 |
|

15-07-2008, 10:40 AM
|
 |
 Hà n Lâm Há»c Sỹ
|
|
Tham gia: May 2008
Äến từ: Nam Äịnh city
Bà i gởi: 445
Thá»i gian online: 6 giá» 17 phút 4 giây
Thanks: 0
Thanked 37 Times in 28 Posts
|
|
Chương 12 : Tâm Tình Ngưng Trá»ng
Vạn Mã ÄÆ°á»ng chá»§ cưá»i nhẹ thốt :
- Những món hôm nay có vẻ ăn được lắm !
Hoa Mãn Thiên gáºt đầu.
Vân Tại Thiên gáºt đầu.
Thức ăn ngon tháºt, song ai là ngưá»i nuốt trôi ? Ngà y cÅ©ng là má»™t ngà y tốt, Ãt nhất gió mát khà nhẹ cÅ©ng báo hiệu như váºy.
Nhưng, hỠnghe trong gió có mùi tanh của máu, và chừng như tai của hỠcũng có nghe luôn những tiếng rú hãi hùng, ẩn ước xa xôi …
Há» không thấy cái tốt cá»§a ngà y, há» chỉ thấy cái bất tưá»ng lởn vởn đâu đây quanh há», ngoà i xa há», khắp các nẻo đưá»ng, khắp má» lãnh vá»±c hoạt động cá»§a há» !
Vân Tại Thiên cúi đầu thốt:
- Äá»™i tuần sát thứ nhất, được phát xuất hôm trước, thì trong đêm qua, đã …
Vạn Mã ÄÆ°á»ng chá»§ cháºn lá»i gã:
- Những việc đó, sau khi ăn xong rồi hãy nói !
Vân Tại Thiên cúi thấp đầu hơn:
- Vâng !
Rồi tất cả gầm đầu, cắm cúi ăn.
Món ăn ngon, ngon qua mắt, song và o miệng rồi, lại chua lại cay, lại như có gai, có ngạnh, vướng vÃu ở cổ, nuốt mãi không xuống dạ dà y !
Chỉ có Vạn Mã ÄÆ°á»ng chá»§ ăn rất ngon, nhai nhóc nhách, nuốt ừng á»±c.
Nhưng lão ăn gì ? Ăn thức ăn, hay ăn tư tưởng của lão ?
Má»i việc cần phải được giải quyết ngay, tại bữa ăn sáng nà y !
Thì lão còn nghĩ gì đến thức ăn ?
Có những việc không thể giải quyết bằng vÅ© công. ÄÆ°Æ¡ng nhiên, những việc đó phải do tư tưởng giải quyết.
Tư tưởng cá»§a há» hiện tại, quá nhiá»u là há»—n loạn, lão phải phân tách, chá»n lá»c, cái nà o cần loại trừ là lão nuốt và o cho tiêu hóa luôn.
Khi Vạn Mã ÄÆ°á»ng chá»§ chưa buông đũa thì bất cứ ai cÅ©ng chưa buông được.
Bây giỠthì đến lúc toà n thể buông đũa.
Ãnh dương quang, xuyên qua cá»a sổ chiếu và o. Nhìn ánh dương quang rung động trên ná»n đại sảnh, bá»—ng Vạn Mã ÄÆ°á»ng chá»§ cất tiếng há»i:
- Tại sao, hạt bụi phát sanh trong ánh dương quang ! Vắng bóng dương quang là không ai trông thấy những hạt bụi nhảy múa tưng bừng !
Không ai đáp.
Bởi, vấn đỠquá tầm thưá»ng, và chưa ai nháºn định sá»± liên tưởng đến phần chánh
yếu.
Bất quá chỉ là một câu giáo đdầu chơi, cần gì phải mổ xẻ câu giáo đầu ?
Äáp câu há»i đó là tá»± lá»™ cái ngu xuẩn cá»§a mình.
Vạn Mã ÄÆ°á»ng chá»§ đảo mắt nhìn khắp các thuôc hạ má»™t vòng, rồi cưá»i má»™t tiếng. Äoạn lão tiếp:
- Không có ánh dương quang, không thấy hạt bụi. Không thấy thì chúng ta hay quên, hoặc giả cho rằng nó không tồn tại !
Câu há»i ngu, câu đáp thông minh.
Tuy nhiên chưa ai nháºn định được sá»± liên tưởng đến phần chánh yếu.
Cho nên, lão thốt hai lượt rồi, vẫn chưa có ngưá»i lên tiếng.
Lão tiếp luôn:
- Trên Ä‘á»i có nhiá»u sá»± việc và như hạt bụi và ánh dương quang. Bụi ở quanh mình chúng ta, sá»± việc ở quanh mình chúng ta, chúng ta không nhìn thấy nên tưởng là chẳng có gì !
Lão nhìn Hoa Mãn Thiên và Vân Tại Thiên, tiếp:
- CÅ©ng may, là có ánh dương quang, giúp chúng ta trông thấy hạt bụi ! Hiện tại ánh dương quang đã chiếu đến chúng ta rồi. Ãnh dương quang đã đến rồi ! …
Hoa Mãn Thiên cúi đầu, nhìn chén cháo đã vÆ¡i ná»a phần, không nói gì, không lá»™ vẻ gì.
Bỗng, hắn đứng lên, thốt:
- Äệ nhất đội tuần sát được phát xuất, phần lá»›n gồm thuá»™c hạ cá»§a thuá»™c hạ, thuá»™c hạ phải Ä‘i mai táng thi thể cho chúng !
Vạn Mã ÄÆ°á»ng chá»§ bảo:
- ChỠmột chút !
Hoa Mãn Thiên trầm giá»ng:
- ÄÆ°á»ng chá»§ có Ä‘iá»u chi phân phó ?
Vạn Mã ÄÆ°á»ng chá»§ lắc đầu:
- Không !
Hoa Mãn Thiên cau mà y:
- Thế thì còn chỠchi nữa ?
Vạn Mã ÄÆ°á»ng chá»§ đáp:
- Chá» má»™t ngưá»i đến đây !
Hoa Mãn Thiên lấy là m lạ:
- Ai ?
Vạn Mã ÄÆ°á»ng chá»§ Ä‘iá»m nhiên:
- Má»™t ngưá»i sá»›m muá»™n gì cÅ©ng đến !
Hoa Mãn Thiên từ từ ngồi xuống.
Nhưng, không dằn lòng được, hắn há»i:
- Giả như ngưá»i đó không đến ?
Vạn Mã ÄÆ°á»ng chá»§ trầm gương mặt, gằn từng tiếng:
- Chúng ta cứ chỠlà hơn !
Khi lão trầm gương mặt, là lão biểu hiện má»™t dứt khoát vá» vấn đỠđang thảo luáºn.
Vấn đỠđó phải được xem như kết thúc ! Không ai được nói gì hơn !
Cho nên ai ai cÅ©ng ngồi yên lặng chá».
Chá» ngưá»i nà o ?
Vừa lúc đó có tiếng vó ngựa vang lên, rất gấp. Rồi một gã áo trắng chạy vội và o, nghiêng mình, báo cáo:
- Có ngưá»i xin được tiếp kiến.
Vạn Mã ÄÆ°á»ng chá»§ há»i:
- Ai ?
Äại hán áo trắng đáp:
- Diệp Khai!
Vạn Mã ÄÆ°á»ng chá»§ lại há»i:
- Một mình hắn ?
Äại hán đáp:
- Một mình !
Äiểm nhẹ má»™t nụ cưá»i quái dị, Vạn Mã ÄÆ°á»ng chá»§ lẩm nhẩm:
- Quả nhiên hắn đến ! Hắn đến gấp quá !
ChÃnh lão đứng lên, bước ra.
Hoa Mãn Thiên vụt há»i:
- Ngưá»i đưá»ng chá»§ chỠđợi, là hắn ?
Vạn Mã ÄÆ°á»ng chá»§ không thừa nháºn, không phá»§ nháºn, chỉ trầm giá»ng thốt:
- Các ngươi tốt hơn hết nên ở cả tại đây, chỠta trở lại !
Chợt lão cưá»i, nói tiếp:
- Nhưng lần nà y thì các ngươi không phải chỠlâu. Bởi ta sẽ trở lại gấp.
Tốt hÆ¡n hết, các ngưá»i đó nên ở cả lại đây !
Vạn Mã ÄÆ°á»ng chá»§ nói câu đó, chẳng khác nà o buông má»™t mệnh lệnh.
Là thuá»™c hạ lâu Ä‘á»i cá»§a lão, tá»± nhiên há» phải hiểu, không lưu lại không được !
Vân Tại Thiên nhìn luồng dương quang chênh chếch từ cá»a sổ chiếu xuống, ánh mắt trầm Ä‘á»ng những ý niá»m xa xôi man mác !
Mưá»ng tượng gã đã hiểu phần nà o tâm tư thầm kÃn cá»§a Vạn Mã ÄÆ°á»ng chá»§ qua mấy câu vừa rồi.
Còn Công Tôn Äoạn thì nắm chặt đôi tay, tròng mắt chằng chịt gân Ä‘á».
Hôm nay thá»§y chung Vạn Mã ÄÆ°á»ng chá»§ không há» nhìn qua y ná»a mắt.
Tại sao ?
Hoa Mãn Thiên đang tự vấn tâm:
- Diệp Khai sao lại bỗng nhiên đến đây ? Tại sao ?
Còn má»™t cái tại sao nữa, mà hầu như tất cả Ä‘á»u muốn biết, tại sao Vạn Mã ÄÆ°á»ng chá»§ biết là Diệp Khai đến ?
Má»—i ngưá»i Ä‘á»u có trong tâm tư má»™t vấn Ä‘á», Ãt nhất cÅ©ng má»™t vấn Ä‘á». Vấn đỠcá»§a ai, tá»± ngưá»i đó tìm giải đáp, không ai giải đáp há»™ ai, bởi chẳng ai muốn thố lá»™ vấn đỠcá»§a mình cho ai biết.
Dương quang sáng lạng.
Dưới ánh sáng lạng đó, Diệp Khai đứng chá». Nếu có ánh sáng, là luôn luôn chà ng tìm chá»— sáng nhất mà đứng, không khi nà o đứng tại chá»— tối tăm.
Vạn Mã ÄÆ°á»ng chá»§ đã ra đến nÆ¡i.
Chà ng ngẩng mặt nhìn lên mưá»ng tượng quan sát lá cá».
Vạn Mã ÄÆ°á»ng chá»§ đứng bên cạnh chà ng, cÅ©ng ngẩng mặt nhìn lên, cÅ©ng nhìn lá cá».
Cá» có năm chữ to, mà u Ä‘á»: Quan Äông Vạn Mã ÄÆ°á»ng.
Diệp Khai bá»—ng thở dà i, há»i:
- Chẳng biết có phải là mỗi hôm các vị mỗi thượng kỳ như thế nà y ? Lá cỠđẹp
quá !
Vạn Mã ÄÆ°á»ng chá»§ đáp:
- Phải !
Lão nhìn lá cá», nhưng vẫn quan sát Diệp Khai, theo dõi má»i biểu hiện trên gương mặt chà ng.
Dầu sao đi nữa thì Diệp Khai cũng quay mặt lại với lão.
Lão nhìn chà ng, chà ng nhìn lão.
Lâu lắm, chà ng cháºm rải thốt:
- Má»—i hôm má»—i thượng má»™t lá cá» to lá»›n như váºy, thiết tưởng không phải là má»™t công việc dá»… lắm !
Vạn Mã ÄÆ°á»ng chá»§ trầm lặng mấy phút, rồi thở dà i đáp:
- Phải ! Không dễ dà ng gì !
Diệp Khai há»i:
- Trên Ä‘á»i nà y, có việc chi dá»… là m chăng ?
Vạn Mã ÄÆ°á»ng chá»§ đáp:
- Chỉ có mỗi một việc !
Diệp Khai chớp mắt:
- Việc chi ?
Vạn Mã ÄÆ°á»ng chá»§ buông gá»n:
- Tự dối mình !
Diệp Khai mỉm cưá»i.
Vạn Mã ÄÆ°á»ng chá»§ không cưá»i. Lão Ä‘iá»m nhiên tiếp:
- Các hạ dối ngưá»i, còn khó khăn đấy ! Chứ nếu tá»± dối mình, thì còn chi dá»… bằng ?
Diệp Khai mỉm cưá»i, há»i:
- Nhưng con ngưá»i vì lý do gì phải tá»± dối mình ?
Vạn Mã ÄÆ°á»ng chá»§ thốt:
- Bởi nếu mình tự dối lấy mình, thì cuộc sống được dễ chịu hơn, ngà y ngà y nhẹ ưu tư hơn.
Diệp Khai há»i:
- Các hạ thì sao ? Các hạ có thể tự dối mình chăng ?
Vạn Mã ÄÆ°á»ng chá»§ lắc đầu:
- Không thể !
Diệp Khai tiếp:
- Sở dĩ thế các hạ không ngà y nà o là vơi nhẹ ưu tư !
Vạn Mã ÄÆ°á»ng chá»§ không đáp. Lão không cần đáp.
Diệp Khai nhìn lão, gương mặt lão chừng như có nhăn hơn ngà y qua, ngà y kia.
Trong các đưá»ng nhăn đó, ẩn ước có sá»± đồng tình. Mà cÅ©ng có sá»± thương cảm
luôn.
Má»—i đưá»ng nhăn là má»—i ngá»n roi, roi tà ng trữ trong tâm tư lão.
Vô hình trung, cả hai từ từ Ä‘i và đã ra khá»i cổng chánh.
Vạn Mã ÄÆ°á»ng chá»§ đảo mắt nhìn quanh, thở dà i, thốt:
- Ngưá»i chết quá nhiá»u tại địa phương nà y !
Diệp Khai phụ theo:
- Mà toà n là những ngưá»i không đáng chết !
Vạn Mã ÄÆ°á»ng chá»§ quay lại, chăm chú nhìn chà ng:
- Váºy ai má»›i là kẻ đáng chết ?
Diệp Khai Ä‘iểm má»™t nụ cưá»i:
- Có ngưá»i cho rằng kẻ đáng chết là các hạ, cÅ©ng có ngưá»i cho rằng, kẻ đáng chết là tại hạ, cho nên …
Vạn Mã ÄÆ°á»ng chá»§ há»i:
- Cho nên là m sao ?
Diệp Khai buông cháºm rải:
- Cho nên, có ngưá»i muốn tại hạ đến đây, giết các hạ.
Vạn Mã ÄÆ°á»ng chá»§ đứng lại nhìn chà ng, mặt lá»™ vẻ kinh ngạc.
Mưá»ng tượng sá»± tình đó không nằm trong chá»— liệu cá»§a lão.
Một và i con ngựa lạc đà n chạy lớ quớ quanh đó.
Bá»—ng, Vạn Mã ÄÆ°á»ng chá»§ nhảy lên lưng má»™t con ngá»±a, vừa thúc chân và o hông nó, giục nó chạy Ä‘i, vừa vẫy tay gá»i Diệp Khai. Lão tin chắc Diệp Khai Ä‘i theo.
Quả nhiên, Diệp Khai cũng nhảy lên lưng môt. Con ngựa khác.
HỠđến cái gò cÅ©, nÆ¡i Vạn Mã ÄÆ°á»ng chá»§ đưa Diệp Khai đến trong cái hôm chà ng bị kết án tá» hình.
NÆ¡i đây là má»™t vùng trá»i riêng biệt, trong khung cảnh biên thà nh xa xôi.
Chừng như cứ má»—i lần cần trút bầu tâm sá»±, là Vạn Mã ÄÆ°á»ng chá»§ phải đến đây !
Tiên thanh bi, dấu Ä‘ao cá»§a Công Tôn Äoạn còn hằn rõ.
Vạn Mã ÄÆ°á»ng chá»§ ve vuốt là n Ä‘ao, mưá»ng tượng là n Ä‘ao ở trong thân thể lão, và lão Ä‘ang tá»± ve vuốt thân thể mình.
Tại sao lão thÃch trở lại chốn nà y ?
Hay là tấm mộ bia kia có mãnh lực nhắc nhở lão, đoạn cố sự bi thảm, thống khổ ?
Lâu lắm, lão quay mình lại.
Gió thu, Ä‘i và o buổi sáng, vẫn còn thê lương, bởi khung cảnh má»™ địa thê lương, cả lòng ngưá»i cÅ©ng thê lương.
Mớ tóc trắng của lão bị gió hất bay lất phất, trông lão già thản nhiên !
Chỉ có đôi mắt của lão là sắc lạnh, chớp chớp hung quang như đôi mắt chim ưng.
Lão nhìn Diệp Khai vá»›i ánh mắt đó rồi lão há»i:
- Ai nhá» các hạ đến giết lão phu ? Có tháºt như váºy chăng ?
Diệp Khai gáºt đầu, đáp Ä‘oạn cuối bá» Ä‘oạn đầu.
Vạn Mã ÄÆ°á»ng chá»§ tiếp:
- Nhưng các hạ không tưởng giết lão phu !
Diệp Khai há»i:
- Là m sao các hạ biết ?
Vạn Mã ÄÆ°á»ng chá»§ đáp:
- Bởi vì, nếu các hạ tưởng giết lão phu, thì không khi nà o tìm đến lão phu tố cáo.
Diệp Khai mỉm cưá»i, không thừa nháºn, không phá»§ nháºn.
Vạn Mã ÄÆ°á»ng chá»§ tiếp:
- Chắc các hạ cũng thấy rõ, muốn giết lão phu, đâu phải là việc dễ là m !
Diệp Khai trầm ngâm một chút:
- Các hạ muốn biết ai nhỠtại hạ giết các hạ ?
Vạn Mã ÄÆ°á»ng chá»§ lắc đầu:
- Há»i để mà há»i, há»i nhưng không cần các hạ đáp, bởi lão phu không cần biết.
Diệp Khai cau mà y:
- Tại sao ?
Vạn Mã ÄÆ°á»ng chá»§ lạnh lùng:
- Bởi, lão phu há»i, nhưng vẫn biết bá»n ngưá»i đó là những ai rồi, và từ lúc nà o cÅ©ng thế, lão phu chẳng há» xem há» ra quái gì.
Lão từ từ tiếp luôn:
- Ngưá»i muốn giết lão phu, không chỉ má»™t và i, mà là rất nhiá»u, nhưng trong số đó, nếu kể vá» giá trị đáng chú ý nhất, chỉ có má»™t thôi !
Diệp Khai há»i:
- Ai ?
Vạn Mã ÄÆ°á»ng chá»§ đáp:
- Lão phu vố không thể đoán định là các hạ hay Phó Hồng Tuyết.
Diệp Khai chớp mắt:
- Và hiện tại các hạ đã đoán định được ?
Vạn Mã ÄÆ°á»ng chá»§ gáºt đầu, tiếp:
- Thực ra, lão phu đã sớm thấy rõ !
Diệp Khai lại chớp mắt:
- Các hạ cho rằng bá»n ngưá»i kia Ä‘á»u do Phó Hồng Tuyết hạ thá»§ ?
Vạn Mã ÄÆ°á»ng chá»§ lắc đầu:
- Không phải hắn !
Diệp Khai há»i:
- Thế thì là ai ?
Vạn Mã ÄÆ°á»ng chá»§ lá»™ vẻ thống háºn, từ từ chuyển mình, đưa mắt nhìn ra cánh đồng cá».
Lão không đáp câu há»i cá»§a Diệp Khai.
Lâu lắm, lão trầm giá»ng thốt:
- Lão phu có nói đất đai đó, lão phu đánh đổi bằng mồ hôi và máu. Không một ai có thể đoạt trên tay của lão phu được !
Diệp Khai không lặp lại câu há»i cÅ©, cÅ©ng không há»i gì thêm.
Chừng như chà ng đã hiểu cái ý nghĩa ngụ trong câu nói của lão.
Gió vẫn thổi, dương quang vẫn chiếu, bầu trá»i không mây trong xanh thăm thẳm.
Từ nÆ¡i đó trông vá» Vạn Mã ÄÆ°á»ng, thấy lá cá» nhá» quá, năm chữ lá» má» không Ä‘á»c được.
Lâu lắm, Vạn Mã ÄÆ°á»ng chá»§ lại thốt:
- Các hạ biết chứ, lão phu có một đứa con gái !
Diệp Khai suýt báºt cưá»i.
Vạn Mã ÄÆ°á»ng chá»§ há»i:
- Các hạ biết nó ?
Diệp Khai gáºt đầu:
- Biết !
Vạn Mã ÄÆ°á»ng chá»§ há»i:
- Các hạ thấy nó như thế nà o ?
Diệp Khai đáp:
- ÄÆ°á»£c lắm !
Vạn Mã ÄÆ°á»ng chá»§ trầm ngâm má»™t lúc rồi nhìn và o mặt Diệp Khai, há»i:
- Sá»± tháºt các hạ ưa thÃch nó ?
Diệp Khai giáºt mình, không tưởng là Vạn Mã ÄÆ°á»ng chá»§ há»i chà ng câu đó.
Vạn Mã ÄÆ°á»ng chá»§ không chá» chà ng đáp, lại tiếp luôn:
- Chắc các hạ hết sức kỳ quái, tại sao lão phu nói như váºy.
Diệp Khai cưá»i khổ:
- Äúng váºy !
Vạn Mã ÄÆ°á»ng chá»§ trầm giá»ng:
- Lão phu há»i là vì lão phu hy vá»ng các hạ đưa nó Ä‘i theo vá»›i !
Diệp Khai kinh hãi, kêu lên:
- ÄÆ°a nà ng Ä‘i ? ÄÆ°a Ä‘i đâu ?
Vạn Mã ÄÆ°á»ng chá»§ tiếp:
- Tùy tiện ! Bất cứ nÆ¡i nà o các hạ muốn và có thể. Những gì có ở tại đây, các hạ tùy tiện chá»n lấy, mang theo …
Diệp Khai cau mà y:
- Tại sao các hạ muốn tại hạ mang nà ng đi ?
Vạn Mã ÄÆ°á»ng chá»§ đáp:
- Chỉ vì … lão phu biết … nó rất có cảm tình với các hạ.
Diệp Khai chớp chớp đôi mắt:
- Nếu nà ng có cảm tình với tại hạ, thì tại sao cả hai không ở lại đây, cần chi phải đưa nhau đi nơi khác.
Vạn Mã ÄÆ°á»ng chá»§ thoáng lá»™ vẻ buồn, má»™t phút sau, lão từ từ thốt:
- NÆ¡i đây sắp có nhiá»u việc phát sanh, lão phu không muốn nó bị lôi cuốn và o vòng nhiệt náo. Những sá»± việc sắp phát sanh, không mảy may có quan hệ vá»›i nó.
Diệp Khai thở dà i:
- Các hạ quả là má»™t ngưá»i cha tốt.
Vạn Mã ÄÆ°á»ng chá»§ há»i:
- Các hạ đáp ứng chứ ?
Diệp Khai cháºm chạp quay mình, nhìn ra cánh đồng cá» mênh mang.
Sá»± biểu hiện trong ánh mắt cá»§a chà ng rất kỳ quái. Chà ng không đáp câu há»i cá»§a Vạn Mã ÄÆ°á»ng chá»§.
Lâu lắm, chà ng mới cất tiếng:
- Tại hạ đã nói, địa phương nà y là nhà của tại hạ, đã trở vỠđây rồi, tại hạ không còn muốn đi đâu nữa cả.
Vạn Mã ÄÆ°á»ng chá»§ biến sắc:
- Các hạ không đáp ứng ?
Diệp Khai tiếp:
- Tại hạ không thể mang nà ng Ä‘i, nhưng tại hạ dám bảo chứng là , vô luáºn việc gì phát sanh tại đây, nà ng sẽ không há» bị lôi cuốn và o vòng tranh chấp !
Mắt chà ng sáng lên, dừng một chút, chà ng tiếp luôn:
- Bởi vì, những việc sắp xảy ra, không mảy may quan hệ đến nà ng.
Vạn Mã ÄÆ°á»ng chá»§ nhìn chà ng.
Mắt lão cũng sáng lên.
Bá»—ng lão vá»— tay lên vai chà ng, thốt: - Lão phu má»i các hạ uống má»™t chén rượu !
Rượu đã có trên bà n.
Rượu tuyệt đối không giải quyết thống khổ của bất cứ ai.
Nhưng, rượu lại có thể giúp con ngưá»i tá»± dối vá»›i mình.
Công Tôn Äoạn cầm chắc chiếc chén và ng, y không hiểu tại sao lại cần phải uống rượu, muốn uống rượu.
Bởi hiện tại, không phải lúc uống rượu.
Và chén rượu nà y, là chén thứ năm, từ lúc ngà y bắt đầu.
Hoa Mãn Thiên và Vân Tại Thiên nhìn y, không khuyên ngăn, không cùng uống.
Giữa há» và Công Tôn Äoạn, có má»™t khoảng cách. Hiện tại, khoảng cách đó có vẻ xa hÆ¡n lúc thưá»ng.
Công Tôn Äoạn nhìn chén rượu, bá»—ng cảm thấy mình cô độc quá !
Mình tịch mịch quá !
Y đổ máu, đổ mồ hôi, y phấn đấu trá»n Ä‘á»i, cuối cùng để đánh đổi lấy cái gì ?
Cái gì cÅ©ng Ä‘á»u là cá»§a kẻ khác !
Và y chẳng có gì !
Y tự dối mình bằng hai cách thức: một cách, là tự đại, một cách là tự thương xót !
Vừa lúc đó, má»™t đứa bé đến nÆ¡i, má»™t đứa bé váºn áo Ä‘á», tóc Ä‘en.
Äứa bé không là cá»§a y, xong y thÃch nó.
Bởi, đứa bé cÅ©ng rất thÃch y.
Có thể, đứa bé là “ngưá»i†duy nhất trên Ä‘á»i nà y, thÃch được y ! Chân chánh thÃch
y.
Y đặt tay lên vai đứa bé, cưá»i há»i:
- Tiểu quỷ định ra đây để uống lén rượu à ?
Äứa bé lắc đầu, chợt thấp giá»ng há»i:
- Tại sao … tứ thúc đánh dì ba ?
Công Tôn Äoạn giáºt mình:
- Ai nói ?
Äứa bé đáp:
- ChÃnh dì ba nói đấy ! Chừng như dì ba có nói vá»›i gia gia rồi. Tứ thúc hãy đỠphòng đấy !
Công Tôn Äoạn trầm gương mặt.
Y nghe tim nặng xuống luôn.
Bá»—ng y minh bạch, tại sao sáng hôm nay, Vạn Mã ÄÆ°á»ng chá»§ có thái độ đối vá»›i y khác thưá»ng hÆ¡n má»i ngà y.
ÄÆ°Æ¡ng nhiên, không phải sá»± minh bạch. Bất quá y tưởng tượng là minh bạch váºy
Minh bạch má»™t cách mÆ¡ hồ, tưởng tượng, không chứng cứ, cái háºu quả tai hại hÆ¡n là không minh bạch mảy may.
Y buông đứa bé, trầm giá»ng há»i:
- Dì ba đâu ?
Äứa bé đáp:
- Äi rồi !
Công Tôn Äoạn vụt đứng lên phóng chân chạy Ä‘i liá»n.
Y chạy đi, như con dã thú thỠthương ! Chạy chết, chạy không phương hướng !
thôi.
Vân Tại Thiên và Hoa Mãn Thiên ngồi tại chỗ, bất động !
Bởi, Vạn Mã ÄÆ°á»ng chá»§ muốn cho há» bất động, khi nà o há» dám tá»± tiện ly khai ?
Trong khi đó, gió vẫn thổi lá»™ng, lá cá» to vẫn cuốn mở theo gió phần pháºt.
Cát bắt đầu nóng rồi.
Phó Hồng Tuyết cúi mình, hốt một nắm cát và ng.
Y bóp chặt nắm tay, cát nghiến và o nhau, nghe rạo rạo, tiếng rạo nhỠnhư tiếng đao thái thịt.
Rồi y trong thấy Trầm Tam Nương.
Không, y không biết mặt Trầm Tam Nương, thì là m sao nháºn ra ngưá»i.
Bất quá, y thấy hai ngưá»i đẹp váºy thôi. Ngưá»i đẹp thứ hai hiển nhiên là Thúy Bình !
Cả hai hoà n toà n lạ đối với y.
HỠngồi ngựa. Ngựa phi gấp. Thần sắc của hỠcó vẻ hoảng hốt, vội và ng.
Phó Hồng Tuyết cúi đầu.
Y không có thói quen nhìn nữ nhân.
Hai con ngá»±a đột nhiên dừng lại trước mặt Phó Hồng Tuyết, nhưng y thì cứ bước tá»›i, chân kéo kết má»™t chút, như thưá»ng ngà y.
Mặt y lạnh như tuyết núi xa ! Một thứ tuyết ở cao quá, không nhiệt độ nà o lên tới, là m tan chảy.
Hai mỹ nhân từ trên ngá»±a nhảy xuống, cháºn đưá»ng y.
Thế mà y chưa ngẩng đầu.
Y không muốn thấy ai, nhưng y đâu có thể chẳng nghe tiếng nói của ai !
Bỗng, y nghe một nữ nhân thốt:
- Ngươi có phải là lúc nà o cũng muốn biết mặt mà y của ta chăng ?
Phó Hồng Tuyết sá»ng ngưá»i, cứng ngưá»i.
Y không hỠbiết mặt Trầm Tam Nương, song là m gì quên được thinh âm của bà ?
Thinh âm đó vẫn dịu, trong phòng tối cũng như ngoà i ánh thái dương.
Rồi y nhá»› bà n tay dịu, mÆ¡n man lên, đôi môi ấm, tất cả những cái đó khÃch thiết dục vá»ng má»™t cách ngá»t ngà o.
Những cái đó trong đêm rồi, đối với y, như mộng ảo.
Bây giá», những cái đó đã hiện hình trước mặt y, mắt thấy tháºt, tai nghe tháºt, nếu tay sá», cÅ©ng tháºt luôn.
Phó Hồng Tuyết nắm chặt hai bà n tay, toà n thân cÅ©ng run như thưá»ng, run vì khẩn trương, vì phấn khởi, dù y cố gồng hai tay để lấy áp lá»±c đèn nén sá»± bốc đồng.
Cuối cùng, y cũng ngẩng đầu lên được để nhìn gương mặt đẹp !
Y thấy Thúy Bình.
Thúy Bình đứng trước mặt y, còn Trầm Tam Nương đứng cách xa xa.
Thúy Bình cưá»i thốt:
- Hiện tại, ngươi thấy mặt mà y ta rồi !
Phó Hồng Tuyết gáºt đầu, lẩm nhẩm:
- Hiện tại, tại hạ thấy mặt mà y cô nương !
Ãnh mắt cá»§a y chợt bừng sáng, thứ ánh sáng cá»§a nhiệt tình.
Trầm Tam Nương đứng xa xa, nhìn y, không biểu lá»™ má»™t nét cảm nghÄ© nà o, mưá»ng tượng nhìn má»™t ngưá»i xa lạ.
Bà đâu có tình cảm gì ! Bất quá, việc bà là m, bà thấy cần phải là m, nên không thể không là m, váºy thôi.
Vì báo thù, phục háºn, để đạt cái Ä‘Ãch cho kỳ được, thì có gì mà bà không thể là m, từ chối là m ?
Nhưng, bây giá» má»i sá»± Ä‘á»u chuyển biến, bà không còn bắt buá»™c phải tiếp tục là m như trước nữa.
Hết cần thiết rồi !
Vả lại, bà không muốn ngưá»i ta biết có má»™t bà máºt giữa bà và Phó Hồng Tuyết.
Nhất là Phó Hồng Tuyết, chÃnh y cÅ©ng không được hiểu bà có liên lạc vá»›i y.
Bà cảm thấy việc là m vừa qua đáng tởm quá. Bà lợm giá»ng muốn nôn má»a.
Phó Hồng Tuyết nhìn trân trối Thúy Bình, gương mặt trắng lạnh trở nên Ä‘á», nóng bừng bừng.
Thúy Bình cưá»i há»i:
- Nhìn đủ rồi chưa ?
Phó Hồng Tuyết không đáp ! Y còn biết đáp như thế nà o ?
Thúy Bình lại cưá»i tiếp:
- ÄÆ°á»£c rồi ! Nếu chư đủ cứ nhìn thêm ! Ta sẵn sà ng để cho nhìn !
Mặt Phó Hồng Tuyết cà ng phút cà ng đỠrực lên.
Trầm Tam Nương từ xa, thốt vá»ng lại:
- Äừng quên những gì ta nói vá»›i ngươi vừa rồi đấy nhé !
Thúy Bình gáºt đầu.
Äá»™t nhiên, nà ng thở dà i, thốt:
- Hiện tại, ta để cho ngươi nhìn, là vì tình thế biến chuyển rồi !
Phó Hồng Tuyết há»i:
- Tình thế gì biến chuyển ?
Thúy Bình đáp:
- Vạn Mã ÄÆ°á»ng chá»§ đã …
Một con ngựa từ xa phi đến, cắt đứt câu nói của nà ng.
Ngưá»i trên ngá»±a là Công Tôn Äoạn.
Ngựa chưa dừng vó, y nhảy xuống đất rồi.
Trầm Tam Nương biến sắc, nép gấp mình sau lưng Thúy Bình.
Công Tôn Äoạn vá»t mình tá»›i, vung tay tát mạnh qua mặt Thúy Bình, đồng thá»i
quát:
- Tránh ra một bên ! …
Bỗng, y dừng tiếng quát.
Bà n tay y không chạm mặt Thúy Bình.
Một thanh đao từ bên cạnh lia qua, sóng đao hất cổ tay y, vỠđao đen, thanh đao
đen.
Bà n tay cầm đao trắng nhạt.
Gân xanh vồng lên lồ lá»™ nÆ¡i trán. Công Tôn Äoạn quay đầu, trừng mắt nhìn Phó Hồng Tuyết, cao giá»ng hét:
- Lại cũng ngươi !
Phó Hồng Tuyết gằn mạnh:
- Ta !
Công Tôn Äoạn tiếp:
- Hôm nay, ta không tưởng giết ngươi !
Phó Hồng Tuyết lạnh lùng:
- Hôm nay, ta cũng không tưởng giết ngươi !
Công Tôn Äoạn bảo:
- Váºy tốt hÆ¡n, ngươi hãy bước tránh qua má»™t bên !
Phó Hồng Tuyết lắc đầu:
- Ta thấy thÃch đứng tại đây hÆ¡n.
Công Tôn Äoạn nhìn Phó Hồng Tuyết, nhìn Thúy Bình, mưá»ng tượng kinh dị, há»i:
- Chẳng lẽ nà ng là của ngươi ?
Phó Hồng Tuyết gáºt đầu:
- Phải !
Công Tôn Äoạn báºt cưá»i vang:
- Chẳng lẽ ngươi không biết nà ng là một con điếm ?
Phó Hồng Tuyết từ từ lùi lại hai bước, nhìn Công Tôn Äoạn, mặt y trắng đến trong suốt. Bà n tay cầm Ä‘ao cá»§a y cÅ©ng trong suốt.
Y chá» !
Công Tôn Äoạn vẫn còn cưá»i.
Chá» Công Tôn Äoạn dứt cưá»i, Phó Hồng Tuyết buông lạnh: - Rút Ä‘ao Ä‘i !
Công Tôn Äoạn nhìn qua Phó Hồng Tuyết, đôi mắt bốc lá»a sáng rá»±c, cao giá»ng
há»i:
- Ngươi nói gì ?
Phó Hồng Tuyết gằn mạnh: - Rút đao đi !
Thái dương nhả nóng.
Cát và ng bốc nóng.
Nóng từ trên xuống, từ dưới lên, giữa hai sức nóng, đồng cá» khô và ng hoe ! Mà u và ng bao giá» cÅ©ng rá»±c rỡ, song lại là má»™t thứ rá»±c rỡ tà n bạo. Bởi mà u và ng cá»§a lá»a nóng.
Trong khung cảnh đó, sát khà vươn lên, lên không cao, lại trầm động xuống, là m cho không gian quá nặng nỠ!
Công Tôn Äoạn đã chụp chuôi Ä‘ao.
Äao là loan Ä‘ao, chuôi bạc.
Tay đao ướt mồ hôi, trán cũng đẫm mồ hôi. Không gian nóng, song mồ hôi lạnh.
Phó Hồng Tuyết lạnh lùng, đứng đối diện chá».
Công Tôn Äoạn thở gấp, thở ra tiếng.
Bất thình lình Công Tôn Äoạn rút Ä‘ao, rồi vung Ä‘ao !
Äao chá»›p lên biến thà nh cái mống bạc.
Äao loan tròn vòng, như hai mống bạc giáp đầu.
Rồi hai đầu giáp mối mở ra, hai mống chỉ còn một mống, đầu mống uốn vòng ra sau cổ của Phó Hồng Tuyết.
Phó Hồng Tuyết không né tránh, không nghinh đón.
Nhưng đâu phải y chỠchết.
Äá»™t nhiên, y lướt tá»›i, tay ta hoà nh ra, chiếc vá» Ä‘ao cháºn loan Ä‘ao.
ChÃnh lúc đó tay hữu má»›i nhÃch động, và chÃnh lúc đó, tháºt sá»± y vung Ä‘ao !
Không ai rõ chiêu thức phát xuất như thế nà o, cũng chẳng ai nghe thanh âm như thế nà o.
Cả Công Tôn Äoạn cÅ©ng chẳng rõ ra là m sao !
Luôn cảm giác cũng không hỠcó !
Nhưng, y bá»—ng hiên cong ngưá»i xuống, ngưá»i vừa cong, mắt thấy ngay má»™t chuôi Ä‘ao cắm ở bụng.
Äao đâm lút bụng y, chỉ còn có cái chuôi ló ra ngoà i !
Thấy chuôi đao rồi, y từ từ ngã xuống.
Äến chết, y cÅ©ng không thấy hình dáng thanh Ä‘ao cá»§a Phó Hồng Tuyết như thế nà o !
Cát và ng nhuộm mà u hồng, ánh nắng là m cho máu mau biến mà u. Mà u xám lại nhanh chóng.
Công Tôn Äoạn nằm giữa đống máu khô xạm, từ từ biến Ä‘en. Sanh mạng cá»§a y kết thúc, tai nạn cá»§a y kết thúc. Song, tai nạn cá»§a kẻ khác bắt đầu.
|

15-07-2008, 10:43 AM
|
 |
 Hà n Lâm Há»c Sỹ
|
|
Tham gia: May 2008
Äến từ: Nam Äịnh city
Bà i gởi: 445
Thá»i gian online: 6 giá» 17 phút 4 giây
Thanks: 0
Thanked 37 Times in 28 Posts
|
|
Chương 13 : Những Kẻ Ra Äi
Thá»i gian và o giữa ngá». Cái nóng ở Biên Thà nh lên đến độ thiêu ngưá»i.
Vân Tại Thiên không ngừng lau mồ hôi. Mồ hôi không ngừng đổ và gã vừa lau mình vừa nốc nước.
Gã không kham nỗi cái khổ của vùng nà y. Mà chừng như gã thuộc hạng hưởng thụ hơn là chịu đựng
Hoa Mãn Thiên khá hơn, có vẻ chịu đựng dẻo dai hơn.
Trong trưá»ng hợp đó, không ai có hứng nói năng vá»›i ai má»™t tiếng nà o.
Vừa lúc đó, má»™t con ngá»±a từ đâu chạy vá». Ngá»±a chạy thẳng và o trại.
Trên mình ngá»±a có ngưá»i nằm, thay vì ngồi.
Má»™t và i con ruồi Ä‘áºu trên những vệt Ä‘en Ä‘en nÆ¡i mình kỵ sÄ©.
Máu. Máu khô mau dưới ánh nắng thiêu ngưá»i.
Và kỵ sĩ là ai ?
Kỵ sÄ© là cái xác chết. Xác cá»§a Công Tôn Äoạn, nhìn từ xa vá»›i thân hình há»™ pháp, vá»›i thanh loan Ä‘ao còn lá»§ng lẳng ở hông.
Xác chết được ngưá»i tại cục trưá»ng đặt lên lưng ngá»±a, ngá»±a quen đưá»ng cÅ© chạy trở vá» trại.
Ngựa vỠđến đây rồi, bất ngỠcơn mưa đổ xuống à o à o.
Dưới cÆ¡n mưa, Vạn Mã ÄÆ°á»ng tối dần, tối dần. Bên ngoà i u ám, bên trong phải
tối.
Hoa Mãn Thiên và Vân Tại Thiên tối mặt như không gian u ám, như Vạn Mã ÄÆ°á»ng tối tăm.
Hai đại hán mang xác Công Tôn Äoạn và o đặt lên mặt chiếc bà n dà i. Chúng âm thầm là m, xong việc rồi lại lặng lẽ lui ra.
Không một tiếng động.
Vạn Mã ÄÆ°á»ng chứng kiến sá»± tình mà không ai thấy mặt lão ta. Má»™t phần do lão đứng sau bức bình phong, nÆ¡i đó tối tăm hÆ¡n chá»— khác. Má»™t phần là không ai dám nhìn lão.
Cho nên chẳng ai biết thần sắc lão lúc đó như thế nà o.
Lão đứng đó má»™t lúc lâu, rồi từ từ ngồi xuống cạnh xác Công Tôn Äoạn, nắm bà n tay lạnh cứng cá»§a Công Tôn Äoạn.
Lão không rơi lệ.
Song gương mặt của lão thì bi thảm hơn lúc lão khóc.
Lão nhìn đôi mắt cá»§a Công Tôn Äoạn. Äôi mắt mở thao láo, lòi ra ngoà i, đôi mắt biểu hiện sá»± thống khổ lẫn khiếp hãi và uất háºn.
Suốt Ä‘á»i y, y sống giữa niá»m sợ hãi bvà niá»m thống khổ. Thỉnh thoảng lại nổi nóng, căm há»n và hò hét.
Có thế thôi, y chẳng hưởng thụ được gì cả.
Rất tiếc ngưá»i ta chỉ chú ý đến vẻ tà n bạo cá»§a y. Không ai nhìn sâu và o lòng y để nháºn thức cái chân giá trị cá»§a y.
Mưa nhẹ hạt dần dần nhưng không gian còn u ám.
Vạn Mã ÄÆ°á»ng chợt thốt :
- Con ngưá»i nà y là huynh đệ cá»§a ta. Chỉ có y má»›i là huynh đệ cá»§a ta.
Chẳng rõ lão tự lẩm nhẩm hay hướng vỠHoa Mãn Thiên, Vân Tại Thiên ?
Rồi lão tiếp :
- Nếu không có y thì ta khó sống đến ngà y nay.
Vân Tại Thiên không im lặng được lâu hơn, buông tiếng thở dà i, buồn buồn thốt :
- Bá»n thuá»™c hạ Ä‘á»u biết y là má»™t ngưá»i tốt.
Vạn Mã ÄÆ°á»ng tiếp :
- ÄÃch xác y là má»™t ngưá»i tốt. Luáºn vá» trung háºu, thà nh thá»±c thì không ai sánh được vá»›i y. Luáºn vá» dÅ©ng cảm thì không ai sánh được vá»›i y. Nhưng suốt Ä‘á»i y không có lấy má»™t ngà y vui đẹp.
Vân Tại Thiên chỉ có nghe, chỉ có thở dà i chứ không là m gì hơn.
Vạn Mã ÄÆ°á»ng như nức nở, tiếp :
- Äáng lẽ y không nên chết. Song hiện tại y đã chết rồi.
Không nên chết hay không thể chết ? Tháºt khó hiểu cho cái ý tứ cá»§a lão ta.
Vân Tại Thiên căm háºn :
- Nhất định là Phó Hồng Tuyết giết y.
Vạn Mã ÄÆ°á»ng nghiến răng, rồi gáºt đầu tiếp :
- Ta có lá»—i vá»›i y. Äáng lẽ ta nên nghe lá»i y, trước hết hạ sát bá»n nó.
Vân Tại Thiên chụp cÆ¡ há»™i liá»n :
- Hiện tại…
Vạn Mã ÄÆ°á»ng nặng giá»ng :
- Muộn rồi. Quá muộn rồi.
Vân Tại Thiên hừ một tiếng :
- Nhưng chúng ta không thể buông tha cho Phó Hồng Tuyết. Chúng ta nhất định phải phục cừu.
Vạn Mã ÄÆ°á»ng gáºt đầu :
- ÄÆ°Æ¡ng nhiên là phải phục cừu. Chỉ bất quá…
Bá»—ng lão ngẩng mặt lên, cao giá»ng thốt :
- Bất quá trước khi phục cừu, ta còn phải là m mấy việc.
Vân Tại Thiên chá»›p mắt, há»i dò :
- Việc chi ?
Vạn Mã ÄÆ°á»ng gá»i :
- Ngươi lại gần đây. Ta nói cho nghe.
ÄÆ°Æ¡ng nhiên là Vân Tại Thiên bước tá»›i.
Vạn Mã ÄÆ°á»ng tiếp :
- Ta nhỠngươi thay ta là m một và i việc.
Vân Tại Thiên nghiêng mình :
- Xin đưá»ng chá»§ cứ phân phó.
Vạn Mã ÄÆ°á»ng buông nhanh :
- Ta muốn ngươi chết.
Bà n tay lão nhanh hÆ¡n câu nói. Bà n tay hoà nh qua, chụp lấy Ä‘ao cá»§a Công Tôn Äoạn. Thanh Ä‘ao đó chá»›p lên vá»›i tôc độ nhanh hÆ¡n ý nghÄ©.
Aùnh đao xẹt xuống mình Vân Tại Thiên.
Kỳ quái !
Mưá»ng tượng Vân Tại Thiên có đỠphòng trước. Khi Vạn Mã ÄÆ°á»ng chụp Ä‘ao là gã đã nhÃch động thân hình rồi. Khi Ä‘ao chá»›p lên thì gã đã tung mình lên không rồi.
Song dù sao thì gã cÅ©ng phải kém hÆ¡n Vạn Mã ÄÆ°á»ng. Gã dù nhanh nhưng Vạn Mã ÄÆ°á»ng vẫn nhanh hÆ¡n.
Nhát đao tuy không giết chết gã nhưng đã chặt đứt bà n tay hữu của gã.
Máu từ cổ tay rơi xuống.
Vân Tại Thiên cÅ©ng đáp xuống luôn. Gã chưa ngã. Gã đâu có thể ngã dá»… dà ng vá»›i má»™t nhát Ä‘ao tầm thưá»ng.
Gã tá»±a lưng và o tưá»ng. Mặt cắt không còn hạt máu. Aùnh mắt lá»™ vẻ kinh khiếp lẫn ngạc nhiên.
Vạn Mã ÄÆ°á»ng không Ä‘uổi theo. Lão bình tÄ©nh ngồi tại chá»—. Äiá»m nhiên nhìn từng giá»t máu rá» từ thanh Ä‘ao xuống mặt ná»n.
Hoa Mãn Thiên đứng cạnh đó lạnh lùng, mặt không biểu hiện một cảm xúc nà o.
Nhát đao đó có chớp lên, có chặt đứt một bà n tay, song không phải bà n tay hắn thì hắn lo nghĩ là m gì.
Tuyệt đối hắn không hỠxao xuyến khi hắn chẳng bị thiệt thòi.
Lâu lắm, Vân Tại Thiên má»›i mở miệng. Gã cắn răng, gã run run giá»ng, thốt :
- Thuộc hạ không hiểu… Thực sự thuộc hạ không hiểu nổi…
Vạn Mã ÄÆ°á»ng lạnh lùng :
- Ngươi nên hiểu. Äáng lẽ ngươi phải hiểu.
Lão ngẩng đầu lên nhìn bức tranh đà n ngựa phi đằng nơi vách, ung dung tiếp :
- Äịa phương nà y là cá»§a ta. Vô luáºn là ai cÅ©ng đừng mong Ä‘oạt nÆ¡i tay ta. Kẻ nà o nuôi cuồng vá»ng thì kẻ đó phải chết.
Vân Tại Thiên trầm lặng rất lâu.
Bỗng gã thở dà i, thốt :
- Thì ra đưá»ng chá»§ đã biết hết rồi.
Vạn Mã ÄÆ°á»ng thản nhiên :
- Ta biết từ lâu lắm rồi.
Vân Tại Thiên cưá»i khổ :
- Thuá»™c hạ đánh giá đưá»ng chá»§ quá thấp.
Vạn Mã ÄÆ°á»ng thốt :
- Ta có nói, ta từng nói là trên Ä‘á»i có nhiá»u sá»± việc như hạt bụi, tuy ở quanh mình chúng ta nhưng chúng ta không trông thấy. Ta từ lâu không thấy rõ ngươi, không lưu ý đến ngươi.
Vân Tại Thiên xuất hạn dầm dá».
Gã cắn răng cưá»i khổ, thốt :
- Dương quang cuối cùng cũng đến. Cũng chiếu đến.
Gã cưá»i song tiếng cưá»i nghe Ä‘au thương hÆ¡n tiếng khóc.
Vạn Mã ÄÆ°á»ng há»i :
- Bây giỠngươi đã hiểu rồi chứ ?
Vân Tại Thiên đáp :
- Thuộc hạ hiểu.
Vạn Mã ÄÆ°á»ng nhìn gã, bá»—ng thở dà i thốt :
- Äáng lẽ ngươi không nên Ä‘em ta bán rẻ. Äáng lẽ ngươi nên hiểu con ngưá»i cá»§a
ta.
Chợt Vân Tại Thiên lá»™ vẻ kỳ quái trong nụ cưá»i đáp :
- Tuy thuá»™c hạ phản đưá»ng chá»§, song còn…
Gã không dứt được câu cho tròn ý.
Vĩnh viễn gã không dứt được câu đó.
Bởi gã vừa nhìn sang Hoa Mãn Thiên, chuẩn bị nói tiếp thì thanh kiếm cá»§a Hoa Mãn Thiên đã bay qua, cắm ngay ngá»±c gã, đóng dÃnh gã và o tưá»ng.
Äoạn Hoa Mãn Thiên từ từ rút thanh kiếm vá».
Vân Tại Thiên ngã xuống.
Má»™t con ngưá»i, không sá»›m thì muá»™n cuối cùng cÅ©ng phải ngã má»™t lần. Hoa Mãn Thiên quay mình nhìn Vạn Mã ÄÆ°á»ng. Vạn Mã ÄÆ°á»ng cÅ©ng nhìn hắn. Rồi lão Ä‘iá»m nhiên thốt:
- A. Ngươi giết gã.
Hoa Mãn Thiên gáºt đầu: - Tại vì gã bán rẻ đưá»ng chá»§.
Vạn Mã ÄÆ°á»ng tiếp: - Hiện tại ngươi đã hiểu?
Hoa Mãn Thiên đáp: - Thuá»™c hạ chẳng hiểu gì cả, chỉ biết là kẻ nà o phản đưá»ng chá»§ thì kẻ đó phải
chết.
Vạn Mã ÄÆ°á»ng há»i: - Ngươi có biết tại sao gã phản ta chăng?
Hoa Mãn Thiên đáp: - Thuá»™c hạ rất muốn biết Ä‘iá»u đó. Äáp như thế là hắn không biết gì hay hắn biết mà vá» như không biết? Vạn Mã ÄÆ°á»ng tiếp: - Má»™ Dung Minh Châu, Lạc Lạc SÆ¡n, bá»n đó Ä‘á»u do gã má»i đến. Hoa Mãn Thiên lá»™ vẻ kinh hãi: - Là m sao gã gá»i đến? Hai ngưá»i đó có liên quan gì đến gã? Vạn Mã ÄÆ°á»ng lắc đầu:
- Chẳng có liên quan gì cả.
Hoa Mãn Thiên lạ lùng: - Äã không quan hệ thì gã má»i đến là m gì? Thuá»™c hạ chẳng hiểu nổi. Vạn Mã ÄÆ°á»ng giải thÃch: - Bởi không quan hệ nên gã má»›i má»i đến.
Hoa Mãn Thiên trố mắt:
- Äể là m gì?
Vạn Mã ÄÆ°á»ng đáp: - Äể giết ngưá»i.
Hoa Mãn Thiên há»i dồn: - Giết ngưá»i? Giết ai?
Vạn Mã ÄÆ°á»ng nắm chặt chuôi thanh loan Ä‘ao, nhấn từng tiếng: - Các huynh đệ cá»§a chúng ta chết trong hai hôm nay là do bá»n ấy hạ thá»§. Hoa Mãn Thiên kinh hãi: - Do bá»n ấy à ? Chứ không phải Phó Hồng Tuyết sao?
Vạn Mã ÄÆ°á»ng lắc đầu:
- Phó Hồng Tuyết nếu giết ngưá»i thì chỉ giết má»™t ngưá»i thôi.
Dù ngu ngốc đến đâu thì Hoa Mãn Thiên cÅ©ng phải hiểu và không há»i nữa. ÄÆ°Æ¡ng nhiên là hắn phải biết ngưá»i duy nhất Phó Hồng Tuyết muốn giết là ai.
Hắn há»i:
- Tại sao Vân Tại Thiên nhá» bá»n ấy giết đám mã sư?
Vạn Mã ÄÆ°á»ng đáp:
- Gã muốn bức ta phải bỠnơi nà y đi nơi khác.
Hoa Mãn Thiên cau mà y:
- Bức đưá»ng chá»§ Ä‘i nÆ¡i khác?
Vạn Mã ÄÆ°á»ng cưá»i lạnh:
- Ta đi rồi thì gã sẽ là bá chủ của địa phương nà y.
Hoa Mãn Thiên thở dà i:
- Äáng lẽ gã phải biết là đưá»ng chá»§ không phải là ngưá»i mà bất cứ ai cÅ©ng có thể Ä‘uổi Ä‘i nÆ¡i khác được.
Vạn Mã ÄÆ°á»ng tiếp:
- Tuy nhiên, gã biết là ta có kẻ thù cá»±c kỳ lợi hại. Cho nên gã là m thế để cho ta tưởng rằng kẻ thù đã đến táºn ngưỡng cá»a nhà ta rồi.
Lão bỉu môi tiếp luôn:
- Thoạt đầu ta suýt tin như váºy.
Hoa Mãn Thiên há»i:
- Tồi từ lúc nà o đưá»ng chá»§ bắt đầu hoà i nghi?
Vạn Mã ÄÆ°á»ng cưá»i nhẹ:
- Kế hoạch cá»§a gã dù kÃn đáo đến đâu thì vẫn khó tránh má»™t và i sÆ¡ hở.
Hoa Mãn Thiên chớp mắt:
- A.
Vạn Mã ÄÆ°á»ng tiếp:
- Gã không ngá» kẻ thù chân chÃnh cá»§a ta đã đến đây rồi.
Hoa Mãn Thiên kêu lên:
- Tấu xảo tháºt.
Vạn Mã ÄÆ°á»ng lắc đầu:
- Sự có mặt của Phó Hồng Tuyết không phải là một tấu xảo.
Hoa Mãn Thiên há»i:
- Không phải?
Vạn Mã ÄÆ°á»ng đáp:
- Hắn biết Vân Tại Thiên có kế hoạch đó cho nên má»›i đến đây. Nếu Vạn Mã ÄÆ°á»ng có biến cố phát sinh thì hắn có rất nhiá»u cÆ¡ há»™i.
Hoa Mãn Thiên cau mà y:
- Là m sao hắn biết được kế hoạch của Vân Tại Thiên?
Vạn Mã ÄÆ°á»ng lá»™ vẻ thống khổ.
Lâu lắm lão má»›i thấp giá»ng thốt:
- Trầm Tam Nương là ngưá»i cá»§a chúng.
Hoa Mãn Thiên sá»ng sốt. Rồi hắn há»i:
- Là m sao Trầm Tam Nương biết được ?
Vạn Mã ÄÆ°á»ng tiếp:
- Thúy Bình là ngưá»i cá»§a chúng.
Hoa Mãn Thiên trố mắt:
- Thúy Bình?
Vạn Mã ÄÆ°á»ng cưá»i lạnh:
- Gã mua chuá»™c Thúy Bình, dùng Thúy Bình là m cái trạm truyá»n tin. Không ngá» Thúy Bình lại Ä‘em những tin tức cá»§a gã tố cáo vá»›i Trầm Tam Nương.
Hoa Mãn Thiên thở dà i:
- Xem ra nam nhân hà nh sá»± mà tÃn nhiệm nữ nhân thái quá thì trong mưá»i trưá»ng hợp có thất bại đến chÃn lần.
Vạn Mã ÄÆ°á»ng lạnh lùng:
- Gã lầm Thúy Bình, gã lầm luôn Phi Thiên Tri Thù.
Hoa Mãn Thiên gáºt đầu:
- Gã lầm Phi Thiên Tri Thù là phải, bởi có ai ngỠđược Phi Thiên Tri Thù là ngưá»i do đưá»ng chá»§ gá»i đến.
Vạn Mã ÄÆ°á»ng nói:
- Bởi thế bá»n gã má»›i bị Phi Thiên Tri Thù khám phá bà máºt.
Hoa Mãn Thiên tặc lưỡi:
- Rồi vì váºy mà Phi Thiên Tri Thù lại bị giết luôn.
Vạn Mã ÄÆ°á»ng gáºt đầu:
- Äúng. Chắc là Phi Thiên Tri Thù bị Má»™ Dung Minh Châu giết để diệt khẩu.
Hoa Mãn Thiên cau mà y:
- Nhưng Mộ Dung Minh Châu cũng bị giết nữa mà ?
Vạn Mã ÄÆ°á»ng thốt:
- Trước khi chết, Phi Thiên Tri Thù tất là đã có nắm má»™t chứng cá»› gì trong tay. Chứng cá»› đó là váºt ở trên mình Má»™ Dung Minh Châu.
Hoa Mãn Thiên gáºt đầu. Hắn nhá»› bà n tay nắm cứng cá»§a Phi Thiên Tri Thù, bà n tay đó bị kéo ra, có dấu gãy.
Vạn Mã ÄÆ°á»ng tiếp:
- ÄÆ°Æ¡ng nhiên là Vân Tại Thiên không há» chú ý đến bà n tay cá»§a Phi Thiên Tri Thù. Gã không chú ý là vì gã thừa hiểu Phi Thiên Tri Thù chết nÆ¡i tay ai.
Hoa Mãn Thiên thở dà i:
- Nhưng gã không tưởng là có ngưá»i chú ý đến bà n tay đó. Gã lại cà ng không tưởng là trong bà n tay đó có chứng cá»›.
Vạn Mã ÄÆ°á»ng tiếp:
- Gã sợ ngưá»i ta phát hiện ra sá»± liên hệ giữa gã và bá»n Má»™ Dung Minh Châu cho nên bắt buá»™c phải giết Má»™ Dung Minh Châu để diệt khẩu.
Hoa Mãn Thiên lại thở dà i:
- Không ngá» gã có cái tâm hiểm độc như váºy.
Vạn Mã ÄÆ°á»ng há»i:
- Bây giỠngươi hiểu hoà n toà n rồi chứ?
Hoa Mãn Thiên trầm ngâm một chút:
- Còn hai việc thuộc hạ chưa minh bạch.
Vạn Mã ÄÆ°á»ng gáºt đầu:
- Ngươi cứ há»i.
Hoa Mãn Thiên tiếp:
- Lạc Lạc SÆ¡n là má»™t nhân váºt nổi danh trong võ lâm còn Má»™ Dung Minh Châu là dòng dõi thế gia vá»ng tá»™c. Há» có thân pháºn như váºy thì sao lại đáp ứng lá»i má»i cá»§a kẻ khác quá dá»… dà ng?
Vạn Mã ÄÆ°á»ng mỉm cưá»i:
- Má»™ Dung Minh Châu thèm rõ dãi vùng đất nà y, chỉ muốn là m chá»§ được nó thôi. Phà m con ngưá»i có lòng tham là dá»… bị lợi dụng.
Hoa Mãn Thiên gáºt đầu:
- Ngưá»i cà ng già u thì cà ng có lòng tham. Cái đó thì thuá»™c hạ hiểu lắm rồi. bất quá… Lạc Lạc SÆ¡n, như lão ấy thì… tại sao lão cÅ©ng nghe tiếng gá»i cá»§a kẻ khác quá dá»… dà ng?
Vạn Mã ÄÆ°á»ng trầm ngâm má»™t chút:
- Lạc Lạc SÆ¡n đến đây không phải do Vân Tại Thiên má»i.
Hoa Mãn Thiên trố mắt:
- Thế thì ai má»i?
Vạn Mã ÄÆ°á»ng đáp:
- Vân Tại Thiên vốn chẳng phải là tay chá»§ mưu chân chÃnh cá»§a cái kế hoạch đó.
Hoa Mãn Thiên kêu lên:
- A.
Vạn Mã ÄÆ°á»ng tiếp:
- Äêm hôm trước, trong khi Lạc Lạc SÆ¡n, Má»™ Dung Minh Châu, Phó Hồng Tuyết, Phi Thiên Tri Thù đóng cá»a phòng nghỉ ngÆ¡i thì ở bên ngoà i tại sân trại ngá»±a cá»§a ngươi có mưá»i ba huynh đệ bị hạ sát.
Hoa Mãn Thiên căm háºn:
- Thuộc hạ cứ đinh ninh là Diệp Khai hạ độc thủ.
Vạn Mã ÄÆ°á»ng thốt:
- Hung thá»§ vốn có ý giá há»a cho Diệp Khai. Không ngá» có ngưá»i chứng minh cho
hắn.
Hoa Mãn Thiên há»i:
- ÄÆ°á»ng chá»§ cho rằng hung thá»§ là Vân Tại Thiên?
Vạn Mã ÄÆ°á»ng lắc đầu:
- Không phải gã.
Hoa Mãn Thiên cau mà y:
- Tại sao không phải gã?
Vạn Mã ÄÆ°á»ng giải thÃch:
- Ta biết võ công cá»§a gã. Ta cÅ©ng biết luôn tà i nghệ cá»§a số huynh đệ bị hạ sát đó. Gã không đủ sức giết mưá»i ba ngưá»i cùng má»™t lúc.
Hoa Mãn Thiên ngưng trá»ng thần sắc:
- Cho nên đưá»ng chá»§ Ä‘oán định là có ngưá»i chá»§ sỠẩn mình trong bóng tối?
Vạn Mã ÄÆ°á»ng gáºt đầu:
- Äúng váºy.
Hoa Mãn Thiên lại há»i:
- ÄÆ°á»ng chá»§ cho rằng chÃnh ngưá»i đó má»›i là kẻ chá»§ mưu chân chÃnh?
Vạn Mã ÄÆ°á»ng gáºt đầu:
- Äúng váºy.
Hoa Mãn Thiên há»i:
- ÄÆ°á»ng chá»§ biết ngưá»i đó là ai chăng?
Vạn Mã ÄÆ°á»ng không đáp ngay câu há»i, chỉ thốt:
- Thứ nhất, ngưá»i đó có liên quan rất máºt thiết vá»›i Lạc Lạc SÆ¡n. Cho nên Lạc Lạc SÆ¡n khó mà từ chối được khi y má»i đến đây.
Hoa Mãn Thiên gáºt đầu:
- Có lý.
Vạn Mã ÄÆ°á»ng tiếp:
- Thứ hai, ngưá»i đó có thân pháºn và địa vị rất cao tại Vạn Mã ÄÆ°á»ng.
Hoa Mãn Thiên chớp mắt:
- Là m sao thấy được Ä‘iá»u đó?
Vạn Mã ÄÆ°á»ng Ä‘iá»m nhiên:
- Phải có thân pháºn cao, Ä‘iạ vị cao má»›i có đủ tư cách tiếp nối chưởng quản Vạn Mã ÄÆ°á»ng, má»™t khi ta bị bức phải bá» hết để ra Ä‘i.
Hoa Mãn Thiên trầm ngâm suy nghÄ©, cuối cùng lại gáºt đầu, thốt:
- Có lý.
Vạn Mã ÄÆ°á»ng tiếp:
- Ngưá»i đó thưá»ng ngà y rất được Vân Tại Thiên tÃn nhiệm và kÃnh phục. Sở dÄ© thế nên Vân Tại Thiên má»›i bằng lòng tuân lệnh sai sá».
Hoa Mãn Thiên gáºt đầu:
- Có lý.
Vạn Mã ÄÆ°á»ng trầm gương mặt:
- Thứ ba, ta đã nói rồi. Thứ tư đương nhiên là ngưá»i đó cÅ©ng được mưá»i ba huynh đệ kia tÃn phục. Do đó đối vá»›i y, cả mưá»i ba ngưá»i Ä‘á»u không phòng bị, chả trách há» bị sát hạt quá dá»… dà ng.
Hoa Mãn Thiên chợt báºc cưá»i khan.
Hắn cưá»i má»™t cách kỳ quái, hết sức kỳ quái. Rồi hắn từ từ thốt:
- CÅ©ng bởi y và Lạc Lạc SÆ¡n có quan hệ vá»›i nhau rất sâu xa cho nên há» cố ý tá» thái độ chống đối, đố kỵ nhau, khiếm cho ngưá»i ta không nhìn thấy sá»± quan hệ giữa há».
Vạn Mã ÄÆ°á»ng gáºt đầu:
- ÄÆ°Æ¡ng nhiên phải váºy.
Hoa Mãn Thiên tiếp:
- Hiện tại thuá»™c hạ còn má»™t Ä‘iá»u chưa được minh bạch.
Vạn Mã ÄÆ°á»ng thản nhiên:
- Cứ há»i. Há»i luôn Ä‘i.
Hoa Mãn Thiên nhìn lão, má»™t phúa sau má»›i há»i:
- Tá»± đưá»ng chá»§ phát giác ra bao nhiêu việc đó?
Vạn Mã ÄÆ°á»ng lắc đầu:
- Không hoà n toà n do ta.
Hoa Mãn Thiên chớp mắt:
- Có kẻ tiết lá»™ bà máºt vá»›i đưá»ng chá»§ ?
Vạn Mã ÄÆ°á»ng mỉm cưá»i:
- Phải.
Hoa Mãn Thiên trầm giá»ng:
- Ai?
Vạn Mã ÄÆ°á»ng buông gá»n:
- Thúy Bình.
Hoa Mãn Thiên cau mà y:
- Lại cũng là nà ng.
Vạn Mã ÄÆ°á»ng bá»—ng cưá»i má»™t tiếng, tiếp:
- Vân Tại Thiên Ä‘inh ninh là Thúy Bình trung thà nh vá»›i gã đến có thể chết được vì gã. Trầm Tam Nương Ä‘inh ninh Thúy Bình kÃn miệng như bình. NgỠđâu… ngỠđâu…
Hoa Mãn Thiên nóng nảy, cháºn lá»i:
- Cả hai cùng lầm cả.
Vạn Mã ÄÆ°á»ng gáºt đầu:
- Lầm má»™t cách đáng buồn cưá»i.
Hoa Mãn Thiên chớp mắt:
- Thá»±c ra, Thúy Bình là ngưá»i cá»§a đưá»ng chá»§ ?
Vạn Mã ÄÆ°á»ng bỉu môi:
- Äâu có việc đó.
Hoa Mãn Thiên cau mà y:
- Váºy thì thá»±c sá»± nà ng là …
Vạn Mã ÄÆ°á»ng cháºn lá»i:
- Ngươi biết nà ng là m gì chứ?
Hoa Mãn Thiên nhổ nước bá»t:
- Ai lại không biết nà ng là m điếm?
Vạn Mã ÄÆ°á»ng há»i:
- Nhưng có con điếm nà o trung thà nh chăng?
Hoa Mãn Thiên cưá»i lạnh:
- Tá»± mình còn bán mình thì ai mà nà ng không dám bán. Trong ngôn ngữ cá»§a bá»n Ä‘iếm không có tiếng “trungâ€. Nếu có thì trung vá»›i đồng tiá»n thôi.
Vạn Mã ÄÆ°á»ng diá»m nhiên:
- Nà ng là một con điếm xuất loại, không giống với đồng nghiệp của nà ng.
Hoa Mãn Thiên cưá»i:
- Äiếm là điếm. Äiếm không thể trung thà nh vá»›i bất cứ ai, trừ ra khi hoà n lương. Mà nà ng còn ở trong kỹ viện kia mà .
Vạn Mã ÄÆ°á»ng lắc đầu:
- Ngươi quen tánh ăn nói bạo dạn mất rồi.
Hoa Mãn Thiên cưá»i lạnh:
- Nhưng hôm nay lá»i bạo lại là lá»i khôn.
Vạn Mã ÄÆ°á»ng thông qua:
- Tổng kết là ngươi đã hiểu.
Hoa Mãn Thiên tặc lưỡi:
- Có muộn không?
Vạn Mã ÄÆ°á»ng trầm giá»ng:
- Mưá»ng tượng là muá»™n.
Hoa Mãn Thiên cúi đầu, nÃn lặng má»™t lúc lâu, Ä‘oạn chầm cháºm há»i:
- Cừu nhân chân chÃnh cá»§a đưá»ng chá»§ là Phó Hồng Tuyết?
Vạn Mã ÄÆ°á»ng gáºt đầu:
- Phải.
Hoa Mãn Thiên tiếp:
- Thuá»™c hạ có thể thay đưá»ng chá»§ giết hắn chứ?
Vạn Mã ÄÆ°á»ng lắc đầu:
- Ngươi không giết nổi hắn đâu.
Hoa Mãn Thiên kèo nà i:
- Ãt nhất thì thuá»™c hạ cÅ©ng trợ giúp đưá»ng chá»§ má»™t tay.
Vạn Mã ÄÆ°á»ng khoát tay:
- Không cần.
Hoa Mãn Thiên cau mà y:
- Công Tôn Äoạn đã chết rồi, Vân Tại Thiên cÅ©ng không còn. Nếu đưá»ng chá»§ giết luôn thuá»™c hạ thì thà nh ra cô đơn quá. Má»™t tay vá»— là m sao kêu?
Vạn Mã ÄÆ°á»ng lạnh lùng:
- Äó là việc cá»§a ta, mặc ta.
Hoa Mãn Thiên trầm ngâm một lúc. Sau cùng hắn thở dà i , thốt:
- Thuá»™c hạ theo đưá»ng chá»§ hÆ¡n mưá»i mấy năm rồi.
Vạn Mã ÄÆ°á»ng gáºt đầu:
- Äúng mưá»i sáu năm.
Hoa Mãn Thiên tiếp:
- Trong mưá»i sáu năm qua, thuá»™c hạ đổ bao nhiêu máu, bao nhiêu mồ hôi cho vùng đất nà y.
Vạn Mã ÄÆ°á»ng Ä‘iá»m nhiên:
- Không phải là mồ hôi và máu cá»§a má»™t và i ngưá»i mà đủ dá»±ng nên cÆ¡ nghiệp nà y. Ngươi biết không, cÅ©ng có máu và mồ hôi cá»§a mưá»i ba mã sư ngã gục tại sân chăn nuôi cá»§a ngươi, cá»§a mưá»i tám mã sư ngã gục ngoà i đồng hoang, cá»§a Công Tôn Äoạn và Vân Tại Thiên nữa chứ.
Hoa Mãn Thiên thở ra:
- Thuá»™c hạ chỉ muốn bức đưá»ng chá»§ Ä‘i nÆ¡i khác chứ đâu có lòng nà o hại chết đưá»ng chá»§ .
Vạn Mã ÄÆ°á»ng mỉm cưá»i:
- Trong sân Vạn Mã ÄÆ°á»ng có trồng cái cây. Cây đó trồng đúng mưá»i sáu năm rồi. Hiện tại má»™t ngưá»i dang hai tay ôm không giáp thân cây. Nó lá»›n như váºy đó mà ngưá»i ta bứng Ä‘i, Ä‘em trồng nÆ¡i khác thì chắc gì nó sống nổi. Ta cÅ©ng như cái cây đó.
Hoa Mãn Thiên nắm chặt hai tay, gằn từng tiếng:
- Cho nên đưá»ng chá»§ nhất định giết thuá»™c hạ?
Vạn Mã ÄÆ°á»ng nhìn hắn, thong thả thốt:
- ChÃnh ngươi đã nói là kẻ nà o phản ta thì kẻ đó phải chết.
Hoa Mãn Thiên nhìn xuống bà n tay cầm kiếm của mình, thở dà i tiếp:
- ÄÃch xác là thuá»™c hạ có nói như váºy.
Vạn Mã ÄÆ°á»ng lá»™ vẻ buồn, tiếp:
- Ta vốn có thể bức ngươi đi giao thủ với Phó Hồng Tuyết…
Hoa Mãn Thiên chớp mắt:
- Thuộc hạ chắc không từ khước.
Vạn Mã ÄÆ°á»ng lắc đầu:
- Nhưng thà ta tự mình động thủ chứ không muốn mượn tay ai.
Lão gằn từng tiếng, tiếp luôn:
- Bởi vì ngươi là ngưá»i trong Vạn Mã ÄÆ°á»ng. Ngươi là bằng hữu cá»§a ta.
Hoa Mãn Thiên thở dà i:
- Thuộc hạ hiểu.
Vạn Mã ÄÆ°á»ng cÅ©ng thở dà i:
- Thế là tốt.
Hoa Mãn Thiên thốt:
- Hiện tại thuá»™c hạ còn muốn há»i thêm má»™t câu.
Vạn Mã ÄÆ°á»ng gáºt đầu:
- Cứ há»i.
Hoa Mãn Thiên bá»—ng ngẩng đầu lên nhìn đăm đăm Vạn Mã ÄÆ°á»ng, cao giá»ng
há»i:
- Thuá»™c hạ gian lao khổ nhá»c, phấn đấu hÆ¡n mưá»i năm dà i, hiện tại tay trắng vẫn hoà n tay trắng, kiếp nô tà i vẫn chẳng thay đổi mảy may. Nếu đổi lại là thuá»™c hạ thì đưá»ng chá»§ có là m như váºy chăng?
Vạn Mã ÄÆ°á»ng không cần suy nghÄ©, đáp liá»n:
- Có chứ, ta cÅ©ng là m như ngươi váºy đó. Bất quá…
Aùnh mắt chợt sắc bén, chớp chớp, lão tiếp:
- Bất quá nếu ta hà nh sá»± không kÃn đáo để bị phát hiện bà máºt rồi thì có chết ta cÅ©ng không oán háºn.
Hoa Mãn Thiên ngẩng mặt lên không, báºt cưá»i dà i:
- Tốt. Tốt. Chết không oán háºn. Rất tiếc là vị tất thuá»™c hạ chết nÆ¡i tay đưá»ng chá»§ .
Hắn vung kiếm. Äồng thá»i hắn cao giá»ng thốt:
- ÄÆ°á»ng chá»§ cứ xuất thá»§. Thuá»™c hạ có chết cÅ©ng chẳng oán háºn gì.
Vạn Mã ÄÆ°á»ng gáºt gù:
- Nói được câu đó mới đáng mặt nam tỠhán.
Hoa Mãn Thiên há»i:
- Sao đưá»ng chá»§ chưa đứng lên?
Vạn Mã ÄÆ°á»ng Ä‘iá»m nhiên:
- Ta ngồi vẫn thừa sức giết ngươi, cần chi đứng?
Hoa Mãn Thiên ngưng cưá»i. Bà n tay cầm kiếm gồng mạnh, gân xanh nổi vòng.
Vạn Mã ÄÆ°á»ng còn ngồi nguyên tại chá»—, bình tÄ©nh như không.
Thay vì nhìn đối phương thì lão lại nhìn bà n tay còn nắm chuôi thanh loan đao.
Lão xem thưá»ng Hoa Mãn Thiên quá.
Hoa Mãn Thiên từ từ bước tới, từng bước từng bước, mũi kiếm rung lên vì tay cầm kiếm rung.
Bá»—ng hắn nạt lên má»™t tiếng, kiếm biến thà nh mống dà i, ngưá»i theo kiếm bay Ä‘i.
Nhưng hắn không tấn công Vạn Mã ÄÆ°á»ng. Hắn vá»t mình qua khung cá»a sổ thoát
đi.
Vạn Mã ÄÆ°á»ng thở dà i:
- Äáng tiếc.
Äến lúc đó lão má»›i chá»›p mình.
Loan đao cũng biến thà nh cái mống bạc.
Má»™t tiếng coong vang lên, Ä‘ao và kiếm chạm nhau, Ä‘ao lệch qua, rá»c theo kiếm, Ä‘i xuống.
Nhưng Hoa Mãn Thiên không quá hèn đến phải thất bại ngay ở phút đầu.
Hắn biến thế liá»n.
Biến thế là có dùng má»™t thế trước, bây giỠđịnh thay bằng má»™t thế má»›i. Như váºy có hai lần dụng lá»±c, cách khoảng bởi cái biến đó.
Lá»±c cÅ© vừa tà n, lá»±c má»›i chưa phát xuất. Vạn Mã ÄÆ°á»ng tấn công đúng cái phút giây chuyển tiếp chưa thà nh hình cá»§a hai khà lá»±c, thà nh ra cái cÅ© tà n luôn mà cái má»›i cÅ©ng không phát xuất được.
Äồng thá»i gian, ánh Ä‘ao chá»›p lên trước mặt hắn. Äao ảnh trùng trùng, ngăn cháºn luôn hô hấp cá»§a hắn.
Vạn Mã ÄÆ°á»ng cưá»i lạnh thốt:
- Nếu ngươi có dÅ©ng khà giao thá»§ vá»›i ta thì có thể ta tha cho ngươi khá»i chết.
Câu nói Ä‘o là câu nói cuối cùng mà Hoa Mãn Thiên nghe từ cá»a miệng má»™t đồng
loại.
Sấm chớp đình lại rồi.
Bầu trá»i cà ng u ám.
Vạn Mã ÄÆ°á»ng bình tÄ©nh ngồi tại chá»—, phảng phất vẻ mệt nhá»c cá»±c độ.
Lão lá»™ niá»m thương cảm, bâng khuâng.
Trước mắt lão có ba xác chết, xác cá»§a Công Tôn Äoạn, Vân Tại Thiên và Hoa Mãn Thiên.
Ba ngưá»i đó là bằng hữu thân cáºn nhất cá»§a lão, là bá»™ hạ đắc lá»±c nhất cá»§a lão.
Lão đâu phải là con ngưá»i vô tình cảm.
Hai đại hán trá»±c bước và o, trông cảnh trạng đó, cả hai cùng nÃn thở.
Vạn Mã ÄÆ°á»ng quay đầu lại, bảo:
- Hạ lệnh cho toà n thể huynh đệ trong Vạn Mã ÄÆ°á»ng cá» tang, thá» chế, chuẩn bị háºu sá»± cho nhị vị trưá»ng chá»§ và Công Tôn tiên sinh.
Giữa cánh đồng cỠcó một toà trà đình.
Bá»n mã sư thÃch gá»i là An Lạc Äình, bởi nó là má»™t nÆ¡i duy nhất giúp há» tránh mưa giữa vùng bao la man mác.
Nó chỉ là ngôi lá»u lợp cá» không hÆ¡n không kém.
Lúc trá»i bắt đầu mưa thì Diệp Khai và Mã Phương Linh đã và o toà trà đình đó rồi.
Mã Phương Linh ngồi trên tấm gổ, nhìn mưa rơi xuất thần.
Lâu lắm nà ng không nói gì cả.
Nà ng không nói, Diệp Khai cũng không nói, mà cũng không gợi nà ng là m chi.
Mặt nà ng heo hắt quá, có lẽ nà ng mất ngá»§ nhiá»u, có lẽ vì nà ng ưu tư quá nặng.
NÆ¡i đó có sẵn trà , Diệp Khai rót má»™t chén, uống má»™t ngụm. Uống trà mà chà ng hy vá»ng nó biến thà nh rượu.
Chà ng đâu phải là con quỷ rượu nhưng lắm lúc cũng muốn có rượu để cho khung cảnh, tâm tình được đầy đủ ý vị hơn.
Mã Phương Linh vụt thốt:
- Gia gia vốn không tán thà nh cho chúng ta đi lại với nhau.
Diệp Khai chớp mắt:
- A.
Mã Phương Linh tiếp:
- Nhưng hôm nay ông bảo ta đưa ngươi đi dạo quanh vùng nà y.
Diệp Khai Ä‘iá»m má»™t nụ cưá»i:
- Lệnh tôn tuyển ngưá»i thì tháºt đúng giá trị nhưng chá»n thá»i gian thì lại sai.
Mã Phương Linh cắn răng rồi há»i:
- Ngươi biết tại sao ông cải biến chủ ý chăng?
Diệp Khai lắc đầu:
- Không biết.
Mã Phương Linh nhìn chà ng:
- Sáng sá»›m hôm nay hẳn ngươi có nói gì đó nhiá»u lắm vá»›i ông.
Diệp Khai mỉm cưá»i:
- Cô nương nên biết lệnh tôn không phải là ngưá»i lắm miệng mà tại hạ cÅ©ng không phải là kẻ lắm mồm.
Mã Phương Linh nhảy choi choi, hét lên:
- Nhất định là hai ngưá»i có nói vá»›i nhau nhiá»u chuyện lắm, những chuyện mà hai ngưá»i không muốn cho ta nghe. Nếu chẳng như váºy thì ngươi đã nói vá»›i ta rồi.
Diệp Khai trầm nhâm một lúc, đoạn từ từ hoỉ:
- Cô nương tháºt sá»± muốn tại hạ nói?
Mã Phương Linh hừ một tiếng:
- Không tháºt thì giả à ?
Diệp Khai nhìn thẳng và o mặt nà ng:
- Nếu tại hạ nói rằng lệnh tôn muốn gả cô nương cho tại hạ thì cô nương có tin chăng?
Mã Phương Linh đáp:
- ÄÆ°Æ¡ng nhiên là không tin.
Diệp Khai há»i:
- Tại sao?
Mã Phương Linh thốt:
- Ta…
Bá»—ng nà ng dáºm chân, quay mình hằn há»c:
- Ngưá»i ta Ä‘ang bấn loạn tâm thần muốn chết đây mà ngươi còn đùa cợt được à ?
Diệp Khai há»i:
- Tại sao tâm thần bấn loạn?
Mã Phương Linh lắc đầu:
- Ta cũng chẳng biết tại sao. Nếu biết được thì ta đâu có bối rối.
Diệp Khai cưá»i nhẹ:
- Cái đó má»›i nghe qua mưá»ng tượng là có lý lắm.
Mã Phương Linh hừ một tiếng:
- Chẳng lẽ sau khi nghe rồi ngươi thấy không có lý?
Bá»—ng nà ng quay mình lại, trầm giá»ng tiếp:
- Cái tâm của ngươi không hỠbấn loạn lần nao?
Diệp Khai lắc đầu:
- Rất Ãt.
Mã Phương Linh há»i:
- Chẳng lẽ không bao giỠngươi động tâm?
Diệp Khai lắc đầu:
- Rất Ãt.
Mã Phương Linh cắn môi rồi tiếp:
- Äối vá»›i ta thì ngươi có động tâm cah8ng?
Diệp Khai thản nhiên đáp:
- Có động.
Mã Phương Linh mưá»ng tượng kinh hãi song mặt nà ng đỠbừng. Äầu cúi xuống, tay mân mê tà áo. Lâu lắm, nà ng má»›i thoốt:
- Trong phút giây nà y, giữa cảnh nà y nếu tháºt tình yêu ta thì ngươi đã ôm ta rồi.
Diệp Khai không nói gì, chỉ rót một chenùn trà .
Mã Phương Linh chá» mãu, không dằn lòng đưoợc há»i:
- Ta nói gì ngươi có nghe không?
Diệp Khai lắc đầu:
- Không nghe.
Mã Phương Linh gắt:
- Ngươi điếc?
Diệp Khai lắc đầu:
- Không điếc.
Mã Phương Linh lại hắt:
- Không điếc sao không nghe?
Diệp Khai thở dà i, cưá»i khổ:
- Bởi vì tuy tại hạ không mang táºt Ä‘iếc mà cÅ©ng như ngưá»i Ä‘iếc mất rồi.
Mã Phương Linh ngẩng đầu lên, trừng mắt nhìn chà ng. Bất thình lình nà ng nhà o tới, ngã và o lòng chà ng, vòng tay ôm ghì lấy chà ng.
Nà ng ghì mạnh quá.
Diệp Khai nhè nhẹ đẩy nà ng ra.
Trong lúc nà y mà chà ng xô nà ng ra được à ?
Mã Phương Linh trừng mắt nhìn chà ng. Rồi nà ng cắn môi, mưá»ng tượng muốn khóc.
Nà ng thốt:
- Ngươi… ngươi thay đổi mất rồi…
Diệp Khai dịu giá»ng:
- Tại hạ không thay đổi.
Mã Phương Linh lắc đầu:
- Ngươi bây giỠkhác xa với ngươi ngà y trước.
Diệp Khai nÃn lặng, lâu lắm má»›i thở dà i đáp:
- Có lẽ ngà y nay tại hạ hiểu rõ cô nương hơn ngà y trước.
Mã Phương Linh há»i:
- Ngươi hiểu nơi ta cái gì?
Diệp Khai đáp:
- Cô nương không tháºt tâm yêu tại hạ.
Mã Phương Linh kêu lên:
- Ngươi điên à ?
Diệp Khai tiếp:
- Sở dĩ cô nương có thái độ đó đối với tại hạ là vì cô nương quá sợ.
Mã Phương Linh há»i:
- Sợ cái gì?
Diệp Khai tiếp:
- Sợ tịch mịch, sợ cô độc. Cô nương cảm thấy trên Ä‘á»i nà y không ai thà nh tháºt quan tâm đến cô nương.
Äôi mắt cá»§a Mã Phương Linh đỠlên. Nà ng vung tay tát tháºt mạnh và o mặt chà ng má»™t cái. Äoạn nà ng thốt:
- Dù ta có như váºy Ä‘i nữa thì cÅ©ng phải đối xá» tốt vá»›i ta.
Diệp Khai trầm giá»ng:
- Tại hạ phải đối xỠnhư thế nà o với cô nương mới cho là tốt? Thừa dịp quanh mình không có ai, ôm ngay cô nương, đòi cô nương phải…
Mã Phương Linh lại đánh một tát tay và o mặt chà ng. Nà ng đánh mạnh đến độ tay nà ng tê buốt nhưng Diệp Khai chẳng nghe đau đớn gì cả.
Chà ng lạnh nhạt nhìn nà ng, nhìn lệ trà o ra mà mắt của nà ng, chảy xuống má.
Nà ng dáºm chân rÃt lên:
- Ngươi không phải là con ngưá»i. Bây giá» ta má»›i biết ngươi không phải là con ngưá»i. Ta háºn ngươi. Ta háºn ngươi đến chết.
Nà ng vá»t mình ra ngoà i, chạy di trong mưa.
Mưa đang rơi nặng hạt.
Diệp Khai không chạy theo.
Chà ng không há» nhÃch động. Tuy nhiên nÆ¡i gương mặt cá»§a chà ng, niá»m thống thổ hiện ra quá lá»™ liá»…u.
Thống khổ vì chà ng cố gắn dằn cÆ¡n dục vá»ng Ä‘ang sôi động trong lòng. CÆ¡ hồ chà ng muốn chạy theo, ôm nà ng, mang nà ng trở lại trà đình.
Nhưng chà ng không là m như váºy nên phải khổ.
Mưa dai dẳng một chút rồi tạnh.
Diệp Khai trở lại thị trấn, lá»™i trên con lá»™ sá»§ng nước, bùn lầy, lách mình qua khung cá»a hẹp.
Trong nhà im vắng, chỉ trừ một âm thanh.
Aâm thanh của các quân bà i chạm và o nhau.
Tiêu Biệt Ly không quay đầu nhìn chà ng, lão để hết tâm trà và o các quân bà i.
Diệp Khai ngồi xuống.
Tiêu Biệt Ly vẫn nhìn chăm chú các quân bà i. Chúng như là m lão ưu tư trầm trá»ng.
Diệp Khai há»i:
- Hôm nay tiên sinh thấy gì?
Tiêu Biệt Ly thở dà i:
- Hôm nay lão phu chẳng thấy được cái gì cả.
Diệp Khai há»i:
- Không thấy gì thì sao lại thở dà i?
Tiêu Biệt Ly đáp:
- Vì không thấy được chi cả nên mới thở dà i.
Lão ngẩng đầu lên nhìn chà ng, từ từ tiếp:
- Chỉ có việc hung hiểm, cực đáng sợ thì lão phu mới không trông thấy.
Diệp Khai trầm lặng rất lâu.
Bá»—ng chà ng cưá»i khan, thốt:
- Nhưng tại hạ lại thấy một việc.
Tiêu Biệt Ly Ä‘iá»m nhiên:
- A.
Diệp Khai tiếp:
- Ãt nhất ngà y hôm nay, tiên sinh không thể không phát tà i.
Tiêu Biệt Ly chỠnghe chà ng nói tiếp.
Chà ng không nói gì nữa. Chà ng lấy xấp ngân phiếu mới ở trong mình ra, đặt lên bà n, từ từ đùa sang trước mặt Tiêu Biệt Ly.
Tiêu Biệt Ly nhìn thoáng qua xấp ngân phiếu, không há»i gì.
Má»™t lúc sau, Diệp Khai cưá»i nhẹ thốt:
- Thực ra thì tại hạ bất tất phải hoà n những tấm ngân phiếu lại cho tiên sinh.
Tiêu Biệt Ly đáp mơ hồ:
- A.
Diệp Khai tiếp:
- Bởi vì tiên sinh không thá»±c tâm muốn tại hạ giết lão ta. Phải váºy không?
Tiêu Biệt Ly vẫn mơ hồ:
- A.
Diệp Khai tiếp:
- Bất quá, tiên sinh muốn thỠlòng tại hạ xem tại hạ có thực sự có tư tưởng giết lão hay không?
Tiêu Biệt Ly chợt cưá»i đáp:
- Ngươi tưởng tượng nhiá»u quá. Nhiá»u quá mà không có việc nà o tốt.
Diệp Khai tiếp:
- Vô luáºn thế nà o thì hiện tại tiên sinh nên hiểu là tại hạ chẳng phải là kẻ giết ngưá»i.
Tiêu Biệt Ly Ä‘iá»m nhiên:
- Bây giá» thì vô luáºn là ai cÅ©ng Ä‘á»u biết như váºy.
Diệp Khai chớp mắt:
- Tại sao?
Tiêu Biệt Ly đáp:
- Tại vì Công Tôn Äoạn đã chết và chết nÆ¡i tay cá»§a Phó Hồng Tuyết.
Diệp Khai hết cưá»i được. Má»™t vẻ kỳ quái hiện nÆ¡i thần sắc cá»§a chà ng.
Tiêu Biệt Ly tiếp luôn:
- Chẳng những má»™t Công Tôn Äoạn chết mà Vân Tại Thiên và Hoa Mãn Thiên cÅ©ng chết luôn.
Diệp Khai kêu lên thất thanh:
- Chẳng lẽ cũng do Phó Hồng Tuyết?
Tiêu Biệt Ly lắc đầu.
Diệp Khai cau mà y:
- Ai?
Tiêu Biệt Ly buông gá»n:
- Vạn Mã ÄÆ°á»ng.
- Vạn Mã ÄÆ°á»ng?
Diệp Khai sá»ng sá». Lâu lắm, chà ng má»›i thở dà i, lẩm bẩm:
- Khó hiểu. Khó hiểu.
Tiêu Biệt Ly thản nhiên:
- Có chi khó hiểu đâu?
Diệp Khai thốt:
- Hiện tại lão ta hiểu rõ là kẻ cừu địch đáng sợ cá»§a lão có thể tùy thá»i chụp cÆ¡ há»™i hạ sát lão. Thế thì tại sao lão lại trừ diệt hai bá»™ hạ đắc lá»±c cá»§a lão. Lúc nà y là lúc lão cần dùng ngưá»i mà .
Tiêu Biệt Ly Ä‘iá»m nhiên:
- Cái đó, có thể là vì lão có tÃnh tình cố quái, vì cái tÃnh đó mà lão là m những việc không ai tưởng tượng nổi.
Lão đáp nhưng câu đáp không thá»a mãn trá»n vẹn câu há»i. Diệp Khai vẫn phải tiếp thá» như váºy và dù không hiểu cÅ©ng cố mà tìm hiểu.
Bá»—ng chà ng há»i:
- Ngưá»i khách quý đêm qua trên căn gác?
Tiêu Biệt Ly há»i lại:
- Khách quý?
Diệp Khai tiếp:
- Kim Bối Äà Long Äinh Cầu Cảnh.
Chừng như Tiêu Biệt Ly quên mất lão Äinh, mãi đến lúc nà y má»›i nhá»› lại.
Lão cưá»i nhẹ, đáp:
- Lão ấy cÅ©ng là má»™t quái nhân, thá»i thưá»ng là m những việc không ai tưởng nổi.
Diệp Khai tặc lưỡi:
- A.
Tiêu Biệt Ly tiếp:
- Lão phu không há» tưởng là lão có thể đến táºn địa phương nà y.
Diệp Khai há»i:
- Chứ không phải đến tìm tiên sinh sao?
Tiêu Biệt Ly cưá»i nhẹ:
- Còn ai tìm một phế nhân là m gì?
Diệp Khai cÅ©ng cưá»i há»i:
- Lão còn ở trên gác chứ?
Tiêu Biệt Ly lắc đầu:
- Äi rồi.
Diệp Khai há»i:
- Äi đâu?
Tiêu Biệt Ly đáp:
- Äi tìm ngưá»i.
Diệp Khai chớp mắt:
- Tìm ai?
Tiêu Biệt Ly không dấu:
- Lạc Lạc Sơn.
Sk kinh ngạc:
- HỠlà bằng hữu của nhau à ?
Tiêu Biệt Ly lắc đầu:
- Không phải bằng hữu mà là tỠđối đầu. Thuộc loại đối đầu lâu năm.
Diệp Khai trầm ngâm một chút.
- Äinh Cầu Cảnh lần nà y đến đây chẳng lẽ chỉ có mục Ä‘Ãch duy nhất là tìm Lạc Lạc SÆ¡n?
Tiêu Biệt Ly đáp:
- CÅ©ng có thể như váºy lắm chứ.
Diệp Khai cau mà y:
- Thực sự giữa hỠcó gì đáng chú ý?
Tiêu Biệt Ly lắc đầu:
- Ai biết được Ä‘iá»u đó. Những ân oán trên giang hồ rất phứt tạp. Chỉ có ngưá»i trong cuá»™c má»›i hiểu rõ mà htôi.
Diệp Khai trầm ngâm má»™t lúc nữa, Ä‘oạn há»i:
- Năm xưa, có vị cao thá»§ trên giang hồ xá» dụng ám khà rất cay độc. Nghe nói ngưá»i ấy là truyá»n nhân duy nhất cá»§a Hồng Hoa Bà Bà .
Tiêu Biệt Ly há»i lại:
- Các hạ muốn nói đến Äoạn Trưá»ng Châm Äá»— bà bà ?
Diệp Khai gáºt đầu:
- Phải.
Tiêu Biệt Ly tiếp:
- Cái tên đó lão phu có nghe qua.
Diệp Khai há»i:
- Có thấy mặt lần nà o chăng?
Tiêu Biệt Ly cưá»i khổ:
- Thà đừng thấy là hay hơn.
Diệp Khai tiếp:
- Trong bốn vị đại đệ tá» cá»§a Thiên Diện Nhân Ma ngà y trước, còn thừa lại má»™t ngưá»i. Ngưá»i đó là Vô Cốt Xá Tây Môn Xuân, hẳn tiên sinh có nghe nói qua chứ?
Tiêu Biệt Ly đáp:
- Nếu trong hai ngưá»i cần thấy má»™t thì thà lão phu gặp Äá»— bà bà hÆ¡n là Tây Môn Xuân.
Diệp Khai tiếp:
- Cứ theo tại hạ hiểu thì cả hai ngưá»i đó Ä‘á»u có mặt tại Ä‘iạ phương nà y rồi.
Tiêu Biệt Ly chớp mắt:
- HỠđến từ lúc nà o?
Diệp Khai đáp:
- Lâu lắm rồi.
Tiêu Biệt Ly suy nghĩ một chút, rồi lắc đầu:
- Không có đâu. Không thể có. Nếu hỠđến đây thì nhất định là lão phu có biết.
Diệp Khai nhìn lão, dò xét:
- Biết đâu hỠđã đến Vạn Mã ÄÆ°á»ng, mà Vạn Mã ÄÆ°á»ng là nÆ¡i ẩn tà ng những tay chá»c trá»i khuấy nước.
Tiêu Biệt Ly lắc đầu rồi gáºt đầu.
Diệp Khai thốt:
- Có thể hỠđã và o Vạn Mã ÄÆ°á»ng rồi. Mã Không Quần á»· trượng và o há» nên chẳng há» nao núng sau cái chết cá»§a Công Tôn Äoạn, Vân Tại Thiên và Hoa Mãn Thiên.
Tiêu Biệt Ly bá»—ng cưá»i mấy tiếng:
- Việc cá»§a Vạn Mã ÄÆ°á»ng có liên can chi đến chúng ta.
Diệp Khai cÅ©ng cưá»i:
- Hôm nay mưá»ng tượng tại hạ nói nhiá»u quá.
Chà ng như sắp sá»a cáo từ.
Nhưng vừa lúc đó có một đại hán áo trắng tiến và o, tay cầm một cánh thiếp cáo
phó.
DÄ© nhiên cáo phó vì cái chết cá»§a ba cao thá»§ Vạn Mã ÄÆ°á»ng.
Cáo phó cho biết ngà y sau, có cuá»™c nháºp hiện ba xác chết và o quan tà i. Trước ngà y nháºp hiện, sáng sá»›m có cuá»™c đại tế rồi trưa lại má»›i nháºp quan.
Cáo phó đến có kèm theo thiếp má»i, cả Tiêu Biệt Ly và Diệp Khai Ä‘á»u được má»i.
Tiêu Biệt Ly thở dà i, nói mấy lá»i thương tiếc rồi hứa sẽ có mặt tại Vạn Mã ÄÆ°á»ng và o ngà y mai.
Diệp Khai cũng hứa luôn.
Chà ng lại há»i:
- Ngưá»i trong Ä‘iạ phương nà y Ä‘á»u được má»i?
Äại hán gáºt đầu:
- Chắc váºy.
Diệp Khai há»i:
- Phó Hồng Tuyết?
Äại hán đáp:
- Hắn cÅ©ng được má»i như má»i ngưá»i song sợ hắn chẳng dám đến.
Diệp Khai quả quyết:
- Tại hạ tin là hắn đến.
Äại hán căm há»n:
- Chỉ mong là như váºy.
Diệp Khai há»i:
- Các hạ đã gặp hắn chưa?
Äại hán lắc đầu:
- Chưa.
Diệp Khai tiếp:
- Các hạ yên trÃ, tại hạ sẽ trao thiếp má»i há»™ các hạ.
Äại hán thoạt đầu do dá»±, rồi sau lại bằng lòng nhá» chà ng. Äại hán Ä‘i ra rồi, Tiêu Biệt Ly thở dà i, thốt:
- Không ngá» Vạn Mã ÄÆ°á»ng lại gởi thiếp má»i Phó Hồng Tuyết.
Diệp Khai Ä‘iá»m nhiên:
- Tiên sinh đã nói lão ấy là một quái nhân mà .
Tiêu Biệt Ly há»i:
- Theo ý các hạ thì Phó Hồng Tuyết đến hay không?
Diệp Khai đáp:
- Äến.
Tiêu Biệt Ly há»i:
- Tại sao?
Diệp Khai cưá»i nhẹ:
- Bởi vì tại hạ biết hắn không thuá»™c hạng ngưá»i ném đá dấu tay, là m rồi bá» trốn.
Tiêu Biệt Ly lắc đầu :
- Nếu các hạ là bằng hữu của hắn thì nên khuyên hắn đừng đến là hơn.
Diệp Khai cau mà y:
- Tại sao?
Tiêu Biệt Ly thở dà i:
- Chẳng lẽ các hạ không nháºn ra cánh thiệp má»i là má»™t cạm bẫy?
Diệp Khai cau mà y:
- Cạm bẫy.
Tiêu Biệt Ly nghiêm giá»ng:
- Nếu hắn và o Vạn Mã ÄÆ°á»ng lần nà y là hắn không bao giá» có dịp trở lại cố hương.
Trá»i mênh mang. Äất mênh mang
Và o Vạn Mã ÄÆ°á»ng Äừng mong trở lại cố hương.
|

15-07-2008, 10:47 AM
|
 |
 Hà n Lâm Há»c Sỹ
|
|
Tham gia: May 2008
Äến từ: Nam Äịnh city
Bà i gởi: 445
Thá»i gian online: 6 giá» 17 phút 4 giây
Thanks: 0
Thanked 37 Times in 28 Posts
|
|
Chương 14 : Nợ Mưá»i Năm Trước
Sau giá» ngá», cÆ¡n mưa dứt, bầu không gian quang đảng man mác, bao la.
Diệp Khai gõ cá»a phòng cá»§a Phó Hồng Tuyết.
Từ sáng sá»›m ngà y nay cho đến bây giá», không ai đến tìm Phó Hồng Tuyết.
Nghe nói đến con ngưá»i mặt lạnh quanh năm, chân thá»t, là ai ai cÅ©ng phải tưởng đến con độc xà .
Như váºy, còn ai muốn tiếp cáºn y nữa !
Huống chi, cái việc y giết Công Tôn Äoạn, có lẽ giỠđây đã được loan Ä‘i khắp cả sÆ¡n thà nh !
Bên trong cá»a, không có ngưá»i lên tiếng.
Nhưng bên cạnh, nÆ¡i cá»a hông, má»™t lão bà thò đầu bạc trắng ra, mặt lá»™ vẻ hoà i nghi lẫn sợ hãi, bà nhìn Diệp Khai.
Mặt bà nhăn nheo, không còn chỗ cho những vết nhăn khác hiện ra nếu có thêm sau nà y.
Diệp Khai biết bà là ngưá»i cho thuê những gian phòng tại đây.
Chà ng cưá»i há»i:
- Phó công tỠđâu, hở bà ?
Lão bà lắc đầu:
- Ở đây không có Phó công tỠ! Ở đây nghèo lắm !
Diệp Khai mỉm cưá»i.
Giáºn là m gì chứ !
Bỗng, lão bà tiếp theo:
- Nếu khách nhân muốn tìm cái gã mặt trắng nhợt, chân thá»t đó, thì không gặp gã đâu. Gã đã dá»n Ä‘i nÆ¡i khác rồi.
Diệp Khai há»i:
- Hắn dá»n Ä‘i rồi sao bà ? Äi lúc nà o ?
Lão bà đáp:
- Äi gấp !
Diệp Khai lại há»i:
- Tại sao phải đi gấp ?
Lão bà giải thÃch:
- Già không muốn kẻ sát nhân lưu lại nÆ¡i nà y. Già có nhà , cho mướn, ai mướn cÅ©ng được, nhưng không cho ngưá»i ta thuê để có nÆ¡i Ä‘i lại, mưu toan sát nhân !
Diệp Khai hiểu.
Trong vùng, không má»™t ai dám chứa kẻ đắc tá»™i vá»›i Vạn Mã ÄÆ°á»ng.
Chà ng không nói gì nữa, quay mình trở ra ngõ hẻm.
NgỠđâu, lão bà bước theo chà ng, thốt:
- Nếu ngươi không có nơi nà o lưu trú, già sẽ cho ngươi thuê gian phòng đó.
Diệp Khai cưá»i nhẹ, há»i:
- Bà bằng lòng cho tôi mướn nhà , là xem tôi lương thiện, không phải kẻ sát nhân. Tại sao bà biết tôi không là hung thủ trong vụ án đó ?
Lão bà đáp:
- Ngươi không giống ! Hay không có vẻ sát nhân !
Diệp Khai trầm gương mặt, thốt:
- Bà xem lầm tướng ngưá»i đó. Tôi có giết nhân mạng rồi đó bà , mà lại giết đến bảy tám mươi mạng nữa kia !
Lão bà thè lưỡi, trố mắt, sợ hãi.
Diệp Khai đã ra khá»i ngõ hẻm.
Chà ng hy vá»ng gặp Phó Hồng Tuyết sá»›m, cà ng sá»›m cà ng hay.
Nhưng, chà ng không gặp Phó Hồng Tuyết, mà lại gặp Äinh Cầu Cảnh.
Äinh Cầu Cảnh ngồi nÆ¡i thá»m, dưới mái hiên ngôi nhà đối diện, Ä‘ang cầm chén
trà .
Y phục của lão rất hoa lệ, bên ngoà i còn khác chiếc thanh bà o.
Thần sắc của lão không được khoan khoái lắm.
Hà nh nhân lúc đó tháºt vắng trên con lá»™ chánh. Tuy có cÆ¡n mưa vừa qua, song Ä‘ang mùa hè, không khà vẫn oi bức như thưá»ng, mưa dù to, chẳng Ä‘em lại cái mát mẻ lâu, trái lại, còn là m thêm lầy lá»™i những lối Ä‘i.
Lúc đó có một gã du mục, dẫn đà n dê bốn năm con đi qua.
Tuy không khà oi bức, gã du mục lại mặc áo da dê, đầu đội nón tÆ¡i và nh che kÃn tai, chiến nón rá»™ng quá có thể phá»§ trá»n hai đầu ngưá»i.
Con ngưá»i, cùng đưá»ng rồi má»›i nghÄ© đến việc chăn dê.
Nghá» chăn dê, giữ ngá»±a là má»™t nghá» thấp hèn nhất ở tại địa phương nà y, già nh cho bá»n nghèo nhất.
Cho nên, hạng chăn dê, ngá»±a ở đây hầu như cái bóng đối vá»›i các tầng lá»›p ngưá»i khác, không ai lưu ý đến há», trừ chá»§ thuê há». Chá»§ thuê có lưu ý đến há», là vì đà n thú giao phó cho há», thú sống chết vẫn là vấn đỠquan trá»ng hÆ¡n sá»± sinh tồn thương vong cá»§a há».
Nhưng, Äinh Cầu Cảnh vừa thấy gã du mục, vụt sáng mắt lên.
Mưá»ng tượng lão trông chá» gã từ lâu lắm rồi.
ÄÆ°á»ng lồi lõm, nước động mấy chá»— lõm, gã du mục lùa đà n dê Ä‘i quanh má»™t vÅ©ng nước.
Äúng lúc đó, Äinh Cầu Cảnh bước ra, cháºn trước mặt gã.
Gã du mục không ngẩng đầu lên, định lách mình qua mình Äinh Cầu Cảnh, Ä‘i
Gã chăn dê đâu phải là con ngưá»i có can đảm, có khà khái ? Là m cái nghỠđó thì nhẫn nhục là cái vốn trá»i sanh mà !
NgỠđâu, Äinh Cầu Cảnh có ý sanh sá»± vá»›i gã.
Lão há»i:
- Ngươi hà nh nghỠchăn dê từ lúc nà o thế ?
Gã chăn dê giáºt mình, ấp úng:
- Từ lúc nhá», rất nhá» !
Äinh Cầu Cảnh cưá»i lạnh:
- Chẳng lẽ tại VÅ© ÄÆ°Æ¡ng SÆ¡n cái ngón nghá» cá»§a ngưá»i há»c táºp, là ngón nghá» chăn
luôn.
dê ?
Gã chăn dê giáºt mình lượt nữa.
Cuối cùng gã ngẩng đầu lên, nhìn thoáng qua Äinh Cầu Cảnh, buông gá»n:
- Ta không nháºn ra ngươi !
Äinh Cầu Cảnh bỉu môi:
- Nhưng, ta, ta nháºn ra ngươi.
Gã chăn dê thở dà i:
- Chỉ sợ ngươi nháºn lầm ngưá»i !
Äinh Cầu Cảnh cao giá»ng:
- Lầm sao được, Lạc Lạc SÆ¡n ! Ta biết ngươi quá mà ! Dù ngươi hóa trang cách nà o, cÅ©ng không qua mắt ta được. Lần nà y, ngươi còn tưởng trốn thoát khá»i tay ta nữa sao chứ ?
Gã chăn dê là Lạc Lạc Sơn à ?
Lâu lắm, ngưá»i chăn dê thở dà i đáp:
- Dù cho ngươi có nháºn ra ta, song rất tiếc ta không nháºn ra ngươi !
Thế là Lạc Lạc Sơn rồi !
Äinh Cầu Cảnh cưá»i lạnh, cởi chiếc chăn bao để lá»™ bá»™ y phục hoa lệ. NÆ¡i chá»— gù lưng, có thêu con rồng và ng năm móng.
Lạc Lạc Sơn kêu lên thất thanh:
- Kim Bôi Äà Long !
Äinh Cầu Cảnh cưá»i lạnh:
- Cuối cùng rồi ngươi cÅ©ng nháºn được ta !
Lạc Lạc Sơn cau mà y:
- Ngươi tìm ta để là m gì ?
Äinh Cầu Cảnh đáp:
- Äòi má»™t món nợ !
Lạc Lạc SÆ¡n há»i:
- Nợ gì ?
Äinh Cầu Cảnh hừ má»™t tiếng:
- Nợ cÅ© từ mưá»i năm trước, chẳng lẽ ngươi quên rồi !
Lạc Lạc SÆ¡n trầm giá»ng:
- Ta không hỠgặp mặt ngươi lần nà o, thì là m gì có nợ mà quên với chẳng quên !
Äinh Cầu Cảnh hét:
- Món nợ máu cá»§a mưá»i bảy mạng ngưá»i, ngươi muốn chối cÅ©ng không chối được đâu ! Hãy Ä‘á»n mạng !
Lạc Lạc Sơn lắc đầu:
- Con ngưá»i nà y Ä‘iên rồi ! Ta …
Äinh Cầu Cảnh vươn hai tay ra.
Trong tay, có một chiếc roi và ng dà i năm thước. Roi chớp lên, kim quang lóe sáng. Kim quang quét ngang hông Lạc Lạc Sơn.
Lạc Lạc SÆ¡n lách mình đồng thá»i cởi chiếc áo da dê trên mình vung ra, quát:
- ChỠmột chút !
Äinh Cầu Cảnh không chá», đánh luôn bốn chiêu.
Lạc Lạc SÆ¡n dáºm châm dùng chiếc áo da dê là m vÅ© khà nghinh chiến.
Äó là má»™t công phu cá»§a hạng ná»™i gia Võ ÄÆ°Æ¡ng chuyển biến yếu má»m thà nh côn cứng.
Trong thoáng mắt, song phương trao đổi hÆ¡n mưá»i chiêu, ngay trên con đưá»ng lầy
lá»™i.
Diệp Khai đứng cách xa xa, nhìn cuộc chiến, bỗng phát hiện hai việc.
Má»™t con quá»· rượu không bao giá» là má»™t cao thá»§ võ lâm. Sở dÄ© Lạc Lạc SÆ¡n cứ mượn rượu là m mà u, là vì lão có ý đánh lạc hướng sá»± nháºn xét cá»§a ngưá»i Ä‘á»i.
Thực ra thì lúc nà o lão cũng tỉnh và tỉnh hơn bất cứ ai.
Mưá»ng tượng Lạc Lạc SÆ¡n không nháºn ra Äinh Cầu Cảnh. Nhưng Äinh Cầu Cảnh thì khi nà o lại nháºn lầm ngưá»i !
Thế thì sự tình ra sao ?
Suy nghÄ© má»™t chút, Diệp Khai mỉm cưá»i.
Chà ng cho rằng sá»± tình đáng buồn cưá»i lắm !
Nhưng, không buồn cưá»i như chà ng tưởng !
Bởi chết, đâu phải là má»™t Ä‘iá»u đáng cưá»i cợt được.
Chẳng rõ tại sao, Lạc Lạc Sơn đang đánh, lại để lộ sơ hở.
Má»™t sÆ¡ hở trà mạng, đối phương lợi dụng là lão chết liá»n !
Äồng thá»i gian vá»›i việc phát giác ra sÆ¡ hở đó, Diệp Khai thấy luôn ánh mắt cá»§a Lạc Lạc SÆ¡n.
Ãnh mắt biểu hiện sá»± phẫn ná»™ lẫn khiếp hãi, sau đó, ánh mắt từ từ lá»™ ra, lá»™ đến đổi suýt lá»t tròng.
Hai cánh tay của lão vụt cứng ngắc !
Ngá»n roi cá»§a Äinh Cầu Cảnh vá»n quanh yết hầu lão.
Một tiếng rắc vang lên, yết hầu đứt ngang.
Äinh Cầu Cảnh ngá»a mặt cưá»i vang.
- Vay máu, phải trả máu ! Món nợ năm xưa, mãi đến ngà y nay ta mới đòi được !
Lão tung mình lên, đáp xuống phÃa sau má»™t nóc nhà , biến mất dạng.
Còn lại xác chết của Lạc Lạc Sơn ! Mắt lòi ra như hai hạt châu lớn.
Trên đưá»ng phố vắng bóng khách bá»™ hà nh, nhưng trong nhà vẫn có kẻ nhìn ra.
Nhìn thì nhìn, có ai dám can thiệp và o cuộc thanh toán giữa những tay giang hồ ?
Cho nên, ai chết mặc ai, không ngưá»i buồn quan tâm đến.
Diệp Khai từ từ bước tá»›i, cúi mình xuống, nhìn khuôn mặt cá»§a Lạc Lạc SÆ¡n, há»i:
- Tại hạ vá»›i tiên sinh, dù sao cÅ©ng là bằng hữu vá»›i nhau, tiên sinh có lá»i gì cần ký thác nÆ¡i tại hạ chăng ?
Tự nhiên, là không có !
Xác chết có nói năng chi được mà có lá»i ký thác !
Diệp Khai vỗ nhẹ tay và o vai xác chết, tiếp:
- Tiên sinh yên trà ! Có ngưá»i an bà y háºu sá»± cho tiên sinh đấy ! Tại hạ cố gắng mang và i chén rượu nhạt, đến rưới trên nấm má»™ cá»§a tiên sinh !
Chà ng thở dà i luôn mấy tiếng, cuối cùng lại đứng lên.
ChÃnh lúc đó, Tiêu Biệt Ly xuất hiện.
Tiêu Biệt Ly chống hai nạng sắt, bình tịnh đứng dưới mái hiên.
Mặt lão trông trắng nhợt hơn mặt Phó Hồng Tuyết.
Lão là con ngưá»i quanh năm suốt tháng không dám chưá»ng ra ánh dương quang. Nhưng, bây giá» thì lão không ngại nắng nữa !
Diệp Khai tiến đến gần lão, thở dà i, thốt:
- Tại hạ vốn không thÃch ngưá»i giết ngưá»i. Nhưng cảnh ngưá»i giết ngưá»i lại thưá»ng hiện ra trước mắt, không xem cÅ©ng không được !
Tiêu Biệt Ly lá»™ niá»m thương cảm, trầm lặng má»™t lúc, rồi cÅ©ng thở dà i như Diệp Khai, thốt:
- Lão phu sớm biết thế nà o rồi lão ấy cũng là m cái việc đó ! Rất tiếc là lão phu không khuyên ngăn kịp !
Diệp Khai gáºt đầu:
- Lạc đại tiên sinh chết gấp quá !
Chà ng ngẩng mặt lên há»i:
- Tiên sinh cũng vừa ra đây ?
Tiêu Biệt Ly chớp mắt:
- Äáng lẽ, lão phu phải bước ra từ lâu !
Diệp Khai tiếp:
- Tại hạ vừa nói chuyện với Lạc đại tiên sinh đó. Cho nên không trông thấy Tiêu tiên sinh bước ra.
Tiêu Biệt Ly nhìn chà ng, lắc đầu:
- Kẻ chết còn nói được gì !
Diệp Khai gáºt đầu:
- Nhưng Lạc đại tiên sinh có nói. Bất quá không ai nghe được đó thôi.
Tiêu Biệt Ly há»i:
- Các hạ nghe được ?
Diệp Khai đáp:
- ÄÆ°á»£c !
Tiêu Biệt Ly cau mà y:
- Lão ấy nói gì ?
Diệp Khai tiếp:
- Lão nói rằng lão chết rất oan !
Tiêu Biệt Ly há»i:
- Oan như thế nà o ?
Diệp Khai tiếp:
- Lão nói rằng, Äinh Cầu Cảnh vốn không đủ sức giết lão.
Tiêu Biệt Ly thốt:
- Nhưng lão cÅ©ng đã chết dưới ngá»n roi cá»§a Äinh Cầu Cảnh.
Diệp Khai trầm giá»ng:
- Có ngưá»i ám toán lão, trợ giúp Äinh Cầu Cảnh.
Tiêu Biệt Ly cau mà y:
- Lão bị ám toán ? Ai ám toán lão ?
Diệp Khai xòe bà n tay.
Nơi lòng bà n tay, có một mũi châm ! Mà u châm xanh biếc, đầu châm có máu.
Tiêu Biệt Ly giáºt mình:
- Äoạn Trưá»ng châm !
Diệp Khai gáºt đầu.
Tiêu Biệt Ly gáºt đầu:
- Như váºy là Äổ Bà Bà quả nhiên đã đến đây rồi !
Diệp Khai thở ra.
- Mà lại đến từ lâu !
Tiêu Biệt Ly há»i:
- Các hạ trông thấy bà ta ?
Diệp Khai cưá»i khổ:
- Äổ Bà Bà phóng Äoạn Trưá»ng châm, mà có ngưá»i trông thấy, thì đâu còn là Äổ Bà Bà nữa.
Tiêu Biệt Ly thở dà i.
Diệp Khai tiếp:
- Nhưng tại hạ biết bà không ẩn mình trong Vạn Mã ÄÆ°á»ng !
Tiêu Biệt Ly chớp mắt:
- Là m sao biết được ?
Diệp Khai tiếp luôn:
- Bởi hiện bà ở ngay trong thị trấn nà y. Rất có thể là bà ở phÃa đối diện kia. Bà là vị lão bà đang cõng đứa bé nÆ¡i lưng đó, cÅ©ng chưa biết chừng !
Tiêu Biệt Ly biến sắc.
Lão từng thấy lão bà có cõng đứa bé, đi qua trước nhà .
Diệp Khai kết luáºn:
- Äoạn Trưá»ng châm đã xuất hiện rồi, thì vô cốt xà tưởng cÅ©ng không xa !
Tiêu Biệt Ly cau mà y:
- Chẳng lẽ lão ấy trốn mãi trong thị trấn nà y ?
Diệp Khai mỉm cưá»i:
- Có thể lắm chứ.
Tiêu Biệt Ly trầm giá»ng:
- Tại sao lão phu không phát hiện chi hết ?
Diệp Khai đáp:
- Ngưá»i ta cố giấu chân tướng, tiên sinh phát hiện thế nà o được ? Biết đâu lại chẳng là cái lão chá»§ tiệm tạp hóa kia !
Chà ng nhìn Tiêu Biệt Ly, bá»—ng cưá»i khan, Ä‘oạn thong thả tiếp:
- Mà cũng biết đâu lại chẳng phải là Tiêu tiên sinh ?
Tiêu Biệt Ly cưá»i.
Nụ cưá»i cá»§a lão mưá»ng tượng cái bỉu môi chế nhạo.
Sau đó lão từ từ quay mình, từ từ đi và o.
Thấy lão cưá»i, Diệp Khai quên mất lão là con ngưá»i tà n phế, tịch mịch, cô độc !
Nhưng bây giá» nụ cưá»i cá»§a lão biến thể rồi, theo nụ cưá»i, còn có những nét, những vẻ khác biến thể luôn.
Gia dÄ©, Diệp Khai lại nhìn và o lưng lão, nháºn ra, lão ốm quá, cô độc quá, sá»± tà n phế đè nặng lên mình lão quá !
Bỗng, chà ng chạy theo, thốt:
- Không mấy khi tiên sinh ra ngoà i, tại hạ muốn má»i tiên sinh uống và i chén rượu.
Chà ng nắm cánh tay lão.
Tiêu Biệt Ly phảng phất kinh dị:
- Các hạ má»i lão phu uống rượu ?
Diệp Khai gáºt đầu:
- Tại hạ Ãt có dịp nà o má»i ai uống rượu !
Tiêu Biệt Ly há»i:
- Äi đâu uống ?
Diệp Khai đáp:
- Äi đâu cÅ©ng được, chỉ cần là khong phải tại đây thôi !
Tiêu Biệt Ly cau mà y:
- Tại sao không uống ngay tại đây ?
Diệp Khai Ä‘iá»m nhiên:
- Rượu ở đây quý, nên đắt giá.
Tiêu Biệt Ly mỉm cưá»i:
- Nhưng lão phu cho thiếu chịu mà !
Diệp Khai cÅ©ng cưá»i:
- Cái lối chiêu đãi đó, hấp dẫn tháºt !
Chà ng tiếp:
- Không tiá»n mua rượu, lại có ngưá»i bán rượu ngon, cho thiếu chịu, thá» há»i có ai không thÃch ?
Tiêu Biệt Ly há»i:
- Thế là các hạ chịu ở đây ! Bằng lòng uống, thiếu chịu ? Lão phu muốn biết, các hạ hẹn lúc nà o trả nợ rượu nà y !
Diệp Khai cưá»i khổ:
- Vấn đỠhẹn nợ, không phải khó khăn, cái khó là chẳng biết mình còn sống đến ngà y phải trả nợ hay không.
Chà ng đẩy cánh cá»a, cho Tiêu Biệt Ly bước và o trước, còn chà ng thì không và o.
Bởi, chà ng vừa trong thấy Thúy Bình.
Thúy Bình cúi gầm đầu lầm lá»§i Ä‘i dưới mái hiên nhà dá»c đưá»ng phố trở vá» kỹ
Tại sao đêm qua, bỗng nhiên nà ng thất tung ?
Nà ng đi đâu ?
Từ đâu nà ng trở vỠđây ?
DÄ© nhiên Diệp Khai muốn biết, muốn há»i nà ng. Nhưng mưá»ng tượng chẳng trông thấy chà ng, nà ng lầm lá»§i Ä‘i.
Nà ng không thấy Diệp Khai, má»™t ngưá»i khác thấy. Ngưá»i khác là Phó Hồng Tuyết, Ä‘ang trừng mắt nhìn chà ng.
Phó Hồng Tuyết!
Cuối cùng rồi y cũng xuất hiện.
Diệp Khai giương tay định chụp cánh tay cá»§a Thúy Bình, chÃnh lúc đó chà ng phát hiện ra Phó Hồng Tuyết.
Y trừng mắt nhìn bà n tay chà ng, ánh mắt bốc ngá»i niá»m phẫn uất, gương mặt trắng xanh biến đỠrá»±c.
Diệp Khai rợn mình, rút tay vá», nhưá»ng cho Thúy Bình bước qua.
Qua khá»i cá»a rồi, Thúy Bình má»›i day đầu lại, cưá»i vá»›i Diệp Khai.
Mưá»ng tượng đến lúc đó, nà ng má»›i trông thấy chà ng.
Nhưng Diệp Khai không cưá»i trả nổi, dù muốn cưá»i lắm !
Chỉ vì Phó Hồng Tuyết nhìn chà ng trừng trừng, như muốn ăn tươi nuốt sống chà ng.
Chẳng khác nà o y ghen.
Cái ghen cá»§a ngưá»i chồng bắt được tình nhân cá»§a vợ Ä‘ang cưá»i duyên vá»›i vợ !
viện.
Diệp Khai nhìn Phó Hồng Tuyết, rồi nhìn Thúy Bình, không hiểu việc gì đã xảy ra.
Trên Ä‘á»i, đâu có thiếu những chuyện khó hiểu ? Ngà y nà o lại chẳng có chuyện khó hiểu xảy ra ?
Diệp Khai mở đầu bằng má»™t nụ cưá»i, Ä‘oạn thốt:
- Tại hạ tìm các hạ khắp nơi !
Phó Hồng Tuyết trừng mắt nhìn chà ng, lâu lắm má»›i lạnh lùng há»i:
- Việc gì ?
Diệp Khai đáp:
- Có má»™t váºt cần trao cho các hạ !
Phó Hồng Tuyết cau mà y:
- Ạ?
Diệp Khai há»i:
- Các hạ giết Công Tôn Äoạn ?
Phó Hồng Tuyết lạnh lùng:
- Tại hạ nên giết y trước lâu mới phải !
Diệp Khai tiếp:
- Äây là thiếp cáo phó hung tin cá»§a Công Tôn Äoạn.
Phó Hồng Tuyết chớp mắt:
- Cáo phó ?
Diệp Khai cưá»i nhẹ:
- Các hạ giết ngưá»i, lại được má»i uống rượu nhân cuá»™c đại tế cá»§a ngưá»i đó ! Vạn Mã ÄÆ°á»ng chá»§ mà má»i cả các hạ tháºt là má»™t sá»± tuyệt diệu !
Phó Hồng Tuyết tiếp tấm thiếp cáo phó, nhìn qua, ánh mắt ngá»i vẻ kỳ quái.
Y cÅ©ng gáºt gù, thốt:
- Tuyệt diệu ! Äúng là tuyệt diệu !
Diệp Khai tặt lưỡi:
- ÄÆ°Æ¡ng nhiên các hạ chuẩn bị Ä‘i dá»± chứ !
Phó Hồng Tuyết hừ một tiếng:
- Tại sao ?
Diệp Khai đáp:
- Bởi, sẽ có nhiệt náo phi thưá»ng và o ngà y đó !
Phó Hồng Tuyết ngẩng mặt nhìn Diệp Khai, mỉa mai:
- Chừng như các hạ quá quan tâm đến sự việc của tại hạ.
Diệp Khai mỉm cưá»i:
- Có lẽ vì tại hạ thÃch chen và o việc cá»§a ngưá»i !
Phó Hồng Tuyết há»i:
- Các hạ có biết tại sao Lạc Lạc Sơn táng mạng chăng ?
Diệp Khai lắc đầu:
- Không được biết.
Phó Hồng Tuyết lạnh lùng:
- Tại vì lão ấy thÃch chen và o việc ngưá»i !
Y không buồn nhìn thêm Diệp Khai, ná»a mắt. Thốt xong, y lách mình ngang qua Diệp Khai, bước Ä‘i luôn.
Y bước Ä‘i, giữa lòng đưá»ng phố, nước còn Ä‘á»ng vÅ©ng, hoặc nhá», hoặc lá»›n.
Lúc thưá»ng ngưá»i trên đưá»ng, ngưá»i trong nhà hai bên đưá»ng, nhìn đôi chân cá»§a y.
Hiện tại, ngưá»i ta đổi mục tiêu. Thay vì nhìn chân, ngưá»i ta nhìn tay y.
Äúng hÆ¡n, ngưá»i ta nhìn chuôi Ä‘ao trong tay y.
Chuôi cá»§a thanh Ä‘ao giết Công Tôn Äoạn.
Và trong ánh mắt cá»§a má»i ngưá»i chẳng có chút cảm tình nà o.
Ngưá»i ta nhìn y như nhìn thù địch.
Trước lúc chia tay, Trầm Tam Nương có nói với Phó Hồng Tuyết:
- Hiện tại, ai ai cÅ©ng biết ngươi là cừu địch cá»§a Vạn Mã ÄÆ°á»ng, thì chẳng còn ai xem ngươi là bằng hữu nữa.
Phó Hồng Tuyết há»i:
- Tại sao ?
Trầm Tam Nương đáp:
- Vì ngưá»i trong thị trấn nà y, Ãt nhất cÅ©ng có ná»a phần sống nhá» nÆ¡i Vạn Mã ÄÆ°á»ng.
Phó Hồng Tuyết sá»ng sá».
Trầm Tam Nương tiếp:
- Cho nên, từ phút giây nà y, ngươi phải cẩn tháºn, đặc biệt cẩn tháºn. Cả đến việc uống má»™t chén nước cÅ©ng phải đỠphòng.
Phó Hồng Tuyết không hiểu tại sao nữ nhân đó quan tâm đến y như váºy !
Y chỉ biết bà là bằng hữu cá»§a Thúy Bình, là ngưá»i trong Vạn Mã ÄÆ°á»ng.
Có thế thôi !
Nhưng là m sao Thúy Bình lại Ä‘i giao du vá»›i hạng ngưá»i như thế ? Tại sao ?
Không hiểu tại sao, y ghét con ngưá»i đó quá chừng, y hy vá»ng bà sá»›m bá» Ä‘i, để cho y được sá»›m tá»± do vá»›i Thúy Bình.
Y cùng Thúy Bình Ä‘i loanh quanh mãi giữa đồng cá», tìm má»™t nÆ¡i an tịnh, nghỉ chân.
Không ai tin là y má»›i giết ngưá»i lần đầu tiên, cả Công Tôn Äoạn dù sống lại cÅ©ng không tin được.
Nhưng, quả thá»±c, đây là lần thứ nhất trong Ä‘á»i, Phó Hồng Tuyết giết ngưá»i.
Lúc y rút Ä‘ao ra, thấy máu, y nôn má»a liá»n.
Y có muốn giết ngưá»i đâu ! Song nếu y không giết ngưá»i, thì y bị ngưá»i giết !
Trưá»ng hợp bất khả kháng !
Trong khi y nôn má»a, Trầm Tam Nương nhìn y, ánh mắt rất kỳ quái.
Phó Hồng Tuyết bước Ä‘i, thẳng đứng ngưá»i mà bước, không trốn tránh má»™t ánh mắt nà o cá»§a những ngưá»i dá»c theo hè phố.
Bây giá», y muốn nằm má»™t lúc, lấy lại sức rồi sẽ Ä‘i tìm Thúy Bình.
Trước đó, Thúy Bình có nói với Trầm Tam Nương:
- Tôi vỠtrước thu xếp mấy món cần dùng, xong rồi sẽ đến tìm thơ thơ coi biết thơ thơ ở đâu !
Phó Hồng Tuyết có biết đâu, “nà ng†cá»§a y, chẳng phải là Thúy Bình mà chÃnh là Trầm Tam Nương, con ngưá»i y ghét nhất trần Ä‘á»i ?
Bà máºt !
VÄ©nh viá»…n bà máºt đó không bao giá» có ai phát giác được !
Lão bà cho thuê nhà , Ä‘ang đứng trước nhà . Hôm nay, bà có vẻ tợn quá, trừng mắt nhìn y, chứ không vồn vả há»i han như má»i lần y xuất ngoại trở vá».
Lạ lùng thay, bà lại đứng chắn lối và o nhà .
Phó Hồng Tuyết thốt:
- Xin tránh qua một bên !
Lão bà há»i:
- Tại sao tránh qua ?
Phó Hồng Tuyết đáp:
- Cho tôi và o !
Lão bà tiếp:
- Nghe nói ngươi chê địa phương nà y không tốt nên dá»n đồ Ä‘i nÆ¡i khác. Còn trở lại là m chi ?
Phó Hồng Tuyết cau mà y:
- Ai nói tôi đã dá»n Ä‘i ?
Lão bà đáp:
- Ta nói !
Phó Hồng Tuyết hừ một tiếng:
- Ai nói tôi chê địa phương nà y không tốt ?
Lão bà đáp:
- Không phải ngươi chê địa phương nà y không tốt, mà chÃnh địa phương nà y chê ngươi không tốt.
Phó Hồng Tuyết hiểu.
Bởi hiểu, y không nói gì thêm, y cần gì nói thêm ? Có nói cÅ©ng vô Ãch.
Lão bà tiếp:
- Bá»c hà nh trang cá»§a ngươi ta đã chuyển qua cá»a hiệu tạp hóa cách vách. Ngươi muốn lấy lúc nà o cÅ©ng được.
Phó Hồng Tuyết gáºt đầu.
Lão bà tiếp:
- Còn đỉnh bạc, ngươi lưu lại đây, nhỠta sắm cho một cỗ quan tà i. Trả cho ngươi
luôn.
Äỉnh bạc nằm trong tay bà , bà quăng ra.
Phó Hồng Tuyết phải đón lấy. Nhưng đỉnh bạch không đến tay y.
Äỉnh bạc bay Ä‘i, hÆ¡n mấy mươi mÅ©i châm nhá» bay theo, nếu Phó Hồng Tuyết vươn tay chụp đỉnh bạc, tay y sẽ trúng mấy mươi mÅ©i châm đó.
Y vươn tay tháºt sá»±.
Nhưng từ trên không, có váºt gì bay xuống, váºt đó chá»i và o đỉnh bạc, đỉnh bạc đảo lá»™n vá», đùa luôn mấy mươi mÅ©i châm cùng bay trở lại, nhắm lão bà mà lao và o.
Nếu Phó Hồng Tuyết chụp đỉnh bạc thì phải mất mạng với mấy mũi châm rồi !
Lão bà không cháºm trá»…, phi thân lên nóc nhà , vừa tránh mấy mÅ©i châm, vừa thoát Ä‘i.
Hà nh tung bị lộ rồi, bà còn ở lại là m gì ?
NgỠđâu, trên nóc nhà , có ngưá»i chỠđón bà . Ngưá»i đó là Diệp Khai. Chà ng Ä‘ang chấp tay sau lưng, dáng ung dung, nhìn lão bà .
Lão bà biến sắc, biết gặp phải tay dữ rồi.
Diệp Khai cưá»i, gá»i:
- Lão thái thái ơi ! Thái thái đột nhiên nhanh nhẹn, như trẻ trung trở lại, chẳng khác thuở xuân xanh …
Lão bà cưá»i khan:
- Không phải trẻ trung trở lại, mà là xương cốt nhẹ nhà ng !
Diệp Khai tiếp:
- Nghe nói nhá» uống huyết ngưá»i nên thái thái má»›i trẻ lại đó !
Lão bà há»i:
- Ngươi muốn ta uống huyết của ngươi ?
Diệp Khai tiếp luôn:
- Vừa rồi, thái thái uống huyết của Lạc Lạc Sơn ?
Lão bà cưá»i ghê rợn:
- Huyết cá»§a lão ấy tẩm rượu quá nhiá»u, không bằng huyết cá»§a ngươi đâu !
Bà vẫy tay !
Từ trong ống tay áo bay ra hai đưá»ng giây bạc, như hai con độc xà , quấn quanh cổ Diệp Khai.
Nhưng chà ng như chuyên môn đối phó với các loại ám khà ác độc.
Cho nên, chà ng chỉ xoay mình mấy vòng, trong khi đó mưá»ng tượng mò tay và o tay áo lấy váºt gì ra.
Rồi má»™t tiếng keng vung lên, giây bạc biến mất dạng liá»n.
Mưá»i ngón tay cá»§a lão bà bá»—ng tê cứng lại.
Diệp Khai lại chấp tay sau lưng, cưá»i hì hì thốt:
- Bà còn bữu bối gì, xin cứ mang ra dùng. Tại hạ muốn xem cho vui mắt !
Lão bà nhìn sá»ng chà ng, há»i:
- Ngươi là ai ?
Diệp Khai đáp:
- Diệp Khai. Diệp là há», Khai là tên ! Gá»n lắm, thái thái Æ¡i !
Chà ng cưá»i, tiếp:
- Khai, là Khai tâm ! Rất tiếc, lúc tại hạ khai tâm, thì thái thái lại thương tâm.
Lão bà không nói gì nữa, vụt tung mình lên không, vá»t xa ba, bốn trượng.
NgỠđâu, bà vừa đáp xuống, Diệp Khai đã có trước mặt bà cũng trong khoảng cách đó.
Mưá»ng tượng bà mang chà ng theo váºy, mang cả má»™t cục diện bao quanh hai ngưá»i !
Bà buột miệng tán:
- Khá lắm ! Thuáºt khinh công hay lắm đấy !
Diệp Khai cưá»i nhẹ:
- Không phải thuáºt khinh công khá, mà là xương cốt nhẹ đấy, bà ơi !
Lão bà không đáp.
Bất thình lình, bà vươn tay ra, tông luôn bốn chiêu cùng một lúc.
Chiêu thức cự kỳ ngụy dị.
Nhưng, Diệp Khai mưá»ng tượng sanh ra để chuyên môn đối phó vá»›i các chiêu thức ngụy dị.
Chà ng phản ứng rất nhanh, lão bà mÆ¡ hồ cảm giác có váºt gì đó chạm và o mạch môn cá»§a bà .
Hai tay bà thá»ng xuống, không còn đưa lên được nữa.
Diệp Khai lại chắp tay sau lưng, đứng nhìn bà , cưá»i hì hì.
Lão bà thở dà i:
- Ta với ngươi, không hỠbiết nhau, tại sao ngươi sanh sự với ta ?
Diệp Khai lắc đầu:
- Ai nói tại hạ sanh sự với thái thái ?
Lão bà hừ một tiếng:
- Thế ngươi muốn gì ?
Diệp Khai mỉm cưá»i:
- Bất quá, chỉ muốn má»i thái thái uống rượu thôi !
Lão bà kinh ngạc:
- Má»i ta uống rượu ?
Diệp Khai gáºt đầu:
- Thái thái nên biết, tại hạ không thưá»ng má»i rượu ai đâu nhé ! Dù là bằng hữu cÅ©ng thế !
Lão bà há»i:
- Tại đâu ?
Diệp Khai đáp:
- Trong quán của Tiêu Biệt Ly, chỉ có ở đó mới cho khách hà ng thiếu chịu !
Phó Hồng Tuyết nắm chặt chuôi đao.
Cái tư thế đó, y giữ mãi đến lúc lão bà từ trên nóc nhà nhảy xuống. Bất quá gương mặt cá»§a y đỠhÆ¡n lúc thưá»ng.
Nhảy xuống đất rồi, lão bà cúi đầu bước vòng qua mình Phó Hồng Tuyết. Phó Hồng Tuyết không nhìn bà , chợt bảo:
- ChỠmột chút.
Lão bà dừng chân.
Phó Hồng Tuyết thốt:
- Tại hạ đã giết ngưá»i ! Từng giết ngưá»i.
Lão bà không đáp.
- Có giết thêm má»™t ngưá»i nữa, cÅ©ng chẳng sao !
Lão bà run tay.
Diệp Khai nhảy xuống theo, cưá»i nhẹ, thốt:
- Cái khó là lúc giết ngưá»i đầu tiên, giết được ngưá»i đầu, là qua cÆ¡n khó rồi, từ đó mà đi, giết bao nhiêu cÅ©ng chẳng gá»›m tay !
Phó Hồng Tuyết lạnh lùng:
- Tại hạ không đặt mục tiêu nơi các hạ !
Diệp Khai há»i:
- Các hạ muốn giết bà ấy ?
Phó Hồng Tuyết đáp:
- Tại hạ vốn chuyên giết hai hạng ngưá»i. Bây giá» thêm hạng nữa !
Diệp Khai há»i:
- Hạng nà o ?
Phó Hồng Tuyết đáp gá»n:
- Hạng ngưá»i muốn giết tại hạ !
Diệp Khai gáºt đầu:
- Bà ấy vừa rồi muốn giết, bây giỠcác hạ muốn giết, thế là công bình ! Công bình !
Phó Hồng Tuyết bảo:
- Các hạ tránh qua một bên !
Diệp Khai đáp:
- Tại hạ tránh ra thì được. Nhưng các hạ giết bà ta thì không được. Các hạ biết tại sao không ?
Phó Hồng Tuyết hừ một tiếng:
- Tại sao ?
Diệp Khai mỉm cưá»i:
- Vì bà ấy không tháºt tâm muốn giết các hạ.
Phó Hồng Tuyết nhìn Diệp Khai, ánh mắt từ từ bốc lá»a.
Má»™t lúc sau, y há»i:
- Ngươi là ai ?
Diệp Khai cưá»i nhẹ:
- Ai cÅ©ng biết tại hạ cả rồi, thế mà ai cÅ©ng còn há»i được câu đó !
Phó Hồng Tuyết lạnh lùng:
- Tại hạ cần phải há»i rõ, vì tại hạ nháºn có thiếu má»™t cái gì cá»§a các hạ !
Diệp Khai há»i:
- Thiếu cái gì ?
Phó Hồng Tuyết đáp:
- Má»™t mạng ngưá»i !
Y quay mình, từ từ tiếp:
- Món đó sá»›m muá»™n gì tại hạ cÅ©ng trả cho các hạ. Ngoà i ra các hạ có thể tùy thÆ¡i, tùy lúc đòi há»i nÆ¡i tại hạ !
Chân tả bước trước, chân hữu lết theo, y rá»i cục diện vá»›i dáng dấp thưá»ng ngà y, bất quá nặng ná» hÆ¡n má»™t chút.
Diệp Khai rót rượu, rót cho Tiêu Biệt Ly rồi cho lão bà , má»—i ngưá»i má»™t chén, Ä‘oạn cưá»i há»i:
- Ở đây ra sao hở thái thái ?
Lão bà buông gá»n:
- Khá lắm !
Diệp Khai lại há»i:
- Còn rượu ?
Lão bà đáp:
- Khá luôn !
Diệp Khai tiếp:
- Thế là thái thái phải cảm kÃch tại hạ !
Lão bà cau mà y:
- Cảm kÃch các hạ ?
Diệp Khai gáºt đầu:
- Nếu không có các hạ, là m gì lão thái thái đến được nơi nà y mà uống rượu ?
Lão bà há»i:
- Tại sao không đến được ?
Diệp Khai cưá»i.
Má»™t phút sau, chà ng buông gá»n:
- Bởi vì, nÆ¡i đây là khung cảnh già nh riêng cho nam nhân. Äoạn trưá»ng châm Äá»— Bà Bà dù danh vang khắp thiên hạ, dù là má»™t cao thá»§ trong võ lâm, chung quy cÅ©ng chỉ là nÅ© nhân !
Lão bà chớp mắt:
- Ta là Äá»— Bà Bà ?
Diệp Khai gáºt đầu:
- MÅ©i Äoạn Trưá»ng châm trên mình Lạc Lạc SÆ¡n là má»™t chứng minh vá» lai lịch cá»§a thái thái !
Lão bà thở dà i:
- Nhãn lá»±c cao minh tháºt !
Diệp Khai mỉm cưá»i:
- Nhưng tại hạ không có ý báo cừu cho Lạc Lạc Sơn đâu !
Lão bà há»i:
- Không ?
Diệp Khai lắc đầu:
- Không ! Ngưá»i chân chánh giết Lạc Lạc SÆ¡n, không phải là bà !
Lão bà chép miệng:
- Ạ?
Diệp Khai tiếp:
- Cho nên, tại hạ muốn há»i bà , tại sao bà vì Vạn Mã ÄÆ°á»ng mà giết ngưá»i ?
Lão bà há»i lại:
- Ngưá»i chân chánh muốn giết Lạc Lạc SÆ¡n, là Vạn Mã ÄÆ°á»ng chá»§ ?
Diệp Khai cao giá»ng:
- Äại khái, tại hạ Ä‘oán không sai lắm !
Lão bà gằn mạnh:
- Ngươi cho rằng ta giết ngưá»i, do ý muốn cá»§a Vạn Mã ÄÆ°á»ng chá»§ ?
Diệp Khai gáºt đầu.
Lão bà tiếp:
- Chỉ vì lúc đó ta có mặt ở bên cạnh, vả lại ta là má»™t lão bà nên ngươi nhất định cho ta là Äá»— Bà Bà ?
Diệp Khai cưá»i nhẹ:
- Còn gì giản đơn hơn, hở bà ?
Lão bà tiếp:
- Äá»— Bà Bà đương nhiên không thể là nam nhân !
Diệp Khai gáºt đầu:
- Còn phải nói !
Lão bà báºt cưá»i, cưá»i hết sức quái dị.
Diệp Khai cau mà yL
- Bà cưá»i ?
Lão bà bà gáºt đầu:
- Bởi có Ä‘iểm đáng cưá»i !
Diệp Khai chớp mắt.
- Äiểm gì ?
Lão bà tiếp:
- Ta không là Äá»— Bà Bà !
Diệp Khai hừ một tiếng:
- Không ?
Lão bà cưá»i hì hì:
- Là m Äá»— Bà Bà , cÅ©ng vinh hạnh lắm chứ. Rất tiếc, má»™t nam nhân không thể là m Äá»— Bà Bà !
Bà vuốt mặt, mở giây áo, đứng thẳng lưng.
Bà biến ngay thà nh má»™t nam nhân, tác trung niên, ốm, nhá».
Diệp Khai như từ cung trăng rơi xuống.
Äối tượng, cưá»i, há»i:
- Nếu chưa tin ! Ngươi cứ khám !
Diệp Khai thở dà i:
- Khá»i ! Khá»i !
Ngưá»i đó tiếp:
- Thế thì ta chẳng phải là Äá»— Bà Bà ?
Diệp Khai thở dà i:
- Chẳng phải ! Chẳng phải ! Lạc Lạc Sơn chết, không phải do các hạ ám toán !
Ngưá»i đó tiếp:
- Ta cũng không có ý giết Phó Hồng Tuyết.
Bây giỠy mới uống rượu, uống xong lại khen, khen xong, bước ra ngoà i.
Tiêu Biệt Ly có vẻ chế nhạo, gá»i vá»›i:
- Khi nà o cao hứng, các hạ trở lại.
|

15-07-2008, 10:50 AM
|
 |
 Hà n Lâm Há»c Sỹ
|
|
Tham gia: May 2008
Äến từ: Nam Äịnh city
Bà i gởi: 445
Thá»i gian online: 6 giá» 17 phút 4 giây
Thanks: 0
Thanked 37 Times in 28 Posts
|
|
Chương 15 : Lòng Ãc Tay Äá»™c
Ngưá»i đó cưá»i đáp :
- ÄÆ°Æ¡ng nhiên là tại hạ phải trở lại rồi. Nghe nói ở đây có cho nợ rượu, mà lúc nà y thì không ai thuê mấy gian phòng cá»§a tại hạ nữa.
Diệp Khai chợt gá»i to :
- Tây Môn Xuân.
Ngưá»i đó quay đầu liá»n. Sắc mặt cÅ©ng biến luôn.
Nụ cưá»i cá»§a y tắt thì nụ cưá»i cá»§a Diệp Khai nở. Khi Diệp Khai cưá»i thì đối phương khó cưá»i.
Diệp Khai thốt:
- Rượu nÆ¡i nà y nổi tiếng là khá. Tây Môn tiên sinh hiá»m gì mà không ngồi lại uống thêm mấy chén?
Ngưá»i đó nhìn chà ng má»™t lúc lâu, sau cùng thở dà i thốt:
- Hiện tại thì các hạ không cần phải há»i tại hạ là ai.
Diệp Khai lắc đầu:
- ÄÃch xác là không cần.
Rồi chà ng tiếp:
- Cao đồ cá»§a Thiên Diện Nhân Ma thì phải có thuáºt cải sá»a dung mạo hÆ¡n ngưá»i. Äiá»u đó đáng lẽ tại hạ phải nghÄ© đến sá»›m.
Tây Môn Xuân thở dà i:
- Tuy nhiên bây giỠcũng chưa phải muộn.
Diệp Khai tiếp:
- ÄÆ°Æ¡ng nhiên Äá»— bà bà không là nữ nhân mà cÅ©ng chẳng phải là má»™t lão thái bà cho nên ngưá»i ta không thể phát hiện ra ngay má»™t cách dá»… dà ng.
Tây Môn Xuân gáºt đầu:
- Có lý.
Diệp Khai há»i:
- Thế thì Äá»— bà bà là ai?
Tiêu Biệt Ly vụt cưá»i, rồi đáp:
- Có thể là các hạ mà cũng có thể là lão phu.
Diệp Khai tiếp:
- Có thể là … là …
Bá»—ng chà ng nhảy dá»±ng lên, kêu to: - Tại hạ minh bạch rồi. Äá»— bà bà có thể là hắn…
Tây Môn Xuân thở dà i, lẩm nhẩm: - Rất tiếc, minh bạch bây giỠthì chỉ sợ quá muộn.
Phó Hồng Tuyết chầm cháºm bước sang hiệu tạp hóa.
Chưa bao giỠy và o hiệu tạp hoá đó, cũng như chưa bao giỠy và o một hiệu tạp hóa nà o.
Y là con ngưá»i sinh trong cõi thế nhưng lại sống trong má»™t thế giá»›i khác.
Thế giá»›i cá»§a y là cừu và háºn.
Không có gì khác hơn hai thứ đó.
Lý Mã Hổ gục đầu lên mặt quầy, mưá»ng tượng ngá»§ say.
Phó Hồng Tuyết Ä‘áºp chuôi Ä‘ao lên quầy.
Lão ta giáºt mình tỉnh lại, kêu lên:
- Cái gì? Muốn cái gì?
Phó Hồng Tuyết buông gá»n:
- Chiếc bá»c cá»§a ta.
Lý Mã Hổ cau mà y:
- Chiếc bá»c cá»§a ngươi… A… có… có má»™t chiếc bá»c ởû đây.
Lão thở phà o, lấy chiếc bá»c trao nhanh cho Phó Hồng Tuyết.
Phó Hồng Tuyết đưa má»™t tay tiếp nháºn chiếc bá»c, mắt lom lom nhìn mấy quả trứng gà .
Äói. Bây giá» y nghe đói.
Y há»i:
- Trứng đó bán như thế nà o?
Lý Mã Hổ há»i lại:
- Ngươi muốn mua?
Äoạn lão lắc đầu, tiếp:
- Không. Không thể bán cho ngươi được.
Phó Hồng Tuyết hiểu.
Ở đây, tất cả các cá»a hiệu Ä‘á»u đóng lại trước mặt y rồi, hiệu tạp hóa cÅ©ng không ngoại lệ.
Y muốn mua.
Y muốn Ä‘oạt cÅ©ng còn được thì cần gì phải mua. Song y không là m váºy.
Nên y muốn nổi giáºn. Nhưng đối tượng không phải là lão chá»§ nhà , không là lão chá»§ hiệu tạp hóa nên y là m sao phát tiết.
Chẳng lẽ tại địa phương mênh mang nà y, không có một chỗ cho y dung thân?
Bỗng, Lý Mã Hổ tiếp:
- Trứng đó không bán được cho ngươi vì là trứng sống, không ăn được. Bên trong có thức ăn chÃn, ngươi theo ta.
Cả hai và o nhà sau.
Phó Hồng Tuyết há»i:
- Bao nhiêu tiá»n má»™t bữa ăn?
Lý Mã Hổ thản nhiên:
- Mưá»i hai lượng bạc. Thức ăn có hạn nhưng rượu vô cùng, uống bao nhiêu cÅ©ng được.
Ä‚n má»™t bữa đạm bạc mà trả mưá»i hai lượng. Äắc tháºt. Có rượu cÅ©ng bằng thừa. Vì đâu phải lúc Phó Hồng Tuyết say sưa?
Trong lúc Phó Hồng Tuyết ăn thì Lý Mã Hổ uống rượu cầm chừng, bầu bạn với khách.
Lý Mã Hổ tặc lưỡi:
- Chẳng rõ ngươi thì sao chứ ta thì từ ngà y mở cá»a hiệu tạp hoá nà y, ta không có bằng hữu. Chừng như chẳng ai muốn kết giao vá»›i bá»n bán hà ng bặt.
Phó Hồng Tuyết lắc đầu:
- Chỉ có má»™t hạng ngưá»i là chân chÃnh không có bằng hữu.
Lý Mã Hổ há»i:
- Hạng ngưá»i nà o?
Phó Hồng Tuyết đáp:
- Ta.
Bởi y mang cừu háºn nÆ¡i mình. Y cừu háºn thiên hạ. Thiên hạ cừu háºn y.
Song phương Ä‘á»u bá» rÆ¡i nhau. Song phương tìm nhau để thanh toán nhau thì còn là bằng hữu vá»›i nhau là m sao được.
Lý Mã Hổ há»i:
- Cái vị Diệp công tỠđó chẳng phải là bằng hữu của ngươi sao?
Phó Hồng Tuyết lắc đầu:
- Không.
Lý Mã Hổ tiếp:
- Chừng như y có vẻ xem ngươi là bằng hữu mà .
Phó Hồng Tuyết trầm gương mặt: - Chỉ vì y có cố táºt.
Lý Mã Hổ cau mà y:
- Cốù táºt?
Phó Hồng Tuyết nắm chặt tay: - Ai xem ta là bằng hữu thì những ngưá»i đó Ä‘á»u có cố táºt cả. Lý Mã Hổ cưá»i khổ: - Xem ra ta cÅ©ng có má»™t cố táºt nữa rồi.
Phó Hồng Tuyết chớp mắt:
- Ngươi?
Lý Mã Hổ gáºt đầu: - Bởi vì hiện tại ta muốn kết giao vá»›i ngươi.
Chừng như lão say. Mà ngưá»i say thì không khi nà o nói lá»i dối trá. Phó Hồng Tuyết chợt buông đũa, thốt: - Bữa cÆ¡m nà y chẳng ngon chút nà o.
Không buồn nhìn Lý Mã Hổ, y đứng lên, quay mình.
Y không muốn ai phát hiện ra thần sắc cá»§a y khi có sá»± biến đổi. Lý Mã Hổ nhìn lưng y. Vai y rút xuống chuứng tá» tâm tư Ä‘ang sôi động. Lý Mã Hổ vươn tay, mưá»ng tượng định vá»— xuống vai y. Nhưng vừa lúc đó, má»™t là n sáng lạnh lóe lên.
Một thanh đao đã cắm trên lưng bà n tay của Lý Mã Hổ.
Thanh đao dà i ba tấc sáu phân.
Một thanh phi đao.
Nhìn thanh Ä‘ao, Lý Mã Hổ nhăn mặt. Rồi hắn ngã xuống. Lúc hắn ngã, bà n tay hắn quÆ¡ ngang mặt bà n, chừng như để chụp váºt gì đó. Phó Hồng Tuyết chợt quay mình.
Diệp Khai hiện ra trước mắt y.
Diệp Khai cưá»i nhẹ bước tá»›i.
Phó Hồng Tuyết nhìn chà ng, nhìn Lý Mã Hổ nằm dưới đất, cao giá»ng há»i:
- Các hạ là m gì thế?
Diệp Khai lại cưá»i.
Chà ng vốn thÃch lấy nụ cưá»i đáp lại những câu há»i không cần phải đáp bằng lá»i.
Và Phó Hồng Tuyết không cần há»i nữa.
Trên mặt bà n còn ba mũi châm.
Châm mà u xanh biếc.
Châm của Lý Mã Hổ, hắn chụp lại song không hết, còn sót lại mấy mũi.
Phó Hồng Tuyết nắm cứng hai tay, lâu lắm mới ngẩng đầu lên.
Diệp Khai vẫn còn cưá»i, vẫn còn nhìn y.
Phó Hồng Tuyết lạnh lùng há»i:
- Tại sao các hạ biết là tại hạ khó thoát thủ đoạn của hắn?
Diệp Khai lắc đầu:
- Tại hạ chẳng biết chi cả.
Phó Hồng Tuyết há»iL
- Tại sao các hạ lại đến đây cứu tại hạ?
Diệp Khai cưá»i, lắc đầu:
- Ai nói là tại hạ đến đây cứu các hạ?
Phó Hồng Tuyết hừ lạnh một tiếng:
- Thế các hạ đến đây là m gì?
Diệp Khai Ä‘iá»m nhiên:
- Bất quá tại hạ có má»™t thanh Ä‘ao, tại hạ mang nó đến đây để đâm và o lưng bà n tay cá»§a hắn. Tay cá»§a hắn, Ä‘ao cá»§a tại hạ, hai váºt đó không liên quan gì đến các hạ.
Phó Hồng Tuyết không nói được gì nữa.
Diệp Khai bước tá»›i, ngồi xuống cạnh Lý Mã Hổ, gá»i:
- Äá»— bà bà , tại hạ đã nháºn ra các hạ rồi, cần chi các hạ phải khổ…
Chà ng dừng lại ngay.
Nói là m gì nữa khi cái xác đã cứng lạnh rồi.
Phó Hồng Tuyết há»i: - Äao có độc?
Diệp Khai lắc đầu.
- Không có độc thì sao hắn chết?
Diệp Khai thở dà i:
- Niên kỹ của hắn khá cao, mà lão nhân thì dễ chết vì khiếp lắm.
Phó Hồng Tuyết há»i:
- Các hạ cho rằng hắn khiếp quá mà chết?
Diệp Khai gáºt đầu:
- Lưng bà n tay không phải là chỗ yếu nhược, đao lại không có độc thì không chết khiếp là gì.
Phó Hồng Tuyết há»i:
- Các hạ nói hắn là Äoạn Trưá»ng Châm Äá»— bà bà .
Diệp Khai lại thở dà i:
- Vô Cốt Xá có thể là lão thái bà thì Äá»— bà bà lại không thể biến thà nh nam nhân
sao?
Phó Hồng Tuyết cưá»i lạnh:
- Äá»— bà bà có thể chết vì khiếp hãi sao?
Diệp Khai tặc lưỡi:
- Dù sao thì bà ta cũng chết rồi.
Trầm ngâm một lúc, Phó Hồng Tuyết thốt:
- Tại hạ hy vá»ng các hạ nên minh bạch Ä‘iểm nà y.
Diệp Khai há»i:
- Äiểm chi?
Phó Hồng Tuyết trầm giá»ng:
- Từ nay các hạ không nên tìm cách cứu tại hạ nữa. Các hạ Ä‘i đưá»ng cá»§a các hạ, tại hạ Ä‘i đưá»ng cá»§a tại hạ. ÄÆ°á»ng ai nấy Ä‘i. Chúng ta hoà n toà n không quan hệ. Dù cho các hạ có chết trước mặt tại hạ thì tại hạ cÅ©ng không cứu.
Diệp Khai há»i:
- Chúng ta không là bằng hữu với nhau sao?
Phó Hồng Tuyết lắc đầu:
- Không.
Diệp Khai khẽ thở dà i:
- Tại hạ minh bạch rồi.
Phó Hồng Tuyết cắn răng. Rồi y thốt:
- Hiện tại, các hạ có thể bắt đầu Ä‘i con đưá»ng cá»§a các hạ đó.
Diệp Khai cau mà y:
- Còn các hạ? Các hạ định ở đây luôn sao?
Phó Hồng Tuyết hừ một tiếng:
- Tại sao tại hạ phải đi ra?
Diệp Khai đáp:
- Vì bên ngoà i có ngưá»i Ä‘ang đợi các hạ.
Phó Hồng Tuyết há»i:
- Ai?
Diệp Khai tiếp:
- Một lão thái bà nhưng lại không phải là lão thái bà .
Phó Hồng Tuyết trầm giá»ng:
- Hắn chỠtại hạ để là m gì?
Diệp Khai tiếp:
- Äể cho các hạ há»i tại sao hắn ám toán các hạ.
Phó Hồng Tuyết sáng mắt lên, láºt tức bước nhanh ra. Thá»±c ra y không cần vá»™i vã.
Ngưá»i bên ngoà i có thể chá» y đến bao lâu cÅ©ng được, chẳng bao giá» nôn nóng gặp y.
Bởi ngưá»i chết thì không há» nóng nảy.
Tây Môn Xuân co rút mình, nằm má»™t đống trong góc nhà sau quầy, mắt lồi ra, mưá»ng tượng vừa phẫn ná»™ vừa khiếp sợ trước khi chết.
Ai giết lão?
Lão không tưởng là có ngưá»i giết lão.
Má»™t mÅ©i dùi nhá»n cắm ngay ngá»±c lão, chá»— quả tim, máu xuối ra, máu chưa khô.
Quanh đó, chẳng có bóng ngưá»i.
Thá»i gian và o lúc cÆ¡m tối, nhà nhà đá»u quây quần quanh mâm cÆ¡m nên không ai ra đưá»ng cả.
Phó Hồng Tuyết ra trước, đứng sá»ng tại chá»—, thân hình như cứng lại.
Khi Diệp Khai bước ra, y trầm giá»ng há»i:
- Các hạ nói ngưá»i nà y là tTây Môn Xuân?
Lâu lắm, Diệp Khai má»›i gáºt đầu:
- Phải.
Phó Hồng Tuyết tiếp:
- Hắn không phản ứng, không kêu la. Hắn bị giết bất ngá».
Diệp Khai gáºt đầu: - Má»™t mÅ©i dùi trà mạng.
Phó Hồng Tuyết thở ra: - Giết ngưá»i như thế thì phá»ng có mấy tay. Äáng sợ tháºt. Diệp Khai lắc đầu: - Giết ngưá»i như thế thì thiếu gì tay.
Phó Hồng Tuyết cau mà y:
- Thiếu gì?
Diệp Khai tiếp: - Vô luáºn là ai cÅ©ng có thể giết hắn bởi hắn không còn kháng lá»±c. Phó Hồng Tuyết trố mắt:
- Không còn kháng lực?
Diệp Khai đáp: - Tại hạ sợ hắn không chịu đợi các hạ cho nên tại hạ Ä‘iểm huyệt hắn trước. Bá»—ng chà ng cao giá»ng tiếp: - Nhiá»u ngưá»i có thể giết hắn song Ãt ngưá»i tưởng giết hắn. Có lẽ chỉ có má»™t ngưá»i
thôi.
Phó Hồng Tuyết há»i: - Ai?
Diệp Khai đáp: - Má»™t ngưá»i sợ các hạ khám phá bà máºt nÆ¡i Tây Môn Xuân rồi truy ra y luôn. Phó Hồng Tuyết trầm ngâm má»™t lúc. - Tại sao hắn muốn giết tại hạ? Ai bảo hắn giết tại hạ? Äó là sá»± bà máºt cá»§a hắn. Diệp Khai gáºt đầu:
- Phải.
Phó Hồng Tuyết cưá»i lạnh. Sau đó, y quay mình bước Ä‘i. Diệp Khai há»i:
- Các hạ đi đâu?
Phó Hồng Tuyết đáp: - Tại hạ Ä‘i đưá»ng tại hạ. Tại sao các hạ không theo đưá»ng mình mà đi? Y không quay đầu, từ từ tiến bước giữa lòng phố.
Con đưá»ng tịch mịch.
Ngá»n đèn lồng đỠtrước vá»ng cá»a hẹp đã cháy sáng.
Gió thu vỠđêm lạnh sá»›m. Nhưng cái lạnh dừng lại ở bên ngoà i cá»a.
Bên trong ấm áp như ngà y xuân.
Có mấy ngưá»i Ä‘ang uống rượu nÆ¡i bà n. Diệp Khai vừa ngồi xuống là Tiêu Biệt Ly đã đẩy chén và bình rượu sang qua chà ng, cưá»i nhẹ thốt:
- Các hạ đừng quên là đã má»i rượu laõ phu nhưng chưa đãi đấy nhé.
Diệp Khai cÅ©ng cưá»i đáp:
- Tiên sinh cũng đừng quên là cho thiếu chịu đó nhé.
Tiêu Biệt Ly cưá»i lá»›n hÆ¡n má»™t chút:
- Vô luáºn ai đáp ứng các hạ Ä‘iá»u gì thì muốn quên Ä‘i cÅ©ng khó như lên cung trăng váºy.
Diệp Khai gáºt đầu.
- Khó lắm, Tiêu tiên sinh ơi.
Tiêu Biệt Ly tiếp:
- Sở dÄ© thế mà các hạ cứ yên trÃ.
Diệp Khai mỉm cưá»i, nâng chén lên uống cạn, rồi đảo mắt nhìn quanh bốn phÃa,
thốt:
- Khách ở đây quả tháºt đến sá»›m quá.
Tiêu Biệt Ly gáºt đầu:
- Chỉ cần đốt đèn lên là tức khắc có ngưá»i đến.
Diệp Khai tiếp:
- Cho nên tại hạ hoà i nghi là há» suốt ngà y chá» chá»±c ngoà i đưá»ng, vừa thấy đèn đốt lên là à o à o kéo vô đây.
Tiêu Biệt Ly lại cưá»i:
- Äịa phương nà y rất kỳ quái. Bất cứ ai và o đây má»™t và i lần là sanh nghiện ngay. Nếu đêm nà o không đến đây chốc lát là đêm đó khó ngá»§.
Diệp Khai tặc lưỡi:
- Hôm nay tại hạ đến đủ ba lần mà bây giá» vẫn còn ngứa ngáy như thưá»ng.
Tiêu Biệt Ly cưá»i nhẹ:
- Do đó lão phu đâm ta thÃch các hạ.
Diệp Khai tiếp:
- Do đó, tiên sinh bằng lòng cho tại hạ nợ rượu.
Tiêu Biệt Ly cưá»i to.
Trong góc nhà có mấy ngưá»i ngóng cổ nhìn. Há» có vẻ kinh ngạc.
HỠđến đây Ãt nhất cÅ©ng mấy trăm lần má»™t ngưá»i nhưng có bao giá» há» nghe chá»§ nhân cưá»i lá»›n đâu.
Nhưng Tiêu Biệt Ly ngưng nhanh trà ng cưá»i. Äoạn lão há»i:
- Lý Mã Hổ có tháºt là Äá»— bà bà chăng?
Diệp Khai gáºt đầu.
Tiêu Biệt Ly tiếp:
- Lão phu có chá»— không hiểu nổi. Các hạ là m sao nháºn ra được?
Diệp Khai đáp:
- Tại hạ có nháºn ra đâu? Tại hạ chẳng nháºn ra được gì cả.
Tiêu Biệt Ly cau mà y:
- Nhưng chắc các hạ đoán được.
Diệp Khai tiếp:
- Bất quá, tại hạ thấy kỳ quái. Tại sao Tây Môn Xuân lại bảo Phó Hồng Tuyết đến đó lấy chiếc bá»c.
Tiêu Biệt Ly chớp mắt:
- Chỉ điểm đó thôi à ?
Diệp Khai đáp:
- Lúc tại hạ đến thì mụ Ä‘ang má»i Phó Hồng Tuyết ra sau nhà dùng cÆ¡m.
Tiêu Biệt Ly hừ nhẹ:
- Cái đó có gì là kỳ quái?
Diệp Khai gáºt đầu:
- Kỳ quái lắm chứ.
Chà ng tiếp luôn:
- Hiện tại má»—i ngưá»i trong địa phương nà y Ä‘á»u biết Phó Hồng Tuyết là đối đầu cá»§a Vạn Mã ÄÆ°á»ng. Lý Mã Hổ là con ngưá»i gian hoạt thì lkhi nà o dám đắc tá»™i vá»›i Vạn Mã ÄÆ°á»ng.
Tiêu Biệt Ly gáºt đầu:
- Phải. Äến chiếc bá»c, lão phu cÅ©ng không nên thu nháºn giữ lại đó.
Diệp Khai tiếp:
- Nhưng lão đã thu nháºn và giữ lại đó.
Tiêu Biệt Ly gáºt đầu:
- Như váºy là lão có mục Ä‘Ãch riêng.
Diệp Khai gáºt đầu:
- Cho nên tại hạ Ä‘oán hắn là Äá»— bà bà .
Tiêu Biệt Ly thốt:
- Các hạ đoán không sai.
Diệp Khai thở dà i:
- Cũng may là không sai.
Tiêu Biệt Ly há»i:
- Còn cái gì nữa mà sai với không sai?
Diệp Khai đáp:
- Mụ ta đã bị tại hạ là m cho quá khiếp mà chết rồi.
Tiêu Biệt Ly sá»ng sá».
Diệp Khai há»i:
- Tiên sinh nghĩ không ra?
Tiêu Biệt Ly há»i:
- Còn Tây Môn Xuân?
Diệp Khai buông gá»n:
- Cũng chết luôn.
Tiêu Biệt Ly cầm chén rượu, từ từ uống, lạnh lùng thốt:
- Xem ra cái tâm cá»§a các hạ không má»m yếu lắm.
Diệp Khai nhìn lão.
Chà ng nhạt giá»ng há»i:
- Hiện tại tiên sinh đã hối háºn là đã cho tại hạ nợ rượu?
Tiêu Biệt Ly thở dà i:
- Lão phu chỉ kỳ quái. Những con ngưá»i như há» thì tại sao lại đến đây. Äến rồi lại không Ä‘i.
Diệp Khai thốt:
- Có thể hỠtrốn tránh cừu nhân. Có thể cừu nhân của hỠlà Phó Hồng Tuyết.
Tiêu Biệt Ly lại thở dà i:
- Nhưng lúc hỠđến đây thì Phó Hồng Tuyết chỉ là một đứa bé con.
Diệp Khai cau mà y:
- Thế tại sao hỠmuốn giết Phó Hồng Tuyết?
Tiêu Biệt Ly Ä‘iá»m nhiên:
- Cái câu đó thì chỉ có hỠmới đáp được. Cho nên các hạ đáng lẽ đừng giết hỠmới phải.
Diệp Khai tặc lưỡi:
- HỠchết quá sớm, quá nhanh. Bất quá…
Tiêu Biệt Ly cau mà y:
- Bất quá là m sao?
Diệp Khai vụt cưá»i kkhan:
- Tiên sinh đừng quên là ngưá»i chết lắm lúc nói năng được đấy.
Tiêu Biệt Ly há»i: - Há» nói gì?
Diệp Khai tiếp: - Hiện tại há» chưa nói bởi vì tại hạ chưa há»i.
Tiêu Biệt Ly cau mà y: - Tại sao chưa há»i?
Diệp Khai tiếp: - Tại hạ không gấp, đương nhiên là há» cÅ©ng không gấp. Tiêu Biệt Ly mỉm cưá»i: - Các hạ quả là con ngưá»i rất kỳ quái.
Diệp Khai gáºt gù:
- Cỡ Tiêu lão bản.
Tiêu Biệt Ly lắc đầu: - HÆ¡n nhiá»u.
Vừa lúc đó có tiếng thanh la gióng lên inh á»i ở bên ngoà i. Rồi có ngưá»i la vang:
- Lá»a! Chữa lá»a!
Lá»a cháy mạnh.
Lá»a phát cháy tại hiệu tạp hóa cá»§a Lý Mã Hổ, từ phÃa háºu lan ra phÃa trước .
Lá»a lan nhanh quá, không bao lâu, cá»a hiệu tạp hóa biến thà nh đống tro tà n .
Nhà hai bên đưá»ng toà n bằng gá»—, bắt lá»a rất nhạy, ngưá»i ta quÃnh quáng lên, lá»›p lo chữa lá»a, lá»›p lo chạy đồ .
Tiêu Biệt Ly há»i Diệp Khai:
- Lúc các hạ đi ra, có nhớ tắt đèn không ?
Diệp Khai lắc đầu:
- Äâu có đốt đèn mà tắt .
Tiêu Biệt Ly cau mà y:
- Trong lò, còn than, còn củi, cháy đỠ...
Diệp Khai đáp:
- Lò nhà nà o lại không có than, có củi. GiỠcơm tối mà .
Tiêu Biệt Ly há»i:
- Các hạ cho là có ngưá»i phóng há»a ?
Diệp Khai mỉm cưá»i . - Äáng lẽ tại hạ phải nghÄ© ra sá»›m Ä‘iá»u đó .
Tiêu Biệt Ly há»i:
- Tại sao ?
Diệp Khai lại cưá»i, nụ cưá»i rất kỳ quái, rồi chà ng Ä‘iá»m nhiên thốt: - Bởi vì ngưá»i chết rồi, lại bị thiêu đốt luôn thì vÄ©nh viá»…n không còn nói năng được
Bá»—ng chà ng chụp thùng nước cá»§a má»™t ngưá»i vừa xách ngang qua, rồi chạy Ä‘i cứu
nữa.
há»a .
Diệp Khai Ä‘i rồi, má»™t ngưá»i len lén đến cạnh Tiêu Biệt Ly rồi thấp giá»ng há»i:
- Ngươi suy nghĩ gì đó ?
Tiêu Biệt Ly không quay đầu lại:
- Vá» má»™t bà i há»c.
Ngưá»i đó lại há»i:
- Bà i há»c gì ?
Tiêu Biệt Ly đáp:
- Muốn cho xác chết không còn nói năng gì được, thì sau khi giết má»™t ngưá»i xong, ngươi phóng há»a thiêu xác luôn.
Ngưá»i chữa lá»a nhiá»u, nước lại Ãt.
CÅ©ng may, có cÆ¡n mưa trong ngà y, ván gá»— còn ướt át, lá»a không cháy nhanh, ngươì ta kịp thá»i chữa, kịp thá»i chạy đồ .
Diệp Khai hoà mình và o đám ngưá»i chữa lá»a, nhìn đông, nhìn tây ...
Kẻ phóng há»a thông thưá»ng trở thà nh kẻ chữa lá»a lẫn lá»™n trong đám ngưá»i chữa
lá»a .
Có thế má»›i khá»i bại lá»™ hà nh tung .
Biết váºy rồi nhưng Diệp Khai là m sao tìm được kẻ phóng há»a ?
Chà ng Ä‘ang phân vân, bá»—ng có ngưá»i ở phÃa sau, nắm chéo áo chà ng giáºt mạnh .
Chà ng vá»™i quay đầu, vừa kịp trông thấy má»™t ngưá»i đội nón rá»™ng và nh, mặc áo xanh, Ä‘ang rẻ đám đông Ä‘i ra .
Chà ng theo liá»n .
Nhìn lưng ngưá»i đó, chà ng không nháºn ra là ai, bất quá vóc dáng báºc trung, hà nh động nhanh nhẹn .
Không lâu lắm, kẻ trước ngưá»i sau Ä‘i qua má»™t con đưá»ng đến chá»— vắng bóng ngưá»i .
HỠdần dần bỠthị trấn lại sau, ra đến cánh đồng rộng .
Diệp Khai khẽ gá»i:
- Vị bằng hữu ở phÃa trước đó, có phải là muốn chỉ giáo tại hạ Ä‘iá»u chi chăng ? Xin dừng chân lại, ở đây nói chuyện được rồi .
Ngưá»i áo xanh không dừng chân, trái lại còn bước nhanh hÆ¡n .
Äi má»™t lúc nữa, chợt ngưá»i đó tung mình lên, theo cái thể Bát Bá»± Sấn Thiên, rồi đáp xuống má»™t khoảng cá» ráºm rạp .
Khinh công cực diệu, chân pháp cực đẹp, Diệp Khai trông quen quen, song không nhớ rõ là ai .
Äêm tối âm u, là m sao tìm ?
Diệp Khai không tìm. Bởi nếu ngưá»i đó không muốn gặp chà ng thì giáºt áo, dẫn đưá»ng chà ng đến đây là m gì ?
Chà ng dừng chân lại, đừng đó, chỠ.
Lâu lắm, ngưá»i đó từ trong đám cá», cất tiếng há»i vá»ng ra:
- Ngươi biết ta là ai chăng ?
Diệp Khai mỉm cưá»i, hát khẽ
- Trá»i mênh mang. Äất thênh thang. Ngưá»i như ngá»c, ngá»c sanh hương. Trầm Tam Nương trong Vạn Mã ÄÆ°á»ng.
Ngươì trong cá» cưá»i thà nh tiếng tán:
- Nhãn lực cao minh đó. Có thưởng.
Diệp Khai há»i:
- Thưởng chi ?
Trần Tam Nương đáp:
- Thưởng rượu. Và o đây uống.
Diệp Khai dò theo hướng phát âm thanh đi và o giữa đám cỠ.
Trong đó có má»™t toà địa thất, rất kÃn đáo, nếu không có ngưá»i đưa đến, dù vạn ngưá»i dẫm nát đám cá», cÅ©ng khó tìm ra.
Gian nhà có giưá»ng, có bà n trang Ä‘iểm, giưá»ng tinh khiết, bà n có hoa tươi .
Giữa nhà có bà n, có ghế .
Có rượu, có và i món ăn gá»n .
Trần Tam Nương thốt:
- Ăn uống trước đi.
Diệp Khai chớp mắt: - Rồi sau đó ?
Trần Tam Nương mở nụ cưá»i tiêu hồn . - Tuỳ ngươi.
Diệp Khai mỉm cưá»i: - Nói váºy chứ tại hạ muốn nghe cá»› sá»± hÆ¡n .
Trần Tam Nương há»i:
- Cớ sự gì ?
Diệp Khai thốt: - Thần Äao Vạn Mã.
Trần Tam Nương há»i: - Tại sao ngươi hiểu biết Ä‘oạn cá»› sá»± đó ?
Diệp Khai đáp: - Tại hạ còn biết hơn thế nữa kia.
Trần Tam Nương nÃn lặng
Bà từ từ rót rượu cho Diệp Khai, cho bà , trong khi Diệp Khai ngồi xuống .
Chá» Diệp Khai uống xong chén rượu, bà há»i:
- Ngươi biết chá»§ nhân Thần Äao ÄÆ°á»ng là ai chứ ?
Diệp Khai gáºt đầu .
Trần Tam Nương lại há»i:
- Ngươi biết Bạch Thiên Vũ cùng Mã Không Quần là đôi bạn tình đồng huynh đệ, sống chết có nhau ?
Diệp Khai gáºt đầu .
Trần Tam Nương tiếp:
- Há» sánh vai tác chiến từ quan ngoại và o táºn Trung Nguyên, tạo dá»±ng hai cÆ¡ đồ Thần Äao ÄÆ°á»ng và Vạn Mã ÄÆ°á»ng, cÅ©ng vì danh vá»ng trong võ lâm rất lá»›n mà cuối cùng Bạch Thiên VÅ© phải chết thảm .
Diệp Khai chớp mắt:
- Tại sao ?
Trần Tam Nương tiếp:
- Nhá» tà i năng, nhá» trà độ, sau khi má»—i ngưá»i có cÆ¡ nghiệp riêng biệt rồi, Bạch Thiên VÅ© ngà y má»™t mở rá»™ng quy mô, trong võ lâm ngưá»i ta chỉ biết có Thần Äao ÄÆ°á»ng, không ai chú ý đến Vạn Mã ÄÆ°á»ng. Ngươi cÅ©ng biết, khách giang hồ thà nh danh thà nh nghiệp, luôn luôn bằng xương bằng máu, do đó háºn thù phát sanh. Nhưng, ngưá»i háºn Bạch Thiên VÅ© nặng hÆ¡n hết, chẳng phải là kẻ thù, mà lại là ngưá»i thân. Ngưá»i huynh đệ đồng tá» bất đồng sanh.
Diệp Khai kêu lên:
- Mã Không Quần ?
Trần Tam Nương gáºt đầu:
- Do táºt đó mà ra. Lão biết rằng chẳng bao giá» theo kịp Bạch Thiên VÅ© .
Diệp Khai chớp mắt:
- Thá»±c sá»± Bạch lão tiá»n bối chết nÆ¡i tay Mã Không Quần sao ?
Trần Tam Nương đáp:
- Còn có những ngưá»i khác nhúng tay và o vụ tiếp trợ Mã Không Quần .
Diệp Khai há»i:
- Công Tôn Äoạn ?
Trần Tam Nương tiếp:
- Công Tôn Äoạn bất quá chỉ là má»™t gã nô tà i, có ra cái quái gì đâu. Má»™t Mã Không Quần vá»›i trăm Công Tôn Äoạn cÅ©ng đừng hòng là m chi ná»—i Bạch Thiên VÅ©. Huống hồ, còn có Bạch phu nhân, Bạch nhị hiệp là những báºc kỳ tà i đương thế.
Bà cÆ¡m há»n tiếp:
- Cái đêm đó, số ngưá»i ám toán Bạch Thiên VÅ©, phá»ng ước trên ba mươi .
Diệp Khai giáºt mình:
- Trên ba mươi ngưá»i ? Tam Nương biết hết chứ ?
Trần Tam Nương lắc đầu:
- Trừ Mã Không Quần và Công Tôn Äoạn ra, không ai biết được ba mươi ngưá»i đó. Mã Không Quần má»i anh em há» Bạch đến Mai Hoa Am bên ngoà i thà nh xem tuyết rÆ¡i, uống rượu .
Diệp Khai cau mà y:
- Mai Hoa Am là chốn thanh tu, sao lại có việc rượu thịt no say ở đó được ?
Trần Tam Nương cưá»i nhạt:
- Ngươi tưởng treo chiêu bà i thanh tu rồi là ai cÅ©ng trở thà nh báºc chân tu sao ?
Bà tiếp:
- Bạch Thiên Vũ cao hứng đến độ mang toà n gia đến am, thưởng tuyết. NgỠđâu, hỠkhông xem được bạch tuyết mà chỉ thấy hồng tuyết thôi.
Diệp Khai há»i:
- ChÃnh Mã Không Quần an bà y ba mươi cao thá»§ đó, chá» Bạch tiá»n bối đưa gia quyến và o tròng ?
Trần Tam Nương đáp:
- Còn ai nữa. Äêm đó, toà n gia quyến Bạch Thiên VÅ© đại ca gồm mưá»i má»™t mạng, Ä‘á»u chết thảm, kể cả đứa con trai cá»§a Bạch đại ca vừa lên bốn tuổi. Bá»n viện thá»§ cá»§a Mã Không Quần Ä‘á»u bao mặt. Trong số ba mươi ngưá»i đó, có trên hai mươi bị Bạch đại ca sát hại .
Diệp Khai há»i:
- Còn bà n tay cá»§a Mã Không Quần? Chắc cÅ©ng bị Bạch lão tiá»n bối tước bốn ngón ?
Trần Tam Nương gáºt đầu :
- Nếu Mã Không Quần đừng dùng Kim Cương chưởng đánh lén Bạch đại ca, thì bao nhiêu ngưá»i trong đêm đó tất phải bị giết hết .
Diệp Khai chớp mắt:
- Kim Cương chưởng ?
Trần Tam Nương rÃt lên:
- Lão nhân lúc Bạch đại ca không phòng há», dùng Kim Cương chưởng đánh gãy tay hữu Bạch Ä‘ai ca. Sau đó, toà n thể má»›i tấn công .
Bà tiếp:
- Mã Không Quần kể ra cÅ©ng tay đại tà i, lão luyện Phá SÆ¡n chưởng vá»›i tay hữu, và Kim Cương chưởng vá»›i tay tả. Cả hai chưởng pháp Ä‘á»u được lão ta luyện rất tinh tưá»ng, mức há»a hầu đạt đến chÃn thà nh lá»±c .
Diệp Khai há»i:
- Còn Bạch đại hiệp ?
Trần Tam Nương đáp:
- Mã Không Quần còn kém xa mấy báºc .
Diệp Khai trầm ngâm một lúc, rồi thở dà i, than:
- Tại sao anh hùng thưá»ng có cái kết cuá»™c thê thảm ?
Trần Tam Nương thuáºt tiếp:
- Sau khi toà n gia quyến cá»§a Bạch đại ca thá» hại. Mã Không Quần đổ trách nhiệm cho bá»n ngưá»i bao mặt, và tuyên bố sẽ diệt bá»n ngưá»i đó để báo thù cho Bạch đại ca.
|

15-07-2008, 10:54 AM
|
 |
 Hà n Lâm Há»c Sỹ
|
|
Tham gia: May 2008
Äến từ: Nam Äịnh city
Bà i gởi: 445
Thá»i gian online: 6 giá» 17 phút 4 giây
Thanks: 0
Thanked 37 Times in 28 Posts
|
|
Chương 16 : Giết Ngưá»i Há»§y Xác
Diệp Khai há»i:
- Trong số ba mươi thÃch khách, có bao nhiêu ngưá»i còn sống sót trở vá» ?
Trầm Tam Nương đáp:
- Bảy ngưá»i.
Diệp Khai cau mà y.
- Không ai biết tên há» những ngưá»i đó ?
Trầm Tam Nương lắc đầu:
- Không !
Diệp Khai thở dà i:
- Tá»± há», há» không tá»± thú là cái chắc rồi. Mã Không Quần khi nà o tưởng là sá»± bà máºt đó lại tiết lá»™ !
Trầm Tam Nương gáºt đầu:
- Nằm mộng, lão ta cũng không tưởng nổi !
Diệp Khai cưá»i khổ:
- Tháºt ra chÃnh tại hạ cÅ©ng không tưởng nổi ! Có trá»i má»›i hiểu tại sao sá»± bà máºt bị tiết lá»™ như váºy !
Trầm Tam Nương suy tư một lúc:
- Trong bảy ngưá»i còn sống sót, có má»™t, bá»—ng nhiên thiện lương bừng dáºy, Ä‘em Ä‘iá»u bà máºt cáo tố vá»›i Bạch Phụng phu nhân !
Diệp Khai trố mắt:
- Hạng ngưá»i đó mà cÅ©ng có thiện lương ?
Trầm Tam Nương tiếp:
- Y vốn phải chết dưới thanh Ä‘ao cá»§a Bạch đại ca, nhưng Bạch đại ca do vÅ© công cá»§a y mà nháºn ra y, nghÄ© vì dù sao thì y cÅ©ng có là m mấy Ä‘iá»u tốt, cho nên Bạch đại ca lưu tình, tha chết cho y !
Diệp Khai há»i:
- Ngưá»i đó là ai ?
Trầm Tam Nương thở ra:
- Bạch Phụng phu nhân có đáp ứng với y, là không tiết lộ tên hỠcủa y.
Diệp Khai há»i:
- Những việc tốt của y, là những việc gì ?
Trầm Tam Nương lắc đầu:
- Nếu biết được thà nh tÃch, là phải biết ngưá»i tạo nên thà nh tÃch rồi ! Äiểm khó khăn là váºy đó !
Diệp Khai lại há»i:
- Suy theo võ công mà biết ngưá»i, thì ngưá»i đó phải là bằng hữu cá»§a Bạch đại hiệp !
Trầm Tam Nương căm háºn:
- Chứ Mã Không Quần không là bằng hữu cá»§a Bạch đại ca sao ? Có thể tất cả ba mươi thÃch khách Ä‘á»u là bằng hữu cá»§a Bạch đại ca !
Diệp Khai thở ra.
- Äiá»u đó cho thấy, bằng hữu đáng sợ hÆ¡n cừu địch !
Trầm Tam Nương tiếp:
- Cũng may là y còn có chút thiện lương, chứ nếu không thì oan cừu của Bạch đại ca cầm như kim chìm đáy biển !
Diệp Khai trầm ngâm một phút:
- Y không cho biết tên há» sáu ngưá»i kia ?
Trầm Tam Nương lắc đầu:
- Không !
Diệp Khai chớp mắt:
- Tại sao ?
Trầm Tam Nương đáp:
- Tại vì y không biết !
Rồi bà tiếp:
- Mã Không Quần là con ngưá»i cẩn tháºn, tinh tế, lão chá»n ba mươi ngưá»i thá»±c hiện cuá»™c ám toán Bạch đại ca, đương nhiên là có nghiên cứu kỹ từng ngưá»i má»™t, biết má»—i ngưá»i có má»™t niá»m háºn riêng đối vá»›i Bạch đại ca !
Diệp Khai gáºt đầu:
- Chắc là váºy !
Trầm Tam Nương tiếp:
- Nhưng trong ba mươi ngưá»i đó, má»—i ngưá»i Ä‘á»u có má»™t mối liên hệ trá»±c tiếp vá»›i Mã Không Quần, má»—i cá nhân không biết hai mươi chÃn ngưá»i kia là những ai.
Diệp Khai thốt:
- Cao thá»§ nhất lưu trên giang hồ, đại Ä‘a số đỠcó võ công và vÅ© khà độc môn, Ãt nhất há» cÅ©ng nhìn qua võ công và vÅ© khà cá»§a nhau mà suy Ä‘oán ra phần nà o chứ.
Trầm Tam Nương đáp:
- Lý thì thế. Song ba mươi ngưá»i đó, ngoà i việc bao mặt váºn toà n y phục Ä‘en như nhau, lại còn thay đổi vÅ© khÃ, thì là m sao nhìn nhau ra. Gia dÄ© ai ai cÅ©ng biết vÅ© công cá»§a Bạch đại ca như thế nà o rồi, há» chú trá»ng tinh thần và o cuá»™c đấu, há» khẩn trương cá»±c độ trong sá»± hà nh thÃch, còn ai như thế mà nháºn xét lẫn nhau !
Diệp Khai cúi đầu, suy tư.
Bá»—ng, chà ng há»i:
- Bạch Phụng phu nhân là ngưá»i như thế nà o ?
Trầm Tam Nương thở dà i:
- Bà … Bà là con ngưá»i siêu việt nhất trogn giá»›i nữ nhân, nhưng cÅ©ng là ngưá»i đáng thương nhất. Bà thông minh cá»±c độ, diá»…m lệ tuyệt trần, song mạng cá»§a bà thì bi thảm vô tưởng !
Diệp Khai chú ý:
- Tại sao ?
Trầm Tam Nương tiếp:
- Ngưá»i bà yêu là ngưá»i có vợ, và là má»™t tỠđối đầu cá»§a bà !
Diệp Khai kêu lên:
- Ạ? TỠđối đầu ?
Trầm Tam Nương cưá»i khổ:
- Bà là đại công chúa, con gái duy nhất của giáo chủ Ma giáo.
Diệp Khai lại kêu lên:
- Ma giáo ?
Trầm Tam Nương lộ vẻ ảm đạm:
- Từ ba trăm năm qua, vô luáºn là ngưá»i trong võ lâm thuá»™c môn nà o, phái nà o, nghe nói đến Ma Giáo, là có nhức đầu không nhiá»u thì Ãt. Thá»±c ra, giáo đồ Ma giáo cÅ©ng chỉ là ngưá»i, như má»i ngưá»i thưá»ng có xương có thịt, có máu có má»§, nếu ai đừng sanh sá»± vá»›i há» thì không bao giá» tá»± hỠđể sá»± sanh !
Diệp Khai cưá»i nhẹ:
- Tại hạ cứ cho rằng, Ma giáo là má»™t cái gì hoang đưá»ng thuá»™c vá» chuyện huyá»n thoại, truyá»n thuyết qua bao thá»i đại tiếp nối, không ngá» lại có tháºt trên Ä‘á»i !
Diệp Khai vẫn chưa tin lắm, dù kẻ đối thoại đáng được chà ng tin.
Trầm Tam Nương tiếp:
- Hai mươi năm gần đây trong Ma giáo Ä‘Ãch xác toà n thể vắng bóng trên giang hồ.
Diệp Khai há»i:
- Tại sao ?
Trầm Tam Nương giải thÃch:
- Chỉ vì giáo chá»§ Ma giáo và Bạch đại ca có thá»a ước vá»›i nhau tại Thiên SÆ¡n, nếu tá»· thà mà Giáo chá»§ bại nÆ¡i tay Bạch đại ca, thì vÄ©nh viá»…n không vượt quan ải và o Trung Nguyên xuôi ngược Bắc Nam như thuở nà o.
Diệp Khai thở dà i:
- Bạch đại hiệp quả là má»™t nhân váºt siêu nhiên ! Má»™t con rồng thiên trong nhân
loại !
Trầm Tam Nương tiếp nối với u hoà i nặng trĩu:
- Rất tiếc, công tá» sanh sau hai mươi năm, nên không thể thấy con ngưá»i đó !
Diệp Khai cao giá»ng:
- Không thấy ngưá»i, tại hạ vẫn tưởng tượng được hùng phong oai khà cá»§a ngưá»i !
Trầm Tam Nương nhìn chà ng vá»›i ánh mắt hòa dịu, mưá»ng tượng muốn nói gì song lại thôi.
Bà nâng chén rượu, uống một ngụm, đoạn tiếp:
- Cũng vì một cuộc chiến tại Thiên Sơn đó, mà toà n thể giáo đồ Ma giáo xem Bạch đại ca là kẻ bất cộng đái thiên, một vị đối đầu.
Diệp Khai thở ra:
- Äáng trách ngưá»i trong Ma giáo có khà độ quá hẹp hòi !
Trầm Tam Nương trở lại câu chuyện bỠdở:
- Bạch Phụng phu nhân là con gái duy nhất của giáo chủ Ma giáo !
Diệp Khai gáºt đầu:
- Và bà yêu Bạch đại hiệp.
Trầm Tam Nương cÅ©ng gáºt đầu:
- Vì Bạch đại ca đó, bà không ngần ngại phản bội giáo phái, phải ly khai !
Diệp Khai chớp mắt:
- Bà biết Bạch đại hiệp đã có vợ chứ ?
Trầm Tam Nương đáp:
- Biết, Bạch đại ca không há» khi phụ bà , bà dà nh cho Bạch đại ca trá»n vẹn chân tình !
Diệp Khai gáºt đầu:
- Muốn cho ngưá»i ta đối xá» bằng chân tình thì mình trước hết phải dà nh chân tình cho ngưá»i ta.
Ãnh mắt cá»§a Trầm Tam Nương ấm dịu hÆ¡n:
- Bà biết Bạch đại ca không thể thưá»ng đến vá»›i bà nhưng bà cam tâm vá»›i sá»± Ãt oi đó. Có hồi suốt má»™t năm dà i, hai ngưá»i chỉ gặp nhau má»™t lần thôi ! Váºy mà Bạch Phụng phu nhân vẫn thấy mãn nguyện lắm !
Diệp Khai phảng phất nhìn ra phương trá»i xa, nhìn qua mÆ¡ mà ng, chứ trong địa thất là m gì tầm mắt vô giá»›i hạn ?
Má»™t lúc lâu, chà ng há»i:
- Chắc phu nhân cá»§a Bạch đại hiệp không hay biết Ä‘oạn tình cảm kÃn đáo đó ?
Trầm Tam Nương lắc đầu:
- Äến chết phu nhân cÅ©ng không hay biết. Chỉ vì, tuy là báºc anh hùng nhất thế, Bạch đại ca kinh sợ phu nhân mấy phần. Äó cÅ©ng là má»™t nổi khổ cho Bạch Phụng phu nhân !
Diệp Khai thở ra:
- Tại hạ hiểu !
Chà ng hiểu thực sự !
Có gì khổ cho má»™t nữ nhân khi yêu má»™t ngưá»i đáng lẽ há» không nên yêu ?
Trầm Tam Nương tiếp nối vá»›i giá»ng thảm:
- Äiá»u bi thương nhất là Bạch Phụng phu nhân đã có má»™t bé trai vá»›i Bạch đại ca !
Diệp Khai do dự một chút.
Cuối cùng, chà ng không dằn lòng được, buá»™t miệng há»i:
- Äứa bé trai đó, sau nà y là … là …
Trầm Tam Nương buông gá»n:
- Phó Hồng Tuyết !
Diệp Khai thoáng giáºt mình:
- Quả nhiên hắn tìm đến Vạn Mã ÄÆ°á»ng để phục thù !
Trầm Tam Nương gáºt đầu.
Và i hạt lệ long lanh trong mắt, bà tiếp:
- Mẹ con Bạch Phụng phu nhân đau khổ biết bao, trong ngà y đó, từ ngà y đó !
Diệp Khai cau mà y:
- Chẳng lẽ Bạch Phụng phu nhân không thể yêu cầu phụ thân bà giúp đỡ ?
Trầm Tam Nương đáp:
- Bà vốn tÃnh quáºt cưá»ng, không bao giá» bà chấp nháºn cho ai thương hại bà . Hà huống, ngưá»i trong Ma giáo lại thống háºn Bạch đại ca thấu xương. Dù bà có mở miệng, vị tất ngưá»i ta đáp ứng !
Diệp Khai lại thở dà i:
- Vốn là công chúa trong má»™t giáo phái tà ngụy, hẳn bà không có bằng hữu ! Ngoà i ngưá»i trong giáo phái ra ?
Trầm Tam Nương tiếp:
- Sở dÄ© bà dốc toà n tâm, toà n lá»±c để giáo huấn Phó Hồng Tuyết, hắn là ngưá»i duy nhất bà sở cáºy trong việc báo thù.
Diệp Khai gáºt gù:
- Xem ra hắn không đến đổi để cho bà thất vá»ng !
Trầm Tam Nương gáºt đầu:
- ÄÃch xác hiện tại hắn là má»™t cao thá»§ tuyệt đỉnh, tôi dám nói trên giang hồ ngà y nay không có ai thắng nổi hắn ! Nhưng nà o có ai biết được hắn chịu bao nhiêu khổ sở trong việc luyện võ !
Diệp Khai thốt:
- Vô luáºn là m việc gì, muốn thà nh tay kiệt xuất tất phải chịu gian khổ phi thưá»ng !
Trầm Tam Nương ngưng ánh mắt nhìn chà ng há»i:
- Còn công tỠ?
Diệp Khai mỉm cưá»i:
- Tại hạ à ? …
Bên trong nụ cưá»i, ẩn ước có niá»m bi thương.
Chà ng lặng thinh một lúc, rồi từ từ tiếp:
- Tại hạ Ãt khổ hÆ¡n hắn ! Bởi từ lâu, không ai mà ng tá»›i tại hạ !
NghÄ©a là , chà ng chẳng cần lo, không việc gì đáng lo, phải lo ! Như váºy, đâu có việc hà nh xác !
Trầm Tam Nương thốt:
- Không ai mà ng đến là má»™t hạnh váºn !
Diệp Khai lại cưá»i.
Chà ng cưá»i chứ khong nói gì vá» việc đó !
Trầm Tam Nương tiếp:
- Tuy nhiên, thản nhiên quá, cÅ©ng tịch mịch, mà tịch mịch là có thống khổ Ãt nhiá»u !
Diệp Khai muốn cháºn đứng vấn đỠđó, thốt:
- Sự tình đại khái tại hạ minh bạch rồi.
Trầm Tam Nương cưá»i nhẹ:
- Tôi tưởng thiệt cũng được rõ rà ng lắm !
Diệp Khai tiếp:
- Tuy nhiên bà còn quên một việc !
Trầm Tam Nương há»i:
- Việc gì ?
Diệp Khai đáp:
- Việc của bà !
Chà ng nhìn bà má»™t phút, Ä‘oạn từ từ há»i:
- Thực sự, bà là ai ? Có quan hệ gì đến gia đình hỠBạch ?
Trầm Tam Nương nÃn lặng má»™t lúc lâu.
Rồi bà thốt:
- Vạn Mã ÄÆ°á»ng chá»§ cho rằng tôi là em gái cá»§a Bạch Phụng phu nhân. Lão ấy lầm !
Diệp Khai bâng quơ:
- Ạ?
Trầm Tam Nương Ä‘iểm nụ cưá»i thảm:
- Tôi là ngưá»i trong Ma giáo, má»™t tiểu liá»…u đầu bên cạnh Bạch Phụng phu nhân, không hÆ¡n không kém !
Diệp Khai há»i:
- Phó Hồng Tuyết nháºn được bà ?
Trầm Tam Nương lắc đầu:
- Hắn không biết tôi là ai ! Lúc hắn còn nhá», rất nhá», tôi đã ly khai Bạch Phụng phu nhân rồi !
Diệp Khai chớp mắt:
- Tại sao ?
Trầm Tam Nương tiếp:
- Tại vì tôi muốn tìm cÆ¡ há»™i xâm nháºp Vạn Mã ÄÆ°á»ng, dò la tin tức.
Diệp Khai há»i:
- Bà muốn tìm lai lịch sáu ngưá»i kia ?
Trầm Tam Nương gáºt đầu:
- Äó là việc tối yếu, song không phải, duy nhất.
Diệp Khai cau mà y:
- Nhưng rồi bà cũng chẳng thà nh công ?
Trầm Tam Nương thở dà i:
- Không thu hoạch được mảy may chi hết !
Bà lộ vẻ buồn, tiếp:
- HÆ¡n mưá»i năm nay, tôi phà bá» bao nhiêu tâm trà …
Diệp Khai há»i:
- Bà bất quá là má»™t liá»…u đầu cá»§a Bạch Phụng phu nhân, nhưng bà vì má»™t Ä‘oạn cừu háºn cá»§a chá»§ nhân mà cam tâm phà bá» thá»i xuân sắc, thế nghÄ©a là sao ?
Trầm Tam Nương đáp:
- Cái nghÄ©a, là cái quý nhất trong Ä‘á»i ngưá»i. Phu nhân đối vá»›i tôi quá tốt, phu nhân xem tôi như thân muá»™i ! Tôi phải là m má»™t việc gì cho phu nhân chứ.
Diệp Khai nhìn bà :
- Không còn nguyên nhân nà o khác ?
Trầm Tam Nương cúi đầu.
Rồi bà tiếp:
- Bạch đại ca là ngưá»i mà tôi sùng bái nhất trên Ä‘á»i.
Bà ngẩng đầu lên như trách, nhưng không trách:
- Mưá»ng tượng là vì bất cứ chuyện gì, công tá» cÅ©ng quyết há»i cặn kẽ, há»i tá»™t cùng. Có váºy má»›i cam tâm !
Diệp Khai mỉm cưá»i:
- Tại hạ là kẻ thÃch đà o gốc moi rể mà !
Ãnh mắt cá»§a Trầm Tam Nương biến kỳ quái. Bà nhìn Diệp Khai vá»›i ánh mắt đó,
tiếp:
- Cho nên công tá» thưá»ng thưá»ng thÃch nấp trên mái nhà nghe trá»™m ngưá»i ta nói chuyện !
Diệp Khai mỉm cưá»i:
- Xem ra, mưá»ng tượng vì bất cứ việc gì, bà cÅ©ng quyết há»i cặn kẽ, há»i tá»™t cùng. Có váºy má»›i cam tâm !
Trầm Tam Nương cắn môi, thốt:
- Äêm hôm đó, nữ nhân trong phòng, không phải là tôi.
Diệp Khai chớp mắt:
- Không phải bà ?
Trầm Tam Nương lắc đầu:
- Không !
Diệp Khai nhìn bà , ánh mắt của chà ng cũng biến đổi kỳ quái.
Lâu lắm, chà ng lại há»i:
- Không phải bà , thì là ai ?
Trầm Tam Nương buông gá»n:
- Thúy Bình.
Diệp Khai sáng mắt lên.
Chà ng trách, lúc chà ng lôi Thúy Bình Ä‘i, Phó Hồng Tuyết lá»™ vẻ giáºn dữ.
Trầm Tam Nương rót cho chà ng một chén rượu, rồi thốt:
- Bởi thế, đêm đó, nữ nhân bên cạnh công tỠchẳng phải là Thúy Bình.
Diệp Khai cau mà y:
- Không là Thúy Bình, thì là ai ?
Trầm Tam Nương tá»± rót cho mình má»™t chén rượu, uống cạn. Äôi mắt mông lung, bà tiếp:
- Tùy tiện công tá», muốn cho là ai cÅ©ng được. Chỉ biết ngưá»i đó không phải là Thúy Bình. Sá»± tháºt là váºy !
Diệp Khai thở dà i:
- Tại hạ hiểu rồi !
Trầm Tam Nương dịu giá»ng:
- Äa tạ công tá» !
Diệp Khai há»i:
- Tại sao bà là m thế ?
Trầm Tam Nương cúi đầu, cúi rất thấp, như không muốn cho Diệp Khai thấy thần sắc bà lúc đó.
Sau cùng bà thốt:
- Vì phục cừu, vì báo háºn, tôi phải là m những việc chẳng thÃch là m !
Diệp Khai gáºt đầu:
- Hầu như nhiá»u ngưá»i bị bắt buá»™c phải là m những việc trái ngược ý muốn, chứ chẳng riêng bà !
Trầm Tam Nương tiếp:
- Nhưng, sau lần đó, tôi sẽ không tái diễn nữa đâu !
Diệp Khai tỠvẻ đồng tình:
- Bởi bà đâu có vì mình, cho mình, mà là m như váºy !
Trầm Tam Nương thốt:
- Tôi thá»±c sá»± sợ có hại cho hắn ! Bởi mẫu ngưá»i như tôi, không nên cấu kết má»™t quan hệ nà o vá»›i hắn … Bất quá, tôi vì tôi …
Hắn đây là Phó Hồng Tuyết ? Hay bà ám chỉ ai đó qua tiếng hắn rất mơ hồ ?
Hoặc giả là Diệp Khai ?
Khó hiểu !
Diệp Khai kêu lên bâng quơ:
- Ạ?
Trầm Tam Nương cắn môi tiếp:
- Dù sao tôi cÅ©ng đã dùng táºn lá»±c tôi rồi, tôi không thể tái diá»…n cái trò đó vá»›i nam nhân mà tôi không ưa thÃch nổi !
Diệp Khai uống cạn chén rượu, chà ng nghe rượu vừa đắng vừa chua !
Còn gì khổ hơn cho một nữ nhân bằng bắt ép nữ nhân đó ăn nằm với một nam nhân mà hỠchán ghét ?
Trầm Tam Nương chợt ngẩng đầu lên, vén gá»n mấy sợi tóc rối loạn, rồi tiếp:
- Bình sanh, tôi chưa há» chân chánh ưa thÃch má»™t nam nhân nà o.
Bà há»i: - Công tá» có tin không ?
Mắt bà mơ mà ng. Rượu bắt đầu ngấm.
Diệp Khai thở dà i, không đáp.
Chà ng không thể đáp !
Trầm Tam Nương tiếp luôn:
- Thá»±c ra, Vạn Mã ÄÆ°á»ng chá»§ đối vá»›i tôi không tệ bạc. Äáng lý, lão phải giết tôi !
Diệp Khai há»i:
- Tại sao ?
Trầm Tam Nương giải thÃch:
- Bởi lão đã khám phá ra tôi là ai !
Diệp Khai thốt:
- Nhưng lão không giết bà !
Trầm Tam Nương lắc đầu:
- Bằng cá»›, là tôi còn sống đây ! Cho nên đáng lý tôi phải cảm kÃch lão. Nhưng tôi lại háºn lão nhiá»u hÆ¡n !
Bà bóp mạnh chén rượu, cho rằng chén rượu là yết hầu cá»§a Vạn Mã ÄÆ°á»ng chá»§.
Chén của bà cạn.
Diệp Khai sá»›t rượu trong chén cá»§a chà ng sang chén cá»§a bà , ná»a phần.
Bà uống luôn ná»a phần đó, uống từ từ mưá»ng tượng uống thứ rượu quý nhất Ä‘á»i, sợ uống hết gấp.
Diệp Khai thốt:
- Tại hạ nghÄ©, nhất định là vÄ©nh viá»…n bà không muốn gặp lại Vạn Mã ÄÆ°á»ng chá»§.
Trầm Tam Nương đáp:
- Không thể giết lão, thì chỉ còn có cách là không gặp lại lão ! Gặp lại mà là m gì !
Diệp Khai an ủi một câu:
- Dù sao thì bà cÅ©ng đủ táºn dụng sức mình !
Trầm Tam Nương nhìn xuống chén rượu trong tay, bất chợt há»i:
- Công tá» có biết tại sao tôi tố cáo má»i sá»± cho công tá» chăng ?
Diệp Khai mỉm cưá»i:
- Có lẽ vì tại hạ là má»™t nam nhân hiểu biết sá»± Ä‘á»i hÆ¡n ngưá»i.
Trầm Tam Nương tiếp:
- Công tỠlà một nam nhân khả ái. Nếu tôi còn trẻ, hẳn là tôi phải cầu dẫn công
tá» !
Diệp Khai nhìn đối tượng: - Nhưng hiện tại, bà cũng chưa phải là già !
Bà cưá»i, đó là nụ cưá»i khổ nhất Ä‘á»i.
Bà đứng lên, quay mình, lấy má»™t vò rượu, lại cưá»i, thốt: - Tôi muốn công tá» uống say vá»›i tôi má»™t lần.
Diệp Khai thở ra:
- Lâu lắm rồi, chưa lần nà o tại hạ say tháºt sá»± !
Trầm Tam Nương thốt:
- Tuy nhiên trước khi uống say, tôi muốn công tỠđáp ứng tôi một việc.
Diệp Khai gáºt đầu:
- Bà cứ nói !
Trầm Tam Nương tiếp:
- Công tá» thừa hiểu Phó Hồng Tuyết là con ngưá»i như thế nà o rồi …
Diệp Khai đáp:
- Tại hạ rất thÃch mẫu ngưá»i như hắn !
Trầm Tam Nương tiếp:
- Hắn rất thông minh, há»c gì cÅ©ng giá»i, có Ä‘iá»u hắn yếu tánh quá, lắm lúc hắn có vẻ kiên cưá»ng, thá»±c ra thì hắn miá»…n cưỡng là m ra vẻ cứng rắn, cái tánh đó rất có hại khi xảy ra việc đánh nhau quan trá»ng !
Diệp Khai chá», nghe, chưa vá»™i đáp.
Trầm Tam Nương tiếp:
- Tánh đó là háºu quả cá»§a má»™t chứng bệnh y há»c gá»i là than giản hay Dương than phong cÅ©ng thế. Khi chứng đó phát tác, hắn không còn tá»± khống chế nổi. Mà không tá»± chống chế nổi, là hắn mất bình tỉnh, thà nh ra lúc nà o hắn cÅ©ng khẩn trương sợ chứng đó phát tác. Bởi nó có thể phát tác trong bất cứ má»—i phút giây nà o. Rồi vì sợ bệnh hứng phát tác, hắn sợ luôn việc giết ngưá»i. Má»™t khi theo đòi kẻ để báo thù, mà lại sợ giết ngưá»i, thì còn là m gì được nữa. Tôi lo ngại, hắn khẩn trương mãi, có lúc phải Ä‘iên. Thế là há»ng !
Diệp Khai cưá»i khổ:
- Quả tháºt trá»i cao không ưu đãi con ngưá»i trần tục nên bà y ra những chướng ngại như thế, ngăn cháºn há» thá»±c hà nh má»i ý nguyện !
Trầm Tam Nương tiếp:
- Tôi có chứng kiến cảnh hắn giết Công Tôn Äoạn. Lúc đó thấy máu hắn má»a đến máºt xanh !
Diệp Khai thở dà i.
Trầm Tam Nương lại tiếp:
- Cũng may, chưa có ai biết hắn mang chứng bệnh đó.
ÄÆ°Æ¡ng nhiên Vạn Mã ÄÆ°á»ng chá»§ cÅ©ng chưa biết.
Diệp Khai há»i:
- Bà chắc không ai biết à ?
Trầm Tam Nương gáºt đầu:
- Tôi dám xác định như váºy !
Bà vững tin bởi bà chưa biết là gần đây bệnh chứng của Phó Hồng Tuyết có phát tác một lần và phát tác trước mặt Mã Phương Linh !
Diệp Khai trầm ngâm má»™t lúc lâu, chợt há»i:
- Bà lo ngại, chứng bệnh đó cà ng chóng phát tác nếu gặp đại địch ?
Trầm Tam Nương gáºt đầu:
- Hắn khẩn trương thưá»ng xuyên, đó là điá»u đáng ngại rồi. Gặp đại địch, hắn cà ng khẩn trương, tá»± nhiên chứng bệnh dá»… phát tác ! Công tá» thấy đó, chưa giết ngưá»i, hắn khẩn trương, giết ngưá»i rồi, hắn cÅ©ng khẩn trương ! Mang cái tai ương đó hắn là m sao báo thù ?
Diệp Khai thốt:
- Cho nên, bà hy vá»ng tại hạ thá»i thưá»ng kèm bên cạnh hắn, chiếu cố đến hắn !
Trầm Tam Nương cưá»i nhá»:
- Nà o chỉ hy vá»ng mà thôi ! Tôi lại van cầu nữa đấy !
Diệp Khai gáºt gù:
- Tại hạ hiểu !
Trầm Tam Nương nhìn chà ng:
- Công tỠđáp ứng ?
Diệp Khai mơ mà ng, sau một lúc lâu, chà ng thốt:
- Tại hạ có thể đáp ứng, bất quá, Ä‘iá»u đáng lo nghÄ© hiện tại, chẳng phải như váºy.
Trầm Tam Nương há»i gấp:
- Công tỠlo ngại việc gì ?
Diệp Khai đáp:
- Bà có biết không ? Sau khi hắn giết Công Tôn Äoạn, trở vá» nhà trá», có hai ngưá»i muốn giết hắn.
Trầm Tam Nương chớp mắt:
- Những ai ?
Diệp Khai tiếp:
- Chắc bà có nghe nói đến Äoạn Trưá»ng châm Äá»— Bà Bà , và Vô Cốt Xà Tây Môn Xuân ?
Tá»± nhiên Trầm Tam Nương có nghe nói đến hai ngưá»i ấy ! Bà biến sắc, lẩm nhẩm:
- Kỳ quái ! Sao hai ngưá»i đó lại muốn giết hắn …
Diệp Khai lắc đầu:
- Tại hạ cũng kỳ quái, song không đồng quan điểm với bà !
Trầm Tam Nương cau mà y:
- Công tỠkỳ quái vỠđiểm nà o ?
Diệp Khai thốt:
- Tại hạ vừa ngỡ rằng cả hai rất có thể có mặt quanh vùng nà y thì láºp tức há» xuất hiện !
Trầm Tam Nương lại há»i:
- Nghĩa là , công tỠcho rằng hỠxuất hiện quá gấp, quá trùng hợp ?
Diệp Khai gáºt đầu:
- Gáºp không còn có thể gấp hÆ¡n được ! Mưá»ng tượng há» sợ ngưá»i ta tra tấn há» vá» má»™t bà máºt nà o đó cho nên há» hà nh động chá»›p nhoáng !
Trầm Tam Nương nhìn chà ng:
- Có phải công tỠđã giết hỠchăng ?
Diệp Khai mỉm cưá»i:
- Ãt nhất tại hạ đâu có muốn cho há» phải chết sá»›m như váºy !
Trầm Tam Nương suy tư một chút:
- Thế là có ngưá»i giết hỠđể diệt khẩu ?
Diệp Khai thở dà i:
- Chưa chắc là giản đơn như váºy !
Trầm Tam Nương lắc đầu:
- Tôi không hiểu ý tứ của công tỠ!
Diệp Khai giải thÃch từ từ:
- Có thể hai kẻ bị giết, không phải là chân chánh Tây Môn Xuân và Äá»— Bà Bà !
Trầm Tam Nương chú ý:
- Công tỠcứ nói tiếp.
Diệp Khai trầm ngâm một chút:
- HỠcó một lý do gì đó rất đặc biệt, mới có thể ẩn nhẩn sống âm thầm tại địa phương nà y !
Trầm Tam Nương đáp:
- Có lý !
Diệp Khai tiếp:
- Nhưng hôm nay, bá»—ng dưng tại hạ lại nói vá»›i ngưá»i ta, là rất có thể hỠở quanh quẩn đâu đây trong vùng nà y.
Trầm Tam Nương há»i:
- Là m sao công tá» biết được mà nói như váºy ?
Diệp Khai mỉm cưá»i:
- Tại hạ biết nhiá»u việc lắm !
Trầm Tam Nương thở ra:
- Cái đó thì kể như chai rồi !
Diệp Khai tiếp:
- Bởi thế phải có ngưá»i truy tung há» nát vùng nà y, mà chÃnh há» cÅ©ng sợ bị phát hiện !
Trầm Tam Nương thốt:
- Ngưá»i mà há» sợ nhất, chÃnh là công tá», bởi công tá» có nghi vấn vá» hà nh tung cá»§a há», công tỠđã gieo mối nghi ngá», trong khi há» cần trốn tránh.
Diệp Khai tiếp:
- Há» sợ hà nh tung bại lá»™, cho nên có ý an bà y cho hai ngưá»i xuất hiện. Há» là m má»i cách, cốt gieo tin tưởng nÆ¡i chúng ta, Ä‘inh ninh hai ngưá»i bị giết là Tây Môn Xuân và Äá»— Bà Bà . Phương cách cá»§a há», là cho xuất hiện Äoạn Trưá»ng châm, ám khà độc môn cá»§a há» !
Trầm Tam Nương gáºt đầu:
- Thấy Äoạn Trưá»ng châm, là biết có Äá»— Bà Bà !
Diệp Khai cưá»i nhẹ:
- Thì như váºy đó !
Trầm Tam Nương tiếp:
- Chúng muốn giết ngưá»i, thì đối tượng hẳn là Phó Hồng Tuyết.
Diệp Khai thở ra:
- Kế hoạch cá»§a há» xảo diệu quá ! Hai ngưá»i được há» an bà y đó, nếu giết được Phó Hồng Tuyết thì kế hoạch cá»§a há» thà nh tá»±u. Hai ngưá»i đó không giết được, lại bị hạ ngược lại, là kế hoạch cá»§a há» vẫn còn tròn trịa, không há» bị hư hại !
Trầm Tam Nương thốt:
- Cho nên, khi hai ngưá»i được há» an bà y đó thất bại rồi, thì Tây Môn Xuân và Äá»— Bà Bà chân chánh giết chúng ngay, để diệt khẩu, mà cÅ©ng để chấm dứt nghi vấn do công tá» nêu ra !
Diệp Khai mỉm cưá»i:
- Ai ai cÅ©ng cho rằng Tây Môn Xuân và Äá»— Bà Bà đã chết, thì còn ai truy tung tÃch cá»§a há» là m gì nữa ! Chẳng lẽ ngưá»i lại chui xuống âm phá»§ mà tìm ?
Trầm Tam Nương cÅ©ng cưá»i:
- Váºy mà vẫn có ngưá»i chui xuống âm phá»§, tìm há» !
Diệp Khai gáºt đầu:
- ÄÃch xác trên Ä‘á»i có mẫu ngưá»i đó !
Trầm Tam Nương tiếp:
- Cho nên há» giết ngưá»i để diệt khẩu, chưa đủ ! Há» phải tiêu há»§y luôn xác chết má»›i đủ ! Há» cần diệt tà ng tÃch luôn, sau khi diệt khẩu !
Diệp Khai thở dà i:
- Tại hạ thưá»ng nghe thiên hạ khao nhau, là ngưá»i đẹp không có tư tưởng, xem ra câu đó không đúng lắm !
Trầm Tam Nương cưá»i duyên:
- Ngưá»i ta thưá»ng nói kẻ váºn dụng trà óc thưá»ng không thÃch váºn dụng miệng lưỡi. Câu nói đó không đúng luôn, đối vá»›i công tá» !
Diệp Khai cưá»i.
Một tung, một hứng, cả hai cùng lên mây xanh !
Nhưng, trưá»ng hợp hiện tại không cho phép cả hai ở luôn trên mây xanh. Há» phải trở vá» thá»±c tế trần gian.
Trầm Tam Nương thốt:
- Còn có mấy Ä‘iá»u tôi chưa hiểu rõ.
Diệp Khai Ä‘iá»m nhiên:
- Bà cứ nói.
Trầm Tam Nương há»i:
- Kẻ chết không là Äá»— Bà Bà , Tây Môn Xuân, thì là ai ?
Diệp Khai thốt:
- Tại hạ biết trong hai ngưá»i đó, có má»™t tay rất khá, võ công có hạng lắm, nhất định không chỉ là kẻ vô danh !
Trầm Tam Nương thở ra:
- Nhưng công tỠvẫn không biết được là ai !
Diệp Khai tiếp:
- Có thể tại hạ biết, sau nà y !
Trầm Tam Nương nhìn chà ng:
- Việc gì công tỠmuốn biết là cuối cùng rồi cũng biết !
Diệp Khai cưá»i nhẹ:
- Bởi, tại hạ là ngưá»i có phương pháp.
Trầm Tam Nương trầm giá»ng:
- Thế công tá» cÅ©ng biết luôn tại sao Äá»— Bà Bà và Tây Môn Xuân ẩn náu tại địa phương nà y ?
Diệp Khai chớp mắt:
- Bà nói thỠxem !
Trầm Tam Nương chỉnh nghiêm sắc mặt:
- Trong ba mươi thÃch khách, còn sống sót bảy ngưá»i. Hiện tại, chúng ta biết được
hai !
Diệp Khai cũng lấy thái độ trang nghiêm:
- Sá»± tình trá»ng đại lắm. Bà đừng vá»™i phán Ä‘oán !
Trầm Tam Nương gáºt đầu:
- Bất quá, tôi nêu ra một giả định vỠhỠ!
Diệp Khai thở dà i.
Có những lúc, tiếng thở dà i thay thế cho lá»i đáp.
Trầm Tam Nương tiếp:
- Há» chưa chết, có kẻ chết dưới tên há» cá»§a há», là há» còn ở đây ! HỠđã chết trước mắt má»i ngưá»i, há» còn trốn Ä‘i nÆ¡i khác là m chi !
Diệp Khai gáºt đầu:
- Chắc váºy !
Trầm Tam Nương tiếp:
- Äịa phương nà y ngưá»i không đông lắm !
Diệp Khai mỉm cưá»i:
- Nhưng cÅ©ng không Ãt lắm !
Trầm Tam Nương há»i:
- Theo công tá», ngưá»i nà o đáng được nghi ngá» nhất là Tây Môn Xuân, Äá»— Bà Bà trá hình ?
Diệp Khai đáp:
- Tại hạ đã nói, vá» loại sá»± việc nà y, vô luáºn là ai cÅ©ng không thể có má»™t phán Ä‘oán ká»· lục !
Trầm Tam Nương thốt:
- Chỉ cần hỠchưa chết thôi ! HỠcòn sống là nhất did.nh còn ở lại địa phương
nà y !
Diệp Khai gáºt đầu:
- Cái đó đúng !
Trầm Tam Nương tiếp:
- Há» có thể tùy thá»i, tùy lúc, tìm hai kẻ chết thay há», như váºy là thá»§ hạ cá»§a há» cÅ©ng có ở đây luôn !
Diệp Khai gáºt đầu:
- Äúng nốt !
Trầm Tam Nương tiếp:
- Há» có thể tùy thá»i, tùy lúc, xuất hiện, ám toán Phó Hồng Tuyết.
Diệp Khai lại gáºt đầu.
Trầm Tam Nương há»i:
- Có phải đó là điểm là m cho công tỠlo ngại không ?
Diệp Khai trầm ngâm một chút:
- Luáºn vá» võ công, bá»n đó không là đối thá»§ cá»§a hắn !
Äến lượt Trầm Tam Nương gáºt đầu.
Diệp Khai không nghe Trầm Tam Nương nói gì, lại tiếp:
- Hắn đã là con trai duy nhất cá»§a vị công chức duy nhất trong Ma giáo thì chắc hắn biết nhiá»u tạp há»c bà ng môn !
Trầm Tam Nương đáp:
- Quả có như váºy !
Diệp Khai tiếp luôn:
- Tuy nhiên hắn còn thiếu một việc !
Trầm Tam Nương há»i:
- Việc gì ?
Diệp Khai đáp:
- Kinh nghiệm !
Rồi chà ng từ từ tiếp luôn:
- Trong tÃnh thưá»ng hiện tại cá»§a hắn, có má»™t Ä‘iá»u tối trá»ng yếu và khó khăn nhất là hắn cần được chỉ Ä‘iểm, mà không ai có thể giáo huấn hắn được !
Trầm Tam Nương cau mà y:
- Cho nên …
Diệp Khai cháºn lại:
- Cho nên, bà phải là m sao cho hắn biết địa phương nguy hiểm chân chánh, không là Vạn Mã ÄÆ°á»ng, mà là ở tại cái tiểu thị trấn nà y. Hắn nhìn không thấy, tưởng không ra !
Trầm Tam Nương trầm giá»ng:
- Công tá» cho rằng, Vạn Mã ÄÆ°á»ng có bố trà mai phục tại đây ?
Diệp Khai không đáp thẳng:
- Bà đã nói, lão ta là con ngưá»i cẩn tháºn, tinh tế mà !
Trầm Tam Nương gáºt đầu:
- Cái đó tôi dám bảo đảm.
Diệp Khai mỉm cưá»i:
- Nhưng bên cạnh lão hiện tại không còn ai dám chết, chịu chết vì lão, cho lão !
Trầm Tam Nương thốt:
- Công Tôn Äoạn chết, lão cảm như gãy mất má»™t cánh tay !
Diệp Khai lắc đầu:
- Không phải hoà n toà n đúng ! Công Tôn Äoạn đà nh là má»™t bằng hữu trung thà nh cá»§a lão, lão vẫn không tá»±a và o y mà tìm má»™t sá»± bảo há»™ cho lão. Con ngưá»i cẩn tháºn, tinh tế đó, không há» tin ai hÆ¡n tin chÃnh mình và chỉ có mình tá»± bảo vệ an toà n cho
mình thôi, tuyệt đối không bằng và o má»™t tiếp trợ ngoại lai. Sá»± tiếp trợ ngoại lai chỉ được dùng và o việc chá»§ yếu, việc tạo dá»±ng cÆ¡ nghiệp. Sá»± tiếp trợ ngoại lại đối vá»›i lão ta là những viên gạch lót đưá»ng tiến đến thà nh công, là những nấc thang lên đà i danh vá»ng. Có Ä‘iá»u lão cÅ©ng là tay khá, không quá phÅ© phà ng đối vá»›i thuá»™c hạ !
Trầm Tam Nương thở dà i:
- Thá»±c ra, Công Tôn Äoạn chưa phải là con ngưá»i đáng cho lão tá»±a và o !
Diệp Khai tiếp:
- Lão hiểu Công Tôn Äoạn hÆ¡n bà nhiá»u !
Trầm Tam Nương thốt:
- Bằng và o nháºn xét đó, công tá» láºp luáºn rằng lão có bố trà mai phục tại thị trấn ?
Diệp Khai mỉm cưá»i:
- Nếu lão không tin tưởng là thừa sức đối phó với Phó Hồng Tuyết, thì khi nà o lão lưu lại địa phương nà y mãi đến nay ?
Trầm Tam Nương trầm giá»ng:
- Thế công tỠnghĩ Phó Hồng Tuyết không có một cơ hội phục thù ?
Diệp Khai đáp:
- Giả như nếu chỉ có việc giết má»™t mình Vạn Mã ÄÆ°á»ng chá»§, thì có thể có cÆ¡ há»™i !
Trầm Tam Nương há»i:
- Nếu hắn còn tưởng rằng cần tìm tung tÃch sáu ngưá»i kia ?
Diệp Khai lắc đầu:
- Bởi váºy, tại hạ má»›i nói là khó, là không có cÆ¡ há»™i.
Trầm Tam Nương thở dà i:
- Tôi há»i tháºt nhé, công tá» lo ngại cho bá»n tôi, hay vì Vạn Mã ÄÆ°á»ng mà cảnh cáo bá»n tôi ? Cà ng phút tôi cà ng khó hiểu !
Diệp Khai Ä‘iá»m nhiên:
- Bà không hiểu ?
Trầm Tam Nương tiếp:
- Quả tháºt, công tá» có nói ra rất nhiá»u bà máºt, song những tiết lá»™ đó, không giúp Ãch bá»n tôi !
Diệp Khai vẫn Ä‘iá»m nhiên:
- Ạ?
Trầm Tam Nương tiếp:
- Nếu tôi Ä‘em những bà máºt đó, cáo tố vá»›i Phó Hồng Tuyết thì hắn sẽ khẩn trương hÆ¡n, lo lắng hÆ¡n. Hắn còn dá»… bị ám toán !
Diệp Khai bảo:
- Bà cứ cáo tố cho hắn biết.
Trầm Tam Nương nhìn chà ng, như xoáy ánh mắt trong mắt chà ng, xuống sâu táºn đáy lòng chà ng.
Bà muốn hiểu tâm tưởng chân chánh cá»§a chà ng khi chà ng bảo bà như váºy !
Là m gì bà tìm thấy.
Bà thở dà i, thốt:
- Hiện tại tôi muốn biết thực sự công tỠlà ai ?
Diệp Khai cưá»i.
Nụ cưá»i nhạt gần như lạnh.
Chà ng đáp:
- Há»i tại hạ câu đó, chẳng phải là chỉ có má»—i mình bà .
Trầm Tam Nương chớp mắt:
- Và cho đến nay, chưa ai biết được lai lịch công tỠ?
Diệp Khai mơ mà ng:
- Äến cả tại hạ, cÅ©ng quên mất lai lịch cá»§a chÃnh mình !
Chà ng cầm chén rượu lên, cưá»i nhẹ nụ, Ä‘oạn tiếp:
- Hiện tại, tại hạ chỉ còn nhớ có mỗi một việc, là tại hạ có đáp ứng với bà , sẽ cùng bà uống say một lần !
Trầm Tam Nương nhìn chà ng:
- Tháºt tình công tá» muốn say ?
Nụ cưá»i cá»§a chà ng khoác vẻ bi thảm.
Chà ng đáp:
- Không say cũng chẳng có gì hay hơn !
Lúc Diệp Khai chưa say, Trầm Tam Nương đã say rồi.
Lúc chà ng tỉnh rượu, thì trong gian địa thất chỉ còn một mình chà ng với mảnh giấy con, dằn dưới chiếc chén không.
Chữ viết bằng son môi:
- Nữ nhân uống rượu với công tỠđêm rồi tại đây chẳng phải là tôi.
Thá»i son còn đó.
Chà ng viết thêm mấy chữ và o giấy:
- Äêm qua tại hạ không há» có mặt tại đây !
|
 |
|
Từ khóa được google tìm thấy
|
áåòàëèíê, âëàãàëèùå, âèäåîíàáëþäåíèå, àêêóìóëÿòîð, ãîëîâèí, áüÿíêà, èìåíà, êîìïüþòåðîâ, ïåðåâîä÷èê, îôèöèàëüíûé, ïðèõîæèå, ñîâåòñêèé, truyen lang tu du bo  |
| |