Lưu Manh Thiên Tôn Chương 1: Bản Chất Lưu Manh Hồi 10: Bị hiểu nhầm Người dịch: Davidvilla Nguồn: danchoisg.vn
Tiêu Dịch hung hăng đem năm mươi vạn đồng đi lo lót việc học của con, Tiêu Nhiên tự nhiên được trúng tuyển, được phân tới lớp học thứ ba mươi sáu (lớp của đại đa số học sinh dựa vào quan hệ hoặc bỏ tiền chạy vào, còn lại một bộ phận nhỏ đều là học sinh có thành tích kém cỏi nhất rớt lại, kiếp sống lưu manh của Tiêu Nhiên chính thức bắt đầu.)
Buổi tối, Tiêu Nhiên ngồi trên giường nhưng chẳng thể nào tĩnh tâm được. Vừa nghĩ đến việc ngày mai phải đến trường học, tâm lý cảm thấy rất kích động.
Mặc dù Tiêu Nhiên không nói ra miệng, nhưng tâm ý vẫn có chút mong chờ, dù sao Tiêu Nhiên cũng không có kinh nghiệm trong việc học, đồng thời giao tiếp xã hội cũng coi như hoàn toàn không biết gì.
"Bây giờ có rất nhiều người bình thường đang sinh sống, lực lượng trên người tuyết đối không nên dùng, tốt nhất làm một người bình thường để học hỏi kinh nghiệm vậy!" Tiêu Nhiên nghĩ thầm.
Ngày thứ hai, Tiêu Nhiên cùng Tiêu Dịch đi tới trường học, qua lời giới thiệu rất nhiệt tình của Hiệu trưởng, kiếp sống như một học sinh bình thường của Tiêu Nhiên chính thức bắt đầu.
Một vị sư phụ dẫn Tiêu Nhiên đến chỗ lớp học. Nhìn thấy những người đang học trong giáo đường, nghe thấy giọng đọc sách của các học trò vang vang thanh thanh, Tiêu Nhiên trong lòng dâng lên một niềm cảm khái.
"Đây là cuộc sống của một học sinh a! "
Đi tới dãy phòng học, vị thày giáo nói với Tiêu Nhiên.
"Gian phòng học trong cùng của dãy này là lớp của ngươi rồi, chúng ta qua đó nghen! "
Tiêu Nhiên đi qua mấy gian lớp học, chứng kiến trong phòng học các học sinh học một cách chăm chú, Tiêu Nhiên nghĩ, "Hy vọng bây giờ mình lên lớp không phá hư phong trào học của các học sinh a."
Rốt cục đi tới cửa phòng học, nghe được trong phòng học truyền ra là một trận mớ âm thanh hổn độn, không có tiếng đọc sách chỉnh tề như những lớp khác, Tiêu Nhiên tò mò đi vào.
Cảnh tượng trong phòng học trước mắt làm cho hắn thất kinh.
Học sinh ngồi trong lớp học thật là hỗn loạn, ai ăn quà thì ăn quà, ai đùa giỡn thì đùa giỡn, ai ngủ thì ngủ, ai nói chuyện tếu thì nói chuyện tếu, rốt cục tại một góc của phòng học cũng tìm ra được một người đang đọc sách, Tiêu Nhiên vận dụng siêu cường lực đọc lướt qua thì thấy cuốn sách hắn đang cầm nói về những chuyện tình cảm của người thiếu phụ thủa xưa. Hoàn toàn lớp học này không có người nào nghiêm túc cả. Thày giáo đi cùng Tiêu Nhiên đi vào phòng học, thấy được tình huống hỗn loạn như vậy thì khẽ đằng hẵng vài tiếng định giữ trật tự lớp học.
Kết quả đợi vài phút sau mới thấy, trong phòng học dĩ nhiên không hề có ai để ý đến hắn (thày giáo quả thật đáng thương a! )
Thầy giáo kia liếc nhìn Tiêu Nhiên một cái, xấu hổ đi lên bục giảng nói:
"Các học sinh trật tự một chút, ta có việc muốn tuyên bố. "
Dần dần lớp học cũng đi vào yên tĩnh, thấy vậy, vị sư phụ liền lập tức nói tiếp:
"Hôm nay lớp chúng ta mới có một học sinh mới đến nhập học, ta đề nghị mọi người vỗ tay nhiệt liệt hoan nghênh hắn."
Vừa nói xong, ở dưới truyền đến vài tiếng cười hi hi, lác đác cũng có vài tiếng vỗ tay tán thưởng.
"Mời bạn cùng lớp mới đến tự động giới thiệu về tiểu sử bản thân một chút "
"Các bạn, ta gọi là Tiêu Nhiên, rất vui mừng có thể cùng các bạn học chung một lớp. Trong thời gian học tại đây, ta mong muốn được cùng các bạn cùng nhau học tập, cùng nhau phấn đấu vì mục tiêu chung nghen! " Tiêu Nhiên tràn ngập cảm tình nói, nghĩ thầm, "Hôm nay biểu hiện cũng không tệ lắm, nếu vừa rồi ta nói thêm vài câu thiệt tình nữa, ta nghĩ cả lớp học này chắc sẽ bị ta mê hoặc mất! "
Người thày giáo nhìn Tiêu Nhiên vẻ mặt có vẻ kích động, nghĩ thầm, "Đứa nhỏ này hay a, Đúng là hình bóng của ta những năm về trước a! Khi đó ta tại lớp học không dám nói là có nhiều người yêu mến, rau nào sâu ấy thôi, nhưng cũng rất được hoan nghênh, không biết có bao nhiêu nữ sinh thầm mến ta, có bao nhiêu nam sinh sùng bái ta a! Ai, mặc dù có thể nói ngươi còn kém ta xa lắc, nhưng chỉ cần trải qua quá trình ta bồi dưỡng, như thế nào cũng có thể trở thành một người nhân tài cho đất nước, khiến cho người dân yên ổn cuộc sống, làm ra của cái vật chất cống hiến cho xã hội, cho đất nước ......(bớt đi 1000 chữ)" (ta tự hào, ta thật phi thường, ta thật giống với Thành Cát Tư Hãn, ta......)
"Tốt lắm, Tiêu Nhiên, cứ như vậy nghen! Ngươi đi xuống ngồi đi, ngồi vào chỗ......” Nói xong chỉ tay vào một chỗ trống chưa có ai ngồi. “Ta còn có việc, đi trước đây, ngươi trước hết cùng các học sinh làm quen một chút, bước đầu cố gắng gây dựng cảm tình đi nghen." Dứt lời người thầy giáo bỏ đi như bị ma đuổi, lưu lại Tiêu Nhiên vẫn ngơ ngơ ngác ngác đứng chôn chân tại chỗ.
Tiêu Nhiên ngồi vào một cái bàn phía sau, nhìn sang hai bên một chút, thấy ở bên tay trái là một cô gái, không thấy rõ mặt lắm, đúng lúc Tiêu Nhiên đang nhìn, cô gái quay đầu lại nhìn chằm chằm ngược lại Tiêu Nhiên rồi nói:
"Nhìn cái gì vậy, chưa thấy qua mỹ nữ a! Nhìn cái bộ dạng ngươi kia, có phải muốn theo đuổi lão nương không a, nhìn ngươi mặt búng ra sữa thế kia, chờ lớn lên một chút nữa thì còn được, lão nương cũng không hẹp hòi gì mà sẽ cho ngươi một cơ hội, tan học mời ta đi ăn cơm đi! Nhớ kỹ nha, ta gọi là Ngô xinh đẹp" Nói xong e lệ chớp chớp mi mắt.
Lúc cô gái quay đầu lại thì Tiêu Nhiên đã được ngắm kỹ dung nhan của nàng rồi.
Lúc này Tiêu Nhiên trong lòng rất sợ hãi và lo lắng, so với một người trúng số độc đắc năm trăm vạn còn lo lắng hơn nhiều..
"Trên đời còn có cô gái như vậy sao, đạo hạnh so với cấp độ trung bình còn kém hơn, răng thì to tướng, cười hở hết cả lợi, dĩ nhiên còn có khuôn mặt to như cái thúng, thật hợp với đôi bông tai hình chổi xể kia; mắt với mũi thì bé tí, lúc nào cũng như là nhắm tịt vào ý! Tuyệt phẩm a! Đúng là "Mỹ nhân" có khác, khi cười thì đúng là “nghiêng nước nghiêng thành”. Ta rốt cục cũng hiểu được những lời này rồi, thật không dễ dàng a. Xem ra ta định đến lớp học này để được yên tâm đọc sách là không được nữa rồi. "Tiêu Nhiên trong lòng thầm nói.
Lúc này, bên phải Tiêu Nhiên có một nam sinh vỗ vỗ vai của hắn rồi nói:
"Ngươi mới tới, ngươi sẽ không muốn xem đâu, nữ sinh lớp chúng ta đều là loại chất lượng không cao, đợi lát nữa đi với ta, ta mang ngươi đi nhìn một lượt, lớp bên kia có mấy em rất đẹp. Được rồi, ta gọi là Lý Hạo, các bằng hữu đều gọi ta là Háo Tử, ngươi là người ở đâu chuyển tới a! "
"Cảm ơn, ta gọi là Tiêu Nhiên, trước kia ta cũng chỉ học ở nhà, bởi vì cha mẹ đến đây công tác nên mới chuyển đến đây." Tiêu Nhiên đáp (kỳ thật đây là hắn đã sớm có chuẩn bị ngay từ đầu)
"Nhìn bộ dáng ngươi trong nhà chắc hẳn là có tiền nghen, toàn thân đều mặc hàng hiệu." Lý Hạo hỏi
"Ta cũng không biết nữa, đây toàn là lão mụ đi mua cho ta. " Tiêu Nhiên trả lời
"Đợi lát nữa ta mang ngươi đi giới thiệu với mấy người cùng lớp chúng ta." Lý Hạo nói xong, tiếng chuông vang lên, giờ vào học chánh thức bắt đầu.
"Ngươi tỏ vẻ thân cận dựa vào ta như vậy làm gì, chẳng nhẽ ngươi thích cái kiểu này a." Đang trong giờ học, Lý Hạo đột nhiên nói.
Cả người Tiêu Nhiên hơn phân nửa nhào tới trên người Lý Hạo làm hai người ngã nhào xuống đất, Lý Hạo nằm dưới hết muốn cựa quậy, hai người hợp thành một thể trông rất khôi hài và mập mờ. Phía sau là những ánh mắt và tiếng cười của các bạn cùng lớp đang trực tiếp xem.
Lý Hạo lấy tay đẩy Tiêu Nhiên sang một bên cảnh giác nói: "Ta thế nào không nghĩ sớm một chút rằng ngươi là một kẻ biến thái a, nghĩ tới tấm thân ta mười tám năm thủ thân như ngọc, băng thanh ngọc khiết, vậy mà bị ngươi......Ta còn là xử nam a, ta như vậy sẽ bị ngươi huỷ hoại mất, sau này còn có thể có ai thích ta nữa đây! " Nói xong giả bộ rơm rớm nước mắt nhìn Tiêu Nhiên.
Thật vất vả đợi được giữa trưa nghỉ học, Lý Hạo giơ chân lên, vừa định cất bước đi ra ngoài nhưng lại bị Tiêu Nhiên tóm được. Mọi người trong lớp vừa thấy thế, chỉ thấy một trận gió nổi lên, cả phòng học cũng chỉ còn lại có hai người. Lúc này, một cái đầu từ cửa lớp ngó vào phòng, nhìn bọn họ nói:
"Các ngươi chơi vui vẻ chút, chúng đại gia ta đây sẽ không quấy rầy các ngươi. " Nói xong, biến mất không thấy đâu.
"Đại ca, ngươi muốn làm gì thì ngươi đã nói đi! Đừng có lôi kéo cái kiểu này, ta không thích có loại cảm giác “yêu” như thế này đâu, ngươi đi tìm người khác đi! " Lý Hạo dở khóc dở cười nói.
"Ta tuyệt đối không có loại yêu thích này, ta quá oan uổng, ta lúc trước dựa vào ngươi là bởi vì Ngô xinh đẹp không ngừng sát lại gần ta, buộc lòng ta phải xích lại gần ngươi. Ta ngồi xa nàng một chút, nàng lại tiến gần hơn một chút, cứ như vậy ta đành phải dựa cả người vào ngươi. " Tiêu Nhiên ủy khuất nói.
Ngươi, ngươi, ngươi sao không nói sớm? Danh tiếng của ta đều bị ngươi phá hoại hết rồi, ngươi tính sau này ta làm sao mà gặp mặt người khác đây! " Lý Hạo chỉ Tiêu Nhiên phẫn nộ nói.
"Ta nhất định phải giải quyết con đàn bà kia. " Tiêu Nhiên trong lòng hung hăng nghĩ.
"Quên đi, theo ta đi đi! Mang ngươi đi kiến thức một chút để gỡ cái thể diện." Lý Hạo mang theo Tiêu Nhiên đang cúi đầu ủ rũ đi ra khỏi phòng học.
Người này đã nói CÁM ƠN đến vài viết vô cùng hữu ích của doivuibenem
Lưu Manh Thiên Tôn Chương 1: Bản Chất Lưu Manh Hồi 11: Sơ Nhập Lưu Manh Người dịch: Davidvilla Nguồn: danchoisg.vn
"Đợi lát nữa gặp được các đại ca của ta, ngươi phải cơ trí một chút nha. " Lý Hạo trên đường đi dặn dò Tiêu Nhiên.
Lý Mạo mang theo Tiêu Nhiên đến gần một cái phạn điếm nhỏ nằm ở ven hồ. Bên trong chỉ thấy có mấy thanh niên tóc nhuộm đủ mọi màu sắc, ăn mặc cổ quái, quần áo te tua đang ngồi trước một cái bàn bày vài thứ đồ ăn, miệng ngậm thuốc lá phì phèo, khói nghi ngút.
"Đao Tử, Phủ Đầu, Gà Con, đại ca có ở bên trong không?" Lý Hạo cười hỏi.
"Ở đây chứ đi đâu? Ngươi vào đi! Tiểu tử phía sau ngươi là ai? " Một người gầy, thấp lùn miệng vừa nhồm nhoàm ăn, vừa phì phèp điếu thuốc hỏi.
"Nga, ta mới nhận hắn làm huynh đệ, dẫn hắn tới thức kiến thức một chút." Nói xong đi đến, cầm lấy bao thuốc rút ra một điếu châm lửa hút, đoạn rít thật sâu một hơi rồi ngửa cổ, từ từ thả ra từng vòng khói lên trần nhà, cử chỉ thật say mê, sau đó lấy tiếp 1 điếu đưa cho Tiêu Nhiên.
Tiêu Nhiên vội vàng khoát tay ra hiệu mình không hút, lúc này mới thôi.
Lý Hạo mang theo Tiêu Nhiên đi vào trong phạn điếm.
Chỉ thấy cả phạn điếm bên trong chỉ có một cái bàn.
Một thanh niên cởi trần, nước da ngăm đen đang ngồi cạnh bàn, tay cầm một điếu thuốc nhàn nhã ngồi hút. Bên cạnh, dựa sát vào người hắn là một cô gái khá xinh đẹp đang cùng hắn thầm thì to nhỏ, trên bàn đầy hoa quả và ít đồ ăn nhẹ.
"Lão Đại, ta đã tới. " Lý Hạo quay về thanh niên nọ nói.
"Đây là người ta mới nhận làm huynh đệ, tên là Tiêu Nhiên. Ta dẫn hắn tới đây thức kiến thức một phen" Sau đó quay về Tiêu Nhiên nói, "Còn im lặng gì nữa, ngươi mau chào Phong ca đi."
"Phong ca" Tiêu Nhiên si ngốc nói
"Tốt, tốt, ngươi đã là anh em của tiểu đệ ta thì cũng là anh em của ta. Lại đây ngồi, muốn ăn cái gì tự mình gọi, ta mời khách." Phong ca cười a a nói.
Lúc này Lý Hạo cũng không khách khí, kêu chủ quán gọi liền một hơi bảy tám món ăn.
Một hồi sau, món ăn mang lên, Lý Hạo ăn thùm thụp như thuồng luồng, Tiêu Nhiên thì chỉ ăn một chút gỏi cá và một ít hoa quả. (Tiêu Nhiên tu luyện đến mức này đã có thể nói là không cần thiết phải ăn uống, chỉ cần hấp thu thiên địa linh khí là đủ, bình thường thức ăn có ngon đến đâu không làm cho hắn thèm muốn )
"Làm sao vậy, không hợp khẩu vị hả? Không thành vấn đề, ngươi cứ gọi những món ngươi thích nhất mà ăn . " Phong ca nói
"Không phải, món ăn ở đây ngon lắm, bất quá ta buổi sáng ăn hơn nhiều, bây giờ bụng vẫn còn no. " Tiêu Nhiên trả lời.
"Tốt lắm, nếu không muốn ăn, chúng ta đây uống rượu. " Phong ca nói xong lập tức gọi chủ quán cầm tới vài chai bia, rót ra rồi cùng Lý Hạo, Tiêu Nhiên cụng ly.
"Rượu này làm sao có mùi lạ lạ, không giống với rượu của lão đầu kia." Tiêu Nhiên nghĩ thầm
Một hồi sau, hai két bia đã bị bọn họ ba người uống sạch. Lúc này Phong ca uống cũng đã ngà ngà, hắn túy luý nói
"Hôm nay ta còn có việc phải đi trước, tiểu huynh đệ, lúc nào rảnh rỗi tới tìm chúng ta chơi a! Chủ quán tính tiền."
Chủ quán chạy nhanh từ trong bếp ra, nói
"Phong ca đến chỗ của ta ăn cơm, chúng ta vui mừng còn không kịp! Như thế nào có thể thu tiền của Phong ca chứ! Hy vọng sau này Phong ca chiếu cố chút cho tiểu điếm" Chủ quán nói xong lại dúi mấy gói thuốc vào trong túi Phong ca.
"Tốt lắm, nếu chủ quán đã nói như vậy rồi, ta cũng không cần phải nói gì nữa, chúng ta đi." Phong ca vỗ vỗ vai lão bản, mang theo các tiểu đệ rời phạn điếm.
Tiêu nhiên dìu Lý Hạo đi về hướng trường học.
"Thật không nghĩ rằng tiểu tử ngươi vẫn có thể uống được nữa a! Lão đại của ta ngươi thấy có lợi hại không! Sao ngươi không để cho hắn vài phần mặt mũi vậy." Lý Hạo mơ mơ màng màng nói
Tiêu Nhiên cũng tuỳ tiện gật gật đầu, tiếp tục dìu Lý Hạo hướng về phiá trường học đi đến.
Xế chiều sau khi tan học, Tiêu Nhiên cự tuyệt lời mời của Lý Hạo, một mình nhàn nhã đi dạo chơi trên đường phố.
Một cô nữ sinh trông dáng dấp rất yêu kiều và xinh đẹp với tà áo trắng tha thướt xuất hiện trên đường, Tiêu Nhiên ngây ngốc đi ngay phía sau lưng.
Chỉ thấy nữ sinh kia một mình trên đường cất bước đi tới, làn gió nhẹ nhàng thổi bay bay mái tóc ngang vai, khiến nàng càng lộ vẻ say đắm kiều mị làm rung động lòng người.
Tiêu Nhiên máy mắt, đột nhiên tim đập rộn ràng.
Bất tri bất giác, Tiêu Nhiên đi theo cô nữ sinh đã được hơn một tiếng đồng hồ, trời cũng đã bắt đầu chậm chậm tối.
Tiêu Nhiên nhìn lại một lần nữa bóng dáng yêu kiều của cô nữ sinh kia, cố gắng kìm nén, xoay người, theo con đường về nhà bước đi.
Vô tình chỉ gặp trong chốc lát, Tiêu Nhiên đần dần cũng không có để ý mấy đến cái cảm giác đó, nhưng hình dáng cô nữ sinh kia vẫn thỉnh thoảng hiện ra trong đầu của Tiêu Nhiên.
Một ngày giữa trưa, Tiêu Nhiên cùng Lý Hạo chuẩn bị đi tìm Phong ca chơi, khi bọn hắn ra tới cửa lớp thì hình dáng xinh đẹp quen thuộc kia lại xuất hiện phía xa xa trong tầm mắt của Tiêu Nhiên.
"Đi, đi, ngươi đang nhìn cái gì? " Nhìn thấy Tiêu Nhiên đứng tại chỗ không nhúc nhích, Lý Hạo đập đập cánh tay Tiêu Nhiên hỏi
"Cô nữ sinh kia có phải học cùng trường với chúng ta không?"
"Người nào cơ, ngươi nói cô gái mặc cả bộ đồng phục màu trắng đang đi kia đúng không! Nàng a, là một trong số năm hoa khôi của khoá chúng ta đấy, tên gọi là Tần Mộng Phỉ, Học ở lớp số một. Làm sao vậy, không phải là ngươi đã bắt đầu có ý định tán tỉnh cô nàng này rồi chứ." Lý Hạo cười nói
Tiêu Nhiên hỏi một câu nữa, "Vậy nàng đã có bạn trai chưa?"
"Điều này ta cũng không rõ, cũng chưa nghe ai nói qua, chắc là chưa có đâu! Thế nào, không phải ngươi thật sự muốn theo đuổi nàng đấy chứ? Quên đi nghen, không biết có bao nhiêu người theo đuổi nàng, nhưng nàng chưa bao giờ để người nào trong mắt cả." Lý Hạo thành thật khuyên.
"Không thử thì biết thế nào được chứ? Hạo tử a, chúng ta có phải là huynh đệ hay không? " Tiêu Nhiên nghiêm túc đích hỏi
"Đúng vậy! "
"Vậy ngươi giúp ta một chuyện nghen! "
"Chuyện gì, ngươi nói đi! Đã là huynh đệ của ta, cho dù dầu sôi lửa bỏng, chết cũng không từ nan." Lý Hạo cam đoan nói
"Ngươi cũng biết ta vừa tới nơi này, nhân tình thế thái không biết, cũng chẳng quen ai, ngươi giúp ta tìm một số tư liệu có liên quan đến Phỉ Phỉ nghen! "
"Phỉ phỉ là ai? " Lý hạo tò mò đích hỏi
"Là nàng a, Tần Mộng Phỉ đó! Huynh đệ ngươi chịu giúp ta đi nghen, nghĩ tới ta anh tuấn tiêu sái, uy vũ bất phàm......(giảm 1000 chữ) nhưng mà nhiều năm như vậy vẫn còn một xử nam, ngay cả tay nữ sinh cũng chưa từng cầm qua. Đại hiệp ngươi cứu giúp ta đi a, tương lai của ta, cuộc sống của ta đều trông cậy vào ngươi hết đó." Tiêu Nhiên kích động nói
"Được thôi, chính là ngươi cũng biết, tìm tư liệu không thể một sớm một chiều được. Muốn tìm cũng ít nhất phải đi chung quanh hỏi han điều tra, ngươi thấy ta nói có đúng hay không? " Lý Hạo hỏi
"Đúng vậy! "
"Ngươi cũng biết bây giờ cái gì cũng gắn liền với kinh tế, có chút ít thì người ta mới có thể cấp cho chỗ tốt, mới có thể có tư liệu tốt. Có phải không a! "
"Đúng vậy! "
"Ngươi xem ta gần đây có phải hay không không được dư dả cho lắm không!"
"Đúng vậy, nghĩ thế."
"Ngươi cũng biết ta không thể đê cho người đàn bà của mình có cuộc sống quá kém, đúng hay không! "
"Đúng vậy"
"Cái...kia, ta chỉ mong muốn dành dụm tiền cả tháng này chủ yếu để mua tặng nàng vài bộ quần áo... "
"Không sai! "
"Cho nên tháng này tiền của ta cũng hết."
"Vậy để tháng sau nghen! "
Lý Hạo tâm lý có phần tức tối.
"Ta nói như vậy đã quá rõ ràng, ngươi còn cố tình không hiểu? " Lý Hạo hỏi
"Có ý gì a! "
"Đại ca à, ta nói quá rõ rồi đó. Ngươi có phải là người rừng không? Chẳng lẽ ta lại phải nói thẳng ra là nếu không có kinh phí hoạt động thì sẽ không tìm được tư liệu sao? " (Tiêu Nhiên: ta vốn thật là lớn lên từ núi rừng mà! )
"Nga, ngươi cứ nói thẳng ra là ngươi cần kinh phí thì mới được việc, ngươi không nói ta như thế nào biết , ngươi nói với ta tức khắc ta sẽ đưa cho ngươi, ngươi không nói ta làm sao biết được ngươi muốn gì......"
Nói xong, thả một ngàn đồng tiền vào tay Lý Hạo rồi nói lại một câu "ngươi tốt nhất đi tìm tư liệu cho ta, kinh phí không đủ thì nói với ta, ta đưa tiếp. Ta ra bên ngoài đi dạo đây" Đã đi rồi.
Lý Hạo trợn mắt há hốc mồm nhìn chằm chằm một ngàn đồng trong tay, nghĩ thầm, "Ta chỉ bất quá muốn lừa gạt chút tiền mua bao thuốc lá thôi, nhiều như vậy tiền, có thể mua bao nhiêu bao thuốc lá chẳng được. Ngu ngốc, có người như vậy mà không kiếm được một mớ thì ta đúng là ngu như cầm thú"
Người này đã nói CÁM ƠN đến vài viết vô cùng hữu ích của doivuibenem
Lưu Manh Thiên Tôn Chương 1: Bản Chất Lưu Manh Hồi 12: Yêu Thương Và Mất Mát Người dịch: Davidvilla Nguồn: danchoisg.vn
Tiêu Nhiên tử a! Ngươi muốn có tư liệu ta đã tra ra không sai biệt lắm rồi, còn có mấy người có tin tức không tra được, kinh phí ngươi lần trước đưa cho ta đã không còn bao nhiêu nữa? Ngươi xem…" Lý Hạo đi tới trước mặt Tiêu Nhiên nhỏ giọng nói.
Tiêu nhiên chẳng nói chẳng rằng, lại đưa một ngàn cho Lý Hạo.
Rốt cục cũng do Lý Hạo “nỗ lực” và Tiêu Nhiên đáp ứng đầy đủ "kinh phí hoạt động" nên sau đó, một số tư liệu khá đầy đủ về Tần Mộng Phỉ đã xuất hiện trong đầu Tiêu Nhiên (kỳ thật tư liệu này là Lý Hạo dùng một bao thuốc lá giá năm đồng tiền đổi lấy.)
"Xin chào, ta gọi là Tiêu Nhiên, có thể mời ngươi đi ăn một bữa cơm không?" Tiêu Nhiên cố lấy hết dũng khí đứng ở trước mặt Tần Mộng Phỉ nói.
"Không được rồi, ta buổi tối phải đi học thêm. Lần sau đi nghen! " Tần Mộng Phỉ nhạt nhẽo nói.
"Xin chào, ta là Tiêu Nhiên, ở đây ta có hai tấm vé xem phim, có thể mời ngươi đi xem không?" Tiêu Nhiên lại cố lấy dũng khí đứng ở trước mặt Tần Mộng Phỉ nói.
"Không được, hôm nay ta đã hẹn bạn rồi. Lần sau đi nghen!" Tần Mộng Phỉ lại nhạt nhẽo nói.
" Xin chào, ta gọi là Tiêu Nhiên, nghe nói ngươi thích nhất đi câu cá, chúng ta cuối giờ học cùng đi lên cầu để câu nghen! "
"Không được, ta cuối giờ học đều phải về nhà nếu không cha mẹ ta sẽ mắng ta, không cho ra ngoài nữa." ......
"Xin chào, ta…" Lần này Tiêu Nhiên còn chưa kịp nói gì thì đã bị Tần Mộng Phỉ nguây nguẩy quay lưng đi mất.
"Tiêu Nhiên đi đâu vậy, nghe nói ngươi suốt ngày cùng Lý Hạo rong chơi lêu lổng, thật không ra gì. Ta không thích có một cậu học trò hư hỏng như vậy, nếu ngươi học kỳ này vượt qua kỳ thi và đứng trên mười người trong lớp, ta có thể lo lắng cho ngươi bước vào lớp học chuyên môn."
Từ đó Tiêu Nhiên bắt đầu chăm chú vào việc học hành, nghiên cứu tài liệu, thỉnh thoảng ra ngoài đi dạo, còn đâu là đều ở trong phòng đọc sách, học bài. Cuộc sống cứ thế trôi đi.
Sư phụ: "Học trò thật là tốt a, xem ra lúc đầu ta quả không nhìn lầm người, ta nhất định phải bồi dưỡng hắn. Ta sẽ về nhà của ta lấy những vật dụng của bao nhiêu năm về trước, chỉ cần hai ngày là hắn có thể học được hết, thành một nhân tài của cả nước! "
Lý Thiến: "Lão công, ngươi xem đứa nhỏ làm sao vậy a, ta cảm giác có điểm không đúng? Như thế nào cả ngày ôm sách đọc a! "
Tiêu Dịch: "Lão bà, con mình chăm chỉ học là chuyện tốt, vài ngày nữa ngươi dẫn hắn đi xem có cần mua thêm sách vở gì nữa không. "
Tiêu Nhiên vẫn mờ mịt chẳng biết, hắn đã được rất nhiều người theo dõi, cùng đợi hắn chính là cuộc thi rất được mong đợi.
"A! Rốt cục khảo thí xong rồi, thật thoải mái! Ngươi khảo thí kết quả thế nào ?" Lý Hạo hỏi.
"Cũng nằm trong số mười người làm bài tốt nhất." Nghĩ đến lập tức có thể cùng Tần Mộng Phỉ ước hẹn, tâm lý Tiêu Nhiên cảm thấy thật ngọt ngào.
"Hôm nay cùng ta đi chơi đi, dù sao khảo thí xong rồi, nên đi thư giãn một chút! " Lý Hạo nói.
Tiêu Nhiên hôm nay tâm tình cũng rất vui vẻ, không hề nghĩ ngợi, lập tức đáp ứng đi theo Lý Hạo.
Nhìn thấy Phong ca là nhìn thấy náo nhiệt.
"Nghe nói ở Thành Đông mới mở một quán rượu, hôm nay ta mang bọn ngươi đi cho biết." Phong ca vừa tuyên bố một câu khiến cho tất cả đều hoan hô nhiệt liệt.
Bóng đêm chậm rãi phủ xuống, vốn là phải về nhà nhưng Tiêu Nhiên được lôi kéo nên đi tới quán rượu.
Vừa đến nơi chỉ thấy cái quán rượu trang trí đầy các chiêu bài câu khách, một loạt các món ăn rất hấp dẫn cùng những chương trình khuyến mại nhân ngày khai trương. "Hắc Báo Tửu Điếm", bốn chữ to tướng nổi bật trên nền những ngọn đèn thật là lóng lánh, hoa lệ bắt mắt.
Tiêu nhiên đi theo Phong ca cùng một đám người cùng bước vào tửu quán.
Bọn họ tìm chỗ ngồi xuống, Tiêu Nhiên bắt đầu quan sát.
Đủ mọi loại màu sắc của những ngọn quang đăng, tại tửu quán không gian như chớp động, lập loè; rất nhiều vũ công nhảy nhót theo tiếng nhạc sôi động. Tại giữa sàn nhảy, có một vũ nữ trang điểm rất diễm lệ, mát mẻ đang vừa múa vừa hát theo nhịp, khiến cho dưới đài mọi người đều tao động.
Tiêu Nhiên cầm lấy một chai bia uống. Lúc này, có một bóng hình quen thuộc đã lọt vào trong tầm mắt.
"Như thế nào lại là nàng, nàng tại sao lại tới những nơi như thế này?"
Chỉ thấy một nam nhân có khuôn mặt không xấu lắm mặc một bộ đồ nhảy đang ngồi với một cô gái ngay góc tường. Trong làn sương khói mờ mờ, ánh đèn chiếu rọi mập mờ khiến cho người khác có cảm giác thập phần thần bí.
Nam tử kia đang ôm lấy eo cô gái, dựa lưng nàng vào góc tường, thỉnh thoảng quay sang hôn nàng một cái. Cô gái nọ vòng tay ôm lấy lưng nam tử, mỗi lần như vậy thì cuồng nhiệt đáp ứng.
Tiêu Nhiên lúc này đột nhiên có cảm giác thế giới trong lòng thật an tĩnh, có thể rõ ràng nghe được tiếng tim đập của bản thân, nhưng là cảm giác tim đập càng ngày càng chậm, càng ngày càng lạnh. Một ngụm máu tươi, một chút tử huyết từ trong cổ họng phun ra. Tiêu Nhiên luống cuống cúi gập người phun lên trên mặt đất, mặt mày xây xẩm, không ai biết đó là máu, tưởng rằng hắn phun ra chính là bia.
"Xem ra tâm trạng ngươi hôm nay không phải tốt lắm a, vậy uống ít thôi nghen! " Phong ca căn dặn..
Tiêu nhiên ngây ngô gật đầu cảm ơn rồi đờ đẫn ra ngồi ở phía sau, nhìn lên trần nhà, một câu cũng không nói.
"Tiêu Nhiên, đi thôi! "
Một đám người loạng choạng bước ra ngoài tửu điếm, Tiêu Nhiên lặng lẽ bước theo sau.
Nhưng lúc này, hình bóng quen thuộc kia lại xuất hiện trước mắt Tiêu Nhiên. Chỉ thấy cách đó không xa, Tần Mộng Phỉ đang cùng nam tử kia bước ra xe, hướng ra phía ngoài phóng đi.
Tiêu nhiên dụng thần thức tập trung theo dõi hai người từ phía sau ròi quay sang nói với Lý Hạo:
"Các ngươi đi trước, ta tự kêu xe về nhà. "
Nói xong, đi ra chỗ khuất, vận khởi chữ Quyết, sau đó xuất ra phi kiếm, hướng về phía Tần Mộng Phỉ vừa đi đuổi theo.
Đến một dãy nhà hàng cách khá xa chỗ cũ thì chiếc xe dừng lại.. Thấy Tần Mộng Phỉ từ trong xe bước ra, Tiêu Nhiên ẩn chữ Quyết, bỏ phi kiếm và bước ra, hướng nàng đi đến.
"Tại sao? " Tiêu Nhiên nhìn chằm chằm vào nàng bình tĩnh nói.
"Là ngươi a! Không tại sao hết, ta vốn không thích ngươi. Cũng không nhìn ra ngươi có bộ dạng gì nữa, điều ta muốn chính là sự kích thích, lấy đó là niềm sung sướng trong cuộc sống. Ngươi không thể cho ta, vậy ngươi hãy trở về làm một đứa con ngoan đi, hãy sống một cuộc sống bình thản thanh đạm đi nghen! "
"Ngươi thích tên lưu manh này? " Tiêu Nhiên hỏi
"Tiểu tử, ngươi không muốn sống nữa à! " Nam tử kia kiêu ngạo nói
"Mặc dù hắn là lưu manh, nhưng mà ta rất thích. "
Nói xong quay đầu bước đi, tình tứ khoác tay nam nhân kia bước vào tửu điếm
Tiêu Nhiên không biết mình đi như thế nào để về nhà nữa. Về đến nhà, hắn quay sang Lý Thiến nói:
"Lão mụ, ta muốn đi bế quan tu luyện một thời gian." Nói xong một cái thuấn di đi liền, để lại Lý Thiến vẻ mặt ngơ ngơ ngác ngác.
Người này đã nói CÁM ƠN đến vài viết vô cùng hữu ích của doivuibenem
Lưu Manh Thiên Tôn Chương 1: Bản Chất Lưu Manh Hồi 13: Ta Muốn Làm Lưu Manh Người dịch: Davidvilla Nguồn: danchoisg.vn
Tiêu Nhiên về tới nơi tu luyện trước đây, nằm vật ra thảm cỏ, chết lặng nhìn cây cối bốn phía.
"Tâm tính thiện lương thật khổ, đây là mùi vị của cảm giác mất mát sao? " Tiêu Nhiên lầm bầm trong miệng
Tần Mộng Phỉ ăn nói quá trắng trợn, trong đầu hắn làm sao quên được chứ!
Tiêu Nhiên nghĩ một chút rồi nhảy ùm vào trong thủy đàm. Cái lại như cắt da cắt thị sinh ra một loại năng lượng kích thích thần kinh của Tiêu Nhiên.
Chẳng biết qua bao lâu, từ dưới thủy đàm chậm chậm trồi lên một cái đầu người.
"Nếu làm người tốt không được, ta đây quyết định từ bây giờ bắt đầu làm kẻ bại hoại" Tiêu Nhiên tự nhủ thầm với chính mình.
"Ta muốn làm lưu manh!" Bằng tất cả tiên nguyên lực, Tiêu Nhiên hét lên. Âm thanh phúc tản ra bốn phương tám hướng, không biết đã doạ chết bao nhiêu cầm thú.
Tiêu Nhiên từ trong giới chỉ lấy ra một quả trứng nhỏ rồi tự hỏi.
"Đây là vật gì, sao lại ở dưới đáy thủy đàm."
Tiêu Nhiên đem một phần tiên nguyên lực ra truyền vào trong quả trứng lạ. Lúc này, Tiêu Nhiên cảm thấy trong cơ thể mình tiên nguyên lực đang điên cuồng vận chuyển, quả trứng cũng điên cuồng hấp thu và đang dần dần phình ra.
Một lúc sau, quả trứng dường như đã hấp thu đủ năng lượng, phát ra một dải ngũ sắc năng lượng rồi đỉnh chỉ việc hấp thu từ Tiêu Nhiên.
Quả trứng đột nhiên giật giật, Tiêu Nhiên bị giật mình liền đem quả cầu ném ra mặt đất phía xa .
Chỉ thấy quả trứng chầm chậm hé ra những tia rạn nứt nho nhỏ, những vết nứt đó càng ngày càng lớn. Cuối cùng, một tiếng “phụt” nho nhỏ vang lên, quả cầu nứt toác, một con vật trông giống con chó nhỏ thoát ra. Nó quay lại ăn tất cả những cái vỏ nằm quanh đấy rồi nhảy tới bên cạnh Tiêu Nhiên, miệng phát ra hai tiếng, "Ô ô"
Tiêu Nhiên nhìn chằm chằm vào nó.
"Đây không biết có phải là thần thú Kỳ Lân trong truyền thuyết không! Bất quá như thế nào nó lại là màu trắng a. Trông nom nó thì có mất mát gì chứ? Hiếm có con vật nào lại đáng yêu như vậy. Sau này cho đi đánh nhau dễ như trở bàn tay! Ha ha, quả nhiên mình là người có vận khí quá tốt rồi a! " Tiêu Nhiên nghĩ thầm (vừa rồi muốn tự tử, bây giờ lại hoan hỉ như vậy! )
Kỳ thật, Tiêu Nhiên vận khí cũng quá tốt. Khi hắn nhảy vào thủy đàm đã không hề chú ý đến các nguồn năng lượng trong cơ thể một chút nào. Trong lúc tuyệt vọng nên tâm lý không ổn định, hỗn độn tiên nguyên lực đang tụ lại một chỗ và tìm đường thoát ra ngoài. Lúc đó chỉ cần một chút sơ ý, có thể trực tiếp tự bạo thể mà chết. Kết quả khi Tiêu Nhiên nhảy vào trong thủy đàm. Tại lúc Tiêu Nhiên hôn mê, hàn băng năng lượng thần bí bên trong thủy đàm lại một lần nữa chữa trị cho thân thể, không những thế còn tinh luyện tiên nguyên lực trong cơ thể Tiêu Nhiên, kết quả khiến cho tiên nguyên lực của Tiêu Nhiên lại được đề cao lên một tầm mới, biến thành chất lỏng màu lam. Mà vốn Tiêu Nhiên trong cơ thể có Hàn Ngưng Huyền Băng và Lục Luân Linh Hỏa, hai luồng chân khí này bất kỳ lúc nào cũng có thể xung khắc. Nếu cứ tiếp tục nằm tại bờ thuỷ đàm, Hàn Ngưng Huyền Băng sẽ bị Lục Luân Linh Hỏa cắn nuốt toàn diện, đến lúc đó trong cơ thể linh hỏa sẽ chảy ra bên ngoài cơ thể, đem Tiêu Nhiên thiêu rụi không còn một mảnh.
Chính là hàn băng năng lượng thần bí trong thủy đàm đã tinh luyện tiên nguyên lực, đồng thời ngăn chặn Lục Luân Linh Hoả, làm cho Hàn Ngưng Huyền Băng hấp thu được năng lượng đồng dạng, tiến hóa thành Diêm Lưu Cực Băng, khiến cho hai khối chân khí đạt đến độ cân bằng. Tiêu Nhiên nhân họa đắc phúc, thực lực đã đạt tới Cửu Thiên Huyền Tiên, chỉ thiếu hoả hầu.
Mà ngay lúc Tiêu Nhiên tỉnh lại, phát hiện mình đang nằm dưới đáy thuỷ đàm, đang muốn nổi lên, kết quả phát hiện quả trứng này liền thu vào giới chỉ; nở ra đích thật là thần thú Kỳ Lân, nhưng Tiêu Nhiên cũng không biết được trên đời còn có loại thuộc tính Kỳ Lân này không.
Con thú nhỏ này thuộc về trung đẳng thần thú, hay còn gọi là Thủy Kỳ Lân trung vương giả thượng đẳng thần thú Thiên Băng Kỳ Lân. Nếu phát triển đến thời kỳ trưởng thành, nó có thể phát ra năng lượng lạnh nhất trong thiên địa là Cửu U Thiên Băng. Bởi vì Kỳ Lân hấp thu năng lượng từ Tiêu Nhiên mà phá vỏ trứng đi ra nên nó cảm nhận được nguồn năng lượng đồng dạng, đã tự động đến nhận Tiêu Nhiên, đó là việc đương nhiên.
Tiêu Nhiên bây giờ còn mờ mịt không biết chính mình đã nhặt được bảo bối, còn đang chơi đùa với Kỳ Lân trên thảm cỏ.
"Để ta nghĩ cho ngươi một cái tên nghen, tên gì bây giờ được chứ? " Tiêu Nhiên quay về tiểu Kỳ Lân nói
"Nghĩ đi, A Phúc, Vượng Tài và Tiểu Bạch ngươi chọn một cái tên đi nghen! " Nói xong nhìn tiểu Kỳ Lân.
Nhìn thấy tiểu Kỳ Lân lắc đầu, Tiêu Nhiên lại nói:
"Cái gì, ngươi không thích, lại bắt ta nghĩ nữa a."
"Không nghĩ nữa, thôi, sau này cứ gọi ngươi là Tiểu Băng đi nghen, dù sao ngươi là thủy thuộc tính, cứ như vậy quyết định đi" (Vì vậy, sau này thượng đẳng thần thú Thiên Băng Kỳ Lân danh chấn thiên hạ cứ như vậy được chủ nhân tùy tiện gọi một cái tên rất nhỏ nhoi)
"Ai, bị ngươi hút nhiều năng lượng như vậy, nếu ta không phải công lực thâm hậu thì đã sớm bị ngươi cho ra bã rồi. Quên đi, vẫn còn ...trước hết cần khôi phục công lực đã nghen! " Tiêu Nhiên quay về Tiểu Băng nói vài câu rồi đi ra phía sau, thả ra Vô Cực Kiền Khôn Cảnh, tiến vào bên trong bắt đầu quá trình khôi phục công lực.
"Không biết đã qua bao lâu, là lúc trở về nhà rồi." Tiêu Nhiên nói xong thu hồi Vô Cực Kiền Khôn Cảnh, ôm Tiểu Băng một người một thú thuấn di về tới nhà.
Lý Thiến đang xem TV, nhìn con mình ôm một con thú nhỏ đã về , vội vàng chạy ra đón:
"Ngươi bế quan xong rồi sao, lần này đi hơn một tháng, ba mụ nhớ ngươi lắm a. Đi, ta mang ngươi đi dạo, thuận tiện bồi dưỡng một chút mẫu tử cảm tình." Nói xong, không nói đến câu thứ hai định kéo Tiêu Nhiên đi ra ngoài.
"Mụ, người xem ta mới vừa quay lại có phải hay không muốn ...trước nghỉ ngơi một chút a! Hãy xem con chó nhỏ đáng yêu này đi nghen, ta cố ý mang về tặng mụ mụ đó, ta về phòng trước. " Nói xong, đem Tiểu Băng thả vào lòng Lý Thiến rồi đi lên lầu.
"Con, con chó nhỏ này tên gọi là gì! "
"Tiểu Băng"
"Cẩu cẩu a, nếu ngươi được gọi là Tiểu Băng, vậy nhất định là nữ rồi, mụ mụ mang ngươi đi tắm rửa, giúp ngươi thay đổi trang phục, ngươi sẽ trở nên xinh đẹp ngay." Lý Thiến quay về Tiểu Băng nói.
Tiểu Băng nhìn chằm chằm vào Lý Thiến nghĩ, "Nguyên lai làm thần thú so với làm người lại càng không dễ dàng a! "
Cứ như vậy, Tiểu Băng của chúng ta đã bị đối xử như một con thú bình thường.
Mà Tiêu Nhiên bây giờ đang ở trên giường đánh một giấc xuân thu đại mộng.
Thật vất vả đợi đến ngày khai giảng, Tiêu Nhiên lững thững một mình đi đến trường học.
Lâu lắm rồi không gặp, Lý Hạo ôm chầm lấy Tiêu Nhiên, nói "Ta rất nhớ ngươi a! Ngươi không nhớ ta sao? "
Phòng học đang náo nhiệt phi thường, nhưng bị cử chỉ này của Lý Hạo làm cho đột nhiên an tĩnh lạ thường. Người nào người nấy đều trố mắt nhìn Lý Hạo cùng Tiêu Nhiên hai người.
"Cổn! " Tiêu Nhiên một cước đá văng ra Lý Hạo ra, sau đó quay về các bạn trong lớp thanh minh: "Ta cùng hắn không phải quen nhau kiểu đó."
Kết quả toàn lớp đồng thời cùng kêu lên: "Chúng ta biết, ngươi và hắn không phải quen nhau, mà là đã quá chín muồi rồi."
Nói xong, cả lớp mỗi người đều cười cười rồi tặng cho Tiêu Nhiên một câu: "Nhìn bộ dạng của ngươi kìa, ngươi định lừa gạt chúng ta sao"
Tiêu Nhiên rất tức giận, "bang" một cái ngồi phịch xuống đất, chỉ Lý Hạo nói:
"Ngươi, ngươi, danh tiết của ta đều bị ngươi phá hư rồi, ta không tha cho ngươi. " rồi kéo Lý Hạo bỏ chạy ra khỏi phòng học.
Kết quả, có một học trò trông nhất phong tao chỉ về phía Tiêu Nhiên và Lý Hạo vừa đi nói: "Xem đi, bọn họ nhịn được nữa rồi. Một thời gian không gặp mà đã thành như vậy, vì ước hẹn mà ngay cả đến giờ học rồi cũng không thèm vào học nữa."
Vốn đang muốn đi xuống lầu, Tiêu Nhiên nghe được, ngã bổ ngửa ra, kéo theo Lý Hạo lăn lông lốc xuống.
Lý Hạo xoa xoa cái mông cùng đi ra cổng trường, hỏi:
"Ngươi đem ta ra đây rốt cuộc muốn làm gì? "
"Đưa ta đi gặp Phong ca, ta có chuyện trọng yếu muốn tìm hắn. " Tiêu Nhiên nghiêm túc nói.
Lý Hạo suy nghĩ một chút nói, "Tốt lắm, đi đến đó rồi chính ta cũng không nghĩ muốn về nữa."
Người này đã nói CÁM ƠN đến vài viết vô cùng hữu ích của doivuibenem
Lưu Manh Thiên Tôn Chương 1: Bản Chất Lưu Manh Hồi 14: Làm Thế Nào Để Luyện Thành Lưu Manh Người dịch: Davidvilla Nguồn: danchoisg.vn
Tiêu Nhiên đi theo Lý Hạo tới tiểu phạn quán lần trước.
Phong ca đang ngồi ở bàn phía trước uống trà.
"Phong ca, ta muốn ngươi dạy ta làm cách nào để trở thành lưu manh. " Tiêu Nhiên đi tới trước mặt Phong ca nói.
Phong ca vốn đang nhàn nhã uống trà, nghe Tiêu Nhiên nói, "Phốc" một tiếng, cả miếng trà vừa uống vào miệng bắn văng ra.
"Ngươi sao lại nghĩ đến việc tìm ta để học a! " Phong ca hỏi.
"Ta nghĩ Phong ca ở khu vực này là lợi hại nhất, nhất định biết phải làm như thế nào mới có thể trở thành lưu manh. ".
Phong ca nghe được Tiêu Nhiên nói, tâm lý có phần hứng thú!
"A a, nếu ngươi đã nói như vậy rồi, ta đây không dạy ngươi cũng không được." Phong ca cao hứng nói.
"Bất quá, làm lưu manh vẫn chủ yếu phải tự thân vận động, không phải cứ dựa vào học là có thể làm được. "
"Làm lưu manh điều kiện tiên quyết là cơ trí, tiếp theo phải đủ lớn mật, còn một cái điều kiện mấu chốt sau cùng nữa, đó là phải biết chai mặt!" Phong ca vừa nói, vừa nhìn Tiêu Nhiên rồi lắc đầu,
"Trải qua một thời gian quen biết ngươi ta hiểu rõ, ngươi không đủ cơ trí, cũng không đủ lớn mật, mặt cũng không đủ chai lỳ, đó là vẫn đề trừu tượng thôi, cũng chỉ là tương đối, muốn làm lưu manh khó khăn lắm a! "
"Ai nói ta không đủ cơ trí, không đủ lớn mật, ngoài mặt cũng không đủ chai lỳ, nếu ngay cả ta nói là không được, trên đời này sẽ không có người nào có thể được." Tiêu Nhiên kích động cãi lại.
"Tốt, tốt, chúng ta không thảo luận vấn đề này nữa. Ta đưa ra một câu hỏi, thông qua đáp án của ngươi ta có thể biết được ngươi rốt cuộc có thể làm lưu manh hay không! " Phong ca chăm chú nói.
"Tốt, ngươi hỏi đi!"
"Nếu ngươi đang ở trên đường cái cùng với một bằng hữu của ngươi, cả hai người đồng thời trêu đùa một cô gái đẹp, mỹ nữ kêu toáng lên, cảnh sát chạy lại. Nếu ngươi là người đầu tiên phát hiện ra cảnh sát đang đi tới, ngươi sẽ làm như thế nào?"
"Đương nhiên là lập tức xoay người bỏ chạy rồi."
"Ngươi không cơ trí, không đủ lớn mật"
"Ai nói như vậy, lập tức bỏ chạy còn không cơ trí a, chẳng lẻ đứng tại chỗ để chờ bị bắt sao! "
Phong ca thở dài một hơi nói, "như vậy sao gọi là cơ trí được mà phải bảo là nhát gan. Nếu ngươi đủ cơ trí, hoàn toàn không cần chạy, trực tiếp nói với bạn ngươi là cảnh sát đang tới, hắn nhất định sẽ bỏ chạy, mà ngươi cũng thừa cơ trốn ở trong cả đám người, như vậy còn ai có thể làm chứng những lời ngươi đùa giỡn với mỹ nữ nữa chứ."
"Nhưng nếu người chung quanh nhận ra ta thì làm sao bây giờ? " Tiêu Nhiên tò mò hỏi,
"Rất đơn giản, người kia đã đi rồi, nếu bắt được chỉ bắt được mỗi mình ngươi, sau đó ngươi trực tiếp nói là giữa hai người các ngươi có cừu oán, hắn thừa cơ trả thù ngươi, sau đó, thừa dịp những người khác kể lại những gì ngươi nói lúc trước rồi xoay người bỏ chạy ngay." (như vậy cũng được sao? )
"Ta lại ra một chủ đề nữa, ngươi thử xem." Phong ca an ủi nói.
"Nếu ngươi đi đến một phạn điếm trộm đồ ăn, chẳng may lão bản nhìn thấy, ngươi lý luận ra sao bây giờ? "
Tiêu nhiên rất cẩn thận suy nghĩ một chút rồi nói, "Điều đó bình thường không có khả năng, nếu là đi ăn trộm, trộm xong rồi bỏ chạy, như thế nào còn gặp lão bản được a! "
"Không sai a, tiểu tử, ngươi vẫn còn có điểm cơ trí! "
"Tiếp tục giống câu số một, nếu ngươi không cẩn thận đụng vào người một nữ sinh học cùng trường, nữ sinh đó nói ngươi vô lễ với nàng, ngươi sẽ làm sao? " Phong ca lại hỏi
Tiêu nhiên suy nghĩ một chút rồi nói:"Loại tình huống này, có ba biện pháp giải quyết. Một là lập tức cắn ngược lại nàng, nói là nàng không giữ lễ với ngươi, sau đó kéo chân kéo tay nàng làm cho mọi người chung quanh tha hồ đàm tiếu. Hai là lập tức giả bộ cùng nàng đang trao đổi trò chuyện gì đó, làm cho mọi người tưởng rằng lời nàng nói chính là lời khi đang đối thoại với nhau. Còn thứ ba thì đơn giản hơn, trực tiếp cãi lại, nói chính nàng không giữ lễ với ngươi: ngươi muốn thế nào, có tin ta đem ngươi vào rừng cây rồi … không."
"Thế nào, ta trả lời như vậy đã được chưa"
"Ân, không sai, có một chút cảm giác về lưu manh rồi đó."
Thế rồi hai người cứ như vậy một hỏi một đáp, thời gian đã qua một ngày.
Khi Tiêu Nhiên chuẩn bị rời đi, chỉ thấy chung quanh mọi người đều nhìn hai người với vẻ mặt sùng bái.
Ngày thứ hai, Tiêu Nhiên đã sớm đi tới phạn quán.
"Phong ca, sớm vậy a! " Tiêu Nhiên lễ phép nói.
"Tiêu Nhiên! Ăn không, ngồi xuống cùng ăn đi, đừng khách khí a! " Phong ca cười đáp.
"Thông qua ngày hôm qua ta kiểm tra ngươi, phát hiện ra rằng ngươi thật đúng là có một chút tố chất làm lưu manh, hôm nay chúng ta sẽ không làm trắc nghiệm kiểu đó nữa, ta nói với ngươi một chút những vấn đề mà một kẻ lưu manh phải hết sức chú ý. "
"Đối với đàn bà phi thường xinh đẹp mà ngươi ngưỡng mộ, ngàn vạn lần không nên biểu hiện cái đó ra mặt, bởi vì nếu như vậy, đàn bà được ngưỡng mộ sẽ rất nhiều, nếu ngươi thể hiện sự ngưỡng mộ đối với người đó, người đó nhất định sẽ dìm ngươi xuống nước cho đến chết. "
"Còn nữa, ngươi cũng phải xem từng trường hợp, người đẹp mà ở xa quá không nên chơi, bởi vì như vậy rất dễ dàng khiến cho ngươi mệt mỏi, không sáng trí."
"Ngoài ra phải chú ý đến hình tượng của bản thân mình. Lúc bình thường hay là lúc quyết định tốt nhất là cứ phải sử dụng dáng vẻ thành thật của ngươi, thời khắc mấu chốt mới cần bộc lộ bản tính của mình." ......
"Những gì cần nói ta đều đã nói cho ngươi rồi. Ngươi bây giờ khuyết điểm chỉ là thiếu kinh nghiệm thực tế. Lưu manh là một cái nghiệp vĩ đại, nhất định không thể để tài hoa của bản thân mình mai một, ta mong ngươi có thể đem nó phát dương quang đại. Tốt lắm, tự mình đi luyện tập đi nghen! " Phong ca nói xong xoay người đi ra khỏi phạn quán.
Trên đường trở về trường học, Tiêu Nhiên đang suy nghĩ vấn đề làm như thế nào để luyện tập, đột nhiên, một vật thể mềm mại đâm sầm vào trước ngực Tiêu Nhiên.
Đến lúc Tiêu Nhiên phục hồi tinh thần, phát hiện một cô nữ sinh đang mở con mắt thật to, phi thường đáng yêu ngồi bệt ở trên đất trước mặt hắn.
Tiêu Nhiên thuận miệng nói,
"Tiểu muội muội ngươi đi đường kiểu gì mà không có mắt vậy chứ? Đụng vào ta thì không sao, nhưng vạn nhất đụng vào mấy vị tai to mặt lớn, hoặc đại gia thì làm sao bây giờ. Bọn họ thân thể vốn đã không tốt, chẳng may bị ngươi va chạm, cho dù nhẹ như vậy cũng đủ làm cho người khác bị thương thì làm sao bây giờ a! "
Nói xong vẫn nhìn chằm chằm vào cô nữ sinh đang ngồi dưới đất, cũng không hề có ý định đưa tay ra đỡ nàng dậy.
"Rõ ràng là ngươi đụng ngã ta, ngươi còn nói ta như vậy sao chứ." Nữ sinh gân cổ tức giận nói.
"Đại tỷ a, ngươi mở to hai mắt mà nhìn, ngươi rốt cuộc bị ta đụng trúng chỗ nào à, xem lại mặt mũi của ngươi đi, muốn hung hăng không. Rõ ràng ngươi nhìn thấy ta lớn lên đẹp trai, anh tuấn tiêu sái, ngọc thụ lâm phong, cố ý đụng vào người ta, muốn nhờ đó khiến cho ta chú ý đến ngươi. Ta đang nói lý lẽ với ngươi đó."
Tiêu Nhiên nói xong làm bộ tức giận đi khỏi, để lại cô nữ sinh kia vẻ mặt ngây ngốc ngồi dưới đất.
Cô nữ sinh đứng lên, nhìn theo bóng lưng Tiêu Nhiên rời đi, hậm hực nói:
"Đừng cho ta biết ngươi là ai, nếu không ngươi sẽ có hậu quả rất tốt đó."
Lúc này, một cái thẻ học viên đập vào trong mắt nàng, nàng nhặt lên rồi nhìn, đó không phải là thẻ của tên lưu manh đáng ghét kia làm rớt sao?
"Năm thứ nhất, lớp ba mươi sáu, Tiêu Nhiên, ngươi chờ đấy." cô nữ sinh nói.
Tiêu Nhiên tâm lý chính là đang vô tư nghĩ đến, "Làm lưu manh cảm giác thật thích thú không sai, xem ra ta sau này cần phải rèn luyện nhiều hơn nữa."
Thế nhưng, đột nhiên cảm giác như có một cơn gió lạnh thổi qua, toàn thân dị ứng nổi da gà.
"Xem ra ta tu vi vẫn còn không đủ, ngay cả một chút gió lạnh đó cũng đở không được, sau này cần phải luyện tập thường xuyên hơn a! " Tiêu Nhiên lầm bầm.