Nguồn : Sonko.wikia.com
Manga : Konjiki no Word Master
___
Có một vài mâu thuẫn đã xuất hiện.
Đầu tiên là sự tăng đột biến trong ≪Status≫.
Dĩ nhiên là tăng từ liền 2 cấp từ 18 lên 20 thì đúng là chuyện vui.
Nhưng đáng cân nhắc là HP của cậu hồi trước chỉ mới hơn 200, thế này thật là kì lạ dù cho cậu nhảy liền 2 lvl đi chăng nữa.
MP và các tính trạng khác cũng vậy, chúng gần như tăng gấp đôi.
(Dù thế này thì vui thật nhưng mà…)
Nghĩ đến đó thì cậu nhìn đến ≪Danh hiệu≫.
Cậu để ý đến <<Thức tỉnh nhân>>.
Cậu biết mình nhận <<Đồ tể>> từ việc đánh bại bộ đôi Hói phì lủ và Cà kheo.
Nhưng cậu không thể giải thích được cái danh hiệu kia.
Tạm thời thì cậu nhấn vào phần trợ giúp.
<<Thức tỉnh gia>>
Nâng cấp dành cho Du hành giới. Tính trạng sẽ tăng lên đáng kể từ khi bạn đạt đến cấp độ 20. Và các cấp độ tiếp theo từ giờ, các tính trạng sẽ nhận một phần tăng thêm nhỏ.
Đến cậu cũng bất ngờ về cái cheat (gian lận) này.
Là Du hành giới có lợi ích đến vậy sao. Hiiro cảm thấy có chút thỏa lòng bởi sự may mắn này dù chẳng phải Anh hùng gì cả.
Cái tiếp theo cậu nhận ra là <<Mở khóa: Không khắc tự>>
<< Không khắc tự >> Tốn MP: 100
Có thể viết chữ trên không trung bằng ma lực. Hoạt động khi chạm vào đối tượng. Ngoài ra có thể bắn kí tự và kích hoạt nó sau đó, dù vậy nó chỉ có thể bay thẳng như mũi tên.
Cậu không thực sự hiểu phần trợ giúp bèn áp dụng thử.
Cậu tập trung ma lực vào đầu ngón tay và viết lên giữa không trung trong khi tưởng tượng cách thường dùng khi viết lên mặt đất.
Theo đó, một kí tự nhợt nhạt xuất hiện.
Nó là từ “trôi”.
Khi cậu di chuyển ngón tay, con chữ di chuyển theo và cậu tưởng tượng bắn nó vào chiếc lọ ở góc phòng như kiểu bóp cò súng.
Ngay sau đó, kí tự hướng thẳng vào chiếc lọ.
Ngay khi chạm vào, kí tự đính vào chiếc lọ.
Sau khi niệm kích hoạt, chiếc lọ đột nhiên trôi lơ lửng.
“Oa, thật tiện dụng!”
Với ma pháp này, cậu có thể tấn công bằng cách bắn thẳng vào đối phương thay vì phải đặt bẫy ở dưới mặt đất.
Hiiro kinh ngạc về sức mạnh ngày càng gian lận của cậu, nhưng đúng là sung sướng không gì bằng.
Bất ngờ, chiếc lọ đột nhiên rơi xuống đất sau một phút.
***
Ngày tiếp theo, trưởng làng đã đợi sẵn Hiiro ở trước nhà trọ để cảm ơn cậu lần nữa, khi thấy người chủ nhà trọ bước ra.
“C-Có chuyện gì à?”
“À ừ…”
“Hiiro đã đi mất rồi, không có chút bóng dáng gì trong phòng cậu ta nữa cả.”
“Cái gì!?”
Sự thật là Hiiro đã rời khỏi làng từ sớm thậm chí trước khi mặt trời mọc.
Khỏi phải nói, dĩ nhiên là do cậu đoán được lão trưởng làng sẽ ghé thăm.
Hơn nữa, sẽ càng rắc rối hơn nếu quân đội đến nơi.
“Ôi trời, chúng ta vẫn chưa trả ơn đủ cho cậu ta…”
“Thế mới giống anh ấy….”
Nies nói trong khi nở nụ cười trong khi Panis gật đầu đồng ý.
“Không biết chúng ta còn gặp lại “Hero” nữa không.”
Trưởng làng vỗ đầu Nies và trả lời.
“Tất nhiên rồi. Cậu ấy là vị cứu tinh của chúng ta cơ mà.”
Mọi người gật đầu tán thành lời trưởng làng.
“Hắt xì”
Vừa hắt hơi, Hiiro vừa rảo bước trên đường tới Surge, thành phố nằm sát biên giới.
≪Status≫ của cậu đã tăng nhanh chóng nên việc hạ mấy con quái giờ chẳng khác nào nhổ cỏ dại.
Cậu cũng nhân đó thử dùng Piercer, nó khá là dễ dùng, diệt quái chỉ cần nhất kích tất sát bởi công lực cao của nó.
“Rồi, mình cần phải vượt qua Dãy núi Torchu và sau đó là đường cái Maritone là tới được Surge.”
Trên tấm bản đồ trải rộng, cậu xác nhận đường cần phải đi.
“Là chặng đường dài đây!”
Nhăn mặt bởi mặt trời chói chang ở phía trên, cậu ngước nhìn dãy núi Torchu ở khoảng cách xa.
***
Trên đường, cậu xem lại khả năng của <<Ma ngôn>>.
Cậu thử nhiều cách khác nhau và nhận ra khi dùng <<Ma ngôn>>, những từ nào.có tác dụng tạm thời, từ nào có tác dụng vĩnh cửu.
Thí dụ như từ “trôi” có tác dụng trong 1 phút rồi biến mất, còn những từ như “dài” giúp kéo dài lưỡi kiếm thì vẫn còn mãi cho đến khi cậu làm gì đó.
Tương tư, các từ “cứng”, “mềm” cũng có tác dụng vĩnh cửu trong khi “hỏa” và “nhiệt” chỉ trụ trong một phút.
(Có vẻ nó hoạt động như vậy chăng? Thay đổi bản chất và hình dạng thì mãi mãi còn những cái còn lại thì chỉ tác dụng trong một phút?)
Giả thiết này cần phải kiểm nghiệm thêm nữa.
Thêm nữa, việc sử dụng bất hợp lý có thể tạo ra ≪Phản nguyền≫ gây nguy hiểm tính mạng.
Sức mạnh của cậu quá vượt trội. Nên bản thân cậu cũng dễ dàng nhận ra cậu sẽ gặp họa thế nào nếu mất kiểm soát và dính phải ≪Phản ngược≫.
Vậy nên cậu quyết định tránh dùng những ngôn từ tác động trực tiếp đến sự sống và cái chết của sinh vật nhiều nhất có thể.
Chỉ cần một lần dính ≪Phản ngược≫ là chắc chắn chỉ có cái chết.
Ma thuật tạo nên từ sự tưởng tượng.
Tưởng tượng không chính xác thì ma pháp không hoạt động và nếu có hoạt động thì dễ gây ra ≪Phản ngược≫ chỉ cần chút non tay.
Hiiro hiểu tại sao bà lão tại thủ đô lại nói với cậu rằng hiểu biết là tối quan trọng.
Để có thể thử những <<Ma ngôn>> khác nhau, cậu mang kha khá thuốc hồi MP, nên cậu có thể gật đầu an tâm mà chú trọng vào việc tìm hiểu điểm mạnh và yếu của ma thuật này.
(Không biết đám Anh hùng giờ đang làm gì ta.)
Cậu bắt đầu quên mất mặt lũ chúng nó rồi, nhưng cậu vẫn còn chút gợi nhớ về lũ Takashi.
***
“Tuyệt quá! Giờ chúng ta đã là cấp E trong Guild rồi.”
Trong khi giữ chiếc Guild card viền tím, Aoyama Takashi làm thế chiến thắng.
Ba Anh hùng cón lại cũng cầm những tấm thẻ tương tự.
“Đúng là những Anh hùng. Tốc độ lên rank thật không ngờ.”
Thầy giáo của họ, Vale Kimble đang rạng rỡ với khuôn mặt lãng tử đầy hạnh phúc.
“Vâng, chúng tôi cũng lên được lvl 15 rồi! Mọi chuyện đều tốt đẹp!”
Suzumiya Chika vui vẻ đấm thụp.
“Nhưng vẫn chưa đủ để đấu với Evila, phải không?”
“Thật vậy, Evila trội hơn Humas cả sức mạnh vật lý lẫn năng lực ma thuật kể từ khi sinh ra.”
“Haa~ đúng là đặc trưng chủng tộc là vấn đề nan giải.”
“Ừ, thậm chí ở trong game, tộc người đa năng nhưng lại không có đặc trưng nổi bật.”
“Vậy nên chỉ có thể dựa vào chiến lược và vũ khí thôi sao?”
“Không, cái đó chỉ đúng với những Humas bình thường mà thôi.”
Vale phủ nhận ý kiến của Takashi.
“Ý anh là sao?”
“Các bạn đến từ thế giới khác. Những anh hùng có những đặc trưng riêng. Về khả năng tăng sức mạnh vật lý đến ma lực, và thêm cả Quang ma thuật, điểm chí tử của loài Evila. Đó là những ưu thế tuyệt vời.”
“A, phải nhỉ. Mình nghĩ từng nghe nó ở đâu rồi ấy.”
“Đúng là vậy, nhưng cũng có một thuộc tính mà chỉ có Evila mới có thể sử dụng.”
“Hắc ma thuật… đúng chứ?”
Người vừa mới trả lời, đó là Minamoto Shuri. Vale làm bộ mặt dài thượt.
“Đúng vậy. Hắc ma thuật là thuộc tính ma thuật khá là mạnh. Rất nhiều Humas đã là nạn nhân của nó.”
“Và Quang ma thuật của chúng ta là để dùng đối đầu với bọn chúng, đúng chứ~”
Akamori Shinobu chen vào với nụ cười vô tự lự.
“Phải rồi, nhưng Quang ma thuật là ma thuật cao cường, nó đòi hỏi lượng ma thuật cực kì lớn. Nếu sử dụng sai cách…”
“Thế nên chúng tôi mới đánh theo team.”
“Đúng thế, 2 người tấn công và 2 người hỗ trợ. Nó giúp phân chia rõ ràng việc sử dụng Quang ma thuật.”
“Mà, không như game, chúng ta không đánh theo hệ thống theo lượt. Ta không có nhiều thời gian để suy nghĩ trong thực chiến đâu.”
Shinobu nói đúng. Luôn phải đặt mạng sống khi xông pha nơi chiến trường.
Lập kế hoạch tiến công chi tiết dễ rơi vào tình trạng không theo kịp và trong trường hợp xấu nhất thì có thể phải trả giá bằng cả mạng sống.
Vậy nên, họ mới lập nên một đội và hỗ trợ lẫn nhau. Như thế, ít nhất có thể câu giờ để người khác phân tích tình hình cẩn thận.
Với cách đó, họ có thể xác định khi nào dùng Quang ma thuật là tốt nhất.
Nhưng để thực hiện được nó đòi hỏi một đội làm việc một cách hoàn hảo.
“Nghe đây, về tất cả các loại Evila. Các bạn giờ có thể đánh bại được loại cấp thấp nhưng tôi muốn các bạn kìm chế lại để có thể chống lại được Evila cấp cao.”
“Chúng rất nguy hiểm sao?”
Shuri lo âu hỏi.
“Đúng là vậy. Đặc biệt là đội hộ vệ Cruel dưới sự lãnh đạo trực tiếp của Quỷ Vương.”
“Không được chiến đấu với một trong số chúng với chỉ hai người hay ít hơn. Chúng là những Evila cấp thượng thừa, trên cả Evila cấp cao.”
“Có phải Cruel là lực lượng bảo vệ Quỷ vương đúng không? Tôi nghĩ chúng chỉ có 6 đứa?”
“Đúng vậy và thêm nữa là trong đám đó có Evila gọi là Aquinas lại là ở đẳng cấp khác.”
Vale tái mét như thể mới nhớ lại điều gì đó.
“H-Hắn ta mạnh đến thế sao?”
Takashi ngập ngừng hỏi.
“P-Phải. Trước đây khi tôi còn bảo vệ nơi biên cương, tôi từng có dịp chạm mặt hắn. Aquinas đáng sợ đến mức các bạn có thể gọi hắn là hiện thân của ác quỷ.”
Ngày đó, Aquinas chỉ đi ngang qua gần biên giới.
Nhưng khí chất bao trùm hắn khiến lũ cấp dưới của Vale khai hỏa chống lại quân luật.
Khỏi phải nói, đòn tấn công của họ không si nhê gì với hắn, dù có trúng hay không. Nhưng nó lại thu hút sự chú ý của hắn ta.
Hắn bay lên, dừng lại ở giữa không trung và nhìn xuống họ với đôi mắt sắc nhọn, đôi mắt đỏ rực.
Khoảnh khắc ấy, tất cả lính tráng đã nghĩ đến một cái chết chắc chắn.
Một vài người còn nghĩ xem làm cách nào để chết không đau đớn.
Dù chỉ bị lườm thôi nhưng họ cảm nhận được sự tồn tại dị thường của hắn ta và rằng họ sẽ bị giết chết.
Và rồi tự dưng tất cả vũ khí của họ biến thành đống tro tàn, không ai biết có phải hắn đã sử dụng ma thuật hay chưa.
Nhưng đúng khi ấy, mái tóc đỏ của hắn vẫy lên và hắn rời đi.
Trừ một số ít người, còn lại đều xỉu đi.
***
“Anh chắc đó không phải là Chúa quỷ chứ?”
Takashi đưa ra suy đoán từ câu chuyện kinh hoàng đó, nhưng Vale lắc đầu.
“Nhưng thật ngạc nhiên là anh có thể tiếp tục chiến đấu với mớ kinh nghiệm đó đây.”
“Vâng, dù gì cũng chẳng có gì khác nhau cả.”
“Không có gì khác nhau?”
“Phải. Dù tôi có chiến đấu hay không, Humas sớm hay muộn cũng sẽ bị diệt vong. Như một người lính, tôi thà chết trên chiến trường.”
“Ồ~ Thật oai nghiêm~”
“Không có đâu, bởi tôi đã từng từ bỏ hi vọng ở cách nào đó.”
Theo cách nói như vậy thì anh ta không nghĩ rằng họ có chút cơ hội để giành chiến thắng.
“Nhưng quan trọng là việc triệu hồi đã đưa các Anh hùng tới đây. Những đấng cứu thế, những người sẽ bảo vệ Humas chúng tôi với sức mạnh to lớn từ ngàn xưa. Chúng tôi đã tìm thấy cho mình hi vọng cuối cùng.”
Vale nhìn thẳng vào mắt bốn người với nụ cười trên môi làm cho họ có chút ái ngại.
“Hiểu rồi. Nhưng chúng mạnh như vậy nghĩa là một cuộc tấn công có thể nổ ra bất cứ khi nào, đúng chứ?”
“Vâng, đức vua cũng đang quan ngại vì sao chúng lại không tấn công khi có tiềm lực mạnh như vậy.”
“Hừm~ Thế thì càng tốt cho chúng ta.”
“Phải. Tuy vậy, ta không được lơ là. Chúng ta cần phải chuẩn bị để có thể ứng biến khi chúng tổng tiến công.”
“Đúng thế, ta phải trở nên mạnh mẽ hơn!”
“Cứ để mọi chuyện cho bọn em.”
“Chúng em sẽ cố hết sức!”
“Phải, chúng ta sẽ làm hết sức có thể!”
Vale đáp lại bằng nụ cười trai đẹp hậu hĩ trước những lời vững dạ của cả bốn đứa
Người này đã nói CÁM ƠN đến vài viết vô cùng hữu ích của red_bos
Kiria chuyển cuộc thảo luận sang cho cô gái tóc vàng ngồi ngay bên cạnh, Eveam.
“Ừm.”
Đôi mắt đang nhắm của cô mở ra khi trả lời, ngay lúc đó <Rank 2> Marione nhanh chóng giơ cánh tay của hắn lên.
“… Có vấn đề gì à, Marione?”
“Có nhiều vấn đề là đằng khác, thưa bệ hạ. Tại sao chúng ta lại thiếu một người như thế này?”
“Bởi ta có công việc cần hắn phải làm.”
“Công việc ư? Nó còn quan trọng hơn buổi hội nghị này sao?”
“Phải. Dù gì thì ta cũng sẽ đề cập nó trong cuộc họp này nên hãy lắng nghe ta nói đã.”
“…ra là vậy.”
Trông có vẻ hắn chưa thỏa mãn nhưng vẫn cam chịu.
“Được rồi, giờ vào chuyện chính: Humas đã triệu hồi thành công các Anh hùng.”
“Chuyện đó chính xác chứ, bệ hạ?”
Shublars hỏi, Eveam gật đầu.
“Phải, Teckil đã báo cáo lại. Không còn nghi ngờ gì nữa.”
“Hiểu rồi, vậy là người đã gửi hắn đến “Địa phận loài người””.
Marione gật đầu thông suốt.
“Đúng, dù giờ ta đã phái hắn tới “Địa phận dã thú” rồi”
“Phải rồi, dù thế nào thì chúng ta vẫn phải cẩn trọng với bọn Gabranth hơn là lũ Humas.”
“Quả thực vậy, mấy ngày trước thần cũng nhận được báo cáo về người hầu của thần bị tấn công. Chắc chắn có liên quan đến bọn chúng.”
Grayald phát biểu với sự tức giận.
“Đúng là các Anh hùng là một mối đe dọa nhưng giờ tạm thời lờ chúng đi. Gabranth với sức mạnh vật lí hùng mạnh và kĩ năng ngụy trang của chúng mới là vấn đề nan giải. Thêm nữa, bọn chúng lại là lũ máu chiến.”
“Chúng không thể dùng ma thuật nhưng lại có sức mạnh quái dị bù vào. Cứ thế này chúng sẽ được đà lấn tới vậy nên chúng ta phải tiên phát chế nhân.”
Marione đưa ra đề nghị nhưng Eveam lắc đầu.
“Ta đã nói rồi, chúng ta sẽ không gây chiến.”
Marione đập mạnh lên mặt bàn, thu hút mọi sự chú ý.
“Người mất trí rồi hay sao? Con dân người sẽ bị thảm sát! Ta phải đập chúng thành bã trước khi chúng trở nên đáng sợ hơn.”
“Không, chúng ta sẽ theo con đường như các đời vua trước, theo đuổi một thế giới – nơi mọi tộc có thể chung sống hòa bình!”
“Thế thì ta nên loại bỏ mọi vật cản chứ!”
“Không được! Cách làm như thế chỉ mang lại sự hận thù! Xung đột chỉ dẫn tới xung đột, mang đến ngọn lửa chiến tranh và hủy diệt Edea của chúng ta mà thôi!”
“Vậy thì phải làm gì chứ?! Người bảo bọn thần phải ngồi im khoan nhượng cho chúng tác oai tác quái sao!?”
“Chính xác!”
“Cái…!?”
Hắn không ngờ sự quả quyết của cô gái nên cứng người.
“Tiên đế gần nhất… Anh trai ta đã đoạt vương quyền bằng cách sát hại cha của chúng ta và cố gầy dựng cái thế giới độc tôn chủng tộc Evila. Và kết quả đã đẩy chúng ta vào vị trí như ngày nay. Đây có phải là điều chúng ta mong muốn? Các ngươi có thể gọi một thế giới, nơi các tộc dè chừng nhau, chém giết và tổn thương lẫn nhau là một thế giới công bằng?”
Mọi người trong phòng câm nín, lắng nghe lời cô gái.
“Vì quá cực đoan như vậy mà anh trai ta đã bị ám sát. Tộc Gabranth có thể chịu trách nhiệm cho việc này nhưng giờ đó chẳng phải vấn đề. Thêm nữa, việc áp đặt quá thể đáng chỉ dẫn tới căng thẳng. Căng thẳng gia tăng thì nổ ra xung đột. Không phải như thế thật đáng buồn sao? Mọi chủng tộc đều có quyền được sống. Tại sao chúng ta lại phải đấu đá lẫn nhau…”
Cô thổ lộ nỗi lòng với đôi mắt rầu rĩ cúi xuống. Kiria nhận thấy vai cô gái run nhẹ nên dịu dàng đặt tay lên vai cô.
“Ta ổn, Kiria. Cảm ơn.”
Eveam ngẩng mặt lên, nhìn mọi người.
“Mọi tộc cùng chung tay thì tất cả đều tốt đẹp, nhưng thậm chí dù không thì chí ít nên có một cách để không làm tổn hại lẫn nhau!”
“Quá ảo tưởng.”
Marione phản đối.
“Đúng là vậy. Nhưng cứ để mọi chuyện như hiện tại, máu rồi sẽ lại đổ.”
“Chúng ta là Evila. Tại sao ta phải cảnh giác những tộc khác cơ chứ?”
“Cuộc sống, bản thân nó đã là điều tuyệt vời!”
“…”
Eveam đã 17 tuổi nhưng nhìn chẳng khác một cô bé 8 tuổi.
Trong mắt Marione, cô chỉ là con nhóc.
Nhưng ánh nhìn đầy sức mạnh của “con nhóc” lại làm hắn nghẹt thở trong giây lát.
“Đó là lý do tại sao chúng ta sẽ không toàn lực chiến đấu! Tiến hành chiến tranh chỉ là chuyện ngu xuẩn!”
“Hừm, nhưng thưa bệ hạ, các tộc khác đã lờ đi bức thư mong muốn hiệp ước hòa bình của người.”
Shublars nói đúng. Eveam đã gửi rất nhiều bức thư để hòa giải. Nhưng không một lần được hồi đáp.
“Thì đó là những đòi hỏi quá vô lí mà. Trong triều đại trước, nhưng cuộc tàn sát mở ra liên tục và tiên đế đã đâm lén các tộc khác bằng những bức thư như thế. Không quá khi nói rằng chúng ta đã tạo ra bức rào hận thù khó có thể vượt qua. Nên chằng có gì lạ nếu họ coi hiệp ước hoà bình từ phía ta chỉ là một trò đùa.”
Với tiếng thở dài, Grayald như tự nói với chính bản thân.
“Gabranth hay Humas sẽ không bao giờ tha thứ cho hành động bạo ngược của anh trai ta. Ta thông cảm điều đó. Tuy vậy, trừ khi có ai đó phá vỡ xiềng xích thù hận này không thì sự đau khổ cứ mãi chồng chất.”
“Ý người là chúng ta có thể trở thành con dao sắc để chém đứt cái xiềng xích đó sao?”
Marione nói với nụ cười chế nhạo.
“Đúng vậy.”
“Không thể nào. Chúng ta cũng thiệt hại về người. Người không thể mong bọn chúng đột ngột chấp nhận đề nghị đó. Chúng thần phải bình chân như vại đợi hòa bình đến sao? Khi nào chứ? Khi chúng ta bị suy tàn sao?”
“Không bao giờ có chuyện đó! Ta sẽ bảo vệ Evila!”
“Đừng có chọc cười thần. Mọi thứ người nói về lâu về dài chỉ gây nguy hại tới chúng ta mà thôi!”
Eveam bồn chồn trước những lời của Marione.
“Dù có thế… ta sẽ…”
“Lũ Humas sẽ sớm huấn luyện xong đám Anh hùng của chúng và tấn công chúng ta. Bọn Gabranth cũng chỉ đợi thời cơ đó. Và lúc đó, chúng ta chỉ còn lựa chọn chém giết lẫn nhau cho đến khi một bên bị tuyệt diệt. Người hãy nên rút lại lệnh ngừng chiến đi!”
Đúng vậy, việc Evila không tấn công các tộc khác là do lệnh ngừng chiến của Eveam với tư cách là Quỷ vương.
Mệnh lệnh của Quỷ vương là tuyệt đối. Tự cổ chí kim, kẻ chống đối chỉ có nước chết.
“Hãy để chúng thần loại bỏ lũ cản đường trước khi quá muộn, thưa bệ hạ!”
Nghe những lời khẩn cầu, Eveam lặng thinh hồi lâu. Cô quay sang phía Marione. Nhưng sắc thái của cô không có dấu hiệu quở trách, Marione cau mày.
“Ta sẽ không rút lại lệnh ngừng chiến!”
“Bệ hạ!”
“Sao ngài không bình tĩnh lại chút đi, ngài Marione?”
“Im mồm, tên súc vật nhà ngươi!”
Marione quắc mắt nhìn Ornoth, người nói chen vào, như thể ăn tươi nuốt sống ông ta vậy.
“Mà sao một <<Taboo>> như nhà ngươi lại có thể ch-”
“Im lặng!”
“!?”
Một tiếng quát vang lên.
Không khí trong phòng như đặc quánh trước lời Eveam. Cô trừng mắt nhìn Marione.
“Ngươi muốn chống lại mệnh lệnh của một quỷ vương sao?”
“Gư…ư”
Hắn khịt mũi rời khỏi phòng.
“Người không ngăn hắn lại sao, bệ hạ?”
Cô gặng cười đáp trả câu hỏi của Shublars.
“K-không cần,… niềm tin của ta sẽ không bị dao động.”
Aquinas cất tiếng phá vỡ sự yên lặng.
“Hắn là một kẻ nóng tính nhưng cũng chỉ là lo lắng cho tương lai của Evila chúng ta mà thôi.”
Nguồn : Sonko.wikia.com
Manga : Konjiki no Word Master
___
☀
Dãy núi Torchu là dãy núi là nơi lui tới thường xuyên của nhiều loài ác quỷ.
Và đây là nơi anh chàng nhân vật chính của chúng ta Hiiro Okamura phải băng qua để đến cái đích của mình, Surge và hiện tại, cậu đang…
“U, AAAAAA!”
…chạy hết sức có thể.
Lý do à?
Thì là vì cả đám quỷ phiền phức đang đòi hun mông của cậu chứ sao nữa.
Cậu lẻn vào một hốc đá, lũ quỷ rượt qua cậu.
Chuyện quái gì đã xảy ra hả?
Thì cuối cùng cậu ta cũng đến được rặng núi nhưng trời ơi đất hỡi, thức ăn hết rồi còn đâu.
Trong khi đi rong lung tung thì cậu thấy một loại cây bên vệ đường.
Nó có trái, phát ra mùi như dâu tây.
Hơn nữa trái nó khá to nên cậu nhổ nó, nghĩ là có thể làm thức ăn.
Tuy nhiên nó không hề có rễ, thay vào đó là hình thái dạng người thân gỗ kinh tởm. Nó đột ngột thét lên, tim cậu gần như ngừng nhịp.
Cậu chợt nhớ bà chị trong quầy ở Guild đã cảnh báo cậu về con quỷ gọi là “Cây bất hạnh Torchu”.
Nó không phải là thực vật mà là một con quỷ đúng nghĩa.
Thêm nữa là tiếng thét inh tai của nó thu hút những con quái ở gần đó.
Do không ngờ nó là “Cây bất hạnh Torchu” nên cậu đứng hình hồi lâu chẳng hiểu chuyện gì đang xảy ra, thì lúc đó đám quỷ ùn ùn kéo tới chỗ cậu.
(Ôi trời, cái thế giới này đúng thật là thú vị mà.)
Dù nghĩ vậy nhưng cậu cố điều hòa lại hơi thở và xem xét tình hình xung quanh.
Có vẻ đám quỷ đã đi xa rồi.
“Phù. Thịt cả đám chúng nó thì chẳng vấn đề gì nhưng tự dưng cả đám lòi ra như thế thì..”
Chúng nó dễ phải đến hơn chục con. Lẩn trốn đúng là thượng sách.
Cậu rời đi, tự ngẫm bản thân từ sau cạch mặt cái con “Cây bất hạnh Torchu” đó đi.
“Nhưng đói quá trời à.”
Lại còn tốn sức để chạy nữa chứ.
Cậu tìm kiếm thứ gì đó để bỏ vào bụng thì ngửi thấy mùi thơm phức từ đâu đó.
“Đến xem thử vậy.”
Cậu lần theo mùi thơm.
Một hồi thì cậu thấy một con suối, có vài con cá gắn vào những chiếc xiên nướng trên đống lửa.
Mùi thơm khuấy động dạ dày cậu.
Nuốt ực một cái, cậu đảo mắt một vòng tìm chủ nhân của đám cá này.
Nhưng có vẻ chẳng có ai ở quanh đó.
“Hừm~”
Không có ai cả. Cá nướng ngon lành thì ngay trước mắt. Dạ dày thì rỗng. Quan trọng là chẳng có ai ở quanh đây cả.
“…Thôi thì của thiên trả địa vậy.”
Hết kìm chế nổi. Khoảnh khắc cậu định chôm lấy con cá thì…
“Cút ngayyyyyy!”
Cảm giác sát khí rừng rực sau lưng, cậu nhảy tránh sang một bên.
Nơi cậu vừa đứng khi nãy, giờ đứng đó là một gã đàn ông ghim cây dùi gỗ lún vào mặt đất.
“Cút ngay! Định chôm chỉa gì hả! Đó là thức ăn của ta!”
Vừa nói, hắn cầm chiếc dùi chỉ thẳng mặt Hiiro như chỉ ngón tay vậy.
Gã ta có mái tóc ngắn xù màu xanh. Độ tuổi tầm ba chục.
Dù bao quanh toàn giáp trụ nhưng có thể thấy rõ ràng là một tên tay cơ bắp thịt.
Hắn mang một thanh đao sau lưng, như cảnh báo Hiiro rằng dính vào gã thì rắc rối to đây.
(Nhưng…)
Nhìn đám cá, bụng cậu biểu tình lần nữa.
“Nhóc! Tên là gì?! Dám chôm cá Arnold này thì đừng hòng được tha thứ! Xưng danh đi!”
Nhìn với nửa con mắt, Hiiro nghĩ: (Đúng là một thằng cha khó chịu!)
“Ta chẳng có việc gì với ngươi cả! Xưng danh rồi xéo đi!”
Dường như là kiểu gì cũng phải xưng tên, nhưng cậu cân nhắc.
“…À ừm, trước hết, nghe tôi nói đã.”
“Ngươi định diễn trò cho ai xem à, tên trộm! Ta không bị lừa đâu! Thức ăn là của ta! Tự ta bắt được!”
Hắn ta quả quyết đập tay vào ngực.
“Đám cá này là của ông chú?”
“Phải! Thì sao?”
“Vậy được, đưa nó cho tôi đi.”
“Ngươi chọc ta đó à!”
“Tôi sắp chết đói rồi nên đưa nó cho tôi.”
“Gừ!!! Đòi hỏi kiểu quái gì vậy. Bố mẹ ngươi nuôi ngươi như thế đó à, tên nhóc chết dẫm!”
“Quan tâm làm gì chứ. Nói chung là trao nó cho tôi, lão già cục tính.”
“Gì cơ! Ngươi gọi ai là cục tính hả?”
Hắn ta điên tiết cực độ đến mức tưởng chừng sẽ phát nổ nếu cứ tiếp tục hăng tiết thêm nữa.
Ngay khi Hiiro những tưởng ông có thể biến hình thì ai đó bước ra từ bụi rậm.
“B--bác ơi…”
Một cô bé tầm chục tuổi. Mái tóc bạc dài tới ngang hông nhưng cô đội một chiếc trùm đầu bằng len giấu nó đi.
Đôi mắt tím xanh bầu trời, nhưng hiện tại, chúng chất chứa đầy lo âu và cơ thể nhỏ nhoi của cô bé run khẽ.
“Ôi, Muir~! Chờ bác chút! Giờ bác sẽ dạy tên lưu manh này bằng nắm đấm đầy tình iu của bác!”
Không hiểu sao nhưng thằng cha tự dưng dẻo mỏ hẳn, nhưng Hiiro ném ánh nhìn về phía cô bé, làm cô bé giật thót.
“…Hà, tôi hiểu rồi.”
“Hả? Ngươi hiểu gì chứ?”
“Tôi không cần toàn bộ đám cá đó nữa, chỉ cần chia cho tôi vài con là được.”
“Ngươi không được học phép lịch sự khi xin người khác à, tên hỗn xược!”
“Hả? Tôi đây sẽ không thỏa hiệp nữa đâu đấy.”
“Ngươi không có tư cách để nói câu đó.”
Nắm chặt chiếc dùi, gã đàn ông lao vào với tất cả sự thù địch.
Hắn áp sát nhanh chóng về phía Hiiro. Hiiro nhảy lùi lại, tránh nhát đập của đối thủ.
(Nhanh quá… thậm chí hắn còn chưa đánh nghiêm túc.)
Trong khi tránh đòn, Hiiro cân nhắc sức mạnh đối phương bằng cách quan sát.
Nhưng đối phương của cậu cũng tương tư.
(Tên nhóc này cũng di chuyển khá đó.)
Arnold chỉ mới thử cậu nhưng việc cậu dễ dàng né tránh dù mới lần đầu chạm trán, hắn công nhận Hiiro có chút thực lực.
Hai người giữ khoảng cách lườm nhau.
***
Hiiro đưa tay vào cán “Piercer”.
Gã đàn ông kia cũng nắm lấy thanh đao trên lưng.
Sự căng thẳng ngập tràn trong không khí và sự tĩnh lặng ngày càng trải rộng, bất chợt một tiếng kêu thất thanh phát lên. Bắt nguồn từ cô bé tên Muir.
Ba con Barbarous Kong, những con quỷ khỉ đột, xuất hiện ngay sau cô bé. Chúng có thể cũng bị thu hút bởi mùi cá nướng và nhằm ngay vào cô bé mà tấn công.
“MUIRRRRRRRRRRRRRRR!”
Gã đàn ông rút thanh đao và lao thằng vào đám Barbarous Kong.
Tốc độ của hắn ở đằng cấp khác lúc trước. Lũ quỷ giật mình sững sờ.
Arnold chém thật lực thanh đao xuống, chặt đứt cánh tay đang cố tóm lấy Muir.
“GÉÉÉÉÉÉ!”
Máu bắn tung tóe, con quái vung vẩy cánh tay còn lại, ông chú dùng thanh đao để đỡ, liều mạng bảo vệ Muir.
“B-bác ơi…”
“Ổn mà! Cứ mặc bác và đi trốn đi.”
Gã muốn nói cô bé tìm chỗ trốn nhưng một con Barbarous Kong khác xuất hiện ngay phía sau.
(Hừ, lại nữa! Hay ta sẽ dùng… không được, nó sẽ khiến Muir liên lụy mất…!)
Ngay lúc đó, hắn nghe thấy tiếng ở đằng xa.
“Này, tôi ăn nhé~?”
Vâng, câu hỏi hoàn toàn không hợp tình cảnh chút nào, Hiiro nhìn nhỏ dãi về phía đám cá nướng trước mặt cậu.
“Uầy, chờ đã! Ăn giờ á?! Đùa nhau à! Ngươi không biết đọc tình hình à, chết tiệt!”
“Ông muốn nói thì cứ nói. Mà nhân tiện, đang gặp rắc rối à?”
“N-Ngươi cũng thấy còn gì, giúp ta!”
“Không, sao ta lại phải làm không công chứ? Thật lố bịch.”
“Cái giề!”
Gã vừa đỡ đòn của lũ quái trong khi ức chế muốn hộc máu mắt.
Trong khi bị dồn ép, Muir ở ngay phía sau và bốn con Barbarous Kong bao vây xung quanh.
Chỉ cần phút lơi tay là Muir sẽ gặp bất trắc.
(… Làm sao bây giờ?)
Nhìn Arnold bị dồn ép, Hiiro vẫn cứ mặc nhiên.
Cơn đói đang khống chế cậu, dạ dày réo lên không ngừng.
(Làm sao bây giờ… Tiếng réo nghe phiền quá. Hay cứ lấy ăn luôn? À mà hắn ta vẫn đang để ý…)
Đang mải nhìn món cá thơm phức, thì một con dao ném đến chỗ chân cậu.
Nhặt con dao cắm phập vào đất, cậu quay lại nhìn thủ phạm.
“Hả, có chuyện gì thế hả, lão già.”
Dĩ nhiên đó là con dao do Arnold ném.
“Được rồi, nghe này, tên ngốc! Ngươi có thể lấy cá! Vậy nên giúp ta đi! Coi- như là trao đổi! Nếu ăn thì vác thân ra làm cho ta đi!”
“Không.”
“Hả!?”
Hắn không ngờ rằng cậu từ chối thẳng tuột trong tình thế như vậy.
“Này nhé, giờ tôi chỉ cần cắp đám cá này và chuồn đi chẳng phải dễ dàng hơn sao!”
“Tên ác quỷ!”
“Ông không biết đùa à, hài.”
“Đừng có mà làm mấy chuyện dư thừa vào những lúc thế này chứ!”
Hiiro luôn giải quyết mọi chuyện theo cách riêng của mình.
(Tốt thôi, động tay tí vì mấy con cá nào…)
Ngay lúc cậu đang nghĩ vậy thì Arnold chặt đứt một cánh tay quái và nó rơi chuẩn mực vào ngay đống lửa.
“…A”
“K-Không thể nào!?”
Đám cá bị cánh tay tàn nhẫn đè bẹp và kết thành tổ hợp đầy cát và sỏi, hết ăn nổi. Nhìn vậy, Hiiro mất hết động lực và…
“…Thôi nhé, tôi đi đây!”
“Này, này, chờ chút đã!”
Hiiro chuẩn bị cất bước thì bị dừng lại.
“Gì nữa? Phần thưởng của tôi giờ thành thế này thì động lực còn đâu nữa.”
“Gừ…”
Gã có thể bắt Hiiro chịu trách nhiệm nếu nó gây ra bởi sự vô lí của cậu nhưng Hiiro đã không chấp nhận và hợp đồng với điều khoản về cá đã đi tong do chính lỗi của Arnold, dù cho chỉ không may.
Nhưng nếu không có sự hợp tác của Hiiro, gã phải chống lại đám quái dữ tợn trong khi bảo vệ Muir. Làm thịt lũ này chỉ là chuyện nhỏ nhưng để bảo vệ cô bé Muir thì thật là khó.
“Được rồi! Nghe nè, tên não kia!”
“Hử?”
Hiiro, đang rời đi, quay lại khi nghe Arnold gọi.
“Chết tiệt! Món cuối của ta đấy! Ta sẽ cho ngươi món Thịt chó săn Aqua, nên giúp ta đi!”
“…Cái đó là cái gì vậy?”
“Không biết à?! Thịt hảo hạng đó! Một miếng thịt nướng đó thôi cũng khiến lưỡi ngươi sẽ tan chảy và làm ngươi nghiện luôn!”
“… Ồ.”
Hiiro sáng mắt.
“Gây nghiện cơ à…”
Nghe đến thế là cậu nhớ về món “Mì hải sản gây nghiện” từng ăn ở Victorias.
Nó ngon tuyệt, ngon diệu kì. Cậu giờ muốn ăn nó bằng mọi giá.
Lúc này lại nghe về từ “gây nghiện” từ Arnold.
Với kẻ sành ăn như Hiiro thì đây đúng là cơ hội ngàn vàng để ăn đặc sản.
“Này, tốt hơn là ông đừng có mà nói dối.”
“Hả? Dĩ nhiên là không rồi! Nhưng đừng có mà hiểu nhầm! Ta không cho ngươi hết đâu! Chết tiệt!”
Arnold chật vật đỡ móng vuốt của con Barbarous Kong.
“Chết tiệt! Nghe này, tên khốn! Ta đảm bảo vị của nó! Nhưng ta chỉ cho ngươi một phần thôi!”
Ngay lúc đó, một con Barbarous Kong tóm được Muir và đưa về phía miệng nó. Hình như nó muốn xơi con bé.
“Kyaa!”
“Chết tiệt!”
Những tưởng Muir đã rơi vào tay địch thì ngay lúc đó tay nó bị xẻ ra từng miếng.
“Á Á Á Á Á!”
Cô bé rơi từ cánh tay xuống đất.
Muir nhắm nghiền con mắt, cuộn tròn lại cố bảo vệ mình trước khi va chạm, Arnold thấy thế và hét lên. Nhưng…
“Quá dễ.”
“…Ế?”
Muir cảm thấy sự êm ái. Không chút đau.
Khi từ từ mở mắt ra, Hiiro đứng đó với thanh Piercer trên tay.
***
“...Đứng được chứ?”
“Dạ, ừm… vâng.”
“Vậy tự đứng đi. Và nhóc ngáng đường quá nên lùi lại đi.”
Muir nhìn Hiiro đầy vô thức. Arnold thở phào nhẹ nhõm khi thấy Muir ổn cả.
Tuy nhiên Hiiro tỏ ra khó chịu trước thái độ của hai người kia.
“Này, tránh ra nhanh lên, con lùn.”
“Dạ, vâng…”
Vừa trả lời, cô bé tách mình ra xa khỏi cậu.
“Lão già, đừng đứng như trời trồng thế, chiến đấu đi!”
“I-Im đi! Còn nhà ngươi nếu có chết thì đừng có mà đổ lỗi tại ta!”
“Nực cười, mấy con bọ này sao đủ trình với tôi.”
Arnold đang cầm thanh đao chuyển về thế để tấn công, cảm giác lạnh xương sống trước cơn khát máu của Hiiro.
Phải nói là Hiiro đang thảm sát kẻ địch. Xuống tay không chút khoan nhượng. Đó là cách cậu xử những con quái cả gan khiêu khích.
Cách chiến đấu gạt bỏ mọi loại cảm xúc của cậu tạo nên sự khát máu và đàn áp lan tỏa cả vùng.
Thậm chí khiến lũ Barbarous Kong phản ứng lại, quây về phía Hiiro.
“Thật là phiền phức, cứ con này lại đến con khác. Lão già, xử hết chúng đi.”
“Hả?! Cái gì cơ?”
“Cứ làm đi. Nói gì để sau.”
“Tên nhóc… Được thôi!”
Thở dài cam chịu. Arnold ném ánh nhìn sắc nhọn về đám Barbarous Kong đang phân tán.
“Ta làm đây, cố mà tránh nếu không muốn bị cuốn vào đó.”
“Khỏi phải lên mặt.”
Dù đốp chát lại nhưng Hiiro vẫn lùi lại, thận trọng trước đòn của gã kia.
Arnold nắm lấy cán đao ngược tay và từ mặt đất xoáy thanh đao lên không trung.
“≪Vuốt Cuồng Phong≫!”
Một cơn gió không lồ dữ dội đột ngột xoáy từ mặt đất hướng lên, với Arnold làm tâm.
Hiiro, dù đã tránh ra một bên nhưng vẫn có chút loạng choạng.
Lũ quái trong cơn bão không chống lại được, bị ném lên không trung.
“Ồ, không tồi.”
Hiiro thốt lên thừa nhận. Arnold có thể cho lũ quái một suất bay lúc nào cũng được nhưng nếu Muir vẫn đang còn ở gần đó thì gã không thể ra tay.
(Mình không cảm giác tí ma lực nào từ nó cả. Đó có phải là ma thuật không?)
Lũ Barbarous Kong bị xoắn tít trên không và các lưỡi dao chân không chặt chém cơ thể chúng.
Không lâu sau, chúng rơi xuống, tất cả đều rơi về hướng Hiiro như cậu đã yêu cầu.
“Hừ, thế đủ rồi chứ?”
“Hoàn hảo.”
Hiiro trả lời, và nhằm vào con Barbarous Kong đang rơi xuống trước mũi kiếm của cậu.
“N-Này, người định làm g…”
“Im lặng và tự nhìn đi.”
Cậu lỗ mãng đáp trả câu hỏi Arnold. Gã sưng sỉa nhưng cũng giương mắt xem như Hiiro bảo.
Cậu tập trung sức mạnh vào đầu ngón tay và viết “Giãn” lên thanh kiếm của mình.
Vâng, cậu đang dùng <Ma ngôn>.
“Xử chúng nào, Piercer.”
Thanh kiếm sắc nhọn kéo giãn đâm xuyên qua con Barbarous Kong.
Nhẹ nhàng xuyên qua từng thớ thịt, không rõ là nhờ trọng lực hay là do sự sắc nhọn của thanh kiếm.
Arnold há hốc mồm trước cảnh tượng đó.
Thấy thế, Hiiro chậm rãi đưa thanh kiếm mình trước gã sau khi xuyên thịt cả 4 con quái.
Mặt đất đánh rầm một cái trước vụ va chạm của bốn con Barbarous Kong.
Bốn con quái dính vào nhau trên thanh Piercer kéo giãn.
Hiiro cảm nhận cái chết của chúng đến dần với những cơn rên truyền qua thanh kiếm.
“Một que thịt xiên Barbarous Kong đã sẵn sàng.”
Lời nói như đánh dấu kết thúc trận chiến.
Người này đã nói CÁM ƠN đến vài viết vô cùng hữu ích của red_bos
Nguồn : Sonko.wikia.com
Manga : Konjiki no Word Master
__
“Thế tên nhóc là gì?”
“Tại sao tôi lại phải nói cho mấy người chứ?”
“Hử? Lại giở chứng à?”
Arnold không biết phản ứng thế nào trước những câu trả lời khó lường từ Hiiro.
“Đùa thôi.”
“Đó mà là đùa hả?! Ngươi làm ta khó chịu quá!”
“Tôi là Hiiro Okamura. Một mạo hiểm gia và là… mọt sách.”
“Gì cơ! Cái cuối không phải chỉ là sở thích sao!”
“Hihihi”
Muir đột nhiên phát ra tiếng cười nhỏ.
“Ôi, Muir, cháu thật dễ thương khi cười.”
Khi được khen thế, Muir đỏ mặt rụt rè.
Còn cái mặt vui sướng của Arnold thì trông thật là tởm.
“… Ông chú là lolicon à?!”
“Này, chờ đã! Ta không bỏ qua những từ đó được!”
“Em… không phải… loli (cô bé).”
Cả hai cùng nổi giận.
“Phải đó! Con bé trông vậy thôi nhưng 12 rồi đó! Đủ tuổi sinh con rồi!”
Arnold nói rất tự hào vừa đập ngực một phát, nhưng cô bé đứng cạnh ném cho gã cái nhìn dữ dội.
“Đ-Đừng có nói những thứ đáng xấu hổ như thế!”
Nhìn cô bé giận dữ với đôi má căng phồng, Hiiro nhận ra.
“Hơi khác lúc nãy.”
Cậu những tưởng cô chỉ là đứa bé trầm lặng không bao giờ nổi giận với người khác, khác xa hình tượng táo bạo thế này.
“Hả? Nhóc nói Muir ấy hả? Thì dĩ nhiên là ai cũng sẽ cảnh giác với một tên côn đồ lỗ mãng với ánh mắt sắc quỷ từ đâu xuất hiện thôi, đâu riêng gì Muir dễ thương của ta đâu.”
“Ồ, có vẻ ông muốn nếm thử vị kiếm của tôi thế nào thì phải!”
Hiiro phát ra sự khát máu qua đôi kính lóe sáng.
“Hở! Thử xem! Để bảo vệ Muir thì bảo ta ăn hàng thải ta cũng ăn!”
“…Như thế đâu còn là con người nữa.”
Muir bối rối với cảm xúc lẫn lộn.
“Rồi, con bé là người có quyền ở đây! Nhân tiện, ta có câu hỏi cho ngươi, Hiiro.”
“Tôi sẽ không nói cho ông tí gì về năng lực của tôi đâu.”
“Gừ..”
Không hỏi chuyện đó thì hỏi chuyện gì.
“Ta chưa bao giờ thấy một loại ma thuật nào có thể kéo dài thanh kiếm trước đây.”
“Nó không đơn thuần là một thanh kiếm, nó là katana.”
“Katana á? Giờ ta mới để ý. Vậy ra đó là katana? Trông có vẻ là hàng tốt.”
“Không chắc, nhưng nó khá dễ dùng.”
“Hừm, vậy về-”
“Tôi không nói về ma thuật của mình.”
“Tại sao chứ? Nó có hại gì ngươi đâu! Ta cho ngươi ăn thịt còn gì!”
“Đó là giá để thuê tôi. Chuyện chỉ có thế.”
“Ư…”
Không còn gì để nói về nó nữa.
***
“Mà thật là ông có thể trò chuyện với một người hoàn toàn lạ như tôi đấy.”
“Hử? Dù gì chúng ta cũng ăn cùng nhau. Hơn nữa, ngươi trông cũng không phải người xấu.”
“Cái gì làm ông nghĩ vậy? Tôi sau cùng vẫn là con người. Tôi có thể tấn công con bé tộc Gabranth đó đấy.”
Trong khoảng khắc, Muir tái nhợt và Arnold nắm lấy thanh đao của mình.
Thái độ của gã đầy thù địch. Nhưng Hiiro bình tĩnh nhìn họ.
“N-Ngươi nói cái gì vậy?”
“Thái độ của ông nói lên tất cả rồi.”
Phản ứng của Arnold càng chứng mình suy nghĩ của Hiiro là đúng.
“Hừ…sao ngươi lại biết được?”
“…Hừm.”
Hiiro lấy ngón tay chỉ vào một vị trí. Đó là mông của Muir.
“T-Tên khốn! Ngươi thèm khát Muir à?!”
Hình như cậu vừa tạo ra vụ hiểu lầm lớn rồi, Hiiro buộc phải đánh vần từng chữ cho gã ta,
“Nhìn kĩ đi. Nó vung vẩy nãy giờ kìa…cái đuôi của con bé ấy.”
“Ế?!”
Lần này, Muir kêu lên ngạc nhiên.
Cô bé nhanh chóng nhìn lại phía sau và cô ngừng thở trong giây lát.
“Ơ-Muir…”
Arnold cũng đang đứng hình.
“X-xin lỗi!”
Sự xuất hiện của cái đuôi cô bé, thứ được giấu dưới lớp quần áo có thể là do vô tình bật ra bởi món ăn khi nãy.
“Đuôi là dấu hiệu nhận biết của tộc Gabranth, phải không? Và chiếc mũ trùm kia cũng dùng giấu dấu hiệu còn lại, tai thú, đúng chứ?”
Cả hai đứng hình trước lời của Hiiro. Arnold cuối cùng cũng nói thành lời với dáng vẻ bồn chồn.
“…Nghe này, đúng là con bé là Gabranth. Nhưng Muir… không làm sai điều gì cả! Nên đừng có nói với ai!”
Gã nghiêm túc nhìn cậu, cùng lúc cũng sẵn sàng rút thanh kiếm ra chỉ cần… nhưng đó là điều không cần thiết.
“Nói với ai? Tại sao lại phải nói? Tôi chẳng quan tâm nó có phải là người hay người thú hay không.”
“…Hể?”
Hai người há hốc mồm.
“Con bé có thể là khác tộc nhưng vẫn là sinh vật sống, đúng chứ?”
“N-Ngươi…”
“Thành thật mà nói tôi chẳng quan tâm. Có gì mà phải đi đàm tiếu mấy chuyện vớ vẩn này chứ?”
Hiiro trả lời với sự khó chịu. Thấy thế, Arnold bật cười.
“Hahhahahaha! Ngươi đúng là một tên nhóc thú vị, Hiiro!”
“Đừng có mà cười tôi, tôi đâm chết ông giờ.” *{tsun~}
“Không phải đâu, ta hiểu rồi, đúng là kiểu nhà ngươi mà…”
Nói thế, Arnold quay mông về phía cậu.
“…Gì thế hả?”
Hiiro nhăn mặt khi tự dưng có một cái bàn tọa đập ngay trước mặt.
Giờ thì đúng là cậu muốn đâm chết thằng cha này rồi.
“Nhìn đi.”
Một chiếc đuôi lòi ra từ trên chiếc quần. Hiiro trố mắt nhìn một lúc.
“…Ông cũng là người thú à.”
“Phải, ta- chúng ta là loài Gabranth.”
Theo những gì cậu được nghe thì họ đang trên đường vượt biên sang lãnh địa Gabranth.
Nhưng hiện tại vẫn đang thuộc lãnh địa Humas nên sẽ là tai họa nếu thân phận của họ bị bại lộ, nhất là trong tình hình thế giới hiện giờ.
Humas thông cảm với họ hơn là Evila và cũng không giết họ ngay, nhưng họ muốn tránh sự chú ý.
Bởi vẫn còn đó những cá thể cực đoan. Arnold đã chạm mặt nhiều những kẻ như vậy rồi.
Vì những lý do trên mà họ giấu thân phận của mình và cố tránh xa con người.
Hiiro nhìn lên đầu Arnold tìm kiếm thứ chứng minh thân phận người thú.
Để ý cái nhìn của cậu, Arnold cười nhạt và trả lời.
“Muốn hỏi vì sao ta không có tai hả?”
Phải, Arnold không đội trùm đầu , nhưng không thể thấy tai thú của gã ở đâu.
“Muốn biết hả?”
“Thực sự thì không.”
“Hiểu mà, nếu chú em muốn biết đến thế thì để ta nói cho mà nghe.”
“Ông không nghe tôi nói à?!”
“Khỏi làm bộ thế. Hơn nữa… nó cũng không hoàn toàn không liên quan tới ngươi.”
Nói xong, Arnold tiếp tục trước khi Hiiro có thể đáp lại.
“Ngươi biết đấy… ta đã mất chúng.”
“Mất ư?”
Hiiro hỏi theo phản xạ.
“Ừm, bởi ta là cựu nô lệ mà.”
Chế độ nô lệ.
Một chế độ chính mà con người dùng để ngược đãi người thú.
Bị bắt cóc từ bé, họ bị đánh một vết bớt gọi là <Dấu Khóa Ma thuật> lên cơ thể.
Vết bớt ấy ngăn cho họ được chạy trốn hay chống đối bằng cách làm ma lực trong cơ thể họ phản ứng lại, gây cho chủ thể cơn đau dữ dội.
Thuở xưa, khi người thú không có một đất nước riêng, không danh vị hay quyền lực, rất nhiều trong số họ bị biến thành nô lệ cho con người như lũ súc vật.
Ngày nay, chế độ này đã bị bãi bỏ song vẫn tồn đọng dưới dạng các chợ nô lệ.
Arnold là nạn nhân của chế độ đó và một tên loài người, những kẻ đã mua gã như một nô lệ, đã cắt đi đôi tai ấy.
Đôi tai, phẩm giá của người thú, đã bị lấy đi vĩnh viễn chỉ để giải khuây cho tên loài người ấy.
“Tôi hiểu rồi.”
Nó liên quan đến Hiiro, bởi cậu cũng là con người.
Một trong những “Humas”, những kẻ đã đày đọa người thú, không chỉ mình Arnold.
“Rồi nhiều chuyện đã xảy ra, ta may mắn được giải khỏi <Dấu Khóa Ma thuật> và đã trốn thoát.”
“Nó có thể giải dễ dàng đến thế sao?”
“Không, chỉ có chủ nhân mới có thể xóa nó. Hoặc nó tự động biến mất sau khi chủ nhân chết.”
“Vậy ông…”
“À, ta không tự tay làm chuyện đó, nhưng một gã đã biết ta, những nô lệ bị đối xử như thế nào, đã ra tay làm điều đó.”
Với cái chết của chủ nhân mình, Arnold chính thức được tự do.
Nghe câu chuyện đó, Muir cũng nản lòng và trông rất buồn bã.
“Và, sau khi tự do, ta trở thành đầu bếp đi lưu động! Thế nào, thấy ta sáng lấp lánh chưa!?”
“Bỏ cái sáng lấp lánh của ông sang một bên đi, nhưng đúng là ông có một cuộc đời đầy sóng gió. Bình thường nếu có ác cảm với loài người cũng không phải lạ.”
Sự thật là việc gã có thể nói chuyện bình thường với Hiiro thế này đúng là quá bí ẩn.
“Chuyện đã qua thì cứ để nó qua. Đừng có quên là kẻ đã giúp ta cũng là một Humas.”
“Nếu là tôi thì tôi sẽ trả thù chúng. Làm những chuyện này rồi chuyện nọ…”
“Nhóc làm ta quan ngại đấy… Mà! Dù gì thì ta hạnh phúc với tình trạng hiện tại nên chẳng có vấn đề gì cả.”
Gã nói trong khi vỗ đầu Muir. Cô bé híp mắt hài lòng.
“Mà này, nhóc làm gì ở nơi thế này vậy, Hiiro? Nhiệm vụ à?”
“Tôi không có nghĩa vụ phải-”
“”-phải trả lời” chứ gì. Rồi, rồi, nói thế không thấy chán à. Nói ra có mất gì đâu?”
Đúng là chẳng mất gì cả nhưng cũng chẳng có lý do gì để cậu nói ra cả.
Chỉ đơn thuần là Arnold hiếu kì về nó. Không chỉ có vậy, cô bé Muir cũng chăm chú nhìn cậu.
“Vượt biên.”
“Ế? Ý- nhóc là…?”
“Đúng thế, mục đích giống hai người.”
“Tại sao! Tại sao một con người lại muốn vào lãnh địa người thú chứ!?”
“Hả? Đơn giản là ta muốn tham quan nó.”
“…Cái gì?!”
“Tôi chẳng quan tâm mấy cái tình hình chính sự. Tôi làm những thứ tôi muốn và không để cái gì cản bước, thậm chí giết chóc nếu có kẻ ngáng đường.”
“…Phì.”
Arnold bật cười lần nữa.
“Có gì mà cười, lão biến thái.”
“Này, cái đó là một biệt hiệu à?!”
“Với lại, tôi cũng làm những thứ giống mấy người thôi mà.”
Arnold đột nhiên nghiêm túc.
“Đây không phải chuyến dã ngoại, cậu nhóc. Sự hiếu chiến của Gabranth ngày càng leo thang. Nếu ai đó mà bắt được cậu sẽ không có cái kết êm đẹp đâu.”
“Chẳng sao cả. Tôi sẽ lật kèo với họ thôi!”
“…Nhóc nghiêm túc à?”
“Dĩ nhiên, chẳng việc gì để phải chạy cả.”
“Người thú mạnh lắm đấy.”
“Tôi mạnh hơn.”
Với <Ma ngôn>, cậu tự tin điều đó.
“Khỏi phải nói nữa. Ta thấy cậu ngày càng thú vị rồi đó.”
“Thôi đi, ông làm tôi nổi da gà rồi. Tôi không có dị tính.”
“Ta cũng thế, tên chết tiệt!”
Arnold sau đó tức giận hét “Ngươi không thể nghiêm túc được à?”, và Hiiro đáp lại hờ hững “Không cần.”.
Nhìn cuộc đối đáp của hai người, Muir bật cười lần nữa.
“Dù gì thì cuộc gặp gỡ của chúng ta có thể coi là như số phận. Chúng ta cũng cùng đường. Muốn nhập nhóm chứ?”
“Xin kiếu đi. Nói tầm bậy gì vậy? Tôi một mình là ổ-…”
Đang nói thì cậu đột nhiên đăm chiêu và lặng thinh một lúc, Arnold hỏi.
“Chuyện- gì thế?”
“Không phải ông nên: “Xin hãy đi cùng chúng tôi!”, sao?”
“Gừ… ta sẽ… tên não này…”
Gã lườm Hiiro trong khi đánh răng ken két nhưng sau đó thở dài.
“Hài~ Ta không thắng được tên nhóc nhà ngươi. Rồi, bọn ta sẽ đi với ngươi.”
“Muốn gì thì cứ làm.”
Ban đầu cậu có ý định tự đi một mình nhưng đây cũng là cơ hội tốt để tìm hiểu về người thú.
Dù gì có những hiểu biết cơ bản về nơi mình tới, lãnh địa người thú, vẫn tốt hơn.
Bởi vậy nên cậu chiếu cố cho họ đi cùng.
***
“A, trước khi ta quên.”
Đột nhiên Arnold neo mắt cảnh giác.
“Gì cơ?”
“Chỉ là cảnh báo thôi.”
“Nói lẹ đi.”
“…Đừng có mà đụng tay vào Muir bé nhỏ.”
“Tôi là người bình thường không phải biến thái như ai đó.”
“Đừng có chọc ta! Ta còn hơn cả bình thường, tên khốn!”
“Mà, ít nhất là ta chẳng có chút hứng thú gì với mấy đứa con nít, còn ông thì có.”
“Tên khốn, ra ngoài nói chuyện với ta!”
“Chúng ta ở ngoài từ nãy đến giờ rồi, ngài Pedo.”
“Đừng có gọi ta như thế!”
Muir mệt mỏi rũ vai xuống trước cuộc tranh cãi không đổi giữa hai người họ và phản đối nhỏ đến nỗi chẳng ai có thể nghe được.
“Muir không phải là con nít.”
Phát biểu của cô bé cuốn theo chiều gió.
Người này đã nói CÁM ƠN đến vài viết vô cùng hữu ích của red_bos