Quỷ Hô Bắt Quỷ Tác giả: Ba ngày ngủ hai Quyển 1: Vườn trường kinh hoàng.
-----oo0oo-----
Chương 9: Ta phải đi thi?
Người dịch: Erus Sin
Biên dịch: No_dance8x
Biên tập: Ksor Din
(Nhóm dịch Độc Cô thôn)
Nguồn: TTV
Lại một buổi sáng với thời tiết nắng ráo.
Hiện Vương Hủ và Miêu Gia đang ngồi trong một tiệm hớt tóc. Miêu Gia vừa xem báo chí vừa được cạo râu, còn Vương Hủ thì lại đang nhắm chặt đôi mắt để thừa hưởng xúc cảm từ việc tóc dài biến thành tóc ngắn mà hai tháng nay mình chưa từng được cảm thụ.
"Ta nói này, bộ ngươi là học sinh tiểu học à? Đôi mắt của ngươi làm ra rất mất mặt đấy..."
"Bớt nói xàm đê! So với việc cùng ngươi nhìn chính bản thân mình biến dạng trong gương theo thời gian thì ta thà chờ cắt tỉa xong rồi nhìn thoáng qua và đón nhận niềm vui còn hơn."
"Ầy, loại người như ngươi thật không thể nói ra một lý do có tính thuyết phục... À, đúng rồi. Ngoài việc cắt tóc để ngày mai đến trường thì ngươi còn phải chuẩn bị vài thứ nữa."
"Còn chuyện gì nữa? Nếu là chuyện chuẩn bị vài bộ quần áo ngon lành thì ngươi tự đi mà mua, ta không có tiền."
"Không phải cái này, những món nhu yếu phẩm ta đã đặt mua cả rồi. Ta cũng đã điều tra và phát hiện ngươi còn khoảng mấy vạn trong ngân hàng, thế nên ta đã dùng tiền của ngươi để chi trả."
Vương Hủ nhảy dựng, rồi thét: "Ngọa tào! Rốt cuộc thì ngươi đang làm nghề gì vậy? Cường đạo sao? À không, ngươi là ma quỷ, chắc chắn là vậy rồi! Ngươi không phải là người! Nhưng sao số tiền trong ngân hàng của ta mà ngươi cũng dùng được? Đến ngay cả ta, nếu không có chứng minh nhân dân cũng chẳng thể rút ra..."
"Đừng kích động nào..." Miêu Gia giũ tờ báo rồi nói bằng giọng hữu khí vô lực: "Những số tiền này đều dùng trên người ngươi nên quan hệ nợ nần của chúng ta vẫn không hề thay đổi."
Vương Hủ nghe xong, khóe miệng co quắp, thật muốn phun ra máu: "Này, ông chú! Lúc cạo râu cho thằng cha kia nhớ thuận tay cắt luôn cổ họng hắn, đảng và nhân dân sẽ rất biết ơn ngươi! Xã hội này sẽ biết ơn ngươi! Cả nhà ta đều rất biết ơn ngươi!"
"Ngươi ngồi xuống trước đã, lúc cắt tóc mà lộn xộn thì sẽ đem lại sự khó khăn cho người khác đấy." Miêu Gia vẫn rất bình thản, hoàn toàn không để ý đến những lời nói nhảm của Vương Hủ.
Vương Hủ đành ngồi xuống rồi nhắm chặt đôi mắt một cách bất đắc dĩ. Kết quả là Miêu Gia lại nói tiếp một câu làm hắn cảm thấy rất chán nản: "Thật ra ta muốn ngươi chuẩn bị cho kỳ thi nhập học vào ngày mai cơ..."
"Ngươi nói cái gì! Kỳ thi... Ui da, tóc rơi vào trong mắt rồi..." Vương Hủ đành phải cúi đầu và nhắm mắt rồi hỏi: "Tại sao ta phải tham gia kỳ thi nhập học?"
Miêu Gia lật một trang báo, sau mới hỏi bằng giọng điệu khinh thường: "Ngươi có gia sản dài hơn chín con số chứ?"
"Ta vừa biết toàn bộ gia sản của mình đã bị một tên khốn nạn nuốt trọn."
Miêu Gia lại hỏi: "Vậy ngươi có dòng dõi trực hệ với cán bộ cấp cao à?"
"Cả nhà của ta chỉ còn lại một người, kẻ này đang làm công việc mà người bình thường sẽ chẳng muốn làm."
Miêu Gia tiếp tục hỏi: "Vậy ngươi có huyết thống hoàng tộc của một nước nào đó hay không?"
"Nếu có thì ta đã cắn chết ngươi mà không hề do dự!"
Miêu Gia thở dài: "Cái nào ngươi cũng không có, thế nên mới phải dùng thực học để bước vô."
"Thực học con mẹ nó! Ta tưởng ngươi đã chuẩn bị cả rồi, giờ chỉ cần vào đó đọc sách là được, kết quả là phải đích thân tham gia thi cử! Móa, kỳ thi nhập học của trường Tường Dực rất khác kỳ thi Đại Học, ít nhất phải là sinh viên năm hai của trường Stanford mới có thể đậu đó? Lại nói trong ba năm học cấp ba, buổi sáng ta chỉ ngủ với ngủ, buổi tối... À, buổi tối còn phải làm việc ngoài giờ. Tốt nghiệp trung học phổ thông cũng đã quá sức tưởng tượng rồi, chẳng lẽ ngươi muốn giết ta à!"
Miêu Gia nghe xong, không ngờ vẫn trả lời rất bình tĩnh: "Ta còn biết một chuyện, đó là mặc dù ngươi không tham gia kỳ thi đại học nhưng tất cả các môn thi trong kỳ thi tốt nghiệp trung học phổ thông đều max điểm... Xem ra từ gian lận bài bạc đến gian lận thi cử, ngươi đều cực kỳ am hiểu. Bây giờ, ta có nên gọi ngươi một tiếng Đổ Thánh hay không?"
Vương Hủ lại bị hắn bắt trúng chỗ đau, thành ra hẹn quá hóa giận: "Lúc đó ta có mấy ngày chuẩn bị chứ bộ! Hơn nữa nội dung cũng nằm một phạm vi nhất định, còn lần này ta hoàn toàn không biết đề thi sẽ ra cái gì, vậy ăn gian bằng cách nào? Mà nếu có thể gian lận dễ dàng thì ta đã đi thi đại học từ sớm rồi!"
Tuy nhiên, Miêu Gia hoàn toàn không cho Vương Hủ một cơ hội từ chối: "Đó là vấn đề của ngươi, ta chỉ chờ tin tức tốt vào ngày mai mà thôi."
Thật ra Vương Hủ là một người thông minh. Từ khi còn bé, hắn đã cảm thấy học hành thi cử là một chuyện rất đơn giản, bản thân không cần dùng hết sức cũng đủ đạt điểm ưu. Nhưng hễ có chỗ được ắt sẽ có chỗ mất, và một khi Vương Hủ tỉnh táo quái gở đã biến mất vào ba năm trước thì thiếu niên Vương Hủ không ôm chí lớn chỉ học qua hàng ngàn kỹ thuật bài bạc cao siêu trong ba năm cấp ba mà chẳng hề đụng đến bất cứ quyển sách nào.
Bởi vậy nên vào ngày hôm sau, Vương Hủ bước vào tầng lầu tổ chức kỳ thi nhập học của Tường Dực với tâm tình bất định. Bây giờ, hắn là kẻ đã bước vào đường cùng, khó có thể quay đầu lại. Thậm chí tất cả tiền bạc trong ngân hàng cũng đã bị Miêu Gia dùng cho việc nhập học, còn bao nhiêu thì đóng gói hết lên một thân sinh viên. Thật ra Miêu Gia còn thay Vương Hủ nhờ một lão hiệu trưởng cấp ba nào đó viết một phong thư đề cử. Bởi muốn vào học tại trường Tường Dực thì ngoại trừ những điều kiện trên trời dưới đất mà Miêu Gia đã từng nói, người muốn tham gia kỳ thi nhập học không phải dễ dàng có tư cách đi thi mà chỉ có học sinh đủ tuổi và được hiệu trưởng ở một số trường đã được chỉ định trong cả nước đích thân viết thư đề cử mới được.
Vương Hủ nhìn bức thư trên tay, hắn chỉ biết gã hiệu trưởng viết bức thư này họ Đàm mà thôi, bởi gã hiệu trường này không phải là hiệu trưởng trường cấp ba hắn từng học. Thậm chí hắn còn tin rằng nếu gã hiệu trưởng nọ không phải là bạn của Miêu Gia thì không chừng sẽ vét được không ít tiền, nên nhớ mỗi năm chỉ có thể đề cử một học sinh, mà không ai lại tính không cho một người dưng nước lã như hắn cả.
Vương Hủ vừa suy nghĩ lung tung vừa giao bức thư cho nhân viên xác nhận thân phận. Ngay sau đó, hắn mới bước vào phòng thi bằng bộ dạng như hồn ma vất vưởng. Hiện trong đầu hắn là hàng chục phương pháp sao chép bài thi, nhưng xem ra trước mắt chỉ có một chiêu nhìn trộm là cách khả thi nhất, cũng là chiêu gian lận thuộc lĩnh vực có độ khó cao nhất, độ nguy hiểm cao nhất, thậm chí đạt tới cảnh giới phản phác quy chân, thành bại chỉ ở một lần hành động...
Lúc này, Vương Hủ hoàn toàn không chú ý đến một ánh mắt đang gắt gao theo dõi mình. Trong ánh mắt nọ hiện đang mang theo sự ngờ vực, sợ hãi và xuất phát từ trong phòng thi của Vương Hủ.
Vương Hủ ngồi vào chỗ của mình rồi sau đó thở dài một hơi. Hàng năm có hơn bốn trăm người tham gia cuộc thi nhập học của trường Tường Dực nhưng tối đa chỉ có ba trăm người qua ải, ít nhất phải có một trăm người bị loại: "Hi vọng hôm nay mình sẽ ngồi kế bên một thằng xui xẻo nằm trong top 100 con mọt sách." Hắn thầm than thở.
Hắn đang ngồi trong góc của hàng cuối cùng, đây chính là một vị trí rất tốt và đối tượng để hắn quay bài cũng chỉ có người ở bên cạnh mà thôi.
Nghĩ đến đây, Vương Hủ quay đầu nhìn người ngồi cạnh mình.
Đó là một nữ sinh mặc áo sơ mi màu cam phối hợp với một chiếc quần jean. Tuy quần áo không có gì đặc biệt nhưng dáng người của cô nàng rất tốt. Từ góc độ của hắn, có thể thấy thân hình của nữ sinh này rất cân xứng, thậm chí bộ ngực rất to, điều này làm Vương Hủ khát khô cổ họng. Đến khi ánh mắt của hắn dời đến khuôn mặt của nữ sinh, chỉ thấy tóc xanh như nước chảy, làn da trắng như băng tuyết, ngũ quan càng khiến hắn đực mặt như người nhà trời.
"Đây chắc chắn là một tiểu thư khuê các, tài mạo song toàn. Lẽ ra có thể dựa vào gia cảnh để nhập học nhưng vẫn cố gắng tham gia kỳ thi này." Vương Hủ bắt đầu tưởng tượng, nhưng cái hay chính là hắn đã đoán đúng phần nào.
Nhưng chính trong lúc đầu óc cảm thấy mông lung, Vương Hủ lại phát hiện càng ngày cô nàng càng vùi đầu thật sâu, hệt như không dám nhìn mặt hắn. Thật ra cô nàng này đã sớm trở thành tiêu điểm của cả phòng thi, nhưng phần lớn thường sẽ liếc trộm một hai cái, duy chỉ có Vương Hủ là trừng mắt nhìn ngắm đã đời, thỉnh thoảng khóe miệng còn chảy nước miếng. Bởi vậy, có một vài nam sinh đeo kính cận rất trí thức đang nghĩ đến chuyện mắng mỏ hành vi của hắn.
"A, là ngươi!" Vương Hủ đột ngột thốt một câu như vậy, còn nữ sinh kia nghe xong thì sợ đến phát run, ngoài miệng không dám thốt nên lời. Hóa ra nữ sinh này chính là cô gái mà Vương Hủ theo dõi vào đêm bách quỷ dạ hành, hôm nay chắc chắn bảo vệ của cô nàng đang ở ngoài trường rồi.
Về phần nữ sinh, khi nàng nhìn thấy Vương Hủ, trong lòng cũng rất ngạc nhiên, thậm chí cho rằng kẻ theo dõi này muốn tới tìm mình để trả thù. Mà ngày hôm đó vì có bảo vệ nên nàng chẳng ngán Vương Hủ, thế nhưng hôm nay hắn bước vào cùng phòng thi với mình, đáng sợ hơn là lại ngồi kế bên... Bởi thế nàng sợ đến nỗi muốn khóc.
Hình tượng lưu manh của Vương Hủ trong lòng nàng là thâm căn cố đế, bởi thế nàng không hề nghĩ đến vì cái gì hắn có thể bước vào trong phòng thi. Hiện những lời của Vương Hủ đã chứng minh rằng hắn đã nhận ra nàng, vì vậy càng ngày nàng càng cảm thấy hoang mang và sợ hãi hơn.
Trùng hợp là ngay lúc này, giám thị cũng bước vào phòng thi rồi hắng giọng để thu hút lực chú ý. Lại nói trong lòng Vương Hủ lại không nghĩ nhiều như nữ sinh nọ, thay vào đó lại nghĩ rằng nếu cô gái này đã nhìn thấy ngươi, ắt sẽ không tạo ra bất cứ ảnh hưởng gì đến những kỹ thuật quay bài cao siêu của mình. Và cũng trong giờ phút này, hắn bắt đầu tập trung để đọ sức với ánh mắt giết người của lão giám thị...
Quỷ Hô Bắt Quỷ Tác giả: Ba ngày ngủ hai Quyển 1: Vườn trường kinh hoàng.
-----oo0oo-----
Chương 10: Vua gian lận
Người dịch: No_dance8x
Biên dịch: No_dance8x
Biên tập: Ksor Din
(Nhóm dịch Độc Cô thôn)
Nguồn: TTV
Sau buổi diễn thuyết nhàm chán của lão giám thị, cuộc thi chính thức bắt đầu.
Cuộc thi diễn ra trong ba tiếng vào buổi sáng và buổi chiều, còn bài thi thì chẳng khác một "hồ sơ nhân sự". Phản ứng đầu tiên của Vương Hủ khi đọc được đề thi chính là... Xong!
Bài thi này được tổng hợp từ các môn học tiếng Anh, lịch sử, ngữ văn, địa lí... Đáng nói là nhiều câu phải phân tích đề và trình bày kiến giải của mỗi cá nhân, hoàn toàn không thể trích dẫn.
Thật ra, trường Tường Dực sắp xếp như vậy có ẩn ý riêng. Nói thế là vì cuộc thi vào buổi chiều là đề tổng hợp các môn toán, lý, hóa; do đó phần lớn các câu bên trong có đáp án cố định. Mà những học sinh trải qua cuộc thi thiên về hệ văn vào lúc sáng sẽ được phê duyệt đơn giản ngay trong buổi trưa hôm đó. Nếu ngươi bỏ trống hàng loạt câu hỏi và cóp nhặt bậy bạ mà viết vào... Vậy xin chúc mừng, cuộc thi buổi chiều cũng không cần tham gia nữa, bởi ngươi đã mất tư cách bước vào trường.
Vương Hủ đổ mồ hôi như mưa, chưa nói đến nhiều câu hỏi dù cho có liếc trộm đáp án cũng vô dụng. Riêng nữ sinh bên cạnh đã bị hắn dọa đến mức sắp khóc, mỗi ánh mắt của Vương Hủ gần như tước đi nửa cái mạng của nàng. Thậm chí chỉ cần nữ sinh thấy đầu của hắn lệch đi, nàng sẽ nhìn hắn bằng ánh mắt sợ hãi. Điều này làm Vương Hủ không đành lòng nhìn về phía nàng lâu hơn.
Đối với Vương Hủ, lẽ ra phương pháp quay bài là một trò dễ như bỡn. Lấy bản lĩnh đã được tôi luyện tại sòng bạc dưới mặt đất của hắn, mặc cho là trí nhớ, năng lực hay thị giác đều thật kinh người. Nếu có người ném một bộ bài lên trời trước mặt hắn, sau đó chộp đại vài lá, chắc chắn hắn sẽ biết trong tay đang cầm lá bài gì. Thậm chí, hắn còn nhớ rõ tất cả những lá bài có tiếp xúc với ánh mắt của hắn rồi mới rơi xuống đất.
Lại ví dụ như thời điểm Vương Hủ chia bài, hắn có thể biết rõ trình tự từng lá bài từ đầu đến cuối, sau đó chỉ việc xào lại theo ý mình để lá bài có thể rơi xuống vị trí hắn muốn một cách chuẩn xác nhất. Kỹ xảo này là trụ cột trong thuật cờ bạc, nhưng thường chỉ có thể học mà khó tinh tường. Bởi vậy, nếu trong lúc ngươi chia bài và tìm được một lá ba bích, sau đó nhớ đại khái vị trí của nó, rồi xào cho nó thành lá cuối cùng trong bộ bài, việc này chỉ cần chia bài mấy giờ thì đã có thể thành công nhiều lần. Còn Vương Hủ, hắn có năng lực điều khiển toàn bộ bộ bài, vì thế trong mắt người khác... hắn chẳng khác thần bài.
Bởi vậy chỉ cần ánh mắt tiếp xúc với con chữ trong chớp mắt thì xem như đã quay bài thành công. Sau đó, hắn chỉ việc dùng phương pháp tốc kí để viết lại những gì mình nhớ mà thôi. Có thể nói chiêu này là hàng nhái từ năng lực "gặp qua không quên được" của thiên tài, các tay cao thủ trên chiếu bạc hầu như đều tinh thông món này.
Nhưng tình huống hôm nay làm Vương Hủ hận đến nghiến răng nghiến lợi: "Chắc chắn con bé này cho rằng mình là kẻ theo dõi, cho nên mới có biểu hiện như trước mắt. Lần trước có đám "Men In Black" kia, nàng rất hung hăng càn quấy nhưng bây giờ dịu dàng như gấu, thật đúng chuẩn "ngực to không não", "ưa bắt nạt kẻ yếu, sợ hãi kẻ mạnh"... Ông đây khinh bỉ ngươi vô cùng vô tận." Nghĩ thì nghĩ thế, nhưng trước mắt đã là đường cùng, đành ở đó vò đầu tìm đường lui.
Vương Hủ bị tổn thất dưới tay cô bé này hai lần, mà hai lần này hắn đều bị nàng nghĩ oan là kẻ theo dõi. Cũng chính điều này khiến hắn phải cảm thán vận mệnh thích trêu ngươi, ngoài ra còn thở dài thở ngắn để giải sầu mà không chú ý lão giám thị đã chú ý đến mình từ lâu.
"Hay cho thằng nhóc này, từ lúc bắt đầu cuộc thi đã ngắm nghía con gái nhà người ta suốt. Ta thấy ngươi không có cách nào làm bài thật tốt, cuối cùng chỉ có nộp giấy trắng mà thôi. Bộ ngươi đến đây quấy rối người khác sao?"
Vì vậy, lão giám thị bước đến bên cạnh Vương Hủ và che khuất tầm mắt của hắn. Sau đó, lão nhìn vào tờ giấy trắng của Vương Hủ từ trên xuống dưới nhằm diễn tả sự khinh bỉ vô bờ bến của mình.
Đột nhiên, lão giám thị run rẩy. Những thí sinh xung quanh không hề nhận ra ánh mắt của lão cũng thay đổi.
"Gì vậy... Tại sao mình lại cảm thấy kỳ quái nhỉ. Không, đây không phải là cơ thể của mình, đây là...!"
Thì ra khi Vương Hủ lọt vào trong tầm nhìn của lão giám thị, nỗi tức giận trong lòng không có chỗ phát tiết, bởi vậy mới trừng mắt với lão. Lúc đó, hắn rất tập trung. Cảm xúc vì phẫn nộ mà trở nên phấn khởi, kết quả là đột nhiên mất ý thức. Sau một cái chớp mắt, hắn nhận ra mình không còn ở trong cơ thể của mình mà đang ở trong cơ thể của lão giám thị!
Hắn nhìn thấy "chính mình" bỗng đổ gục trên bàn, dáng vẻ thật chẳng khác gục xuống bàn ngủ bao nhiêu. Đến đây, hắn thử nhúc nhích thân thể hiện tại và chợt nhận ra hành động của mình rất tự nhiên. Tuy không biết nguyên lí để phát động kỹ năng "nhập hồn" nhưng hắn biết, giờ đây, việc nhìn trộm bài của người khác còn dễ hơn trở bàn tay!
Khóe miệng nở nụ cười mỉm, Vương Hủ nghênh ngang bước lên bục giảng, ngồi xuống ghế. Khi nhìn xuống đám thí sinh đang suy nghĩ đến sứt đầu mẻ trán, hắn suýt cười thành tiếng: "Viết đi, viết đi nào! Chờ các ngươi viết xong, ta sẽ xem thật kỹ. Hê hê, xem xong sẽ đích thân sao y bản chánh."
Thế là hắn bắt đầu uống trà xem báo, thoải mái đến đâu không cần nói cũng biết.
Một giờ thoáng qua như chớp mắt. Lúc này, Vương Hủ quét mắt khắp phòng học. Khi đó, hắn mới thấy cô gái bên cạnh thân thể thật của mình đang làm bài thật hăng say, xem ra nhờ mình ngủ như chết mà cô nàng mới có thể nhẹ nhõm. Lúc này, hắn bắt đầu dạo khắp phòng học. Thật ra mục đích chính của việc này chỉ là muốn xem tên của nữ sinh trên bài thi mà thôi.
"Thượng Linh Tuyết!"
Vương Hủ lẳng lặng ghi nhớ cái tên này, sau đó quay về chỗ ngồi tại bục giảng. Theo suy đoán của hắn, một giờ nữa sẽ lúc thời cơ chín mùi. Đến lúc đó, đáp án trên đề đã được giải không ít. Hắn chỉ việc đi dạo một lần cuối cùng để xem sơ bài thi của mỗi người nhằm chắc chắn rằng những câu có đáp án cố định sẽ chính xác. Còn những câu yêu cầu phải trình bày phân tích thì hắn sẽ trả lời bằng cách tổng hợp luận điểm của vài người là được.
Lúc này, đột nhiên có một nam sinh đứng lên rồi bước về phía Vương Hủ. Thấy thế, hắn hơi bất ngờ nhưng lập tức nhớ rằng mình là giám thị, là đại ca của phòng thi... thế nên lập tức hắng giọng rồi nói: "Học sinh kia, bây giờ đang trong giờ thi. Mời ngươi trở về vị trí của mình, nếu không ta sẽ hủy bỏ tư cách thi cử của ngươi."
"Ta muốn nộp bài." Nam sinh trả lời rất ngắn gọn, sau đó đẩy cặp kính cận rồi rời khỏi phòng học. Những thí sinh khác bắt đầu than thở, đều cho rằng nam sinh này bỏ cuộc nên cũng có cảm giác không muốn liều chết chống đỡ nữa. Còn nữ sinh thì có cảm thấy sốt ruột, sau khi ngẩng đầu nhìn xung quanh, các nàng lập tức "múa bút thành văn".
Mới đầu, Vương Hủ cũng cho rằng người nọ biết khó mà lui, nào ngờ vừa nhìn vào bài thi lập tức mở rộng tầm mắt.
Kẻ nộp bài, tên là Tề Băng, vốn đã làm xong toàn bộ bài thi! Ngoài ra, nét chữ trên bài rất rõ ràng, mạch lạc và không hề có dấu vết tẩy xóa, xem ra không giống như viết bậy cho qua chuyện.
Mười phút sau, Vương Hủ xem xong toàn bộ bài thi của Tề Băng rồi khép bài lại với đôi bàn tay run rẩy và sau đó bắt đầu dạo một vòng quanh phòng thi. Theo hắn thấy, do nhiều thí sinh không tự tin gạch xóa lung tung khiến bài thi của họ thật chẳng khác cặn bã là mấy. Chỉ là khi nhận ra phần lớn đang trong tình trạng mồ hôi đầy đầu, Vương Hủ nhìn bọn họ bằng ánh mắt có ba phần đồng tình, bảy phần khinh bỉ. Thậm chí, hắn cũng quên mình bước vào phòng thi cũng chỉ biết quay cóp.
Hắn đưa mắt nhìn khắp phòng học, sau đó phát hiện ngoại trừ Thượng Linh Tuyết và một số thí sinh, đáp án phần phân tích và trình bày của những người còn lại không thể so sánh với Tề Băng. Mặc dù Vương Hủ là một kẻ chỉ tốt nghiệp một trường hạng ba nhưng hắn cũng có thể nhận ra đáp án của Tề Băng khác với đáp án của bọn họ như trời với vực.
"Tề Băng ơi Tề Băng! Nếu ta là vua gian lận, vậy ngươi chính là vua thi cử. Bội phục, bội phục..." Kế hoạch của Vương Hủ thay đổi vì sự xuất hiện của Tề Băng. Chính vì vậy, hắn trở lại bục giảng, mở bài thi của Tề Băng một lần nữa. Trong mắt hắn, thứ này thật chẳng khác bản phô tô của đáp án tiêu chuẩn, thế nên dứt khoát bỏ ra nửa giờ để nhớ thật kỹ.
Sau khi xong việc, Vương Hủ giả vờ ngủ gà ngủ gật trên ghế. Trong lúc nhắm mắt, hắn cảm ứng được thân thể của mình trong không gian đen kịt, hệt như kim chỉ nam luôn tìm được hướng nam. Chỉ cần linh hồn của Vương Hủ cảm ứng được thân thể của mình thì hắn có thể trở lại đó bất cứ lúc nào.
Chỉ thấy cơ thể của lão giám thị run rẩy rồi mở mắt ra nhìn khắp mọi nơi. Dường như lão không hề nhớ những gì xảy ra khi bị Vương Hủ nhập vào cơ thể. Sau khi gãi đầu, lão giám thị cho rằng mình ngủ quên nên tiếp tục nhìn tình huống trong phòng học.
"Thật giống tình trạng của những năm qua, làm bài được hay không nhìn sắc mặt cũng đủ biết... Như thằng nhóc kia, vừa vào phòng thi đã ngắm nữ sinh bên cạnh thật lâu, bây giờ lại ngủ gục trên bàn. Hừ, không ngờ chuyện này mà hắn cũng dám làm!"
Lão giám thị phẫn nộ! Là một người đã đảm nhận việc dạy học ở trường Tường Dực nhiều năm, lão đã dạy dỗ vô số người. Mặc dù bây giờ đã về hưu nhưng lão vẫn ở lại trường để nghiên cứu lý luận. Chính vì thế, cái uy của lão rất lớn. Đến hiệu trưởng còn phải gọi lão là "giáo sư Trương" một cách cung kính.
Đời này, "giáo sư Trương" chưa từng gặp một học sinh như Vương Hủ. Phải biết rằng nhiều học sinh tốt muốn tham gia cuộc thi nhập học của Tường Dực nhưng không có cơ hội, bởi những yêu cầu về thành tích ưu tú, đạo đức học tập, kinh tế gia đình... Mặc dù đọc sách trong trường không tính phí nhưng phí tổn trong sinh hoạt tại đây rất xa xỉ, bởi vậy vô số học sinh rất giỏi nhưng không được hiệu trưởng trường mình đề cử, đó là điều chính những hiệu trưởng đó cũng cảm thấy bất đắc dĩ.
Nhưng hôm nay, có một học sinh ác liệt dám ngủ trong cuộc thi "thần thánh". Hỏi làm sao Giáo sư Trưởng không tức giận cho được.
Đang lúc lão định đi đến góc phòng thi để hủy bỏ tư cách thi của Vương Hủ...
Quỷ Hô Bắt Quỷ Tác giả: Ba ngày ngủ hai Quyển 1: Vườn trường kinh hoàng.
-----oo0oo-----
Chương 11: Thắc mắc
Người dịch: No_dance8x
Biên dịch: No_dance8x
Biên tập: Ksor Din
(Nhóm dịch Độc Cô thôn)
Nguồn: TTV
Mối tình đầu và thất tình cũng như nhau cả, đều là chuyện khó che giấu như đá cục nổi trong ly coca.
Định nghĩa của Miêu Gia
Việc Vương Hủ đột ngột ngồi lại ngay ngắn với đôi mắt sáng quắc đã làm giáo sư Trương hoảng sợ. Ngay cả Thượng Linh Tuyết, hiện đang làm bài cực kỳ chăm chú, cũng nhận ra cử động kỳ lạ của hắn. Chỉ là nàng hơi nhíu đôi mi thanh tú rồi tiếp tục làm bài của mình.
Giáo sư Trương làm mặt lạnh, sau đó nói với Vương Hủ: "Này cậu kia, tỉnh ngủ rồi à?"
"Ờ, tỉnh rồi." Vương Hủ trả lời mà lòng không yên, giờ đây trong đầu hắn đang chứa đầy đáp án từ bài thi của Tề Băng nhờ vào khả năng ghi nhớ tạm thời.
"Hừ, phòng thi không phải là nơi để ngươi ngủ gà ngủ gật! Muốn ngủ thì về nhà mà ngủ!" Giáo sư Trương chuẩn bị lấy bài thi và hủy bỏ tư cách thí sinh của Vương Hủ, kết quả là cánh tay vừa duỗi ra lại bị dọa nên đành rụt về.
Chỉ thấy Vương Hủ đập bàn một cái khiến một cây bút máy bắn lên trên không. Sau đó, hắn dùng một tay bắt lấy cây bút rồi xoay thêm hai vòng. Lại nói, động tác này không chỉ thanh tao mà còn có sắc thái hèn mọn, bỉ ổi... tuyệt đối có sức hút hệt như Quan tép riu cửu phẩm của Châu Tinh Trì năm xưa.
(Quan tép riu cửu phẩm là một bộ phim hài rất hay của Châu Tinh Trì. Tại Việt Nam, bộ phim này được biết đến với cái tên "Quan Xẩm Lốc Cốc"
Xem phim "Quan Xẩm Lốc Cốc" tại link sau: http://www.youtube.com/watch?v=ETg1DTtkftI&feature=fvst)
Chiêu mở đầu trò đổ súc sắc làm giáo sư Trương ngẩn ngơ tại chỗ, đến khi lão bình tĩnh lại thì đã thấy Vương Hủ "múa bút thành văn". Chỉ trong chớp mắt, chỗ trống trên bài thi đã ngập chữ, bút máy quét ngang trên giấy một đường, nơi nào bút đi qua thì nơi đó đáp án chính xác hiện lên rõ ràng... Cuối cùng, giáo sư Trương đành phải trở lại bục giảng, hớp một ngụm trà để hạ hỏa. Chỉ là ngụm trà còn chưa nuốt xuống, lão chợt nhìn thấy bài thi của Tề Băng nên bất chợt sặc nước... thiếu chút nữa đã đi gặp Diêm Vương.
Vào thời điểm cách thời gian kết thúc cuộc thi khoảng hai mươi phút, Thượng Linh Tuyết nộp bài thứ hai. Giáo sư Trương thấy vậy nên gọi nàng lại, rồi hỏi: "Này em kia, bài thi đầu tiên được nộp lên lúc nào?"
Thượng Linh Tuyết cảm thấy kỳ quái, nhưng vẫn trả lời hết sức lễ phép: "Dường như là lúc cuộc thi đã bắt đầu được một tiếng. Lúc ấy chẳng phải thầy đã nói chuyện với hắn sao?"
Giáo sư Trương gãi đầu, ậm ừ một tiếng, sau đó nén giọng hỏi tiếp: "Ngươi có quen nam sinh ngồi bên cạnh không?"
Nghe xong, Thượng Linh Tuyết giật mình: "Ta... ta không quen."
Dứt lời, bỏ chạy khỏi phòng thi.
Nhìn bóng lưng của nàng, giáo sư Trương chắc chắn rằng Vương Hủ đúng là một thằng lưu manh.
Lúc Thượng Linh Tuyết bước đến cửa phòng thi, có một tiếng động vang lên ở cuối phòng. Nhìn lại thì thấy Vương Hủ muốn nộp bài.
Đầu cuộc thi, kẻ theo dõi ngủ gục. Khi tỉnh lại, hắn chỉ làm đúng một giờ rồi nộp bài!
Thượng Linh Tuyết nghĩ đến một chuyện thật đáng sợ.
"E rằng kẻ này không phải là thí sinh mà đến đây để theo dõi mình. Cũng chính vì mình đã nộp bài nên hắn không việc gì phải ở lại phòng thi.".
Cùng lúc đó, Vương Hủ cảm thấy cực kỳ khoái trá. Thật ra giải bài thi này cũng không mất quá nhiều thời gian nhưng điều kiện tiên quyết đó là loại bỏ quá trình "suy nghĩ". Vương Hủ có đáp án, cách trình bày và phân tích của Tề Băng, lại gom góp thêm một vài luận điểm của người khác nên chỉ cần chút thời gian đã xong. Mà lúc dừng bút cũng là lúc hắn quên hết tất cả, nếu để hắn làm lại lần nữa thì chắc chắn sẽ phải nộp giấy trắng...
Cho nên Vương Hủ cũng chẳng thèm kiểm tra lại làm gì, bởi đó là lãng thí thời gian và tính mạng. Thay vào đó, hắn đập bài thi lên trên bàn của giáo sư Trương rồi bỏ đi; hành động này khiến giáo sư giận cong râu.
Bước đến trước cửa phòng thi, hắn nhìn thấy Thượng Linh Tuyết nên cất tiếng gọi: "Ê, Thượng Linh Tuyết! Khoan hẵng đi! Ta có lời muốn nói với ngươi..."
Cơ thể của Thượng Linh Tuyết thoáng trì trệ, có lẽ do nàng cố hạ quyết tâm nhưng cũng có lẽ do nỗi sợ hãi trong lòng, nói tóm lại là nàng đã ngừng bước.
"Ngươi... Tại sao ngươi biết tên của ta." Thượng Linh Tuyết nhìn Vương Hủ bằng ánh mắt sợ sệt, giọng nói không những nhỏ nhẹ mà còn hơi run.
Nàng vừa đứng ở đầu hành lang vừa cúi đầu, kéo góc áo. Ánh nắng mặt trời rọi vào bờ vai khiến đôi má ửng đỏ, hơi thở dồn dập và bộ ngực phập phồng của nàng càng giống cử chỉ của tiên nữ hạ phàm, đủ làm bất cứ ai xao xuyến. Hình ảnh này đã khắc sâu vào trong tâm trí của Vương Hủ, mãi đến nhiều năm sau vẫn không thể xóa nhòa...
Sau mỗi bước chân, Vương Hủ càng đến gần và Thượng Linh Tuyết càng cảm thấy sợ hãi. Thậm chí nỗi sợ hãi ấy còn được nhân lên gấp bội chỉ vì hắn biết tên nàng.
"Ta chỉ nói mấy câu, nói xong sẽ đi." Vương Hủ đứng đối mặt với Thượng Linh Tuyết, cả hai cách nhau chưa đến một mét.
Vương Hủ nhìn thẳng vào mắt nàng, còn đối phương mỗi lúc lại cúi đầu một sâu. Nếu có người thứ ba nhìn thấy tình huống trước mắt, e rằng trăm phần trăm sẽ cho rằng hắn muốn tỏ tình với cô nữ sinh xinh đẹp nọ.
Kết quả là Vương Hủ nói thế này: "Thứ nhất, ta không phải là kẻ thích theo dõi người khác. Trong cuộc thi, ta nhìn ngươi vì vậy quay cóp, đương nhiên ta nói chuyện này ngay bây giờ không phải để so đo. Lại nói, tuy ngươi có giá trị đáng để người khác theo dõi, nhưng vệ sĩ quá nhiều, muốn ra tay rất khó khăn, không phải ai cũng dám làm. Cho nên ta hi vọng lần sau ngươi sẽ không trách oan cho người tốt. Cuối cùng, ta sẽ một chút nội tình, cũng là lễ vật nhỏ, để hóa giải hiểu lầm của chúng ta... À ừm, đó là lần này ngươi thi rất tốt, có lẽ sẽ xếp thứ hai toàn phòng."
Nói xong, hắn nghênh ngang bỏ đi, mặc kệ mỹ nữ ngẩn ngơ tại chỗ cả nửa ngày trời.
Lúc Thượng Linh Tuyết bước ra khỏi trường Tường Dực, trong đầu vẫn còn suy nghĩ những lời của Vương Hủ. Hộ vệ của nàng, Trần Viễn, nhìn thấy thần sắc khác thường của tiểu thư nhà mình nên cất tiếng hỏi: "Xảy ra chuyện gì vậy, tiểu thư? Ta vừa nhìn thấy thằng nhóc đã từng theo dõi ngươi một tuần trước, có phải hắn ức hiếp ngươi? Hừ, nếu hắn dám đụng đến một sợi tóc của tiểu thư, Trần bá bá sẽ hủy xương hủy cốt của hắn!" Trần Viễn là quân nhân xuất ngũ, trước kia từng đi lính với cha của Thượng Linh Tuyết. Hiện con gái của hắn đang du học ở nước ngoài nên hắn vẫn xem vị tiểu thư này là con gái của mình, thế nên không chịu đựng được khi nàng bị hiếp đáp.
"Không phải... Lần trước chúng ta đã hiểu lầm hắn rồi, hắn không phải là kẻ theo dõi, chỉ là..." Thượng Linh Tuyết nói đến đây, chợt ngừng một chút rồi lại nói: "Được rồi, Trần bá bá lái xe đi. Ta đói bụng rồi, hay là đi đâu đó ăn cơm đã."
Đương lúc Thượng Linh Tuyết ngồi trong chiếc Lincoln xa hoa do vệ sĩ của mình điều khiển, Vương Hủ cưỡi chiếc xe đạp tơi tả dưới ánh nắng mặt trời trên đỉnh đầu. Lúc này, trong lòng hắn cảm thấy cực kỳ quái dị.
Lẽ ra Vương Hủ chỉ định nói với cô bé kia mình không phải là kẻ theo dõi, nhưng khi thấy Thượng Linh Tuyết đứng trước mặt, hắn chợt nói thêm nhiều lời thừa thải. Đáng nói là những lời này khiến lòng hắn cảm thấy thoải mái vô cùng.
Thú thật, hành vi của Vương Hủ rất dễ giải thích. Nói trắng ra chỉ là bản thân hắn đùa giỡn với người con gái mình thích, mà chính hắn không có kinh nghiệm yêu đương, nên mới có những suy nghĩ phức tạp.
Khi Vương Hủ về đến văn phòng thám tử, Miêu Gia đang ngồi ăn kem trước quạt máy. Chiếc áo vest rách rưới đã bị vứt lên trên salon từ lâu. Và mặc dù đã cởi nút ở cổ áo và tay áo nhưng hắn vẫn toát mồ hôi đầm đìa.
"Ta đã nói với ngươi là nơi này phải sắm điều hòa rồi mà? Còn nữa, sao ngươi thê thảm thế này? Mười năm trước mới chính là thời đại của kem!" Vương Hủ ngã phịch lên ghế salon, sau đó vội vàng rót nước cho mình.
Miêu Gia hoàn toàn không nghe thấy những lời nói nhảm của Vương Hủ. Thay vào đó, hắn nhìn Vương Hủ bằng ánh mắt chân thành, cuối cùng thình lình nói một câu: "Là mối tình đầu sao? Hay đấy..."
"Phụt..." Vương Hủ mới uống xong một chén nước mà một nửa đã phun ra ngoài, một nữa còn vào trôi vào trong phổi. Thành ra phải ho đến chảy nước mắt mới nén lại được: "Ngươi... Ngươi... Khụ khụ... Ngươi không phải là người, tại sao lại biết? Đến chuyện chính ta cũng không thể xác định mà ngươi cũng biết?"
"À... Mối tình đầu và thất tình cũng như nhau cả, đều là chuyện khó che giấu như đá cục nổi trong ly coca."
"Này... Lời kịch này đã xuất hiện trong truyện rồi đó, mà câu này chắc chỉ có ngươi mới nói được! Cũng không biết loại nhân vật như ngươi được thiết lập để làm gì vậy? Để đùa cho ta chết cho xong phải không? Ê!"
Miêu Gia cắn một đoạn kem, tiếp tục bỏ qua những lời nói nhảm của Vương Hủ và hỏi: "Cuộc thi thế nào? Chẳng lẽ vì ngắm gái nên không đạt tiêu chuẩn à?"
"Ngươi là thần, tự bắt tay tính toán sẽ biết. Việc gì phải hỏi ta?"
Miêu Gia vẫn tiếp tục "ngôn luận" bằng giọng nói hữu khí vô lực nhưng cực kỳ đáng sợ như mọi khi: "Ầy... Thiếu niên trong thời kỳ trưởng thành thường rất phiền phức, chỉ mỗi chuyện yêu đưỡng đã không coi ông chủ của mình vào đâu, không coi chủ nợ của mình vào đâu; Xem ra ngươi cần phải được giác ngộ..."
Mười phút sau, Vương Hủ báo cáo kỹ càng toàn bộ quá trình gian lận, nhân tiện cũng xin chỉ thị từ phía lãnh đạo.
Kết quả là sau khi nghe xong, Miêu Gia nhíu mắt cau mày: "Chuyện nhập vào cơ thể người khác... Trên lý luận thì người sống không thể làm được, trừ phi ngươi là quỷ..."
Quỷ Hô Bắt Quỷ Tác giả: Ba ngày ngủ hai Quyển 1: Vườn trường kinh hoàng.
-----oo0oo-----
Chương 12: Nanh Bạc
Người dịch: No_dance8x
Biên dịch: No_dance8x
Biên tập: Ksor Din
(Nhóm dịch Độc Cô thôn)
Nguồn: TTV
Vương Hủ rất ngạc nhiên, mới hỏi: "Này... Chẳng lẽ có loại quỷ có khả năng cưỡi xe đạp dưới ánh nắng mặt trời sao?"
Miêu Gia nói: "Những gì ta nói chỉ là trên lý thuyết, có lẽ ngươi là người đầu tiên trong Thú Quỷ Giới có năng lực "nhập vào cơ thể" cũng không biết chừng."
"Gì cơ? Chẳng lẽ năng lực này chưa từng xuất hiện bao giờ?"
Miêu Gia ăn nốt đoạn kem, sau đó châm một điếu thuốc rồi nói: "Ta giải thích cho ngươi lý thuyết về khả năng "nhập vào cơ thể" thì ngươi sẽ hiểu nguyên nhân."
"Đầu tiên, ta ví dụ nếu ngươi là quỷ và vì ngươi đã chết nên linh hồn với thể xác của ngươi ở thế gian sẽ mất đi sự liên hệ nào đó. Dựa vào điều này, khi ngươi nhập vào cơ thể một số người có ý chí bạc nhược, yếu đuối hoặc là người già, người sắp chết... tục gọi là ma nhập."
"Nhưng người sống lại là một chuyện khác! Vì linh hồn với thể xác của ngươi vẫn là một thể thống nhất, thế nên linh hồn ngươi gần như có thêm một cái khuôn đúc. Ví dụ thân thể ngươi là khuôn đúc hình vuông, vậy chỉ cần ngươi còn sống, linh hồn của ngươi chỉ có thể là hình vuông. Còn thân thể người khác lại mang hình dạng khuôn đúc khác với ngươi, mặc kệ là người có ý chí yếu ớt cũng không ngoại lệ, chắc chắn là linh hồn của ngươi sẽ không thể nhập vào được. Ngươi đã hiểu được đến đây chưa?"
Vương Hủ gật gù, Miêu Gia lại nói tiếp: "Người sống không thể làm linh hồn rời khỏi thân thể. Hiện tượng này thường xuất hiện khi gần chết, hoặc thông qua một số nghi thức tương ứng. Mà nếu linh hồn của ngươi đã thoát ra ngoài được rồi... vậy chỉ cần cơ thể ngươi không tử vong hoàn toàn, linh hồn vẫn mang hình dạng cố định và cũng chẳng thể nhập vào cơ thể của người khác. Đến lúc quan hệ này bị mất đi, linh hồn mới chính thức trở thành "vô hình"! Cần phải nói thêm, muốn nhập vào cơ thể người khác thì phải là loài lệ quỷ mang oán khí rất nặng mới làm được, không phải ai cũng có khả năng này."
"Nếu nói vậy thì ta chính là người đầu tiên không chết mà có thể nhập vào trong cơ thể người khác rồi! Không ngờ ta lại lợi hại đến vậy! Oa ha ha ha..." Trong bụng Vương Hủ nở hoa, bởi vì chẳng biết tại sao trong đầu hắn xuất hiện tình huống nhập vào cơ thể của Thượng Linh Tuyết, sau đó còn trải qua rất nhiều chuyện.
"Nói thế cũng không phải, thường thì một số nhân vật mang cấp bậc Ma Vương trong truyền thuyết đều có khả năng này. Ví dụ như Hades, thậm chí có khả năng "đoạt xá". Nhưng dù sao ta cũng chưa thấy tận mắt nên chưa thể kết luận điều gì." Miêu Gia tạt một chậu nước lạnh rất đúng lúc.
"Ta thấy ngươi đọc manga nhiều quá rồi... Chẳng lẽ chúng ta luôn tin Phật Giáo và Đạo Giáo sao? Chuyện trong thần thoại Hy Lạp không nên kể đến làm gì..."
"À, đúng rồi. Có phải hôm nay ngươi cóp bài của một người tên là Tề Bằng không?" Miêu Gia đột ngột thay đổi chủ đề.
Vương Hủ đáp: "Ừ, người này quá trâu bò. Chỉ với một giờ mà đã làm xong toàn bộ bài thi, xem ra cuộc thi vào buổi chiều ta cũng phải nhờ vào hắn rồi."
"Ừm... Nếu Nhị thiếu gia của nhà họ Tề đã chen chân vào chuyện này, vậy nhiệm vụ của ngươi quả thật rất nhẹ nhàng." Miêu Gia cúi đầu, dường như đang suy nghĩ điều gì đó.
"Nhị thiếu gia của nhà họ Tề? Ngươi quen hắn sao?"
"À, ta đã gặp hắn mấy lần. Luận về lai lịch, hắn vào nghề sớm hơn ta mười năm. Lúc ta vào nghề, hắn đã rất nổi tiếng rồi."
Vương Hủ nghe xong liền choáng váng, thằng oắt Tề Băng nhìn sao cũng không quá hai mươi tuổi, ấy thể mà lại vào nghề sớm hơn Miêu Gia tới mười năm. Chẳng lẽ hắn có thể bắt quỷ trong bụng mẹ sao?
Miêu Gia hiểu được những nghi ngờ của hắn nên giải thích: "Ta hiểu suy nghĩ trong đầu ngươi, nhưng đúng là Nhị thiếu gia nhà họ Tề bắt đầu làm nghề này lúc ba tuổi, cũng chính là mười sáu năm trước. Người này vốn là kỳ tài mà trong trăm năm nhà họ Tề mới sản sinh được, thế nên từ nhỏ hắn đã nỗ lực vì một vị trí trong Thập Điện Diêm Vương, so với lý tưởng của loại trạch nam như ngươi thật giống như trời với vực."
Vương Hủ nổi giận: "Hừ, gì mà cách biệt như trời với vực? Chẳng lẽ ngươi chưa thấy hình dạng của mình vào lúc này à, thế mà lại đá xoáy ta."
"Ồ, ngươi nói ta à? Thật ra sáu năm trước ta vốn là một học sinh tốt nghiệp đại học y khoa loại ưu, vào nghề vỏn vẹn một năm đã lấy được danh xưng 'Miêu Gia'. Lúc đó, ta nào có ngờ "bị" Thú Quỷ Giới coi là một thiên tài mới."
Vương Hủ tiếp tục nhìn Miêu Gia bằng ánh mắt khinh bỉ vô bờ bến: "Bộ dạng của ngươi chắc đã phụ kỳ vọng của nhiều người..."
Có lẽ do che đậy điều gì, Miêu Gia làm lơ với nhận xét của Vương Hủ: "Nhị thiếu gia nhà họ Tề rất giỏi, được người khác gọi là Nanh Bạc*. Lúc mười tuổi, hắn có cơ hội nhận được danh xưng 'Đào Mộc' của thành phố T, nhưng vì cảm thấy lý lịch cá nhân chưa đủ nên mới cự tuyệt. Thực lực của người này và sự độ lượng của hắn tuyệt không dưới kẻ hèn này. Hôm nay hắn đã đến trường Tường Dực, xem ra ta và ngươi có phim hay để xem rồi."
(*Nguyên văn là Ngân Bạch Liêu Nha - 银白獠牙)
"Xem phim hay thì xem phim hay! Dù sao đã bỏ tiền ra, hưởng thụ cuộc sống đại học cũng không tệ." Vương Hủ đứng dậy, thả lỏng gân cốt: "Đến trưa ngươi phải lái xe đưa ta đi, ta không muốn cưỡi xe đạp chạy long nhong dưới nắng noi nữa."
Hai giờ chiều, cuộc thi tiếp theo được bắt đầu. Lúc Vương Hủ đến đó, hắn thật chẳng khác một thân cây bị sấy khô bao nhiêu.
Hơn bốn trăm người vào buổi sáng giờ chỉ còn lại một nửa, rất nhiều người vào trường rồi mới biết mình không có tư cách tham gia cuộc thi buổi chiều nên đành phải hậm hực ra về.
Sau một đợt thay đổi phòng thi, Vương Hủ không hề nhìn thấy Thượng Linh Tuyết và giáo sư Trương nữa. Nhưng may mắn là Vương Hủ được thi cùng phòng với Tề Băng, đã vậy còn được ngồi phía trước hắn. Bởi vậy, nếu cuộc thi lần này không max điểm chắc cũng chẳng kém bao nhiêu.
Suốt mấy giờ trưa, Vương Hủ thử nhập vào nhiều người khác nhau nhưng lại kết thúc với kết quả hoàn toàn thất bại. Từ thằng ăn mày bên đường, đến kẻ say quắc cần câu và cả một người già như giáo sư Trương... hắn đều thử tuốt, nhưng cuối cùng đối phương chỉ biết hắn có ánh mắt sắc lẹm chứ chẳng hề có bất cứ tác dụng gì. Đến lúc này, Vương Hủ mới hiểu chỉ khi mình tập trung tinh thần và trạng thái phấn khởi, cộng với sự trùng hợp đầy may mắn mới thành công. Cũng chính vì vậy, hắn cảm thấy buồn bực không thôi.
Lần này Tề Băng còn kinh khủng hơn buổi sáng, hắn chỉ cần bốn mươi phút đã xong bài, còn Vương Hủ thì theo sát phía sau. Cũng không biết khi giám thị nhìn thấy đáp án hoàn toàn chính xác và giống nhau của hai người sẽ có cảm tường gì đây?
Hai người rời khỏi phòng thi. Tề Băng, vốn đang đi ở phía trước, đột ngột ngừng bước rồi quay nói với Vương Hủ: "Ngươi chính là Quỷ Cốc Tử?"
Vương Hủ ngẩn người, sau mới nhớ người trong Thú Quỷ Giới phải dùng ngoại hiệu để xưng hô với nhau, nên lập tức trả lời: "Đúng vậy, ta có nên gọi ngươi một tiếng 'Nanh Bạc' hay không?"
Tề Băng đẩy cặp kính cận trên sống mũi, khuôn mặt không hề có bất cứ biểu cảm gì: "Chúng ta vẫn nên xưng hô với nhau bằng tên thật trong trường để tránh những hiểu làm không đáng có. Bây giờ hãy tìm chỗ nào đó để nói chuyện đi đã."
Vương Hủ nhún vai thay cho lời đồng ý, vì vậy hai người liền tới một quán cà phê trong trường học. Chỉ là khi Vương Hủ thấy giá cả đắt đỏ trên menu, hắn đã suýt chạy ra ngoài. Cho đến khi, Tề Băng nói một câu "Ta mời khách" với khuôn mặt như lá bài thì hắn mới dám ngồi xuống.
(Khuôn mặt như lá bài - poker face, so sánh này nhằm diễn tả khuôn mặt không có biểu cảm)
"Ngươi là đệ tử của Miêu Gia à?" Tề Băng mở miệng trước.
"Không phải, ta chỉ là một thằng làm công trong văn phòng thám tử để trả nợ mà thôi. Ta cũng không quen biết hắn, thật đấy!" Khi nói những câu này, Vương Hủ rất cộc cằn, hoàn toàn không giống nói dối.
Tề Băng thầm cảm thấy kỳ quái, sự kiện Quỷ Cốc Tử vừa vào nghề đã tàn sát bách quỷ không ai không biết, nghe đâu Miêu Gia cầu xin Ngũ Quan Vương mới có thể đè nén chuyện này xuống. Hôm nay, thằng oắt này lại nói không quen biết Miêu Gia.
Mặc dù nghi ngờ là vậy nhưng khuôn mặt Tề Băng vẫn cứ đóng băng: "Ngươi hiểu bao nhiêu đối với chuyện lần này."
"À, đơn giản là hai mươi năm trước có một đôi nam nữ sinh tình gút mắc với nhau trong chuyện tình cảm, cuối cùng thành ngươi chết ta sống. Bây giờ chẳng biết vì sao lại nhảy ra dọa người mà thôi." Vương Hủ trả lời bằng câu miêu tả duy nhất về nhiệm vụ này của Miêu Gia.
Tề Băng nghe xong, trong lòng khiếp sợ tột đỉnh.
Thằng oắt này quá trâu bò à nha! Trong trường học này tối thiểu cũng có tới sáu, bảy chỗ oán khí ngất trời, mà những nơi này toàn là nhân vật không tầm thường. Trước khi điều tra rõ ràng mình cũng chẳng dám kết luận điều gì. Lại nói ba tháng trước tại đây còn chết năm học sinh cùng một lúc, trong đó có một người săn quỷ danh tiếng. Trong chuyện này chắc chắn có nhiều bí ẩn rất lớn. Không ngờ vị này chỉ cần một câu đã có thể khái quát toàn bộ, đã vậy trong giọng nói lại coi oan hồn như giấy... Cuối cùng cũng chẳng biết là do hắn quá tự tin hay không biết sống chết là gì.
"À... Đây là số di động của ta, có cơ hội hãy cùng trao đổi tin tức để làm việc thuận lợi hơn. Kỳ thi lần này chắc hẳn sẽ không có vấn đề gì, sau này chúng ta có thể coi là bạn học rồi."
Đương nhiên Tề Băng biết Vương Hủ quay bài của hắn, thế nên mới nói một câu kinh điển của thể loại anh hùng. Đại ý là "Ta biết ngươi quay bài của ta, nhưng ta cố ý cho ngươi quay đấy!"
Hai người lại trao đổi một vài tin tức khác, sau đó mới rời khỏi quán cà phê. Vì Tề Băng vẫn cứ treo khuôn mặt như lá bài nên Vương Hủ cũng chẳng rõ chỗ nào không ổn. Thật ra Vương Hủ sợ Miêu Gia sẽ đến trường nên có rất nhiều chuyện chưa nói với hắn, chính những điều này làm cuộc sống sau này của Vương Hủ chịu nhiều đau khổ...
Quỷ Hô Bắt Quỷ Tác giả: Ba ngày ngủ hai Quyển 1: Vườn trường kinh hoàng.
-----oo0oo-----
Chương 13: Sự lựa chọn
Người dịch: No_dance8x
Biên dịch: No_dance8x
Biên tập: Ksor Din
(Nhóm dịch Độc Cô thôn)
Nguồn: TTV
Ngày thứ ba sau khi cuộc thi nhập học diễn ra, Vương Hủ nhận được giấy báo trúng tuyển. Tuy phải vượt qua kỳ thi này bằng cách quay cóp nhưng hắn vẫn cảm thấy vui mừng, cũng không biết hắn vui mừng vì được học tại một trường học tiên tiến bậc nhất hay là vì một cô gái nào đó.
Đương nhiên Miêu Gia đã nhìn thấy vẻ mặt này. Vì vậy, hắn cố tình tạt một gáo nước lạnh ngay lúc Vương Hủ vui vẻ nhất.
"Thượng Linh Tuyết, năm nay mười chín tuổi. Trước khi tốt nghiệp cấp ba vẫn một mực học tại trường của giáo hội. Ha ha, ngươi cứ yên tâm đi... Nàng không phải là nữ tu sĩ. Nhưng nàng lại là đứa con duy nhất của Thượng Vệ Quốc, mà Thượng Vệ Quốc hiện đang là đại ca đứng đầu ngành buôn bán đồ cổ trong cả nước. Hồi còn trẻ, người này từng đi lính và đảm nhận chức vị cán bộ cấp trung đoàn, tuy nhiên hắn đột ngột bị quân đội xóa tên vào hai mươi năm trước, nguyên nhân không rõ. Chỉ là bây giờ, nhiều vị lãnh đạo và tư lệnh quân đội trong thành phố S đều coi hắn là anh em. Công việc làm ăn phát đạt đến bực này cũng không tránh khỏi tầng quan hệ trên." Miêu Gia vừa nhìn vào laptop vừa thì thầm.
Vương Hủ, vốn đang nhìn cảnh vật ngoài cửa sổ đến ngẩn ngơ, nghe hắn nói thế thì bỗng hỏi bâng quơ: "Chuyện này có liên quan gì đến ta?"
"Ầy! Vất vả lắm ta mới tra ra bối cảnh gia đình người tình bé bỏng của ngươi. Ấy vậy mà ngươi cũng không dám nói chỉ một lời cảm ơn." Miêu Gia nở nụ cười rất đê tiện.
Nhưng lần này Vương Hủ không hề biểu lộ bất cứ xúc cảm nào, đoạn nói: "Ta không phải thằng đần, ý ngươi muốn nói thân phận của ta với nàng khác nhau, tốt nhất nên biết khó mà lui chứ gì? Thú thật là ta không có suy nghĩ đó với nàng, ngươi cũng đừng nói đến chuyện này nữa."
"Ồ, thế thì tốt. Giờ chúng ta bàn việc chính cái đã." Miêu Gia thấy khuôn mặt uể oải của Vương Hủ nên chẳng còn hứng trêu chọc hắn: "Ta định dạy ngươi vài phương pháp tác chiến thực tế để đối phó với quỷ hồn."
Vương Hủ nói: "Ngươi đưa một cây dao găm cho ta làm vũ khí cũng được mà?"
"Không được, ngươi nên biết tình trạng của mình rất đặc thù. Người khác muốn chính thức gia nhập Thú Quỷ Giới thì linh thức đã thức tỉnh đến một trình độ không kém, ngoài ra còn phải có năng lực chiến đấu để người dẫn dắt có thể thông qua đó đồng ý đề nghị gia nhập. Nhưng ngươi lại là chủ nhân do Phục Ma Thiên tuyển chọn, cho nên vấn đề khác không cần nói đến nữa, bây giờ ta sẽ dạy ngươi cách không cần dùng đạo cụ mà vẫn dựa vào sức mạnh của bản thân để tác chiến với quỷ hồn."
"Này... Chẳng phải ngươi nói lần này chỉ việc xem phim hay thôi sao? Hay thằng Nanh Bạc là hàng giả?"
"Có một số chuyện ta không thể nói rõ." Lúc nói những lời này, mặt của Miêu Gia bị khuất sang một bên. Động tác này làm Vương Hủ cảm thấy rất nguy hiểm.
"Ta chắc chắn rằng ngươi đang cố ý che giấu điều gì đó mà chưa nói ra... Chuyện này rất nghiêm trọng đấy, có phải ngươi muốn chơi xỏ ta không?"
"Chỉ là một chút chuyện mà thôi. À, ngươi hãy xem một vài ảnh chụp này đã. Thứ này ta có được từ một người bạn trong cục cảnh sát đó." Miêu Gia ném một phong thư cho Vương Hủ.
Vừa mở ra, Vương Hủ suýt ói cả bữa cơm đêm qua ra ngoài.
Đây là bức ảnh một nhóm người chết bất thình lình, bên cạnh ảnh chụp còn có hồ sơ và báo cáo khám nghiệm tử thi. Tổng số người chết là năm người, gồm ba nam hai nữ. Hai nam hai nữ trong số đó chết trong nước, biểu lộ trên khuôn mặt rất kinh khủng, đôi mắt cũng không trợn lên mà nhìn chằm chằm xuống phía dưới, dường như khi chết họ bị thứ gì đó kéo xuống nước vậy, điều đáng ngạc nhiên là người này đang nở nụ cười. Kiểu chết này vốn đã làm người xem dựng đứng cả tóc gáy, nhưng ánh mắt hoảng sợ, nụ cười mỉm chi và làn da trắng bệch vì ngâm trong nước phối hợp với nhau càng tăng thêm tính chất kinh tởm của bức ảnh.
Đến người cuối cùng thì thảm rồi, kẻ này gọi là Nhạc Trấn, thân thể bị bẻ làm đôi. Có thể thấy nhiều đốt ngón tay của hắn đã biến dạng, khuôn mặt giờ là một miếng thịt nhão. Dường như từng có một người khổng lồ cầm hai chân hắn và sử dụng như côn nhị khúc, rồi thì vứt bỏ khi đã nát bấy.
Miêu Gia lại châm thuốc một điếu thuốc rồi nói: "Nhạc Trấn, ngoại hiệu Trấn Hồn Chung. Luyện công phu Thiết Bố Sam từ nhỏ, năng lực linh hồn là Bất Động Như Sơn, ảo thuật của loài lệ quỷ và công kích của quỷ hồn không có tác dụng với hắn. Người này bắt quỷ đã nhiều năm, có thể xem là một nhân vật có tiếng tăm ở thành phố S..."
Chưa nói hết, Vương Hủ đã rống lên: "Móa! Chẳng phải ngươi nói mình quản lí thành phố này rất tốt sao? Giờ đến cao thủ Thiết Bố Sam còn bị đánh thành cái bao tải rách, ngươi muốn giết ta à!"
"Thế nên ta muốn dạy ngươi cách vận dụng năng lực linh hồn của mình, có lẽ sẽ chẳng giúp được Tề Băng, nhưng tự bảo vệ mình cũng được rồi."
"Ta không đi! Tường Dực cái con mẹ nó chứ, ta về làm nhà làm trạch nam còn hay hơn!"
Thái độ của Miêu Gia trở nên nghiêm túc đến lạ thường: "Làm nghề này phải có giác ngộ hy sinh vì người khác. Một mình Tề Băng dư sức tự bảo vệ mình nhưng chưa hẳn có thể đảm bảo không có người chết. Những học sinh kia đều là người vô tội, bọn họ hoàn toàn không biết mình là vật hi sinh của oan hồn. Còn ngươi, khi có cơ hội ngăn cản nhưng lại cố tình thờ ơ, điều này chẳng khác nào chính ngươi đích thân lấy mạng bọn họ."
Vương Hủ bị lập luận vừa logic vừa bá đạo của Miêu Gia dọa đến hết hồn, trong phút chốc chẳng thể nói ra lời. Miêu Gia rít một hơi thuốc lá rồi nói tiếp: "Có nhớ lúc ta vừa gặp ngươi đã nói "người có linh thức trong thành phố này không nhiều lắm" không?" Tính ra nhân khẩu lưu động của thành phố này hơn mười triệu người, người có linh thức khoảng trăm người, cách nhau cả vạn lần. Nói thế cũng chưa hẳn rằng hễ có linh thức là trở thành người săn quỷ. Nếu không muốn làm nghề này nữa, ngươi cứ việc rời khỏi văn phòng thám tử... Coi như ta nhìn lầm người đi." Nói xong, Miêu Gia bước ra mở cửa rồi nhìn Vương Hủ.
Vương Hủ nhìn hắn khoảng hai phút rồi thở dài, sau đó bước đến trước cửa... Hắn cũng không hề bước ra ngoài, mà chỉ đóng cửa lại mà thôi.
----o0o-----
Lúc này, Miêu Gia đang ngồi trước bàn làm việc. Vì đưa lưng về phía Vương Hủ, chắc Vương Hủ khó có thể hình dung được nụ cười cực kỳ bỉ ổi của hắn...
Vương Hủ ngồi đối diện Miêu Gia, lại thở dài rồi nói: "Ta quyết định cống hiến quãng đời còn lại để bảo vệ hòa bình thế giới."
Miêu Gia gật đầu, hắn biết giờ đây Vương Hủ đã chính thức quyết định làm việc này vì người khác, do đó bắt đầu giải thích: "Đầu tiên, linh hồn của ngươi có một sức mạnh của riêng mình. Sức mạnh này có thể biểu hiện qua các hình thái..."
"Này... Không phải ngươi đang muốn nói đến Trảm Phách Đao đấy chứ. Nói cho ngươi biết, đây là ăn cắp bản quyền đó!"
(Trảm Phách Đao xuất xứ từ manga lừng danh "Bleach", những tử thần trong truyện này có khả năng thiết lập vũ khí từ năng lực của mình. Chỉ là Miêu Gia làm bộ chối bỏ điều này)
Những lời này lại bị Miêu Gia làm lơ.
"Trước kia ta bị người khác gọi là Ripper là vì ta có thể dùng linh hồn để tạo ra dao giải phẫu để sát thương cơ thể dạng linh hồn. Mà điều ngươi cần làm lúc này là khai quật năng lực linh hồn của mình."
"À, có thử máu hay không? Có đau hay không?" Mặc dù không hề có hiệu quả đối với Miêu Gia nhưng Vương Hủ vẫn rất nỗ lực.
"Có một phương pháp rất đơn giản, đó là ngươi tự đi hỏi linh hồn của mình."
"Ặc, hỏi cái giống gì? Hỏi Trảm Nguyệt đại thúc sao? Này, rõ ràng ngươi đã ăn cắp bản quyền! Ê, hãy nghe lời ta nói!"
Miêu Gia tìm kiếm trong ngăn kéo cả buổi mới tìm được một chiếc bình sứ. Sau khi mở chiếc bình, một thứ mùi lạ khó hình dung xuất hiện. Lúc này, Miêu Gia lấy một viên thuốc màu tím, dạng hạt từ trong bình ra và định nhét vào trong miệng Vương Hủ. Còn Vương Hủ, dù nhiều lần cố giãy dụa để tránh né, nhưng cuối cùng cũng kết thúc trong thất bại.
"Thứ này là thuốc nội thị thông thường trong Thú Quỷ Giới. Nó có chức năng đưa ngươi nhập vào trạng trái thôi miên, sau đó ngươi có thể đối thoại với tiềm thức của mình. Cho dù nhiều chuyện "mình" không biết nhưng có lẽ "bản ngã" sẽ trả lời được cũng không biết chừng..." Miêu Gia chưa nói hết câu thì Vương Hủ đã ngất đi.
Có cảm tưởng như Vương Hủ đang lọt vào trong một không gian vũ trụ, tất cả những thứ ở đây đều như đã từng thấy qua. Khi ghé vào một số hành tinh trong không gian này, những hình ảnh trước kia trong ký ức của hắn chợt hiện lên, cùng với đó là cảm giác mê muội cứ như rơi vào một vực sâu không thấy đáy.
Đợi đến lúc Vương Hủ bình tĩnh lại thì cũng là lúc hắn nhìn thấy một người có tướng mạo y hệt hắn. Vương Hủ kia có mái tóc dài màu xám, đôi mắt đỏ như máu và ánh mắt cứ như một cái lỗ đen muốn hút hết linh hồn của con người.
Người này đáng sợ cỡ nào? Khi mà chỉ cần đến gần, Vương Hủ đã có cảm giác bất lực khi tính mạng của mình bị người khác nắm giữ. Nhưng dáng vẻ của người này lại rất cô độc, đìu hiu... Đến độ hơi thở của hắn cũng đủ làm người khác đau thương, làm người khác không nhịn được mà phải đến gần... dù chỉ là để thăm hỏi một cách ân cần.
Sự tồn tại của một "bản ngã" đầy mâu thuẫn đó đã gánh vác tất đau thương và phong ấn mọi sức mạnh của Vương Hủ. Mà giờ phút này, chưa chờ Vương Hủ mở miệng, thì người này đã mở miệng trước:
"Ta biết vấn đề của ngươi và cũng sẽ nói cho ngươi biết những chuyện có thể nói, nghe xong ngươi hãy quay về."