Chương 010: Tàn bạo làm nhục
Tác giả: Ngạn Thiến
Nguồn: annemisssoco.wordpress.com
Dịch: anne
“ Không, không được.” Hàn Ngữ Phong trong lòng chấn động, chống lại đôi mắt âm hiểm vô tình của y, lưng nhất thời lạnh thấu. Trước mắt bao người, y chẳng lẽ muốn……
“ Ngươi nghĩ ngươi có tư cách nói sao?” Tư Mã Tuấn Lỗi lạnh lùng cộc lốc, bàn tay dùng một chút lực, xiêm y trên người nàng đã bị xé một mảnh lớn, lộ ra bờ vai tuyết trắng……
“ Cút ngay.” Hàn Ngữ Phong ra sức giãy dụa, nhưng mà sự chống cự yếu ớt của nàng đối với cơn thịnh nộ của y mà nói, chỉ là châu chấu đá xe, không biết lượng sức.
“ Không cần lãng phí khí lực, ngươi cảm thấy có thể chống cự được sao? Sợ sao?” Y cúi đầu, nhìn Hàn Ngữ Phong ở dưới thân, ngữ khí xúc phạm mà âm trầm.
Cảm giác sợ hãi, khiến cho thân mình Hàn Ngữ Phong không nhịn được run rẩy, nước mắt cũng nhịn không được, lã chã rơi, nghẹn ngào mang theo cầu xin: “ Vương gia, van cầu ngươi, không cần phải ở trong này, van cầu ngươi……” Liên tục cầu xin.
Chúng người hầu đứng ở một bên, đối mặt với tình cảnh bất ngờ này, hai mặt nhìn nhau, không biết làm sao.
Tư Mã Tuấn Lỗi xốc váy của Hàn Ngữ Phong, lộ ra hai chân trắng nõn của nàng.
Khiến cho mọi người ở đây không khỏi hít phải một ngụm lãnh khí, tuy hiện tại đều là nữ nhân, nhưng mà, dù sao…… Sao Vương gia lại muốn làm nhục, gây khó dễ cho nàng như vậy.
Vài người ánh mắt lặng lẽ, nhẹ nhàng bước đi, muốn lén tiêu sái bước ra ngoài.
“ Đứng lại.” Giọng nói tàn nhẫn của Tư Mã Tuấn Lỗi lại vang lên, ngăn bước chân của mọi người.
Quần áo không che thân thể…… Lộ hết ra ngoài…… Phô bày cảm xúc mãnh liệt kích thích.
“ Tư Mã Tuấn Lỗi, ngươi là đồ ma quỷ, súc sinh, ta hận ngươi, ta muốn giết ngươi.” Hàn Ngữ Phong liều mạng giãy dụa, hai chân đá lung tung, nàng hận bản thân yếu đuối, hận bản thân bất lực, hận bên người không dao găm, để cho nàng đâm vào ngực y.
Mọi người xấu hổ đứng ở đó, buông mi mắt, không nhìn đến cảnh khiến cho tim người khác đập nhanh kia.
“ Tư Mã Tuấn Lỗi, ngươi sẽ không được chết tử tế……” Hàn Ngữ Phong thê thảm bất lực chửi bậy thành tiếng, vang vọng cả phòng bếp.
Nàng không biết sự nhục nhã này còn muốn kéo dài đến khi nào? Lòng nàng tê dại, sự nhục nhã đáng xấu hổ khiến cho nàng không còn suy nghĩ được gì nữa.
Tư Mã Tuấn Lỗi vẫn còn dùng thân thể y để tiếp tục sự trừng phạt thô bạo của y, sự nhục nhã này đã khiến nàng không còn mặt mũi nào để mà sống tiếp ở trên đời.
“ Nương, thực xin lỗi, sự phó thác của người giao cho Ngữ nhi, Cảnh nhi, thực xin lỗi, tỷ tỷ phải đi trước, tỷ tỷ không muốn sống ở trên đời nữa, Cảnh nhi, ngươi phải kiên cường sống, tha thứ tỷ tỷ.” Giọt lệ cuối cùng từ khóe mắt chảy xuống.
“ Ha ha ha ha.” Khóe miệng Hàn Ngữ Phong mang theo nụ cười thê mĩ, đột nhiên cười thành tiếng.
Tư Mã Tuấn Lỗi ở trên người nàng bị rung động, nhìn nàng, đột nhiên phát hiện trong ánh mắt nàng có sự bất lực cùng tuyệt vọng.
Mọi người nghi hoặc, chẳng lẽ nàng điên rồi, lúc này cư nhiên còn cười thành tiếng.
Một dòng máu tươi từ khóe miệng nàng chảy xuống, giải thoát rồi, nàng chậm rãi nhắm mắt lại.
“ Không được, ta không cho ngươi chết, ngươi nghĩ chết là sẽ trốn được sao? Đừng có tưởng bở.” Tư Mã Tuấn Lỗi rời khỏi người Hàn Ngữ Phong, ôm cổ nàng.
“ Người đâu, truyền đại phu.”
Trong Vương phủ đột nhiên một trận hỗn loạn, chỉ có Hàn Ngữ Phong lẳng lặng nằm đó, trên khuôn mặt mang theo nụ cười bình yên.
Đã có 2 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của ♥yêu gia đình♥
Chương 011: Châu nhi cô nương
Tác giả: Ngạn Thiến
Nguồn: annemisssoco.wordpress.com
Dịch: anne
Hàn Ngữ Phong nằm trên đống rơm ở sài phòng cũ nát, mở to đôi mắt trống rỗng, nguyên lai chết cũng khó như vậy.
“ Tỷ tỷ, uống dược đi, các nàng nói ngươi sinh bệnh, phải uống dược.” Cảnh nhi loạng choạng bưng một chén dược đến, mặc dù cẩn thận từng li từng tí, nhưng vẫn không ít dược bị đổ ra ngoài.
“ Cảnh nhi, cẩn thận, đừng để bản thân bị phỏng.” Hàn Ngữ Phong vội vàng ngồi dậy, tiếp nhận dược ở trên tay của Cảnh nhi.
“ Tỷ tỷ, uống nhanh đi, uống dược, bệnh mới có thể khỏi, Cảnh nhi không muốn tỷ tỷ sinh bệnh.” Cảnh nhi khờ khạo giương khuôn mặt nhỏ nhắn.
“ Cảnh nhi.” Hàn Ngữ Phong lập tức ôm lấy Cảnh nhi, đúng, nàng không thể chết được, nàng chết, còn Cảnh nhi thì sao? Nàng hội không chiều theo sự bất lực, bưng chén thuốc lên, một hơi uống cạn sạch, vì Cảnh nhi, nàng phải sống mà tham sống sợ chết.
“ Cho các ngươi nè, đây là cơm chiều.” Ma ma ở phòng bếp bưng hai chén cơm đến.
“ Ma ma, đa tạ, nhưng mà ta chưa có làm hết việc mà?” Hàn Ngữ Phong kỳ quái hỏi, không phải chưa xong việc sẽ không cho cơm ăn sao?
“ Ai, ngươi hảo hảo nghỉ ngơi hai ngày đi, chờ để cơ thể khỏe lên một chút.” Ma ma bất đắc dĩ thở dài, nhìn bộ dạng thê thảm của Hàn Ngữ Phong.
Lời nói của ma ma có chút mập mờ, mặt Hàn Ngữ Phong liền đỏ lên, khiến cho nàng nhớ đến khoảnh khắc bị áp bức và lăng nhục kia.
Không được, nàng không thể cứ như vậy mà đi xuống, nàng phải chạy trốn, mang theo Cảnh nhi cùng nhau thoát khỏi nơi này, chỉ là, mất bao nhiêu thời gian để chuẩn bị, một mình mình trốn cũng có vấn đề, huống chi là mang theo Cảnh nhi, chủ yếu nhất chính là ngân lượng, phải làm sao bây giờ? Nàng dù sao vẫn không để cho Cảnh nhi cùng nàng ăn ngủ đầu đường.
Hàn Ngữ Phong trong lòng hạ quyết tâm, về sau sẽ thuận theo tên Vương gia ma quỷ kia, hiện tại bắt đầu chuẩn bị, để có cơ hội chạy xa khỏi nơi này.
Ba ngày sau, Hàn Ngữ Phong rốt cục khỏe lại, chỉ là đầu lưỡi có chút đau, ai bảo cắn lưỡi tự sát, không đủ để chết, tội nhận được không ít, nàng chỉ muốn biết ngày hôm đó đến tột cùng đã bỏ cái gì vào tổ yến cho Châu nhi cô nương? Khiến cho Tư Mã Tuấn Lỗi phẫn nộ như vậy.
Châu nhi cô nương là ai, khiến cho y phải để ý đến thế?
Đứng ở ngoài Cư Tình Uyển, Hàn Ngữ Phong do dự có nên vào hay không.
“ Vào đi.” Một thanh âm nhu nhu nhược nhược ở bên trong truyền đến.
Đẩy cửa ra, Hàn Ngữ Phong nhìn thấy một nữ tử trước mắt, mi như lông chim trả, cơ thể trắng như tuyết, thắt lưng được buộc một sợi dây trắng, hàm răng trắng như ngọc, hình dung một chút cũng không thừa, chỉ tiếc, trong ánh mắt mang nhiều ưu sầu, sắc mặt có chút tái nhợt, bộ dạng của mỹ nhân ốm đau. Một nữ tử như vậy, lại khiến cho người khác nhìn vào mà đau lòng, không tự chủ được mà thương tiếc.
“ Ngươi chính là Hàn Ngữ Phong ư?” Châu nhi nhìn nữ tử trước mắt thập phần đẹp, lại dị thường tiều tụy này, ôn nhu cười hỏi.
“ Vâng, ngươi là Châu nhi cô nương?
“ Người tìm ta, có phải muốn hỏi ta chuyện tổ yến ngày hôm đó không?” Châu nhi lại nhu nhược mở miệng.
“ Kỳ thật cũng chẳng có gì đâu. Vương gia ngạc nhiên, chẳng qua là vì tổ yến lại bỏ thêm mật ong, ta từ nhỏ mẫn cảm với mật ong, hội hô hấp dồn dập.” Vẻ mặt Châu nhi thoải mái nói.
Nghe xong mà lòng Hàn Ngữ Phong run sợ, tuy rằng nàng nói không sao cả, chỉ là hô hấp dồn dập, quá nguy hiểm, chả trách, Tư Mã Tuấn Lỗi hội tàn bạo như vậy.
“ Châu nhi cô nương, ngươi tin ta không hề động đến bát tổ yên kia sao?” Hàn Ngữ Phong cũng không có tự tin nàng hội tin mình.
“ Tin, ta tin.”
“ Vì cái gì tin ta?”
“ Bởi vì, ngươi không có lý do gì để hại ta, ngươi vừa mới vào phủ, cũng không thể nào biết ta mẫn cảm với mật ong, ta tin, không phải ngươi, nhưng mà, thực xin lỗi, Vương gia, y không nghe lời giải thích của ta.” Châu nhi nhìn Hàn Ngữ Phong, đột nhiên nói lời xin lỗi.
“ Đa tạ ngươi, Châu nhi cô nương.” Sự tin tưởng của nàng, khiến cho Hàn Ngữ Phong cảm thấy ấm áp bội phần, có chút rưng rưng nói: “ Vậy ngươi nghĩ ai hội hại ngươi?”
“ Không biết, Vương phủ lớn như vậy, ta nghĩ không ra.” Châu nhi khẽ lắc đầu.
“ Châu nhi cô nương, ngươi nghỉ ngơi đi, ta ra ngoài trước.” Hàn Ngữ Phong thật ra có nhiều điều muốn hỏi, Mai nhi là ai? Vương gia vì cái gì hận mình, nhưng mà thấy khuôn mặt nàng có chút mỏi mệt, biết thân thể nàng không khỏe, không tiện nói.
“ Hảo.”
Hàn Ngữ Phong nhẹ nhàng giúp nàng đóng cửa thật kỹ, bản thân rời đi, nàng thấy Châu nhi là người tốt nhất ở trong cái Vương phủ này, dù sao về sau vẫn còn cơ hội để hỏi.
Nhưng mà nàng không biết rằng, hành động của nàng, lại gây nên sóng to gió lớn như vậy.
———-
Tiếp theo: Chính văn 012: Mang cái roi dài hình móc câu.
Spoil~:
Hàn Ngữ Phong ngẩn người, hại chết Châu nhi, tình huống gì nữa đây: “ Ta không có.”
“ Lại ngụy biện, xem ra hình phạt lần trước đối với ngươi mà nói là rất nhẹ.” Tư Mã Tuấn Lỗi châm biếm nhìn nàng, tay tăng thêm lực.
“ Ta không có hại nàng, cũng không có lý do để hại nàng.” Hàn Ngữ Phong cố chịu đau đớn mà giải thích.
“ Ngươi không có hại nàng?” Con ngươi đen của Tư Mã Tuấn Lỗi nháy mắt biến lãnh, thu hồi tay về, ngữ khí sắc bén bức người: “ Ngươi hôm nay đến Cư Tình Uyển, lúc ngươi rời đi, Xuân nhi thấy, liền sau đó Châu nhi ngất đi, ngươi còn dám nói là không có.”
Người này đã nói CÁM ƠN đến vài viết vô cùng hữu ích của ♥yêu gia đình♥
Chương 012: Cầm cái roi dài hình móc câu
Tác giả: Ngạn Thiến
Nguồn: annemisssoco.wordpress.com
Dịch: anne
Hàn Ngữ Phong nhẹ nhàng thay cái chăn tốt hơn cho Cảnh nhi, bản thân vừa muốn nằm xuống, cánh cửa cũ nát đã bị quản giá đá văng bằng một cước.
“ Ngươi, ra ngoài, Vương gia cho gọi ngươi.” Vẻ mặt quản gia khinh thường chỉ vào Hàn Ngữ Phong mà ra lệnh.
“ Quản gia, Vương gia gọi ta có chuyện gì?” Hàn Ngữ Phong theo sau quản gia, mở miệng khẽ hỏi.
“ Hỏi cái gì mà hỏi? Ngươi đến rồi khắc biết, đi nhanh đi, đừng để Vương gia đợi lâu.” Vẻ mặt quản gia không kiên nhẫn mà thúc giục nàng.
Hàn Ngữ Phong vừa tiến vào đại sảnh liền cảm thấy không khí bất ổn, Tư Mã Tuấn Lỗi ngồi ngay ngắn ở phía trên, khuôn mặt lạnh lẽo như băng sương, con ngươi đen sắc bén phun lửa giận, thẳng ngoắc nhìn khi nàng bước vào.
Lại một lần nữa thấy y như vậy, Hàn Ngữ Phong hoảng sợ, toàn thân có chút run rẩy, loại hơi thở không rét mà run này khiến cho lòng nàng run sợ, lại xảy ra chuyện gì nữa?
“ Hàn Ngữ Phong.”
“ Nô tỳ đây.” Nàng cẩn thận hồi đáp.
“ Nghe nói, thân thể của ngươi đã khỏe rồi.” Tư Mã Tuấn Lỗi hơi hơi mím môi, lại đè nén mạt ý cười.
“ Hảo, khỏe lên là tốt rồi.” Y đột nhiên nở nụ cười, chỉ là nụ cười không hề có một tia ấm áp, rét lạnh đến cực điểm.
Hàn Ngữ Phong có chút nghĩ ngợi nhìn y, y sao lại đột nhiên quan tâm mình?
“ Thân thể của ngươi khỏe lên rồi, thì muốn nghĩ cách hại chết Châu nhi sao?” Không hề báo động trước, Tư Mã Tuấn Lỗi đã từ phía trên phi xuống, đưa tay bóp cằm của nàng, ngữ khí băng lãnh mang theo sự chất vấn.
Hàn Ngữ Phong ngẩn người, hại chết Châu nhi, tình huống gì nữa đây: “ Ta không có.”
“ Lại ngụy biện, xem ra hình phạt lần trước đối với ngươi mà nói là rất nhẹ.” Tư Mã Tuấn Lỗi châm biếm nhìn nàng, tay tăng thêm lực.
“ Ta không có hại nàng, cũng không có lý do để hại nàng.” Hàn Ngữ Phong cố chịu đau đớn mà giải thích.
“ Ngươi không có hại nàng?” Con ngươi đen của Tư Mã Tuấn Lỗi nháy mắt biến lãnh, thu hồi tay về, ngữ khí sắc bén bức người: “ Ngươi hôm nay đến Cư Tình Uyển, lúc ngươi rời đi, Xuân nhi thấy, liền sau đó Châu nhi ngất đi, ngươi còn dám nói là không có.”
“ Ta không có, dục gia chi tội, hà hoạn vô từ, nếu Vương gia nhận định, ta hết đường chối cải, còn có thể nói gì được nữa? Vương gia sẽ tin sao?” Hàn Ngữ Phong cũng mang theo ngữ khí châm chọc tự giễu.
“ Ta căm ghét nhất những kẻ như thế, rõ ràng mình làm, lại không dám thừa nhận.” Giọng Tư Mã Tuấn Lỗi mang theo sự chán ghét rõ rệt.
“ Ta không có làm, đã làm thì ta sẽ thừa nhận, nhưng mà ta sẽ không sợ sự uy hiếp của ngươi, ta sẽ thỏa hiệp, bản thân đồng ý chịu ủy khuất.” Y có thể xử oan cho mình, nhưng mà bản thân không thể xử oan cho mình được, điểm này, Hàn Ngữ Phong hiểu rất rõ.
“ Hảo, khá lắm, không thỏa hiệp, ta hôm nay liền xem xương cốt ngươi cứng rắn kiên cường bao nhiêu, người đâu, lấy roi.”
Hàn Ngữ Phong nhìn thấy cái roi dài cư nhiên phía còn có lớp da xước mang rô, có thể nghĩ đến, lúc rút roi lại, thịt cũng sẽ bị xước mang rô ma sát, hội huyết nhục mơ hồ, đau đớn khó nhịn, nắm tay có chút run rẩy, trong lòng bàn tay đầy mồ hôi, trong mắt đều là sự sợ hãi, y đúng là một ác ma mất hết nhân tính.
“ Thế nào? Sợ sao? Sợ, thì liền cầu xin tha thứ, liền thừa nhận, có thể ta sẽ lo lắng mà buông tha cho ngươi.” Đáy lòng Hàn Ngữ Phong sợ hãi, không trốn tránh ánh mắt của Tư Mã Tuấn Lỗi.
“ Sợ, rất sợ, nhưng mà ta sẽ không thừa nhận, bởi vì ta không có làm.” Đối diện y mà châm chọc, Hàn Ngữ Phong biết bản thân hiện tại chỉ có thể cứng cỏi kiên quyết.
“ Đã cho ngươi cơ hội, là bản thân ngươi không biết quý trọng, vậy chớ có trách ta.” Tư Mã Tuấn Lỗi cầm cái roi dài bước từng bước đến, ánh mắt vừa khát máu lại vừa nguy hiểm.
“ Tùy.” Hàn Ngữ Phong nghiến răng, nhắm mắt lại, chờ đợi, nàng hiểu được y sẽ không thương hại, thương xót nàng.
Bộ dáng Hàn Ngữ Phong thấy chết không sờn, khiến cho Tư Mã Tuấn Lỗi tức giận cực kỳ, cái roi dài trong tay đã vung lên.
“ Chát” Một tiếng, cái roi dài vừa mới hạ xuống, kỳ quái, sao lại không có cảm giác đau đớn, chỉ cảm thấy tê dại lặng ngắt.
“ Tuấn Lỗi, đối với một nữ tử nhu nhược mỹ lệ như vậy, ngươi sao có thể hạ thủ? Ta nhìn thấy cũng không đành lòng.” Một thanh âm tà mị dễ nghe truyền đến tai Hàn Ngữ Phong.
Người này đã nói CÁM ƠN đến vài viết vô cùng hữu ích của ♥yêu gia đình♥
Chương 013: Tuấn Dật tà mị
Tác giả: Ngạn Thiến
Nguồn: annemisssoco.wordpress.com
Dịch: anne
Hàn Ngữ Phong không khỏi mở to mắt, người xuất hiện trước mắt nàng có dung nhan tuyệt thế, đôi mắt phượng tà mị, cái mũi cao thẳng, đôi môi hơi mỏng, nổi lên một mạt cười như có như không, quạt giấy cầm trên tay, một thân y phục màu đỏ nhạt, càng làm nổi bật sự tà mị của y.
“ Tuấn Dật, sao ngươi lại đến đây?” Tư Mã Tuấn Lỗi nhìn thấy người kia bước đến, thanh âm vẫn băng lãnh như trước.
“ Đến thăm ngươi, nếu không sao có thể đúng lúc ‘anh hùng cứu mỹ nhân’ kịp chứ? Ha ha.” Tư Mã Tuấn Dật thích thú nhìn Hàn Ngữ Phong, cười yêu khí: “ Có chuyện gì thế? Sao lại dùng đến hình phạt tàn khốc như thế, trừng phạt một mỹ nhân như vậy, khiến cho tâm của ta sinh không đành lòng.”
“ Có biết nàng là ai không? Nàng muốn hại chết Châu nhi, ngươi nói xem sự trừng phạt của ta đối với nàng có nặng hay không?” Tư Mã Tuấn Lỗi cũng không có trực tiếp trả lời câu hỏi của y.
“ Ai?” Tư Mã Tuấn Dật hơi híp mắt, suy nghĩ một chút, quay về phía nàng, mở miệng nói: “ Ngươi họ Hàn, tên Hàn Ngữ Phong?”
“ Vâng, nô tỳ là Hàn Ngữ Phong.” Nàng không kiêu ngạo không siểm nịnh gật đầu thừa nhận, nguyên lai nàng lại nổi danh như vậy, ai cũng đều biết, chỉ có mình nàng là không.
“ Ngươi muốn hại chết Châu nhi?” Tư Mã Tuấn Dật nhìn nàng, ngữ khí như thăm dò như chất vấn.
“ Nếu ta nói không, ngươi sẽ tin sao?” Hàn Ngữ Phong cười lạnh, mang theo sự châm chọc, bọn họ cũng giống như nhau mà thôi.
“ Tin.”
“ Vì cái gì?” Hàn Ngữ Phong không ngờ y lại trả lời như vậy, ngẩn người.
“ Một người ngay cả chết còn không sợ, còn sợ mình không nói thật sao? Huống chi là lời nói của một mỹ nhân như vậy, ta không có lý do gì mà không tin.” Tư Mã Tuấn Dật mang theo sự tà mị cùng yêu khí, ngữ khí cũng rất nghiêm túc.
“ Đa tạ.” Thanh âm Hàn Ngữ Phong có chút nghẹn ngào, mĩ mâu chứa đầy lệ cảm kích, mặc kệ y có tin thật hay không cũng được, nàng vẫn lấy lệ, nàng thật sự cảm tạ y, bởi vì đây là lần đầu tiên có người nói tin nàng.
Tư Mã Tuấn Dật nhìn thấy bộ dạng của Hàn Ngữ Phong điềm đạm đáng yêu, rất động lòng người, đôi mĩ mâu ngập nước, khiến cho người khác không khỏi thương tiếc, đôi mắt tà mị lóe lên một mạt tinh quang.
“ Tuấn Dật, ngươi đừng bị nàng lừa, nàng chính là nữ nhi của Hàn Mộ Xuân, cho dù nàng bị oan, sự trừng phạt này cũng có thể chấp nhận được.” Lúc Tư Mã Tuấn Lỗi nhắc đến Hàn Mộ Xuân, hận ý trong mắt rõ ràng khác thường.
“ Tuấn Lỗi, Hàn Mộ Xuân là Hàn Mộ Xuân, Hàn Ngữ Phong là Hàn Ngữ Phong, ngươi không thể vì thù hận với phụ thân nàng mà đối xử như vậy, áp đặt ở nàng, ở trên người một thiếu nữ được, dù sao Mai nhi cũng không phải do nàng hại chết.” Tư Mã Tuấn Dật biết y không thể khôi phục lại sau cái chết của Mai nhi.
“ Ngươi không cần nói nữa, nếu nàng là nữ nhi của y, phải trả nợ thay cho phụ thân.” Ưng mâu của Tư Mã Tuấn Lỗi tràn đầy sự tàn nhẫn ác độc.
Hàn Ngữ Phong nghe mà vẫn không thể hiểu được, cái chết của Mai nhi thì có liên quan gì đến phụ thân cùng bọn họ? Tư Mã Tuấn Lỗi vì cái gì lại hận phụ thân cùng mình như vậy, mà muốn nàng phải trả nợ như thế nào nữa đây?
“ Bất luận là như thế nào đi chăng nữa, hôm nay ngươi nể mặt ta một lần, tha cho nàng đi, phải điều tra rõ sự tình đã, để tránh có người muốn làm chuyện bất lợi với Châu nhi cô nương, lúc đó ngươi có hối hận cũng không kịp.” Khẩu khí của Tư Mã Tuấn Dật nửa là khuyên giải, nửa là uy hiếp.
“ Ngươi, lui xuống, tốt nhất là đừng có ý đồ gì khác, nếu không đừng có khinh địch như vậy mà bỏ qua cho nàng.” Tư Mã Tuấn Lỗi lạnh giọng phân phó, xem như là nể mặt y.
“ Nô tỳ cáo lui.” Hàn Ngữ Phong không có một tia biểu tình, cũng không vì y tha cho mình, mà cảm thấy vui mừng.
Lúc xoay người đi đến cửa, Hàn Ngữ Phong đột nhiên quay đầu lại, đối với Tư Mã Tuấn Dật nở một nụ cười cảm kích, mặc kệ thế nào đi chăng nữa cũng phải cảm tạ y, đã khiến cho nàng khỏi phải chịu sự đau khổ về xác thịt, lại xoay người rời đi.
‘Hồi mâu nhất tiếu bách mị sinh, lục cung phấn đại vô nhan sắc’, đại khái chính là sự cảm nhận của Tư Mã Tuấn Dật vào lúc này, trong đầu chỉ có một chữ ‘mĩ’.
Tư Mã Tuấn Lỗi cũng bị nàng ngoái đầu lại nở một nụ cười rung động, thật đẹp, cái cảm giác từ đáy lòng này rất khó nói rõ ràng, nếu nàng không phải là nữ nhi của y, thì thật tốt biết bao.
“ Ngươi không còn việc gì nữa thì có thể cút đi được rồi đó.” Tư Mã Tuấn Lỗi thấy Tư Mã Tuấn Dật nhìn chằm chằm bóng dáng Hàn Ngữ Phong, trong lòng đột nhiên rất không thoải mái, nàng là của y, cho dù bây giờ là trên quan hệ thù hận, nàng vẫn là của y.
“ Ha hả, hôm khác ta lại đến.” Lúc Tư Mã Tuấn Dật nói lời này, người đã đi xa khỏi đó rồi.
Người này đã nói CÁM ƠN đến vài viết vô cùng hữu ích của ♥yêu gia đình♥
Chương 014: Tuấn Dật tà mị
Tác giả: Ngạn Thiến
Nguồn: annemisssoco.wordpress.com
Dịch: anne
“ Tỷ tỷ, ta giúp ngươi rửa chén được không?” Cảnh nhi ngồi xổm xuống bên cạnh Hàn Ngữ Phong, đưa tay rửa chén.
“ Không cần đâu, Cảnh nhi, bài thơ lần trước tiên sinh dạy ngươi học thuộc lòng, giờ trả bài cho tỷ tỷ nghe, xem xem, Cảnh nhi đã quên hay chưa.” Hàn Ngữ Phong tin chắc lúc nào cần học vấn thì buộc phải học, không thể để Cảnh nhi phải học muộn, không có tiên sinh, nàng có thể dạy cho nó.
“ Hảo, tỷ tỷ, Cảnh nhi không có quên,
‘Sừ hòa nhật đương ngọ.
Hãn tích hòa hạ thổ,
Thùy tri bàn trung xan.
Lạp lạp giai tân khổ’.”
Thanh âm non nớt của Cảnh nhi rất êm tai.
“ Không tệ, Cảnh nhi biết nó có nghĩa là gì không?” Hàn Ngữ Phong thực hài lòng gật đầu.
“ Không biết.” Cảnh nhi lắc đầu.
“ Được rồi, nghe, ý nghĩa của bài thơ này là sự nhiệt tình của người nông dân giống như mặt trời, tự cấp mạ làm cỏ, mồ hôi trên mặt nhỏ từng giọt xuống đất, có ai biết rằng mỗi một hạt cơm, đều là từ sự khổ cực của bọn họ mà ra, cho nên, nó dạy chúng ta, lương thực không thể đổi được, không được lãng phí, hiểu chưa?” Hàn Ngữ Phong cẩn thận giải thích cho Cảnh nhi, hy vọng nó có thể hiểu.
“ Tỷ tỷ, ta hiểu rồi.” Cảnh nhi gật gật đầu.
Chiếp, chiếp, chiếp, tiếng chim kêu từ bên ngoài cửa đột nhiên truyền vào phòng bếp, hấp dẫn sự chú ý của Cảnh nhi.
“ Tỷ tỷ, ngươi đến xem.” Cảnh nhi bưng con chim nhỏ ở ngoài cửa, gọi Hàn Ngữ Phong.
Hàn Ngữ Phong chạy ra ngoài, thấy trong tay Cảnh nhi là một con chim non chưa biết bay, ngẩng đầu nhìn, trên gốc đại thụ bên cạnh, có một cái tổ chim, phỏng chừng là con chim nhỏ này không cẩn thận rơi xuống.
“ Tỷ tỷ, chúng ta trả nó trở về đi, ta không muốn chim nhỏ đáng thương giống như chúng ta, không có nhà.” Cảnh nhi khờ dại nói, khiến cho Hàn Ngữ Phong một trận đau lòng.
“ Hảo, chúng ta trả nó về.” Hàn Ngữ Phong đáp ứng xong liền hối hận, nhìn đại thụ cao ngất, nàng làm sao trả nó trở về, cho đến tận bây giờ cũng chưa từng trải qua, dù thế nào đi nữa, trước kia nàng cũng là một tiểu thư khuê các, chưa leo cây bao giờ.
“ Tỷ tỷ, nhanh lên nha.” Cảnh nhi nhìn thấy tỷ tỷ đứng nhìn bất động dưới đại thụ, sốt ruột thúc giục.
Hàn Ngữ Phong đưa tay ôm chặt lấy chim nhỏ, đặt trong ngực, chỉ thử thôi, nhưng mà, cố gắng cả nửa ngày, chân của nàng cũng không rời mặt đất.
“ Tỷ tỷ, ngươi không khéo nha, hảo vụng về nha.” Cảnh nhi đứng ở một bên thất vọng cực kỳ.
Mặt Hàn Ngữ Phong có chút ửng hồng, bị Cảnh nhi cười nhạo, nàng vẫn cố gắng dốc sức, chỉ là không chịu thua, đáng tiếc, vô dụng.
Tư Mã Tuấn Dật ở cách đó không xa rất lâu, nhìn thấy Hàn Ngữ Phong không khuất phục mà cố trèo lên, y cơ hồ muốn cười ra tiếng, nữ nhân này thật ngốc nha, sao không đi tìm cái thang hoặc là tìm người đến giúp?
“ Tỷ tỷ, ngươi nhanh lên nha.” Cảnh nhi rốt cục cũng mất hết kiên nhẫn, sốt ruột thúc giục.
“ Sắp được rồi, sắp được rồi.” Đầu Hàn Ngữ Phong đổ đầy mồ hôi.
Tư Mã Tuấn Dật cũng nhìn không được, phi thân qua bên đó, ôm lấy Hàn Ngữ Phong, ‘vù’ một cái đã bay lên trên cây.
“ A.” Hàn Ngữ Phong thấy bản thân đột nhiên bị người khác ôm lấy rời khỏi mặt đất, sợ hãi thét lớn.
“ Câm miệng, thả chim nhỏ đi.” Tư Mã Tuấn Dật bị tiếng thét của nàng chọc thủng màng nhĩ.
Hàn Ngữ Phong sợ lập tức ngừng thét, mới nhìn rõ, nguyên lai là Tuấn Dật công tử, nguyên lai y giúp mình trả chim nhỏ về, vội vàng lấy chim nhỏ ở trong ngực ra, nhẹ nhàng đặt nỏ vào tổ.
Cảnh nhi ở dưới táng cây, quả thực bị một màn sợ ngây người, ca ca hội phi nha.
Người này đã nói CÁM ƠN đến vài viết vô cùng hữu ích của ♥yêu gia đình♥