Dịch giả: †Bạch Hổ†
Biên Dịch: Goncopius
Nguồn: 4vn.eu
Chương 11: Cùng đi Vu Sơn.
Buổi tối lộng gió, sáng sớm lặng gió, nhưng lại có tuyết rơi.
Tuyết rơi khiến cho dự định về nhà của Tả Đăng Phong biến mất, tâm tình của Tả Đăng Phong lúc này không tốt, không muốn rời giường, Vu Tâm Ngữ thì đã mặc quần áo chỉnh tề đi đốt lò sưởi.
- Anh muốn ăn gì để em làm.
Đốt lò sưởi lên, Vu Tâm Ngữ bước đến.
- Em làm à?
Tả Đăng Phong vẫn chưa ngồi dậy.
- Em có thể học mà.
Vu Tâm Ngữ biết tâm trạng của Tả Đăng Phong không tốt cho lắm, nên giọng của nàng mềm mỏng đi.
- Thôi đi, đợi lát nữa anh làm cho, mà sao con thỏ kia lại còn ở đây?
Tả Đăng Phong tức giận hỏi. Tuy rằng tuyết rơi không phải là do nguyên nhân của ai đó, nhưng hắn vẫn buồn bực, mặc dù là không biết giận ai đây.
- 13 muốn ăn
Vu Tâm Ngữ khẽ giọng nói
- Ừ đem con thỏ đó băm nhỏ ra cho nó đi.
Tả Đăng Phong xoay người qua, thấy Thập Tam đã nhai đầu con thỏ, trông có vẻ rất đói bụng, nếu mà 13 lấy tính khí đùa giỡn của nó để đùa thì hắn không chừng sẽ nhảy xuống chụp cổ nó để ném ra ngoài đường, Kế hoạch tốt thế cuối cùng lại bị tan tành, nên bây giờ hắn nhìn cái gì cũng không vừa mắt.
Vu Tâm Ngữ nghe vậy, vội xoay người đi vào phòng chính, sau đó có tiếng dao bếp vang lại.
- Đã cho nó rồi, nước nóng mới nấu, dậy rửa mặt đi.
Vu Tâm Ngữ lại mở cửa đi đến.
- Để anh nằm thêm tí nữa.
Tả Đăng Phong thở dài.
Vu Tâm Ngữ thấy thế thì ngồi ở bên mép giường chả nói gì.
- Anh nghĩ gì thế?
Rất lâu sau, Vu Tâm Ngữ khẽ nói.
- Tuyến rơi liên tục, không biết mẹ của anh ở nhà thế nào?
Tả Đang Phong thở dài.
- 2 chị không phải đều ở cùng thôn sao, các chị ấy sẽ chiếu cố cho mẹ.
Vu Tâm Ngữ an ủi.
Tả Đăng Phong nghe vậy không nói gì, thở gấp một lần nữa rồi trở mình.
Vu Tâm Ngữ thấy hắn không nói gì, cũng không biết an ủi gì, chỉ có thể ngồi bên hắn.Vu Tâm Ngữ đi ra ngoài bỏ thêm vài thanh củi, rồi trở vào..
- Là em sai, anh mau ngồi dậy đi.
Hơn 1 tiếng trầm mặc, Vu Tâm Ngữ mở miệng.
- Để anh nằm thêm đi, em đói bụng thì hâm cơm tối qua mà ăn.
Tả Đăng Phong thuận miệng trả lời, người gặp chuyện tốt tinh thần tốt, còn buồn thỉ muốn ngủ nhiều, Tả Đăng Phong ở trường hợp thứ hai.
Sau khi Tả Đăng Phong nói xong, Vu Tâm Ngữ cũng không có trả lời, chốc lát sau Tả Đăng Phong lại nghe tiếng đóng cửa.
- Là em sai, anh đừng giận nữa, dậy đi.
Vu Tâm Ngữ thở gấp.
- Em không sai, không liên quan gì tới em đâu?
Tả Đăng Phong nói xong rồi chùm trăn xoay mình. Khi xoay người trở lại, phát hiện Vu Tâm Ngữ đã cởi dây lưng ra.
- Em làm gì thế?
Tả Đăng Phong kinh ngạc ngồi dậy.
Vu Tâm Ngữ nghe vậy cũng không trả lời, mà đem cái quần bông cởi xuống tới gối, rồi đem cái quần lót của mình cởi cả, không đợi Tả Đăng Phong phản ứng, đập vào mắt hắn đã là một mảnh trắng như tuyết.
Tả Đăng Phong bây giờ đã 24 tuổi, chuyện nam nữ sớm đã rành, nên ý tưởng muốn cùng Vu Tâm Ngữ cùng giường chung gối đã có từ lâu, nhưng mà hắn vẫn nhịn được, cho nên Vu Tâm Ngữ mới đau khổ, mà Tả Đăng Phong lại không muốn để nàng ủy khuất, vẫn muốn mang Vu Tâm Ngữ về nhà ra mắt mẹ để xác định danh phận rồi tiến hành lễ cưới.
- Em làm gì thế?
Tả Đăng Phong dùng hết sức đem ánh mắt rời đi, nhưng mà hắn cố thế nào thì cũng không thể đem ánh mắt rời đi khỏi hai cái mảnh tròn tròn trắng tuyết đang di chuyển kia, rồi thằng em lại có phản ứng, lồng ngực khô nóng, hô hấp dồn dập khó khăn.
- Sớm biết như thế, em đãlàm từ lâu rồi, anh mau xuống giường đi.
Vu Tâm Ngữ không quay đầu lại, mà chậm rãi khom người xuống.
Lưng khom xuống, độ cong cùng độ trắng càng rõ nét, cái đường cong mượt mà ấy càng làm cho nòng nọc củaTả Đăng Phong chạy lên não, phải nâng tay vén mềm xoay người xuống giường.
Xường giường, cảm giát mát lạnh từ hai chân truyền đen, làm cho Tả Đăng Phong lấy lại một chút lý trí, tiến lên cầm quần lót của Vu Tâm Ngữ lên, cảm giác mềm nhẵn truyền lên đầu ngón tay, làm cho Tả Đăng Phong lần thứ hai nòng nọc lên não, nỗ lực đem quần lót cầm lên, liền dập tát, rồi đột nhiên hắn lại có ý tưởng muốn đem cái quần lót ấy cởi ra hết.
- Em làm như thế là đúng hay sai?
Lý trí Tả Đăng Phong trong chớp mắt lại mất đi, Vu Tâm Ngữ thấp giọng hỏi.
- Ai chỉ em làm như thế?
Tả Đăng Phong hồi tỉnh, rồi đem hai cái quần kia đưa cho nàng.
- Em nhìn tháy người khác ở bên ngoài đều làm thế.
Vu Tâm Ngữ có chút khẩn trương, nhưng không có tí ngượng ngùng gì.
- Em nhìn mấy cái này ở đâu?
Tả Đăng Phong gắng kiềm chế tâm tình của mình, để tránh kích động.
- Mấy năm trước em đi dưới chân núi để lấy ngô, ở trong ruộng ngô nhìn thấy.
Vu Tâm Ngữ đưa tay về hướng Tây Nam, động tác này làm cho thân thể của nàng khẽ nhích, bởi vậy lại làm cho cái day lưng của nàng lại tuột xuống.
- Không có chuyên gì em xem làm gì?
Tả Đăng Phong nhịn không được cười, rồi đưa tay lên đem cái quần ngoài của Vu Tâm Ngữ buộc đai lưng lại cho nàng. Giờ khắc này Tả Đăng Phong rất cảm động, Vu Tâm Ngữ làm điều này để nói lên nàng thông cảm cho mình, nàng chỉ cần nghĩ như thế là đã đủ, nhìn cái mông của nàng thì Tả Đăng Phong rất muốn xuất thủ nhưng đành phải kìm hãm
- Em đâu cô ý đâu, là vô tình thấy thôi mà. Chúng ta cũng làm thử đi.
Vu Tâm Ngữ lại cởi dây lưng ra rồi xoay người lại.
- Cái tư thế này không đúng cho lắm.
Tả Đăng Phong vừa cảm động lại thấy mắc cười, Vu Tâm Ngữ ở trong núi sâu lâu năm, không ai dạy cho nàng cả, ngẫu nhiên nhìn thấy đôi uyên ương trong núi thì tưởng tư thế đó là đúng.
- Sao lại không đúng? Bọn họ làm thế mà.
Vu Tâm Ngữ lại hạ thấp cái eo xuống.
- Cũng không phải là không đúng mà tư thế này không thích hợp cho chúng ta.
Tả Đăng Phong bế Vu Tâm Ngữ lên giường.
Vu Tâm Ngữ chủ động cởi quần, sau đó nhìn chằm chằm Tạ Đăng Phong để nhìn xem hắn sẽ làm gì tiếp theo. Tả Đăng Phong chả do dự liền đem quần áo cởi đi, rồi giúp Vu Tâm Ngữ cởi áo.
Vu Tâm Ngữ không rành chuyện nhân sinh, nên quần áo bị cởi sạnh, cũng không che lại, Tả Đăng Phong nhìn kỹ, tuy gần đây Vu Tăm Ngữ ăn uống rất tốt, nhưng mà nàng vẫn rất gầy, hai bên vương quai xanh rất rõ ràng, làn da trắng tinh, bầu ngực không lớn lắm. Trước đó Tả Đăng Phong từng thấy con gái nông thôn nuôi con bằng sữa mẹ. các bầu ngực ấy trong ấn tượng của hắn đều là thâm và xệ. Nhưng Vu Tâm Ngữ lại khác, tinh xảo hoàn hảo, đỏ đỏ xinh xinh nhỏ nhắn, rất thuận mắt.
Rất lâu sau, Tả Đăng Phong giúp Vu Tâm Ngữ đưa tay chụp lấy hai bầu vú, cảm giác mịn màng từ nơi ấy truyền đến tay, Vu Tâm Ngữ hơi run run, dừng lại trong giây lát rồi 2 tay của Tả Đăng Phon rơi khỏi nơi đó, ở trong mắt hắn thì nơi đó chính là thuộc về con của hắn, chứ không phải thuộc về hắn.
- Em nên làm gì đây?
2 mắt Vu Tâm Ngữ sáng ngời, vẫn chưa biết ngượng ngùng nhắm lại.
- Nhắm mắt lại.
Tả Đăng Phong thấp giọng nói. Vu Tâm Ngữ nhìn hắn làm hắn khẩn trương vô cùng, trong mơ hồ hắn tiếp cận đến địa phương ướt át của nàng.
Vu Tâm Ngữ nghe vậy lập tức nhắm mắt lại, lúc này 2 tay của Tả Đăng Phong đã đi đến bụng nàng, cái bụng phẳng lì và cái eo thon của nàng làm hắn cảm giác được Vu Tâm Ngữ đúng là trời ban cho hắn, hắn muốn nàng là nữ nhân của hắn.
Vu Tâm Ngữ lúc trước từng mấy lần châm củi đốt cho nên gian phòng độ khá ấm, nếu Vu Tâm Ngữ không chủ động che mặt thì Tả Đăng Phong cũng không có làm như thế, trong mắt hắn nữ nhân này sẽ theo hắn suốt đời, hắn muốn nhìn kỹ nàng một chút.
Hai tay lại lập tức đi xuống, Tả Đăng Phong kéo mền trùm mình và Vu Tâm Ngữ lại, Vu Tâm Ngữ tuy không xấu hổ, nhưng hắn lại thẹn thùng, đây là chuyện không thể nhìn là được mà chỉ có thể cảm thụ.
Đi tới bộ vị quan trọng, Tả Đăng Phong có một cảm nhận được chút thưa mà mềm, tư mật mà tinh xảo phân hợp, giờ khắc này Tả Đăng Phong cảm giác trong lòng là đem bộ vị hoàn mỹ và thần bí kia trở thành của hắn.
Đến phút này, Tả Đăng Phong không còn kiềm chế bản thân nữa, giơ roi thúc ngựa, tầm hoa mịch kính.
Cổ nhân lấy ‘Xuân phong đắc ý mã tề dật, nhất nhật khán tẫn Trường An hoa (1)” để chỉ tâm tình vui vẻ, nhưng mà Tả Đăng Phong tâm tình quá kích động, còn chưa nhìn thấy hoa thì đã té ngựa .
(1)Câu thơ này xuất hiện trong bài Đăng khoa hậu (Sau khi thi đỗ) của Mạnh Giao đời Đường. Ý thơ có hai vế: Xuân phong đắc ý mã đề tật. Nhất nhận khán tận Trường An hoa. (Ngọn gió xuân mát rượi, ta leo lên ngựa phóng đi. Trong ngày đi xem tất cả những vườn hoa ở kinh thành Trường An.) Ý chỉ khi con người có được những thành tựu hoặc thành công trong công việc hay cuộc sống thì sẽ có cảm giác đắc ý, vui vẻ.
- Đây là cái gì thế?
Vu Tâm Ngữ cảm nhận được có một thứ lạ lạ, liền mở to mắt sờ thử vật phía dưới.
- Đừng động, để anh giúp em lau chùi.
Tả Đăng Phong lúng túng lấy cái khăn lông của mình ra lau chùi cho Vu Tâm Ngữ
- Không sao cả, em biết anh không cố ý, anh mau đi đi, em chờ anh
Vu Tâm Ngữ thấy Tả Đăng Phong xấu hổ, vội vàng an ủi.
- Đi đâu?
Tả Đăng Phong nghi ngờ hỏi.
Vu Tâm Ngữ thấy thế thì chỉ về phía nhà vệ sinh.
- Nha đầu ngốc, không phải là… Được rồi, không nghe em nói đâu, nằm xuông đi.
Tả Đăng Phong buông khăn mặt xuống rồi ôm Vu Tâm Ngữ.
Vu Tâm Ngữ đã từng thấy người khác hôn môi cho nên cũng chả kinh ngạc gì, nhưng mà căn bản không biết nó ra sao. Tả Đăng Phong đã mở được môi, nhưng Vu Tâm Ngữ lại thủy chung ngậm chặt răng, Dù vậy cẩm giác lần đầu hôn, vẫn rất ngọt ngào, đòng thời trong lòng Tả Đăng phong lại có một nghi vấn, không thấy nàng ấy đánh răng, nhưng hơi thở sao lại tươi mát thế. ( Chắc là dùng Lít tơ rin r` )
Lần thứ hai xâm nhập, Vu Tâm Ngữ mở hàng răng trắng tiếp đón, 2 người gặp nhau, nhu nhu thấm tâm, tướng bại trận lên cao trào lần thứ hai.
Chiến trường quét tước không sạch sẽ ai ngờ lại có chỗ hữu dụng, quân lại có thể thuận lợi vào thành, làm cả hai tiến tới hợp nhất, Tả Đăng Phong trước nay chưa bao giờ thấy ấm áp cùng xiết chặc như thế, cùng lúc đó miệng của Vu Tâm Ngữ phát ra những tiếng kêu hừ nhẹ, trên mặt lộ ra chút đau đớn, làm cho hắn không đành lòng, nhưng mà bản năng lại cứ tiếp tục đưa đẩy tiến tới.
Phút giây do dự qua đi, vẫn là bản năng chiếm ưu thế, Vu Tâm Ngữ tuy là hai 23 tuổi, nhưng lại chẳng rành chuyên mây mưa, nhưng với với cái âm hộ co chặt, rất nhanh Tả Đăng Phong đã đầu hàng.
- Có đau không?
Chiến trường vẫn đang do Tả Đăng Phong thu dọn, máu hồng tuy ít, nhưng Tả Đăng Phong không hề hoài nghi, cảm giác chặt chẽ đã minh chứng tất cả.
- Không có đau lắm.
Vu Tâm Ngữ hơi ngượng ngùng, lúc nãy sở dĩ nàng phóng khoáng là bởi vì tư tương của nàng cũng không bị ảnh hưởng bởi tư tưởng phong kiến.
- Anh sẽ cưới em.
Tả Đăng Phong trù trừ cả nửa ngày cũng không biết nói gì để biểu đạt tâm tình của mình, đến cuối cùng mới nói một câu như vậy, ở trong mắt hắn nam nhân nếu đã XXX với nữ nhân thì cũng nên chịu trách nhiệm.
- Em biết, anh cảm thấy vui được chút nào chưa?
Vu Tâm Ngữ mỉm cười mở miệng.
Vu Tâm Ngữ nghe vậy thản nhiên cười, thấy được nụ cười kiều mị của Vu Tâm Ngữ thì Tả Đăng Phong lại có ý tưởng, hắn cười xấu xa lại bò lên trận địa.
Lúc này thời gian rất dài, ngay từ đầu Vu Tâm Ngữ vẫn bị đọng, đến cuối cùng thỉnh thoảng nàng lại nâng hông, vặn eo lên để hùa theo với Tả Đăng Phong, Tả Đăng Phong thấy thế thì không khỏi âm thầm vui mừng.
Ngay tại khi Tả Đăng Phong âm thầm vui mừng thì Vu Tâm Ngữ lấy tay đẩy hắn ra rồi ngồi dậy, nàng vịn tay vào tường, kiều đồn nâng lên:
- Hay là chúng ta làm như vậy?
- Em thích như vậy sao?
Hành động của Vu Tâm Ngữ làm cho Tả Đăng Phong cảm thấy kinh ngạc.
- Lửa ở dưới giường nóng quá nên nằm không được.
Câu trả lời của Vu Tâm Ngữ làm cho Tả Đăng Phong cười khổ không thôi. Thì ra lúc nãy nàng nâng mông vặn eo cũng không phải là hùa theo mình mà là do giường nóng quá, bất quá tư thế nguyên thủy này lại làm cho Tả Đăng Phong có một cảm giác mới lại, một khi thử, thực là ưa thích.
Sau 3 lần XXX, Tả Đăng Phong xuống giường làm cơm, 2 người ăn cơm trưa xong cũng không có việc gì làm, lại trở về XXX tiếp, làm từ chiều cho đến khuya, Tả Đăng Phong cũng không nhớ được bản thân đã bao nhiêu lần lên bờ xuống ruộng nữa.
Sáng sớm hôm sau, Vu Tâm Ngữ dậy sớm để thu thập đồ đạc, sau đó thúc dục Tả Đăng Phong dậy.
- Hôm nay không về đâu.
Tả Đăng Phong nằm ở trên giường hữu khí vô lực.
- Sao vậy?
Tinh thần của Vu Tâm Ngữ thì tốt hơn.
- Cả người anh mệt mỏi, hoa mắt chóng mặt a.
Mọi người vào vào đây luận đàm nào,báo lỗi, gạch đá để DG có thêm động lực để làm nào
Last edited by Goncopius; 31-10-2013 at 12:00 PM.
Đã có 45 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Goncopius
Dịch giả: Goncopius
Biên Dịch: Goncopius
Nguồn: 4vn.eu
Chương 12: Chiến tranh tới gần.
Vu Tâm Ngữ nghe vậy thì lập tức minh bạch được ý của Tả Đăng Phong, nàng liền cười trộm.
- Đừng cười nữa, cách xa anh ra một chút.
Giờ phút này Tả Đăng Phong mới hiểu cái gì gọi là hồng nhan họa thủy, cũng cảm nhận cái gì gọi là túng dục quá độ.
- Được, vậy tạm nghỉ một ngày đi.
Vu Tâm Ngữ nghe vậy thì cười rồi cố ý cách xa hắn một khoảng.
- Được rồi, được rồi, đi thôi.
Tả Đăng Phong bất đắc dĩ vén chăn rồi bò ra, Vu Tâm Ngữ thấy thế vội vàng đem y phục của hắn đưa cho hắn.
Lúc Tả Đăng Phong mặc quần sịp thì hắn thấy được làn da vòng ngoài của binh khí mình sưng lên.
- Nơi đó của em có sưng không?
Tả Đăng Phong nhíu mày nhìn về phía Vu Tâm Ngữ. Lúc trước Tả Đăng Phong chỉ nghe nói nữ nhân sẽ sưng, không ngờ nam nhân cũng bị.
- Anh muốn nhìn sao?
Vu Tâm Ngữ mỉm cười mở miệng.
- Sớm biết như vậy thì anh đã hành động sớm hơn với em rồi.
Tả Đăng Phong hừ lạnh một tiếng bắt đầu mặc quần áo. Đôi khi đột phá xong phòng tuyến giữa nam và nữ thì khoảng cách giữa 2 người lại trở nên sát gần nhau hơn.
Vu Tâm Ngữ nghe vậy thì lại mỉm cười, nụ cười này phát ra từ trong lòng của nàng, nói lên tâm tình hiện giờ vô cùng tốt.
Mặc quần áo xong, ăn xong điểm tâm thì 2 người liền chuẩn bị thu thập đồ đạc.
Tả Đăng Phong để lại cho 13 mấy con thỏ hoang cùng mấy con cá, sau đó 2 người mang lương khô rồi khởi hành.
Khó nhất là đi trong đường núi, tuyết đọng đến đầu gối, 2 người dựa vào cây Tùng bên đường để đoán hướng đi. Mãi cho đến giữa trưa thì 2 người mới đi ra khỏi đường núi.
Tuy rằng ngày hôm qua có chút túng dục quá độ nhưng bởi vì tâm tình 2 người rất vui nên đường đi lúc nào cũng vang lên những tiếng cười nói.
Đi được một đoạn đường thì 2 người mới thấy một chiếc xe ngựa, Tả Đăng Phong liền bỏ vài xu để thuê xe ngựa.
Trên đường, thông qua nói chuyện phiếm với phu xe thì Tả Đăng Phong biết được người NB đã tấn công đến Tế Ninh, ngày cả người ở huyện Văn Đăng cũng tỏ ra không yên, cũng không biết khi nào người NB sẽ đánh tới, mọi người cảm thấy vô cùng bất an.
- Đưa mẹ anh tới núi ở, ở đó an toàn hơn.
Tả Đăng Phong hướng Vu Tâm Ngữ nói, hắn đã ngửi thấy mùi vị chiến tranh.
- Được.
Vu Tâm Ngữ mỉm cười đáp ứng rất sung sướng.
Tả Đăng Phong nghe vậy thì nắm tay của nàng, cảm ơn vì nàng đã thấu tình đạt lý.
Khi màn đêm buông xuống thì 2 người cũng vào thành, Tả Đăng Phong tìm được Bàn Đại Hải, lúc này Bàn Đại Hải đang ở nhà cậu hắn.
- Tuyết lớn như vậy mà 2 người đi ra ngoài sao?
Bàn Đại Hải thấy Tả Đăng Phong thì cảm thấy ngoài ý muốn.
- Tôi lo lắng trong nhà, muốn trở về coi thử.
Tả Đăng Phong nói.
- Vị này là ?
Bàn Đại Hải tỏ ra nghi hoặc nhìn Vũ Tâm Ngữ ở phía sau Tả Đăng Phong.
- Đây là vợ của tôi, nàng là người trong thôn ở dưới núi.
Tả Đăng Phong giải thích.
- Oh, thật đẹp nghe, vào đi, vào đi.
Bàn Đại Hải vội vàng mời 2 người vào nhà rồi đưa 2 người đến phòng mình ở Tây sương.
- Cậu đến thật đúng lúc, nếu cậu đến chậm thì sẽ không gặp được tôi rồi.
Phòng của Bùi Đông Lai rất bừa bộn.
- Tại sao?
Tả Đăng Phong nhíu mày hỏi.
- Sở Văn Hóa đã giải thể.
Bàn Đại Hải dọn dẹp cái giường của mình rồi để 2 người ngồi xuống.
- Giải thể rồi sao?
Tả Đăng Phong vừa nghe liền cảm thấy kinh ngạc.
- Đúng vậy, người NB sắp đánh tới, cậu xem tôi cũng đã thu thập đồ đạc rồi nè.
Bàn Đại Hải chỉ vào mấy con dao của mình để ở góc phòng.
- Tiền lương của tôi đây?
Tả Đăng Phong quan tâm nhất chính là tiền lương của mình.
- Lương 2 tháng của cậu thì 2 người anh rể của cậu đã đến đây lấy. Tiền còn lại ở Sở Văn Hóa trả cho cậu là 7 đồng.
Bùi Đông Lai nói xong thì lấy tiền trong ngực đưa ra để trên bàn.
- Anh rể của tôi đến đây lấy sao?
Tả Đăng Phong liền cầm 7 đồng trên bàn kia lên.
- Đúng vậy, lần đầu tôi trở về nhà cậu thì không gặp được dì, vừa gặp chị hai của cậu thì chị nói mẹ của cậu đang ở nhà của chị ba của cậu. Tôi liền đưa tiền cho nàng, còn 2 tháng còn lại thì đều do 2 người anh rể của cậu đến đây lấy.
Bàn Đại Hải giải thích rồi rót cho 2 người một chén nước.
- 2 chị của tôi không hỏi tôi đi đâu sao?
Tả Đăng Phong mơ hồ cảm giác được bệnh tình của mẹ mình đã chuyển biến xấu, nếu không thì cũng sẽ không đến nhà của chị ba rồi.
- Hỏi, tôi nói cậu ở đạo quán, chỉ sợ một thời gian dài cũng không về được.
Bàn Đại Hải trả lời.
- Hiện giờ trong sở còn có người nào không?
Tả Đăng Phong hỏi, Sở Văn Hóa giải tán, sau này hắn sẽ không có thu nhập, cuộc sống sau này sẽ gặp khó khăn rồi.
- Sở trưởng vẫn ở đó, đúng rồi ông ta còn muốn tôi gọi cậu trở vè nhưng mà mấy ngày hôm nay tuyết lớn nên tôi không đi được
Bàn Đại Hải rút một hơi thuốc rồi nói.
- Tìm tôi làm gì?
Tả Đăng Phong nhíu mày hỏi.
- Hắn biết cậu nói tiếng NB, có thể muốn cậu làm thông dịch gì đó, đây là do tôi đoán, cũng không biết là chuyện gì nữa.
Bàn Đại Hải cũng không dám khẳng định.
- Cút mẹ nó đi, tôi không đi làm hán gian đâu.
Tuy rằng Tả Đăng Phong không tích cực kháng NB nhưng hắn cũng không có nối giáo cho giặc.
- Tôi cũng nghĩ vậy, về nhà trồng ruộng, nếu không thì 2 ta có thể lấy thuyền đi đánh cá cũng được
Bàn Đại Hải nhìn chằm chằm vào số tiền trong tay Tả Đăng Phong.
- Đợi tôi nghĩ kỹ rồi nói sau, cậu cầm lấy 1 đồng nè, coi như là tiền tôi bồi thường khẩu súng kia.
Do dự một hồi thì Tả Đăng Phong cũng lấy 1 đồng đưa cho Bàn Đại Hải, tuy rằng khẩu súng kia không hư nhưng mà hắn cũng không muốn tính toán gì với người bạn này của mình.
- Hư rồi thì thôi, 2 ta còn khách khí cái gì.
Bàn Đại Hải đứng lên từ chối nói.
- Cầm lấy, khuya nay tôi ở đây, cậu đi chỗ khác ngủ đi.
Tả Đăng Phong đem tiền bỏ vào tay Bàn Đại Hải.
- Vậy tôi không khách khí, ăn cơm chưa, tôi đi làm cơm cho 2 người.
Bàn Đại Hải cầm lấy tiền, nói.
- Được rồi, 2 người ngủ sớm đi, tôi đi làm vài chén đã.
Bàn Đại Hải nói xong liền đi ra ngoài.
- Mai tôi dậy sớm, sẽ không kêu cậu đâu.
Tả Đăng Phong đứng lên đi theo tới cửa.
- Được, trở về gởi lời thăm hỏi của tôi với dì.
Bàn Đại Hải xoay người đi ra ngoài.
Cài then cửa lại, Tả Đăng Phong liền lấy lương khô trong ba lô đưa cho Vu Tâm Ngữ, sau đó đen chén nước ấm mà Bàn Đại Hải rót ra đưa cho Vu Tâm Ngữ.
- Anh ăn đi?
Vu Tâm Ngữ đưa bánh ngô cho Tả Đăng Phong.
- Anh không đói, em ăn đi.
Tả Đăng Phong lắc đầu, giờ này trong lòng hắn nghỉ đến 2 chuyện. Thứ nhất là sau khi thất nghiệp thì cuộc sống sẽ như thế nào, thứ hai là bệnh tình của mẹ mình có nghiêm trọng hay không?
- Sau này chúng ta có thể trồng lúa, sẽ không chết đói đâu.
Vu Tâm Ngữ đoán được Tả Đăng Phong đang suy nghĩ gì.
- Uh, chúng ta có thể tự nuôi sống bản thân.
Nghe lời an ủi của Vu Tâm Ngữ thì vẻ ưu sầu trong lòng Tả Đăng Phong giảm đi không ít.
- Người NB đáng sợ lắm sao?
Vu Tâm Ngữ vừa ăn vừa hỏi, nàng biết được Vu Tâm Ngữ thất nghiệp là do NB đánh tới.
- Tuy rằng anh chưa tiếp xúc với bọn hắn nhưng mà kẻ xâm lược chắc chắn không phải là người tốt.
Tả Đăng Phong ăn ngay nói thật, đối với người NB thì hắn cũng không biết nhiều lắm, hắn chỉ biết thông qua báo chí và tin truyền miệng nhưng mà 2 loại thông tin ở đây cũng có độ tin cậy không cao lắm, cho nên người NB là ai thì Tả Đăng Phong cũng không hiểu biết.
- Anh biết nói tiếng của bọn hắn sao?
Vu Tâm Ngữ tò mò.
- Sư phụ anh từng tiếp xúc với người NB, hơn nữa còn từng ở trên chiến hạm đảm nhận chức bang đới ( Là cái gì thì xuống kia sẽ rõ), nên người cũng dạy cho anh một ít.
Tả Đăng Phong nhìn chiếc đồng hồ trên tay, không khỏi nhớ lại Vương lão gia tử.
- Chiếm hạm là gì, bang đới là gì ?
Vu Tâm Ngữ cũng không biết những thứ này.
- Chiến hạm là thuyền lớn đánh giặc, thời Thanh triều thuyền trưởng được gọi là quan đới còn trợ giúp cho thuyền trưởng là bang đới.
Tả Đăng Phong giải thích.
- Oh.
Vu Tâm Ngữ tỉnh ngộ.
- Mau ăn đi, ăn xong rồi ngủ.
Tả Đăng Phong cúi người tháo xà cạp(*) giúp Vũ Tâm Ngữ. Vũ Tâm Ngữ thấy thế thì bỏ bánh ngô xuống, muốn tự mình làm nhưng bị Tả Đăng Phong ngăn lại.
(*) : Dải vải chéo dài quấn kín ống chân; hoặc ống vải hở 2 đầu may sẵn, bao lấy ống chân hoặc ống quần cho
Tháo xong, Tả Đăng Phong ăn một cái bánh ngô rồi cả 2 lên giường cùng ngủ. Vũ Tâm Ngữ là nữ nhân đi cả ngày đường nên rất mệt, vừa nằm xuống thì nàng liền ngủ luôn. Tả Đăng Phong cũng không có ngủ liên, hắn đang nghĩ nếu như người NB đánh đến đây thì có lẽ Thanh Thủy quan cũng là một chỗ trú thân tốt. Lùi một bước mà nói thì cho dù người NB có đến thì ở trong Thanh Thủy quan cũng có một thông đạo để ấn nấu, bảo vệ tính mạng cũng không có vấn đề gì.
Tả Đăng Phong suy nghĩ lung tung thì liền ngủ thiếp đi, sáng sớm hôm sau khi hắn tỉnh dậy thì thấy Vũ Tâm Ngữ đã thức dậy rồi, nàng nằm một bên mở to mắt nhìn vào hắn.
- Lên đường sớm một chút.
Tả Đăng Phong xoay người, bắt đầu mặc quần áo.
Lát sau, 2 người lấy hành lý, lặng lẽ đi ra, trong thành đã có xe la nên Tả Đăng Phong liền bỏ tiền để thuê xe la đi về nhà.
Con la có sức rất lớn, người mướn xe muốn nhiều tiền hơn so vơi bình thường, đổi lại là bình thường Tả Đăng Phong sẽ không tiêu uổng phí nhưng mà lúc này hắn đã ngửi được mùi vị chiến tranh, việc quan trọng nhất là phải đưa mẹ mình đến nơi an toàn.
Mọi người vào vào đây luận đàm nào,báo lỗi, gạch đá để DG có thêm động lực để làm nào
Đã có 38 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Goncopius
Dịch giả: Goncopius
Biên Dịch: Goncopius
Nguồn: 4vn.eu
Chương 13: Người nghèo chí ngắn.
Giữa trưa, rốt cuộc Tả Đăng Phong cũng thấy được thôn mình, mà Vu Tâm Ngữ ở bên bên cạnh thì lại cảm thấy khẩn trương khi sắp đến gặp mẹ chồng, Tả Đăng Phong nói cho nàng biết mẹ mình rất hiền hóa, lúc này Vu Tâm Ngữ mới yên lòng.
Tả Đăng Phong trực tiếp đi tới nhà chị ba của mình.
Đẩy cửa nhà ra thì hắn thấy được lúc này người nhà chị ba đang dùng cơm trưa.
- Chị ba, mẹ đâu ?
Tả Đăng Phong dẫn Vu Tâm Ngữ đi vào rồi hỏi hỏi.
- Tiểu Phong đã về rồi.
Nhìn thấy Tả Đăng Phong thì chị ba của hắn cũng cảm thấy ngoài ý muốn, vẻ mặt không được tự nhiên.
- Ưh, đã về rồi, anh rể, mẹ đâu rồi ?
Tả Đăng Phong đi vào phòng, nhìn lướt qua mặt bàn thì thấy mấy đứa cháu của mình đang ăn bánh ngô.
Lời kia vừa thốt ra thì trong phòng liền lặng ngắt như tờ, sắc mặt của chị ba cùng người anh rể kia của hắn trở nên khó coi, mà mấy đứa cháu của hắn thì không dám nhìn vào mặt cậu.
- Chuyện gì thế?
Tả Đăng Phong cười gượng mở miệng, lúc trước mỗi lần đến đây thì mọi người đều nhiệt liệt hoan nghênh hắn, mấy đứa cháu của hắn sẽ quấn lấy hắn xin kẹo, tại sao không khí hôm nay lạ cói chút kỳ quái.
- Đại Bảo, đi gọi dì và dượng cả qua đây, nói rằng cậu đã về rồi.
Anh rể kia của hắn liền nói với một đứa nhỏ.
- Mẹ mấy đứa nhỏ, dọn cái bàn xuống.
Anh rể hắn lại nhìn về phía chị ba của Tả Đăng Phong, nói.
- Anh rể, đã xảy ra chuyện gì?
Tả Đăng Phong nghi ngờ hỏi.
- Đợi khi chị hai đến rồi sẽ nói, ngồi xuống đi.
Anh rể kêu Tả Đăng Phong ngồi xuống.
- Chị ba, mẹ đâu rồi ?
Tả Đăng Phong thấy thế thì liền hỏi chị ba.
- Còn chưa ăn cơm a, để chị làm cho em vài món.
Chị ba cũng không trả lời câu hỏi của hắn, vẻ mặt nàng tỏ ra khẩn trương, ánh mắt mơ hồ.
- Mẹ đâu?
Tả Đăng Phong kéo lấy tay chị ba của hắn, giọng nói to lên.
- Mẹ đi rồi.
Chị ba hắn run lên.
Lời nói này khiến cho Tả Đăng Phong giống như bị một cái chày đập thẳng vào đầu, hắn chỉ cảm thấy phía trước mặt một mảnh tối đen, lập tức đứng không vững, Vu Tâm Ngữ đứng ở bên thấy thế thì liền đỡ lấy hắn.
- Chuyện xảy ra khi nào?
Tả Đăng Phong vô lực mà hỏi. Lúc hắn đi thì mẹ hắn chỉ ho nhẹ mà thôi, làm sao nói đi là đi rồi.
- Đăng Phong, em nằm xuống nghỉ một lát.
Anh rể tới đỡ Tả Đăng Phong.
- Mẹ đi khi nào?
Tả Đăng Phong quay đầu căm tức nhìn vào chị ba và anh rể của hắn.
- Em đi không được vài ngày thì bệnh của mẹ liền trở nên nặng.
Chị ba hắn nghe thế thì khốc ồ lên.
- Tại sao không nói cho em biết?
Tả Đăng Phong rống giận.
- Tiểu Phong, chị ba có lỗi với em.
Chị ba hắn nghe thế thì liền khóc lên rồi quỳ xuống, mấy đứa nhỏ thấy vậy thì cũng khóc lên rồi kéo mẹ mình dậy.
Nhưng vào lúc này, Đại Bảo mang theo chị hai cùng anh rể cả của hắn đi vào, chị hai hắn thấy thế thì cũng quỳ xuống theo, còn anh rể cả kia thì tỏ ra buồn rầu đứng ở một bên.
Tả Đăng Phong thấy vậy thì không hề động đậy, giờ phút này thì hắn liền hiểu vì cái gì mà 2 người anh rể của hắn đến thị trấn để lấy tiền ở chỗ của Bàn Đại Hải rồi.
- Cho dù mẹ đi rồi, nếu cần tiền thì các chị cứ nói, em sẽ đưa cho, chuyện lớn như thế tại sao lại gạt em hả?
Tả Đăng Phong cố nén nội tâm bi thương, mở miệng hỏi.
Lời này của Tả Đăng Phong vừa thốt ra thì 2 chị của hắn càng khóc to hơn, vẻ mặt tỏ ra phẫn hận nhìn vào chồng của mình. Ở nông thôn, địa vị người con gái không là gì, sau khi mẹ chết đi thì sở dĩ bọn họ không đi báo tang, một phần là vì đường xá xa xôi, nguyên nhân quan trọng là 2 người anh rể này không muốn bọn họ đến báo cho Tả Đăng Phong, bọn họ lo lắng sau khi mẹ của Tả Đăng Phong chết đi thì Tả Đăng Phong sẽ không gởi tiền về nhà nữa.
- Em sớm muộn gì cũng về, các người nghĩ có thể lừa được một đời sao?
Tả Đăng Phong cố gắng giữ vững bản thân, tin tức mẹ hắn chết đi làm cho hắn không thể nào tiếp nhận được. Hắn càng không biết giải thích vì sao, mẹ chết đi mà không báo cho con trai biết, đây quả thực là chuyện mà con người không nên làm mà.
- Em vợ, em hãy nghe anh nói, sự việc không phải như em nghĩ…
Chồng của chị ba hắn thấy thế thì muốn giải thích.
- Tôi không phải là em vợ của anh.
Tả Đăng Phong gào thét lên.
- Tôi đã nói là em trai sẽ không phải là người như thế, đều là những tên khốn nạn không biết xấu hổ như các anh….
Chị ba hắn đứng lên, gào khóc mà đánh vào chồng mình.
- Chị hai, chị ba, người em trai này của các chị có chỗ nào tốt đâu ?
Tả Đăng Phong rơi lệ, nói.
Chị ba hắn nghe thế thì càng kêu gào to hơn, còn chị hai của hắn thì muốn trốn ra sau bếp nhưng lại bị chồng nàng kéo tay lại. Lúc này Tả Đăng Phong mới phát hiện bụng chị hai của hắn hơi to, đây rõ ràng là nàng đã mang thai rồi.
- Tôi đi gặp mẹ.
Tả Đăng Phong đứng lên đi ra ngoài, mọi người thấy thế vội vàng đi theo.
- Tôi tự đi.
Tả Đăng Phong nói.
Đi ra cửa, vẻ mặt của người phu xe tỏ ra nghi hoặc nhìn hắn.
- Ông hãy đến đầu thôn chờ tôi.
Tả Đăng Phong lau nước mắt, vẫy tay lên rồi nói.
Tả Đăng Phong mang theo Vu Tâm Ngữ rời khỏi nhà chị ba của hắn.
Đi một đoạn thì chị hai cùng chị ba của hắn đi sau, cầm trong tay giấy tiền vàng mã. Tả Đăng Phong nghĩ đến cảnh mẹ mình nằm sâu dưới mảnh đất lạnh như băng này thì lại càng khóc to hơn.
Đi ra thôn, tốc độ của Tả Đăng Phong chậm lại, hắn đợi 2 người chị của hắn đi lên.
- Mẹ chết như thế nào ?
Tả Đăng Phong nhìn về chị hai của hắn.
- Ăn cơm tối xong thì mẹ vẫn còn khỏe, đến trưa hôm sau thì bệnh tình đột nhiên lại trở nên nặng hơn.
Chị hai hắn vừa nói vừa lấy tay lau nước mắt.
- Chôn cất bằng cái gì?
Tả Đăng Phong lại hỏi.
- Lúc mẹ đi vẫn còn dư 2 đồng đại dương, nên đã mua quan tài.
Chị ba hắn trả lời.
- Em trai, em đừng giận các chị, chị muốn nói cho em nhưng mà người anh rể kia lại không cho nói. Vì chuyện này mà mấy lần đã động tay động chân, ngoài ra lúc Bàn Tử đến đây đưa tiền thì chị muốn nói cho hắn biết để chuyển lời lại cho em, nhưng lúc đó thằng chồng khốn nạn kia ở bên cạnh nên chị cũng không dám nói. Chị ba cũng muốn đi tìm em nhưng mà sau khi nghe ngóng thì biết chỗ của em cách ở đây hơn trăm km, nữ nhân như bọn chị đây cũng không đi xa được như thế.
Chị hai hắn khóc không thành tiếng.
- Chị hai đừng khóc, em không trách các chị.
Tả Đăng Phong nghe vậy lau nước mắt thở dài, chị hai hắn nói đúng, dân quê không có học thức cũng không tôn trọng con gái, chuyện đánh vợ thì cũng thường xảy ra, còn nữa chị hắn cũng không thể đi một quãng đường xa hơn trăm km như thế. Chuyện này không thể trách 2 người chị của hắn, có muốn trách thì trách 2 thằng anh rể khốn nạn kia.
- Mấy năm nay năm nào thôn ta cũng có vài người chết vì đói, sở dĩ chúng ta không bị như thế là bởi có được một người em trai như em, nhưng mà 2 tên không có lương tâm kia lại không hiểu được lòng tốt của em.
Chị ba hắn vừa khóc vừa đỡ lấy chị hai đang mang thai.
- Chị ba, chị đừng nói nữa.
Lúc này đây đầu óc của Tả Đăng Phong cảm thấy choáng váng.
- Đây là vợ của em.
Tả Đăng Phong vô lực vươn tay giới thiệu Vũ Tâm Ngữ cho 2 người.
Vu Tâm Ngữ nghe vậy thì liền vội vàng chào hỏi 2 người.
- Thật tốt, nhưng tiếc là mẹ đã không thấy được.
2 người chị của hắn lại khóc lên.
Tả Đăng Phong nghe vậy không thể kìm được, nức nở nghẹn ngào, sau khi thấy được mộ của mẹ mình thì hắn lại gào khóc lên.
Cha hắn chết sớm, một mình mẹ hắn nuôi 3 chị em, thế gian này không ai tốt hơn hắn như mẹ của mẹ thế mà lúc mẹ hắn mất đi hắn lại không thể canh giữ ở bên cạnh người.
Tiếc nuối cùng bi thương khiến cho Tả Đăng Phong khóc rống lên rồi hôn mê vài lần, thật vất vả lắm hắn mới ngừng khóc, Vu Tâm Ngữ cùng Tả Đăng Phong liền cùng nhau dập đầu 3 cái trước mộ mẹ hắn, coi như là bái đường.
- Người NB sắp đánh tới, Sở Văn Hóa đã giải thể, sau này em cũng không thể giúp gì cho 2 chị, 2 đồng này 2 chị hãy cất kỹ đi, đừng để cho 2 tên kia biết.
Trên đường về thôn, Tả Đăng Phong lấy ra 2 đồng đưa cho 2 người chị của mình.
Tuy rằng 2 người chị của hắn tỏ ra xấu hổ nhưng vẫn là cầm lấy 2 đồng kia.
Tả Đăng Phong không nói gì nữa, nữ sinh hướng ngoại, 2 người chị của hắn đã là nữ nhân của người khác, ở trong lòng các nàng, nam nhân của mình là nhất, cho dù bọn họ có đánh đạp các nàng đi chăng nữa.
Sau khi trở về thôn, Tả Đăng Phong cũng không dừng lại mà cùng Vu Tâm Ngữ đến đầu thôn rồi lên xe đi luôn.
Một đường xóc nảy, đến gần 8h tối thì 2 người mới trở lại Thanh Thủy quan.
Vu Tâm Ngữ đỡ Tả Đăng Phong lên giường rồi nàng bắt đầu đốt lửa để sưởi ấm, sau đó liền bưng nước ấm tới.
- Mẹ đã qua đời, Sở Văn Hóa cũng giải thể, hiện tại anh đã không còn chỗ nào đi nữa.
Tả Đăng Phong đứng dậy cầm lấy ly nước rồi ôm lấy Vu Tâm Ngữ.
- Anh còn có em, em luôn ở bên cạnh anh.
Mọi người vào vào đây luận đàm nào,báo lỗi, gạch đá để DG có thêm động lực để làm nào
Đã có 38 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Goncopius
Dịch giả: Goncopius
Biên Dịch: Goncopius
Nguồn: 4vn.eu
Chương 14: Lão miêu trong cổ mộ.
Từ trước đến nay công việc ở Sở Văn Hóa kia đều để cho Tả Đăng Phong lấy làm kiêu ngạo, mẹ hắn cũng là vướng bận lớn nhất trong đời của hắn. Nhưng mà hiện giờ công việc của hắn đã mất đi, người mà hắn yêu thương nhất cũng qua đời, 2 sự việc này làm cho hắn vô cùng thống khổ, hơn nữa thêm vào những cơn gió lạnh trên đường trở nên sau khi về tới Thanh Thủy quan thì sau khi trở về Tả Đăng Phong liền ngã bệnh, bệnh rất nặng, liên tiếp vài ngày cũng không xuống giường được.
Trong những ngày này, Vu Tâm Ngữ một mực chiếu cố hắn, Tả Đăng Phong cảm nhận được sự quan tâm của Vu Tâm Ngữ, nam nhân trong lúc bị bệnh thì thường rất mất mát, trong khoảng thời gian này nếu ai chăm sóc, chiếu cố đến hắn thì hắn sẽ cảm động và vô cùng nhớ nhung. Bởi vậy, sau 3 ngày thì Tả Đăng Phong rời giường, tình cảm của hắn dành cho Vu Tâm Ngữ lại tăng thêm một tầng.
Sau khi xuống giường thì Tả Đăng Phong thấy Vu Tâm Ngữ đang nấu nước, bên cạnh có một con gà rừng.
- Dậy rồi à?
Vu Tâm Ngữ ngẩng đầu mỉm cười.
Nụ cười của Vu Tâm Ngữ khiến cho tâm thần Tả Đăng Phong rung động.
- Sao mà bắt được gà này đây?
Tả Đăng Phong cầm chân con gà rừng lên, phát hiện người nó còn chưa cứng ngắc, điều này nói lên thời gian chết của nó cũng chưa lâu.
- Là 13 săn về.
Vu Tâm Ngữ đưa tay chỉ vào 13 nằm trong ổ.
Tả Đăng Phong quay đầu nhìn về phía Thập Tam, phát hiện 13 đang nằm trong ổ, 13 cũng cảm nhận được ánh mắt của Tả Đăng Phong nên quay đầu nhìn hắn một cái rồi lập tức chuyển dời ánh mắt về phía Vu Tâm Ngữ.
Tả Đăng Phong nghi ngờ nhìn chằm chằm vào 13, thân hình 13 khá lớn, với thân hình này thì nó có thể bắt giết thỏ hoang thậm chí là cả hươu bào, nhưng mà gà rừng lại biết bay, làm sao nó lại bắt được đây?
Mang theo nghi hoặc, Tả Đăng Phong nhìn dưới bụng của con gà rừng thì phát hiện ở đây có vài vết thương, vết thương này rất sâu. Điều này làm cho Tả Đăng Phong giật mình, vết thương trí mạng là ở bụng, điều này nói lên 13 không phải thừa dịp gà rừng cất cánh mà bắt nó, mà là đợi sau khi gà rừng bay lên một đoạn thì nó mới công kích. Thân thể của gà rừng rất nhẹ, nó nhảy cũng rất cao, 13 có thể bắt được nó chỉ có 2 khả năng. Một là tốc độ của 13 rất nhanh, gà rừng vừa mới bay lên thì nó liền vồ xuống, nguyên nhân khác chính là khi gà rừng đang nhảy lên thì bị 13 cào xuống, khả năng này không lớn bởi vì gà rừng nhảy cao từ 1-2m, thân thể 13 không nhẹ, hẳn là không thể nhảy được độ cao như vậy.
Vấn đền này làm cho Tả Đăng Phong cảm thấy nghi hoặc, bất quá lại một vấn đề mới hiện ra trong đầu của hắn, thường thường thì sau khi bắt xong con mồi thì động vật sẽ ăn thịt ngay tại chỗ, mà làm sao 13 lại đem con mồi về?
- 13, đây là mày bắt sao?
Tả Đăng Phong cầm lấy con gà rừng rồi hỏi Tả Đăng Phong.
13 nghe vậy thì liền nhìn vào Tả Đăng Phong rồi lập tức đem tầm mắt dời đi, 13 cũng không giống với những con mèo bình thường, nó rất im lặng, rất ít kêu « Meo meo », nó cũng không xin ăn, cũng lười vận động, chỉ trầm mặc im lặng một chỗ.
- Nó sẽ không nói, làm sao anh khiến nó trả lời đây?
Vu Tâm Ngữ nói rồi cầm lấy con gà rừng trong tay Tả Đăng Phong.
- Rốt cuộc thì nó có lai lịch gì?
Tả Đăng Phong nhìn chằm chằm vào 13, còn 13 thì vẫn nhìn vào con gà rừng trong tay của Vu Tâm Ngữ.
- Anh xem anh kìa, một con mèo thì còn có lai lịch gì?
Vu Tâm Ngữ lắc đầu mỉm cười.
Tả Đăng Phong nghe vậy không nói cái gì nữa, vén tay áo lên bắt đầu nhúng con gà rừng vào nước sôi, một lát sau thì hắn mới vặt lông. Nhưng mà sau khi vặt lông ở bụng thì hắn thấy được xương bung của gà rừng đã gãy hết, vị trí gãy xương này nằm ở trong mấy vết thương mà 13 gây ra.
- Em làm đi, anh tới coi móng vuốt của 13.
Tả Đăng Phong đưa con gà rừng cho Vu Tâm Ngữ, hắn đi đến bên cạnh 13 rồi cầm lấy chân trước của 13, 13 thấy thế thì hơi dùng sức để thu chân lại. Tả Đăng Phong liền mạnh mẽ cầm lấy chân nó khiến cho nó không thể thu chân về, 13 ngẩng đầu nhìn Tả Đăng Phong cũng không có quẫy nữa.
Móng vuốt của 13 có màu đỏ, khác xa móng vuốt màu xán trắng của những con mèo bình thường. Tả Đăng Phong lấy tay nặn vào móng vuốt của 13 thì phát hiện được độ cong của móng vuốt 13 nhỏ hơn so với mèo thường nhưng chiều dài lại dài hơn nhiều. Ngoài ra móng vuốt này còn có màu rất sáng, điều này nói rõ móng vuốt này cũng mới được mọc ra trong thời gian gần đây.
- Móng vuốt của nó mới được mọc lên trong thời gian gần đây.
Tả Đăng Phong thả chân trước của 13 xuống.
- Móng vuốt 13 cứng như thế, làm sao mà chà xuống được?
Vu Tâm Ngữ lấy gà lên rồi bỏ ở trong mâm 13, 13 thấy thế thì rởi ổ đi qua ăn.
Tả Đăng Phong nghe vậy không có trả lời ngay mà là âm thầm nhớ lại lần đầu tiên thấy 13. Sau đó, da gà cả người hắn liền nổi lên.
- 13 bò ra từ trong một ngôi mộ thời cổ đại.
Tả Đăng Phong nhìn về phía Vu Tâm Ngữ, nghiêm mặt nói.
- Tại sao lại nói thế?
Vu Tâm Ngữ nghe vậy cảm thấy ngoài ý muốn.
- Nó ở trong mộ thật lâu cho nên trên người nó có dính rất nhiều bụi. Độ ẩm trong mộ tương đối cao cho nên khi chuyển mùa, lông của nó cũng chưa mọc ra, khi chúng ta phát hiện được nó thì nó rất yếu, lúc đó nó mới từ trong mộ chui ra. Móng nó có màu đỏ, lại rất bén, thậm chí có thể cào gãy xương của dã thú, móng vuốt cứng như vậy hơn nữa lại còn sạch sẽ, điều này nói lên nó đã đào móc vào một vật cứng trong một thời gian dài, nếu anh đoán không sai thì hẳn là nó đào lỗ để chui ra khỏi ngôi mộ kia.
Tả Đăng Phong giải thích.
- 13 thật đáng thương.
Vu Tâm Ngữ nổi lên tâm tính của con gái, nghe xong Tả Đăng Phong giải thích thì phản ứng đầu tiên của nàng là đồng tình.
- Lúc trước anh có quá lời nên nó tức giận bỏ đi, chúng ta luôn chiếu cố nó cho nên nó cảm kích chúng ta. Nên khi anh bị bệnh nó liền ra ngoài bắt thỏ về, điều này nói lên 13 rất thông minh.
Tuy rằng Tả Đăng Phong đang nói chuyện vơi Vu Tâm Ngữ, nhưng mà ánh mắt của hắn luôn nhìn vào 13. Hắn cũng không quản tới 13 là đi ra ở đâu, chỉ bằng vào chuyện 13 mang gà rừng về thì Tả Đăng Phong có thể đoán được bản tính của nó không xấu, vì nó hiểu được vấn đề báo ơn.
- Anh xem, nó nghe anh nói mà không ăn nữa rồi kia, mau ăn đi 13.
Vu Tâm Ngữ vuốt ve đầu 13.
- 13, tao biết mày nghe được tao nói cái gì, nếu như tao nói đúng thì mày hắn gật đầu.
Tả Đăng Phong nhìn thẳng vào 13.
Tả Đăng Phong nói xong, 13 cũng không có phản ứng mà nó cúi đầu ăn gà.
- Anh nói nhiều như vậy, làm sao nó có thể hiểu hết được.
Vu Tâm Ngữ tiếp lời nói.
- Vòng cổ trên cổ nó có lịch sử ít nhất là 3000 năm, điề này nói lên 13 sống ít nhất cũng là 3000 năm rồi, sống lâu như vậy khẳng định nó rất thông minh. Lúc nó mới đi ra từ trong mộ thì nó còn không hiểu những lời chúng ta nói, bởi vì ngôn ngữ thời cổ đại rất khác so với hiện tại, cho nên lúc trước khi chúng ta nói chuyện thì nó luôn nằm ở bên để nghe, mục đích là nó muốn quen thuộc với ngôn ngữ chúng ta. Hiện tại lúc chúng ta nói chuyện, nó đã không còn nghe nữa, điều này nói lên nó đã học xong.
Tả Đăng Phong phân tích.
Tả Đăng Phong nói xong lời nói này thì 13 liền dừng ăn, xoay người nhìn thẳng vào Tả Đăng Phong, ánh mắt lộ ra vẻ bất an mãnh liệt.
- 13, em hiểu bọn chị nói gì sao? Nếu hiểu thì hãy gật đầu?
Vu Tâm Ngữ đưa tay sờ vào đầu 13.
13 không phản ứng gì nhưng mà ánh mắt nó vẫn nhìn thẳng vào Tả Đăng Phong.
- Bọn tao là người tốt, bọn tao sẽ không hại mày, cũng không nói bí mật của mày cho kẻ nào cả, nếu như mày đồng ý ở bên cạnh bọn tao thì có thể ở đây, nếu không đợi thời tiết ấm lên thì mày có thể rời khỏi.
Tả Đăng Phong nói.
- 13, nếu em hiểu thì hãy gật đầu đi.
Vu Tâm Ngữ mở miệng nói tiếp.
Sau khi Vu Tâm Ngữ cùng Tả Đăng Phong nói xong thì 13 cũng không có động tác gì, ánh mắt của nó toát lên vẻ do dự và nghi hoặc, qua một hồi lâu thì ánh mắt nó mới trở nên kiên định sau đó liền gật đầu.
Mặc dù 2 người sớm đoán được 13 có thể hiểu tiếng người nhưng mà thấy nó gật đầu thì cũng to ra kinh ngạc.
- Em thật sự là trốn ra từ một ngôi mộ cổ sao?
Vu Tâm Ngữ hỏi tiếp.
13 nghe vậy thì liền gật đầu, lần này nó cũng không do dự nữa, điều này nói lên nó đã tín nhiệm Tả Đăng Phong cùng với Vu Tâm Ngữ.
- Em là mèo sao ?
Vu Tâm Ngữ tò mò vuốt ve lưng cả 13, ở trong mắt của Vu Tâm Ngữ thì 13 là một con mèo, nàng không hy vọng nó là loài động vật khác.
13 nghe Vu Tâm Ngữ nói thế thì do dự một chút, rồi lắc đầu rồi lại kêu “ Meo Meo”
- Rốt cuộc 13 có phải là mèo hay không?
Vu Tâm Ngữ tỏ ra nghi ngờ nhìn Tả Đăng Phong, lúc đầu 13 lắc đầu ý bảo nó không phải là mèo nhưng mà sau đó nó lại kêu mấy tiếng “ Meo Meo” điều này làm cho Vu Tâm Ngữ hồ đồ rồi.
- Anh đâu biết, em cứ xem nó là mèo đi.
Mọi người vào vào đây luận đàm nào,báo lỗi, gạch đá để DG có thêm động lực để làm nào
Đã có 38 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Goncopius
Dịch giả: Goncopius
Biên Dịch: Goncopius
Nguồn: 4vn.eu
Chương 15: Đêm tuyết kinh hồn.
- 13 ngoan nào, mau ăn đi.
Vu Tâm Ngữ cũng không quan tâm đến đáp án của Tả Đăng Phong, nàng xoa xoa đầu của 13.
Tả Đăng Phong thấy thế lắc đầu cười khổ, hắn cũng không giống như Vu Tâm Ngữ cho rằng 13 sẽ ngoan ngoãn như thế, ngược lại hắn cảm thấy được con mèo này rất quỷ dị, bất kể như thế nào thì nó cũng từ trong mộ đi ra, nhìn thấy vết máu gà còn dính lại trên miệng 13 thì Tả Đăng Phong có chút sợ nó.
- 13, tên trước đây của mày là 13 à?
Đợi 13 ăn hết, chuẩn bị đi vào ổ thì Tả Đăng Phong gọi hỏi nó.
13 nghe vậy thì lắc đầu.
- Ngôi mộ kia cách nơi này xa không?
Tả Đăng Phong hỏi.
13 lại lắc đầu, ý bảo ngôi mộ kia cách đạo quán cũng không xa.
- Mày có thể dẫn tao tới đó không?
Tả Đăng Phong tò mò hỏi.
Tả Đăng Phong vừa nói xong thì mặt 13 hiện lên vẻ sợ hãi, nó liền lắc lắc đầu. Hiển nhiên là nó còn rất sợ hãi đối với ngôi mộ đã nhốt nó trong nhiều năm qua.
- Mày còn bạn nào ở trong mộ không?
Tả Đăng Phong hỏi tiếp.
13 nghe vậy thì lắc đầu.
- Trong mộ có thức ăn à?
Tả Đăng Phong hỏi, đối với việc 13 có thể sống nhiều năm trong mộ thì hắn có chút tò mò.
13 nghe vậy lại lắc đầu.
- Vậy mấy năm nay tại sao mày sống được?
Tả Đăng Phong hỏi lại.
Nhưng mà 13 chỉ có thể lắc hoặc gật đầu nên Tả Đăng Phong không thể nào biết được câu trả lời.
Sau đó, Tả Đăng Phong lại hỏi rất nhiều vấn đề. Điều này làm cho Tả Đăng Phong lấy được một ít tin tức, thì ra 13 chính là vật bồi táng bị chôn vào trong mộ này, mấy năm nay cũng luôn tỉnh táo, không có rơi vào trạng thái ngủ say, cũng không có kiếm được thức ăn gì.
Còn về phần chủ nhân của nó là ai, chiếc vòng trên cổ của nó có ý nghĩa gì, những chuyện gì xảy ra đối với nó thì nó cũng không có cách nào nói cho Tả Đăng Phong biết.
Trải qua một lúc lâu, Tả Đăng Phong có được 3 kết luận.
Thứ nhất, tuy rằng 13 rất thông minh nhưng mà nó chỉ có thể hiểu được một số chuyện đơn giản, khi trả lời vấn đề gì thì nó cũng chỉ có lắc hoặc gật đầu, căn bản không biết dùng ngôn ngữ tay chân, điểm này nói ra tuy rằng 13 rất thông minh nhưng nó vẫn là một con mèo. Trí thông minh của 13 cũng xấp xỉ với đứa trẻ 6,7 tuổi mà thôi.
Thứ hai, 13 cũng không khó ở chung, cá tính của nó cũng không mạnh, Vu Tâm Ngữ vừa vứt đồ ăn xuống thì nó liền chạy qua ăn, không quan tâm đến câu hỏi của Tả Đăng Phong, điều này nói lên nó vẫn mang bản tính động vật.
Thứ ba, 13 rất xấu tính, Tả Đăng Phong hỏi nó rất nhiều vấn đề, đến cuối cùng nó không kiên nhẫn nữa mà muốn trở về ổ thì bị Tả Đăng Phong ngăn lại, lúc đó nó liền làm ra những động tác muốn đi ị, đi tè. Tả Đăng Phong vội vàng mở cửa thả nó ra ngoài, kết quả là nó không có đi ị hay đi tè mà là treo lên nóc nhà rồi sau đó Vu Tâm Ngữ lấy ra 1 con gà rừng thì mới dụ nó xuống được.
- Anh xem, nó sợ anh rồi kia, đừng hỏi nữa.
Vu Tâm Ngữ chỉ vào ổ của 13.
- Cơ bản là đã hỏi xong rồi.
Tả Đăng Phong nhìn cười nói.
Bị 13 quấy rối một trận, tâm tình của Tả Đăng Phong cũng trở nên tốt hơn, hắn bắt đầu nấu cơm.
Sau khi ăn xong thì hắn liền cầm súng ra ngoài đi săn, trước khi đi thì hắn muốn gọi 13 đi cùng nhưng mà cho dù hắn gọi gì đi chăng nữa thì 13 cũng không chịu chui ra.
Đi ra khỏi đạo quán thì Tả Đăng Phong liền thấy dấu chân mèo, không hỏi cũng biết đây là dấu chân của 13 lưu lại. Dựa vào dấu chân mà phán đoán thì hướng 13 đi chính ra hướng Đông Nam hơn nữa nó đi và về cũng không cùng một đường, Tả Đăng Phong liền dọc theo bước chân của 13 đi đến, hắn muốn nhìn là 13 đi đến nơi nào.
Dựa vào dấu chân của 13 thì nó cũng không đi một đường thẳng, cũng không có mục đích rõ ràng, gặp được bụi cỏ ven đường thì nó cũng đều đi vào để xem xét một phen. Trên đường đi Tả Đăng Phong cũng săn được vài con thỏ nhưng mà hắn cũng không có sốt ruột trở về, vẫn đi theo dấu chân của 13.
Lúc mặt trời lặn thì Tả Đăng Phong cũng tìm được nơi 13 bắt gà rừng, đây là một bãi cỏ năm giữa đồi núi. Đến nơi này, dấu chân rõ ràng là bắt đầu cách xa hơn, điều này nói lên tốc độ của 13 rất nhanh, khoảng cách giữa 2 bước chân lên tới gần 1,5-3m. Cuối cùng dấu chân của 13 còn cách vị trí máu gà khoảng mười mấy mét. Trải qua tìm kiếm tỉ mỉ thì cuối cùng Tả Đăng Phong cũng tìm được dấu móng vuốt của 13 lưu lại trên một tảng đá cứng, nói cách khác tảng đá này chính là nơi 13 mượn dùng để bật nhảy, tấn công con gà rừng kia. Mà khoảng cách từ tảng đá này đến chỗ vết máu kia khoảng 8m, điều này nói lên 13 có thể nhảy xa tới 8m, độ cao có thể đạt tới 2m.
Phát hiện này làm cho Tả Đăng Phong vô cùng kinh ngạc, không ngờ 13 lại có năng lực khủng bố như vậy. Lấy lực lượng cùng tốc độ nó bắt gà thì cho dù gặp được mấy con vật có thân hình lớn hơn nó thì 13 cũng có thể giết chết đối phương.
Sau khi tìm được đáp án thì Tả Đăng Phong bắt đầu đi theo dấu chân của 13 trở về, nhưng mà con đường trở về của 13 lại khác so với con đường nó đi lúc nãy.
13 rất lợi hại, cũng rất nguy hiểm nhưng mà Tả Đăng Phong cũng không lo lắng nó gây họa, nó có thể bắt giữ con mồi điều đó nói lên nó có thể sinh tồn độc lập, dưới tình huống này mà nó còn mang theo con mồi trở về thì đủ nói nó có cảm tình với mình và Vu Tâm Ngữ, lúc trước hắn và Vu Tâm Ngữ đã cứu nó nên Tả Đăng Phong tin tưởng 13 sẽ không lấy oán trả ơn.
Mùa đông nên mặt trời lặn sớm, rất nhanh bóng đêm đã phủ xuống, Tả Đăng Phong dần dàn không còn thấy dấu chân của 13 nữa, đi đến hơn 8h tối thì Tả Đăng Phong xác định mình đã lạc đường rồi.
Sau khi không còn tìm được phương hướng thì Tả Đăng Phong liền cảm thấy rối lnọa, hắn cảm thấy là mình đi về một hướng nhưng mà đi tới đi lui cũng không thể nào thấy được bóng dáng của Thanh Thủy quan.
Trời tối rồi mà mình còn chưa về, nhất định Vu Tâm Ngữ sẽ lo lắng, nghĩ đến đây thì Tả Đăng Phong càng sốt ruột, hắn càng bước nhanh hơn nhưng cho dù là hắn đi thế nào cũng không thể đi về được.
Lại đi một lát, Tả Đăng Phong lại dừng lại, phía bên phải của hắn từng có một cây cổ thụ, nơi này hắn đã từng đi qua. Cúi đầu nhìn xuống thì chỉ thấy ở dưới có dấu chân, điều này chứng tỏ hắn đã đến đây, nói cách khác là nãy giờ hắn đã đi lòng vòng.
Đêm khuya tối thui, một mình ở thâm sơm hoang dã, chung quanh yên tĩnh như chết, điều này làm cho Tả Đăng Phong sợ hãi, hắn càng đi nhanh hơn về phía Tây.
Qua một hồi lâu, Tả Đăng Phong lại thấy cây cổ thụ kia, điều này làm cho hắn tê cả da đầu, hắn đã thay đổi phương hướng nhưng làm sao lại trở về đây?
- Quỷ dẫn đường.
Trong đầu Tả Đăng Phong liền hiện ra một ý niệm kinh khủng. Tuy rằng hắn chưa bao giờ thấy qua chuyện này nhưng mà hắn đã nghe được những người già trong thôn kể lại.
Ý nghĩ này vừa hiện thì Tả Đăng Phong liền cảm thấy da gà cả người nổi lên, phía sau lưng liền trở nên lạnh tanh.
Quá khẩn trương nên Tả Đăng Phong không khỏi rùng mình, hắn liền bóp cò súng, một tiếng nổ vang lên, sau đó họng súng truyền đến ảnh lửa làm cho Tả Đăng Phong có thể nhìn thấy được cảnh vật xung quanh. Lúc này Tả Đăng Phong mới phát hiện bên cạnh cây cổ thụ kia có một ngôi mộ nhỏ.
Ánh lửa chợt tắt, cảnh vật lại tối đen, Tả Đăng Phong liền hoảng sợ, vội vàng xoay người nhét hỏa dược vào súng.
Ngay tại khi Tả Đăng Phong đang nhét hỏa dược, thì hắn phát hiện ở trong đống tuyết phía xa xa có một đạo hắc ảnh, đạo hắc ảnh này đang đi về phía hắn.
- Xong rồi, xong rồi, quỷ trước mặt, sói sau lưng, đúng là họa vô đơn chí mà.
Tả Đăng Phong âm thầm kêu khổ, rồi bỏ nhanh hỏa dược vào, tuy rằng hắn không thấy được con vật trước mắt nhưng mà theo bản năng hắn nghĩ rằng phía trước là một con sói.
Nhưng mà lúc này con vật phía trước mặt lại kêu lên mấy tiếng “ Meo Meo”
- 13, là mày sao?
Tả Đăng Phong run run nói.
“Meo Meo”
13 nghe vậy thì lại kêu lên, Tả Đăng Phong nghe vậy thì xác định đó là 13, tuy rằng 13 chỉ là một con mèo nhưng mà hiện giờ Tả Đăng Phong cảm thấy như là gặp được cứu tinh vậy.
- 13, chúng ta trở về thôi.
Tả Đăng Phong vội vàng cầm súng lên, chuẩn bị cất bước.
Nhưng mà lúc này, tiếng kêu của 13 đột nhiên trở nên bén nhọn, nó từ từ đi về phía trước, giờ phút này thân thể của Tả Đăng Phong lại run run.
Nguyen nhân có 2, thứ nhất là ánh mắt của 13 bình thường là màu lam nhạt nhưng mà bây giờ đột nhiên lại biến thành màu vàng. Thứ 2 là dựa vào ánh mắt của 13 thì Tả Đăng Phong cảm thấy 13 không nhìn vào hắn, mà là nhìn vào một đối tượng nào đó phía sau lưng của hắn.
Mọi người vào vào đây luận đàm nào,báo lỗi, gạch đá để DG có thêm động lực để làm nào
Đã có 38 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Goncopius