Hoàng Kim Đồng
Tác giả: Đả Nhãn -----oo0oo-----
Chương 10: Bạn bè.
Nhóm Dịch: Tepga
Sưu Tầm By ™HoaLân --- 4vn.eu
Sau khi điện thoại cho chú Đức thì Trang Duệ mới yên tâm, lúc này hắn chợt thấy bụng mình sôi lên, đưa mắt nhìn đồng hồ thì đã qua hai giờ chiều, rõ ràng hắn hưng phấn đến mức quên cả cơm trưa.
Trang Duệ đưa mắt nhìn ra ngoài cửa sổ, lúc này bên ngoài gió lạnh gào thét, tuyết rơi càng nặng, hắn cũng không có tâm tư ra ngoài dùng cơm. Vì vậy mà hắn dứt khoát đến mở tủ lạnh trong nhà bếp, tìm một hộp sủi cảo đông lạnh bỏ vào trong nồi, sau đó đập nát vài củ tỏi, rót dầu vừng với dấm chua và các loại gia vị vào, đợi sủi cảo sôi lên thì bắt đầu ăn cho nóng.
- Tút, tút, tút...
Trang Duệ vừa mới ăn và thu dọn bát đũa, đang định tiếp tục đi xem xét đống thư tín của ông nội, để xem có thấy được thứ gì khác hay không thì điện thoại trong nhà vang lên.
- Này, Mộc Đầu à, tiểu tử cậu đúng là, về đến nhà hai ngày rồi mà không báo cho anh em một tiếng. Chút nữa cậu đến quán nhà tôi, tối nay chúng ta làm vài ly, sau đó anh đây đưa cậu đi tắm hơi, vào trời đông thế này thật sự là lạnh chết người...
Trang Duệ cầm lấy điện thoại, còn chưa kịp đặt sát bên tai thì đã nghe thấy bên trong truyền đến âm thanh, không cần hỏi cũng biết đó chính là Lưu Xuyên, mỗi lần gọi điện thoại thì đều giống như muốn rống lên. Năm ngoái mình về nhà, hắn điện thoại đến và mẹ nghe máy, sau này bị mẹ gọi về dạy bảo nửa ngày trời.
Mẹ của Lưu Xuyên cũng chính là đồng sự của mẹ Trang Duệ, từ năm lớp ba tiểu học đến khi học xong trung học thì hai bên đều là bạn cùng lớn, hai người có tích cách khác biệt, một kẻ thường xúc động mạnh, một người lại trầm ổn, ai cũng không ngờ bọn họ có thể làm bạn tốt của nhau. Trưởng bối của hai nhà cũng không xem đối phương là người ngoài, những lần phạm sai lầm đều bị mắng, khi còn bé thì Trang Duệ không ít lần bị bố Lưu Xuyên sửa chữa nhưng khi gặp mặt vẫn gọi là cha nuôi mẹ nuôi, cũng không ít lần ở lại dùng cơm trong nhà Lưu Xuyên.
Khi Lưu Xuyên tám tuổi thì cha hắn là bộ đội chuyển nghề về công tác ở cục công an thành phố Bành Thành, Lưu Xuyên trước nay lớn lên trong không khí quân ngũ, tính cách rất giống cha, mỗi khi có gì tranh cãi thì thường dùng nắm đấm để giải quyết, không có hứng thú học tập bằng hứng thú đánh đấm.
Nhắc đến cũng kỳ quái, từ khi học tiểu học đến trung học thì Lưu Xuyên và Trang Duệ giống như hình với bóng, những khi vui chơi thì thường không bao giờ vắng mặt người nào nhưng thành tích học tập của Trang Duệ lại rất tốt, luôn trong nhóm đứng đầu lớp, chưa từng rời khỏi ba vị trí đứng đầu. Lưu Xuyên thì cũng đứng trong nhóm ba người nhưng là đội sổ từ dưới lên, ngay cả trung học cũng bị cả nhà ép mới ráng học cho xong, chỉ cần nhìn vào hai người bọn họ thì cũng thấy câu nói gần mực thì đen gần đèn thì sáng cũng không quá đúng.
Sau khi tốt nghiệp trung học thì cha của Lưu Xuyên tìm cho một công tác, tiểu tử này không làm được quá lâu, hắn không phải không chịu nể mặt lãnh đạo nhưng lại đánh nhau với đồng sự. Về sau thị trường tranh hoa cây cảnh và thú cưng ở thành phố Bành Thành dần phát triển, hơn nữa trước nay Lưu Xuyên lại thích nuôi chó mèo, vì vậy mà dứt khoát cổ động người nhà mua một cửa hàng mặt tiền, chính mình làm ông chủ quán thú cưng, bên trong có đầy đủ mèo chó chim cá rùa đen. Sau vài năm buôn bán khấm khá thì Lưu Xuyên có được không ít tiền lời, bây giờ mỗi ngày đều cầm điện thoại, chạy Toyota, dù là ai nhìn thế nào cũng không ngờ đó là một ông chủ nuôi chó.
Vài năm nay khu vực Chiết Giang thịnh hành trò đá dế, Lưu Xuyên chạy đến nông thôn Sơn Đông mua rất nhiều dế, vài tháng trước đi đến Trung Hải giao hàng còn ở trong phòng trọ của Trang Duệ vài ngày. Theo như lời của Lưu Xuyên thì không phải không có tiền ở khách sạn, quan trọng là đến đây phải ở cùng phòng với anh em, nào có chuyện phải ra ngoài ở khách sạn.
Trang Duệ cúp điện thoại và để lại cho mẹ một tờ giấy, sau đó cầm mũ lên, một gói thuốc Trung Hải rồi khóa chặt cửa đi ra ngoài. Vì hôm nay tuyết lớn nên xe taxi được dịp đắt hàng, hắnn đứng ngoài cửa nửa ngày mà không bắt được chiếc xe nào, vì vậy mà hắn dứt khoát che dù đi bộ, dù sao cũng không phải rất xa, chỉ đi bộ hơn mười phút mà thôi.
Lúc này đã gần tết, tuy bên ngoài tuyết bay tán loạn nhưng người trên đường vẫn không ít, chỉ cần đi một lát thì đến khu chợ thú cưng.
Chợ thú cưng của thành phố Bành Thành liền kề với chợ đồ cổ, phân chia làm khu thú cưng, khu bán chim, hoa cỏ, đồ ỏổ, ngọc, thư pháp, sách vở, tem...Những thương gia có thực lực đều thuê hoặc mua cửa hàng, những người khác thì bày sạp ra ven đường, mỗi ngày chỉ cần nộp phí cho quản lý chợ là được.
Trước kia Trang Duệ đã từng đến chỗ này vài lần, mỗi lần đều thấy người người chen chúc, cực kỳ náo nhiệt, đôi khi khó có chỗ nào để chen vào. Nhưng lúc này tuyết rơi lớn, không có những người bày hàng ra bên ngoài như ngày thường, chỉ có vài cửa hàng lớn còn mở cửa, đồng thời mọi người cũng trốn vào trong sưởi ấm, vì vậy mà không gian tĩnh lặng hơn ngày thường rất nhiều.
Trang Duệ đi đến quán thú cưng của Lưu Xuyên, hắn phát hiện có một bà lão đứng trước cửa quán, người này hơn năm mươi, mặc mộc mạc nhưng sạch sẽ, trong tay cầm theo một thứ gì đó được bọc bằng vải bông, vẻ mặt có chút lo lắng. Trang Duệ cũng không quá để ý, hắn trực tiếp đẩy cửa kính đi vào trong tiệm.
Quán thú cưng của Lưu Xuyên khoảng hai mươi mét vuông, khi hắn mua lại cửa hàng này thì với giá tám chục ngàn đồng, bây giờ nếu bán thì sợ rằng ba trăm ngàn cũng có người giành nhau mua. Điều này cũng là bình thường, vì năm năm qua đi, giá phòng bây giờ đã tăng lên mức nào rồi.
Lúc này những chiếc lồng sắt trong quán thú cưng đều trống rỗng, bây giờ là cuối năm, hơn nữa là những ngày tuyết lớn, có lẽ Lưu Xuyên cũng không có tâm tư buôn bán. Lò sưởi trong phòng bùng lửa, nhiệt độ chừng hai bảy hai tám độ, khi đi vào bên trong thì Trang Duệ cũng cảm thấy mặt mũi ấm áp hẳn lên.
Lưu Xuyên đang xem xét thứ gì đó trên máy tính, hắn nghe được âm thanh mở cửa thì cũng không ngẩng đầu lên mà nói:
- Trong quán cũng không còn hàng, nếu muốn mua thứ gì thì có thể ghi lại, sang năm sẽ có.
- Có đại tướng quân không, tôi muốn mua một con...
Trang Duệ dùng giọng đùa giỡn nói, lần trước Lưu Xuyên đến Trung Hải và ghé sát vào tai nói với hắn, ý là khi đến mua dế ở tỉnh Sơn Đông thì trễ mất vài ngày, vì vậy mà có một con đại tướng quân bị người ta mua mất, lúc đó thật sự còn uể oải hơn cả mất vợ.
- Đại tướng quân sao? Tôi còn muốn...À, thì ra là tiểu tử cậu, ngồi xuống hút thuốc đi, tôi làm xong ván này đã...
Lưu Xuyên thấy Trang Duệ thì ném đến một gói thuốc, mà Trang Duệ cũng đưa mắt nhìn, thì ra đối phương đang chơi game, hèn gì say sưa như vậy.
- Hừ, tiểu tử cậu đúng là, trở về cũng không nói lời nào, nếu không phải mẹ tôi nhắc nhở, đến bây giờ tôi còn chưa biết gì. Nghe nói trước đó cậu bị bắn, không sao đấy chứ? Để tôi xem nào, xem nào...
Lưu Xuyên ném tay cầm chơi game ra, hắn đi về phía Trang Duệ, sau đó cướp lấy điếu thuốc trong tay Trang Duệ, cũng không có ý muốn xem xét vết thương.
- Không đến mức yếu ớt như vậy, vết thương đã tốt rồi, cũng không được thoải mái như cậu. Nếu sớm biết như vậy thì tôi cũng không học đại học, đi kinh doanh với cậu là tốt rồi, bây giờ cậu thứ gì cũng có, xem ra phát triển không tầm thường.
Trang Duệ đốt một điếu thuốc khác, hắn đẩy tay của Lưu Xuyên ra, sau đó dựa lưng lên ghế sa lông trong tiệm. Hắn cũng không quá nghiện thuốc, chỉ khi nào có tâm tư hoặc bức bối mới làm một điếu, có đôi khi bốn năm ngày cũng chưa hút hết một gói.
- Cậu nếu không học lên đại học, sợ rằng ngay cả bố tôi cũng không tha cho cậu. Đúng rồi, mẹ tôi còn nói cậu thật sự không có lương tâm, đã về mà không đến thăm, cậu nói xem những người về hưu sao lại thích lải nhải như vậy? Tôi thật sự chịu không nổi mới chạy ra đây.
Lưu Xuyên đầu tiên nói ra một loạt bức bối, sau đó ánh mắt sáng rực lên:
- Cậu tính thế nào, nếu cứ tiếp tục công tác chỗ cũ thì sợ rằng sẽ mất mạng. Nói thật, cậu đến đây công tác với tôi, vài năm qua không có cậu mà tôi cảm thấy thứ gì cũng khó, đầu óc cậu tốt hơn tôi, nếu có cậu ở đây, sợ rằng quán của tôi sẽ độc nhất vô nhị ở Bành Thành.
---o0o---
Mọi người vào vào đây ủng hộ để truyện ra nhanh hơn nào
Đã có 23 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của baongoc
Hoàng Kim Đồng
Tác giả: Đả Nhãn -----oo0oo-----
Chương 11: Quyển sách nát.
Nhóm Dịch: Tepga
Sưu Tầm By ™HoaLân --- 4vn.eu
Khi Trang Duệ tốt nghiệp đại học thì Lưu Xuyên có cổ động một trận, nhưng Trang Duệ cảm thấy mình học đại học bốn năm cũng không thể vứt đi, thứ hai là Lưu Xuyên làm ăn cũng đã có quỹ đạo riêng, chính mình đến ăn thứ có sẵn cũng không tốt, vì vậy mà không đồng ý. Bây giờ Điển Đương Hành bên kia thăng chức cho mình, vì vậy mà càng thỏa mãn tâm tư của hắn, vì thế cũng không muốn tiếp nối câu chuyện của Lưu Xuyên.
- Lư manh, cậu ở trong phòng ấm áp thoải mái nhưng bên ngoài có một bác gái đứng tránh tuyết lạnh lẽo, sao cậu không mời người ta vào? Tiểu tử cậu cũng học ở trường Lôi Phong, sao bây giờ lớn lên giống như Hoàng Thế Nhân như vậy? Nếu tôi nói với mẹ cậu, đảm bảo cậu sẽ khó thể nào thoát tội.
Trang Duệ nhìn qua cửa kính thấy bác gái kia vẫn đứng run trong gió đông lạnh lẽo, vì vậy mà không đành lòng phải nói.
- Ủa, vừa rồi có thấy người nào đâu? Tôi nào có biết, cậu ngàn vạn lần đừng nói cho mẹ tôi biết, nếu không sẽ tiếp tục dạy bảo cả ngày, lúc này tôi sẽ mời vào ngay.
Lưu Xuyên tuy lớn lên với vẻ mặt dữ tợn nhưng lại có trái tim khá nóng, hắn thấy một bác gái đứng bên ngoài cửa, vì vậy vội vàng đẩy cửa bước ra.
- Bác gái, vào đây một lúc cho ấm, đợi đến khi mưa tuyết nhỏ lại rồi hãy đi.
Lưu Xuyên lên tiếng với gương mặt rất đặc sắc, nhưng bác gái kia vẫn nhìn chằm chằm vào hắn mà lắc đầu kiên định.
Trang Duệ thấy thế cũng đi ra ngoài nói:
- Bác gái, vào trong này cho ấm, tuyết rơi rất nặng, chúng cháu cũng không phải người xấu.
- Cám ơn cậu...
Khi bác gái thấy Trang Duệ thì vẻ cảnh giác trên mặt mới giảm xuống, bà có chút do dự rồi đồng ý. Lưu Xuyên thấy vậy thì cảm thấy rất bức bối, quán này là của mình nhưng người được cảm ơn lại là Trang Duệ, hơn nữa từ nhỏ đến lớn đối phương đều là người tốt, đúng là không có thiên lý.
Trong quán có người ngoài, vì vậy lúc này Trang Duệ và Lưu Xuyên cũng không trò chuyện không chút kiêng nể như vừa rồi, sau khi đưa bác gái đến bên cạnh lò sưởi thì Lưu Xuyên tiếp tục chơi game, bộ dạng nghiến răng nghiến lợi, dù nhìn thế nào cũng không phải là người tốt. Bác gái nắm chặt thứ gì đó trong tay, chú ý dịch chuyển người ra xa một chút, giống như chỉ có thể bảo trì khoảng cách với Lưu Xuyên như vậy mới an toàn.
- Bác gái, trời lạnh thế này bác đến đây làm gì? Mua thú cưng cho cháu sao?
Trang Duệ thấy bác gái kia có chút thận trọng, vì vậy mà mở miệng hỏi.
- Cậu trai, cậu cũng đừng nói giỡn, thôn chúng tôi còn không có đủ gà mái để nuôi, sao có thời gian nuôi những thứ này, đây không phải là phá tiền sao?
Bà lão thấy hình ảnh của những con thú cưng trên tường, cũng biết quán này bán thứ gì.
Lưu Xuyên sau khi nghe được những lời của bác gái kia thì khóe miệng méo xệch, hắn muốn nói gì đó nhưng không nên lời, trong lòng có chút khó chịu, nếu như ai cũng có ý nghĩ như bác gái đây thì hắn đừng hòng kinh doanh được nữa.
- Vậy bác đây là...
Trang Duệ rót một ly trà nóng rồi đưa sang cho bác gái.
Bác gái kia vốn có chút tâm tư, bây giờ thấy Trang Duệ như vậy thì cũng hoàn toàn thả lỏng, mới nói chuyện của mình ra.
Bác gái này vốn là người Sơn Đông, họ Vương, theo như bà nói thì trước kia nhà mẹ đẻ của mình cũng giàu có, tổ tiên cũng là quan lớn nhưng sau này dần mai một, bà được gả đến huyện Đồng Sơn thành phố Bành Thành vào những năm bảy mươi, chồng bà là một thợ mộc, gia cảnh không tính là giàu có cũng đủ cơm ăn áo mặc.
Trong nhà có hai đứa con trai cũng rất tốt, đứa lớn học năm tư đại học Nam Kinh, chỉ vài tháng sau là tốt nghiệp, đứa thứ hai năm nay thi lên đại học, nhưng cũng vì trong nhà có hai vị sinh viên mà kinh tế có chút căng thẳng, liên tục vay mượn của người thân, lấy bên này đắp bên kia vất vả lắm mới trả đủ tiền học phí cho hai con. Chồng bà vì muốn kiếm được nhiều tiền hơn mà lên núi chặt trộm gỗ, nào ngờ ông bị kiểm lâm phát hiện, sau đó ngã lăn xuống, bị gãy chân. Kết quả không chỉ là người bị thương mà còn bị bắt đóng phạt năm ngàn đông, vì thế mà gia đình rơi vào hoàn cảnh khó khăn.
Sau khi bác gái được gả đi thì nhà mẹ đẻ cũng không cho được mấy món hồi môn, chỉ để cho vài quyển sách cổ mà thôi, nói là vào thời hoàng kim thì những quyển sách kia rất đáng giá. Trước kia bác gái giữ sách như bảo bối, dù là con đi học cũng không lấy ra, bây giờ bạn già nằm trong bệnh viện, nếu không có tiền cứu chữa thì sẽ khó giữ lại cái chân, vì vậy mà bà mới gạt hai con trai lén cầm theo vài cuốn sách cổ đến thành phố Bành Thành, để xem có thể bán đi hay không.
Sau khi đến Bành Thành, hỏi biết bao nhiêu người mới biết có chợ đồ cổ này, nhưng khi bác gái mạo hiểm tuyết lớn đi đến thì nơi này đã lạnh tang, khi đi vào cửa hàng hỏi thì bọn họ nói sách này không đáng tiền, năm đồng một quyển, có bán không?
Bây giờ chợ đồ cổ đều nghỉ bán vì tuyết quá lớn, bác gái cũng không biết phải làm sao cho tốt, khi thấy sắp chiều tối thì nghĩ rằng muốn bắt xe về huyện Đông Sơn. Vừa rồi bà đứng trước quán của Lưu Xuyên và đang tự trách mình, làm việc không thành còn tốn vài chục đồng tiền xe.
Trang Duệ nghe nói bác gái có sách cổ thì chợt động tâm, hai câu đối của ông nội mình không phải là đồ cổ gia truyền sao? Vì vậy mà hắn mở miệng nói:
- Bác gái, bác có thể cho cháu xem qua được không?
Bác gái vốn muốn đến đây để bán sách, sau khi thấy Trang Duệ nói như vậy thì mới mở túi lấy ra hai quyển sách cũ nát ố vàng đưa cho Trang Duệ.
Trang Duệ chú ý nhận lấy, vì không muốn cho bác gái thấy hiện tượng kỳ lạ của mắt mình nên hắn lấy sách che trước mắt, chặn tầm mắt của bác gái, sau đó ngưng thần nhìn. Điều làm hắn thất vọng chính là linh khí không có bất kỳ biến đổi khác thường nào, sau khi thu hồi linh khí thì hắn mới xem xét nội dung bên trong.
Hải quyển sách này tên là "Bàn luận về tư tưởng Ngụy Tấn", tác giả là Lưu Đại Kiệt, Trang Duệ đưa mắt nhìn ngày xuất bản, tháng mười hai năm 1939 nhà in Trung Hoa. Đây cũng không thể coi là sách cổ, nhiều nhất chỉ có thể coi là một ấn bản tương đối sớm mà thôi, những nhà sách lớn đều có bảo tồn được những quyển thế này. Trang Duệ cũng không có hứng thú, vì nó không thể gia tăng linh khí trong mắt hắn, tất nhiên sẽ là vô dụng, vì vậy hắn chuẩn bị trả hai quyển sách kia lại cho bác gái.
- Tiểu tử, chỗ này của tôi còn một bản nữa, vừa rồi những người kia không nói lý lẽ, vì vậy tôi cũng không bán cho bọn họ, cậu xem nó có đáng giá không...
Bác gái thấy Trang Duệ đánh giá cẩn thận hai quyển sách kia của mình thì trong lòng nhen nhóm chút hy vọng, bà lại cẩn thận lấy ra một quyển sách cũ đưa cho Trang Duệ.
Trang Duệ đặt hai quyển sách vừa rồi xuống bàn, sau đó hắn nhận lấy quyển sách thứ ba của bác gái. Hắn còn chưa xem qua thì đã nhíu mày, vì sách này quá cũ nát, những chữ trên bìa sách còn khó thể phân biệt được, hắn chỉ có thể mơ hồ nhìn thấy bốn chữ "Hương Tổ Bút Ngôn", có lẽ là viết bằng bút lông, bên trên không có lạc khoản, là một quyển sách mọt ăn nát như trên tivi hay nói.
Dù sao thì cũng không tiêu hao linh khí, Trang Duệ cũng không trực tiếp mở ra, hắn ngưng thần nhìn vào, nhưng trong lòng cũng không ôm bao nhiêu hy vọng.
Chương 12: Dị biến.
Trang Duệ mỗi lần vận dụng linh khí trong mắt thì trước mặt thường xuất hiện một luồng hào quang xanh đậm, nhưng người ngoài không thấy được thứ này, nếu có người nhìn vào mắt hắn thì họa may có thể thấy hiện tượng song đồng mà thôi. Lưu Xuyên ngồi ở phía sau hắn, lúc này Trang Duệ lại đưa tay nâng quyển sách lên cao chặn tầm mắt của bác gái kia.
Trang Duệ không quan tâm và phóng linh khí ra ngoài, đối thủ của hắn chính là một quyển sách rách nát căn bản không có hy vọng gì, nhưng hắn thà giết lầm còn hơn bỏ sót. Khi linh khí tiếp xúc với bìa sách thì hắn chợt kinh hoàng, vì hắn phát hiện một luồng linh khí còn hùng hậu hơn cả trong mắt của mình, luồng linh khí kia dung nhập vào linh khí trong mắt của hắn, ngay sau đó lại quay về trong mắt hắn.
Cái gì gọi là vui sướng? Chính là một sự việc gì đó phát triển ngoài dự đoán của mình, tất nhiên đó là phát triển theo phương hướng tốt, mà lần này xem như Trang Duệ chín thức cảm nhận được niềm vui sướng đó.
Niềm vui vẫn còn tiếp tục, luồng linh khí kia trước đó vốn ngủ đông trong mắt Trang Duệ, luôn bất động, chỉ khi nào sử dụng mới chuyển động một vòng trong hốc mắt, nhưng sau khi linh khí sát nhập vào linh khí của quyển sách thì lại nhanh chóng chuyển động, chúng liên tục vận chuyển với tốc độ cao. Tất cả không chút đau đớn, chỉ làm cho hắn cảm thấy ngứa ngáy tê dại, hắn cũng cố gắng áp chế xúc động đưa tay lên xoa, chăm chú nhắm mắt lại.
Nếu lúc này có người thấy rõ mắt của Trang Duệ, bọn họ sẽ phát hiện khi hắn nhắm chặt mắt lại thì có một luồng sáng màu vàng khẽ lay động, nhưng tất cả chỉ xảy ra trong thời gian vài giây, ngay sau đó tất cả được thu vào mắt Trang Duệ, không còn gì cả.
Khi linh khí còn đang liên tục xoay tròn và dung nhập vào trong mắt của Trang Duệ, hắn chợt phát hiện mình có thể thấy rõ ràng song đồng và những luồng linh khí màu vàng nhạt trong mắt, những linh khí kia đều tiến vào trong một đồng tử, đồng tử này vốn có màu xanh đậm nhưng sau khi bị linh khí dung nhập thì biến thành màu vàng nhạt. Cuối cùng đồng tử vàng nhạt chợt phả ra một lực hút, chỉ sau nháy mắt đã hút tất cả linh khí trong mắt Trang Duệ vào bên trong.
Đồng tử vàng nhạt sau khi hấp thu tất cả linh khí thì bùng ra hào quang màu vàng chói mắt, điều này làm cho mắt của Trang Duệ biến thành một ngôi sao nhỏ màu vàng lấp lánh. Không biết bao lâu sau thì hào quang tán đi, hắn chợt phát hiện song đồng hợp lại làm một, những hiện tượng kỳ dị vừa rồi cũng không còn.
Cảm giác tê dại và ngứa ngáy nơi mắt đã biến mất, thay vào đó là khoái cảm nói không nên lời, giống như một người lăn lộn trên mặt đất cả ngày và được tắm sạch bằng nước nóng, toàn thân được gột rửa sạch sẽ, cũng giống như một vị lữ khách trong sa mạc chợt phát hiện được một ốc đảo, lúc này khí tức mát lạnh trong mắt làm cho Trang Duệ sinh ra cảm giác lâng lâng, không giống như ở trên nhân gian.
- Cậu trai, cậu gì ơi, cậu không sao đấy chứ? Sách của tôi thế nào? Cậu này...Cậu nói gì đi chứ? Kỳ quái, sao đọc sách lại nhắm chặt mắt thế kia...
Một âm thanh như gần như xa chợt vang lên bên tai làm cho Trang Duệ bị đánh từ chín tầng mây quay về mặt đất, hắn mở mắt không chút tình nguyện, sau đó chợt thấy gương mặt có nếp nhăn của bác gái kia, thầm nghĩ nếu không mở mắt thì bác gái sẽ sờ lên mặt mình mất.
- À...Bác gái, bác vừa nói gì nhỉ?
Trang Duệ tuy vừa rồi có nghe được âm thanh vang lên bên tai nhưng cũng không rõ nội dung là gì.
- Mộc Đầu, bác gái kia hỏi sách của mình có phải là bảo bối không? Mà tiểu tử cậu vừa rồi bị làm sao vậy? Cầm sách đặt trước mặt một lúc lâu, gọi cũng không trả lời, dù thế nào thì vết thương trên đầu cậu cũng chưa được tốt, hay là đến bệnh viện kiểm tra một chút...
Lưu Xuyên cũng không tiếp tục chơi game, hắn kéo ghế ngồi xuống trước mặt Trang Duệ nói với vẻ mặt lo lắng.
- Không có gì, vừa rồi cảm thấy hơi đau đầu nhưng không có vấn đề, cũng không cần đến bệnh viện...
Trang Duệ cũng không biết nên giải thích thế nào cho người anh em Lưu Xuyên này, những gì phát sinh trên người hắn là quá mức huyễn hoặc, truyền ra ngoài chỉ sợ mình sẽ bị đưa đi giải phẫu, chỉ có thể nói vài lời cho qua mà thôi.
- Cậu này không sao đấy chứ? Hèn gì vừa rồi đưa sách lên mà ngây ngốc cả ngày, thì ra là đầu óc có bệnh...
Bác gái dùng giọng đồng tình nói.
- Vâng, đúng, đúng vậy, bác gái, tiểu tử này từ nhỏ đã có bệnh, bác nên đứng cách nó ra một chút, nếu phát bệnh là cắn người, trước kia thiếu chút nữa thì cắn chó trong quán của cháu...
Lưu Xuyên ở bên cạnh nghe thấy vậy thì không khỏi cười ha hả, vẫn không quên châm ngòi vì khó khi nào có cơ hội châm học Trang Duệ như vậy.
- ...Tôi cũng không bán sách nữa, cậu gì ơi, đưa sách lại cho tôi...
Bác gái thật sự tin lời của Lưu Xuyên, vì vậy mà lui về phái sau vài bước nhưng ánh mắt lại nhìn chằm chằm vào quyển sách trên tay Trang Duệ, sợ hắn phát bệnh mà xé sách của mình.
Trang Duệ dùng ánh mắt dở khóc dở cười nhìn quyển sách trên tay, bây giờ hắn đã không còn cảm giác đây là một quyển sách trời ơi mục nát, rõ ràng là vật báu vô giá. Hắn muốn xem xét một chút nhưng vì Lưu Xuyên và bác gái đều nhìn vào hắn chằm chằm, hơn nữa hắn cũng không biết rõ dị biến trong mắt vừa rồi là thế nào, nếu sử dụng sẽ phát sinh tình huống ra sao, vì vậy cũng không dám tùy tiện sử dụng linh khí, nhưng hắn thật sự không nỡ trả sách lại.
- Bác gái, bác muốn bán quyển sách này phải không? Bác muốn bán giá bao nhiêu? Bác cứ nói giá, nếu phù hợp thì cháu sẽ mua...
Trang Duệ càng nghĩ càng muốn có quyển sách này, vì vậy hắn dứt khoát mua nó. Vừa rồi linh khí trong mắt hắn đã được bổ sung, đã là chiếm tiện nghi lớn, hơn nữa hắn lại thấy đây là sách tốt, giá trị phải cao hơn hai câu đối kia của ông nội mình nhiều lần. Nguyên nhân của nó cũng rất đơn giản, vì linh khí chứa trong quyển sách này hơn biết bao nhiêu lần so với hai câu đối kia.
- Mộc Đầu, cậu ra đây, tôi có vài lời muốn nói...
Lưu Xuyên nãy giờ luôn ở bên cạnh xem náo nhiệt, bây giờ sau khi nghe thấy lời nói của Trang Duệ thì vẻ mặt chợt biến đổi, hắn cũng không đợi Trang Duệ đáp lời mà kéo ngay ra ngoài.
- Cậu làm gì vậy, trời...Lạnh quá, có gì vào trong quán rồi nói...
Trang Duệ vừa ra ngoài thì cảm thấy mùa đông giá rét kéo đến, hắn rùng mình vài cái, sau đó xoay người muốn đi vào trong tiệm.
- Nghe tôi nói cái đã...
Lưu Xuyên giữ chặt lấy Trang Duệ rồi nói:
- Mộc Đầu, tôi đây lăn lộn trong chợ này bốn năm năm, đừng nói là bán sách, dù là bán người sống tôi cũng từng gặp rồi, không phải tôi nói cậu kiến thức nông cạn, nhưng những lời vừa rồi của bác gái kia tôi cũng có thể nói được, thậm chí là kể ra ba ngày ba đêm, còn có thể thảm thương hơn bác ấy gấp chục lần.
- Cậu nghe tôi khuyên một câu, bác ấy nói thế nào thì chúng ta chỉ cần nghe qua là được, cậu cũng đừng nóng đầu lên mà thật sự bỏ tiền ra mua quyển sách nát kia. Nếu câu chuyện anh em của tôi bị một bác gái lừa đảo bán sách nát truyền ra ngoài, như vậy cũng làm gì còn mặt mũi nữa...
Thì ra Lưu Xuyên kéo Trang Duệ ra ngoài là như vậy, Trang Duệ thấy thế cũng yên lòng hơn. Sách kia nhất định là sách cổ, hơn nữa còn là sách của danh nhân, Trang Duệ dù không có tri thức gì khi làm việc ở Điển Đương Hành nhưng sẽ biết những thứ như vậy sẽ có giá rất cao, chỉ là hắn không biết giải thích thế nào cho Lưu Xuyên mà thôi.
Trang Duệ suy nghĩ một chút rồi dứt khoát nói:
- Lưu Manh, tôi làm gì ở Điển Đương Hành thì cậu cũng biết rồi đấy, nói đến chuyện nuôi thú cưng thì tôi không bằng cậu, nhưng nếu nói về ánh mắt giám định đồ cổ, cậu so ra kém xa tôi. Tôi mặc kệ câu chuyện của người ta là thật hay giả nhưng sách kia thật sự là thứ tốt, có giá trị cao, từ nhỏ đến lớn cậu có bao giờ thấy tôi xài tiền bậy bạ bao giờ chưa? Cứ ti tôi đi, không có gì đâu.
Trang Duệ cũng coi như là bao hoa chính chòe, nếu hắn không sử dụng linh khí trong mắt, nếu chỉ phân biệt bằng ánh mắt, chỉ sợ sẽ ném quyển sách nát kia vào lò sưởi cho rồi.
- Thật hay giả vậy?
Lưu Xuyên thầm nói, hắn tỏ ra nửa tin nửa ngờ đi theo Trang Duệ vào trong quán.
---o0o---
Mọi người vào vào đây ủng hộ để truyện ra nhanh hơn nào
Last edited by baongoc; 04-11-2012 at 11:35 AM.
Đã có 25 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của tumumu
Hoàng Kim Đồng
Tác giả: Đả Nhãn -----oo0oo-----
Chương 13: Thăng cấp.
Nhóm Dịch: Tepga
Sưu Tầm By ™HoaLân --- 4vn.eu
Bác gái kia đang ngồi trong tiệm cũng đứng ngồi không yên, ánh mắt liên tục nhìn ra ngoài cửa, mẻ mặt cực kỳ lo lắng. Khi thấy Trang Duệ và Lưu Xuyên đi vào thì bà mới thở dài một hơi, sau đó khẽ nói:
- Cậu trai, cậu còn muốn mua sách này nữa không?
Trang Duệ cũng không giả vờ, hắn nói thẳng:
- Cháu muốn mua quyển sách này, bác gái, bác ra giá đi, trời tuyết lớn thế này bác cũng khó thể bán ngay được, vì vậy cũng đừng ra giá giằng co làm gì cho mệt...
- Tôi cũng không biết nên ra giá thế nào, trước đó khi xuất giá thì mẹ tôi có nói thứ này là bảo bối, nếu chồng tôi không xảy ra chuyện thì cũng sẽ chẳng tình nguyện lấy ra bán đi. Cậu trai, cậu xem ba quyển sách này cộng lại có được hai chục ngàn không?
Bác gái càng nói càng nhỏ, khi nói đến hai chục ngàn đồng thì hầu như rất khó nghe thấy được. Sau khi được vài cửa hàng đồ cổ bên ngoài trả giá thì bà cũng cảm giác được những quyển sách rách nát này của mình chẳng phải là bảo bối gì, hơn nữa trong nhà có hai đứa con đến trường mà hằng năm mua nhiều sách cũng chỉ vài trăm đồng, bây giờ ba quyển sách nát lại được bà hét giá hai chục ngàn, rõ ràng là coi củ cải là bảo bối, vì vậy mà bà cũng cảm thấy có chút xấu hổ.
- Bao nhiêu tiền?
Bác gái nói quá nhỏ, Trang Duệ thật sự không nghe rõ ràng.
- Hai chục ngàn, nếu không...Nếu không thì mười tám ngàn cũng được, vì quay về còn phải nộp tiền phạt, còn phải đóng tiền viện, hai đứa con đến trường cũng mất vài ngàn, nếu ít hơn thì không thể.
Bác gái nói hơi lớn một chút, nhưng giọng điệu rất kiên định, trong hai mắt hơi đục cũng đầy nước mắt.
- Câu đối của ông mình đã có giá hơn mười ngàn, nếu dựa theo hàm lượng linh khí thì giá trị của sách này cũng không thua kém mười ngàn, dù là sản phẩm kém thì bỏ ra hai chục ngàn mua nói cũng không lỗ đi nơi nào, coi như mình lại làm được một việc thiện.
Trang Duệ thầm tính toán, sau đó hắn chỉ vào quyển sách nát trên bàn nói:
- Bác gái, cháu cũng không cần hai quyển sách kia, cháu chỉ muốn quyển này mà thôi. Cháu nói thật với bác, nếu trong mắt những người khác thì quyển sách kia không đáng giá một đồng, nhưng trong mắt vài người thì nói là bảo bối, khốn nổi sách bảo quản không tốt, nhiều chỗ đã bị mọt, cháu thấy tối đa chỉ là hai chục ngàn đồng. Thế này đi, cũng không phải là mười tám ngàn, cháu trả hai chục ngàn, cháu mua nó.
Trang Duệ đã quyết định mua, hơn nữa mười tám ngàn và hai chục ngàn cũng không khác gì, nhưng nếu nói về linh khí trong quyển sách thì thật sự đáng giá hơn hai chục ngàn đồng.
- Mộc Đầu, quyển sách nát này mà có giá hai chục ngàn sao? Cậu có tiền cũng đừng ném đi, chúng ta không mua, đừng để người ta coi mình là kẻ ngốc...
Lưu Xuyên ở bên cạnh thật sự không nhịn được nữa, vừa rồi hắn đã cầm sách lên lật qua lật lại một lúc, cảm thấy chỉ có một chữ "nát". Nếu sách này có giá hai chục ngàn, như vậy mình tùy tiện mua một con "chó cỏ" ở nông thôn cũng bán bằng giá với chó thuần chủng của Đức sao? Lúc này hắn cảm thấy đầu óc của Trang Duệ đã bị ảnh hưởng quá nặng rồi.
- Điều này...Tôi nói có thể giảm bớt một chút nhưng cậu trai kia vẫn trả hai chục ngàn.
Khi thấy Lưu Xuyên với mặt mũi cực kỳ hung ác thì bác gái cảm thấy thật sự sợ hãi, bà khẽ nói, có lẽ cũng cảm thấy Trang Duệ đầu óc không được tốt cho lắm, không trả giá mà còn tăng giá nữa chứ.
- Lưu Manh, đừng nói nhảm nữa, mau lên, lấy hai chục ngàn ra cho tôi mượn, lát nữa về nhà sẽ trả lại, để tôi trả cho bác gái đây. Bây giờ trời sắp tối, tuyết lại rơi nhiều, cũng nên nhanh chóng chạy về Đồng Sơn.
Trang Duệ cũng không biết mình đã bị hai vị kia cho rằng đầu óc không bình thường, hắn bây giờ chỉ muốn nhanh chóng nắm bắt quyển sách kia vào trong tay, sau đó mang về nhà xem xét kỹ càng một chút.
- Không có tiền, có tiền cũng không cho.
Lưu Xuyên nghiêng mặt đi, thầm nghĩ nếu anh em của mình mà lần này bị lừa đi hai chục ngàn, như vậy chuyện này truyền ra ngoài, chẳng phải để cho mọi người cười rụng răng sao?
- Cậu có cho mượn không? Nếu không tôi sẽ về lấy...
Trang Duệ vừa nói vừa đứng lên, một trăm ngàn tiền đơn vị ban thưởng còn đang để ở nhà, trong thẻ ngân hàng của hắn cũng có hơn hai chục ngàn, cùng lắm thì bắt xe về nhà lấy tiền.
- Được rồi, được rồi, tôi sợ cậu, cậu ngồi đó chờ tôi vài phút, con bà nó, quen biết cậu coi như không may...
Lưu Xuyên biết rõ tính cách của Trang Duệ, từ nhỏ đến lớn chỉ cần Trang Duệ quyết định chuyện gì là phải làm cho bằng được, ai cũng không thể làm cho hắn thay đổi.
Lưu Xuyên dùng một tay đẩy Trang Duệ ngồi xuống ghế sa lông, sau đó hắn đẩy cửa đi ra ngoài với vẻ mặt khó chịu, ngay cả dù cũng không cầm theo. Trong tiệm của hắn thường không lưu giữ nhiều tiền mặt, nhưng hắn có tài khoản trong ngân hàng ở sát bên chợ, có thể lấy tiền bất cứ lúc nào.
- Không có việc gì rồi, bác gái, sẽ là hai chục ngàn, bác cứ yên tâm, cháu sẽ không lừa gạt, chút nữa bác lấy tiền về mà chữa bệnh cho bác trai ở nhà...
Trang Duệ nói vài câu làm cho bác gái kia rơi nước mắt, bà liên tục dùng tay áo lau nước mắt, trong miệng không nói nên lời.
Hai người cũng không nói thêm được nhiều lời, đúng lúc một tiếng ầm vang lên, cửa tiệm bị Lưu Xuyên đẩy ra, hắn cũng không phủi tuyết trên đầu xuống mà ném hai chục ngàn cho Trang Duệ.
- Bác gái, bác đếm lại đi, sau đó giữ tiền cho tốt, trên đường nhiều lưu manh nên đi lại cũng cẩn thận, Lưu Manh, hay cậu đưa bác đây ra bến xe đi...
Trang Duệ nhìn tuyết rơi lớn ở bên ngoài, hắn đưa tiền vào tay bác gái rồi nói với Lưu Xuyên.
- Không cần, không cần, cũng không làm phiền các cậu, tôi tự đi là được.
Có lẽ vì sợ Lưu Xuyên nên bác gái cũng không đếm tiền, bà chỉ lấy ra một chiếc khăn tay, trước tiên bọc tiền lại, sau đó lấy quần áo bọc lên, nhét tiền vào hông. Bà cũng thu thập hai quyển sách còn lại đặt vào trong túi, tay trái liên tục che lên vị trí đặt tiền, sau đó còn lấy chiếc túi che chắn.
Trang Duệ mở dù đưa bác gái đến bên đường bắt taxi, sau khi đưa bác gái lên xe thì hắn mới quay về quán thú cưng của Lưu Xuyên. Khi thấy người anh em kia đang cực kỳ rầu rĩ với bộ dạng muốn mắng mình, hắn không khỏi nở nụ cười.
- Này, sao bộ dạng cậu như vợ chết vậy? Nói cho cậu biết, sách này không phải chỉ có giá hai chục ngàn, chúng ta là buôn bán có lời, để tôi xem nội dung của nó là gì đã.
Trang Duệ chợt lên tiếng làm người ta thật sự muốn ói máu, ngay cả nội dung sách là gì cũng chưa xem mà dám ném ra hai chục ngàn.
Lưu Xuyên tức tối đến mức thiếu chút nữa thì nhảy dựng lên, hắn chỉ vào Trang Duệ và mắng lớn:
- Con bà nó, quyển sách nát này thì có giá cao thế nào? Cái gì...Cậu nói gì? Cậu còn chưa xem nội dung của nó?
Lưu Xuyên coi như không còn gì để nói, hắn thấy Trang Duệ ngồi đó lật tới lật lui trang sách thì cũng không quan tâm, dứt khoát đốt một điếu thuốc rồi ngồi xuống chơi game, trong lòng thầm nghĩ tối nay nên làm thế nào để đến tố cáo với mẹ Trang Duệ mới được.
Trang Duệ không phản ứng với lời nói của Lưu Xuyên, lúc này hắn đang tập trung tinh thần vào quyển sách cổ, điều làm hắn thất vọng chính là linh khí trong sách đã bị hấp thu sạch, cũng giống như hai câu đối của ông nội ở nhà, sau khi bị hấp thu một lần thì cũng chẳng còn gì cả.
Nhưng điều này cũng nằm trong dự đoán của Trang Duệ, cảm giác vui mừng của hắn vượt xa cảm giác không được như ý, vì linh khí trong quyển sách cổ sau khi sát nhập với linh khí của hắn thì thật sự biến đổi, tình huống đã không còn như trước. Nói thế nào đây nhỉ, hắn cảm thấy mình giống như chơi game mà thăng cấp vậy.
Lúc đầu tiên Trang Duệ sử dụng linh khí thì trước mắt sẽ lóe lên hào quang màu xanh, bây giờ nó biến thành màu vàng nhạt, sản lượng linh khí gia tăng mà cũng chỉ huy dễ dàng hơn. Trang Duệ thậm chí có thể thấy mình tùy ý dùng linh khí lật sách, có thể khống chế ở bất kỳ trang sách nào.
Trang Duệ thậm chí còn cảm thấy bây giờ mắt của mình đã đến trình độ hoàn toàn có thể nhìn xuyên qua quần áo mà không chạm đến da thịt của người khác, tất nhiên bây giờ trong tiệm thú cưng chỉ có hắn và Lưu Xuyên, mà hắn cũng tuyệt đối không có hứng nhìn Lưu Xuyên.
Lúc này khoảng cách nhìn vật cũng tăng mạnh, vừa rồi Trang Duệ cũng không cầm sách, hắn dùng mắt của mình nhìn qua quyển sách trên bàn trà, khoảng cách này tuyệt đối hơn một mét, cụ thể là tăng lên bao nhiêu thì chiều nay hắn sẽ về nhà và chậm rãi thí nghiệm.
Quan trọng là sau hai lần hấp thu linh khí từ quyển trục và quyển sách thì Trang Duệ chợt phát hiện ra biện pháp để gia tăng linh khí trong mắt, trong lòng hắn có chút chờ mong, sau khi hút vào càng nhiều linh khí thì cặp mắt hắn sẽ có biến hóa thế nào?
---o0o---
Mọi người vào vào đây ủng hộ để truyện ra nhanh hơn nào
Đã có 23 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của baongoc
Hoàng Kim Đồng
Tác giả: Đả Nhãn -----oo0oo-----
Chương 14: Hương Tổ Bút Ký(Thượng).
Nhóm Dịch: Tepga
Sưu Tầm By ™HoaLân --- 4vn.eu
Ngày đông thường rất ngắn, vừa mới năm giờ chiều mà bầu trời bên ngoài đã tối mịt, nhìn qua lớp cửa kính trong suốt thì thấy mặt đường buổi sáng đã đựo quét dọn sạch sẽ nhưng bây giờ trải một lớp tuyết rất dày, ánh tuyến trong bóng tối thật sự chói mắt.
Trang Duệ thở dài một hơi, hắn cẩn thận đặt quyển sách nát trong tay xuống bàn trà, nếu nói một cách chính xác thì đây chính là một bộ bản thảo của cổ nhân, sau khi được xem qua sơ lược thì hắn có thể xác định đây là bút ký của tiền nhân có niên đại là đầu thời kỳ nhà Thanh. Vì bên trong bản thảo có rất nhiều lần xuất hiện niên hiệu của hoàng đế Khang Hy và Thuận Trị, bìa sách cũng được ghi là Hương Tổ Bút Ngôn, nếu Trang Duệ đoán không sai thì phải là bút ký, vì tổn hại mà chỉ còn một nửa chữ mà thôi.
Bộ bản thảo này được bảo quản không tốt, nửa phần trước bị mọt đục, dấu mồ hôi, mỡ đông, tro bụi...Làm phát sinh khá nhiều nấm mốc, rất nhiều chữ đã mơ hồ không rõ ràng, khó thể phân biệt được. Nửa bộ sau thì còn khá tốt nhưng ngôn ngữ được dùng để viết bản thảo lại cực kỳ mờ mịt khó hiểu, hơn nữa có nhiều chữ phồn thể mà Trang Duệ căn bản không biết chỉ có thể suy đoán mà thôi. Hắn cũng đại khái hiểu ra ý nghĩa của nó, nội dung bao quát bên trong chính là những luận điểm của tác giả, biểu đạt tình cảm với một cá nhân.
Cuối bản thảo còn có vài bài thơ, đa số là thất ngôn tuyệt cú, nhưng Trang Duệ đọc qua và có chút buồn bực, vì hắn trước nay học ban A, khoa học tự nhiên thì mạnh mà các môn xã hội thì rất yếu, đối với thi từ thật sự không hiểu. Sau vài bài thơ là một con ấn màu đỏ, Trang Duệ cũng không nhận ra được vài chữ Triện, càng không thể nào tìm hiểu được lai lịch của tác giả.
Trang Duệ quét mắt nhìn, hắn thấy Lưu Xuyên đang cắn răng trừng mắt chơi game, hắn chạy đến đẩy Lưu Xuyên ra, sau đó thoát game và mở web, nhưng hắn đợi cả nửa này mà trang web vẫn không thể load được.
- Này Lưu Manh, sao máy tính của cậu không lên mạng được?
Trang Duệ quay đầu hỏi Lưu Xuyên.
- Lên mạng? Là lên cái gì? Lên ra sao? Đúng rồi, nghe bọn họ nói có thể lên mạng chơi game, nhưng tôi cũng chẳng biết là thế nào.
Lưu Xuyên gãi gãi đầu, rõ ràng những vấn đề kia đối với hắn mà nói là rất huyền bí.
- Hừ, không lên mạng được thì mua máy tính làm gì? Rõ ràng là cắm hành tây vào mũi heo.
Trang Duệ nhịn không được phải nói, máy tính hơn mười ngàn chính mình nhiều lần không dám mua, người này vì chơi ba game trời ơi như Mario mà mua máy tính sao?
- Những cửa hàng trên đường này đều mua, tôi cũng không thể cho người ta xem thường nên mới mua về. Đúng rồi, Mộc Đầu, lên mạng thế nào?
- Cậu mau làm cho tôi, tôi cũng muốn lên mạng, tôi nghe bọn họ nói trên mạng có vài game gì đó rất vui, cái gì là võ lâm truyền kỳ, chơi rất hay thì phải, mấy tên khốn kiếp kia thường khoác lác trước mặt tôi, rất mất mặt.
Lưu Xuyên nghe Trang Duệ nói đến chuyện lên mạng thì tinh thần bừng bừng, bình thường hắn là người rất sĩ diện, mọi người đều buôn bán trên đường, hắn cũng không biết xấu hổ mà hỏi những ông chủ ở bên cạnh. Bây giờ nghe Trang Duệ nói như vậy, hắn lập tức muốn bạn mình chỉ cách lên mạng ngay.
- Thôi bỏ đi, cậu muốn lên mạng thì trước tiên phải đến bưu điện để đăng ký gói cước internet, mà cậu bình thường làm gì có thời gian lên mạng?
Trang Duệ dở khóc dở cười đáp.
- Ôi, một năm tôi cũng chỉ thanh nhàn vào dịp tết, sao có thời gian lên mạng? Cậu cho rằng tiền dễ kiếm lắm sao? À, đúng rồi, Mộc Đầu, cậu muốn lên mạng làm gì?
Lưu Xuyên nghe nói bây giờ không thê lên mạng được thì lập tức nhụt chí, lúc này hắn mới hỏi vì sao Trang Duệ lại muốn lên mạng.
- Trong bản thảo này có mấy bài thơ, không biết là ai viết ra, tôi muốn lên mạng điều tra thêm, để xem tác giả của thảo là ai...
Thật ra Trang Duệ vừa rồi định điện thoại cho chú Đức nhưng nghĩ lại mà thôi, mình trước kia đều không quan tâm đến vấn đề này, bây giờ nếu cứ liên tục thỉnh giáo thì khó tránh khỏi làm cho chú Đức nghi ngờ. Vì vậy trước tiên hắn nên tim hiểu tác giả bản thảo, sau đó lại tìm hiểu giá cả tương quan, như vậy thì tương đối dễ dàng hơn. Tuy hắn không thể nào tiếp tục hấp thu linh khí từ bản thảo này nhưng dù thế nào thì cũng mất hai chục ngàn để mua nó, hắn cũng cảm thấy có chút đau lòng.
Lưu Xuyên thật sự không có hứng thú với thơ, hắn suy nghĩ rồi nói:
- Hỏi mẹ tôi đi, trước khi về hưu mẹ tôi là giáo viên lịch sử, có lẽ sẽ biết, tối nay cũng không cần đi tắm hơi, đến nhà tôi dùng cơm hay hơn.
Trong quán cũng không còn việc gì để làm, hai người thu dọn, sau đó kéo cửa xuống. Trang Duệ leo lên xe, hắn nhanh chóng lấy lại gói thuốc trong tay Lưu Xuyên, nói rằng thứ đó để cho bác trai, không cho phép đối phương sử dụng.
Lưu Xuyên nhà ở trong ký túc xá của cục công an, phòng có ba phòng hai gian, diện tích khoảng một trăm mét vuông, lớn hơn so với nhà của Trang Duệ. Cha của Lưu Xuyên còn chưa về hưu, hiện tại đang là phó cục trưởng một phân cục công an nào đó, cả ngày bận rộn túi bụi, lúc này căn bản sẽ không có ở nhà.
Mẹ của Lưu Xuyên cũng giống như mẹ Trang Duệ, đã về hưu, bình thường chỉ ở nhà một mình, hôm nay Trang Duệ là con nuôi đến chơi, tất nhiên bà sẽ rất vui, bắt đầu bận rộn nấu cơm tối.
Sau khi làm xong cơm tối thì cha của Lưu Xuyên cũng quay về nhà, ông từ miệng của vợ mà biết được chuyện của Trang Duệ ở Trung Hải, vì vạy mà kéo Trang Duệ đến nói tốt một chặp, đồng thời cũng thuận tiện dạy bảo cả đứa con cả ngày không làm việc gì đàng hoàng. Lưu Xuyên ở một bên cảm thấy ngứa răng, vì vậy mà nhanh chóng cáo trạng, nói ra chuyện Trang Duệ ném ra hai chục ngàn mua một quyển sách nát.
Cha mẹ Lưu Xuyên nghe nói như vậy thì rất ngạc nhiên, bọn họ cũng muốn xem quyển sách kia, nhưng lúc này chỉ hỏi vài câu mà không tiếp tục nói thêm điều gì. Trước nay bọn họ đều biết Trang Duệ là một người rất có chủ kiến, bình thường không xài tiền bậy bạ, mẹ của Lưu Xuyên còn đặc biệt đi đến phòng làm việc kiếm tư liệu cho Trang Duệ. Lưu Xuyên thấy vậy mà trợn mắt há mồm, nhớ ngay đó mình bỏ tiền ra mua máy tính thì rõ ràng bị mẹ giáo dục cho một ngày trời.
Sau khi dùng cơm tối thì Trang Duệ cảm thấy rất mỹ mãn, hắn được Lưu Xuyên với đầy bụng oán khí tiễn về nhà, không chỉ là có một bữa cơm ngon, quan trọng là mẹ nuôi của Trang Duệ còn tìm ra bài thơ trên quyển sách "Truyện tiểu sử về các nhân vật thời Thanh". Bâ giờ hắn đã mượn quyển sách kia về nhà, chuẩn bị chậm rãi đọc qua.
Trang Duệ lấy hai chục ngàn ném cho Lưu Xuyên, lại đuổi tên khốn muốn cáo trạng sự việc mua sách nát với mẹ mình ra ngoài, sau đó chính hắn nói ra chuyện mua bản thảo hôm nay với mẹ. Mẹ hắn biết con mình trước nay công tác ở Điển Đương Hành, thường xuyên tiếp xúc với những thứ đồ cổ, tất nhiên cũng không có ý kiến gì, chỉ là nói Trang Duệ sau này nên chú ý, đừng để bị người ta lừa.
Sau khi đối phó với mẹ xong, Trang Duệ về phòng mình, hắn cẩn thận cất kỹ bản thảo và hai câu đối của ông nội vào trong rương. Thùng gỗ của ông nội hắn hính là thứ tốt nhất chuyên dùng để bảo quản thư pháp vào sách cổ, nếu như đặt bản thảo vào trong một thùng gỗ như thế này, ít nhất sẽ không nát đến mức như bây giờ.
Sau khi thu dọn xong thì Trang Duệ chui vào trong chăn, bắt đầu mở quyển "Truyện tiểu sử về nhân vật thời nhà Thanh" ra xem.
---o0o---
Mọi người vào vào đây ủng hộ để truyện ra nhanh hơn nào
Đã có 23 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của baongoc
Hoàng Kim Đồng
Tác giả: Đả Nhãn -----oo0oo-----
Chương 15: Hương Tổ Bút Ký (Hạ).
Nhóm Dịch: Tepga
Sưu Tầm By ™HoaLân --- 4vn.eu
Những bài thơ trong bản thảo của Trang Duệ đều được ghi lại trong "Tiểu sử về các nhân vật thời nhà Thanh", hắn cẩn thận xem xét về lai lịch của người viết ra những bài thơ kia, sau đó đặt quyển sách trong tay xuống.
Tác giả của bài thơ là Vương Sĩ Trinh sống vào thời kỳ đầu của nhà Thanh, Vương Sĩ Trinh nguyên danh là Sĩ Chân, tự Tử Chân, gọi là Nguyễn Đình, lại có người gọ là Ngư Dương Sơn Nhân, vì vậy cũng được người ta xưng là Vương Ngư Dương. Kẻ này thân là người Hán, sau khi chết thì được Khang Hi phong làm Vi Văn Giản, có thể nói là hoàng ân cuồn cuộn, là người Tân Thành(Nay là huyện Sơn Đông), là một thi nhân kiệt xuất thời tiền Thanh.
Vương Sĩ Trinh được sinh ra trong gia đình quan lại vào thời bấy giờ, ông nội là Vương Như Tấn, là chính sứ của tỉnh Hà Nam vào thời nhà Minh, Vương Sĩ Trinh năm tuổi thì được dạy học tại nhà, sáu bảy tuổi đã học Kinh Thi, năm thuận trị thứ bảy thì đi thi thử, sau đó đậu đầu các kỳ thi huyện, phủ, đạo, tương đương với thủ khoa của các các kỳ thi tiểu học, trung học và đại học bây giờ. Hắn thi đậu tiến sĩ vào năm Thuận Trị thứ mười lăm, danh tiếng dần vang xa.
Năm Vương Sĩ Trinh hai mươi ba tuổi thì du lịch Tế Nam, hắn mời tất cả danh sĩ Tế Nam họp mặt ở hồ Đại Minh, lúc đó vì tức cảnh mà viết ra bốn bài thơ. Sau đó những bài thơ kia được truyền ra, danh chấn đại giang nam bắc, lúc đó tác giả được xưng là Thu Liẽu Thi Xã, sau này nổi tiếng thiên hạ. Hậu nhân gọi bờ đông của hồ Đại Minh với tên là Thu Liễu Viên chính là dựa vào bài vịnh "Thu Liễu" năm xưa của Vương Sĩ Trinh.
Trang Duệ lấy bản thảo trong rương ra, sau khi so sánh với trong sách "Tiểu sử về các nhân vật thời nhà Thanh" thì hắn cảm thấy thật sự vui sướng, chính là những bài thơ thành danh của Vương Sĩ Trinh đều có trong bản thảo, mặt khác còn có vài bài thơ và điệu từ ngắn, hơn nữa những bài thơ trong bản thảo đều có linh ấn. Dù Trang Duệ không biết nhiều lắm về thư pháp tranh chữ nhưng cũng biết giá cả của tác phẩm có khắc tên tuổi là cao hơn không có rất nhiều lần, nhưng điều làm cho hắn cảm thấy xấu hổ chính là thật sự không biết cái tên ghi trên con dấu là gì, rốt cuộc là người phương nào lưu lại, có phải là của Vương Sĩ Trinh hay không?
Thành tựu của Vương Sĩ Trinh là rất tốt, vào năm Khang Hi thứ tư thì hắn được bổ nhiệm làm Hộ Bộ Lang Trung, đến thủ đô làm quan. Khi đó thủ đô là nơi tài tử mặc khách tụ tập, Vương Sĩ Trinh có sân khấu để thi triển tài hoa, hắn sáng tác bài thơ "Thần Vận" ở phương diện thơ ca mở ra một luồng gió mới. Hắn là người có nhiều bài thơ truyền cho hậu thế, những bài văn tả cảnh cũng được nhiều người khen, chỉ một câu như "Lục Dương thành quách thị Dương Châu" cũng làm cho nhiều danh họa lúc bây giờ sử dụng để đề lên tranh, ngay cả Khang Hi cũng khen hắn là "Đa tài thi văn", "Bác học thiện thi văn".
Năm Khang Hi thứ mười bảy thì Vương Sĩ Trinh được hoàng đế triệu kiến, được đưa vào viện hàn lâm giảng dạy, nhập sĩ Nam Thư Phòng, trở thành đệ nhất nhân thời nhà Thanh.
Trang Duệ trước kia cũng thường xem truyện lịch sử, hắn biết rõ Nam Thư Phòng chính là nơi trực ban văn học cho hoàng đế Đại Thanh, đời Thanh có nhiều kẻ sĩ muốn vào nhưng thật sự rất khó, tất cả những vấn đề đều phải làm theo chiếu lệnh của hoàng đế. Khang Hi đó đưa Vương Sĩ Trinh tiến vào Nam Thư Phòng, đây là một vinh hạnh hiếm có vào lúc bấy giờ, vì vậy mà danh tiếng của Vương Sĩ Trinh chợt rực sáng.
Vương Sĩ Trinh là một người thích cổ vật, có thể phân biệt sách, tranh, tiền. Người này giỏi thư pháp, được hậu nhân tôn sùng, khi còn trẻ làm thơ tươi đẹp điềm đạm, sau khi trung niên thì chuyển thành cứng cáp, am hiểu mọi thứ.
Đồng thời Vương Sĩ Trinh này còn rất ái tài, sau khi được Khang Hi cho kế nhiệm Tiền Khiêm Ích trở thành minh chủ thi đàn, hắn thật sự trở thành một minh chủ được văn đàn thời kỳ này công nhận. Lúc này những hậu bối văn đàn lục tục đến thủ đô cầu danh sư chỉ điểm, người được bái kiến đầu tiên là Vương Sĩ Trinh, nếu có thể nhận được một lời khen của hắn thì xem như thanh danh lên cao.
Trang Duệ còn thấy được một điển cổ trong sách, năm xưa Bồ Tùng Linh là một văn nhân tư thế hào sảng, hắn có đầy bụng học vấn nhưng không được người thưởng thức. Sau khi hắn viết ra tác phẩm "Liêu Trai Chí Dị" nổi tiếng thì không được thế nhân nhân thức, rơi vào đường cùng, Bồ Tùng Linh chỉ có thể đi tìm Vương Sĩ Trinh.
Sau khi Vương Sĩ Trinh xem qua bản sơ thảo thì thật sự tán thưởng Liêu Trai Chí Dị của Bồ Tùng Linh, hắn ghi lại nhiều lời bình trong bản sơ thảo và trả lại cho Bồ Tùng Linh, còn tặng thơ cho Bồ Tùng Linh: "Cô vọng ngôn chi vọng thính chi, đậu bằng qua giá vũ như ti. Liêu ứng yếm tác nhân gian ngữ, ái thính thu phần quỷ xướng thi.*" Vì thế có thể thấy Vương Sĩ Trinh ưu ái thế nào với Bồ Tùng Linh.
(*: Là bài đề từ của Vương Sĩ Trinh với Liêu Trai Chí Dị của Bồ Tùng Linh:
Nói láo mà chơi, nghe láo chơi
Giàn dưa lún phún hạt mưa rơi
Chuyện đời đã chán không buồn nhắc
Thơ thẩn nghe ma kể mấy lời
[ Tản Đà dịch ] )
Vì để cho Liêu Trai Chí Dị được xuất bản, Vương Sĩ Trinh đã viết vài câu trên bản thảo, vì vậy mà các hàng sách tranh giành nhau bản thảo Liêu Trai Chí Dị, ngay lúc đó có nhân vật nổi tiếng tán thưởng việc này: "Quốc gia xem như có thành tựu về văn hóa giáo dục, chỉ như vậy mới có thể khuyến khích được các tác giả."
Các tác phẩm của Vương Sĩ Trinh trước nay cơ bản đều được xuất bản, từ năm Khang Hi đến năm dân quốc cũng được xuất bản liên tục, mà quyển sách trên tay Trang Duệ chính là Hương Tổ Bút Ký được viết bằng bút lông, hơn nữa có khả năng là bản thảo tự tay Vương Sĩ Trinh viết ra, nếu như đó là bút tích của Vương Sĩ Trinh thì thật sự là một chữ giá ngàn vàng.
Phải biết rằng Vương Sĩ Trinh tuy cả đời làm nhiều thơ nhưng thư pháp vào bút tích truyền lại cho đời sau là rất ít, trong nước từng có một cuộc bán đấu giá vài trang bản thảo của Vương Sĩ Trinh, cuối cùng đẩy giá lên đến một triệu năm trăm bảy mươi ngàn.
Tất nhiên lúc này Trang Duệ cũng không hoàn toàn biết gì cả, nhưng thông qua những tư liệu vừa kiếm được thì hắn có chút lo lắng, với thân phận đứng đầu văn đàn của Vương Sĩ Trinh thì bản thảo lưu lại dù thế nào cũng không thể chỉ là hai chục ngàn, dù là hậu nhân của Vương Sĩ Trinh viết ra thì cũng coi như là quyển sách cổ cực quý.
Trang Duệ đã có quyết định, sau này quay về Trung Hải sẽ mang theo bản thảo này đến cho chú Đức giám định, nếu là hàng thật thì sẽ cho chú Đức bán đi. Đối với hắn thì tác dụng lớn nhất của bản thảo này đã được khai quật hết, tất nhiên sau đó mới đến lượt lợi dụng giá trị kinh tế của nó, dù sao thì hắn cũng mua bản thảo này với giá hai chục ngàn, nó đã chiếm vài phần tài sản trên người hắn rồi.
Trang Duệ chui ra khỏi giường ấm áp, hắn cẩn thận đặt quyển sách vào rương gỗ, sau đó nằm lại trên giường. Hắn chợt có một ý nghĩ, mình có thể hấp thu linh khí từ những quyển sách cổ này, như vậy có thể hấp thu linh khí từ những đồ cổ khác không? Dù sao thì hai thứ kia cũng đến rất ngẫu nhiên, câu đối là di vật của ông nội, bản thảo kia lại do chính mình tìm mua được và cũng coi là may mắn, nếu bác gái kia mà lấy quyển sách ra ở cửa hàng khác, sợ rằng cũng không đến lượt mình mua được. Hắn cũng không tin những người chuyên thu mua đồ cổ kia sẽ giống như Lưu Xuyên, sẽ coi đây là quyển sách nát không đáng giá.
- Có năng lực này, mình sẽ làm gì đây? Chẳng lẽ là làm giám định sư? Nhưng mình thậm chí còn không biết được một chữ Triện nào. Hay là dùng nó để đi nhìn trộm xổ số? Nếu bị bắt thì sẽ bị đưa đi giải phẫu, chẳng lẽ dị năng này chỉ có thể nhìn lén phụ nữ sao?
Trang Duệ chợt cảm thấy có chút rối loạn, hắn bắt đầu suy nghĩ miên man, những gì xảy ra hôm nay thật sự có lực tương tác quá lớn với hắn, chưa nói đến chuyện linh khí trong mắt thăng cấp, đây cũng là lần đầu tiên hắn lấy ra hai chục ngàn để mua một quyển sách. Đối với một người bình thường trong túi chỉ có chưa đến vài trăm đồng như hắn thì đây thật sự là lần đầu tiên tiêu xài hoang phí.
- Đúng rồi, còn có rất nhiều người không biết mình có bảo vật giống như bác gái lúc chiều, mình có thể mua thấp bán cao, mưu lợi bất chính...
Trang Duệ cảm thấy trong đầu sáng ngời, hắn chuẩn bị vạch ra cho mình một con đường làm thương nhân mua bán đồ cổ. Hắn không biết hôm nay trình độ cuộc sống ngày càng được đề cao, thị trường đồ cổ càng ấm lên, các loại đồ giả, đồ dỏm đầy rẫy thị trường, các vị chuyên gia cổ vật ở trong Tử Cấm Thành cũng không dám nói mình chưa từng bị lừa.
Tục ngữ có câu: "Kẻ không biết không sợ", Trang Duệ tìm được mục tiêu mới mà cảm thấy hạnh phúc tiến vào mộng đẹp.
---o0o---
Mọi người vào vào đây ủng hộ để truyện ra nhanh hơn nào
Đã có 25 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của baongoc