Quan Sách Tác Giả: Tịch Mịch Độc Nam Hoa
-----oo0oo-----
Chương 11: Ra tay rồi?
Nhóm dịch: Quan Sách
Nguồn: Mê Truyện
Mông Hổ từ sau khi tự đổi nghề cho đến nay thì ở Cục Lâm nghiệp, ngoài điều này ra, Mông Hổ bình thường vẫn rất hào phóng với mọi người. Ở huyện Lễ Hà có nhiều mối quan hệ, cũng coi như là người rất có mánh khóe.
Trần Kinh có được sự trợ giúp đắc lực này của Mông Hổ, đối với hắn mà nói quả đúng là một thành công lớn. Có Đội chấp pháp của Cục Lâm nghiệp trong tay, coi như Trần Kinh có thứ máy móc để cưỡng chế, về mặt lâm nghiệp thì có rất nhiều cách xử lý, hắn sẽ rất thuận buồm xuôi gió.
So sánh một cách thực sự ở trong lòng với Trần Kinh, thì Đường Liên gần đây tâm thần bất ổn. Từ lúc y đến phòng làm việc của Trần Kinh, nhìn thấy chủ nhiệm văn phòng Nghiêm Thanh đối xử với Trần Kinh rất thân mật, trong lòng y liền cảm thấy không thoải mái.
Hơn nữa ngày hôm đó trên bàn ăn, y rõ ràng là đã hơn đứt Trần Kinh rồi, không ngờ tên tiểu tử này lại dở thủ đoạn, dám khiến Mã Văn Hoa và Chu Sâm Lâm hung hăng gây gổ với nhau, lại một phen nổi sóng gió.
Điều duy nhất khiến Đường Liên cảm thấy vui mừng chính là, Trần Kinh nói lời giữ lời, về đến Phòng là ký ngay giấy thông trạm “ liên quan đến số gỗ trên lâm trường và nghiêm cấm xin vận chuyển”
“ Chu Sâm Lâm...” Đường Liên lẩm bẩm trong miệng, trong đầu nhớ thật kỹ cái tên này, đôi bàn tay y gõ nhẹ nhẹ lên mặt bàn.
Đường Liên rất coi trọng Chu Sâm Lâm này, bởi vì người này có một ngọn núi lớn để dựa, cậu của anh ta chính là chủ tịch đương nhiệm huyện Lễ Hà-Mã Bộ Bình, mặc dù Mã Văn Hoa và Mã Bộ Bình không có quan hệ gì, nhưng hai người đều là người họ Mã ở thôn Du Thụ, quan hệ này không có nhiều người biết lắm, nhưng Đường Liên lại biết vô cùng rõ.
Lâm Trung Tắc mấy năm gần đây rất quan tâm đến Chu Sâm Lâm. Trong cục trên dưới, Lâm Trung Tắc chẳng nể mặt ai, duy chỉ có Chu Sâm Lâm có lúc còn nổi khùng, y còn nể mặt một chút, đạo hạnh về mặt này chính là ở đây.
Lâm Trung Tắc lại dựa vào chủ tịch huyện Long Mã, Mã chủ tịch lại giao Chu Sâm Lâm cho y, nên y cũng phải quan tâm ít nhiều.
Trước mắt Phòng Lâm nghiệp đang rơi vào thế bấp bênh, Triệu Văn Long đứng mũi chịu sào đã bị bắt, Cuộc cạnh tranh này không thể không đề cấp đến trong huyện. Mã chủ tịch và bí thư Thư vừa bắt đầu nhiệm kỳ mới, đấu tranh càng kịch liệt, Phòng Lâm nghiệp nhất thời rơi vào cảnh nguy cấp.
Theo như Đường Liên thấy, Triệu Văn Long bại lộ, vấn để Lâm Trung Tắc bị đưa ra cũng chẳng còn xa nữa. Đường Liên bị Lâm Trung Tắc chèn ép bao nhiêu năm, cuối cùng cũng có cơ hội lật ngược tình thế rồi, không thể dễ dàng bỏ qua cơ hội này được.
Trước mắt, tình hình trong Phòng vẫn còn rất mịt mờ, Đường Liên phán đoán, đây là do thái độ của Mã chủ tịch với Lâm Trung Tắc vẫn chưa rõ ràng.
Lâm Trung Tắc đi theo Mã Bộ Bình cũng được vài năm rồi, nhân viên như vậy cũng được coi như là công thần, lại là mãnh tướng, nếu có muốn bỏ rơi thật thì cũng sẽ không dễ dàng mà đoạn tuyệt được.
Hơn nữa Đường Liên lại đang tiếp cận Chu Sâm Lâm, mượn cơ hội này lấn tới, có lẽ đây là cây rơm cuối cùng cho con lạc đà sắp chết.
Mưu kế của Đường Liên là muốn đánh một trận ra trò, chuyện này cũng là do y bày ra, Trần Kinh giúp y hoàn thành, một khi chuyện trồng cây cấm phá rừng lộ ra, truy cứu điều tra, thì tuyệt nhiên không hề có liên quan gì đến Đường Liên.
Đến lúc đó Lâm Trung Tắc sẽ hận Trần Kinh đến mức nghiến răng nghiến lợi, hơn nữa Chu Sâm Lâm từ lâu cũng đã hận Trần Kinh rồi, kết quả mọi chuyện của Đường Liên đều sẽ thuận lợi, một khi Lâm Trung Tắc bị điều đi khỏi Phòng Lâm nghiệp, thì Đường Liên không phải là người thích hợp nhất để lựa chọn hay sao?
Mặt khác, phải cùng lúc củng cố nội bộ, phán đoán đúng đại cục, Đường Liên vẫn luôn cho rằng không thể xem thường năng lực của Mã Bộ Bình.
Bây giờ Thư-Mã đấu nhau, xem ra bí thư Thư đang chiếm ưu thế. Thực ra bí thư Thư mới là người bắt buộc phải rời khỏi Lễ Hà, nếu không thì Mã Bộ Bình… Khoảng cách giữa hai người quá lớn, Mã Bộ Bình mấy năm gần đây đã có lực lượng kinh doanh ở chính phủ, chỉ cần có thể chống đỡ được đợt sóng gió này, thì triển vọng sau này tuyệt đối có thể đoán được.
Cho nên, Đường Liên cho rằng, Phòng Lâm nghiệp khối địa phương này, cho dù Lâm Trung Tắc có đi rồi, thì Mã Bộ Bình cũng không thể chọn ứng cử viên tiếp theo là người trong Phòng được.
Đường Liên và Chu Sâm Lâm bây giờ có quan hệ hòa hợp với nhau, nếu như Lâm Trung Tắc có chuyện gì, cắt đứt quan hệ với Chu Sâm Lâm, sự tồn tại của Đường Liên vừa có thể nắm giữ đại cục, vừa có thể chùi đít cho Chu Sâm Lâm, bảo vệ cho Chu Sâm Lâm được bình an. Cứ theo như thế này mà nói, tỷ lệ mà Mã Bộ Bình nghĩ đến việc chọn Đường Liên thay thế Lâm Trung Tắc là rất lớn.
Chính trị giống như đánh cờ, nhưng điều đáng lo lắng nhất chính là tâm loạn. Chu Sâm Lâm nếu như xảy ra chuyện gì vào lúc này, thì Mã Bộ Bình cũng không thể không không bị hạ bệ. Với chỉ số thông minh của Mã Bộ Bình, ông ta nhất định sẽ không để chuyện đó xảy ra.
Trong phòng phảng phất hương trà, Đường Liên nhìn qua cửa sổ văn phòng, nhìn thấy cổng chính của Phòng Lâm nghiệp, đầu óc của y mông lung, nghĩ ra đủ thứ lợi hại.
Y không ngừng nghĩ ngợi, càng nghĩ y càng cảm thấy suy nghĩ của mình không thể nào sai được, hoàn toàn không có sơ hở, có thể nói là tiến công sắc bén, không hề có nguy hiểm.
Nghĩ thấy rất đắc ý, y không kìm nổi bắt đầu rên lên, đoạn mà y thích nhất trong vở kịch Hoàng Mai, ánh mắt của y nhìn ra sân của Phòng có đôi chút băn khoăn, cuối cùng ánh mắt dừng lại dưới tán cây hoa quế đằng kia.
Chiếc xe của Phòng vẫn còn ở bãi đỗ, nhưng đáng tiếc chiếc xe chuyên dụng của Lâm Trung Tắc, có lẽ...
Á?
Bỗng nhiên y nhìn thấy một bóng dáng quen thuộc.
Áo sơ mi trắng, com lê đen, rất phong độ, đấy không phải là Trần Kinh thì còn ai vào đây nữa. Trần Kinh đi đến trước bóng râm kia, một tay đập vào cái xe trước mặt, đôi tay mềm mại như tay người phụ nữ vuốt ve đường cong của xe, giống như vuốt ve vòng eo của người tình vậy.
Sắc mặt Đường Liên thay đổi, trong lòng chợt dâng lên sự chán ghét vô hạn.
- Tên tiểu tử này, không phải là chó má mà phải là dã thú mới đúng, hắn thực sự đoán được tâm tư của mình? Coi Đường Liên ta là kẻ hạ lưu giống như Triệu Văn Long...
Đường Liên nghĩ thầm trong lòng, trên mặt lộ rõ sự khinh bỉ.
Nhìn thấy Trần Kinh rất chướng mắt, thanh niên gọi là văn nghệ thành phố này, trong chính trị thì chỉ là thứ ngu ngốc, không chỉ có thể, tên tiểu tử này còn nói như rồng leo, làm như mèo mửa, đi đến đâu cũng làm bộ người thành phố, khiến cho người ta trong lòng cảm thấy ghê tởm.
Nhân vật như thế này ở chính đàn Lễ Hà làm sao có thể thành công được, không những không ra hồn, riêng chuyện tồn tại được đã là rất khó khăn rồi.
Nghĩ đến đây, mặt Đường Liên lộ ra vẻ cười tàn nhẫn, nhìn về phía Trần Kinh với ánh mắt khinh bỉ, giống như con mèo nhìn con mồi của mình vậy...
“Tinh, tinh, tinh!”
Tiếng chuông điện thoại trên bàn reo lên.
Đường Liên hơi nhíu mày, không muốn thu hồi ánh mắt của mình, bước nhanh đến bàn làm việc, cầm điện thoại lên:
- Tôi là Đường Liên, anh là ai vậy?
- Phó phòng Đường, tôi là lão Chu đây, chuyện này là như thế nào đấy? Rốt cuộc bây giờ trong Phòng có ai làm chủ không? Như thế này không phải để cho người ta làm bừa hay sao?
Đầu dây bên kia quát tháo ầm ĩ.
- Anh Chu? Làm sao vậy? Xảy ra chuyện rồi sao?
Đường Liên có chút nóng mặt.
- Đội chấp pháp kia, ai cho bọn chúng to gan như vậy? Đám này không hỏi, không cho phân trần gì hết, đến Bình Động của tôi đánh người, trực tiếp niêm phong rừng Bình Động của tôi rồi, toàn bộ kho gỗ cũng bị niêm phong rồi, còn tuyên bố phải tạm giam hành chính Mã Văn Hoa, Mã Văn Hoa đã bị bọn chúng bắt lên huyện rồi,
Chu Sâm Lâm lớn tiếng nói.
- Cái gì? Đội chấp pháp, anh nói là Mông Hổ?
Đường Liên miệng đắng ngắt.
- Sao có thể có chuyện này được, rừng Bình Động là đơn vị dẫn đầu của phòng chúng ta bao nhiêu năm nay, Mông Hổ nếu không biết phân biệt đúng sai, thì anh ta cũng không thể làm những chuyện ngu xuẩn thế này được.
- Cái gì không có khả năng, công an xã của chúng tôi cũng không ngăn được, bí thư Vương và chủ tịch Thiệu tức giận đến mức chửi đổng, đổ lên đầu tôi hỏi tình hình, việc này đầu đuôi như thế nào mà tôi lại không biết sao?
Chu Sâm Lâm nói.
- Bây giờ anh đang ở chỗ nào?
Đường Liên nhíu mày nói, việc này hoàn toàn nằm ngoài dự kiến của y, nhất thời y cũng không tưởng tượng ra được vấn đề nằm ở chỗ nào.
- Hai tiếng nữa tôi sẽ đến thị trấn, chuyện này Phòng nhất định phải làm rõ ràng cho tôi. Con mẹ nó chứ, dám đùa với ông, ông sẽ không để hắn yên đâu.
Cuối cùng Chu Sâm Lâm cũng không thể khống chế cảm xúc của bản thân được nữa, buột miệng nói bậy.
Mặt Đường Liên biến sắc, đang muốn mở miệng nói chuyện, đối phương lại dập điện thoại cái bụp, không nể mặt y gì hết.
Đường Liên thở dài, gác điện thoại đến văn phòng, Nghiêm Thanh không có ở trong phòng, y hỏi liên tiếp ba người, hỏi có phải Trưởng phòng Lâm đi làm rồi không, nhưng người được hỏi đều trả lời không biết.
Y lại gọi điện thoại cho Đội chấp pháp, Mông Hổ không có ở đấy, người nhận điện thoại là một cô gái, hỏi cái gì cũng nói đều phải đợi Mông Đội trưởng về mới biết.
Trong lòng Đường Liên bắt đầu cảm thấy bực tức, y gác điện thoại, buông chén trà ra, vừa lúc ở chỗ quẹo cầu thang, còn gặp tên đáng đánh Trần Kinh.
- Phó phòng Đường, sao vội vã như vậy, có chuyện gì gấp sao?
Đường Liên có chút ngượng ngùng, y ho khan mấy tiếng, nói:
- Phó phòng Trần, nghe nói Đội chấp pháp nghiêm phong gỗ ở Bình Động, còn bắt người nữa, còn sử dụng bạo lực, chuyện này có thật không?
Trần Kinh tỏ vẻ mặt bình thản, hắn mỉm cười, giả bộ giật mình, nói:
- Có việc này sao? Lão Mông này, tôi chỉ bảo anh ta đi kiểm tra một chút tình hình ở Bình Động, không ngờ anh ta lại làm lớn chuyện như vậy, xem ra chuyện này khó lường đây, đợi anh ta về rồi, xem anh ta báo cáo như thế nào.
Đường Liên như bị điện giật, ngay tại chỗ, y đã nghĩ tới đủ mọi tình huống, nhưng sao y lại không nghĩ tới, Trần Kinh ở đó phá rối.
Nhìn bộ dạng bình thản của Trần Kinh, vẻ rất thản nhiên, Đường Liên không chịu được chỉ tay nói:
- Trần...Trần... anh thật là lỗ mãng, anh có biết Bình Động là nơi nào không? Rừng Bình Động là nơi như thế nào không?
- Niêm phong rừng, bắt người, chuyện lớn như vậy, đến Trưởng Phòng Lâm còn không dám làm, còn cần phải bàn bạc với mọi người, anh...anh...
- Anh Đường,
Trần Kinh nghiêm mặt.
- Anh nói những câu này có ý gì? Anh có nhìn thấy tôi rời thị trấn bước nào không? Là Đội chấp pháp của chúng ta làm, thị phi đúng sai, phải chờ Mông Hổ về mới biết được.
Miệng Đường Liên mấp máy, giống như cá rời nước vậy, nhưng lại không nói ra được chữ nào.
Trần Kinh thở dài nói:
- Thời buổi rối loạn, đúng là thời buổi rối loạn! Mới có hai ngày đi cùng anh Mông đến Ủy ban kỷ luật, hôm nay anh ta lại phát điên như vậy, thật sự là không làm cho người ta bớt lo chút nào.
Trần Kinh vừa nói, vừa quay người, đi về phía phòng làm việc của mình. Đường Liên lằng lặng đứng ở đó, cẩn thận nhớ lại những lời Trần Kinh nói, càng nghĩ càng rối, càng nghĩ càng thấy không thể nắm bắt được.
Trong lúc sơ ý, sau lưng Đường Liên đã để lộ ra sơ hở. Nhiều năm lăn lộn chính trị, khiến y có được một trực giác siêu phàm, bằng trực giác, y cảm thấy không ổn, y đột nhiên ý thức được cái ý tưởng đầu tiên của mình có khả năng là quá mơ tưởng rồi.
Người này đã nói CÁM ƠN đến vài viết vô cùng hữu ích của Lôi Đế
Quan Sách Tác Giả: Tịch Mịch Độc Nam Hoa
-----oo0oo-----
Chương 12 : Phó Phòng Trần nổi giận
Nhóm dịch: Quan Sách
Nguồn: Mê Truyện
Chiêu thức hô mưa gọi gió này căn bản không giống như những gì mà những người trẻ tuổi như Trần Kinh có thể làm được. Tên tiểu tử Chu Sâm Lâm cũng không dễ chọc giận, ở Phòng Lâm nghiệp, ai mà không nể y ba phần? Mấy năm nay mặc dù Trần Kinh có bị thiệt thòi, nhưng cũng không thể không biết đến Chu Sâm Lâm là người thế nào.
Biết Chu Sâm Lâm không dễ chọc, Trần Kinh bèn cố tình chọc tức Tôn Thái Tuế, khí phách này thật sự không tầm thường, nói không chừng chính là có chuẩn bị sẵn.
Ngoài ra, Nghiêm Thanh hiểu rõ chuyện đi đến Ủy ban kỷ luật của Trần Kinh. Dựa vào cách nói mơ hồ đó thì Trần Kinh rất thân thuộc với bí thư của Ủy ban kỷ luật, hai người đã từng nói chuyện với nhau. Trước khi đi, bí thư Dịch còn tặng cho hắn một thứ.
Bí thư Dịch là một cán bộ mạnh mẽ, cứng rắn, người ta hay gọi là “Dịch lột da”. Biệt hiệu này không phải nói Dịch Minh Hoa keo kiệt mà là nói Dịch Minh Hoa làm việc rất nghiêm túc.
Những năm gần đây tình hình chính trị ở Lễ Hà rất căng thẳng, nhưng việc làm trong sạch toàn bộ bộ máy chính trị của thành phố Đức Cao vẫn được đặt lên hàng đầu, điều này không tách rời với khí thế mạnh mẽ của Dịch Minh Hoa. Tại diễn đàn chính trị của Lễ Hà, Dịch Minh Hoa được coi như là một chiêu bài gây tiếng vang lớn.
Trần Kinh có thể có quan hệ với Dịch Minh Hoa, lại càng thần bí hơn trong mắt của Nghiêm Thanh, y cảm thấy vài năm nay đầu óc mình để đâu đâu, lãnh đạo cân nhắc trong Phòng cả ngày không ngờ lại không nhìn rõ lòng dạ của Trần Kinh.
- Phó phòng Trần, trưa rồi, anh không đi ra ngoài à?
Trần Kinh ừ một tiếng, đột nhiên từ trên ghế đứng dậy nói:
- Đi ra ngoài? Đi đâu đây? Tại sao phải đi?
Nghiêm Thanh xấu hổ, ngượng ngùng cười nói:
- Tính tình của Chu Sâm Lâm khá nóng nảy, hắn ta vừa mới làm náo loạn một phen trong Phòng, anh có thể tạm thời tránh một chút không? Xung đột xảy ra trong Phòng truyền mà ra ngoài thì thật khó coi, với lại anh không cần...
- Chu Sâm Lâm đến đây rồi à? Thật đúng lúc, kêu hắn ta lại đây gặp tôi, tôi muốn xem sếp của lâm trường Bình Động là người như thế nào, một trăm mét khối gỗ thành phẩm mà lâm trường Bình Động khai thác đăng trên báo, trên thực tế thì từ năm ngoái đến năm nay bọn họ vẫn không ngừng việc khai thác.
- Cừ thật, khắp đồi núi của cả lâm trường Bình Động đều là gỗ, ước chừng vượt qua bốn trăm mét khối. Bọn họ làm gì vậy? Là thông báo của Phòng không có nội dung, hay là những người làm những việc thực tế này của chúng tôi làm bừa?
Giọng Trần Kinh thật là cao, hắn đột nhiên đập bàn, giọng điệu càng cao hơn.
- Như thế nào? Các người đều sợ Chu Sâm Lâm à? Trần Kinh tôi không sợ, tôi không những không sợ mà tôi còn quyết tâm phá hỏng vai diễn bằng mặt không bằng lòng của hắn ta. Tôi đã gọi điện cho Vương Thanh Nhàn và Thiệu Danh (Bí thư Đảng ủy và Chủ tịch xã), kêu bọn họ mau chóng vào thị trấn giải thích, nếu không, chuyện liên quan tới Bình Động, tôi sẽ lập tức báo cáo lên Ủy ban nhân dân Huyện ủy và Cục thành phố.
- Anh Nghiêm à, anh cũng đừng khuyên tôi, tôi biết Chu Sâm Lâm và Chủ tịch huyện Mã có quan hệ với nhau. Quân tử phạm pháp cũng đồng tội như thứ dân, tôi không tin Chu Sâm Lâm không hiểu đạo lý này, nói khách sáo một chút thì Chu Sâm Lâm đang bôi tro vào mặt Chủ tịch huyện Mã, tạt nước bẩn vào mặt ông ta, lần này tôi sẽ tóm lấy hắn ta, tôi thấy sau này hắn ta cũng chẳng còn mặt mũi nào để gặp Chủ tịch huyện Mã nữa đâu...
Giọng Trần Kinh càng ngày càng cao, người luôn bình tĩnh như hắn đã biến thành người không thể nén được cơn giận, chỉ cần lúc này Chu Sâm Lâm dám đến thì hắn sẽ tóm lấy y, sẽ cách chức. Khí phách này thật sự khiến người ta sợ hãi.
Từ trước tới giờ Nghiêm Thanh chưa từng thấy Trần Kinh giận dữ đến như vậy, cơn giận hôm nay, y nhất thời không biết khuyên giải như thế nào.
Lễ Hà thật sự là một cái lò luyện lớn, thanh niên văn nghệ cũng đã biến thành những người quê mùa, một khi nổi giận thì có thể lấy trời làm đèn thắp.
- Anh đi trước đi, Chu Sâm Lâm đến Cục quấy rối, anh hãy trực tiếp đưa hắn ta đến đây gặp tôi, tôi cho hắn quậy phá thoải mái.
Cơn giận vẫn còn sót lại trong người Trần Kinh, hắn bèn ra lệnh cho Nghiêm Thanh đuổi khách.
Cổ họng Nghiêm Thanh như có cái gì đó chặn lại, cuống quít cáo lui ra ngoài, vừa ra khỏi cửa thì nhìn thấy Chu Sâm Lâm rất bình tâm, đang đứng ngoài hành lang.
Nghiêm Thanh lập tức đứng im tại chỗ, sắc mặt trở nên vô cùng kỳ quái, y vỗ trán, bình thường lại hơi thở rồi mới nói:
- Anh Chu, anh còn muốn vào không?
Chu Sâm Lâm thở hổn hển, mặt đỏ bừng, y dùng ngón tay chỉ vào cửa phòng làm việc của Trần Kinh.
- Hắn... Hắn... Hắn ngậm máu phun người, nói hươu nói vượn... Hắn...
Chu Sâm Lâm điên tiết, nhưng dường như lại ẩn chứa điều gì đó khó nói, rõ ràng là không dám xông vào phòng làm việc của Trần Kinh nói lý lẽ.
“Ầm!” Âm thanh của tiếng đập đồ truyền từ phòng làm việc của Trần Kinh, đồ sứ hoặc là pha lê tiếp đất, tần số âm thanh phát ra khác lạ, thật chói tai, khiến hai người đều ngẩn người dừng lại, không khỏi rùng mình.
Khí thế của Chu Sâm Lâm dường như tan biến đi một ít, Nghiêm Thanh nhìn thấy cảnh tượng này, ngoài miệng thì cười nhưng trong lòng thì không, y cười nói:
- Anh Chu à, trong Phòng không có bí mật nào với anh cả, anh muốn đi đâu cũng đều được cả. Anh cứ đi đi!
Nghiêm Thanh lắc đầu rời khỏi, một mình Chu Sâm Lâm đi qua đi lại, bước thong thả trên hành lang, trông có vẻ rất giận dữ. Nhưng cuối cùng y không dám gõ cửa văn phòng Trần Kinh mà đi thẳng lên lầu ba, bước tới phòng làm việc của Đường Liên, gõ cửa thùng thùng một hồi lâu, nhưng bên trong không có ai trả lời.
Y tóm lấy được một người đi ngang qua rồi hỏi cho đến cùng, người ta nói với y, Phó phòng Đường vốn không đi làm mà đi ra ngoài dự tiệc.
Chu Sâm Lâm nghẹn lòng, không thở ra được, bỗng nhiên y nhổ nước bọt vào cửa phòng làm việc của Đường Liên, cuối cùng thì ngang ngược, đòi xông vào phòng làm việc của Lâm Trung Tắc.
Đúng lúc này, máy BP bên hông y vang lên không ngừng, y rút ra xem dãy số, nhíu nhíu mày, đi tìm điện thoại của văn phòng Phòng rồi gọi.
Điện thoại vừa gọi được thì một giọng nói vang lên:
- Cho hỏi, ai gọi cho tôi vậy?
- Tôi là Vương Thanh Nhàn, bây giờ anh đang ở đâu?
Đầu dây kia truyền tới giọng nói trầm hơn giọng y.
Chu Sâm Lâm vừa nghe thấy âm thanh này liền giống như trứng chọi với đá.
- Bí thư Vương, ông muốn vào thành phố à?
- Tôi có thể không vào thành phố sao? Lần trước, Ủy ban nhân dân Huyện ủy lần lượt tổ chức hội nghị, trong cuộc họp, Bí thư Thư và Chủ tịch huyện Mã trước sau đều nhấn mạnh lâm nghiệp là đường dây cao thế, bất cứ đảng ủy chính phủ nào cũng không thể đụng vào đường dây cao thế này, ai đụng tới nó thì người đó phải chịu trách nhiệm hốt chất thải!
- Ông chế giễu tôi à, bản thân ông là người của hệ thống lâm nghiệp, ngày ngày đều đập vỡ tảng đá lớn trước mặt tôi, tấm lòng biểu quyết như vậy, cuối cùng tôi không đứng vững, quản lý lâm nghiệp Bình Động làm sao có thể có chút sơ hở nào?
Chu Sâm Lâm chỉ cảm thấy thật khó xử, y đập đầu thật mạnh, cố gắng giải thích vài câu, nhưng không biết bắt đầu từ đâu.
- Tôi biết anh đang ở đâu, tôi đang ở khách sạn Lễ Hà, anh lập tức tới chỗ tôi ngay. Tôi nói cho anh biết, anh nên bớt làm loạn đi, bằng không, không ai có thể cứu được anh đâu.
Ở đầu dây bên kia, giọng điệu của Vương Thanh Nhàn -Bí thư Đảng ủy xã Bình Động từ trước tới nay chưa hề nghiêm túc đến như vậy.
Chu Sâm Lâm cảm thấy mình chịu oan ức hơn Đậu Duy, rõ ràng Trần Kinh và Mông Hổ nói dối trắng trợn như vậy, tại sao bây giờ lại khiến y hết đường chối cãi như thế này?
- Bí thư Vương à, chuyện lớn như vậy, không thể khiến cho tôi và Mã Văn Hoa chịu tiếng xấu thay cho người khác được. Mã Văn Hoa của Lâm trường Bình Động lại còn ngu ngốc hơn nữa, hắn ta làm sao có thể để lộ ra nhiều gỗ đến như vậy được? Bốn trăm mét khối, mấy chục chiếc xe tải lớn, trị giá hơn mười vạn, đây rõ ràng là do Mông Hổ đi khắp nơi mò ra.
- Hắn ta tập hợp những con số này lại, chậu chất thải này đều đổ lên đầu lâm trường, hắn ta đúng là đang vu oan, đang nói xấu người khác.
Chu Sâm Lâm tức giận run người.
Vương Thanh Nhàn-Bí thư xã Bình Động đã hơn năm mươi tuổi rồi, dùng chiếc lược chải lên mái đầu bạc phơ, có vẻ rất uy nghiêm.
Đôi mắt ông vô cùng có hồn, ánh mắt ông lưu lại trên khuôn mặt của Chu Sâm Lâm thật lâu không nói, rất lâu sau đó, ông mới hừ lên một tiếng:
- Thông báo của Cục lâm nghiệp liên quan đến việc cấm chặt phá rừng thông đã được gửi xuống từ năm ngoái, văn bản của Cục thông báo rõ ràng đến các thôn xã, trước cuối năm, số lượng gỗ tồn kho phải được thanh toán hết, nếu không làm sẽ bị xử lý.
- Lần này Đội chấp phá đã tiến hành kiểm tra hơn bốn trăm mét khối gỗ mới chặt xuống ở xã Bình Động của chúng ta, nhưng cả xã chỉ có lâm trường Bình Động là có tồn kho vật liệu gỗ, anh nói xem những loại gỗ này không phải là của Bình Động vậy thì là của ai đây?
Chu Sâm Lâm giật mình suy nghĩ, đống gỗ này không thuộc Bình Động, Chu Sâm Lâm đều có liên can đến việc này.
Y đơn giản thừa nhận là công việc trên lâm trường Bình Động, lâm trường đó là xí nghiệp gỗ hàng đầu thuộc cấp huyện, có một chút quan hệ, giải quyết vấn đề cũng dễ dàng hơn. Nếu không, một khi y phức tạp hóa sự việc, khiến cho Trần Kinh và Mông Hổ phải điều tra tới cùng, vấn đề về cái giỏ nói không rõ ràng thì hậu quả càng khó có thể lường trước được.
Người này đã nói CÁM ƠN đến vài viết vô cùng hữu ích của Lôi Đế
Quan Sách Tác Giả: Tịch Mịch Độc Nam Hoa
-----oo0oo-----
Chương 13: Trách hỏi
Nhóm dịch: Quan Sách
Nguồn: Mê Truyện
Khu rừng rậm có chút u ám, trạm trưởng lâm nghiệp Bình Động nói thì dễ làm thì khó, ở cái đất Bình Động này, rừng rậm che phủ tới 95%.
Rừng ở trước và sau nhà của dân, chỉ cần đốn gỗ là có tiền, ở đây, người ta phải đóng cửa rừng, ngăn chặn nạn chặt phá rừng, nói thì dễ hơn làm?
Người dân dễ quản, điều khó quản ở đây chính là lợi ích xã hội, chính là bốn trăm mét khối gỗ này, muốn biết rõ ngọn nguồn đằng sau nó, Chu Sâm Lâm phải đến Uỷ ban kỷ luật mới làm rõ được vấn đề.
Trần Kinh thật lợi hại, hắn rõ ràng là vung tay làm mưa làm gió, rõ ràng là hắn đã lật lọng, bây giờ lại còn đứng về phía chân lý, khiến hai người Chu Sâm Lâm và Mã Văn Hoa không nói được gì. Bốn trăm mét khối gỗ này, ai cũng không dám khui việc xấu này ra xem.
Bên trong nhà khách Lễ Hà, Bí thư đảng ủy xã Bình Động Vương Thanh Nhàn, Chủ tịch xã Thiệu Danh, ngoài ra còn có một người là Chu Sâm Lâm vẻ mặt buồn bã.
Vương Thanh Nhàn đang nghe điện thoại trong phòng khách, ông mỉm cười, thái độ rất niềm nở, so với vẻ nghiêm khắc khi nãy thì đúng là khác nhau một trời một vực.
- Chà, Phó phòng Trần là người rất bận rộn, điều này tôi biết. Nhưng anh có bận, cũng phải giữ thể diện cho ông Vương của anh chứ. Buổi tối chúng ta không đi đến hiện trường, xã Bình Động của chúng ta, tìm đâu ra nơi thanh tịnh. Chúng ta hãy đi đến quán cơm Tây Hồ Thổ, ăn thịt gà cách thủy, cơm rau…
Cách mà Vương Thanh Nhàn mời khách ăn cơm rất thâm thúy.
Điều này cũng đúng thôi, căn bản là ông không thể chấp nhận việc Trần Kinh từ chối. Xem điệu bộ thế kia của ông, nếu Trần Kinh hôm nay không giữ thể diện, ông sẽ tự mình đi đến Phòng kéo Trần Kinh đi ăn cơm.
Với tình hình như thế này thì không thể từ chối được, Trần Kinh không thể cự tuyệt được, đành phải đồng ý.
Chu Sâm Lâm đứng bên cạnh thấy điện thoại của Trần Kinh rung lên thì làm bộ làm tịch, hơn nữa Vương Thanh Nhàn còn ăn nói giọng rất nhỏ khiến cơn tức giận trong lòng y khó mà kìm chế được, chờ Vương Thanh Nhàn dập điện thoại, y nói:
- Bí thư Vương, Chủ tịch xã Thiệu, việc mấy khối gỗ đó, tôi thấy nên lắng chuyện này xuống, đã nói xã chúng ta phát triển du lịch, chặt cây lấy gỗ cũng là việc xây dựng cải tạo quê hương, có mấy trăm mét khối gỗ thì tính gì? Chúng ta còn cần hơn nghìn mét khối gỗ kìa, chúng ta còn phải đến Phòng xin chỉ tiêu chặt thêm cây!
Tôi nghĩ Trần Kinh có thật là có thể làm chủ được Bình Động hay không, đợi Phòng lâm nghiệp phê duyệt rồi, xem hắn còn có thể làm được gì nữa?
Vương Thanh Nhàn im lặng không nói, hít một hơi thuốc rồi nhả khói ra, Thiệu Danh đứng bên cạnh nét mặt nghiêm túc nói:
- Anh Chu, bình thường đầu óc anh rất linh hoạt, hôm nay nó chạy đi đâu hết cả rồi? Mấy trăm mét khối gỗ kia cũng như mấy chục vạn nhân dân tệ, chuyện này sao có thể tùy tiện lặng đi được?
Nếu xã lờ đi, về sau việc trồng cây cấm phá rừng ở Bình Động chúng ta còn ai hưởng ứng nữa? Anh thật hồ đồ.
Chu Sâm Lâm đỏ mặt, cúi đầu xuống, tự biết cách kia không thể thực hiện được, y than thở nói:
- Tôi chỉ là tùy tiện nói thế thôi! Tôi chỉ là không thể nào nhìn được cái kiểu đắc chí của Trần Kinh mà thôi!
Vương Thanh Nhàn ho khan một tiếng, một tay ấn tàn thuốc lá vào chiếc gạt tàn, đột nhiên nhìn trừng trừng nói:
- Nói lung tung, những lời anh nói thật không đúng! Không có tôn ti trật tự gì cả, tự cho mình là cha của thiên hạ vậy, anh thì hiểu cái gì chứ?
Tai họa khó tránh rồi cũng phải gặp, anh cho rằng cách sắp đặt như thế này của anh thật sự hữu dụng sao?
Lúc Chu Sâm Lâm còn đang đi học, Vương Thanh Nhàn và Chủ tịch huyện Mã liền biết, lúc này cả hai người đều chưa thăng chức, nhưng mối quan hệ lúc trước vẫn kéo dài đến bây giờ, trong mắt của Chu Sâm Lâm, Vương Thanh Nhàn giống như là chú họ của y.
…
Quán cơm Hà Tây Thổ ở thị trấn này, lưng dựa vào núi, cho nên có thể dễ dàng tìm thấy sân nhà ở thế dựa núi gần sông như thế này.
Dưới con mắt của những người bình thường nhìn vào, vị trí đặt quán cơm Hà Tây Thổ này rất xa, nhưng nơi này xe cộ qua lại không ngớt, rất nhiều người tới đây ăn cơm.
Hương vị ngon tuyệt của quán ăn là một chuyện, nguyên nhân chủ yếu chính là cách bài trí của quán ăn này khá xa hoa, mặt khác, chỗ tựa sau lưng của quán này khá vững chắc.
Chủ quán họ Trịnh, tên Trịnh Sảng, là người dân của thị trấn Lễ Hà này, y nổi tiếng với hai chữ Hắc Bạch. Nhưng nói đến thân phận thật sự thì, gã là cháu ngoại của Phó chủ tịch huyện Phan Minh Kính.
Có được mối quan hệ này, lúc trước Phó chủ tịch huyện Phan đã là khách quen của quán này.
Từ từ, mối quan hệ ngày càng nhiều, mọi người tới đây ăn cơm ngày càng nhiều.
Hơn nữa, những người người kinh doanh có câu, không chỉ có đầy đủ các dịch vụ, mà thái độ phục vụ phải thật tốt. Chỉ cần gã ở quán cơm, có khách cấp cao đến quán, gã đều chào hỏi, hoặc là mời thuốc, hoặc là kính rượu, khiến mọi người rất vui, thường xuyên đến đây, rất nhiều người đến quán cơm này tổ chức liên hoan.
Vương Thanh Nhàn đương nhiên là khách quen của quán này, lúc ông vừa tới, nhân viên phục vụ nhanh chóng đưa tới phòng riêng.
Ở nơi này, lần đầu tiên Trần Kinh gặp Trịnh Sảng, Trịnh Sảng nhiều nhất cũng bốn mươi tuổi, mặc một chiếc áo gió, người hơi gầy, nhưng rất lão luyện.
Gã không cài áo, bên trong mặc áo sơ mi sơ vin, lộ chiếc thắt lưng Goldlion mới tinh, dáng điệu rất giống như ông chủ vậy, điều mà làm mọi người chú ý nhất chính là chiếc điện thoại y cầm trên tay.
Giống như viên gạch đồ chơi vậy, trước mắt thì ở thị trấn Lễ Hà này cũng chỉ là biểu tượng, đối với toàn bộ Phòng Lâm nghiệp mà nói, trước đây vẫn chưa có máy tính xách tay.
- Vương bí thư à Vương bí thư, ông gần đây lui về ở ẩn sao! Lâu lắm rồi tôi không gặp ông!
Trịnh Sảng cười hì hì nói, một tay y mở ra, tư thế kỳ quái đứng trước mặt Vương Thanh Nhàn, dường như là đưa ra một món quà trong lần đầu gặp mặt để chứng minh mối quan hệ của y với Vương Thanh Nhàn không giống với những người khác.
Sắc mặt Vương Thanh Nhàn không thay đổi, hơi nhíu mày nói:
- Tiểu Trịnh à, anh cũng ít khi đi với tôi. Thật sự là muốn thiết đãi chu đáo, chúng tôi đến từ một nơi nhỏ bé như thế này, mong anh chiếu cố cho.
Trịnh Sảng không cười đùa cợt nhả nữa, nghiêm chỉnh nói:
- Chú Vương thật là có khiếu hài hước, lại còn nói như thế nữa, chúng cháu luôn ưu đãi cho chú Vương.
Vương Thanh Nhàn lắc lắc đầu, ngồi xuống, Trịnh Sảng lúc này mới quay đầu lại chào hỏi Thiệu Danh.
Chu Sâm Lâm cũng chen nói một câu:
- Em Trịnh.
Trịnh Sảng thấy Chu Sâm Lâm, gượng cười nói:
- Anh Chu đã bị chú Vương lừa rồi, lần này lên núi đã hơn một năm rồi, cả tuổi trẻ đều làm ở trong quán trên núi này, thật sự là vì dân phục vụ.
Hai người bắt tay, Chu Sâm Lâm có chút xấu hổ, nói:
- Chúng tôi làm sao có thể so với anh, không thể suy nghĩ được giống như anh.
Trịnh Sảng cười ha hả, đang muốn nói chuyện, gã liếc nhìn Trần Kinh một cái, dừng lại một chút, nói:
- Vị này là…
Trần Kinh thản nhiên cười cười, nói:
- Là khách của bí thư Vương, anh không quen rồi, tôi không phải là người Lễ Hà!
Trịnh Sảng giơ tay ra, nói:
- Đến với Lễ Hà thì chính là người của Lễ Hà rồi, khách của chú Vương đều là những người tài…
Hai người bắt tay, ánh mắt Trần Kinh lơ đãng nhìn khuôn mặt của Chu Sâm Lâm. Trong lòng Chu Sâm Lâm có chút suy tư, vốn định giơ tay ra trước lại rụt về đằng sau lưng của Trần Kinh.
Một phòng bốn người, sắp xếp rất tự nhiên, đầu tiên là Vương Thanh Nhàn, theo sau là Thiệu Danh, thứ ba là Trần Kinh, cuối cùng là Chu Sâm Lâm.
Đi vào quán cơm Hà Tây Thổ, Vương Thanh Nhàn không chủ động nói chuyện với Trần Kinh, lúc trước ở bên ngoài dường như rất nhiệt tình, nhưng trong nháy mắt đã trở nên lãnh đạm. Mà ở thị trấn này Trịnh Sảng nổi tiếng với hai từ Hắc Bạch, vậy mà Phó cục trưởng Cục Lâm nghiệp Trần Kinh này lại không biết, điều này thật mâu thuẫn.
Trần Kinh ổn định chỗ ngồi, vẻ mặt bình thản, tự nhiên, trên mặt hắn chẳng có chút cảm xúc gì cả.
Trịnh Sảng đương nhiên sẽ không quấy rầy mấy người này lâu, y chào hỏi mọi người xong, liền đứng dậy cáo từ đi ra…
Chu Sâm Lâm rất buồn bực.
Y hiểu rất rõ Vương Thanh Nhàn, diễn xuất của Vương Thanh Nhàn chính là trong rắn ngoài mềm, tất cả các vấn đề chính trị ở Lễ Hà, những sự việc mà tất cả mọi người đều biết, Vương Thanh Nhàn không hề đùa giỡn.
Đừng tưởng Trần Kinh vừa gọi điện cho Vương Thanh Nhàn liền vội vàng kéo Thiệu Danh đến thị trấn này, mời thần đến thì dễ, đưa thần đi mới khó, Vương Thanh Nhàn đến thị trấn này, cũng không dễ dàng mời như vậy.
Theo như Chu Sâm Lâm nghĩ, bữa cơm giữa hai người Trần Kinh và Vương Thanh Nhàn hôm nay sẽ là một trận giao chiến kịch liệt, trong con mắt Chu Sâm Lâm, Trần Kinh gần đây giống như con chó điên vậy, Lâm Trung cho hắn tý quyền, vậy mà hắn dường như quên hết phải cư xử ra sao.
Hắn thể hiện cái gì? Hắn thể hiện giống như tảng đá, bản lĩnh vừa cứng lại vừa thối.
Điều mà Chu Sâm Lâm nghĩ chính là Trần Kinh đứng trước mặt Vương Thanh Nhàn cũng cư xử như tảng đá thối vậy, Vương Thanh Nhàn cũng như thế? Ông ta sao có thể tùy tiện được đằng chân lân đằng đầu? Kết quả cuối cùng tất nhiên là Trần Kinh bị xấu mặt, nói không chừng còn gặp chuyện đại họa.
Nói như vậy, Chu Sâm Lâm càng tức giận...
Người này đã nói CÁM ƠN đến vài viết vô cùng hữu ích của Lôi Đế
Quan Sách Tác Giả: Tịch Mịch Độc Nam Hoa
-----oo0oo-----
Chương 14: Tất cả đều bị tịch thu
Nhóm dịch: Quan Sách
Nguồn: Mê Truyện
Bốn người thuê chung phòng, không khí ngày càng hòa hợp.
Nhất là hai người Trần Kinh và Vương Thanh Nhàn. Hai người này hôm nay mới là lần đầu gặp mặt, nhưng hình như mới quen đã thân như thường. Hai người càng tán gẫu càng hòa hợp, cuối cùng không ngờ còn xưng là anh em.
Tưởng rằng Chu Sâm Lâm trong tình huống này sẽ không xuất hiện, Trần Kinh cũng không cứng rắn như khối đá, ngược lại còn nói chuyện rất nhiều. Vốn Chu Sâm Lâm tưởng khó có thể kết nối vấn đề, Trần Kinh liền xử lý một cách dễ dàng, nhẹ nhàng giấu diếm dấu vết, căn bản không có ý định muốn gây khó dễ chỗ nào.
Vương Thanh Nhàn vẫn rất khách khí đối với Trần Kinh, ông ta không có chút biểu lộ chút cay nghiệt. Nơi nơi đều là của mình từ nông thôn đến xã quan. Lãnh đạo Phòng lại yêu cầu cái gì, ông ta cũng vỗ ngực cam đoan, thái độ phi thường kia thật là tốt.
- Trần lão đệ, tôi kính cậu một chén! Tôi Vương Thanh Nhàn ngốc già này hơn cậu vài tuổi. Một tay lo chuyện một nơi lớn như vậy. Công việc của tôi còn có chỗ sơ hở, còn làm phiền cậu dọn dẹp, nói tiếp lại hổ thẹn!
Vương Thanh Nhàn cầm chén một lần nữa hướng Trần Kinh kính rượu.
Trần Kinh nâng chén rượu lên nói:
- Bí thư Vương khách khí. Ai cũng biết anh Vương đức cao vọng trọng, lâm nghiệp của Bình Động đều nắm bắt được hết. Nếu như cục chúng ta không phải nhờ sự giúp đỡ của anh, sinh thái Bình Động ngày hôm nay đâu được như vậy?
Hai người chạm chén, đồng thời uống cạn, Vương Thanh Nhàn ánh mắt ngạo nghễ nhìn Chu Sâm Lâm nói:
- Anh Chu, các người có nghe rõ lời Phó cục trưởng Trần nói không? Trạm lâm nghiệp không chỉ triển khai công tác ở Đảng ủy chính quyền lãnh đạo xã. mMọi người càng phải tôn trọng lãnh đạo chủ quản cấp cao. Vấn đề này mọi người phải nghĩ lại, nhất là cậu phải xem xét lại!
- Hôm nay Phó phòng Trần ở đây, cậu có ý kiến gì không?
Chu Sâm Lâm sắc mặt trướng lên đỏ bừng, đứng dậy hận không thể tìm thấy một lỗ lẻ chui xuống. Nhưng ánh mắt hắn chạm đến ánh mắt của Vương Thanh Nhàn, bật người giật mình một cái.
- Phó phòng Trần, công việc trạm chúng ta vẫn chưa xong. Không biết công việc thực tế trên lâm trường Bình Động thế nào. Đầu tiên tôi muốn kiểm điểm. Công việc trên lâm trường Bình Động càng phải nghiêm trị không cho vay…
- Tốt lắm, tốt lắm! Trạm trưởng Chu, không có con người nào vẹn toàn, nhân vô thập toàn! Không có gì là thập toàn thập mỹ.
Trần Kinh thản nhiên nói, hắn chỉ chỉ vào bàn đầy thức ăn.
- Cũng giống như bàn thức ăn này, đều là món ngon mỹ vị. Cậu xem, kia là hoẵng, đây là tê tê, đều là động vật được bảo vệ.
- Chúng ta là người làm công tác lâm nghiệp, ăn thức ăn như vậy, có phải là trong lòng sẽ cảm thấy có lỗi không?
Chu Sâm Lâm sửng sốt, ngẩng đầu nhìn hướng Trần Kinh. Ánh mắt Trần Kinh vừa vặn với ánh mắt đối diện. Ánh mắt Trần Kinh trong suốt, vô cùng trong.
- Phó phòng Trần, ý kiến xử lý sự việc Bình Động của chúng ta là…
Chu Sâm Lâm thử hỏi.
Trần Kinh trầm ngâm một chút, sờ sờ cằm nói:
- Công việc trên lâm trường Bình Động phải nghiêm túc phê bình giáo dục! Cậu là Trạm trưởng Chu mà, suy xét cái cương vị công tác hay không, cậu ở Bình Động cũng được vài năm rồi, có thể vào thành rồi!
Hắn hạ giọng, lấy lại giọng ôn hòa nói:
- Nếu tôi nhớ không nhầm thì đứa nhỏ nên học trung học rồi đúng không! Phải ở trên thị trấn. Ở nông thôn,giáo dục chung quy rất kém, anh vào thị trấn, đúng là cả gia đình đều có lợi.
Môi Chu Sâm Lâm động động, muốn nói cái gì, lại không dám nói nên lời.
Trong lòng y có một loại cảm giác vô cùng vớ vẩn, nghe Trần Kinh nói chuyện. Giống như lãnh đạo nói chuyện với cấp dưới, sao lại có cảm giác này?
Việc điều vào thị trấn, Chu Sâm Lâm sớm đã suy nghĩ đến. Nhưng vẫn chậm chạp chưa quyết đoán.
Những mối quan hệ trong thị trấn rất phức tạp. Nhất là xa cách người chú thân thiết. Lo lắng người khác ở trong chuyện này chỉnh sửa, chú cũng lo lắng về phương diện này.
Đương nhiên quan trọng hơn là hiện tại trong Phòng không có vị trí gì tốt. Cầm được mấy đồng lương còm, căn bản không nuôi được vợ và con, còn kém xa so với Trạm trưởng trạm lâm nghiệp Bình Động.
Chu Sâm Lâm vẫn không thể quyết đoán việc này. Hôm nay để Trần Kinh giải quyết dứt khoát, trong nháy mắt Chu Sâm Lâm không biết theo ai, không biết nên mở miệng như thế nào.
Lời nói của Trần Kinh còn chưa dứt, thì y đã chuyển đề tài, tiếp tục nói:
- Về vấn đề xét xử vật liệu gỗ, tất cả làm tiền xử lý phi pháp đi! Điểm này không thể nghi ngờ!
- Hả? Cái đó…
Chu Sâm Lâm biến sắc, há miệng nói hai chữ cảm thấy không ổn, thần sắc cũng thay đổi.
Y nghe rất hiểu, Trần Kinh muốn đem bốn trăm mét khối gỗ sung công, trực tiếp tịch thu!
Bốn trăm mét khối đó không phải là số lượng nhỏ, đống kia có thể xếp được một tòa núi nhỏ. Dựa theo giá vật liệu gỗ thị trường, bốn trăm mét khối gỗ kia cũng phải vài trăm ngàn. Ở thời đại này, lương của nhân viên công vụ một tháng còn không đủ một ngàn. Mấy chục vạn là của cải mà rất nhiều nhân viên chính phủ cả đời đều chưa thấy bao giờ.
Những điều này đều không phải là trọng điểm, trọng điểm là Chu Sâm Lâm trong lòng rất rõ những lợi ích đằng sau chỗ gỗ đó.
Đó đều là những thứ mà các vị thần chú ý ở trong huyện, thậm chí là trong thành phố. Mỗi lãnh đạo một chiếc điện thoại, trạm lâm nghiệp liền có lỗ hổng. Lỗ hổng này mở, chồng chất lên chính là hơn một ngàn mét khối. Hiện tại hơn bốn trăm mét khối gỗ này, chỉ có điều trong đó có một bộ phận.
Hiện tại nếu dựa theo lời nói của Trần Kinh, tịch thu toàn bộ chỗ gỗ này, không biết bao nhiêu người mắc tội.
Chu Sâm Lâm nghĩ rằng chuyện này không làm được, người khác nhất định sẽ có cái nhìn kín đáo với y. Y muốn tiếp tục đợi ở Bình Động cũng không được.
Vừa nghĩ đến những thứ này, Chu Sâm Lâm lại nhập vào tòa châm, y hận không thể nói rõ sự tình.
Hiện tại y là hai đầu chịu tiếng xấu cho người khác, kết quả không lấy lòng được là tất nhiên. Y đem ánh mắt cầu cứu hướng Vương Thanh Nhàn và Thiệu Danh. Thiệu Danh giả bộ uống trà, Vương Thanh Nhàn gật đầu tỏ thái độ nói:
- Kết luận xử phạt đối với cục, chúng tôi kiên quyết phục tùng!
Vương Thanh Nhàn giải quyết dứt khoát, Chu Sâm Lâm ngay tức khắc yên lặng.
Y đột nhiên nhận ra trong khuôn mặt giảo hoạt của Trần Kinh, Trần Kinh đề xuất tiền phi pháp bốn trăm mét khối gỗ giống như giúp Vương Thanh Nhàn và Thiệu Danh xướng mặt đen.
Gần đây, xã Bình Động liên tiếp mở các cuộc họp về công tác lâm nghiệp. Truyền đạt tầm quan trọng của công tác trồng cây và cấm phá rừng. Tình hình khai thác gỗ lung tung sở dĩ không thể ngăn chặn, mà ngày càng lan rộng ra chính là do nể nhau về mặt tình cảm.
Vật liệu gỗ này được coi là một tài nguyên. Bàn về Lễ Hà, cũng không phải là nơi nào cũng là nơi sản xuất gỗ, cho nên vài khu chủ sản ở huyện, người nhòm ngó không ít.
Vương Thanh Nhàn và Thiệu Danh cũng muốn làm công tác lâm nghiệp đến nơi đến chốn, giảm bớt một vài hậu họa sau này. Hôm nay Trần Kinh xướng mặt đen này, mọi người đều để hắn đắc tội. Hai người Thiệu Danh và Vương Thanh Nhàn ngồi mát ăn bát vàng, bọn họ làm sao có thể phản đối ý kiến của Trần Kinh?
Nghĩ thông suốt, trong lòng Chu Sâm Lâm âm thầm kêu khổ. Đương nhiên để vời ra khối hầm tảng đá mà Trần Kinh gây ra. Y phải làm náo động, liên quan đến mình cũng phải mang ra, thật sự là tám kiếp huyết mốc.
Mọi người vui chơi giải trí đến mười một giờ, Trần Kinh giơ tay, đứng dậy nói có chuyện quan trọng phải đi trước.
Việc đã bàn xong, Vương Thanh Nhàn cũng không níu kéo nhiều. Ba người tiễn Trần Kinh đến cửa quán cơm, Trần Kinh bỗng nhiên quay mặt nói với Vương Thanh Nhàn:
- Thời điểm cuối năm nay, chỉ tiêu Tuyết Áp Mộc có thể thả lỏng một chút. Đến lúc đó mọi người báo cáo đến cục, tôi đến phê duyệt!
Chu Sâm Lâm sửng sốt, đang muốn mở miệng nói, Thiệu Danh tiến lên cầm chặt tay Trần Kinh nói:
- Vậy rất cảm tạ! Có một câu của Phó phòng Trần, trên dưới Bình Động đều cảm kích anh vô cùng.
Lòng dạ Vương Thanh Nhàn khá sắc sảo, nhưng ánh mắt ông lúc này cũng rất dịu dàng.
Cái gọi là Tuyết Áp Mộc là một thuật ngữ chuyên dụng, lúc phá cây trồng trong rừng, tất cả cây gỗ cấm chặt, Tuyết Áp Mộc chính là thứ gỗ mà hàng năm vì gió to tuyết nở mà tự nhiên cây bị hư hại.
Gỗ này vốn không có chỉ tiêu cố định. Nhưng không có chỉ tiêu cố định, phía dưới sẽ bằng mặt nhưng không bằng lòng, không có cách nào quản lý.
Kinh nghiệm lâu năm cộng lại, phát triển cho tới hôm nay, Tuyết Áp Mộc đã trở thành một danh từ chỉ gỗ.
Từng xã, thị trấn, vì chỉ tiêu này, hàng năm đều phải vặn óc suy nghĩ. Trần Kinh chủ động đề xuất thả lỏng một ít chỉ tiêu Tuyết Áp Mộc , tự nhiên có thể làm Vương Thanh Nhàn và Thiệu Danh tăng thiện cảm.
Khách đi khỏi, ba người một lần nữa trở lại căn phòng thuê chung. Chu Sâm Lâm liền oán giận Vương Thanh Nhàn:
- Tên họ Trần bản thân khoe khoang, bản thân là tảng đá thối. Hắn cũng bắt tôi theo hắn, trong chuyện hại người không lợi mình này, hắn cũng có khả năng làm ra.
Bí thư Vương, ông nói xem, mấy trăm mét khối gỗ cũng chưa thu, ông định để tôi nói rõ với người khác như thế nào đây?
Chu Sâm Lâm tôi bất lực như vậy, việc lớn một chút mà lãnh đạo giao cho đều không xử lý được. Về sau tôi còn có thể sống yên ổn thế nào ở Lễ Hà?
Vương Thanh Nhàn nâng chén trà lên, trên tay châm một điếu thuốc, khói nhẹ lượn lờ. Ánh mắt vẫn xem xét Thanh Sơn ngoài cửa sổ, thâm thúy xa xưa. Đối với sự bực tức của Chu Sâm Lâm, ông bình thản như không nghe thấy gì.
Thiệu Danh tiến đến bên cạnh Vương Thanh Nhàn hạ giọng nói:
- Bí thư, ông… Tôi cũng hiểu được Trần Kinh thực sự có chút liều lĩnh, ông có gọi điện một chút cho Trưởng phòng Lâm không?
Vương Thanh Nhàn khoát tay, khóe miệng sâu xa tươi cười khó hiểu nói:
- Sau này quà vào thành phố chuẩn bị nhiều thêm một phần, phần của Trần Kinh không thể thiếu.
Thiệu Danh sửng sốt nói:
- Bí thư, Phòng Lâm nghiệp trước kia chỉ có Trưởng phòng Lâm có, Phó phòng Triệu cũng không có.
Vương Thanh Nhàn lắc đầu , nói:
- Trần Kinh và Triệu Văn Long không giống nhau, chuyện này cậu nhất định phải nhớ rõ, không được quên.
Ông đứng dậy, ánh mắt xem xét liếc Chu Sâm Lâm:
- Đi thôi, ăn cũng ăn rồi, uống cũng uống rồi. Còn ở đây làm gì?
Ông cất bước đi ra trước, đôi tay ở phía sau. Ánh sáng của chiếc đèn ở trên đầu rọi xuống làm chói mắt.
- Khá lắm! Người trẻ tuổi có gan làm là đáng cổ vũ! Trường Giang sóng sau đè sóng trước. Người già chúng ta cái gì cũng sợ, đã theo không kịp thời đại rồi!
Vương Thanh Nhàn thì thào nói, dường như nói một mình, lại dường như nói chuyện với hai người Thiệu Danh và Chu Sâm Lâm.
Người này đã nói CÁM ƠN đến vài viết vô cùng hữu ích của Lôi Đế
Quan Sách Tác Giả: Tịch Mịch Độc Nam Hoa
-----oo0oo-----
Chương 15: Người phụ nữ đứng ở trước cửa
Nhóm dịch: Quan Sách
Nguồn: Mê Truyện
Uống rượu cũng hơi nhiều, lúc Trần Kinh về thì đầu hơi nặng và đi đứng loạng choạng.
Trong ký ức của hắn, đã lâu lắm rồi không uống rượu thả phanh như ngày hôm nay, lần uống rượu thả phanh gần đây nhất là lúc tốt nghiệp đại học, tất cả mọi người cùng nhau uống rượu chia tay, lúc đó, còn trai trẻ long bông, uống mãi mà không biết say là gì.
Bấm tay tính toán, tốt nghiệp đại học chẳng qua cũng mới 3 năm trước thôi, nhưng 3 năm đó đối với Trần Kinh mà nói, nó dài hơn cả 20 mấy năm nữa, con người của hắn bây giờ và con người của hắn hồi trước, hoàn toàn như 2 con người khác nhau.
Trần Kinh không phải là thằng ngốc, trong quan trường điều cấm kị nhất chính là gây ra nhiều thù hằn, trong lòng hắn hiểu rất rõ điều này.
Quyết định xét xử vụ tịch thu 400 mét khối nguyên liệu gỗ ở xã Bình Động thực sự rất là gian khó, những thứ ở đằng sau 400 mét khối gỗ đó quá sâu xa, Trần Kinh đã từng tự nhờ Mông Hổ điều tra, nghe nói trưởng phòng của phòng nào đó ở thị trấn, một mình đã sở hữu 100 mét khối nguyên liệu gỗ.
100 mét khối nguyên liệu gỗ, cứ tính 1 mét vuông 500 đồng mà tính, vậy thì chỗ đó cũng đã 5 chục ngàn đồng rồi, tương đương với tiền lương 5 năm mấy của một nhân viên công chức bình thường.
Quyết định này của Trần Kinh, nhất định đã đắc tội một nhóm người nào đó, điều này không có gì phải nghi ngờ.
Biết rõ trong núi có cọp, nhưng vẫn cứ lên núi, dĩ nhiên Trần Kinh đã suy nghĩ kỹ càng.
Suy nghĩ thứ nhất, Trần Kinh là người quá bình thường ở Lễ Hà, không công vác lấy cái danh tài tử, ở trong cái ổ của Phòng Lâm nghiệp 2 năm rồi, mà đến một chút cơ hội biểu hiện cũng không có. Lâu lâu thì phát biểu mấy bài văn trên báo thành phố và báo tỉnh, ngoại trừ mấy người quen biết chuyện này, cộng với việc không có ai đây đem chuyện này ra để sao tác, hắn vẫn không thể nào ngóc đầu dậy được.
Lăn lộn trong quan trường, không sợ người ta thù ghét, càng không sợ người ta thích, mà chỉ sợ bị người ta quen lãng và khinh thường. Hiện giờ trong tay Trần Kinh không dễ dàng gì có được cơ hội này, hắn nhất định phải làm điều gì đó chấn động một chút, làm cho người ta thích thì khó, nên chỉ còn cách làm cho người ta hận thôi.
Người lãnh đạo tìm kiếm người tài, thực ra rất nhiều lúc cũng như chọn mớ rau, mỗi người một sở thích, Trần Kinh tiếp tục lặng lẽ thì sẽ hoàn toàn không còn cơ hội nữa, cũng chính vì thế, chi bằng Trần Kinh liều một phen, dùng số nguyên liệu trong tầm tay của mình, đốt vài đống lửa thật đẹp, làm một chút chuyện thực tế.
Cách làm của Trần Kinh bây giờ mới thật sự phù hợp với tính cách vốn có của hắn, hồi trước Trần Kinh là con người có khí phách của dân trí thức, bảo vệ chân lý là bổn phận của hắn, bây giờ trong tay hắn có quyền lực, không làm một chút chuyện để vui lòng người, thì sẽ có chút gì đó không giống với bản tính của hắn.
Ngoài suy nghĩ thứ nhất ra, Trần Kinh còn phải suy nghĩ đến nhân tố liên quan Lâm Trung Tắc. Một mặt là Lâm Trung Tắc dám dùng Trần Kinh, chính là vì cá tính của Trần Kinh nổi trội, nếu Trần Kinh có thể làm đến nỗi con ruồi cũng khó mà lọt, thì gã làm sao dám tiếp tục dùng Trần Kinh chứ?
Ngoài ra, Trần Kinh còn phải suy nghĩ đến áp lực hiện giờ của Lâm Trung Tắc.
Hiện nay, đâu đâu cũng nói là Phòng Lâm nghiệp không ổn, Lâm Trung Tắc sắp bị rớt đài, với tình hình này, Phòng Lâm nghiệp tiến hành một vài hành động lớn, cũng có nghĩa là lấy hành động thực tế để đập tan mấy lời đồn đại nhảm nhí đó, điều này có lợi đối với việc ổn định cả Phòng Lâm nghiệp, Lâm Trung Tắc cũng sẽ vui tai vui mắt.
Trong đó, Chu Sâm Lâm cũng là một nhân vật mà Trần Kinh coi trọng, thân phận của người này rất nhạy cảm, Trần Kinh kéo y vào chuyện này, chính là muốn lợi dụng thân phận nhạy cảm của y làm vật che chắn.
Hiện giờ cục diện của Lễ Hà rất là mỏng manh, miễn là đề cập đến vấn đề đấu tranh của tầng lớp Huyện ủy, đều không phải là chuyện nhỏ. Nhìn Chu Sâm Lâm giống như là một người không hề liên quan đến chuyện này, nhưng dù sao y có qua lại Chủ tịch huyện họ Mã, thì bất cứ người nào lúc đối mặt với vấn đề này, đều không thể không cẩn thận suy tính kỹ càng.
Men rượu ngà ngà, đầu óc của Trần Kinh hiện ra rất nhiều hình ảnh liên quan đến Vương Thanh Nhàn, Vương Thanh Nhàn này là người có tiếng ở Lễ Hà, không phải dễ chọc. Hơn nữa trong số cán bộ có chức có quyền Lễ Hà, lý lịch của ông cũng thuộc loại lão làng, trong chính trị ở Lễ Hà, Vương Thanh Nhàn được coi là một nhân vật.
Nhưng mà hôm nay, biểu hiện của Vương Thanh Nhàn rất là ôn hoà, Trần Kinh lần đầu tiên gặp người bí thư họ Vương này, nhưng không biết tại sao, ấn tượng của hắn với người này lại sâu sắc lạ thường.
Không phải nói khoác, gặp được Vương Thanh Nhàn, Trần Kinh mới coi như gặp được nhân vật trung tâm của chính trị Lễ Hà. Tuy Trần Kinh đến Lễ Hà 2 năm rồi, nhưng sức lực của 2 năm này, thực sự chỉ đứng một bên.
Vì vậy mà trong lòng của Trần Kinh, hắn coi ngày hôm nay như là một sự khởi đầu, cũng vì vậy mà buổi tiệc rượu ngày hôm nay lại có ý nghĩa đặc biệt đến như vậy.
Thông thả bước về ký túc xá của mình ở bên ngoài khu vực người nhà của Phòng Lâm nghiệp, hôm nay không thấy quầy hàng nướng của hai vợ chồng chú Từ, lúc hắn đi ngang qua chỗ chú Từ hay bày quầy hàng nướng, cố gắng tỏ ra tỉnh táo hơn.
Khu người nhà của Phòng Lâm nghiệp không ít người quen qua lại, Trần Kinh không muốn bộ dạng say xỉn của mình bị nhiều người nhìn thấy.
Đợi Trần Kinh đã tỉnh rượu hơn, lúc hắn lần mò về ký túc xá của mình thì đã rạng sáng rồi.
Hành lang hơi tối, phát ra tiếng xẹt xẹt, Trần Kinh đưa tay mò mò chiếc chìa khóa.
Một ánh đèn pin bỗng dưng từ đâu đó chiếu thẳng vào mặt, làm cho Trần Kinh hơi chói mắt.
- Anh… anh chính là Phó phòng Trần sao?
Giọng nói của một người phụ nữ vang lên.
Trần Kinh lờ mờ không hiểu chuyện gì, tay mò được chiếc chìa khóa rồi bước về phía trước vài bước, bước đến gần mới nhìn rõ mặt mũi của đối phương.
Người phụ nữ chắc chưa đến 30 tuổi, ăn mặc khá mộc mạc, đeo bao tay, tóc tai chải gọn gàng, được cột gọn trên đầu. Làn da của cô ấy trắng mịn màng, mặt mũi cũng khá xinh, thân hình nhìn không rõ lắm, nhưng nhìn dáng người, thì xem ra cũng không thấp.
Điều làm cho người ta khó tin chính là trên tay người phụ nữ này đang bồng một đứa nhỏ, đứa bé đó khoảng ba, bốn tuổi, đã sớm ngủ say trong lòng của cô ấy từ lâu.
- Cô là…
Trần Kinh nghi ngờ khó hiểu, đã khuya lắm rồi, một người phụ nữ lạ mặt, bồng đứa con ngồi trước cửa nhà của mình, đây là chuyện quái quỷ gì vậy.
Người phụ nữ không trả lời câu hỏi của Trần Kinh, mà chỉ nhìn Trần Kinh đánh giá, được một lúc, mới bất chợt nói một câu:
- Ồ, anh trẻ quá? Anh có phải là Phó phòng Trần không?
- Tôi là Phó phòng Trần, đồng chí, cô nói thẳng vào vấn đề chính đi!
Trần Kinh nói, hắn đưa tay nhìn đồng hồ, đã 12 giờ 30 phút rồi, ở đây lại xuất hiện một người phụ nữ?
Người phụ nữ hơi câu nệ bồng đứa bé, xem ra cô ấy đã đợi ở đây rất lâu rồi. Trần Kinh còn thấp thoáng nhìn thấy, dưới chân của cô ấy còn có một chiếc túi da, hình như là đến từ nơi nào đó xa lắm.
Nhưng giọng nói của người này đúng là giọng của người Lễ Hà, trong phút chốc, Trần Kinh không thể đoán ra thân phận của đối phương.
- Tôi là Từ Lệ Phương, hai người lớn tuổi họ Từ bày quầy hàng nướng ở trước cửa chính là ba mẹ của tôi.
Người phụ nữ nói.
Trần Kinh sững sờ, nói:
- Ồ…, tôi biết, tôi biết, vậy cô Từ, cô đến đây…
- Lần trước quầy hàng nướng của gia đình tôi bị người của Lôi Ca đến gây chuyện, chính anh đã ra mặt giúp đỡ, tôi lần này cố ý đến đây để cám ơn anh!
Người phụ nữ mỉm cười nói, cô ấy bồng đứa bé hơi mỏi tay, vừa nói vừa nhanh nhẹn đổi tay.
- Đó chỉ là chuyện nhỏ, không cần phải cám ơn! Chú Từ là người thật thà, chúng tôi coi như là bạn cũ. Lâu lâu có mấy thằng du côn đến kiếm chuyện cũng không phải là chuyện gì to tát…
Trần Kinh nói:
Hắn do dự một hồi, rồi lấy chìa khóa mở cửa, bước vào trong phòng mở đèn, người phụ nữ đứng ở cửa phòng rụt rè không biết có nên vào hay không.
Trần Kinh vừa định nói thì người phụ nữ đó mở miệng nói:
- Không phải như anh nghĩ đâu, người của Lôi Ca đó cố ý kiếm chuyện. Bọn họ từ lâu đã nói là không để cho ba mẹ tôi làm ăn nữa, quầy hàng nướng của gia đình tôi dọn đến đâu, thì hắn ta cũng sẽ cho người đến gây chuyện ở đó… Ngày hôm đó may mà có anh, nếu không…
Trần Kinh cau mày, hắn bắt đầu cảm thấy sự việc hơi phức tạp, Lôi Ca mà người phụ nữ nói đến, Trần Kinh cũng đã từng nghe tiếng của hắn ta.
Trong đám du côn ở vùng Lễ Hà này, Lôi Ca này coi như là một thằng đại ca, trong thị trấn chưa thể gọi là xã hội đen, nhưng Lôi Ca này có thể coi là thủ lĩnh của một nhóm người có tính chất xã hội đen.
Trần Kinh cẩn thận đánh giá người phụ nữ một lần nữa, dung mạo của người phụ nữ thực sự có chút nhan sắc, dù không trang điểm, nhưng bộ dạng vẫn xinh đẹp.
Kể ra thì Trần Kinh và nhà họ Từ cũng là chỗ quen biết, hơn nữa Trần Kinh đã từng ăn cơm đón giao thừa ở nhà của ông Từ, nhưng từ trước đến giờ không biết gia đình của hai người lớn tuổi này lại có một đứa con gái. Đương nhiên, Trần Kinh cũng chưa từng hỏi chuyện liên quan đến các thành viên trong gia đình.
Người phụ nữ thấy Trần Kinh không cản mình nói chuyện, nên cứ thế mà nói tiếp. Cô ấy nói chuyện không rành mạch lắm, tuy là đầu đuôi câu chuyện không rõ lắm, nhưng không cần mất nhiều thời gian, cuối cùng thì Trần Kinh cũng hiểu nội dung mà người phụ nữ biểu đạt.
Quan hệ vợ chồng của người phụ nữ không tốt lắm, người đàn ông ra ngoài cờ bạc lung tung, ăn cấp hết sạch tiền bạc của gia đình. Lúc không còn con đường nào để đi, người đàn ông đó lén lút ra ngoài làm công, để người phụ nữ ở nhà đối phó với đám chủ nợ.
Một mình người phụ nữ Từ Lệ Phương làm sao có thể đối phó với hoàn cảnh này được?
Lúc đó Từ Lệ Phương làm bảo mẫu ở nhà ông chủ nào đó ở thị trấn. Khi không còn cách nào khác, cô ấy nói tình cảnh của mình cho ông chủ biết.
Ông chủ này rất nhiệt tình, có ý muốn giúp cô nghĩ cách, cuối cùng còn giúp cô ấy dùng quan hệ để cô ấy ly hôn với người đàn ông đó. Khi đã ly hôn, dĩ nhiên Từ Lệ Phương không cần phải đối mặt với mấy chuyện bát nháo đó nữa.
Nhưng lúc vai mới trút được gánh nặng, thì chuyện khác lại ập đến, trên đời không có cái gì là cho không cả, người chủ giúp đỡ cô thì ra đã có ý với cô. Ngày hôm nọ, nhân lúc bà chủ ra ngoài thì đưa ra yêu cầu đó với cô ấy. Từ Lệ Phương làm sao chịu làm những chuyện như vậy, dĩ nhiên cũng khó mà từ chối chống cự.
Người đàn ông yêu cầu mãi cũng đều bị từ chối, cuối cùng ngại quá thành nổi giận, uy hiếp Từ Lệ Phương, nói là nếu cô ấy không chịu nghe lời, thì sẽ để cho đám chủ nợ đó tiếp tục đến kiếm cô đòi nợ.
Từ Lệ Phương bị hù sợ quá, công việc cũng không dám làm tiếp nữa, đã bỏ chạy trong đêm tối từ căn nhà của người chủ đó, do không biết phải đi đâu, nên đành đưa con mình trốn ở nhà của ba mẹ.
Nhưng mà người chủ đó bản lĩnh cao cường, dám tìm đến chỗ ở của Từ Lệ Phương.
Về sau mấy chuyện xảy ra liên quan đến quầy hàng nướng gì gì đó, tất cả mọi căn nguyên đều bắt đầu từ chuyện lúc trước…
Người phụ nữ rủ rỉ nói, nước mắt không ngừng chảy ra, cuối cùng nói:
- Tôi suy nghĩ rồi, tôi không thể ở Lễ Hà nữa, sang sớm ngày mai tôi sẽ đưa con đi. Ở ngoài kiếm một công việc phục vụ gì đó để sống qua ngày, có thể nuôi dưỡng ba mẹ là được.
Nhưng mà điều tôi không thể nào yên tâm chính là ba mẹ của tôi.
Hôm nay, quầy hàng nướng của họ lại bị người ta đập phá, ba tôi còn bị người ta đánh, mẹ tôi khóc không ngừng, bèn nhờ tôi đến kiếm anh, nhưng bị ba tôi cản lại.
Họ không muốn kiếm anh chính là sợ gây phiền toái cho anh, nhưng mà quầy hàng nướng chính là kế mưu sinh của họ, da mặt của tôi dù sao cũng dày như bức tường từ lâu rồi, tôi không để ý dù phải cầu xin người ta một lần nữa…
Đâu gối của người phụ nữ liền cong lại quỳ xuống, Trần Kinh chưa từng gặp cảnh tượng này bao giờ, đỡ lấy người phụ nữ, sức của người phụ nữ lớn quá, không thể nào cản nổi cô ấy, chỉ còn cách để cô ấy quỳ xuống dưới đất…
Người này đã nói CÁM ƠN đến vài viết vô cùng hữu ích của Lôi Đế