Chết!
Đúng! Hắn đã chết rồi!
Hoàng Thiên Khương đã chết rồi!
Không phải hắn đã biết trước điều đó rồi sao? Vậy mà chẳng hiểu sao, khi nghe từ chính miệng gã Tử Thần thông tin đó, hắn lại cảm thấy không cam lòng?
- Đúng. Ta đã chết rồi. – Hoàng Thiên Khương nghiến chặt quai hàm lặp lại lời nói của Tử thần. – Nếu giống như ngươi đã nói về ta, linh hồn và mạng sống của ta đều thuộc về ngươi, như vậy ta sẽ phải nghe lệnh của ngươi. Ngươi – kẻ được mệnh danh là Tử thần có thể dễ dàng cướp đi mạng sống của con người lại cần một kẻ “đã chết” như ta làm gì cho ngươi?
- Một kẻ “đã chết” thì làm được gì cho ta ư? – Gã Tử thần lại bắt đầu điệu cười quen thuộc, gã dường như càng thấy thích thú trước cụm từ “một kẻ đã chết” mà hắn tự đặt cho bản thân. – Chính vì ngươi là một kẻ “ đã chết” cho nên ngươi mới hữu dụng với ta. “Đã chết” nghĩa là đã cắt đứt dương mệnh, hiện tại ngươi chỉ còn âm mệnh, như vậy có nghĩa là ngươi sẽ không chịu ảnh hưởng trước bất cứ Tử thần nào, ồ, đừng vội mừng. – Tử Thần dường như hiểu được suy nghĩ muốn thoát khỏi sự khống chế của gã trong đầu Khương, gã cất giọng đầy vẻ khinh thường. –Không chịu ảnh hưởng trước bất cứ Tử thần nào, không có nghĩa là trong số đó có ta. Vì ngươi và ta đã kí khế ước cho nên ngươi muốn thoát khỏi ta chẳng khác gì là nằm mộng.
“Khốn kiếp”
Hắn chử.i thề trong lòng.
Nói vậy hắn sẽ chẳng bao giờ thoát khỏi móng vuốt của Tử thần? Sẽ mãi mãi làm nô lệ của gã? Lòng tự trọng của hắn không bao giờ cho phép.
- Ta biết ngươi muốn thoát khỏi ta. Khục ... khục... Thế nhưng mà, chuyện gì cũng phải có cái giá của nó, ngươi muốn “quyền năng” phải bán linh hồn cho ta, ngươi muốn “sống” phải chấp nhận làm “một kẻ đã chết” để làm việc cho ta. Trên đời này không có gì là miễn phí cả.
Gã Tử Thần chép miệng nói.
- Vậy ngươi cần gì mới có thể buông tha ta?
- Cần gì à? Cái một Tử thần cần không phải là linh hồn sao?
Câu hỏi của Khương gãi đúng phần ngứa trong lòng Tử Thần.
- Không phải linh hồn ta đã là của ngươi rồi sao. Cả mạng sống của ta cũng đã “bán” cho ngươi rồi, ngươi còn đòi hỏi thứ đó từ ta làm gì?
Hoàng Thiên Khương căm hận nói.
- Ồ. Ta nói ta cần linh hồn nhưng đâu nói linh hồn của ngươi. Khục... khục... Ta cần những linh hồn khác. Linh hồn càng độc ác, càng nhiều tham vọng ta lại càng thích thú.
- Vậy sao ngươi không tự đi thu thập chúng mà lại giao cho ta?
Hắn khó hiểu hỏi lại.
- Không phải cứ làm Tử thần là có quyền tước đoạt linh hồn của con người. – Gã nói. – Con người có luật của con người, chúng ta có luật của chúng ta. Chúng ta chỉ có thể lấy đi những linh hồn khi chúng đến hạn phải thoát khỏi bản thể nhưng, lấy đi linh hồn cũng phải có giới hạn. Nếu như lấy quá nhiều thì sẽ bị pháp luật của giới Tử thần trừng phạt, cho nên chúng ta cần phải thông qua một kẻ trung gian để sở hữu linh hồn. Bất cứ kẻ nào cũng đều mong muốn có quyền năng, so với tham vọng của con người các ngươi thì tham vọng của chúng ta còn lớn gấp vạn lần. Càng sở hữu hay nói cách khác càng hấp thu nhiều linh hồn chúng ta sẽ càng mạnh mẽ, tuy nhiên, không phải bất cứ linh hồn nào cũng khiến chúng ta cảm thấy hứng thú, không phải linh hồn nào cũng làm chúng ta mạnh lên. Chỉ có những linh hồn độc ác, nhiều tham vọng mới khiến chúng ta trở thành những Tử thần quyền năng nhất. Linh hồn của ngươi cũng là một thứ “thức ăn” mà Tử thần chúng ta thèm khát. Thế nhưng... ta đã buông tha cho linh hồn ngươi, chỉ trói buộc ngươi bằng một bản khế ước. Nếu ngươi làm việc cho ta, thu thập đủ số lượng linh hồn mà ta cần, ta sẽ giải thoát cho ngươi, để ngươi tự do muốn làm gì thì làm.
- Như vậy, nếu ta thu thập đủ linh hồn cho ngươi, ngươi sẽ buông tha ta? - Hoàng Thiên Khương rốt cuộc cũng hiểu rõ “vai trò trung gian” của mình. Hắn khinh khỉnh cười như thể “điều kiện” để gã buông tha cho hắn là một điều vô cùng hoang tưởng. - Hừ. Ngươi nghĩ ta là kẻ ngốc? Dù linh hồn ta bị bản khế ước chết tiệt kia ràng buộc với ngươi nhưng ta chưa bao giờ làm việc gì mà không có lợi ích cho mình.
- Ngươi đang ra giá cho ta?- Tử thần trầm giọng nói. – Ngươi nghĩ ngươi là ai mà dám trả treo với ta? Ngươi nên nhớ, linh hồn ngươi đã là của ta. Nếu cần thì ngay lúc này ta sẽ hấp thu linh hồn của ngươi để xem ngươi có còn mạnh miệng trả treo với ta hay không. Thứ linh hồn hạ đẳng như ngươi, hừ, không xứng để bàn lợi ích với ta.
- Được thôi. – Hoàng Thiên Khương chẳng hề sợ hãi trước lời uy hiếp của Tử thần, hắn vẫn cất giọng đều đều như thể, dù ngay lúc này gã có lấy đi linh hồn của hắn thì hắn cũng không quan tâm. – Nếu thích, ngươi hãy lấy nó ngay bây giờ, khi biết bản thân “sống” lại không phải trên thân xác của mình, ta cũng chẳng có hứng thú với cuộc sống này nữa, ngươi muốn hấp thu hay hủy diệt linh hồn ta, ta cũng không có ý kiến. Nhưng mà... nếu linh hồn ta biến mất, ta cũng không mất mát gì, mà ngươi, ngươi sẽ mãi mãi mất đi một kẻ trung gian giúp ngươi thu thập linh hồn. Nói cho cùng, người mất nhiều nhất chẳng phải là ngươi sao?
Gã Tử thần nghiến răng kèn kẹt trước câu trả lời của Khương.
- Được lắm. Ta bắt đầu hối hận khi “cứu” ngươi rồi. Đáng lẽ ra ta phải biết ngươi là một kẻ như thế này chứ nhỉ. Mưu mô, xảo quyệt và đầy tham vọng, không bao giờ hài lòng nếu việc mình làm không đem lại lợi ích cho bản thân.
- Cám ơn ngươi đã quá khen.
Hoàng Thiên Khương không nhanh không chậm đáp trả lại lời của Tử thần.
- Được lắm. Được lắm. Như vậy ta càng thích thú. Ta đáp ứng. Ta sẽ cho ngươi “quyền lợi”, một “quyền lợi” mà bất cứ con người nào cũng thèm muốn. “Quyền lợi” khiến ngươi có được mọi thứ, khiến ngươi có thể dẫm đạp lên người khác để chiếm được vị trí cao nhất.
- Khôngcần. – Hoàng Thiên Khương cắt ngang lời nói của Tử thần. – Ta không cần thứ “quyền lợi” đó. Cái ta cần chỉ là “năng lực”, thứ “năng lực” có thể khiến ta mạnh lên. Chỉ cần thế là đủ.
- Chỉ có thế?
Như không thể tin vào tai mình, Tử thần ngờ vực hỏi lại.
- Đúng. Chỉ có thế.
Hắn gật đầu.
- Được. Giao kèo đã quyết định. Ta sẽ cho ngươi thứ đó và ngươi sẽ phải làm việc cho ta. Thu thập linh hồn cho ta. Linh hồn càng độc ác, càng nhiều tham vọng, chính là cái ta cần.
- Được. – Hoàng Thiên Khương không chút ngại ngần đồng ý. – Ta sẽ làm việc cho ngươi, trở thành “người trung gian” hay “kẻ hủy diệt” gì cũng được, chỉ cần ngươi đưa cho ta thứ ta cần.
...