêng Kê Khang thì khác, ông ta mạnh mẽ, khá»e khoắn, là má»™t cây vân sam lừng lững dÆ°á»›i nắng và ng.
Nói Ä‘oạn, cầm lòng không Ä‘áºu, Nhược Hi thở dà i thÆ°á»n thượt, vẻ ngưỡng má»™ vô và n. Tháºp tam nghe mà trố cả mắt, nghe xong ngắm Nhược Hi, trầm ngâm hồi lâu má»›i thở dà i than:
- Danh sÄ© chân chÃnh, vốn dÄ© đã phong lÆ°u…
Theo lịch sá», Tháºp tam gia đứng vá» phÃa Tứ gia, mà Tứ gia là ngÆ°á»i già nh được thắng lợi sau cuối trong tráºn chiến chÃnh trị Cá»u long Ä‘oạt Ä‘Ãch. Còn Nhược Hi, vì có chị gái là Bát trắc phúc tấn, nên nhìn bá» ngoà i, cô là ngÆ°á»i của phe Bát a ca. Tuy không thể xoay chiá»u lịch sá», nhÆ°ng chà Ãt cô cÅ©ng muốn táºn lá»±c thu xếp chừa Ä‘Æ°á»ng thoát cho mình, bởi váºy không thể phủ nháºn rằng thoạt tiên cô kết giao vá»›i Tháºp tam a ca là do mục Ä‘Ãch riêng, song sau khi dốc bầu tâm sá»±, cô đã chân thà nh coi gã là tri ká»·. Ở thá»i đại nà y, là m gì có ai cho rằng vá» bản chất, má»—i con ngÆ°á»i sinh ra Ä‘á»u có quyá»n bình đẳng? Ai dám cho rằng ngay cả thiên tá» cÅ©ng không có quyá»n bắt má»i ngÆ°á»i tuân theo các ý muốn của mình? Tuy tÆ° tưởng phản biện vá» thể chế văn hóa hiện tại của Tháºp tam a ca chỉ bắt nguồn từ lòng tôn sùng đối vá»›i Kê Khang, nhÆ°ng Nhược Hi cho rằng nhÆ° thế đã đủ khiến cô hân hoan rồi.
Äang chìm đắm trong niá»m vui tìm được tri âm, Nhược Hi bá»—ng nghe ngoà i mà n có tiếng a hoà n:
- Tiểu thÆ°, Bối lặc gia sai ngÆ°á»i đến má»i cô.
Nhược Hi vá»™i lăn mình báºt dáºy, trong dạ bồn chồn. Sá»a soạn xong xuôi, cô vá»™i và ng Ä‘i theo thái giám vẫn chỠở ngoà i.
Tá»›i cá»a thÆ° phòng, Nhược Hi gặp Lý Phúc. Hắn đẩy cá»a ra để cô và o, rồi ở ngoà i kéo cá»a lại. Cá»a đóng “xạch†má»™t tiếng, trái tim gắng bình tÄ©nh nãy giá» của Nhược Hi lại nhảy lên thon thót.
Bát a ca váºn trÆ°á»ng bà o trắng, Ä‘ang đứng cạnh má»™t cái ang sứ men xanh cao đến thắt lÆ°ng, trong ang cắm lá»ng chá»ng mÆ°á»i mấy cuá»™n thÆ° há»a. Nghe tiếng ngÆ°á»i và o, chà ng không phản ứng gì, vẫn Ä‘iá»m nhiên ngó ra cá»a sổ. Từ chá»— mình, Nhược Hi chỉ trông thấy nét mặt nhìn nghiêng của Bát a ca. Ãnh nắng lá»t qua những ô cá»a lục lăng, rá»i lên lốm đốm trên mặt, chẳng rõ cảm xúc chà ng thế nà o.
Nhược Hi không biết tối qua Tháºp tam đã nói những gì, cÅ©ng không biết Bát a ca nhìn nháºn ra sao, nên cứ đứng lì ở cá»a, không dám lên tiếng. Lâu lắc, Bát a ca má»›i quay lại, mặt thoáng nụ cÆ°á»i:
- Hôm qua em vá»›i Tháºp tam đệ Ä‘i đâu váºy?
Nhược Hi há»i:
- Tháºp tam a ca không nói vá»›i Bối lặc gia sao?
- Ta Ä‘ang há»i em cÆ¡ mà !
Ruá»™t rối nhÆ° tÆ¡, Nhược Hi ngẫm nghÄ©, cảm thấy hôm qua tuy bà n nhiá»u chuyện ra ngoà i khuôn khổ, nhÆ°ng cÅ©ng chẳng có gì đáng phải giấu giếm, bèn nhìn thẳng và o mắt Bát a ca:
- Anh ấy dẫn em đến một nơi uống rượu.
Nghe đáp, Bát a ca không tá» vẻ trách cứ, nụ cÆ°á»i thÆ°á»ng trá»±c vẫn Ä‘á»ng trên môi, nhÆ°ng đôi mắt thì nhìn nhÆ° khoan và o mắt Nhược Hi, tá»±a hồ muốn xuyên qua chúng để rá»i xuống ná»™i tâm sâu kÃn. Nhược Hi thản nhiên nhìn lại má»™t lúc, cuối cùng cảm thấy hÆ¡i ngượng, Ä‘Ã nh ngoảnh đầu Ä‘i chá»— khác giả vá» tìm chá»— ngồi, rồi bÆ°á»›c tách ra khá»i tầm nhìn của chà ng. Cô vừa ngồi xuống, Bát a ca đã khẽ gá»i:
- Lại đây!
Nhược Hi ngẩng lên, liếc chà ng dò há»i. Bát a ca mỉm cÆ°á»i ôn hòa, vẫn khẽ khà ng:
- Em lại đây!
Nháºn thấy chà ng rất nghiêm túc, Nhược Hi Ä‘Ã nh cháºm chạp đứng lên, gằm đầu nhÃch dần đến. Tá»›i cách Bát a ca ba bÆ°á»›c, cô dừng chân, cúi mặt ngắm sà n nhà đá mà i.
Bát a ca thở má»™t hÆ¡i nhẹ nhÆ° gió thoảng, dịu dà ng há»i:
- Ta đáng sợ đến thế sao?
Vừa nói, chà ng vừa tiến tá»›i hai bÆ°á»›c. Nhược Hi nháºn ra, má»—i lần đứng gần Bát a ca, cô Ä‘á»u có cảm giác ức chế, lòng bấn loạn, óc mông lung, không sao suy nghÄ© bình thÆ°á»ng được.
Bát a ca nhẹ nhà ng cầm tay Nhược Hi, cô vô thức rụt lại, nhÆ°ng chà ng giữ chặt: “Yên nà o!†rồi lấy trong ngá»±c áo ra má»™t chiếc vòng ngá»c, Hệ thống cấm nói báºyg và o tay cô. Chiếc vòng óng ánh xanh, trong ruá»™t có má»™t Ä‘Æ°á»ng Ä‘á» thắm mảnh nhÆ° tÆ¡. Vòng hÆ¡i cháºt, nên khi Hệ thống cấm nói báºyg và o thấy Ä‘au Ä‘au, Nhược Hi cau mà y, Bát a ca liá»n vá»— vá»:
- Chịu khó một chút, sắp được rồi.
Chà ng cháºm rãi đẩy dần từng chút má»™t, Ä‘Æ°a chiếc vòng và o cổ tay Nhược Hi, xong xuôi nhấc tay cô lên, ngắm nghÃa chốc lát thì buông ra, trở vá» bà n ngồi. Chà ng ra xa rồi, Nhược Hi thấy đầu óc tỉnh táo trở lại, bắt đầu ngẫm nghÄ© xem thế nà y là thế nà o đây? Không phải mình tá»›i để nghe mắng má» sao? ÄÆ°Æ¡ng suy tÆ°, chợt nghe Bát a ca bảo: “Diêu thị lang bên bá»™ Lại sắp đến. Em vá» Ä‘i!â€, Nhược Hi liá»n “Ồ†má»™t tiếng, bái chà o rồi lui ra. Lý Phúc Ä‘ang chá»±c ngoà i cá»a, trông thấy cô thì vá»™i và ng khom mình thỉnh an, song Nhược Hi còn mải suy nghÄ© nên không để ý đáp lá»i, cứ thế Ä‘i thẳng.
Nhược Hi vá» tá»›i nhà . Ngó mặt em hoang mang, tưởng đâu là do vừa bị giáo huấn, Nhược Lan bèn mỉm cÆ°á»i, Ä‘iá»m đạm bảo:
- Cũng nên chỉnh đốn phép tắc!
Nhược Hi không nói không rằng, mải mốt đi vỠphòng riêng.
Lúc ăn cơm, ngó thấy chiếc vòng trên cổ tay Nhược Hi, Nhược Lan hơi ngỡ ngà ng:
- Ở đâu ra đây?
Nhược Hi giáºt thót, không biết nên đáp thế nà o, còn Ä‘ang bối rối lại thấy Nhược Lan gáºt gù:
- Tháºp tam đệ kể cÅ©ng hà o phóng tháºt! Äây là ngá»c Phượng huyết, hiếm có lắm đấy!
Biết Nhược Lan hiểu lầm, nhÆ°ng nghiệm thấy cÅ©ng khó lòng giải thÃch cho xuôi, Nhược Hi Ä‘Ã nh để Tháºp tam a ca tạm gánh cái danh hão nà y váºy.
Dùng cÆ¡m xong, uống được chừng ná»a chung trà , Nhược Lan bá»—ng nói:
- Có rất nhiá»u việc chúng ta hoà n toà n không được quyá»n quyết định, chi bằng đừng mất công báºn lòng cho xong.
Nhược Hi cầm chén trà , ngồi ngẩn ra, nghĩ ngợi hồi lâu mà không biết đối đáp thế nà o, cuối cùng đà nh nước đôi:
- Em sẽ tự chăm lo bản thân.
Tà i sản của baongoc
Äã có 8 Thà nh viên nói CÃM Æ N đến bà i viết rất có Ãch của baongoc
Từ khóa được google tìm thấy
áåçïëàòíî , äåíüãè , aáîðò , áåñïëàòíîå , àëåíà , àóäèîêíèãè , bá»™ bá»™ kinh tâm , bá»™ bá»™ kinh tâm 4vn , bá»™ bá»™ kinh tâm-4vn , bá»™i bá»™i kinh tâm , bo bo kinh tam , bo bo kinh tam alex , bo bo kinh tam alex dich , bo bo kinh tam doanh thu , èãðóøêè , èíöåñò , huyen ao bo bo kinh tam , ìàñòåð , íàòàëè , ìåòàëëîïðîêàò , ïëèòêà , ïðîåêòû , ñïèðñ , òðóäîâîé , pham nhan tu tien , sat than , truyen huyen ao tron bo , ýëåêòðè÷åê , øàíñîí