Lý Ẩn sau khi ở Tàng Bảo Đường lĩnh được ba lọ Tích Cốc Đan và ba viên hạ phẩm linh thạch như quy định, hắn cũng không tiếp tục ở lại Kiếm Huyền Phong mà ngay lập tức cưỡi phi lộc trở về. Đối với tu hành, hắn hiện tại hết sức khát vọng, điều này cũng giống như khi còn bé hắn được phụ thân dạy cho biết chữ, lúc đó đối với kinh thư khát vọng vậy.
Trên Miinh Nguyệt Phong, trong tiểu các Lý Ẩn khoanh chân ngồi xếp bằng, trước mặt đặt một lọ ngọc màu trắng ngà. Từ trong bình ngọc, Lý Ẩn đổ ra một viên đan dược, cầm lên cẩn thận quan sát.
"Viên thuốc này màu vàng nhạt, bộ dáng hết súc bình thường, cũng không có cái gì kim quang tỏa ra như mình nghĩ. Nhưng nó lại tỏa ra mùi thơm vô cùng, thực sự không phải phàm vật."
Lý Ẩn hít sâu mấy hơi, chỉ cảm thấy trong người mệt mỏi như vơi bớt, không nhịn được tán thán. Tiếp hắn cũng không do dự cho Tích Cốc Đan vào miệng. Đan dược vừa vào liền tự tan ra, hóa thành một cỗ chất lỏng ấm áp chui vào họng Lý Ẩn, rồi sau đó luân chuyển khắp cơ thể hắn. Lý Ẩn cảm giác cả người sức lực tràn trề, bụng lại có cảm giác hơi chướng lên giống như khi ăn no.
"Tích Cốc Đan này thật thần kì. Một viên có thể thay thế cơm ăn trong ba ngày. Chỗ này có khoảng hai mươi viên, cũng đủ để ta tu luyện trong vòng hai tháng.|
Lý Ẩn nghĩ thầm, sau đó cất bình ngọc đi, lại lấy ra một viên hạ phẩm linh thạch cầm ở trên tay, bắt đầu hấp thu linh lực trong đó. Linh lực trong hạ phẩm linh thạch tuy không phải rất nồng đậm, nhưng so với linh khí đến từ ngoại giới đã tinh thuần hơn rất nhiều, hấp thu cũng nhanh hơn. Đệ tử nhập môn thường dùng linh thạch để nhanh chóng tu luyện đạt tới tầng thứ nhất của Luyện Khí Cảnh, nhưng sau đó không thể không thành thật đi hấp thu linh khí trời đất chầm chậm khổ tu. Dù sao việc tu luyện bằng linh thạch tuy nhanh nhưng lại vô cùng xa xỉ, đệ tử bình thường là không thể nào đáp ứng được.
Đối với việc này Lý Ẩn đã biết được phần nào, nhưng không quan tâm. Trước mắt hắn chỉ muốn nhanh nhất tu thành tầng thứ nhất luyện khí, tạo ra linh hải. Cứ như vậy Lý Ẩn đóng cửa không ra, dùng hết tâm lực vào việc tu luyện.
Mười ngày sau, Lý Ẩn đang ngồi xếp bằng chợt mở bừng hai mắt, trên mặt hiện lên nét vui sướng. Trong cơ thể hắn lúc này tại vị trí đan điền đang có một đoàn khí vàng nhạt lập lờ trôi nổi, linh khí từ ngoại giới truyền vào sau khi đảo một vòng liền bị đoàn khí này hấp thu, trở thành một phần từ trong đó. Đoàn khí này, chính là linh hải mà Lý Ẩn vất vả tu thành trong mười ngày qua. Đệ tử có trung và thượng linh căn tu luyện tốc độ nhanh thế nào Lý Ẩn không biết, nhưng hắn có thể trong thời gian như vậy khai ra linh hải đã hết sức hài lòng.
"Có linh hải xem như đã được coi là luyện thành tầng thứ nhất Luyện Khí cảnh, ta cũng đã có thể coi là một người tu sĩ rồi, hắc hắc. Trời đất đảo điên, thế sự xoay vần, Lý Ẩn ta không ngờ cũng có ngày trở thành tu sĩ, thực sự không tưởng tượng nổi."
Lý Ẩn lẩm bẩm tự nhủ, khóe miệng không khỏi toát ra nụ cười nhàn nhạt, rồi sau đó trở thành cười to. Điều này không phải do hắn tự đắc, mà khi nghĩ về cuộc đời lúc trước của mình, rồi nghĩ tới hiện tại, không khỏi cảm thấy quá thần kì.
"Trong Nguyên Linh Quyết có nói tu luyện vô biên, tiên không phải cuối. Ta hiện tại quyết không thể lơi là buông lỏng, cần cố gắng nhiều hơn."
Tiếp đó Lý Ẩn nhắm mắt lại, một lần nữa chìm vào tu luyện. Dù sao Tích Cốc Đan trong tay hắn vẫn còn nhiều, hơn nữa môn quy có ghi đệ tử dưới luyện khí tầng ba không phải chấp hành bất cứ nhiệm vụ nào, vì vậy Lý Ẩn lúc này hoàn toàn thư thả, chỉ việc dồn hết tâm trí vào tu luyện mà thôi.
Thời gian như nước chảy, thoáng cái lại đã trôi qua hai tháng. Một ngày này cửa tiểu các nơi Lý Ẩn ở cuối cùng cũng mở ra. Hắn một thân áo lam, tóc búi cao trên đầu, vẻ mặt bình tĩnh bước từ trong ra. Đôi mắt hắn hiện tại tinh quang nhàn nhạt, so với lúc trước tỏ ra có thần hơn nhiều. Lý Ẩn đảo tay, một lệnh bài màu đen xuất hiện trong lòng bàn tay hắn. Nhìn lệnh bài, Lý Ẩn khẽ trầm ngâm, nghĩ lại quãng. Lúc trước hắn dựa vào ba viên linh thạch còn lại cuối cùng cũng tu luyện tới tầng thứ hai Nguyên Linh Quyết, cũng chính là luyện khí cảnh tầng thứ hai, cảm giác so với đột phà tầng một còn rõ ràng hơn nhiều. Không những cơ thể nhẹ nhàng hơn, mắt cũng sáng hơn, ngay cả tinh thần dường như cũng sáng suốt ra. Mà sau khi hắn tu thành luyện khí cảnh tầng hai được mấy ngày, trong lệnh bài đột nhiên truyền ra tiếng nói của Chu Thương yêu cầu hắn đến gặp mặt. Đối với vị sư phụ này Lý Ẩn không dám lãnh đạm, ngay tức khắc thu công rồi đi ra.
Đợi tới khi Lý Ẩn tới đại điện đã thấy Chu Thương ngồi đó từ lâu. Lý Ẩn thấy vậy vội vã tiến tới cung thân một vái:
"Đệ tử Lý Ẩn bái kiến sư phụ."
Chu Thương gật nhẹ đầu, theo sau nhàn nhạt mở miệng:
"Đứng lên đi, ta xem ngươi đã luyện khí tầng hai, so với ta nghĩ tuy hơi chậm một chút nhưng cũng không quá nhiều. Hiện tại ngươi cách tầng ba Luyện Khí cũng không xa, tới khi đạt tới tầng ba là sẽ phải đi chấp hành một số nhiệm vụ của tông môn ban bố. Nếu vậy cũng tới lúc ngươi nên tu luyện một môn kiếm quyết rồi."
Nói tới đây hắn từ trong ngực móc ra một tấm lệnh bài màu vàng kim nhạt, phía trên khắc một chữ "trưởng", nhìn cũng không nhìn ném cho Lý Ẩn:
"Đây là lệnh bài thân phận của ta. Ngươi cầm nó tới Tàng Kinh Các đưa cho thủ vệ, yêu cầu được chọn kiếm quyết là có thể."
Lý Ẩn hai tay tiếp nhận lệnh bài, suy nghĩ một lúc rồi nói:
"Đệ tử thường nghe một trăm linh tám núi ở Kiếm Linh Môn này, tên mỗi một chi đều do một loại kiếm quyết tạo thành. Vậy chi Minh Nguyệt ta tu luyện là Minh Nguyệt Kiếm Quyết ư?"
Chu Thương nghe vậy lắc đầu, đáp:
"Không phải như vậy. Mỗi một người đều sẽ từ trong một trăm linh tám loại kiếm quyết kia tìm được kiếm quyết thích hợp với bản thân, làm sao có thể cưỡng ép dựa vào tên chi để chọn lựa chứ? Như bản thân ta cũng không tu luyện Minh Nguyệt Kiếm Quyết. Nhưng nếu ngươi muốn tu luyện, cũng hoàn toàn có thể."
"Ra là vậy!"
Lý Ẩn trong lòng nghĩ thầm, nhưng ngoài miệng lại gật đầu cảm tạ. Tiếp đó Chu Thương cũng không dây dưa nhiều, phất tay đuổi đi Lý Ẩn. Tuy đối với thái độ lười nhác của vị sư phụ này có đôi chút không thích ứng, nhưng Lý Ẩn cũng không suy nghĩ nhiều, cầm theo lệnh bài một lần nữa xuống núi.
Lại trải qua một hồi cưỡi phi lộc, Lý Ẩn lại đặt chân lên Kiếm Huyền Phong. Lần này hắn không la cà nữa mà là đi thẳng tới Tàng Kinh Các. Tàng Kinh Các cao ba tầng, toàn thân xây bằng bạch ngọc trắng tinh, hai bên điêu khắc long phượng vô cùng tinh mỹ. Trước cửa các lúc này đặt một chiếc ghế dựa, bên trên đang ngồi một lão già mũi đỏ mặc thanh y. Lão già này hiện tại đang ngủ gật, tiếng ngáy từ cách xa ba trượng đã có thể nghe thấy, cũng thật là cực phẩm.
Lý Ẩn tiến tới gần nhìn thấy cảnh này, nhất thời không biết làm sao. Lão già trước mắt này tuy nhìn buồn cười, nhưng trên thân lại không mặc đồng phục đệ tử, xem qua đã biết ít nhất phải vào hàng sư thúc bá của hắn, Lý Ẩn cũng không dám tiến lên đánh thức đối phương. Cũng may khoảng một nén hương sau lão già kia rốt cuộc cũng tỉnh ngủ, mở miệng ngáp dài một cái lạnh nhạt nói:
"Đưa ra lệnh bài có thể tiến vào."
"Bái kiến sư bá!"
Lý Ẩn khẽ giật mình, vội vàng từ trong ngực móc ra lệnh bài vàng nhạt đưa cho đối phương. Lão già đưa tay cầm lấy, mở miệng nói:
"Bên trong Tàng Kinh Các, ngươi có thể ở tầng một tùy ý lựa chọn một bộ công pháp, bí thuật hay kiếm quyết. Nhưng tầng hai và ba có cấm chế, không được tự ý tiến lên."
"Đệ tử đã rõ."
Lý Ẩn gật đầu, hắn cũng biết những điều này. Tầng hai chỉ có đệ tử Trúc Cơ mới được phép lên, mà tầng ba thì là các trưởng lão Kim Đan.
"Vào đi thôi!"
Lão già mũi đỏ vứt lệnh bài lại cho Lý Ẩn, sau đó quay sang một bên ngáp dài, không còn quan tâm đến hắn. Lý Ẩn thấy vậy khóe miệng giật giật, nhưng cũng thức thời im lặng, tiến lên mở cửa bước vào bên trong.
Người này đã nói CÁM ƠN đến vài viết vô cùng hữu ích của Tiên Táng
Bên trong Tàng Thư Các không gian vô cùng rộng lớn, khắp nơi đều có thể tùy ý thấy được các kệ gỗ, bên trên đặt đầy ngọc giản đủ mọi sắc màu. Lý Ẩn từ từ đi vào, đưa tay cầm lấy một ngọc giản ở gần nhất đưa lên trán xem xét. Cách dùng ngọc giản hắn đã học được từ trước, hiện tại cũng không có vẻ bỡ ngỡ gì. Nhất thời, một luồng tin tức hiện lên trong đầu Lý Ẩn:
"Phong Hỏa Kiếm Quyết. Phong hỏa thành kiếm, kiếm mang phong hỏa, uy lực lớn, bộc phát mạnh nhưng không thích hợp chiến đấu lâu dài, độ khó khi học trung bình."
Lý Ẩn mặt không đổi sắc để xuống ngọc giản, lại lấy một ngọc giản khác gần đó.
"Thanh Văn Kiếm Quyết. Vân vô thường, kiếm vô ảnh, vân kiếm vô tung, sắc bén, phiêu miễu, tiết kiệm pháp lực nhưng lực bộc phát kém, độ khó khi học cao."
Lý Ẩn hai mắt nheo lại, nhìn kỹ Thanh Vân Kiếm Quyết này. Nhưng cuối cùng hắn vẫn lắc đầu, bước tiếp.
"Quỷ Hoàng Kiếm, nuôi dưỡng quỷ linh, lấy âm bổ kiếm, quỷ kiếm khó dò. Quỷ dị, hiểm độc, giết người trong vô ảnh. Uy lực bộc phát kém, dễ bị công pháp hỏa hệ khắc chế, độ khó khi học trung bình."
"Thiên Huyền Kiếm Quyết. Kiếm như thiên, huyền hoàng khí, phá tan vạn pháp. Uy lực cực mạnh, tiêu hao pháp lực tương đối, yêu cầu thân mang kiếm thể. Độ khó khi học cao."
Trong một lúc, Lý Ẩn một hơi xem qua mấy chục ngọc giản ghi chứa kiếm quyết, có cái bình thường, có cái âm tà, có cái thiết huyết, đặc biệt là có những kiếm quyết khiến hắn động tâm không thôi. Như bộ Thiên Huyền Kiếm Quyết, được coi là một trong ba kiếm quyết mạnh nhất của Kiếm Linh Môn. Một khi luyện thành uy lực phải nói là vô cùng lớn, nhưng điều kiện nhập môn cũng quá hà khắc. Mang trong mình một loại kiếm thể? Lý Ẩn lắc đầu cười khổ. Hắn từng nghe mấy vị sư huynh trên Kiếm Huyền Phong nói toàn bộ Kiếm Linh Môn đệ tử mấy ngàn, nhưng có được kiếm thể nghe nói chỉ ít ỏi mấy người, đủ thấy kiếm thể ít ỏi đến thế nào. Mà bản thân hắn, cũng không hề có cái thể chất kiếm thể gì gì đó, ngược lại đành đau lòng mà bỏ qua Thiên Huyền Kiếm Quyết. Cứ như vậy Lý Ẩn lại tiếp tục dạo thêm một vòng trong Tàng Kinh Các, nhưng vẫn như cũ chưa có kiếm quyết nào khiến hắn động tâm thêm nữa. Dù sao Lý Ẩn xuất thân thư sinh, đối với một ố kiếm quyết chỉ đơn thuần giết chóc cũng không quá thích, mà những bộ kiếm quyết như Thanh Vân kiếm quyết hay đại lioaj thế thường thường uy lực lại không được như hắn mong muốn. Nghĩ tới đây Lý Ẩn khẽ cười khổ, cảm giác bản thân phải chăng đã yêu cầu quá cao? Đột nhiên hắn khẽ thốt lên, bước chân cũng dừng lại. Trước mặt hắn lúc này là một ngọc giản màu xám hơi có vẻ cũ nát, phía ngoài còn phủ đầy bụi bặm, trên thân có thêm một vài vết rách. Phải biết Tàng Thư Các này toàn bộ ngọc giản đều có bộ dáng tinh mĩ, óng ánh. Trông cũ nát như ngọc giản này, thực sự là đặc biệt. Nghĩ như vậy Lý Ẩn đưa tay cầm ngọc giản lên, thổi nhẹ một hơi xua tan đi tro bụi ngoài mặt, đoạn đưa tinh thần đắm chìm vào bên trong.
"Minh Nguyệt Kiếm Quyết. Minh Kiếm, Nguyệt Hồn, Táng Thiên Địa. Uy lực cực mạnh, độ khó khi học cực cao."
"Không ngờ là nó?"
Lý Ẩn thốt lên, hắn vỗn cũng định xem qua kiếm quyết đại diện cho tên của chi mình một phen, không ngờ lại ngẫu nhiên gặp được. Hơn nữa bộ Minh Nguyệt kiếm quyết này xem ra không phải tầm thường. Chỉ là ba câu đầu tiên giới thiệu về nó có vẻ quá mức mơ hồ, Lý Ẩn nhất thời cũng không thể nào hiểu được.
"Ngọc giản nói nó uy lực cực lớn, hơn nữa tu luyện cũng không yêu cầu kiếm thể gì cả, chỉ là độ khó rất cao thôi. Có chọn không đây?"
Lý Ẩn nhìn ngọc giản trong tay trầm tư suy nghĩ. Một lát sau hắn thở dài một hơi, mang theo ngọc giản đi ra cửa vào. Lão già mũi đỏ thấy Lý Ẩn cầm ngọc giản đi ra cũng không nói gì, cho đến khi Lý Ẩn đưa ngọc giản màu xám ra trước mặt hắn, lão già này mới như bừng tỉnh, nghẹn ngào kêu lên:
"Minh Nguyệt kiếm quyết?"
"Chính nó."
Lý Ẩn gật đầu khẳng định. Mà lão già mũi đỏ nghe hắn xác nhận, đột nhiên ho khan hai tiếng, dùng một loại ánh mắt quái dị đánh giá Lý Ẩn, nhàn nhạt nói:
"Tiểu tử, Minh Nguyệt Kiếm Quyết này đúng là một trong những kiếm quyết cao cấp nhất của Kiếm Linh Môn ta, là do tổ sư gia năm xưa ở trong một động phủ thần bí tìm được, uy lực so với Thiên Huyền kiếm quyết của tổ sư gia cũng không kém hơn chút nào. Trước ngươi đã có không ít người vọng tược học được kiếm quyết này nhưng đều không ngoại lệ thất bại, cuối cùng phải chuyển tu kiếm quyết khác, làm trẽ nải thời gian tu luyện, ngươi có biết không?"
Lý Ẩn nghe lời này trong nội tâm rùng mình, nhưng vẻ mặt vẫn cố trấn định:
"Chuyện này là thật? Vậy mong sư bá có thể chỉ điểm cho đệ tử một hai."
"Hắc hắc, điều này thật ra cũng không có gì, ta chỉ không muốn đám đệ tử mới các ngươi đi nhầm đường mà thôi. Minh Nguyệt Kiếm Quyết này ta cũng đã xem qua, kiếm quyết uy lực rất lớn, tu luyện về sau cũng không khó khăn gì, nhưng nhập môn lại khó vô cùng. Hầu như không ai hiểu làm thế nào để có thể nhập môn được cả."
Lão già mũi đỏ cười hềnh hệch lạnh giọng đáp.
"Thì ra là vậy!"
Lý Ẩn nghe vậy gật đầu, nhưng nhất thời lại trở nên trầm ngâm. Minh Nguyệt kiếm quyết này hắn vốn rất thích, hiện tại nếu bảo bỏ nó chọn kiếm quyết khác Lý Ẩn lại có chút không cam lòng.
"Ta cả đời thất bại, chẳng lẽ tu luyện kiếm quyết cũng thất bại nốt? Hừ, quên đi! Lý Ẩn ta mới không tin tà."
Lý Ẩn tự nhủ thầm, cuối cùng vẫn kiên quyết lựa chọn Minh Nguyệt kiếm. Điều này hắn cũng không biết là do đâu, có thể là cảm giác, có thể là vận mệnh, cũng có thể là tối tăm bên trong dường như đã từng hô ứng.
Lý Ẩn cung tay đối với lão già mũi đỏ nói:
"Sư bá, đệ tử vẫn muốn chọn Minh Nguyệt kiếm quyết, xin sư bá thác ấn ra một ngọc giản khác dùm."
"Ngươi xác định?"
Lão già nghe vậy kinh ngạc hỏi lại, hắn đã nói tới như vậy, không ngờ tên tiểu tử trước mắt này vẫn chọn Minh Nguyệt kiếm quyết.
"Đệ tử xác định!"
Lần này Lý Ẩn không chút do dự gật mạnh đầu.
"Tốt!"
Lão già mũi đỏ cũng không nói gì thêm, nhàn nhạt đáp một tiếng. Đoạn hắn khẽ lật tay, một ngọc giản màu xám xuất hiện, nhìn cũng không nhìn vứt cho Lý Ẩn lạnh giọng đáp:
"Đây là ngọc giản phục chế của Minh Nguyệt kiếm quyết, chỉ có thể xem được trong ba lần rồi sẽ tự hủy. Trước đó cần ngươi học thuộc kiếm quyết, ngoài ra khi học còn cần phát ra lời thề tuyệt sẽ không đem truyền ra ngoài, hiểu cả rồi chứ?"
"Đệ tử đã hiểu!"
Lý Ẩn tiếp nhận ngọc giản, thành thật đáp.
"Tốt rồi, nếu không còn chuyện gì khác thì lui xuống đi. Lão già ta còn muốn ngủ thêm một chút."
"Vậy đệ tử xin cáo lui."
Người này đã nói CÁM ƠN đến vài viết vô cùng hữu ích của Tiên Táng
Minh Nguyệt Phong, Lý Ẩn ngồi xếp bằng trên bồ đoàn, tay cầm ngọc giản đưa lên trán, hai mắt nhắm nghiền. Hai canh giờ sau, mi mắt Lý Ẩn khẽ run lên, rồi từ từ mở ra. Hắn đặt ngọc giản xuống, trong mắt mang theo mờ mịt.
Lý Ẩn đã lường trước Minh Nguyệt kiếm quyết này sẽ không dễ dàng tìm hiểu, nhưng không ngờ lại khó khăn như vậy. Kiếm quyết ngoài các thần thông thuật pháp như các kiếm quyết bình thường khác, làm sao để nhập môn lại chỉ có ghi:
"Tâm như kiếm, thân như nguyệt, vọng nguyệt ngộ kiếm. Thiên không phải thiên, địa không phải địa, lấy thiên địa huyết hồng, thấy được minh nguyệt mông lung."
Cái gì là nhìn trăng ngộ kiếm? Gì là thiên địa huyết hồng? Chẳng lẽ nhìn trăng có thể hiểu được kiếm quyết này hay sao? Lý Ẩn vân vê cằm tự hỏi, trong lúc nhất thời cũng chẳng nghĩ ra được điều gì. Hắn khẽ thở dài một hơi đẩy cửa sổ ra, hiện tại bên ngoài đã là trời tối, trăng cũng đã treo cao. Giờ là những tháng mùa đông, trăng không sáng lắm và cũng hay bị mây đen che phủ. Nhưng điều này không ngăn cản Lý Ẩn, hắn hai mắt ngưng tụ nhìn trăng, không chút nhúc nhích mảy may.
Một nhìn này, kéo dài cả đêm!
Sáng sớm hôm sau, Lý Ẩn hai mắt đầy tơ máu nằm vật xuống đất. Tối qua hắn đã liên tục quan sát trăng mấy canh giờ liền nhưng đều không thu hoạch được gì, điều này không khỏi làm cho Lý Ẩn có chút chán nản. Lý Ẩn gian nan ngồi dậy, vò đầu ảo não. Nhưng chợt nghĩ tới điều gì, khóe miệng hắn đột nhiên nhếch lên một nụ cười, lắc đầu tự giễu:
"Ta hiện tại luyện khí hai tầng, sao phải vội vã cầu toàn học kiếm quyết làm gì? Đúng là ngu xuẩn. Việc hiện tại là nên cố hết sức nâng cao tu vi, ngoài ra học mấy cái thuật pháp nhỏ của Nguyên Linh Công còn tốt hơn. Còn Minh Nguyệt kiếm quyết này, trước mắt không nên cưỡng cầu."
Nghĩ thông suốt, Lý Ẩn ngược lại tâm tình trở nên phấn chấn, thoải mái nằm xuống đi ngủ. Cứ như vậy đoạn thời gian tiếp theo đó Lý Ẩn hầu như dùng phần lớn thời gian để tu luyện Nguyên Linh Quyết, ngẫu nhiên cũng sẽ học tập một số thuật pháp như hỏa cầu, băng trùy các loại. Dù Kiếm Linh Môn chủ tu kiếm, nhưng biết được một số pháp thuật cũng không phải là việc gì xấu. Minh Nguyệt Phong nằm nơi hẻo lánh, ít ai lui tới. Hơn nữa trên núi cũng chỉ có lác đác mấy người, cơ bản càng không chủ động gặp mặt nhau, thành ra ngoài việc mỗi tháng tới Tàng Bảo Đường lấy vật tư cần thiết cho đệ tử mới nhập môn, hầu như toàn bộ thời gian Lý Ẩn đều vùi đầu vào thế giới của riêng mình, tu luyện công pháp, tập luyện pháp thuật. Việc tu luyện đối với một kẻ có hạ linh căn như hắn không thể nói là nhanh, nhưng có tông mông ban cho mỗi tháng một viên hạ phẩm linh thạch nên cũng dần dần tiến tới luyện khí tầng ba. Về pháp thuật, Lý Ẩn sức lĩnh ngộ cơ bản là tương đối khá. Có lẽ điều này cũng là do hắn bẩm sinh thông minh, tinh thần lực sơ với người khác nhỉnh hơn một chút.
Ba tháng sau...!
Trong phòng Lý Ẩn ngồi xếp bằng, hai tay bắt quyết, miệng thỉnh thoảng lại phun ra một luồng vụ khí nhàn nhạt. Cứ như vậy quá nửa nén hương sau, hắn đột nhiên thở ra một luồng vụ khí thật dài, hai mắt đóng chặt cũng từ từ mở ra, cả người dường như có ánh vàng nhàn nhạt bốc lên.
"Thành công, cuối cùng cũng lên tới luyện khí tầng ba."
Lý Ẩn mỉm cười vui suống, dùng nội thị kiểm tra lại cơ thể. Chỉ thấy đan hải hiện tại đã lớn hơn một chút, linh lực bên trong cũng càng dày đặc hơn, tạo thành một mảnh khí vụ màu vàng. Ngoài ra thân thể dường như cũng khỏe mạnh hơn một chút, máu huyết thông suốt, cả người luôn tràn ra cảm giác thư sướng. Chứng kiến những biến hóa của cơ thể, Lý Ẩn cười càng tươi hơn, tự nhủ:
"Tu chân cầu trường sinh xem ra cũng không phải thần thoại. Nếu cứ như vậy tu lên, con người thật cũng có thể thành thần tiên đi."
Nghĩ tới đây, Lý Ẩn bàn tay đột nhiên kết thành một ấn quyết cổ quái, miệng thì lẩm bẩm niệm chú. Nhất thời tách một tiếng, một quả hỏa cầu đột nhiên xuất hiện ở lòng bàn tay hắn. Lý Ẩn cầm lấy hỏa cầu, nghịch ngợm tung hứng trong tay, dường như sức nóng của hỏa cầu này không chút ảnh hưởng tới hắn.
"Thuật hỏa cầu nảy luyện tập mấy tháng xem ra đã thành công. Cùng với thuật thủy đạn, ta đã biết được hai pháp thuật rồi."
Lý Ẩn chơi thêm một lúc, hỏa cầu đột nhiên khẽ bừng lên rồi theo sau tắt ngủm. Lý Ẩn thấy vậy khẽ cười cười, lẩm bẩm:
"Pháp lực trong đó đã hao hết? Lại nói hỏa cầu này ta dùng pháp lực của mình tạo ra, vậy nên đồng nguyên với nó, cũng không bị chút ảnh hưởng nào của sức nóng, thật thần kì. Nhưng ngẫm lại cũng đúng, nghe nói tu sĩ cấp cao tranh đấu, phất tay có thể liệt hỏa phần thiên, bài sơn đảo hải. Nếu họ mà cũng bị uy lực phép thuật của mình ảnh hưởng chết ngược trong đó, vậy mới gọi là kì quái."
Nói tới đây, Lý Ẩn đột nhiên nghĩ tới điều gì, cũng thu lại nụ cười trên mặt. Hắn bước tới gần cửa sổ, ánh mắt đảo qua núi non hùng vĩ phía xa, không nhịn được cảm thán. Mấy tháng trước bản thân mình vẫn còn là một thư sinh thất chí, lật đật đi tìm kế sinh nhai. Mấy tháng sau đã lại trở thành đệ tử của một môn phái tu chân, có hy vọng tu tiên trường sinh bất tử. Thế sự xoay vần biến ảo như vậy, nghĩ lại đôi lúc cũng cảm thấy không chân thật. Lại không biết ba tháng sau, ba năm sau, ba mươi năm sau bản thân mình sẽ đang đứng ở đâu đây? Còn tại lầu các này ngắm nhìn sông núi? Hay lại bước sang một ngã rẽ khác của dòng đời? Việc này trời cao không biết, Lý Ẩn cũng đồng dạng không biết.
"Hôm nay ta đã trở thành đệ tử luyện khí tầng ba, theo lẽ cũng phải tham gia nhiệm vụ tông môn rồi."
Lý Ẩn từ trong ngực móc ra lệnh bài môn phái, khẽ nói. Đệ tử tầng thú ba luyện khí cảnh trở nên đã phải chấp hành nhiệm vụ tông môn. Dù sao một tông môn muốn phát triển đều cần sự đóng góp của rất nhiều người, tông môn không thể nào mãi mãi cung cấp tài nguyên vô điều kiện cho ngươi được. Muốn có thêm tài nguyên tu luyện, cần phải hoàn thành nhiệm vụ tông môn giao cho để đổi lấy. Điều này thực ra là rất công bằng, tuy thời gian tu luyện sẽ phải giảm đi chút ít, nhưng có thêm tài nguyên cần thiết như linh thạch, đan dược, cũng là những thứ vô cùng thiết yếu.
Nghĩ như vậy Lý Ẩn bèn sửa sang lại quần áo, theo sau cưỡi phi lộc xuống núi. Mục tiêu lần này của hắn chính là ngọn núi lớn nhất của Kiếm Linh môn: Kiếm Linh Phong. Trên Kiếm Linh Phong này không những đặt chủ điện, Tổ Sư Đường, ngoài ra còn có thêm Hình Đường, Bách Sự Đường... nhiều kiến trúc quan trọng khác. Đặc biệt là Bách Sự Đường chính là nơi tuyên bố hàng loạt nhiệm vụ dành cho đệ tử.
Ngồi trên phi lộc, Lý Ẩn đưa mắt nhìn xuống Kiếm Linh phong. Núi này so với Minh Nguyệt phong còn cao hơn một đoạn lớn, nguy nga đại thế, ngàn trượng cao phong. Trên núi đệ tử vào ra tấp nập, phi kiếm tung bay, tiên hạc lượn lờ, quả thật có chút khí thế của tiên gia phúc địa. Lý Ẩn từ trên phi lộc hạ xuống, ánh mắt đảo quanh một vòng bèn hướng Bách Sự Đường đi tới. Bách Sự đường là một đại điện cực lớn, rộng gần trăm trượng. Bên trong số lượng đệ tử còn nhiều hơn gấp bội so với bên ngoài. Ở giữa đại điện là một tấm bảng to rộng ba trượng dài năm trượng hoàn toàn làm bằng bạch ngọc, phía trên chi chít các hàng chữ màu vàng kim sáng lấp lánh.
Lý Ẩn tiến tới gần nhìn xem, phía trên bảng là các loại nhiệm vụ dành cho đệ tử, hơn nữa phía trên còn nói rõ tu vi cần thiết khi tiếp nhận.
"Đến Mộc Hành phong chặt một trăm cây linh mộc, yêu cầu hoàn thành trong vòng ba ngày. Đệ tử từ tầng ba luyện khí trở lên có thể tiếp nhận. Thưởng bốn khói linh thạch hạ phẩm."
"Đến Hắc Yêu phong chém giết ba đầu lang yêu cấp thấp mang theo yêu đan trở về, yêu cầu hoàn thành trong hai ngày. Đệ tử từ tầng năm luyện khí trở lên có thể tiếp nhận. Thưởng sáu khối linh thạch hạ phẩm."
"Đến Thủy Cảnh phong cày ba mẫu ruộng, yêu cầu hoàn thành trong ba ngày, đệ tử tầng ba luyện khí trở lên có thể nhận. Thưởng năm khối linh thạch hạ phẩm, một lạng linh mễ."
"Hỗ trợ truy bắt phản đồ Ngọc Huyền Tông Phan Thần, yêu cầu hoàn thành một năm, đệ tử tầng mười luyện khí trở lên có thể nhận. Thưởng hai khói trung phẩm linh thạch, một bộ hạ phẩm linh giáp do Ngọc Huyền Tông trao tặng."
Trên bảng ngọc nhiệm vụ chi chít, hơn nữa mỗi thời khắc cũng sẽ có nhiệm vụ cũ biến mất, nhiệm vụ mới hiện lên. Đặc biệt là trên đầu bảng là một hàng chữ đỏ chót thông báo nhiệm vụ truy bắt tên Phan Thần gì đó, đưa tới rất nhiều người vây xem. Lý Ẩn mấy tháng nay đối với tu chân giới đã có một sự hiểu biết sơ bộ. Hắn biết nơi mình đang ở là Nam Lĩnh, chỉ là một phần nhỏ của toàn bộ Thiên Nguyên đại lục này. Mà trong Nam Lĩnh có tam tông tam phái tứ tông. Trong đó tam tông là mạnh nhất, mà Ngọc Huyền Tông kia chính là một trong số đó.
Lý Ẩn không nén nổi tò mò, quay sang một người bên cạnh ôm quyền mở miệng hỏi thăm:
"Sư huynh, tại hạ Lý Ẩn là người chi Minh Nguyệt. Không biết có thể hỏi một chút tên Phan Thần này đã gây nên chuyện gì, sao lại bị Ngọc Huyền Tông truy sát như vậy?"
Người bên cạnh Lý Ẩn là một thanh niên trên mặt có khá nhiều tàn nhang, nghe vậy nhìn qua Lý Ẩn cười cười đáp:
"Ra là sư đệ chi Minh Nguyệt. Ta là Vương Hùng chi Cửu Kiếm, Việc này ta cũng mới nghe các sư huynh khác nói đến, nghe đâu tên này vốn là đệ tử thân truyền của một vị trưởng lão Ngọc Huyền Tông, nhưng không biết lý do làm sao đã ăn trộm một bảo vật trân quý của Ngọc Huyền Tông rồi trốn mất. Hiện tại Ngọc Huyền Tông đã ban bố ra lệnh truy sát, liên kết với các phái chúng ta để tìm kiếm hắn."
"Ra là như vậy, cảm tạ sư huynh."
Lý Ẩn khẽ a một tiếng, theo sau ôm quyền nói.
"Không có gì, hắc hắc. Ngược lại sáng nay ta cũng như ngươi, đối với việc này khã hiếu kì nên cũng tìm người hỏi thăm."
Vị Vương Hùng sư huynh này xua tay, không chút để ý nói.
Cứ như vậy thời gian tiếp theo Lý Ẩn một bên tìm kiếm nhiệm vụ thích hợp, một bên nghe ngóng mọi người xung quanh nói chuyện, nhất thời cảm giác khá thú vị. Hiểu biết của hắn về tu chân giới quá ít, ngược lại từ miệng những người xung quanh biết thêm được không ít điều lý thú.
Người này đã nói CÁM ƠN đến vài viết vô cùng hữu ích của Tiên Táng
Ánh mắt Lý Ẩn đột nhiên sáng ngời, nhìn qua bảng ngọc lần nữa rồi bước về phía một góc của đại điện. Tại đây kê một chiếc bàn dài màu đen, phía sau là một người trung niên mặc hoàng sam, có một đôi mắt nhỏ dài đặc biệt. Mà phía trước người trung niên lúc này một đám đệ tử đang đứng xếp hàng chỉnh tề ngay ngắn, chờ tới lượt mình tiến lên.
Lý Ẩn thấy vậy cũng lặng lẽ bước tới gần đứng vào trong đội ngũ. Tầm nửa nén hương sau hắn cuối cùng cũng tới được trước mặt người trung niên, vội ôm quyền cúi đầu nói:
"Đệ tử Lý Ẩn bái kiến sư thúc, đệ tử đã chọn được nhiệm vụ vừa ý, mong sư thúc có thể phát cho lệnh bài nhiệm vụ."
Người trung niên đối với thái độ cung kính của Lý Ẩn khá là hài lòng, vuốt nhẹ râu cười nói:
"Là nhiệm vụ nào?"
"Là nhiệm vụ đào mười gốc trăm năm linh sâm tại Trường Bạch phong."
Lý Ẩn mở miệng đáp. Đây chính là nhiệm vụ mà hắn chọn được, việc phải làm không quá mệt nhọc, tuy phải tiến vào rừng sâu để tìm linh sâm, nhưng hầu như cũng không có nguy hiểm gì chỉ là cần phải kiên nhẫn mà thôi. Dù sao trên các núi tại Kiếm Linh môn, ngoại trừ một vài nơi đặc thù ra còn lại các nơi khác hầu như không có yêu thú sinh sống. Mà dã thú bình thường, Lý Ẩn tự hỏi bản thân bây giờ dù có gặp phải sài lang mãnh hổ gì đó cũng có thể nhẹ nhàng giết chết.
"Nhiệm vụ này rất khá, thù lao tuy không cao nhưng cũng tạm được. Đối với đám đệ tử cấp thấp như các ngươi nên chọn những loại nhiệm vụ như thế này là tốt nhất."
Vị sư thúc này tâm tình đang rất tốt, đặc biệt mở miệng nhiều thêm mấy câu, lúc này mới từ trong ngực móc ra một tấm lệnh bài màu trắng vứt cho Lý Ẩn. Lý Ẩn vung tay bắt được, đưa mắt nhìn qua. Lệnh bài toàn thân bạch ngọc, giống hệt như tấm bảng ngọc ngoài kia. Trên mặt lệnh bài khắc một dòng số, xem ra là số của nhiệm vụ này.
"Cầm theo lệnh bài, trong vòng ba ngày hoàn thành nhiệm vụ rồi trở lại đây. Lúc đó nộp cả linh sâm và lệnh bài lên đây là được."
Người trung niên sợ Lý Ẩn không hiểu công dụng của lệnh bài, nhàn nhạt mở miệng nhắc nhở.
"Đệ tử đã rõ, đa tạ sư thúc."
Lý Ẩn cất lệnh bài vào ngực, ôm quyền vái qua một vái rồi quay người đi thẳng. Ra đến bên ngoài, hắn cũng không thăm thú thêm Kiếm Linh phong mà ngày lập tức cưỡi phi lộc bay về phía Trường Bạch phong. Hiện tại việc khẩn yếu nhất của Lý Ẩn chính là linh thạch. Tu luyện tới tầng ba luyện khí cũng khiến cho hắn càng hiểu rõ hơn về sự kém cỏi của tư chất hạ linh căn của mình. Đến hiện tại, mỗi tháng một viên hạ phẩm linh thạch mà tông môn phát cho đã không đủ để Lý Ẩn tu luyện nữa. Nếu chỉ dựa vào việc hấp thu thiên địa linh khí thì phải một hai năm nữa Lý Ẩn mới có thể tiến giai tầng bốn, tốc độ như vậy là quá chậm.
Lý Ẩn trước mắt chỉ có lựa chọn là hoàn thành thật nhiều nhiệm vụ, kiếm một số lượng linh thạch kha khá rồi trở về đóng cửa bế quan, tu luyện một thời gian dài. Mà trước mắt chính là nhiệm vụ đầu tiên của hắn.
"Tới nơi rồi!"
Lý Ẩn thở nhẹ, Trường Bạch phong nằm ở phía bắc của Kiếm Linh Môn, là một trong các ngọn núi có rừng rậm nguyên sinh có khá nhiều linh dược mọc tự nhiên. Nhiệm vụ tới đây hái thuốc không ít, tìm kiếm mười cây linh sâm cũng nằm trong số đó.
Ở trần thế, linh sâm trăm năm đã được coi là bảo vật nhưng ở nơi như tiên môn phúc địa này, linh sâm trăm năm chỉ đơn giản dùng để chế tạo một số đan dược cho đệ tử cấp thấp mà thôi, quý giá phải là linh sâm ngàn năm hỏa hầu trở nên.
"Phàm tiên khác biệt, ta càng ngày càng thấm nhuần câu nói này rồi. Có lẽ trăm năm sau bước chân vào trần thế, ta có thể trải nghiệm được cảm giác năm tháng tang thương của Từ Thức ngày nào chăng?"
Lý Ẩn tức cảnh sinh tình, không nhịn được cảm khái nghĩ thầm. Hắn phát hiện bản thân đối với thế giới phàm tục nhận thức đã càng ngày càng mơ hồ, càng lúc càng trở nên mờ mịt. Nghĩ về trước kia cũng giống như một đời một kiếp, vô số hình ảnh vốn quen thuộc cũng đang nhạt nhòa đi.
Tiên phàm vốn cách biệt, cũng như người nào ngày đó đi một chuyến trở về đã tám mươi năm, cảnh còn người mất, cát bụi tháng năm, thứ giữ lại chỉ là một đoạn hồi ức mong manh...
Lý Ẩn vỗ nhẹ đầu phi lộc, nó hiểu ý bay thấp dần, rồi hạ xuống Trường Bạch phong. Lý Ẩn đáp cho nó một quả cây màu đỏ, vẫy vẫy tay rồi quay người đi thẳng. Trường Bạch phong này cũng là một chi khá có tiếng trong Kiếm Linh môn. Môn hạ đệ tử ngoài bản thân là kiếm tu ra, cũng có cá biệt một hai người là đan sư khá có danh tiếng trong môn. Cái gọi là đan sư là để chỉ những người đối với dược thảo, linh dược vô cùng am hiểu, có thể chế ra đan dược. Chỉ là đào tạo đan sư vô cùng khó khăn, không những cần một số tài nguyên lớn mà bản thân cũng cần có thiên phú. Nhưng Kiếm Linh môn này là một phái kiếm tu, muốn tìm ra đệ tử có thiên phú luyện dược, lại cam tâm tốn thời gian đi học dược đâu phải đơn giản như vậy. Cũng chính vì nhiều khó khăn như vậy nên trong Kiếm Linh môn đan sư vô cùng ít ỏi, không vượt quá được mười người. Mà Trường Bạch phong này lại cá biệt có tận hai gã, âu cũng là khá nổi bật.
Hàng loạt tin tức về Trường Bạch phong lướt qua trong đầu Lý Ẩn. Hắn vừa nghĩ vừa cất bước hướng tới khu rừng trên Trường Bạch phong. Trên đường đi Lý Ẩn gặp không ít đệ tử cũng cùng mục đính giống mình, hơn nữa đệ tử của chi Trường Bạch cũng không ít, xem ra Trường Bạch Phong này cũng là một nơi làm nhiệm vụ khá được đám đệ tử cấp thấp yêu thích. Lại nói một chi bình thường đệ tử ít thì có mười mấy người, nhiều thì tới gần trăm, chỉ có ba bốn người như chi Minh Nguyệt của hắn là ngoại lệ. Xem ra trong này cũng còn nguyên do nào đó chăng?
Lắc nhẹ đầu, hắn tạm thời không suy nghĩ tới vấn đề này nữa, trước mắt hắn hiện tại đã là một khu rừng vô cùng rộng lớn. Khu rừng này hầu như chiếm hai phần ba diện tích Trường Bạch phong, được đệ tử nơi đây gọi luôn là Trường Bạch sâm lâm. Bên trong linh dược khá nhiều, dã thú không ít, nhưng yêu thú lại rải rác không có mấy, hơn nữa chỉ cần hơi chút cường đại cũng sẽ bị các đệ tử tu vi trúc cơ trong tông tiêu diệt. Vì nhiều lý do như vậy, khiến cho Trường Bạch sâm lâm này khá an toàn, Lý Ẩn cũng không lo lắng gì, mang theo tâm thái vui vẻ bước dần vào trong rừng.
Trường Bạch sâm lâm cây to đặc biệt nhiều, cành lá kết lại với nhau giống như một tấm võng lớn che phủ cả khu rừng, ánh nắng mặt trời chỉ có thể chiếu xuống rải rác khiến cho nơi này quanh năm đều là một mảnh u tối. Lý Ẩn từ lâu sớm đã cầm một thanh linh kiếm màu vàng trên tay, chính là thanh hạ phẩm linh kiếm ngày đó tông môn phát cho hắn, tay kia là mảnh lệnh bài bạch ngọc đã nhận được khi trước. Lệnh bài này có một công hiệu là khi tới gần linh sâm nó sẽ tự động phát sáng nhấp nháy, cường độ mạnh yếu phụ thuộc vào khoảng cách gần xa tới linh sâm.
"Khu rừng này diện tích cũng có gần hai trăm trượng nhiều, nếu không có lệnh bài tìm kiếm linh sâm tại nơi như này cũng có chút khó khăn đi."
Lý Ẩn lẩm bẩm tự nhủ, một bên từ từ tiến lên. Trong Trường Bạch sâm lâm chim thú rất nhiều, hơn nữa toàn là những loại Lý Ẩn chưa thấy bao giờ, như một loại chim toàn thân vàng rực, mắt xanh mỏ tím trông vô cùng thần vũ. Lại có một loài hươu sừng đỏ như máu, thân đen đốm sáng, tốc độ rất nhanh. Đặc biệt nhất là một loại vượn lông xanh mắt tím, mỗi con cao gần hai trượng, dáng vẻ vô cùng dữ tợn. Chỉ là loài vượn này lại rất hiền lành, trên thân cũng không có khí tức của yêu thú, chỉ là dã thú bình thường mà thôi, ngược lại làm Lý Ẩn hoảng sợ một phen.
Nửa canh giờ sau, lệnh bài trong tay hắn đột nhiên phát sáng lập lòe, Lý Ẩn thấy vậy sắc mặt vui mừng, dựa theo lệnh bài tìm kiếm. Một lúc sau hắn dùng kiếm đào móc một phen, cuối cùng cũng đào lên được một cây linh sâm. Linh sâm này toàn thân tho to, vẻ ngoài vàng nhạt, toát ra mùi thơm mãnh liệt. Ngửi thấy mùi này, Lý Ẩn chỉ cảm giác cả người thanh sảng, mệt nhọc cũng tiêu tan hơn phân nửa.
"Chính là nó rồi. Không hổ là linh dược, xem ra so với những loại nhân sâm nơi trần tục tốt hơn không chỉ trăm lần."
Lý Ẩn cười cười, lấy ra một hộp ngọc cẩn thận cất linh sâm vào. Cứ như vậy hắn lại tiếp tục tìm kiếm, nửa ngày sau cũng đã thu được hơn ba cây linh sâm nữa, nhiệm vụ cũng hoàn thành hơn phân nửa.
"Cứ như vậy không cần đến hai ngày cũng đã có thể xong rồi, thật sự là tốt."
Lý Ẩn tinh thần phấn khởi thầm nghĩ. Nhiệm vụ này hoàn thành nhanh vượt dự liệu của hắn, so với việc chặt linh mộc hay gieo trồng linh mễ còn nhẹ nhàng hơn nhiều. Hắn nhìn lên trời, trăng đã treo cao, xem ra hôm nay chỉ có thể đến đây mà thôi. Dù sao đêm tối mà còn tiếp tục tìm kiếm cũng không phải là một lựa chọn sáng suốt.
Tê...!
Đột nhiên một tiếng thú kêu khiến Lý Ẩn giật mình, hắn vội theo phương hướng âm thanh nhìn qua. Cách đó không xa dưới một thân cây nhỏ, một con gấu lông vàng đang nằm lăn lộn. Con gấu này thân cao vượt quá hai trượng, lông vàng rực, mắt xanh hung quang lập lòe. Chỉ là hiện tại bộ dáng của nó giống như đang gặp phải thống khổ thật lớn, đôi hùng trảo to đùng không ngừng đập phá đất đá xung quanh, khóe miệng cũng có máu tươi ứa ra.
"Là Kim Mao yêu hùng?"
Lý Ẩn nội tâm giật mình. Con gấu này chính là một loại yêu thú hàng thật giá thật, hơn nữa còn là trung giai yêu thú, đối với đám đệ tử cấp thấp như bọn hắn có tính uy hiếp thật lớn.
Người này đã nói CÁM ƠN đến vài viết vô cùng hữu ích của Tiên Táng
Yêu hùng khóe miệng máu tươi ứa ra ngày càng nhiều, kêu lên thảm thiết không ngừng. Lý Ẩn thấy vậy không khỏi cảm thấy không đành lòng. Hắn xuất thân thư sinh, đọc qua kinh thư, hiểu được đạo lý, đối với vạn vật đều có một niềm quý trọng, một sự yêu thích. Tính cách này có lẽ rất ngây thơ, cũng không thích hợp để sinh tồn tại tu chân giới, điều đó sau này Lý Ẩn sẽ rõ ràng.
Hắn cẩn thận từng ly từng tí bước tới gần, ngưng trọng quan sát yêu hùng. Con gấu này hiện tại hai mắt đã nhắm nghiền, chỉ có ngực còn đang yếu ớt phập phồng cho thấy nó còn sống mà thôi. Lý Ẩn thấy vậy đánh bạo bước tới gần hơn, đưa tay chạm nhẹ vào người nó.
Gừ...!
Yêu hùng khẽ gầm lên, nhưng cũng không mở nổi mắt ra, dường như đã hấp hối rồi. Lý Ẩn không chần chừ nữa, từ trong ngực móc ra một bình thuốc màu trắng, nghiêng nghiêng đổ vào mồm con gấu. Nhất thời một thứ bột thuốc màu nâu hồng rơi ra, rồi được yêu hùng nuốt vào. Thứ bột này gọi là Hồi Thương phấn, là lần trước đi Kiếm Huyền phong Lý Ẩn từng dùng mấy khối Tích Cốc đan đổi lấy một ít, có thể chữa được một số nội thương đơn giản, vô cùng hữu dụng.
Yêu hùng sau khi nuốt bột phấn, khẽ rên nhẹ một tiếng, khí tức nhất thời ổn định hơn nhiều, nơi miệng nó máu tươi cũng không còn tràn ra nữa.
"Xem ra là có tác dụng."
Lý Ẩn vui mừng nghĩ, tiến tới vuốt nhẹ đầu con gấu, cười cười nói:
"Này đồ to xác, ta đã cất công cứu mày. Muốn báo đáp gì? Ít nhất cũng phải trở thành linh thú của ta mới được."
Lời này Lý Ẩn mang theo một chút vui đùa nói, nhưng cũng bao hàm thêm một tia kỳ vọng. Dù sao đệ tử cấp thấp như hắn nếu có được linh thú là một con trung giai yêu thú, vậy cũng quá tuyệt vời rồi. Chỉ là yêu hùng không chút phản ứng lại, có lẽ do nó chưa phục hồi lại, cũng có thể do nó nghe không hiểu. Điều này Lý Ẩn không biết, chỉ là hắn cũng không cưỡng cầu. Người quân tử thi ân vốn không cầu hồi báo, Lý Ẩn lúc nãy nói ra cũng chỉ là ôm một tia tâm lý may mắn mà thôi. Hắn cất bình thuốc vào ngực, nhìn qua con gấu một chút rồi định quay người đi thẳng.
Nhưng ngay lúc Lý Ẩn xoay người, phía sau hắn một cỗ khí tức tanh hôi nhanh chóng lao tới, mục tiêu không ngờ chính là hắn.
"Cái gì?"
Lý Ẩn biến sắc quay lại, đối diện hắn chính là một lợi trảo to lớn với năm móng tay sắc bén hàn quang đang đánh thẳng tới. Mà chủ nhân của lợi trảo này, khộng ngờ chính là Kim Mao Yêu Hùng. Lợi trảo này tốc độ rất nhanh, chưa tới sát na đã tới sát gần Lý Ẩn, dường như chỉ chớp măt sau sẽ đem đầu hắn xé nát. Hai mắt Ly Ẩn trợn to, hàm răng cắn chặt đến phát run, trong cơ thể hắn tất cả linh lực tu luyện được bao lâu nay như sôi trào, xung kích khắp nơi trong cơ thể. Trong khoảnh khắc lợi trảo sắp chạm tới đầu hắn, Lý Ẩn cuối cùng cũng né đầu ra được.
Oành...!
Cả người Lý Ẩn như diều đứt dây bay ngược về sau, khóe miệng máu tươi phun trào, nhuộm đỏ áo hắn, rơi xuống mặt hắn. Hắn chỉ cảm thấy trước ngực đau nhói, nửa thân bên trái đã hoàn toàn mất đi tri giác. Lý Ẩn cố gắng mở mắt ra, trước mắt nhất thời lâm vào một mảnh đỏ thẫm. Máu tươi của hắn hiện tại đã rơi đầy mặt, ngay cả mắt cũng đều bị máu tươi bao phủ. Cách hắn không xa, yêu hùng đang từ từ bước lại gần, mỗi bước đi lại khiến cho mặt đất khẽ run lên, vô hình hay hữu ý như đánh vào trái tim Lý Ẩn. Khóe miệng nó còn có máu tươi, ánh mắt cũng đỏ rực, xem ra vẫn chưa hoàn toàn trị hết thương thế. Chỉ là con thú này hung tính cực thịnh, trong lúc này vẫn muốn đem Lý Ẩn xé nát ăn tươi mới thôi.
Lý Ẩn hiện tại thể xác đau đớn vô cùng, nhưng trong lòng càng là nổi lên đắng cay trăm vị. Hắn thế nào cũng không ngờ được, bản thân có lòng tốt cứu giúp yêu hùng, nhưng việc đầu tiên nó làm ngay khi hồi phục được một chút khí lực là ra tay với mình. Trong chốc lát này, Lý Ẩn nhận thức đối với sự tàn khốc của tu chân giới lại rõ ràng hơn rất nhiều. Hắn thề rằng nếu hôm nay còn sống sót, nhất định sẽ phải thay đổi, sẽ khác đi, sẽ không còn là một thư sinh nữa, mà phải là một tu sĩ thực sự. Chỉ là hiện tại còn kịp không?
Lý Ẩn cố cử động nhưng đưa tới lại lài toàn thân đau nhói, trán hắn úa ra mồ hôi lạnh, sắc mặt nhất thời tái nhợt. Yêu hùng đã tới sát gần, Lý Ẩn đã có thể chứng kiến được hàm răng trắng nhởn của nó, thấy được sự khát máu trong mắt nó. Trong đêm đen, dưới ánh trăng mờ yêu hùng đã tới rất gần, hùng trảo đã đưa ra chuẩn bị bắt lấy hắn.
Lý Ẩn mắt vẫn còn bị máu tươi phủ lên, hắn thấy được yêu hùng màu đỏ, thấy được đất trời màu đỏ, càng thấy được... huyết nguyệt. Trăng như bị một màn máu tươi nhuộm đỏ, không còn là minh nguyệt, mà là huyết nguyệt.
"Thiên không phải thiên, địa không phải địa. Lấy thiên địa huyết hồng, thấy được Minh Nguyệt mông lung."
Trong khoảnh khắc này, một câu nói đột nhiên xuất hiện trong đầu Lý Ẩn. Tuy lúc đầu còn rất nhỏ, nhưng càng lúc càng lớn, cuối cùng lại giống như kinh lôi nổ vang cuồn cuộn. Lý Ẩn ngơ ngác nhìn trăng, bỏ qua yêu thú uy hiếp, bỏ qua sống chết của bản thân. Thời gian trong mắt hắn dường như chậm lại, khoảnh khắc này như đang tiến tới vĩnh hằng.
"Nguyệt này, vốn dĩ không thể lấy mắt mà nhìn, cần máu tươi chứng kiến. Minh Nguyệt này, vốn đâu phải minh nguyệt. Nó là huyết nguyệt, là tà nguyệt, là U Minh chi nguyệt. Một thuật này, cần tới máu làm môi."
Lý Ẩn lẩm bẩm tự nhủ, trong mắt dần dần nổi lên tia sáng. Minh Nguyệt kiếm quyết hắn... đã hiểu rồi. Lý Ẩn lạnh lùng quay đầu lại nhìn yêu hùng, sát ý hiện ra.
"Ta vốn thiện tâm, lại chuốc lấy ác quả, khiến ta ngộ ra sự thực của tu chân giới rồi. Lý Ẩn ta hôm nay lấy máu mà thề, từ nay về sau người không phạm ta ta không phạm người, người phạm tới ta không chết không thôi. Mà ngươi, chính là lời thề té phẩm."
Lý Ẩn tay bắt kiếm quyết, lạnh giọng nói, theo sau hướng tới yêu hùng một chỉ. Tất cả mọi việc nói thì dài dòng nhưng diễn ra rất nhanh, từ lúc hắn sắp bị yêu hùng xé xác, tới khi ngộ được minh nguyệt, rồi lại xuất kiếm phản kích, tất cả cũng không quá nửa khắc mà thôi.
Một chỉ này Lý Ẩn vừa xuất ra, nhât thời đất trời nổi gió. Một chỉ này Lý Ẩn xuất ra, nhất thời minh nguyệt lu mờ. Một chỉ này xuất ra, lấy máu tươi làm dẫn, lấy sát ý làm chủ, tạo thành một vầng viên nguyệt hư ảnh sau lưng Lý Ẩn.
"Kiếm này dùng giết làm đầu, nhưng chưa viên mãn, nên gọi Viên Nguyệt Sát Kiếm."
Lý Ẩn trong mắt hàn quang đại thịnh, máu tươi từ cánh tay hắn chảy ra, phối hợp với kiếm quyết trong phút chốc tạo thành mấy chục lưỡi huyết kiếm lớn nhỏ.
"Trảm!"
Lý Ẩn phất tay, huyết kiếm kia nhất tề tê minh một tiếng, lao thẳng tới yêu hùng chém giết. Yêu hùng kinh hãi gầm lên, nhưng chưa đợi nó kịp có phản ứng gì đã bị huyết kiếm xẻ làm trăm mảnh.
"Đã xong...!"
Lý Ẩn thờ dài một hơi, đang muốn tới gần đột nhiên sắc mặt bá một cái biến thành tái nhợt. Hắn chỉ cảm thấy đầu óc quay cuồng, trước mắt đột nhiên tối xầm, ngã xuống ngất xỉu. Điều này là do hắn đã mất máu quá nhiều, không nói trước đó đã bị yêu hùng gây thương, sau lại sử dụng Viên Nguyệt Sát Kiếm làm cho máu tươi trong cơ thể mất thêm một thành, mới cuối cùng chịu không nổi mà ngất đi.
Trong mê man, Lý Ẩn như trông thấy một bóng người áo xám, tóc trắng phất phơ bay giữa trời. Trong tay hắn cầm một thanh kiếm đen tuyền, toát ra huyết quang vạn dặm. Dưới chân hắn là vô số thi thể nổi trôi, có nhân loại, có thần tiên, yêu ma, hung thú...
Bóng người hai tay chống kiếm, ngửa mặt nhìn trời, trong mắt chảy xuôi hai dòng huyết lệ. Hắn mở miệng thét dài, tuy không phát ra âm thanh nhưng không hiểu sao Lý Ẩn lại nghe được rõ ràng.
"Giết tới thiên băng địa liệt, giết cạn vạn vật sinh linh, giết cho tới khi các ngươi luân hồi sống lại. Giết cho Đạo bất trường tồn, Huyền Thiên đổ máu. Giết cho tới lúc thấy được vĩnh sinh."
từng lời này giống như sấm sét giữa trời quang, rồi lại giống như ma chú nỉ non bên tai Lý Ẩn. Hắn càng nghe càng cảm thấy quái dị, càng nghe càng thấy rùng mình, bất giác giật mình tỉnh dậy.
Đã có 2 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Tiên Táng