Đã một tháng rồi, trong căn phòng nhỏ của Hạ Thúc, Tiêu Khả, La Mai và bốn người còn lại cùng đứng về một phía, còn Tinh Kì thì đứng trước mặt Hạ Thúc. Hạ Thúc chọn Tinh Kì để kiểm tra thành quả học tập trong một tháng nay của hắn. Bọn sáu người Tiêu Khả có chút cảm thông với Tinh Kì, ai bảo lúc đầu hắn không chịu nghe lời người ta, Hạ Thúc không tìm đến hắn mà đánh phủ đầu, mà thị uy thì tìm đến ai chứ. Sáu người bọn họ vừa cảm thông cũng vừa thấy mình thật may mắn.
“Tinh Kì, thời gian ngươi xem cuốn sách này cũng đã một tháng có lẻ rồi, nhiệm vụ mà bổn đạo sư ta giao cho ngươi, ngươi không có ý kiến gì chứ.” Hạ Thúc nói. “Một tháng thêm nửa ngày, không có ý kiến” Tinh Kì nghĩ bụng: đồ chết tiệt, chỉ hơn có nửa ngày, có thể có ý kiến được sao, mà có ý kiến cũng có ích lợi gì chứ, còn không phải là muốn ra oai với ta sao.
“Ngươi không cần phải trả lời quá cụ thể, chỉ cần miêu tả khái quát về tính năng, môi trường sinh trưởng của mấy loại thuốc sau là được.” Hạ Thúc vừa nhìn Tinh Kì vừa nói. Mấy người bọn họ đều cảm thấy Hạ Thúc cũng thật xảo hoạt, không cần trả lời cụ thể, miêu tả môi trường sinh trưởng và tính năng của thuốc mà còn không phải là trả lời cụ thể hay sao. Muốn đùa chết người ta cũng không dễ đâu nhé.
“Khải Nguyệt Thảo, Tinh Quang Thảo, Mạc Lạc Dương Diệp, ba loại đó là được rồi.” Hạ Thúc chọn lấy ba loại thuốc ở trước, giữa và cuối quyển ‘Thiên Thảo Phổ’ để Tinh Kì trả lời.
“Khải Nguyệt Thảo sinh trưởng ở nơi ẩm ướt và có mặt trăng chiếu sáng, đương nhiên xung quanh phải không có nước, ta có thể tìm thấy chúng ở hầu hết những nơi cách những con suối lớn hay hồ nước sâu khoảng một trăm mét. Đó là một loại thuốc hay dùng để trị thương, có công dụng phục hồi sức khỏe rất mạnh, có thể làm cho vết thương nhanh liền miệng và thúc đẩy quá trình lên da non…” Tinh Kì trả lời một cách chậm rãi, câu trả lời của hắn làm Hạ Thúc có chút ngạc nhiên, còn bọn Tiêu Khả thì thở phào nhẹ nhõm.
“Không sai, dù sao thì những gì ngươi nói đều chính xác, con người ta luôn luôn thưởng phạt phân minh, ta thưởng cho ngươi được mượn xem cuốn ‘Linh Thảo Bách Chủng’ của ta trong hai ngày, ngươi chỉ được xem ở đây, không được mang ra ngoài, mấy người bọn ngươi cũng vậy, phải chăm chỉ mà học tập, ta sẽ không nhất bên trọng nhất bên khinh đâu” Hạ Thúc nói xong cười ha hả không ngừng. Điều đó lại làm cho sáu người bọn Tiêu Khả trở nên căng thẳng, đối xử công bằng gì chứ, chẳng qua là hắn hôm nay còn chưa đạt được mục đích, sau này phải cẩn thận, đừng để hắn tóm được mà khổ đó.
“Buổi chiều, cùng nhau lên sườn núi Thanh Võ tập luyện, có mấy người ở đội giám sát sẽ đến xem. Hy vọng đến lúc đó mọi người sẽ có biểu hiện tốt, đừng làm ta mất mặt, nếu không sẽ phải tập gấp bội.” Hạ Thúc còn buông thêm một câu nữa rồi mới rời đi.
Buổi chiều, trên sườn núi Thanh Võ, Hạ Thúc dẫn thêm mấy người mặc hồng bào trong đội giám sát lên sườn núi.
Một thành viên còn khá trẻ trong đội giám sát nói: “Này mấy huynh đệ, ánh mắt phải độc ác một chút, hôm nay Hạ lão đệ đã chiêu đãi chúng ta, ta phải làm sao cho xứng với tiền rượu mà lão đệ đã bỏ ra, hãy quan sát bảy tên tiểu quỷ bọn chúng cho thật kĩ, hãy đem cái khí thế tàn bạo nhất, hung dữ nhất ra mà chà đạp bọn chúng, giống như chúng ta chà đạp bọn đàn bà vậy.”
Ba tên còn lại cũng bừng bừng khí thế, hai mắt dò xét nhìn về phía trước, ánh mắt của bọn chúng cứ như nhìn thấy người vay tiền của bọn chúng đã lâu mà chưa trả vậy. Thành viên của đội giám sát đều là những người đã có kinh nghiệm chiến đấu nhiều năm, bọn họ đều là những người từ tiền tuyến xuất ngũ, tất cả bọn họ đều là lục tinh đấu sư cả. Hạ Thúc nhìn mấy tên ôn thần trước mặt, cảm thấy rất đau lòng, nhưng vì tiền đồ và sinh mạng sau này, số tiền rượu đó tiêu cũng đáng lắm.
Bọn Tinh Kì, Tiêu Khả bảy người đã nhìn thấy Hạ Thúc dẫn theo mấy người lên sườn núi từ đằng xa, họ cũng nhìn thấy mấy người bọn chúng vì lời nói của một người mà khí thế có sự biến đội to lớn, lại nghĩ đến mấy lần trước cũng là đội giám sát này đi kiểm tra những đội khác, trong mấy lần kiểm tra đó đã có người bị chúng đánh cho thổ huyết, gãy tay ngay tại trận, có hai người còn bị nằm bẹp mất một tuần. Chết tiệt, đội giám sát này thật quá hung tàn, cứ ra tay là phải thấy máu chảy, không có máu bọn chúng không dừng tay, thật không hổ danh là những kẻ được mặc hồng bào trong cốc.
Trước đây nghe người ta nói, nghĩ đến sự tàn nhẫn đó, lòng đã tê dại cả đi, thế mà giờ bọn chúng lại đang hừng hực sát khí đi về phía mấy người họ, khiến họ càng thêm chột dạ, có người chân còn run lên nữa. Gân trên mặt Tiêu Khả nổi rõ lên, từng cái từng cái một. Người có tên, cây có bóng, trước bốn cặp mắt đằng đằng sát khí đang chăm chú nhìn, chỉ có Tinh Kì là còn giữ được sự bình tĩnh.
Những người trên núi Thanh Võ dừng việc tập luyện, ánh mắt họ đều hướng về bốn người trung niên mặc hồng bào đằng đằng sát khí đó, và cả đội 7 người Tinh Kì đang chờ kiểm tra nữa.
Hạ Thúc đi phía trước có chút đắc ý. “Không nói thì các ngươi cũng biết, đây là Nghiêm đội trưởng của đội giám sát, còn đây là Cuồng Đao, Thiết Thủ và Huyết Dẫn. Giờ các ngươi đứng dậy, ai muốn kiểm tra trước thì đứng ra đây.” Bốn người trong đội giám sát nghiêm nghị nhìn 7 người bọn họ, ánh mắt tràn đầy sự chờ mong. Nhưng 7 người họ không lên tiếng, chỉ nhìn sang những người đứng bên cạnh mình, họ hi vọng sẽ có người đứng ra thử sức trước. Trầm lặng hồi lâu cũng không có ai lên tiếng cả.
“Ngươi, ra đây” Nghiêm đội trưởng nói. Mã Khắc La run run bước ra, thật xui xẻo, khi Mã Khắc La ngẩng đầu lên nhìn tên Thiết Thủ lần nữa, đáng lẽ phải đi về phía mình thì hắn lại vẫn đứng yên, ngây ra mà nhìn về vị trí hắn đứng lúc nãy.
Lúc này, tên Cuồng Đao lại trừng đôi mắt vằn lên những tia máu đỏ mà đi tới, mẹ nó, chẳng qua cũng chỉ là một buổi kiểm tra, có cần phải tức giận như bị người ta cướp vợ thế không, lần này chắc sẽ không có tên nào tàn phế nữa chứ, nhưng không khí có gì đó rất lạ, không còn thấy áp lực như lúc nãy, dường như không còn có chút áp lực nào nữa vậy. Bởi vì Nghiêm đội trưởng đột nhiên lại cười, cả hai tên còn lại cũng cười nốt. Còn Hạ Thúc thì ngây người ra.
“Ha ha, tên tiểu tử này trông cứ như ăn trộm bị bắt quả tang vậy, mà với cái dáng người như vậy, ngươi nghĩ sao mà lại đeo một thanh kiếm to như thế, nó còn to hơn nhiều thanh đại đao của Cuồng Đao.” Thiết Thủ cũng trêu vào “Ha ha, Cuồng Đao, sau này chắc mày phải đổi lấy một cái tên khác thôi.”
Tên Cuồng Đao này sau khi xuất ngũ có được một cây đại đao, lại thêm đao pháp của hắn mạnh như bò điên nên hắn tự xưng là Cuồng Đao, có nhiều lần, có những kẻ cầm những thứ vũ khí còn to hơn thanh đại đao của hắn, diễu võ dương oai đến tìm hắn khiêu chiến, những việc như thế xảy ra nhiều hơn, Cuồng Đao liền hận những kẻ có vũ khí ngạo mạn hơn thanh đại đao của hắn, lúc nãy khi Mã La vừa đi khỏi, thì thanh đại kiếm mà Tinh Kì làm riêng cho mình liền lộ ra trước mắt mọi người.
“Tiểu tử, ngươi, chính là ngươi đấy, tên đeo thanh trường kiếm trên lưng đấy, đến đây, đánh với bổn đại gia ta vài chiêu, hôm nay ta phải cho ngươi biết, dù có là vũ khí đi chăng nữa thì cũng không được quá ngạo mạn như vậy.” Cuồng Đao gào rít nói.
Thấy ánh mắt của mọi người đều hướng về phía hắn, Tinh Kì biết là hắn có trốn cũng chẳng thoát, liền tự động đi ra. Nhìn thấy Tinh Kì bước ra, Mã Khắc La liền nhanh chóng quay về chỗ.
“Gầm!”
Những cơ bắp như con tê giác hằn lên trên hồng bào, Cuồng Đao bước những bước dài tiến về phía Tinh Kì, đất phía sau hắn còn hằn lên những vết chân rất sâu
“Hừ!’
Tinh Kì cũng cầm thanh cự kiếm của mình lao về phía đối phương, hắn không muốn để lộ ra thực lực nhất tinh đấu sư của mình, nhưng lại không muốn bị đối phương đánh bại, chỉ có cách là khéo léo di chuyển, không nên liều mạng với đối phương.
“Keng!” Hai thân thể lướt qua nhau. Tinh Kì dùng thanh đại kiếm dựa nhẹ vào thanh đại đao, hắn nhanh chóng hóa giải được sự tấn công mạnh mẽ của đối phương, chân vừa chạm đất, cả người xoay tròn đã bước xa mấy mét, rồi quay lại sử dụng ‘Khai thiên kiếm pháp’, thân nhẹ như yến, hắn đánh du kích, thanh đại kiếm trong tay Tinh Kì cứ như không có trọng lượng, kiếm pháp lúc nhanh lúc chậm, phát một dải ánh sáng bạc, giống như dải ruy băng vậy.
Cuồng Đao ra một đường đao, vẫn chưa thấy có kết quả, hắn đột ngột quay người, chân hắn còn mang một mảng đất. Hắn lại một lần nữa tiến thẳng về phía trước, gió vù vù thổi, thanh đại đao cứ vung lên cuồng loạn, như con mãnh ngưu xuống biển vậy, hắn cứ vung qua vung lại như vậy, mấy chục chiêu mà cũng chưa có kết quả, thân pháp nhanh nhẹn của Tinh Kì đều tránh được.
“Ầm, ầm ầm!....”
Đại đao giống như con thuồng luồng quét nghiêng trên mặt đất, mặt đất nứt một đường lớn, Cuồng Đao càng điên cuồng hơn, chết tiệt, cầm một thanh kiếm to như thế, vốn tưởng đối phương cũng như hắn, nên hắn dùng thứ công phu đại khai đại hợp đó, ai mà ngờ rằng đối thủ lại như con trạch vậy, đánh thế nào cũng không trúng, thật tức chết đi được.
Nhìn Tinh Kì cứ lao qua lượn lại giữa tiếng đao vang lên soàn soạt, mỗi lần đao sắp chạm vào người hắn thì hắn lại tránh được, mọi người đều thở phào nhẹ nhõm.
“Tiểu tử, ngươi định tránh đến bao giờ hả, chết tiệt, cầm thanh đại kiếm mà không dám giao đấu chính diện ư.” Sau khi giao chiến hàng trăm hồi, Cuồng Phong đành phải dừng lại mà gầm lên như vậy. Khí thế cuồng bạo lúc nãy đã mất đi phân nửa. Hắn gườm gườm Tinh Kì phía xa, thanh kiếm trên tay trái cắm nghiêng trên đất. Tinh Kì bình tĩnh nhìn lại nhìn Cuồng Đao mà rằng: “Rất xin lỗi, ta mới chỉ học được bộ Khai thiên kiếm pháp này mà thôi.”
“Tên tiểu tử này là ai thế, sao mà giỏi như vậy.” Một trong những người đứng xem xung quanh hỏi.
“Hắn mà ngươi cũng không biết sao, hắn chính là cao thủ mà ngày nào cũng ở đây đùa giỡn với thanh đại kiếm đó, người ta dùng thanh đại kiếm để luyện thứ kiếm pháp nhanh nhẹn đấy, hắn chính là thần tượng của ta đấy.” một người khác trả lời.
“Chết tiệt, nói thế chả khác nào không nói, những cái đó ai chẳng biết, nhưng rốt cuộc hắn là ai mới được chứ?” Tên lúc nãy lại hỏi
Đã có 28 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Tiểu Dương
Quyển 2: Thanh Hương Cốc
Chương 11: Được đội bảo vệ "quan tâm chăm sóc"
Dịch: Địa Ngục Môn
Nguồn: Sưu tầm
“Cuồng Đao, ngươi lui xuống trước đi, Thiết Quyền, đến lượt ngươi, mẹ nó, ta không tin không xử lý nổi một tên tứ tinh đấu sư, nhưng cũng không thể để đội giám sát chúng ta mất mặt được;” Nghiêm đội trưởng nói lớn.
Thiết Quyền vươn vai, hắn lấy ra một đôi găng tay và đeo lên, rồi nhìn lướt qua tên Cuồng Đao lúc này đang tức đến đỏ mặt, rồi hắn đi về phía Tinh Kì, “Các ngươi cứ chờ xem, đôi găng tay này của ta cũng đã gần một tháng nay chưa thấy máu rồi.” Nói xong liền nhảy bổ về phía Tinh Kì.
“Chờ một chút, ta muốn đổi binh khí, ai có thể cho ta mượn một thanh đoản kiếm không, loại nhẹ ấy, vũ khí này ta chỉ dùng để luyện công, không dùng để chiến đấu.” Tinh Kì nhìn quanh như muốn tìm người để mượn kiếm, nhưng không có ai đứng ra cho hắn mượn, ai mà lại ngu ngốc đứng ra cho hắn mượn kiếm chứ, không thấy mấy người bọn họ cùng tên tiểu tử này hao phí biết là bao nhiêu sao, nếu đứng ra, sau này bị đội giám sát họ nhớ được, vậy thì thê thảm rồi.
Nghe Tinh Kì nói vậy, các thành viên của đội giám sát đều nghiến chặt hàm răng, hắn còn dám nói thứ vũ khí hắn dùng lúc nãy không phải gọi là binh khí. Mà một lục tinh đấu sư trong bọn họ lăn qua lăn lại cả nửa ngày, đến quần áo của một tên tứ tinh đấu sư cũng không đụng tới được
Thật là biết cách lăng nhục người khác. Cuồng Đao lại cứ cảm thấy Tinh Kì đang nhằm vào mình. Hắn là kẻ giết người không gớm tay, thế mà lại bị những lời nói của tên tiểu tử đó làm đau như bị dao đâm. Còn những người có mặt ở đó lại cảm thấy, tên tiểu tử này quả thật là người đáng để người ta khâm phục.
Người này không hay nói, nhưng mỗi lời nói ra lại khiến người ta nể trọng vài phần. Mẹ ơi, hắn ngày ngày cõng một thanh kiếm to như thế luyện tập ở đây, bây giờ lại nói thanh kiếm đó không phải dùng để chiến đấu, nếu thứ vũ khí đó không dùng để chiến đấu thì hắn lúc nào cũng mang theo nó ở trên người, ngày ngày đem nó ra luyện tập để làm gì chứ? Quả đúng là đứng nói thì không biết đau lưng a, lời nói như thế cũng có thể nói ra một cách có cá tính như vậy.
Nhìn ánh mắt khâm phục và sùng bái của mọi người, thêmcả ánh mắt đang tức giận như muốn ăn tươi nuốt sống của đội giám sát, Tinh Kì thở dài một tiếng, lời nói thật, lại chẳng ai tin. Hắn vốn định chế thanh kiếm này để luyện kiếm, một thanh kiếm nặng như thế này nếu luyện thành thạo rồi, sau này khi đổi một thanh nhẹ hơn thì chẳng phải giống như cá gặp nước hay sao?
Bọn Tiêu Khả và La Mai thì không biết nên khóc hay nên cười nữa, thế này chẳng phải là đã đắc tội với đội giám sát sao, bọn họ sau này sẽ không chỉ nhở đến một mình Tinh Kì hắn, mà sẽ còn nhớ cả mấy người trong đội này nữa. Bọn họ đều hạ quyết tâm sau này phải cố gắng bội phần, bị bọn người hung tàn trong đội giám sát này nhớ đến, đó chẳng phải là chuyện tốt đẹp gì.
Nghiêm đội trưởng nhận ra rằng hôm nay mình gặm phải một cái dằm, cái dằm này nhất định phải nhổ đi, đây chẳng phải là công việc của mấy người bọn họ sao, giờ phải tìm cho hắn một thanh kiếm khiến hắn vừa ý, nếu không, trận này có thắng cũng chẳng vẻ vang gì, vì thứ vũ khí hắn dùng không phải vũ khí để chiến đấu mà, còn nếu thua thì càng không thể được, nếu bọn hắn thua thì còn có mặt mũi nào mà sống ở đây chứ.
“Hạ Thúc, đến đây, hãy cho thành viên của tiểu đội ngươi, Tinh Kì đúng không, mượn thanh kiếm đi, hắn không có vũ khí mà. Chúng ta kiểm tra là phải kiểm tra thật sự, phải làm cho các học viên phát huy toàn diện thực lực của mình, chúng ta tuyệt đối phải làm việc một cách công bằng.”
Không hổ là đội trưởng đội giám sát, mỗi khi nói chuyện là lại phải trừng mắt lên, hắn trừng mắt là khi hắn nói dối, cũng biết diễn trò lắm. Hôm nay mọi người đều được mở rộng tầm mắt rồi, đây mới gọi là cao thủ chứ.
Hạ Thúc không biết làm thế nào, “Cứ lấy thanh kiếm của ngươi đi, đem ra cho hắn mượn dùng một chút.” Nghiêm đội trưởng rút một thanh ngân cương kiếm trong tay của một cậu thiếu niên tuấn tú, đó là một thanh kiếm hạng trung khá tốt, ném về phía Hạ Thúc. Hắn còn nháy mắt ra dấu với Thiết Thủ, Thiết thủ gật gật đầu, Lão đại ra dấu cho hắn: Nếu hạ thủ phải độc ác một chút.
Hạ Thúc đem kiếm đưa cho Tinh Kì, bây giờ hắn cũng không biết mình tìm đội giám sát này là đúng hay là sai nữa, sự việc phát triển như thế này đã thoát khỏi tầm kiểm soát của hắn, nhưng hắn lại đành phải để nó tiếp tục diễn ra, ai bảo hắn cũng chỉ là một tiểu nhân vật ở đây chứ, có muốn làm gì cũng chẳng làm được.
“Vù, vù.” Tinh Kì cầm thanh kiếm, vừa nhìn đã biết nó là một thanh cương kiếm, thanh kiếm này chắc là đắt lắm, cũng phải đến bốn trăm kim tệ ấy chứ. cảm giác khi cầm thanh kiếm này cũng thật khác lạ, thật mong được thấy uy lực của nó, “Hay lắm, cứ lấy thanh này đi, có hơi dài một chút, nhưng nhỏ hơn nhiều so với thanh lúc nãy” Tinh Kì vẫn bình tĩnh nói.
Ta nhổ, tượng đất cũng có ba phần tính cách chứ, Thiết Thủ không kiên nhẫn nổi nữa, lửa giận đã đủ để thiêu chết đối thủ, hắn đánh một quyền thẳng về đối thủ.
Tinh Kì chém một nhát kiếm, Khai thiên kiếm pháp múa lượn gió, khi nhìn thấy đường quyền còn cách mình khoảng hai thước liền bay về phía sau, đường quyền ấy không đánh trúng hắn, Tinh Kì lại chém ba nhát về phía Thiết Quyền!.... vài tia đấu khí và kiếm hoa chạm vào nhau, rơi xuống, lửa giận trong người Thiết Quyền hạ dần xuống, đầu hắn toát mồ hôi lạnh. Ta thua cũng không chừng, đối thủ thật quá giảo hoạt. Thiết Quyền lúc trước vẫn coi đối thủ phía trước như con mồi, còn hắn là con sói, tùy thời cơ mà hành động.
“Cuồng Phong Phách đệ nhất thức, Lạc Phong Hùng.”, “vù, vù” những đường quyền phát ra những âm thanh như tiếng gió thổi quét về phía Tinh Kì.
“Oành...”
Cát bay mù mịt, bụi đất rơi xuống, Tinh Kì đứng giữa trận cuồng phong, hắn lại chém thêm mấy nhát về phía hạ bộ của Thiết Quyền, chiêu này cũng thật độc ác, nếu bị thương vào đó thật, thì hạnh phúc cả đời cũng coi như hết rồi.
Muốn đánh bị thương Thiết Quyền cũng không dễ, hắn dùng tay phải chống đỡ, còn tay trái lại ra đòn tấn công...
Tinh Kì và Thiết Quyền kẻ ra đòn người chống đỡ, đại chiến cũng hơn một trăm hồi rồi, kết quả mà Thiết Quyền đạt được là hắn không thể đánh trúng đối thủ, mỗi khi hắn công kích xong, còn chưa kịp hồi lại, đã lại bị đối thủ ra đòn phản kích.
Mỗi lần ra đòn hắn đều dùng hết sức, đấu khí tiêu hao quá nhiều rồi, đối thủ chỉ tùy tiện ra mấy đòn, hắn liền phải chống đỡ, đấu khí của đối thủ không mạnh, còn kém đấu khí của hắn đến hai cấp, thế mà hắn lại không làm gì được đối thủ. Cứ đấu tiếp thế này hắn chắc chắn sẽ thua, đánh lâu như vậy mà không thắng, tốt nhất là dừng trận đấu tại đây thôi.
Nghiêm đội trưởng không dám phái thêm người đi kiểm tra Tinh Kì nữa, vì nếu tiếp tục phái thêm người, nếu lại thua nữa chẳng phải sẽ mất mặt lắm sao. Bây giờ cũng đã biết mặt cái dằm này ở đây, sau này có cơ hội sẽ đến xử lý hắn cũng không muộn.
Nhưng, Nghiêm đội trưởng vẫn cho Cuồng Đao, Thiết Quyền cơ hội lấy công chuộc tội, hắn bảo Cuồng Đao và Thiết Quyền tiếp tục đi “kiểm tra” 6 thành viên còn lại trong đội, nhưng công việc “kiểm tra” của bọn Cuồng Đao lại làm dấy lên hung tính trong tiểu đội ấy, tất cả bọn họ đều liều mạng đánh về phía Cuồng Đao, dù có phải nằm một tuần cũng phải đánh, làm cho quần áo trên người Cuồng Đao bị rách mấy lỗ.
Thiết Quyền còn xui xẻo hơn, bởi vì đối tượng mà hắn kiểm tra là Tiêu Khả, Tiêu Khả chịu khổ từ nhỏ, trải qua nhiều dày vò, hắn hận mình hận người hận đời, Thiết Quyền đánh hắn bằng tay, hắn đáp trả lại bằng đầu. Trên trán Tiêu Khả có một vết bầm, còn Thiết Quyền lại chảy máu mũi, hình như sống mũi Thiết Quyền còn bị gãy mấy đốt. Cuối cùng, tiểu đội 7 người của Hạ Thúc, có ba người phải cáng về, 3 người khác tự dìu nhau về, còn Hạ Thúc thì trầm lặng quay trở về.
Lần này tiểu đội của Tinh Kì bỗng nhiên trở nên cực kì nổi tiếng, “tiểu đội hung tàn” vừa được đặt ra đã được truyền đi khắp trong ngoài dược cốc, càng lưu truyền càng khoa trương, có người nói tiểu đội 7 người này đều là những người cực kì hung ác, ăn uống cũng toàn ăn sống, người nào người nấy thô kệch, dáng người to lớn như trâu.
Còn bộ dạng khi trở về của mấy người Nghiêm đội trưởng, Thiết Quyền và Cuồng Đao trong đội giám sát, đã làm cho những người còn lại trong đội tức giận, đặc biệt là bộ dạng thê thảm của Thiết Quyền, càng khiến họ phát điên, lúc đó có người còn muốn tìm đến tiểu đội đó mà “kiểm tra”
Nhưng lại bị những thành viên khác trong đội ngăn lại. Ngày hôm sao, tất cả các thành viên trong đội mở một cuộc họp, sự việc được nêu ra trong hội nghị thì không rõ, nhưng đại đa số các thành viên trong đội đều bị mắng, mắng là mọi người trong đội đều không ra gì, mếu không làm sao có sự tồn tại của “tiểu đội hung tàn” khiến người ta nhức óc ấy.
“Tiểu đội hung tàn” đã trở thành cái gai trong mắt của tất cả các thành viên trong đội giám sát, mức độ hung tàn của tiểu đội này, chỉ cần nhìn Thiết Quyền là biết. Sau cùng, đại đội trưởng của đội giám sát nói: Chúng ta phải đặc biệt “chăm sóc” cái “tiểu đội hung tàn” này, mỗi tháng phải kiểm tra bọn họ một lần, chúng ta phải hung tàn hơn cả “tiểu đội hung tàn” đó, vì chúng ta là đội giám sát.
Những người nằm trên giường khi nghe tin này đều phẫn nộ, hóa đau thương thành sức mạnh, chăm chỉ dưỡng thương, tu luyện, tranh thủ lần sau phải khiến cho đội giám sát này chảy thêm chút huyết, còn những người có thể đi lại được thì quay về phòng không ra khỏi cửa, khổ luyện đấu khí.
Hạ Thúc nhìn thấy cảnh tượng này lại thì lúc vui, lúc lo lắng, vui vì mọi người biết phẫn nộ mà nỗ lực tu luyện, còn lo lắng vì đội giám sát đã nói như vậy, liệu mấy học viên trong đội của hắn có bị đánh cho tàn phế không, cái này cũng rất khó nói, cuối cùng cũng đành mặc kệ, hắn không thể lo chuyện này được, mà hắn cũng phải nỗ lực tu luyện thôi.
Đã có 27 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Tiểu Dương
Một tuần sau, vết thương của mọi người đều đã lành, nhưng lúc này bọn họ đều đã thành người nổi tiếng rồi. “Tiểu đội hung tàn” đi đến đâu cũng nhận được những ánh mắt sùng bái mà có chút sợ hãi của mọi người. Nhưng sau vài lần, tiểu đội bảy người cũng đã thích ứng với sự thay đổi này.
Ngày nào cũng vậy, buổi sáng Hạ Thúc lại dạy mọi người thuật phân biệt thuốc, thuật hái thuốc, thuật bảo quản thuốc, buổi chiều mọi người cùng nhau luyện tập, buổi tối Hạ thúc lại dạy họ cách sinh tồn ở bên ngoài, cách cấp cứu ... Đêm xuống mọi người lại bỏ nhiều công sức hơn để tu luyện đấu khí.
Thuật phân biệt thuốc: Chủng loại thuốc có thể phân thành: dược liệu có độc tính, dược liệu trị thương, dược liệu phổ thông, dược liệu quý hiếm, dược liệu từ côn trùng, dược liệu từ rắn, dược liệu từ xương hồn thú, dược liệu từ máu hồn thú, còn có cả linh dược... Linh dược lại có thể phân loại theo niên hạn, niên hạn càng lâu càng tốt.
Thuật hái thuốc: Thảo dược đều có dược tính của nó, thủ pháp hái thuốc không đúng thì dược tính của nó rất có thể bị tổn hại, đặc biệt là những loại thuốc quý hoặc linh dược. Những loại dược liệu từ cây, từ xương hồn thú còn dễ nói, yêu cầu khi hái thuốc cũng không cao, nhưng dược liệu từ máu hồn thú, phải lấy máu ở chỗ nào thì lại rất khó, những con hồn thú khác nhau thì vị trí lấy máu cũng khác nhau, nếu lấy máu không đúng chỗ thì sẽ rất lãng phí, hái thuốc đương nhiên phải quý trọng tài nguyên, giá thành thấp nhất mà thu hoạch lại cao nhất. Dược liệu từ máu phần nhiều là do huyết chiến mà có, hay ví như linh dược, nếu thủ pháp không tốt, không cẩn thận, tính năng của linh dược cũng sẽ mất đi. Khi hái thuốc, có loại phải xử lý bắt đầu từ lá cây, có loại lại phải bắt đầu từ rễ, lại có loại phải bắt đầu từ thân cây, những tri thức từ thuật hái thuốc cũng rất nhiều.
Thuật bảo quản thuốc: hái thuốc xong cũng chưa phải đã hết, ta còn phải cất giữ thuốc nữa, cái này lại phải nói đến dược tính, nếu phương pháp cất giữ không đúng, nhẹ thì giảm bớt tính năng của thuốc, nặng thì tính năng mất đi hoàn toàn, vậy thì những công đoạn phía trước cũng coi như mất trắng rồi, vì vậy thuật bảo quản thuốc này cũng là một trong những trọng tâm mà người học phải nắm vững, có loại thuốc phải cất ở nơi khô ráo, khô bao nhiêu? thuốc khác nhau thì mức độ cũng khác nhau, cách trữ thuốc cũng khác nhau, còn có loại thuốc lại phải cất ở nơi ẩm ướt, phải dùng cái gì để đựng ...
Sinh tồn bên ngoài lại là một kĩ năng quan trọng khác mà người học cần biết để sau này hái thuốc, khi đi hái thuốc ở bên ngoài sẽ gặp phải rất nhiều nguy hiểm như hồn thú này, khí độc này, hoa cỏ có độc này, phải dùng cách nào để tránh những độc vật này, làm thế nào để có thể thoát khỏi miệng, khỏi nanh vuốt của mấy con hồn thú cấp cao...
Tất cả những điều này đều là những kinh nghiệm quý báu mà những người đi trước đã phải dùng sinh mạng để đổi lấy, tất cả bọn họ đều phải học, còn cả việc làm thề nào để tìm nguồn nước, tìm thức ăn ở bên ngoài...
Cả việc người trong đội bị thương, làm thế nào để cấp cứu, ở nơi hoang vắng thêm một người là thêm một phần sức lực để chiến đấu, chí ít là khi không thể đánh thắng thì bên này có một người bị thương cũng có thể làm món lót dạ cho dã thú mà, để những người còn lại có thêm cơ hội thoát thân, còn cả sự thích ứng theo từng nơi nữa, tóm lại phải tận dụng tất cả những nguồn tài nguyên có thể để đi hái thuốc.
Xua đuổi côn trùng và đấu thú cũng là một phần quan trọng trong kĩ năng sinh tồn nơi hoang dã, những dược liệu tốt, đặc biệt là những dược liệu quý hiếm đều có côn trùng hoặc hồn thú bảo vệ, vỏ quýt dày có móng tay nhọn mà, bên cạnh dược liệu tốt đương nhiên phải có chất độc tương khắc với nó, nếu là linh dược còn có những con hồn thú to lớn bảo vệ nữa cơ, làm thế nào để giết chúng lấy thuốc, làm thế nào để chiến đấu mà không làm tổn hại đến dược liệu.
Ánh mặt trời chói chang chiếu trên đầu, trên trời chỉ có vài gợn mây, dưới đất còn có hơi nước bốc lên, thời tiết khắc nghiệt như vậy, nhưng tiểu đội của Tinh Kì dưới sự dẫn dắt của Hạ Thúc vẫn đứng luyện tập trên võ trường nóng bỏng chân này. Như cách họ vẫn nói: “Thời tiết này có là gì, có khó chịu đến mấy thì cũng không bằng kì kiểm tra hàng thàng, tới kì kiểm tra không khéo còn phải nằm vài ngày mới dậy được ấy chứ.”
“Hộc....”
Hồ Triệu lau mồ hôi trên đầu rồi lại lao về phía Tinh Kì. Đây là một trận đánh thật, họ dùng đao thật kiếm thật mà chiến đấu. Để có thể đối mặt với những đợt kiểm tra của đội giám sát, Hạ Thúc yêu cầu bọn họ đánh thật, mỗi người trong đội tự chọn đối thủ cho mình, mọi người đều phải đánh hết sức, không được nương tay, cũng may đây là Thanh Hương cốc, chính là một dược cốc, cái gì thiếu chứ thuốc thì hàng đống, vì vậy bây giờ mỗi lần thực chiến bọn họ luôn đánh đến lúc bị thương mới ngừng lại
Cơn giận này đã ăn sâu vào trong lòng mọi người, lửa giận nghẹn ứ không có chỗ trút, họ liền trút giận lên đối thủ. Mọi người đánh lẫn nhau ai cũng bị thương cả, điều đó lại càng làm bọn họ thêm giận hơn, đó cũng là lí do vì sao lại có những trận chiến điên cuồng không thấy máu chảy không dừng lại ấy. Lúc mới đầu mọi người đều chọn Tinh Kì để cùng luyện, vì mọi việc thành ra thế này cũng phần lớn là vì hắn.
Nhưng kiếm pháp nhanh nhẹn linh hoạt của hắn giờ đã luyện rất thành thạo rồi, hắn cứ bay lượn như chim vậy, lúc tiến lúc lui, làm mọi người không thể phân biệt nổi Khai thiên kiếm pháp thuộc loại nào nữa, mọi người chiến đấu cả nửa ngày cũng không đả thương nổi hắn mà bản thân mình lại bị thương không biết bao nhiêu vết.
Tinh Kì lại không biết thế nào là nương tay, thế có phiền phức không cơ chứ, 6 người bọn họ xếp hàng để chiến đấu với hắn, đây chẳng phải là xa luân chiến sao. Chết tiệt, nếu hắn mà nương tay thì chẳng phải sau này bọn họ cứ tìm đến hắn mà đánh sao. Mọi người cũng vì thế mà nhìn Tinh Kì với ánh mắt có chút thù hận. Đây cũng là một trong những mục đích mà Hạ Thúc mong muốn, không những có thể chuyển dời cơn lửa giận trong lòng họ, mà việc luyện đấu khí cũng nâng lên đáng kể.
Nhưng sau đó mọi việc bại lộ, thì ra mấy người trong đội giám sát hôm đó là do Hạ Thúc dùng tiền mời họ uống rượu nên họ mới đồng ý đến kiểm tra bảy người trong đội. Đại đội trưởng đội giám sát sau khi hiểu ra mọi chuyện càng thêm tức giận, mẹ nó, lại dám lấy bọn ta ra làm đá lót chân sao.
Lần này thì mọi người đã tìm được đối tượng trút giận thật sự rồi, ngay lập tức ánh mắt giận dữ chuyển sang Hạ Thúc, Tinh Kì cũng nhanh chóng tỏ thái độ, hắn muốn cùng mọi người thành lập một chiến tuyến, hắn đã từng nếm mùi đau khổ của xa luân chiến, tuy không bị thương nhưng hôm nào cũng mệt đến ê ẩm cả người.
Hạ Thúc có khổ cũng không nói ra được, tuy hắn mạnh hơn bảy người bọn họ một hai cấp, nhưng mấy năm nay hắn đã chuẩn bị học chế thuốc nên công lực cũng giảm đi khá nhiều. Vì vậy khi các học viên do hắn dẫn dắt tìm đến hắn xin thỉnh giáo, hắn không thể từ chối vì đánh thật cũng là chủ ý mà hắn đưa ra, đây đúng là gậy ông đập lưng ông mà. Hầu như Hạ Thúc ngày nào cũng bị bọn họ dìu về.
Trong khoảng thời gian này, khu điều trị ngoại cốc thường thấy bóng dáng của mấy người, trước đây là các thành viên khác trong đội đến băng bó vết thương, nhưng bây giờ ngay cả đội trưởng Hạ Thúc ngày nào cũng phải có người dìu đến trị thương, mà ngày nào hắn cũng bị thương đến 7, 8 vết, mà toàn vết thương lớn mới ghê chứ.
Vốn định tự mình chữa trị, nhưng vết thương lại quá nặng, mà hôm sau vẫn phải tiếp tục nữa. mấy chế dược viên cấp cao khu ngoại cốc đều phải nể phục, thật không hổ danh là tiểu đội hung tàn, có sự dẫn dắt của một đội trưởng như vậy, thảo nào mà cả đội giám sát bọn họ cũng dám đánh.
Nhưng đây cũng là chuyện khiến mấy chế dược viên này sướng mê đi, một tiểu đội tàn bạo như vậy biết kiếm đâu ra, thời gian này chẳng phải bọn họ đã chế được rất nhiều thuốc sao, có thể lấy mấy người bọn họ ra để thử nghiệm, chuột bạch khó kiếm lắm. Nhưng uy danh của đội này cũng lớn lắm, phải thương lượng với họ trước, nếu bị họ điểm mặt chỉ tên rồi thì cũng chẳng tốt đẹp gì.
Hạ Thúc đại diện cho cả đội đi thương lượng với các chế dược viên, cả hai bên đều thấy hài lòng, các thành viên trong đội sau này đến trị thương đều không mất tiền, khi đi làm nhiệm vụ còn có thể đến đây lấy thuốc phòng thân, nhưng tiểu đội bọn họ cũng phải hứa một chuyện, đó là làm “chuột thí nghiệm” cho khu điều trị nửa năm, thời gian này bọn họ bị thương không ít, mà trị thương thì phải có tiền, đến giờ một số thành viên trong đội vẫn còn nợ tiền thuốc của Hạ Thúc chưa trả, mà tới đây họ còn phải chịu sự kiểm tra của đội giám sát nữa, lần trước người ta đã không dễ chịu gì, lần tới chắc chắn sẽ còn khủng khiếp hơn
Việc tiểu đội hung tàn ngày ngày đến khu điều trị để trị thương bị truyền ra ngoài, và cả việc đội trưởng của họ cũng bị dìu đến trị thương, mọi người cũng đều biết, việc đó làm cho thanh danh của tiểu đội này càng thêm vang dội, nếu ngươi chưa từng nghe qua tiểu đội hung tàn này thì ngươi đừng mong sống sót ở ngoại cốc.
Nơi mà đội hung tàn bị kiểm tra giờ thuộc về họ, bọn họ lấy nơi này làm thao trường để tập luyện, giờ bọn Tinh Kì bất kể là đi đến đâu cũng có người nhận ra. Hung danh cũng có cái hay của hung danh, chỉ nói riêng việc xếp hàng lấy cơm thôi, thời gian ăn uống chỉ có một tiếng, hàng nghìn người cùng đổ về nhà ăn trong cùng một thời điểm, xếp hàng thôi cũng mất hơn hai mươi phút. Nhưng giờ thì tốt rồi, đã mang tiếng hung tàn, ai còn dám xếp hàng phía trước họ nữa chứ, đến xếp hàng cũng không cần mà lại có cơm ăn ngay.
Mọi người có thái độ như vậy cũng là tất nhiên thôi, bọn họ là đội hung tàn mà. Nếu dám đối đầu với đội giám sát thì tự nhiên ngươi cũng sẽ được hưởng đặc quyền này. Mọi người đều đã nếm qua vị đắng của đội giám sát, giờ có người dám đứng ra đối đầu, đương nhiên phải chiếu cố họ rồi. Thời gian ăn uống giảm bớt, vì vậy mọi người càng có thêm nhiều thời gian cho việc học tập và tu luyện.
Đã có 24 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Tiểu Dương
Quyển 2: Thanh Hương Cốc
Chương 13: Sự tiến bộ của hung tàn tiểu đội
Dịch: Địa Ngục Môn
Nguồn: Sưu tầm
Sự luyện tập khắc khổ của tiểu đội hung tàn cũng không thoát khỏi việc bị đội giám sát ngược đãi. Đợt kiểm tra vào tháng sau đó, đội giám sát cử đến 2 tiểu đội trưởng và 8 thành viên khác, đầu tiên là La Mai vì bị kiểm tra mà phải nằm điều trị.
Nhưng La Mai cũng không hổ danh là chị cả của đội, La Mai dùng tay cào hai đường trên mặt đối phương, chị còn dùng đến cổn địa chiến, nhân lúc đối phương còn chưa kịp hoàn hồn đã cắn rách một bên tai của đối phương, nhưng La Mai cũng bị dính mấy đòn của đối phương, cứ thổ huyết không ngừng.
Bị mấy người trong khu trị liệu đem đi ngay tại trận, đem đi làm chuột thí nghiệm, La Mai thua trong vinh dự, rất xứng đáng làm chị cả của nhóm, thoáng cái đã làm giảm đi khí thế chiến đấu của đối phương, không những thế còn cổ vũ tinh thần chiến đấu của các thành viên khác trong đội, sau đó, mọi người đều mang tinh thần hi sinh mà chiến đấu, dù phải lên núi đao, xuống biển lửa cũng không từ nan, cuối cùng chỉ còn Tinh Kì và Mạc Thanh là còn đứng được, 5 người còn lại đều phải đến khu điều trị hết.
Tinh Kì với thân thủ lúc ẩn lúc hiện, không những không bị thương, mà sau ba trận chiến, đã đánh gục một tên, làm bị thương nhẹ một tên khác và đánh hòa với một người nữa. Mạc Thanh vì có một khuôn mặt khả ái, tu vi chưa cao, lại là nữ sinh, nên được nương tay, chỉ bị thương nhẹ.
Kẻ xui xẻo nhất phải kể đến Mã Khắc La, ai bảo hắn có khuôn mặt tuấn tú, lại học thứ công pháp nhẹ nhàng mà linh hoạt, hắn bị đội giám sát đặc biệt quan tâm, bị đánh trọng thương, còn bị gãy một tay nữa, phải điều trị mất hai tuần mới khỏi. Sau lần đó hắn cũng là một trong những người nỗ lực luyện tập nhất.
Sau đợt kiểm tra này, đội giám sát đã đánh gục một tên, làm bị thương nhẹ ba tên, tuy vết thương không nặng, nhưng đều vào chỗ hiểm, các vết thương hầu hết là ở trên mặt.
Trong khu trị liệu, không biết là trùng hợp hay là xui xẻo mà trong phòng bệnh mấy thành viên của đội hung tàn lại gặp phải bốn người bị thương trong đội giám sát, hai bên gặp nhau, giống như kẻ thù gặp nhau vậy, hai mắt cứ vằn đỏ cả lên, nếu không vì ở đó có quy định thất sát, thất cấm, hai bên chắc chắn sẽ quyết sống mái với nhau. Không khí trong phòng bệnh cũng vì thế mà trở nên ngột ngạt. Hai bên cứ trừng mắt nhìn nhau, đấu mắt với nhau, làm cho những người trị bệnh cho họ cũng phát khiếp.
Ba lần kiểm tra sau đó, tiểu đội hung tàn càng đánh càng mạnh, bị thương càng ngày càng nặng, nhưng thành tích chiến đấu thì lại càng ngày càng nhiều hơn, tốt hơn, những người trong đội giám phải đi trị thương sát cũng càng lúc càng nhiều, vết thương cũng nhiều hơn. Thấy kết cục như vậy, đại đội trưởng đội giám sát nổi giận lôi đình, hắn nói phải đổi cao thủ, yêu cầu tìm ra những người hung tàn nhất của đội giám sát, thành lập một đội giám sát hung tàn, hắn muốn xem xem cuối cùng ai hung tàn hơn.
Điều này khiến cho hai lần kiểm tra tiếp theo, mấy thành viên có tiếng trong đội hung tàn cũng phải đứng ở ranh giới giữa cái sống và cái chết, Tiêu Khả suýt chút nữa cũng vì chảy máu quá nhiều mà chết, Mã Khắc La bị nội thương nghiêm trọng, hôn mê mấy ngày mới thoát khỏi cửa tử, La Mai do bị kiếm đâm xuyên bụng, cũng bị nguy hiểm đến tính mạng.
Tinh Kì không còn dùng đến thân pháp lúc ẩn lúc hiện khi trước nữa, cũng không dung đến công pháp Huyền thiên kinh, càng không để lộ thực lực của mình, hắn khiêng thanh đại kiếm dùng đao pháp như mãnh ngưu mà đánh, đại khai đại hợp, chém ngã hai người, hắn cũng bị thương. cuộc chiến ngày càng khốc liệt khiến Hạ Thúc cũng phải tham chiến, đội giám sát cho rằng Hạ Thúc chính là đội trưởng của tiểu đội hung tàn.
Không thể tha cho hắn, sự việc đến nước này cũng phần lớn là do hắn. Hạ Thúc cũng thê thảm lắm, lúc kiểm tra bị đội giám sát đặc biệt chăm sóc, bình thường lại bị tiểu đội hung tàn chiếu cố, hắn chính là kẻ thê thảm nhất lúc này, vì bây giờ hắn lại còn là đối tượng quan tâm chính của khu trị liệu nữa. Hạ Thúc càng nghĩ càng hối hận, cũng chỉ biết ngửa mặt lên trời mà than.
Tiểu đội hung tàn đến bước đường như hôm nay, cũng làm cho các học viêc trong ngoài cốc sửng sốt vô cùng, sự ngưỡng mộ của mọi người đối với tiểu đội hung tàn này thật không biết phải diễn tả như thế này, ngoài ngưỡng mộ họ còn thấy sợ hãi nữa, người nói đội hung tàn liều mạng như vậy là do bị bức quá mà ra, nhưng ngươi cứ thử nhìn tiểu đội hung tàn này mà xem, cả nửa năm rồi lúc nào cũng như vậy, có thể không khiến người khác sợ hãi sao?
Danh tiếng của tiểu đội không những truyền ra khắp ngoại cốc, ngay đến cả những chế dược viên trong nội cốc cũng nghe đến cái tên khủng khiếp của đội và cả những sự tích hung tàn của họ, lại thêm sự khẳng định của mấy chế dược viên cấp cao ngoại cốc nên chẳng ai hoài nghi cả. Trong nội cốc, các học viên chế thuốc còn đem các sự tích của tiểu đội hung tàn ra để bàn luận và coi đó như một thú vui trong cuộc sống hàng ngày, vì ngành chế thuốc này cũng khô khan lắm.
Danh tiếng lan truyền nhanh đến nỗi người ngoài cũng không thể tưởng tượng ra được, chứ đừng nói đến các thành viên trong Thanh Hương cốc vốn nổi tiếng vì chế độ nghiêm ngặt này. Đến cấp lãnh đạo trong Thanh Hương cốc cũng nghe được một số sự tích giữa tiểu đội hung tàn và đội giám sát hung tàn, nhưng họ chỉ coi chuyện đó như một đề tài bàn luận sau bữa cơm mà thôi, có những chuyện như vậy, nghe qua những lời bàn luận của người khác cũng coi như là một cách để giải buồn mà.
Còn có người tán dương đại đội trưởng của đội giám sát đã biết tìm thú vui cho các thành viên trong đội nữa. nhưng khi có sự nguy hiểm về tính mạng thì dường như điều đó đã phạm vào nội quy thất cấm, thất sát trong cốc. Khi đại đội trưởng của đội giám sát bị Đường chủ Dương Minh triệu kiến thì hắn mới thấy sợ, có lẽ lần này bọn hắn đã đùa quá trớn rồi chăng.
“Là Thiệu đội trưởng phải không, mau vào đây ngồi đi.” khi đi đến trước cửa của Thái Dược Đường, đại đội trưởng đội giám sát Thiệu Minh Vũ nhìn cánh cửa đang đóng chặt mà do dự, không biết có nên vào hay không, đúng lúc đó thì Dương đường chủ đã phát hiện ra và gọi hắn vào.
“Bái kiến Dương đường chủ!” khi nhìn thấy trong phòng còn có Khởi Viêm, Dương Cương, Thiệu đại đội trưởng cũng đến bái kiến họ.
Khi bọn họ đã ngồi xuống, Dương Minh bưng trà đến, nói: “Lão Thiệu à, trong cốc này cũng chỉ có ngươi là biết gây chuyện thôi đấy.”, mọi người nghe xong đều bật cười ha hả.
Nghe được câu nói đó, và nhìn thấy tình hình như vậy, Thiệu đội trưởng nghĩ bụng: Hôm nay coi như không có chuyện gì xảy ra rồi.
“Đại đội trưởng ngươi cũng thật biết khai thác các thuộc hạ trong đội nhỉ, tiểu đội hung tàn và đội giám sát hung tàn, ừm, hay lắm, chọn ra mấy người để rèn luyện cũng là một chuyện tốt, nhưng phải chú ý, không được vi phạm nội quy của cốc.”
Dương Minh nhìn thoáng qua khuôn mặt toát đầy mồ hôi của Lão Triệu rồi lại nói tiếp: “Nhưng, trong cuộc sống muốn tìm chuyện vui cũng không dễ dàng gì, chơi đùa cũng là chuyện tốt, nhưng không được đùa đến chết người là được, các học viên trong cốc đều là nhân tài cả, tuyển được một người cũng không phải dễ, khà khà, Lão Thiệu ngươi cũng thật biết tìm niềm vui cho bọn chúng ta đấy.
Đội giám sát hung tàn của ngươi cũng thật chẳng ra gì, bọn các ngươi đều là các đại lão gia ba bốn mươi tuổi, từ chiến trường trở về, lại đi đùa giỡn quá đà với bọn chúng như thế, được rồi, không có chuyện gì nữa, ngươi lui xuống đi.”
Đã có 24 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Tiểu Dương
Quyển 2: Thanh Hương Cốc
Chương 14: Hành động điên cuồng của Tiểu đội hung tàn (1)
Dịch: Địa Ngục Môn
Nguồn: Sưu tầm
Lão Thiệu vừa đi vừa nghĩ ngợi, sắc mặt lúc xanh lúc trắng, Dương đường chủ đang khen mình hay đang mắng mình đây, hắn nói thế là có ý gì nhỉ, phải nghĩ thật kĩ mới được. Lão Thiệu vừa đi xuống, hai đường chủ còn lại bắt đầu cười to lên “ha ha”
“Dương đường chủ, ngài đang khen người ta hay là đang mắng người ta thế, khà khà, như thế không phải là đang can dự vào việc của lão Thiệu sao, đội giám sát hung tàn không phải sẽ càng hung tàn hơn sao, ha ha.” Khởi Viêm vừa buông chén trà vừa cười nói.
“Đó chẳng phải là điều các ngài mong muốn sao?” “cũng có chút mong chờ đó, ha ha!!...” Dương Cương nói xong, cả ba người cũng cười phá lên.
Môi trường khốc liệt quả là nguồn thúc đẩy lớn với mọi người, Tiêu Khả, Mã Khắc La và Hồ Triệu đều lần lượt đạt đến thực lực của nhất tinh đấu sư, Hạ Thúc cũng đạt đến nhất tinh đấu sư. Có bốn cao thủ cấp đấu sư trong đội, tiểu đội bọn họ tràn đầy tự tin trước lần kiểm tra tới, họ còn có chút chờ đợi lần kiểm tra tiếp theo. Cảm giác phẫn nộ trước đây đã không còn nữa, mọi người đều biết những trận chiến như thế có ích lợi rất lớn cho việc tu luyện của bản thân mình.
Nhưng mấy người đã đi qua quỷ môn quan lần trước đã thề rằng lần này phải tìm cách đòi lại món nợ đó, dù chỉ là một chút. Nhưng trong khi bọn họ đóng cửa tu luyện thì đội giám sát dưới sự quản lý của Thiệu đội trưởng đã tiến hành một trận đại tỉ thí, tìm ra 20 người trong đội để tái thiết lập đội giám sát hung tàn. Nhưng lần này đội giám sát hung tàn đã hoàn toàn thay đổi, bọn họ không còn là những kẻ bặm trợm như trước nữa, mà là những người lúc nào cũng tươi cười vui vẻ, nếu không cười không giận thì cũng luôn trầm mặc.
Lần kiểm tra theo tháng lần thứ tám, toàn bộ ngoại cốc đều náo nhiệt cả lên, mọi người vây lại thành một vòng lớn, ở giữa là nơi tiểu đội hung tàn đã bị kiểm tra mấy lần trước, sự mong chờ của mọi người càng hiện rõ trên nét mặt, lần này sẽ hung tàn đến mức nào đây. Lần này cả hai bên vừa đánh đã ra những đòn khiến đối phương trở tay không kịp, nhưng họ thích ứng rất nhanh, nhưng lần này hai bên hòa nhau, cả hai bên đều có đều có bốn người bị trọng thương phải nằm một chỗ cả tuần.
Lại một lần nữa mọi người vì sự hung tàn của cả hai bên mà bất khả tư nghị, họ cũng rất thỏa mãn mà ra về, vì lần này họ lại có thêm đề tài mới mà bàn tán rồi. Thông tin tiểu đội hung tàn có đến bốn đấu sư vừa lan ra thì mọi người đều ngạc nhiên đến ngây ra.
Rất nhiều người đã có cách nhìn khác đối với tiểu đội hung tàn, họ không còn sợ tiểu đội này nữa mà là ngưỡng mộ, họ còn dám lấy đội giám sát ra mà luyện quyền, đem họ ra làm đồ chơi trong long bàn tay, đây chẳng gọi là cao minh sao, luyện công hung tàn như thế cũng không mai một thanh danh của tiểu đội hung tàn này.
Lần này sự sùng bái của mọi người với Hạ Thúc lại càng tăng lên gấp bội, người ta là đội trưởng của đội hung tàn mà, người ta chọn một phương pháp luyện công tàn khốc như vậy, hơn nữa còn thực thi một cách hoàn mỹ như thế, còn đem đội giám sát ra mà đùa giỡn, sự điên cuồng này, cái nhuệ khí này chẳng lẽ còn không đủ để kẻ khác sùng bái hay sao.
Cách luyện tập của Tiểu đội hung tàn truyền khắp nội ngoại cốc. Học viên hái thuốc là những người đứng mũi chịu sào, đúng vậy, chúng ta là học viên hái thuốc, còn có hơn hai tháng nữa là phải lãnh nhiệm vụ đi vào rừng sâu hái thuốc rồi, đến bây giờ thì mọi người đều biết đi vào nghề hái thuốc này thì có đến chín phần chết một phần sống, chỉ là lúc bình thường họ không muốn nhắc đến mà thôi, nhưng đây là một hiện thực không thể trốn tránh được, người ta vì một phần mười khả năng sống sót mà điên cuồng so đấu, còn mấy người bọn họ thì lại an nhàn mà ngồi hưởng, chờ đợi một phần mười khả năng sống sót rơi vào mình sao, sợ là sau này muốn điên cuồng mà đấu với mình thôi cũng không có cơ hội ấy chứ.
Đội giám sát khi nghe được tin “tiểu đội hung tàn” lấy mình ra làm đối tượng để luyện quyền thì nộ khí xung thiên, từ lúc nào mà bọn họ lại bị xem nhẹ đến như vậy, nhưng lại chẳng thể làm gì được. Đặc biệt là Thiệu đại đội trưởng, sau khi nghe tin đó cũng dở khóc dở cười, thậm chí có lúc hắn còn muốn đánh cho cái kẻ dám đi lan truyền tin tức ấy một trận. Bây giờ đúng là tiến thoái lưỡng nan, nếu bây giờ họ không đi kiểm tra tiểu đội đó nữa thì chẳng phải những gì làm trước đó là công cốc sao, chẳng những thế còn bị mọi người chế nhạo nữa chứ, mà chính mình cũng chẳng còn gì để nói. Tiếp tục đi kiểm tra, há chẳng phải là tiếp tục đi làm đối tượng luyện tập cho bọn họ sao, từ trên nhìn xuống, người ta trông vào, làm thế nào cũng không xong, thật không ngờ cũng có ngày hắn bị bức đến bước đường này.
Đại đội trưởng Thiệu mở một cuộc họp giữa các đội trưởng trong đội giám sát, trong hội nghị cũng không có vị đội trưởng nào đưa ra được kế sách hay để cứu vãn thời cuộc, cuối cùng việc kiểm tra vẫn phải tiến hành, để lấy lại chút danh dự cho đội giám sát, bọn họ quyết định tìm ra một đội mấy người để đi kiểm tra hàng tháng, như vậy sẽ giảm bớt dư luận bị tiểu đội hung tàn lấy ra làm đối tượng tập luyện, cũng là để xây dựng uy danh của đội giám sát. Sau khi quyết định này được đưa ra, đội giám sát điên cuồng thực hiện, để hoàn thành xuất sắc nhiệm vụ đã đề ra, họ không thể chọn một đội toàn kẻ yếu, cũng không thể chọn một đội giống như tiểu đội hung tàn kia nữa.
Dường như hết thảy mọi người đều đã tỉnh ngộ, bọn họ điên cuồng luyện tập. Ngày nào sườn núi Thanh Võ cũng ồn ào náo nhiệt, tiếng đao thương côn bảng vang lên không ngừng, cả bầu không khí ngoại cốc hoàn toàn thay đổi, lại thêm trên trời mây đen vần vũ, trong sơn cốc giống như sắp có bão to gió thổi lồng lộng, giống như trước đêm của một trận đại chiến vậy.
Sự thay đổi của các học viên hái thuốc và những sự tích về tiểu đội hung tàn lại một lần nữa làm kinh động các vị lãnh đạo, thái dược đường, tòa đại các lầu sừng sững trên sườn một ngọn núi lớn nhất ngoại cốc, nguy nga mà hùng vĩ, trong lầu có ba vị đường chủ đang ngồi lại cùng nhau thưởng trà.
“Khà khà, ta biết ngay là sẽ có niềm vui lớn mà, nhưng không ngờ nó lại lớn đến như vậy, thật thú vị, hay lắm!” Khởi Viêm vừa thưởng hương trà vừa nói, mùi hương nhè nhẹ từ trong chén tỏa ra.
“Chỉ trong thời gian uống một tách trà mà có thể nghe được Khởi đường chủ tán dương liên tiếp đến hai lần quả là không dễ nha.” Dương Minh đường chủ nói. Dương Cương cũng nâng chén trà lên, ngửi mùi hương tỏa ra từ chén rồi nói: “Đội trưởng đội hung tàn cũng thật giỏi, anh hùng xuất thiếu niên, nghĩ lại chúng ta lúc xưa cũng không được bằng hắn, một tiểu đội nho nhỏ mà lại có thể kéo theo sự thay đổi của cả cái ngoại cốc này, không những thế ảnh hưởng của nó trong nội cốc cũng thật to lớn.”
“Lão Thiệu này cũng thật biết gây chuyện, bây giờ không biết là hắn sẽ làm gì để thu dọn việc này đây, khó mà có được bầu không khí náo nhiệt như thế này, những học viên hái thuốc lần này đúng là giỏi hơn nhiều so với những năm trước, khả năng sống sót khi đi hái thuốc chắc cũng nâng lên vài phần đây.” Dương Minh vui vẻ nói, rồi nghĩ bụng những gì thu hoạch được chắc chắn phải gấp đôi gấp ba mọi năm.
“Có muốn thêm dầu vào lửa nữa không?” Dương Cương hỏi. “Ngài có chiêu gì hay, nói ra nghe xem,” Khởi Viêm, Dương Minh đều nhìn về phía Dương Cương. “Các ngài đã nghe qua chuyện này chưa …” Ba người họ tụm lại chụm đầu vào nhau thầm thì, rồi cuối cùng cả ba người cùng phá ra cười “hắc hắc” gian trá.
Đã có 21 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Tiểu Dương