Tác giả: Đô Xuân Tử
- Edit: Jerry, Sahara, v4mpjr3
- Beta: Vân charon
Sưu tầm: linh đang điên.
=
“ Ồ? Em cho là như vậy sao? Không bằng em xuống xe đi hỏi những bạn học kia xem, tôi bỏ ra nhiều tiền như vậy, có tính là quấy rối hay không?”
Hắn nở nụ cười không đứng đắn, giọng nói mang theo chút châm biếm. Trạm Lam chỉ cảm thấy trong xe mờ tối bởi vì nụ cười của hắn, thoáng chốc trở nên sáng rỡ.
Chỉ là, vẫn rất nguy hiểm như cũ.
Cô khẽ cắn môi: “Tôi không muốn nhận, đó chính là quấy rối. Huống chi tôi đã có bạn trai rồi, anh làm như vậy là có ý gì?”
“ Có ý gì hay không là do tôi quyết định.” Hắn uống một ngụm rượu vang, biếng nhác híp đôi mắt đen lại: “Có lẽ tôi đang rất nhàm chán, muốn tìm chút tiết mục thú vị.”
“ Tôi không phải trò tiêu khuyển của anh, cũng sẽ không trở thành tiết mục giải trí của anh.” Tức giận trừng mắt nhìn hắn một cái, nói xong, cô xoay người mở cửa xe.
“ Công ty điền sản Hạ Thanh đã bỏ ra vốn lớn để ký một đống đất hoang vô dụng, bây giờ đối mặt với vấn đề tài chính nghiêm trọng. Nợ tám nghìn vạn, đây cũng không phải là một con số nhỏ.” Phong Thiên Tuyển điềm nhiên mở miệng nói.
Thân thể Giang Trạm Lam cứng đờ, động tác muốn mở cửa xe cũng vì những lời này của hắn mà ngừng lại.
Hắn liếc nhìn bóng lưng của cô một cái: Nếu như bây giờ cô thay đổi chủ ý, cũng không tính là muộn.”
Trạm Lam hết sức chậm rãi quay đầu lại, cô cắn môi, sắc mặt có chút tái nhợt, cho nên màu môi bên trong càng đỏ tươi như máu: “Chính là do anh giở trò quỷ?” Nói ra rồi, mới phát hiện giọng nói của mình có chút khàn khàn.
Trên mặt Phong Thiên Tuyển lại hiện ra nụ cười nhàn nhạt châm chọc: “ Gần đây tôi quả thật rất nhàn rỗi, nhưng là không nhàn rỗi đến mức đi phá hoại một công ty nhỏ không hề có bất cứ sự uy hiếp nào. Hạ Liên Triết kia có làm vụ mua bán kia hay không, tôi nghĩ em là vị hôn thê của hắn, hẳn là rõ ràng hơn so với tôi.
Tram Lam rất lâu cũng không nói được lời nào, bởi vì cô biết Phong Thiên Tuyển nói là sự thật, thật lâu sau cô mới tìm về giọng của mình: “Bất luận Hạ Thanh gặp phải nguy cơ thế nào, tôi tin tưởng Hạ Liên Triết nhất định sẽ cố gắng vượt qua được.” Tiếng nói của cô càng ngày càng thấp, nói xong chữ cuối cùng, gần như đã không còn khí lực nữa.
Phong Thiên Tuyển nét cười chậm rãi lan dần trên môi, phát ra tiếng cười thật trầm thấp: “Thật là cô bé con ngây thơ không hiểu biết. Nếu như em thông minh, nên biết rằng đây là cơ hội cuối cùng em có thể nói điều kiện với tôi.
Trạm Lam có chút bi thương cắn môi, bởi vì những lời cô vừa nói kia đúng là rất ngu xuẩn. Tám ngàn vạn không phải là một con số nhỏ, hơn nữa đối với tình hình đã lâu không có lợi nhuận của Hạ Thanh mà nói thì chính là chất một bó rơm cuối cùng lên con lạc đà đã mệt mỏi. Gần đây cô thường xuyên thấy Hạ Liên Triết buồn rầu, cả người cũng gầy ruộc đi, chỉ là vẫn lừa gạt mình rằng anh còn có cơ hội để xoay chuyển tình thế.
“ Tóm lại, tôi sẽ không cầu xin anh.”
Vội vàng nói xong câu đó, Trạm Lam đi xuống xe.
Phong Thiên Tuyển cũng không ngăn lại, gần như sau khi cô vừa xuống xe thì chiếc xe liền rời đi, nhìn ba chiếc xe con màu đen nhanh chóng biến mất cuối con đường, Trạm Lam cảm thấy như trút được gánh nặng.
Người đàn ông vừa nãy đưa cho cô chiếc chìa khóa xe bỗng nhiên đi tới, lấy ra tấm danh thiếp mạnh mẽ nhét vào trong tay cô: “ Phong tiên sinh có dặn, Giang tiểu thư sẽ cần dùng.
Trạm Lam cau mày, vừa định từ chối, điện thoại di động đột nhiên vang lên, trên màn hình biểu thị tên mẹ Hạ Liên Triết
“ Trạm Lam, con hiện tại nhanh chóng đến bệnh viện một chuyến, ba của Liên Triết bị ngất xỉu.”
Tác giả: Đô Xuân Tử
- Edit: Jerry, Sahara, v4mpjr3
- Beta: Vân charon
Sưu tầm: linh đang điên.
Khi Trạm Lam chạy đến bệnh viện, Hạ Vĩ còn đang phẫu thuật. Hạ Liên Triết ngồi ở trên ghế hành lang, biểu tình chán chường, bà Hạ thì đang thút thít rơi nước mắt ở bên cạnh.
Bác sĩ chủ trị của Hạ Vĩ có quen biết với Hạ gia, từng có gặp mặt Trạm Lam một lần ở trong buổi tiệc đính hôn ở Hạ gia.
“Bác trai thế nào rồi?” Cô vội vàng đi qua.
Bác sĩ nói: “Hạ lão tiên sinh là bị xuất huyết não; diện tích xuất huyết rất lớn, trước mắt đã lên tới cấp IV, nói cách khác, mặc dù tiến hành giải phẫu, cũng không nhất định sẽ bình phục, vô cùng có khả năng sẽ bị liệt, mất khả năng nói, hơn nữa khả năng khôi phục sau khi phẫu thuật của người bệnh ở độ tuổi khác nhau thì có sự chênh lệch, tôi hi vọng người trong gia đình tốt nhất nên có chuẩn bị tâm lý.”
Hỏi thăm tình hình với bác sĩ xong, Trạm Lam ngồi vào bên cạnh Hạ Liên Triết, anh vẫn luôn cúi đầu: “Đều là tại anh không tốt, làm cho công ty thành ra như vậy, ba biết xong mới có thể…”
Trạm Lam thở dài một tiếng, nhẹ nhàng cầm tay anh ta: “Đừng nên lo lắng, bác trai nhất định sẽ không có việc gì đâu.”
Hạ Liên Triết ngẩng đầu, tròng mắt đầy tơ máu đỏ nhìn cô không hề chớp mắt. Anh ta nắm chặt tay Trạm Lam ở trong lòng bàn tay, khiến cô có chút đau, nhưng cô vẫn nén đau, mỉm cười với anh.
Hạ Liên Triết tựa đầu gối lên trên vai cô, thấp giọng nói: “Trạm Lam, không có em, anh nên làm cái gì bây giờ…”
Cô chỉ là hạ thấp mi mắt, không có trả lời.
Sau khi phẫu thuật, Hạ Vĩ vẫn trong trạng thái hôn mê, công ty hôm nay còn có cả đống vấn đề còn chưa giải quyết, biết được Hạ Vĩ không còn nguy hiểm đến tính mạng nữa, Hạ Liên Triết liền chạy về công ty trong đêm. Trạm Lam có ý xin nghỉ học ở trường, liền cùng bà Hạ trông chừng ở bệnh viện.
Vài ngày sau đó, Hạ Liên Triết ngoại trừ tan tầm liền vội vàng chạy tới bệnh viện nhìn một chút, còn lại phần lớn thời gian đều ở lại công ty. Còn bà Hạ mấy ngày nay tâm trạng trở nên nặng nề, Trạm Lam cũng chỉ nghĩ là do bà ấy đang lo lắng cho Hạ Vĩ, nên cũng không có để ở trong lòng.
Hạ Vĩ đã từ phòng theo dõi đặc biệt chuyển tới phòng bệnh phổ thông, bác sĩ nói chuyện với bà Hạ, đại ý chẳng qua chỉ là về chi phí phẫu thuật và an dưỡng sau này, đối với Hạ gia lúc này mà nói, đó là một con số rất lớn.
Buổi tối, Trạm Lam mang theo canh hầm tới bện viện, bà Hạ không có khẩu vị muốn ăn, cô không thể làm gì khác, đành để phích giữ nhiệt xuống một bên.
“Trạm Lam.” Bà Hạ chần chờ gọi cô một tiếng, do dự một lát mới mở miệng: “Bác biết cháu và Liên Triết tình cảm rất tốt, cả nhà chúng ta cũng đều rất thích cháu. Thế nhưng… Hạ gia hôm nay, ngay cả tiền thuốc men cũng đào ra không nổi, huống chi bây giờ công ty còn nợ người ta khoản tiền lớn như vậy. Trạm Lam, bác nghe nói… đợt trước có một người rất giàu có đang theo đuổi cháu, đúng không?”
Trạm Lam không nói gì, mơ hồ biết bà Hạ sẽ nói gì tiếp theo.
“Bác biết yêu cầu của bác rất quá phận, thế nhưng bác cũng đã không có cách nào…” Nói xong, bà Hạ rơi lệ.
Trạm Lam mím môi, đứng dậy, lấy hộp khăn giấy ở trên bàn cơm đưa cho bà Hạ: “Bác gái, cháu cũng hiểu rồi. Cháu sẽ nghĩ biện pháp.”
Trừ cái đó ra, Trạm Lam không biết cô còn có thể nói cái gì.
Bà Hạ vội vàng cầm lấy hai tay cô: “Thật vậy sao Trạm Lam? Cháu thực sự nguyện ý giúp chúng ta sao? Trạm Lam, cháu thật tốt, bác thật không uổng thương cháu, chờ bác trai khá lên một chút rồi, bác sẽ nhận cháu làm con gái nuôi.”
Trạm Lam kéo miệng, nhưng không cười nổi.
Con gái nuôi?
Chỉ là cách khác để chặt đứt tương lai của cô cùng Liên Triết mà thôi.
Lúc này, Hạ Liên Triết đẩy cửa phòng bệnh ra, nhìn thấy người ở bên đó đang ngẩn người: “Mẹ, mẹ làm sao vậy?”
Bà Hạ vội vàng lau nước mắt, có chút lo lắng liếc mắt nhìn Trạm Lam.
Trạm Lam nói: “Bác gái là do mấy ngày nay lo lắng quá mức, biết bác trai có khả năng chuyển biến tốt, mới khóc.”
Bà Hạ thoáng nhìn cảm khích về phía Trạm Lam, Hạ Liên Triết thở phào: “Làm con sợ muốn chết, hai người như vậy, con còn tưởng rằng ba đã xảy ra chuyện.”
Trạm Lam gượng cười: “Liên Triết, em hơi mệt, nên đi về trước đây.”
Hạ Liên Triết vỗ vỗ mặt cô: “Nhìn sắc mặt em kém quá, mấy ngày nay khổ cực em rồi, mau trở về đi thôi, ở đây có anh rồi.”
Tác giả: Đô Xuân Tử
- Edit: Jerry, Sahara, v4mpjr3
- Beta: Vân charon
Sưu tầm: linh đang điên.
CHƯƠNG 11: BUỔI ĐẦU GẶP GỠ – 11
Edit:Jerry
Beta: Sahara
Từ trong bệnh viện đi ra, Trạm Lam quyết định tản bộ về nhà. Đông thành về đêm cảnh sắc thập phần xinh đẹp, hơn nữa vì đây là khu phố trung tâm, nên bên đường có rất nhiều các hàng quán , khó phân nhiều vẻ.
Chỉ là rất nhiều nơi ở đây cô cũng chưa từng đi hết.
Mấy năm nay cô vẫn sống cùng em trai là Giang Tử Hành, cuộc sống cũng có thể nói là áp lực. Lúc gặp Hạ Liên Triết thật là ngẫu nhiên, khi đó cô vừa đi học, vừa làm thêm ở một cửa hàng cơm Tây ở gần trường. Khả năng giữ thăng bằng của cô không được tốt lắm, lúc bưng khay rượu ra thì lại càng khẩn trương. Lúc đó, Hạ Liên Triết đột nhiên đứng lên, liền đụng ngay vào người cô. Chuyện như vậy cô cũng đã từng trải qua, đâu có thể cùng khách giải thích là được, lúc ấy bộ quần áo màu trắng của Hạ Liên Triết đều bị ly rượu kia nhiễm đỏ, cô biết lần này mình thực sự thảm rồi, nhất thời vì tình thế cấp bách mà hai mắt đều đỏ.
Hạ Liên Triết hôm nay tới vì gặp một vị khách rất quan trọng, như thế này thì sao đi gặp người ta bây giờ? Vừa định tức giận, ngẩng đầu lên nhìn đến Trạm Lam, anh ta lập tức ngây ngẩn cả người.
Lúc ấy cô mặc một bộ váy màu đen, là đồng phục nhân viên ở đây, nhưng không biết vì sao trong mắt anh cô lại trở lên đẹp như vậy. Mái tóc dài của cô bởi vì va chạm mà thập phần hỗn độn, nước mắt trên bờ mi xinh đẹp như đang muốn rơi xuống, thật giống như chịu ấm ức lớn vậy, cái bộ dạng này chỉ cần người đàn ông nào nhìn thấy cũng sẽ không đành lòng trách móc nặng nề, chỉ muốn đặt cô trong lòng bàn tay mà che chở.
Từ đó trở đi, Hạ Liên Triết luôn đến nhà hàng này dùng cơm, lâu dần, hai người dần dần quen biết, lúc đó Hạ Liên Triết tỏ ý muốn cùng cô kết giao thì cũng coi như là một chuyện đương nhiên.
Khi đó cô vẫn là sinh viên năm hai trường đại học luật. Học luật thật là buồn tẻ, hơn nữa còn phải nhớ rất nhiều điều luật. Cô bình thương còn phải đi làm thêm, thể lực rất không tốt. Hạ Liên Triết cảm thấy đau lòng, rất nhiều lần đưa ra chủ ý muốn giúp đỡ cô, đều bị cô cự tuyệt, hai người vì thế mà có một lần cãi nhau. Sau đó, Trạm Lam thật sự không thể không để ý, đành phải lui bước, mượn anh một khoản tiền nộp học phí cho mình và em trai.
Tuy rằng cô vẫn dành tiền để trả nhưng chỗ tình cảm ấy thì biết trả thế nào?
Cho nên khi bà Hạ đưa ra sự kiện kia, trong lòng cô ngay cả một tia tức giận đều không có.
Cái này chính gọi là “Họa thì nhiều mà phúc chả có bao nhiêu.” Trạm Lam vừa về tới nhà liền nhận được điện thoại của luật sư phụ trách vụ Thanh Dương, ông ta nói bởi vì muốn giảm bớt chi phí lương nên quyết định năm nay không nhận thêm thực tập sinh.
Buông điện thoại xuống, Trạm Lam trên mặt không có chút biểu tình, thậm chí còn chẳng muốn tìm hiểu, còn không phải là người kia giở trò quỷ gì đó sao.
Đột nhiên cảm thấy mệt mỏi, cô nằm xuống giường, không mất nhiều thời gian liền đi vào giấc ngủ.
Đánh thức cô là một hồi chuông báo tin nhắn, cô mơ mơ màng màng mở to mắt, đưa tay với lấy di động trên bàn.
Nhìn ảnh trên di động, trong giây lát buồn ngủ hoàn toàn biến mất
Trạm Lam nhanh chóng từ trên giường ngồi xuống, bởi vì động tác quá vội vàng, trước mắt bỗng toàn một màu đen, cô nhắm mắt đợi một vài giây mới nhìn rõ được mọi thứ, cô cầm điện thoại nên xem lại một lần nữa.
“Giang Tử Hành đang ở trong tay chúng tôi, nói Hạ Liên Triết chuẩn bị năm trăm ngàn. Không được báo cảnh sát.”
Nhìn chằm chằm vào di động của mình, Trạm Lam trong đầu trống rỗng.
Cô khôi phục lại tinh thần, lập tức xuống giường chạy đên sô pha ở phòng khách, cầm lấy cái túi da, lật qua lật lại.
Sau đó cô tìm được một cái danh thiếp màu đen.
Trên tấm danh thiếp màu đen cái gì cũng không có, trừ bỏ một dãy số cùng ba chữ – Phong Thiên Tuyển.
Cô không biết mình vì sao lại nhớ tới hắn, nhưng cô đã không còn tâm tư để nghĩ thêm nữa, một bàn tay cầm danh thiếp, tay kia ấn lên bàn phím điện thoại, ngón tay run rẩy, dường như với việc tìm mười một con số thì so với bình thường mất nhiều thời gian hơn.
“Xin chào!” Điện thoại rất nhanh có người trả lời.
Tác giả: Đô Xuân Tử
- Edit: Jerry, Sahara, v4mpjr3
- Beta: Vân charon
Sưu tầm: linh đang điên.
CHƯƠNG 12: BUỔI ĐẦU GẶP GỠ – 12
Edit: Jerry
Beta: Sahara
Bên kia điện thoại có chút trầm mặc, Trạm Lam nói thêm: “Xin nói lại với anh ta, có Giang Trạm Lam tìm anh ta, à không, là có việc cần nhờ đến anh ta.”
“Cầu xin” Từ này cô vẫn không thể nói lên lời
Một lát sau, người vừa rồi tiếp điện thoại lại lần nữa lên tiếng: “Phong tiên sinh hiện tại đang bận, tôi thật không có cách nào liên lạc với anh ấy.”
Nói xong di động truyền đến âm thanh tút tút.
Trạm Lam chưa từ bỏ ý định, nhưng lần nào đối phương cũng trả lời y như trước: “Phong tiên sinh đang bận.”
Người nọ không biết có phải đã hết kiên nhẫn rồi hay không, cuối cùng nói với cô: “Phong tiên sinh nói, nếu tiểu thư hỏi về chuyện của em trai mình, thì không cần gọi đến nữa, không phải chúng tôi làm.”
Di động lại bị cắt đứt, cô suy sụp ngồi ở trên sô pha. Tuy rằng đối với Phong Thiên Tuyển, cô không hiểu biết nhiều lắm, nhưng cô cũng biết chuyện này người đàn ông kia không thèm làm. Vậy năm trăm ngàn kia cô biết lấy ở đâu đây?
Cùng lúc đó, Phong Thiên Tuyền đang ngồi ở phòng lớn nhất của một câu lạc bộ đêm vip ghế lô nội, điện thoại của La Ni rốt cuộc cũng không còn vang lên, Mộ Thiệu Ương nhẹ nhàng thở ra: “ Em hiện tại đã bị chứng sợ hãi tiếng chuông điện thoại rồi đây, chỉ cần có tiếng di động vang lên, em liền kinh hồn bạt vía. Kính nhờ Tam ca cậu đem mọi chuyện giải quyết hoàn chỉnh, em ở trong này cũng không được yên ổn nữa.”
“Đại ca có biết chuyện cậu đến đây không?” Phong Thiên Tuyển ánh mắt đầy tà ý liếc hắn một cái, chậm rì rì châm một điếu thuốc lá.
Mộ Thiệu Ương rụt cổ lại, “Em nào dám nói? Đại ca hiện tại muốn tìm tên đệ tử kia là tìm được ngay, công việc làm ăn đều giao cho em làm, quả thực là muốn em mệt đến tức tàn lực kiệt, không chạy tới đây chẳng nhẽ đợi anh ấy tra tấn đên chết?.”
Phong Thiên Tuyền cười nhạo một tiếng: “Sực tàn lực kiệt? Nếu không biết tính khí đại ca, những lời này của cậu thật thật đúng là dễ dàng làm cho tôi nghĩ nhiều,”
Mộ Thiệu Ương cũng nhận thấy được mình dùng từ không đúng cho lắm, liền mở miệng: “Em thấy Tam ca anh cũng là muốn tìm bất mãn đi. Thế nào hả, cô gái kia không đồng ý sao?’
Nhắc tới Giang Trạm Lam, Phong Thiên Tuyển thản nhiên thở ra luồng khói trăng, “Để cô ấy đợi thêm vài ngày nữa đi, cho cô suy nghĩ kĩ xem nên làm cái gì, không nên làm cái gì.”
Mộ Thiệu Ương lắc lắc đầu: “Bị cậu nhìn trúng, em chỉ có thể cho cô gái kia một giọt nước mắt đồng tình.”
Phong Thiên Tuyền khẽ liếc hắn một cái: “Có lẽ tôi nên goị điện cho đại ca, rồi không cẩn thận để lộ một chút tin tức của cậu.”
Mộ Thiệu Ương cả người lập tức chấn động kêu lên: “Tam ca, chúng ta là huynh đệ mà!”
Sang sớm hôm sau, Trạm Lam liền bắt xe đi tới kí túc xá của Giang Tử Hành.
Đương nhiên là cô đã bổ nhào vào một khoảng không. Trong lòng cô một chút hy vọng cỏn con cũng đã ta biến.
Cô không biết nên nói với Hạ Liên Triết như thế nào, vì chuyện của công ty anh cũng đã mệt mỏi rất nhiều. Năm trăm ngàn lại là con số quá lớn, đi báo cảnh sát thì thực sự cô không dám.
Ở bên ngoài tìm kiếm suốt một ngày, Trạm Lam ngay cả sức bước lên cầu thang cũng không có, thật vất vả mới lên đến tầng thứ tư. Từ trong túi da lấy ra chiếc chìa khóa, ngẩng đầu, bỗng nhiên một gã đàn ông mặc đồ tây màu đen đan đứng ở trước cửa nhà trọ của mình, nhìn không chớp mắt.
Người này cô đã từng gặp qua, trước đó không lâu hắn ta còn chắn đường của cô.
Bước chân Trạm Lam chậm lại, hơi hơi mím môi. Đi đến bên cạnh người nọ, hắn cũng giống như ngày đó , nhanh cóng dùng tầm mắt đảo qua toàn thân của cô.
Cô cũng không rảnh để bận tâm hắn có phải đang mạo phạm mình hay không, tới mở cửa phòng ra, quả nhiên ở cửa sổ phòng khách là thân ảnh cao lớn anh tuấn kia.
Nghe được tiếng mở cửa, anh ta chậm rãi quay đầu lại, đầu ngón tay xinh đẹp mang theo một điếu thuốc lá, cả người bị ánh trăng bao phủ.
Tác giả: Đô Xuân Tử
- Edit: Jerry, Sahara, v4mpjr3
- Beta: Vân charon
Sưu tầm: linh đang điên.
CHƯƠNG 13: BUỔI ĐẦU GẶP GỠ – 13
Edit: Jerry
Beta: Sahara
Trạm Lam thuê phòng ở thực sự rất đơn sơ, chỉ có hai phòng, tuy rằng địa điểm cũng được, nhưng chung cư này cũng khá cũ cho nên tiền thuê khá rẻ.
Cửa sổ này là loại song sắt. Kiểu đã cũ, lớp sơn màu xanh đã tróc đi không ít, gió lớn một chút là kêu ù ù. Cô mua hai chậu cây đặt ở cửa sổ để nhìn cho có mĩ quan một chút.
Mà lúc này Phong Thiên Tuyển đang đứng trước cửa sổ.
Bộ âu phục sang trọng, đôi dày da bóng loáng, song chỉ trong lúc đó bay thản nhiên sương trắng. Như vậy giá trị của người đàn ông đang đứng ở trong phòng của cô, có chút áp lực cùng cảm giác bị đè nén, cô nhìn anh, khoảng cách ngắn ngủi chỉ vài bước chân nhưng cứ thấy như là cách đến cả thế giới vậy.
Trạm Lam cắn cắn môi, nhỏ giọng hỏi hắn: “Anh có biết người bắt cóc em trai của tôi không?”
Anh nói: “Biết.”
“Có thể giúp tôi cứu nó không?”
“Có thể.”
Trạm Lam nhìn đôi mắt đen không thấy đáy của hắn, tim đập như nổi trống, bình thường vừa nhanh vừa chậm, qua hồi lâu nàng mới phát ra âm thanh: “Xin anh…”
Phong Thiên Tuyển hơi hơi chọn mi,đợi cô nói tiếp.
Trạm lam chậm rãi nhắm mắt lại, trước đây cô đã từng chắc như đinh đóng cột mà nói với anh ta, tuyệt đối sẽ không có ngày phải cầu xin anh ta. Thế nhưng ai biết, mới ngắn ngủn vài ngày, cảnh còn người mất.
Cô hít một hơi thật sâu, dùng thanh âm mỏng manh của mình lặp lại một lần nữa: “Xin anh giúp tôi cứu em trai và Hạ Liên Triết.”
Phong Thiên Tuyển phút chốc lộ ra một nụ cười đùa cợt: “Giang tiểu thư, tôi nghĩ cô hiểu lầm rồi. Lúc trước là tôi chủ động đến tìm cô, cô không đồng ý. Bây giờ cô đến cầu tôi, chỉ sợ tôi không thể đáp ứng cô nhiều điều kiện đến như vậy.”
Cô cắn chặt đôi môi cánh hoa, nhớ rõ anh ta đã nói qua một lần, đó là cô có cơ hội cuối cùng để ra một điều kiện với anh ta. Chỉ là lúc ấy rất chắc chắn mình và anh ta sẽ không thể có quan hệ gì, cho nên cô đã để mất cơ hội kia.
“Nhưng mà hôm nay tâm trạng của tôi rất tốt, có thể đáp ứng với cô một điều kiện. Cho cô một phút suy nghĩ, là em trai của cô, hay là Hạ Liên Triết, chọn một trong hai.” Phong Thiên Tuyển dụi điếu thuốc trong tay vào trong chậu cây xương rồng cảnh của cô, vén cổ tay áo lên một chút, liếc mắt xem đồng hồ: “Thời gian bắt đầu tính.”
“Tôi chỉ xin anh giúp tôi hai việc này thôi, về sau chuyện gì tôi cũng sẽ đáp ứng anh…”
Anh ta cắt đứt lời của cô: “Còn ba mươi giây.”
Trạm Lam cắn chặt răng, là anh ta đang ép cô.
“Còn mười giây.”
Không kịp suy nghĩ, nàng liền nói: “Tôi muốn cứu em trai.”
Phong Thiên Tuyển nâng mắt lên nhìn cô, cõ lẽ là rất vừa lòng với đáp án của cô, đáy mắt xẹt qua một chút tán dương.
Trạm Lam trong ngực phập phồng thở hổn hển, vừa nãy trong nháy mắt cô cứ tưởng mình đang cùng ác ma giao dịch.
Anh ta tiến lên một bước, cô chỉ cảm thấy theo từ lòng bàn chân cho đến ngực đều bắt đầu có cảm giác lạnh, theo thần kinh đi vào tận xương tủy, lạnh, cô run lên.
Phong Thiên Tuyển đưa ngón trỏ lên, nhẹ nhàng nâng cằm của cô, nhìn khuôn mặt tái nhợt cùng hốc mắt phiếm đỏ , anh ta có chút lạnh lùng mở miệng: “Nếu trong lòng cảm thấy không thoải mái hoặc lưu luyến vị hôn phu kia, em tốt nhất nên đem cảm xúc đó thu hồi lại cho tôi. Tôi không thích chơi trò lạt mềm buộc chặt, cũng không thích người đàn bà của tôi nghĩ đến ai khác khi đang ở trong lòng tôi, nhất là người khác phái.”
Cô nhìn thẳng vào mắt hắn, hi vọng chạm được vào chỗ sâu của ánh mắt kia.
Màu đen diệu thạch, bình thường thâm thúy sáng ngời, loại ánh mắt này có ma lực làm cho người ta đình trệ.
Cô không nói lời nào, anh ta cũng không nhúc nhích.
Không biết đã qua bao lâu, cô cuối cùng buông lòng bàn tay đang đầy mồ hôi lạnh, gật đầu.
Phong Thiên Tuyển khóe miệng nhếch lên, cúi người, hôn lên trán cô: “Ngoan, ngày mai tôi sẽ cho người đến đón em.”