Vậy khi mọi biện pháp có thể áp dụng đều được đem ra thi hành và kết quả thu được lại chẳng khả quan thì biện pháp cuối cùng là gì. Đó là thương thuyết. Và Hải An phải công nhận rằng thuyết phục Độc Long chẳng hề dễ dàng gì. Và những cuộc thương lượng của Du Du bắt đầu như thế này:
[Thầm]Du Du nói thầm Độc Long: Độc Long! Độc Long cao thủ ơi ?
…
[Thầm]Du Du nói thầm Độc Long: Độc Long ? Độc Long huynh ?
…
[Thầm]Du Du nói thầm Độc Long: Độc Long, huynh có onl không vậy ?
…
5 phút rồi 10 phút, kế tiếp là 15 phút, cho đến thời điểm hiện tại đã là 2 giờ đồng hồ. Những lời thì thầm của Du Du hoàn toàn như việc ném hòn sỏi xuống hồ. Nó chìm nghỉm và mất dạng. Mỗi phút trôi qua làm vầng trán Du Du thêm nhăn lại. Người gì mà kì cục. Để con gái người ta năn nỉ ỉ ôi vậy mà không trả vốn trả lời tiếng nào. Độc Long huynh có chút tự trọng nào không.
Càng nghĩ Du Du càng thấy mình thừa hơi rỗi việc. Tại sao cô phải nhất định trả lại kia chứ. Du Du có thể tự nhiên sử dụng nó mà. Dù gì cô cũng có đánh cắp giành giật của ai đâu. Nhưng không hiểu sao Du Du chẳng muốn làm thế. Cô là người sòng phẳng, không công thì không nhận, không mắc nợ hay mang ơn ai. Du Du sẽ chẳng bao giờ ngang hàng một khi đã nhận ân tình của người khác.
Điều tiếp theo Du Du có thể làm một khi Độc Long không nhận lại món đồ kí gửi là quăng shop hay rao bán nó trên kênh thế giới. Đây là phương án Du Du chẳng muốn chút nào. Ôi trời, chẳng phải tiếc lắm sao. Trang bị loại khủng, đã vậy còn nâng đến độ mãn cấp. Họa có kẻ hack nick người khác mới dã man thế.
Thử tưởng tượng xem. Một ngày nọ bạn đăng nhập vào game thì ngay lập tức tá hỏa. Bạn trần như nhộng. Toàn bộ trang bị của bạn đã không cánh mà bay. Kiểm tra lại kho đồ thì những trang bị bàn dày công tìm kiếm, góp nhặt, tích cóp bao lâu nay đã theo gió bay biến. Còn gì đau đớn hơn khi thời gian tích củi ròng rã hàng tháng trời mà chỉ sơ hở trong giây chốc liền cháy tàn thành tro bụi. Tất nhiên trong những trường hợp sơ sẩy thế này thì người chơi chỉ biết than thân trách phận bởi vì lỗi hoàn toàn về phía ho. Đúng là tiên trách kỉ hậu trách nhân mà.
Nhưng không phải ai cũng xui xẻo như vậy. Với những người chơi tham gia hệ thống bảo hiểm của Ảo Mộng thì lại khác. Những ai đã đăng kí hình thức dịch vụ này thì khi họ rời mạng, toàn bộ những thứ họ mang theo mình đều được bảo lưu. Nếu lỡ xảy ra sự cố đáng tiếc thì chỉ cần họ chứng minh được sự giao dịch bất thường của chính nhân vật mình, hệ thống sẽ trả lại những thứ họ đã bảo lưu. Còn nếu xét thấy hình thức giao dịch bình thường mà người chơi lại kêu ca than van, họ sẽ mất một món đồ ngẫu nhiên xem như xiết tài sản vì đã tham lam. Nhưng nói gì thì nói, hệ thống bảo hiểm quả là đáng giá trong thời điểm những dòng mã có thể hái ra tiền như bấy giờ. Và chính vì nó đáng giá nên giá tham gia hệ thống cũng đắt giá theo.
Người này đã nói CÁM ƠN đến vài viết vô cùng hữu ích của Hoanganh92
Quay lại với Du Du, cô không thích và hoàn toàn không muốn bán những trang bị này tí nào. Chúng không thuộc sở hữu của cô. Hải An thở dài vã gõ những chữ trên bàn phím.
[Thầm] Du Du nói thầm Độc Long: Độc Long huynh! Muội nản lắm rồi đó. Huynh có biết huynh làm muội khổ tâm, mất ăn mất ngủ thế nào không ?
Gõ xong những chữ đầy tâm trạng, Hải An dí con chuột vào nút thoát game. Nhưng không may ông trời không muốn cô out sớm. Ổng đã kêu con hến mở miệng.
[Thầm] Độc Long nói thầm Du Du: Sao đột nhiên Du muội buồn vậy ?
Suýt chút nữa thì Hải An đã té khỏi cái ghế xoay. May sao vậy, đột nhiên cóc ngậm miệng 10 năm cũng đã há miệng kêu mưa. Hải An mừng húm như người bắt được vàng. Cô hấp tấp gõ những dòng chữ vào khung chat. Nhưng trước khi cô kịp Enter gửi đi, Hải An đã khựng lại. Từ từ đã nào, những việc này không nên hấp tấp, nên bắt đầu từ từ cho nó nhừ. Nghĩ vậy nên Hải An xóa câu định gửi và viết câu khác.
[Thầm] Du Du nói thầm Độc Long: Độc Long huynh, huynh chịu nói chuyện với muội rồi sao ?
[Thầm] Độc Long nói thầm Du Du: Huynh không muốn nói chuyện với muội bao giờ ?
[Thầm] Du Du nói thầm Độc Long: Chẳng phải thế sao ? Mấy hôm nay tin nhắn, trò chuyện với huynh đều không được. Huynh tránh mặt muội chứ gì ?
[Thầm] Độc Long nói thầm Du Du: (cười vui vẻ) À, mấy hôm nay huynh cắm acc luyện công ấy mà.
[Thầm] Du Du nói thầm Độc Long: (thắc mắc) cho dù cắm acc thì tin nhắn hay trò chuyện đều phải đến chứ ?
Độc Long không hề để ý đến vẻ khó chịu của Du Du. Anh ta đáp gỏn lọn.
[Thầm] Độc Long nói thầm Du Du: Mấy hôm nay huynh tọa công trong Thần Vu Cốc.
Đến đây thì Du Du vỡ lẽ. Ra là thế. Hèn chi chẳng hề có hồi đáp từ anh ta sau chừng ấy thư tay Du Du đã gửi đi.
Thần Vu Cốc, cũng như nhiều địa điểm khác trong Ảo Mộng Giới, là nơi game thủ dùng để tạo công tu luyện thân thể, ngưng thần nhập khí, tu dưỡng đạo hạnh, bồi bổ khí huyết, ... Còn rất nhiều mỹ từ nhưng ngắn gọn chỉ là một miêu tả: Đó là nâng mức giới hạn của bản thân; đó có thể là máu, nội lực, điểm tiềm năng, … Những nơi này được game thủ ví như nhà tù; một nơi game thủ được bóc lịch theo đúng nghĩa đen. Sự tình ví von này có từ khi hệ thống này được ra đời, công dụng của nó được truyền bá, sự kì quặc của nó cũng theo đó mà nhân rộng khắp chốn Ảo Mộng.
Người này đã nói CÁM ƠN đến vài viết vô cùng hữu ích của Hoanganh92
Ngay khi một game thủ bước vào giai đoạn tu luyện trong một cốc, động gì đó thì hệ thống sẽ thông báo:
[Hệ thống]: Game thủ X công phá thành công Sơn Vương Cốc, bắt đầu tọa luyện.
Ban đầu mọi người còn trầm trồ hứng thú nhưng càng về sau thì kênh Thế giới lại rộ lên những câu đại loại như: “Ấy, lại một người đi bóc lịch rồi” hay là ”Không biết X huynh nằm ổ bao lâu”. Nói thì nói vậy nhưng để được “bóc lịch” hay “nằm ổ” như thế thì là niềm khát khao, ham muốn của bấy nhiêu game thủ. Lý do thật đơn giản. Sau khi hoàn thành tọa công thì những thuộc tính cơ bản của nhân vật sẽ được tăng cao. Điểm khác biệt này cực lớn so với những người chơi không tọa công. Chính vì thế tuy chế giễu chê bai châm chọc nhưng những người bóc lịch như thế đều là niềm ngưỡng mộ lẫn ganh tỵ của bấy nhiêu người. Ảo Mộng từ đó lưu truyền câu châm ngôn: Không vào tù không phải cao thủ.
Nói về cái sự ví von tù ngục cũng là do sự kì quặc của hệ thống này. Đầu tiên để đến được nơi tọa công tu luyện, người chơi phải có một cái lệnh phù mở phong ấn. Vật phẩm này hiếm có, giá chợ đen thì vượt ra ngoài vũ trụ, đặc sắc hơn nó là nó rơi ra từ các boss ngẫu nhiên hay phụ bản chứ không phải món hàng có thể dễ dàng mua trong hệ thống bảo tàng đồ. Đây là bước cải cách của Ảo Mộng, không phải cứ nạp tiền là có tất cả.
Sau khi có lệnh phù, người chơi sẽ dùng nó mở cổng và được di chuyển một mình đến những nói như Thần Vu Cốc. Kế đến họ phải solo với toàn bộ quái biến dị giữ cốc và cuối cùng là con trùm cuối giữ viên đan tu luyện. Sau khi hạ được boss, người chơi nhặt viên linh đan và bắt đầu hoạt động tu luyện. Hoạt động tu luyện diễn ra cực kì oái ăm. Ngay khi dòng thông báo hệ thống được phát ra cũng là lúc quá trình tu luyện bắt đầu. Người chơi sẽ bị bao bọc trong một bản đồ tối thui hoàn toàn theo nghĩa đen. Sẽ chẳng có gì ngoài hình ảnh nhân vật người chơi đang tu luyện cùng ánh sáng phát ra từ người nhân vật. Đặc biệt hơn nữa là trong cái không gian tối thui này, mọi hoạt động tiếp xúc với bên ngoài hoàn toàn đều bị ngăn trở. Tin nhắn, thư từ, trò chuyện, … ngay cả kênh thế giới sôi động lẫn kênh hệ thống bắt buộc cũng biến mất. Nói cách khác, game thủ vào đây chỉ ngồi nhìn mỗi cái màn hình, nhân vật của mình cùng cái đồng hồ đếm ngược hết thời gian tu luyện. Hơn thế nữa, người chơi phải ngồi cho đủ giờ tu công. Trong trường hợp người chơi mất kết nối, thì khi đăng nhập lại được, vẫn phải tiếp tục quá trình tu luyện. Và để phong phú và dị hợm hơn nữa, hệ thống tọa luyện có rất nhiều lệnh phù tương ứng với vô số nơi để tọa công; mỗi nơi lại có sự hỗ trợ khác nhau. Chính vì những nét đặc sắc hay biến thái này mà Ảo Mộng mới có thể trụ vững lâu dài trong cơn thủy triều của thị trường trò chơi trực tuyến.
Người này đã nói CÁM ƠN đến vài viết vô cùng hữu ích của Hoanganh92
Trở lại với Hải An, ngay khi hiểu ra lý do của Độc Long, cô nguôi giận đột ngột ngay. Bản thân Hải An chưa hề tọa luyện nhưng cô hiểu rõ sự biến thái của nó. Cô từ từ gõ những chữ cẩn trọng vào khung hội thoại.
[Thầm] Du Du nói thầm Độc Long: (cười vui vẻ) Hóa ra muội trách lầm huynh rồi.
[Thầm] Độc Long nói thầm Du Du: Lầm chuyện gì cơ ?
[Thầm] Du Du nói thầm Độc Long: Muội tưởng huynh không thèm nói chuyện với muội nữa (buồn)
[Thầm] Độc Long nói thầm Du Du: …
[Thầm] Du Du nói thầm Độc Long: Muội bít mà. Muội xin lỗi huynh. Hải An cuống quít gõ chữ.
[Thầm] Độc Long nói thầm Du Du: Vậy muội tính nói chuyện gì với huynh vậy ?
[Thầm] Du Du nói thầm Độc Long: Huynh đến chỗ muội đi.
Du Du đọc tọa độ chỗ cô đang đứng cho Độc Long. Độc Long đáp lại bằng một biểu tượng thắc mắc.
[Thầm] Du Du nói thầm Độc Long: Thì huynh cứ đến chỗ muội đi mà.
Thiếu chút nữa Hải An đã đập bàn tay mình một phát đau điếng. Cái tay nhanh hơn suy nghĩ quả là hậu họa. Câu nói vừi gửi đi làm Hải An vừa nghệch mặt vừa thẹn. Sao giống như mời gọi quá vậy. Cũng may Độc Long có vẻ như không để ý đến sự sâu xa trong câu nói của Du Du. Anh ta đáp lại bình thản.
[Thầm] Độc Long nói thầm Du Du: Muội đợi chút xíu.
Trên một trong những cái tháp cao của Vạn Nhân Thành, bóng dáng thướt tha của một cô gái liêu xiêu trong ánh chiều tà. Gió phần phật luồng thốc qua váy áo của cô gái. Cô gái đứng lặng im nhìn ngắm nhân sinh phồn hoa đô hội dưới kia bằng ánh mắt kiêu kì như cười nhạo chốn nhân gian. Nếu cô mà có dải lụa bao quanh mình thì hẳn cô gái sẽ là một cô tiên lạc bước đến nhân gian. Thế gian hào hoa vẫn không biết có một khung cảnh thần tiên đến vậy. Nhưng xét cho cùng, cô tiên nữ này chỉ là một nữ hiệp áo vải bình thường. Cô cứ đứng xuất thần cho đến khi có tiếng động nhẹ bên cạnh mình.
Thánh thú Hoàng Kì Lân nhìn cô ngạo nghễ khi cô quay lại nhìn nó. Con người lãng tử ngồi trên lưng nó khẽ hỏi:
[Thầm] Độc Long nói thầm Du Du: Du muội, chuyện gì thế ?
Du Du mỉm cười gửi yêu cầu giao dịch. Độc Long bấm chấp nhận vô thức và ngạc nhiên khi thấy những món đồ.
[Thầm] Độc Long nói thầm Du Du: Chuyện là sao hả Du muội ?
[Thầm] Du Du nói thầm Độc Long: Đa tạ thịnh ttình của huynh nhưng muội chẳng thể nào nhận chúng được.
[Thầm] Độc Long nói thầm Du Du: Tại sao ? Đẳng cấp muội sử dụng chúng được mà ?
Cô gái Du Du lắc đầu:
[Thầm] Du Du nói thầm Độc Long: Không phải vì lý do ấy.
[Thầm] Độc Long nói thầm Du Du: Vậy tại sao ?
[Thầm] Du Du nói thầm Độc Long: (mỉm cười) Chẳng tại sao cả. Đơn giản muội không thể nhận thôi.
[Thầm] Độc Long nói thầm Du Du: (Suy nghĩ) Muội không thích đồ huynh tặng ?
[Thầm] Du Du nói thầm Độc Long: không phải mà.
[Thầm] Độc Long nói thầm Du Du: Đồ yếu quá hả ?
[Thầm] Du Du nói thầm Độc Long: Đồ này mà yếu thì cái gì mới gọi là thần hả trời ? (cười ha hả)
[Thầm] Du Du nói thầm Độc Long: Huynh đừng nghĩ oan cho muội. Muội không chê gì huynh cả. Đơn giản muội không nhận chúng. Thế thôi.
[Thầm] Độc Long nói thầm Du Du: Muội cứ nói ra lý do xem nào ? Những món này do huynh tạo ra ? Nếu huynh thô lỗ hay cư xử không phải phép thì muội phải lên tiếng chứ.
[Thầm] Du Du nói thầm Độc Long: Huynh đừng nghĩ vậy. Huynh tặng muội làm muội rất cảm kích nhưng nhận không thế này muội thật áy náy quá.
Độc Long gõ một biểu tượng thắc mắc.
[Thầm] Du Du nói thầm Độc Long: Huynh biết đấy. Huynh tặng không cho muội thế này. Lý ra muội phải đền đáp lại cho huynh bằng cái gì đó tương tự, nhưng hiện trạng muội không thể làm điều đó cho nên hậu lễ này muội không dám nhận.
Nói ra được tâm sự rồi Du Du hồi hợp chờ Độc Long hồi đáp. Anh ta im lặng đôi chút rồi chép miệng:
[Thầm] Độc Long nói thầm Du Du: Du muội ngộ thật.
[Thầm] Du Du nói thầm Độc Long: Sao mà ngộ ?
[Thầm] Độc Long nói thầm Du Du: Thông thường những trường hợp thế này thì người khác sẽ mừng húm vồ lấy ngay còn muội sao mà khó khăn thế. (gãi đầu)
[Thầm] Du Du nói thầm Độc Long: Hì hì. Cứ cho là muội khác người đi.
[Thầm] Độc Long nói thầm Du Du: Vậy muội nhất quyết không nhận nếu đó không phải là công muội chứ gì ?
[Thầm] Du Du nói thầm Độc Long: Ừm phải! ^^
Độc Long bấm từ chối giao dịch rồi khi Du Du còn ngỡ ngàng thì Độc Long nói tiếp:
[Thầm] Độc Long nói thầm Du Du: Huynh không có thói quen nhận lại đồ đã gửi tặng. Nếu muội không nhận chúng thì có một cách giải quyết.
[Thầm] Du Du nói thầm Độc Long: Cách gì ?
Độc Long chắp tay niệm ấn. Trong nháy mắt Thần thú Hoàng Kì Lân biến mất. Trên đỉnh tháp cao lồng lộng gió chỉ còn hai con người: Một là lãng tử bụi đường sương gió, một là nữ hiệp hồ ly nhỏ nhắn thơ ngây. Con người lãng tử đó đứng thẳng nhìn vào cô hồ ly rồi nói thản nhiên:
[Thầm] Độc Long nói thầm Du Du: Du muội, muội làm nô lệ cho huynh nhé
Người này đã nói CÁM ƠN đến vài viết vô cùng hữu ích của Hoanganh92
“Mỹ Mỹ nè, nếu một người con trai nói muốn người con gái làm nô lệ cho anh ta thì ý anh ta là sao hở Mỹ Mỹ ?”
Hải An rụt rè hỏi cô bạn. Và sau khi lời nói đã bay hết ra khỏi miệng thì Hải An mới biết mình đã trót dại mà đi nói chuyện với người không nên nói. Thật như vậy. Ngay khi Hải An vừa hỏi xong thì đôi mắt Mỹ Mỹ tròn to và cái miệng cô bạn ré lên:
“Cái gì ?”
Quả không hổ danh là công suất cả ngàn db (đơn vị đo tiếng ồn). Tiếng thét của Mỹ Mỹ làm cả góc sân quay đồng loạt về hướng phát ra âm thanh. Hải An thụp đầu bối rối tránh những ánh mắt hiếu kì, đồng thời đưa tay lên giả vờ sửa kính. Tuy vậy không ngăn được màu đỏ sau khi lấp dần đôi má của cô liền chuyển lên mang tai. Chết thật. Thật là chết mà. Hải An thầm rủa mình tơi tả. Đúng là không nên nói với cái loa phóng thanh, đặc biệt là khi đang ở một nơi công cộng thế này.
Hải An và Mỹ Mỹ đang ngồi học ở một trong những khuôn viên sân trường của trường Đại học A. Như bao ngôi trường khác, Đại học A phân chia làm rất nhiều khu vực: nào là khu học tập, khu thể thao liên hợp, phòng thí nghiệm và thực hành… Do đó mà số lượng khuôn viên sân cũng tăng lên theo. Khu Hải An đang ngồi là một trong những địa điểm ưa thích của sinh viên Đại học A. Những con đường trải nhựa láng trơn tru sạch sẽ, những thân cây cổ thụ rợp bóng mát cao chót vót, những trảng cỏ xanh mướt mắt, những băng ghế đá mát lạnh cùng bàn học thoải mái, sóng wifi phát ra từ các phòng học tiện ích, không khí thoáng đãng hiu hiu gió mát… tổng hợp lại thì đây chính là thiên đường nơi hạ giới.
Chừng như nhận ra lỗi lầm mình vừa mấc phải, Mỹ Mỹ mặt đỏ au cúi đầu rụt cổ nhìn Hải An bằng đôi mắt lấm lét như muốn nói: Xin lỗi nha, tui lỡ lời.
Sau thoáng bất ngờ, những sinh viên đang ngồi học hay chơi đùa bắt đầu quay lại với công việc của họ. Ừ thì đại học mà, lúc nào cũng có chuyện xảy ra cả. Và nếu như đó chỉ là tiếng hét thất thanh của một cô gái giữa thanh thiên bạch nhật thì chuyện chắc chẳng là gì. Sân trường lại rôm rả như bầy ve vào hè, chẳng để tâm gì khi vừa nãy có một tiếng hét khủng khiếp xảy ra.
Lúc này chủ nhân tiếng hét khủng khiếp ấy đang co đầu rụt cổ để chờ đợi sấm sét từ lôi thần Hải An. Rồi chừng như khi thấy bão tố không nổi lên, Mỹ Mỹ nở nụ cười tươi tắn nhất, dùng hai tay mình nắm lấy bàn tay Hải An đặt trên bàn đá tròn, điều chỉnh âm lượng vừa đủ nghe nói:
“Xin lỗi nghen mậy.”
Hải An ngẩng đầu nhìn cô bạn bằng ánh mắt hình viên đạn khiến nhỏ giật mình rụt tay lại. Hải An thở dài:
“Mày không thể không la bài hãi lên sao ?”
“Có phải tao cố ý đâu. Nhưng cái thông tin mày đưa ra làm tao sốc quá trời.” Mỹ Mỹ phân trần.
Hải An ậm ừ. Phải, đúng là sốc thật.
Vẫn giữ mức âm lượng vừa đủ nghe, Mỹ Mỹ hỏi nhỏ:
“Mà thật ra mày đang làm gì vậy Hải An ? Không phải việc đó chứ ?”
“Việc đó ?” Hải An ngơ ngác.
“Là việc ấy ấy đó.” Mỹ Mỹ hấp háy đôi mắt.
Hải An hiểu ra cô bạn ám chỉ điều gì. Đặc biệt là khi nhỏ cứ nhìn chòng chọc phía dưới cổ áo sơ mi của cô, nơi bộ ngực căng tròn qua lớp vải áo. Hải An đỏ bừng mặt mũi và giãy nãy lên:
“Con quỉ này. Không phải như mày nghĩ đâu.”
“Vậy là gì ?” Mỹ Mỹ nhướng mắt nghi ngờ.
“Là … là trong cái game tao đang chơi.” Hải An nói nhỏ xíu.
“Trời đất ơi!”-Mỹ Mỹ rên lên một tiếng não nề. Tất nhiên âm lượng nó chỉ gói gọn chung quanh cái bàn của Hải An-“Ông trời ơi ngó xuống mà xem con nhỏ bạn con nè.”
“Tao không giỡn với mày à nghen.” Hải An lầm bầm tức tối vì bị cô bạn trêu chọc.
“Tao giỡn hồi nào. Mày coi mày kìa. Lậm game quá mức rồi giờ nhìn mày như que tăm kìa.” Mỹ Mỹ vặc lại.
“Que tăm hồi nào hả ?” Hải An cự nự.
“Rồi. Không que tăm thì con mắm, chịu chưa! Nói tao nghe đầu đuôi xem coi.” Mỹ Mỹ ngã lưng ra bằng ghế đá.
Hải An thở dài với cô bạn mồm mép. Nhỏ đổi đề tài như chong chóng nhưng vẫn không quên móc họng người ta. Mà thân hình Hải An đâu đến nỗi như que tăm hay con mắm đâu. Hải An cao bình thường, tuy không phải dạng người “mủ” trên sàn thời trang nhưng cũng không đến nỗi làm quảng cáo cho hãng giày độn. Khuôn mặt cô không sắc nước hương trời hay chim sa cá lặn, chỉ có mỗi một điểm thơ ngây thuần khiết, rất là dễ nhìn, có phần trẻ con dễ thương. Về nước da thì kể ra Hải An cũng đi làm người mẫu sữa tắm được. Nhưng tất cả mọi điều trên đều được Hải An giấu biệt. Cô phòng thủ hay che lấp chúng thật kĩ lưỡng. Phần vì cô không thích, phần khác là vì Hải An ngộ rằng: càng xinh đẹp nổi bật thì càng dễ bị hãm hại. Hải An đã trải qua nhiều chuyện. Nên khi bước chân vào giảng đường đại học, cô mong muốn tận hưởng bốn năm bình yên. Bây giờ cô đang gặp vướng mắt và rất cần người chia sẽ. Mỹ Mỹ là lựa chọn phù hợp nhất. Cho dù biệt danh “loa hai chức năng” được cả lớp gán ghép cho nhỏ có thể ngăn cản ý định của Hải An thì cô cũng nhất quyết hỏi nhỏ. Bỡi 1 lẽ Hải An hiểu rõ cô bạn mình là người như thế nào. Vậy nên khi tâm ý đã quyết, Hải An gạt bỏ những lấn cấn hay lời trêu ghẹo của cô bạn mà tâm sự. Hải An kể sơ về thế giới Ảo Mộng của riêng cô.
Chăm chú lắng nghe một hồi, Mỹ Mỹ sau đó gật gù à một tiếng:
“Ừm, vậy là trò chơi này cũng có hệ thống kết hôn. Tao hiểu rồi. Có phải hai người chơi nhân vật nam nữ dắt nhàu vào thánh đường thề nguyện yêu nhau trọn đời trọn kiếp chỉ có rớt mạng mới chia lìa đôi lứa không ?”
Câu pha trò của cô bạn là Hải An phì cười:
“Ừ, đúng là thế đó.”
Kết hôn trong Ảo Mộng rất chi là rườm rà rắc rối lại còn muôn phần đặc sắc. Có thể nói nó là hay nhất trong số các game Hải An đã chơi và chỉ có những ai trải qua mới biết kết hôn Ảo Mộng là thế nào, bời vì theo Hải An biết thì sự kiện thành gia lập thất trong Ảo Mộng khác nhau tùy theo người chơi. Trang chủ trò chơi chỉ nói chung chung với lại Hải An cũng không rõ cho nên đành để Mỹ Mỹ hiểu theo khái niệm sơ đẳng đó vậy.
“Trong game mày chơi thì kết hôn thế nào Hải An ?” Mỹ Mỹ thắc mắc.
“Tao không biết.” Hải An thành thật nói.
“Không biết. Sao lại không biết được ?” Cô bạn kêu ngạc nhiên.
“Bới vì nó khác nhau với mỗi người chơi.” Hải An trần tình.
Quả thực đây là nét sáng chói mà Ảo Mộng đã dám thể hiện và thành công. Khi bạn chán một nhân vật và chơi lại từ đầu với nhân vật khác. Những nhiệm vụ ban đầu lại y hệt như vậy. Nó gây sự thoải mái cho game thủ nhưng cũng tạo sự nhàm chán. Đội ngũ thiết kế game Ảo Mộng đã làm việc cật lực và cho ra đời Hệ thống nhiệm vụ kì ảo. Nó là một định nghĩa mông lung. Mỗi một nhân vật, mỗi một đẳng cấp, mỗi loại nhiệm vụ đều tùy biến khác nhau hoàn toàn. Người chơi Ảo Mộng sẽ không biết cái gì đang chờ đợi mình. Nó hoàn toàn mang đến một cái nhìn mới mẻ cho game online. Nhiệm vụ thiên biến vạn hóa thì kéo theo tất cả đều thay đổi. Hệ thống kết hôn cũng vậy. Mỗi cặp đôi đều có nhiệm vụ tình ái riêng biệt hay phối hợp cùng nhau làm, chỉ những ai trải qua mới thấy nó thú vị dường nào. Đây là lời Hải An nghe cuộc trò chuyện úp mở của mấy cặp trong bang phái cô.
“Như vậy đây có thể nào là nhiệm vụ gì đó của anh ta không ? Ý tao là người chơi Độc Bộ, Độc Bá gì đó.”
“Là Độc Long.” Hải An chỉnh và ngẫm nghĩ.
Phải ha. Có thể lắm chứ. Hải An đã từng biết đến một nhiệm vụ gọi là kết bạn. Nhưng với Ảo Mộng không đơn giản chỉ là gửi lời mời và được chấp nhận đâu. Có nhiệm vụ bắt người chơi phải kết bạn đủ số nhiệm vụ qui định trong một khoảng thời gian ngắn ngủi. Dĩ nhiên những nhiệm vụ kết bạn này có thể bỏ qua không thực hiện. Nhưng nếu làm được thì có thể có xác suất được thưởng đồ quí giá. Ngay cả việc kết bạn cũng rườm rà như thế thì cũng hiểu Ảo Mộng nó quái dị cỡ nào. Nghĩ đi nghĩ lại. Hải An thấy khả năng rơi vào trường hợp nhiệm vụ kết bạn rất cao. Huống chi lv Độc Long đã gần như cực hạn, phần thưởng sẽ vô vô cùng hậu hĩ. Nói thêm về hệ thống nhiệm vụ kì ảo, người chơi này không thể nào biết khi nào mình mới có nhiệm vụ tương tự người chơi khác. Nói nôm na thì có thể hiểu là có người nhận nhiệm vụ này ở lv 10 nhưng người khác lại nhận nhiệm vụ đó ở lv 60 chẳng hạn. Cấp độ nhận càng cao, phần thưởng tăng cao kéo theo độ nguy hiểm cao gấp bội.
Nhưng cho dù đã thông suốt đến vậy thì Hải An cũng không thể giải thích lý do Độc Long hy sinh quá nhiều thứ cho cô vậy. Trang bị thần thành đó chỉ để mua cái gật đầu làm bạn của cô sao. Chẳng lẽ phần thưởng của Độc Long cho cái nhiệm vụ này đã vượt quá mức tưởng tượng của cô rồi sao. Chưa kể hy hữu làm sao trang bị anh ta tặng lại là lớp nhân vật của cô nữa chứ. Độc Long à, màn sương mù bí ẩn của huynh lại dày thêm một tầng rồi.
Nhìn sự trầm ngâm của cô bạn Hải An làm Mỹ Mỹ băn khoăn:
“Mày nghĩ gì thế Hải An ? Có phải vậy không ?”
“À. Ừ. Có lẽ vậy mày ạ.” Hải An nhẹ gật đầu.
“Thật hết nói nổi mày.” – Mỹ Mỹ lắc đầu tựa lưng ra ghế - “Suốt ngày game ghiếc rồi nhức đầu với nó. Không nghiện như tao sướng hơn không ?”
Hải An liếc xéo cô bạn:
“Mày mà không chơi. Mày còn chơi nhiều hơn tao đó.”
“Ừ. Tao có đi chơi. Nhưng đó là quan hệ công chúng.” Mỹ Mỹ tỉnh bơ nói.
Hải An buồn cười. Có ai đời như cô bạn Mỹ Mỹ của cô không. Đi chơi tối sớm về khuya mà lại bảo là quan hệ công chúng. Nhưng Mỹ Mỹ không hề là cô gái đàn đúm hư hỏng. Mỹ Mỹ vẫn là một sinh viên chăm ngoan, tuy nhiều lúc trễ nãi giờ học nhưng cô bạn vẫn có mặt đầy đủ những tiết học và điểm số ổn định. Về mặt này Hải An thật sự khâm phục cô bạn chơi bời lêu lỏng của mình.
“Thế dạo này mày quan hệ công chúng ra sao ?”
“Ôi dào! Toàn đám công tử nhà giàu chơi bời thôi. Phải chi tao được như mày, có một người bí ẩn như anh Độc Long để ý quan tâm, chăm sóc.” Mỹ Mỹ mơ màng nói.
“Chăm sóc hồi nào mậy ?” Hải An phản ứng.
“Ha ha! Còn phải hỏi. Mặt mày đang hiện chữ: Muội muốn biết huynh là ai kìa.” Mỹ Mỹ cười to.
“Con quỉ này. Mày muốn như tao hả. Để tao viết cho mày mấy chữ luôn.” Hải An vớ lấy cây bút lông trên bàn và sấn qua chỗ Mỹ Mỹ. Nhưng cô bạn né người và bỏ chạy. Hải An tức tốc phóng đuổi theo.
Một góc sân trường ngoái nhìn hai cô sinh viên trẻ trung đùa giỡn mà thầm cười. Thật đúng là không khí cố hữu của một ngôi trường Đại học.
Người này đã nói CÁM ƠN đến vài viết vô cùng hữu ích của Hoanganh92