Hồi 11
Những Lượn Sóng Dồn
Yến Thiết Y gáºt đầu :– TrÆ°á»›c hết, ngÆ°Æ¡i hãy khép kÃn cái miệng lại, chá» mình thá» xem rồi muốn nói cái gì thì nói.
Hùng Äạo NgÆ°Æ¡n chạy Ä‘i liá»n, không lâu lắm, trở lại vá»›i đôi Ä‘Å©a bạc.
Yến Thiết Y cầm đôi Ä‘Å©a, nhúng và o tô cá. Mà u bạc sám, biến thà nh tÃm sạm liá»n.
Hùng Äạo NgÆ°Æ¡n nghiến răng :
– Cái lão Triệu quái váºt quả tháºt to gan!
Yến Thiết Y trái lại bình tÄ©nh nhÆ° thÆ°á»ng, chà ng khoát tay thốt :
– Việc không rõ rà ng, ngÆ°Æ¡i không nên võ Ä‘oán. Hãy gá»i lão Triệu đến đây cho ta, nên nhá»› rằng phải giữ vẻ thản nhiên nhé, đừng là m hùm, là m hổ mà lão sợ, lại chuồn mất.
Hùng Äạo NgÆ°Æ¡n rÃt lên :
– MÆ°á»i phần rõ mÆ°á»i là lão chứ còn ai và o đây nữa? Quá»· ma gì mà khiến lão ma tâm lú tánh đến thế? Vừa rồi, thuá»™c hạ đến nhà bếp, chÃnh lão trao thức ăn táºn tay thuá»™c hạ mà ! Lão còn cÆ°á»i hì hì, nhÆ° là vô sá»±! Tháºt không ngá»...
NgÆ°ng trá»ng thần sắc, Yến Thiết Y lá»™ vẻ Æ°u tÆ° :
– Ta nghÄ©, cái lão Triệu trao thức ăn táºn tay ngÆ°Æ¡i đó chẳng phải là lão Triệu chân chÃnh.
Hùng Äạo NgÆ°Æ¡n kinh hãi :
– Có việc nhÆ° váºy được sao?
Rồi y lẩm bẩm :
– ÄÃch xác là lão ta mà ! Thuá»™c hạ vừa tiếp các thức ăn, vừa nhìn mặt lão, rõ rà ng là Triệu Phúc! Chẳng lẽ thuá»™c hạ quáng manh?
Yến Thiết Y Ä‘iá»m nhiên nói :
– Cũng vì quá biết rõ nhau, thà nh ra không cần quan sát, do đó lắm khi lầm lạc. Giả như ta đoán không sai thì hiện tại lão Triệu đang nguy khốn đấy. Có lẽ lão chết rồi nữa đấy!
Hùng Äạo NgÆ°Æ¡n rợn ngÆ°á»i, kêu lên :
– Vái trá»i, sá»± thể không đến Ä‘á»—i váºy!
Yến Thiết Y khoát tay :
– Äi gá»i lão ta Ä‘i! Nếu còn gá»i được!
Nghĩa là hỠTriệu chân chánh thì có thể chết rồi, hỠTriệu giả mạo thì cũng chuồn mất rồi.
Còn ai đâu mà gá»i?
Hùng Äạo NgÆ°Æ¡n thoát ra khá»i cá»a Long Hoa Sảnh. Tuy Yến Thiết Y đã bảo y giữ vẻ thản nhiên, song y cứ chạy vùn vụt, nhÆ° có việc khẩn cấp.
Nhà bếp cách đại sảnh không xa, vượt qua Ä‘oạn Ä‘Æ°á»ng hà nh lang Hùng Äạo NgÆ°Æ¡n đã đến trÆ°á»›c cá»a.
NÆ¡i đó, vẫn nhÆ° thÆ°á»ng ngà y, chẳng có vẻ gì khả nghi cả.
ChÆ°a và o cá»a, Hùng Äạo NgÆ°Æ¡n đã thủ sẵn hai ngá»n Ä‘oản thÆ°Æ¡ng nÆ¡i tay, cất tiếng gá»i oang oang :
– Lão Triệu đâu? Vác các mặt ra đây cho ta xem!
Bên trong nhà bếp, im lặng như cảnh chết.
Hùng Äạo NgÆ°Æ¡n lại gá»i.
Lâu lắm, có tiếng run run há»i vá»ng ra :
– Vị đại ca nà o ở bên ngoà i đó?
Hùng Äạo NgÆ°Æ¡n nháºn ra âm thanh của tên phụ bếp, hắn tên là A Thanh, chẳng biết nấu nÆ°á»›ng gì, chỉ chuyên chẻ củi, phÆ¡i củi, và chụm lá»a trong lò.
Hắn là một thiếu niên chưa tròn hai mươi tuổi.
NhÆ° luồng gió cuốn, Hùng Äạo NgÆ°Æ¡n tung cá»a, lao vút mình và o, đúng lúc A Thanh từ trong má»™t xó, lồm cồm ngồi dáºy.
Hắn xám mặt khi nháºn ra Hùng Äạo NgÆ°Æ¡n.
Hùng Äạo NgÆ°Æ¡n không buồn nhìn hắn, chạy thẳng đến bếp.
Nhưng, Triệu Phúc đã biến mất dạng.
Hùng Äạo NgÆ°Æ¡n trở ra ngoà i, nhìn đống củi thất giữa sân, rồi nhìn sang chá»— chứa thá»±c váºt tÆ°Æ¡i và rau cải.
Y Ä‘inh ninh có ngÆ°á»i nấp phÃa sau má»™t trong hai chá»— ấy, nên quát :
– Chui ra ngay!
Không ma nà o chui ra cả.
HÆ°á»›ng qua A Thanh, y gằn giá»ng há»i :
– Triệu Phúc đâu?
A Thanh run sợ, là nhà :
– Triệu... Triệu sư phó... nấu nướng xong, vỠphòng ngơi nghỉ rồi!
Hùng Äạo NgÆ°Æ¡n vòng ra phÃa sau nhà bếp, nÆ¡i đó có má»™t gian phòng nhá», dà nh cho Triệu Phúc.
Y không gá»i, cứ tung cá»a xông và o.
Không má»™t bóng ngÆ°á»i trong gian phòng.
Hùng Äạo NgÆ°Æ¡n dáºm chân bình bịch, mắng :
– Chó má tháºt! Súc sanh!
Y toan bÆ°á»›c ra, bá»—ng nhìn xuống gầm giÆ°á»ng, đôi mắt y rá»±c sáng, y cúi mình thò tay lôi ra má»™t ngÆ°á»i.
NgÆ°á»i, là Triệu Phúc. Triệu Phúc còn sống.
Lão ta không bị trói, mà cÅ©ng chẳng mang thÆ°Æ¡ng tÃch gì nÆ¡i mình, miệng không nhét giẻ, nhÆ°ng lão không nói năng, không cá» Ä‘á»™ng được. Lão chỉ gÆ°Æ¡ng to đôi mắt, trừng trừng nhìn Hùng Äạo NgÆ°Æ¡n.
Hùng Äạo NgÆ°Æ¡n biết ngay lão bị Ä‘iểm và o hai huyệt câm và tê, nên vÆ°Æ¡n tay giải khai huyệt đạo liá»n cho lão.
Triệu Phúc được giải huyệt rồi, lão kêu lên :
– Ông trá»i của lão Æ¡i...
Hùng Äạo NgÆ°Æ¡n hét :
– Äừng có gá»i trá»i, gá»i đất! Ta há»i ngÆ°Æ¡i việc gì đã xảy ra?
Má»™t phút sau, Triệu Phúc má»›i hoà n hồn, từ trên giÆ°á»ng lão lết xuống ná»n, rồi run run giá»ng đáp :
– Hùng huynh Æ¡i! Äa tạ Hùng huynh cứu lão phu! Nếu Hùng huynh không đến đây, chẳng rõ lão phu phải nằm dÆ°á»›i đó đến lúc nà o nữa!
Hùng Äạo NgÆ°Æ¡n lại hét :
– Äừng nói nhảm! Hãy đáp câu há»i của ta! NgÆ°Æ¡i là m sao mà bị ngÆ°á»i ta ám toán hả?
Da mặt vốn và ng, Triệu Phúc sợ quá, mà u máu lặn xuống, thà nh ra tái xanh, lão ta luýnh quýnh đáp :
– Lão phu nà o có biết tại sao! Khoảng gần giá» ngá», lão phu Ä‘ang lui cui sá»a soạn các thức ăn chá» Hùng huynh đến lấy, bá»—ng có ngÆ°á»i đứng bên ngoà i cá»a sổ gá»i lão phu, gá»i tháºt gấp. Lão phu vừa ứng tiếng, vừa bÆ°á»›c ra, chẳng thấy bóng ma nà o hết, nhÆ°ng bất thình lình, lão phu bị hất chân, ngã nhà o, rồi câm và tê dại luôn.
Hùng Äạo NgÆ°Æ¡n trầm giá»ng :
– ChÃnh ngÆ°á»i hất ngÆ°Æ¡i ngã, mang ngÆ°Æ¡i và o phòng, rồi giấu ngÆ°Æ¡i và o gầm giÆ°á»ng?
Triệu Phúc gáºt đầu :
– Phải!
Hùng Äạo NgÆ°Æ¡n hừ má»™t tiếng :
– Ngươi chẳng hỠtrông thấy mặt mà y, hình dáng kẻ đó?
Triệu Phúc lắc đầu, lộ vẻ khổ sở :
– Chẳng thấy gì hết, Hùng huynh! Hắn đẩy lão phu xuống gầm giÆ°á»ng mạnh quá, đầu lão phu va và o vách, trên trán còn u má»™t cục đây, Hùng huynh Æ¡i!
Hùng Äạo NgÆ°Æ¡n hét :
– Vô dụng! NgÆ°Æ¡i là má»™t kẻ vô dụng nhất Ä‘á»i! Äã bị ám toán mà lại chẳng thấy được mặt mà y kẻ ám toán mình! Váºy mà cÅ©ng vênh váo mặt tá»± hà o là ngÆ°á»i của Thanh Long xã! Tệ Æ¡i là tệ!
Triệu Phúc van :
– Lão phu bất tà i quá, Hùng huynh! Xin Hùng huynh tha cho lần nà y, nhất định là lần sau...
Hùng Äạo NgÆ°Æ¡n quát :
– Lần sau? Là m gì có? Cho ngÆ°Æ¡i hay, cái đầu của ngÆ°Æ¡i sắp lìa cần cổ đấy nhé. Nếu mà có lần sau, thì địch sẽ không để cho ngÆ°Æ¡i sống đâu. Ta há»i ngÆ°Æ¡i, ngÆ°Æ¡i bị ám toán trÆ°á»›c khi nấu xong bữa ăn, hay sau?
Triệu Phúc đáp :
– Sau khi nấu nÆ°á»›ng xong tất cả các món ăn. Lão phu chỉ còn chá» Hùng huynh đến nÆ¡i thôi, là xong pháºn sá»± buổi mai. Có Ä‘iá»u, lão phu chÆ°a để tÆ°Æ¡ng á»›t và o tô cá. Äể sá»›m, ăn mất ngon.
Hùng Äạo NgÆ°Æ¡n ngẩng mặt lên không báºt cÆ°á»i dòn.
Triệu Phúc lấy là m lạ, há»i :
– Hùng huynh cÆ°á»i gì?
Hùng Äạo NgÆ°Æ¡n vừa cÆ°á»i vừa đáp :
– May phúc là ngÆ°Æ¡i chÆ°a để tÆ°Æ¡ng á»›t và o tô cá đấy! Kẻ ám toán ngÆ°Æ¡i lại chẳng hiểu gì hết, mà cÅ©ng nhá» trá»i bảo há»™ Khôi Thủ chúng ta nữa! Cho nên, cái âm mÆ°u của địch tuy chu đáo, nhÆ°ng cuối cùng cÅ©ng còn sÆ¡ hở!
Triệu Phúc kinh hãi, há»i :
– Hùng huynh nói chi? Có việc bất thÆ°á»ng xảy ra?
Hùng Äạo NgÆ°Æ¡n trầm gÆ°Æ¡ng mặt :
– Có kẻ bỠđộc và o tô cá chưng, toan hảm hại Khôi Thủ!
Triệu Phúc xám mặt, báºt kêu trá»i, rồi quỳ xuống khóc sÆ°á»›t mÆ°á»›t, van cầu :
– Hùng huynh ơi! Hãy xét cho lão phu! Xin thương cho lão phu, minh oan dùm!
MÆ°u hại Khôi Thủ là bị kết án lăng trì, lão phu dù có trăm cái máºt cÅ©ng chẳng dám manh tâm là m Ä‘iá»u phản phúc! Hùng huynh Æ¡i!
Hùng Äạo NgÆ°Æ¡n hừ hừ :
– NgÆ°Æ¡i có biết là trÆ°a nay, ai dá»n thức ăn cho Khôi Thủ không?
Triệu Phúc lắc đầu :
– Lúc đó, lão phu bị chế ngự rồi, là m sao biết được?
Hùng Äạo NgÆ°Æ¡n tiếp :
– Ta đây! Ta đến táºn nhà bếp, lấy các thức ăn!
Lão Triệu há»i :
– Ai trao táºn tay Hùng huynh?
ÄÆ°a tay chỉ thẳng và o mặt Triệu Phúc, Hùng Äạo NgÆ°Æ¡n buông gá»n :
– Ngươi!
Triệu Phúc lại khóc rống lên :
– Xin thần minh soi xét cho! Oan lão phu biết bao nhiêu! Lão phu nằm ỳ dÆ°á»›i gầm giÆ°á»ng, có biết trá»i, biết đất gì đâu mà bảo là tiếp nháºn từ nÆ¡i tay lão phu! Hùng huynh Æ¡i! Thế nà y thì lão phu phải đứt đầu rồi!
Hùng Äạo NgÆ°Æ¡n nắm cánh tay Triệu Phúc, dá»±ng đứng lên, trấn an lão :
– Äừng quá bi lụy. Khôi Thủ đã biết là chẳng phải ngÆ°Æ¡i hạ Ä‘á»™c, mà có kẻ giả mạo ngÆ°Æ¡i, là m cái việc đó. Nếu chÃnh ngÆ°Æ¡i là m, thì dại gì mà chui dÆ°á»›i gầm giÆ°á»ng, chá» ta đến bắt? NgÆ°Æ¡i phải ba chân bốn cẳng chạy Ä‘i từ lâu rồi chứ, phải không?
Triệu Phúc đáp nhanh :
– Phải! Phải! Hùng huynh nháºn xét sáng suốt quá! Khôi Thủ quả là má»™t vị thần minh! Lão phu mà còn sống, là nhá» Æ¡n tái tạo của Hùng huynh đó!
Hùng Äạo NgÆ°Æ¡n lôi Triệu Phúc ra ngoà i, bảo :
– Äến Long Hồn sảnh vá»›i ta, cả A Thanh nữa, cÅ©ng Ä‘i theo luôn. Khôi Thủ sẽ há»i cả hai vá» sá»± việc vừa xảy ra đó.
* * * * *
NgÆ°ng ánh mắt nhìn Triệu Phúc và A Thanh má»™t lúc, Yến Thiết Y hòa dịu thần sắc, ôn tồn há»i :
– Triệu Phúc! ÄÃch xác ngÆ°Æ¡i không thấy rõ mặt mà y kẻ đó?
Triệu Phúc hấp tấp đáp :
– Bẩm Khôi Thủ, quả tháºt tiểu nhân chẳng thấy mặt mà y kẻ đó ra sao. Nếu tiểu nhân nói ngoa, thì trá»i sẽ tru, đất sẽ diệt...
Yến Thiết Y gáºt đầu, day qua A Thanh, há»i :
– TrÆ°á»›c khi Hùng há»™ vệ đến lấy các thức ăn, và Triệu Phúc Ä‘i ra ngoà i, má»™t lúc sau má»›i trởi lại, ngÆ°Æ¡i có phát hiện ra Ä‘iá»u chi lạ chăng?
A Thanh suy nghĩ một chút, đoạn đáp :
– Bẩm Khôi Thủ, tiểu nhân không thấy cái chi lạ cả. Lúc đó tiểu nhân Ä‘ang báºn sắp củi, Triệu sÆ° phó trở lại, tiểu nhân chỉ nhìn thoáng qua thôi, vì không để ý nên không phát hiện cái chi hết.
Triệu Phúc hấp tấp tiếp nối :
– A Thanh! NgÆ°Æ¡i tháºt là tệ! Äâu có phải ta? Tại sao ngÆ°Æ¡i không nháºn ra?
A Thanh mếu máo :
– SÆ° phó Æ¡i! Tháºt tình tiểu Ä‘iệt không nháºn ra sá»± giả mạo!
Yến Thiết Y khoát tay :
– Không nên trách A Thanh! Mấy hôm nay, tại Tổng Ä‘Æ°á»ng nhiá»u vụ bất lợi cho chúng ta liên tiếp xảy ra, chắc ngÆ°Æ¡i cÅ©ng có nghe nói đến chứ, Triệu Phúc! Kẻ đối đầu vá»›i chúng ta cá»±c kỳ lợi hại, chẳng những võ công cao cÆ°á»ng, mà tâm cÆ¡ mÆ°u trà cÅ©ng đáng sợ luôn, nhất là thuáºt cãi sá»a dung mạo của y thì linh diệu không tưởng nổi! Khi mà y muốn giả mạo ai, thì dù chÃnh thân nhân của ngÆ°á»i bị giả mạo cÅ©ng không khám phá nổi, đừng nói chi là ai khác. A Thanh báºn việc của hắn, chả trách hắn không nháºn được việc giả mạo đó. Chỉ sợ ta hay Äạo NgÆ°Æ¡n cÅ©ng khó tránh nhầm lẫn nữa đấy!
Triệu Phúc bệu bạo :
– Nếu Khôi Thủ xét kỹ cho tiểu nhân, thì tiểu nhân cảm kÃch vô cùng...
Yến Thiết Y day qua Hùng Äạo NgÆ°Æ¡n, há»i :
– Ngươi nhớ lại xem, lúc đến nhà bếp lấy thức ăn, ngươi có nói năng gì với kẻ giả mạo Triệu Phúc chăng?
Hùng Äạo NgÆ°Æ¡n lắc đầu :
– Thuá»™c hạ chỉ há»i má»™t câu: Thức ăn trÆ°a của Khôi Thủ đã xong chÆ°a? Kẻ giả mạo lão Triệu gáºt đầu, trao mâm đồ ăn, rồi cÆ°á»i, chứ không nói tiếng gì cả. Rồi thuá»™c hạ trở vỠđây. Lúc đó, A Thanh Ä‘ang khom lÆ°ng sắp củi thà nh đống...
A Thanh chợt kêu lên :
– À, thuộc hạ nhớ rồi...
Hùng Äạo NgÆ°Æ¡n vá»™i nói :
– Nói đi, A Thanh!
A Thanh suy nghÄ© má»™t chút, Ä‘oạn tháºn trá»ng kể :
– SÆ° phó Ä‘i ra, không lâu lắm, trở lại. Tợ hồ có “hừ, hừ†mấy tiếng, tiểu nhân có ngẩng đầu lên, nhìn thoáng qua, chứ không nói năng gì hết, rồi sÆ° phó Ä‘i thẳng và o bếp, mÆ°á»ng tượng (mất má»™t dòng)
là lão TrÆ°Æ¡ng có dặn, tiá»n lÆ°Æ¡ng tháng nà y, sÆ° phó hãy trao cho tiểu nhân mang đến lão TrÆ°Æ¡ng.
Triệu Phúc quên mất tình hình hiện tại, háºm há»±c gắt :
– Cái lão TrÆ°Æ¡ng đáng ghét lạ. Lúc nà o cÅ©ng sợ mất tiá»n! LÆ°Æ¡ng hÆ°á»›ng gì? Äã đến ngà y lãnh đâu mà lão ta há»i rá»n? Luôn luôn hấp tấp đòi trÆ°á»›c mấy hôm!
Hùng Äạo NgÆ°Æ¡n hét :
– Im cái mồm! Lúc nà y mà ngươi đem chuyện đó ra cằn nhằn, thế là nghĩa là m sao hả?
A Thanh lại nói tiếp :
– Tiểu nhân thấy có Ä‘iểm đó hÆ¡i lạ. ThÆ°á»ng thÆ°á»ng thì cứ má»—i lần lão TrÆ°Æ¡ng nhắn gởi nhÆ° váºy, sÆ° phó Ä‘á»u quạu cá», mắng mấy tiếng, nhÆ°ng lần nà y lại nÃn thinh! Tiểu nhân lấy là m kỳ nhÆ°ng rồi lại bá» qua. Bây giá» má»›i nhá»› lại. Có phải vị sÆ° phó lúc đó là con ngÆ°á»i giả mạo chăng?
Yến Thiết Y khoát tay, bảo Triệu Phúc và A Thanh trở vỠnhà bếp. Chà ng còn dặn thêm Triệu Phúc :
– Từ hôm nay trở Ä‘i, ta sẽ cho ngÆ°á»i canh phòng quanh nhà trù, nghiêm ngặt nhÆ° bất cứ nÆ¡i nà o trong khu vá»±c Tổng Ä‘Æ°á»ng. Phần ngÆ°Æ¡i, nấu nÆ°á»›ng món nà o xong rồi phải lấy Ä‘Å©a hoặc muá»—ng bằng bạc mà thá», xem có kẻ gian manh bá» Ä‘á»™c và o chăng.
Lần nà y, cũng may mà ngươi lại quên để gia vị và o tô cá, chứ nếu ngươi bỠtương ớt và o rồi, là ta đã mất mạng!
Triệu Phúc vâng vâng liá»n miệng, rồi cùng A Thanh trở vá» nhà trù.
Hùng Äạo NgÆ°Æ¡n thốt :
– Khôi Thủ! Từ nay, trÆ°á»›c khi Khôi Thủ dùng bữa, thuá»™c hạ xin nếm qua các món ăn, nhÆ° váºy má»›i chắc ý.
Yến Thiết Y mỉm cÆ°á»i :
– Rủi có độc, ngươi chết đi, thì còn ai ở bên cạnh ta?
Hùng Äạo NgÆ°Æ¡n bẽn lẽn, biết là mình nói quá lá»i, tuy vì trung thà nh mà nói thế, song nghe ra nhÆ° có vẻ nịnh bợ...
Äúng lúc đó, má»™t ngÆ°á»i có tÆ°á»›ng mạo khôi ngô từ bên ngoà i chạy tuông và o nhÆ° gió cuốn.
NgÆ°á»i đó là Tôn Tam Năng, má»™t trong bốn Vệ SÆ¡n Long.
Yến Thiết Y thoáng giáºt mình, há»i gấp :
– Tôn Tam Năng! Sao khẩn trương cỡ đó? Việc gì thế?
Tôn Tam Năng vá»›i ngoại hiệu là Bát Ty Kim CÆ°Æ¡ng, từng tạo nhiá»u thà nh tÃch trên giang hồ, vốn là má»™t cá»™ng sá»± viên đắc lá»±c của Yến Thiết Y, giúp công giúp sức rất nhiá»u trong việc thà nh láºp Thanh Long xã.
Hắn rất được Yến Thiết Y trá»ng dụng.
Và o đến nÆ¡i, hắn đứng thở má»™t hồi, khi cÆ¡n khÃch Ä‘á»™ng lắng dịu rồi, hắn má»›i đáp :
– Äáng háºn tháºt, Khôi Thủ! Trên giang hồ chẳng thiếu cái bá»n thừa nÆ°á»›c đục thả câu, dáºu chÆ°a ngã mà bìm bịp toan bá» ngá»n vá»›i hy vá»ng phủ Ä‘iá»u...
Yến Thiết Y trầm giá»ng :
– Cái gì hả, Tam Năng? Sao ngÆ°Æ¡i không đáp hẳn câu há»i của ta?
Tôn Tam Năng nói :
– Xà Lang Quân, má»™t trong hai giáo lãnh Song Xà giáo, dẫn nhóm Thất Quân Tá», đến đây gây sá»±. Xà Lang Quân Nguyá»…n Vy Quan gá»i Ä‘Ãch danh Khôi Thủ, khiêu chiến.
Y tuyên bố oang oang là báo thù sáu năm vỠtrước.
Yến Thiết Y cau mà y :
– Ngoà i Nguyễn Vy Quan và Thất Quân TỠra, còn ai nữa chăng?
Tôn Tam Năng đáp :
– Xuất hiện thì chỉ có tám tên đó thôi, còn có kẻ nà o khác ẩn nấp đâu đó thì thuá»™c hạ không được biết, nên không dám chắc là chúng kéo đến bao nhiêu ngÆ°á»i...
Nói đoạn, y lại tiếp :
– Chừng nhÆ° chúng dỠđược tin mình đã xuất phát số nhân thủ quan trá»ng hà nh sá»± bên ngoà i. Tổng Ä‘Æ°á»ng trống trải, chẳng còn bao nhiêu ngÆ°á»i ở lại, nên chúng chụp dịp mở cuá»™c tấn công đó. Chúng Ä‘inh ninh há»… ra tay là chiếm tiện nghi ngay.
Hùng Äạo NgÆ°Æ¡n trầm miệng :
– Nguyá»…n Vy Quan dám léo đến đây là y Ä‘iên rồi đó! Sáu năm trÆ°á»›c, tại Äại Kim Hà , vì tranh già nh thủy lợi, Song Xà giáo đã bị chúng ta đánh cho má»™t tráºn tÆ¡i bá»i, bà i há»c đó chÆ°a đủ sao, hôm nay lại còn kéo đến đây, nhá» mình giáo huấn thêm?
Yến Thiết Y khoát tay ngăn cháºn Hùng Äạo NgÆ°Æ¡n, bình tÄ©nh há»i :
– Xà tiên sanh Phi Minh Tâm không đến sao?
Tôn Tam Năng lắc đầu :
– Hắn có đến hay không, thuộc hạ không được rõ, bởi hắn không có mặt trong đoà n chiến dịch của Nguyễn Vy Quan. Thuộc hạ tưởng, nhát kiếm Thái A năm xưa Khôi Thủ tặng Xà tiên sanh, có thể là m cho hắn trở thà nh phế nhân, nếu may mắn thoát chết.
Yến Thiết Y gáºt đầu :
– Lúc đó, ta xuất thủ khá mạnh, gây trá»ng thÆ°Æ¡ng cho hắn, nhÆ°ng ta nhá»›, nhát kiếm đó không đến đổi trà mạng. Có nhiá»u hy vá»ng còn sống sót lắm... Còn nhÆ° trở thà nh phế nhân hay không, thì là m sao mình biết được!
Chà ng dừng lại một chút, rồi tiếp :
– Thôi mình đi ra đó, xem chúng muốn gì.
Chà ng Ä‘i trÆ°á»›c, Hùng Äạo NgÆ°Æ¡n và Tôn Tam Năng theo sau.
Hùng Äạo NgÆ°Æ¡n thốt :
– Bẩm Khôi Thủ, sau cuá»™c chiến tại Äại Kim Hà , Song Xà giáo tan tà nh không còn manh giáp, từ đó đến nay, chúng im bặt tiếng tăm, trú ẩn tại phÆ°Æ¡ng trá»i nà o, chẳng ai hiểu rõ. Hôm nay, Ä‘á»™t nhiên tái xuất hiện trên giang hồ, lại cả gan kéo đến đây đòi báo thù phục háºn, chỉ sợ chúng có dụng ý sao đó, chứ dù cho chúng có tái láºp lá»±c lượng Ä‘i nữa, và lá»±c lượng đó có hùng mạnh đến đâu Ä‘i nữa, chúng cÅ©ng chẳng dám là m má»™t việc Ä‘á»™i đá vá trá»i, vì chống đối vá»›i Thanh Long xã, là chúng ngu xuẩn là m công việc của con dã trà ng xe cát lấp biển đông!
Yến Thiết Y đáp :
– DÄ© nhiên, phải có má»™t háºu thuẩn khá vững mạnh, chúng má»›i dám nói đến chuyện báo thù phục háºn. Theo ta nghÄ©, má»™t là chúng toan rá»a háºn ngà y xÆ°a, hai là nhân cÆ¡ há»™i nà y, khôi phục uy tÃn, dá»n chá»— đứng trở lại cho Song Xà giáo, vì chúng mở chiến dịch Sở Giác Lãnh nà y, tuy biết là chẳng có nhiá»u hy vá»ng thà nh công, nhÆ°ng Ãt ra cÅ©ng gây tiếng vang trong võ lâm, là chúng ta đến Sở Giác Lãnh vuốt râu hùm. Trong khi ngÆ°á»i ta không ai dám khiêu khÃch Thanh Long xã, chúng lại dám, Ä‘iá»u đó cÅ©ng là má»™t hãnh diện cho chúng đó. Suy qua tình hình, nếu có cuá»™c chiến xảy ra giữa Thanh Long xã và chúng lần nà y, thì cuá»™c chiến hẳn phải là nghiêm trá»ng hÆ¡n ngà y trÆ°á»›c.
Hùng Äạo NgÆ°Æ¡n hừ má»™t tiếng :
– Nghiêm trá»ng gì, Khôi Thủ! Chúng muốn chết hết, mình cho chết, cà n quét chúng má»™t lần, chẳng chừa má»™t mống nà o hết!
Yến Thiết Y Ä‘iểm má»™t nụ cÆ°á»i :
– Chứ chúng không mong muốn nhÆ° ngÆ°Æ¡i sao? Chúng cùng quyết tâm diệt bá»n mình, vấn Ä‘á» là trong hai phải diệt má»™t và mình chÆ°a có thể Ä‘oán định bên nà o sẽ bị diệt! Äừng khinh địch quá đáng nhÆ° thế, Äạo NgÆ°Æ¡n!
Tôn Tam Năng gằn giá»ng :
– Vô luáºn thế nà o, hôm nay chúng ta bằng má»i cách phải diệt trừ chúng, nhất định không để cho tên nà o thoát lá»t.
Hùng Äạo NgÆ°Æ¡n tán đồng :
– Lão Tôn có ý kiến hay!
Yến Thiết Y không nói gì, lặng lẽ bước đi.
HỠra đến cổng.
Hai cánh cá»a mở rá»™ng.
Bên trong cổng hai trăm Xã viên, tay đao, tay thuẫn, đứng dà n thà nh hình cánh nhạn, sát khà đằng đằng.
Giữa hai cánh nhạn, Ä‘á»™c má»™t ngÆ°á»i đứng vững nhÆ° núi. NgÆ°á»i đó là Tiá»n Má»™ CÆ°á»ng, má»™t Vệ SÆ¡n Long của Thanh Long xã.
Y chong mắt nhìn đăm đăm phÃa trÆ°á»›c mặt.
PhÃa trÆ°á»›c mặt cách hÆ¡n trượng, là đối phÆ°Æ¡ng, gồm tám ngÆ°á»i ăn mặc kỳ dị.
Tiếng chân của bá»n Yến Thiết Y là m kinh Ä‘á»™ng Tiá»n Má»™ CÆ°Æ¡ng. Y quay mình lại, nghinh đón, tay y vung chiếc bút chá»›p ngá»i.
Yến Thiết Y vừa bÆ°á»›c tá»›i, vừa há»i vá»›i giá»ng trầm tÄ©nh :
– Có gì lạ chăng?
Tiá»n Má»™ CÆ°Æ¡ng đáp :
– Hiện tại chÆ°a có gì khác lạ. Nguyá»…n Vy Quan và Thất Quân Tá», ngần ấy ngÆ°á»i thôi.
Yến Thiết Y há»i :
– NgÆ°Æ¡i đã bố trà thá»a đáng bên trong rồi chứ?
Tiá»n Má»™ CÆ°Æ¡ng gáºt đầu :
– Xong hết rồi, Khôi Thủ! Năm vị TÆ° sá»± Hình Ä‘Æ°á»ng dẫn má»—i ngÆ°á»i má»™t toán nhân thủ mai phục tại những yếu Ä‘iểm chiến lược.
Yến Thiết Y nhìn ra đám ngÆ°á»i Song Xà giáo.
Cả tám ngÆ°á»i Ä‘á»u vấn khăn Ä‘en quanh đầu, mang già y Ä‘en, mặc áo Ä‘en, ngá»±c áo có thêu hai con rắn mà u Ä‘á», xoắn lấy nhau, má»™t ngÆ°á»i đứng ở trÆ°á»›c, bảy ngÆ°á»i dà n thà nh chữ nhất đứng phÃa sau.
NgÆ°á»i đứng trÆ°á»›c có dung mạo rất đẹp, xứng đáng vá»›i danh từ mỹ nam tá», rất tiếc đôi mắt nhá» và dà i, loại mắt rắn. Mắt tuy sáng song mà u sáng lạnh và độc, chứng tá» chủ nhân đôi mắt là má»™t con ngÆ°á»i mang tâm địa không là nh.
Bảy ngÆ°á»i phÃa sau và o trạc tứ tuần, tất cả Ä‘á»u có thái Ä‘á»™ lạnh lùng tà n khốc nhÆ° nhau.
NgÆ°á»i đứng trÆ°á»›c có dung mạo đẹp, chÃnh là Xà Lang Nguyá»…n Vy Quan, bảy ngÆ°á»i đứng sau là nhóm Thất Quân Tá».
Yến Thiết Y Ä‘iểm má»™t nụ cÆ°á»i, vòng tay chà o :
– Sáu năm rồi, phải không huynh Ä‘Ã i? Sáu năm trôi qua nhanh chóng quá! Trong sáu năm qua, hẳn Nguyá»…n huynh mãn nguyện chứ? Có được má»i việc Ä‘á»u nhÆ° ý chứ?
Nguyá»…n Vy Quan cÆ°á»i lạnh, cất giá»ng trầm trầm nhÆ° vá»ng từ cõi u linh, đáp :
– Tuy không lấy là m mãn nguyện, song cÅ©ng xứng ý phần nà o. Sáu năm qua rồi, quý Xã thịnh vượng, hùng mạnh hÆ¡n xÆ°a, đáng mừng cho đại Khôi Thủ váºy. Trên Ä‘á»i được nhÆ° Yến các hạ, là nhất rồi.
Lá»i nói đó, có ngụ ý châm biếm, bá»n Hùng Äạo NgÆ°Æ¡n ba ngÆ°á»i sôi giáºn, song chÆ°a dám tá» thái Ä‘á»™, bởi Khôi Thủ của há» Ä‘ang có mặt kia.
Äối đáp, là quyá»n của Yến Thiết Y, há» dằn cÆ¡n giáºn lại đó. Chá» cho đến cái lúc phô trÆ°Æ¡ng nhá»±a sống.
Yến Thiết Y cÆ°á»i hì hì, nói :
– Nguyễn huynh đùa đấy thôi, chứ Thanh Long xã chỉ chiếm một địa vị khiêm tốn trên giang hồ, đâu xứng đáng với cái tiếng “nhất†mà Nguyễn huynh vừa tặng?
Song phÆ°Æ¡ng cùng buông giá»ng cao thấp vá»›i nhau má»™t lúc, cuối cùng, Nguyá»…n Vy Quan Ä‘i thẳng và o vấn Ä‘á» :
– Yến Thiết Y, vụ án do ngÆ°Æ¡i gây ra tại Äại Kim Hà sáu năm trÆ°á»›c, chẳng phải nhÆ° váºy rồi kể là xong. SÆ° huynh ta đổ máu, hằng trăm đệ tá» của ta đổ máu, máu đã chảy quá nhiá»u, máu do Thanh Long xã khÆ¡i dòng, máu đó không thể chảy má»™t cách oan uổng được. Cái gì oan uổng, phải có sá»± bồi thÆ°á»ng. Bồi thÆ°á»ng má»™t cách xứng đáng.
Nợ, cho vay ra, tất nhiên phải lấy lãi và o. Ngà y nay, ta đến đây, là để há»i ngÆ°Æ¡i số vốn xuất ra sáu năm vá» trÆ°á»›c, cá»™ng vá»›i phần lãi tÆ°Æ¡ng xứng của nó. Bá»n hung ác của Thanh Long xã phải trả má»™t công đạo mà Song Xà giáo có quyá»n đòi há»i.
Yến Thiết Y gáºt đầu :
– Äược lắm! Xin bằng hữu hãy chứng minh cái quyá»n đòi công đạo. Quyá»n, luôn luôn phải Ä‘i đôi vá»›i uy thế, xin bằng hữu biểu thị cái uy thế của quý giáo cho tại hạ thấy.
Bất quá, sự biểu thị đó dưới hình thức nà o, bổn Xã cũng sẵn sà ng hầu tiếp.
Nguyễn Vy Quan hừ một tiếng :
– Mục Ä‘Ãch của ta là biểu thị má»™t uy thế cưỡng bách các ngÆ°Æ¡i phải cúi đầu nháºn hình phạt, thì khi ta đến đây rồi, tá»± nhiên ta phải biểu thị, cần gì ngÆ°Æ¡i thách thức!
Yến Thiết Y lại gáºt đầu :
– Thế thì bằng hữu không nên là m mất thì giá»! Trừ ra, bằng hữu muốn dần dà , để chá» má»™t cái chi đó, chẳng hạn, má»™t và i viện thủ chÆ°a đến kịp lúc chăng?