Trích:
Nguyên văn bởi heoquay123
Bác Lâm Tịch Ngữ này chắc là phụ nữ nên viết hậu truyện cũng có hơi phụ nữ , anh Tiêu Phong hễ cứ nhớ A Châu là nước mắt nhạt nhoà rồi . Đọc mấy đoạn TP khóc nói thật cứ thấy trong lòng ngứa ngáy , lệ anh hùng dễ rơi thế à ?
Trừ mấy chi tiết ấy ra thì bộ này đáng đọc .
|
Bàn chơi mấy câu hè!
Khi trở về từ Quỷ Môn quan, giạt đến một thế giới khác, một thời gian cách biệt trăm năm, hận tình kia, hai mũi đoạn tiễn đã không thanh trừ được, thì những gì là "Anh hùng đổ máu , không đổ lệ", những thói tục trói buộc tình cảm tự nhiên của con người sẽ không còn trói buộc được nữa! Con người sẽ thành con người sống thật với mình, với xúc cảm tự nhiên của mình!
Mà tấm chân tình của Tiêu Phong dành cho A Châu, nó đáng trân trọng lắm chứ, những giọt lệ anh hùng nhỏ xuống tưởng nhớ người xưa, đáng quý lắm chứ!