Vương Mãnh dùng hết sức bình sinh, nhưng cỏ dại giống như kết hợp thành một thể thống nhất với mặt đất vậy, không chút sứt mẻ gì. Vương Mãnh cắn răng một cái, thúc dục mệnh ngân, dùng tới nguyên lực của mình. Lúc này mới khiến cho cỏ dại rời khỏi mặt đất được một chút, lưu luyến không rời giống như đôi tình nhân đang yêu nhau cuồng nhiệt vậy.
Vương Mãnh dùng hết sức lực của mình, rốt cuộc cũng thành công nhỏ đi cây cỏ thứ nhất.
Gió thổi qua, khắp nơi cỏ dại phiêu động, phát ra thanh âm lả tả, giống như tiếng người cười nhạo ai đó không biết lượng sức mình.
Vương Mãnh giống như hóa đá vậy, đất này, cỏ dại này, trong một tháng sao?
Muốn mệnh người à!
Tu hành, đúng như Hồ Tĩnh đã đoán, tuy rằng không biết Hổ Ưng là cái gì. Nói không chừng hắn đi hỗ trợ cho tiểu mập mạp cũng có thể bị nó cầm đầu mình giống như hắn đang nắm mấy cây cỏ dại này vậy.
Ở cách đó không xa, Triệu Lăng Huyên cười tới người ngã ngựa đổ. Ẩn thân phù mọi thanh âm đều ẩn kín, nàng đang đứng trước mặt Vương Mãnh, nhưng gã người mới này hoàn toàn không phát hiện ra.
Triệu Lăng Huyên cười tới muốn chết rồi, thật là người ngu ngốc quá đi. Còn cái gương kia nữa, Triệu Lăng Huyên vừa nghĩ tới đã muốn cười tắt thở rồi.
Cửu Thiên Hỏa Loan ở bên cạnh đều nhìn thấy hết, chính mình sao lại bị tên ngu xuẩn đó nhìn trúng chứ. Ánh mắt kia của hắn phát hiện ra mình không bình thường ở chỗ nào?
Cửu Thiên Hỏa Loan có chút bất đắc dĩ thở dài, nhắc nhở chủ nhân mình một chút, tu hành buổi sáng sắp bắt đầu rồi.
“Tiểu Linh, giỏi quá, ngươi phát hiện ra bảo bối rồi. Đúng rồi, ngươi đoán hắn có thể kiên trì được bao lâu, ta đoán được một ngày!” Triệu Lăng Huyên cười nói, bởi vì ngày mai Vương Mãnh còn có “niềm vui bất ngờ” lớn hơn nữa.
“Vì ngu quá.” Cửu Thiên Hỏa Loan nghiêng đầu truyền đạt nó.
Triệu Lăng Huyên sửng sốt, lát sau lại cười một trận. Ngày hôm nay chỉ trong chốc lát, nàng đã cười nhiều hơn cả một năm trước. Nàng hưng phấn tung ra một thanh đoản kiếm, cùng nhau sánh vai với Hỏa Loan lăng không mà đi.
Lúc này Vương nông phu đang ăn một chút lương khô, bổ sung thể lực. Người có được mệnh ngân, phương diện nhu cầu ăn uống cũng không nhiều giống như người bình thường.
Tiếp tục cố gắng, kéo dài tới chính ngọ, hắn mệt tới mức thở hồng hộc. Quả nhiên là một công việc không nhà hạ. Lúc này Vương Mãnh đã thành công nhổ được mười hai cây cỏ, đồng thời nguyên lực tiêu hao không còn một mảnh.
Tuy nhiên, ý chí chiến đấu mãnh liệt của hắn chẳng những không có biến mất ngược lại càng thêm tràn đầy, trong lòng vô cùng cảm kích. Bình thường muốn nguyên lực thiêu hao rất khó. Nhưng lúc này chiến đấu với đám cỏ dại dư thừa nguyên khí này lại tiêu hao nguyên lực rất nhanh chóng. Quả thực đây là phương pháp tuyệt hảo để tu hành Bồi Nguyên Công.
Không thể không tán thưởng một tiếng, các trưởng lão Thánh Đường thật sự anh minh.
Vương Mãnh khoanh chân ngồi ngay xuống bên cạnh, bắt đầu tu luyện. Nguyên lực không phục liền hưng phấn tiếp tục kiếp sống nông phu của mình.
Nhổ cỏ dại không phải là trọng điểm, mượn nó để tu hành mới là lĩnh ngộ trọng yếu chân chính, các trưởng lão ngụ ý rất thâm thúy.
Đúng một ngày công hoàn tất, Vương Mãnh đã thành công xử lý được năm mươi ba gốc cỏ dại, một ngày cứ như thế trôi qua.
Vương Mãnh ngủ thật sự sâu, trong mộng hắn một kiếm dẹp yên tất cả cỏ dại, tiếu ngạo Thánh Đường.
Mà trong linh điền lúc này, khu đât mà Vương Mãnh cố sức dọn dẹp, lại bắt đầu mọc ra cỏ dại, nhanh chóng lớn lên…
Lúc này trong Lôi Quang Đường, bốn vị trưởng lão đang bình phẩm đám đệ tử mới. Bọn họ sẽ tuyển chọn ra nhân vật ưu tú để trọng điểm bồi dưỡng.
“Trong đám người này thì tư chất của Hồ Tĩnh cũng không tệ lắm.” Triệu Nhã nói.
“Đúng vậy, bằng không kiếm nhiều người tới đây làm gì, thử vận may đi.” Từ Hoảng thở dài, thật sự nhóm sau không bằng nhóm trước mà.
“Lão Từ, vậy ngươi cũng không nên đem cả mệnh ngân hai tầng rác rưởi nhét vào chứ. Lôi Quang Đường chúng ta còn không sa đọa tới mức này.” Thanh âm của Vương Bạc Đương vang lên.
Từ Hoảng rung râu nói: “Tiểu tử này có tinh thần, ta nghe xong thích, cho hắn cơ hội. Đúng rồi, Triệu Nhã, ngươi cho hắn nhiệm vụ gì thế?”
“Khai khẩn một mẫu linh điền.” Triệu Nhã khẽ mỉm cười, những người khác cũng hiểu ý cười theo.
Từ Hoảng sửng sốt: “Làm sao lại như vậy, mệnh ngân năm tầng cũng không có khả năng hoàn thành à!”
“Lão Từ, thôi đi, Triệu sư muội cũng là muốn tốt cho ngươi. Thấp nhất là ba tầng, ngươi lại kéo hai tầng tiến vào. Nếu như cho hắn lừa dối quá quan, chẳng phải khiến cho người khác chê cười Lôi Quang đường chúng ta không có người. Nếu tư chất hắn không đủ, vậy phải xem hắn có số phận tu hành hay không?”
Vạn Tĩnh khuyên nhủ, hắn có quan hệ rất tốt với Từ Hoảng.
Tu hành quan trọng nhất là cái gì?
Thiên phú sao? Sai!
Là mệnh.
Lúc này người nào đó vừa “lĩnh ngộ” được ý đồ của trưởng lão đang nhổ cỏ dại trong mộng…
Trương mập mạp đang dò hỏi khắp nơi tung tích của Hồ Ưng. Những tam đại đệ tử này đối với tiểu mập mạp lắm chuyện này vẫn rất chiếu cố. Cha của Trương mập mạp trông cậy vào hắn để làm rạng rỡ tổ tông. Mà bản thân xuất thân từ kinh thương cũng làm cho hắn hiểu được làm người thế nào, người tu hành cũng là phàm nhân, cũng có thất tình lục dục. Chỉ có điều nó thường cao hơn người bình thường một chút thôi, mà điều này Trương mập mạp rất hiểu rõ.
Hắn đã treo đèn đánh đêm, Hổ Ưng cũng không phải là yêu thú, là một loại dã thú của thế giới Tiểu Thiên. Hiển nhiên không phải đối thủ của người tu hành, nhưng con vật này hoàn toàn tương phản với cái tên của nó. Cái đầu của nó rất nhỏ, tốc độ bay nhanh như chim ưng, cho dù là gặp được cũng rất khó bắn trúng.
Trương mập mạp buồn vui mỗi thứ một nửa, vui chính là vật này không có lực sát thương gì cả, mạng nhỏ có thể bảo toàn. Buồn chính là phụ cận Lôi Quang đường không có con vật này, muốn bắt phải đi ra bên ngoài mà tìm.
Thế giới bên ngoài thế nào? Thế giới Tiểu Thiên rộng lớn vô ngần, ngoại trừ địa phương tông phái tu hành cư ngụ ra, khắp nơi đều là địa bàn của linh thú yêu thú. Đối với đám người mới tu hành mà nói, đây tuyệt đối là hung hiểm.
Trương mập mạp nghĩ tới Vương Mãnh, một mình hắn căn bản không dám chạy loạn. Hơn nữa Mãnh ca sẽ thêm được một tay, nhưng nhìn sắc trời bên ngoài, chỉ có thể ngã đầu vào ngủ mà thôi.
Trương mập mạp ở phòng chữ Giáp, tuy rằng không xa hoa nhưng cũng sạch sẽ. Đồ dùng hàng ngày đầy đủ mọi thứ, đây là hắn dùng hai bình rượu ngon mà đổi lấy.
Tuy rằng hoàn cảnh rất rách nát, màn trời chiếu đất, nhưng Vương Mãnh ngủ vẫn rất ngon lành. Hắn mệt à, hắn mơ thấy mình đang nhổ cỏ dại, rút rút mấy cái bỗng nhiên mặt đã nứt ra một kẽ hở lớn. Cả người hắn liền rơi vào trong, dưới chân giống như vực sâu vạn trượng, lúc này một mảnh đỏ rực đang bám quanh người hắn.
Mà lúc này bên tai lại truyền tới thanh âm độc nhất vô nhị của Trương mập mạp.
“Mãnh ca, Mãnh ca, ngươi ở đâu rồi…”
Trương mập mạp rất là thương tâm à, hắn khó khăn lắm mới dậy sớm được để đi tới đây tìm người. Nhưng không ngờ tới được Vương Mãnh lại ở cái địa phương quá mức hẻo lánh này, mái nhà tranh duy nhất cũng sụp đổ, không phải là bị yêu thú bắt đi rồi chứ?
Vương Mãnh rốt cuộc cũng không kìm nổi, trực tiếp nhảy lên khỏi đống cỏ tranh: “Trương mập mạp sáng sớm tinh mơ đã kêu loạn cái gì!”
Trương mập mạp nhìn thấy Vương Mãnh bình yên vô sự, khuôn mặt béo mập của hắn cười như hoa nở: “Mãnh ca, không còn sớm, ngươi đang luyện công gì vậy!”
Trương mập mạp chỉ vào thái dương trên đỉnh đầu, “sáng sớm” của Trương mập mạp có chiết khấu, một đường tìm tới nơi này thì mặt trời đã lên cao rồi.
Vương Mãnh quét sạch cỏ tranh trên người mình, cũng là sửng sốt, mọi khi hắn đã sớm tỉnh rồi.
“Tiểu tử ngươi không đi săn bắt Hổ Ưng của ngươi, tới tìm ta làm gì?”
Vương Mãnh từ trong đám cây cỏ tranh chui ra ngoài, Trương mập mạp không kìm nổi dông dài nói: “Nơi này là nơi ngươi ở sao, ở ngay bên cạnh Lôi Hỏa đường, nguy hiểm lắm à. Nếu không ta tìm người đổi cho ngươi một chỗ ở khác nhé.”
Mọi người vào đây ủng hộ để truyện ra nhanh hơn nào
Đã có 11 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Hina
“Lá gan của ngươi khi nào mới lớn hơn được một chút, nơi này rất gần linh điền, có chuyện gì đây.”
Vương Mãnh hỏi, mập mạp này tuyệt đối không có chuyện thì sẽ không đi tìm hắn.
Trương mập mạp vội vàng đem kế hoạch của mình nói ra. Hắn trước giúp Vương Mãnh thu phục linh điền, sau đó hắn và Vương Mãnh cùng đi săn bắt Hổ Ưng. Một tên trúng hai đích, quyết định thật là thiên tài.
Vương Mãnh không trả lời, trực tiếp mang theo mập mạp tới linh điền. Lúc mập mạp dùng hết sức bình sinh mới nhỏ được một cây cỏ dại, hắn mới tỉnh ngộ.
“Mẹ nó à, Mãnh ca, đây không phải là lừa dối chúng ta sao? Ngươi năm nào tháng nào mới có thể làm xong cái nhiệm vụ này. Hổ Ưng của ta ở Lôi Hỏa đường căn bản không có, muốn đi Lôi Minh phong bên kia xem. Dọc theo đường đi chẳng may gặp phải ma tu, yêu thú vân..vân…còn không phải đem ta…Mãnh ca…Mãnh ca…. ngươi làm sao vậy?”
Vương Mãnh trợn mắt há hốc mồm nhìn mình hao phí nguyên một ngày trời mới làm sạch được một khối đất, lúc này cỏ dại lại mọc ra đầy rồi: “Nơi này, hôm qua ta đã nhổ sạch rồi, nguyên một đêm nó lại mọc dài ra đi.”
Mập mạp không còn gì để nói nữa rồi: “Thánh Đường này cũng ức hiếp người quá đáng, nếu không, chúng ta mặc kệ, trở về đi.”
Rầm…
Trên đầu mập mạp bị gõ một cái, Vương Mãnh ngồi xổm trên mặt đất, nhìn chằm chằm vào cỏ dại trước mắt: “Có thể là phương pháp của ta sai lầm rồi, thử phóng lửa đốt xem thế nào.”
“Ý kiến hay!”
Hai người lấy đá đánh lửa ra, bắt đầu phóng hỏa…
Cách đó không xa, Triệu Lăng Huyên vui như hoa nở. Sư phụ nàng có chuyện ra ngoài, đầu Ngũ Chuyển Kim Tê kia hấp dẫn ánh mắt của không ít người tu hành. Sừng của con thú này có thể trừ tà, hơn nữa nếu đạt tới lục chuyển có nội đan, tất nhiên sẽ bị người tu hành mơ ước.
“Ngu muốn chết à, phóng hỏa đốt, bọn họ cũng nghĩ ra sao.”
Triệu Lăng Huyên vừa ngồi ăn, vừa xem diễn kịch: “Tiểu Linh à, tiểu mập mạp kia cũng rất dễ trêu đùa, một chút lá gan như vậy mà cũng dám tu hành.”
Cửu Thiên Hỏa Loan chán muốn chết, nó có thể không muốn lãng phí thời gian đối với hai tiểu tử nhà quê kia. Nhưng thật ra đầu Kim Tê khiến nó nhớ thương.
Kế hoạch hỏa thiêu của Vương Mãnh và Trương mập mạp tất nhiên lấy thất bại mà chấm dứt. Loại phàm hỏa này làm sao có thể thiêu cháy được cỏ dại hấp thu linh khí mà trưởng thành.
Lửa đã không thành, hai người mặt mày xám tro, nhìn đám cỏ dại như đang cười nhạo hai người. Vương Mãnh và Trương mập mạp có chút hôn mê.
“Điểm này khẳng định có kỳ quái, chỉ là còn chưa phát hiện ra được thôi.” Vương Mãnh rất kiên định nói, hắn tin tưởng Từ trưởng lão, nếu như muốn đào thải, lúc trước đã trực tiếp đào thải rồi, làm chuyện phiền toái như vậy làm gì.
“Mãnh ca, chuyện động não này đừng tìm ta, ta nghỉ ngơi một chút đã.”
Trong lúc Vương Mãnh đang trầm tư suy nghĩ biện pháp, một thanh âm vang lên bên tai hai người.
“ Trong đám cỏ dại này có mệnh thảo, thậm chí nó là bản thể của toàn bộ đám cỏ dại trong linh điền này. Muốn trừ được đàn cỏ dại này, phải tìm được mệnh thảo đã.”
Thanh âm vang lên khiến Vương Mãnh bừng tỉnh, cũng khiến mập mạp hồ nghi nhìn lén chung quanh.
Vương Mãnh đứng lên nhìn chung quanh khắp mọi nơi, nhưng không thấy người nào cả, chỉ có thể thở dài nói: “Đa tạ tiền bối chỉ giáo, xin hỏi mệnh thảo này làm sao mà tìm được?”
“Cảm giác!”
Cảm giác?
Vương Mãnh và Trương mập mạp đều ngơ ngác không hiểu gì.
Triệu Lăng Huyên cười lăn lộn, bày ra tư thế vuốt râu cằm trước mặt Cửu Thiên Hỏa Loan: “Có tiền bối đáng yêu xinh đẹp như ta sao?”
Hỏa Loan lắc đầu: “Cho dù nói cho bọn họ cũng vô dụng, người tu hành muốn phân biệt được, cũng phải có mệnh ngân mười tầng trở nên, còn phải phối hợp với phương thức tương ứng. Muốn dùng cảm giác ít nhất phải mệnh ngân tầng hai mươi.”
Cửu Thiên Hỏa Loan vẫn là không thể lý giải được hứng thú của chủ nhân mình.
“Ta đương nhiên biết, không cho bọn họ chút hy vọng trong tuyệt vọng, thì chơi không có ý nghĩa gì rồi.”
Triệu Lăng Huyên ném một quả nhỏ vào cái miệng nhỏ nhắn của mình, cặp môi đỏ mọng đảo qua đảo lại vài cái, đáng yêu vô cùng.
Trương mập mạp nhìn cỏ dại trước mặt, lập tức có chút uể oải: “Tiền bối này thực không dễ xuất lực nha. Nói chuyện chỉ nói một nửa, cảm giác là đồ vật nữ nhân mới có.”
Vương Mãnh nhìn chằm chằm vào linh điền, mệnh thảo, mệnh thảo… tập trung tinh thần, cảm giác sao?
Đúng vậy!
Dùng nguyên lực của mình đi cảm giác, mệnh thảo kia khẳng định là không bình thường. Nó có ẩn núp cũng không thể thay đổi được điểm này, phải dùng tâm, phải cảm giác.
Vương Mãnh tận lực thả lỏng chính mình, khiến thân thể hắn giãn mở ra.
Loại cảm giác này, là người tu hành dùng nguyên lực mạnh mẽ của mình mới có thể làm được.
Triệu Lăng Huyên cũng không nghĩ tới Vương Mãnh thật sự bày ra thái độ cao thủ đi cảm giác, nhưng mà tạo hình thế này cũng thật sự giống đi.
Hỏa Loan bên cạnh cũng hết chỗ nói rồi, kỳ thực người tu hành đối phó với cỏ dại bên trong linh điền phương thức đơn giản nhất chính là phóng hỏa, chẳng qua là lửa của pháp thuật mà thôi.
Vương Mãnh nghĩ muốn thả lỏng, nhưng trên thực tế, cảm giác của hắn căn bản không thả ra được. Nguyên lực rất mỏng manh, nhưng ngay khi gặp được lá chán, dường như có cái gì đó khuếch trương lên, trong nháy mắt đã khuếch trương ra ngoài. Vương Mãnh có một loại cảm giác phi thưởng rõ ràng thấu triệu, toàn bộ linh điền đều được hắn nhìn thấy rõ.
Bên cạnh, Trương mập mạp đang chiến đấu hăng hái với một cây cỏ dại mà hắn cho là mệnh thảo. Bởi vì hắn cảm thấy cây cỏ dại này khá béo, dinh dưỡng tốt như vậy, thuyết minh địa vị rất cao.
Vương Mãnh mơ hồ nắm bắt được cái gì đó, đột nhiên nhớ tới lời nói mấu chốt của “tiền bối” – cảm giác.
Không thể bị ngoại vật mê hoặc được.
Vương Mãnh quyết đoán nhắm hai mắt của mình lại từng bước từng bước đi vào trong linh điền, thị giác hoàn toàn biến mất.
Gió cũng ngừng… thính giác biến mất.
Dần dần cây cỏ phất qua người cũng không thể cảm thấy được nữa …xúc giác biến mất.
Triệu Lăng Huyên cười không nổi, Cửu Thiên Hỏa Loan bên cạnh cũng mở to mắt nhìn…chuyện này…sao có khả năng??
Vương Mãnh khóe miệng nổi lên một nụ cười tự tin, một cây cỏ dại khá thấp bé, bề ngoài so với những cây cỏ dại bình thường khác còn bình thường hơn. Nó rất dễ dàng bị coi nhẹ, nhưng Vương Mãnh lại có cảm giác đột ngột, nó là chúa tể của toàn bộ đám cỏ dại linh điền này vậy.
Vương Mãnh ôm lấy mở choàng mắt: “Ha ha, trò chơi trốn tìm đã kết thúc, xuất hiện gì.”
Thúc dục nguyên lực, quát lớn một tiếng, mệnh thảo trực tiếp bị Vương Mãnh nhổ lên. Trong nháy mắt toàn bộ cỏ dại trong linh điền như bị tháo nước vậy, lập tức lặng yên xuống. Vương Mãnh chà chà mặt đất, phát hiện ra đất trong linh điền mềm nhũn cả rồi.
Lúc này Trương mập mạp đang túm lấy cỏ dại cũng bị té ngã một cái, tay còn đang cầm một nắm to.
“Trương mập mạp ta tìm được rồi, ha ha, đa tạ tiền bối chỉ điểm, Vương Mãnh vô cùng cảm kích!”
Tuy rằng không biết vị của cao nhân kia còn ở tại đây hay không nhưng Vương Mãnh vẫn muốn nói lời cảm tạ.
“Sặc, đây là mệnh thảo hay sao, gầy quá nhỉ, không có đặc điểm gì cả, ta còn tưởng rằng nó lớn lên sẽ giống như nhân sâm chứ.”
Mập mạp lăn qua lăn lại đánh giá, nhưng cũng không thấy được nguyên cớ: “Mãnh ca, ngươi làm sao biết được là nó, rất thần kỳ à, chẳng lẽ ngươi học được giác quan thứ sáu của nữ nhân?”
“Ngươi lăn đi, kỳ thực rất đơn giản, ngươi đó, chỉ cần tĩnh tâm dùng cảm giác đi tìm là được rồi. Ta nói, các vị trưởng lão phân phối nhiệm vụ đều có đạo lý cả. Tu hành phải kiên trì, đồng thời cũng phải động não!”
Trương mập mạp hung hăng túm lấy mệnh thảo một cái: “Nó làm cho chúng ta nhiều phiền toái như vậy, chém nó thành bảy tám khối thế nào?”
Mọi người vào đây ủng hộ để truyện ra nhanh hơn nào
Đã có 12 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Hina
Không biết có phải là ảo giác hay không, Vương Mãnh cảm thấy mệnh thảo này dường như đang cầu xin tha thứ: “Thôi đi, ngươi cũng là vua của cỏ dại, nói không chừng lại có thể có tác dụng gì thì sao.”
Vương Mãnh tùy tay bỏ vào trong túi càn khôn.
Quả cây trên tay Triệu Lăng Huyên đã rơi xuống mặt đất….vậy cũng được sao?
Day day ánh mắt: “Tiểu Linh, đây là thật sao?”
Cửu Thiên Hỏa Loan cũng mở to hai mắt nhìn, cái này cũng giống như rung động khi tước yêu biến thành Hỏa Loan vậy.
..vận khí…
“Người này vận khí cũng quá mức nghịch thiên đi?” Triệu Lăng Huyên lẩm bẩm, cho dù là nàng cũng không thể nào nhanh như vậy.
“Oa oa, Mãnh ca, đất đã mềm ra rồi nè. Ta xem chúng ta cần mười ngày là có thể thành công rồi!” Trương mập mạp quăng cái cuốc xuống, trực tiếp bổ xuống đất.
“Cái gì mà mười ngày, trong vòng ba ngày phải thành công, sau đó đi làm nhiệm vụ của ngươi.”
“Mãnh ca vạn tuế, ta biết ngay mà, theo ngươi lăn lộn khẳng định là đúng.”
Trương mập mạp nịnh bợ tung tóe.
Hai người nói là làm, một người nhổ cây cỏ dại, một người cuốc đất, xới đất, hăng say chiến đấu với linh điền.
Không có náo nhiệt, Triệu Lăng Huyên chà chà đôi chân mình, cái miệng nhỏ nhắn bĩu lên nói: “Chơi không tốt, tiểu Linh về nhà!”
Hỏa Loan đi theo sau chủ nhân, thân là linh thú nó cũng không rõ, chẳng lẽ người này có thiên phú ẩn tàng nào sao?
Lúc trước hắn làm thế nào chọn được chính mình trong đám tiểu tước yêu đó?
Ba ngày, Vương Mãnh nói được thì làm được, Trương mập mạp phụ trách nhỏ cỏ dại, Vương Mãnh phụ trách xới đất. Mảnh linh điền mất đi mệnh thảo, cỏ dại vẫn còn chút phản kháng, nhưng dù sao đã cực kỳ nhỏ bé rồi. Trương mập mạp dù sao cũng là mệnh ngân tầng bốn, khởi công cũng rất mạnh mẽ, không có cỏ dại cản tay, linh thổ cũng không ngoan cố như vậy.
Mà Cầu Cầu thì phụ trách vận chuyển, còn có thể giúp đỡ san bằng thổ địa, giúp đỡ cũng tương đối. Điều này làm cho Vương Mãnh nhớ tới Bát Chiết không có trách nhiệm, tuy nhiên Vương Mãnh có cảm giác, sớm muộn gì cũng có thể chạm mặt với Bát Chiết.
Sáng sớm ngày thứ tư, Trương mập mạp đã sớm chuẩn bị tốt rồi, hai tay hắn từ trong túi càn khôn lấy ra một thanh đại kiếm: “Mãnh ca, kiếm này không tồi, đưa cho ngươi.”
Vương Mãnh tiếp nhận đại kiếm, nhưng không nói gì, hẳn là hắn đổi được từ trong tay tam đại đệ tử. Cho dù không đáng giá cũng không có biện pháp gì, dù sao tình huống xảy ra cũng không do người.
Phải đi ra ngoài, vũ khí là cần thiết. Trong phạm vi Thánh Đường, bình thường không có bất kỳ nguy hiểm gì, bất kể là yêu tu hay ma tu đều không dễ dàng trêu chọc vào Thánh Đường. Nhưng rời khỏi địa bàn Thánh Đường, liền khó mà nói.
Vương Mãnh múa may một chút thanh đại kiếm của mình: “Cũng được, chỉ hơi nhẹ một chút.”
Lập tức Trương mập mạp há to miệng nói: “Thật hay đùa đấy, kiếm này rất nặng mà.”
“Vậy sao, không cảm thấy à, chắc là do hai ngày làm việc nhà nông mà khí lực trở nên lớn hơn đi.” Vương Mãnh cầm nắm trong tay, hắn thực không có cảm giác gì.
“Mãnh ca, ta mua hai tấm bảo mệnh phù, dẫn đường phù, à, thần hành phù, còn có mồi câu dẫn Hổ Ưng, thức ăn của chúng ta, hai viên tục mệnh đan. Toàn bộ chi phiếu của cha ta cấp cho ta đều ném vào chuyến đi này, đập nồi dìm thuyền à, không thành công cũng thành nhân.”
Trương mập mạp đáng thương hề hề nói, hắn yêu cầu rất thấp, chỉ cần thông qua trắc nghiệm là được.
“Coi ngươi chút tiền đồ cũng không có, chúng ta nhất định có thể thành công. Bên phía Hồ Tĩnh thế nào, ngươi có gặp được nàng không?”
“Không có, Hồ đại mỹ nhân ở trong nơi ở của trưởng lão và đệ tử cao cấp. Chúng ta thuộc loại người không phận sự cấm vào, không vào được à.”
Mập mạp hơi hâm mộ, gia thế và thiên phú của Hồ Tĩnh, quyết định vận mệnh khác biệt với bọn họ, có thể ngay từ đầu đã như vậy rồi. Chỉ có điều tính cách và hữu tình của Hồ Tĩnh khiến cho bọn họ đã quên điểm này.
“Xuất phát đi!”
Vương Mãnh nhìn thoáng qua linh điền của mình, thực sự có chút cảm tình. Mập mạp đánh ra dẫn đường phù, dẫn đường phù hóa thành một ánh lửa phiêu phiêu trước mặt hai người.
Hai người mỗi người một tấm thần hành phù, thần hành phù cũng là phù lục cấp thấp, chuyên môn chuẩn bị cho đám người mới như bọn họ, nhưng quả thực rất hữu dụng.
Hai người lập tức nhận thức cảm giác chạy cấp tốc một phen. Mập mạp vừa định mở miệng nói chuyện, đã bị gió táp vào miệng, hắn sợ tới mức vội vàng ngậm miệng lại.
Từ Lôi Quang phong tới Lôi Minh phong có mấy trăm dặm. Đối với người tu hành cấp bậc trưởng lão mà nói không đáng kể chút nào. Nhưng đối với người mới tuy có thần hành phù cũng phải tiêu tốn vài ngày mới tới được.
Thế giới Tiểu Thiên cảnh sắc đúng là tràn ngập lực hấp dẫn với đôi bạn trẻ, cảm giác nguy hiểm rất nhanh bị ném ra sau đầu.
“Trương mập mạp, đường chúng ta đi có đúng không vậy, chân ta nhanh muốn gãy rồi nè. Lôi Minh Phong ở đâu vậy, tốt xấu gì cũng lấy tên chữ Lôi đằng trước, mà chúng ta đã chạy cả ba ngày rồi.”
Trương mập mạp xoa xoa mồ hôi trên trán, loại lặn lội đường xa này không thích hợp với hắn: “Đường là đi theo chỉ thị, đúng mà.”
“Có phải là sư huynh kia chỉ dẫn đường sai lầm rồi không?”
Vương Mãnh nhìn rừng rậm dày đặc chung quanh, thực sự buồn bực. Bởi vì tiết kiệm thời gian, bọn họ đi ngày đi đêm, theo lý thuyết cũng phải tới nơi rồi mới đúng.
“Sẽ không à, hắn nói nhiệm vụ này là thông thường của cung tu, có thể …” Trương mập mạp nhìn chung quanh, sao lại có cảm giác âm trầm như vậy.
“Ngươi cảm thấy nơi này là Lôi Minh phong sao? Đường này vẫn chỉ dẫn chúng ta đi về phía trước, không đúng à, dừng lại đi!”
Hiện tại cho dù không tới Lôi Minh Phong, ít nhất cũng có thể nhìn thấy được. Nhưng bọn họ tiến vào bên trong rừng rậm không biết tên này, không khí quỷ dị nơi này khiến hắn hơi bất an.
Có lẽ hưởng ứng với cảm giác của hai người, sâu trong rừng rậm truyền ra thanh âm gầm nhẹ, mặt đất cũng chấn động theo.
Hai người ngơ ngác nhìn nhau, lúc này sắc trời cũng dần dần tối sầm xuống. Phía trước đường đi thế nào còn chưa biết, hiện giờ tiếp tục đi xuống quỷ mới biết sẽ đi tới nơi nào?
“Trương mập mạp, ngươi làm sao đổi được mấy thứ này vậy?”
Vương Mãnh hỏi, lúc này mập mạp cũng cảm thấy không thích hợp liền nói: “Chính là cha ta cấp cho ta một ít thứ tốt và tiền, tuy nhiên bọn họ nói không đủ, muốn lấy linh thạch của ta…”
“Ngươi cho bọn hắn sao?”
“Không à, ta sao lại ngu như vậy, người bán cho ta đồ vật này tên là Chu Khiêm, là một tên tiểu thương gia chuyên đầu cơ trục lợi trong tam đại đệ tử. Nhưng mấy thứ này ta quả thực rất cần, cho nên tìm Triệu Quảng đại sư huynh làm chứng. Nếu nhiệm vụ của chúng ta hoàn thành liền giao linh thạch cho hắn, còn không hoàn toàn từ bỏ.”
“Linh thạch đâu?”
“ … trong tay Triệu Quảng rồi, con mẹ nó, không phải chúng cấu kết với nhau làm hại chúng ta chứ. Trời a, tốt xấu gì cũng là đồng môn, không cần phải độc ác như vậy chứ???”
Mập mạp vẻ mặt buồn rười rượi, nước mắt lưng tròng nhìn Vương Mãnh.
“Không phải lừa chúng ta, mà là lừa ngươi, cũng tốt, cũng tốt, bài học này cũng rất tốt!”
“Mãnh ca, xem tình huống này hình như bọn họ muốn chúng ta có đi không có về, làm sao giờ?”
Vương Mãnh liếm liếm môi: “Mập mạp nhớ cho kỹ, đây là quy tắc của thế giới tu hành, so với bên ngoài còn không biết xấu hơn bao nhiêu lần. Ngã một lần, phải đứng lên được, huống chi chúng ta hoàn toàn chưa có ngã.”
Tu hành vốn là đoạt lực của trời mà tăng thêm tuổi thọ, tài nguyên hữu hạn, tranh đoạt khẳng định là kịch liệt. Thánh tu tuy rằng không độc ác như ma tu, nhưng cũng không phải hiền lành như vậy.
Mắc mưu bị lừa, chỉ có thể nói là mình ngu, người mới luôn phải trả giá đắt như vậy.
Chỉ có điều với hai người bọn họ mà nói, cái giá phải trả hơi nặng nề.
“Mãnh ca, làm sao bây giờ, hiện tại quay ngược trở lại sao? Trương mập mạp cảm thấy có gì theo dõi hắn nói.
Mọi người vào đây ủng hộ để truyện ra nhanh hơn nào
Đã có 11 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Hina
“Tiếp tục đi thôi, thu hồi tấm dẫn lộ phù kia về làm chứng cớ.” Vương Mãnh nói, hai người chỉ có thể dựa vào cảm giác mà đi tới trước.
Nhưng càng đi sâu vào bên trong, bên tai luôn luôn vang lên những thanh âm kỳ quái, khiến cho Vương Mãnh và Trương mập mạp hết hồn. Vương Mãnh mặc dù nói mạnh, nhưng cũng chỉ cấp thêm can đảm cho mình mà thôi, nơi này là địa phương mà cấp bậc của bọn họ không thể tới được.
Cũng không biết tại sao bên trong bóng đêm có thêm một chút ánh sáng, điều này làm cho hai người hơi chút cảm thấy an toàn hơn. Dù sao trong địa phương quỷ quái này ánh sáng luôn làm cho người ta có cảm giác an toàn.
Hai người đi nhanh hơn, nói không chừng may mắn có thể đi ra khỏi nơi này.
Càng đi trước bước chân càng nhanh, giống như có cái gì đó kêu gọi bọn họ vậy. Cảm giác này rất ấm áp, giống như là sắp về tới nhà vậy.
Vương Mãnh và Trương mập mạp trên mặt đều lộ ra vẻ cười cười, bọn họ lập tức sẽ an toàn rồi. Vương Mãnh trong lòng sinh ra một chút hoài nghi, nhưng tia hoài nghi này rất nhanh biến mất bên trong cảm giác an toàn kia.
Người trong thời gian nguy hiểm luôn luôn theo bản năng muốn tránh né nguy hiểm, huống chi lực kêu gọi kia lại mạnh như vậy.
Đầu cuối của ánh sáng, là một con chu yêu(yêu nhện) khổng lồ, ánh sáng kia là từ chiêu hồn châu của nó. Đây được xem như là một loại pháp bảo thiên nhiên, thông qua chiêu hồi châu phát ra ánh sáng tương đối khủng bố. Bất kể là yêu, thú hay là người tu hành một khi tiến vào phạm vi công kích của nó đều ngoan ngoãn trở thành bữa tiệc lớn trên bàn ăn. Bên dưới chiêu hồn châu là một mạng nhẹn, một khi con mồi mơ mơ màng màng bước lên trên đó sẽ bị trói thật chặt chẽ, sau đó nó sẽ hút sạch con mồi.
Phía dưới mạng nhện là một đống xương trắng, Chu yêu này là lôi trì nhất bá, bất kể là yêu vật hay người tu hành, tu hành loại pháp thuật nào cũng không muốn trêu chọc vào nó, rất khó lòng phòng bị.
Vương Mãnh và Trương mập mạp đều là người mới cả, đối mặt với yêu vật như vậy hoàn toàn không có lực trả đòn.
Chu Yêu chảy nước miếng nhìn hai con mồi nhỏ của nó, nó yêu nhất là máu thịt và nguyên lực của người tu hành, so với yêu thú càng ngon hơn nhiều.
Mắt thấy Chu yêu trước mặt, Vương Mãnh lúc này mới kinh hãi tỉnh lại. Nhưng mà một cái châm nhỏ từ trong miệng của Chu yêu đã hướng tới Trương mập mạp mà bắn đi, hiển nhiên Trương mập mạp nguyên lực càng phong phú và trắng nõn hơn.
Vương Mãnh trong mắt hồng quang chợt lóe, một tiếng bạo rống hất Trương mập mạp sang một bên. Cái châm nhỏ kia lập tức đâm thẳng vào ngực Vương Mãnh.
Máu văng lên trên mặt của Trương mập mạp, máu nóng khiến cho Trương mập mạp cũng tỉnh lại.
Trương mập mạp lấy cung tiễn ra, nhưng cung còn chưa kịp giơ lên, chiêu hồn châu bên trên đầu chu yêu đã phát ra hào quang. Trương mập mạp gần như không có lực chống cự chút nào, hai mắt lập tức thất thần, đồng tử phóng lớn.
Nhìn thấy khỏa chiêu hồn châu kia, cho dù là người tu hành cấp bốn mươi thấy cũng phải vòng đi chỗ khách. Nếu đơn thuần luận về công kích, chỉ sợ ngay cả người tu hành năm cấp cũng có thể thu phục được nó.
Chu yêu chậm rãi đi tới trước mặt Vương Mãnh, không nghĩ tới con mồi này còn làm cho nó phải động thủ, lần này mục tiêu của châm là tới đầu Vương Mãnh.
Rầm!
Trong thân thể Vương Mãnh một đoàn hào quang màu đỏ nổ tung, tràn ngập toàn thân, thân thể dần dần lơ lửng lên. Cái châm hút của chu yêu không thể đi vào được, nó liều mạng dùng chiêu hồn châu lay động Vương Mãnh nhưng hoàn toàn vô tác dụng.
Hào quang trong thân thể Vương Mãnh vụt sáng rồi chợt tắt, kịch liệt tới mức bành trướng rồi lại co rút lại thành hư vô. Sau một lúc, bỗng nhiên nở rộ thành một đạo ánh sáng đẹp mắt.
Phạm vi của hồng quang cũng không lớn, nhưng mà đột nhiên toàn bộ thiên địa của thế giới Tiểu Thiên lại biến sắc. Trong không trung truyền ra những tiếng sấm không ngừng, như là cái gì đó không nên xuất hiện đã hiện thế vậy.
Tiếng sấm cuồn cuộn là dấu hiệu của thiên kiếp, lúc này mấy cường giả của thế giới Tiểu Thiên bỗng nhiên nhìn lên không trung, trong lòng kinh hãi … sao lại có thể??
Chẳng lẽ có người độ kiếp???
Nhìn quy mô này…
Phi thăng đại thiên kiếp à!
Ai? Thần kiếm? ma tôn? Hay là Tà chủ?
Những cường giả này ánh mắt tràn ngập khó tin, hâm mộ? ghen tị?
Nhưng chuyện càng quỷ dị hơn lại xảy ra, thiên kiếp chưa từng thấy lập tức thu hồi lại. Thiên kiếp đang hình thành trên không trung đột nhiên biến mất giữa thiên địa, giống như là một hồi hiểu lầm vậy.
Một khí tượng làm cho mấy lão tổ của tam tông ngũ phái đi qua đi lại mà không thu hoạch được gì.
Lúc này ở lôi trì, Vương Mãnh đã mở mắt, miệng vết thương đang dần dần khôi phục dưới đoàn hồng quang. Mãi tới đoàn hồng quang tiêu tan đi, hóa thành hư ảo.
Vương Mãnh vẫn là Vương Mãnh, nhưng ánh mắt lại trở nên thâm thúy sâu như không đáy vậy. Hắn thản nhiên nhìn thoáng qua chu yêu, trong nháy mắt chu yêu bị dọa nhảy dựng lên, nhanh chóng lui về phía sau muốn chạy trốn.
Vương Mãnh khóe miệng nổi lên một nụ cười lạnh, hai tay đồng thời niệm pháp quyết, tà ý mênh mông như sóng biển nháy mắt bao phủ đi qua. Chiêu hồn châu của chu yêu nổ tung trong nháy mắt, biến thành những mảnh nhỏ bắn vào người mình, rồi lại bị sức ép làm cho vỡ vụ ra thành từng mảnh.
Vương Mãnh nhìn hai bàn tay mình, trong thời gian ngắn vô số trí nhớ cuồn cuộn mà tới.
Sư phụ, cái gì là thiên đao?
Thiên phú của ta chính là kiên trì!
Ta định nghịch thiên!
Ta nhất định trở thành một kiếm tu, không cầu trường sinh bất tử, chỉ cầu oanh oanh liệt liệt.
Thần cách rơi vào thế giới Tiểu Thiên có dạng gì, không người nào biết. Trước Mạc Sơn chưa từng có ai làm chuyện tương tự, thần vật cao nhất tam giới há người tu hành bình thường có thể cất chứa.
Nếu Vương Mãnh thật sự kích phát thần cách, chỉ sợ sức mạnh khổng lồ kia sẽ trực tiếp phá hủy hắn, hoặc biến hắn thành sát tinh không có lý trí. Nhưng chu yêu vô tri này lại giúp hắn đại ân, nó cho Vương Mãnh một kích trí mạng, thần cách tự động hộ chủ, sinh ra lột xác kỳ diệu. Vương Mãnh linh hồn, thần cách của Mạc Sơn, vì sinh tồn mà dung hợp hoàn mỹ.
Vương Mãnh hết thảy dung hợp từng giọt trí nhớ của Mạc Sơn cùng một chỗ, kiếp trước, kiếp này, giống như một giấc mộng.
Ý cảnh kia căn bản vượt qua thế giới Tiểu Thiên, nháy mắt dẫn phát thiên kiếp. Nhưng thiên kiếp còn chưa có hình thành thì dung hợp hoàn toàn, mất đi mục tiêu thì thiên kiếp cũng tiêu tan.
Mạc Sơn? Hay là Vương Mãnh?
Đã là hai nhưng mà một rồi, hiện tại chỉ có một người, thì phải là Vương Mãnh hoàn toàn mới.
Chung quanh hết thảy có một loại cảm giác vừa quen thuộc lại vừa xa lạ, đây là thế giới tiểu thiên hiện tại sao?
Trương mập mạp trên mặt đất, Trương mập mạp là huynh đệ tốt của ta!
Vương Mãnh khóe miệng lộ ra một nụ cười ấm áp, nhìn lên trên không trung. Đúng vậy, Mạc Sơn đã chết, hiện tại chỉ còn Vương Mãnh, một bắt đầu mới rồi, có lẽ đây mới là vận mệnh chân chính của ta.
Vọng Thiên như thế nào?
Hai người tu hành mạnh nhất nghìn năm qua, hắn có sinh mạng mới. Thiên kiếp tuy rằng hung mãnh, nhưng Vọng Thiên quả thực là đệ nhất nhân của nghìn năm qua, hắn cũng không bỏ qua cho chính mình, nhưng đúng là chuyện cười, nơi đây là thế giới Tiểu Thiên.
Chụp nhẹ vào đầu Trương mập mạp, Trương mập mạp giật mình đứng dậy: “Giết a, con mẹ nó, lão tử bắn chết yêu điểu ngươi.”
Rầm!
Trán Trương mập mạp trúng một cái gõ: “Chu yêu chứ không phải yêu điểu gì!”
“Mãnh ca, Mãnh ca, ngươi còn sống!”
Trương mập mạp cung lạch cạch rơi xuống, ôm lấy cổ Vương Mãnh nước mắt nước mũi một phen, hắn khóc ầm trời.
Mọi người vào đây ủng hộ để truyện ra nhanh hơn nào
Đã có 12 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Hina
Vương Mãnh cảm thấy mờ mịt, loại cảm giác vừa quen thuộc vừa xa lạ này làm cho hắn dần dần mỉm cười. Hắn nhận thức tình bạn nồng đậm này, đây mới là cuộc sống chân chính, đây mới là tu hành a!
“Được rồi, nước mũi của ngươi chảy hết vào quần áo ta rồi.” Vương Mãnh cười nói.
Trương mập mạp phủi phủi quần áo Vương Mãnh, miệng vết thương kia chỉ còn một điểm nhỏ: “Mãnh ca ngươi thực không có việc gì sao? Không phải là hồi quang phản chiếu chứ?” nói xong nước mắt bắt đầu chảy qua cái mặt mập mạp của hắn, chảy không ngừng.
Rầm…
Vương Mãnh gõ một cái: “Ngươi mới là hồi quang phản chiếu đó, ta cái này gọi là đại nạn không chết, tất có hạnh phúc cuối đời!”
Lời này của Vương Mãnh quả thực đúng là xuất phát từ cảm xúc bản thân, thật sự là đại nạn không chết mà!
Nhìn Chu yêu chết biến thành một đống mục nát bên cạnh, Trương mập mạp không kìm nổi mà đạp đạp mấy cái. Thi thể chu yêu giật giật, lập tức làm Trương mập mạp sợ tới mức nhảy ra xa, ngay cả Vương Mãnh cũng có chút buồn cười.
Loại cảm giác này thật sự rất tốt, thánh thì thế nào? Tà thì sao?
Thánh Đường đệ tử sao, thiên ý cũng không thể ngăn cản hắn.
Hắn là người thứ nhất trong lịch sử thánh tà song tu. Từ nay về sau mệnh của ta thoát khỏi trời.
“Mãnh ca, chúng ta đi nhanh đi, con này có thể đụng phải thiên địch, nơi này không nên ở lâu!”
Đại nạn không chết làm Trương mập mạp thần thái rạng rỡ. Vương Mãnh cũng khá khâm phục, người có thần kinh lớn như vậy đúng là không gặp nhiều lắm.
Sau đó Trương mập mạp phát huy trực giác vô địch của hắn mà chủ động dẫn đường. Vương Mãnh thì chẳng sao cả, tùy ý đi dạo cũng tốt.
Lôi trì sao?
Chưa từng nghe nói qua, nhiều năm như vậy rồi, rất nhiều đồ vật cũng thay đổi.
Bỗng nhiên hắn lại nghĩ lại, mình còn trẻ như vậy sao lại ra vẻ người lớn như thế nhỉ.
“Mãnh ca, ngươi nhanh lên, muốn ta cõng ngươi không?”
“Tới đây, tới đây!”
Vương Mãnh không nhanh không chậm theo sát phía sau Trương mập mạp, hai người sải bước tới phương hướng sai lầm mà chạy như điên.
Trực giác của đàn ông luôn không chính xác cho lắm.
Đi dạo vòng quanh hai ngày, Trương mập mạp cũng hơi ngượng ngùng: “Mãnh ca, nếu không ngươi thử dẫn đường xem. Nếu để ta dẫn đường, đời này chỉ sợ không ra ngoài nổi.”
Vương Mãnh khẽ mỉm cười, đi được vài ngày đường, làm cho Trương mập mạp đúng là quá mệt mỏi rồi. Đối với Vương Mãnh mà nói, mỗi một ngày đều là thể nghiệm mới, cảm ngộ mới. Tà tu thần cách lúc siêu thoát khỏi quy luật đã bỏ đi lực lượng, chỉ để lại ý cảnh. Tuy nói lực lượng phải tu lại từ đầu, nhưng cũng trừ đi một tia chấp niệm của Tà Tu, chấp niệm kia khiến cho Mạc Sơn vẫn còn tự trói buộc chính mình.
Mà hiện giờ Vương Mãnh lại không có trói buộc, ai cũng không thể trói buộc hắn. Hắn có thời gian, thì thiên đạo cũng có thể ngộ.
“Được rồi, chúng ta đổi phương hướng khác, đi theo hướng mặt trời mọc lên đi.”
Vương Mãnh chỉ vào bên trái, Trương mập mạp ngẩng đầu nhìn rừng cây rậm rạp, mặt trời đang dâng lên.
Không sao cả, không quan tâm là phương hướng nào, dù sao chính bản thân mình cũng không phân biệt được. Hai người đi không bao lâu bỗng nhiên không xa vang lên một tiếng quát lớn.
“Lý Thiên Nhất, ngươi đứng lại!”
Một đạo hào quang hiện lên, một người thanh niên trẻ tuổi xuất hiện ở ngoài năm trượng, bên hông người thanh niên này có một thanh trường kiếm, ngay cả vỏ kiếm cũng không có, bộ dạng hắn phất pha phất phơ.
Ngừng chân lại, hắn bất đắc dĩ lắc đầu: “Lương Nguyên, ngươi có phiền hay không, ta vừa mới bị sư phụ mắng, không cho ta ra tay. Ngươi muốn một mình đấu với ta, trước đi tìm sư phụ ta nói đã.”
Người được xưng là Lương Nguyên thì rất nghiêm túc, trên lưng mang theo một thanh trường kiếm. Nhìn qua hắn mới chỉ trên dưới hai mươi tuổi nhưng rất kinh hãi chính là trên quần áo của hắn đã có hai thanh kim kiếm, quả thực là kỳ lạ nha!
Trương mập mạp tròng mắt nhanh lòi ra rồi, quái vật, làm sao lại có quái vật nghịch thiên như vậy tồn tại chứ.
Một người trẻ tuổi được gọi là Lý Thiên Nhất thì tuổi còn nhỏ hơn, nhưng trên quần áo cũng có một thanh kim kiếm, mà màn làm cho hai người giật mình còn ở phía sau.
“Ngươi yên tâm, chúng ta đánh tới điểm là dừng thôi. Lý Thiên Nhất, thiên nhiên mệnh ngân mười tầng, tu hành ba năm tiến vào mệnh ngân mười lăm tầng. Mười bảy tuổi có thể lấy được trong Lý gia Cửu Thiên Ngự Hỏa Kiếm mà dưới mệnh ngân hai mươi tầng không thể dụng vào được. Được xưng là thiên tài kiệt xuất nhất trong vòng trăm năm nay của Thánh Đường.” Lương Nguyên lộ ra một tia trào phúng: “Lá gan của ngươi không nhỏ tới mức như vậy chứ.”
Lương Nguyên lạnh lùng nói, hắn thân là một trong Thánh Đường Cửu Kiệt, hai ngày đi theo sư phụ đuổi giết Ngũ Chuyển Kim Tê. Trước đây bọn họ đều là tiêu điểm khen ngợi của các trưởng lão. Nhưng từ khi Lý Thiên Nhất xuất hiện, tất cả từ ngữ ca ngợi đều chuyển cho hắn. Mấu chốt nhất chính là người này cả ngày chi phất pha phất phơ, tu hành đối với hắn mà nói giống như một việc nghiệp dư vậy.
Lý Thiên Nhất bất đắc dĩ nhún nhún vai nói: “Lương Nguyên sư huynh, mấy lão nhân gia thích chém gió, Lương sư huynh mới hai mươi tuổi tiến vào mệnh ngân mười tám tầng, đã được các phân đường ghi chép. Ta làm sao là đối thủ của ngươi, huống chi Lương sư huynh Càn Thủy Kiếm Pháp còn là khắc tinh của ta.”
“Ít nói nhảm, ngươi nếu thắng được sư đệ ta, ta là đại sư huynh Tiên Nguyên Đường, đương nhiên phải tìm thể diện lại. Hôm nay ngươi không đánh đừng mong rời đi… hoặc là trực tiếp nhận thua cũng được!”
Lương Nguyên ngạo nghễ nói, nói xong rút kiếm sau lưng ra ngay lập tức. Nguyên lực mãnh liệt bắn ra, kiếm quang bắn ra bốn phía, đây là thực lực của mệnh ngân mười tám tầng.
Vương Mãnh lộ ra ý cười, mười bảy tuổi mệnh ngân mười lăm tầng, xem như không tồi, đương nhiên quan trọng nhất là người kia linh tính so với Lương Nguyên tốt hơn nhiều lắm. Trương mập mạp thì ở bên cạnh khiếp sợ không nói thành lời được.
Lý Thiên Nhất bất đắc dĩ nhún nhún vai nói: “Lương sư huynh, đó là sư đệ ngươi không cho ta đi vào nhà vệ sinh. Kỳ thực con người ta sợ nhất là phiền toái, nhưng cho người thể diện, người lại tự tìm mất thể diện à. Như vậy cũng không trách được ta, chỉ có điều chúng ta trước tiên nói cho rõ đã. Nếu ngươi bị thua, Tiên Nguyên Đường các ngươi về sau sẽ không được làm phiền ta nữa.”
“Hừ, nếu như ta thua từ nay về sau đệ tử Tiên Nguyên Đường nhìn thấy ngươi sẽ đi đường vòng, xuất kiếm đi.”
Lương Nguyên ngưng thần nói, người này cũng quá tự cao đi.
“Lương sư huynh, mời mời.” Lý Thiên Nhất vẫn một bộ dạng tùy ý, căn bản không để người trước mắt vào trong lòng.
Trương mập mạp cũng không nghĩ tới có thể chứng kiến cao thủ quyết đấu. Hắn là một người mới tu hành, trong lòng vô hạn kính ngưỡng cùng mến mộ cường giả, cho nên có chút khẩn trương.
Cửu Thiên Ly Hỏa Kiếm tiếng tăm lừng lẫy, đây chính là tuyệt học độc môn của Lý gia Thánh Đường. Mệnh ngân hai mươi tầng trở nên mới có thể tu luyện được, mệnh ngân khống chế tương đối phức tạp, một khi không tốt sẽ tẩu hỏa nhập ma. Mà Lý Thiên Nhất không ngờ lấy công lực tu hành mười lăm tầng có thể tu thành, đúng là tre già măng mọc à.
Tuy rằng đối thủ yếu hơn mình vài tầng nhưng Lương Nguyên không dám một chút sơ suất. Hắn niệm kiếm quyết, bảo kiếm trong tay nổi lên từng đợt nguyên lực gợn sóng như nước. Hắn lấy nguyên lực nhiều hơn đối phương, hơn nữa thủy khắc hỏa, chỉ cần công vững thủ chắc, tất nhiên sẽ chiến thắng.
Bỗng nhiên từng đạo kiếm khí màu ngân oanh về phía Lý Thiên Nhất. Lương Nguyên đã sớm từ sư đệ mình hiểu rõ thực lực đối thủ. Cho nên vừa ra tay hắn đã dùng toàn lực, đánh cho đối phương không kịp trở tay.
Một chiêu mạnh nhất trong Càn Thủy Kiếm Pháp --- Tịch Hải Vô Nhai.
Lấy nguyên lực của mệnh ngân mười tám tầng mạnh mẽ phóng ra, trong nháy mắt đã có mười tám đạo kiếm khí. Hắn đã phát huy nguyên lực tới cực hạn rồi, cho dù là sư phụ muốn bắt bẻ thế nào đi nữa cũng phải gật đầu tán thưởng một phen.
Thân là một trong Thánh Đường cửu kiệt, Lương Nguyên cũng không phải gà mờ.
Lý Thiên Nhất vẫn là cái vẻ mặt chết hay không cũng được kia, thân thể hắn lảo đảo mấy cái không ngờ đi xuyên qua kiếm khí. Dường những kiếm khí kia không phải lấy mệnh người vậy, giống như một trò chơi, dưới công kích khủng bố dày đặc như vậy hắn thoải mái đi qua từng đạo từng đạo một.
Mọi người vào đây ủng hộ để truyện ra nhanh hơn nào
Đã có 12 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Hina