Ngay khi tàng thư lâu chấn động, Diệp Tri Thu sắc mặt tái nhợt vội vã chạy về. Bóng người nàng lao vút trên không như thương ưng bay lượn vậy, hai chân hầu như không chạm đất. Nàng vừa chạy vừa chửi nhẩm trong lòng.
Những đệ tử kia tiến vào tàng thư lâu đến hai ngày, giáo đầu như nàng đương nhiên không thể đứng chờ được. Nàng vốn đã hẹn Lâm bộ đầu uống trà, rồi đi chơi mạt chược rồi.
Diệp Tri Thu không ngờ chính mình còn chưa đi ra khỏi cửa võ quán thì phát sinh chuyện như vậy. Khi nàng rơi đến bậc thang tàng thư lâu thì thấy giáo đầu Tây Viện Thiệu Linh Sơn, giáo đầu Bắc Viện Khâu Phong đứng trước, đối diện với một thiếu niên áo đỏ.
Diệp Tri Thu có chút không rõ, nàng điểm chân tiến vào trong tàng thư lâu.
- Lão Khâu, Thiệu Linh Sơn, tình huống sao vậy, sao các ngươi lại ở đây?
Thiệu Linh Sơn nhưng lạnh lùng không nhúc nhích nói:
- Đừng tới, trở lại đi!
Diệp Tri Thu sao có thể nghe đối thủ được, nàng lướt nhanh tới tay ngọc chộp cổ thiếu niên áo đỏ.
Thiếu niên không chút phản kháng chỉ đứng đó cười khanh khách.
Lúc này một tiếng “ầm” vang lên bên trong tàng thư lâu.
Diệp Tri Thu hơi ngây người nhìn về hướng thanh âm. Trong phòng thứ ba ở hành lang bên trái bốc lên lửa lớn. Nàng còn thấy hai cánh cửa phòng khác cũng có vết cháy khét.
- Đó là chân lý võ đạo đồ Bài Vân chưởng, hiện tại nó bị đốt thành tro rồi.
- Diệp giáo đầu, hiện tại ngài tiến lên một bước thì toàn bộ chân ý đồ trong tàng thư lâu này đều thành tro bụi hết. Nếu như ta có chuyện gì thì toàn bộ tàng thư lâu này chôn cùng ta đi.
Ánh mắt Diệp Tri Thu nghi ngờ không thôi. Nàng không biết đối phương nói thật hay giả.
Thiếu niên trang phục màu máu bật cười, lấy ra một tấm bùa đỏ rực quơ quơ trước mặt Diệp Tri Thu.
- Thấy gì không, bạo viêm phù, chừng mười ma ngân một tấm, hiện tại bên trong giấu 6900 tấm bạo viêm phù, uy lực đủ để thổi bay cả toàn tàng thư lâu này, nếu ngươi không tin có thể thử xem.
Diệp Tri Thu không khỏi sợ than, nàng thấy vách tường xung quanh tàng thư lâu quả nhiên dán bùa chú chi chít. Nhưng những người này chi bạo tay như vậy là gì cái gì? 6900 tấm bạo viêm phù, vậy là 69000 ma ngân a.
Thiếu niên áo đỏ vẻ mặt hời hợt vỗ vỗ tay Diệp Tri Thu:
- Diệp giáo đầu nếu không muốn thử thì mau lui lại, nhớ đóng cửa lại a!
Diệp Tri Thu sắc mặt tái xanh đứng yên tại chỗ. Ngay khi nàng chần chừ, một thanh âm hùng hồn từ phía sau truyền đến:
- Diệp giáo đầu lùi lại đi, rác rưởi này nói hẳn là sự thật.
Diệp Tri Thu quay đầu lại thì phát hiện thân hình khôi ngô của quán chủ Lôi Nguyên. Ở bên cạnh vị này còn có một người nữa. Người trung niên này mặc trang phục cẩm y vệ thiên hộ, tóc xanh lông mày xanh, tướng mạo vô cùng kỳ dị.
Diệp Tri Thu ngay lập tức nhận ra đấy là Thiên hộ Tào Hiên, thống lĩnh cẩm y vệ Tú Thủy quận.
Nàng không khỏi rên rỉ đầy không cam lòng lùi lại đồng thời đóng lại cửa lớn tàng thư lâu.
Sau khi Diệp Tri Thu lui ra bên ngoài, còn có lượng lớn cẩm y vệ tiến vào bao quanh tàng thư lâu, bọn họ ai nấy đều mặc trọng giáp, tay cầm đao kiếm sát khí đằng đằng vây chặt tàng thư lâu.
Diệp Tri Thu không khỏi đầy ngờ vực nhìn quán chủ Lôi Nguyên và Tào Hiên:
- Quán chủ đại nhân, Tào thiên hộ, chuyện này là sao vậy, những kẻ bên trong là tặc tử từ đâu tới?
- Bọn họ là huyết phong đạo dưới trướng Lý Đạo Quy.
- Chừng ba ngày trước, mật thám của ta báo lại có người lượng lớn thu mua bạo viêm phù. Chúng ta truy theo dấu vết cuối cùng khóa chặt trọng phạm truy nã huyết phong kiếm Lý Đạo Quy, người này trước đây không lâu lẻn vào Tú Thủy quận cũng không biết là có ý đồ gì. Bản thiên hộ vừa điều tra đến võ quán, nhưng đáng tiếc là vẫn chậm một bước.
Ánh mắt Lôi Nguyên chăm chú nhìn Tào Hiên nói:
- Lý Đạo Quy không thù không oán với Vô Tướng thần tông, hắn đến võ quán làm gì?
Tào Hiên sắc mặt chìm xuống, nhìn phía tàng thư lâu:
- Hẳn là vì Nghịch Thần kỳ a, không biết hắn thu được tin tức ở đâu, nói rằng Nghịch Thần kỳ có thể ở trong tàng thư lâu này.
Lôi Nguyên và mấy vị giáo đầu nhìn nhau dở khóc dở cười. Lôi Nguyên đầy đau đâu dùng ngón tay di mi tâm suy nghĩ cách giải quyết tình thế trước mặt.
- Bạo viêm phù tuy uy lực đáng sợ nhưng nhất định phải có người dùng pháp thuật mới khởi động được. Huyết phong đạo trước bị Đông Châu trấn phủ ty trọng thương, hiện tại dưới trướng Lý Đạo Quy chỉ còn một thuật sư bát phẩm hạ may mắn còn sống. Chỉ cần chúng ta diệt trừ được ngày này, Lý Đạo Quy và huyết phong đạo chắp cánh khó thoát.
Ngay khi ánh mắt hắn nhìn chăm chú, bốn bóng người đồ đen lặng yên không tiếng động lao đến mấy cái cửa sổ. Nhưng ngay khi bọn họ định lẻn vào, con ngươi Tào Hiên co rút lại, hắn phát hiện vô số cung tên bắn vút ra từ tàng thư lâu.
Đây là phi hoàng nỗ, trong nháy mắt bắn bốn người lao lên thành cái sàng! Bốn vị tinh anh cẩm y vệ, tu vi bát phẩm thượng cứ thế mất mạng. Sau đó có bốn quyển sách bị đốt, ném từ cửa sổ ra ngoài.
Lôi Nguyên nhìn thế không khỏi khóe mắt giật giật, hắn một phần tiếc cho tính mạng mấy vị cẩm y vệ, một phần tiếc thương mấy quyển sách kia. Đấy là bốn tấm chân ý đồ lục phẩm, giá lên đến cả ngàn vàng. Mấy thằng nhãi huyết phong đạo này đúng là nói được làm được.
Hắn nhìn về phía Tào Hiên mặt đang đen như đáy nồi:
- Tào thiên hộ còn biện pháp gì không, mạnh mẽ tấn công là không được rồi, chân ý đồ và thư tịch trong tàng thư lâu lên đến cả trăm vạn ma ngân, quan trọng là những chân ý đồ và quan tưởng đồ này có tiền cũng khó mua. Nếu như tổn hại thì cả ta và ngài đều không gánh tội được.
- Vẫn phải giải quyết thuật sư trước, nhất định phải làm thịt kẻ này rồi mới mạnh mẽ tấn công được. Nếu như người của chúng ta không vào được thì nghĩ biện pháp liên hệ người bên trong. Trong võ quán có võ sư hay đệ tử chân truyền nào sức chiến đấu cao chút không, chúng ta có thể kiềm chế bên ngoài, tạo cơ hội cho hắn động thủ.
Võ sư võ quán đại đa ở thất phẩm, đệ tử chân truyền thì ở bát phẩm, sức chiến đấu như vậy là thừa sức, nhược điểm của thuật sư là thiếu năng lực cận chiến, một khi bị gần người thì một võ tu cửu phẩm cũng đủ làm thịt thuật sư bát phẩm.
Lôi Nguyên lại đau đầu vô cùng, hôm nay là ngày đặc biệt, bên trong tàng thư lâu không có đệ tử chân truyền nào, thậm chí cả đệ tử nội môn hai lá cũng không có.
Trong lâu cũng có hai mươi mấy võ sư nhưng sợ đều lành ít dữ nhiều, hắn biết liên lạc với ai chứ? Còn về hơn bốn trăm đệ tử mới lên cấp nội môn, sức chiến đấu đến cửu phẩm hạ chỉ có ba người, còn lại đều không đáng nhắc đến. Nhưng ba người này nói thẳng là còn kém, để bọn họ ra tay thì khác gì đi chịu chết.
Hắn lắc đầu:
- Trước tiên nghĩ biện pháp xác nhận xem bên trong còn ai sống sót đã.
Lúc này Thiệu Linh Sơn bỗng nói chen vào:
- Huyết phong đạo trước giờ làm việc nghiêm ngặt, trước khi động thủ nhất định sẽ bài trừ tất cả võ sư để transh mầm họa, Theo góc nhìn của thuộc hạ thì thiên hộ đại nhân không nên hy vọng đến những võ sư này, trong lầu còn có một người có thể dùng.
Hắn khẽ cười nói:
- Hôm qua có một vị thiếu niên tên là Sở Hi Thanh, chỉ dùng một đao chém thương nhị thiếu gia Long gia Long Thịnh, ánh đao nhanh như chớp giật. Quán chủ đại nhân còn khen ngợi hắn đao pháp nhanh nhẹn gọn gàng, có vài phần cốt tủy của khoái đao. Nếu như người này tiếp cận được thuật sư kia nhất định thành công.
- Thiệu Linh Sơn! Ngươi bớt nói nhăng nói cuội đi! Sở Hi Thanh nguyên công còn chưa đến tầng hai, ngươi muốn hắn đi chịu chết sao.
Diệp Tri Thu quát to đầy giận dữ.
Lôi Nguyên cũng có vẻ tức giận không thích nhìn Thiệu Linh Sơn. Công bằng mà nói thì Sở Hi Thanh quả thật có cơ hội chém giết thuật sư kia nhưng việc này vô cùng nguy hiểm. Dù Sở Hi Thanh thành công thì sao trốn được huyết phong đạo trả thù? Trước khi bọn họ kịp tiến vào cứu thì sợ là thi thể Sở Hi Thanh đã nguội lạnh rồi…
Tào Hiên nhưng a một tiếng, ánh mắt lấp léo trầm tư. Theo như hắn biết thì nhị thiếu gia Long gia cũng tu luyện khoái đao, thiếu niên Sở Hi Thanh kia có thể lấy khoái đao thắng Long Thịnh thì đao tốc tương đối lợi hại.
Nếu như trong lầu không có võ sư có thể dùng thì đành đem ra dùng tạm vậy.
Bạn nào có nhu cầu in áo (lẻ, đôi, nhóm...), từ nhu cầu cá nhân đến mục đích thương mại sll, mình đều có thể giúp đỡ nhé :D :D :D các bạn cứ inbox mình, mình là xưởng in làm việc trực tiếp không qua trung gian nên yên tâm về giá cả nhé :D :D :D
Các bạn có leech truyện qua trang khác thì cứ copy thoải mái :D :D :D nhưng copy giúp mình cả dòng quảng cáo ở dưới nhé, rất cảm ơn các bạn :D :D :D
Bên trong tàng thư lâu, pháo hoa lại nổ trong màn hình ảo trước mắt Sở Hi Thanh.
Bảng nhân vật của hắn lại có biến hóa, dòng danh vọng đang từ cửu phẩm hạ (thực) chuyển thành cửu phẩm hạ (cố). Điểm võ đạo cũng từ 11 lên 16. Nếu như lúc trước còn có lý do để hiểu thì giờ hoàn toàn đột nhiên ập đến nhưng Sở Hi Thanh cũng không có tâm trí để ý những điều này vì hắn còn đang bận chạy trốn.
Ngay khi “động đất” đến, bống nhiên có một đám người che mặt bỗng nhiên giết ra. Bọn họ cũng mặc trang phục đệ tử nội môn nhưng võ lực cực cao, mấy vị võ sư còn chưa kịp phản ứng đã lục tục bị chém giết.
Lúc đó hoảng loạn mọi người chạy trốn tán loạn, Sở Hi Thanh vội là người đầu tiên chạy lên tầng bốn.
Sở Hi Thanh vừa chạy vừa nhìn quanh bốn phía, nỗ lực tìm chỗ trốn. Sau đó ánh mắt hắn sáng ngời, đột nhiên gia tốc, xông phía giá sách, hắn chỉ giẫm ba bốn giẫm đã nhảy lên trên xà nhà.
Tầng thứ tư tuy chia làm mười mấy phòng nhưng xà nhà nối với nhau, Sở Hi Thanh cẩn thận từng li từng tí di chuyển, cố gắng không phát ra tiếng động hay để tro bụi rơi xuống.
Hắn chỉ đau đầu về vất chân để lại, vắt óc cũng không nghĩ ra cách. Điều này nghĩa là một khi đám người hung ác tìm kiếm, chắc chắn phát hiện được tung tích của hắn.
Sở Hi Thanh rất nhanh tìm được một góc chết, nhưng là nơi này đã có người ngồi rồi. Đó là một nữ hài, tuổi không cách hắn là bao, ngũ quan xinh xắn, nơi mi tâm cài một viên bảo thạch hình hoa bách hợp, ánh mắt mở rộng đầy quyến rũ. Thiếu nữ này cũng mặc trang phục xanh đệ tử nội môn, nhưng rõ ràng trang phục này bị sửa lại, không chỉ bó sát hơn mà nơi cổ áo và vạt áo còn thêu lên hình hoa bách hợp. Đôi chân nhỏ nhắn của nàng buông dưới xà nhà khẽ đong đưa, đầy vẻ tự tại.
Sở Hi Thanh hơi thấy bất ngờ, nào ngờ trong võ quán lại có một vị mỹ nhân như này. Ba tháng hắn trong võ quán phần lớn thời gian là lang thang bên ngoài áp tiêu, quả thật không nhận ra bao nhiêu người.
Sở Hi Thanh ôn hòa nở nụ cười nói:
- Không biết sư muội trốn ở đây, thêm ta nữa không sao đâu.
Nữ hài liếc mắt nhìn hắn rồi phất phất tay, dáng vẻ không thèm để ý.
Sở Hi Thanh nhưng vẻ mặt sững sờ, cái phất tay nhẹ nhàng của nữ hài lại xóa sạch toàn bộ vết chân hắn để lại. Vừa rồi là nàng dùng pháp thuật? Thiếu nữ này hình như là thuật vũ song tu? Mà ít nhất là bát phẩm a.
Sở Hi Thanh đầy kinh dị nhìn thiếu nữ trước mắt, thầm nghĩ đây còn là đệ tử nội môn sao? Hắn cũng không xoắn xuýt vấn đề này làm gì, mà đem ánh mắt chuyển xuống dưới, đầy vẻ ngưng trọng.
Từ trên xà nhà có thể thấy được cả đám người đang đi lên, những người kia đều là sư huynh đệ đồng môn của hắn.
Đại đa người sắc mặt tái nhợt, lo sợ bất an dưới sự đốc thúc của hai mươi mấy kẻ giám sát lên lầu. Những kẻ này cũng đánh đập hay quát tháo ầm ỹ gì nhưng vô cùng hung bạo, chỉ cần dám làm trái điều gì là ra tay độc ác ngay.
Có hai người chỉ nhìn lén xung quanh chút đã bị đánh cả người giàn giụa máu tươi, ngã ập xuống đất.
Những kẻ này mạnh mẽ đẩy đám đệ tử vào từng phòng sau đó ra lệnh những đệ tử này lật tìm từng quyển sách một.
Ánh mắt Sở Hi Thanh đầy bối rối, hành động của những kẻ này làm hắn có chút không hiểu. Bọn họ đang làm gì đây, hình như là đang tìm đồ gì đó? Liệu có phải là bức nhai tí đồ kia không? Sở Vân Vân tuy không nói chút nào, nhưng hắn đoán được trong bức nhai tí đồ đó chắc chắn có bí mật rất lớn. Bí mật này đủ để giúp Sở Vân Vân thu hồi lại tất cả.
Vừa lúc đó, chợt có một vị trẻ tuổi nâng một quyển sách dày lên, đầy vui mừng nói:
- Ta tìm tới! Ở cuối có một chữ “Mộc”, hẳn là lời chú giải Tần Mộc Ca tự tay viết.
Đám hung đồ xung quanh đều bị kinh động, một vị tay cầm hổ đầu đại đao, mắt trái đeo bịt mắt đi nhanh tới.
Hắn giật lấy quyển sách kia, cẩn thận tìm tòi, lát sau lộ vẻ thất vọng, rõ ràng quyển sách này không có thứ hắn muốn.
- Đúng là chú giải Tần Mộc Ca lưu lại, thả hắn ra ngoài.
- Tiếp tục tìm đi, hôm nay chỉ ai tìm được chú giải hay bút ký Tần Mộc Ca lưu lại mới có thể ra khỏi tàng thư lâu. Không tìm được thì đừng mong còn sống rời khỏi đây!
Đám đệ tử trẻ tuổi kia mặt như màu đất nơm nớp lo sợ.
Sở Hi Thanh trên xà nhà nghe thấy vậy không khỏi quái dị. Hóa ra ngọn nguồn tai họa hôm nay đến từ vị muội muội của hắn!
- Đấy là huyết phong đạo dưới trướng Lý Đạo Quy. Hắn chắc vì Nghịch Thần kỳ hư vô không có thật đến đây.
Thiếu nữ hoa bách hợp chẳng biết từ lúc nào đến gần hắn, nhìn xuống dưới nói.
Sở Hi Thanh chóp mũi ngửi được từng hơm thơm nhạt, cảm giác thiếu nữ này đến hơi gần rồi. Hắn suy nghĩ một chút rồi viết trên xà nhà:
- Nghịch Thần kỳ? Đó là thứ gì?
Thiếu nữ khẽ nghịch chơi lọn tóc nơi thái dương, đầy khinh thường cười:
- Một chí bảo có thể nghịch thiên cải mệnh, cướp đoạt thần kỳ đất trời trong truyền thuyết. Có người nói chiến thần Táng Thiên, Ngu Công đều từng nắm giữ, nghịch phạt chư thiên, có rất nhiều người suy đoán Nghịch Thần kỳ trong tay Bá Võ vương Tần Mộc Ca! Nhưng ta đã ở lại nơi này mười mấy ngày, tìm khắp không chút thu hoạch, bọn họ căn bản không thể tìm được.
Ánh mắt Sở Hi Thanh ngưng đọng, lời nói thiếu nữ để lộ rất nhiều tin tức. Nàng chắc chắn không phải đệ tử nội môn đúng nghĩa.
Hắn lại viết:
- Xin hỏi quý tính các hạ, là cao nhân phương nào?
Thiếu nữ nở nụ cười đáp:
- Ta họ Lục, là đệ tử nội môn bình thường thôi, không xứng với hai chữ cao nhân.
Lúc này, Sở Hi Thanh bỗng nhìn về phía cửa sổ cách đó không xa. Ngay khi tầm mắt hắn tới nơi, một hạc giấy màu vàng đột nhiên chui từ cửa sổ vào. Kỳ quái là rõ ràng có đám hung đồ trông coi nhưng không ai thấy hạc giấy này.
Hạc giấy sau khi bay vào, vỗ vỗ cánh một cái rồi loáng lên đã xuất hiện lơ lửng trước mặt Sở Hi Thanh.
Hạc giấy này tìm mình? Sở Hi Thanh ánh mắt không hiểu, thoáng do dự nhưng vẫn nắm lấy hạc giấy.
Hạc giấy là một phong thư, trên giấy vàng chi chít chữ viết, Sở Hi Thanh đầu tiên nhìn thấy là một chữ ký, một dấu quan ấn, trong ấn là chín chữ nghiêm cẩn: Cẩm Y Thiên Hộ Tú Thủy Quận Tào Hiên!
Sở Hi Thanh sau khi thấy thì càng thêm không hiểu. Vì sao vị cẩm y thiên hộ này lại biết hắn? Người này dùng thư liên lạc với hắn có mục đích gì?
Sở Hi Thanh kiềm chế tâm tình cẩn thận nhìn kỹ. Đầu phong thư là giới thiệu vắn tắt tình huống, sau đó giảng đại nghĩa quốc gia, hy vọng hắn có thể hiệp nghĩa dũng cảm đứng ra, trong ngoài phối hợp cùng cẩm y vệ, giết chết một thuật sư bát phẩm trong huyết phong đạo, hỗ trợ triều đình tiêu diệt tặc phỉ.
Nếu như Sở Hi Thanh đáp ứng, có thể viết chữ trên giấy, nhân mã cẩm y vệ sẽ khởi xướng cường tập từ bên ngoài, kiềm chế đối phương tạo cơ hội cho hắn. Một khi hoàn thành, vị thiên hộ đại nhân này sẽ có trọng thưởng.
Để Sở Hi Thanh lưu ý là cuối phong thư còn mờ mịt nhắc đến “lộ dẫn” và “hộ tịch” của hai huynh muội bọn họ.
Thời cổ, nếu muốn rời xa hơn trăm dặm, đều cần “lộ dẫn” của quan địa phương phát, nếu không sẽ bị trị tội. Đại Ninh quản lý hộ tịch rất nghiêm, ba năm tra một lượt, để giúp triều đình nắm chắc địa phương, trưng thu thuế đầu người. Người không có hộ tịch chính quy, không chỉ bị phạt bạc tội trốn hộ, còn không thể gia nhập võ quán, không được kinh thương, tòng quân, tham gia thi cử…
Ba tháng trước hai người khi đến Tú Thủy quận, không thể không mua lộ dẫn ở chợ đêm.
Sở Hi Thanh và Sở Vân Vân trên thực tế là huynh muội một nhà từ Đông Châu Thái Sơn quận đến, cả nhà họ bị đạo phỉ giết sạch. Lộ dẫn của bọn họ bị lưu lại, được “huynh muội” hai người mua lại làm bằng chứng đến Tú Thủy quận.
Nữ hài cũng nhìn lá thư gửi Sở Hi Thanh.
Sở Hi Thanh dù che lấp cũng chẳng ích gì, không gian xà nhà này quá bé, hắn cũng không dám gây ra động tĩnh lớn. Cả người cô bé này đã kề sát hắn, sức mạnh của nàng rất mạnh, một tay đè chặt Sở Hi Thanh xuống, cũng may nữ tử này sau khi xem xong thư thì lùi lại chà chà:
- Lý Đạo Quy này thủ đoạn thật tuyệt, cẩm y vệ hẳn là bị hắn đẩy vào đường cùng mới tìm một đệ tử dưỡng nguyên công chưa đến tầng hai như ngươi. A, hình như hộ tịch của ngươi có vấn đề. Đây là thủ đoạn cưỡng bức dụ dỗ, vừa đấm vừa xoa của cẩm y vệ, bọn họ giờ hay dùng chiêu tiên lễ hậu binh, nếu như dụ dỗ không được thì lấy thế ép người, để ngươi không thể không vào khuôn phép liều mạng vì bọn họ.
Sở Hi Thanh sắc mặt đầy đắn đo, hắn đúng là bị họ Tào kia uy hiếp. Hắn không thể dễ dàng buông tha thân phận này, nếu không ba tháng nỗ lực ở võ quán của bọn họ sẽ nước chảy biển đông, thành công cốc hết, họ sẽ phải đi đường khác, tìm bí pháp thuần dương. Còn có bức nhai tí đồ kia nữa, bọn họ nỗ lực lâu như vậy, chỉ thiếu chút xíu nữa.
Sở Hi Thanh lắng lại hô hấp và tâm tình. Hắn lần thứ hai nhìn xuống xà nhà đồng thời nhìn màn hình ảo.
Liều mạng là không thể được, nhưng hắn vẫn muốn nhìn chút tình huống rồi chọn tiếp, có hệ thống bảo mẫu, không hẳn hắn không có cơ hội.
Sở Hi Thanh nhìn quét bốn phía, ánh mắt dừng lại ở một nam tử.
Cả đám hung đồ đều mang binh khí, chỉ có người này đeo gỗ đào, trên người cũng dán bùa chú. Này hẳn là thuật sư hắn cần tìm, pháp thuật tránh kim loại, thuật sư trước thất phẩm đều không đem theo binh khí bên người.
Nhưng là Sở Hi Thanh cảm giác người này không đúng, vóc người của đối phương quá cường trắng, dù mặc áo bào quá khổ cũng vẫn lộ ra cơ ngực.
- Người kia không phải thuật sư, thân phận thật hẳn là võ tu thất phẩm. Bọn họ rất giảo hoạt, thuật sư thật sự vẫn ẩn giấu trong những đệ tử nội môn kia.
Thiếu nữ khi nói chuyện đã giật cướp lá thư trong tay Sở Hi Thanh. Nàng mạnh mẽ chộp lấy tay Sở Hi Thanh, cắn mạnh một ngón. Nữ tử này lực rất lớn, Sở Hi Thanh hoàn toàn không thể phản kháng, chỉ ngây ngốc:
- Ngươi muốn làm gì?
- Đương nhiên là hành hiệp trượng nghĩa, trừ bạo an dân!
Thiếu nữ hoa bách hợp cười đáp lại, dùng ngón tay Sở Hi Thanh nhanh chóng viết xuống mấy chữ.
Bạn nào có nhu cầu in áo (lẻ, đôi, nhóm...), từ nhu cầu cá nhân đến mục đích thương mại sll, mình đều có thể giúp đỡ nhé 🙂 các bạn cứ inbox mình, mình là xưởng in làm việc trực tiếp không qua trung gian nên yên tâm về giá cả nhé 🙂
Các bạn có leech truyện qua trang khác thì cứ copy thoải mái 😃 nhưng copy giúp mình cả dòng quảng cáo ở dưới nhé, rất cảm ơn các bạn 😃
Ở ngoài tàng kinh lâu, nơi cách chừng mười trượng, quán chủ Lôi Nguyên chắp tay sắc mặt âm trầm đi tới đi lui.
Tào thiên hộ thì bình tĩnh ngồi ngay ngắn trên ghế thái sư, quan sát cửa lớn tàng kinh lâu. Hắn bưng chén trà thuộc hạ vừa đưa tới, nhưng phì một tiếng, phun nước trà ra tung tóe.
Thật sự thì nước trà ấm, hương thơm ngạt ngào. Nhưng Tào Hiên quên mất ba nhọt nhiệt nơi miệng mới mọc lên của hắn, điều này càng làm hắn thêm bực mình.
- Liên lạc với Tử Tĩnh đạo nhân chưa? Hắn khi nào mới về được, vạn hộ Châu Thành có hồi âm gì không? Thái thú đại nhân đâu rồi?
Tử Tĩnh đạo nhân trong lời hắn không chỉ là giáo đầu thuật sự viện của võ quán, còn là một vị cung phụng thuật sư trong cẩm y vệ. Tào Hiên đương nhiên không thể đặt hết hi vọng lên một tiểu tử lai lịch không rõ được.
Tú Thủy quận không có võ tu tứ phẩm, vậy chỉ có thể dùng pháp thuật giải quyết pháp thuật. Tử Tĩnh đạo nhân tu vi pháp thuật lên đến lục phẩm, có thể giải quyết 6900 tấm bạo viêm phù trong tháp. Nhưng là hai ngày trước vị đạo nhân này lên núi hái thuốc, đến giờ vẫn chưa liên lạc được. Còn về Đông Châu cẩm y vạn hộ vốn là cấp trên cai quản cẩm y vệ Tú Thủy quận.
Tào Hiên không thu được bất cứ câu trả lời chắc chắn nào từ thuộc hạ. Ngay khi hắn vô cùng đau đầu thì một vị bách hộ cẩm y vệ bỗng nhiên nói:
- Thiên hộ đại nhân, Sở Hi Thanh trả lời.
Tào Hiên hơi nhướng mày, nói:
- Tiểu tử kia nói thế nào?
Quán chủ Lôi Nguyên, Diệp Tri Thu và Thiệu Linh Sơn ở bên cạnh cũng để ý đến.
- Hắn nói có thể thử ra tay, nhưng phải đưa một thanh đao tốt, một viên thượng phẩm dung huyết đan. Còn có khi chúng ta phát động nhất định phải có ba vị cao thủ lục phẩm, từ cửa sổ thứ ba phía đông tầng bốn tiến vào. Còn xin mời Diệp giáo đầu ở cửa sổ thứ năm đến tiếp ứng.
Diệp Tri Thu lúc này nhíu mày đầy lo lắng, Thiệu Linh Sơn nghe vậy thì cười gằn, ánh mắt mang mấy phần trào phúng.
Lôi Nguyên thì sắc mặt lạnh lùng không tỏ rõ ý kiến. Hắn sẽ không để một đệ tử bình thường đi chịu chết, nhưng cũng không chủ động ngăn cản.
- Thượng phẩm dung huyết đan? Sở Hi Thanh nguyên công chưa đến tầng hai, yêu cầu này cũng hợp tình hợp lý.
- Chúng ta có một vị thuật sư thất phẩm, đưa đồ vào không khó, nhưng hắn muốn chúng ta tấn công cửa sổ là vì sao?
Dung huyết đan là đan dược riêng biệt của cẩm y vệ, có thể trong thời gian ngắn kích thích huyết thống, tăng sức mạnh và chân nguyên. Thượng phẩm dung huyết đan không chỉ không có tác dụng phụ, còn có thể cường hóa thể chất võ giả.
- Điều này thuộc hạ không rõ, ngoài ra Sở Hi Thanh còn yêu cầu một điều nữa.
Vị bách hộ này nhìn lướt qua mọi người rồi đến gần Tào Hiên nói khẽ.
Tào Hiên ngưng thần lắng nghe, khẽ cười lạnh:
- Thật thú vị, đồng ý hắn.
*******
Bên trong tàng thư lâu, lá bùa vàng trong tay Sở Hi Thanh biến đổi.
Tấm bùa này vô cùng thần kỳ. Sở Hi Thanh dùng máu mình viết chữ thì chữ biến mất sạch, bao gồm cả chữ tự nguyện và không tự nguyện viết lên.
Sau đó không lâu, có dòng chữ hiện lên trên giấy, đó là “đồng ý”.
Sở Hi Thanh không khỏi nhếch mày đầy vui mừng.
Thiếu nữ kia thì kinh dị nhìn hắn:
- Ngươi biết lợi dụng cơ hội đấy.
Sở Hi Thanh nhưng hùng hồn, còn có vẻ oán trách nói:
- Các hạ tự lo chuyện bao đồng, thay ta đáp ứng việc này, như vậy ta không thể vô duyên vô cớ đánh bạc mạng sống được.
Thiếu nữ xì xì nở nụ cười, hơi lắc đầu:
- Ai cần ngươi đi liều mạng? Sau đó đứng bên cạnh nhìn là được, đừng làm ảnh hưởng đến ta.
Ngay khi bọn họ nói chuyện, một tia sáng đỏ từ ngoài tiến vào, chuẩn xác lở lửng trước mặt Sở Hi Thanh.
Đó là một hộp gỗ, chừng bốn thước, bên thân điêu khắc tỉ mỉ tinh mỹ, hai bên trái phải đều có phù văn.
Sở Hi Thanh mở hộp gỗ ra phát hiện bên trong có một nhạn linh đao ba thước hai, thân đao đen thui ẩn ẩn tia lạnh. Bên cạnh lưỡi đao còn có một viên đan dược đỏ như máu, chỉ cỡ đầu ngón út, tỏa hương thơm.
Sở Hi Thanh đầy vui mừng định nắm nhạn linh đao nhưng trước khi hắn kịp chạm vào, thiếu nữ đã cướp mất rồi.
- A, là Đông Tuyền chế tạo hắc vân phi nhạn đao, được, có đao này trợ trận, ta càng thêm chắc chắn.
Sở Hi Thanh lúc này mắt trợn lên giận dữ nhìn thiếu nữ, cây đao này là hắn yêu cầu cẩm y vệ. Nhưng hắn cũng là người thức thời, mắt thấy thiếu nữ vung vung đao, ánh lạnh tỏa sáng thì hắn vô cùng sáng suốt thu lại ý định đòi đao.
Cũng may thiếu nữ không lấy đi viên dung huyết đan, Sở Hi Thanh rất sợ đối phương đổi ý nên vội tóm lấy nuốt luôn xuống. Hiệu quả đang dược lập tức hiện ra, không lâu sau, Sở Hi Thanh cảm thấy toàn thân tỏa nhiệt, lục phủ ngũ tạng và dòng máu như trở nên nóng bóng, từng tia chân nguyên đột nhiên sinh ra.
Cẩm y vệ hẳn là tính chuẩn thời gian, ngay khi viên dung huyết đan phát tán đủ hiệu lực, từ cửa sổ đột nhiên vang lên tiếng nổ vang, ba bóng người lao vào đầy hung mãnh.
Sở Hi Thanh lợi dụng ưng nhãn quan sát, phát hiện quán chủ Lôi Nguyên cùng hai vị cao thủ cẩm y vệ, thân mặc áo cá chuồn, mang áo giáp ngực lao vào. Ba người khí thế hung mãnh bá liệt, chỗ đi qua tan tác, thậm chí giá sách vách tường cản đường họ chỉ nháy mắt vỡ vụn… Bọn họ ra tay vô cùng độc ác, không để lại người sống, nháy mắt đã có bốn tên hung đồ bị giết. Ba người này liên thủ như bão lớn quất đến, nhanh chóng ập về hướng “thuật sư”.
Sở Hi Thanh nhìn hướng bên kia, thu hồi tầm mắt, chú ý vào thuật sư thật sự ẩn trong đám người. Người này vô cùng cảnh giác, ngay khi có biến lập tức lùi lại, lẩn vào trong đông đảo đệ tử, tránh xa ba người Lôi Nguyên.
Sau đó hắn lùi vào cửa phòng phía sau, lập tức hai tay bắt ấn, định dùng pháp thuật nhưng trong chớp mắt này, ánh đao đen ánh lên, mãnh liệt lướt qua cổ hắn. Thuật sư chỉ kịp trừng mắt kinh hãi cùng không dám tin, sau đó đầu hắn rời khỏi cổ, máu tươi bắn tung tóe.
Sau lưng hắn, thiếu nữ khóe môi ngậm nụ cười đắc ý, giơ đao đầy tiêu sái.
- Đây gọi là gậy ông đập lưng ông, huyết phong đạo cũng chỉ đến thế.
Nói tới đây, thiếu nữ hơi dừng lại, ánh mắt nàng đầy nghiêm túc nhìn sang bên kia.
- Ngũ phẩm hạ, dưới trướng Lý Đạo Quy còn có cao thủ như vậy sao?
Thiếu nữ bỏ đao lại dưới mặt đất, trực tiếp hóa thành khói xanh nhanh chóng biến mất, cũng nháy mắt này, tên thanh niên độc nhãn nhào vào phòng, hắn thấy thi thể thuật sư thì rít gào đầy nộ hận, bóng người chạy chồm đuổi theo thiếu nữ.
Hai bóng người này nhanh lẹ vô cùng, đồng thời rơi đến cách xa tàng thư lâu hơn mười trượng.
Cũng vào lúc này, Sở Hi Thanh nhảy xuống từ xà nhà, hắn có chút choáng váng nhìn thi thể kia, sau đó nắm lấy nhạn linh đao. Thiếu nữ hẳn là thuật võ song tu, không thể vừa dùng pháp thuật vừa mang binh khí kim loại.
Sở Hi Thanh lại rất thích cây đao này, đang suy tính làm sao “lấy” được. Nhưng ngay khi hắn mới cầm chuôi đao, đã thấy hai bóng người cường tráng cầm phi hoàng nỗ xông vào.
Hai người đầu tiên là nhìn thi thể trên mặt đất, lại nhìn đao trong tay Sở Hi Thanh, ánh mắt đầy nổi giận.
Sở Hi Thanh không khỏi ứa lạnh, hiểu lầm này sợ là không thể giải thích. Hắn thừa dịp đối phương chưa kịp phản ứng vội chạy về hướng cửa sổ lao ra ngoài.
- Thuật sư chết rồi! Là thằng nhãi kia làm!
- Làm thịt hắn!
Hai người nổi giận hống lên, đồng thời đến bên cửa sổ, phi hoàng nỗ trong tay nhắm ngay Sở Hi Thanh. Trong chốc lát, cả trăm tên nhỏ bắn về hướng Sở Hi Thanh.
Nhìn thấy bóng tên như đàn châu chấu kia, Sở Hi Thanh đầu tê dại, lồng ngực tim đập thình thịch, như thể có búa tạ gõ hắn vậy, đồng thời cảm giác run rẩy lan đến toàn thân. Nhưng thân thể hắn càng hoảng thì tâm trí càng trấn định, càng bình tĩnh lại.
Sở Hi Thanh không chút do dự nuốt một viên “thần lực đan”, đồng thời hai mắt trợn trừng, dùng ưng nhãn cố gắng bắt được từng quỹ tích mũi tên.
Nháy mắt này, hắn bộc phát tiềm lực tự thân đến cực hạn. Nhạn linh đao trong tay vội vung vẩy, hất xuống từng mảng mũi tên.
Hắn liều lĩnh chém liên tục hai mươi bảy đao, tay phải do vung đao quá cực hạn, cánh tay đau nhức như muốn bị xé rách. Nhưng là màn tên phá tan ánh đao của hắn, như tre già măng mọc lao về hắn.
Ngay khi trái tim Sở Hi Thanh băng lạnh, một thanh âm quen thuộc vang lên.
- Tránh ra!
Thanh âm lanh lảnh như chuông bạc này vào tai Sở Hi Thanh phảng phất như tiếng tiên nữ, êm dịu vô cùng.
Bên người hắn nhô ra một thanh trọng kiếm, khuấy lên gió mạnh hất văng toàn bộ cung tên. Người đến là Diệp Tri Thu, nàng từ bên cạnh Sở Hi Thanh tiến lên, trong nháy mắt quét sạch tên bay rồi như báo lao vào cửa sổ.
Sở Hi Thanh bình yên tiếp đất, hắn thuận thế lăn mấy vòng để tránh tổn thương. Nhưng khi Sở Hi Thanh định đứng lên thì hai chân nhũn ra, tay khẽ run, cảm giác sống sót sau tai nạn thật sự quá tốt.
Xung quanh truyền đến tiếng nghị luận.
- Thuật sư bên trong chết rồi.
- Không nổ, bạo viêm phù không nổ a!
- Là tiểu tử Sở Hi Thanh làm, hắn thật sự làm được.
Theo thanh âm nghị luận vang lên, tiếng thiết giáp chấn động ầm ầm, Sở Hi Thanh thấy từng đoàn cẩm y vệ võ trang đầy đủ nhảy vào tàng thư lâu.
Cùng lúc đó, hắn thấy pháo hoa nổ lớn trong màn hình ảo trước mắt.
Bạn nào có nhu cầu in áo (lẻ, đôi, nhóm...), từ nhu cầu cá nhân đến mục đích thương mại sll, mình đều có thể giúp đỡ nhé các bạn cứ inbox mình, mình là xưởng in làm việc trực tiếp không qua trung gian nên yên tâm về giá cả nhé
Các bạn có leech truyện qua trang khác thì cứ copy thoải mái nhưng copy giúp mình cả dòng quảng cáo ở dưới nhé, rất cảm ơn các bạn
Thiên phú: ưng nhãn, truy phong trục điện thủ (cấp 1)
Trạng thái: lục âm hoàn hồn chú.
Tuổi thọ: 19 ngày
Ánh mắt Sở Hi Thanh khẽ ngốc, đầy kinh ngạc. Hệ thống lại có biến hóa, danh vọng từ cửu phẩm hạ (cố) đã thành cửu phẩm hạ (siêu), điểm võ đạo cũng lên 25 điểm.
Trước đó Sở Hi Thanh đổi một viên thần lực đan, tốn 1 điểm võ đạo, điểm võ đạo đã xuống còn 15 điểm, nhưng lúc nãy nháy cái tăng thêm 10 điểm. Đây là vì sao vậy?
Sở Hi Thanh đăm chiêu nhìn về phía cửa sổ trên lầu. Hắn đoán điểm võ đạo lần này rất có thể vì hắn chịu oan hộ, chỉ là không có chứng cứ a…
Lúc này Sở Hi Thanh đang ngồi bệt xuống đất, mãi đến lúc tứ chi hết run mới đứng lên. Hắn đảo mắt nhìn quanh thì thấy đông đảo võ sư, cẩm y vệ và đệ tử đang vô cùng khâm phục nhìn hắn.
Bỗng bờ vai của hắn bị người vỗ, bên cạnh vang lên thanh âm hào sảng:
- Tiểu tử ngươi không tệ a, không ngờ lại thật sự làm thịt được thuật sư bát phẩm kia, quan trọng nhất là còn sống a. Nhưng ta xem ngươi vừa rồi dùng đao, đúng là có chút thiên phú nhưng dùng còn loạn xạ, phải tập thêm a.
Sở Hi Thanh liếc nhìn sang phát hiện đấy là giáo đầu Bắc Viện – Khâu Phong, người này tủm tỉm nhìn hắn cười nói:
- Ngươi lần này lập công lớn rồi, 18000 quyển sách, mấy ngàn chân ý đồ được bảo vệ, quán chủ nhất định sẽ trọng thưởng.
Sở Hi Thanh làm người đoan chính, thầm nghĩ công lao không thể nhận loạn, hắn chắp tay giải thích:
- Khâu giáo đầu hiểu lầm rồi, thật ra người giết thuật sư kia là…
Hắn mới nói được nửa câu thì dòng điểm võ đạo bỗng mơ hồ, từ 25 nhảy về còn 23. Sở Hi Thanh người run lên, vội đổi lời:
- Thật ra là đệ tử cùng một vị nữ đệ tử họ Lục hợp lực chém giết thuật sư kia.
Cũng giống như là chơi bóng rổ, Brian Cook và Kobe kiếm về cho đội 83 điểm. Kobe ghi được 81 điểm, Brian 2 điểm, nhưng ngươi không thể nói tổng 83 điểm không có công lao của Brian được, hắn ít nhiều cũng đóng góp 2 điểm chứ… Sở Hi Thanh cũng có đóng góp, hắn đóng góp một thanh đao và một lá bùa liên hệ trong ngoài.
- Nữ đệ tử họ Lục.
Giáo đầu Khâu Phong nghĩ không ra nữ đệ tử nào họ Lục. Khâu Phong nghĩ không ra hẳn là chưa từng nghe tới, nếu chưa từng nghe tới thì rõ ràng không phải nhân vật xuất sắc gì, chắc là người là này trợ giúp Sở Hi Thanh…
- Đúng rồi, vị sư muội này tuổi tác gần như đệ tử, tự xưng họ Lục. Nữ tử này mới là chủ lực chém giết thuật sư….
Sở Hi Thanh còn đang giải thích, hắn còn chưa kịp nói hết thì bầu trời ầm ầm nổ vang, một bóng người lao vút ra khỏi tầng mười hai tàng thư lâu. Người này điều khiển huyết kiếm, nhân kiếm hợp nhất như vệt hồng bay đi xa.
Quán chủ Lôi Nguyên và những cao thủ khác thì theo sát phía sau, cùng truy đuổi không buông.
Sở Hi Thanh nhìn về bên trên thì bóng người kia đầy lạnh lùng thâm độc, tràn đầy sát ý nhìn hắn.
Lúc này còn có một đoàn hung đồ phá vòng vây lao ra tàng thư lâu, một người trong đó còn tức giận rít gào:
- Một thằng nhãi còn chưa đến tầng hai nguyên công cũng dám làm hỏng đại sự huyết phong đoàn, ta xem ngươi rõ ràng là không muốn sống rồi. Thằng nhãi giết huynh đệ ta nghe rõ đây, nhiều nhất một tháng, huyết phong đoàn nhất định lấy mạng chó của ngươi!
Sở Hi Thanh không khỏi dại ra…
Công lao này hắn không muốn nữa, oan ức này hắn không thể chịu a…
Khâu Phong thấy sắc mặt hắn không tốt lắm vội an ủi:
- Yên tâm, lần này Tào thiên hộ bày thiên lạ địa võng, hung đồ huyết phong đạo không chạy thoát được. Dù là Lý Đạo Quy kia cũng khó thoát. Lôi quán chủ lần này đầy lòng bực tức, lâu chủ tàng thư lâu Diệp Kinh Nguyên cũng là cao thủ, Tào thiên hộ gần đến tứ phẩm, nhất định sẽ bắt được người này.
- Không phải, Lục sư muội kia thuật võ song tu, đao pháp tuyệt vời, nàng mới là người chém giết thuật sư kia, đệ tử chỉ làm trợ thủ thôi.
Khâu Phong nghĩ là hắn sợ huyết phong đạo trả thù nên mới nói như vậy. Vấn đề là nhân vật quan trọng trong huyết phong đoàn đã nói như vậy, chân tướng đã rất rõ ràng. Mà đệ tử nội môn làm gì có ai thuật võ song tu, đao pháp tuyệt vời, cái tên này quả là bịa chuyện. Hắn bật cười lắc đầu, nhảy vọt lên không ngăn lại một tên hung đồ đang định thoát thân.
Sở Hi Thanh thì vô cùng phức tạp, nửa buồn nửa vui nhìn màn hình ảo, ngay khi tên hung đồ kia rống lên, điểm võ đạo của hắn lại tăng thêm 2 điểm, lên đến 27 điểm.
Lúc này hắn bỗng nảy sinh cảm ứng, ngẩng đầu nhìn lên, chỉ thấy ngoài mấy chục trượng, trên một cây nhãn đứng một bóng người quen thuộc.
Đó là Sở Vân Vân vốn nên tới đạo quan ngưng tụ linh chủng. Thiếu nữ mang theo chiến kích từ xa đánh giá hắn. Sau khi xác định Sở Hi Thanh bình yên vô sự, nàng khẽ nở nụ cười với hắn, đồng thời bóng người tan biến, biến mất sau rặng cây.
Sở Hi Thanh cũng khẽ mỉm cười, lồng ngực sinh ra tia ấm áp.
***********
Đám người huyết phong đạo chạy tán loạn khắp nơi, bọn họ dùng bất cứ thủ đoạn tồi tệ nào, vừa chạy vừa phóng hỏa, sát thương nhân viên võ quán, nỗ lực gây hỗn loạn chạy trốn.
Võ sư võ quán và cẩm y vệ cũng tản ra bốn phía toàn lực vây đuổi. Một đám cao thủ giao chiến làm khói lửa nổi khắp võ quán, đâu đâu cũng cát đá tung tóe, bừa bồn ngổn ngang.
Chiến trường rất nhanh lan ra ngoài võ quán, lan đến hơn nửa Tú Thủy thành. Thành vệ quân cũng bắt đầu gia nhập, mấy ngàn người kéo võng truy bắt dù vậy huyết phong đạo vẫn chạy trốn bảy người.
Sở Hi Thanh thất vọng không thôi, điều này nghĩa là uy hiếp của huyết phong đạo rất có thể sẽ được thực hiện. Hắc vân phi nhạn đao trong tay hắn cũng bị người thu lại. Đao này vốn là bội đao của một vị bách hộ cẩm y vệ, Tào thiên hộ chỉ là cho hắn mượn dùng tạm, xong chuyện đương nhiên sẽ thu lại.
Ngay sau khi kết thúc đuổi bắt, quán chủ Lôi Nguyên và lâu chủ Diệp Kinh Nguyên sắc mặt âm trầm, biểu tình của bốn vị giáo đầu cũng vô cùng khó coi.
Cẩm y vệ thiên hộ Tào Hiên lấy cớ truy tìm tặc nhân, bài trừ bạo viêm phù, tầng tầng tìm kiếm trong tàng thư lâu, ngay cả đám đệ tử cũng bị trưng dụng. Hung đồ huyết phong đạo đã chạy thoát, Tào Hiên lấy cớ bài trừ gian tế, bắt ép bọn họ tìm kiếm bút ký và chú giải Tần Mộc Ca lưu lại. Mãi cho đến đêm khuya, toàn bộ tàng thư lâu bị lật tìm hết, nhân mã cẩm y vệ mới rời khỏi.
Cho đến lúc gần đi, Tào thiên hộ mới hứng thú gặp mặt Sở Hi Thanh. Cũng chỉ là gặp mặt mà thôi, vị thiên hộ tóc xanh này đứng cách Sở Hi Thanh hai mươi trượng cười nói:
- Bộ dáng không tệ, quả là thiếu niên anh hùng.
Hắn hơi phẩy tay, một vị tổng kỳ cẩm y vệ bưng một mâm lễ lại.
Trên mâm là một bình bồi nguyên đan cùng năm mươi ma ngân.
Sắc mặt Sở Hi Thanh có chút căng cứng, thứ hắn muốn không có trên mâm. Vị thiên hộ này là quan lớn, làm việc nhưng không rộng thoáng chút nào…
- Chỉ có những thứ này? Đây là trọng thưởng thiên hộ đại nhân nói sao?
Diệp Tri Thu cầm trọng kiếm đứng bên người Sở Hi Thanh, nàng không chút kiêng kỵ cẩm y vệ, đầy khinh thường nói:
- Thật ki bo.
Vị tổng kỳ quan kia cười không đáp gì, chỉ chắp tay với Sở Hi Thanh rồi quay về bên cạnh Tào Hiên.
Diệp Tri Thu chỉ hận rèn sắt không cứng, mắt trừng Sở Hi Thanh:
- Thấy không, mạng ngươi trong mắt người ta chỉ đáng giá trăm lạng ma ngân. Sau này đừng ngu ngốc như vậy, chỉ vì mấy câu nói của người khác mà đần độn liều mạng. Có biết nếu vừa rồi ta tiếp ứng chậm chút thì ngươi đã chết rồi không? Ngươi ở võ quán tập trung học tập, đợi xuất sư sẽ có lượng lớn phú quý, cần gì mạo hiểm như vậy.
Sở Hi Thanh nhưng là không biết phải giải thích như nào. Hắn lúc đó nếu không bị thiếu nữ kia hãm hại thì họa có điên mới nhận việc này. Họ Tào kia có cho nhiều tiền hơn nữa, hứa hện nhiều hơn nữa Sở Hi Thanh cũng không để ý. Hộ tịch và lộ dẫn của bọn họ quả thực có vấn đề nhưng cùng lắm là hắn từ bỏ thân phận này, cùng Sở Vân Vân cao chạy xa bay, tìm đường khác thôi. Tuy chuyện này làm thời gian nỗ lực lúc trước của bọn họ đổ sông đổ bể nhưng còn hơn là mất mạng.
Nhưng hôm nay thu hoạch cũng rất khá. Sở Hi Thanh nhìn 27 điểm võ đạo trong màn hình ảo, tay vuốt nhẹ bình bồi nguyên đan, thầm nghĩ hôm nay coi như không uổng công mạo hiểm.
Tuy cẩm y vệ keo kiệt vượt quá tưởng tượng nhưng Sở Hi Thanh nghĩ đến bản thân chỉ là chân chạy, tự dưng kiếm lời là lại thấy những thứ này đáng giá.
Bạn nào có nhu cầu in áo (lẻ, đôi, nhóm...), từ nhu cầu cá nhân đến mục đích thương mại sll, mình đều có thể giúp đỡ nhé ������ các bạn cứ inbox mình, mình là xưởng in làm việc trực tiếp không qua trung gian nên yên tâm về giá cả nhé ������
Các bạn có leech truyện qua trang khác thì cứ copy thoải mái ������ nhưng copy giúp mình cả dòng quảng cáo ở dưới nhé, rất cảm ơn các bạn ������
Lúc đêm khuya, trên sông Thần Tú, một người toàn thân nhuốm máu, đạp lên mặt sông nhanh chóng chạy trốn. Toàn thân hắn như dơi đêm, lao lên một chiếc thuyền hoa lớn trên sông, lập tức đèn đuốc tắt hết.
Bên trong gian phòng chỉ để lại hai ngọn nến nhỏ, chập chờn trong gió sông. Xuất hiện dưới ánh nến là một gương mặt thanh tú nhưng không chút màu máu. Người này chính là huyết phong kiếm Lý Đạo Quy, nga quan đỏ trên đầu hắn đã biến mất, mái tóc đen ngổn ngang.
Lý Đạo Quy bước lên thuyền hoa, cở ra y phục, vừa xử lý vết thương vừa dò hỏi:
- Tình huống như nào, mấy người trốn ra được?
- Ngoài kiếm chủ ra thì chỉ có sáu người thoát được. Dưới thất phẩm không ai còn sống, thất phẩm cũng tổn thất hai người.
Người trả lời là một vị thiếu niên huyết y, mũi ưng mắt hõm, khí chất âm lãnh, biểu hiện ủ rũ:
Lý Đạo Quy đang xoa dược nghe thấy hai chữ “sáu người” thì ầm một cái, bóp nát bình dược trên tay.
- Tào Hiên! Kẻ này tính toán thật sâu, chúng ta vì manh mối Nghịch Thần kỳ bôn ba, liều sống liều chết, kết quả hắn hưởng hết. Có tra được thân phận kẻ giết chết thuật sư không?
Lý Đạo Quy cắn răng nghiến lợi, sắc mặt đầy căm tức.
Thiếu niên huyết y đầy nghiêm nghị đáp:
- Thuộc hạ đã hỏi thăm được, kẻ kia là tên là Sở Hi Thanh, là đệ tử mới lên cấp nội môn, am hiểu khoái đao. Chỉ cần cẩm y vệ hơi dừng đuổi bắt, ta nhất định lấy đầu kẻ này mang về cho kiếm chủ.
Lời hắn còn chưa dứt, có một người từ cửa sổ nhảy vào phòng.
- Sở Hi Thanh gì chứ, các ngươi tìm nhầm người rồi. Giết thuật sư là một con nhãi tinh thông pháp thuật, không phải là đệ tử nội môn võ quán.
Thanh niên độc nhãn hừ lạnh nói.
- Con nhãi? Là nữ?
Lý Đạo Quy và thiếu niên huyết y nhìn nhau, cùng có vẻ kinh ngạc.
- Là ta tận mắt nhìn thấy. Con bé này tuổi chưa đến mười lăm, tu vi đã đến thất phẩm, thêm vào thuật võ song tu, thủ đoạn chạy trốn biến ảo rất nhiều. Ta đuổi theo một hồi mà không tóm được, tình thế khi đó rất ác liệt, ta lo bị rơi vào vòng vây nên không thể không dừng lại.
Thanh niên độc nhãn thương thế cũng không nhẹ, hắn mạnh mẽ rút ra từng mũi tên găm vào người.
Lý Đạo Quy không khỏi nhíu chặt lông mày:
- Thuật võ song tu, ngươi vẽ diện mạo nữ tử này lại để ta đi thăm dò. Nữ tử này tay nhuốm hai mươi bảy nhân mạng huyết phong đạo, không chém thành muôn mảnh không tiêu nỗi hận này. Còn về Sở Hi Thanh kia.
Hắn mặt không cảm xúc dùng chủy thủ lấy ra mấy ngân châm ghim vào tay:
- Huyết phong đạo ta nói lời giữ lời, nếu nói lấy mạng chó của hắn thì chắc chắn hắn phải chết. Vấn đề là giờ trong ngoài Tú Thủy quận canh phòng nghiêm ngặt, nơi này không thể ở lâu. Một cửu phẩm hạ nhỏ bé không đáng ta và ngươi mạo hiểm. Huyết Y, ngày mai ngươi đến chợ đêm treo thưởng đầu hắn hai trăm ma ngân.
Thiếu niên huyết y kia nghe xong thì hơi lộ ngượng ngùng nói:
- Kiếm chủ, chúng ta hết tiền.
Lý Đạo Quy nghe vậy thì kinh ngạc:
- Sao lại hết tiền? Nửa tháng trước chúng ta mới cướp một thuyền buôn mà.
Thiếu niên huyết y cười khổ, lấy ra một tấm bạo viêm phù nhăn nheo:
- Kiếm chủ ngày nói lần này phải làm lớn một phen, càng nhiều bạo viêm phù càng tốt, tốt nhất là cho nổ tàng thư lâu lên trời luôn.
Lý Đạo Quy sắc mặt âm trầm:
- Vậy thì tám mươi ma ngân, đừng nói chúng ta ngay cả tám mươi ma ngân cũng không có nhé.
Tám mươi ma ngân là mức thấp nhất treo lệnh ám sát ở chợ đêm.
Thiếu niên huyết y móc móc túi lấy ra mấy đồng ma ngân, đầy vô tội nhìn Lý Đạo Quy. Lý Đạo Quy nhìn quét mấy đồng kia, khả năng còn không tới mười đồng…
Lúc này gió lạnh ùa qua cửa sổ vang lên từng tiếng rít, Lý Đạo Quy cảm giác bầu không khí trong phòng vô cùng bi thương, hắn khẽ than thở:
- Nếu không đủ tiền thì tạm thời để sau vậy.
Coi như tên rác rưởi kia may mắn!
*******
Sở Hi Thanh không biết bản thân vừa may mắn thoát được một kiếp. Hắn đang trên đường trở về phòng tạp viện thì màn hình ảo nơi mắt lại có biến đổi, điểm võ đạo từ 27 xuống 26 điểm.
Sở Hi Thanh không khỏi kinh ngạc, cảm giác đang ngồi trong nhà, họa từ trên trời rơi xuống vậy.
Sau khi ngây người, hắn lại rơi vào trầm tư. Điểm võ đạo rõ ràng có thể tăng lên cùng hạ xuống, liệu có thể hạ xuống đến số âm không? Nếu hạ xuống đến số âm thì sẽ ra sao? Điểm võ đạo có thể giảm xuống như vậy danh vọng có thể giảm xuống không?
Sở Hi Thanh lại mở kho báu võ đạo, muốn nhanh chóng tiêu bớt trước khi điểm võ đạo hạ xuống nhưng hắn phát hiện trong kho báu không có đồ gì hắn đặc biệt cần.
Sở Hi Thanh chuyển sự chú ý sang nguyên công.
Trong đầu hắn xuất hiện tin tức: Ngươi đã nắm giữ phương pháp đột phá nguyên công tầng hai, có muốn dùng 15 điểm võ đạo lên cấp luôn không?
Sở Hi Thanh nhanh chóng phủ quyết, hiện tại hắn chỉ cần tu hành năm, sáu ngày nữa, thêm vào ít tiền dùng bí dược là đột phá thành công, dùng điểm võ đạo lên cấp thật không có lời.
Sở Hi Thanh cân nhắc một lát vẫn là chờ thêm đi. Quy tắc kho báu võ đạo là mỗi tháng làm mới một lần, cũng có thể chủ động dùng một điểm võ đạo làm mới, hai ngày sau là mồng 1 tháng 8 rồi, khi đó kho báu sẽ làm mới. Sở Hi Thanh chờ mong lần làm mới này có đồ hắn cần.
Lúc này Sở Hi Thanh đã đến cửa phòng tạp vật. Khi hắn mới vào viện thì trông thấy đã có một người đứng khoanh tay quay lưng lại ở sân.
Hắn lập tức tay đè đao nói:
- Là ai?
Chẳng lẽ là cá lọt lưới huyết phong đạo tìm hắn trả thù?
- Đừng lo, là ta.
Một thanh âm hùng hồn trầm lạnh vang lên. Đối phương từ từ quay lại, một vị thiên hộ cẩm y vệ, tóc xanh mi xanh xuất hiện trước mặt Sở Hi Thanh.
Người này chính là thiên hộ cẩm y vệ Tú Thủy thành – Tào Hiên. Hắn chắp tay đứng trong viện, cười nhìn Sở Hi Thanh.
Sở Hi Thanh kinh ngạc nhìn đối phương nhưng mặt không cảm xúc ôm quyền:
- Thảo dân bái kiến thiên hộ đại nhân.
Người này làm việc không hào phóng, Sở Hi Thanh không muốn giao thiệp cùng đối phương. Trong lòng hắn cũng âm thầm kỳ quái, Tào Hiên đường đường một thiên hộ cẩm y vệ, sao lại một mình đêm khuya đến đây?
- Sở tiểu ca không cần đa lễ, Tào mỗ lúc đó không tiện nói trước mặt mọi người, vì thế đêm khuya mạo muội đến chơi, mong tiểu ca thứ lỗi. Sở tiểu ca không định mời ta vào nhà sao, cũng không đến nỗi không mời được Tào mỗ một chén trà chứ?
Tào Hiên cười nhìn Sở Hi Thanh, cũng không vì ngữ khí Sở Hi Thanh mà nảy sinh không vui:
Sở Hi Thanh đầu tiên là nhíu mày rồi lại giãn ra. Bất kể mục đích đối phương là gì, hắn cứ thấy chiêu đỡ chiêu là được.
Bạn nào có nhu cầu in áo (lẻ, đôi, nhóm...), từ nhu cầu cá nhân đến mục đích thương mại sll, mình đều có thể giúp đỡ nhé ������ các bạn cứ inbox mình, mình là xưởng in làm việc trực tiếp không qua trung gian nên yên tâm về giá cả nhé ������
Các bạn có leech truyện qua trang khác thì cứ copy thoải mái ������ nhưng copy giúp mình cả dòng quảng cáo ở dưới nhé, rất cảm ơn các bạn ������